Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 60: Chương 60



Thẩm Vô Cữu kéo Sở Du Ninh lại. Bệ hạ ở trên cao không thể với tới, có thể nhất thời dung túng công chúa như vậy có lẽ là vì mới lạ, không có nghĩa là có thể dung túng mãi.

Sở Du Ninh quay đầu lại: "Ta là đang giảng đạo lý với phụ hoàng."

Cảnh Huy Đế:... Phụ hoàng của ngươi không muốn giảng đạo lý với ngươi.

Cảnh Huy Đế hít một hơi: "Được rồi, trẫm sẽ sai người điều tra Nghiêm thống lĩnh, nếu thật sự dương phụng âm vi, trẫm nhất định không tha! Lưu Chính, bày thiện."

Nói đến bày thiện, Sở Du Ninh lập tức quên hết mọi chuyện, Cảnh Huy Đế cảm thấy mình đã tìm ra cách chế ngự nha đầu ngỗ nghịch này.

Lục thái y vội vàng cáo lui.

Du Ninh công chúa chống đối bệ hạ lại không bị xử tội, xem ra trong lòng bệ hạ nàng có vị trí không nhẹ.

Không lâu sau, cung nhân lần lượt bưng đồ ăn ngon vào, mắt Sở Du Ninh sáng lên, chăm chú nhìn từng món mỹ vị được bưng lên.

Thiện Thực Cục là nơi tụ họp những món ăn ngon khắp thiên hạ, làm ra những món ăn cung đình hương vị độc đáo, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài cũng thấy vô cùng xa hoa tinh xảo, tên món ăn lại chú trọng sự tao nhã, nếu không có người giải thích, thật sự không nhìn ra được làm từ những gì.

Các món thịt, rau được chế biến tinh xảo, còn có những món súp bí truyền, đĩa hoa quả ngon ngọt, điểm tâm và món ăn nhẹ bày đầy cả một bàn.

Lưu Chính là người chu đáo, biết Thẩm Vô Cữu bị thương không ăn được đồ cay, vì thế đặc biệt dặn dò chuẩn bị cháo, còn làm thêm mấy món ăn thanh đạm.

Cảnh Huy Đế không nhớ lần gần nhất dùng bữa cùng khuê nữ là khi nào, lúc động đũa vừa định nói lời mở đầu thì đã thấy khuê nữ cúi đầu ăn ngấu nghiến, miệng nhỏ không ngừng nghỉ, động tác rất nhanh nhưng lại không hề th* t*c.

Lúc mới đến, Sở Du Ninh dựa vào trí nhớ để chọn những món muốn ăn nhất, thêm vào đó ở hoàng cung cho dù là công chúa thì cũng có hạn ngạch nhất định về đồ ăn, cho nên nàng không biết đồ ăn do ngự trù trong cung làm ra lại có thể đa dạng đến vậy, bao gồm đủ hương vị khắp trời nam đất bắc.

Nàng nếm thử từng món, đủ loại hương vị như thanh, tươi, giòn, mềm, thật tuyệt!

Mặc dù người ở mạt thế không chú trọng lắm đến hương vị, nhưng ai mà không thích đồ ăn ngon có hương vị tuyệt vời chứ.

Cảnh Huy Đế chỉ nhìn khuê nữ ăn thôi cũng đã hoa cả mắt, biểu cảm như chưa từng được ăn này là sao?

Cho dù tiêu chuẩn ăn uống của công chúa không bằng hoàng đế, cũng không đến nỗi như chưa từng ăn ngon như vậy chứ?

Cảnh Huy Đế nhớ đến đám cung nhân bị xử lý mấy ngày trước, liền cho rằng từ sau khi hoàng hậu qua đời, công chúa bị cung nhân bắt nạt, có chút hối hận vì không quan tâm đến hai tỷ đệ nhiều hơn.

Thẩm Vô Cữu ăn cháo cùng mấy món ăn nhẹ thanh đạm, miệng ngâm trong thuốc đắng nhiều ngày cũng không nếm được mùi vị gì, chỉ nhìn công chúa ăn thôi cũng thấy ngon miệng, bởi vì cho dù chỉ là một đĩa thức ăn nhẹ, nàng cũng có thể ăn ra hương vị tuyệt thế.

Mỗi khi nàng ăn một món ăn, ánh sáng trong mắt đều khác nhau, biểu cảm phong phú đến nỗi khiến người ta muốn thu hết những món ngon trên đời dâng đến trước mặt nàng, chỉ để đổi lấy sự thỏa mãn trên khuôn mặt và ánh sao trong mắt.

Cảnh Huy Đế thấy Sở Du Ninh ăn ngon miệng, bất giác cũng ăn nhiều hơn nửa bát cơm so với ngày thường, phát hiện có chút no rồi nên buông đũa, uống trà súc miệng, sau đó nói về kết quả xử lý Anh Quốc Công phủ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 61: Chương 61



Anh Quốc Công thế tử đã tự sát, khi Nghiêm thống lĩnh dẫn người vào bắt giữ thì hắn ta đã rút kiếm tự vẫn, còn nói rằng nằm mơ thấy hoàng hậu nương nương đến đón hắn, cũng bị hoàng hậu nương nương mắng tỉnh.

Một người làm việc một người chịu, cầu xin bệ hạ tha cho phủ Anh Quốc Công, lại còn cầu tình cho Tần các lão.

Anh Quốc Công từ công tước bị giáng xuống bá tước, thành Trung Thuận Bá.

Sở Du Ninh nghe xong dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cảnh Huy Đế: "Hắn đổi vũ khí vô dụng cho tướng sĩ, khiến mấy vạn người chịu c.h.ế.t oan, hắn là tính toán chuẩn Thẩm Vô Cữu sẽ dẫn binh đi tiếp viện, nếu xảy ra ngoài ý muốn thì sao?"

"Nếu không chỉ có cửa khẩu đó xảy ra chuyện, mà cửa khẩu khác cũng bị công phá, quân địch đã đến chân thành, người suốt ngày kêu gào tru di cửu tộc là kêu cho vui thôi đúng không?"

Thật sự còn kéo hoàng hậu ra để đánh bài tình cảm, mặt mũi sao mà lớn thế?

Sự kinh ngạc của Cảnh Huy Đế không kém Sở Du Ninh là bao, chuyện gì lại khiến Du Ninh hận đến mức muốn diệt cả ngoại tổ nhà mình thế này?

"Người đã c.h.ế.t rồi, hơn nữa, đó là nhà ngoại tổ của ngươi, mẫu hậu ngươi cũng không muốn nhìn thấy nhà ngoại tổ xảy ra chuyện."

Cảnh Huy Đế thấy cần phải về tra xem khuê nữ ở phủ Anh... Trung Thuận Bá đã chịu ấm ức gì.

Sở Du Ninh cười khẩy: "Nếu mẫu hậu biết nhà ngoại tổ suýt hại khuê nữ của bà phải thủ tiết, người đoán xem mẫu hậu có muốn bò ra khỏi lăng mộ không?"

Cảnh Huy Đế nghẹn họng, trước khi hoàng hậu sinh Tứ hoàng tử thì chỉ có Du Ninh là nữ nhi, đương nhiên là cưng chiều hết mức, ông ta cũng không chắc hoàng hậu có muốn hay không.

"Được rồi, biểu ca của ngươi đã đền mạng, chuyện này cứ thế mà xong."

Cảnh Huy Đế sợ Sở Du Ninh lại không chịu buông tha, vội vàng kết thúc chủ đề này.

"Nếu như hôm nay tội này bị đổ lên đầu phủ tướng quân thì sao?"

Sở Du Ninh muốn biết nếu như hôm nay tội này bị đổ lên đầu Thẩm Vô Cữu, hôn quân định làm thế nào.

Thẩm Vô Cữu sau khi châm cứu tản nhiệt, lại uống thuốc, lúc này cũng đã no bụng, hiện tại không đến nỗi khó chịu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Nghe công chúa bênh vực mình, trong lòng hắn hơi động.

Chuyện này, hắn có thể đoán được kết quả tốt nhất là xử tử Anh Quốc Công thế tử, giáng tước đã là ngoài dự liệu rồi.

"Ngươi là công chúa của trẫm, trẫm còn có thể để ngươi thật sự thủ tiết sao! Trẫm đã định rồi, nếu Thẩm Vô Cữu thật sự có tội, phủ tướng quân sẽ biến thành phủ công chúa, Thẩm Vô Cữu không làm được tướng quân thì vẫn có thể làm phò mã." Cảnh Huy Đế không hề che giấu hành vi hôn quân của mình, nhìn Thẩm Vô Cữu với vẻ mặt "Ngươi được lợi rồi."

Thẩm Vô Cữu:...

Hừ, nếu thật sự như vậy, còn mong hắn biết ơn sao?

Biết Cảnh Huy Đế là hôn quân, không ngờ lại hôn đến mức tùy hứng như vậy.

"Người mới là muốn để ta thủ tiết đấy chứ? Một vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, thà c.h.ế.t chứ không khuất phục, người lại để hắn dựa vào nữ nhân để sống sót?"

Sở Du Ninh thấy Khánh Quốc đến giờ vẫn chưa có ai tạo phản, ước chừng là vì Cảnh Huy Đế dễ bị lừa.

Thẩm Vô Cữu liếc Sở Du Ninh một cái, có lúc, hắn thấy nàng rất biết đứng ở góc độ của tướng sĩ để nói chuyện, biết khí tiết của quân nhân, hiểu được sự không dễ dàng của quân nhân, một người như vậy, có thể là người trong mơ tham sống sợ chết, cùng là nữ nhân nhưng lại có thể dùng nữ nhân để đổi lấy đường sống kia sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 62: Chương 62



"Phạm phải tội lớn như vậy, không tru di cửu tộc đã là nhẹ rồi, dựa vào nữ nhân để sống thì sao? Có biết bao nhiêu người muốn dựa vào mà không dựa được!"

"Vậy tên phản quốc kia thì sao, đã tru di cửu tộc chưa?" Sở Du Ninh lập tức phản bác.

Cảnh Huy Đế "Bốp" một tiếng buông đũa trừng mắt nhìn nàng, muốn dùng uy thế của bậc đế vương khiến nàng biết sợ, nào ngờ Sở Du Ninh chỉ nhìn ông ta một cái, tiếp tục ăn uống.

Cảnh Huy Đế:...

Ông ta xoa trán, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Trẫm phong Thẩm Ngũ Lang làm chính tứ phẩm Trung Vũ tướng quân, tiếp tục lĩnh binh trấn thủ ải Nhạn Hồi."

Có thể nói đây là sự bù đắp.

Bởi vì Trấn Quốc tướng quân là thế tập, nhi lang nhà họ Thẩm có thể phong tướng sẽ ít đi, phong làm tướng quân thì sẽ có binh lính riêng, cho dù chỉ là tứ phẩm cũng có thể thống lĩnh hai vạn quân, nhi lang Thẩm gia lại được phong tướng, không nghi ngờ gì nữa là có thể tiếp tục mở rộng quân đội Thẩm gia.

Thẩm Vô Cữu định đứng dậy thay đệ tạ ơn, bị Cảnh Huy Đế phất tay ngăn lại: "Sau này vết thương của ngươi cũng không thể ra chiến trường được nữa, Thẩm Ngũ Lang có tước tướng quân cũng có thể khống chế quân Thẩm gia tốt hơn."

Trấn Quốc tướng quân có thể trao ấn tín cho tướng lĩnh được tin tưởng để thay mình thống lĩnh quân Thẩm gia.

"Thần tạ bệ hạ ban ân!" Thẩm Vô Cữu chắp tay tạ ơn.

Theo Sở Du Ninh thấy, tướng quân cũng giống như đội trưởng mạt thế dẫn người đi làm nhiệm vụ g.i.ế.c tang thi, chỉ là Thẩm gia lại có thêm một người có tư cách lập đội.

Cảnh Huy Đế gật đầu, muốn cho khuê nữ biết mình là người thưởng phạt phân minh, kết quả khuê nữ vẫn một lòng một dạ ăn, nhất thời không biết nói gì.

Nghĩ đến biểu hiện của Sở Du Ninh mấy ngày nay, Cảnh Huy Đế nhớ ra một chuyện: "Người Việt Quốc sắp đến rồi, ngươi không có việc gì thì ở trong phủ tướng quân, đừng ra ngoài gây chuyện."

Thời điểm Việt Quốc đến chọn người thì vội vàng gả nữ nhi đi, đây coi như là đánh vào mặt Việt Quốc, lúc này vẫn đừng để bọn họ nhìn thấy Du Ninh thì hơn, tránh đổ thêm dầu vào lửa.

Sở Du Ninh ngẩng đầu: "Đây là lời mà một quốc quân nên nói sao?"

Người nước khác đến còn phải trốn tránh không được gặp người, không thấy tủi nhục à?

Thẩm Vô Cữu cũng âm thầm nắm chặt tay, bất kỳ ai nhìn thấy quốc gia mà mình liều c.h.ế.t bảo vệ bị người khác coi như hậu hoa viên, muốn lấy gì thì lấy đều sẽ tức giận.

"Trẫm đây là biết thời thế, đối phương có vũ khí mạnh mẽ, vẫn chưa ra tay là vì coi ba nước khác như đấu trường thú mà chơi đùa." Cảnh Huy Đế vẫn rất rõ về cục diện.

"Chỉ cần người có chút cốt khí cũng không đến nỗi như vậy, hai nước khác sao không thấy để người ta đến chọn công chúa."

Còn không phải vì Cảnh Huy Đế chưa từng từ chối yêu cầu của Việt Quốc, thật không biết vị hoàng đế này ở kiếp trước lấy đâu ra dũng khí vì một mỹ nhân mà khai chiến với Việt Quốc, sức mạnh của tình yêu sao?

"Ngươi câm miệng!"

Sắc mặt Cảnh Huy Đế đột nhiên trở nên u ám, không phải là loại nhìn thì thấy tức giận nhưng thực ra vẫn có thể dung thứ, ngược lại giống như bị chạm đến giới hạn không thể chạm đến.

"Trước khi câm miệng, ta muốn hỏi một câu, ta về nhà có quà hồi môn không?" Sở Du Ninh giơ tay.

Cảnh Huy Đế:... Có thể tôn trọng một chút người đang tức giận không?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 63: Chương 63



"Ta cũng không đòi nhiều, cho ta năm trăm cân gạo là được."

Sở Du Ninh xòe năm ngón tay, một hoàng đế đường đường chính chính năm trăm cân lương thực vẫn cho được đúng chứ?

Cảnh Huy Đế nghi ngờ mình nghe nhầm năm trăm lượng bạc thành năm trăm cân gạo rồi.

"Thẩm Vô Cữu, công chúa của trẫm gả đi rốt cuộc là sống thế nào, vậy mà lại đến mức phải xin trẫm lương thực để sống qua ngày!"

Cảnh Huy Đế trút hết cơn giận vào Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu cũng không ngờ công chúa lại có hành động như vậy, nghi ngờ công chúa có biết tình hình của phủ tướng quân không.

Hắn cũng không vạch trần, thành thật gật đầu: "Bệ hạ, phủ tướng quân đúng là nghèo."

Khánh Quốc có nhiều tướng quân trấn thủ biên quan, chỉ có Thẩm gia được ban tên phủ tướng quân, còn được thế tập, đời này qua đời khác bồi dưỡng ra quân Thẩm gia một lòng trung thành, không biết đã cản trở bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người đỏ mắt, bị đàn áp là điều không thể tránh khỏi.

Binh khí lương thảo nhận được luôn là thứ người khác chừa lại. Chỉ cần bệ hạ chăm chỉ trị vì một chút, những người đó nào dám ngang nhiên như vậy.

Cảnh Huy Đế bị chọc cười, vừa rồi Du Ninh còn nói hắn là tướng quân đường đường chính chính, dựa vào nữ nhân thì sống không bằng chết, thế cái này là cái gì?

"Cho các ngươi, cút cút cút." Nhìn thấy là đau đầu.

"Đa tạ phụ hoàng."

Sở Du Ninh vui vẻ lấy khăn tay gói điểm tâm, miệng còn không quên nhét một quả anh đào.

Cảnh Huy Đế thấy nàng như vậy càng đau đầu hơn: "Ngươi đường đường là công chúa lại dùng khăn tay gói điểm tâm còn ra thể thống gì, trẫm sẽ cho người đến Thượng Thực Cục gói cho ngươi mấy hộp."

"Vậy gói nhiều hộp một chút."

Sở Du Ninh cũng không khách sáo với hôn quân.

Cảnh Huy Đế:...

Cảnh Huy Đế thấy nàng vẫn không dừng tay, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, hỏi đến tiểu nhi tử: "Tiểu Tứ ở phủ tướng quân sống có quen không?"

"Ăn ngon, ngủ ngon, cả ngày vui vẻ, khá tốt."

Ít nhất nàng không thấy cục bột khóc lóc.

Cảnh Huy Đế gật đầu: "Đừng tưởng trẫm không biết chuyện gì, đây cũng là nể tình ngươi không buông bỏ được đệ đệ nên trẫm mới thuận nước đẩy thuyền, ngươi phải nuôi hắn thật tốt cho trẫm, nuôi không được thì nói với trẫm, trẫm sẽ phái người đón Tiểu Tứ về."

Sở Du Ninh gói bánh xong: "Người yên tâm, ta có một miếng ăn thì nó có một miếng, đảm bảo nuôi béo trắng."

Cảnh Huy Đế nhớ đến khẩu vị của nữ nhi lúc nãy, nếu thật sự nàng một miếng, Tiểu Tứ một miếng thì phải béo đến mức nào.

"Bệ hạ yên tâm, thần hiện tại bị thương ở nhà, sẽ giúp chăm sóc Tứ điện hạ." Thẩm Vô Cữu biểu thị.

Cảnh Huy Đế không muốn thừa nhận việc nhi tử của mình để thần tử nuôi, nhưng nghĩ đến con rể thì nửa trái tim cũng xuôi theo: "Nhìn cho kỹ, đừng để Du Ninh cho Tiểu Tứ ăn quá nhiều."

Thẩm Vô Cữu nhịn cười, nghiêm túc đáp ứng. Bệ hạ và công chúa có lúc suy nghĩ lại kỳ lạ một cách bất ngờ.

Sở Du Ninh vừa đi, Cảnh Huy Đế liền gọi Nghiêm thống lĩnh đến, nghe Nghiêm thống lĩnh nói công chúa đá bay hắn ta, đầu tiên là không tin, còn cho rằng Nghiêm thống lĩnh vì công chúa cáo trạng nên mới vu oan cho nàng, lập tức cách chức Nghiêm thống lĩnh

Khuê nữ của ông ta mềm mại yếu đuối, chỉ là khẩu vị tốt hơn người thường, sao có thể là thần nhân đá bay được một tráng hán, quả nhiên con em thế gia làm thống lĩnh không đáng tin.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 64: Chương 64



Những người khác đi theo đến Trấn Quốc tướng quân phủ thấy bệ hạ không muốn tin tức công chúa có sức lực vô song truyền ra ngoài, cũng không dám truyền bậy, thêm vào đó Văn gia cũng không dám nói bị công chúa đá.

Một là sợ thân phận, hai là cũng không vẻ vang gì, thế là mọi người đều bỏ lỡ cơ hội biết được Du Ninh công chúa có sức lực nâng đỉnh. ...

Phủ Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử nghe tin Nghiêm thống lĩnh bị cách chức, tức giận đập vỡ tách trà trong tay.

Du Ninh, lại là Du Ninh!

Nghiêm thống lĩnh là con nhà thế gia, hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới đưa người vào vị trí thống lĩnh cấm quân, kết quả chỉ vì một bữa cơm mà mất đi sự trợ giúp này.

Còn có phủ Anh Quốc Công, mặc dù lúc đầu kéo bè kéo cánh với phủ Anh Quốc Công là vì mẫu phi muốn chọc tức hoàng hậu, nhưng dần dần phủ Anh Quốc Công cũng trở thành túi tiền không thể thiếu, giờ c.h.ế.t một thế tử, còn bị giáng tước, mặc dù không ảnh hưởng đến việc bọn họ tiếp tục kiếm tiền cho hắn, nhưng cũng là đang tát vào mặt hắn!

Rõ ràng là chuyện đã mưu tính tốt, lại vì sự xuất hiện của Du Ninh mà xuất hiện đảo ngược kỳ lạ, thế tử Anh Quốc Công như bị tà nhập mà tự nhận tội, Nghiêm thống lĩnh vì mấy câu nói của nàng mà bị cách chức, Đại hoàng tử cảm thấy hoàng muội luôn ngang ngược bá đạo này có độc.

*

Anh... Không, phải gọi là Trung Thuận Bá phủ rồi.

Trong Trung Thuận Bá phủ, t.h.i t.h.ể thế tử được khiêng về, tiếng khóc trong phủ vang trời.

Trung Thuận Bá nhốt mình trong thư phòng đập phá đồ đạc.

Trung Thuận, ý là trung thành thuận theo, là lời cảnh cáo của bệ hạ dành cho ông ta.

Đừng thấy bệ hạ không quản chuyện, nhưng một khi quản thì không ai chịu nổi.

Trông thì có vẻ giao hết mọi việc cho nội các, nhưng thực tế vẫn nắm đại quyền trong tay, chỉ cần ông ta còn tại vị một ngày thì vẫn nắm giữ quyền sinh sát.

Chuyện hôm nay sai là sai ở chỗ Hằng Nhi không hiểu sao lại như bị tà nhập mà tự nhận tội, khiến người ta trở tay không kịp, ngay cả Tần các lão cũng không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể đau lòng từ bỏ đứa trẻ này.

Đây là đích tử mà ông ta dày công bồi dưỡng, nói không còn là không còn.

Ông ta nghi ngờ lúc đó Hằng Nhi trở nên như vậy có thể liên quan đến Du Ninh công chúa, chỉ là không có căn cứ.

Trung Thuận Bá gọi phu nhân của mình đến, hỏi có phải đã đắc tội với Du Ninh công chúa ở đâu không, khiến Du Ninh công chúa hận không thể diệt nhà bọn họ.

Phu nhân Trung Thuận Bá nào biết được, rõ ràng trước khi Du Ninh công chúa xuất giá còn rất thân thiết với họ.

Ruộng đất cửa hàng của hoàng hậu lúc còn sống sau khi giao cho Du Ninh công chúa, được nàng đồng ý cũng giao cho nhà ngoại quản lý, sao có thể nói trở mặt là trở mặt.

Trung Thuận Bá trong lòng cho rằng chắc chắn là Trương ma ma đã nói gì đó trước mặt công chúa, vội vàng đi gặp lão phu nhân, lão phu nhân tránh không gặp, chỉ nói một câu tạo nghiệt.

*

Thẩm Vô Cữu ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa không lâu thì hôn mê ngủ thiếp đi.

Khi họ còn dùng bữa trong cung, chuyện Anh Quốc Công thế tử đổ tội danh lên đầu Trấn Quốc tướng quân, ngược lại chính mình nhận tội tự vẫn đã truyền khắp kinh thành, trở thành chuyện được bàn tán sôi nổi nhất ở các quán trà tửu lâu, quân Thẩm gia được bách tính ca ngợi không ngớt.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 65: Chương 65



Bởi vì hiện nay biên quan giáp ranh với Việt Quốc và Yến Quốc đều khá yên ổn, chỉ có Tuy Quốc luôn muốn đoạt lại thành trì từ tay quân Thẩm gia, quân Thẩm gia cũng chưa từng nhượng bộ chút nào.

Tuy Quốc e là quên mất, mấy tòa thành trì đó trăm năm trước cũng là Tuy Quốc cướp từ tay Khánh Quốc, có mặt mũi nào nói muốn thu hồi đất đã mất.

Tin tức truyền về, các vị phu nhân trong phủ tướng quân biết được Thẩm Vô Cữu không những vô tội, mà sự việc còn được điều tra rõ ràng, kẻ chủ mưu bị định tội, Thẩm gia còn thêm một vị tướng quân, ai nấy đều vô cùng phấn khởi.

Nhi lang Thẩm gia lên chiến trường đều từng bước thăng tiến bằng quân công, các nàng có thể trở thành cáo mệnh phu nhân, cũng là vì sau khi phu quân qua đời được truy phong làm tướng quân mới được phong tặng.

Giờ lão tứ không thể ra chiến trường nữa, lão ngũ được phong làm tướng quân, chứng tỏ binh quyền của quân Thẩm gia sẽ không rơi vào tay người ngoài.

Đại phu nhân nghĩ đến bộ dạng vội vã đến phủ hủy hôn của Văn gia, không thể chờ thêm được nữa, liền sắp xếp cho Nhị phu nhân dẫn người đến Văn gia hủy hôn.

Đợi Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu trở về, Đại phu nhân thấy phía sau có một xe lương thực đi theo, ngây người há hốc mồm mãi không nói nên lời, muốn hỏi Thẩm Vô Cữu có phải đã nói chuyện của phủ tướng quân với công chúa không, công chúa mới đi xin lương thực của bệ hạ, nhưng Thẩm Vô Cữu đã ngủ thiếp đi trên xe ngựa, được hạ nhân khiêng về Minh Huy Viện.

"Công chúa, tứ đệ có nói tình hình của phủ tướng quân với người không?" Đại phu nhân tiến lên hỏi nhỏ.

"Tình hình gì?"

Sở Du Ninh đang đứng trên bậc thềm, ngắm nhìn lương thực của mình như một địa chủ, nghe Đại phu nhân hỏi vậy, không hiểu gì cả: "Phủ tướng quân lại xảy ra chuyện gì sao?"

Đại phu nhân nhìn là biết lão tứ không nói, nàng ta chỉ vào từng bao gạo trên xe: "Gạo này..."

"Ồ, quà hồi môn của ta, để vào kho đi."

Sở Du Ninh nhìn từng bao gạo trên xe, đây là đợt vật tư đầu tiên nàng có được khi đến thế giới này, có một cảm giác thành tựu khác thường.

Đại phu nhân nghi ngờ gió quá lớn, nàng ta nghe không rõ.

Hồi, hồi môn?

Quà hồi môn của hoàng cung là lương thực sao?

Có phải là do nàng ta đã lâu không tham gia hoạt động của các quan quyến trong kinh thành nên mới trở nên thiển cận không?

Sở Du Ninh đích thân trông coi năm trăm cân gạo được đưa vào kho lương thực, cảm nhận được niềm vui thu hoạch như sách đã mô tả, nếu ở đội Bá Vương Hoa, số gạo này hẳn đủ ăn nửa tháng.

Nàng bước chân nhẹ nhàng trở về Minh Huy Viện, thấy cục bột đang bò trên đệm, A Quy cầm trống lắc cho nó chơi, còn ngăn không cho nó bò ra ngoài, viện tử tràn ngập tiếng cười thơm mùi sữa.

Sở Du Ninh vừa bước vào phòng, cục bột đã nhìn thấy nàng, lập tức bỏ A Quy, nhanh chóng bò về phía nàng, vừa bò vừa cười, trông như thể có người đang đuổi theo nó.

"Tứ điện hạ biết ai đối xử tốt với mình, mới nửa ngày không gặp mà đã vui mừng như vậy." Trương ma ma cười nói.

Sở Du Ninh bế cục bột vào lòng, cục bột lại càng nhảy nhót vui vẻ hơn.

Nàng ôm chặt nó, nắn nắn bàn tay nhỏ như củ sen: "Chúng ta có năm trăm cân gạo rồi, đủ nuôi ngươi béo tròn."

"Á!" Cục bột không nhảy được nữa, chỉ biết gọi á á.

"Công chúa thẩm thẩm."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 66: Chương 66



A Quy thấy Sở Du Ninh liền nhịn không được muốn lại gần.

Sở Du Ninh đưa một tay ra vuốt vuốt búi tóc nhỏ của hắn: "Thích Tiểu Tứ không?"

"Thích ạ, Tứ điện hạ rất đáng yêu."

A Quy là lén chạy đến Minh Huy Viện tìm công chúa thẩm thẩm, không ngờ không tìm thấy công chúa thẩm thẩm, lại thấy Tứ hoàng tử còn chưa biết nói, trắng trẻo mập mạp giống như bánh trôi.

"Thích thì sau này đến tìm Tiểu Tứ chơi nhiều hơn." Trẻ con thì nên chơi với trẻ con.

"Được không ạ?" Mắt A Quy sáng lên.

Mẫu thân nói không được tùy tiện đến làm phiền công chúa thẩm thẩm, nếu công chúa thẩm thẩm mời thì không tính là làm phiền chứ?

"Ta không nói dối. Nào, đập tay."

Sở Du Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của cục bột đập vào lòng bàn tay của A Quy.

A Quy không biết đập tay là gì, nhưng hắn rất thích động tác này, giống như đã hẹn ước điều gì đó, mắt hắn híp lại vì vui.

Cục bột thấy vui, cứ đưa tay về phía A Quy gọi á á.

Trương ma ma nhìn cảnh này, định mở miệng hỏi công chúa chuyện xin lương thực thì lại nuốt xuống.

Thôi, công chúa vui là được, tuy rằng xin bệ hạ năm trăm cân gạo có hơi keo kiệt.

Buổi tối, Sở Du Ninh vẫn được ăn món củ sen mà nàng muốn, ở cung toàn ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn sen để giải ngấy cũng rất tốt.

Những lát sen trộn với nước sốt được pha chế cẩn thận giòn tan. Còn có sen chiên vàng ươm, vỏ bên ngoài giòn tan, nhân bên trong thơm mềm, vị mặn nhạt, hậu vị ngọt ngào, nhiều hương vị hòa quyện vào nhau, thật khâm phục người đã sáng tạo ra những món ăn ngon này. ...

Đêm khuya tĩnh lặng.

Sở Du Ninh nhảy ra khỏi cửa sổ, tránh Kim Nhi đang canh gác, đi về phía Đông Khóa Viện.

Đông Khóa Viện là nơi Thẩm Vô Cữu dùng làm thư phòng kiêm nơi luyện võ, bình thường không có sự cho phép của hắn thì không ai được đến gần.

Thẩm Vô Cữu ban ngày tỉnh lại ở phòng tân hôn đã dặn dò sẽ chuyển đến thư phòng dưỡng thương, cho nên dù khi về nhà hắn chưa tỉnh, Trình An và những người khác cũng khiêng hắn đến thư phòng.

Vào Đông Khóa Viện, Sở Du Ninh thấy trong viện còn trồng một hàng tre, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh măng tre được mô tả trong sách.

Hình nón, đầu nhọn, dưới tròn, bóc vỏ ra là thịt măng trắng như ngọc, ăn vào giòn tan.

Đây lại là một loại thức ăn mới lạ, tre rõ ràng là cây gậy, mà mầm mọc ra từ nó lại có thể làm thành món ăn ngon, có thể thấy thế giới trước mạt thế phong phú đến mức nào.

Nàng thường thấy món măng xào thịt xuất hiện trong tiểu thuyết, nàng muốn biết măng xào thịt ngon đến mức nào.

Sở Du Ninh l.i.ế.m môi, nếu không có chuyện quan trọng phải làm, nàng đã muốn ở lại đào thử xem rồi.

Sở Du Ninh từ con đường lát đá xanh đến thư phòng, thấy Trình An canh gác ngoài cửa, nàng đá một viên sỏi vào bụi tre, khi tầm mắt của Trình An bị thu hút sang đó, nàng nhanh chóng chạy qua dán vào tường, s* s**ng đến cửa sổ bên kia.

Gió mát đêm hè thổi, cửa sổ mở, vừa tiện cho Sở Du Ninh chui vào.

Trình An thu hồi tầm mắt khỏi bụi tre, như thấy có một góc áo vụt qua trước mắt, hắn không yên tâm, tuần tra hết cửa sổ ngoài thư phòng, xác định không có gì khác thường mới yên tâm.

Đợi Trình An đi qua, Sở Du Ninh mới đứng thẳng người, nhẹ nhàng đi vào.

Mượn ánh trăng, nàng lần lượt quan sát những thứ trên giá cổ, thấy trên góc bàn bày một chồng bánh đào, thuận tay lấy một miếng ăn, không giống kẻ trộm chút nào.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 67: Chương 67



Thư phòng và phòng ngủ được ngăn cách bằng bình phong, Sở Du Ninh tìm khắp thư phòng cũng không thấy bóng dáng thanh kiếm đâu, lẽ nào Thẩm Vô Cữu cũng giống nàng, có thói quen để đao ở nơi dễ lấy không?

Sở Du Ninh đi về phía phòng ngủ, không quên lại lấy một miếng bánh đào, chỉ là vừa xoay qua bình phong đã đối diện với một đôi mắt sắc bén như mắt ưng, đôi mắt đó nhìn thấy nàng không hề có chút ngạc nhiên nào.

Thẩm Vô Cữu đã đoán nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ việc muốn xem Thái Khải Kiếm, chỉ là hắn không ngờ nàng lại đến như vậy.

Trên người đến rõ ràng mặc áo ngủ màu trắng nhạt, thanh nhã mà đẹp đẽ, trong tay còn cầm bánh ăn, nếu hắn không nhìn nhầm thì đó là bánh đào để bên ngoài.

Nếu trên đời kẻ trộm nào cũng như nàng, nha môn bắt một người trúng một người.

Hơn nữa, nàng không hề biết mặc như vậy xuất hiện trong phòng ngủ của nam nhân có ý nghĩa gì, mặc dù hiện tại họ được coi là vợ chồng.

Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu tỉnh, còn nhàn nhã ngồi bên giường như cố ý đợi nàng đến, nàng cũng không hề hoảng loạn.

Thẩm Vô Cữu đứng dậy đi đến chỗ giá nến, mở hỏa chiết tử thắp sáng đèn, quay lại nhìn thiếu nữ sắc mặt bình thản: "Công chúa đã nghĩ xong lý do xuất hiện ở đây chưa?"

Sở Du Ninh nhìn nam nhân đang đứng một tay cẩn thận che vết thương, hắn mặc áo ngủ trắng, tóc dài xõa tung, trông ôn hòa hơn so với ban ngày.

Nhét miếng bánh đào cuối cùng vào miệng, nàng vỗ vỗ vụn bánh trên tay: "Ta lo lắng cho vết thương của ngươi nên cố ý đến thăm ngươi."

Thật là một lý do chính đáng.

Khóe miệng Thẩm Vô Cữu hơi nhếch lên: "Vậy thì đa tạ công chúa đã quan tâm, ta đã hết sốt, không sao rồi."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy ta về đây."

Nói đi là đi, không chút do dự, nếu không biết nàng đến vì Thái Khải Kiếm, Thẩm Vô Cữu còn tưởng nàng đến đây chỉ để đi dạo.

"Công chúa khoan đã."

Hắn lấy áo khoác trên giá treo, chậm rãi bước tới khoác lên người nàng.

Sở Du Ninh ngẩng đầu, cả ngày nay Thẩm Vô Cữu không nằm thì cũng ngồi, lúc này đứng trước mặt nàng, cho dù vì vết thương mà không đứng thẳng được thì cũng cao hơn nàng cả một cái đầu.

Nhìn lại mình, chiều cao hiện tại của nàng chỉ khoảng một mét sáu, nhưng nàng mới mười sáu tuổi, chắc chắn vẫn có thể cao đến một mét sáu lăm như ở mạt thế.

Nàng thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, kéo kéo áo: "Lại lo ta bị lạnh sao?"

Thẩm Vô Cữu lướt qua đường cong dưới lớp áo mỏng tai hơi nóng, dùng vẻ mặt không đổi trước ngàn quân vạn mã nói: "Công chúa, áo ngủ chỉ có thể mặc trong phòng."

Sở Du Ninh trợn tròn mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Nàng không thấy mặc như vậy có gì sai, áo dài quần dài, ngay cả cổ áo cũng đến tận cổ mà không được mặc ra ngoài, vì thế giới này không có tang thi nên nhịn vậy.

Sở Du Ninh lại liếc nhìn khắp các góc phòng, không thấy kiếm, ngẩng đầu hỏi Thẩm Vô Cữu: "Thật sự không thể cho ta xem kiếm sao?"

Thẩm Vô Cữu kiên quyết lắc đầu: "Không được."

"Vậy ta lần sau lại đến." Sở Du Ninh nói xong liền quay người rời đi.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, vì vết thương nên chỉ dám khẽ cười khẽ một tiếng. Tinh thần kiên trì này là vì cái gì, còn ngang nhiên như vậy.

Bên ngoài, Trình An đang há miệng ngáp, thấy Sở Du Ninh đi ra từ trong phòng, miệng quên cả ngậm lại.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 68: Chương 68



Đây là chuyện gì thế?

Công chúa sao lại đi ra từ thư phòng, lúc nãy hắn thấy góc áo vụt qua là của công chúa sao?

"Vất vả rồi, cho ngươi."

Sở Du Ninh nhét đĩa bánh đào tiện tay mang ra cho Trình An, thong thả rời đi.

Trình An càng thêm ngơ ngác, công chúa mặc áo của chủ tử đi ra từ thư phòng, còn đưa bánh cho hắn, nói với hắn là vất vả.

"Trình An."

Tiếng gọi từ trong phòng truyền ra chứng minh hắn không nằm mơ.

Trình An hoàn hồn, vội vàng vào phòng.

Thẩm Vô Cữu ngồi lại xe lăn, để Trình An đẩy hắn đến thư phòng, kéo bức tranh sơn thủy khổng lồ treo trên tường lên, lộ ra Thái Khải Kiếm đặt trên giá kiếm bên trong.

Thái Khải Kiếm toàn thân đen tuyền, điều kỳ lạ là thanh kiếm này không khiến người ta cảm thấy chút sắc bén nào, sâu thẳm không hoa mỹ, không ai có thể nhìn ra đây là danh kiếm ngang dọc trên chiến trường.

Thái Khải Kiếm là do tằng tổ phụ tình cờ có được, nghe nói được rèn từ một khối đá kỳ lạ, cũng nhờ thanh kiếm này mà lập được công danh, sau đó thanh kiếm này theo nhiều thế hệ nhà họ Thẩm chinh chiến sa trường, ý nghĩa phi thường, thậm chí trong quân đội Thẩm gia còn có ẩn ý trở thành vật đại diện cho Trấn Quốc tướng quân, bởi vì không phải ai cũng có thể điều khiển được Thái Khải Kiếm.

Đến đời phụ thân và nhị thúc cũng không điều khiển được, đến đời hắn, đại ca cũng không được, người cố tình điều khiển sẽ thần trí điên loạn.

Có người nói Thái Khải Kiếm biết nhận chủ, ai có thể điều khiển được Thái Khải Kiếm thì người đó sẽ là gia chủ đời tiếp theo, là Trấn Quốc tướng quân mới.

Ngay cả tổ phụ và phụ thân cũng bắt đầu tin tưởng, hắn còn nhớ năm tám tuổi vô tình nghe được chuyện này, vì tò mò nên đã lén chạy vào thư phòng, kiễng chân lấy Thái Khải Kiếm xuống, ngoài việc thấy nặng thì không thấy có gì khác.

Sau đó, nghe nói ai có thể cầm Thái Khải Kiếm thì người đó sẽ là gia chủ, năm mười tuổi, phụ thân dẫn hắn đến trước Thái Khải Kiếm để hắn cầm, lúc đó hắn nhất quyết không chịu.

Trấn Quốc tướng quân đời tiếp theo chỉ có thể là đại ca, hắn muốn làm công tử bột của nhà họ Thẩm, không muốn ra chiến trường.

Mãi đến năm mười ba tuổi, phụ thân và đại ca tử trận, hắn mới biết trời sập xuống là như thế nào, chưa kịp trưởng thành thì nhị ca mất tích, tam ca bị ám sát, hắn mười sáu tuổi đã kiên quyết cầm Thái Khải Kiếm ra chiến trường.

Lúc đó, hắn có thể nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân ngã xuống mà đến biên quan, chỉ vì muốn nắm chắc quân đội nhà họ Thẩm trong tay.

Trong sử sách ghi chép quá nhiều về việc lập công trạng nhưng không được hưởng kết cục tốt đẹp, nếu cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh thực sự liên quan đến đương kim thánh thượng, có binh quyền trong tay, hắn mới có vốn liếng để làm việc.

May mà những năm gần đây hắn không điều tra ra Cảnh Huy Đế có động tay động chân, quân đội nhà họ Thẩm mới không bước ra khỏi ải Nhạn Hồi nửa bước.

"Ngươi không phát hiện ra công chúa vào sao?" Thẩm Vô Cữu hỏi Trình An sau lưng.

Thân thủ của Trình An và Trình Hựu không kém gì ám vệ trong cung, trong quân đội cũng thường đảm nhiệm vai trò do thám, công chúa mặc một thân đồ trắng đi trong đêm tối, Trình An lại không phát hiện ra?

Trình An nhớ lại lúc nãy, lắc đầu: "Thuộc hạ không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy tiếng trúc bên ngoài gãy."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 69: Chương 69



Thẩm Vô Cữu trầm ngâm một lúc: "Đi điều tra lại tiểu sử của công chúa, không được bỏ sót chi tiết nào."

"Vâng." Trình An nghiêm túc ghi nhớ.

Thẩm Vô Cữu lại hỏi: "Đã an trí ổn thỏa cho Khương đạo trưởng chưa?"

Khương đạo trưởng là hắn phát hiện được trên đường về kinh, lúc đi qua một đạo quán đổ nát, lúc đó bọn họ xin ở trọ vừa đúng lúc Khương đạo trưởng luyện đan nổ lò, khiến hắn nhớ đến vũ khí xưng vương xưng bá của Việt Quốc.

Ba nước khác không phải là không có ý định chiếm bí quyết chế tạo vũ khí đó, Khánh Quốc cũng không ít lần phái người lén xâm nhập Việt Quốc, đáng tiếc Việt Quốc dựa vào vũ khí này để xưng bá, không thể dễ dàng để người khác biết được bí quyết chế tạo.

Khương đạo trưởng luyện đan nổ lò có điểm tương đồng với vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, hắn liền lừa người về, nếu thực sự có thể nghiên cứu ra, cho dù không có uy lực của Việt Quốc thì cũng có thể sánh ngang với Việt Quốc, chứ không phải chỉ có thể nhẫn nhục chờ bị đánh.

Nếu thành công, đối với những việc hắn định làm tiếp theo cũng như hổ mọc thêm cánh.

"Đã an trí ổn thỏa, những thứ cần thiết cũng đã đưa đến, Trình Hựu đang trông chừng." Trình An bẩm báo.

Thẩm Vô Cữu gật đầu, đặt bức họa sơn thủy xuống, để Trình An đẩy hắn ra ngoài. ...

Sở Du Ninh rời khỏi Đông Khóa Viện, đi ngang qua phòng ngủ của Trương ma ma, thấy Trương ma ma từ trong phòng đi ra, nhìn đông ngó tây, ôm đồ trong lòng đi về phía góc khuất tránh gió.

Sở Du Ninh tò mò đi theo, đợi đến khi thấy Trương ma ma lấy ra một xấp giấy tiền, dùng que châm lửa đốt, nàng như hiểu ra điều gì.

Sở Du Ninh lại nhìn Trương ma ma thêm một lúc rồi quay người rời đi.

Biết rồi cũng tốt, có thể chấp nhận thì nàng hoan nghênh, không thể chấp nhận thì không phải người cùng một đường.

Nàng không nghĩ đến việc cố tình giả thành nguyên chủ để sống, nàng là nàng, tại sao vì xuyên không đến đây mà phải cẩn thận che giấu bản thân, giả thành một người khác để sống, nàng ở mạt thế tuy khổ nhưng đều sống rất tùy ý.

Sở Du Ninh đứng trong viện, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, có chút nhớ những người trong đội Bá Vương Hoa.

*

Sáng sớm hôm sau, Sở Du Ninh vừa dùng bữa sáng vừa nhìn chằm chằm Trương ma ma.

Trương ma ma bị nhìn đến nỗi khó hiểu, sờ mặt mình: "Công chúa, mặt nô tì có gì không ổn sao?"

"Không có, hôm nay ma ma rất đẹp."

Sở Du Ninh muốn xem Trương ma ma biết nàng không phải là nguyên chủ thì sẽ có phản ứng gì.

Trương ma ma cười tươi như hoa: "Nô tì đã ngoài ba mươi rồi, còn đẹp gì nữa."

"Ba mươi không già, vẫn có thể tìm một người bạn đời."

Trong ký ức của nguyên chủ, vị này là theo hoàng hậu vào cung, đến nay vẫn chưa xuất giá.

Trương ma ma tưởng công chúa nhìn ra điều gì nên không muốn giữ bà ta ở bên cạnh nữa, ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Công chúa muốn đuổi nô tì đi sao?"

Sở Du Ninh ngạc nhiên: "Sao ta lại đuổi ngươi đi? Xuất giá sinh con và làm việc không xung đột với nhau mà."

"Nô tì không xuất giá, cả đời này chỉ hầu hạ công chúa và Tứ điện hạ."

Trương ma ma vẻ mặt kiên quyết, chỉ thiếu điều chỉ thiên thề độc.

"Thôi được, khi nào ngươi muốn lấy chồng thì nói với ta."

Sở Du Ninh vẫn rất quan tâm đến nhu cầu của các thành viên trong đội.

Trương ma ma quyết định bỏ qua chủ đề này.
 
Back
Top Bottom