Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 20: Chương 20



Tam hoàng tử tỏ vẻ bất bình thay cho muội muội.

Lời này cũng thực sự chọc giận Cảnh Huy Đế, Cảnh Huy Đế đập tờ giấy xuống long ỷ: "Tra cho trẫm! Trẫm muốn xem là kẻ nào to gan lớn mật dám bày mưu tính kế!"

"Phụ hoàng, nếu chuyện này không đưa ra được lời giải thích hợp lý, không chỉ Du Ninh và Tứ hoàng đệ bị người ta chê cười, mà còn tổn hại đến thể diện hoàng gia.

"

Nhị hoàng tử cau mày, lo lắng nói.

"Hồi môn của Du Ninh là mẫu phi đích thân chuẩn bị, biết có nghi thức xướng hồi môn, sao có thể để xảy ra sai sót, nhất định là có người phá hoại.

"

Đại hoàng tử đặc biệt nhấn mạnh đến nghi thức xướng hồi môn, biết có xướng hồi môn mà vẫn động tay động chân vào của hồi môn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Cảnh Huy Đế nhìn ba hoàng tử trước mặt, hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì, đây đều là những trò mà ông ta đã chơi chán rồi.

Hoàng đế đang định sai người đi tuyên Chiêu quý phi, Chiêu quý phi đã tự mình đến cầu kiến.

Chiêu quý phi vừa vào điện đã áy náy tự trách: "Bệ hạ, là lỗi của thần thiếp, thần thiếp sơ suất để người khác lợi dụng sơ hở, thần thiếp có lỗi với Du Ninh công chúa, có lỗi với hoàng hậu nương nương đã khuất.

"

Cảnh Huy Đế vốn đầy bụng lửa giận chờ hỏi tội Chiêu quý phi, thấy Chiêu quý phi tự trách đến mức hận không thể lấy cái chết tạ tội, trong lòng liền mềm nhũn.

"Vậy quý phi có ý kiến gì về chuyện này?" Cảnh Huy Đế dịu giọng.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử liếc nhìn nhau, thấy phụ hoàng như vậy thì biết muốn đổ chuyện này lên đầu Chiêu quý phi là không có cửa.

Chiêu quý phi được Đại hoàng tử đỡ đứng dậy: "Bệ hạ, người quên hôm qua Du Ninh công chúa đến gặp người sao? Công chúa nói có một món hồi môn muốn mang đi, cần người đồng ý.

"

"Vô lý! Du Ninh có không hiểu chuyện đến mấy cũng không thể làm ra chuyện vô lý như vậy!"

Cảnh Huy Đế trong lòng hoảng hốt, phải mượn cơn giận che giấu nội tâm, nhưng trong lòng đã thấy Chiêu quý phi nói đúng.

Nghĩ đến Du Ninh hôm qua đúng là to gan lớn mật hơn thường ngày.

"Phụ hoàng nói đúng, Du Ninh có ngang ngược đến mấy cũng không thể đem đệ đệ của mình làm hồi môn mang vào nhà chồng, như vậy phủ tướng quân sẽ nghĩ thế nào? Cho dù Du Ninh là công chúa cũng không thể ức h**p người khác như vậy.

"

Nhị hoàng tử thật sự cho rằng chuyện này không phải do Sở Du Ninh làm.

"Đúng vậy, Du Ninh có ngu xuẩn đến mấy cũng không thể làm ra chuyện như vậy.

Quý phi, ngươi nói xem chuyện này là thế nào?"

Cảnh Huy Đế có tự tin nữ nhi của ông ta không ngu đến vậy.

Chiêu quý phi lạnh lùng liếc Nhị hoàng tử một cái, cúi đầu nói: "Bệ hạ, chuyện này phải hỏi Du Ninh công chúa, thần thiếp hôm qua đã kiểm tra kỹ sổ sách, sau đó xác nhận với công chúa rồi mới niêm phong lại.

"

Cảnh Huy Đế chỉ còn cách để Lưu Chính đến Trấn Quốc tướng quân phủ một chuyến, tiện thể đưa Tứ hoàng tử về.

Khi Lưu Chính đến Trấn Quốc tướng quân phủ, mặt trời đã lặn về phía tây, khách khứa trong phủ tướng quân vẫn chưa tản.

Lưu Chính không kinh động đến người khác, bảo quản gia dẫn ông ta đi gặp Du Ninh công chúa.

Lúc này, trong phòng tân hôn của phủ Trấn Quốc tướng quân, nến đỏ lay động.

Sở Du Ninh đã tháo trâm cài đầu, cởi bỏ xiêm y cưới nặng nề, mặc đồ nhẹ nhàng ngồi trước bàn trà, xắn tay áo ăn mì, bên cạnh đặt một chiếc ghế tròn, bên trong có một cục bột, Sở Du Ninh dùng chân chặn miệng ghế, cục bột thì cầm xương gà gặm lấy gặm để.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 21: Chương 21



Trương ma ma vừa đi kiểm tra của hồi môn về thì thấy cảnh công chúa đưa xương gà đã gặm sạch cho Tứ hoàng tử, chỉ hận không thể tự móc mắt mình.

Vừa mới khen công chúa biết thương đệ đệ, nhưng cách thương yêu như vậy bà ta thà không cần!

Một hoàng tử đường đường chính chính chỉ có thể gặm xương gà người khác đã gặm qua sao?

"Công chúa, điện hạ còn đang bú sữa.

" Trương ma ma vội vàng bước tới.

Sở Du Ninh ăn một viên hoành thánh: "Ta biết nên mới cho nó gặm xương để mọc răng.

Ngươi xem, nó gặm rất vui đúng không?"

Trương ma ma nhìn Tứ hoàng tử gặm rất nghiêm túc thì không biết nên nói gì.

Bà ta đột nhiên nghĩ đến cảnh chó con vẫy đuôi là thế nào?

Trương ma ma vội vàng gạt bỏ hình ảnh đại nghịch bất đạo trong đầu, lấy khăn tay ra, tiến lên lấy xương gà trong tay Tứ hoàng tử: "Công chúa, sắp đến giờ đóng cửa cung rồi, trong cung vẫn chưa có tin tức truyền đến, chẳng lẽ bệ hạ thật sự bị Chiêu quý phi thuyết phục rồi sao?"

"Á! Đa! "

Cục bột thấy có người muốn cướp đồ ăn của mình, bàn tay nhỏ xíu đầy dầu mỡ đánh vào tay Trương ma ma, vẻ mặt hung dữ bảo vệ đồ ăn.

Sở Du Ninh húp xong thìa nước mì cuối cùng, nhìn Trương ma ma bị cục bột đánh mà vẫn cười hề hề: "Vậy không phải vừa hay sao? Chẳng lẽ ma ma thấy Tiểu Tứ ở trong cung sống tốt hơn ở phủ tướng quân à?"

Lời này đâm thẳng vào tim Trương ma ma, không cẩn thận để Tứ hoàng tử cướp lại được xương gà.

Bà ta ngẩng đầu nhìn Sở Du Ninh, Trương ma ma nhìn công chúa lớn lên, tính tình công chúa ra sao bà ta hiểu rõ.

Sau khi hoàng hậu qua đời, công chúa càng trở nên ngang ngược khó chiều, chưa từng có lúc nào nhìn xa trông rộng như hôm nay.

Hôm qua công chúa tỉnh lại sau khi treo cổ thì như biến thành một người khác, từ cao cao tại thượng trở nên dễ gần, thậm chí có lúc bà ta đứng bên cạnh công chúa, còn thấy công chúa có chút sát khí.

"Nhưng nếu Tứ điện hạ ở lại phủ tướng quân với thân phận của hồi môn, sẽ tương đương với việc hủy hoại tương lai của ngài ấy.

" Trương ma ma hạ giọng.

"Tương lai? Thế nào mới được coi là tương lai? Làm hoàng đế, xưng bá thiên hạ mới gọi là tương lai sao?"

Đi ngủ đi, hai năm nữa sẽ không còn Khánh Quốc nữa đâu.

Trương ma ma ngẩn người, bà ta nhớ đến lúc hoàng hậu nương nương hấp hối nắm tay mình dặn đi dặn lại, nhất định phải bảo vệ Tứ điện hạ, chỉ cầu Tứ điện hạ có thể bình an lớn lên là được.

Bà ta tưởng đó là lời hoàng hậu nương nương nói ra trong lúc tuyệt vọng, tâm khôi ý lạnh, hóa ra công chúa còn hiểu chuyện hơn cả mình.

"Công chúa quả thực đã lớn rồi.

"

Trương ma ma thấy yên lòng, vui vẻ chấp nhận sự thay đổi của công chúa.

Người trải qua sinh tử, ngộ ra lẽ đời không phải là không có, có lẽ là hoàng hậu nương nương trên trời có linh thiêng đã khiến công chúa giác ngộ.

Sở Du Ninh không để vào mắt nghi ngờ của Trương ma ma, hoặc có lẽ nghi ngờ của bất kỳ ai nàng cũng không xem trọng, cũng không định giữ nguyên thiết lập nhân vật của nguyên chủ.

Có thân phận công chúa này, chỉ cần hôn quân không lên tiếng thì ai có thể thiêu chết nàng chứ, nếu thật sự muốn thiêu, nàng còn có thể bỏ trốn, chỉ là kế hoạch được đẩy lên sớm hơn thôi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Tôn ma ma.

"Công chúa, Lưu công công đến.

"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 22: Chương 22



Trương ma ma lập tức giật lấy xương gà trong tay Tứ hoàng tử, lau tay lau miệng, động tác nhanh đến mức khiến Sở Du Ninh kinh ngạc.

Thấy cục bột bị cướp mất xương gà mếu máo muốn khóc, Sở Du Ninh nhét vào tay nó một cái thìa.

Cục bột mở to đôi mắt đen láy tìm mãi không thấy xương gà của mình đâu, đành phải dùng tạm cái thìa gặm.

Lưu Chính đi vào, nhìn thấy một bàn bát đ ĩa sạch bong, có chút ngây người.

Đừng nói với ông ta những thứ này đều là Du Ninh công chúa ăn nha?

Nhưng nếu không phải công chúa ăn, chẳng lẽ là Tứ hoàng tử ăn sao? Từ bao giờ khẩu vị của Du Ninh công chúa lại tốt như vậy?

Trương ma ma chú ý đến vẻ mặt của Lưu Chính, chỉ thấy sắp xong rồi, có tân nương nào lại ăn sạch một bàn đồ ăn trong phòng tân hôn chứ, truyền về cung không biết bệ hạ sẽ nghĩ thế nào.

"Lưu công công, công chúa hôm qua bị thương ở cổ họng, không ăn được gì, lúc này đã đói lắm rồi.

"

Trương ma ma vội vàng thay công chúa nhà mình giải thích.

Lưu Chính giật giật khóe miệng, hôm qua biết Du Ninh công chúa được bệ hạ coi trọng, ông ta đã cố ý đi dò hỏi, sau khi công chúa tỉnh lại đã ăn rất nhiều thứ, còn ăn đến mức bụng no căng.

Tuy nhiên những người có thể hầu hạ bên cạnh hoàng đế đều là người tinh ranh, Lưu Chính cười nịnh nọt gật đầu: "Công chúa ăn được là tốt.

"

Ông ta nhìn Sở Du Ninh: "Công chúa, bệ hạ sai nô tài đến hỏi người về chuyện hồi môn.

Quý phi nương nương nói hôm qua sau khi đưa danh sách hồi môn cho người xem xong thì đã niêm phong lại rồi.

"

"Đúng là đã niêm phong lại, chỉ là sau khi thêm Tứ hoàng tử vào mới niêm phong lại.

" Trương ma ma nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Chính biết cái chết của hoàng hậu ít nhiều cũng có liên quan đến Chiêu quý phi, Trương ma ma hận Chiêu quý phi như vậy, ông ta cũng hiểu.

Lưu Chính nhìn Sở Du Ninh: "Công chúa, ý của người thế nào?"

"Ma ma nói đúng!"

Sở Du Ninh nghiêm túc gật đầu, lời người nhà nói nhất định phải ủng hộ hết mình.

Lưu Chính:!

"Quý phi nói hôm qua người nói với bệ hạ muốn thêm một món hồi môn, món hồi môn đó chính là Tứ hoàng tử, sợ có biến nên đã viết Tứ hoàng tử vào danh sách hồi môn, về chuyện này, người có giải thích gì không?"

"Sợ có biến gì chứ, của hồi môn không phải đều phải viết vào danh sách sao?"

Hôm qua Sở Du Ninh xem danh sách hồi môn mới biết mỗi món hồi môn đều phải viết vào danh sách, nàng liền viết cả cục bột vào.

Lời này coi như đã thừa nhận rồi.

Trương ma ma trong lòng giật thót, nhớ lại lúc công chúa ra cửa đích thân bế Tứ hoàng tử, còn bảo bà ta theo đến phủ tướng quân, còn có lời vừa rồi bảo bà ta tìm một căn phòng ở lại! Đây đâu phải là đưa dâu, rõ ràng là đã tính toán từ trước!

Mặc dù đã biết sự thật, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nhận!

Có cơ hội đổ hết tội lên đầu Chiêu quý phi, Trương ma ma đương nhiên sẽ không bỏ qua, còn phải thay công chúa đổ cho bằng được, nếu không để bệ hạ biết công chúa nói của hồi môn là Tứ hoàng tử, người gặp chuyện chính là công chúa.

"Công chúa thừa nhận món hồi môn đã xin bệ hạ hôm qua chính là Tứ hoàng tử sao?" Lưu Chính trong lòng kinh ngạc, thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Sợ Sở Du Ninh lại nói sai, Trương ma ma vội vàng mở miệng trước nàng: "Lưu công công, công chúa nói là nếu người thực sự lấy Tứ hoàng tử làm của hồi môn thì chắc chắn phải viết vào danh sách, chứ không phải sợ có biến, dù sao quân vô hí ngôn.

Nhưng công chúa sao có thể lấy đệ đệ của mình làm của hồi môn gả vào phủ tướng quân chứ, chỉ có người đầu óc không bình thường mới làm vậy.

"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 23: Chương 23



Lưu Chính nhìn Trương ma ma, cười như không cười.

Đều là người trong cung, công chúa nói vậy có ý gì, ông ta còn không hiểu sao.

Trương ma ma thấy Lưu Chính không tin liền thì thầm với Sở Du Ninh: "Công chúa, chuyện này tuyệt đối không thể nhận, không những không thể nhận mà còn phải đổ tội cho Chiêu quý phi.

"

Sở Du Ninh không sợ thừa nhận, nhưng nếu có thể hại Chiêu quý phi một vố thì nàng cũng rất vui lòng.

Nàng nhìn Lưu Chính: "Ngươi về nói với Chiêu quý phi, dám làm thì phải dám chịu, đừng hòng đổ tội cho ta.

"

Lưu Chính:! Vậy nên công chúa, bây giờ người là dám làm không dám chịu sao?

"Công chúa có bằng chứng gì chứng minh không?" Ông ta không thể hồ đồ trở về cung được.

Sở Du Ninh đảo mắt: "Bằng chứng? Danh sách hồi môn không phải là bằng chứng sao? Ta còn có thể bắt chước chữ viết của người khác ư?"

Lưu Chính ngẩn người.

Đúng vậy, chuyện vừa xảy ra, mọi người đều quên mất nét chữ quan trọng.

Nhưng theo ông ta thấy, chuyện này có đến chín phần là do công chúa làm, chỉ không biết vì sao nét chữ lại giống nhau.

Trương ma ma thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là người được hoàng hậu nương nương chỉ điểm ở quỷ môn quan, công chúa đã thông minh hơn rồi.

"Vậy hôm qua công chúa xin bệ hạ món hồi môn là gì?" Lưu Chính vẫn không quên chuyện này.

Sắc mặt Trương ma ma căng thẳng, hỏi đột nhiên như vậy, bà ta đi đâu kiếm một món hồi môn cần phải xin bệ hạ.

Sở Du Ninh bảo Trương ma ma trông chừng cục bột, quay người đi vào phòng trong, từ đống rương hòm xách tay mang theo từ trong cung, xách một cái ra, mở nắp, bên trong là ba quả táo đỏ tươi.

Của hồi môn thời xưa đựng trong nào là hộp, nào là rương, nào là thùng, nhiều vô kể, giấu đồ ăn thuận tiện vô cùng.

Lưu Chính nhìn ba quả táo Sở Du Ninh lấy ra: Người có phải coi thường ta ít học không?

Ta ít học không có nghĩa là không có não, cố ý xin bệ hạ mấy quả táo? Cho dù những quả táo này là sản vật nhập khẩu giá cao từ Việt Quốc, nhưng cũng không thể nói là giá trị ngàn vàng được.

Trương ma ma cũng muốn che mặt, thấy công chúa sắc mặt bình tĩnh, như thể những quả táo kia thực sự là vật hồi môn nàng xin bệ hạ, bà ta phục rồi.

Nếu công chúa trước kia cũng có thể như vậy, cũng không đến mức khiến hoàng hậu nương nương đến lúc lâm chung vẫn không yên lòng.

"Lưu công công, có vấn đề gì sao?"

Sở Du Ninh cầm một quả táo, dùng hai tay bẻ, quả táo lập tức bị bẻ làm đôi, dọa cho Lưu Chính giật mình.

Đây là đe dọa sao? Đúng không? Sức lực của công chúa từ khi nào lại lớn như vậy?

Chuyện đã đến nước này, ông ta về cung cũng có lời để tâu.

Lưu Chính nhìn Tứ hoàng tử đang cố gắng vịn vào ghế đứng dậy, cúi đầu nói: "Nô tài đã hỏi rõ mọi chuyện, còn kết quả thế nào thì phải đợi bệ hạ định đoạt.

Bệ hạ còn lệnh cho nô tài đưa Tứ hoàng tử về cung.

"

"Đã xuất hiện trong danh sách hồi môn, vậy tức là đồ của ta, không phục thì đi tìm người phụ trách bẩm báo đi.

"

Sở Du Ninh cắn một miếng táo lớn đút cho cục bột, phần còn lại tự mình ăn rôm rốp, đừng nói nàng keo kiệt nữa, có cho cục bột một nửa thì nó cũng chỉ ngậm chơi chứ làm gì biết ăn.

Trương ma ma chỉ thấy công chúa còn giỏi hơn cả bà ta đã lăn lộn nửa đời trong cung, lần này không chọc tức Chiêu quý phi đến chết mới lạ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 24: Chương 24



Bà ta biết hồi môn của công chúa trước kia đã bị Chiêu quý phi thay đổi không ít, hôm qua công chúa đi gặp bệ hạ mới đổi lại được nguyên vẹn.

Lưu Chính thấy Du Ninh công chúa không chịu hiểu, bất đắc dĩ nói: "Công chúa, đây là ý chỉ của bệ hạ.

"

"Hồi môn đã cho đi còn có thể đòi lại sao? Nhà thường dân còn không dám làm vậy, hoàng gia không biết xấu hổ à?"

Sở Du Ninh không kiên nhẫn phất tay: "Lưu công công về đi, sau này Tiểu Tứ ta sẽ nuôi, dù sao ông ta cũng không thiếu nhi tử.

"

Đây là lời gì vậy?

"Ông ta" là chỉ bệ hạ phải không? Công chúa đã hoàn toàn buông thả bản thân rồi.

Lưu Chính không còn cách nào khác, lại không thể dùng vũ lực, hôm nay lại là ngày đại hỉ của công chúa, chỉ có thể về cung bẩm báo bệ hạ rồi tính tiếp.

Lưu Chính vừa đi, Trương ma ma liền nhìn chằm chằm Sở Du Ninh: "Công chúa, người có nên nói rõ ràng với nô tì chuyện của Tứ điện hạ không?"

Sở Du Ninh sờ mũi, Trương ma ma như vậy có chút giống các mẹ trong đội Bá Vương Hoa, mỗi lần nàng làm gì sau lưng họ đều như vậy.

"Tiểu Tứ ở trong cung sẽ không sống lâu được, ta muốn đưa nó ra ngoài, hôn! phụ hoàng đã đồng ý rồi.

"

Trương ma ma giật giật khóe miệng, đó là vì bệ hạ không biết hồi môn người nói là Tứ hoàng tử.

"Nô tì mừng vì người suy nghĩ cho Tứ điện hạ, chỉ là chuyện này tám phần là không được.

"

Bệ hạ nói thế nào cũng không thể để hoàng tử của mình làm hồi môn gả ra khỏi cung.

Lúc này Trương ma ma lại hy vọng chuyện này là Chiêu quý phi làm, nếu là Chiêu quý phi làm, bà ta sẽ cố gắng thuận nước đẩy thuyền.

"Ta nói được là được.

"

Sở Du Ninh không lo lắng, cùng lắm thì nàng dùng hết dị năng tích lũy được để ám thị tinh thần hôn quân.

*

Lưu Chính trở về cung, mấy vị hoàng tử vẫn chưa đi.

Ông ta đi đến trước ngự tiền, khom người trình bày lại cuộc đối thoại với Du Ninh công chúa.

Bỗng nhiên nhận một cái nồi từ trên trời rơi xuống, Chiêu quý phi bị đập cho choáng váng.

Đánh chết bà ta cũng không ngờ Sở Du Ninh lại đổ tội lên đầu mình, còn đổ chặt như vậy.

Đằng này bà ta vì muốn thể hiện sự tận tâm tận lực, đến cả danh sách hồi môn cũng tự tay viết, bằng chứng rõ ràng!

"Thảo nào trẫm thấy chữ này quen mắt, hóa ra là quý phi ngươi viết.

"

Cảnh Huy Đế lại nhìn danh sách một lần nữa, hỏi Chiêu quý phi: "Quý phi còn gì muốn nói không?"

Không biết đã bao nhiêu lần tay trong tay viết chữ, tình nồng ý mật, Cảnh Huy Đế lúc này mới nhận ra đây là chữ bà ta viết, Chiêu quý phi chỉ thấy buồn cười.

Chiêu quý phi lộ ra nụ cười tự giễu vừa đủ trên mặt: "Thần thiếp cũng không biết vì sao lại như vậy, thần thiếp không có nữ nhi, lại thương Du Ninh công chúa vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, phần hồi môn này coi như là chuẩn bị cho nữ nhi của mình, tự nhận là đã tận tâm tận lực, nào ngờ đến cuối cùng còn không được tốt.

"

Đại hoàng tử nhân lúc người khác không chú ý ra hiệu cho cung nữ thân cận của Chiêu quý phi.

Cung nữ đó quỳ phịch xuống: "Bệ hạ, không liên quan đến nương nương! Là nô tì nhiều lần thấy bệ hạ dạy nương nương viết chữ nên đã nảy sinh tâm tư không nên có, lén bắt chước chữ của nương nương, lần này là nô tì tự ý làm, nô tì có tội!"

Nói xong vội đập đầu vào cột, chết không đối chứng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 25: Chương 25



Đã sớm đoán được Chiêu quý phi không dễ bị lật đổ như vậy, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng không bất ngờ, chỉ là tiếc cho cơ hội lần này.

"Hoàn Bích!"

Chiêu quý phi mặt mày đau thương, làm bộ muốn tiến lên, bị Đại hoàng tử ngăn lại.

Chiêu quý phi khóc lóc thảm thiết, như thể đột nhiên nhìn thấu hồng trần: "Bệ hạ, thần thiếp sau này không viết chữ nữa, có viết cũng chỉ rước nợ vào thân."

Chiêu quý phi biết Cảnh Huy Đế là một nam nhân mềm lòng có chút tự luyến, lời này không chỉ chứng minh sức hấp dẫn của ông ta, mà còn khiến ông ta đau lòng vì mình gặp tai họa vô cớ.

Cảnh Huy Đế lúc không bị dẫn dắt thì vẫn rất tỉnh táo, ông ta hỏi Lưu Chính: "Hôm qua Du Ninh đến nói với trẫm còn muốn mang theo một món hồi môn, là gì?"

Lưu Chính liếc nhìn những quả táo bày trên ngự án: "Thưa bệ hạ, là...!táo."

"..."

Mọi người đều nghi ngờ mình nghe nhầm, trong lòng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra có bảo vật nào đồng âm.

Cảnh Huy Đế là người đầu tiên hoàn hồn, cười gượng: "Là táo à.

Đó là quả táo cuối cùng hoàng hậu gọt cho trẫm trước khi lâm chung, không ngờ Du Ninh lại xin trẫm.

Du Ninh quả nhiên rất yêu thương mẫu hậu của mình, ngay cả quả táo cuối cùng mà mẫu hậu gọt trên đời này cũng muốn mang đi cất giữ cẩn thận, đây đúng là món hồi môn cần trẫm đồng ý mới có thể mang đi."

Mọi người:...

Đúng là làm khó bệ hạ bịa ra được lý do sứt sẹo này, có lẽ bệ hạ rất yêu thương Du Ninh công chúa.

Những người trong điện đều là người tinh ranh, biết Cảnh Huy Đế đang nói dối để che đậy cho Sở Du Ninh, chỉ là không ngờ, một công chúa đường đường chính chính lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc là đem hoàng tử đi làm vật hồi môn.

Sau khi tra hỏi rõ ràng, về chuyện Tứ hoàng tử bị đem đi làm vật hồi môn, Cảnh Huy Đế đã có phán quyết: "Quý phi, sau này chọn cung nữ phải cẩn thận hơn, những kẻ to gan thì nên đuổi sớm đi.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Du Ninh, không nên đổ máu.

Chuyện này tuy là do ngươi quản lý không nghiêm, nhưng nghĩ đến việc ngươi đã vất vả vì hồi môn của Du Ninh, trẫm sẽ không phạt ngươi."

Chiêu quý phi coi như hiểu rồi, Cảnh Huy Đế căn bản là đã biết rõ, cuối cùng cái nồi này vẫn đổ lên đầu bà ta.

Du Ninh công chúa hối hận vì không thể hủy hôn, đập vỡ bình, coi cung quy lễ số như không có gì, ngược lại khiến bệ hạ để tâm, thật buồn cười.

Bà ta rất chắc chắn món hồi môn mà Du Ninh công chúa nói đến chính là Tứ hoàng tử, chỉ không biết là nàng nhất thời muốn vu oan cho bà ta, hay là đã có mưu đồ từ trước.

Mọi chuyện trông giống như đã được lên kế hoạch cẩn thận, nếu đúng là như vậy thì Du Ninh công chúa thật khiến người ta rùng mình.

"Tứ hoàng tử đâu?" Cảnh Huy Đế hỏi Lưu Chính.

Lưu Chính cẩn thận liếc nhìn Cảnh Huy Đế: "Bệ hạ, công chúa nói hồi môn đã đưa ra ngoài thì không có lý do gì để lấy lại, sau này Tứ hoàng tử sẽ do nàng nuôi dưỡng."

Cảnh Huy Đế trừng mắt: "Cái gì mà đưa ra ngoài! Ai nhìn thấy! Ai nghe thấy!"

Bây giờ cả kinh thành đều nghe thấy rồi.

Mọi người ăn ý cúi đầu, im lặng không nói.

"Phụ hoàng bớt giận.

Nhi thần thấy, nếu Du Ninh không muốn, vậy thì cứ để hoàng đệ ở lại bên cạnh muội ấy.

Trong số các vương công quý tộc cũng có những đứa trẻ bị cho là số mệnh không tốt, được đưa đến nhà khác nuôi dưỡng vài năm rồi đón về, sự đã đến nước này, chi bằng cứ để hoàng đệ ở lại Trấn Quốc tướng quân phủ, đợi đủ năm tuổi rồi đón về cung."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 26: Chương 26



Đại hoàng tử tính toán rất hay, nếu Tứ hoàng tử không thể làm hồi môn thì cứ cho là số mệnh không tốt đi, không thể để mẫu phi bị vu oan một cách vô cớ.

Cảnh Huy Đế liếc nhìn Đại hoàng tử, trầm ngâm một lúc, thấy chuyện này khả thi, chủ yếu là chuyện Tứ hoàng tử bị đưa làm hồi môn vào phủ tướng quân đã bị mọi người biết đến, chi bằng đổi cách nói khác.

"Lưu Chính, ngươi lại đi phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến, cứ nói! Tiểu Tứ và Du Ninh số mệnh hòa hợp, phải ở cùng nhau mới tốt, đợi Tiểu Tứ đủ năm tuổi rồi đón về cung giáo dưỡng.

"

Đại hoàng tử trong lòng giật mình, càng cúi đầu thấp hơn.

Số mệnh trắc trở và số mệnh hòa hợp vẫn có sự khác biệt rất lớn, phụ hoàng đây là đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

*

Đợi tiệc ở phủ Trấn Quốc tướng quân tàn, Lưu Chính được lệnh đến truyền đạt ý của Cảnh Huy Đế, còn dẫn theo những người mới được phái đến để hầu hạ Tứ hoàng tử.

Trong mắt mọi người, đây rõ ràng là tín hiệu Cảnh Huy Đế đã hoàn toàn từ bỏ Tứ hoàng tử, may mà Tứ hoàng tử chỉ là một đứa trẻ, cũng không có ai nghĩ đến chuyện muốn đưa nó lên ngôi, mọi người ngoài một tiếng thở dài thì không còn gì khác.

Có thánh chỉ của Cảnh Huy Đế, Đại phu nhân lập tức dọn ra một viện tử bên cạnh Minh Huy Viện của Sở Du Ninh để Tứ hoàng tử ở.

Trương ma ma cũng yên tâm, mặc dù Chiêu quý phi vẫn chưa bị trừng phạt nhưng bên ngoài cũng sẽ mặc định chuyện hoàng tử làm vật hồi môn là do bà ta gây ra, chứ không phải công chúa.

Sở Du Ninh nghe Lưu Chính nói Cảnh Huy Đế đã bịa ra một câu chuyện cảm động lòng người cho quả táo hồi môn của mình, chặn miệng những người khác, trong lòng có chút khác thường.

Giống như đứa trẻ làm việc bất chấp hậu quả, người làm cha phải ra sức lau mông vậy.

Hơn nữa Cảnh Huy Đế lại còn hiểu ý nàng, nhiều nhất là sau này không gọi ông ta là hôn quân nữa.

!

Hôm sau, trời còn chưa sáng.

Một tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, Sở Du Ninh đột ngột mở mắt, vừa ngồi dậy đã đưa tay sờ kiếm, đương nhiên là sờ không thấy gì.

Nàng ngồi ở mép giường, nhìn khắp phòng toàn là lụa đỏ cùng với ngọn nến đỏ choét sắp cháy hết, có chút bàng hoàng.

Nàng quên mất, nàng không còn ở mạt thế có thể bị tang thi tấn công bất cứ lúc nào nữa.

"Phong Nhi cô nương, ta là Xảo Hà bên cạnh Đại phu nhân, phu nhân nhà ta có chuyện gấp muốn bẩm công chúa.

"

Hôm qua Trương ma ma đã chọn ra sáu cung nữ, Sở Du Ninh lười suy nghĩ nên quyết định đặt tên theo thuộc tính dị năng, phong băng kim mộc thủy hỏa, đằng sau thêm chữ nhi, Phong Nhi và Băng Nhi thì làm nha hoàn thân cận.

"Công chúa đang nghỉ ngơi, có chuyện gì mà phải đến sớm quấy rầy mộng đẹp của công chúa?"

Trương ma ma tỉnh sớm, vừa đi sang viện bên cạnh thăm Tứ hoàng tử xong mới qua đây.

Bà ta thấy công chúa bây giờ còn khiến người ta lo lắng hơn cả Tứ hoàng tử, vì thế đã đổi Tôn ma ma sang bên Tứ hoàng tử làm quản sự, còn mình thì theo hầu công chúa để chỉ bảo đôi điều, bên này còn một Chu ma ma nữa quản lý tạp vụ.

"Trương ma ma, là Tứ gia nhà ta, Tứ gia ngài ấy! "

Trương ma ma thấy vẻ mặt của nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân như vậy, trong lòng khẽ giật mình: "Phò mã bị làm sao?"

Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 27: Chương 27



Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Du Ninh công chúa mặc áo lót màu đỏ đứng trong cửa, dáng người mảnh mai mềm mại, tóc dài xõa tung, đôi mắt hạnh to tròn không hề có chút mơ màng khi vừa ngủ dậy, ngược lại còn tỉnh táo đến mức có chút sắc bén.

"Công chúa sao lại ra đây thế này?"

Trương ma ma vội vàng tiến lên muốn kéo nàng về: "Phò mã nhất định sẽ không sao đâu, người đừng lo lắng.

"

"Đổi hết màu đỏ trong phủ thành màu trắng, chuẩn bị lập linh đường đi.

"

Sở Du Ninh không cần nghe cũng biết tin Thẩm Vô Cữu tử trận đã truyền về, làm như vậy hẳn là không sai chứ?

Sân viện trong nháy mắt trở nên im lặng.

Ngoài sân, Trình An và Trình Hựu nhìn nam nhân ngồi trên kiệu, chủ tử vừa tỉnh lại chắc sẽ không tức đến ngất đi nữa chứ?

Thẩm Vô Cữu khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về, bất chấp quân y ngăn cản, một mực đòi về kinh chỉ vì để ngăn cản cuộc hôn nhân này, lúc sắp đến kinh thành vẫn luôn cố gắng chống đỡ không ngất đi, không ngờ vẫn về chậm một bước, càng không ngờ đối phương lại như biết trước hắn sẽ chết.

"Vào đi.

" Thẩm Vô Cữu yếu ớt nói.

Cùng lúc đó, Xảo Hà cũng nói: "Thưa, thưa công chúa, người đầu tiên chạy về báo tin chỉ nói Tứ gia bị thương nặng, chứ, chứ không cần lập linh đường.

"

"! "

Có vẻ như có một cơn gió xấu hổ thổi qua.

"Vậy có lẽ là còn thoi thóp?" Sở Du Ninh không chắc chắn nói.

Trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, rõ ràng chỉ có tin tử trận truyền về, một tháng sau, thứ đệ của Thẩm Vô Cữu mới đưa linh cữu về kinh.

"Công chúa.

"

Trương ma ma và Xảo Hà đồng thanh nói, người trước thấy không ổn, người sau thì tức giận.

Cho dù là công chúa thì cũng không thể tùy tiện nguyền rủa người khác chết được, giờ đây phủ tướng quân của họ chỉ trông cậy vào Tứ gia mà thôi.

Lúc này, Trình An và Trình Hựu khiêng Thẩm Vô Cữu đi vào, phá vỡ sự ngượng ngùng.

Trương ma ma giật mình, chỉ có nam chủ tử của viện này mới có thể vào, chẳng lẽ phò mã đã nghe thấy?

Sở Du Ninh không thấy có gì, nàng ở mạt thế đã quen với sự sống chết, ký ức kiếp trước của nguyên chủ nói với nàng rằng Thẩm Vô Cữu chắc chắn sẽ chết, lời nói của nàng chỉ là đại diện cho sự không chắc chắn về biến số mà thôi.

Nàng nhìn nam nhân ngồi trên kiệu, vốn dĩ đã chết không thể chết hơn này.

Hắn mặc áo bào màu đỏ sẫm, mặt như ngọc, lông mày dài nhập tóc, mũi thẳng môi mỏng, vì bị thương nên trên mặt mang theo vẻ tái nhợt yếu ớt, như thể chỉ cần một ngón tay cũng có thể đẩy ngã hắn, nhưng ánh mắt lại sắc bén như một con mãnh thú có thể phản công bất cứ lúc nào.

Sở Du Ninh đã quen nhìn tang thi và cảnh mạt thế khắp nơi khói súng mịt mù, mùi hôi thối nồng nặc, mọi người vì để sống sót, không có điều kiện, hơn nữa cũng không có tâm trạng ăn mặc trưng diện.

Cho nên Sở Du Ninh chưa từng thấy nam nhân nào đẹp trai như vậy, hắn dường như chiếm hết cả vẻ đẹp của thế gian, không hổ danh là ngọc diện tướng quân, chỉ nhìn hắn thôi cũng có thể rửa sạch những cảnh tượng chướng mắt ở mạt thế.

Nhưng dù có đẹp mắt đến mấy cũng không thể thay đổi được cú sốc từ việc hắn không chết với Sở Du Ninh.

Đã nói là tử trận cơ mà?

Nàng quyết định gả vào phủ tướng quân là vì muốn thủ tiết!

"Công chúa có vẻ chắc chắn rằng ta sẽ chết?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 28: Chương 28



Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh, trong lòng nghi ngờ nàng có phải biết gì không.

"Phò mã! "

Trương ma ma vừa định mở miệng giải thích, Thẩm Vô Cữu đã liếc mắt lạnh lùng, ánh mắt lại rơi vào mặt Sở Du Ninh.

Mặc dù lúc này nàng mặc áo lót màu đỏ trông vô cùng mỏng manh yếu đuối, cũng có một khuôn mặt ngây thơ vô hại, nhưng chính khuôn mặt này, có thể không chớp mắt mà dâng toàn bộ nữ quyến của Thẩm gia cho quân địch giày xéo, ngay cả cháu trai nhỏ nhất cũng không tha.

Khi bị thương nặng ở biên quan sắp chết, hắn đã mơ một giấc mơ, mơ thấy kinh thành bị phá, chỉ bởi hôn quân vì một mỹ nhân mà gây chiến với Việt Quốc, khiến Việt Quốc kéo quân thẳng đến kinh sư.

Thậm chí ngay cả thành cũng không cần công phá, đã có người chủ động mở cửa thành, nghênh địch xâm lược.

Hắn nhìn thấy khắp thành hỗn loạn, nhìn thấy quân Việt Quốc chửi bới nữ quyến Thẩm gia, nhìn thấy công chúa tham sống sợ chết dâng toàn bộ Thẩm gia cho quân địch, nhìn thấy đứa cháu trai tám tuổi bị người ta giẫm đạp!

Hơn nữa còn nghe người đi đường nói, sau khi hắn chết lại trở thành tội nhân, vì cứu thứ đệ mà lỡ mất quân cơ, khiến biên quan ải trọng bị mất.

Hắn vừa chết, bởi vì Vô Cấu chỉ là thứ tử, binh lính Thẩm gia bị kẻ có lòng kích động, làm lung lay quân tâm, quân đội Thẩm gia từng oai chấn thiên hạ tan rã, Vô Cấu đơn thương độc mã, trở thành người cuối cùng của Thẩm gia tử trận sa trường!

Nếu không phải khi tỉnh lại nghe chiến báo tấu lên thực sự giống như trong mơ, hắn còn có thể tự lừa mình rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.

Sở Du Ninh đương nhiên có thể nhận ra sự thù địch trong mắt Thẩm Vô Cữu, mặc dù nó lóe lên rất nhanh.

Nghĩ đến việc hắn cũng bị ép cưới công chúa, nàng cũng có thể hiểu được.

Mặc dù không biết tại sao hắn không chết, nhưng nàng vốn định thủ tiết, giờ xảy ra biến cố, vì đại kế thủ tiết, nàng phải giết hắn, hay phải giết hắn đây?

Sở Du Ninh nghĩ vậy, sát khí nồng nặc giết tang thi cũng theo đó lộ ra một chút.

Thẩm Vô Cữu chinh chiến sa trường nhiều năm, nhạy bén nhận ra có sát khí, ánh mắt sắc sảo lướt qua từng khuôn mặt ở đây.

Những người ở đây đều là nữ nhân tay trói gà không chặt, ngay cả công chúa có quyền sinh sát trước mắt cũng yếu đuối mỏng manh, sát khí tự nhiên không phải đến từ họ.

"Đứng hết trong viện làm gì? Trình An, Trình Hựu, còn không mau khiêng lão tứ vào trong, còn chê chủ tử các ngươi bị thương chưa đủ nặng sao!"

Đại phu nhân dẫn theo thái y trong cung phái đến.

Người ta nói trưởng tẩu như mẹ, khi Đại phu nhân gả vào phủ tướng quân, Thẩm Vô Cữu mới bảy tuổi, chỉ kém chút nữa là coi hắn như nhi tử.

Sau này Thẩm gia xảy ra biến cố, thiếu niên lang nhỏ bé gánh vác cả Thẩm gia, những tẩu tử như họ càng thêm đau lòng, ngày thường ở chung cũng không quá câu nệ.

Sở Du Ninh thấy Đại phu nhân đi vào, lập tức buông ý định.

Thôi thôi, nghĩ đến việc có nhiều quả phụ như vậy còn phải dựa vào nam nhân này, nàng sẽ không giết hắn vội.

Sợi sát khí đó đến đột ngột, đi cũng đột ngột.

Thẩm Vô Cữu đưa cho Trình An một ánh mắt, bảo hắn đi điều tra.

Thái y đến, Thẩm Vô Cữu được khiêng vào phòng tân hôn, nằm trên giường, cởi áo, từng lớp vải thưa quấn quanh eo đã nhuộm đỏ, Đại phu nhân nhìn mà đau lòng không thôi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 29: Chương 29



"Ngươi nói xem, bệ hạ cũng không ra lệnh cho ngươi nhất định phải trở về, giữ gìn thân thể mới là chuyện quan trọng.

Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ngươi bảo công chúa và các tẩu tử chúng ta đi theo ngươi sao?"

Lời của Đại phu nhân chính là cố ý nói cho công chúa nghe, để công chúa cũng cho rằng Thẩm Vô Cữu dù bị thương cũng cố gắng trở về bái đường thành thân với nàng, đáng tiếc là tâm tư của công chúa hoàn toàn không để vào chuyện này.

Rắc! rắc!

Bên cạnh, Sở Du Ninh cầm một quả táo cắn ngon lành.

Thẩm Vô Cữu liếc Sở Du Ninh một cái, rồi nhìn Đại phu nhân, sắc mặt giãn ra, sự sắc bén trên người hoàn toàn biến mất, như thể người con xa nhà đã trở về, nở nụ cười báo bình yên với người thân.

"Là Vô Cữu khiến các tẩu tẩu lo lắng rồi, vết thương này của ta dưỡng tốt sẽ không sao.

"

Sở Du Ninh dùng chút ít tinh thần lực quét qua vết thương của Thẩm Vô Cữu, không ổn lắm.

Xem xong tiếp tục rắc rắc đắm chìm trong vị ngọt của táo.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy nàng cố ý, hắn dù có yếu ớt đến mấy cũng bị tiếng động này làm cho tỉnh táo hơn nhiều.

Thái y xử lý lại vết thương cho Thẩm Vô Cữu, Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh với vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, Ngũ công chúa không còn mặc áo lót mỏng manh nữa, mà đã khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm, tay cầm quả táo đỏ mọng cắn rôm rốp, dưới ánh nến vàng mờ ảo, khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng như quả táo, không biết nàng ăn thế nào, cái miệng nhỏ nhắn nhai rất nhanh, một quả táo nhanh chóng hết mất một nửa.

Thẩm Vô Cữu cứ nhìn như vậy, quên cả cơn đau trên vết thương.

Thái y nhanh chóng băng bó lại vết thương cho Thẩm Vô Cữu, tĩnh tâm bắt mạch.

Lúc này, tiếng cắn táo rôm rốp của Sở Du Ninh càng trở nên nổi bật, mọi người không nhịn được mà cùng nhìn về phía nàng.

Sở Du Ninh thấy mọi người đều nhìn sang mình, nhìn quả táo sắp ăn hết trong tay, cúi đầu càng tăng tốc độ.

Mọi người:!

"Không ồn nữa.

"

Sở Du Ninh đưa phần lõi táo còn lại cho mọi người xem.

Đây chính là hàng nhập khẩu mà nàng cố tình đóng gói mang từ hoàng cung ra, ăn một quả ít một quả.

Việt Quốc có không ít vật sản như khoai lang, khoai tây, ngô, táo, lạc, nhưng không cho nhập vào, các nước khác muốn có chỉ có thể bỏ giá cao để mua hàng từ Việt Quốc, không thể trồng, muốn trồng cũng chỉ có thể lén lút, không thể bị phát hiện, nếu không, thuốc súng sẽ hầu hạ.

Việt Quốc cũng nhờ đó mà kìm hãm sự phát triển của ba nước khác, cực kỳ bá đạo.

Tất nhiên, dân thường không dám trồng, các thế lực lớn lén trồng đã là một sự ngầm hiểu.

Nhưng với điều kiện là, trong trường hợp các nước khác không cố tình gây chiến, Việt Quốc không được sử dụng thuốc súng trên chiến trường.

Thực ra, có thuốc súng trong tay, giao ước này chẳng có tác dụng gì, Việt Quốc muốn thống nhất thiên hạ chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng thứ Việt Quốc muốn có lẽ chính là cảm giác ngự trị trên các nước khác.

Mọi người nghe xong đều không nói nên lời.

Ngươi sợ tiếng động ảnh hưởng đến việc thái y bắt mạch mới ăn nhanh như vậy sao? Rõ ràng là sợ người khác giành ăn.

Đại phu nhân dù lo lắng cho Thẩm Vô Cữu đến mấy cũng không nhịn được dùng khăn che giấu nụ cười.

Cảnh tượng này giống hệt như A Quy ăn vụng bị phát hiện, nghe nói Du Ninh công chúa kiêu ngạo ngang ngược, e rằng chỉ là tính trẻ con.
 
Back
Top Bottom