Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 50: Chương 50



Không chỉ hắn nghĩ vậy, những người khác đi theo cũng nghĩ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh công chúa ném Văn công tử ra xa, họ đều thấy chuyện tao nhã như làm thơ không hợp với công chúa.

Trương ma ma giữ vẻ mặt nghiêm túc, tuyệt đối không thể để người khác biết công chúa điện hạ muốn đào củ sen ăn.

Cuối cùng Sở Du Ninh cũng không thể về Minh Huy Viện chờ món củ sen của nàng, bởi vì có người trong cung đến.

Cấm quân khí thế hung hăng bao vây phủ tướng quân, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều cho rằng phủ tướng quân sắp gặp đại nạn.

Nghe nói Anh Quốc Công thế tử đã trở về kinh thành, vừa về kinh đã cho người khiêng vào cung cáo trạng, muốn bệ hạ nghiêm trị Thẩm Vô Cữu.

Sở Du Ninh cau mày, chỉ hỏi thống lĩnh cấm quân: "Phụ hoàng của ta bảo các ngươi đến sao?"

Thống lĩnh cấm quân gật đầu: "Đúng vậy, xin Thẩm tướng quân phối hợp."

Sở Du Ninh liếc nhìn Thẩm Vô Cữu sắc mặt đỏ bừng, đây không phải là hồng hào, cũng không phải do ánh nắng mặt trời rọi, mà là do hắn còn đang sốt, thế mà người này lại cố tỏ ra không có chuyện gì.

Nàng lắc đầu: "Hắn không đi."

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh, không ngờ nàng sẽ đứng ra làm chủ cho mình.

"Công chúa, chuyện này rất quan trọng, thần dù có phải khiêng cũng phải khiêng Thẩm tướng quân vào cung." Thống lĩnh cấm quân mặt lạnh, tỏ vẻ không nhượng bộ.

"Phụ hoàng bảo ngươi làm vậy sao?"

Nếu đúng là thế, vậy nàng phải thu hồi câu nói không gọi Cảnh Huy Đế là hôn quân lại, kẻ không coi trọng sống c.h.ế.t của tướng quân ra trận g.i.ế.c địch chính là hôn quân.

"Vi thần phụng mệnh hành sự."

Thống lĩnh cấm quân thực chất là người của Đại hoàng tử, bệ hạ chỉ nói tùy cơ ứng biến, nhưng hắn cũng hiểu ý của Đại hoàng tử, dù thế nào cũng phải khiêng Thẩm tướng quân vào cung trị tội.

"Vậy ngươi có thể cút rồi, có tội hay không phải đợi người khỏe lại mới nói, trừ khi phụ hoàng muốn nữ nhi mình thành quả phụ."

Thẩm Vô Cữu mà không nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nói đến chuyện vết thương không lành, chỉ riêng cơn sốt cũng có thể thiêu c.h.ế.t hắn.

Một tướng quân tốt như vậy lại bị hành hạ đến chết, đúng là đáng tiếc.

"Xin công chúa thứ tội, thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự."

Thống lĩnh cấm quân nói xong, vẫy tay cho người đi khiêng Thẩm Vô Cữu.

Sở Du Ninh cười lạnh, lúc có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhảm, tiến lên đá bay thống lĩnh cấm quân ra ngoài.

Những cấm quân khác trợn mắt, như thể bị đóng băng, nhìn thống lĩnh nhà mình bị đá bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất.

Chắc chắn là ảo giác rồi, Du Ninh công chúa từ bao giờ lại có sức lực lớn như vậy?

Chỉ cần giơ chân là có thể đá bay một tráng hán, đó chính là thống lĩnh của bọn họ!

Thống lĩnh cấm quân ôm bụng đứng dậy, sắc mặt âm trầm. Hắn cũng không ngờ Du Ninh công chúa lại có sức lực lớn như vậy, không nói một lời đã ra tay, thậm chí không cho hắn chuẩn bị phòng thủ.

Trương ma ma kinh hồn bạt vía, trước đó còn có thể nói là Văn công tử quá yếu, lần này đổi thành thống lĩnh cấm quân cũng vẫn bị nàng nhẹ nhàng đá bay ra ngoài, sức lực của công chúa thật đáng sợ.

Thẩm Vô Cữu cau mày, lúc nãy hắn ở ngay bên cạnh công chúa, lúc công chúa ra tay, hắn cảm nhận được một luồng khí tức chỉ có trên chiến trường. Công chúa lớn lên trong cung, sát khí này từ đâu mà có?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 51: Chương 51



Thống lĩnh cấm quân cũng không dây dưa với Sở Du Ninh, chỉ nhìn Thẩm Vô Cữu: "Thẩm tướng quân đây là muốn công khai kháng chỉ sao? Nếu không đi sẽ đồng nghĩa với việc chột dạ nhận tội."

"Cút ngay."

Sở Du Ninh thấy mình ra tay lúc nãy không đủ để răn đe, tiến lên định ra tay lần nữa, đám cấm quân vây quanh ăn ý lùi lại một bước, nhường ra một khoảng trống lớn.

Thẩm Vô Cữu nắm lấy tay nàng: "Đa tạ công chúa đã bảo vệ, nếu là bệ hạ triệu kiến, ta nhất định phải đi."

Quân thần không ứng triệu coi như kháng chỉ không tuân. Huống hồ nếu không đi, hắn làm sao có thể thanh minh tội danh.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi đi như vậy, có chắc cãi lại hay đánh lại người ta không?"

Thẩm Vô Cữu:... Hắn không phải đi cãi nhau đánh nhau, nàng coi Kim Loan Điện là gì chứ?

"Nếu vậy ta cũng đi."

Nếu không thể không đi, vậy giải quyết sớm xong sớm.

Thẩm Vô Cữu há miệng nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh mình, trong lòng tâm tư rối bời, khuấy động tâm hồ của hắn trời long đất lở.

Trực giác của thống lĩnh cấm quân nói cho hắn biết không thể để Du Ninh công chúa đi theo: "Bệ hạ không triệu công chúa vào cung."

Sở Du Ninh tuy không coi trọng hôn quân, nhưng nàng biết trong thời đại hoàng quyền tối thượng này, cho dù nàng là công chúa cũng không thể tùy tiện vào cung nếu không được triệu kiến.

Nàng đảo mắt: "Ta về nhà mẹ đẻ."

Mọi người:...

Trương ma ma vội vàng tiến lên nói nhỏ: "Công chúa, về nhà mẹ đẻ là ngày mai."

Sở Du Ninh không quan tâm: "Ngày mai ta không rảnh, vừa hay phò mã phải vào cung thì đi cùng luôn, đỡ phải đi đi lại lại."

Trương ma ma muốn nói ngày mai công chúa có bận gì đâu, nhưng công chúa đã nói như vậy, là người của công chúa, bà ta đương nhiên không thể phá đám, đành phải nói: "Đúng là nên cùng phò mã vào cung tạ ơn."

Dù sao công chúa hôm qua thành thân đã không đi theo lẽ thường rồi, thêm một lần về nhà mẹ đẻ thì có sao.

Trương ma ma đã từ bỏ việc cứu vãn rồi.

Nghe nói công chúa cùng vào cung, mấy vị phu nhân cũng cảm thấy yên tâm.

Công chúa dù sao cũng là khuê nữ của bệ hạ, bệ hạ tuy không ra gì nhưng không thể trơ mắt nhìn công chúa thành quả phụ đúng chứ?

Nàng đã nói là về nhà mẹ đẻ, Thẩm Vô Cữu cũng không tiện ngăn cản, lúc này hắn không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với vị công chúa này, không thể không động lòng với sự bảo vệ của nàng, lại không quên được những chuyện nàng đã làm trong mơ.

Thống lĩnh cấm quân còn có thể làm gì, hắn còn có thể không cho công chúa về nhà mẹ đẻ sao?

Trương ma ma không yên tâm về Sở Du Ninh cũng muốn theo vào cung, Sở Du Ninh lại từ chối: "Ma ma, ngươi nhớ bảo nhà bếp làm món củ sen, ta về sẽ ăn."

Người nhà họ Thẩm:...

Dường như bọn họ đã hiểu ra tại sao lúc nãy công chúa lại thò tay vào trong chum rồi. ...

Trên Kim Loan Điện.

Đại hoàng tử, Tần các lão, Binh bộ Thượng thư, Anh Quốc Công đều có mặt, ngồi trên xe lăn là Anh Quốc Công thế tử bị gãy chân.

Mọi người nhìn Thẩm Vô Cữu được khiêng vào, theo sau là Du Ninh công chúa thì có chút kinh ngạc.

Thấy Sở Du Ninh bước vào, Cảnh Huy Đế sửng sốt.

"Du Ninh, chưa được triệu kiến không được vào cung."

Cảnh Huy Đế cau mày, trải qua hai ngày nay, ông ta cảm thấy khuê nữ này không đạt được mục đích thì sẽ quậy cho trời long đất lở, chạy như điên trên con đường không sợ chết, hành sự không hề kiêng nể.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 52: Chương 52



Sở Du Ninh đứng trước điện, chậm rãi mở miệng: "Ta về nhà mẹ đẻ."

Cảnh Huy Đế:...

Mọi người:...

Lý do này quá hợp lý, họ không thể phản bác.

Cảnh Huy Đế khẽ ho một tiếng: "Đã là về nhà mẹ đẻ, vậy ngươi đến hậu cung gặp quý phi uống trà đi, thái hậu thích thanh tĩnh ngươi không cần đến."

Sở Du Ninh lại một lần nữa nghi ngờ chỉ số thông minh của Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, Chiêu quý phi có thể đem đệ đệ của ta làm của hồi môn gả đi, người cho rằng ta còn có thể đến uống trà với bà ta sao?"

Cảnh Huy Đế bị sự khinh thường lộ liễu trên mặt nàng chọc tức, hơn nữa, sự thật của chuyện này ông ta còn không rõ sao?

"Vậy ngươi cứ đi dạo trong hậu cung trước, hoặc đến điện phụ uống trà ăn chút gì đó." Cảnh Huy Đế tìm cớ đuổi nàng đi.

Sở Du Ninh trong lòng bị câu ăn chút gì đó câu mất, nhưng thấy Thẩm Vô Cữu bên cạnh lại nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nàng lắc đầu: "Không đi. Các người mau đối chất đi, đối chất xong chúng ta còn phải về nhà ăn cơm."

Mắt Thẩm Vô Cữu hơi lóe lên, câu "Chúng ta còn phải về nhà ăn cơm" này tuy bình thường nhưng lại vô cùng ấm áp, rất dễ làm người ta rung động.

"Công chúa, hậu cung không được can chính." Tần các lão mỉm cười nhắc nhở.

Sở Du Ninh nhìn Tần các lão, là một ông già khoảng năm mươi tuổi, đôi mắt già nua đục ngầu nhưng tinh ranh, ngũ quan hiền lành, khí chất trông giống một người hòa ái dễ gần.

Đây chính là nội các thủ phụ, người nắm giữ triều chính sao?

"Ta đã gả đi rồi, không tính là hậu cung." Sở Du Ninh phản bác.

Tần các lão không biết công chúa là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn bệ hạ chờ xử lý.

"Công chúa, chuyện bàn trên Kim Loan Điện là quốc gia đại sự, ngươi nên tránh đi."

Anh Quốc Công thế tử ngồi trên xe lăn không nhịn được lên tiếng nói rõ.

Ánh mắt Sở Du Ninh dừng lại trên mặt Anh Quốc Công thế tử,"Ồ" một tiếng, tiến lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Anh Quốc Công thế tử bị nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng bực bội, nhưng lại ngại đối phương là công chúa, lại đang ở trước mặt hoàng đế, không thể nổi giận, đặc biệt là ánh mắt của công chúa có chút đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Sở Du Ninh nhìn một lúc lâu, xác nhận đây chính là tên hèn nhát mở cửa thành nghênh đón quân địch ở kiếp trước của nguyên chủ.

"Ta thấy ngươi bây giờ gãy chân cũng xem như tạo phúc cho dân rồi." Bị gãy chân thì không thể làm hại người khác được.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh, hắn đương nhiên biết Anh Quốc Công thế tử chính là tên phản quốc mở cửa thành trong mơ, lúc này càng chắc chắn công chúa biết chuyện sẽ xảy ra sau này.

Sắc mặt Anh Quốc Công thế tử có chút vặn vẹo, cười lạnh: "Công chúa đây là tán thành việc phò mã tàn hại đồng bào sao?"

"Công chúa, cho dù ngươi gả thấp cho Thẩm tướng quân, cũng đừng quên Hằng Nhi vẫn là biểu ca của ngươi."

Anh Quốc Công cũng không vui.

Sở Du Ninh quay đầu nhìn Anh Quốc Công đang giận dữ, Anh Quốc Công bị ánh mắt trong veo của nàng nhìn chột dạ, công chúa trong mắt mang ý trêu chọc là có ý gì.

Sở Du Ninh nhìn xong thì gật đầu: "Ngươi không nói ta cũng quên mất nhà mẹ đẻ của mẫu hậu ta là Anh Quốc Công phủ."

Lời này vừa nói ra có chút buồn cười, hoàng hậu xuất thân từ Anh Quốc Công phủ nhưng Anh Quốc Công phủ lại ủng hộ Chiêu quý phi, lúc này Anh Quốc Công lại còn mặt mũi đến nhận họ hàng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 53: Chương 53



Anh Quốc Công sa sầm mặt, lúc hoàng hậu còn sống vẫn nguyện ý qua lại với Anh Quốc Công phủ, thậm chí còn từng nghĩ đến việc gả công chúa vào Anh Quốc Công phủ, sau khi hoàng hậu mất, Du Ninh công chúa cũng muốn thân thiết với nhà bọn họ, sao lúc này lại nhắm vào Anh Quốc Công phủ rồi, có phải hoàng hậu trước khi lâm chung đã nói gì với nàng không, hoặc là Trương ma ma đã thủ thỉ gì đó với nàng?

"Anh Quốc Công, hiện tại không phải lúc các ngươi nhận mặt họ hàng."

Tần các lão lên tiếng nhắc nhở đừng quên mục đích gọi người đến.

Cảnh Huy Đế cũng không ngờ khuê nữ lại không thân với nhà ngoại tổ, có chuyện gì mà ông ta không biết không?

Cảnh Huy Đế lại một lần nữa nhìn về phía Thẩm Vô Cữu mặt mày tái nhợt.

Trên mặt không có sẹo, khuôn mặt từng trải qua mưa gió chiến trường càng thêm anh tuấn mê người, rất tốt.

Mặc dù bị thương không thể đứng dậy nhưng cũng có thể thấy thân hình rắn chắc, không tệ.

Nghĩ đến vết thương của hắn, lại nhìn khuê nữ như hoa như ngọc đứng bên cạnh, trong lòng Cảnh Huy Đế hối hận, chẳng lẽ thật sự ứng với lời đồn bên ngoài, nữ tử gả vào Trấn Quốc tướng quân phủ nhất định sẽ thủ tiết?

Du Ninh thủ tiết lúc trượng phu còn sống chẳng phải cũng là thủ tiết sao?

"Nếu Du Ninh nguyện ý ở bên cạnh phụ hoàng nhiều hơn, vậy đứng sang một bên chờ đi." Cảnh Huy Đế nhất thời mềm lòng liền cho người ở lại.

Sở Du Ninh:... Hôn quân này còn rất giỏi tự mình bổ não, tự mình chữa lành.

Bệ hạ đã quyết định, những người khác dù không vui cũng không tiện phản bác, đừng thấy Cảnh Huy Đế ngày thường không thích quản chính sự, ông ta mà hôn quân thì cũng không ai làm gì được, nhưng hôn quân trong chuyện nhỏ thế này vẫn có thể chấp nhận.

"Bệ hạ, Thẩm tướng quân đã đến, có phải nên để hắn giải thích với lão thần một câu không?" Anh Quốc Công chắp tay.

"Xin bệ hạ làm chủ cho thần!"

Anh Quốc Công thế tử cúi mắt, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn, dám chặt đứt chân hắn, hắn nhất định phải khiến Thẩm Vô Cữu trả giá.

"Trẫm nghĩ Thẩm tướng quân cũng biết vì sao gọi ngươi đến đây, trẫm cho ngươi cơ hội biện giải."

Cảnh Huy Đế chịu đựng ánh mắt tử thần của khuê nữ, hỏi Thẩm Vô Cữu.

Ông ta cảm thấy giữ Du Ninh lại là một sai lầm, trong số những người có mặt chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào thánh nhan, còn mang theo cả vẻ uy h**p, khiến ông ta có cảm giác muốn sai người đuổi nàng ra ngoài ngay tức khắc.

Ông ta biết khuê nữ đang trách mình, đừng nói là ông ta không thiên vị con rể, trong buổi thiết triều sáng nay ông ta cũng đã phản đối mọi ý kiến, muốn đợi Thẩm Vô Cữu tỉnh lại rồi nói tiếp, ai ngờ Anh Quốc Công thế tử vừa về kinh đã vào cung làm loạn, đòi ông ta làm chủ, nội các cũng đến thúc giục xử lý chuyện này.

Thẩm Vô Cữu sau khi tỉnh lại từ giấc mơ đó hận không thể c.h.é.m hôn quân này thành ngàn mảnh, nhưng lúc này vẫn che giấu rất tốt.

"Bệ hạ, Anh Quốc Công thế tử vi phạm quân lệnh, dẫn đến cửa khẩu thất thủ, còn tự ý đổi vũ khí của binh lính, khiến quân ta thương vong thảm trọng, suýt nữa thì chiến bại. Nếu xử lý theo quân pháp, thần g.i.ế.c c.h.ế.t hắn cũng được."

Tiếp đó, Thẩm Vô Cữu kể lại diễn biến trận chiến ngày hôm đó.

Nhan Hồi Quan chia thành nhiều cửa khẩu.

Hôm đó, Tuy Quốc phái hai đội quân định tấn công Quảng Dụ và Bình Hà, hắn nghi ngờ Tùy quân bố trí nghi binh, bèn chia quân làm ba đường, để một phó tướng và Thẩm Vô Cấu mỗi người dẫn năm vạn quân đến hai cửa khẩu, còn giao cho một phó tướng khác dẫn quân trấn giữ Tung Quan.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 54: Chương 54



Anh Quốc Công thế tử nhất quyết dùng chức hiệu úy của mình yêu cầu được dẫn quân, ở phía sau tùy thời tiếp viện.

Vì nghi ngờ Tùy quân chủ yếu muốn tấn công Tung Quan nên Thẩm Vô Cữu đã đặc biệt ra lệnh, nếu thật sự có Tùy quân đến tấn công, dù thắng cũng không được rút lui, đề phòng địch quân quay lại.

Ban đầu Thẩm Vô Cữu không yên tâm để Anh Quốc Công thế tử đến dẫn quân, vì thế đích thân đóng quân ở Tung Quan, nhưng lại nhận được tin vũ khí của tướng sĩ ở Bình Hà có vấn đề, bèn dẫn quân đến đó.

Cùng lúc đó, Tung Quan giao chiến lần đầu giành thắng lợi, Anh Quốc Công thế tử cho rằng trận chiến đã kết thúc, không cần tiếp viện nữa, vì thế ra lệnh rút lui.

Thế nhưng chẳng ngờ Tùy quân lại một lần nữa dẫn đại quân tập kích, lúc này không kịp tiếp viện, Tung Quan thất thủ, may mà Thẩm Vô Cữu dẫn quân quay về kịp thời mới ngăn chặn được bước tiến của địch quân, cũng vì vậy mà suýt nữa tử trận.

Lúc dẫn quân quay về, Thẩm Vô Cữu tiện tay đánh Anh Quốc Công thế tử ngã ngựa, chỉ gãy một chân coi như hắn mạng lớn.

Phải biết rằng, nếu lúc đó Thẩm Vô Cữu đến chậm một bước, Thẩm gia lại thêm một người tử trận sa trường, cửa khẩu Bình Hà cũng sẽ bị phá.

Trong lúc Thẩm Vô Cữu hôn mê vì thương nặng, phó tướng bị Anh Quốc Công thế tử dụ dỗ, sợ phải chịu trách nhiệm bèn đổ hết tội lên đầu hắn.

Người c.h.ế.t như đèn tắt, kiếp trước Thẩm Vô Cữu vừa chết, cộng thêm ở kinh thành có Tần các lão, Anh Quốc Công, cùng những người khác cũng muốn làm suy yếu quân Thẩm gia đẩy sóng trợ gió, chẳng phải đã thành công để hắn gánh tội rồi sao?

Thẩm gia có thể vô sự, nam đinh duy nhất của Thẩm gia vẫn có thể dẫn quân đánh giặc trên chiến trường cũng là nhờ bệ hạ nể tình Thẩm gia trấn giữ biên quan nhiều năm, đặc biệt khai ân.

Đúng là đặc ân!

Anh Quốc Công thế tử trong lòng hoảng hốt, giả vờ mạnh miệng: "Những lời này đều là do một mình ngươi nói, bệ hạ, thần có lời khai của hai phó tướng tham gia trận chiến, đúng sai thế nào, tin rằng bệ hạ tự có phán đoán."

Chỉ cần Tần các lão và Đại hoàng tử muốn Thẩm Vô Cữu bị kết tội, hắn sẽ không thoát được.

Thẩm Vô Cữu biết hai phó tướng đó chính là hai người trong mộng sau khi hắn c.h.ế.t đã lập tức đầu quân cho Đại hoàng tử, là hai người khiến quân Thẩm gia tan rã, trước khi hắn về đã dặn Vô Cấu xử lý bọn họ.

Thẩm Vô Cữu lấy một mũi tên từ trong tay áo ra: "Đây là vũ khí mà quân sĩ do Thẩm hiệu úy dẫn đầu sử dụng hôm đó."

Sở Du Ninh thấy hắn nói càng lúc càng khó khăn, trên trán sắp toát mồ hôi, nhận lấy mũi tên: "Được rồi, rõ ràng là có người muốn đổ tội cho người khác, đừng lãng phí thời gian nữa."

Nguyên nhân hậu quả đã nói rõ ràng, còn lại chỉ cần để Anh Quốc Công thế tử nói thật là được.

"Du Ninh, ngươi im lặng đứng sang một bên, đừng làm loạn." Cảnh Huy Đế đau đầu.

"Là ta làm loạn hay người làm loạn, không thấy hắn sắp bị hành hạ đến c.h.ế.t rồi sao? Vì một tên phản quốc mà gọi một vị tướng quân bị thương nặng sốt cao... vào cung hành hạ, muốn ta thủ tiết thì cứ nói thẳng."

Sở Du Ninh dùng chút sức, mũi tên có thể làm bằng chứng bị bẻ gãy.

Gãy rồi...

Binh bộ Thượng thư sắc mặt đại biến, Thẩm tướng quân vừa nói vũ khí bị đổi, vũ khí này đã bị Du Ninh công chúa bẻ gãy, bàn tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng bẻ một cái là gãy, chẳng phải là trực tiếp chứng minh mũi tên này "mong manh" đến mức nào sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 55: Chương 55



Trên chiến trường có thể dùng mũi tên như vậy không?

Tất nhiên là không thể! Trẻ con chơi đồ hàng còn lợi hại hơn thế này.

Là Binh bộ Thượng thư quản lý việc tuyển chọn võ tướng, bản đồ, xe ngựa, binh khí, ông ta hoảng sợ.

Cảnh Huy Đế thấy cảnh này cũng tức giận, mũi tên có thể b.ắ.n c.h.ế.t người cứ thế bị khuê nữ của ông ta bẻ gãy? Làm bằng đất sét sao? Vũ khí như vậy là để tướng sĩ của ông ta đi tặng mạng cho địch quân à?

Tần các lão và những người khác nhất thời đều có chút hoài nghi nhân sinh, đặc biệt là Anh Quốc Công còn quên cả phản bác tội danh "phản quốc" kia.

Mũi tên này bị bẻ gãy ngay trước mặt bệ hạ, lại là một cô nương yếu đuối bẻ gãy, mũi tên có vấn đề chính là bằng chứng như núi.

Sở Du Ninh đối diện với đôi mắt đen láy của Thẩm Vô Cữu, hơi chột dạ.

"Mũi tên này giòn quá."

Nàng nhét mũi tên gãy vào tay hắn, giấu tay ra sau lưng, giả vờ như không phải lỗi của mình.

Thẩm Vô Cữu biết mũi tên đó rất cùn, nhưng cũng không đến mức bẻ một cái là gãy, hắn hoàn toàn không cảm thấy công chúa dùng nhiều sức, có thể thấy sức lực của nàng thật sự có thể đạt đến mức một địch mười.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn sắc mặt của những người khác trong điện, trong mắt lóe lên một tia cười, nghiêm nghị nói: "Bệ hạ có thấy không, mũi tên như vậy làm sao có thể g.i.ế.c địch?"

"Bệ hạ, thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo vũ khí mà Binh bộ đưa ra đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt." Binh bộ Thượng thư vội vàng tự chứng minh trong sạch.

"Bệ hạ, mũi tên mà Thẩm tướng quân đưa ra chỉ có thể chứng minh tên có vấn đề, không thể chứng minh là nhi tử của thần đổi." Anh Quốc Công cũng vội vàng nói.

Bất kể là ông ta hay Đại hoàng tử đều có ý muốn để nhi tử đến biên quan thu phục lòng quân, nhưng không ngờ nhi tử lại dùng cách này, chỉ cần bất cẩn là vạn kiếp bất phục.

"Trong sạch hay không chưa bàn tới, bây giờ bằng chứng như núi, phụ hoàng, người phán đi."

Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Cảnh Huy Đế, để ông ta nhanh chóng phán quyết, những chuyện khác chờ họ đi rồi muốn nói thế nào cũng được.

Cảnh Huy Đế vốn đang tức giận vì chuyện vũ khí giả, nghe Sở Du Ninh nói vậy, trong lòng lại càng khó chịu: "Du Ninh, chuyện này không phải chuyện đùa, không phải muốn phán là phán được."

Sở Du Ninh không kiên nhẫn, chỉ tay vào Anh Quốc Công thế tử: "Vậy người hỏi hắn."

Cảnh Huy Đế nhớ đến Thẩm Vô Cữu nói vũ khí là Anh Quốc Công thế tử đổi, đúng là nên hỏi hắn.

"Anh Quốc Công thế tử, nói thật đi, nếu có nửa phần dối trá, trẫm sẽ tru di tam tộc ngươi!"

Anh Quốc Công thế tử đang mừng thầm vì chuyện đổi vũ khí đã để người khác làm, cũng xóa sạch mọi dấu vết, đột nhiên đầu óc choáng váng, sắc mặt trắng bệch, miệng không tự chủ được trả lời:

"Vũ khí bên Thẩm Vô Cấu là thần sai người đổi, Thẩm gia nắm giữ quân đội quá lâu rồi, đã tới lúc nên đổi người. Ha ha! Thẩm Vô Cữu bị thương nặng, nghe nói lần này bị thương đến nội tạng, sau này không thể ra chiến trường nữa, cho dù có giữ được mạng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Thẩm gia..."

Chát!

Anh Quốc Công tiến lên tát một cái thật mạnh, cắt ngang lời hắn: "Thứ hỗn láo! Còn không mau tỉnh lại!"

Anh Quốc Công thế tử tỉnh táo lại, biết mình đã nói gì, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nắm lấy tay cha: "Cha, những gì con vừa nói đều không tính, chắc chắn là con bị tà ma nhập rồi."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 56: Chương 56



Sở Du Ninh chống trán lắc đầu.

Thẩm Vô Cữu chú ý đến tình trạng của nàng, nắm lấy tay nàng: "Công chúa?"

Trong đầu Sở Du Ninh là cơn đau nhức vì vắt kiệt nốt tia tinh thần lực cuối cùng, lần này thật sự đã vào trạng thái chờ hồi sức siêu dài.

Nghe Thẩm Vô Cữu gọi mình, nàng cúi đầu, cười toe toét: "Sự thật đã sáng tỏ, có thể về ăn cơm rồi."

Thẩm Vô Cữu nghe nàng nói vậy, im lặng.

Sắc mặt nàng còn trắng hơn cả người bị thương là hắn, mà nàng chỉ nghĩ đến chuyện ăn cơm.

"Công chúa sắc mặt trắng bệch như vậy, có cần gọi thái y đến xem không?"

Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt nàng đột nhiên như bị rút cạn tinh khí, cau mày.

Sở Du Ninh sờ bụng: "Không sao, chỉ là bị hạ đường huyết thôi, ăn chút gì là khỏi."

Thẩm Vô Cữu nhướng mày, hạ đường huyết là gì? Ăn chút gì là khỏi? Hắn không tin lắm lời này, luôn cảm thấy Anh Quốc Công thế tử chịu nói thật có liên quan đến nàng.

Tần các lão hoàn hồn, nhìn về phía Sở Du Ninh, lời là công chúa bảo hỏi, công chúa lại đột nhiên sắc mặt trắng bệch như vậy, có liên quan đến nàng không? Cuối cùng lắc đầu, cảm thấy không thể.

"Chuyện này là thế nào?"

Cảnh Huy Đế cũng không ngờ chỉ hỏi một câu đã hỏi ra được sự thật, có chút khó tin.

"Uy áp đế vương của phụ hoàng quá lớn, hắn chịu không nổi nên chỉ có thể nói thật." Sở Du Ninh không thành tâm khen ngợi.

Có phải như vậy không? Cảnh Huy Đế nghi ngờ, bình thường ông ta cũng không ít lần nói lời tru di cửu tộc hoặc tru di tam tộc, sao không thấy lợi hại như vậy.

"Đúng là như vậy."

Sở Du Ninh gật đầu: "Sự thật đã sáng tỏ, ta và phò mã về trước."

"Chờ đã, sắc mặt ngươi sao vậy?"

Cảnh Huy Đế cuối cùng cũng chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của khuê nữ.

"Đói." Sở Du Ninh nói ngắn gọn.

Cảnh Huy Đế sửng sốt, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm Thẩm Vô Cữu: "Công chúa mới gả cho ngươi hôm qua, phủ tướng quân của ngươi đã dám để nàng đói bụng!"

Thẩm Vô Cữu:... Hắn còn nghi ngờ công chúa ở trong cung không được ăn nên mới lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống.

"Không phải, ta mắc phải một loại bệnh, không ăn đúng giờ sắc mặt sẽ không tốt."

Sở Du Ninh bịa chuyện không chớp mắt.

Còn có loại bệnh này sao? Ngươi chớ có tưởng phụ hoàng ở trong cung là không hiểu biết.

"Trẫm sẽ cho thái y đến xem cho ngươi." Cảnh Huy Đế không yên tâm.

Nghĩ đến cảnh thái y châm cứu cho Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh quả quyết lắc đầu: "Không cần, ta chỉ đói thôi."

"Trẫm sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn, ngươi dùng bữa trong cung rồi hãy về."

Cảnh Huy Đế nói xong liền gọi Lưu Chính đi làm.

Khuê nữ về nhà, không thể để nàng đói bụng được, hoàng hậu không còn nữa, Du Ninh lại không ưa Chiêu quý phi, ông ta chỉ còn cách ở lại dùng bữa với nữ nhi.

Đại hoàng tử vẫn luôn không dám lên tiếng, chỉ coi mình là bức tường làm nền, lúc này ánh mắt hơi lóe lên.

Phụ hoàng thế mà muốn giữ Du Ninh ở lại dùng bữa trưa, ngay cả hoàng tử như hắn cũng chưa từng được vinh dự như vậy, xem ra phụ hoàng quả nhiên coi trọng Du Ninh.

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, thấy bữa trưa miễn phí không ăn thì phí liền gật đầu đồng ý, Thẩm Vô Cữu ở đâu chẳng phải là nghỉ ngơi, trong cung còn có thái y phục vụ.

Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, chẳng phải có câu nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình sao? Nàng vẫn rất tôn trọng bệnh nhân.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 57: Chương 57



Thẩm Vô Cữu gật đầu với nàng, liếc nhìn Anh Quốc Công thế tử đang mất hồn mất vía, chống tay đứng dậy khỏi xe lăn, che vết thương quỳ thẳng xuống đất, dung nhan tuấn tú tái nhợt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng sắc bén, như một thanh bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, khí thế bức người.

"Thần giữ lại một mạng cho Anh Quốc Công thế tử chính là chờ bệ hạ làm chủ cho những tướng sĩ tử trận ở biên quan. Thần khẩn cầu bệ hạ xử tử Anh Quốc Công thế tử, để an ủi linh hồn của những tướng sĩ tử trận ở cửa khẩu Bình Hà!"

Giọng nói của hắn nặng nề, lại có một chất cảm khác thường như mang theo gió cát biên quan, tiếng binh đao như hiện ra trước mắt.

Sở Du Ninh thu tay định đỡ hắn lại, không lên tiếng, lúc này dường như ai lên tiếng cũng là một sự xúc phạm.

Cảnh Huy Đế nhìn vị tướng quân kiên cường bất khuất trước mắt, như thể trở về năm xưa, thiếu niên mười sáu tuổi quỳ trước mặt ông ta, xin được kế nhiệm chức Trấn Quốc tướng quân, tiếp tục trấn thủ biên quan, tận trung báo quốc, c.h.ế.t cũng không từ!

"Ngươi trước tiên hãy cùng công chúa đến điện phụ chờ trẫm, chuyện này trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."

Cảnh Huy Đế hứa hẹn, rồi bảo người đỡ hắn về ghế.

Thẩm Vô Cữu cúi đầu tạ ơn, chuyện này có thể làm chủ đến mức nào, còn phải xem Cảnh Huy Đế có anh minh hay không.

"Phụ hoàng, người đã là một hoàng đế trưởng thành rồi, nên học cách tự mình phân biệt đúng sai."

Trước khi rời đi, Sở Du Ninh không quên buông một câu.

Gân xanh trên trán Cảnh Huy Đế giật giật, đây là đang nói trước kia ông ta không biết phân biệt đúng sai sao?

Những người khác trao đổi ánh mắt với nhau, bệ hạ đúng là khoan dung vượt mức bình thường với Du Ninh công chúa.

"Nghiệt tử này, sao lại bị mê hoặc tâm trí, còn không mau nhận tội với bệ hạ!"

Thẩm Vô Cữu rời khỏi đại điện thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Anh Quốc Công, khóe miệng lạnh lùng cong lên.

Đây là muốn từ bỏ Anh Quốc Công thế tử rồi, quả thật, một thế tử bị gãy chân bỏ thì bỏ. ...

Đến điện phụ, trên bàn đã bày trà điểm, các loại bánh ngọt tinh xảo đến mức khiến người ta không nỡ đưa vào miệng.

Tuy nhiên, với Sở Du Ninh thì không tồn tại chuyện không nỡ ăn vì đẹp, nàng cầm một miếng bánh đậu xanh hình hoa sen đưa vào miệng, ngọt ngào mềm mại, tan ngay trong miệng, lại nhấp một ngụm trà thanh, quả thực hạnh phúc đến mức muốn vỡ tung.

Mỗi lần ăn một loại thức ăn mới, nàng đều cảm thấy thế giới này quá đỗi tươi đẹp, nghe nói bên ngoài còn rất nhiều món ngon, nàng nhất định phải ăn khắp thiên hạ mới không uổng công sống lại một lần.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh nhìn công chúa cầm bánh đậu Bích Giản ăn, nhắm mắt lại rất hưởng thụ, không biết còn tưởng nàng ăn phải sơn hào hải vị gì.

Thẩm Vô Cữu xoa xoa dạ dày, rõ ràng không muốn ăn nhưng hình như lại có chút hơi đói rồi.

"ân tình che chở của công chúa hôm nay, ta ghi nhớ trong lòng." Thẩm Vô Cữu cầm ấm rót trà cho nàng.

"Không cần cảm kích ta, ta chỉ là không quen nhìn kẻ bề trên không coi người khác ra gì."

Sở Du Ninh vừa nói vừa vẫy tay cầm bánh ngọt.

Lúc còn ở mạt thế, có một tiểu đội từ bên ngoài trở về, mang theo một tin tức hữu ích cho một dự án nghiên cứu nào đó của viện nghiên cứu, mà người biết tin tức đó vì quá trình tu luyện dị năng nên đang hôn mê, viện nghiên cứu sốt ruột muốn biết tin tức, thế nên đã bất chấp thủ đoạn đánh thức người đó, sau đó cơ thể của người nọ xuất hiện vấn đề, không lâu sau thì phát điên mà chết.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 58: Chương 58



Rõ ràng là viện nghiên cứu không đến mức cấp bách phải biết ngay, chỉ vì những kẻ điên cuồng chỉ biết nghiên cứu mà hại người ta tàn phế.

Nàng không phủ nhận rằng trong thời mạt thế, viện nghiên cứu có công rất lớn trong việc giúp loài người tồn tại. Nhưng có những người không cần thiết phải hy sinh lại bị hy sinh một cách tùy tiện.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên, trong giấc mơ của hắn, người không coi người khác ra gì nhất lại có thể nói ra những lời như vậy sao?

Hắn cong môi: "Bất kể công chúa xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã nhận ân tình ngày hôm nay."

Sở Du Ninh nào quan tâm hắn nhận hay không, một lòng đắm chìm trong biển mỹ thực.

Rất nhanh sau đó, thái y đến, người đến vẫn là Lục thái y, vốn dĩ phải bắt mạch cho Sở Du Ninh trước, Sở Du Ninh lại bảo ông ta đến xem vết thương của Thẩm Vô Cữu trước.

Lục thái y quan sát vết thương của Thẩm Vô Cữu có chảy m.á.u hay không, thấy hắn đang sốt, lại châm cứu cho hắn để hạ sốt.

"Tướng quân, vết thương này tuyệt đối không thể vận động mạnh nữa, nếu cứ tái đi tái lại như vậy, đừng nói là không lên được chiến trường, ngay cả giường cũng không xuống được."

"Đa tạ Lục thái y, ta đã biết." Thẩm Vô Cữu chắp tay.

Lục thái y cũng biết thánh chỉ khó trái, không tiện nói thêm gì nữa, thu kim châm, lấy ra mấy viên thuốc, nói là có tác dụng hạ sốt, bảo hắn uống vào.

Thẩm Vô Cữu vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng nõn đưa ra lấy mất viên thuốc.

Sở Du Ninh nhìn viên thuốc màu nâu, khó hiểu hỏi: "Có thuốc viên rồi tại sao còn phải sắc thuốc?"

"Bởi vì thuốc thang có thể gia giảm linh hoạt, có hiệu quả nhanh hơn thuốc viên, cũng không phải tất cả các đơn thuốc đều có thể làm thành thuốc viên." Lục thái y nói.

Sở Du Ninh gật đầu, trả lại thuốc viên cho Thẩm Vô Cữu.

Lục thái y lại bảo Sở Du Ninh đưa tay ra bắt mạch, lần trước Sở Du Ninh được bắt mạch là khi còn hôn mê, nàng cũng khá tò mò không biết thái y bắt mạch thế nào, thoải mái xắn tay áo đặt tay lên bàn.

Cổ tay trắng nõn thon thả làm người ta hoa mắt, Thẩm Vô Cữu giật mình, giơ tay kéo tay áo nàng xuống một chút, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Sở Du Ninh, hắn hắng giọng: "Cẩn thận bị lạnh."

Sở Du Ninh thấy hắn làm quá, ở thời mạt thế, trong căn cứ còn mặc áo cộc quần đùi, nếu không phải môi trường quá khắc nghiệt, chỉ hận không thể mặc áo ba lỗ đi làm nhiệm vụ.

Thấy thái y đang lấy một chiếc khăn tay đặt lên cổ tay nàng, Sở Du Ninh ngẩng đầu hỏi Lục thái y: "Ngươi cũng sợ ta bị lạnh sao?"

Khụ!

Tay Lục thái y run lên, khăn tay tuột ra, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, ý bảo hắn giải thích.

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng: "Hậu cung để tránh điều tiếng thường bắt mạch qua khăn tay, chẳng lẽ công chúa quên rồi sao?"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Đùa ngươi thôi."

Nàng lục lại ký ức của nguyên chủ, đúng là có chuyện này.

Lại là một chuyện không thể hiểu nổi, liên quan đến cơ thể, không sợ cách khăn tay bắt mạch không ra bệnh chính xác sao?

Trong mắt Thẩm Vô Cữu hiện lên ý cười, là đùa hắn hay thật sự không biết?

"Không cần khăn tay, cứ thế bắt mạch đi."

Sở Du Ninh bỏ chiếc khăn tay đó ra, không muốn câu nệ chuyện này, nàng cũng muốn biết liệu thái y ở đây có thể bắt ra được tinh thần lực cạn kiệt của mình hay không.

Lục thái y nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy Thẩm Vô Cữu gật đầu mới đặt tay lên cổ tay Sở Du Ninh.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 59: Chương 59



"Công chúa có vẻ như dùng não quá độ, có thể sẽ bị hoa mắt chóng mặt, tứ chi vô lực. Công chúa, người còn trẻ nên ít lo lắng suy nghĩ lại."

Lục thái y thu tay lại, mấy ngày trước công chúa treo cổ hôn mê cũng là ông ta bắt mạch, lúc đó triệu chứng cũng gần giống như vậy, ông ta nghi ngờ công chúa bị vấn đề về não.

"Ta biết rồi."

Sở Du Ninh gật đầu, học theo Lục thái y đặt ngón tay vào chỗ ông ta vừa bắt mạch, không cảm thấy gì.

Nếu nàng còn dùng được tinh thần lực thì có lẽ sẽ cảm nhận được sự thay đổi của mạch đập.

Nàng càng thêm khâm phục thái y ở đây, chỉ dựa vào bắt mạch đã có thể phát hiện ra triệu chứng của nàng nằm ở não.

Lục thái y:... Công chúa đây là không tin ông ta hay sao?

Thẩm Vô Cữu lại thấy đôi khi nàng giống như một đứa trẻ tò mò về mọi thứ.

"Lục thái y, triệu chứng của công chúa có thứ gì có thể bồi bổ lại không?"

Thẩm Vô Cữu thấy nàng vẫn nên mặt mày hồng hào, má hồng môi thơm nhìn thuận mắt hơn.

Mắt Sở Du Ninh sáng lên: "Cho ta xem thanh kiếm của ngươi là được."

"Không được."

Thẩm Vô Cữu không chút do dự từ chối, thanh kiếm đó không phải nàng có thể chạm vào.

Sở Du Ninh cũng chỉ thuận miệng hỏi, bị từ chối cũng không sao.

"Đây là dưỡng thần hoàn, có tác dụng dưỡng tinh bổ thần, công chúa mỗi ngày uống một viên xem hiệu quả thế nào." Lục thái y lấy ra một lọ sứ nhỏ.

"Ta xem nào."

Sở Du Ninh cầm lấy mở ra ngửi ngửi, bỏ một viên vào miệng, nếm thử rồi nuốt xuống: "Mùi vị cũng được."

Lục thái y:... Uống thuốc còn quan tâm đến mùi vị sao!

"Công chúa thân thể thế nào?" Cảnh Huy Đế từ bên ngoài đi vào, hai tay chắp sau lưng.

Thẩm Vô Cữu chắp tay hành lễ.

Lục thái y hành lễ xong cung kính trình bày kết quả bắt mạch, bao gồm cả lần trước.

"Ngươi nói công chúa có thể bị bệnh ở não?"

Sở Du Ninh suýt cắn phải lưỡi, nghe thế nào cũng giống như đang mắng người vậy?

"Ta không bị bệnh, chỉ là đói thôi." Nàng vội vàng nghiêm mặt tuyên bố.

Cảnh Huy Đế quay đầu nhìn sắc mặt Sở Du Ninh, đúng là không còn tái nhợt như lúc nãy, bánh trái trên bàn cũng thiếu đi không ít, nhất thời có chút tin là nàng đói bụng, vội vàng sai người truyền thiện, sau đó lại hỏi đến thương thế của Thẩm Vô Cữu.

"Tạm được, không bị người hành hạ chết." Sở Du Ninh nói.

Cảnh Huy Đế cũng không ngờ Thẩm Vô Cữu còn đang sốt cao, cau mày: "Trẫm đã bảo Nghiêm thống lĩnh tùy cơ ứng biến, xem ra là Nghiêm thống lĩnh thấy sắc mặt Thẩm tướng quân vẫn ổn nên mới sai người khiêng hắn vào cung."

Sở Du Ninh khẽ cười: "Cho nên nói người làm hoàng đế có ý nghĩa gì, một thống lĩnh cấm quân cũng có thể dương phụng âm vi."

"Du Ninh, ngươi đừng càn rỡ!"

Cảnh Huy Đế quát lớn, ông ta không thể nhịn được chuyện có người khiêu chiến uy quyền của mình.

"Nói càng to càng chột dạ."

Người khác sẽ bị uy áp của bậc đế vương làm cho khiếp sợ, Sở Du Ninh thì chẳng hề bị ảnh hưởng, còn có thể nhàn nhã chế nhạo lại.

Cảnh Huy Đế:...

Cảnh Huy Đế tức đến nỗi sắc mặt biến đổi liên tục, nhưng ông ta có thể làm sao, thật sự có thể kéo người ra ngoài c.h.é.m đầu ư, đây là khuê nữ của ông ta, là ruột thịt!

Lục thái y cúi gằm mặt, chỉ hận tại sao không sớm cáo lui. Du Ninh công chúa đây là muốn lên trời rồi.

"Công chúa, không được chống đối bệ hạ."
 
Back
Top Bottom