Không ai biết bí mật bên trong mật thất là gì, hay sẽ trở thành gì, chỉ biết rằng họ đang lấn sâu hơn vào bóng tối, từng bước một.Annie khẽ nhoài người về phía trước, cằm tựa lên vai Caesar, khiến hương bạc hà và gỗ bạch đàn xanh trên người hắn thoảng qua.
Annie khẽ nói, giọng em thì thầm, như một lời nhắc nhở, một lời cầu nguyện, hay chỉ đơn giản là một sợi dây mỏng manh níu giữ hắn lại bên mình.
— "Phải cẩn thận chút, dưới kia không an toàn đâu"Caesar cúi đầu, ánh sáng leo lét từ chiếc bật lửa hắt lên khuôn mặt hắn khiến những đường nét sắc lạnh thường ngày bỗng hóa dịu dàng trong khoảnh khắc này.
Dưới làn mi dài rủ xuống, đôi mắt xanh lam ngọc lưu ly phản chiếu sự nghiêm túc đến lặng người, như một mặt hồ sâu không gợn sóng.
Caesar không nói gì, chỉ giơ tay lên, gạt nhẹ vài sợi tóc rũ trước trán Annie, một cử chỉ đơn giản đến vô cùng, nhưng lại khiến tim em thắt lại, như có ai đó khẽ siết lấy.Rồi hắn khẽ gật đầu, giọng nói trầm và khàn, mang theo cả hơi lạnh của gió đêm dưới lòng đất.
— "Ừ, vì còn phải sống...
để ra khỏi đây với em"Bàn tay hắn siết nhẹ lấy tay em, không quá chặt, nhưng vừa đủ để truyền đi hơi ấm, như một lời thề không nói thành lời.
Caesar không phải là kiểu người sẽ nghe lời cảnh báo, nhưng khi lời đó đến từ Annie —mèo nhỏ của hắn, thì lại khác.
Hắn trân trọng nó, như trân trọng chút ánh sáng cuối cùng giữa màn đêm tăm tối.Hắn quay người, nhưng trước khi bước xuống, hắn còn dừng lại một chút.
Không quay đầu lại, nhưng giọng nói vang lên, nhẹ như gió lướt qua hành lang tối, đủ để em nghe thấy, đủ để nó ghim sâu vào lòng em.
— "Ta sẽ xuống trước, nhưng nếu có chuyện gì...
đừng lao đến, phải trốn đi, đợi ta, nghe không?"
Annie gật đầu lia lịa cho có lệ, giọng nói hơi cao lên một chút để che giấu sự bất an trong lòng.
— "Nghe rồi, vợ ngài nghe lời nhất thế giới mà"Khóe môi Caesar cong thành một nụ cười chậm rãi, hắn biết thừa, nếu có chuyện gì, người đầu tiên lao vào sẽ là em.
Hắn hiểu, bởi hắn cũng sẽ làm điều tương tự.Caesar khom người, dò xét bậc thang hẹp dẫn xuống dưới, cố lắng nghe thêm lần nữa.
Dưới kia vẫn còn tối om, không khí đặc quánh lại, như có gì đó vô hình đang chờ.Chưa gì, Annie lại cất tiếng, giọng nói có chút run run:
— "Sao rồi?
Ổn chưa?
Em xuống với ngài được chưa?"
Hắn quay đầu lại.
Dưới ánh lửa chập chờn, ánh mắt hắn chạm vào em như thể chỉ vừa nhớ ra em vẫn ở đây, vẫn bướng bỉnh như mọi lần và vẫn không chịu đứng yên khi hắn gặp nguy hiểm.
Caesar cau nhẹ mày, thoáng bất lực trong ánh nhìn, nhưng sâu thẳm trong đó là sự xót xa không nói nên lời.
— "Không phải em nên ở lại trên đó cho an toàn sao?"
Câu nói đó chỉ là hình thức thôi vì Caesar biết rõ, Annie của hắn sẽ không ở lại.
Em đã đồng hành cùng hắn từ lâu, từ những nơi nguy hiểm hơn gấp bội.
Giữa Annie và Caesar là sợi dây gắn kết bền chặt, họ vốn từ lâu đã trở thành máu thịt của nhau, gắn bó đến mức hơi thở cũng chẳng thể tách rời.Một nhịp sau, hắn chìa tay ra phía em, vững vàng như một tảng đá giữa dòng thác lũ.
— "Xuống đi nhưng cẩn thận, nắm tay ta này"Khi bàn tay em đặt lên tay hắn, bàn tay lạnh của Caesar khẽ siết lấy, một cái siết tay đầy tin tưởng.
Hắn kéo em nhẹ nhàng xuống từng bậc thang, vẫn đứng chắn phía trước, vẫn xoay đầu lại kiểm tra em từng nhịp bước.
Caesar lặp lại, một lần nữa, lời thề bảo vệ em.
— "Nếu dưới đó có gì... thì ta sẽ-"Annie cắt lời hắn:
— "Sẽ bảo vệ nhau, bớt nói như thể trăng trối lại, mấy người nói vậy hay ngủm lắm á"Caesar khẽ mỉm cười, bước chân của hắn dài hơn nhưng vẫn giữ em thật sát:
— "Vợ ta ồn ào thật đấy, ta không dễ ngủm thế đâu, vì khi ta nói sẽ bảo vệ em trọn đời... ta chưa từng nói dối"Và như thế, cả hai lần mò bước xuống.
Tiếng bước chân vang vọng giữa những bức tường đá lạnh lẽo, từng bậc thang như nuốt trọn ánh sáng phía sau lưng.
Phía dưới là gì...chưa ai biết.
Nhưng có một điều chắc chắn: Dù thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay em ra.Không khí dưới lòng đất dần đặc quánh lại, ẩm lạnh và nồng mùi đất.
Càng xuống sâu, tiếng mưa bên ngoài càng trở nên xa xôi, như đến từ một thế giới khác.
Chỉ còn tiếng bước chân của hai đứa dội lên vòm đá âm u, hòa cùng tiếng thở khẽ khàng của em, và tiếng bật lửa chập chờn trên tay hắn — thứ duy nhất níu giữ lại chút ánh sáng mỏng manh giữa màn đêm đặc quánh này.Caesar đi trước, Annie theo sát phía sau, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay em.Ánh sáng từ bật lửa di chuyển chậm rãi, soi rọi những bức tường đá rêu phong, những dấu vết cào xước rất sâu, như thể ai đó từng cố gắng thoát ra, nhưng bất lực.
Annie khẽ rùng mình, và Caesar cũng khựng lại.Trên bức tường đối diện, ánh lửa vừa đủ để soi sáng một biểu tượng: một con rắn quấn quanh thanh kiếm, đang nuốt chính cái đuôi của mình.
Biểu tượng này ẩn chứa một sự thật đầy bí ẩn, nhưng lại mang đến cảm giác ghê rợn, như một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Dưới biểu tượng đó, có một cánh cửa sắt rỉ sét, không có tay cầm, chỉ có một lỗ nhỏ hình tròn nằm ở giữa.Caesar nhíu mày.
— "Khóa bằng huyết ấn..."
Hắn nghiêng đầu, quan thật sát kỹ.
Bên cạnh lỗ tròn ấy, có một dòng chữ nhỏ, bằng tiếng Latin cổ:
— Sanguinem pro veritate —
(Máu cho sự thật.)Annie nghe xong liền giật tay hắn lại, giọng nói khẩn trương.
— "Từ từ, máu của dòng dõi Devereux dễ tương thích, để em làm cho"
Caesar nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt dịu hẳn lại.
Rồi hắn hạ bật lửa xuống, bước một bước sát gần em, cúi đầu thấp đến mức trán hắn chạm vào trán em.
Giọng hắn êm như hơi thở, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
— "Em nghĩ... ta sẽ để em làm chuyện nguy hiểm đó à?"
Caesar rút từ trong áo choàng ra một lưỡi dao nhỏ.
Đó không chỉ là một món đồ phòng thân, mà còn là một phần của hắn, một phần của quá khứ đầy rẫy nguy hiểm, khi cái chết luôn rình rập.
Nhưng giờ đây, con dao ấy không chỉ để bảo vệ bản thân hắn, mà còn để bảo vệ Annie của hắn.
Dưới ánh sáng chập chờn, lưỡi dao ánh lên sắc lạnh, một sự sắc lạnh đối lập hoàn toàn với sự dịu dàng trong ánh mắt hắn.
— "Ta làm!
Cái chết không đáng sợ... mất em mới là thứ duy nhất khiến ta sợ hãi."
Trước khi Annie kịp phản đối, hắn đã cắm lưỡi dao vào tay mình, để máu rơi xuống lỗ tròn.
Một tiếng cạch vang lên, và cánh cửa sắt run lên khe khẽ.
Cả bức tường cũng rung lên nhẹ.
Không gian như thở ra một luồng khí lạnh buốt sống lưng, như thể cánh cửa đó đã phong ấn một điều gì đó đã ngủ vùi quá lâu.Caesar hơi nghiêng đầu, giọng trầm khẽ vang:
— "Chuẩn bị đi, mèo nhỏ"Nói rồi, hắn dùng bàn tay dính máu siết lấy tay em lần nữa.
— "Chúng ta đã mở ra điều không thể quay lại rồi"Và em hiểu, từ giây phút này, hai đứa không còn là khách mời trong một lâu đài đẹp đẽ nữa, mà là kẻ đào sâu vào bí mật không nên chạm tới.
Họ đã bước vào một trò chơi mà chỉ có kẻ dũng cảm nhất mới có thể chiến thắng, và dĩ nhiên, cũng có kẻ sẽ mất mạng.
Nhưng có một điều chắc chắn là cả hai sẽ cùng nhau đối mặt.———Hehe, hôm nay mình chiều các emiu nên ra truyện dài hơn nè 😋💗 Trong tương lai cũng sẽ cố gắng duy trì độ dài này cho mọi người nha 💕
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻♀️