Đô Thị  Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
301,526
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNdZHEsaiV9UslXPG3K0KSbb9GFXW7CDwsiDyUlnEslenRlPmN5qj_gYcGtj6jYYFLXtmqjKaF5FvC_CA7P9ngAcSzzgaDqwzMzYqjZZKxkN-FKbjHcfHG8BdlMLVFzjkg-pYHkBbRfKwPKtgXvD3LO=w215-h322-s-no-gm

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Tác giả: Đại Vương Thị Ngã
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 大王是我

Thể loại: Tiểu Thuyết, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Hào Môn Thế Gia, Học Đường, Trả Thù, Thanh Xuân Vườn Trường, Gia Đình, Tổng Tài

Team dịch: Trà Sữa Tiên Sinh

Giới thiệu

Cô bạn cùng phòng của tôi diễn xuất rất xuất sắc.

Cô ta luôn trừng đôi mắt to tròn, như sắp khóc mà kể lể với bạn: “Tớ chẳng còn gì nữa hết, tớ chỉ còn có mỗi cậu thôi!”

Nhờ chiêu này, nàng ta thu về đủ kiểu đồng cảm.

Đầu tiên là cướp lấy bạn trai vừa đẹp vừa giàu của tôi. Nghe nói bố tôi còn giàu có hơn, cô ả lại tiếp tục nhắm đến ông.

Những cô ta không biết, tất cả đều là cái bẫy mà tôi giăng sẵn cho cô ta.

Làm nhiều việc xấu, cuối cùng cũng phải trả giá thôi!​
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 1


Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.

Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.

Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:

"Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."

"Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."

Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.

Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.

Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"

"Tôi mỗi bữa chỉ ăn hai cái bánh bao cùng nước trắng, nhưng tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên lúc nào tôi cũng đói."

"Tôi đã cố gắng học tập hết sức mình, tôi tự nhủ rằng kiến thức chính là thức ăn tinh thần!"

...

"Bất cứ lúc nào, tôi cũng không bao giờ từ bỏ hy vọng! Tần Vi, bạn đã làm được, bạn thực sự đã làm được!"

Trà Sữa Tiên Sinh

Tần Vi cuối cùng cũng dừng lại, cô ta khẽ hít mũi, cười e thẹn.

Trong lớp học yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng rơi của một cây kim.

Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm mới phản ứng lại, dẫn đầu gọi mọi người vỗ tay.

Ngay lập tức, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tiếng vỗ tay xen lẫn với những tiếng nức nở.

Rất nhiều bạn cùng lớp đã khóc.

Mọi người đều cảm thán trước sự gian truân của Tần Vi, cảm thấy cô ta thực sự quá vất vả rồi.

Số phận đối xử với cô ta thật bất công, nhưng cô ta vẫn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng toàn quốc. Hơn nữa còn xinh đẹp, thanh lịch và thấu hiểu lòng người.

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn cô ta với vẻ tự tin trên bục giảng, lẫn vào đám đông, tôi chỉ vỗ tay vài cái cho có lệ.

Cô ta bước xuống từ bục giảng, chiếc áo phông bó sát và ngắn cũn làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ của cô ta. Chỉ cần khẽ nâng tay là có thể thấy một mảng eo nhỏ trắng nõn.

Cô ta nói với mọi người rằng đó là vì không có tiền mua quần áo mới, vẫn còn mặc đồ cũ từ vài năm trước.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là chiêu trò của cô ta để thu hút đám đàn ông mà thôi.

Thật sự điên quá xuất sắc, nếu không phải tôi đã quá hiểu con người cô ta, có lẽ tôi cũng sẽ bị cảm động.

Lúc nào cũng chỉ có hai chiêu đó, chẳng có gì mới mẻ.

Yêu thích diễn xuất đến vậy, thích được đứng trên sân khấu như thế sao?

Vậy thì để tôi kéo cô ta xuống nhé.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 2


Tôi chủ động tìm gặp cô giáo chủ nhiệm, yêu cầu được ở cùng phòng với Tần Vi, lý do là tôi muốn học hỏi từ cô ta. Hơn nữa, chúng tôi lại đến từ cùng một quê.

Cô giáo đồng ý.

Nhìn tôi mang vào những túi mua sắm hàng hiệu lớn nhỏ, các bạn cùng phòng lập tức xúm lại xem.

Tôi từ từ giới thiệu từng món một cho họ.

Vương Thanh, cô bạn cùng phòng không có nhiều tâm tư, lên tiếng trầm trồ: "Những thứ này phải đắt tiền lắm nhỉ? Thì ra cậu là một tiểu thư nhà giàu!"

Tôi chỉ cười mà không đáp, rồi chia cho mỗi bạn cùng phòng một lọ kem dưỡng da Lamer, bảo rằng đó là quà từ bạn trai yêu dấu của tôi.

Ngoại trừ Tần Vi, tất cả mọi người đều vui vẻ nhận lấy.

Tôi chú ý thấy vẻ mặt của Tần Vi hiện lên nét ghen tị, nhưng cô ta không tiến lại gần.

Tôi cầm một lọ kem và bước đến đưa cho cô ta.

Cô ta đỏ mặt, cúi đầu xoắn chặt hai tay, nói chuyện lắp bắp: "Không... không, tớ không thể nhận được... Cái này đắt quá."

Nói xong, cô ta còn lùi lại một bước, trông có vẻ sợ hãi bất an.

Vương Thanh cười cợt, vỗ vai cô ta: "Sợ gì chứ, nhận đi, với Lạc Gia thì chẳng đáng gì đâu. Đây là tấm lòng của em rể đó mà."

Tôi là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, nên các cô ấy gọi tôi là em cũng không có gì sai.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tần Vi ngại ngùng một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận lấy.

Sau đó, tôi lại mang về cho các bạn cùng phòng vài món quà khác, có khi là phiếu quà tặng siêu thị, nước hoa, thậm chí có cả áo phông LV!

Các bạn trong phòng đều bảo rằng ở cùng phòng với tôi thật hạnh phúc.

Chỉ có Tần Vi, mỗi lần tôi tặng quà, cô ta đều phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu mới chịu nhận.

Mọi người đều nói Tần Vi quá thành thật.

Cô ta có thật thà hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, cô ta chẳng màng đến mấy món quà nhỏ này.

Nếu người khác chỉ muốn uống nước từ cái giếng, thì cô ta chính là người muốn đào cả cái giếng đi.

Tần Vi không được lòng các bạn trong lớp. Để nói chính xác hơn, là không được lòng các bạn nữ.

Cô ta luôn ngồi ở hàng đầu trong lớp, tan học thì vây quanh giáo viên để hỏi bài. Thường xuyên đến ngồi ở văn phòng của giáo viên chủ nhiệm cả buổi chiều.

Vì trước đây Tần Vi đã xây dựng hình tượng học bá, nên mọi người cũng không thấy ngạc nhiên.

Nhưng khi kết quả thi ra, tất cả đều ngỡ ngàng.

Tần Vi bị rớt ba môn.

Còn về câu chuyện cố gắng vươn lên của một "cô nhi", cứ mỗi khi có sự kiện quan trọng, tranh cử chức vụ lớp trưởng, thành viên hội sinh viên, hay bình chọn sinh viên xuất sắc, cô ta lại đem ra sử dụng.

Lúc đầu, ai nấy đều cảm động rơi nước mắt, nhưng về sau thì không còn ai xúc động nữa.

Thậm chí còn có người bắt đầu chế giễu. Trà sữa tiên sinh

Mỗi khi có sự kiện quan trọng là lại lôi chuyện gia cảnh ra nói, chẳng phải đó là cạnh tranh không lành mạnh sao?
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 3


Trong phòng dần chia thành hai phe: tôi và Vương Thanh cùng một số bạn khác là một phe, còn Tần Vi chỉ có một mình.

Ngoại trừ Tần Vi, mọi người trong phòng đều đã có bạn trai.

Ngay cả chị gái trưởng phòng bảo thủ nhất là Trương Ngân cũng đã xác lập mối quan hệ với lớp trưởng Chu Tinh.

Mấy cô gái thường hay trêu chọc lẫn nhau về chuyện tình cảm.

Mỗi khi đến lúc như vậy, Tần Vi luôn đỏ mặt, bịt tai lại, bảo chúng tôi đừng nói nữa.

Cô ta làm như chúng tôi là những kẻ lưu manh, trong khi thực ra chúng tôi cũng chẳng nói gì quá đáng.

Buồn cười hơn nữa là Tần Vi lại đi kể những chuyện riêng tư trong phòng cho bọn con trai nghe.

Có một thời gian, mấy cậu con trai trong lớp cứ nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ, làm chúng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi Chu Tinh nghiêm túc nhắc nhở Trương Ngân rằng Tần Vi còn nhỏ, rất ngây thơ, bảo chúng tôi phải chú ý lời nói!

Ngây thơ?

Cũng đúng thôi, cô ta luôn tỏ ra ngây thơ trước mặt con trai.

Ngoài ra, ở cùng nhau lâu ngày, có thể người khác không biết, nhưng chúng tôi thì rất rõ, Tần Vi không hề nghèo khổ như cô ta vẫn nói.

Cô ta ăn mặc và tiêu xài không hề kém cạnh ai.

Lúc đầu mọi người nghĩ rằng có lẽ cô ta vừa học vừa làm thêm, nhưng thực tế không phải vậy.

Cô ta lười biếng, ngay cả việc dọn dẹp phòng cũng không làm.

Trà sữa tiên sinh Cuối tuần thì có thể ngủ đến chiều, tối lại đi dạo sân trường với mấy cậu con trai. Thử hỏi người như vậy có thể làm công việc bán thời gian nào?

“Giả tạo” là nhận xét của nhiều cô gái về cô ta.

Tất nhiên, bọn con trai thì không nghĩ vậy, họ chỉ thấy Tần Vi thật đáng thương.

Nhưng dù sao thì, nếu không có gì đặc biệt, chúng tôi sẽ phải ở chung với nhau bốn năm.

Cũng không phải chuyện gì to tát, có gì không vừa mắt thì nhịn một chút là xong.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, lại xảy ra một việc không lớn không nhỏ.

3

Trương Ngân khóc nức nở khi trở về phòng.

Trà Sữa Tiên Sinh

Chúng tôi lập tức vây quanh: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Ngân là người từ nông thôn thi đậu vào đại học, bình thường rất tích cực trong mọi việc, là trưởng phòng cũng rất tận tâm, được lòng mọi người.

Không hiểu sao lần này cô ấy lại khóc đến mức này.

“Chu Tinh bảo tớ phải chia học bổng cho Tần Vi, anh ấy nói cô ta cần số tiền này!”

Nghe xong, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.

Tần Vi đã rớt ba môn, vốn dĩ không có tư cách nhận học bổng mà.

Trương Ngân nghẹn ngào: “Chu Tinh nói Tần Vi rớt môn nên không được xét học bổng. Học bổng hạng nhất của tớ là 3000 tệ, anh ấy muốn tớ chia ít nhất một nửa cho Tần Vi, nhưng tiền sinh hoạt của tớ còn chưa đủ nữa!”

Vương Thanh không thể chịu nổi: “Cô ta rớt môn, không đủ điều kiện nhận học bổng thì liên quan gì đến cậu? Tại sao lại phải chia phần thưởng của cậu cho cô ta?”

“Với lại Chu Tinh là bạn trai cậu mà, anh ta có ý gì vậy? Sao lại giúp người ngoài?”

Nghe xong câu đó, Trương Ngân càng khóc to hơn: “Chu Tinh nói là người làm cán bộ lớp phải làm gương, giúp đỡ bạn học, hơn nữa đây cũng là ý của cô chủ nhiệm lớp.”

“Thật quá đáng! Ai yếu là có lý à?” Cả phòng chúng tôi đều bùng nổ.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 4


Nhưng bảo Trương Ngân công khai nói "không" với cô giáo chủ nhiệm thì không thể nào.

Việc xét học bổng và danh hiệu đều do cô giáo chủ nhiệm quyết định.

Trà Sữa Tiên Sinh

“Cậu cứ giữ phần thưởng của mình, tớ có cách.”

Tôi an ủi Trương Ngân, rồi Tần Vi mở cửa bước vào.

Vừa thấy cô ta bước vào, cả phòng lập tức im lặng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

Trương Ngân vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Cô ta chẳng hỏi gì, thậm chí không thèm nhìn chúng tôi, cứ thế bước qua.

Đầu cô ta ngẩng cao, như một con thiên nga trắng.

Nếu nói cô ta không biết gì về chuyện này, chỉ là Chu Tinh và cô chủ nhiệm tự ý quyết định thì chẳng ai tin cả!

Trương Ngân siết c.h.ặ.t t.a.y bên cạnh.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy yên tâm.

“Đáng ghét thật!” Vương Thanh nhanh miệng không nhịn nổi nữa, liền xông tới.

“Tần Vi, lớp trưởng bảo Trương Ngân chia cho cô một nửa học bổng là sao? Có phải cô đã nhờ lớp trưởng và cô chủ nhiệm không?”

Tần Vi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vương Thanh: “Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sắp xếp thế nào thì liên quan gì đến tôi? Không phục thì đi tìm họ mà nói!”

Nói xong, cô ta mở một cuốn sách ra, tự mình viết vẽ lung tung.

Ngay trang đầu tiên của cuốn sách, rõ ràng có dòng chữ: “Tôi luôn đạt được những gì mình muốn!”

Tôi đã thấy, và tôi tin rằng các bạn cùng phòng cũng đã thấy.

“Đáng ghét thật!” Vương Thanh siết chặt nắm đấ m, định hành động nhưng bị tôi ngăn lại.

Bị đ ánh là hìn))h ph ạt quá nhẹ rồi.

Điều tôi muốn là từ giờ trở đi, cô ta muốn gì cũng không thể có được!

Chẳng mấy chốc, ngày trao giải đã đến. Cô chủ nhiệm đọc danh sách các sinh viên đạt giải.

Theo chỉ thị của cô chủ nhiệm, sau đó, Trương Ngân và một số sinh viên khác đạt giải sẽ lên sân khấu tuyên bố sẽ chia sẻ học bổng với Tần Vi, đồng thời đề cao tinh thần giúp đỡ sinh viên khó khăn.

Mọi người đều không muốn, nhưng chẳng có cách nào khác.

Trương Ngân vừa định đứng dậy, tôi giữ tay cô ấy lại rồi ung dung bước lên bục.

Tôi cúi đầu chào mọi người: “Chào thầy cô và các bạn, trước hết em xin gửi lời chúc mừng chân thành đến các bạn đã đạt giải, đây đều là những gì các bạn xứng đáng nhận được!”

Tôi nói tiếp: “Bạn cùng phòng của em, Trương Ngân, cũng là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nhưng cô ấy luôn tự tin và mạnh mẽ, chưa bao giờ lấy đó làm lý do để nhận thêm sự giúp đỡ mà tự mình đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, đồng thời không hề sao nhãng việc học. Em rất khâm phục cô ấy!”

“Còn nhiều bạn khác cũng giống như cô ấy, và cô chủ nhiệm cùng lớp trưởng cũng muốn khuyến khích các bạn học khác...”

Tôi đứng trên bục và nói: “Tại đây, với tư cách là phó lớp trưởng, em tự nguyện đóng góp 5000 tệ, cùng với lớp trưởng và cô chủ nhiệm hỗ trợ các bạn hoàn cảnh khó khăn có tiến bộ trong đợt thi này!”

Nói xong, tôi dẫn đầu vỗ tay và hô to khẩu hiệu: “Lớp trưởng oai phong, cô chủ nhiệm muôn năm!”

Ban đầu, mọi người đều cảm thấy bối rối khi thấy tôi đột ngột leo lên bục nói những điều chẳng đầu chẳng đuôi. Cả lớp im lặng trong hai giây.

Ngay sau đó, mọi người đều hiểu ra và cả lớp trở nên sôi động. Tiếng reo hò muốn làm vỡ cả trần nhà.

Các bạn cùng lớp đều ngạc nhiên và thán phục, đây là loại lớp trưởng, cô chủ nhiệm, và phó lớp trưởng gì mà sẵn sàng bỏ tiền túi ra để thưởng cho các bạn khác!

Tôi vẫy tay ra hiệu mọi người yên lặng: “Em biết có rất nhiều bạn tiến bộ, nhưng em nghĩ chúng ta nên đặt ra một tiêu chuẩn, chẳng hạn như các bạn không rớt môn mới được tham gia đánh giá giải thưởng, mọi người thấy có được không?”

Ý kiến này quá hợp lý!

Trong một lớp đại học, ít nhất cũng có hơn hai mươi người không rớt môn, nên phạm vi này rất rộng.

Hơn nữa, nếu nói là thưởng cho các bạn có tiến bộ, mà lại rớt môn thì có tiến bộ gì?

“Nếu không còn ý kiến gì nữa, chúng ta hãy để cô chủ nhiệm và lớp trưởng quyết định nhé!”

Đối diện với những gương mặt tràn đầy hy vọng và tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cô chủ nhiệm và Chu Tinh thực sự không thể nói "không."

Họ đành phải miễn cưỡng tuyên bố sẽ đóng góp mỗi người 2000 tệ, cùng tôi thưởng cho các bạn có tiến bộ.

Nhưng cuối cùng chẳng ai được lợi, mà họ còn bị chế nhạo.

Các bạn trong lớp nói rằng họ chỉ làm ra vẻ, hoạt động do họ khởi xướng mà còn đóng góp không bằng tôi.

Khiến hai người này một thời gian dài mặt mày ủ dột.

Tất nhiên, người tức giận nhất là Tần Vi, cô ta hoàn toàn không được chia phần học bổng.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 5


Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sợ chuyện này bị làm lớn lên nên cũng không dám bênh vực cô ta.

Tần Vi à, cảm giác không thể muốn gì được nấy thật khó chịu, đúng không?

Và đây chỉ mới là khởi đầu thôi.

Trương Ngân và Chu Tinh đã chia tay, họ chia tay một cách không hề êm đẹp.

Sau vụ lùm xùm về học bổng, Chu Tinh bắt đầu lạnh nhạt với Trương Ngân.

Trương Ngân nghĩ rằng chuyện lần trước khiến Chu Tinh mất mặt, chỉ cần dỗ dành anh ta là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Chu Tinh cứ khăng khăng không muốn nói nhiều.

Trà Sữa Tiên Sinh

Cuối cùng, trong một buổi tự học, Chu Tinh vội vã rời đi và để quên điện thoại trên bàn.

Trương Ngân cầm điện thoại đuổi theo, và đúng lúc đó, điện thoại rung lên.

Trong lúc chạy vội, Trương Ngân vô tình bấm nghe, và giọng nói yếu ớt của một cô gái vang lên: “Anh sao giờ vẫn chưa đến? Anh cũng không muốn quan tâm đến em nữa sao?”

Sau đó là tiếng nức nở của cô gái.

Giọng nói ấy chúng tôi không lạ gì, đó là Tần Vi. Trà sữa tiên sinh

Trương Ngân dừng lại, không hiểu sao lại mở tin nhắn trong điện thoại của Chu Tinh lên xem, và cơn giận bùng lên.

Chu Tinh và Tần Vi trò chuyện rất sôi nổi, đến mức tin nhắn còn không thể đọc hết.

Tần Vi kể cho Chu Tinh nghe về mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi, nói bóng gió rằng tôi chẳng có chút học thức, chỉ dựa vào việc có bạn trai giàu mà tiêu xài phung phí, coi trời bằng vung, không giống như cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trong lời kể của cô ta, chúng tôi là những kẻ xấu xa, không khác gì quỷ dữ. Vì ghen tị với nhan sắc và tài năng của Tần Vi mà chúng tôi bắt nạt, lạnh nhạt với cô ta - một cô nhi đáng thương!

Không ai có thể giúp cô ta.

Tần Vi gọi Chu Tinh là “anh trai,” và cô ta không ít lần gửi cho Chu Tinh những video mình nằm khóc một mình. Đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ sợ hãi, trông như một chú thỏ trắng tội nghiệp.

Cô ta nói: “Anh trai, em không còn gì cả, em chỉ còn có anh thôi!”

Rồi cô ta còn nhiều lần gọi Chu Tinh ra để chạy việc cho cô ta.

Nhìn vào thời gian của mỗi lần gọi đó, nhiều lần đều là lúc Trương Ngân và Chu Tinh hẹn hò, Tần Vi lại gọi Chu Tinh đi.

“Đáng ghét, chúng ta đi tìm họ thôi!” Vương Thanh kéo Trương Ngân định đi ngay.

“Chờ đã.”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 6


Tôi ngăn cả hai lại, “Đi cãi nhau với họ à? Như thế thì quá dễ dàng cho họ rồi!”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của các bạn cùng phòng và nháy mắt: “Cô ta không phải trà xanh sao? Vậy chúng ta hãy dùng trà xanh để t iêu di&ệt trà xanh!”

Tối hôm đó, theo ám hiệu của tôi, Trương Ngân đã tung một loạt hàng chục ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và các giao dịch chuyển khoản giữa Chu Tinh và Tần Vi lên nhóm lớp.

Cả lớp xôn xao.

Lớp trưởng Chu Tinh đã có bạn gái mà vẫn còn dây dưa với Tần Vi sao? Hình như Chu Tinh còn chuyển cho Tần Vi không ít tiền nữa chứ?

Tần Vi luôn miệng gọi "anh trai", lấy cái thân thế đáng thương của mình ra làm lá chắn, cái chiêu trò này thật không còn gì để nói!

Lúc này, nam sinh Vũ Vĩ chủ động nhắc tên Tần Vi: "Cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'anh trai' vậy?"

Trà Sữa Tiên Sinh

"Vài ngày trước cậu còn bảo Thường Siêu là anh trai duy nhất của cậu, cậu chỉ có mỗi anh ấy thôi mà? Hóa ra cái mánh khóe này của cậu có thể áp dụng cho nhiều người à?"

Một loạt câu hỏi liên tục của Vũ Vĩ khiến mọi người bắt đầu nhận ra sự thật.

Vũ Vĩ và Thường Siêu là bạn cùng phòng, hai người có quan hệ rất thân thiết.

Giờ đây, Vũ Vĩ không thể ngồi yên, quyết định đứng ra giúp Thường Siêu đòi lại công bằng.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Vũ Vĩ tiếp tục tung ra một quả b.o.m lớn: "Thường Siêu mỗi tháng cho cậu 3000 tệ tiêu vặt, cậu nhận rồi đúng không? Chúng tôi có bằng chứng chuyển khoản đây! Thế mà cậu lại còn bắt Chu Tinh mua máy tính cho cậu nữa là sao?"

"Cậu nghĩ Thường Siêu là gì? Còn cậu là cái quái gì?"

Nhóm lớp bùng nổ, nhiều người nhảy vào nói rằng đã thấy Tần Vi nhiều lần đi cùng những nam sinh khác nhau.

Một người tự nhận là sinh viên nghèo không làm thêm, nhưng ăn mặc thì còn sang trọng hơn đa số mọi người, vậy tiền ở đâu ra?

Còn dám ám chỉ bạn cùng phòng là chỉ biết tiêu tiền của bạn trai mà không có khả năng độc lập, thế còn cô ta có khả năng gì?

...

Nhân vật chính #trasuatiensinh của câu chuyện, Tần Vi và Chu Tinh, không rõ là ngại ngùng không dám đối đáp hay là không thấy, đều bặt vô âm tín.

Trương Ngân lại tiếp tục bước tiếp theo, cô ấy thậm chí còn bình tĩnh hơn cả những người ngoài cuộc khác.

"Tôi luôn coi trọng đoạn tình cảm này, nhưng nhìn thấy những sự thật này đã khiến tôi sụp đổ. Có lẽ là do tôi chưa đủ tốt, một người là bạn trai của tôi, một người là bạn cùng phòng của tôi... Hy vọng mọi người ai cũng sẽ được hạnh phúc.”

Sau đó, mặc cho mọi người nói gì đi nữa, Trương Ngân cũng không còn quan tâm.

Đến tối, trong lớp có sáu người lần lượ#trasuatiensinh, năm người là nam sinh có điều kiện gia đình khá tốt.

Còn một người nữa, là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

Cuối cùng, Chu Tinh và Tần Vi cũng lặng lẽ rời khỏi nhóm lớp.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 7


Chúng tôi ở trong ký túc xá gọi lẩu Haidilao về, vừa ăn vừa lướt qua những bình luận "xấu" về Tần Vi, cười không ngớt.

Sau khi xảy ra những chuyện không vui như thế, đáng lẽ ra chúng tôi và Tần Vi không thể sống chung dưới một mái nhà nữa.

Trước đây, tuy rằng mọi người đều có những lời xì xào về Tần Vi, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra lịch sự. Còn bây giờ, cả ký túc xá đều chế giễu cô ta một cách thẳng thừng. Ai mang đồ ăn vặt về cũng chia cho cả phòng, chỉ riêng cô ta là không được chia.

Có lần, khi thấy Tần Vi trở về, Vương Thanh đập bàn một cái rồi mắng thẳng vào mặt cô ta: "Tôi nói này, sao cậu còn dày mặt mà bám trụ ở ký túc xá chúng tôi thế? Cậu không biết xấu hổ à? Nếu là tôi, tôi đã chuyển ra ngoài từ lâu rồi!"

Tần Vi tức giận đến mức ôm mặt chạy ra ngoài.

Trước đây, nếu xảy ra chuyện này, chẳng bao lâu cả lớp sẽ chỉ trích chúng tôi. Nhưng giờ đây, mặt nạ của Tần Vi đã bị l*t tr*n, ai cũng biết cô ta là một "trà xanh" chính hiệu, ai cũng muốn mắng cô ta một câu "Đáng đời". Thậm chí còn mong nhìn thấy cô ta bị chê cười.

Tần Vi đã mấy lần tìm đến giáo viên chủ nhiệm, nhưng người từng rất ưu ái cô ta giờ lại thờ ơ, thậm chí lớn tiếng trách mắng cô ta phải tự tìm ra nguyên nhân của mình, biết đoàn kết với bạn bè, đừng suốt ngày đổ lỗi cho người khác.

Đúng lúc đó, chúng tôi đang định gặp giáo viên để xin chuyển ký túc xá thì vô tình bắt gặp cảnh này, khiến cả đám ôm bụng cười không ngớt.

Tuy nhiên, sau đó, chủ nhiệm lại nghiêm mặt nói rằng các phòng ký túc xá khác đã chật kín, bảo chúng tôi tuân theo sắp xếp, khiến Trương Ngân, Vương Thanh và những người khác không khỏi than phiền.

Mất đi "chỗ dựa", Tần Vi cũng trở nên ủ rũ một thời gian.

Nhưng đó không phải là điều tôi muốn.

Trà Sữa Tiên Sinh

Chuyện mới chỉ là bắt đầu, một chút trở ngại nhỏ nhoi này đối với Tần Vi thì có đáng gì đâu.

Tôi tin rằng với "sự kiên trì" của cô ta, chẳng mấy chốc cô ta sẽ lại đứng lên thôi.

Sáng thứ bảy, bạn trai tôi là Từ Thành mời cả ký túc xá chúng tôi đi ăn ở nhà hàng Phỉ Thúy. Nhà hàng này nằm trong khu biệt thự gần trường, vừa kín đáo lại không kém phần sang trọng.

Đây là lần đầu tiên Từ Thành gặp gỡ bạn cùng phòng của tôi, anh mặc một bộ vest đặt may, trông rất phong cách.

Khi các bạn tôi đến, anh đã xin lỗi mọi người, nói rằng đáng lẽ ra anh phải gặp họ từ lâu rồi, nhưng do đi công tác nước ngoài nên bị trễ hẹn. Vừa nói, anh vừa lấy ra mấy túi xách in logo thương hiệu nổi tiếng để tặng mọi người.

"Ơ, còn ai chưa tới à?" Từ Thành nhìn túi xách còn lại trên tay rồi hỏi tôi.

"À, còn một bạn có chút việc bận." Tôi mỉm cười đáp.

"Vậy để em mang cái này về cho bạn ấy nhé, bánh ngọt ở đây làm rất ngon, lát nữa cũng gói về luôn." Từ Thành chu đáo nói.

Tôi đang định nói tiếp thì Vương Thanh không nhịn nổi mà cắt ngang: "Mang về cho cô ta làm gì? Cái đồ lòng dạ đen tối như vậy dùng đồ tốt làm gì cho phí!"

"Các người... vu khống!"
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 8


Lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Tần Vi trong bộ đồng phục khách sạn với khuôn mặt trắng bệch đứng ở cửa, tay còn bưng một đĩa thức ăn.

Vương Thanh là người phản ứng nhanh nhất: "Cô làm việc ở đây à?"

Tần Vi xúc động nói: “Không được sao? Tôi dựa vào khả năng của mình kiếm sống, không trộm không cướp của ai.”

Tôi vuốt nhẹ mái tóc, chậm rãi nói: “Tần Vi, không phải là vì ở lớp cô đã bị lật tẩy, không còn ai khờ dại để chu cấp tiền cho cô nữa sao? Bây giờ phải đi bưng bê, thật là ủy khuất cho cô rồi!”

"Cô..." Tần Vi tức giận đến mức run rẩy, suýt nữa làm rơi cả đĩa thức ăn.

Từ Thành đứng bên cạnh nghe được sơ qua câu chuyện, tưởng rằng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn học nên vội vàng bước tới trước, cầm lấy đĩa thức ăn và làm người hòa giải.

“Đều là bạn học với nhau, có ý kiến khác nhau là chuyện bình thường thôi. Anh cũng từng trải qua thời đại học rồi, giờ nghĩ lại thì chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Nào, nào, mọi người cứ nói rõ ràng với nhau là được mà, cùng ngồi ăn cơm đi!”

Tôi hừ lạnh một tiếng.

Vương Thanh thấy không vui định nói gì đó, nhưng Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay của cô ấy: “Thôi đi, về nhà rồi tính, đừng để người ngoài cười vào mặt.”

Khi Tần Vi ngồi xuống bàn ăn, cả nhóm chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, Từ Thành đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, các bạn cùng phòng cũng nể mặt tôi mà không nói gì thêm.

Mặc dù chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi, nhưng Từ Thành đã bắt đầu quản lý công việc kinh doanh của gia đình, lời lẽ trưởng thành và khéo léo, phong thái tự tin, khiến tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Bữa tiệc này được anh ấy chuẩn bị rất chu đáo, mỗi người một phần bít tết, hải sâm, bào ngư, vi cá, cùng những món ăn tinh tế khác mà chúng tôi không biết tên, khiến mấy cô gái phải choáng ngợp. Chưa kể đến đồ uống là mấy chai rượu vang “Lafite” trông rất đắt đỏ.

Từ Thành hiểu biết rộng, nói chuyện gì cũng có thể bàn luận nên không khí bữa ăn nhìn chung khá ổn.

Còn Tần Vi, cô ta hầu như không động đũa, trên mặt hiện rõ vẻ tủi thân như đang chịu đựng một nỗi nhục lớn. Nhưng dáng vẻ này tất nhiên không phải để chúng tôi, những người bạn cùng phòng nhìn thấy.

Tôi cúi xuống giả vờ buộc lại dây giày.

Và rồi tôi nhìn thấy mũi chân của Tần Vi đang cọ qua cọ lại vào chân của Từ Thành.

Hai tiết học buổi sáng là tiếng Anh.

Mãi đến khi chuông báo vào lớp vang lên, trong phòng học vẫn còn nhiều chỗ trống.

Cô Vương dạy tiếng Anh là người rất hiền, chưa bao giờ điểm danh, mà lớp của cô lại bắt đầu lúc 7 giờ 50 nên tỷ lệ học sinh đến lớp luôn không cao.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu be bước vào lớp, tóc ngắn và gọn gàng, trông khá là năng động. Bà ta hắng giọng một chút rồi nói: “Cô Vương đang nghỉ thai sản. Từ bây giờ, tôi sẽ thay cô ấy dạy các em. Mọi người cứ gọi tôi là cô Trương.”

Bà ta đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi rồi nhìn quanh lớp học một vòng, sắc mặt không được vui lắm: “Sao lại vắng nhiều người thế này? Thôi được rồi, chúng ta sẽ điểm danh trước đã.”

Trà Sữa Tiên Sinh

Cả lớp xôn xao, ai nấy đều nhanh chóng gọi điện thoại báo cho bạn cùng phòng mau chóng đến lớp. Chẳng mấy chốc, các nhóm bạn kéo nhau vào lớp, trừ Tần Vi. Không ai báo cho cô ta.

Cô Trương rất hài lòng với kết quả này, ghi lại tên Tần Vi vào sổ.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 9


Bà không ngẩng đầu lên mà nói: “Những ai không đến sẽ bị ghi điểm 0 cho phần điểm chuyên cần. Bây giờ chúng ta bắt đầu học.”

Chúng tôi, mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau cười.

Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay tôi, nói nhỏ: “Cậu có nhận thấy gần đây Tần Vi thường xuyên đi muộn về sớm, hầu như không thấy mặt cô ta trong ký túc xá nữa.”

Vương Thanh #trasuatiensinh hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nếu là tớ mà bị mất mặt như vậy, thà biến mất luôn còn hơn, làm gì còn mặt mũi mà xuất h#trasuatiensinhọi người nữa. Còn không mau cụp đuôi lại mà sống cho yên ổn.”

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

Đó là nói người bình thường thôi, vấn đề là Tần Vi đâu phải người bình thường.

Gần hết tiết học thứ hai, một tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa lớp.

Cô Trương không hài lòng, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa: “Giờ này rồi mới đến? Tiết thứ hai đều sắp hết rồi!”

"Về chỗ ngồi ngay!"

Tần Vi ngẩng cao đầu, bước vào lớp. Bước đi của cô ta rất ung dung, chẳng hề có vẻ gì là vội vã, cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang.

Lúc này, mọi người mới nhận ra Tần Vi vừa làm tóc xong, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Cô ta khoác một chiếc áo lông trắng, bên trong là một chiếc váy liền màu hạnh, và còn mang theo một chiếc túi xách Chanel phiên bản giới hạn.

Tần Vi ngồi xuống, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại iPhone mới toanh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

Trà Sữa Tiên Sinh

Cô ta chẳng phải luôn nói mình là học sinh nghèo, mồ côi sao? Nghèo mà lại có thể dùng được những thứ này à? Cuộc sống này còn tốt hơn cả sinh viên bình thường nữa đấy chứ!

Chẳng mấy chốc Trà sữa tiên sinh, tin tức về việc Tần Vi có bạn trai cực kỳ giàu có lan truyền khắp cả khoa, do chính cô ta cố ý hay vô tình tiết lộ.

Có người còn nói đã thấy bạn trai của Tần Vi đến đón cô ta ở cổng trường, lái hẳn một chiếc Lamborghini!

“Xì, chắc là loại không ra gì mới để ý đến cô ta! Có khi là làm bộ làm tịch cho thiên hạ xem thôi.” Vương Thanh cố tình cười khẩy trước mặt Tần Vi.

Tần Vi không chịu thua, liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý: “Có phải loại tốt hay không, đâu phải do cô nói là được!”

7

Từ đó về sau, Tần Vi luôn ra sức khoe khoang trước mặt chúng tôi về sự quan tâm, chăm sóc của bạn trai mới dành cho cô ta.

Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta càng ra sức phô diễn.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 10


Khi tôi đang rửa mặt ở bồn rửa, Tần Vi đột ngột bước đến bên cạnh, tay cầm bốn, năm tuýp sữa rửa mặt, giọng vui vẻ: “Anh yêu của tôi biết da tôi nhạy cảm và dễ kích ứng, nên đã chuẩn bị cho tôi mỗi loại một tuýp từ các thương hiệu khác nhau, để tôi thử xem loại nào dùng thích nhất.”

Thấy tôi không đáp lại, cô ta tiếp tục nói: “Đối với những người đàn ông có tiền, bỏ ra chút tiền không đáng gì, nhưng nếu họ sẵn sàng dành thời gian cho bạn, thì chắc chắn là họ thực sự quan tâm đến bạn, đúng không?”

Tôi lau mặt, treo khăn lên rồi gật đầu: “Cậu nói đúng, nhưng mà…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, chạm vào ánh mắt đầy vẻ đắc ý của cô: “Nhưng da nhạy cảm thì kỵ nhất là dùng lung tung các loại mỹ phẩm. Sao người yêu của cậu không tìm hiểu kỹ càng trước nhỉ?”

“Còn nữa, con gái thì nên đọc nhiều sách hơn. Đừng vì chút ân huệ nhỏ nhặt mà lại coi như điều gì to tát, kẻo bị người ta cười chê.”

“Cậu... cậu ghen tỵ với tôi chứ gì!” Tần Vi tức tối lườm tôi một cái, còn định nói gì thêm nhưng Trương Ngân và Vương Thanh đã bước tới.

“Cậu có vấn đề à? Bạn trai người ta thế nào cậu cũng thấy rồi, cậu có gì để so sánh chứ?”

“Cậu định kiếm chuyện à?”

“Cậu có gì để người ta phải ghen tỵ?”

...

“Hừ, các người cứ đợi mà xem!” Tần Vi thấy chúng tôi đông người, liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý rồi quay đầu bỏ đi.

Tôi lắc đầu, có những người không bao giờ kiềm chế được bản thân. Được chút lợi lộc là vội vã khoe khoang ngay.

Vương Thanh ôm đầu, bực bội nói: “Không chịu nổi nữa rồi, mình thật sự không thể ở cùng cô ta được nữa!”

Tôi vỗ vai cô ấy: “Không sao đâu, cứ coi như xem kịch vui, thêm chút gia vị cho cuộc sống ấy mà!”

Với hiểu biết của tôi về Tần Vi, cô ta sẽ không chỉ nói suông, chẳng mấy chốc cô ta sẽ làm ra chuyện lớn.

Vào ngày Giáng sinh, Từ Thành đến đón tôi đi xem phim.

Trên đường đi, anh ấy dường như không tập trung, điện thoại cứ rung liên tục. Anh ấy tắt máy, nhưng điện thoại lại tiếp tục rung, rồi tin nhắn thông báo lại vang lên.

Khi Từ Thành đang loay hoay không biết làm sao, tôi đột ngột hỏi: “Anh thấy Tần Vi thế nào?”

“Ừm?” Từ Thành rõ ràng khựng lại, anh ấy cười một cách gượng gạo, “Sao tự nhiên em lại nhắc đến cô ấy?”

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi lướt điện thoại, làm như không có chuyện gì: “Cô ấy ở cùng phòng ký túc xá với em mà, mọi người đều nói không thể chịu nổi khi sống chung với cô ấy nữa, ai cũng rất bất mãn.”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 11


“Cô ấy là một cô gái nhỏ không có cha mẹ, cũng tội nghiệp lắm. Các em hãy rộng lượng hơn chút, được không?” Từ Thành nói với giọng thương hại Tần Vi, như thể chúng tôi đã b??ắt n!ạt cô ta, thật là nực cười.

Đột nhiên, tôi mất hết hứng thú.

Tôi cười lạnh: “Nếu không phải mẹ anh bảo anh đối xử tốt với em, chắc anh còn chẳng có thời gian đi xem phim với em, đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó? Chỉ là công việc anh quá bận thôi…” Lời giải thích của Từ Thành thật yếu ớt.

Khi điện thoại của anh ấy lại tiếp tục rung không ngừng, tôi nổi giận: “Được rồi, anh đi lo việc của anh đi, thả em xuống đây!”

Người đàn ông trước mặt dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói lời “xin lỗi” rồi vội vã rời đi.

Tôi mở điện thoại, ánh mắt dừng lại trên dòng trạng thái mà Tần Vi đã đăng trên mạng xã hội cách đây nửa giờ. Đôi chân trắng nõn của cô gái bị thương, má’u chảy đầy đất, trông thật đáng sợ.

Phía dưới là một đoạn chữ: “Tôi chẳng có gì cả, không gia đình, không bạn bè, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”

Một sự giả tạo tột độ, thật khó chịu, nhưng đàn ông lại đúng là dễ bị mắc lừa bởi những thứ như thế này.

“Hừ.”

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi cười lạnh, gọi cho một tay săn tin: “Tôi có một tin sốt dẻo…”

Cúp máy, tôi cảm thấy như vừa hoàn thành một việc lớn, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, vừa đón taxi về nhà vừa ngân nga một bài hát.

8

Ngày hôm sau là thứ Bảy, tôi như thường lệ ngủ nướng đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Công việc kinh doanh của mẹ tôi ngày càng phát đạt, vài năm trước đã chuyển công ty từ Nam Thành lên Bắc Thành. Nhà tôi không xa trường học lắm, nên mỗi thứ Sáu tôi thường về nhà.

Lúc này, tôi mơ màng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, chẳng bao lâu sau còn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng che tiếng ồn, nhưng âm thanh lại càng lúc càng lớn. Tôi mặc kệ, nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

Không ngủ nổi nữa!

Tôi bực bội ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới có tám giờ.

Tôi thầm nghĩ, ai mà đến sớm thế này, người nhà đều biết tôi đang nghỉ ngơi, không ai quấy rầy cả.

Mở cửa ra, thấy chị Lý đang đứng trước cửa với vẻ mặt lo lắng, biểu cảm không mấy tự nhiên: “Cô chủ, người nhà họ Từ đến rồi, phu nhân đang nổi giận đấy ạ!”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 12


Ồ? Nhanh vậy sao?

Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười, sau khi thu dọn qua loa, tôi đi xuống tầng vào phòng khách.

Ba mẹ của Từ Thành đang nói những lời khẩn khoản cầu xin. Còn Từ Thành thì cúi đầu đứng một bên, tay siết chặt bên hông.

Người lúc nào cũng đầy tự tin như anh ấy hôm nay lại như thế này, thật hiếm có.

Trà Sữa Tiên Sinh

Mẹ tôi, người luôn sang trọng và quyền quý, lúc này lại đang đầy vẻ giận dữ, bà mạnh mẽ ném một xấp ảnh lên bàn trà: “Sự thật đã rành rành ra đây rồi #trasuatiensinh , các người còn gì để nói?”

“Chú dì, Từ Thành, mọi người đến rồi à, sao còn đứng đó? Ngồi đi chứ!”

Tôi giả vờ như không biết chuyện gì, tiến lại gần và #trasuatiensinhng sớm uống trà không tốt cho dạ dày đâu, rót cho chú dì ly sữa, còn Từ Thành thì thích uống nước cam.”

Thái độ chu đáo của tôi khiến bầu không khí trong phòng khách càng thêm nặng nề.

Chị Lý không động đậy, mà nhìn mẹ tôi với vẻ khó xử: “Phu nhân…”

Tôi cau mày: “Chị Lý, sao còn chưa đi?”

“Đi đâu mà đi? Họ cũng xứng sao?" Mẹ tôi dường như đã tức giận đến cực điểm, hét lên.

"Đủ rồi! Tất cả là lỗi của tôi, có gì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng làm khó bố mẹ tôi nữa!" Từ Thành đang đứng ở góc phòng đột nhiên cũng hét lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi thoáng một chút bối rối nhìn mọi người.

Mẹ tôi đưa điện thoại cho tôi với vẻ tức giận: "Con nhìn xem, nhìn xem. Con đúng là quá hiền lành rồi, bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa!"

Tôi bật màn hình điện thoại, trên đó hiện rõ tiêu đề "Đại công tử của Tập đoàn Vũ Dương nghi ngờ bỏ rơi bạn gái nhà giàu để yêu một cô gái ngây thơ".

Bức ảnh phía dưới là cảnh Từ Thành ôm một cô gái mặc váy len trắng, tóc đen dài bay phấp phới. Họ đang lao nhanh vào bệnh viện.

Khuôn mặt cô gái nép chặt vào n.g.ự.c Từ Thành, bị che kín, nhưng đôi chân nhỏ lộ ra dưới váy với vết má!!u loang lổ đã tố cáo thân phận của cô ta. Chính là cô bạn cùng phòng giỏi pha trà của tôi, Tần Vi.

Tôi cúi xuống, nhặt những bức ảnh rải rác trên bàn trà.

Trong phòng bệnh, Tần Vi yếu ớt dựa vào lòng Từ Thành, nước mắt lưng tròng.

Tần Vi nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Thành, ánh mắt chăm chú nhìn anh, vừa nói vừa khóc, còn vẻ mặt Từ Thành thì đầy xúc động.

...

Nhìn đến đây, tôi không thể không khâm phục tay nghề chuyên nghiệp của những tay săn ảnh. Đúng là có tiền có thể khiến m a q uỷ đẩy cối xay. Dưới sự yêu ca

Àu của tôi, họ đã khắc họa tình yêu bị c.ấm đoá n của đôi "uyên ương b ạc mệ nh" này một cách sống động đến từng chi tiết.

Chất lượng ảnh còn rõ nét đến mức lỗ chân lông trên mặt cũng có thể nhìn thấy.

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng giây tiếp theo lại ru..n r’ẩy thốt lên kin/h n::gạc: "Chuyện... chuyện này là thế nào?"
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 13


Khuôn mặt tôi ngay lập tức trở nên trắng bệch, giọng nói run rẩy, nước mắt tràn ra khỏi mắt.

Tôi nhìn về phía Từ Thành: "Anh nói cho tôi biết... chuyện này là thế nào?"

Cuộc hôn ước của tôi với Từ Thành là do ông ngoại chúng tôi đã định từ lâu, giữa chúng tôi không có tình cảm gì đặc biệt.

Cha của Từ Thành không phải là người đứng đầu tập đoàn. Các con của các anh chị em hắn cũng đều sắc sảo và tài giỏi, Từ Thành cần một cuộc hôn nhân xứng đáng để đứng vững trong tập đoàn. Còn tôi, cũng cần một tấm chắn để ổn định mẹ tôi, người có tính kiểm soát cực kỳ cao.

Chúng tôi hoàn toàn hợp nhau.

Tôi biết tôi không phải là kiểu phụ nữ Từ Thành thích, tôi luôn biết điều đó.

Không sao, vì tôi cũng đã có người trong lòng.

Nếu hắn muốn làm vợ chồng giả để mỗi người sống cuộc sống riêng của mình, tôi cũng không thèm.

Tôi đã tìm hiểu về hắn, khi còn ở đại học, hắn đã có một người bạn gái rất dịu dàng, nhưng cuối cùng vì sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình mà bị cha mẹ hắn ngăn cấm.

Vì vậy, khi hắn nói muốn mời các bạn cùng phòng của tôi đi ăn, tôi cố ý chọn địa điểm là ở khu biệt thự gần trường, và là phòng riêng do Tần Vi phụ trách.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tần Vi làm việc ở đó, chỉ là để kết giao với nhiều người giàu có hơn. Còn tôi đã nhiều lần ở ký túc xá tạo dựng hình ảnh một người bạn trai giàu có và chu đáo cho Từ Thành, tôi biết Tần Vi sẽ chắc chắn bám lấy hắn!

Hắn nói công việc bận rộn, có thể vài tháng không gặp tôi, nhưng sau khi gặp Tần Vi, hắn lại thường xuyên lái xe qua cổng sau của trường Trà sữa tiên sinh chúng tôi.

Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?

Vì vậy, chuyện này cũng không thể trách tôi tà((n nh ẫn.

Từ Thành cúi đầu, tóc mái che chắn đôi mắt. Ánh sáng từ đèn pha lê khổng lồ chiếu xuống, làm cho hắn trông không được rõ sắc thái.

Hắn do dự rất lâu, cuối cùng mở miệng: "Lạc Gia, Tần Vi rất đáng thương. Cô ấy không có gì cả, không thể thiếu tôi, còn em thì vẫn có thể sống tốt mà không có tôi... Tôi xin lỗi em!"

"Đồ khốn, mày đang nói cái gì vậy?" Cha của Từ Thành lập tức nổi giận, lao đến tá t vào mặt anh ta.

Một cái tá t rất mạnh khiến mặt của Từ Thành lập tức sư ng t ấy rõ rệt.

Mẹ của Từ Thành cũng vội vàng đẩy Từ Thành về phía tôi, xin lỗi: “Gia Gia, Từ Thành chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, một lúc nữa nó sẽ hiểu ra mà!”

“Từ Thành, còn không xin lỗi Gia Gia đi. Gia Gia rất hiểu chuyện, con bé chắc chắn sẽ hiểu cho con mà…”

“Thật quá đáng, các người coi nhà chúng tôi là gì? Ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi à?”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 14


Mẹ tôi nổi cơn th ịnh n ộ, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ tay vào gia đình Từ Thành, “Các người mau cút ra khỏi đây cho tôi!”

“Đủ rồi, đừng có ồn ào nữa!” Tôi giả vờ đa u k hổ, che mặt lại, bỏ chạy vào phòng ngủ.

Tôi lao vào giường mềm mại, gục mặt vào gối, vai ru n r ẩy như thể đang khóc lóc đa&u đ..ớn.

Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi mở cửa bước vào.

Thấy tôi đa u kh ổ như vậy, bà cũng cảm thấy không dễ chịu, “Từ Thành thật không biết điều, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con.”

Tôi nấc nghẹn nói: “Mẹ ơi, con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn nữa!”

Mẹ tôi thở dài: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

Việc liên hôn với gia đình Từ Thành là ý của mẹ tôi, sự việc lần này như một cái t át vào mặt bà.

Bà dặn dò tôi đừng quá buồn, rồi rời khỏi phòng.

Khi nghe tiếng bước chân dần xa, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng còn chút nào dáng vẻ đa!!u b’uồn. Nhờ vào lý do đ au l òng này, mẹ tôi trong vài năm qua cũng không can thiệp vào việc của tôi nữa.

Quan trọng hơn, nghĩ đến việc Tần Vi sắp phải nhận lấy kết quả trắng tay, tôi cảm thấy rất vui.

Việc này ầm ĩ đến mức ai cũng biết người yêu của tôi và Tần Vi đang lén lút với nhau.

Nhiều người gửi tin nhắn an ủi, hỏi thăm cho tôi. Tôi tắt tiếng thông báo và không trả lời ai cả.

Trong mắt mọi người, tôi không nghi ngờ gì nữa là đang đa₫₫u kh@ổ tột cùng.

Về trường vào thứ Hai, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi đầy thương hại, không biết nói gì.

Còn tôi, không phụ lòng kỳ vọng của họ, tôi trang điểm với lớp nền sáng hơn hai tông so với màu da của mình, không đánh má hồng, dùng son môi màu trắng ngà mờ, và đánh một lớp phấn mắt màu xanh nhạt.

Tôi trông thật sự thảm hại.

Các bạn cùng phòng vây quanh an ủi tôi và mắng mỏ Tần Vi.

“Cô ta có phải nghiện cướp đồ của người khác không? Trước là cướp của Trương Ngân, giờ lại cướp của Gia Gia!”

Trà Sữa Tiên Sinh

“Quá đáng thật!”

….

Cuối cùng cả lớp đều tụ tập lại, cùng nhau mắng chửi Tần Vi.

Tôi yếu ớt dựa vào vai Vương Thanh, vẻ mặt tỏ ra như đang đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 15


Chiều hôm đó, tôi nằm nghỉ ở ký túc xá và nghe tin Tần Vi bị người ta né m trứng th))ối và cam hỏng vào người trên đường.

Lại nghe nói cô ta bị nhốt trong buồng vệ sinh nữ và bị dội nước lạnh.

Tần Vi ngay lập tức trở thành k ẻ th ù chung của các bạn nữ. Thậm chí các bạn nam cũng bàn tán sau lưng về việc cô ta gh ê tở m như thế nào!

Buổi tối, Tần Vi trở lại ký túc xá, người đầy trứng th ối dính dớp, trông thật thảm hại.

Nhưng cô ta vẫn thẳng tiến đến trước mặt tôi, ngẩng đầu lên cười đắc chí: “Lạc Gia, trước đây cô chỉ có thể sống sung sướng nhờ vào Từ Thành. Giờ thì cô thua rồi, anh ấy là của tôi rồi!”

Tôi lười biếng nhún vai, thậm chí không thèm nhìn cô ta: “Cô vui là được, nhưng... cô thấy đó, hiện giờ cô còn liên lạc được với ‘người yêu’ của cô không? Lần sau... nhớ tìm một người giàu có tự chủ hơn nhé.”

Tôi đứng dậy, đến gần cô ta, dùng giọng nói gần như không nghe thấy để cười nhạo: “Yên tâm, không có Từ Thành, tôi vẫn có thể sống tốt. Tập đoàn Hằng Tín là tài sản của gia đình tôi mà!”

Tần Vi hơi sững sờ, không còn tâm trí để tiếp tục Trà sữa tiên sinh cãi vã với tôi, cô ta đi ra ban công bắt đầu gọi điện.

Cô ta gọi đi gọi lại, nhưng rõ ràng không thể kết nối.

Không biết bên đầu dây bên kia là tắt máy hay đã bị ngắt đi?

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi Tần Vi dường như nhận ra không thể gọi được, cô ta đ iên c uồng chạy ra ngoài ký túc xá.

Cô ta không thay đổi quần áo, vẫn mặc nguyên bộ đồ d&ơ b-ẩn đó, cứ thế mà lao ra ngoài.

Tôi lắc đầu, từ từ mở một chai nước trái cây và nhấm nháp từng ngụm, cảm thấy thật thoải mái.

Tôi đã sớm biết, nếu gia đình Từ Thành có thể bắt anh ta chia tay với bạn gái cũ, thì sớm muộn cũng có thể bắt anh ta chia tay với Tần Vi thôi.

Mối quan hệ giữa tôi và Từ Thành đã chấm dứt, nhưng mẹ tôi không phải người dễ bị khuất phục. Bà chắc chắn sẽ gây áp lực lên doanh nghiệp của Tử gia để tr!!ả th.ù.

Từ Thành, một thiếu gia chưa biết mùi đời, chắc chắn sẽ sớm phải nhượng bộ khi bị tước quyền hạn và thẻ tín dụng.

Thật tiếc, màn kịch còn chưa kịp diễn xong đã kết thúc.

Nhưng không sao, vẫn còn nhiều cơ hội khác.

11

Tần Vi chịu cú sốc lớn lớn, đã trở nên im lặng trong một thời gian.

Tôi lấy cớ không vui nên đã không về nhà hai tuần rồi.

Tôi và mẹ không thân thiết, khi bà gọi điện, tôi cũng chỉ trả lời vài câu rồi im lặng.

Chiều hôm đó không có tiết học, trời lại mưa, chúng tôi đều ở trong ký túc xá.

“Cốc cốc cốc!”

Một tràng tiếng gõ cửa gấp gáp, ngay sau đó là tiếng của quản lý ký túc xá: “Lạc Gia, mở cửa đi, bố của em đến thăm em rồi!”

Tôi nằm trên giường, chỉ lướt mắt nhìn và không động đậy.

“Lạc Gia, Lạc Gia.” Các bạn cùng phòng gọi tôi, tôi chỉ dùng gối che đầu.

Họ đều biết Từ Thành là người mà gia đình đã sắp đặt cho tôi, tưởng tôi đang giận dỗi gia đình.

Trương Ngân đứng dậy chuẩn bị mở cửa.

Nhưng có một người còn nhanh hơn cô ấy, ba bước thành hai bước chạy đến cửa và mở ra: “Chào chú, cháu là bạn cùng phòng của Lạc Gia, Lạc Gia vẫn đang nghỉ ngơi, chú vào trong đi ạ!”

Cô ta nói với giọng ngọt ngào, lễ phép chẳng khác gì trước đây, khiến mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Người đàn ông trung niên bước vào với dáng vẻ thẳng thắn, phong độ, như một người đàn ông đào hoa quyến rũ các cô gái trẻ trên mạng.

Ông mang theo nhiều túi lớn nhỏ: “Gia Gia, mẹ con lo lắng cho con, nên bảo bố mang theo những thứ này đến.”

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi không nói lời nào, người đàn ông cũng không để tâm.

Ông quan sát ký túc xá một vòng, từ trong túi mua sắm lấy ra vài hộp nhỏ: “Mua ít xíu mại trên đường về, Gia Gia thích ăn của tiệm này nhất, các cháu cũng thử ăn nhé.”

“Đây là bánh kem, khá ngon đấy, mấy đứa cầm lấy đi.”

Ánh mắt người đàn ông đầy tình cảm, chia đồ cho các bạn cùng phòng của tôi: “Cảm ơn các cháu đã chăm sóc Gia Gia, con bé đã nói với cô chú rất nhiều về các cháu.”

Các bạn cùng phòng cảm ơn và nhận lấy đồ, có chút lúng túng.

Lúc này, Tần Vi mang ra một tách trà vừa pha xong: “Chú, mời ngồi! Thời tiết lạnh, chú uống trà nóng đi ạ!”

“Được, được.” Người đàn ông vừa nhận tách trà.

Tôi đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùng nói.

“Tần Vi, người tốt đều bị cậu tranh làm hết rồi, không bằng cậu cũng lấy luôn cả bố tôi đi nhé?”

“Thực… thực xin lỗi.” Tần Vi lại đỏ mắt, giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.

Mái tóc dài mượt mà buông trên vai, trông thật đáng thương.

“Gia Gia, con có thể không hài lòng với bố mẹ, nhưng sao có thể dễ dàng trút giận lên bạn cùng lớp như vậy!”

“Đúng là con đã được mẹ con chiều chuộng quá mức mà!”

Người đàn ông có vẻ tức giận.

Tôi không quan tâm ông ta có giận hay không, ra lệnh đuổi khách: “Việc của tôi không liên quan đến ông, ra ngoài!”

Người đàn ông vừa muốn nói gì đó, Tần Vi đã chen vào: “Là lỗi của cháu, đã làm mọi người không vui. Cháu xin lỗi, cháu đi trước đây.”

Nói xong, cô ta đi nhanh ra khỏi ký túc xá, trên chân chỉ mang đôi dép lê.

Người đàn ông nhìn tôi, thở dài rồi cũng bước ra ngoài.

Tôi nghe thấy giọng ông từ ngoài cửa: “Bạn học này, Gia Gia có tính khí không tốt, chú thay nó xin lỗi cháu.”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 16


Nhà trường đã nhiều lần liên lạc với Tần Vi, cảnh báo về việc tiếp tục nghỉ học sẽ bị ghi điểm xấu vào học bạ và có hậu quả nghiêm trọng.

Hiện tại, Tần Vi đã chịu chơi hơn. Được biết cô ta đã trực tiếp nói với lãnh đạo trường rằng ghi thì cứ ghi rồi cúp máy luôn.

Gần đến ngày 11/11, Tần Vi đã chuẩn bị cho buổi livestream bán hàng đầu tiên và kêu gọi các fan ủng hộ cô trong dịp này.

Fan của cô ta có độ tuổi rất đa dạng. Có học sinh nói: “Chị đẹp cố lên, nhất định em sẽ ủng hộ chị!”

Có các bà nội trợ nói: “Đứa trẻ này thật đáng thương, mới nhỏ tuổi đã phải tự lo cho bản thân. Chúng tôi sẽ mua bất cứ thứ gì nó bán!”

Còn có nhiều fan nam Trà sữa tiên sinh và các bác lớn tuổi nói: “Tần Vi cố lên! Chúng tôi luôn ở đây! Mua, mua, mua!”

Tình hình đang rất thuận lợi.

Trước ống kính, Tần Vi rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi nhất định sẽ kiên cường!”

Trà Sữa Tiên Sinh

“Tôi thường nói với chính mình, Tần Vi, bạn đã từng không có gia đình, không có bạn bè, nhưng bây giờ, các fan của Vi chính là cha mẹ, anh chị em của tôi. Tôi yêu các bạn!”

Sự nổi tiếng của cô ta đạt đỉnh điểm.

Trong khi đó, một buổi livestream khác của một blogger nổi tiếng đã mời một cặp vợ chồng già làm khách mời.

Cặp vợ chồng này có làn da xỉn màu với những nếp nhăn sâu nông, mặc những bộ quần áo cũ rá ch n át còn v!!á ví’u, tay họ lo lắng xoa xoa.

Họ muốn tận dụng sức mạnh của livestream để tìm kiếm cô con gái nhỏ của họ, Tần Hồng Mỹ.

Theo lời họ kể, Tần Hồng Mỹ từ nhỏ đã thông minh và đáng yêu, học hành xuất sắc, không chịu thua kém vì cảnh nghèo khổ của gia đình. Vì gia đình quá nghèo, không thể tiếp tục cho con học, khi Tần Hồng Mỹ còn học cấp ba, họ định đưa con đi làm ở nơi khác. Nhưng không ngờ, cô đã trốn khỏi bến xe, mang theo số tiền 3000 nhân dân tệ là tất cả những gì vợ chồng họ có rồi bỏ đi bốn năm không một tin tức.

Giờ đây, họ mong nhờ sự giúp đỡ của các cư dân mạng để tìm lại con gái.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 17


Cặp vợ chồng đã khóc nức nở, làm người xem cảm thấy đ au l òng.

Người dẫn chương trình hỏi: “Có ảnh của Tần Hồng Mỹ trước khi rời nhà không?”

Cha Tần run rẩy lấy từ túi ra vài bức ảnh đời thường, đưa cho người dẫn chương trình.

Khi máy quay gần lại, trong ảnh là một cô gái cười ngọt ngào, với mái tóc đen mượt, chính là Tần Vi đang nổi tiếng gần đây!

Cả mạng internet chấn động.

“Tần Vi không phải là mồ côi sao?Cặp vợ chồng này đã tìm được cha mẹ của cô ấy sao?”

“Tần Vi từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sao lại có chuyện cặp vợ chồng này nói cô ấy đã ăn cắp tiền rồi bỏ trốn?”

Trà Sữa Tiên Sinh

Có người nghi ngờ: “Nói là cha mẹ cô ấy thật sao? Có phải là vì thấy cô ấy nổi tiếng gần đây nên đến đây làm màu không?”

“Đúng vậy, chúng tôi cần xem chứng cứ!”

Cặp vợ chồng đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ.

Mẹ Tần không cần người dẫn chương trình nhắc nhở đã đưa ra ảnh gia đình Tần Hong Mei, chứng minh thư, và thẻ học sinh từ cấp một, cấp hai.

Có thể nói đây là bằng chứng không thể chối cãi.

Mẹ Tần nghẹn ngào nói: “Con gái à, bố mẹ không trách con đâu. Thúng ta biết con cũng có khó khăn của riêng mình. Bố mẹ chỉ muốn gặp con thôi.”

Cha Tần tiếp lời: “Bà nội không sống được bao lậ nữa, hãy về gặp bà ấy lần cuối. Cha mẹ không đủ khả năng cho con cuộc sống tốt, nhưng chúng ta là cha mẹ ruột của con mà!”

Trong khi đó, các thông tin tiêu cực về Tần Vi bắt đầu tràn lan trên mạng.

13

Những tin đồn này càng làm cho Tần Vi thêm gây chú ý:

"Cô ta chỉ biết làm bộ thục nữ để lôi kéo các bạn nam chi tiền cho mình, rồi cướp cat bạn trai của bạn cùng phòng mà vẫn còn tự hào như thế là tốt!"

Hơn nữa, một bạn học cũ của Tần Vi tiết lộ rằng, Tần Vi từ khi còn học ở trường trung học số một Nam Thành đã được miễn thi vào Đại học A, nhưng điều này có vẻ còn khá nhiều nghi vấn!

Danh sách miễn thi của trường Nam Thành lúc đó không có tên Tần Vi, người được miễn thi vào Đại học A lẽ ra là một cậu bé. Cậu bé này học rất giỏi, nhưng trước khi công bố danh sách miễn thi, có tin đồn rằng cậu đã g ây h ại cho Tần Vi!

Mặc dù tin đồn chưa được xác nhận, nhưng sau đó Tần Vi đã thay thế cậu bé đó để được miễn thi vào Đại học A!
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 18


Người cung cấp thông tin khẳng định chắc chắn, và nhiều cựu học sinh của trường Nam Thành cũng xác nhận điều này là đúng.

Mọi người đều không tin rằng cậu bé lại làm ra chuyện như vậy. Thậm chí có người nói rằng cậu bé có rất nhiều người theo đuổi Trà sữa tiên sinh, không cần phải vì Tần Vi mà dùng đến phương pháp này!

Chưa dừng lại ở đó, một paparazzi nổi tiếng vừa công bố hình ảnh Tần Vi sống chung với Tổng giám đốc của Tập đoàn Hằng Tín, Thành Dũng. Trong ảnh, Tần Vi ngây thơ, xinh đẹp đang hôn một người đàn ông lớn tuổi đủ làm cha cô!

Trà Sữa Tiên Sinh

Paparazzi chỉ ra rằng Thành Dũng là bạn trai của bà Lạc Mẫn, Chủ tịch Tập đoàn Hằng Tín, và hai người đang chuẩn bị kết hôn.

Người trong cuộc cho biết, Thành Dũng chỉ có vẻ bề ngoài, còn bà Lạc Mẫn rất mạnh mẽ.

Người trong ngành không ngạc nhiên khi Thành Dũng phả n b ội bà Mẫn với một sinh viên nữ ngây thơ, nhỏ tuổi.

Thêm vào đó, Tần Vi và Lạc Gia, con gái bà Mẫn còn là bạn học và bạn cùng phòng. Vài tháng trước, Tần Vi đã cướp bạn trai của Lạc Gia, cậu cả của Tập đoàn Vũ Dương, Từ Thành.

Mối quan hệ tình cảm phức tạp này thật khiến người ta phải sửng sốt!

Dưới đây là những bức ảnh rõ nét về Từ Thành ôm Tần Vi!

Tin tức này thật sự gây sốc. Mọi người đều cảm thán liệu Tần Vi có phải có sở thích kỳ quặc là đi cướp bạn trai của người khác không?

Nhiều người dùng mạng đã đặt cho Tần Vi biệt danh “Sát thủ cướp bạn trai”!

Các phái nữ trên mạng đều rất ghét loại người như vậy, chỉ trích Tần Vi là hành động của kẻ trộm cắp, con giáp thứ mười ba!

Danh tiếng của Tần Vi đã hoàn toàn s ụp đ ổ! Ảnh hưởng của mạng xã hội vô cùng nghiêm trọng! Thêm vào đó, trước đây cô ta đã có vài tháng bỏ học, và dù đã được nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn không thay đổi, cuối cùng cũng bị nhà trường buộc thôi học.

Ngày Tần Vi quay lại trường để thu dọn đồ đạc, cô ta tình cờ gặp tôi.

Tần Vi vô cùng kíc!!h độ-ng, lao tới s&iết ch,ặt c,,ổ tôi: "Là mày đúng không? Tại sao mày lại muốn hạ i tao? Tao đã làm gì mày? Dựa vào đâu mà mày hủ))y ho))ại tất cả của tao?"

"Bố mẹ chưa bao giờ coi tao là con người, còn muốn tao bỏ học để kiếm tiền mua nhà cưới vợ cho em trai, nhưng tao nhất định không chịu! Tao phải sống như một con người! Tao đã làm gì sai?"

Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô ta, tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

"Thế còn Lâm Ngạn Thanh thì sao? Anh ấy đã làm gì sai? Tại sao mày lại hủy hoại anh ấy? Dựa vào đâu mà mày làm vậy? Bây giờ anh ấy vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đấy!"

"Mày muốn sống tốt không có gì sai, nhưng phải dựa vào năng lực của mình, chứ không phải làm h ại người khác!"

"Bây giờ, quả báo đã đến với mày rồi đấy!"

"Ha ha ha ha ha!" Tần Vi đột nhiên cười điê n d ại, buông tay rồi h ất tôi ng ã xuống đất, ánh mắt càng lúc càng cuồ ng lo ạn.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 19: Hoàn


"Cậu ta đáng đời, cậu ta đáng đời! Cậu ta học giỏi như vậy, dù không được tuyển thẳng cũng có thể vào Đại học A. Tao bảo cậu ta nhường suất cho tao, rồi chúng ta cùng đến Đại học A xây dựng tương lai tươi đẹp... nhưng cậu ta không chịu, cậu ta không chịu!"

"Vì thế nên mày đã h ủy ho ại anh ấy, nói rằng anh ấy cưỡ!!ng é:😛 mày, đúng không? Mày có biết rằng anh ấy đã t₫ự t ử không?" Tôi hét lên với Tần Vi, nước mắt tràn đầy khuôn mặt.

"Ha ha ha ha ha..." Tần Vi đã hoàn toàn mất trí, bị các bạn học và bảo vệ đến kịp thời kéo đi.

14

Tần Vi đã phát đi ên, và bệnh viện t!!âm thầ₫n ở ngoại ô thành phố sẽ là nơi cuối cùng của cô ta.

Cuộc hôn nhân giữa mẹ tôi và Thành Dũng cũng đã tan” v-ỡ.

Mẹ tôi là một nữ doanh nhân mạnh mẽ trong giới kinh doanh, nhưng nửa đời người bà lại bị ràng buộc bởi tình yêu. Khi còn đôi mươi, bà yêu bố tôi, một tài tử phong lưu, nhưng khi tình yêu tan vỡ, bà thậm chí còn không cần tôi. Bà bỏ tôi cho bố rồi quay về với ông ngoại.

Bố tôi thì say mê sáng tác nghệ thuật và phụ nữ, nào có thời gian lo cho đứa con rắc rối như tôi.

Thế là tôi trở thành "đứa trẻ hư" trong mắt mọi người. Trộm tiền, bắt nạt bạn học, bỏ ch uột ch ết vào bàn giáo viên... ai cũng nói tôi là một đứa con gái lư??u ma-nh. Ai cũng khuyên con mình tránh xa tôi.

Lưu manh thì lưu manh, dù sao cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng anh trai nhà hàng xóm vừa mới chuyển đến lại khác. Anh ấy mỉm cười với tôi. Lông mi anh ấy rất dài, khi cười đôi mắt cong cong như vầng trăng, thật đẹp.

Anh ấy đưa cho tôi một chiếc bánh bao khi tôi đói. Khi thấy tôi ăn ngấu nghiến, anh ấy bảo: “Uống miếng nước đi, chẳng ai tranh của em đâu.”

Anh ấy còn dạy tôi làm bài tập #trasuatiensinh .

Tôi bực tức nói: “Em ng!!u n!!gốc lắm, không biết làm đâu!”

Trà Sữa Tiên Sinh

Đúng vậy, tôi ng u n gốc lắm. Cô giáo cũng nói thế, nên tôi mới bỏ chu ột c hết vào bàn cô để nghe cô hé!t lên cho hả giận.

Nhưng anh ấy thật dịu dàng, anh nói rằng tôi có nhiều ý tưởng như vậy, chắc chắn là rất thông minh.

Mỗi khi tôi giải được một bài tập, anh ấy đều khích lệ: “Anh đã nói mà, Gia Gia thông minh nhất, chỉ cần dạy một lần lag hiểu ngay thôi.”

Anh là người đầu tiên công nhận tôi, mà anh lại đẹp như vậy#trasuatiensinh để anh thất vọng được. Thế là từ một đứa con gái lưu manh, tôi leo lên đứng trong top ba của lớp.

Mẹ tôi đã lớn tuổi, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ ra rằng bà còn có một đứa con gái.

Khi tôi tốt nghiệp cấp hai, mẹ đến đón tôi về nhà ông ngoại ở Bắc Thành.

Tôi rưng rưng nước mắt vẫy tay chào anh: “Anh đừng quên em nhé.”

Anh nói: “Chắc chắn sẽ không, ba năm nữa, chúng ta gặp lại ở trường Đại học A Bắc Thành nhé!”

Vì lời hẹn đó, tôi đã cố gắng học hành. Nhưng rồi tôi nhận được tin anh ấy t,ự t,ử vì không chịu nổi tội lỗi sau khi cưỡ ng é p bạn học không thành.

Không, chàng trai như một vị thần trong lòng tôi không phải là người như vậy! Tôi không tin!

Sau khi điều tra, tôi phát hiện ra mọi chuyện đều có liên quan đến Tần Vi. Tần Vi đã đ(e d(ọa trường Nam Thành rằng nếu không dành suất tuyển thẳng cho cô ta, cô ta sẽ công bố tin tức mình bị hại tại trường! Và trường Nam Thành đang trong giai đoạn then chốt để được xét duyệt thành trường trọng điểm của tỉnh, nên đành phải nhượng bộ.

Cậu bé mà tôi luôn cất giữ trong lòng lại bị Tần Vi làm nh ục như thế, tôi phải tr ả th ù!

……

Tôi lái xe đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm.

Cậu bé với gương mặt tái nhợt nằm yên trên giường bệnh, không nhúc nhích.

Tôi cười hỏi y tá: "Hôm nay anh ấy có khá hơn chút nào không ạ?"

Câu hỏi này tôi đã hỏi suốt hơn một năm nay.

Cô y tá trẻ lắc đầu, dường như không nỡ: "Sẽ tốt lên thôi, chắc chắn sẽ tốt lên mà!"

Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ với bản thân.

Tôi ngồi xuống, không rời mắt khỏi anh ấy.

"Em đã báo thù cho anh rồi."

"Nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ trách em, đúng không?"

"Trước đây anh thường nói em có nhiều mánh khóe nhất, nhưng chẳng bao giờ dùng vào việc đúng đắn."

"Xin lỗi, đừng trách em, anh mau tỉnh dậy nhìn em đi mà."

Tôi cúi xuống, ôm lấy cánh tay của anh, một giọt nước mắt trượt dài trên khóe mắt. Và từ khóe mắt anh cũng rơi ra một giọt lệ, ngón tay phải của anh khẽ động đậy...

HẾT
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom