Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 70: Chương 70



Sở Du Ninh uống cháo gạo thơm nồng sánh mịn, nhớ đến năm trăm cân gạo hôm qua nàng lấy được từ hoàng cung, trong lòng hào hứng.

Đây là gạo trắng tinh, nếu ở mạt thế có thể khiến đội Bá Vương Hoa bị các đội dị năng khác ghen tị đến chết.

"Ma ma, có phải ngươi từng nói của hồi môn của ta có ruộng đất không? Bán hết ruộng đất đi, lấy tiền bán được mua lương thực."

Vạn nhất thật sự vong quốc, ruộng đất sẽ không còn là của nàng nữa, lương thực nhìn thấy được vẫn chắc chắn hơn.

Trương ma ma giật mình: "Công chúa có phải đã nghe nói về tình hình của phủ tướng quân rồi không, cho nên định mua lương thực giúp đỡ phủ tướng quân?"

"Hả?"

Sở Du Ninh ngẩng đầu: "Phủ tướng quân có tình hình gì? Tại sao ta phải mua lương thực giúp phủ tướng quân?"

"Vậy hôm qua công chúa vì sao xin bệ hạ năm trăm cân gạo?"

"Vì ta muốn ăn, ăn không hết thì tích trữ."

Trương ma ma bị câu trả lời này của nàng làm nghẹn họng: "Công chúa e là không biết, Thẩm gia vẫn luôn nuôi dưỡng những binh lính già yếu tàn tật không có nơi nào để đi, một hai năm thì không sao, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, gia đình lớn đến mấy cũng không chịu nổi, huống hồ Thẩm gia từ khi khởi nghiệp đến đời phò mã cũng chỉ mới bốn đời."

"Binh lính sau khi xuất ngũ không phải do triều đình quản lý sao?"

Nguyên chủ là công chúa, chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp là được, những chuyện này nàng nghe cũng chưa từng nghe tới.

"Triều đình ngay cả lương thực còn không đủ, làm gì còn thừa để bố trí cho những binh lính tàn tật không nơi nương tựa, gặp được tướng lĩnh tốt thì có thể được một khoản tiền trợ cấp."

"Những binh lính già yếu kia trở về quê hương nếu gặp được người thân, vừa hay vết thương không quá nặng thì còn có thể làm việc; nhưng nếu gặp phải người keo kiệt, lại bị cụt chân cụt tay, không làm được gì thì còn đường sống nào nữa."

Sở Du Ninh nhìn một bàn đồ ăn sáng đột nhiên không còn thấy ngon miệng.

Không ngờ thế giới này lại đối xử với những quân nhân bị thương như vậy, không có những người này liều c.h.ế.t trên chiến trường thì làm gì có cuộc sống bình yên.

"Thẩm gia làm rất tốt." Sở Du Ninh gật đầu khen ngợi.

Nếu chỉ làm một hai năm để thu phục lòng quân thì không đáng khen, nhưng nếu kiên trì làm mãi, có thể thấy là thật lòng vì những người đó.

Những việc này vốn là trách nhiệm của triều đình.

"Đúng là rất tốt nhưng cũng sắp không thể kiên trì được nữa rồi. Hôm qua sau khi người và phò mã vào cung không lâu, phủ tướng quân có một lão binh đến, thảm lắm, đôi giày hở cả ngón chân, gầy trơ xương, một bên tay áo trống không, không biết còn tưởng là người tị nạn từ đâu đến."

"Điều khiến nô tì bội phục nhất là Đại phu nhân nghe nói là lão binh đến từ huyện Định An, không hề chê bai, xem xong hộ tịch liền nghênh đón vào phủ, gọi người đun nước tắm rửa, chuẩn bị thức ăn nóng, nô tì thấy nam tử bốn mươi năm mươi tuổi đó lập tức đỏ hoe vành mắt."

Sở Du Ninh cuối cùng cũng hiểu được tình hình phủ tướng quân mà Đại phu nhân nói là tình hình gì, thiếu lương thực!

Nhưng đó là số lương thực đầu tiên nàng có được sau khi đến thế giới này, còn chưa kịp ăn!

Ở mạt thế, người đáng thương nhiều vô kể, nàng tưởng mình đã mất đi lòng thương người từ lâu rồi.

Sở Du Ninh buông đũa.

Trương ma ma giật mình: "Công chúa sao lại ăn ít thế?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 71: Chương 71



Bà ta biết công chúa ăn nhiều mới bày nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay công chúa mới ăn chưa đến một nửa.

Sở Du Ninh thở dài: "Ăn thêm nữa, ta thấy mình có tội."

Trương ma ma vờ đánh vào miệng mình: "Xem miệng nô tì này, không nên nói nhiều như vậy với người. Người cũng đừng quá để bụng, nếu thật sự áy náy, lấy một ít bạc ra tỏ lòng là được."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cho tiền thì được, cho lương thì không."

Cho lương thực, nàng cảm thấy như đang cắt thịt mình vậy.

Trương ma ma:...

Cho nên, đây là lý do người có nhiều đồ quý giá như vậy mà không cần, lại xin bệ hạ năm trăm cân gạo? Coi lương thực còn quan trọng hơn cả bạc.

Sở Du Ninh lại thấy thèm ăn, cầm đũa ăn tiếp, không thể lãng phí thức ăn được.

Ăn xong, nàng cầm lấy cái bánh bao cuối cùng, vừa xé ăn vừa đi ra ngoài: "Ta ra phố xem giá gạo."

Cũng không biết sức mua của thế giới này thế nào, nàng quyết định đích thân ra phố tìm hiểu.

Đến thế giới này đã mấy ngày mà vẫn chưa đi dạo phố, trong trí nhớ của nguyên chủ đều là cuộc sống trong cung, chưa từng ra ngoài, hiểu biết về dân gian đều đến từ thoại bản, tức là tiểu thuyết, giống như nàng ở mạt thế thông qua sách và hình ảnh để hiểu về thế giới trước mạt thế.

Sở Du Ninh lắc đầu, cảm thấy công chúa có chút đáng thương, đột nhiên thấy may mắn vì mình vừa đến đây đã lấy chồng, ít nhất sau khi gả ra khỏi hoàng cung thì không ai có thể quản nàng.

Trương ma ma lại bị ý nghĩ mới lạ của nàng làm cho choáng váng, vội vàng sai người đi theo.

Sở Du Ninh ra khỏi phủ đi qua tiền viện, vừa lúc gặp Thẩm Vô Cữu định đến tiền sảnh gặp binh lính xuất ngũ kia, nàng suy nghĩ một chút cũng đi theo.

Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đi tới, vẫy tay ra hiệu cho Trình An và Trình Hựu đang khiêng hắn dừng lại.

Hôm nay công chúa mặc một chiếc váy ngắn ngang eo màu xanh trắng, viền áo thêu hoa văn màu bạc trông rất tinh xảo và quý phái.

Trên đầu chỉ có hai chiếc trâm cài chéo nhau, ngoài ra không có gì khác. Công chúa dường như không thích đeo đầy đầu châu báu.

"Công chúa đã dùng bữa sáng chưa?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

"Vừa ăn xong, nếu ngươi muốn mời ta ăn thì đổi ngày khác đi."

Mạt thế không ai hỏi đã ăn chưa? Vì vậy nàng cho rằng hắn đang chuẩn bị mời nàng ăn cơm.

Sở Du Ninh nhìn sắc mặt của Thẩm Vô Cữu, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt đã không còn tệ như trước, chỉ là vết thương cử động một chút sẽ chảy máu.

Thẩm Vô Cữu cố kìm chế không nhếch mép: "Được, hôm khác ta sẽ dùng bữa với công chúa."

Hai người vào tiền sảnh, trong sảnh có một nam tử trung niên đứng ngồi không yên, thấy họ vào thì như bị kim châm đứng phắt dậy, vẻ mặt sợ hãi.

Nam tử trung niên là binh lính do Trấn Quốc tướng quân đời trước dẫn theo, vì bị thương nên giải ngũ nhiều năm, thế nhưng khí chất của một người lính dường như đã khắc sâu vào xương tủy, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Trấn Quốc tướng quân trẻ tuổi đẹp trai đời kế tiếp, có chút bối rối nhưng vẫn cất giọng chào hỏi rất to.

"Tiểu nhân Trương Nhị Ngưu bái kiến tướng quân!"

Trương Nhị Ngưu quỳ xuống ôm quyền dù chỉ có một tay.

Thẩm Vô Cữu lăn xe lăn tiến lên, dùng tay mình giúp ông ta hoàn thành động tác này: "Miễn lễ."

Trương Nhị Ngưu lại đỏ hoe vành mắt, trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng về việc tướng quân mới không còn quan tâm bọn họ đều tan biến.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 72: Chương 72



"Ngươi nghỉ ngơi trong phủ có tốt không?" Thẩm Vô Cữu quan tâm hỏi.

Trương Nhị Ngưu liên tục gật đầu: "Đa tạ tướng quân quan tâm, tiểu nhân nghỉ ngơi rất tốt."

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngươi không quản ngại đường xá xa xôi đến đây là có chuyện gì?"

Nói đến chuyện này, Trương Nhị Ngưu liền bối rối: "Tướng quân, Thẩm tộc trưởng nói muốn thu hồi đất đã cấp cho bọn ta, đuổi bọn ta ra khỏi Thẩm gia thôn, bọn ta thực sự không còn cách nào khác mới bàn bạc để tiểu nhân lên kinh thành hỏi ý tướng quân."

Bọn họ cũng không còn cách nào khác, những người tàn tật như bọn họ dù giải ngũ về quê cũng không được gia đình chào đón, được Thẩm gia bố trí đến quê nhà của tướng quân đã là vô cùng may mắn.

Không có tay không có chân, họ vẫn có thể giúp đỡ nhau làm việc, chỉ cần có cơm ăn là có thể sống, một nhóm người sống chung cũng không thấy cô đơn.

Những năm qua, có sự giúp đỡ của phủ Trấn Quốc tướng quân nên cũng ổn định, chỉ là nửa tháng trước, tộc trưởng Thẩm gia đột nhiên đổi ý muốn thu hồi ruộng đất nhà cửa của họ, không muốn giúp đỡ họ nữa.

Những lão binh này đã cố gắng không làm phiền phủ Trấn Quốc tướng quân, nhưng lần này không thể không mặt dày tìm đến.

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu tái mét, suýt nữa lại làm vỡ vết thương.

Gia tộc họ Thẩm cũng là do Trấn Quốc tướng quân phủ nâng đỡ, có thể phát triển thành một thôn lớn của huyện Định An, không thể không liên quan đến phủ Trấn Quốc tướng quân.

Nhưng chỉ vài thế hệ đã mục nát đến mức này. Ruộng đất nuôi thương binh là do Thẩm gia đặc biệt cấp, phủ tướng quân còn mua thêm hai trăm mẫu ruộng cho gia tộc làm tộc điền, sở dĩ bố trí thương binh ở quê nhà là để tộc nhân chăm sóc, không ngờ nhanh như vậy đã trở mặt vô tình.

Chuyện lần này, hẳn là do thế tử Trung Thuận Bá trên đường về kinh thành đi qua huyện Định An sai người làm, tộc nhân lo sợ liên lụy đến mình nên vội vàng muốn phủi sạch quan hệ.

Sở Du Ninh uống cạn chén trà trong tay, nhổ lá trà trong miệng ra, người ở thế giới này hình như không thích uống nước, chỉ thích uống trà, vị trà có chút đắng chát, nàng không thích lắm.

Tiếng động của nàng khiến Thẩm Vô Cữu chú ý, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy nàng dùng nắp chén che miệng, thè lưỡi nhổ lá trà ra, cơn giận trong lòng như thủy triều rút đi.

Người khác uống trà là dùng nắp chén gạt bỏ bã trà, nhấp một ngụm, nàng thì hay lắm, ngửa đầu đổ vào miệng.

Trương Nhị Ngưu tưởng rằng chuyện mình nói khiến công chúa không vui, lo lắng bất an.

Thực ra mấy ngày trước ông ta đã đến kinh thành, chỉ là không ngờ vừa vặn gặp phải ngày tướng quân thành thân, ngày vui lớn như vậy không tiện đến cửa gây chuyện, đành ở lại miếu hoang ngoài thành hai ngày, đến tận hôm qua mới không thể không đến cửa.

"Công chúa có cao kiến gì không?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

Sở Du Ninh đặt chén trà xuống: "Không phải là không có đất sao? Phủ tướng quân chẳng lẽ không có điền sản?"

Công chúa xuất giá như nàng còn có, phủ tướng quân to như vậy không có lý gì không có.

"Phủ tướng quân tự có trang trại của mình, nhưng nếu những người này làm việc cho phủ tướng quân sẽ bị coi là nô bộc của phủ, khó tránh khỏi bị người ta bàn ra tán vào."

"Thẩm gia muốn cho họ một nơi an cư lạc nghiệp, hơn nữa họ hành động bất tiện, bị người khác quản lý ngược lại không ổn."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 73: Chương 73



"Vì vậy, tằng tổ phụ đã phân một vùng đất lớn ở quê nhà bố trí cho những người này, họ có thể tùy sức mình mà tự lực cánh sinh, vì bọn họ đi lại bất tiện nên phủ tướng quân cũng cho tộc nhân một số lợi ích, để tộc nhân giúp đỡ chăm sóc một chút."

Sở Du Ninh gật đầu, ở mạt thế, người già yếu bệnh tật chỉ cần có cái ăn thì sẽ không quan tâm đến việc có bị quản lý hay tổn hại đến lòng tự trọng hay không, nhưng đây không phải là mạt thế.

Thẩm Vô Cữu thấy nàng không còn thắc mắc gì nữa, nhìn về phía Trương Nhị Ngưu: "Ta sẽ phái người đưa ngươi về, tiện thể xử lý chuyện này. Về nói với những người khác, cứ yên tâm, chỉ cần phủ Trấn Quốc tướng quân chưa sụp đổ, lời hứa của phủ tướng quân sẽ luôn có hiệu lực."

"Vâng! Chúng ta sẽ chăm chỉ cày ruộng, cố gắng tích trữ thêm lương thực cho các huynh đệ trên chiến trường."

Trương Nhị Ngưu kích động đến nỗi đỏ hoe vành mắt.

Những năm qua, họ có đất, một người ăn no cả nhà không đói, lương thực dư ra đều giao cho gia tộc đưa đến biên quan cho quân Thẩm gia, có một chút thì một chút, mới không phụ ân huệ lớn lao này của Trấn Quốc tướng quân.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, không ngờ bọn họ lại có tấm lòng này, chỉ là không biết tấm lòng này có đến được biên quan hay không.

Tiễn Trương Nhị Ngưu đi, Thẩm Vô Cữu quay đầu lại thấy công chúa nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng, quen với tính tình thẳng thắn bộc trực của nàng, đột nhiên thấy nàng suy tư, quả thật có chút không quen.

"Công chúa cũng thấy rồi, tình cảnh hiện tại của phủ tướng quân là chi không đủ thu, theo lý mà nói gia đình này nên giao cho ngươi quản lý, chỉ là đại tẩu không tiện giao cục diện rối rắm này cho ngươi."

Thẩm Vô Cữu nhân cơ hội này nói luôn chuyện quyền quản gia.

Sở Du Ninh khoát tay: "Chỉ cần không khấu trừ đồ ăn của ta, không quản ta, ai quản gia ta cũng không quan tâm."

Dễ thỏa mãn như vậy, xem ra các tẩu tẩu nghĩ nhiều rồi.

Nhưng cũng phải thôi, chỉ chung đụng một ngày mà hắn đã có thể nhận ra vị công chúa này là người không muốn quản chuyện vặt vãnh trong hậu viện.

"Nhưng mà, tại sao phủ tướng quân lại nghèo như vậy?" Sở Du Ninh hỏi.

Những thương binh kia có thể tự lực cánh sinh, cho dù cần cứu trợ cũng không đến mức làm rỗng phủ tướng quân.

"Công chúa, người không biết rồi, Hộ bộ nợ lương thảo của quân Thẩm gia không trả, chỉ có thể phủ tướng quân tự bỏ tiền túi bù vào."

Triều đình sợ tướng quân biên quan nắm trong tay trọng binh tạo phản, không cho quân nhân đồn điền tự cấp tự túc, mà do triều đình phân chia ruộng đất ở nơi gần biên quan, nuôi dưỡng quân phòng thủ.

Người chịu trách nhiệm cày cấy có phạm nhân bị lưu đày đến, còn có cả dân chúng địa phương, do triều đình phái người chuyên trách, thu hoạch được bao nhiêu phải báo lên Hộ bộ mới có thể giao cho quân biên phòng làm lương thảo, mà người này cũng gánh vác trách nhiệm giám quân.

Những năm gần đây, ải Nhạn Hồi liên tục giao chiến với Tuy Quốc, cũng tạo cơ hội cho một số người lấy cớ lương thảo hao hụt quá lớn, không nộp được lương để cắt đứt lương thảo của quân Thẩm gia, hoặc nhận được toàn là gạo cũ đã mốc.

Trình An thấy Du Ninh công chúa dù sao cũng là công chúa, chuyện ngày hôm qua hắn không biết rõ, nhưng mơ hồ nghe nói là vì công chúa được bệ hạ coi trọng, chủ tử mới có thể nhanh chóng rửa sạch tội danh.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 74: Chương 74



Nếu công chúa nhắc một câu trước mặt bệ hạ, biết đâu lương thảo mà Hộ bộ nợ lâu ngày không trả sẽ được phát xuống.

"Trình An!"

Thẩm Vô Cữu cao giọng quát, dựa vào lòng tự trọng của nam nhân, hắn không muốn để công chúa biết những chuyện này, giống như đang tỏ ra yếu đuối trước mặt công chúa.

Trình An lập tức ngậm miệng nhưng ánh mắt lại đầy chờ mong nhìn Sở Du Ninh.

Không ngờ Sở Du Ninh lại xoa cằm, mắt càng lúc càng sáng, nhìn về phía Trình An: "Ngươi nói Hộ bộ nợ lương thực của nhà ta đúng không?"

Nhà ta...

Hai chữ này rơi vào lòng Thẩm Vô Cữu, lăn mấy vòng, làm cho trái tim không được yên ổn.

Trình An cẩn thận liếc nhìn chủ tử nhà mình, dùng sức gật đầu: "Không chỉ lương thực, còn có cả tiền lương của chiến sĩ biên quan, cũng may quân Thẩm gia đủ trung thành, mấy năm không phát lương cũng không sao, nếu đổi thành quân đội khác thì đã sớm tạo phản rồi."

Sở Du Ninh xoa tay, thế giới này mặc dù vật tư rất nhiều nhưng không thể tùy tiện cướp đoạt, đã là của nàng, vậy đừng trách nàng cướp.

Ừm, công chúa gả vào phủ tướng quân thì mặc định đồ của phủ tướng quân là của nàng, giờ biết được Hộ bộ nợ lương thực của phủ tướng quân, chẳng phải là khiến nàng nhiệt huyết sôi trào sao? Ở mạt thế, người dám cướp vật tư của nàng đã sớm bị xử lý mấy vòng rồi.

"Công chúa, chuyện lương thảo ta sẽ giải quyết, ngươi..."

"Ta kiếm lương thực cho ngươi, ngươi cho ta sờ thanh kiếm đó thế nào?" Sở Du Ninh cắt ngang lời hắn.

Ở mạt thế có vật tư là vua, ở đây hẳn cũng có thể dùng được.

Thẩm Vô Cữu giật mình: "Công chúa định làm gì?"

"Ngươi đừng quản, cho sờ hay không?"

Thẩm Vô Cữu:... Đột nhiên cảm thấy cả người hơi nóng, có lẽ là do hôm qua sốt vẫn chưa khỏi hẳn.

Hắn bất lực thở dài: "Thanh kiếm đó ngươi không được sờ."

Hôm qua chỉ muốn xem, hôm nay đã muốn sờ, ngày mai có phải sẽ mở miệng đòi luôn không.

Nếu có thể, Sở Du Ninh đương nhiên muốn có được, dù sao nếu thanh kiếm đó có năng lượng mà nàng có thể hấp thụ, đến lúc đó thanh kiếm chắc chắn sẽ hỏng.

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Sở Du Ninh giả vờ không nghe thấy hắn từ chối, vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.

Thẩm Vô Cữu:...

Hắn nhìn bóng lưng nàng sải bước rời đi, có chút vừa buồn cười vừa bất lực, sau đó lại nghiêm mặt suy nghĩ nguyên nhân nàng nhất quyết muốn xem Thái Khải Kiếm.

Cho dù trong lòng hắn đã không thể liên tưởng nàng với vị công chúa trong mơ nữa, tuy nhiên vẫn phải thận trọng, dù sao Thái Khải Kiếm cũng liên quan đến quá nhiều chuyện.

Chẳng lẽ nàng nghe được lời đồn Thái Khải Kiếm có thể đại diện cho Trấn Quốc tướng quân, muốn thông qua Thái Khải Kiếm để khống chế quân Thẩm gia?

Thẩm Vô Cữu lắc đầu, ra lệnh cho Trình An: "Ngươi đi theo bảo vệ công chúa."

*

Sở Du Ninh cũng không đi dạo phố nữa, quay người đi về phía võ trường trong phủ. Võ trường ở phía tây phủ, nơi đó đặt rất nhiều binh khí, mỗi ngày đều có gia binh lau chùi bảo dưỡng.

Phong Nhi và Kim Nhi thấy công chúa không giấu được vẻ phấn khích trên mặt, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra, nhìn nhau, vội vàng đi theo. Bước chân của công chúa quá nhanh rồi.

Sở Du Ninh đến võ trường, thấy tiểu đậu đinh A Quy cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ ha ha cười lớn, nàng đi tới nắm lấy thanh kiếm gỗ mà tiểu đậu đinh đ.â.m ra.

Rắc!

Thanh kiếm gỗ... gãy!

Sở Du Ninh cầm nửa thanh kiếm gãy trong tay, người cứng đờ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 75: Chương 75



Nàng không cố ý, là thanh kiếm gỗ này quá giòn, tiểu đậu đinh sẽ không khóc chứ?

A Quy cuối cùng cũng phản ứng lại, há miệng khóc: "Oa... mẫu thân nói đây là cha làm cho ta từ khi ta còn trong bụng mẹ."

Xong rồi!

Sở Du Ninh giống như đứa trẻ làm sai chuyện, trong lòng hoảng hốt vô cùng, thanh kiếm có ý nghĩa như vậy mà bị nàng làm gãy.

"Đừng khóc, ta dẫn ngươi đi chơi thế nào?"

Sở Du Ninh nhét nửa thanh kiếm gỗ trong tay trả lại cho tiểu đậu đinh, muốn bù đắp cho hắn, nàng chưa từng dỗ trẻ con bao giờ.

Những giọt nước mắt của A Quy vẫn còn đọng trên hàng mi, nghe công chúa thẩm thẩm nói sẽ dẫn hắn đi chơi, lập tức quên mất nỗi buồn: "Thật, thật sao? Công chúa thẩm thẩm sẽ dẫn A Quy đi chơi sao?"

"Chờ chút."

Sở Du Ninh buông hắn ra, đi đến giá binh khí, từ trên đó chọn một thanh đại đao, vác lên vai, đưa tay về phía A Quy: "Đi thôi."

A Quy mắt sáng lên, ôm thanh kiếm gãy chạy tới đưa tay cho công chúa thẩm thẩm, trên khuôn mặt bánh bao nhỏ mang theo vẻ phấn khích kìm nén.

Công chúa thẩm thẩm như thế này giống như dẫn hắn đi đánh giặc, n.g.ự.c nhỏ ưỡn thẳng, trong lòng hắn cha xuất chinh cũng là như vậy.

Sở Du Ninh liếc nhìn tiểu đậu đinh, thấy hắn thật sự không buồn nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm gỗ nhỏ hắn ôm, vẫn có chút xấu hổ vì bắt nạt trẻ con.

"Ta làm hỏng kiếm gỗ của ngươi, hôm nào ta đền cho ngươi một thanh khác được không?"

Công chúa là người dũng cảm nhận lỗi, nếu tinh thần lực của nàng khôi phục, nàng có thể đền cho A Quy một thanh giống hệt.

A Quy nghe xong liếc nhìn công chúa thẩm thẩm, rồi lại thu hồi ánh mắt, lại liếc nhìn, cắn môi, đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?"

Sở Du Ninh thấy bàn tay nhỏ trong tay mình rút ra liền dừng bước. Đậu đinh này không phải lại muốn khóc chứ?

"Công chúa thẩm thẩm, không phải người làm hỏng kiếm gỗ."

A Quy chỉ vào chỗ gãy của kiếm gỗ: "Mẫu thân nói kiếm gỗ bị nứt, sẽ gãy, muốn giúp ta cất đi, ta không cho. Mẫu thân bảo ta không được khóc nhè, ta khóc."

Câu sau vì ngượng nên nói rất nhỏ.

Sở Du Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đã nói mà, nàng cũng không dùng sức. Sức nàng tuy lớn nhưng đã sớm kiểm soát đến mức xuất thần nhập hóa.

Thế nhưng cũng là vì nàng nắm chặt thanh kiếm của tiểu đậu đinh, hai đầu chịu lực nên mới gãy.

Sở Du Ninh xoa đầu hắn: "A Quy là một tiểu nam tử hán thành thật."

"Công chúa thẩm thẩm còn dẫn ta đi chơi không?"

A Quy nghĩ rất đơn giản, công chúa thẩm thẩm vì làm hỏng kiếm gỗ của hắn mới dẫn hắn đi chơi, bây giờ không phải nữa, công chúa thẩm thẩm sẽ không dẫn hắn đi chơi nữa.

Sở Du Ninh véo má A Quy, nắm tay hắn: "Đây là phần thưởng cho sự thành thật của ngươi, đi, thẩm thẩm dẫn ngươi đi chơi."

A Quy reo lên: "Cảm ơn công chúa thẩm thẩm!"

"Không cần cảm ơn. Đợi khi rảnh ta làm cho ngươi một thanh kiếm, ngươi có muốn không?"

"Có giống thanh của cha làm không ạ?"

"Giống! Còn có thể bay nữa."

"Kiếm còn có thể bay? A Quy muốn muốn muốn!"

Phong Nhi và Băng Nhi nhìn công chúa vác đại đao, dắt A Quy đi như vậy, có chút ngơ ngác, vẫn là Phong Nhi tỉnh táo lại, bảo Băng Nhi về Minh Huy Viện nói với Trương ma ma một tiếng, còn nàng ta thì vội vàng đuổi theo.

Người hầu của A Quy nhìn thấy cũng vội vàng chạy đi báo cho Đại phu nhân
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 76: Chương 76



Trình An đợi ở cửa phủ thấy công chúa vác đại đao đi tới, không khỏi trợn mắt.

Hắn nghi ngờ mắt mình có vấn đề, rõ ràng công chúa trông mềm mại yếu đuối nhưng vác đại đao trên vai lại không có chút nào không phù hợp.

Sở Du Ninh thấy Trình An, dừng bước: "Chủ tử nhà ngươi nhờ ngươi chuyển lời gì cho ta sao?"

Trình An chắp tay: "Chủ tử bảo thuộc hạ đến bảo vệ công chúa."

Sở Du Ninh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vừa lúc thiếu người khuân lương: "Đi theo."

Trình An nhìn thanh đao trên vai công chúa, còn có A Quy đang nắm tay nàng, vội hỏi: "Công chúa, người định đi đâu?"

Sở Du Ninh liếc hắn: "Không phải ngươi nói Hộ bộ nợ lương thực nhà chúng ta sao?"

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của công chúa, Trình An cảm thấy mình gây họa rồi.

"Công chúa, chuyện này có nên thỉnh chỉ bệ hạ không?" Hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn được.

Sở Du Ninh cười khẩy, bước chân không dừng: "Nếu bệ hạ chịu quản lý thì cũng không đến nỗi để Hộ bộ nợ lương thực nhà ta, ngươi thấy thỉnh chỉ có tác dụng không?"

Trình An gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu.

Lời này không thể gật đầu, đây là đại nghịch bất đạo, mặc dù hắn cũng thấy đúng là như vậy.

"Công chúa định làm thế nào? Người không sợ bệ hạ trách tội ư?"

"Nợ thì phải trả, đó là lẽ thường." Sở Du Ninh hùng hổ tuyên bố.

Trình An thấy khuyên không được, đành nói: "Công chúa, thanh đao này để thuộc hạ cầm cho."

"Không cần."

Sở Du Ninh bước qua cửa phủ, tiện tay xách luôn A Quy ra ngoài. Vũ khí của mình thì đương nhiên phải tự mình cầm, dùng mới thuận tay.

Trình An đành bảo lính gác đi thông báo cho chủ tử một tiếng, còn mình thì vội vàng đuổi theo. ...

Thẩm Vô Cữu chỉ nghĩ công chúa nhiều nhất là vào cung nhắc nhở bệ hạ một tiếng, hoàn toàn không ngờ công chúa lại vác đại đao lên Hộ bộ.

Hắn bảo quản gia phái người đi xử lý chuyện ở quê nhà, từng mệnh lệnh được đưa ra, xử lý xong chuyện trong phủ, hắn mới bắt đầu xử lý chuyện lương thực, nói với Trình Hựu: "Ngươi phái người bí mật đến Quỷ Sơn tìm kiếm, xem có lương thực không?"

Trình Hựu trợn mắt, Quỷ Sơn được gọi là Quỷ Sơn là vì những người vào đó đều có đi mà không có về, ban đêm quỷ khóc sói tru, còn truyền ra chuyện quỷ vương cưới vợ, trên đó có cất giấu lương thực sao? Chủ tử làm sao biết được?

Thẩm Vô Cữu không giải thích bởi vì trong mơ hắn thấy Trung Thuận Bá khi còn là Anh Quốc Công đã dùng lương thực trên núi đổi lấy mạng sống cho cả nhà ở Việt Quốc.

Bây giờ sự thay đổi của công chúa khiến hắn nghi ngờ đó chỉ là một giấc mơ hoang đường của mình, nếu chuyện này được chứng thực, hắn còn muốn tự lừa dối mình cũng khó.

Có số lương thực đó, hắn cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn.

"Thuộc hạ sẽ đi làm ngay." Trình Hựu chắp tay, quay người lui xuống.

"Đợi đã."

Thẩm Vô Cữu đột nhiên nhớ đến một người: "Ngươi đến gặp Bùi công tử trước, bảo hắn theo dõi Trần Tử Thiện, thấy Trần Tử Thiện mua nữ nhân thì hãy giành mua trước."

Trình Hựu dừng lại, vẻ mặt kỳ lạ: "Chủ tử, thái y bảo ngài tiết chế một chút, hơn nữa, sức lực của công chúa ngài không chịu nổi đâu."

Thẩm Vô Cữu lạnh lùng liếc hắn: "Cứ làm theo lời ta."

Trong giấc mơ đó, hắn thấy nữ nhân mà Trần Tử Thiện mua đã giúp nữ quyến Thẩm gia thu xác lập bia, không một người nào trong gia tộc Thẩm gia dám ra mặt, chỉ có nữ tử xa lạ đó đã cho Thẩm gia chút thể diện cuối cùng, trực giác mách bảo hắn, nữ tử này rất có thể sẽ cho hắn một câu trả lời ngoài ý muốn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 77: Chương 77



Cho dù không có thì chỉ cần dựa vào việc nàng ta thu xác lập bia cho Thẩm gia, hắn cũng phải mua nàng ta về.

Trình Hựu không khéo ăn nói như Trình An, gãi đầu, đi xuống làm theo mệnh lệnh.

Ngoài cửa, lính gác biết Thẩm Vô Cữu đã nói xong chuyện chính sự mới tiến lên thông báo công chúa đã xách đao đến Hộ bộ.

Thẩm Vô Cữu:...

*

Từ phủ tướng quân đến Hộ bộ phải đi xe ngựa, qua phường Vĩnh An rồi mới đến đường Bắc Đại, sau đó mới đến nha môn.

A Quy ngày thường ít khi ra khỏi phủ, vì trong phủ toàn là nữ quyến nên không tiện dẫn hắn ra ngoài, cũng không yên tâm để người bên dưới dẫn đi, chỉ có một lần duy nhất là một năm trước tứ thúc từ biên quan trở về, đã cõng hắn trên cổ đi chơi cả một ngày.

Lần này được ra khỏi phủ, cho dù chỉ ngồi trong xe cũng giống như một chú chim nhỏ được ra khỏi lồng, vui vẻ không thôi.

Lúc đầu còn ngồi ngoan ngoãn, lúc sau xe ngựa đi ngang qua chợ, nghe thấy tiếng rao hàng, A Quy không ngồi yên được nữa, thân hình nhỏ bé lúc thì nhìn ra cửa sổ bên này, lúc lại nhìn ra cửa sổ bên kia, bận rộn không thôi.

Sở Du Ninh cũng vậy, nàng cùng A Quy nhìn ra ngoài cửa sổ, một lớn một bé tụm lại thì thầm to nhỏ.

"Mấy quả đỏ xuyên lại thành một hàng kia là gì?"

Sở Du Ninh nhìn cây kẹo hồ lô trong suốt dưới ánh nắng.

"Ta biết, là kẹo hồ lô, tứ thúc từng mua cho ta ăn."

Trình An đánh xe ngựa bên ngoài nghe thấy cũng không thấy lạ, công chúa vẫn luôn ở trong cung, ăn toàn là sơn hào hải vị, không biết kẹo hồ lô là gì cũng là chuyện bình thường, A Quy cũng ở trong phủ, một lớn một nhỏ vừa vặn hợp ý.

"Nhìn có vẻ rất ngon."

Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, nhìn tiểu đậu đinh, vừa lúc tiểu đậu đinh cũng rất muốn ra ngoài đi dạo, nàng đã có quyết định: "A Quy muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta dẫn ngươi đi ăn."

"A Quy muốn ăn nhưng A Quy không nói."

A Quy che miệng, mở to đôi mắt đen láy, đáng yêu vô cùng.

"Ừ, ta biết ngươi muốn ăn."

Phong Nhi nhìn thấy toàn bộ quá trình:... Nô tì nghi ngờ là công chúa muốn ăn.

Sở Du Ninh bảo Trình An tìm chỗ dừng xe, nhảy xuống xe trước, sau đó bế tiểu đậu đinh xuống.

"Công chúa, người không đến Hộ bộ nữa sao?" Trong giọng nói của Trình An mang theo sự vui mừng.

"Đi chứ, mua kẹo hồ lô cho A Quy trước."

Dù sao Hộ bộ cũng ở đó, không chạy đi được, đã đến phố rồi thì... cứ từ từ ngắm đã.

Sở Du Ninh hít hà hương thơm thoang thoảng xung quanh, nhìn phố xá san sát nhau, vì có ký ức của nguyên chủ, nàng đều nhận ra chữ phồn thể, có thể nhìn ra các cửa hàng bán gì.

Quán trà, quán rượu, cửa hàng lụa là, cửa hàng trang sức và hương liệu, v. v... Có đủ loại sạp hàng từ bán rau, bán ô, bán cao dán tới xem bói.

Người đi đường cũng có thương gia, sĩ tử, quan lại, tiểu thương, nhà sư đi chân đất, đủ mọi loại người.

Đây đều là những thứ đã biến mất ở mạt thế, bây giờ sống sờ sờ trước mắt, khiến Sở Du Ninh nhìn không kịp.

"Công chúa thẩm thẩm, thơm quá!"

A Quy ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, phát ra tiếng kinh ngạc non nớt, đôi mắt nhỏ không đủ nhìn.

"Ta cũng thấy thơm, đi, dẫn ngươi đi ăn."

Sở Du Ninh nắm tay A Quy, quầy đầu tiên là đi thẳng đến kẹo hồ lô tròn vo đỏ au.

Trình An đang suy nghĩ về khả năng giấu đại đao của công chúa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 78: Chương 78



Tiếp theo, Sở Du Ninh lại nắm tay A Quy đi từ đầu phố đến cuối phố, gặp quầy ăn thì dừng lại, một lớn một nhỏ mặc quần áo sang trọng, đứng trước quầy hàng với vẻ mặt chờ ăn giống nhau, ai có thể tưởng tượng được đây là công chúa của Khánh Quốc chứ?

A Quy rất thích chơi với công chúa thẩm thẩm, có thể ăn nhiều thứ chưa từng ăn, còn không lo ăn no rồi sẽ không được ăn nữa, hắn ăn không hết công chúa thẩm thẩm sẽ ăn giúp, hắn có thể để bụng ăn những thứ khác.

Sở Du Ninh còn tiện thể đi một chuyến đến cửa hàng lương thực để xem giá lương thực của thế giới này.

Nhìn thấy gạo trắng tinh, cho dù là gạo lứt thô màu nâu cũng khiến nàng sáng mắt, hận không thể gom hết về.

Gạo trắng ba mươi sáu văn một cân, gạo lứt hai mươi lăm văn, gạo cũ mười văn.

Sở Du Ninh nghĩ, bánh nướng nàng ăn lúc nãy hai văn một cái, một cân gạo trắng có thể mua được rất nhiều bánh nướng.

Trong cửa hàng lương thực còn các loại bán đậu, Sở Du Ninh chưa từng thấy nhiều loại lương thực như vậy, hiếm lạ sờ từng loại một, nhìn hạt gạo hạt đậu trượt khỏi kẽ tay, trong lòng chỉ thấy mọi thứ thật tốt đẹp.

Đây đều là những thứ mà mạt thế không thể trồng được, thứ mà dị năng hệ mộc ở mạt thế trồng nhiều nhất là khoai lang và khoai tây, vừa dễ chăm sóc lại cho năng suất cao.

Còn có một số loại rau có thể trồng thủy canh, những loại hiếm khác thì ngay cả hạt giống cũng không có, cho dù có thì cũng là dị năng giả hệ mộc tự mình trồng ăn, người khác muốn ăn chỉ có thể bỏ giá cao để giao dịch.

Trong đội Bá Vương Hoa có dị năng hệ mộc, nhưng bọn họ đều không nỡ dùng dị năng thúc đẩy lương thực, đó là để cứu mạng.

Sở Du Ninh lại nhìn các loại lương thực trong cửa hàng, không sợ đắt, chỉ sợ không có.

Nàng là công chúa hẳn là rất có tiền nhỉ?

Trình An thấy công chúa còn đích thân đến xem giá lương thực, còn tưởng công chúa là vì phủ tướng quân thiếu lương thực nên đích thân đi dò giá, trong nháy mắt, hình tượng công chúa trong lòng hắn vô cùng cao lớn.

"Đi nào, bế A Quy lên, chúng ta đến Hộ bộ." Sở Du Ninh vẫy tay với Trình An.

Muốn có lương, trước tiên phải có tiền, Hộ bộ có lương lại có tiền, đòi xong nợ còn có thể về nhà ăn cơm trưa.

Sắc mặt của chưởng quầy cửa hàng lương thực thay đổi, lúc mấy người này vào hắn đã nhìn ra thân phận không phải phú thì cũng quý, còn đoán là thương nhân, không ngờ nữ tử vừa mở miệng đã nói đến Hộ bộ, giống như Hộ bộ là nhà của nàng ta vậy, hắn không khỏi mừng thầm vì cửa hàng mình sạch sẽ, không tìm ra lỗi.

"Công chúa thẩm thẩm, A Quy lớn rồi, không cần bế."

A Quy chạy đến trước mặt Sở Du Ninh, đưa tay nhỏ ra: "Muốn nắm tay cơ."

Sở Du Ninh luôn khoan dung với trẻ nhỏ, đưa tay nắm tay hắn đi ra ngoài.

Đã không cho bế, đợi hắn đi không nổi thì xách đi, tiểu đậu đinh cũng biết xấu hổ rồi.

Chưởng quầy phía sau nghe rõ tiếng "Công chúa thẩm thẩm" thì chân mềm nhũn.

Trời biết Trình An hy vọng công chúa có thể đi dạo mãi, quên chuyện đến Hộ bộ thế nào.

Có lẽ ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, rời khỏi cửa hàng lương thực không xa, một nữ tử đột nhiên ngã quỵ dưới chân Sở Du Ninh.

Dựa vào bản năng sinh tồn của mạt thế, Sở Du Ninh suýt nữa đã đá người ta ra ngoài như một con tang thi, may mà kịp dừng chân.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 79: Chương 79



Trình An tiến lên che chắn trước người Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhìn nữ nhân bị đẩy ngã xuống đất, nàng ta mặc váy quây bằng lụa, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa màu tím nhạt, lớp áo mỏng manh có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết bên trong.

Nàng thấy bộ quần áo này còn mát mẻ và hở hang hơn nhiều so với quần áo lót nàng mặc. Hơn nữa, n.g.ự.c to m.ô.n.g cong, da trắng dáng đẹp, là mẫu phụ nữ mà các thành viên đội Bá Vương Hoa ngưỡng mộ.

Đây không phải là ăn vạ chứ?

Lúc này, một nam nhân bụng phệ mặc áo gấm màu tím sẫm đi ra, cùng đi còn có hai công tử ăn mặc lộng lẫy.

Trình An nhìn thấy Lễ bộ lang trung đi theo sau họ, đồng tử giãn ra.

Lúc này hắn lại muốn công chúa đi quấy nhiễu Hộ bộ rồi.

"Nữ nhân này một lượng bạc là có thể mua được, có ai dám mua không?" Nam nhân bụng phệ vênh váo rao hàng.

Hắn ta vừa dứt lời, nữ nhân đã uyển chuyển ngồi dậy, bày ra tư thế của một món hàng, hoàn toàn không thấy có chút miễn cưỡng nào.

Sở Du Ninh biết rằng trên thế giới này có buôn bán người, có người tự nguyện, cũng có người bị ép buộc, theo nàng thấy, mua về còn phải tốn lương thực nuôi, không tốt.

Nàng bắt đầu tính toán trong lòng, một lượng bạc có thể mua được bao nhiêu cân lương thực, nhưng đám đông vây xem đã có không ít người rục rịch rút hầu bao.

Một lượng bạc rẻ như vậy, cho dù là một bà lão cũng lời rồi, huống hồ lại là một cô nương như hoa như ngọc.

Trong đám đông có mấy công tử trên người nồng nặc hương son phấn đi vào trêu chọc, một người nghe nói nữ nhân trên mặt đất chỉ cần một lượng bạc là có thể mua được, lập tức muốn bỏ tiền ra mua.

Người bạn đồng hành kéo hắn lại: "Ngươi không muốn sống nữa sao, đó là người Việt Quốc."

Người Việt Quốc đến Khánh Quốc làm càn, không ai dám đắc tội, nếu chịu thiệt thì triều đình cũng sẽ không làm chủ cho bọn họ.

"Sao thế? Khánh Quốc nghèo đến mức một lượng bạc cũng không bỏ ra được mua một nữ nhân sao? Hay là... không dám hả? Ha ha!"

Người sáng mắt đều biết rằng đây là người Việt Quốc cố ý dùng cách này để làm nhục Khánh Quốc, một lượng bạc có thể mua được mỹ nhân nhưng không một người Khánh Quốc nào dám mua, bởi vì đây là người Việt Quốc bán.

Sở Du Ninh nghe nói là người Việt Quốc, nhớ lại lời hôn quân hôm qua bảo nàng ngoan ngoãn trốn ở phủ tướng quân, không khỏi có chút tò mò người Việt Quốc đáng sợ đến mức nào.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là một đôi mắt một cái mũi một cái miệng, nếu nói có gì khác biệt thì chính là hơi xấu.

Nàng lắc đầu, người Việt Quốc đã ức h.i.ế.p đến mức này rồi, ngoài vũ khí không bằng người, còn có triều đình không đủ cứng rắn.

"Người Khánh Quốc quả nhiên vẫn là đồ hèn nhát, mỹ nhân rẻ như vậy mà cũng không dám mua."

Công tử đứng sau nam nhân bụng phệ cười lớn chế nhạo.

Không dám mua nhưng dám cướp.

Sở Du Ninh đang nghĩ xem nếu mang nữ nhân này về có thể để nàng ta làm gì thì đã có người giành nói trước nàng.

"Hừ, tiểu gia ta mua!"

Một thỏi bạc rơi xuống đất, lăn đến chân người Việt Quốc.

Một nam tử hơi béo phì bước vào với dáng vẻ lảo đảo, trên mặt còn lưu lại sắc đỏ của cơn say.

"Trần Tử Thiện, ngươi cho rằng nữ nhân Khánh Quốc không thể mang thai con ngươi, định để nữ nhân Việt Quốc sinh con cho ngươi sao?"

Gã công tử bột vừa định mua lúc nãy cười lớn.
 
Back
Top Bottom