Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 500: Chương 500



Trong số đó không thiếu những nho sinh chịu cảnh khốn cùng cũng phẫn nộ, chỉ trích gay gắt, thậm chí có người thông minh muốn nhân cơ hội này thể hiện, nghĩ rằng có thể để lại ấn tượng trong lòng hoàng đế Khánh Quốc, ngày sau thi cử cũng có lợi.

Vì vậy không lâu sau Việt quân đều đầu hàng, chỉ có số ít người còn tự cho mình là thanh cao bị c.h.é.m giết.

Lão hoàng đế Việt Quốc đã đánh giá sai sự đoàn kết của Khánh quân, cho rằng bắt được Sở Du Ninh là có thể uy h.i.ế.p Khánh Quốc rút quân, sai lầm lớn nhất của ông ta là đánh giá thấp năng lực của nàng, dẫn đến thất bại thảm hại.

Còn Thái tử Việt Quốc từ sớm đã thấy Sở Du Ninh đại triển thần thông, liền dẫn người chạy trốn từ một cửa thành khác, Tín Vương đột kích bên ngoài thành thấy tình hình không ổn cũng sớm dẫn tàn quân tháo chạy.

Nghĩa Vương xác định bức thư ngày đó mình viết và bức thư được gửi đi không phải một ý, sau khi biết được năng lực của Du Ninh công chúa, hắn không còn mù quáng nữa, bởi vì hắn nhớ rõ ngày đó còn mơ một giấc mơ về Hề Âm, vì vậy lấy cớ dẫn quân hỗ trợ bên ngoài thành, lặng lẽ dẫn theo gia quyến chạy trốn về hướng cửa khẩu.

Trong số các nhi tử của hoàng đế Việt Quốc, người duy nhất bị bắt chỉ có Dự Vương điên khùng, Dự Vương phi từ lúc Việt Quốc và Khánh Quốc khai chiến đã tự thiêu trong phòng, tránh bị bắt làm con tin, những người biết thân phận của Tứ công chúa đều biết đó là c.h.ế.t giả, từ đó trên đời không còn người này nữa.

Ngoài việc bắt được Dự Vương, còn có Thành Vương có uy vọng còn cao hơn cả Thái tử, xem ra Thành Vương đã bị nâng cao quá mức, người có mưu trí hẳn phải là Nghĩa Vương.

Cờ xí của Việt Quốc bị chặt xuống, thay vào đó là cờ xí nền đỏ chữ vàng của Khánh Quốc, Việt Quốc xưng bá mấy chục năm tuyên bố diệt vong.

Sau khi thành trì được dọn sạch, Cảnh Huy Đế được nghênh đón vào thành bằng nghi lễ của hoàng đế, nhìn thấy bách tính Việt Quốc đứng hai bên đường cung nghênh, trong lòng cảm khái vô cùng.

Một năm trước, ông ta nào nghĩ được sẽ có ngày như vậy.

Nằm mơ toàn thấy bị tổ tông nhà họ Sở nguyền rủa, hoặc là sau khi thân thế của ông ta bị bại lộ thì bị cả triều đình Khánh Quốc khinh thường, con cái đều chất vấn ông ta tại sao lại sinh ra chúng, để chúng mang trong mình dòng m.á.u của kẻ thù.

Giờ đây không những vấn đề thân thế của ông ta bị lẫn lộn, cho dù có người nghi ngờ cũng không thể làm gì, Việt Quốc cũng diệt vong rồi, tất cả những điều này đều phải quy công cho khuê nữ của ông ta.

Vào cung điện Việt Quốc, Cảnh Huy Đế không có tâm trạng ngắm nghía nhiều, trực tiếp dẫn theo thái y đi theo vào cung điện mà Thẩm Vô Cữu tạm nghỉ.

Trên đường đi, ông ta nghe nói Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu đều đang ở đó, còn gọi thái y bị bắt của Việt Quốc đến, chỉ nghĩ rằng Sở Du Ninh bị thương nên lo lắng không thôi.

Trước đó ở bên ngoài thành, ông ta nghe thấy quân đội trong thành giận dữ hét lớn Việt Quốc đã g.i.ế.c công chúa của bọn họ, lúc đó dường như cả trái tim cũng bị nổ tung, mãi đến khi lại truyền đến tin công chúa bắt được Việt đế, trái tim của ông ta mới sống lại.

"Du Ninh thế nào rồi?" Cảnh Huy Đế vừa vào cửa đã hỏi.

Tất cả mọi người trong điện đồng loạt hành lễ, bao gồm cả thái y Việt Quốc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 501: Chương 501



"Phụ hoàng, người tìm ta sao?" Sở Du Ninh ôm một đ ĩa bánh đủ loại đi vào từ ngoài cửa.

Trước đó Thẩm Vô Cữu đã dẫn người đi thanh trừ tàn dư trong cung để nghênh đón Cảnh Huy Đế, tiện thể an trí Thẩm tam ca.

Nàng vào điện thấy Thẩm tam ca vẫn chưa tỉnh liền chuồn đi xem thử nhà bếp hoàng cung Việt Quốc có đồ ăn ngon hơn Khánh Quốc không.

Cảnh Huy Đế nhìn đám thái y vây quanh giường, lại nhìn Sở Du Ninh đi vào từ ngoài cửa, nhất thời không nói nên lời, lo lắng thừa rồi.

Ông ta nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Trẫm còn tưởng ngươi chơi quá trớn, làm mình bị thương."

"Phụ hoàng, người lo lắng cho ta à."

Sở Du Ninh chọn một miếng bánh thiếu viền nhét cho ông ta: "Ta làm sao để mình có chuyện được, Tiểu Tứ còn đợi ta về mà. Còn có Thẩm Vô Cữu, chúng ta còn chưa động phòng."

"Phụt! Khụ khụ!"

Cảnh Huy Đế chê khuê nữ chia cho mình một miếng bánh sứt sẹo nhưng vẫn nể mặt ăn một miếng, kết quả nghe được cái gì!

"Bệ hạ, mau uống ngụm trà cho đỡ khát." Lưu Chính vội vàng rót một chén trà.

Thái y Việt Quốc sợ hãi quỳ xuống, không biết bọn họ có bị xử tội vì mất nước không, hay là vì nghe được chuyện này mà bị c.h.é.m đầu?

Lần này theo Cảnh Huy Đế thân chinh ngoài việc có sử quan còn có mấy vị đại thần, ai nấy vội cúi đầu xuống, bây giờ giả vờ không nghe thấy còn kịp không?

Công chúa và phò mã thành thân sắp tròn một năm rồi, vậy mà vẫn chưa động phòng!

Chẳng lẽ phò mã thật sự như thái y chẩn đoán lúc trước, có vấn đề về chuyện phòng the? Nhưng mà, lúc trước thái y cũng nói phò mã không thể ra chiến trường g.i.ế.c địch, sự thật chứng minh, phò mã g.i.ế.c địch còn dũng mãnh hơn bất kỳ ai.

Cảnh Huy Đế cũng nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt trở nên không tốt.

Cho nên khuê nữ của ông ta hung dữ như vậy là có nguyên nhân đúng không?

Sở Du Ninh chớp mắt vô tội, nàng nói sai gì sao, chuyện động phòng không được nói à? Nam nữ ở bên nhau tiến hành vận động chẳng phải là chuyện đương nhiên sao, nếu không còn phân chia nam nữ để làm gì?

Thẩm Vô Cữu đang bực bội vì thái y chẩn đoán Thẩm Vô Phi không có kết quả, đột nhiên nghe công chúa nói vậy không biết nên tức giận hay nên cười.

Hắn đi tới, chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của Cảnh Huy Đế cho rằng hắn không được, khom người chắp tay: "Bệ hạ, là thần cảm kích hoàng hậu nương nương đã gả thấp công chúa cho thần, vì thế đã nói với công chúa cùng nhau giữ tang đủ ba năm, đợi hết thời gian để tang rồi mới động phòng."

Cảnh Huy Đế gật đầu: "Hoàng hậu chỉ bảo giữ tang nửa năm, ngươi có lòng rồi. Thái y xem cho hắn."

Thẩm Vô Cữu: ...

"Phụ hoàng, người nghi ngờ Thẩm Vô Cữu có vấn đề về sức khỏe à? Chuyện này ta có thể đảm bảo..."

"Khụ, công chúa, để thái y xem cũng tốt." Thẩm Vô Cữu thật sự sợ thê tử của hắn nói ra chuyện nàng từng dùng tay đo đạc.

Sở Du Ninh chu môi, tưởng nàng cái gì cũng nói ra ngoài chắc.

"Vậy người cứ xem, ta đi xem tam ca của chúng ta."

Cảnh Huy Đế sửng sốt: "Tam ca gì chứ? Không phải là nhị ca sao? Không đúng, Thẩm Nhị vừa vào hoàng cung đã bế nhi tử của hắn đi chơi rồi."

Việt Quốc đã hoàn toàn bị đánh bại, ông ta vào ở hoàng cung Việt Quốc, đám người của khuê nữ cũng theo sau đến đây.

"Bệ hạ, tam ca của thần tìm được rồi." Trên mặt Thẩm Vô Cữu là niềm vui không thể kìm nén.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 502: Chương 502



"Ngươi nói, người nằm bên trong là Thẩm Tam?!" Cảnh Huy Đế kinh ngạc đến nỗi sắc mặt tái mét.

Ông ta cũng không cần Thẩm Vô Cữu trả lời, tự mình đi qua xem.

Thẩm gia nhi lang, Thẩm Đại là anh cả theo cha ra trận từ sớm, ông ta từng gặp nên vẫn còn nhớ.

Thẩm Nhị là người trước đây được một quận chúa để mắt tới, yêu cầu ban hôn, hắn từng xin yết kiến nói rằng đã có người trong lòng, ông ta mới nhớ kỹ.

Thẩm Tam thì ông ta đã quên mất là đã gặp hay chưa, có lẽ đã gặp trong những dịp như thu điền năm ngoái, thực sự biết đến người này là vì vào ngày đại hôn của hắn, tân lang tân nương còn chưa vào động phòng đã vội vã đến biên quan, kết quả bị ám sát.

Lúc này người đang nằm trên giường nhìn có vài phần giống Thẩm Vô Cữu.

Nghe nói Thẩm Vô Cữu giống mẹ, Trấn Quốc tướng quân đời trước mặt lạnh như đao, quyết đoán cương nghị, được tiên đế ban hôn cưới quý nữ kinh thành. Quý nữ kia tất nhiên không tệ, Thẩm Vô Cữu giống mẹ nên có danh xưng là Ngọc diện tướng quân.

Cảnh Huy Đế vừa mới tiến lại gần muốn nhìn kỹ hơn, Thẩm Vô Phi đột nhiên mở mắt, trong mắt không chỉ có sự lạnh lùng mà còn có sát khí.

Hắn vừa tỉnh lại đã theo bản năng ra tay tấn công người ở gần, Sở Du Ninh giơ tay dễ dàng đè hắn lại.

Thẩm Vô Phi giãy giụa nhưng không giãy ra được, dùng nội lực cũng không xong. Bệ hạ nói không sai, nữ tử này có thần lực, không thể không phòng.

"Tam ca, không đánh không quen biết, ta là Sở Du Ninh, thê tử của ngươi gọi ta là công chúa." Sở Du Ninh cười mị mị vẫy tay tự giới thiệu.

Thẩm Vô Phi giọng lạnh lùng: "Ta không cha không mẹ, không vợ không con."

Nụ cười trên mặt Sở Du Ninh cứng đờ, không đúng nha.

Thẩm tam ca không nhận ra nàng có thể hiểu được, nhưng ngay cả cha mẹ thê tử cũng không nhận ra thì vấn đề nghiêm trọng rồi, không thể chỉ nói là bị Việt lão đế khống chế hoặc mất trí nhớ là xong được.

Bước chân Thẩm Vô Cữu đang tiến lại gần chợt dừng lại, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Trước đó tự an ủi mình là vì tam ca không nhận ra công chúa, thực ra chỉ là tự lừa mình dối người. Cho dù không nhận ra công chúa, chỉ riêng việc hắn nghe lệnh hoàng đế Việt Quốc cũng không đúng.

"Thẩm Vô Cữu, mau tới đây, ca ca ngươi không nhận ra ngươi rồi!" Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu tới, vội kéo hắn lại.

Cảnh Huy Đế nhìn Thẩm Vô Phi vừa tỉnh lại đã mang vẻ mặt thù địch, không khỏi cau mày: "Chẳng lẽ lại là một Thẩm Nhị khác?"

Vì phòng ngừa tiếp theo Thẩm Tam sẽ nói ra những lời không nên nói, Cảnh Huy Đế xua lui những người không liên quan trong điện.

"Tam ca." Thẩm Vô Cữu thử đưa tay về phía Thẩm Vô Phi.

Ánh mắt Thẩm Vô Phi nhìn Thẩm Vô Cữu cũng xa lạ, mang theo vẻ thù địch, hắn giơ tay cản lại.

Thẩm Vô Cữu trực tiếp cùng hắn qua lại vài chiêu: "Tam ca, đây là Thẩm gia quyền do mấy đời Thẩm gia tự sáng tạo ra."

Thẩm Vô Phi cau mày: "Nói bậy! Đây là bệ hạ sai người dạy ta."

Cảnh Huy Đế:... Bệ hạ của ngươi ở đây này!

May mà ông ta đã xua lui những người khác sớm, nếu không để các đại thần và sử quan đi theo tận tai nghe thấy Thẩm Tam nhận hoàng đế Việt Quốc làm quân chủ, sau này bị đào lại, không tránh khỏi tội phản quốc.

"Vậy ngươi giải thích thế nào về việc Thẩm Vô Cữu cũng biết bộ quyền này, Việt lão đế không thể nào lại trộm Thẩm gia quyền đi dạy ngươi, ông ta đối xử với nhi tử ruột còn chẳng để tâm." Sở Du Ninh nói.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 503: Chương 503



Trong lòng Thẩm Vô Phi cũng có chút nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tin bệ hạ sẽ không hại mình.

Hắn nhìn xung quanh, suy nghĩ khả năng dùng năng lực tốc độ để trốn thoát.

Sở Du Ninh nhìn thấu tâm tư của hắn, một tay ấn hắn lại: "Tam ca, vất vả lắm mới tìm được ngươi, nếu còn để ngươi trốn mất, tam tẩu sẽ khóc mất."

Nhìn Thẩm Vô Phi coi hắn như kẻ địch, Thẩm Vô Cữu có chút khó chấp nhận: "Tam ca, cho dù huynh quên hết mọi thứ cũng không nên quên tam tẩu. Tống Nam Cẩm, huynh còn nhớ không? Nàng là thê tử của huynh, thủ tiết vì huynh nhiều năm như vậy, vì Thẩm gia tận tâm tận lực, nàng thậm chí còn không biết huynh có khả năng còn sống, huynh quên ai cũng không nên quên nàng."

Nhị ca còn nhớ thanh kiếm do chính hắn làm ra, còn tam ca thì lại sống thành một người khác.

Thẩm Vô Phi cau chặt mày, không biết bọn họ đang nói đến ai. Nhưng tại sao trong lòng lại có chút khó chịu?

"Các ngươi chẳng qua là nhìn trúng năng lực này của ta, muốn ta làm việc cho các ngươi mới bịa ra một thân thế không có thật."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt: "Trời ơi! Sao ngươi không nghi ngờ Việt lão đế vì muốn ngươi trung thành với ông ta nên đã bịa ra một lai lịch cho ngươi!"

Thẩm Vô Phi lắc đầu: "Ta từ nhỏ đã bị vứt vào núi như một con quái vật, mười tuổi mới được bệ hạ đón về từ trên núi, huấn luyện như tử sĩ, vì năng lực đặc biệt này của ta, bệ hạ không bao giờ để ta ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên thê tử mà các người nói không thể nào có được."

Sở Du Ninh kinh ngạc, từ bao giờ dị năng tốc độ cũng có thể trở thành quái vật.

Không cho ra ngoài làm nhiệm vụ rõ ràng là vì sợ thả hắn ra ngoài sẽ bị người khác nhận ra, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mất đi con át chủ bài này? Chẳng trách đẹp trai thế này còn phải đeo mặt nạ.

Việt lão đế giấu kỹ thật, ngay cả Phúc Vương cũng không biết, phải biết rằng so với Thẩm nhị ca, Thẩm tam ca mới là người kích hoạt dị năng thành công.

Thẩm Vô Cửu nhìn Sở Du Ninh: "Công chúa, Tam ca như vậy có khác gì Nhị ca không?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Đây là bị sửa đổi ký ức, giống như ta đã chỉnh sửa nhận thức của Lý Thừa Khí về vai vế của Việt lão đế và phụ hoàng, tam ca có lẽ đã bị thôi miên sắp đặt cho một lai lịch mới."

Cảnh Huy Đế trừng lớn mắt, ông ta biết việc Lý Thừa Khí đột nhiên xuất binh tạo phản không thể không có công lao của khuê nữ, thế nhưng lại không ngờ lại là sửa đổi trí nhớ của người khác!

Sở Du Ninh quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Huy Đế, chớp mắt: "Phụ hoàng, vừa rồi người nghe nhầm rồi, là tổ tông hiển linh sửa lại."

Hừ, ngươi nói ta có tin không?

Cảnh Huy Đế tặng nàng một nụ cười tự ngộ.

"Công chúa được tổ tông đặc biệt ưu ái." Thẩm Vô Cữu nghiêm túc giúp thê tử chứng thực lời nói dối.

Cảnh Huy Đế:... Tên thần tử này cũng không cần nữa.

Sở Du Ninh không quan tâm Cảnh Huy Đế nghĩ gì, dù sao Cảnh Huy Đế cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.

"Ta sẽ xem thử, nếu chỉ là thôi miên thì đơn giản rồi, dù thôi miên lợi hại đến đâu cũng không lợi hại bằng... tổ tông của ta." Nàng liếc nhìn Cảnh Huy Đế sau đó cố ý sửa lại câu sau.

Hừ!

Cảnh Huy Đế cười lạnh, có cần ông ta đi chỗ khác không?

Sở Du Ninh nhắm mắt định dùng tinh thần lực để thăm dò, Thẩm Vô Cữu giữ tay nàng lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 504: Chương 504



"Công chúa, tam ca đã tìm được rồi, không cần vội vã." Hắn rất chắc chắn nàng bị thương, không thể tùy tiện sử dụng năng lực đó nữa.

Sở Du Ninh mở mắt: "Tam ca không vội, nhưng ngươi vội."

Thẩm Vô Cữu trong lòng ấm áp: "Ta có vội cũng biết thân thể của nàng quan trọng hơn."

"Vậy ngươi hôn ta một cái." Sở Du Ninh chu môi với hắn.

Thẩm Vô Cữu không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu ra của nàng.

Cảnh Huy Đế không thể nhìn nổi nữa, đi sang một bên bảo Lưu Chính đưa Việt lão đế đến thẩm vấn.

"Không biết xấu hổ."

Thẩm Vô Phi mắng một câu, quay mặt đi không nhìn. Không biết là từ bỏ ý định chạy trốn hay biết mình không thể chạy thoát, hắn cũng không nhân cơ hội này chuồn mất.

Thẩm Vô Cữu không chỉ hôn một cái, hôn rồi lại hôn, m*t rồi lại m*t, cuối cùng nhẹ nhàng c*n m** d*** của nàng mới chịu buông nàng ra.

Sở Du Ninh mở đôi mắt tròn sáng trong veo, vỗ ngực: "Đã nạp đầy năng lượng, ta lại có thể rồi!"

Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên hôn một cái là có ý này sao? Hắn cảm thấy mình đã bị nàng lừa.

"Nàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ." Thẩm Vô Cữu vẫn không yên tâm.

"Vậy hôn thêm một cái nữa?" Sở Du Ninh ngẩng đầu.

Thẩm Vô Cữu:... Nhất định phải là bây giờ sao?

"Yên tâm, ta hiểu mà." Sở Du Ninh kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.

Thẩm Vô Phi quay lại lại thấy cảnh này, lại thấp giọng mắng: "Không ra gì."

Sở Du Ninh chống nạnh: "Có bản lĩnh thì đợi ngươi về đừng hôn thê tử mình."

"Ta không có thê tử." Thẩm Vô Phi khăng khăng.

"Ngươi nói đấy nhé, ta nhớ kỹ rồi, ngồi chờ bị vả mặt đi." Sở Du Ninh cười đắc ý.

Thẩm Vô Phi không tranh cãi với nàng nữa.

Sở Du Ninh nghiêm túc lại: "Ngươi không phải cũng muốn biết rốt cuộc mình là ai sao? Ngồi yên, không được nhúc nhích."

Thẩm Vô Phi nghĩ thầm, đó là vì hắn không trốn được chứ không phải vì muốn làm rõ lai lịch của mình.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tam ca, nghe lời công chúa, chúng ta sẽ không hại ngươi."

Thẩm Vô Phi nhìn nam nhân có vài phần giống mình, lạnh mặt khoanh chân ngồi trên giường.

Sở Du Ninh nhịn đau đầu dùng tinh thần lực với Thẩm Vô Phi, xâm nhập vào từng dây thần kinh trong não hắn.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, sợ nàng có gì không ổn.

Một lúc lâu sau, Sở Du Ninh mở bừng mắt: "Có rồi!"

"Có gì?"

Thẩm Vô Cữu đỡ lấy nàng, đưa cho nàng một miếng bánh nàng mang đến, hắn cũng không biết năng lực này của nàng phải bổ sung như thế nào, chỉ có thể cho nàng ăn những thứ nàng thích.

Thẩm Vô Phi cũng nhìn Sở Du Ninh, mặc dù không rõ tại sao nàng chỉ nhắm mắt một lúc mà dường như đã chẩn đoán được hắn từ trong ra ngoài.

Sở Du Ninh nhận lấy miếng bánh trong tay Thẩm Vô Cữu, cắn một miếng, chỉ vào não phải của Thẩm Vô Phi: "Ở đây có một cây kim dài đ.â.m vào vùng ký ức của tam ca, có thể đây chính là nguyên nhân khiến ký ức trước đây của tam ca bị phong bế."

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc trợn mắt, theo như công chúa mô tả, cây kim dài tới một tấc, tam ca của hắn lại sống nhiều năm với một cây kim dài như vậy trong đầu.

"Tam ca, huynh không đau sao?" Thẩm Vô Cữu sờ vào vị trí Sở Du Ninh chỉ.

Thẩm Vô Phi nhíu mày, cũng giơ tay lên sờ: "Thỉnh thoảng sẽ đau, bệ hạ nói là vì năng lực tốc độ này của ta."

Hóa ra trong đầu hắn có một cây kim sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 505: Chương 505



Cảnh Huy Đế đi tới, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong đầu cắm một cây kim dài như vậy mà vẫn không sao.

Ông ta nói: "Trẫm bảo Lưu Chính đi gọi người áp giải Việt hoàng đế tới đây, thẩm vấn sẽ biết."

Vừa dứt lời, Lưu Chính ở bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, Việt đế đã tới."

Người đích thân áp giải Việt lão đế tới là Thôi tướng quân, sau khi Việt quân đầu hàng, Thẩm Vô Cữu đã giao nhiệm vụ truy quét tàn dư cho Thôi tướng quân.

Việt lão đế bị áp giải vào, Cảnh Huy Đế bảo Thôi tướng quân và Lưu Chính canh giữ bên ngoài điện.

Thấy Việt lão đế, Thẩm Vô Phi theo bản năng muốn tiến lên hộ giá, nhưng nghĩ đến cây kim trong đầu lại do dự ngồi xuống.

Việt lão đế tuy đã chịu tinh thần lực của Sở Du Ninh, thế nhưng Sở Du Ninh cũng không khống chế ông ta liên tục, cho nên lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, chỉ là không muốn chấp nhận mình bại trận thảm hại nên dường như có phần điên loạn.

Ông ta thấy Thẩm Vô Phi, trong mắt lại nhen nhóm hy vọng: "Thập Tam, mau đưa trẫm đi!"

"Tuổi đã cao rồi mà sao còn mơ mộng thế nhỉ?" Sở Du Ninh đứng trước mặt che tầm mắt của ông ta.

Mật danh Thập Tam này cũng đặt dựa theo Thẩm Tam, chắc là sợ ngày nào đó trên phố có người gọi Thẩm Tam khiến hắn lại nhớ ra.

Cảnh Huy Đế lần đầu tiên gặp nam nhân được gọi là phụ hoàng của mình, trong lòng chỉ có căm hận.

Năm thứ hai sau khi ông ta đăng cơ, đúng lúc đang hoài bão muốn trị lý tốt Khánh Quốc, cho dù không thể trở lại vị trí đứng đầu tứ quốc thì ít nhất cũng không thể trở thành nước đứng chót.

Kết quả lại nhận được mật thư của người này, nói cho ông ta biết về thân thế của mình, đồng thời bảo ông ta nghe theo Việt Quốc, như vậy có thể dựa vào cây lớn để hưởng bóng mát, giúp Khánh Quốc vượt lên trên hai nước khác.

Chẳng phải như vậy là muốn Khánh Quốc hoàn toàn biến thành của Việt Quốc sao?

Ông ta đã không xứng với tổ tiên họ Sở rồi, sao còn có thể cấu kết với kẻ địch để biến toàn bộ Khánh Quốc thành trò hề, ông ta sợ tổ tiên họ Sở nằm trong quan tài c.h.ế.t không nhắm mắt.

Cảnh Huy Đế liền cầm thư đi chất vấn thái hậu, thái hậu nói với ông ta mình đã nếm trải mùi vị được hoàng đế sủng ái, cho nên không thể nào chịu được cảnh phải xem sắc mặt cung nhân, ăn đồ thừa thức lạnh.

Cho nên thái hậu mới ngang nhiên sinh ra dòng m.á.u của kẻ địch sao?

Nhưng sau khi thái hậu sinh hạ Cảnh Huy Đế, cuộc sống trong hậu cung cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, phi tần trong hậu cung năm này nhiều hơn năm khác, nếu không sinh ra ông ta, tiên đế đã sớm quên mất bà ta là ai.

Người thường muốn mẫu thân được phong cáo mệnh thì có thể dựa vào khoa cử, hoàng tử muốn mẫu thân của mình được vinh hoa phú quý thì chỉ có thể ngồi lên ngôi vị đó.

Người mà tiên đế định chọn vốn không phải ông ta, nhưng ông ta lại từng bước mưu tính đoạt ngôi thành công.

Đến cuối cùng, điều buồn cười là ông ta lại cướp thứ không thuộc về mình, lại còn nhờ hoàng đế nước địch ra tay giúp đỡ.

Cảnh Huy Đế còn nhớ ánh mắt xa lạ xen lẫn phức tạp của tiên đế khi lâm chung, dặn dò ông ta đừng quên mình là người họ Sở, có lẽ tiên đế đã sớm nghi ngờ điều gì đó? Cho nên vẫn luôn lạnh nhạt với hai mẹ con họ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 506: Chương 506



Sau đó, ông ta đương nhiên không muốn tuân theo ý nguyện của hoàng đế Việt Quốc, nhưng nam nhân đó giống như thuần sói, không ngừng đàn áp Khánh Quốc, khiến Khánh Quốc trở thành trò cười cho ba nước, muốn ép ông ta khuất phục.

Cảnh Huy Đế đã nghĩ cứ chống đỡ như vậy đến lúc nào hay lúc đó, nhưng Đại công chúa của ông ta còn có thể nhẫn nhục chịu đựng vì Khánh Quốc, ông ta có lý do gì để chán nản.

Vì thế Cảnh Huy Đế cũng đã phấn chấn lên, tuy nhiên tin tức Đại công chúa qua đời lại truyền đến, khiến trái tim vừa mới phấn chấn lên lại trở nên xám xịt, đây là một cục diện không thể phá vỡ, một con đường không có lối thoát.

Nghĩ đến đây, Cảnh Huy Đế nhìn Sở Du Ninh, có lẽ tổ tiên họ Sở thực sự không nhìn nổi nữa nên mới ban cho khuê nữ ông ta năng lực phi thường này.

Thẩm Vô Cữu lo lắng Sở Du Ninh dùng não quá độ: "Hay là đổi ngày khác thẩm vấn, không cần vội."

"Ta quen rồi, làm xong sớm thì yên tâm."

Sở Du Ninh nói rồi dùng tinh thần lực để Việt lão đế nói thật, trước đó Việt lão đế đã bị nàng khống chế một lần, bây giờ lại hạ ám thị tinh thần cũng không khó.

Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh gật đầu, hắn tiến lên hỏi: "Nhị ca và tam ca của ta là thế nào?"

Việt lão đế biết người tên Thẩm Vô Cữu này, nhưng chưa từng gặp: "Nhị ca của ngươi là ai?"

"Thẩm gia Thẩm Vô Dạng, còn có Thẩm Vô Phi."

"Thẩm Vô Dạng à."

Việt lão đế bắt đầu hồi tưởng: "Năm đó đại ca ngươi phát hiện Tề Vương giống với hoàng đế Khánh Quốc các ngươi như đúc, từ đó đoán ra mối quan hệ giữa hai vị đế vương Việt Khánh, trẫm lại không định để mọi người biết sớm như vậy, may mà phụ thân ngươi quả quyết hy sinh, nếu không trên đời này đã sớm không còn Thẩm gia các ngươi rồi."

Thẩm Vô Cữu tức giận nắm chặt tay, phải dùng sức rất lớn mới có thể kiềm chế được không ra tay đánh người.

"Năm thứ hai sau khi phụ thân và đại ca ngươi chết, nhị ca ngươi dường như đã phát hiện ra điều gì đó, điều tra về hướng Việt Quốc."

Việt lão đế cười lạnh nhìn Cảnh Huy Đế: "Dù sao cũng là nhi tử của trẫm, trẫm chỉ có thể phái người g.i.ế.c nhị ca ngươi diệt khẩu, nhưng nghĩ đến địa cung của Phúc Vương cần người làm thí nghiệm, nhị ca ngươi lại là người tập võ, khả năng thành công khá cao nên đã đưa hắn về."

Cảnh Huy Đế bất ngờ nghe được chuyện thí nghiệm trên cơ thể người, thầm hít một hơi, trừng mắt nhìn khuê nữ của mình, hai người này còn giấu ông ta không ít chuyện.

Việt lão đế nhìn Cảnh Huy Đế rồi nói tiếp: "Ai ngờ nhị ca ngươi đã sớm nghi ngờ chuyện này không đơn giản, ngầm sai người đưa thư cho tam ca ngươi, thái hậu Khánh Quốc sau khi biết được đã phái người liên lạc với mật thám trẫm cài cắm ở Khánh Quốc, đây quả thực là vật thí nghiệm tự đưa đến tận cửa, để ngươi không truy cứu nữa, trẫm còn cố ý cho người dàn dựng vở kịch mất xác."

Cảnh Huy Đế trong nháy mắt cảm thấy chột dạ, ông ta biết chuyện của Thẩm Nhị và Thẩm Tam rất có khả năng có bàn tay của thái hậu ở trong.

Thẩm Vô Phi đã không ngồi yên được nữa, bất an nắm chặt tay. Nếu đây mới là lai lịch của hắn, vậy chẳng phải những năm qua hắn đã giúp kẻ ác làm điều ác sao?

"Sau đó thế nào?"

Thẩm Vô Cữu nghiến răng nghiến lợi, mặt mày xanh mét. Hóa ra đây chính là sự thật về việc nhị ca mất tích và tam ca bị ám sát năm xưa!
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 507: Chương 507



"Chỉ tiếc là Thẩm Vô Phi không thí nghiệm thành công, những thứ đó vừa tiêm vào người hắn không lâu thì hắn đã không chịu nổi mà chết, những người thí nghiệm thất bại ở địa cung đều bị ném vào loạn táng cương, chỉ không ngờ Thẩm Vô Phi bị ném vào loạn táng cương thế mà lại sống sót!"

"Ngự vệ báo lên trẫm, trẫm cũng muốn biết người bị cải tạo sẽ như thế nào, vì thế đã nhốt hắn vào ngục tối, sai tử sĩ canh giữ, sau đó phát hiện hắn thực sự có tốc độ phi thường!"

Việt lão đế càng nói càng phấn khích: "Tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp bóng người, một hơi xa mấy chục trượng, năng lực tốt như vậy, trẫm sợ dùng thuốc độc khống chế sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, huống hồ dùng thuốc độc làm sao có thể khiến hắn cam tâm trung thành với trẫm, trẫm lại không thể tìm Phúc Vương, vì vậy trẫm đã tìm đến Cửu Mệnh Thần Y trong truyền thuyết, hứa hẹn sẽ cho hắn xem Phúc Vương làm thí nghiệm, đổi lại hắn đưa ra cách có thể thay đổi ký ức của con người."

Thẩm Vô Cữu nhíu mày, từ lâu đã có lời đồn Cửu Mệnh Thần Y trong truyền thuyết không chỉ có thể cướp người từ tay Diêm Vương, còn có khả năng khiến người quên đi chuyện cũ.

Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu, hình như nàng đã nghe thấy cái tên Cửu Mệnh Thần Y này ở đâu đó.

Thẩm Vô Cữu cúi đầu nói nhỏ: "Lúc trước thái y nói vết thương của ta có lẽ chỉ có Cửu Mệnh Thần Y mới cứu được."

Sở Du Ninh lập tức nhớ ra, lúc trước nàng nói nàng có thể cứu Thẩm Vô Cữu, Thẩm Vô Cữu còn hỏi nàng có quen Cửu Mệnh Thần Y không.

Thần y gì chứ, e rằng đây là một tà y.

Cảnh Huy Đế đương nhiên đã nghe nói đến Cửu Mệnh Thần Y này, lúc tiên đế còn tại vị, long thể có bệnh cũng đã phái người đi tìm nhưng không tìm được. Không ngờ lại bị Việt lão đế lừa đến giúp.

"Vậy Cửu Mệnh Thần Y đã làm như thế nào?" Cảnh Huy Đế nóng lòng muốn biết là cách nào có thể thay đổi ký ức của một người.

Thẩm Vô Phi nghe đến đây thì mọi chuyện đã rõ ràng.

Hắn thật sự là tam ca trong miệng bọn họ, một vị tướng quân vốn được người người Khánh Quốc kính trọng nhưng lại đi làm việc cho quân vương nước địch.

Thẩm Vô Phi nhìn Việt lão đế đang ngồi bệt dưới đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y đầy căm hận, cũng muốn biết làm thế nào để biến hắn thành một người khác.

Việt lão đế nói: "Cửu Mệnh Thần Y dùng kim châm phong bế ký ức của hắn, sau đó dùng thuật thôi miên tạo cho Thẩm Vô Phi một lai lịch mới, khiến Thẩm Vô Phi cho rằng mình được trẫm nhặt về từ năm mười tuổi, không cha không mẹ, lớn lên ở trên núi."

Thẩm Vô Cữu không nhịn được nữa, tiến lên túm lấy cổ áo ông ta: "Cửu Mệnh Thần Y kia đâu? Chỉ cần bắt hắn ta rút kim châm ra thì tam ca của ta sẽ không sao chứ?"

Việt lão đế cười đầy ác ý: "Quân vô hí ngôn, trẫm đương nhiên là đưa hắn ta đi gặp Phúc Vương làm thí nghiệm rồi, không chỉ để hắn ta xem, còn để hắn ta đích thân trải nghiệm."

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Đặc biệt là Cảnh Huy Đế, ông ta cảm thấy ghê tởm khi trong xương tủy mình chảy dòng m.á.u của lão già kia, đúng là kẻ có thể làm ra chuyện ép cháu gái mình gả cho nhi tử, đây chính là một tên ma đầu vô nhân tính.

"Cửu Mệnh Thần Y được gọi là Cửu Mệnh là vì đã nếm qua không biết bao nhiêu loại độc dược, cho dù thí nghiệm không thành, Phúc Vương cũng sẽ hứng thú với cơ thể hắn ta, là t.h.i t.h.ể duy nhất không bị ném vào loạn táng cương."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 508: Chương 508



Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh không hẹn mà cùng nghĩ đến người trong băng quan, hóa ra đó chính là Cửu Mệnh Thần Y trong truyền thuyết.

Sở Du Ninh chép miệng: "Cho nên nói tin gì cũng đừng tin quân vô hí ngôn."

Cảnh Huy Đế: "..."

"Vậy tam ca của ta phải làm sao?"

Thẩm Vô Cữu không nhịn được nữa, đ.ấ.m mạnh vào khuôn mặt già nua kia: "Ông g.i.ế.c c.h.ế.t hắn rồi, tam ca của ta phải làm sao?!"

Thẩm Vô Phi đi tới nắm lấy tay hắn.

Thẩm Vô Cữu giận dữ đỏ mắt, giống như một con sư tử đang nổi giận: "Huynh đã nghe thấy rồi, còn muốn cầu xin cho ông ta sao?!"

Thẩm Vô Phi buông Việt lão đế ra, nhìn người đang lo lắng và tức giận vì hắn, không biết phải mở lời như thế nào.

"Ta chỉ thấy ngươi không cần phải tự làm bẩn tay mình." Hắn không có ký ức, đối mặt với đệ đệ này vừa xa lạ vừa bối rối.

"Ta hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta!" Bi kịch của Thẩm gia xét cho cùng đều là do tên cẩu hoàng đế này gây ra!

Cảnh Huy Đế thực sự lo lắng hai huynh đệ này tức giận sẽ bẻ gãy cổ Việt đế, vội vàng hỏi: "Cửu Mệnh Thần Y có để lại cách rút kim châm không?"

Việt lão đế bị ném xuống đất như một con ch.ó từ từ ngồi dậy: "Ban đầu trẫm muốn hắn nghe lời trẫm, vì vậy trẫm không dám thả hắn ra ngoài, sao có thể để lại cách giải quyết? Đối với trẫm, nếu hắn không thể trung thành thì chỉ có con đường chết."

Thật may là Thẩm Vô Phi vẫn luôn được Việt lão đế giấu đi làm át chủ bài cuối cùng, không để hắn làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.

Việt lão đế nhìn về phía Cảnh Huy Đế, đột nhiên cười lớn: "Trẫm không thua, ngươi là nhi tử của trẫm, trong người ngươi chảy dòng m.á.u của trẫm, cho dù Việt Quốc không còn thì mỗi một vị hoàng đế sau này của Khánh Quốc cũng đều là hậu duệ của trẫm, hậu duệ của ngươi cũng là con cháu của trẫm, ha ha! Dòng m.á.u của trẫm sẽ mãi mãi được lưu truyền."

Cảnh Huy Đế không muốn thấy ông ta đắc ý, cười lạnh: "Trẫm đã quyết định người kế thừa ngôi vị hoàng đế tiếp theo sẽ là nhi tử của Du Ninh."

Sở Du Ninh ngây người, nàng và Thẩm Vô Cữu còn chưa tiến hành vận động, vậy mà đã gửi gắm hy vọng vào con của nàng rồi sao?

"Phụ hoàng, con của ta còn chưa có bóng dáng đâu, người đã giao cho nó cái chức mệt mỏi như vậy, ta không chịu. Máu nào cũng có màu đỏ, người để ý đến nó thì nó tồn tại, không để ý đến thì chẳng có chuyện gì."

"Bệ hạ, công chúa nói đúng, nếu người làm như vậy chẳng phải là trúng kế của ông ta rồi sao?"

Thẩm Vô Cữu không muốn nhi tử của mình làm hoàng đế, từ xưa đến nay lòng vua khó đoán, chuyện tương lai ai mà nói trước được.

Cảnh Huy Đế trong lòng càng nghĩ càng thấy chuyện này khả thi, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng không vui của khuê nữ, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Nhân cơ hội này, Cảnh Huy Đế moi ra hết những bí mật trong miệng Việt lão đế, ví dụ như công thức chế tạo hỏa khí, ví dụ như thuốc mê, có cái nào thì moi ra cái đó.

Moi xong hết bí mật, Cảnh Huy Đế sai người bịt miệng ông ta lại rồi áp giải đi xử lý, tránh để lại gây chuyện.

Tội danh g.i.ế.c cha không tồn tại, ông ta chưa bao giờ coi người này là cha.

Xử quyết xong Việt hoàng đế, Cảnh Huy Đế lại gọi thái y vào nghĩ cách lấy kim châm trong đầu Thẩm Vô Phi ra.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 509: Chương 509



Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng cho Sở Du Ninh, không quên kéo một thái y Khánh Quốc đến xem cho nàng, thái y đưa ra kết luận vẫn là dùng não quá độ, hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người suy nghĩ cạn kiệt hoặc là thư sinh, công chúa nhìn cũng không giống người thích động não tính toán, càng không giống người thích nghiên cứu học vấn, sao lại có thể dùng não quá độ được?

Thái y vẫn là lời cũ, bảo nàng bớt suy nghĩ lo lắng, thế nhưng nhìn công chúa trong miệng không ngừng ăn điểm tâm, ông ta có chút nghi ngờ mình chẩn đoán sai rồi.

Bên Sở Du Ninh ổn thỏa, tâm tư của Thẩm Vô Cữu lại đặt lên người Thẩm Vô Phi.

Thế nhưng dù là thái y Khánh Quốc hay thái y Việt Quốc, nghe nói trong đầu Thẩm Vô Phi có một cây kim đều cảm thấy không thể tin nổi.

Bọn họ sờ đi sờ lại đầu Thẩm Vô Phi, thậm chí còn không sờ thấy được đầu kim, đưa ra kết luận là không có cách nào lấy kim châm ra được, chỉ có thể dựa theo vị trí của kim châm mở một cái lỗ, kẹp nó ra, đây cũng là hành động khó, não không giống những bộ phận khác có thể tùy tiện động vào.

Thẩm Vô Cữu không tin là không có cách nào khác, chẳng lẽ tam ca của hắn cả đời này chỉ có thể như vậy sao?

Cho dù không nhớ ra được nhưng cây kim đó vẫn luôn nằm trong đầu cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như một ngày nào đó nó lấy mạng hắn thì sao?

Sở Du Ninh há miệng, sau đó nghĩ đến tình trạng của mình, cuối cùng cũng không nói gì.

"Hay là ngươi kể cho ta nghe chuyện trước kia đi." Thẩm Vô Phi thấy đệ đệ này lo lắng đến mức gãi đầu, bèn nghĩ cách chuyển sự chú ý của hắn.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Vô Phi, trái tim lo lắng dần dần bình tĩnh lại. Hiện tại may mắn nhất là người còn sống, giống như thê tử hắn đã nói, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.

Có lẽ nói chuyện quá khứ cho tam ca có thể giúp hắn nhớ lại, chẳng phải Việt lão đế sợ hắn tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quá khứ mới không dám thả hắn ra sao? Như vậy chứng tỏ ký ức này vẫn có thể khôi phục.

Hắn hỏi: "Tam ca muốn biết điều gì?"

Thẩm Vô Phi cũng không biết nên hỏi trước điều gì, hắn nghĩ đến Du Ninh công chúa luôn nhắc đến tam tẩu, còn có đệ đệ này của hắn trước đó chất vấn hắn không nên quên thê tử.

Cho dù không có ký ức liên quan, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia áy náy: "Nói cho ta nghe về tam tẩu của ngươi đi."

Sở Du Ninh không biết từ lúc nào lại ôm đ ĩa điểm tâm, ăn đến mức miệng phồng lên, gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng muốn nghe."

Thẩm Vô Cữu lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, kéo nàng ngồi lên bệ chân, hồi tưởng lại những chuyện hắn biết về tam ca và tam tẩu.

"Nói đến thì tam ca có thể quen biết tam tẩu còn phải cảm ơn ta. Năm đó tam ca dẫn ta ra ngoài thành đi dạo, kết quả đ.â.m vào xe ngựa của tam tẩu, tam tẩu xuất thân từ thư hương môn đệ, tài hoa đầy mình, nhìn không giống người sẽ gả cho võ tướng, nhưng tam ca lại nhìn không giống một võ phu, tam tẩu còn tưởng huynh là công tử nhà quyền quý nào đó..."

Cảnh Huy Đế âm thầm xua đuổi tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai làm phiền bọn họ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng cũng hy vọng Thẩm Tam có thể nhớ lại, Thẩm Nhị đã không còn cách nào cứu vãn, Thẩm Tam thần trí vẫn bình thường, nói nhiều chuyện quá khứ với hắn, biết đâu lại nhớ ra.
 
Back
Top Bottom