Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 510: Chương 510



Nói như vậy đến tận chạng vạng, ngay cả bữa trưa cũng ăn chung.

Đương nhiên lúc ăn trưa hai huynh đệ chỉ lo nói chuyện, chỉ có Sở Du Ninh vừa nghe vừa không ngừng ăn, cũng khiến Thẩm Vô Phi cảm thấy công chúa đệ muội này có khẩu vị rất tốt.

Trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, trong đầu Thẩm Vô Phi hiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng với tiếng binh đao trên chiến trường, so với lý lịch giả của hắn thì phong phú hơn không biết bao nhiêu, chỉ nghe thôi cũng thấy chân thực hơn cuộc đời chỉ tóm tắt trong vài câu của hắn.

"Tam ca, bất kể huynh có muốn nhớ lại hay không, tam tẩu gặp huynh chắc chắn sẽ vui mừng." Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt Thẩm Vô Phi buồn bã thì vội an ủi.

Thẩm Vô Phi nghĩ đến thê tử trong lời kể của Thẩm Vô Cữu, một nữ tử tốt như vậy, rõ ràng vẫn là thân trong sạch, cũng đã viết thư từ hôn, muốn tái giá cũng không khó, nhưng nàng vẫn luôn chờ đợi hắn trở về.

Chưa về Thẩm gia mà hắn đã có chút sợ hãi.

"Là ta có lỗi với nàng."

Hắn đã quên hết mọi chuyện giữa bọn họ, lại chia xa nhiều năm như vậy, sau khi về phải đối mặt với một người xa lạ như hắn, nàng còn có thể chấp nhận được không?

Nghỉ ngơi cả buổi, Sở Du Ninh cũng khỏe lại tương đối, nàng uống một ngụm trà: "Có lẽ, ta có thể thử xem."

Nàng có thể di vật từ xa, có thể di chuyển cột nước tạo mưa, hẳn cũng có thể di chuyển kim châm ra ngoài chứ?

"Ừm? Công chúa còn muốn ăn cái nào nữa?"

Thẩm Vô Cữu ngẩng đầu, tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Vô Phi nhưng cũng không quên chăm sóc thê tử.

Thẩm Vô Phi nhìn trà và hoa quả trên bàn, lần nữa cảm thán vị công chúa đệ muội này khẩu vị thật tốt, giống như một chú sóc nhỏ, miệng không ngừng nhúc nhích.

Sở Du Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Vô Phi, nhìn chằm chằm vào đầu hắn: "Ta nói, có lẽ ta có thể thử lấy kim châm trong đầu tam ca ra."

Lần này Thẩm Vô Cữu nghe rõ, hắn sửng sốt, nhớ đến năng lực lấy vật từ xa của công chúa bèn kích động đứng dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế xuống đất.

"Ninh Ninh, thật sự được sao?" Hắn đi đến bên cạnh nàng.

"Trước đó thấy ngươi sốt ruột như vậy ta đã muốn nói rồi, nhưng tinh thần lực của ta dùng quá sức cần phải nghỉ ngơi, không tiện nói, bây giờ ta thấy khoẻ rồi."

Việc không thể thực hiện ngay nàng thấy không cần phải nói ra để hắn lo lắng.

Thẩm Vô Cữu vui mừng ôm lấy nàng, thê tử của hắn nhìn vô tâm vô phế nhưng lại rất biết nghĩ cho người khác.

Thẩm Vô Phi không biết bọn họ đang nói gì, nhưng từ trước đến nay hắn cũng có thể nhận ra vị công chúa đệ muội này không chỉ có sức mạnh vô song mà còn sở hữu năng lực kỳ lạ giống hắn.

Đối với điều này, hắn cũng không phản kháng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn phối hợp.

Sở Du Ninh ngưng tụ tinh thần lực, toàn tâm toàn ý tập trung vào cây kim châm đó, điều này không hề dễ dàng, cả về mặt tâm lý lẫn tinh thần, chỉ sợ sơ ý một chút, không lấy được kim châm ra mà còn làm tổn thương não của Thẩm Vô Phi.

Thẩm Vô Cữu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, chỉ hận không thể dừng lại, cả người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa.

"Ting!"

Cuối cùng trong lúc hắn đang nóng ruột, tiếng kim châm rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng ở trong lòng hắn lại vang lên vô cùng vui tai.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 511: Chương 511



Sở Du Ninh có chút choáng váng, Thẩm Vô Cữu vội vàng đỡ lấy nàng, ra ngoài gọi: "Trình An, cho thái y vào!"

Rất nhanh, Trình An vẫn luôn canh giữ bên ngoài vội vàng cho hai thái y đang chờ ở điện phụ vào, một người bắt mạch cho Sở Du Ninh, một người vội vàng kiểm tra vết thương của Thẩm Vô Phi.

Kim châm nhìn có vẻ dài nhưng không thô, cách lấy ra cũng nhanh gọn dứt khoát, gần như là vào bằng cách nào thì rút ra không sai một ly, không làm tổn thương mạch m.á.u khác, vì thế lượng m.á.u chảy ra cũng không nhiều, chỉ cần cầm m.á.u là được.

Ngay khi kim châm được lấy ra, ký ức của Thẩm Vô Phi ùa về, hỗn loạn đan xen, hắn ôm đầu mình, hai loại ký ức liên tục chuyển đổi.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực từng chút một hút cây kim châm ra ngoài, đây không giống như vật thể có thể tùy ý di chuyển, mà là khảm vào trong thịt, không thể vội, không thể chậm, không thể nhẹ, không thể nặng, vì vậy so với việc dùng tinh thần lực ngăn cản pháo đang b.ắ.n thì còn tốn sức hơn.

Người chẩn bệnh cho nàng vẫn là thái y trước đó, thái y thấy trán nàng còn đọng mồ hôi, sắc mặt so với trước đó còn trắng hơn, ông ta bắt mạch, mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Chỉ nửa ngày mà đầu óc của công chúa đã trải qua cả nửa đời người sao?

Vậy mà lại tổn thương não đến mức này, vấn đề là, công chúa trông giống như một người ngốc nghếch chỉ biết ăn ngon, sao lại luôn lo lắng quá mức như vậy?

"Công chúa, nếu người cứ suy nghĩ nhiều như vậy, e rằng sẽ sớm bạc tóc." Thái y khuyên.

Sở Du Ninh sờ mái tóc đen dày của mình: "Không thể nào, ta đã dùng cả đời rồi, không bạc cũng không hói."

Thái y:..."Cả đời" này của công chúa có phải là hơi ngắn rồi không?

"Ừm, tóc của công chúa rất đen rất mềm mại." Thẩm Vô Cữu sờ đầu nàng, nhìn thái y: "Có cách nào bổ não không?"

"Hạ quan có thể kê một thang thuốc bổ khí dưỡng thần cho công chúa thử xem."

Sở Du Ninh nghĩ đến loại thuốc mà Thẩm Vô Cữu đã uống trước đây, cách xa cả ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi đắng, nàng kiên quyết lắc đầu: "Thuốc nào cũng có ba phần độc, cái này không thể dùng để chữa bệnh, ta không muốn."

Thẩm Vô Cữu cúi đầu dỗ dành: "Chỉ uống một thang xem sao, nếu không có tác dụng gì thì không uống nữa."

Sở Du Ninh chớp mắt, đến lúc đó đổ đi là được. Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe ngươi."

Thái y:...

Công chúa ngay cả lời của bệ hạ cũng không nghe nhưng lại nghe lời của phò mã, quả nhiên là một vật khắc chế một vật.

Ánh mắt của Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh hướng về phía Thẩm Vô Phi đã lấy kim châm ra, gân xanh trên trán hắn giật giật, dường như đang chìm vào ký ức kinh thiên động địa.

Ký ức bị phong ấn một khi được giải phong, tự nhiên sẽ che lấp ký ức giả do thôi miên tạo ra.

Lúc này, Thẩm Vô Phi đang chìm đắm trong ký ức hỗn loạn, không thể tự thoát ra được.

Năm đó hoa mơ nở rộ, kinh thành tiểu bá vương mười hai tuổi cưỡi ngựa giơ roi làm kinh động xe ngựa của người khác, một cô nương từ trong xe ngựa bước ra, khí chất như hoa lan thanh nhã dịu dàng.

Cũng như, sau đó hắn trèo tường, lắp bắp đọc mấy vần thơ học vội để lấy lòng cô nương.

[Chủ tử, đây là tin tức tám trăm dặm khẩn cấp truyền về, nhị gia đã mất tích trên chiến trường, quân Thẩm gia bất ổn]

[Tứ đệ, đây là thư từ hôn mà ta viết cho tam tẩu của ngươi, sau khi ta đi, ngươi hãy đưa cho nàng, nói rằng Thẩm Tam ta không xứng với nàng]
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 512: Chương 512



[Tam ca, huynh ở lại! Đệ sẽ đến biên quan!]

[Ngươi còn nhỏ, không trấn giữ được quân Thẩm gia, tam ca đi rồi, sau này trong nhà chỉ có thể trông cậy vào ngươi chăm sóc. ]

[Tam ca, huynh không đích thân từ biệt tam tẩu sao?]

[Không cần, nhân lúc khách khứa chưa tản đi cũng có thể chứng minh cho mọi người thấy tam tẩu ngươi vẫn còn trong sạch]

"A Cẩm..."

Thẩm Vô Phi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm cái tên đã sớm bị lãng quên.

Hình ảnh chuyển sang thời điểm lúc hắn sắp đến biên quan thì bị ám sát, cũng như sự thật mà hắn nghe được từ miệng hoàng đế Việt Quốc.

[Phụ thân và đại ca ngươi vì biết được bí mật không nên biết nên bị Khánh đế ra lệnh tử trận trên chiến trường, hẳn ngươi vẫn luôn muốn biết đó là bí mật gì đúng không? Bởi vì hoàng tử bị đại ca ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t kia có khuôn mặt giống hệt hoàng đế Khánh Quốc, hoặc nói là giống hệt trẫm lúc còn trẻ, trẫm nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?]...

Cảnh Huy Đế xử lý xong mọi việc lại đến Xuân Hoa Điện, đây là nơi Thẩm Vô Cữu chọn để an trí Thẩm Tam.

Nghe Trình An canh giữ bên ngoài nói bên trong truyền thái y, Cảnh Huy Đế không cho bọn họ thông báo, trực tiếp đi vào.

Vừa vào điện, thấy thái y đang băng bó cho Thẩm Vô Phi, ông ta không khỏi kinh ngạc: "Đã lấy kim châm ra rồi sao?"

Cùng lúc đó, Thẩm Vô Phi mở mắt, đột ngột nhìn về phía Cảnh Huy Đế.

Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Huy Đế như thể bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Thẩm Vô Phi thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Cảnh Huy Đế, đưa tay định bóp cổ ông ta.

"Dừng tay!"

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh đồng thời hét lên.

Sở Du Ninh phản ứng nhanh như chớp, cầm lấy ấm trà trên bàn ném tới, vừa vặn trúng tay hắn, mạnh mẽ ngăn cản động tác của Thẩm Vô Phi.

Thẩm Vô Cữu lập tức bay người qua bảo vệ Cảnh Huy Đế rút lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện, cả cấm quân lẫn ám vệ trong bóng tối đều tiến lên hộ giá.

Trần Tử Thiện và mấy người không có việc gì làm nên đứng ngoài Xuân Hoa Điện chờ công chúa ra, thấy cảnh tượng đột ngột này, có chút ngây người.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bệ hạ vừa vào đã bị ám sát rồi."

Trần Tử Thiện và mấy người khác là người của công chúa, công chúa theo phò mã ra chiến trường đánh giặc, bọn họ cũng chỉ có thể giúp đỡ ở phía sau, mỗi lần đánh hạ một tòa thành thì đi cướp đồ ăn ngon cho nàng, tiện thể giúp công chúa cướp đồ của nhà giàu, công chúa không rảnh, bọn họ phải thay công chúa làm những việc mà công chúa muốn làm.

Có nghi giá lớn như vậy của bệ hạ, mang theo bọn họ cũng không tính là vướng víu.

Vừa vào cung đương nhiên phải tìm công chúa, kết quả đến nơi thì bị ngăn cản không cho đến gần, nếu không phải Trình An đảm bảo công chúa không xảy ra chuyện, bọn họ đều tưởng rằng người nằm bên trong là nàng.

Nếu không phải công chúa cũng không phải phò mã, vậy thì là ai đáng để bệ hạ đích thân quan tâm, còn triệu tập thái y của hai nước, hỏi Trình An, Trình An lại úp mở.

Kết quả còn chưa kịp để bọn họ suy nghĩ ra, phò mã đột nhiên bảo vệ bệ hạ xông ra từ bên trong, theo sát là một bóng người nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.

Tốc độ của Thẩm Vô Phi cực nhanh, gần như trong nháy mắt lại đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, nhưng lại vòng qua Thẩm Vô Cữu tấn công Cảnh Huy Đế từ bên sườn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 513: Chương 513



"Bạo quân! Thẩm gia ta từ đời tằng tổ phụ đã vì Khánh Quốc mà vào sinh ra tử, lập bao nhiêu công lao hiển hách, đến cuối cùng lại vì một chuyện xấu xa mà muốn mạng phụ thân và đại ca ta!"

"Phụ thân và đại ca thà quang minh chính đại tử trận, cũng không muốn bị bức ép, đối với những người trung thành với chiến trường mà nói, đó là một sự sỉ nhục!"

"Nhị ca ta chỉ mới có chút nghi ngờ, ngươi liền cấu kết với Việt Quốc hãm hại hắn mất tích trên chiến trường! Trời có mắt, để ta còn sống để đòi lại công bằng cho Thẩm gia!"

Thẩm Vô Phi dường như không nhận ra Thẩm Vô Cữu, cả người chìm đắm trong ký ức.

Những người có mặt nghe Thẩm Vô Phi chất vấn nghiêm khắc như vậy, hận mình tại sao lại mọc ra hai lỗ tai.

Chưa nói đến chuyện xấu gì, chỉ riêng câu "Bạo quân" thôi cũng đủ để cả nhà bị c.h.é.m đầu rồi, huống hồ còn liên quan đến việc bệ hạ hãm hại trung thần.

Cảnh Huy Đế được bảo vệ nghiêm ngặt, sắc mặt âm trầm, ông ta nên mừng là Thẩm Tam còn chút kiêng dè, không thẳng thừng nói ra thân thế của ông ta.

"Tam ca, huynh bình tĩnh chút!" Thẩm Vô Cữu suýt nữa không cản được Thẩm Vô Phi, không hiểu sao tam ca vừa khôi phục trí nhớ đã muốn g.i.ế.c vua.

Bệ hạ có lỗi với Thẩm gia, nhưng nếu thật sự trở mặt thì chỉ trong chớp mắt.

"Ta thấy là do trí nhớ của tam ca khôi phục đến thời điểm trước khi bị phong ấn, nhất tâm muốn làm chuyện gì đó." Sở Du Ninh nói lớn.

Thân hình Thẩm Vô Phi di chuyển liên tục, Sở Du Ninh không thể không miễn cưỡng sử dụng tinh thần lực để bắt giữ, báo cho Thẩm Vô Cữu phương hướng để hắn ngăn cản. ...

Thẩm Vô Dạng dắt A Quy đến tìm Sở Du Ninh, hai người còn cầm một xiên kẹo hồ lô, một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau, làm những động tác giống nhau, có chút buồn cười không nói nên lời.

Bùi Diên Sơ vì dẫn binh đánh giặc, hiện vẫn đang dẫn lục binh soát thành, đảm bảo không còn tàn dư hoàng tộc Việt Quốc.

Thẩm Tư Lạc lo lắng Thẩm Vô Dạng dẫn A Quy đi nơi không nên đi, luôn đi theo phía sau.

Trí lực của nhị ca dường như ngày càng tăng trưởng, nhưng lúc chơi với A Quy vẫn giống như một đứa trẻ, trông không giống phụ thân, ngược lại giống bạn chơi cùng.

Đột nhiên, Thẩm Vô Dạng buông A Quy ra, nhanh như một con báo lao về phía trước, chạy nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

"Cha!"

"Nhị ca!"

Thẩm Tư Lạc sợ hãi vội kéo A Quy chạy theo.

*

Thẩm Vô Dạng vẫn nhớ Sở Du Ninh dặn hắn bảo vệ tốt phụ hoàng của nàng, nếu không sẽ không cho hắn chơi cùng, thế nên vừa thấy phía trước có người tấn công Cảnh Huy Đế, hắn lập tức thi hành mệnh lệnh xông lên.

Hắn xông thẳng tới húc ngã Thẩm Vô Phi giống như một con thú hoang.

Không ai ngờ Thẩm Vô Dạng đột nhiên xông ra đánh nhau với Thẩm Vô Phi, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hai huynh đệ ruột không có ký ức lại quay ra đánh nhau.

Thẩm Vô Dạng tuy lên chiến trường sớm hơn Thẩm Vô Phi, thân thủ cũng lợi hại, nhưng Thẩm Vô Phi những năm này cũng không ít lần theo tử sĩ của Việt đế luyện tập, hơn nữa thân thể của hai người đều đã được cải tạo, đánh nhau cũng không phân thắng bại.

Cuối cùng, Thẩm Vô Phi cũng đè được nắm đ.ấ.m của Thẩm Vô Dạng xuống, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Nhị ca?!"

Nhị ca không phải mất tích rồi sao? Sao lại ở đây?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 514: Chương 514



"Muội muội bảo ta phải bảo vệ tốt ông ấy." Thẩm Vô Dạng giãy tay ra, nắm đ.ấ.m tiếp tục đập vào người Thẩm Vô Phi.

Sở Du Ninh nghe Thẩm Vô Dạng nói vậy không khỏi kinh ngạc. Vậy nên Thẩm Vô Dạng là vì nàng bảo hắn bảo vệ tốt Cảnh Huy Đế, vừa thấy có người muốn g.i.ế.c Cảnh Huy Đế mới xông lên sao?

Sau lần đầu tiên gặp mặt đánh bọn họ, nàng lại thêm một tội danh khiến huynh đệ tương tàn, xem ra nàng không thể duy trì hình tượng tốt đẹp trong lòng hai vị huynh trưởng của Thẩm Vô Cữu rồi.

Thẩm Vô Phi liếc mắt đã thấy nhị ca thần trí không ổn, hắn lợi dụng năng lực tốc độ một lần nữa khống chế Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, chính huynh nói ta biết là cẩu hoàng đế kia vì muốn an lòng Việt Quốc, hại phụ thân và đại ca chúng ta c.h.ế.t trận, huynh quên rồi sao!"

Thẩm Vô Dạng vốn đang hung hăng vung nắm đ.ấ.m đột nhiên sững sờ, trong đầu như có tia sáng trắng lóe lên, cả người như bị sét đánh, đứng bất động.

"Tam ca, đệ xin lỗi."

Thẩm Vô Cữu thừa lúc hắn không để ý, từ phía sau đánh ngất Thẩm Vô Phi, sợ hắn lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

Lúc này, ký ức của Thẩm Vô Dạng đã được mở ra.

[Lâm Báo, sao quân đội lại ủ rũ như vậy, có phải bại trận rồi không?]

[Thưa chủ tử, quân ta đại thắng. ]

[Đã đại thắng, sao ngươi lại có vẻ muốn khóc thế? Đánh thắng phải hân hoan chứ, chẳng lẽ là phụ thân ta không cho phép sao? Ông ấy nghiêm khắc cả đời rồi. ]

[Thưa chủ tử, tướng quân và đại thiếu gia... đã tử trận. ]

[Tên tiểu tử ngươi, ai cho ngươi lá gan dám trêu đùa chủ tử!]

[Thưa chủ tử, t.h.i t.h.ể của tướng quân và đại thiếu gia đang ở trên thao trường. ]

[Không thể nào! Phụ thân và đại ca ta sao có thể c.h.ế.t được! Ta không tin!]

Trước mắt như hiện ra cảnh hắn chen qua đám đông, nhìn thấy t.h.i t.h.ể phụ thân và đại ca nằm trên tấm ván, trên mặt còn dính gió cát và m.á.u tanh chiến trường.

[Thưa chủ tử, đã tra ra được, người mà đại thiếu gia g.i.ế.c ngày hôm đó là hoàng tử Việt Quốc. ]

[Vậy nên, sự thật là bệ hạ vì muốn Việt Quốc bớt giận, đã hạ lệnh cho phụ thân và đại ca ta tử trận sao?]

[Phụ thân và đại ca ta có thể tử trận, nhưng tuyệt đối không thể c.h.ế.t theo cách này!]...

"Nhị ca?"

Thẩm Vô Cữu vừa bảo Trình An đưa Thẩm Vô Phi đi, quay đầu lại đã thấy Thẩm Vô Dạng không ổn, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt vốn ngây thơ lần đầu tiên xuất hiện đau khổ và tức giận.

Nhị ca có lẽ nào...

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia chờ mong, thậm chí không dám lên tiếng cắt ngang.

"Cha!"

A Quy giằng tay Thẩm Tư Lạc chạy tới, ôm lấy chân cha mình, ngẩng đầu: "Cha, cha sao vậy? Cha!"

Thấy cha mình không nhúc nhích, nó sợ hãi, ôm chân cha vừa khóc vừa gọi.

Thẩm Vô Dạng trước tiên bị đụng một cái, sau đó lại bị tiếng khóc non nớt đánh thức.

Hắn nhìn đứa trẻ chỉ cao đến đùi mình, từ từ ngồi xuống, giơ tay run rẩy vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút vụng về lau nước mắt cho nó.

A Quy chớp chớp mắt, giọt nước mắt treo trên lông mi theo đó rơi xuống, cha hình như khác rồi.

"Cha, cha lại sắp biến thành một người cha khác rồi sao?"

Cha lúc mới về còn không biết đi, không biết ăn, sau đó công chúa thẩm thẩm giúp cha chữa bệnh, cha bắt đầu từ từ biết dùng chân đi, dùng tay ăn, biết nói chuyện, chơi với nó, giành kiếm gỗ với nó, không giống cha mà lại giống như một người ca ca hơn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 515: Chương 515



"Con tên A Quy phải không?" Thẩm Vô Dạng giọng khàn khàn.

A Quy gật đầu: "Vâng! Cha lại quên rồi."

Thẩm Vô Dạng xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Tên thật là gì?"

"Thẩm Tri Quy, mẫu thân đặt cho con, nói là để cha biết đường về nhà."

Thẩm Vô Dạng đỏ hoe mắt, giọng có chút nghẹn ngào: "Mẫu thân của con, nàng ấy có khỏe không?"

"Lúc con và công chúa thẩm thẩm rời nhà, mẫu thân đã đến biên quan tìm cha rồi. Con đã hứa với mẫu thân là khi con lớn sẽ ra chiến trường tìm cha, giờ không cần đợi lớn nữa, con đã tìm được cha rồi, đợi khi về mẫu thân nhìn thấy cha nhất định sẽ rất vui. Cha, đến lúc đó cha phải ngoan ngoãn nhé." A Quy học công chúa thẩm thẩm xoa đầu cha mình.

Thẩm Vô Dạng ôm nó vào lòng, hàng lệ nam nhi lăn dài trên má: "Được, cha nhất định sẽ ngoan ngoãn."

"Nhị ca, huynh, huynh nhớ ra rồi sao?"

Thẩm Vô Cữu thực ra trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn không chắc chắn.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nhị ca có thể sẽ như vậy cả đời, không ngờ hôm nay gặp tam ca đã khôi phục toàn bộ ký ức.

Thẩm Vô Dạng đứng dậy, quay lại nhìn Thẩm Vô Cữu. Lúc này Thẩm Vô Cữu đã cởi bỏ áo giáp, mặc một bộ trang phục màu xanh lam, tiểu bá vương trong trí nhớ đã trưởng thành thành đại nam nhân có thể tự lập.

"Tứ đệ, đệ lớn rồi." Thẩm Vô Dạng vỗ vai hắn, trong mắt mang theo nụ cười của người cha già.

Thẩm Vô Cữu kích động tiến lên ôm lấy ca ca: "Quá tốt rồi! Nhị ca, huynh cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện rồi!"

"Là huynh không tốt, để đệ lo lắng rồi." Thẩm Vô Dạng vỗ vai hắn.

Thẩm Vô Cữu buông hắn ra, kéo Sở Du Ninh lại: "Nhị ca, đây là Du Ninh công chúa, thê tử của đệ."

Người ta đều nói huynh trưởng như cha, lúc này Thẩm Vô Cữu giống như đang nóng lòng muốn giới thiệu nữ tử mình yêu thương cho người nhà biết, mong được người nhà công nhận.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Huy Đế thấy Thẩm Vô Cữu sau khi kế nhiệm chức Trấn Quốc tướng quân lại có bộ dạng như vậy, giống như trở về thời tiểu bá vương được cả nhà nâng niu chiều chuộng.

Thế nhưng, sắc mặt Thẩm Vô Dạng lại cứng đờ, trong đầu hắn hiện lên đoạn ký ức sau khi trở thành thú nhân, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái khe nứt trên mặt đất chui xuống.

"Nhị ca, ta tên là Sở Du Ninh, huynh còn nhớ ta không?" Sở Du Ninh khoát tay một cách thoải mái.

Thẩm Vô Dạng nghĩ đến những chuyện ngu ngốc mình đã làm, dứt khoát chắp tay hành lễ: "Gặp qua công chúa."

Sở Du Ninh không ngờ Thẩm nhị ca sau khi tỉnh lại lại hành lễ nghiêm chỉnh với nàng như vậy, vội vàng xua tay: "Đều là người một nhà, nhị ca không cần khách sáo. Trước kia nhị ca còn cướp đồ ăn của ta, còn bắt ta dẫn huynh đi chơi, còn gọi ta là muội muội nữa."

Thẩm Vô Dạng sửng sốt, không dám tin nhìn Thẩm Vô Cữu: "Thật sao? Sao ta lại có thể có hành vi như vậy?"

Những người đứng vây xem:...

Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh còn kinh ngạc hơn hắn.

"Nhị ca không nhớ sao? Ký ức của nhị ca khôi phục đến bước nào?" Thẩm Vô Cữu nhớ lại lời đầu tiên nhị ca nói với A Quy sau khi khôi phục trí nhớ, hình như đúng là không nhắc đến một lời nào về chuyện hắn trở thành thú nhân.

Thẩm Vô Dạng ngơ ngác lắc đầu: "Ta chỉ nhớ mình bị bắt làm tù binh, sau đó bị đưa đến một địa cung giam giữ, có một lão già mặc áo trắng rất kỳ quái đổ nước vào người ta, lại không cẩn thận bị một con vượn điên cắn một cái, chuyện sau đó thì không biết."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 516: Chương 516



Cảnh Huy Đế vốn định tính sổ hắn:...

Trần Tử Thiện và những người khác đều tận mắt chứng kiến Thẩm Vô Dạng biến từ thú nhân thành người bình thường, sau khi trở thành người bình thường lại gây ra không ít chuyện nực cười, còn nghĩ rằng Thẩm nhị gia nếu có ngày khôi phục trí nhớ chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt mà chui xuống, kết quả Thẩm nhị gia lại không nhớ những ký ức đó, khiến bọn họ muốn xem trò cười cũng không được.

Sở Du Ninh nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Thẩm Vô Dạng.

Thẩm Vô Dạng bị nàng nhìn đến mức không được tự nhiên, trong lòng như đánh trống. Hắn biết công chúa có thể dễ dàng phân biệt được một người nói thật hay nói dối.

"Nhị ca, cho dù như vậy, huynh cướp bạc hà của ta vẫn phải đền."

Thẩm Vô Dạng:...

Hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm trước hay nên cười trước. Ở chung với công chúa đệ muội này lâu như vậy, sớm nên biết tính tình của nàng, chuyện lớn đến mấy cũng không lớn bằng chuyện ăn uống.

Thẩm Vô Cữu cũng nghi ngờ nhìn nhị ca, cười xoa đầu thê tử: "Ta thay nhị ca đền cho nàng."

Ứng phó xong với Sở Du Ninh, Thẩm Vô Dạng quay sang Cảnh Huy Đế, nghiêm mặt vén áo quỳ xuống: "Thần tử Thẩm Vô Dạng bái kiến bệ hạ!"

Cảnh Huy Đế khoanh tay nhìn hắn: "Ngươi có tội gì?"

"Thần chưa điều tra rõ ràng đã vu khống bệ hạ hãm hại trung lương, đây là tội thứ nhất! Huynh trưởng như cha, thần không dạy dỗ tốt đệ đệ của mình, khiến hắn suýt nữa làm bị thương bệ hạ, đây là tội thứ hai! Vô Phi lúc đó đầu óc chưa tỉnh táo, nếu bệ hạ muốn trị tội xin hãy trị tội thần."

Thẩm Vô Cữu cũng biết tình huống đột phát hôm nay rất nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống theo: "Thần cũng có tội không trông chừng tốt huynh trưởng, xin bệ hạ trách phạt!"

Thẩm Tư Lạc cuối cùng cũng hoàn hồn, là một thành viên của Thẩm gia, nàng ta không chút do dự quỳ xuống: "Xin bệ hạ trách phạt!"

A Quy nhìn tứ thúc và cha mình đều quỳ xuống, vinh nhục cùng chịu dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù không ai dạy nó, nó cũng quỳ bên cạnh cha mình, khuôn mặt bánh bao nhỏ nghiêm túc: "Xin bệ hạ trách phạt."

Sở Du Ninh nghĩ, nàng có nên quỳ không? Nàng đến thế giới này, cho dù đối mặt với Cảnh Huy Đế cũng chưa từng quỳ xuống.

Ánh mắt Cảnh Huy Đế lướt qua từng người, thấy thế hệ nhỏ nhất của Thẩm gia cũng đã có khí tiết nên có, cười khẩy một tiếng: "Các ngươi quả là một lòng."

"Phụ hoàng, người nói vậy chẳng phải vô nghĩa sao, người một nhà không một lòng thì còn gọi là người một nhà sao?"

Sở Du Ninh đi lại xách A Quy lên: "Chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm."

"Thẩm Tam bị Việt Đế giam cầm nhiều năm, bị Việt Đế xúi giục, nhất thời không phân biệt được thật giả cũng là điều dễ hiểu, hai ngươi bảo vệ trẫm, công lao bù đắp cho tội lỗi."

Cảnh Huy Đế trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không phải không thể tha thứ. Tất nhiên, nếu hôm nay đổi thành một người khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Cảnh Huy Đế vẫn chưa xua đuổi tất cả mọi người.

Có lời này của ông ta, tội Thẩm Tam ám sát hoàng đế cũng coi như có lời giải thích, còn về chuyện hãm hại trung lương mà Thẩm Tam nói, đều là do Việt lão đế đáng c.h.ế.t xúi giục, căn bản không có chuyện đó.

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Vô Dạng nhìn nhau, cùng nhau tạ ơn: "Tạ bệ hạ khoan thứ!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 517: Chương 517



"Ngươi nói xem Thẩm Tam bị gì? Sao đột nhiên vừa tỉnh đã phát điên rồi." Cảnh Huy Đế lúc này mới xua đuổi tất cả mọi người, trực tiếp hỏi Sở Du Ninh.

Ông ta cảm thấy người có thể lấy kim châm ra khỏi Thẩm Tam chỉ có thể là khuê nữ của mình, hỏi nàng chắc chắn không sai.

Sở Du Ninh gãi đầu: "Có thể là tam ca vẫn chưa khôi phục toàn bộ trí nhớ, trước khi mất trí nhớ, điều hắn muốn làm nhất là đòi lại công bằng cho phụ thân và các huynh, vừa khéo phụ hoàng xuất hiện nên mới thành ra như vậy."

Cảnh Huy Đế:... Vậy nên trách ông ta đến không đúng lúc?

Sở Du Ninh lại nhìn Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca đột nhiên khôi phục trí nhớ cũng có lẽ là cùng một lý do, bởi vì điều tra chân tướng, báo thù cho phụ thân và các huynh đã trở thành chấp niệm cuối cùng, một khi bị chạm đến thì giống như mở ra cơ quan, khôi phục lại ký ức trước kia."

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Tư Lạc nghe xong có chút hối hận, hễ có thời gian là bọn họ lại kể cho nhị ca nghe chuyện trước kia, chỉ không kể chuyện về cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca, con người đều báo hỉ không báo ưu, cho dù đối mặt với người mất trí nhớ cũng vậy.

Nếu không phải hôm nay vô tình đụng phải tam ca gây ra chuyện này, cho dù tam ca tỉnh lại cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ không nói với nhị ca về cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh, đến lúc đó sẽ bỏ lỡ cơ hội khôi phục trí nhớ.

Thẩm Vô Dạng gật đầu: "Câu nói của tam đệ dường như đã c.h.é.m vỡ sự hỗn độn trong đầu ta, điều đầu tiên ta nhớ đến chính là hình ảnh phụ thân và đại ca tử trận sa trường năm đó."

Năm đó khai chiến với Tuy Quốc, hắn không cùng lên chiến trường, mà được phụ thân phái đi dẫn binh tuần tra biên giới, lúc đó hắn tin chắc phụ thân và đại ca sẽ không sao, kết quả khi hắn trở về lại đón nhận tin dữ phụ thân và huynh trưởng tử trận.

Chỉ là một trận chiến nhỏ, rõ ràng ngay cả chủ tướng cũng không cần đích thân ra chiến trường, nhưng phụ thân lại nói muốn g.i.ế.c c.h.ế.t uy phong của Tuy Quốc, cổ vũ sĩ khí nên đích thân dẫn binh nghênh chiến.

Trận chiến đó chỉ cần người có chút kinh nghiệm tác chiến đều biết phụ thân và đại ca không thể tử trận, sau này hắn mới biết phụ thân phái hắn đi tuần tra là cố ý tách hắn ra.

"Thẩm Vô Dạng, sau khi ngươi đến Việt Quốc thì thật sự không nhớ gì sao?" Cảnh Huy Đế có chút không cam lòng hỏi, ông ta còn muốn xem Thẩm Nhị sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi gặp người, đến đây tạ tội với ông ta.

Thẩm Vô Dạng cúi đầu chắp tay: "Thưa bệ hạ, quả thật không nhớ."

Cảnh Huy Đế có chút tiếc nuối, đột nhiên có chút nhớ nhung Thẩm Nhị khi còn giống một đứa trẻ.

"Trẫm vừa nhận được tin, thái tôn Việt Quốc nửa tháng trước đã đánh hạ Yến Quốc, cái gọi là ve sầu thoát xác chim sẻ rình mồi, trẫm đã sớm sai người đóng quân ở biên quan bên kia làm chim sẻ rình mồi."

Việt Đế đã có ý định để Việt Quốc liên thủ với Yến Quốc tấn công Khánh Quốc, vũ khí thuốc s.ú.n.g bên kia đương nhiên không động vào, một khi khai chiến, cho dù Yến Quốc có binh lực hùng hậu, không có thuốc s.ú.n.g chống lại, cũng sẽ rất nhanh diệt vong.

Lúc đầu để phòng ngừa Yến Quốc thừa cơ xâm nhập, quân biên quan ở nơi giao nhau giữa Khánh Quốc và Yến Quốc không được điều động đến, sau khi biết thái tôn Việt Quốc đột nhiên xuất binh tấn công Yến Quốc, ông ta đã ra lệnh, một khi Việt quân đánh hạ Yến Quốc, hoặc Yến Quốc may mắn thắng, quân ta có thể nhân lúc cả hai bên đều bị thương mà thừa cơ tấn công.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 518: Chương 518



Ngay cả khi Việt quân dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g đánh hạ Yến Quốc, vũ khí cũng không còn lại bao nhiêu, cộng thêm không có quân tiếp viện, Khánh quân có đủ vũ khí thuốc súng, căn bản không cần tốn nhiều sức lực là có thể chiến thắng.

Nói đến đây, Cảnh Huy Đế nhìn Sở Du Ninh, tất cả đều nhờ vào suy nghĩ và năng lực luôn khác người của khuê nữ, Yến Quốc không cần bọn họ tấn công đã tự diệt vong, giờ đây tứ quốc chỉ còn lại Khánh Quốc và Tuy Quốc.

"Bệ hạ anh minh!"

Thẩm Vô Dạng không biết trong này còn có công lao của Sở Du Ninh, nhưng Thẩm Vô Cữu thì biết, lúc trước hai người còn nói để tránh chiến tranh phải thống nhất tứ quốc, giờ xem ra, có sự việc ngoài ý muốn của công chúa, chỉ cần đánh hạ Việt Quốc là xong. Còn Tuy Quốc, nếu người lên ngôi là Kính Vương thì có lẽ không cần đánh nữa.

"Đất đai vừa chiếm được cần có người cai quản..."

Ánh mắt Cảnh Huy Đế dừng trên người Thẩm Vô Dạng và Thẩm Vô Cữu, nếu không biết Thẩm gia còn có người chờ Thẩm Vô Dạng về, để Thẩm Vô Dạng ở lại là tốt nhất.

Thẩm Vô Cữu biết giờ là lúc cần người nhưng cũng lo Cảnh Huy Đế sẽ giữ nhị ca lại, nhị tẩu còn đang chờ nhị ca trở về, tuy nhiên hắn nghe ra Cảnh Huy Đế còn ý chưa nói hết nên đành bình tĩnh lắng nghe.

Nhưng Sở Du Ninh có gì nói nấy lại không chịu được: "Phụ hoàng, nhị tẩu còn đang chờ nhị ca về đoàn tụ, người làm người đi."

Cảnh Huy Đế tức đến trợn mắt: "Trẫm có nói để hắn ở lại đâu."

"Vậy người nhìn huynh đệ bọn họ làm gì? Không phải là muốn giữ Thẩm Vô Cữu lại chứ? Như vậy người càng không làm người, để khuê nữ và con rể của mình phải xa nhau."

Cảnh Huy Đế tức cười: "Hắn trước là thần tử sau mới là con rể của trẫm, trẫm mà thật sự để hắn ở lại, hắn cũng phải ở lại."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy ta trói hắn đi thì không tính là kháng chỉ."

Cảnh Huy Đế:...

"Được rồi, quốc gia không thể một ngày không có quân chủ, chuyện bên này xong, trẫm cũng nên lên đường hồi kinh, các ngươi cũng đi cùng." Hễ liên quan đến Thẩm gia là khuê nữ của ông ta lại nổi nóng, đúng là bảo vệ Thẩm gia không ai sánh bằng.

Thẩm Vô Cữu và Thẩm Vô Dạng đều thở phào nhẹ nhõm: "Tuân lệnh!"...

Thẩm Vô Phi hôn mê đến ngày hôm sau mới tỉnh.

Hắn ôm đầu đau nhức, nhớ lại chuyện hỗn loạn mình đã làm hôm qua, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng xuống giường xông ra ngoài.

Trình An canh giữ ngoài cửa vội vàng ngăn hắn lại: "Tam gia, ngài định đi đâu?"

"Ngươi là... Trình An?" Thẩm Vô Phi nhìn Trình An, xác nhận đây là người từ nhỏ đã đi theo đệ đệ.

Trình An mừng rỡ: "Tam gia, ngài nhận ra thuộc hạ rồi sao? Quá tốt rồi!"

Hôm qua tam gia giống như ngay cả chủ tử cũng không nhận ra, may mà bệ hạ không truy cứu, nếu không thì không nói đến chuyện ám sát, chỉ riêng những lời tam gia nói cũng đủ khiến Thẩm gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Ta phải đi xin tội bệ hạ."

Thẩm Vô Phi lo lắng nhất chính là chuyện này, sợ rằng những lời mình nói, những việc mình làm hôm qua sẽ liên lụy đến Thẩm gia.

Thẩm Vô Phi hôn mê một đêm, đủ để hắn nhớ lại ký ức sau này, bao gồm cả những gì Việt đế nói hôm qua.

Nếu như ký ức chỉ dừng lại ở năm đó, hắn vẫn cho rằng đương kim là hôn quân, chỉ là sự thật chứng minh những gì Thẩm gia gặp phải có liên quan đến đương kim là không sai, nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho đương kim.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 519: Chương 519



Nếu như vì hành vi hôm qua của hắn mà Thẩm gia bị tội, vậy thì phụ thân và đại ca thực sự c.h.ế.t oan.

"Tam gia, bệ hạ nói ngài bị bắt nhiều năm, bị Việt đế xúi giục là có thể hiểu được, bệ hạ đã không truy cứu tội ngài phạm thượng hôm qua." Trình An nói.

"Vậy thì tốt." Thẩm Vô Phi lập tức yên tâm.

Cũng đúng, nếu như thực sự bị tội, lúc này hắn hẳn đã bị giam giữ rồi.

Hắn ấn ấn cái đầu quấn băng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hôm qua hình như ta thấy nhị ca rồi?"

Nói đến chuyện này Trình An cũng cười: "Tam gia, người hôm qua ngài thấy đúng là nhị gia, nói đến nhị gia..."

"Tam đệ, đệ tỉnh rồi!" Thẩm Vô Dạng dắt A Quy xuất hiện, kịp thời cắt ngang lời Trình An.

Từ hôm qua hắn đã nghe không ít chuyện xấu hổ về việc hắn "Mất trí nhớ", đặc biệt là những người bên cạnh công chúa luôn nhắc đến, cái mặt mo của hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, giờ đến cả Trình An cũng đến góp vui thì chịu sao được.

Thẩm Vô Phi ngẩng đầu nhìn, thấy nhị ca trong trí nhớ dắt một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi đi tới, đứa trẻ đó nhìn mày mắt giống hệt nhị ca, năm đó tin tức nhị ca mất tích truyền về, nhị tẩu sinh non, hắn nhớ trước khi đi còn mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc chào đời, hẳn là đứa trẻ này rồi?

Thoáng cái đã bảy năm.

Nhìn lại nam tử phía sau nhị ca đã không còn là thiếu niên kiêu ngạo tùy hứng trong trí nhớ, mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Cảm giác khác hẳn với lúc chưa khôi phục trí nhớ hôm qua, lúc đó chỉ có xa lạ, giống như nghe chuyện của người khác, cũng không có hình dáng năm đó của đệ đệ để đối chiếu, giờ gặp lại, trong đầu hiện lên thiếu niên lang năm nào cười ngạo nghễ không biết sầu.

Giờ đây, hắn có thể cảm nhận được khí thế lạnh lùng và sát khí cố gắng che giấu tỏa ra từ người đệ đệ, trong mắt là sắc bén bất lộ, khóe miệng hơi mím trông già dặn chững chạc, nếu không cố ý thu liễm, khí thế toàn thân còn nặng hơn cả phụ thân năm đó, những thứ này không phải là thứ có thể tích lũy được ở nơi phồn hoa như kinh thành.

Cùng đến còn có Du Ninh công chúa và những người khác.

Ánh mắt Thẩm Vô Phi nhìn tiểu cô nương đi cùng đệ đệ hắn, tiểu cô nương mặc một chiếc váy đối khâm, đôi mắt hạnh trong veo, khuôn mặt tròn tròn trông rất xinh xắn đáng yêu, mái tóc đen chỉ được búi lên bằng một chiếc trâm, trông không có chút dáng vẻ nào của công chúa.

Nàng bước đi rất thoải mái tùy ý, khi nói chuyện với tứ đệ, đôi mắt chớp chớp như đang tính toán điều gì, tứ đệ cúi đầu nghe nàng nói, còn đưa tay véo nhẹ má nàng, cử chỉ thân mật vô cùng.

Thẩm Vô Phi liền nhớ đến chuyện trước đây khi chưa có trí nhớ đã giao thủ với cô nương này, bỗng thấy không còn mặt mũi nào đối mặt.

Nếu không phải lúc đó công chúa đủ lợi hại, nàng đã là vong hồn dưới đao của hắn, đến lúc đó, hắn g.i.ế.c thê tử của đệ đệ mình, kết cục cuối cùng chỉ có thể là huynh đệ trở mặt thành thù, không chỉ vậy nàng còn là công chúa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Công chúa còn dẫn theo mấy người, hắn chỉ nhận ra một người trong số đó là tiểu muội Thẩm Tư Lạc, người trông có vẻ phúc hậu kia có chút quen mắt, còn có nam tử đi cùng tiểu muội.

Thẩm Vô Phi xoa xoa trán, chỉ bảy năm mà như cách cả một đời.
 
Back
Top Bottom