Tâm Linh Mật Luật Máu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399545174-256-k47132.jpg

Mật Luật Máu
Tác giả: annie_nieUwU
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Lời thiêng và kẻ tội đồ: Luật của máu
---
WARNING !!!

Câu chuyện sau sẽ chứa đựng những yếu tố có thể gây khó chịu với một số độc giả.

Truyện mang màu sắc huyền bí, tâm linh và cảm xúc mạnh.

Nếu bạn nhạy cảm với các nội dung kể trên, vui lòng cân nhắc trước khi tiếp tục.

Cuối cùng, đây là một tác phẩm hư cấu nên mọi tình tiết liên quan đến tôn giáo, nhân vật và niềm tin đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, không nhằm xúc phạm hay đại diện cho bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào trong thực tế.

- XIN CẢM ƠN - Tags: advanturehorrormedivalromanticthriller​
 
Mật Luật Máu
Chương mở màn


Annie Elise Devereux là ái nữ duy nhất của dòng họ Devereux – một gia tộc lâu đời của Pháp, danh giá như những bức chân dung sơn dầu treo trong đại sảnh phủ.

Em sinh ra trong nhung lụa, nhưng chẳng mấy khi bận tâm đến sự hào nhoáng xung quanh.

Bởi trái tim em giống một cánh rừng mùa đông: yên tĩnh, đơn độc và khó đoán.Cho đến khi, em gặp hắn – Caesar da Gama, Công tước xứ Velantri, kẻ mang ánh mắt sắc lạnh như gươm nhưng lại ôm trong lòng một nỗi cô đơn khó gọi thành tên.

Họ đến với nhau không phải qua dạ hội rực rỡ hay những lá thư hoa mỹ mà bằng im lặng, bằng những cái nhìn rất lâu và những cái chạm rất khẽ, đủ để hiểu người kia sẽ không rời đi.Lễ cưới của họ không rình rang, chỉ là một buổi chiều hoàng hôn đẹp đến nao lòng tại tu viện cổ, nơi nàng nắm tay hắn trước bàn thờ đá phủ rêu.

Caesar không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng hắn yêu nàng bằng thứ tình yêu bản năng – chiếm hữu, tận tụy và không thể hoán đổi.Tối nay, cả hai nhận lời mời đến một buổi yến tiệc kín đáo ở vùng ngoại ô hẻo lánh – nơi biệt phủ của một đối tác làm ăn lâu năm của Caesar.

Dù vốn không ưa tiệc tùng, hắn vẫn xuất hiện vì phép lịch sự... và cũng vì Annie ngỏ ý muốn đi cùng để thay đổi không khí.Sau buổi tiệc linh đình, chủ nhân căn biệt phủ ngỏ lời mời hắn và em ở lại qua đêm, và cả hai đã gật đầu.Phòng được sắp xếp rộng rãi, cổ điển, có lò sưởi, có rèm dày... và một chiếc giường đôi phủ chăn nhung đỏ sẫm.Đêm đó, trời bắt đầu mưa...mưa rất lớn.Sấm rền ngoài cửa sổ, nhưng trong phòng lại rất ấm.

Caesar đã ngủ, tay vẫn giữ lấy eo em như thể sợ em biến mất — hắn luôn ngủ như thế từ khi có em — không cho em rời khỏi tay mình dù đang ở nơi đâu.Cho đến nửa đêm, cơn buồn vệ sinh đánh thức em dậy.

Lười thì có, ngại làm phiền hắn thì cũng có, nên em quyết định lẻn đi.

Em bắt đầu nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn đang ôm eo em như gỡ bẫy, từng li từng tí một, hệt như một tên trộm đang đào kho báu.Khi hắn trở mình, em đông cứng tại chỗ nhưng hắn chỉ khẽ chau mày rồi ngủ tiếp.

Em thở phào nhẹ nhõm rồi rón rén, em rời khỏi giường, mò mẫm tìm dép.

Mưa vẫn rơi đều đều, sấm vẫn đì đùng, làm em rùng mình.

Căn biệt phủ lạ, lại thêm ánh đèn vàng hiu hắt ngoài hành lang dài hun hút khiến cho không gian trở nên rợn người hơn bao giờ hết.Mỗi bước chân em như vang vọng, kéo theo tiếng sàn gỗ kẽo kẹt.Và đúng lúc em đi ngang phòng khách... một giọng nói trầm đục vang lên sau lưng:

— "Em nghĩ ta ngủ mà không biết gì à?"

Giật mình, em quay lại, thấy Caesar đứng đó, áo choàng dài khoác vội, tóc xõa rối, đôi mắt lam ngọc trong bóng tối như phát sáng.

Hắn dựa người vào khung cửa, tay chống hờ, nhìn em không chớp.

— "...Em đi đâu?"

Em rụt cổ, lí nhí:

— "Em chỉ đi vệ sinh thôi...

Em sợ làm phiền ngài ngủ nên không gọi..."

Hắn tiến lại, khi tới gần, hắn cúi đầu, thì thầm:

— "Cái phiền duy nhất, là khi ta tỉnh dậy không thấy em cạnh bên"Rồi hắn hất nhẹ áo choàng sang, trùm luôn lên người em.

— "Đi, ta đưa em đi"Em chỉ biết thở dài và để hắn đi cùng vì đã quá rõ độ cứng đầu của hắn.Sau khi đến nhà vệ sinh, em giải quyết lẹ rồi bước ra, nhìn thấy hắn đứng đó lim dim, mắt thỉnh thoảng khép lại, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi em ở ngoài cửa.

Ánh sáng lờ mờ của đèn hành lang làm khuôn mặt hắn trông vừa mệt mỏi, vừa dịu dàng đến lạ.Em bước nhẹ lại gần, vươn tay nắm lấy tay hắn, nói nhỏ:

— "Em xong rồi, về phòng thôi ngài"Hắn mở mắt, nụ cười mơ màng nở trên môi.

Không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo em vào lòng, rồi dìu em đi qua hành lang lạnh lẽo về phòng.——————Xin chào các độc giả thân mến😉✨Mình biết mình vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi và cải thiện khi viết tiểu thuyết, nhưng mình thực sự hào hứng khi bắt đầu hành trình này.Mình chân thành hy vọng sẽ nhận được sự hướng dẫn tử tế và những phản hồi mang tính xây dựng của các bạn trên hành trình của mình.Cuối lời, mình xin cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️💗
 
Mật Luật Máu
Chương 1: Huyết ngục


Khi vừa bước qua hành lang tối tăm ảm đạm, chân Annie bất chợt vấp phải một vật cứng, gồ ghề mà em không nhận ra.

Mất thăng bằng, em kéo cả người hắn ngã theo.Ngay lập tức, tay em vội chống vào bức tường lạnh lẽo bên cạnh, ngón tay chạm phải một viên đá khắc họa tinh xảo, chưa từng thấy bao giờ.Bất ngờ, một tiếng cơ cấu lách cách vang lên, bức tường bên kia từ từ trượt sang một bên, hé lộ một khe hẹp tối om như miệng hang sâu thẳm.

Chưa kịp định thần, cả hai bị hút vào bên trong, ngã thẳng xuống một khoang bí mật chật hẹp.Caesar vẫn còn bàng hoàng, nhưng tay hắn đã mò mẫm tìm em trong bóng tối:

— "Annie, em đâu rồi?

Em có sao không?

Nói ta nghe đi"Phải mất một lúc lâu sau em mới lên tiếng:

— "Em đang cạnh ngài đây, hơi đau đầu nhưng không sao" Nghe vậy hắn liền hỏi:

— "Đầu em bị sao?

Đưa ta xem nào"Em vội xua tay.

— "Tối lắm, không xem được đâu, nãy nó va vào đá nên hơi đau thôi, không sao, không cần xem."

Hắn lục túi, may mà rút ra được chiếc bật lửa bạc bóng, ngón tay khéo léo bật lên ngọn lửa xanh dịu, ánh sáng bập bùng nhảy múa trên những bức tường đá lạnh lẽo quanh họ.Giọng hắn lại vang lên, nghe rõ sự lo lắng trong đó:

— "Đưa đầu em đây, ta phải xem cho chắc."

Em nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn:

— "Em không sao thật, nhưng ngài vẫn lén em hút thuốc à?"

Cesare khẽ cười khẩy, giọng trầm trầm:

— "Ta chỉ cầm theo bật lửa vì thói quen, chứ không hẳn để hút"Em nhắc lại, nửa như trách, nửa như giễu:

— "Đã hứa với em bỏ thuốc rồi đó, đừng có mà nuốt lời"Hắn đáp chắc nịch, giọng vẫn giữ nét lạnh lùng quen thuộc.

— "Biết rồi thưa vợ nhỏ, ta không hai lời với em đâu"Rồi hắn ngẩng đầu chỉ tay về phía bức tường:

— "Trên tường này mới là điều đáng chú ý, không phải ta"Dưới ánh lửa lập lòe, những hình vẽ kỳ quái hiện rõ: sinh vật nửa người nửa thú quái dị, những ký tự cổ xưa uốn lượn kỳ bí khắc sâu trên đá.Một mùi tanh nồng đặc trưng bốc lên, nồng đến mức em phải khẽ nhăn mũi, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống.Em thì thầm:

— "Đối tác của ngài... có mấy cái đặc biệt quá ha..."

Caesar nheo mắt quan sát kỹ từng chi tiết, vẫn không quên kéo em sát vào lòng.

Hơi thở ấm áp của hắn phủ nhẹ lên mái tóc em giữa không gian âm u ngột ngạt.Tay hắn ôm chặt, không chỉ là sự bảo vệ mà như một lời thề ngầm: dù chuyện gì xảy ra, hắn sẽ không để em rời xa.Ánh lửa từ bật lửa chập chờn, bất chợt hắt xuống một mảnh giấy nhỏ lấm lem bụi bẩn nằm dưới chân em.

Em cúi xuống nhặt lên, cảm nhận bề mặt thô ráp và những vết mực cũ kỹ dần nhạt mờ.Dòng chữ Latin cổ hiện ra rõ nét dưới ánh sáng yếu ớt:

— Qui tacet consentire videtur —Em nheo mắt đọc từng chữ, như thể cánh cửa bí ẩn trong tâm trí vừa mở hé.

Hắn cũng cúi người nhìn theo, nét mặt bỗng trầm trọng hơn.Em ngẩng lên hỏi, giọng vẫn còn ngập ngừng:

— "Đó là tiếng Latin cổ, ngài hiểu nội dung trong này không?"

Caesar cau mày, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng, rồi khẽ gật đầu:

— "'Kẻ im lặng là kẻ đồng lõa' nhưng đây không chỉ là câu nói thông thường... có lẽ là mật mã"Không khí xung quanh bỗng nặng trĩu, như mọi bí mật u tối đã bị khóa chặt hàng thế kỷ đang chực chờ được hé mở.Caesar hạ tờ giấy xuống, ánh mắt sắc lạnh hơn thường ngày.

— "Chúng ta đang đứng trong một nơi từng chứng kiến điều gì đó...kinh hoàng...và những kẻ năm đó đã chọn cách giữ im lặng..."

Em siết chặt tay hắn theo bản năng, đảo mắt quan sát xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại nơi góc phòng phản chiếu ánh lửa nhấp nháy như vẫy gọi điều gì đó.———Tất cả các bạn đã sẵn sàng chưa?

Chúng ta sắp trở thành các nhà thám hiểm đó😎Hãy thắt dây an toàn, mở rộng tâm trí của bạn và sẵn sàng lao vào cuộc hành trình của Annie và Caesar nào.Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️
 
Mật Luật Máu
Chương 2: Huyết khắc


Chậm rãi, Annie gạc nhẹ tay Caesar ra, rồi bước tới, bụi bay nhẹ khi em tiến lại gần một bức tượng nhỏ trong góc, gần như đã hòa lẫn vào màu tường.Lớp bụi phủ dày nhưng không thể che giấu dáng vẻ kỳ lạ của nó.Đó là một bức tượng bằng đá cẩm thạch xám, cao tầm một gang tay.

Hình dáng là một người mặc áo choàng tu sĩ, đôi mắt nhắm nghiền, và đặc biệt là miệng khép chặt như bị phong ấn.

Tay phải bức tượng đặt lên ngực, tay trái giấu sau lưng, tạo cảm giác như đang giấu một bí mật sâu kín.Caesar vội kéo em trở lại lòng mình, nhưng em vẫn nhìn chằm chằm vào bước tượng:

— "Em không sao, nhưng ngài xem nè..."

Caesar cũng bắt đầu quan sát kỹ hơn, ánh mắt sắc bén rà soát từng chi tiết trên bức tượng.

Hắn khẽ phủi lớp bụi trên đầu tượng, để lộ ra một ký hiệu nhỏ chạm khắc bên thái dương.Hình ba vòng tròn giao nhau, chính là biểu tượng của một hội kín trong Giáo hội thời Trung cổ: Ordo Silentium – Dòng Im Lặng.Caesar lẩm bẩm:

— "Ordo Silentium...Hội này đã bị xoá khỏi hồ sơ hơn trăm năm trước..."

Annie chạm nhẹ vào phần ngực tượng, nơi tay nó đặt lên, và cảm nhận có gì đó hơi lỏng lẻo, như một cơ chế ngầm.Em và hắn trao nhau ánh mắt ngắn, rồi hắn gật đầu.

Với một tiếng click khẽ, em ấn vào.Ngay lập tức, tiếng cơ khí rít lên chậm rãi sau lưng bức tường.

Một phần sàn đá dưới chân Annie khẽ rung, rồi trượt qua một bên, để lộ cầu thang đá dẫn xuống sâu hơn nữa, nơi bóng tối đặc quánh đang đợi.Em thấy thế, liền nhặt lấy một viên đá ở gần rồi ném xuống dưới.

Viên đá lăn vài vòng rồi rơi xuống khoảng không phía dưới.Tạch... tạch...... rồi im bặt.Annie nheo mắt quan sát:

— "Tiếng vọng không kéo dài tức là không sâu"Nhưng chỉ một nhịp sau đó, tiếng sột soạt khẽ vang lên từ bóng tối phía dưới.

Không lớn, không rõ ràng, nhưng đủ để khiến sống lưng em lạnh buốt.

Tiếng động ấy không thuộc về đá, nhưng không vô tri.

Nó có nhịp như thể có thứ gì đó chuyển động, chạm vào nền đá, lê nhẹ một cách rình rập.Annie quay phắt lại, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của Caesar — Hắn đã nghe thấy.Không ai nói với ai một lời, không cần.Gương mặt hắn căng thẳng hơn bao giờ hết, tay đã theo phản xạ khẽ kéo em ra sau lưng mình.

Chiếc bật lửa vẫn cháy lập lòe trong tay hắn, ánh sáng rung rinh đổ lên mặt bức tượng khiến đôi mắt nhắm nghiền kia trông như đang hé mở, như kẻ giữ cánh cửa sắp tiết lộ những điều không nên biết.Caesar nghiêng đầu, lắng nghe kỹ thêm lần nữa, giọng hắn trầm thấp, rất khẽ nhưng đầy đề phòng:

— "Có thứ gì đó...

ở dưới"Annie nắm lấy gấu áo choàng Caesar từ phía sau, không lên tiếng, chỉ nhẹ gật đầu.

Không gian đặc quánh như sương lạnh thấm vào da thịt.

Sự yên lặng sau tiếng sột soạt càng khiến mọi giác quan như bị kéo căng.Rồi đột nhiên, một tiếng lạch cạch nhỏ vang lên, như thể cửa kim loại đâu đó khẽ khép lại, hoặc một cơ chế tự động vừa kích hoạt.Caesar quay sang em, ánh mắt lóe lên một tia quyết đoán:

— "Chúng ta sẽ xuống dưới xem thử, nhưng em phải luôn đi sát ta, nhớ chưa?"

Em khẽ gật đầu:

— "Em nhớ mà"Bởi vì nếu nơi đây thực sự là một mật thất bị xoá sổ khỏi lịch sử, thì thứ đang chờ dưới đó...không chỉ là manh mối...Có thể là chứng nhân.

Có thể là kẻ sống sót.

Hoặc là thứ đáng lẽ ra không nên tỉnh dậy.———Hôm nay hơi bận nên mình đăng truyện trễ một chút 😓Thông báo là chúng ta đã bước sâu hơn vào bên trong mật thất rồi... những bí mật thực sự đang chờ...Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️ Chúc các emiu ngủ ngon 😴
 
Mật Luật Máu
Chương 3: Huyết ấn


Không ai biết bí mật bên trong mật thất là gì, hay sẽ trở thành gì, chỉ biết rằng họ đang lấn sâu hơn vào bóng tối, từng bước một.Annie khẽ nhoài người về phía trước, cằm tựa lên vai Caesar, khiến hương bạc hà và gỗ bạch đàn xanh trên người hắn thoảng qua.

Annie khẽ nói, giọng em thì thầm, như một lời nhắc nhở, một lời cầu nguyện, hay chỉ đơn giản là một sợi dây mỏng manh níu giữ hắn lại bên mình.

— "Phải cẩn thận chút, dưới kia không an toàn đâu"Caesar cúi đầu, ánh sáng leo lét từ chiếc bật lửa hắt lên khuôn mặt hắn khiến những đường nét sắc lạnh thường ngày bỗng hóa dịu dàng trong khoảnh khắc này.

Dưới làn mi dài rủ xuống, đôi mắt xanh lam ngọc lưu ly phản chiếu sự nghiêm túc đến lặng người, như một mặt hồ sâu không gợn sóng.

Caesar không nói gì, chỉ giơ tay lên, gạt nhẹ vài sợi tóc rũ trước trán Annie, một cử chỉ đơn giản đến vô cùng, nhưng lại khiến tim em thắt lại, như có ai đó khẽ siết lấy.Rồi hắn khẽ gật đầu, giọng nói trầm và khàn, mang theo cả hơi lạnh của gió đêm dưới lòng đất.

— "Ừ, vì còn phải sống...

để ra khỏi đây với em"Bàn tay hắn siết nhẹ lấy tay em, không quá chặt, nhưng vừa đủ để truyền đi hơi ấm, như một lời thề không nói thành lời.

Caesar không phải là kiểu người sẽ nghe lời cảnh báo, nhưng khi lời đó đến từ Annie —mèo nhỏ của hắn, thì lại khác.

Hắn trân trọng nó, như trân trọng chút ánh sáng cuối cùng giữa màn đêm tăm tối.Hắn quay người, nhưng trước khi bước xuống, hắn còn dừng lại một chút.

Không quay đầu lại, nhưng giọng nói vang lên, nhẹ như gió lướt qua hành lang tối, đủ để em nghe thấy, đủ để nó ghim sâu vào lòng em.

— "Ta sẽ xuống trước, nhưng nếu có chuyện gì...

đừng lao đến, phải trốn đi, đợi ta, nghe không?"

Annie gật đầu lia lịa cho có lệ, giọng nói hơi cao lên một chút để che giấu sự bất an trong lòng.

— "Nghe rồi, vợ ngài nghe lời nhất thế giới mà"Khóe môi Caesar cong thành một nụ cười chậm rãi, hắn biết thừa, nếu có chuyện gì, người đầu tiên lao vào sẽ là em.

Hắn hiểu, bởi hắn cũng sẽ làm điều tương tự.Caesar khom người, dò xét bậc thang hẹp dẫn xuống dưới, cố lắng nghe thêm lần nữa.

Dưới kia vẫn còn tối om, không khí đặc quánh lại, như có gì đó vô hình đang chờ.Chưa gì, Annie lại cất tiếng, giọng nói có chút run run:

— "Sao rồi?

Ổn chưa?

Em xuống với ngài được chưa?"

Hắn quay đầu lại.

Dưới ánh lửa chập chờn, ánh mắt hắn chạm vào em như thể chỉ vừa nhớ ra em vẫn ở đây, vẫn bướng bỉnh như mọi lần và vẫn không chịu đứng yên khi hắn gặp nguy hiểm.

Caesar cau nhẹ mày, thoáng bất lực trong ánh nhìn, nhưng sâu thẳm trong đó là sự xót xa không nói nên lời.

— "Không phải em nên ở lại trên đó cho an toàn sao?"

Câu nói đó chỉ là hình thức thôi vì Caesar biết rõ, Annie của hắn sẽ không ở lại.

Em đã đồng hành cùng hắn từ lâu, từ những nơi nguy hiểm hơn gấp bội.

Giữa Annie và Caesar là sợi dây gắn kết bền chặt, họ vốn từ lâu đã trở thành máu thịt của nhau, gắn bó đến mức hơi thở cũng chẳng thể tách rời.Một nhịp sau, hắn chìa tay ra phía em, vững vàng như một tảng đá giữa dòng thác lũ.

— "Xuống đi nhưng cẩn thận, nắm tay ta này"Khi bàn tay em đặt lên tay hắn, bàn tay lạnh của Caesar khẽ siết lấy, một cái siết tay đầy tin tưởng.

Hắn kéo em nhẹ nhàng xuống từng bậc thang, vẫn đứng chắn phía trước, vẫn xoay đầu lại kiểm tra em từng nhịp bước.

Caesar lặp lại, một lần nữa, lời thề bảo vệ em.

— "Nếu dưới đó có gì... thì ta sẽ-"Annie cắt lời hắn:

— "Sẽ bảo vệ nhau, bớt nói như thể trăng trối lại, mấy người nói vậy hay ngủm lắm á"Caesar khẽ mỉm cười, bước chân của hắn dài hơn nhưng vẫn giữ em thật sát:

— "Vợ ta ồn ào thật đấy, ta không dễ ngủm thế đâu, vì khi ta nói sẽ bảo vệ em trọn đời... ta chưa từng nói dối"Và như thế, cả hai lần mò bước xuống.

Tiếng bước chân vang vọng giữa những bức tường đá lạnh lẽo, từng bậc thang như nuốt trọn ánh sáng phía sau lưng.

Phía dưới là gì...chưa ai biết.

Nhưng có một điều chắc chắn: Dù thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay em ra.Không khí dưới lòng đất dần đặc quánh lại, ẩm lạnh và nồng mùi đất.

Càng xuống sâu, tiếng mưa bên ngoài càng trở nên xa xôi, như đến từ một thế giới khác.

Chỉ còn tiếng bước chân của hai đứa dội lên vòm đá âm u, hòa cùng tiếng thở khẽ khàng của em, và tiếng bật lửa chập chờn trên tay hắn — thứ duy nhất níu giữ lại chút ánh sáng mỏng manh giữa màn đêm đặc quánh này.Caesar đi trước, Annie theo sát phía sau, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay em.Ánh sáng từ bật lửa di chuyển chậm rãi, soi rọi những bức tường đá rêu phong, những dấu vết cào xước rất sâu, như thể ai đó từng cố gắng thoát ra, nhưng bất lực.

Annie khẽ rùng mình, và Caesar cũng khựng lại.Trên bức tường đối diện, ánh lửa vừa đủ để soi sáng một biểu tượng: một con rắn quấn quanh thanh kiếm, đang nuốt chính cái đuôi của mình.

Biểu tượng này ẩn chứa một sự thật đầy bí ẩn, nhưng lại mang đến cảm giác ghê rợn, như một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Dưới biểu tượng đó, có một cánh cửa sắt rỉ sét, không có tay cầm, chỉ có một lỗ nhỏ hình tròn nằm ở giữa.Caesar nhíu mày.

— "Khóa bằng huyết ấn..."

Hắn nghiêng đầu, quan thật sát kỹ.

Bên cạnh lỗ tròn ấy, có một dòng chữ nhỏ, bằng tiếng Latin cổ:

— Sanguinem pro veritate —

(Máu cho sự thật.)Annie nghe xong liền giật tay hắn lại, giọng nói khẩn trương.

— "Từ từ, máu của dòng dõi Devereux dễ tương thích, để em làm cho"

Caesar nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt dịu hẳn lại.

Rồi hắn hạ bật lửa xuống, bước một bước sát gần em, cúi đầu thấp đến mức trán hắn chạm vào trán em.

Giọng hắn êm như hơi thở, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

— "Em nghĩ... ta sẽ để em làm chuyện nguy hiểm đó à?"

Caesar rút từ trong áo choàng ra một lưỡi dao nhỏ.

Đó không chỉ là một món đồ phòng thân, mà còn là một phần của hắn, một phần của quá khứ đầy rẫy nguy hiểm, khi cái chết luôn rình rập.

Nhưng giờ đây, con dao ấy không chỉ để bảo vệ bản thân hắn, mà còn để bảo vệ Annie của hắn.

Dưới ánh sáng chập chờn, lưỡi dao ánh lên sắc lạnh, một sự sắc lạnh đối lập hoàn toàn với sự dịu dàng trong ánh mắt hắn.

— "Ta làm!

Cái chết không đáng sợ... mất em mới là thứ duy nhất khiến ta sợ hãi."

Trước khi Annie kịp phản đối, hắn đã cắm lưỡi dao vào tay mình, để máu rơi xuống lỗ tròn.

Một tiếng cạch vang lên, và cánh cửa sắt run lên khe khẽ.

Cả bức tường cũng rung lên nhẹ.

Không gian như thở ra một luồng khí lạnh buốt sống lưng, như thể cánh cửa đó đã phong ấn một điều gì đó đã ngủ vùi quá lâu.Caesar hơi nghiêng đầu, giọng trầm khẽ vang:

— "Chuẩn bị đi, mèo nhỏ"Nói rồi, hắn dùng bàn tay dính máu siết lấy tay em lần nữa.

— "Chúng ta đã mở ra điều không thể quay lại rồi"Và em hiểu, từ giây phút này, hai đứa không còn là khách mời trong một lâu đài đẹp đẽ nữa, mà là kẻ đào sâu vào bí mật không nên chạm tới.

Họ đã bước vào một trò chơi mà chỉ có kẻ dũng cảm nhất mới có thể chiến thắng, và dĩ nhiên, cũng có kẻ sẽ mất mạng.

Nhưng có một điều chắc chắn là cả hai sẽ cùng nhau đối mặt.———Hehe, hôm nay mình chiều các emiu nên ra truyện dài hơn nè 😋💗 Trong tương lai cũng sẽ cố gắng duy trì độ dài này cho mọi người nha 💕

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️
 
Mật Luật Máu
Chương 4: Huyết dẫn


Caesar vừa nhỏ máu vào ổ khóa bí ẩn kia, chưa kịp quay sang thì Annie đã vội vã chộp lấy tay hắn, bàn tay nhỏ run run bịt lấy vết thương đang rỉ máu đỏ sẫm trên tay hắn.Giọng em vừa trách móc vừa run, ánh mắt dán chặt vào vết máu, mặt hơi nhăn lại vì lo lắng.

— "Người ta rạch nhẹ thôi, ngài đâm chi sâu vậy..."

Trong ánh lửa yếu ớt, bàn tay em bé hơn nhiều so với tay hắn, nhưng lại ôm lấy nó một cách kiên quyết, như thể chỉ cần buông ra, hắn sẽ biến mất khỏi em vậy.Caesar khựng người, mắt hắn chớp khẽ, rồi... như có gì đó trong lòng ngực hắn siết lại.

Hắn không trả lời ngay, chỉ khẽ rũ hàng mi dài xuống, để em băng tạm lại vết thương bằng chiếc khăn tay nhỏ mà em lôi ra từ túi váy—khăn thêu, mềm, có mùi hoa nhài rất nhạt... mùi của em.Caesar nói khẽ:

— "Chút máu đó...đáng mà"Ngón tay hắn khẽ cong lại, kẹp lấy các đầu ngón tay em như muốn giữ lại hơi ấm.

— "Em xem...chỉ là vết thương nhỏ thôi... không đủ để cướp đi những ngày ta còn được nhìn thấy em"Ánh mắt Caesar nhìn Annie, trong bóng tối, không còn vẻ ma quái, không còn quyền lực của một công tước... chỉ còn lại cái nhìn dịu dàng, của một người đàn ông đã trót trao cả trái tim cho một con mèo nhỏ hay càm ràm.Gió lạnh luồn vào từ khe cửa vừa hé, mang theo hơi ẩm và cái mùi tanh của bí mật lâu đời.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có mùi hoa nhài, chỉ có ánh mắt em đang ngước lên nhìn hắn, và cái nắm tay dịu dàng giữa hai người, ấm hơn bất kỳ lò sưởi nào trong cái thế giới cổ quái này.Caesar khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút tinh nghịch lướt qua gương mặt đang say sưa ngắm nhìn hắn của em.

— "Sao nhìn ta dữ vậy?"

Annie khẽ cúi đầu, bàn tay nhỏ đan vào nhau, ngón tay xoắn xuýt.

— "Em nhìn chồng em, nhìn kỹ một chút, sợ sau này-"Hắn vội cắt lời em, ánh mắt trở nên sâu hơn, nhưng giọng nói lại đầy vẻ trêu chọc, kéo em về với thực tại.

— "

Sau này sinh cho ta tám đứa, để chúng ta có một đội quân xâm chiếm châu Âu"Một tiếng bốp nhẹ vang lên, em thụi vào vai hắn, nhưng lực tay chẳng có mấy.

— "Nói năng linh tinh, đáng bị đánh"Caesar giả vờ xoa xoa vai, gương mặt cau lại ra vẻ đau lắm, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười.

— "Ui da, vợ ta hung dữ thật đấy"Và trong cái không gian đầy tiếng cười ấy, em lại khẽ ngước lên, một lần nữa nhìn vào gương mặt hắn, như muốn khắc sâu từng đường nét, từng biểu cảm, từng khoảnh khắc này vào trong tâm trí.Rồi thanh ấy... lại vang lên.

Xoạt... xoạt...Chầm chậm, kéo lê như có thứ gì đó sống đang cựa mình trong bóng tối đặc quánh nơi đáy mật thất.

Annie cứng đờ người, toàn thân như có một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Lông tóc dựng đứng, gáy tê rần.

Em định kéo hắn chạy sang cánh cửa vừa mở nhưng bên đó nhưng... rõ ràng là đường cụt.Annie thì thầm, giọng nhỏ như tiếng gió rít:

— "Ngài... ngài có nghe thấy không?"

Caesar lập tức đặt tay lên vai em, kéo sát em lại gần, mắt hắn đảo qua khắp căn phòng – không còn vẻ thong thả như trước.

Ánh bật lửa nhỏ trong tay hắn run nhẹ, phản chiếu ánh mắt sắc như dao – ánh mắt của một người đã sống đủ lâu để hiểu rằng... có những nơi, chỉ có tội lỗi mới trú ngụ.Tiếng xoạt xoạt càng lúc càng gần, mỗi âm thanh như một nhát cào vào thính giác, kéo theo nỗi sợ hãi đang bò lên tận cuống họng.

Tim hai đứa đập loạn xạ, cả hai đứng nép vào bức tường gần đó, cố gắng nín thở, lắng nghe cái bóng đang rình rập.Bóng tối phía hành lang nhỏ dẫn ra từ bức tượng khẽ chuyển động, không phải do ánh lửa, không phải do gió.

Mà là một bóng gì đó...

đang lướt qua.Caesar che chắn cho Annie, đứng chếch một bên như một bức tường kiên cố.

Annie có thể nghe thấy nhịp tim hắn dưới lớp áo choàng dày — chậm, mạnh, trấn tĩnh đến lạ thường.

Nhưng tay hắn siết em lại, chặt như sợ em biến mất nếu buông lỏng.Caesar thì thầm sát tai Annie, hơi thở phả nhẹ lên tai khiến em rùng mình.

— "Đừng nhìn về đó, nếu nó là thứ có thật, ánh mắt con người sẽ khiến nó tiến gần"Annie gật khẽ, không nhìn nữa...

Nhưng một tiếng rít khe khẽ vang lên sau lưng.Một cơn gió lạnh không rõ từ đâu thổi tới, mang theo cái mùi hôi tanh nồng nặc của thịt mục.

Caesar vội kéo Annie quay lưng lại, xoay người đối diện với nơi phát ra tiếng rít.

Ánh lửa bập bùng, soi rõ một cái bóng kỳ dị.

Đó là một cái xác khô, bị xích lại bằng những sợi xích bằng sắt đã hoen rỉ, nó không có mắt, chỉ có hốc mắt rỗng tuếch, nhưng em có thể cảm nhận được nó đang nhìn thẳng vào mình.Caesar nói, giọng vẫn trầm và vững:

— "Đừng sợ nhé, ta sẽ bảo vệ em"Annie nheo mắt quan sát, giọng lí nhí.

— "Đó là một trong những kẻ canh giữ, đúng không?"

Caesar gật đầu, nhích lại gần em, tay trái vẫn siết chặt em, tay phải cầm cây bật lửa, hướng thẳng vào cái xác khô.

— "Sẵn sàng làm anh hùng chưa, bé con?

Chúng ta phải chiến đấu"Em nhìn hắn, ánh mắt ánh lên vẻ tin tưởng tuyệt đối.

— "Được, nhưng đối đầu trực diện có vẻ không ăn thua, dù gì nó cũng là một cái xác bị điều khiển"Hắn cười khẽ, nụ cười thoáng qua nhưng đầy bí hiểm.

— "Không, em yêu"Giọng hắn trầm ấm nhưng chắc nịch:

— "Đó là một lời nguyền"———Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu có một buổi tối thật vui vẻ 😴
 
Mật Luật Máu
Chương 5: Huyết thệ


Lời nói của Caesar vang vọng, đánh thẳng vào sự thật còn tàn bạo hơn cả một cái xác bị điều khiển: những thứ ở đây, từ cái xác khô bị xích đến những bức tường rêu phong, đều là hiện thân của một sức mạnh cổ xưa, một lời thề bị phản bội.

Annie run lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi nhận ra mình đang đứng giữa một ván cờ lớn hơn bất kỳ cuộc chiến nào từng biết.Rồi Annie bất giác nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại ở một bức tượng cũ, một bức tượng y hệt ban nãy nhưng lần này, em nhận ra một vết xước nhỏ ở miệng nó, như thể ai đó đã cố gắng cạy mở nhưng thất bại.

Em thở gấp:

— "Caesar... cái tượng đó... hình như là một ổ khóa khác."

Caesar bước lại gần, dùng bật lửa soi ánh sáng vào bức tượng.

Annie với tay lần theo các khe nứt, cảm nhận được một cơ chế cơ học mờ nhạt ẩn sau lớp đá lạnh lẽo.

Rồi... cạch.Bức tượng bật mở, để lộ ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bị niêm phong bởi một dải lụa đen, và trên đó là dòng chữ Latin giống hệt mảnh giấy em nhặt được ban nãy, nhưng đã phai mờ:

— Qui tacet consentire videtur —

(Kẻ im lặng là kẻ đồng lõa)Caesar từ tốn rút dải lụa ra, mở hộp.

Bên trong là một cuộn giấy da cùng một bức thư tay.

Chưa ai kịp chạm vào...

ẦM!Mặt đất rung nhẹ, con quái vật có vẻ đã rút lui, một luồng gió lạnh buốt thốc qua từ hành lang sau bức tường vừa hé mở.

Caesar nói, giọng khàn đặc, mắt tối lại.

— "Nó biết chúng ta đã chạm vào sự thật... giờ thì thật sự không thể quay đầu rồi"Annie run lên, không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực—biết rằng từ giây phút này, em và hắn đã trở thành một phần của bí mật xưa cũ, một câu chuyện đã bị chôn vùi bằng máu, sự im lặng và cái chết.Hắn quay sang, ánh mắt dịu đi, bàn tay lạnh lẽo nhưng chắc chắn chìa ra.

— "Em sẽ đi với ta chứ?"

Em nắm lấy, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay hắn, và đáp lại:

— "Tất nhiên, dù sao thì Trạng chết Chúa cũng băng hà mà"Caesar khẽ cười, dùng bàn tay lành lặn xoa nhẹ tóc em:

— "Ngoan lắm"Hắn mở cuộn giấy da, ánh lửa bật lửa nhảy múa trên từng nét chữ cổ xưa.

Cuộn giấy mỏng manh như thể chỉ cần một cái chạm cũng có thể hóa tro bụi, nhưng từng dòng chữ vẫn rõ ràng, đầy sức nặng:

— In tenebris lux latet, veritas quaeritur —

(Trong bóng tối ánh sáng ẩn giấu, chân lý được tìm thấy).Cùng với đó, bức thư đi kèm được em mở ra, nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy quyền lực: Người sẽ hé lộ sự thật phải có trái tim không ngừng rung động, dũng cảm đối mặt với bóng tối và không bao giờ im lặng trước cái ác.

Caesar nhìn em, ánh mắt sâu thẳm pha chút ngạc nhiên và tôn trọng.

— "Em có thấy không, người đó... chính là chúng ta."

Ánh lửa trong mắt hắn nhảy múa như lời hẹn ước, lời thề sắt đá rằng dù trong ngục tối hay giữa bão tố, chỉ cần có nhau, mọi bóng tối đều có thể bị xua tan.

Caesar nhẹ nhàng ôm em vào lòng, thì thầm:

— "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra sự thật, và không để ai bị bỏ lại phía sau"Annie cảm nhận được hơi ấm hiếm hoi, lan tỏa trong lòng giữa đêm tăm tối.

— "Đi thôi, mèo nhỏ!"

Caesar siết nhẹ tay em, đứng dậy, ánh lửa bật lửa trong tay hắn lướt qua từng bức tường phủ đầy hình thù quái dị.

Caesar cảnh báo, giọng trầm thấp như tiếng sóng vỗ vào đá.

— "Phải cẩn thận, mọi thứ ở đây đều có thể là bẫy"Annie gật đầu, mắt không rời khỏi những bức tranh kinh dị, cảm giác lạnh sống lưng không ngừng lan tỏa.

Cứ mỗi bước đi, tiếng chân vang vọng, nhưng trong lòng em lại rộn ràng vì có hắn bên cạnh.Annie bổng lên tiếng, ánh mắt đăm chiêu hẳn đi.

— "Câu Latin trên mảnh giấy đầu tiên là 'kẻ im lặng là kẻ đồng loã' đúng không?...Tức là im lặng là đồng ý, vậy nếu chúng ta không lên tiếng, bóng tối sẽ chiến thắng, phải không?"

Caesar gật gù, tay hắn siết chặt lấy tay em.

— "Vậy thì dựa vào đó mà tìm cách"Hai người tiếp tục đi sâu vào mật thất, tìm kiếm manh mối để hé lộ sự thật đằng sau những bức tượng và bức tường đầy bí ẩn.

Bỗng một cánh cửa nhỏ hiện ra, khắc những ký hiệu lạ lẫm, dường như là chìa khóa mở ra bí mật tiếp theo.Hắn quay sang em, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi:

— "Sẵn sàng làm cướp biển chưa, mèo nhỏ?"

Em mỉm cười:

— "Cướp biển?

Ngài định đào kho báu ở đây à?"

Nghĩ bụng, em lại nhún vai:

— "Thì ngài ở đâu, em ở đó"Hai người đứng trước cánh cửa nhỏ, nơi những ký hiệu cổ xưa đan xen với hình ảnh tôn giáo kỳ bí – những chiếc thánh giá dạng hiếm, hình ảnh thiên thần và quỷ dữ chạm khắc trên gỗ đen bóng.Ánh lửa từ bật lửa của Caesar nhảy múa, làm hiện lên những nét chạm tinh xảo đến rợn người.Em quay sang nhìn bức tượng nhỏ ở góc phòng, cái miệng khép chặt và đôi mắt nhắm nghiền như đang giữ một bí mật kinh hoàng.

Bức tượng ấy có hình một thiên thần bị trói chặt bởi những sợi dây gai quanh cổ và cánh, như thể đang bị giam cầm giữa thiên đường và địa ngục.

Annie thì thầm:

— "Cánh cửa này chắc chắn liên quan đến bức tượng đó, có lẽ phải giải câu đố từ nó để mở"Caesar nhẹ nhàng chạm vào một trong những ký hiệu trên cửa, rồi cẩn thận nhấn xuống.

Đột nhiên, từ phía bức tượng, tiếng cọt kẹt phát ra.

Một chiếc hộp nhỏ thình lình mở ra từ chân bức tượng, bên trong là một mảnh giấy cũ kỹ, nét chữ vẫn rõ:

— Lux in tenebris non extinguetur —

(Ánh sáng trong bóng tối không bao giờ tắt).Phía dưới là một hình vẽ: một vòng tròn lớn bao quanh hai hình tam giác – một hướng lên trên, một hướng xuống dưới, tạo thành một biểu tượng cân bằng.

Ở giữa vòng tròn là một dấu chấm nhỏ.Caesar nhíu mày, nói:

— "Biểu tượng này giống như sự cân bằng giữa Thiên đường và Địa ngục, ánh sáng và bóng tối, có thể phải sắp xếp các ký hiệu trên cửa theo một thứ tự nào đó"Annie nhìn kỹ cửa, thấy rằng mỗi ký hiệu có thể xoay được, như các bánh răng cổ xưa.

— "Có khi nào ta phải xoay chúng để tạo ra biểu tượng cân bằng kia không?"

Caesar gật đầu, rồi cùng Annie bắt đầu thử xoay từng ký hiệu, đôi tay to lớn của hắn và bàn tay nhỏ bé của em hòa quyện, tạo nên nhịp điệu khẩn trương nhưng đầy tin tưởng.

Sau vài lần thử, cuối cùng các ký hiệu đã tạo thành đúng biểu tượng: vòng tròn với hai tam giác cân đối, dấu chấm nhỏ ở giữa.Một tiếng rít nhẹ vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra, hé lộ bên trong là một căn phòng nhỏ.

Ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ những bức tranh tường cổ xưa mô tả một nghi lễ bí mật của tôn giáo cổ.

Em thở dài, mắt vẫn đọng sự hồi hộp:

— "Chúng ta đã bước vào đúng chỗ rồi..."

Caesar nắm lấy tay em, giọng trầm ấm:

— "Hứa nhé, ta với em, kiếp này sinh tử không rời"Annie cau mày, huých vào tay hắn:

— "Đi nè, bới thoại như mấy nhân vật hay ngủm lại"Hắn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thật, xua tan đi phần nào không khí căng thẳng.— "Tùy em thôi, mèo nhỏ"

———Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu ngủ ngon 😴 Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn 💐
 
Mật Luật Máu
Chương 6: Huyết thụ


Khi căn phòng nhỏ mở ra, chỉ có duy nhất một bức tường ở phía trong được chạm khắc đầy những hình ảnh quái dị — những thiên thần gãy cánh quỳ dưới chân một bóng dáng mờ nhạt, vẽ bằng máu đã khô.Dưới chân bức tranh là một bục đá, bên trên đặt một cuốn sách da bị khoá bằng xích sắt rỉ sét.

Một mùi tanh, ẩm mốc toát ra từ đó, hòa vào mùi ẩm thấp của căn mật thất, khiến em nổi da gà từng đợt.Caesar bước đến gần, bàn tay lướt nhẹ lên mép bục.

Dưới ánh bật lửa, những ký hiệu Latinh cổ nổi lên trên lớp đá:

— Quod est superius est sicut quod est inferius —Caesar nói, giọng trầm như tiếng chuông đồng.

— "Đây là ngôn ngữ của giả kim thuật, một nguyên lý cổ đại — mọi thứ trên Thiên đàng đều có sự phản chiếu dưới Địa ngục...có lẽ bọn họ đang mô phỏng... một nghi lễ đảo ngược thiên ý"Annie rùng mình.

— "Ngài nghĩ... gia chủ đã làm gì ở đây?"

Caesar siết nhẹ tay em.

— "Thứ này... vượt xa cả chính trị hay tôn giáo...là dị giáo, người đã mời ta đến đây... có lẽ đã bị kéo quá sâu vào những bí mật không nên biết"Annie tiến đến gần bức tường, chợt nhận ra bức tượng thiên thần bên ngoài — bức tượng có miệng khép chặt, mắt nhắm nghiền.Em khẽ nói:

— "Nếu câu đố là 'kẻ im lặng đồng loã'...thì phải khiến nó lên tiếng, phải không ngài?"

Caesar hiểu ngay, rút ra lưỡi dao nhỏ, dùng mũi dao khẽ bật phần miệng của bức tượng.Rồi...Click.Một cơ chế cổ xưa bên trong bức tượng phát động.

Một phần sàn đá trong phòng rung lên, bục sách trượt sang một bên, để lộ một hốc nhỏ bên dưới — nơi có một lọ máu được niêm phong bằng biểu tượng của Giáo hội, và một mẩu da người khắc chữ bằng kim loại nóng.Annie rụt tay lại, cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp người.

Caesar nhìn em, rồi cúi xuống xem xét.

Trên mảnh da ấy, là dòng chữ:

— Et verbum caro factum est —

(Và lời đã trở thành xác thịt).Hắn thì thầm, giọng nói như chìm vào bóng tối.

— "Đây là thứ bị cấm tuyệt đối, họ... họ đã cố gắng nhân hóa một 'đấng thiêng liêng'... hoặc tệ hơn, triệu hồi thứ gì đó vào một hình hài con người."

Annie ngẩng lên nhìn hắn, mắt mở to.

— "Coi chừng cái con hồi nãy gây ra tiếng 'xột xoạt' là nó đó"Caesar không trả lời, hắn chỉ kéo Annie sát vào ngực, rất chặt, như thể thế giới vừa nứt ra sau lưng bọn em.

— "Ta từng tưởng mình biết hết mặt tối của nhà thờ...nhưng cái này... cái này không thuộc về nơi nào trên đời cả"Em nghẹn giọng.

— "Thế... giờ làm gì nào?"

Hắn nhìn sâu vào mắt em, ánh lửa từ chiếc bật lửa phản chiếu trong đôi mắt ngọc lưu ly ấy, ánh lên một quyết tâm lạnh lùng.

— "Chúng ta sẽ thiêu hủy... thiêu hủy thứ này, căn phòng này... nhưng trước khi làm vậy... ta cần biết ai đứng sau nghi lễ này và vì sao... ta lại được mời tới đêm nay"Caesar dùng bật lửa soi kỹ lại dòng chữ Latin cổ trên mảnh giấy mà em đã tìm thấy ở tầng một của mật thất:

— Qui tacet consentire videtur —

(Kẻ im lặng, được xem như là kẻ đồng lõa).Hắn cau mày.

— "Nó không chỉ là gợi ý, nó còn là một câu răn cũ... thường được dùng trong các giáo luật cổ, nhưng ở đây, nó không phải cảnh báo... mà là cáo buộc."

Annie liếc sang bức tượng đá mà em đã để ý lúc nãy — đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt, vẻ mặt tĩnh lặng đến lạnh lẽo.Em thì thào:

— "Phải chăng bức tượng này chính là biểu tượng của 'sự im lặng'?

Người nghĩ ra những thứ này... không hề đơn giản chút nào"Caesar gật đầu, bàn tay hắn đặt nhẹ lên phần bệ tượng.

Khi hắn ấn xuống một chỗ lõm nhỏ ở mặt sau, cạch — một cơ chế khác mở ra.Một ngăn nhỏ trong bụng tượng hé lộ — bên trong là một lọ thủy tinh đựng máu đã khô và một mảnh da người bị khắc chữ:

— Sanguinem et silentium — clavis ad veritatem —

(Máu và sự im lặng — là chìa khóa đến sự thật)Hắn khẽ nói, giọng trầm xuống.

— "Chuyện này... không còn là tín ngưỡng thông thường nữa rồi"Em nuốt khan, cảm thấy da thịt lạnh buốt.

Bức tượng mang ý nghĩa phải im lặng để sống sót, nhưng cũng đồng nghĩa với việc tiếp tay cho tội ác.

Và giờ đây, Annie và Caesar — những kẻ đã biết rồi — đã không thể im lặng được nữa.———Chương này hơi ngắn he, chắc chắn chương sau sẽ dài hơn 😋 Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình! 🙇🏻‍♀️Chúc các emiu ngày mai vui vẻ 😽 Ngủ ngon 😴
 
Mật Luật Máu
Chương 7: Huyết cấm


Caesar, một tay chạm vào lọ máu, một tay đưa bật lửa lên soi.

Ánh sáng vàng vọt hắt lên lớp thủy tinh, hằn trên bức tường đối diện một cái bóng ma quái: một chiếc nhẫn bị nhốt trong vòng lửa.

Hắn lẩm bẩm, giọng trầm xuống:

— "Ta đã thấy biểu tượng này trong tài liệu cấm của Giáo hoàng, cái dị giáo ta đã nhắc đến... có vẻ chưa tuyệt chủng"Ngay khi Caesar dứt lời, cạch một tiếng, một cơ quan cơ học khẽ vang lên, bệ tượng bắt đầu lún xuống, chậm rãi.Bức tường sau tượng mở ra một đường hầm hẹp, tối đen như nuốt chửng ánh sáng, kèm theo đó là mùi tanh nồng, ẩm mốc của đất đá và bụi gỗ mục xộc lên, khiến em phải rùng mình.Annie siết chặt tay Caesar, giọng thì thầm:

— "Có khi nào... phía sau là nơi hành lễ thật sự?"

Caesar kéo em sát lại, thân hình cao lớn che chắn cho em.

Hắn đặt em đi phía sau lưng, một tay cầm chắc con lưỡi dao bạc sắc lạnh, tay còn lại không rời tay em dù chỉ một khoảnh khắc.

Caesar nói, ánh mắt kiên định.

— "Dù là gì... thì cũng phải tìm ra, mèo nhỏ của ta đừng sợ nhé"Đường hầm dẫn họ đến một căn phòng hình tròn, không gian rộng lớn đến bất ngờ.

Ở trung tâm phòng là một quan tài đá đen, chạm trổ những biểu tượng cổ xưa, lạ lẫm mà tàn bạo.

Trên nắp quan tài là hình một người đeo mặt nạ không miệng, hai tay bắt chéo trước ngực như đang cầu nguyện...hoặc bị trói buộc, một sự câm lặng vĩnh cửu.Xung quanh phòng, bảy bức phù điêu gắn vào tường, mỗi bức mang một biểu tượng riêng, như một câu đố chết chóc:Đầu tiên là một con mắt bị đâm xuyên, như lời cảnh báo về sự giám sát bị phá vỡ.

Thứ hai là một cái miệng bị khâu chỉ, biểu tượng của sự im lặng bị áp đặt.

Thứ ba là một chiếc lưỡi bị cắt, tượng trưng cho lời nói đã bị tước đoạt.

Thứ tư là một bàn tay đang chảy máu, minh chứng cho sự hy sinh đau đớn.

Thứ năm là một con rắn cuộn quanh thánh giá, sự phản bội của đức tin.

Thứ sáu là một bông hoa đen héo rũ, cái chết của sự sống và hy vọng.

Cuối cùng là một ngọn lửa nhỏ trong lồng kính, một linh hồn bị giam cầm.

Phía trên quan tài, một dòng Latin khắc sâu vào đá, và khi ánh lửa từ chiếc bật lửa của Caesar chạm tới, dòng chữ ấy sáng rực lên như máu:

— Solum per veritatem et sanguinem, clavis pandetur —

(Chỉ qua sự thật và máu, chìa khóa mới mở)Annie nhìn quanh, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

— "Chìa khóa là... máu?"

Caesar khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng phù điêu.

— "Không chỉ máu, phải là máu của người biết sự thật... máu của lời xưng tội, hoặc biểu tượng của sự phản bội"Trên nắp quan tài, có bảy lỗ nhỏ, mỗi lỗ tương ứng với một phù điêu.

Annie thì thầm, giọng có chút hào hứng:

— "Lại phải giải đố rồi"Caesar lấy từ trong áo ra một con dao nhỏ và lọ máu thủy tinh hắn đã lấy từ bức tượng.

Hắn đặt lọ máu vào giữa các lỗ, ánh sáng phản chiếu lên các phù điêu, khiến chỉ duy nhất phù điêu thứ hai — cái miệng bị khâu chỉ — phát sáng nhẹ nhàng, như một tiếng gọi câm lặng.Em lại nói.

— "Im lặng, và tội im lặng là tội đồng lõa...

Có khi nào đây là biểu tượng của người giữ bí mật cuối cùng?"

Caesar gật gù.

— "Thử chạm vào xem"Annie rón rén bước đến, đưa tay chạm nhẹ vào phù điêu thứ hai.

Ngay lập tức, một âm thanh cơ học vang lên từ sâu trong lòng đất.

Ầm!

Quan tài đá bắt đầu rung lên nhè nhẹ rồi dừng lại.

Nhưng một trong các bức tường đã bật mở.

Phía sau là một căn phòng nhỏ hơn, bên trong có một bàn thờ cũ kỹ, máu đã khô bám quanh các cây nến đen.

Trên bàn thờ là một quyển sách da người bị khóa bằng dây xích bạc.Caesar nhìn em, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự căng thẳng tột độ.

— "Chúng ta vừa mở đường...

đến trái tim của dị giáo này"Bóng lửa nhỏ trên tay Caesar khẽ chập chờn.

Hơi lạnh bắt đầu lan dần trên làn da em, nhưng không phải từ không khí ẩm thấp.

Đó là một cảm giác gai lạnh đến tận xương sống, như có một ánh mắt vô hình nào đó đang xuyên qua làn da em mà dõi theo từng hơi thở.Annie nắm chặt tay Caesar, ngón tay run rẩy.

— "Cái thứ tạo ra tiếng xột xoạt... nó vẫn ở gần mình..."

Caesar lập tức đứng chắn trước em, che kín em bằng thân hình cao lớn và chiếc áo choàng đen sẫm.

Ánh mắt hắn nghiêm lại, tay còn lại rút ra con dao nhỏ bằng bạc.Ngay lúc ấy, có tiếng kéo lê chậm rãi vang lên từ phía sau bức tường vừa mở.Xột... xoạt... xột... xoạt...Không gian xung quanh chậm rãi tối lại, như thể căn phòng đang bị nuốt vào một giấc mộng đen, cánh cửa đá phía sau phát ra tiếng rắc khe khẽ, như vừa bị khóa lại từ bên ngoài.Annie níu áo hắn, thì thào:

— "Chỗ này không cho mình đi rồi, Caesar..."

Đằng sau bàn thờ, có một khe hở nhỏ, có lẽ là một ô thông gió cũ hoặc một cửa trốn.

Caesar lập tức nhận ra và kéo em đi, nhưng khi hai người chưa kịp bước tới — Soạt!!Một cánh tay xương xẩu, dài bất thường thò ra từ bức tường bên trái, đập mạnh vào vách, tạo một vết nứt lớn như một lời cảnh báo chết chóc.Caesar đẩy em ra sau lưng.

— "Chạy nếu ta kêu, em không được quay lại, rõ chưa?"

Nhưng em níu chặt áo hắn, đôi mắt lấp lánh sự sợ hãi xen lẫn kiên quyết.

— "Không!

Hoặc là cùng nhau sống chết, hoặc là em chết!"

Ngay khoảnh khắc ấy, từ khe tường phía sau bàn thờ — một gương mặt méo mó như bị khâu dính, hai hốc mắt đen trũng sâu và vết khâu dài từ mang tai đến cằm — chui ra.

Nó không hét, nó chỉ nhìn và phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, lặp đi lặp lại, như tiếng vọng từ địa ngục:

— "Qui tacet... consentire... videtur..."

Caesar nghiến răng, giọng nói đầy căng thẳng.

— "Nó là... người giữ miệng, là nhân chứng cuối cùng, bị phong ấn sống suốt hàng trăm năm"Hắn vừa kéo em sát lại, tay còn lại siết chặt con dao bạc, ánh mắt không rời khỏi thực thể đang bò ra từ bức tường.

— "Annie, đừng lại gần..."

Nhưng em lại từ từ tiến tới, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt vẫn dán chặt vào thực thể quái dị với miệng khâu kín và tiếng lặp lại ám ảnh:

— "Qui tacet... consentire... videtur..."

Annie thì thào với Caesar:

— "Tin em... em biết phải làm gì rồi...chỉ cần đến gần nó hơn."

Caesar nghiến răng, bàn tay đặt lên vai em như sẵn sàng giật lại bất cứ lúc nào.Annie nhìn thẳng vào nó, giọng nói vang lên trong căn phòng im ắng đến rợn người:

— "Phải im lặng... nhưng phải trước điều gì?"

Thực thể đó ngẩng đầu lên, hốc mắt rỗng như một vực sâu không đáy, xoáy thẳng vào em.

Rồi, một giọng nói lạ, không qua miệng mà vọng thẳng vào tâm trí em, lạnh lẽo và đau đớn:— "Im lặng... trước thánh đường máu"

— "Im lặng... khi giáo lý bị đổi bằng máu người..."

— "Im lặng... khi họ tế những đứa trẻ để thay lời Đấng tối cao..."

Caesar siết nhẹ vai em.

— "Đủ rồi!

Ta sẽ giữ nó lại...

Em biết phải làm gì mà"Annie gật đầu, ánh mắt rực lửa quyết tâm dù gò má vẫn còn run rẩy.Em thì thầm:

— "Đừng để em mất ngài nhé!"

Caesar gật đầu rồi hắn bật lửa lần nữa, ném nó về phía cái bóng.

Bùm!

Ánh lửa bùng lên, hắt lên gương mặt dị dạng đang rít gào, nó không sợ lửa, nhưng nó chậm lại một nhịp, đủ để em lách người về phía bức tượng.Giờ đây, chỉ còn một con đường duy nhất để thoát thân — con đường đã mở ra từ lời nói của người giữ miệng.——— Hehe, chương này dài hơn rồi nha, tui uy tín lắm😋Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình🙇🏻‍♀️Chúc các bạn ngày mai vui vẻ, sự nghiệp hanh thông nha 🫵🏻💗
 
Mật Luật Máu
Chương 8: Huyết khải


Bức tượng với miệng khép chặt, mắt nhắm nghiền như kẻ thẩm phán câm lặng của thời đại đã qua.

Annie nhớ lại dòng chữ Latin run rẩy trên mảnh giấy cũ:

— Qui tacet consentire videtur —

(Im lặng là đồng tình).Một tiếng nổ trong tim, mạch máu như dồn lên óc.

Nếu im lặng là đồng tình... thì nhân chứng thật sự chỉ được chứng thực khi ai đó dám cất tiếng.Em xoay bức tượng, bàn tay run run lướt qua lớp bụi và rêu phủ.

Phía sau, một ổ khóa hình thập tự hiện ra, khe hở hẹp như chỉ chờ máu... hoặc một lời xưng thú.Phía sau lưng, tiếng động mạnh vang lên — Caesar vừa bị hất ngã, thân thể rắn chắc của hắn đập xuống nền đá lạnh.

Môi hắn rớm máu, trán cũng nứt toác, nhưng ánh mắt vẫn bám riết lấy em, tin tưởng một cách tuyệt đối.Em cắn chặt môi, nỗi sợ trộn lẫn cùng quyết tâm.

Một mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh bên chân, em nhặt lên, hít sâu, rồi rạch một đường nhỏ nơi đầu ngón tay.Máu ứa ra, đỏ tươi như vệt son trên nền đá lạnh.

Em để giọt máu thấm vào ổ khóa, đồng thời khẽ thì thầm, giọng run nhưng kiên định:

— Veritas vos liberabit —

(Sự thật sẽ giải thoát các người).Tách!Ổ khóa bật mở.

Một luồng sáng xanh lam rỉ ra từ khe hở bức tường, vẽ thành một con đường hầm huyền bí.Em bật khóc vì nhẹ nhõm, hét lên như trút bỏ mọi áp lực:

— "Caesar!

Em làm được rồi!"

Hắn lảo đảo đứng dậy, máu đỏ rỉ xuống che lấp cả một bên mắt, nhưng vẫn mỉm cười, nụ cười kiêu hùng mà ấm áp:

—"Giỏi lắm... mèo nhỏ"Không kịp để bóng tối phía sau nuốt chửng, em lao tới đỡ hắn, kéo cả hai chạy vào đường hầm vừa hé lộ.

Sau lưng, tiếng gầm gừ thù hận vọng lại, như lời nguyền chưa tan biến.Hơi thở em gấp gáp, tay áo vội lau đi dòng máu trộn lẫn mồ hôi trên thái dương hắn.

Giọng em khản đặc, vừa run vừa nghẹn:

— "Chết mất... ngài còn chạy nổi không?"

Cesare hít một hơi dài, dẫu máu loang khắp cổ áo, vẫn buông giọng trầm trấn an:

— "Còn hơn thế, nhưng... tay em thì sao?"

Em ngớ người một thoáng, rồi cười gượng:

— "À... chỉ là vết rạch nhẹ thôi, không sao cả"Con đường hẹp mở ra một không gian rộng lớn — một căn phòng hình tròn như thánh điện của kẻ dị giáo.

Ánh sáng xanh từ vách đá hắt xuống, soi rõ ma trận quái dị vẽ bằng muội than và máu khô.

Bao quanh là những biểu tượng đức tin bị xuyên tạc: thánh giá treo ngược, mắt thần rỉ máu, đôi cánh thiên thần gãy lìa vùi trong tro bụi.Trên bức tường đối diện khắc chìm một đoạn Latin, những nét chữ cổ lấp lánh như phát sáng trong bóng tối:— In tenebris, lux quaeritur — Sed solum verus cor, ostium aperiet —

(Trong bóng tối, ánh sáng được kiếm tìm — Chỉ trái tim chân thật mới mở được lối)Trước mặt hai người, cánh cửa đá khổng lồ đứng sừng sững, không tay nắm.

Chính giữa là một hốc lõm hình trái tim — nhưng không phải để chứa chìa khóa, mà như chờ đợi một sinh mệnh thật sự.Em khựng lại, nuốt khan.

— "Chắc... là trái tim, nhưng không phải bằng xương thịt, là sự tin tưởng tuyệt đối"Caesar cau mày, ánh mắt nghiêm nghị, rồi nắm lấy tay em:

— "Ta làm!"

Em vội giữ hắn lại, ánh mắt loé lên giận dữ lẫn lo âu:

— "Đủ rồi!

Ngài đã chảy quá nhiều máu rồi"Nói xong, em run run đặt lòng bàn tay mình lên hốc lõm kia.

Ngay tức thì, lạnh buốt xuyên thấu da thịt.

Tim em đập dồn dập, như muốn vỡ tung.Một chiếc kim nhỏ bất ngờ vươn ra từ hốc đá, đâm thẳng vào lòng bàn tay em.

Em giật bắn, nhưng không rút tay ra.

Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống rãnh, loang dần theo hoa văn trên cửa, sáng lên thứ ánh đỏ ngả bạc như thủy ngân.Một khoảnh khắc lặng im... rồi — ẦM ẦM!Cánh cửa đá rung chuyển dữ dội.

Mặt đất chấn động.

Em chao đảo ngã về sau, nhưng Cesare kịp vòng tay siết lấy em, mắt lóe giận xen lẫn sợ hãi:

— "Đồ ngốc... ta đã bảo để ta làm..."

Trong vòng tay hắn, em gượng cười, đôi mắt sáng long lanh giữa bóng tối:

— "Nhưng... trái tim thật sự... là em đang giữ lấy ngài, đúng không?"

Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa bật mở, một luồng sáng tràn ngập, cuốn phăng màn đêm và nỗi sợ.

———

Bí mật sắp hé mở rồi cả nhà ơi, cùng đón chờ chương sau nha!!!

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu có một buổi tối vui vẻ💗
 
Mật Luật Máu
Chương 9: Huyết lệ


Ở tầng sâu nhất của mật thất, sau khi vượt qua vô số cạm bẫy, những câu đố máu lạnh và các biểu tượng dị giáo méo mó đến dị dạng, cuối cùng, cả hai cũng đứng trước cánh cửa cuối cùng.

Cánh cửa dẫn lên mặt đất, mở ra hy vọng về một thế giới đã bị lãng quên.Một cơ chế cổ xưa rền vang, tiếng nghiến của đá và sắt già nua dội khắp không gian, như tiếng rên siết của ngàn linh hồn bị giam hãm.

Ánh sáng đầu tiên từ bên ngoài lọt qua khe nứt, len lỏi, rọi sáng căn hầm lạnh lẽo.Trong vệt sáng đó, Caesar quay lại phía Annie.

Ánh sáng hắt qua gương mặt hắn — gương mặt từng bất động như băng, nay run rẩy, như chỉ cần chạm khẽ là vỡ tan.

Hắn siết lấy tay em, đôi mắt lam như biển bão, rực sáng bởi một niềm hy vọng mong manh:

— "Ra rồi... chúng ta ra được rồi."

Nhưng chính lúc ấy, hắn không nhận ra... chúng ta chỉ còn một nửa.

Caesar chìa tay ra, nhưng tay Annie đã chẳng thể đưa lên nắm lấy nữa.Em đứng lặng, hít một hơi run rẩy, rồi khẽ lùi lại một bước.

— "Không phải chúng ta đâu, Caesar...

Chỉ một mình ngài"Caesar sững người, cơn chấn động xé toạc thần thái băng lãnh vốn bất biến.

— "Annie... không được đùa!"

Em mỉm cười, nụ cười yếu ớt mà hiền lành như vệt trăng tàn.

— "Em nói thật mà...ngài phải đi!

Còn em... em không thể ra ngoài cùng ngài được"Hắn gắt, tay run lên khi siết chặt vai em, giọng lạc đi vì tuyệt vọng.

— "Câm miệng!

Không có chuyện đó!

Đừng đùa với ta, Annie"Máu trên trán Caesar vẫn rỉ xuống.

Annie đưa tay, lau đi, bàn tay mỏng run rẩy nhưng vẫn dịu dàng.

— "Em... chết rồi, Caesar...Từ lúc ngã đập đầu xuống nền đá, em đã biết...

Chỉ là em không cam lòng để ngài một mình nơi này nên-"Toàn thân Caesar cứng lại, hốc mắt hắn đỏ quạnh.

— "Im đi!

Ta không thích cái trò đùa độc ác này!

Rõ ràng là ta có thể chạm vào em!"

Mắt em đã nhoè đi, cổ họng cũng nghẹn đắng.

— "Vì đó là chấp niệm cuối cùng của em!"

Ngay lúc ấy — xột xoạt!Từ góc tường tối đen trườn ra một sinh vật.

Nửa thân trên người, nửa còn lại biến mất như tan vào hư vô.

Miệng nó bị khâu chặt bởi những sợi xích gỉ sét, nhưng đôi mắt vô hồn lóe ánh đói khát linh hồn.Nó không nhìn Caesar, nó chỉ nhìn Annie.Caesar lập tức kéo em về phía hắn, gầm lên như dã thú bị thương:

— "Muốn bắt vợ tao đi, thì bước qua xác tao trước!"

Nhưng em đặt tay lên tim hắn, giọng vỡ vụn như tiếng chuông tan.

— "Không được, Caesar!

Nó... là điều kiện cuối cùng, nó đến để lấy linh hồn em, nợ phải trả thì cửa mới mở"Em run run giọng, nói tiếp:

— "Câu đố đầu tiên không phải 'Ai im lặng là đồng lõa' đâu... mà là 'Hy sinh để sống sót'"Cesare quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy em, mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy như kẻ đánh mất hết tất cả.

— "Không! nếu em chết... thì em phải mang theo cả ta!"

Em run lên, cố nuốt tiếng nức, nhưng rồi cũng nghẹn ngào thì thầm:

— "Ngài phải sống... sống để đưa sự thật ra ánh sáng"RẦM!Cánh cửa sau lưng hắn bật mở, ánh sáng tràn vào, nhưng đồng thời con quái vật trườn nhanh tới, bóng tối dày đặc kéo theo mùi máu tanh rữa.Caesar gào lên, tiếng thét vang rền như muốn xé toạc cả gian hầm:

— "ANNIE!!!"

Em mỉm cười qua làn nước mắt, giọng tan ra như khói:

— "Phải bình an đấy nhé!..."

Trong khoảnh khắc ấy — bóng tối ngoạm lấy em, con quái vật dùng xích rỉ kéo giật em vào vực sâu.Ceasar nhào theo, nhưng cánh cửa đá sập mạnh trước mắt hắn, cắt phăng hắn khỏi em, như một bản án vĩnh cửu.Hắn ngã quỵ, bàn tay đập xuống nền đá, máu bắn tung tóe.

Gian mật thất giờ loang lổ ánh sáng, nhưng trong mắt hắn, chỉ còn khoảng trống vừa bị nuốt chửng.Hắn bước chậm tới, run rẩy, ánh mắt trống rỗng.

Trong tay hắn là mảnh giấy cuối cùng, những chữ Latinh hiện rõ như khắc sâu vào linh hồn: — Sacrificium ad Supervivendum —

(Hy sinh để sống sót)Hắn thì thầm, giọng rạn nứt như thủy tinh:

— "Là em đã biết... ngay từ đầu..."

Hắn quỳ xuống nơi em vừa biến mất, máu nhỏ xuống hòa vào bụi đất và vết tích máu cũ của những kẻ đi trước.

Nhưng hắn không khóc, không gào, bởi hắn biết — nước mắt không đủ để đổi lại một linh hồn.Chỉ còn lại im lặng, và trong im lặng ấy, lời thề của hắn được khắc sâu: Nếu Annie phải chết để sự thật được giải thoát, thì hắn sẽ sống — sống để khiến cả thế giới phải trả giá.———

Hihi...thấy vậy chứ kết viên mãn á, mình còn mấy chương nữa mới end lận🤗

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu tối ấm🌷 ✨
 
Mật Luật Máu
Chương 10: Huyết ly


Cánh cửa đá khép lại, nuốt chửng Annie vào trong bóng tối vĩnh cửu.

Tiếng rít gào của con quái vật và tiếng nói tuyệt vọng của em vẫn còn văng vẳng trong tai Caesar.

Hắn siết chặt nắm tay đến bật máu, ánh mắt rực lên một ngọn lửa dữ dội.

Hắn đã hứa sẽ quay lại, nhưng trước khi có thể cứu được em, hắn phải vượt qua chướng ngại cuối cùng đang chờ đợi trên kia.Bậc thang dẫn lên mặt đất dài như vô tận.

Mỗi bước đi, hơi thở hắn hòa cùng tiếng kim loại lạnh lẽo lách cách.

Khi hắn đặt chân lên bậc cuối cùng, không gian bỗng mở rộng – ánh lửa chập chờn soi ra một hàng người đang chờ sẵn, mỗi kẻ cầm một thanh kiếm lạnh lẽo.Gia chủ, ông Venci, đứng giữa, áo choàng đen buông xuống, gương mặt đanh lại như đá.

Đôi mắt lão nhìn Caesar mang theo một phần khinh miệt không khó nhân ra.

— "Ngươi đáng lẽ không nên sống sót đến đây" Thanh kiếm lão rút ra khỏi vỏ, tiếng thép chát chúa vang vọng khắp căn sảnh.

— "Dù sao cũng là chỗ quen biết, để ta cho ngươi đoàn tụ cùng cô vợ nhỏ của ngươi sớm một chút...GIẾT!"

Ngay khi mệnh lệnh được ban, hàng loạt thân hình lao tới.

Một kẻ xông lên, giáng một nhát kiếm chí mạng, nhưng Caesar đã nhanh hơn, mặc cho máu từ trán đã che khuất tầm nhìn một bên, hắn vẫn nghiêng người né tránh.

Trong tích tắc, hắn đoạt lấy thanh kiếm của tên lính, xoay người như một cơn bão, lưỡi kiếm hắn vạch một đường ngang cổ kẻ địch – máu phun thành vòi đỏ thẫm.Thép chém vào thép, lửa tóe sáng, tiếng hét và tiếng kim loại va chạm dồn dập.

Một, hai, ba kẻ ngã xuống.

Nhưng vòng vây càng lúc càng dày đặc, lưỡi kiếm càng lúc càng nặng trên tay hắn.

Vết thương ở vai toạc rộng, máu thấm ướt chiếc áo choàng đỏ thẫm như máu tươi.Tiếng thét của lão Venci vang rền, khàn đặc vì căm hận.

—"Không được để hắn thoát ra!"

Caesar nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Hắn quăng một xác lính vừa gục xuống để chắn lối, rồi lao thẳng về phía lão Venci, để mặc cho những mũi kiếm chém sượt qua tóc, qua áo, nhưng hắn không dừng lại.

Hắn như một mũi tên xé gió, chỉ có một mục tiêu duy nhất.

— "Nghe rõ đây!

Tất cả máu hôm nay chỉ mới là khởi đầu!"

Lão Venci vung kiếm đón đòn, hai lưỡi thép va nhau tóe lửa.

Caesar lùi một bước, rồi bất ngờ áp sát, xoay người như một cơn bão – lưỡi kiếm hắn xuyên qua ngực lão.Đôi mắt gia chủ trợn trừng, há miệng như muốn nói gì đó nhưng chỉ kịp bật ra một tiếng khò khè.

Caesar rút kiếm ra, máu bắn tung tóe lên mặt hắn, nóng rực như lửa, lão ngã quỵ xuống nền đá lạnh lẽo, đôi mắt mở trừng trong tuyệt vọng.

Không còn ai đứng vững, chỉ còn lại Cesare, thở dốc giữa căn sảnh đầy xác người, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào óc.

Hắn loạng choạng bước ra ngoài, ánh sáng rực rỡ từ phía trên rọi xuống, phản chiếu thân hình bê bết máu của hắn.Khi bước loạng choạng ra ánh sáng, môi hắn mím chặt, rồi buông một lời thề như khắc sâu vào trời đất:

— "Chờ ta, Annie... ta sẽ quay lại!

Ta thề, máu này sẽ mở đường để ta đưa em về."

Dù vết thương đã rách đến mức gần nát, dù sức lực gần cạn, Caesar vẫn đứng thẳng, từng bước một tiến ra giữa ánh sáng.

Hắn đã sống sót.

Hắn sẽ vạch trần tất cả.

Cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu.——— Sắp có đại hội vạch trần tội lỗi rồi, cũng sắp hết truyện rồi😋

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian đề đọc tác phẩm của mình🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu ngày mai vui vẻ 🫵🏻💗
 
Mật Luật Máu
Chương 11: Đoạn trường huyết ca


Ba ngày sau, toàn bộ Tòa Thánh chấn động.

Tin tức lan truyền như lửa bén rơm: Caesar da Gama — Công tước Velantri — đã tự tay lật tung những bí mật ghê tởm bị che giấu suốt nhiều thế hệ.Trong đại sảnh Consistorium, dưới ánh sáng lộng lẫy của vô vàn ngọn nến, giữa những bức tường dát vàng trang nghiêm, Caesar bước ra.

Bóng dáng hắn khác xưa, không còn vẻ cao ngạo, lạnh lùng như thiên thần sa ngã, hôm nay hắn đứng như một kẻ mang trong mình cả lời nguyền và chân lý.

Trước toàn thể các quý tộc và dân chúng, hắn quăng lên bục những tài liệu cổ, những bản khắc Latin trên đá, cùng các bức tượng méo mó thu thập từ tầng sâu mật thất.

Giọng hắn vang dội, không phải tiếng của một công tước, mà là tiếng sấm phán quyết:

— "Các ngài luôn rao giảng rằng Giáo hội là ánh sáng, nhưng dưới nền đá mảnh đất này, đã tồn tại một thứ gọi là Ordo Silentium — Dòng Im Lặng."

Cả hội trường xôn xao, vài vị bá tước già nua tái mặt.

Caesar ném bức tượng méo mó của thiên thần gãy cánh xuống sàn, tiếng vỡ lạnh buốt như tiếng thét.

— "Họ không chỉ cầu nguyện, họ tạo ra quái vật, những sinh thể bị khâu miệng, bị xích linh hồn lại, chính là sản phẩm của những nghi lễ thanh tẩy mà Giáo hội đã hợp thức hóa!"

Một làn sóng phẫn nộ lẫn kinh hoàng lan ra.

Một vị Hồng y già run rẩy hỏi:

— "Ngươi... nói dối!

Vì sao Giáo hội lại phải làm điều đó?"

Caesar bước xuống bục, đôi mắt lam như bão tố xoáy thẳng vào đám đông:

— "Vì các ngài sợ sự thật!

Các ngài cần một lý do để biện minh cho quyền lực...Những dị giáo nhân danh 'thanh tẩy' bị trục xuất... kỳ thực là những con người bị chọn làm vật hiến tế"

Hắn mở cuộn giấy cổ, chữ Latin nguệch ngoạc, máu cũ loang đỏ từng dòng:

— Sacrificium ad Supervivendum —

(Hy sinh để sống sót).— "Đây là luật của Ordo Silentium!

Khi hai người đi vào thì một phải chết!

Linh hồn kẻ chết bị xiềng lại, biến thành custodes tenebrarum — những kẻ gác cửa quái vật.

Kẻ sống sót được gọi là 'người được thanh tẩy', trở về với ánh sáng.

Và Giáo hội đã gọi đó là 'phép màu'...

Các ngài biết không?

Sự thật chỉ là một trò đổi chác máu thịt."

Không khí nghẹt thở...

Một số giáo sĩ đứng phắt dậy, la ó phản đối, nhưng nhiều người khác thì run rẩy, không dám thốt ra lời nào.

Caesar cười khẩy, nụ cười vỡ vụn nhưng nguy hiểm:

— "Phép màu mà các ngài ca tụng...

được trả giá bằng máu của người vô tội!"

Hắn ngẩng mặt, mắt đỏ hoe, giọng rít qua kẽ răng:

— "Người ta gọi đó là sự thanh khiết... còn ta gọi đó là tội ác!"

Hắn giơ cao mảnh giấy cuối cùng — mảnh ghép của tất cả bí ẩn, nhuộm máu tươi còn chưa khô hết.

— "Ta đã thấy, tận mắt....

Vợ ta...

đã hi sinh để ta bước ra khỏi đó...

Và ta thề với chính Chúa — ta sẽ không để ai phải chết thêm một lần nào nữa cho những lời dối trá này!"

Trong hội trường, tiếng xì xào như sấm rền, vài vị nam tước trẻ run rẩy rút lui, những kẻ già nua thì nổi giận, nhưng ánh sáng trong mắt họ đã lung lay.

Caesar đứng giữa tất cả, đơn độc mà hiên ngang.

Ánh sáng nến hắt lên gương mặt hắn, vừa thánh khiết vừa như quỷ dữ.

Trong lòng hắn, tiếng thì thầm của Annie vẫn còn vang vọng.

"Ngài phải sống...

để đưa sự thật ra ánh sáng..."

Ngay sau phiên họp chấn động, Caesar rút lui khỏi ánh mắt tò mò của Giáo triều.

Trong bóng tối căn phòng riêng, hắn chậm rãi đặt mảnh giấy nhuộm máu lên bàn, hít một hơi thật sâu.

Lời thề với Annie như lửa nung trong tim: không còn ai phải chịu chết vô nghĩa nữa.Hắn bắt đầu hành động, không một tiếng nói, không một cảnh báo, chỉ có những bước đi lạnh lùng và chính xác.

Những lãnh địa bí mật của Ordo Silentium bị hắn rà soát từng bước, từng căn phòng, từng tầng hầm, như một cơn bão thầm lặng quét sạch mọi dấu vết.

Các linh mục tham gia nghi lễ dị giáo bị bắt, tài liệu bị tịch thu, tượng quái bị phá vỡ, mọi thứ được phơi ra ánh sáng trước công chúng mà không có lời biện minh.

Caesar không để bất cứ ai sống sót để tiếp tục gieo rắc tội ác.

Những kẻ còn cứng đầu, hắn nhốt trong những căn hầm mà chính Ordo Silentium từng dùng làm nơi giam giữ linh hồn.

Không một ai có thể trốn thoát, mỗi hành động của hắn như một cơn bão sắc lạnh, vừa nhanh vừa dứt khoát, khiến cả Tòa Thánh run rẩy.

Hắn biết, những gì hắn làm sẽ khiến nhiều người sợ hãi, nhưng hắn không quay đầu.

Trong lòng, hình bóng Annie luôn hiện hữu — là lý do, là sức mạnh, là lời nhắc nhở duy nhất rằng sự sống của những người còn lại phụ thuộc vào quyết định không hối tiếc này.Và khi bình minh ló dạng, Caesar đứng trên sân thượng Tòa Thánh, nhìn xuống các tòa nhà chìm trong sương, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm.

Ordo Silentium — Dòng Im Lặng, đã không còn tồn tại nữa.

Không một bóng ma, không một lời thề nào còn dám gieo rắc nỗi kinh hoàng dưới danh nghĩa ánh sáng.Hắn đã làm được, nhưng cái giá... là mất đi một nửa trái tim mình...Sau khi hủy diệt Ordo Silentium, Caesar quay trở lại nơi sâu thẳm nhất của mật thất, nơi mà hắn đã mất đi một nửa linh hồn mình.

Quỳ xuống trên nền đá lạnh, hắn run rẩy nâng cơ thể Annie lên.

Máu khô, bụi đá và bóng tối vẫn vương trên làn da em, nhưng với hắn, em vẫn là ánh sáng duy nhất từng hiện hữu trong đời hắn.Hậu sự được hắn tổ chức cẩn thận, không ồn ào, không lời thị phi.

Caesar chọn cho em một nơi yên bình giữa thiên nhiên, tĩnh lặng nhưng đầy trân trọng.

Hắn sống suốt phần đời còn lại trong cô đơn tuyệt đối, không thêm ai bước vào trái tim, không hôn nhân, không niềm vui nào có thể thay thế.

Mỗi hành động, mỗi bước đi của hắn đều hướng về hình bóng Annie.Nhiều năm trôi qua, tóc hắn bạc, lưng còng nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, vẫn dõi theo những góc tối của thế giới mà em từng bị kéo đi.

Và khi cuối cùng tuổi già và bệnh tật khiến hắn ngã xuống, Caesar nhắm mắt.

Không còn nước mắt, không còn sợ hãi, chỉ còn lại lời thề vang vọng trong tâm trí:

— "Ta đã sống...

để khắc tên em lên từng góc tối của thế giới này, Annie."

Khi hắn trút hơi thở cuối cùng, bóng tối xung quanh như bị xé toạc, không phải bởi ánh sáng, mà bởi nỗi đau và sự trung thành của một trái tim đã yêu đến tận cùng.

Cuối cùng, di nguyện của hắn được thực hiện, Caesar được chôn cùng Annie, hai linh hồn đoàn tụ, vĩnh viễn không rời nhau, giữa một thế giới từng đầy quỷ dữ và tội ác, giờ chỉ còn lại tình yêu bất diệt.———Hihi kết vậy là viên mãn rồi hen🤩✨ Xíu tui đăng ngoại truyện luôn cho mấy emiu khỏi đợi lâu😋Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình🙇🏻‍♀️

Chúc các emiu luôn vui vẻ và hạnh phúc nha 🫵🏻💗
 
Mật Luật Máu
Ngoại truyện: Duyên tiền định


Velantri — thị trấn cổ kính nằm nép mình bên dòng sông uốn lượn như dải lụa bạc, nơi những lâu đài và vườn hoa còn lưu giữ hương xưa của thời đại Caesar da Gama.

Truyền thuyết kể rằng nơi yên nghỉ của Caesar và Annie trở thành thánh địa cho những tâm hồn yêu nhau, nơi những lời cầu nguyện thành hiện thực.Lại Én Thanh, một cô gái Việt Nam trẻ tuổi với mái tóc nâu óng và đôi mắt đen tuyền sâu thẩm, đứng trước cổng đá cổ.

Em vừa mới đến Velantri, lòng đầy háo hức xen lẫn chút nghi ngại: lời đồn về mộ Caesar và Annie đã theo em từ Hà Nội đến đây.

Người ta nói, nếu cầu duyên nơi mộ họ, đôi lứa sẽ không lạc mất nhau, còn kẻ độc thân sẽ gặp được định mệnh.Én Thanh bước qua những bậc thang đá rêu phong, tim em đập dồn dập.

Trên tay em là một chiếc hộp nhỏ chứa những lá thư và một chiếc nhẫn bạc — lời cầu nguyện cho tình yêu chưa tìm thấy.

Khi em nghiêng người, chăm chú nhìn vào bia mộ được khắc tên hai người xưa, một luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ hoang và... một cảm giác kỳ lạ, ấm áp và quen thuộc.Vừa lúc đó, một cậu trai cao ráo xuất hiện từ phía sau, ánh mắt dừng lại nơi Én Thanh.

Cậu có mái tóc đen rối nhẹ, đôi mắt xanh biếc như trời đầu thu, và dáng vẻ vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ.

Em giật mình, suýt va phải cậu.

— "Sorry!

I didn't mean to...Are you okay?"

(Xin lỗi!

Tôi không cố ý...anh có sao không?)Cậu mỉm một nụ cười rất nhạt, thoáng như sợ bản thân lỡ làm phiền.

— "It's okay!...

I'm Thiên Vũ... may I ask your name?"

(Không sao đâu!...Tôi là Thiên Vũ...Có thể cho tôi biết tên em không?) Em hơi ngẩn ra một lúc.

— "I'm Thanh, Lại Én Thanh...but you're Vietnamese too, right?"

(Tôi là Thanh, Lại Én Thanh...nhưng anh cũng là người Việt, đúng không?)Vũ khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười gần như không rõ.

— "Ừm, người Việt."

Rồi cứ thế, họ đứng cạnh nhau, lặng lẽ.

Không có lời thoại nào thêm, nhưng trong ánh mắt, một thứ gì đó vượt thời gian như đang thăm dò, nhận ra nhau mà ký ức chưa kịp kể.

Em cảm nhận được nhịp tim lạ thường, như đồng điệu với cậu.

Và cậu cũng vậy, bàn tay run run khi chạm vào thành bia mộ, và một cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cậu khẽ nở nụ cười buồn.Én Thanh thì thầm, nhìn vào bia mộ với sự kính trọng và hy vọng.

— "Có lẽ... họ thực sự để lại điều gì đó cho những ai tin tưởng"Cậu trai gật đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt em, và trong khoảnh khắc ấy, Velantri dường như đứng yên: gió nhẹ, tiếng lá xào xạc, ánh sáng chiều tà nhuộm đỏ các viên đá cổ — tất cả như tôn vinh một thứ tình yêu không bao giờ tàn.Cả hai cùng đặt tay lên bia mộ, cầu nguyện theo cách của riêng mình.

Em mỉm cười, và cậu trai cũng đáp lại.

Không cần lời hứa, không cần ký ức, chỉ là cảm giác mạnh mẽ rằng họ đã từng thuộc về nhau — một mối liên kết xuyên thời gian, mạnh mẽ hơn cả lời thề hay truyền thuyết.Velantri lặng yên, nhưng dường như có một luồng sức sống vô hình lan tỏa: tình yêu bất diệt của Caesar và Annie đã tạo nên phép màu, đưa hai linh hồn từ quá khứ đến hiện tại, để họ gặp nhau một lần nữa, theo cách của riêng định mệnh.Én Thanh và Thiên Vũ bước xuống bậc thang, đi bên nhau.

Gió Velantri thổi qua mái tóc, và trong lòng mỗi người, một hy vọng mới nở rộ: rằng dù thế giới có thay đổi, tình yêu chân thật vẫn luôn tìm thấy con đường, dù phải đợi... suốt vạn kiếp luân hồi.———Hmm... có khi đây sẽ là khởi đầu cho một bộ truyện mới của tui đó 😋

Tác phẩm này của tui chính thức kết thúc rồi!

Cảm ơn mọi người thật nhiều vì đã dành thời gian đọc nhé 🙇🏻‍♀️💗

Chúc các emiu ngủ ngon và mơ đẹp 😴💘
 
Back
Top Bottom