Tâm Linh MẢNH TƠ NỐI DUYÊN TƯƠNG PHÙNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398456275-256-k90919.jpg

Mảnh Tơ Nối Duyên Tương Phùng
Tác giả: Airicute
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bánh xe vận mệnh luân chuyển, mối duyên cùng những bí ẩn năm xưa tưởng chừng vùi sâu dưới đáy hồ lạnh lẽo nay bất ngờ quay về.

Từ một khoảnh khắc định mệnh, sợi chỉ đỏ vô hình nối giữa hai thế giới bắt đầu rung lên, kết nối linh hồn của một người sống và một kẻ đã chết....

Họ bị ràng buộc bởi trong một giao ước, một lời hứa mơ hồ trải qua hai kiếp, những ký ức bị lãng quên, những bí ẩn chưa có lời giải đáp và những oán thù chồng chất.

Mỗi bước chân đi qua đều là một thử thách, mỗi lời nói trao nhau đều là mảnh ghép của vận mệnh đã sớm an bài.

Giữa ranh giới âm - dương nhập nhằng, liệu mối duyên tương phùng giữa hai người có thể nối lại hay lại một lần nữa đứt đoạn?​
 
Mảnh Tơ Nối Duyên Tương Phùng
CHƯƠNG 1: VẬN HẠN


Những tháng hè trôi qua một cách chóng vánh, một học kỳ mới lại sắp bắt đầu, ngay từ tối thứ 7, Dương đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc để lên lại thành phố.

" Lên thành phố chi sớm vậy con?"

Bác cả từ bên ngoài ló đầu vào hỏi.

Dương ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, đoán chắc ông ấy đã ngà ngà say.

Cậu không ngừng tay, trả lời: " Lên sớm một xíu thì tốt hơn chứ ạ!

Đỡ cập rập"

Bác cả chép miệng: "Thôi ngừng đi, ra uống với mấy bác vài chén"

" Không được đâu!

Sáng mai con phải đi sớm rồi"

Dương nhanh chóng từ chối, tháng trước nhân lúc kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu lại không có môn học nào nên cậu tranh thủ về quê thăm người thân, vừa tới nơi đã bị bác cả dẫn đi khắp thôn, gặp mặt bà con hàng xóm, uống cũng không ít rượu, giờ nhớ lại lúc ấy vẫn thấy bụng dạ rộn rạo.

Bác cả ôm chai rượu tiếc rẻ, cứ đứng nấn ná ở trước cửa phòng Dương: " Mà này, bác nói với con một chuyện..."

" Chuyện gì thế?"

" Tao vừa mới xem bói, năm nay là thái tuế của mày đó con ạ!"

" Ba năm trước cũng tam tai rồi, còn sợ gì nữa"

Dương không quá để tâm chuyện này, từ nhỏ đến lớn cậu cũng không gặp nhiều chuyện kì lạ nào quá đáng cả, cùng lắm chỉ bị doạ đôi lần, sợ chốc lát rồi thôi.

Lại nói về bác cả của cậu, hiện tại ngoài nghề chính là làm vườn thì ông còn kiêm luôn nghề tay trái là làm thầy xem bói, trong thôn có không ít người đến nhờ bác ấy xem ngày để cưới hỏi, ma chay hay giải vận hạn gì gì đó.

" Nhưng... lần này bác thấy mày có thể sẽ dính đến mấy thứ không sạch sẽ đó"

" Hả?!"

- Dương hơi chau mày: " Thứ không sạch sẽ?!"

Bác cả chép miệng: " Tuy tao không xem được rõ ràng nhưng mà nhớ tránh xa mấy chỗ có nước ra, tao bói thấy mày trong thời gian tới có khả năng sẽ gặp hạn sông nước đấy"

Dương bật cười: " Thế bác có bói được khi nào cháu có lộc liên quan đến tiền bạc không?

Khi nào cháu mới phất lên được?"

" Ưm..."

- bác cả tới gần dí sát mặt vào Dương, cậu ngửi thấy mùi rượu liền cảm thấy hơi chóng mặt, bèn lùi một bước.

" Thôi mày ráng học hành, ra trường tìm một công việc nào đó tốt một chút rồi tiền tài sẽ tự tới"

Câu này thì thực tế quá!

" Được rồi!

Bác nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng uống rượu nhiều quá, không tốt cho sức khỏe"

" Mày sao cứ lèm bèm như bác gái vậy!"

" Bác gái mà còn thì không chỉ dừng lại ở nói đâu nhé!"

" Xì!"

- bác cả mất hứng liền đi ra ngoài nhưng vừa đến cửa thì đã quay đầu nhắc nhở: " Chớ coi thường lời tao nói, có kiêng có lành đấy con"

" Rồi rồi, con biết mà"

***

Trời vừa mới hửng sáng, Dương đã lập tức ra ga tàu, bác cả cũng đi theo tiễn.

Sau khi ký gửi hành lý, cậu bèn quay sang bác cả nói:

" Được rồi, tới đây thôi!

Bác mau về đi"

" Tao biết rồi, nhanh lên xe đi con"

Nhưng Dương chưa kịp bước lên xe thì đã bị bác cả túm áo lại, dặn dò vài câu:

" Nhớ kỹ lời bác, tránh xa mấy chỗ có nước ra"

Dương gật đầu lấy lệ nhưng trong đầu không để tâm lắm, điều này thực sự quá mức mơ hồ!

Thời điểm này, người đi tàu cũng không quá nhiều, Dương chọn chỗ ngồi giữa một toa vắng vẻ, chỉ lác đác vài hành khách.

Tàu lăn bánh rời khỏi sân ga, cảnh vật trước mắt theo đó dần dần biến chuyển, từng cột điện lướt qua trước mắt.

Khung cảnh này dường như đã quá quen thuộc nên Dương không hứng thú ngắm nữa, cậu dời ánh mắt xuống màn hình điện thoại, lướt xem một vài tin tức, sau đó mở thời khóa biểu học kỳ tới ra xem, lần này cậu trầy trật lắm mới đăng ký đủ học phần, nhất định năm nay tiếp tục phấn đấu không để rớt môn, dù sao nhà cậu cũng chẳng dư dả gì để đóng chi phí học lại cho những môn đã 'sẩy chân'.

Dương hiện đang là sinh viên năm 2 của trường Đại học Mỹ thuật, Khoa Sư phạm mỹ thuật, học phí tuy được miễn phí nhưng những thứ khác phát sinh như họa cụ hay các chi phí sinh hoạt trên thành phố cũng đủ khiến cậu đau đầu, có thời điểm cậu phải làm một lúc nhiều công việc để trang trải cuộc sống, không mấy dễ dàng.

Dù sao với người có gia cảnh bình thường như cậu, bố mẹ mất sớm, được ăn học tử tế đã là điều tốt lắm rồi...

Ting...ting....

Lúc còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại của Dương chợt rung lên, là tin nhắn gửi tới.

Cậu mở ra xem thì thấy tài khoản ngân hàng thông báo có một số tiền vừa được chuyển vào, kèm theo đó là tin nhắn:

- Tiền sinh hoạt phí, cho mày mượn đấy!

Sau này ra trường kiếm việc rồi trả sau.

Dương bật cười, là tin nhắn của bác cả, bác ấy nhắn vậy chắc chắn là đề phòng mình không chịu nhận.

-

Sau này cháu trả bác cả gốc lẫn lãi luôn!

- Lời lãi gì, lo mà học đi...với lại nhớ kỹ đấy đừng lại gần mấy chỗ sông nước.

Tao có dự cảm không lành...

Dương hơi trầm ngâm, liệu mình có thật sự sẽ gặp hạn liên quan đến nước?!

Chắc không đâu!

- Cháu biết rồi!

Bác đừng lo

Nhắn tin xong, cậu bèn buông điện thoại, chuyển qua đọc sách nhưng chỉ nửa tiếng sau đã thấy hoa mắt.

Dương bèn xoa xoa hai bên trán, chắc nhẩm còn khoảng 3 tiếng nữa mới tới nơi nên cậu sẽ tranh thủ chợp mắt một chút...

...Đột nhiên, Dương cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo lạ thường, có cảm giác cơ thể như đang lơ lửng nhưng không phải ở trên không mà như đang dần dần bị nhấn chìm bởi làn nước bao quanh.

Dương muốn mở mắt xem tình hình nhưng hai bên mi mắt nặng trĩu, trong lòng cậu hơi bất an, rốt cuộc xung quanh đang diễn ra chuyện gì?

Đây là thực hay mơ?!

Rất nhanh sau đó cậu liền thấy ngạt thở, không khí như đang bị rút cạn, Dương há miệng định hớp lấy không khí bên ngoài, tuy nhiên vừa mới mở miệng ra thì nước từ đâu ồ ạt tràn vào khiến cậu muốn sặc.

Dương vô thức ôm lấy cổ, cố gắng thở.

Cậu muốn ngoi lên khỏi vũng nước đang cố nhấn chìm cậu nhưng đột ngột lại có thứ gì đó vừa lạnh như tảng băng, vừa nhớp nháp ghê tởm nắm lấy cổ chân cậu hung hăng kéo xuống.....

" KHÔNG!!!!!"

Dương hét lớn, bừng tỉnh sau giấc mộng kinh hoàng.

Hành khách trong toa lẫn nhân viên soát vé đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Dương cúi đầu, tránh né ánh mắt của mọi người, đưa tay quẹt đi mồ hôi thấm đẫm trên trán, dù chỉ là giấc mơ ngắn ngủi nhưng cảm giác kinh hoàng, sợ hãi vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cậu.

Dương thở dốc một hơi, vừa cúi xuống nhìn cuốn sách trên tay, cậu lại bị dọa giật mình một phen, trên trang sách nhàu nát xuất hiện những hình thù kì lạ, rõ ràng là cậu đâu có cầm bút?

Đến lúc này Dương liền nhìn sang tay phải của mình, trên tay đúng là đang cầm một cây bút chì, đầu bút đã bị mài mòn đến mức gãy nát.

Dương liền hoang mang, những việc kì lạ này là sao?

Chẳng lẽ đây là điềm báo gở?

Cậu ngồi bần thần một lúc lâu mới chịu nhìn xuống trang sách ban nãy, nhìn kỹ thì đây không giống những nét vẽ nguệch ngoạc mà một bức tranh phác họa điều gì đó.

Dương đưa trang sách lại gần, nheo mắt nhìn, hình như là hình dáng của một người đang lơ lửng, dưới chân còn đang bị thứ gì đó trông như đám bùi nhùi cuốn lấy...

Dương im lặng, cậu vẫn không dự đoán được điều gì cả, chỉ cảm thấy giấc mộng vừa rồi và cả hình vẽ trên trang sách đều là điềm xấu.

Dương day trán, chắc là mình nên...nghe lời bác cả nói một chút!

***

Ngồi tàu gần 3 tiếng cuối cùng cũng tới nơi, vừa xuống ga Dương đã lập tức bắt xe buýt về ký túc xá.

Vừa mở cửa phòng ra thì một mùi ẩm thoảng thoang đã bốc lên kèm theo đó là một lớp bụi mỏng, Dương nhăn mặt ho khan mấy cái.

Một tháng nay, cậu và đám bạn chung phòng đều tranh thủ kỳ nghỉ hè mà về thăm quê nên chỗ này hầu như không có ai dọn dẹp.

Cậu thở hắt một hơi, xếp hành lý sang một bên, các bạn chung phòng với cậu chắc tuần tới mới lên, dù gì học kỳ mới cũng bắt đầu từ tháng sau.

Cậu lên sớm chẳng qua vì vướng công việc làm thêm.

Hồi trước khi về quê, Dương có nộp đơn xin việc vào một cửa hàng tiện lợi mới mở gần trường, chỉ cách ký túc xá cậu ở khoảng 10 phút, mấy ngày trước cậu đã nhận được thông báo trúng tuyển, chiều nay chính là ca làm đầu tiên của cậu.

Dương nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc sau đó tranh thủ ra căn tin ăn bữa trưa, đúng 2 giờ chiều cậu xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi thay ca cho người trước, hiện tại chưa phải giờ cao điểm nên khách hàng chỉ lác đác vài người, trong khoảng thời gian rảnh rỗi Dương lại bất giác nhớ đến giấc mơ sáng nay, cậu không nhịn được mà lôi cuốn sách có hình vẽ kỳ lạ ra xem.

Tuy không phải là người mê tín nhưng khi đối diện với những điều mơ hồ, xa lạ cậu không khỏi nảy sinh cảm giác hoang mang.

Dương ngó nghiêng, nghiền ngẫm hình vẽ một lượt nhưng vẫn chẳng mường tượng ra được điều gì, cậu đành gấp cuốn sổ lại.

Trong đầu suy nghĩ đến những lời bác cả nói, liệu thời gian này cậu nên tránh xa mấy chỗ sông nước... nhưng phải tránh đến khi nào?

Cả đời không tiếp xúc luôn?!

" Cậu gì đó ơi tính tiền giúp tôi!"

Tiếng người khách vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương.

Cậu vội vàng ném cuốn sổ vào trong balo.

Đã quá 4 giờ chiều, đây là thời gian cao điểm, các sinh viên cũng như học sinh từ các trường xung quanh đã tan học, đổ về đây rất nhiều, một mình Dương không kịp xoay sở, may thay lúc đó có thêm người tới hỗ trợ.

Công việc luôn tay khiến cậu quên bẵng đi những suy nghĩ vẩn vơ về giấc mơ sáng nay.

Bận rộn kéo dài tới lúc thay ca, Dương rời khỏi cửa hàng tiện lợi khoảng 10 giờ hơn, dù sao cũng còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ ký túc xá đóng cửa nên cậu nhàn nhã đi bộ hóng gió.

Trên đường về ký túc xá, Dương có đi ngang qua một bờ hồ, nghe nói hồ này có từ rất lâu rồi, hình như từ mấy trăm năm trước.

Bao quanh hồ là những dốc đá lởm chởm dựng đứng với những lối đi cheo leo, trông nơi này về đêm có vẻ không an toàn lắm nhưng vào ban sáng, nhất là lúc bình minh hay hoàng hôn sắp buông xuống thì phong cảnh liền trở nên rất nên thơ, là địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi đến hẹn hò.

Vì vậy, dù có cắm biển cảnh báo hay giăng hàng rào kẽm bên ngoài thì vẫn không ngăn cản được nhiều người tìm tới đây hóng gió, tâm tình.

Dương vừa nghĩ tới mấy điều này thì cách đó không xa cậu bắt gặp một cặp đôi trẻ đang ngồi ôm nhau tâm sự ở gần vách đá, chiếc xe máy dựng ngay đằng sau.

Dương bật cười trong lòng, suốt hai mươi năm không mảnh tình vắt vai, cậu làm gì hiểu được thú vui kiểu này.

Dương chép miệng, nhanh chân lướt qua, thật tình không muốn bị nhồi 'cơm chó' chút nào, hơn nữa có vẻ như từng đợt gió lớn từ hồ thổi vào khiến cho cậu cảm thấy tay chân bắt đầu lạnh cóng nên vội kéo cao áo khoác, đi về ký túc xá thật nhanh.

" Bạn gì đó ơi...!"

Đi tới nửa hồ, Dương chợt nghe thấy có tiếng gọi liền quay đầu nhìn nhưng xung quanh chỉ là con đường tối thưa thớt người qua kẻ lại với ánh đèn đường lúc chớp lúc tắt.

Cậu cứ ngỡ mình nghe nhầm nên không để ý, tiếp tục đi...

" Bạn gì ơi..."

Lần này tiếng gọi vang lên ngay cạnh tai khiến cho Dương giật mình, quay ngoắt sang bên, cậu thấy gần đó có một cô gái trẻ.

Dương ngơ ngác chỉ tay vào bản thân: " Bạn gọi... mình?"

Cô gái đó liền gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho cậu đi tới.

Dương bèn lại gần, dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ cậu nhìn thấy cô gái trẻ, có lẽ cũng trạc tuổi cậu thôi.

Gương mặt cô ấy rất xinh xắn, nhưng làn da trắng tới mức cậu có thể thấy những đường gân xanh ẩn hiện ở dưới.

" Bạn giúp mình một chút được không?"

Bị hỏi bất ngờ nên Dương hơi ngại ngùng, cậu rất ít khi tiếp xúc với con gái, đặc biệt là những cô gái xinh xắn như vầy.

" Bạn cần giúp gì?"

" Mình làm rớt điện thoại ở mỏm đá phía dưới..."

- cô gái dè dặt chỉ tay về phía mỏm đá gần đó.

Dương nheo mắt nhìn kỹ nhưng trời tối như vậy cậu có căng mắt ra cũng chẳng thấy gì.

Dương bèn lấy điện thoại, bật chế độ đèn flash để xem.

" Bạn có chắc là rớt dưới... không?"

" Mình chắc chắn mà..."

Giọng cô gái thỏ thẻ như sắp khóc: " Mình sợ độ cao với lại đường này vắng vẻ nên..."

Vừa nói cô gái vừa ngước nhìn Dương, mắt đong đầy ánh nước.

Thấy tình cảnh này cậu đâm ra ngượng ngùng, gãi đầu, giờ mà không giúp cô ấy thì không nghĩa khí lắm nhỉ, hơn nữa khuya rồi chỗ này càng ít người qua lại...

" Sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi nếu không tìm được thì..."

Đến đây Dương liền để ý đồng hồ, đúng là gần tới giờ đóng cửa, cậu bèn nói:

" Được rồi, bạn chỉ rõ chỗ làm rơi đi để mình tìm giúp bạn"

Cô gái gật đầu chỉ về phía mỏm đá gần sát vách bờ hồ, Dương theo hướng tay chỉ đi lại gần đó, dưới chân toàn sỏi đá nhấp nhô, không cẩn thận là rơi xuống dưới như chơi.

Cậu chậm rãi đi đến gần chỗ mỏm đá, soi điện theo mấy lần nhưng không thấy.

" Bạn có chắc là làm rơi ở đây không?"

" Gần hơn xíu nữa"

Giọng cô gái vang lên ngay sau lưng cậu, Dương tiến thêm mấy bước nữa, thiếu điều chỉ cách vách hồ khoảng gang tay.

Dương nuốt nước bọt một cái, hé mắt nhìn xuống dưới, mặt hồ đen ngòm phẳng lặng khiến cậu không khỏi rùng mình, chợt nhớ đến lời bác cả dặn phải tránh xa chỗ sông nước.

Nhưng mà cậu đang đứng trên bờ chắc là... không sao đâu!

Dương hít một hơi bất chợt cảm thấy trong không khí dường như mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

Thấy hơi kì lạ cậu bèn hỏi cô gái đằng sau nhưng vừa mới quay đầu thì không nhìn thấy bóng dáng ai cả.

Dương hoang mang, soi đèn xung quanh.

" Bạn gì đó ơi..."

Cậu cất tiếng gọi nhưng không thấy ai trả lời.

Dương định đi lên thì một bàn tay chợt nắm lấy vai cậu, sức nặng bàn tay có thể cảm nhận rõ.

Hơn nữa Dương còn thấy vai mình ướt sũng.

" Chưa tìm thấy đồ xong cậu định đi đâu?"

Dương thấy ớn lạnh, vẫn là giọng cô gái đó nhưng ngữ điệu không giống lắm.

Cậu nắm chặt tay, kiềm chế sự run rẩy bản năng.

" Trễ rồi mai mình quay lại tìm nhé"

" Không được!"

Vừa nói, cô gái đó vừa áp sát cậu.

Dương thấy ở cổ mình có cảm giác ươn ướt, nhớp nháp lạ thường.

Cậu nén cơn sợ hãi, lén liếc nhìn một cái, đập vào mắt cậu là gương mặt trương phình như sắp nổ tung, da dẻ cô ta tím tái ghê rợn, tròng mắt còn như sắp rớt ra ngoài, còn đâu dáng vẻ xinh đẹp ban nãy, cả người còn tỏa ra mùi thối rữa.

Dương sợ hãi tới mức không hét nổi, cậu lấy hết sức bình sinh nhấc đôi chân đang run rẩy để chạy khỏi chỗ này nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì cô ta đã siết chặt lấy gáy cậu, kéo mạnh ra sau.

" Bạn ở lại chỗ này thay mình đi"

Giọng cô ta văng vẳng bên tai Dương.

Cậu chỉ cảm thấy cơ thể chao đảo một hồi rồi như ở trong trạng thái vô lực rơi từ vách đá xuống dòng nước.

Cậu nhanh chóng bị nhấn chìm, bao quanh cơ thể đều là nước, rất lạnh, là cảm giác hệt như giấc mơ sáng nay nhưng đây rõ không phải là mơ!

Dương vùng vẫy muốn thoát khỏi mặt hồ nhưng rất nhanh sau đó cậu liền thấy ngạt thở, không khí dần bị rút cạn, nước ồ ạt tràn vào mũi lẫn khoang miệng.

Dương vô thức ôm lấy cổ, cố gắng thở.

Cậu muốn ngoi lên nhưng có thứ gì đó vừa lạnh, vừa nhớp nháp ghê tởm nắm lấy cổ chân cậu hung hăng kéo xuống.

Trước mắt trở nên mờ mịt, cậu gần như chẳng còn sức phản kháng, mặc cho thứ kia đang kéo cậu xuống đáy hồ lạnh lẽo...

Lẽ nào cậu sẽ chết như vầy sao?

Lẽ nào cậu phải nằm dưới nơi này đến khi cơ thể trương phình lên rồi đợi người ta vớt lên?

Cậu còn rất nhiều điều chưa làm, cậu mới chỉ sống 20 năm cuộc đời mà thôi.

Cậu không cam tâm chết đi như vậy!

Rất nhiều thứ miên man chạy trong đầu Dương, trước khi dòng ý thức cuối cùng biến mất cậu cảm thấy đầu mình lẫn cơ thể rất đau như va đập vào thứ cứng cứng nào đó.

Là đáy hồ sao?

Dương từ từ khép mắt...
 
Back
Top Bottom