Tâm Linh MẮT ÂM DƯƠNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363241416-256-k243055.jpg

Mắt Âm Dương
Tác giả: MinhhaiNgotruong
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

một cậu bé mồ côi cha mẹ sống với ông bà từ bé vô tình sở hữu đôi mắt âm dương, lể từ đó bao nhiêu truyện li kỳ thường xuyên xảy ra trong cuộc đời của cậu.....​
 
Mắt Âm Dương
Rời xa quê nhà


-Rengggg

(Tiếng chuông điện thoại vang lên) Là chú 3 của tôi gọi đếnAlo.

Con nghe nè chú.Tiểu lý hả con.

Con đi đến đâu rồi?Dạ con đi được nửa đường rồi chúỪ thế chú gửi số điện thoại của con bé chú rồi con đến nên gọi con bé ra đón nhé.Ơ thế chú không đón con ạ?À chú bận tí việc rồi có gì chú cháu mình gặp sau nhéDạ chú tôi đápVừa dứ câu thì tiếp pip pip cũng vang lên.Ngồi trên xe mà tôi thẫn thờ nhìn ra ngồi cửa.

Tôi tên là lý từ bé đã sống với ông, sinh ra và lớn lên tại vùng quê yên bình.

Vốn dĩ không định rời ra nơi ấy nhưng ông tôi cứ bắt tôi đi học xa, học cao cho bằng bạn bằng bè thế là tôi phải gói gém đồ đạt lên sài gòn để học.

Rồi nay mai tôi sẽ có thêm bạn mới rồi học ở một ngôi trường mới cảm giác thật khó tả....

Nằm trên xe mà ngẫm nghĩ về tương lai tôi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết..Dậy đi e trai.

Xe cập bến rồi.

A lơ xe vừa nói khẽ lây người tôi.Tôi mở mắt anh ấy vẫn câu nói đó.

Đến bến rồi e trai.

Nói xong a lại đi xún phía dưới nơi mà mấy vị khách khác vẫn còn đang lơ mơ ngủ.Vậy là tôi chính thức đã rời xa quê nhà.

Bước chân xuống xe tôi rút chiếc điện thoại từ trong túi ra và gọi số điện thoại mà chú ba tôi đã gửi.

Đầu giây bên kia nhấc máy.Alo.

Ai vậy ạ.Cho hỏi phải bé Thanh con chú 3 Phong không nhỉ?Vâng em đây.

Anh là ai đấy ạÀ là lý cháu....

Tôi chưa kịp nói hết câu thì con lanh miệng nói luônAnh lý con ông tư phải không ạ?Đúng rồi.

Anh vừa xuống bến xe không biết có thể nhờ e đi đón a được không?Dạ vâng anh đợi em lát em qua đón.

À anh qua cổng số 3 đứng đợi em nhen.Oke em.Nói vậy thôi chứ tôi nào biết cổng số 3 là cổng nào đâu đành hỏi những người xung quanh được một lúc thì tôi cũng ngồi xuống 1 bàn trống của quán cà phê ngay cổng số 3.

Ngồi nhìn dòng xe qua lại 1 khoảng sau hơn 30p thì có 1 con bé chạy xe cub tới.

Mấy bạn biết sao tui biết con bé không.

Tại con bé dễ thương quá mấy ông.

Mặc bộ đồ ngủ màu trắng chấm bi nhìn trong dòng xe qua lại thì nổi ko ai bằng lun.Con bé dừng xe lại rồi gọi cho ai đó thì điện thoại tôi đổ chuông.Alo anh nhe nèAnh đang đứng chỗ nào thế.

E tới cổng 3 rồi nè.Em là con bé mặc đồ ngủ màu trắng đj chiếc cub đúng không.Đúng rồi á anh thấy e rồi thì lại đây đi Ừa đợi a xíNói xong tôi cúp máy và tính tiền ly cà phê.

Chị chủ dễ thương lại bảo...

30k em 🙂))

Tôi sững người 5 giây rồi cũng đưa tiền rồi tiến lại chỗ con bé.

Lại chỗ con bé tôi vừa đưa chiếc điện thoại đang gọi tới số con bé vừa nóiChào em.

Em là Thanh con chú tư đúng khôngDạ đúng ròii a lên xe đi Tôi leo lên xe để con bé đèo về nhà.Mấy ông đừng chê sao tui để em nó chở nha.

Tại tui mới lên thôi đường xá còn xa lạ lắm không khéo lại thành báo con nữa 😆Trên đường về con bé chở tui lượn lượn vài vòng chỉ tui vài thứ hay ho gần nhà rồi 2 chúng tôi cũng hỏi han về tuổi tác, nơi học, vâng vâng mây mây.....Con bé tên Thanh đang là học sinh cấp 3 tại 1 trường gần nhà.

Dáng người mảnh khảnh nếu ko mún nói là ốm nhìn nhỏ con lắm.

Tầm này chắc có 1m55 quá mấy ông.

Da dẻ trắng trẻo dọng dễ thương lắm.

Đúng là con gái sài gòn có khác....
 
Mắt Âm Dương
Nơi ở mới


Dừng lại 1 căn nhà xinh xinh 2 tầng.

Bên dưới là bán hủ tiếu, bún, phở....

Tôi bước vào tới cửa thì có ông chú tầm tuổi trung niên gọi to...Tiểu lý hả con.

Đi đường có vất quả không con.

Dạ cũng bình thường thôi chú.Lại đây chú dẫn lên phòngNói rồi chú 3 dẫn tôi lên lầu.

Đến 1 căn phòng mở cửa ra rồi nói.

Sau này con cứ ở phòng này.

Có chuyện gì thì cứ nói với chú và thím.

Cứ tự nhiên như người nhà nha.

Đừng ngại gì cả.

Dạ con biết rồi chúỪ con vô cất đồ đi tồi tắm rửa nghỉ ngơi gì đó xíu rồi xuống đây ăn tối nhé.

Chú xuống phụ thím bán quán tí đang giờ cao điểm màDạ vâng chú cứ để con.

Con cảm ơn chú ạNói rồi chú 3 quay người đi xuống quán.

Bước qua bé Thanh ông nóiCó gì thì giúp anh nha con.

Vâng con biết rồi.

E Thanh đáp.Tôi bước vào phòng.

Căn phòng rất sạch sẽ và gọn gàng có cửa sổ.

Trong phòng có 1 chiếc giường cạnh chiếc giường có 1 chiếc tủ nhỏ để mốc đồ bên cạnh đó có thêm 1 chiếc bàn nhỏ nhỏ xinh xinh nữa.

Nhìn tổng thể căn phòng rất tuyệt rời.

Có lẽ chú ba tôi đã khá tốn sức dọn căn phòng này cho tôi.

Bởi lẽ căn phòng này lúc trước là 1 nhà kho.

Đặt nhẹ chiếc ba lô xuống đất tôi bước đến chiếc giường đang có tấm đệm màu xanh in hình Doraemon nằm xuống lòng nghĩ về chuyện tương lai....

Đang nằm thì con bé ló đầu vô nói Anh có cần nhờ e gì thì cứ bảo e nhé.

E ở phòng bên cạnh.Ừ a biết rồi cảm ơn e nhéNói ròii con bé đi ra còn tôi thì nằm đó rồi suy nghĩ mai sẽ làm gì.

Rồi tôi lại tra điện thoại, xem cái trường tôi sẽ học ở đâu để mai đi làm thủ tục nhâp học.

Nằm xem xem con bùn ngủ ập tới làm tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tôi tỉnh lại cũng đã hơn 8h tối.

Chú với thím không lên có vẻ họ nghĩ tôi đi xem mệt nên cũng không làm phiền tôi.

Ngồi dậy sắp xếp đồ đạc đến lúc gần 9h tôi mới đi tắm.Tắm rửa xong tôi đi xuống dưới nhà.

Lúc này quán của chú 3 cũng đã vơi khách.

Bước lại gần tôi với chú thím trò chuyện 1 lát.

Chủ yếu là hỏi sức khoẻ ông nội tôi với một vài chuyện của tôi.

Hỏi xong tôi cũng ngồi xuống làm 1 tô hũ tiếu.Ăn xong tôi chào chú thím và đi dạo 1 lát.

Đi dạo cho tiu cơm và làm quen phố xá nơi đây 1 lát....
 
Back
Top Bottom