Trọng Sinh Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 80: Gã đàn ông tồi tệ


Sau hai tuần không lên lớp thì điện thoại của Liar gần như bị cháy máy do tin nhắn lẫn cuộc gọi đến quá nhiều. Nhưng Liar cũng đã sớm lường trước được tình cảnh này nên cô đã sớm sập nguồn điện thoại và chuyển hẳn đi nơi khác ở trọ qua ngày.

Trong khoảng thời gian này thì Liar rất chăm chỉ luyện võ, tiến bộ rất là rõ rệt. Dù sao thì cô cũng đã luyện qua một lần nên quả thật là không có gì quá khó khăn. Lại nói, nhờ vào tính tình cẩn thận và lo xa của Mịch Vũ nên tiền chi tiêu ăn uống thuê phòng của Liar được đáp ứng đầy đủ.

Mịch Vũ có một khoảng tiết kiệm từ việc đi làm thêm, ngoại trừ tính tình nhu nhược và yếu đuối ra thì Liar cảm thấy Mịch Vũ là người rất tốt lại hồn nhiên và ngây thơ. Hơn nữa công dung ngôn hạnh đều không khiếm khuyết điểm nào, nhưng sự thật cay đắng chính là ở tận thế lại không cần những thứ đó.

Ngoài ăn và ngủ thì Liar rất chăm chỉ luyện võ. Cô không cảm thấy nếu không có dị năng thì sẽ bị tổn thất hay thiệt thòi cái gì. Tay chân thì ai cũng đều có, muốn tự bảo vệ được bản thân là điều không hề khó khăn. Còn nếu như Mịch Vũ muốn làm việc lớn thì đúng là có chút phiền phức và cô cần phải động não nhiều.

Liar cũng không định mua sắm cái gì. Dù sao thì tình hình này cô chẳng cần phải lo cho ai, đợi tận thế đến rồi cô sẽ đi thu thập vật liệu sau. Dựa vào tốc độ thu thập của cô thì một mình cô dùng là dư sức qua cầu rồi.

Liar vươn vai, cô mở cửa sổ để ngắm nhìn mặt trời phía xa xa, xem ra thì hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tuy nhiên, ngày nắng đẹp này lại là ngày mở đầu cho một chuỗi ngày tận thế dài đằng đẵng. Liar đi tắm rồi thay một bộ đồ khác, sau đó cô bắt đầu luyện võ.

Cho đến hôm nay thì võ của Liar cũng đạt được trình độ khá cao, để đối phó với những con zombie là khá dễ dàng. Luyện võ xong, Liar chùm chăn tiếp tục ngủ. Đợi đến trưa thì tận thế đến rồi, khi ấy cô sẽ tới siêu thị lấy đồ ăn sau. Bây giờ tranh thủ ngủ trong chăn ấm nệm êm một lát đã.

Vì không báo thức nên Liar ngủ đến xế chiều mới dậy. Cô có chút ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, sao hôm nay cô lại ngủ nhiều thế nhỉ? Bị ngải heo nhập rồi ư? Dạo này cô cứ tham ăn tham ngủ quá thể, thật là một hiện tương lạ lùng đáng để quan tâm đấy.

Liar đi xuống bên dưới sảnh, trước cửa khách sạn còn có vài chiếc ô tô chưa kịp lấy chìa khóa ra thì đã bỏ của chạy lấy người rồi. Liar khoan thai tiến đến một chiếc xe thể thao rồi leo lên nhấn ga, hiện tại cô đang rất đói đây này, kiếm gì mà bỏ bụng thôi.

Liar lái xe đến một siêu thị nhỏ, cô nhanh chóng bước vào trong chọn món. Nhân viên trong siêu thị đã chạy đi hết từ khi nào. Trong siêu thị chẳng còn một móng nào cả. Liar lấy một phần mì hải sản, một ít sushi và nước ép. Phía sau lưng cô lúc này lại có thêm một cái túi hình trái dâu, bên trong chứa đầu các món ăn vặt. Còn kệ chứa mứt dẻo của siêu thị nhỏ đã trống trơn vì Liar vừa càn quét qua sạch sẽ.

Ngay lúc Liar đang ăn ngon lành thì một giọng nói vui mừng vang lên ở phía sau cô: "Mịch Vũ, anh là Ký Sôn đây. Em đừng sợ, có anh rồi."

Móng vuốt của Ký Sôn vươn tới, cậu ta muốn chạm vào vai của Liar nhưng lại bị cô tránh đi ngay lập tức. Liar cười nhạt: "Đừng có chạm vào tôi. Tôi và anh không thân không thích, đừng làm ra vẻ thân quen lắm. Và trên hết tôi chẳng cần ai bảo vệ cả."

Ký Sôn nghe những lời Liar thốt ra, lập tức thể hiện bộ dạng khó có thể tin được. Đây có phải là Mịch Vũ dịu dàng, thùy mị của cậu ta không? Tại sao hôm nay cô ấy lại ăn nói như vậy? Thái độ còn kỳ lạ đến thế.

Liar nhanh chóng ăn xong rồi bước ra xe, cô muốn đi tìm thêm thật nhiều mứt dẻo và đồ ăn vặt. Nếu chậm tay có lẽ sẽ hết mất. Tuy ở tận thế thì chẳng ai quan tâm đến đồ ăn vặt nữa, hầu hết mọi người đều chỉ muốn no bụng và có thể tiếp tục sống mà thôi.

Thế nhưng cẩn thận vẫn hơn, nhanh tay thì còn mà chậm tay thì mất. Nếu lỡ như hết rồi thì quả thật là chẳng thể bắt đền ai cả. Thế nhưng Ký Sôn đâu cho Liar rời đi dễ dàng như vậy được: "Mịch Vũ, em làm sao vậy? Anh có làm điều chi gì khiến cho em buồn phiền thì em hãy cứ nói với anh. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."

"Em xem, em yếu ớt như vậy lại còn ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ làm gì chứ hả? Dù sao anh cũng là đàn ông con trai, hơn nữa trong những loại võ thuật anh học đều là đứng hạng nhất."

Liar nghe vậy thì muốn bật cười ngay lập tức. Đứng hạng nhất trong những loại võ học ư? Liar chặc lưỡi: "Vậy nhào vô đây. Tôi sẽ cho anh biết cái gì là võ thuật chân chính còn cái gì là võ thuật làm màu. Để tôi xem anh có còn dám gáy nữa hay không?"

Nghe vậy, Ký Sôn có chút buồn cười. Cái thân gầy yếu ớt như Liar thể này lại còn khoác lác: "Trời ơi, em bị gì vậy Mịch Vũ. Đợt này em nghỉ học lâu như vậy ngay cả tính tình cũng khác trước quá nhiều rồi. Chỉ là sao anh có thể đánh em."

"Phí lời."

Liar phun ra hai chữ rồi nhanh chóng kéo tay của Ký Sôn, sau đó dứt khoát gạt chân của cậu ta để cho Ký Sôn ngã lăn trên sàn. Ký Sôn không tin tưởng được những gì đang nhìn thấy, anh trợn to mắt, há hốc miệng nhìn Liar. Môi cứ mấp máy nhưng mãi chẳng nói được lời nào cả.

Liar lên xe lái đi, để lại cho Ký Sôn một làn khói xe trông rất khinh thường. Ký Sôn không nhịn được to giọng chửi rủa, quả thật là một con điên mà.

Hiện tại thì cũng mới diễn ra tận thế. Liar muốn Ký Sôn phải nếm trải tất thảy những mùi vị ở tận thế rồi sau đó mới xử lý hắn ta sau. Liar cũng không định để cho Ký Sôn c.h.ế.t yên lành như vậy được, nếu vậy thì chuyện trả thù lại không đủ.

Liar lái xe tới khu siêu thị, cô đi hết từ siêu thị này sang siêu thị kia để lấy đổ ăn vặt và thu thập mứt dẻo một cách vô cùng tích cực. Bấy giờ, khi cô vừa hốt mứt dẻo lên vừa định cho vào tuổi thì Vân Điệp nghe được la lối ở bên ngoài cửa siêu thị.

Đương nhiên là tính hóng chuyện của Liar nhanh chóng nổi lên. Cô lấy nhanh mứt dẻo rồi ló đầu ra ngoài cửa hóng biến. Bên ngoài cửa siêu thị, có người đang muốn bán con gái cho một người đàn ông khỏe mạnh, gan lì để tìm kiếm chỗ dựa, dù sao thì tận thế cũng tới rồi, an toàn là trên hết.

Thế nhưng những người khác biết được chuyện thì rất bức xúc. Tận thế mới đến mà lại có loại người tán tận lương tâm thế này xuất hiện rồi. Còn cô con gái khoảng độ mười bốn mười lăm tuổi gì đó đang ngồi phịch xuống đất và ôm chặt lấy chân của người mẹ ruột.

Đám đông mỗi lúc một đông, ai nấy đều lên án đối với hàng vi buôn bán mất nhân tính này. Nên người đàn ông lực lưỡng kia cũng không dám mua nữa, nhanh chóng rời đi. Điều đó khiến cho người mẹ vô cùng tức giận, bà ta lớn tiếng chửi mắng, đưa tay giật phăng lấy tóc của con gái mình.

Liar nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, cô nhặt lấy một viên đá cảnh được trang trí trong bồn cây được đặt ở gần cửa siêu thị ném tới. Viên đá ấy trúng y bốc tay của người mẹ.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 81: Không thể


Thế nhưng người mẹ vẫn không ngừng mắng chửi, cuối cùng bà ta leo lên xe bỏ đi để lại đứa con gái nhỏ ốm yếu của mình đứng bơ vơ ở nơi đó, trông vô cùng đáng thương.

Liar không nói không đăng nhanh chóng đi ra bên ngoài kéo tay bé gái vào bên trong siêu thị. Bé gái tủi thân nhào vào lòng Liar òa khóc. Nhiều người như vậy nhưng không thèm đếm xỉa tới cô bé, ngay cả mẹ ruột cũng vứt bỏ mình khiến cô bé cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.

Liar nhẹ nhàng dỗ dành bé gái, sau đó cô nhẹ giọng: "Nín đi. Nói chị biết em tên gì và em có còn thương mẹ của em không?"

Bé gái sụt sùi, nước mắt vẫn đang rơi nhưng nghe Liar nói thì cô bé mau chóng gạt đi nước mắt. Cô bé không thể để Liar cũng ghét bỏ mình được: "Em tên là Thị Minh, năm nay em mười bốn tuổi. Còn về mẹ em, có lẽ em không muốn thương bà ấy nữa."

"Nhà em có một đứa em trai, mẹ em vô cùng thương em trai của em nhưng luôn chửi mắng và đánh đập em. Từ nhỏ tới giờ, mẹ em còn chưa bao giờ ôm em lấy một lần. Bây giờ lại còn bán em đi, em cảm thấy mẹ em không hề thương em. Chị à, nếu như em không muốn thương mẹ em nữa thì em có phải là một đứa bất hiếu không hả chị?"

Liar lắc đầu: "Em cũng đã muốn tận hiếu với mẹ em nhưng điều quan trọng ở đây là mẹ em không hề cần. Bà ấy đã không muốn nhận em làm con lại còn đánh đập em ngày qua ngày như vậy. Em không nảy sinh hận thù đã là một đứa trẻ ngoan rồi. Nên không nhất thiết phải ép bản thân yêu thương người không yêu thương mình."

Thị Minh gật gù, cô bé dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của Liar: "Dạ em biết rồi, em cảm ơn chị. Vậy chị ơi, bây giờ chị nói chuyện với em thế này, lát nữa chị có rời đi không?"

Liar bật cười: "Có, chị sẽ rời đi chứ."

"Nhưng em cũng sẽ cùng đi với chị. Sao? Em có nguyện ý không?"

Nghe vế đầu Liar nói thì tâm tình của Thị Minh như chìm xuống vực thẳm. Nhưng nghe đến vế thứ hai thì trong lòng cô bé mừng đến ứa nước mắt: "Dạ có dạ có dạ có. Thật ra em cũng muốn xin đi theo chị nhưng em sợ chị chán ghét em, bây giờ chị chịu đưa em đi cùng đã là vạn hạnh, em đằng nào mà không chịu được cơ chứ. Chị ơi, em thương chị lắm. Chị vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng."

Liar bật cười, con bé này cũng thật là thiệt tình. Nhưng vốn dĩ trẻ con là thế, ai tốt với nó thì nó sẽ thương lại. Liar dẫn Thị Minh đi theo cô, cô cho Thị Minh tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó cho con bé thay một bộ đồ đẹp đẽ.

Hai chị em trò chuyện nhiều hơn, Liar cũng vô cùng cảm thông cho hoàn cảnh của Thị Minh. Cô cảm thấy bây giờ giống như là số phận sắp đặt, hoàn cảnh của Thị Minh giống y chang với hoàn cảnh của Mịch Vũ. Cô lại đúng lúc gặp con bé như vậy. Không lý nào lại không giúp. Lòng cô không chịu nổi.

Tối đến, Liar dỗ Thị Minh ngủ xong thì trong đầu của cô bất chợt nghĩ đến Sầm Uông. Nếu nói đến người đàn ông này. Ấn tượng khắc sâu nhất vào lòng cô đó chính là cảnh tượng m.á.u me mà Sầm Uông ra tay sát hại vợ và con trai của mình.

Khi ấy, Liar thấy được sự giãy giụa trong đôi mắt sâu như hồ nước ấy của Sầm Uông. Tuy nhiên thì cuối cùng anh đã xuống tay, không thể níu lại được nữa, càng chẳng thể hối hận.

Giây phút mà Sầm Uông tự vẫn, bỗng tim của Liar cảm thấy nhói lên từng hồi. Cô không hiểu tại sao bản thân lại có xù cảm như vậy, nhưng điều đó khiến cho cô cảm thấy không hề thoải mái. Nó giống như một loại trói buộc đang tìm đến cô, khiến cô không còn vững tâm như ngày xưa được nữa.

Cảm giác trói buộc đó khiến Liar sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào. Hai thái cực trái ngược cứ như quấn lấy Liar khiến cho cô có phần khó thở và chênh vênh ở nhiệm vụ tiếp theo này.

Đặc biệt là những cảnh tượng quá đỗi quen thuộc ở tận thế này khiến cho Liar càng nhớ đến Sẩm Uông hơn. Đó không phải là một loại ám ảnh bản thân mà là tâm trí của cô chẳng thể nào tự điều khiển được cứ luôn nhớ đến anh ấy.

Chỉ là Liar có nhiệm vụ quấn thân, cô chẳng thể nào để mình sa chân vào tình yêu được, không thể.

---

Hò ơi! Gà trống nuôi con,

Sao có thể? Mẹ bỏ con đi rồi.

Cha đành gác lại bồi hồi,

Gồng thân gánh vác, cõi đời hắt hiu.

Hò ơi! Chim vịt kêu chiều,

Con thương nhớ mẹ, dẫu nhiều cũng chăng?

Con thơ thăm hỏi cha rằng:

"Cha ơi, cha hỡi, mẹ Hằng đâu cha?"

Cha vuốt mặt: "Mẹ con à?

Mẹ con bận việc, chắc là rất lâu.

Con ngoan, chớ có âu sầu,

Cha đây con nhé, đừng rầu con ơi.

Bên con, che chở suốt đời,

Chăm lo, dạy dỗ không rời con đâu.

Dẫu đời trăm cuộc bể dâu,

Cha đều sẽ gánh, nguyện cầu cho con.

Đẹp xinh, ngoan ngoãn lại còn,

Giỏi giang khôn lớn; thương con nhất đời."

---

Thị Minh không biết đây là đâu, chỉ toàn là một màu trắng xóa. Bỗng một bóng dáng quen thuộc hiện lên khiến tim Thị Minh như hẫng một nhịp: "Cha…"

Văn Hiển cười hiền, ông ngắm nhìn Thị Minh thật kỹ: "Con gái của cha hôm nay xinh đẹp quá. Năm nào còn níu áo cha đòi tắm mưa, giờ đã thành thiếu nữ rồi, cũng sắp trở thành vợ của người ta. Chồng con có điều kiện, ấy cũng là điều cha cảm thấy rất an lòng."

"Nhưng cha muốn dặn dò con một số điều, bởi cuộc sống không chỉ tồn tại một màu hồng và hôn nhân cũng vậy. Nếu có một lúc nào đó, con đã cố gắng hết sức mình mà vẫn không thể tạo ra hạnh phúc nữa thì hãy cứ buông tay. Đừng tự làm khổ bản thân rồi lại đi than trời trách đất. Cũng đừng nên oán hận bất cứ một ai, họ sống sai thì họ chịu nghiệp, chỉ cần con sống sao cho hợp lẽ với luân thường đạo lý là được. Cha sẽ mãi dõi theo con, con yêu của cha."

Thị Minh cố gắng chạy đến, cô muốn ôm cha thật chặt nhưng không thể. Khung cảnh xung quanh bỗng biến mất bởi thân thể Thị Minh đang bị ai đó lay động. Vừa mở mắt ra, Thị Minh thấy chồng đang nhìn cô với ánh mắt ngập tràn lo lắng: "Sao em lại khóc vậy An? Anh đã vô ý làm điều gì khiến em buồn sao?"

Thị Minh chớp chớp mắt, hóa ra là sau khi đọc xong bức thư của cha để lại thì cô lập tức khóc một trận rồi ngủ thiếp đi. Vậy cô đã mơ thấy cha ư? Trong lòng Thị Minh thoáng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cha không hề bỏ rơi cô, ông vẫn luôn ở nơi xa xôi nào đó dõi theo cô.

Dù cho ông đã rời khỏi cõi đời này, nhưng trong lòng Thị Minh thì cha của cô vẫn còn sống mãi với thời gian, sống mãi trong lòng cô như một tấm gương sáng nhất mà cô luôn noi theo để làm người.

Suy nghĩ thông suốt, thần sắc Thị Minh tươi tắn hơn rất nhiều. Thị Minh nhìn sang chồng đang cuống cuồng lau nước mắt cho mình, cô rướn cổ, in lên môi chồng một nụ hôn nhẹ: "Cha vừa chúc phúc cho chúng ta đấy. Em không hứa sẽ làm một người vợ hoàn hảo, nhưng em hứa sẽ cố gắng để vun vén cuộc hôn nhân này của chúng ta. Hy vọng anh sẽ cùng em phấn đấu để hướng đến một tương lai tốt đẹp. Em yêu anh."

"Nghe em nói và nhìn em vui vẻ thế này anh cũng thấy hạnh phúc, đợi ngày mai mình ra mộ thắp nhang cho cha em nhé."

"Không cần hứa hẹn mai sau, chỉ cần cố gắng cho hiện tại và hướng về tương lai. Chân thành với nhau trong mọi khoảnh khắc. Anh yêu em."
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 82: May mắn


Liar đang thiu thiu ngủ thì nghe được tiếng thét to của Thị Minh vang lên. Cô lập tức mở mắt, xoay người nhìn Thị Minh đang nằm cách đó không xa. Thấy Liar, Thị Minh nhanh chóng chạy lại ôm chặt lấy cô.

Sau một hồi được Liar kiên nhẫn trấn an thì Thị Minh cũng đã tạm bình tĩnh lại trong vòng tay của Liar, từ từ kể lại giấc mơ quá đỗi chân thật của mình cho Liar nghe. Gãi cằm vài cái, hiện tại cô mới xem xét kỹ Thị Minh.

Bởi hiện tại, Liar là kẻ không có dị năng. Do đó, nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi Liar không thể nhận biết được người có dị năng và đương nhiên là người bình thường nhìn qua thì cũng chẳng nhận ra được người nào có dị năng và người nào không có dị năng.

Thế nhưng, Liar cũng không phải là người bình thường. Cô chính là người của hành tinh M00 và đã từng trải qua rất nhiều loại huấn luyện đặc biệt. Do đó, đối với các loại năng lượng thì Liar đều khá là nhạy cảm. Bây giờ cô ôm Thị Minh vào lòng và tập trung cảm nhận thì mới phát hiện ra Thị Minh đã thức tỉnh dị năng từ khi nào rồi.

Dị năng mà Thị Minh sở hữu đó là dị năng hệ tiên tri. Nghĩa là cô bé có thể nhìn thấu được trước những chuyện xảy ra ở tương lai. Nhưng Liar lại tinh tế phát hiện ra được một chuyện, đó là nếu viễn cảnh tương lai mà Thị Minh nhìn thấy yên bình như vậy thì tất nhiên zombie đã không còn nữa ư?

Liar chớp chớp mắt: "Em bắt đầu mơ thấy những giấc mơ chân thật thế này từ bao giờ vậy bé?"

Thị Minh ngẫm nghĩ hồi lâu: "Hình như là sau khi em bị sốt thì em bắt đầu mơ như vậy. Trước khi em bị mẹ bỏ rơi, em cũng từng mơ như vậy đó chị. Cảnh tượng giống y chang luôn. Nên em cảm thấy em không được bình thường và rất sợ hãi. Em sợ mọi người xa lánh em nên em không dám nói cho ai nghe hết."

Đến đây thì Liar đã chắc chắn được một điều là chắc chắn Thị Minh đang sở hữu dị năng hệ tiên tri. Nhưng có vẻ như cô bé còn chưa hiểu ra được bản thân đang sở hữu điều gì và thậm chí là còn sợ sệt, tự tri về điều đó.

Nhưng nếu nói ra thì đây cũng không hẳn là chuyện không tốt. Bởi Thị Mình một thân một mình thế này, nếu đi rêu rao chuyện bản thân sở hữu dị năng hệ tiên tri thì nhất định sẽ bị kẻ khác bắt ép hoặc lợi dụng. Xã hội tận thế này là cái dạng gì thì Liar cũng đã hiểu quá rõ.

Liar xoa đầu Thị Minh, nhẹ nhàng nói nguyên căn lẫn hệ lụy cho cô bé hiểu rõ. Những chỗ Thị Minh tỏ vẻ chưa hiểu được thì Liar cũng kịp thời mở lời khuyến khích Thị Minh mạnh dạn nêu ra thắc mắc. Sau một hồi trò chuyện thì hai người cũng đã hiểu nhau hơn

Nhất là Thị Minh, cô bé vô cùng ngưỡng mộ Liar và rất hạnh phúc khi có thể được gặp cô. Thậm chí, trong suy nghĩ sâu thẳm của Thị Minh còn cảm thấy may mắn vạn phần khi gặp được Liar. Nếu không phải là Liar thì sẽ là ai đây?

Mẹ ruột bỏ rơi, mọi người xung quanh chỉ đứng xem với ánh mắt thờ ơ, vô cảm. Chỉ có Liar, không chần chừ tiến lên để bảo vệ cô bé và cho cô bé cảm nhận được cái gì là sự dịu dàng, cái gì là quan tâm, cái gì là chăm sóc.

Đến trưa cùng ngày, trong lúc Liar và Thị Minh đang ngồi ăn bánh ngọt thì Liar nghe được tiếng động truyền đến ở bên ngoài. Nghe bước chân thì Liar đoán chắc rằng đang có người tới đây, cô đưa tay lên môi làm một dấu hiệu bảo Thị Minh giữ im lặng rồi tay nắm chặt d.a.o găm nhỏ, lặng lẽ di chuyển đến cửa lớn.

Thị Minh thấy vậy thì đưa hai tay bịt miệng vì sợ làm ồn đến Liar. Cô bé đang lo lắng sẽ có người xấu đến, lo sợ Liar sẽ bị thương. Thế nhưng Thị Minh cũng hiểu được ở nơi này thì mọi người đều không có ai tốt lành cả. Hình ảnh những ánh mắt thờ ơ và sắc lạnh đứng xem kịch vui luôn in sâu vào lòng của Thị Minh.

Liar híp mắt, cô áp tai vào cánh cửa để lắng nghe động tĩnh. Bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên thế nhưng vì Liar đã khóa trái cửa từ trước nên người kia không hề mở ra được: "Ồ, không mở cửa ra được rồi. Thôi, mình làm ở đây luôn đi. Ngôi nhà này cũng khuất, quan trọng là anh gấp dữ lắm rồi em có biết không? Hả?"

Bấy giờ, một giọng nữ ưỡn ẹo vang lên: "Anh này… thấy ghét quá đi. Thật sự là… a… a…"

Thị Minh trợn to mắt nhìn Liar, ý cô bé muốn hỏi rằng tại sao Liar lại bịt chặt tai của cô bé lại. Liar thấy vậy cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Thị Minh thoáng rụt cổ lại, không thắc mắc gì thêm.

Lát sau, khi Thị Minh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong lòng của Liar thì đôi nam nữ ấy mới rời đi. Liar không nhịn méo mặt, sức lực cũng thật nhiều, vận động tận nửa tiếng đồng hồ hơn. Ngay cả khi Mặt Trời lên cao ba sào cũng còn chưa muốn dừng lại.

Thực ra cũng chẳng phải tốt lành gì, đôi nam nữ đó dừng lại và bỏ đi vì nghe có tiếng xe tới mà thôi. Liar lay người Thị Minh dậy rồi sau đó cô dắt Thị Minh đi nhanh ra ngoài xe, nhanh chóng ấn ga chạy mất.

Bởi nhóm người trên chiếc ô tô đó có s.ú.n.g ống. Ban nãy, khi đôi nam nữ đó bỏ đi thì Liar có nghe được giọng nói hớt hải của hai người bọn họ thì thào với nhau rằng nhóm người đó di chuyển bằng một chiếc xe Jeep và có trang bị s.ú.n.g ống đầy đủ.

Dù sao thì hiện tại Liar cũng không có dị năng. Nếu một mình cô thì Liar không cần thận trọng hay lo nghĩ đến mức đó. Thế nhưng cô còn dắt theo Thị Minh bên cạnh nên nhất định phải cảnh giác hơn gấp nhiều lần. Không thể để chuyện gì không hay xảy ra được, nếu có thể tránh thì không đụng độ với nhóm người được trang bị đầy đủ ấy đó là tốt nhất.

Liar đã tổng kết một lượt những nơi an toàn theo trí nhớ của Mịch Vũ. Bởi gia đình của Mịch Vũ làm việc trong quân đội và có chức vị không hề thấp nên hẳn là cô nên tránh những căn cứ an toàn có sự góp tay của quân đội nếu không muốn tự chuốc phiền phức.

Với những căn cứ không có thị phi thì có vài căn cứ có thể làm ứng cử viên trong danh sách cân nhắc của cô được. Nhưng vì Mịch Vũ luôn đi theo Ký Sôn, mà Ký Sôn lại chẳng hề gia nhập bất cứ căn cứ nào cả nên căn bản là Mịch Vũ cũng không biết rõ căn cứ nào tốt.

Nếu vậy thì Liar chỉ đành lựa chọn theo trực giác rồi sau đó dựa vào tình hình mà hành động thôi. Sau khi suy nghĩ, cân nhắc một lúc thì Liar quyết định gia nhập căn cứ Hoa Hướng Dương trước tiên.

Ấy là căn cứ do một nhóm người trẻ tuổi thành lập nên, nghe đồn đâu là không có sự phân biệt đối xử với người có dị năng và người bình thường. Hơn nữa căn cứ cũng khá kiên cố. Do đó, Liar quyết định gia nhập căn cứ Hoa Hướng Dương.

Thực ra, nếu chỉ có một mình cô thì Liar không cần phải gia nhập căn cứ làm gì, cô thích sống lang bạt, thoải mái hơn. Nhưng hiện tại còn có Thị Minh, cô bé còn nhỏ mà dị năng lại còn chưa ổn định.

Dắt cô bé theo cô lang bạt khắp nơi quả thật không phải là cách hay bởi ở thế giới này Liar không hề sở hữu không gian. Muốn thu thập và dự trữ vật liệu đầy đủ là việc không thể nào. Lại nói, nếu để người khác thấy vật liệu không ít thì họ cũng sẽ nổi lòng tham, bất tiện đủ đường.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 83: Căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương


Liar mong là có thể tìm được một căn cứ tốt, có thể giúp cho dị năng của Thị Minh phát triển và đồng thời, để cho cô bé có khả năng tự bảo vệ bản thân. Dù cho ở bất cứ thời đại nào đi chăng nữa thì tự lực cánh sinh vẫn là điều chắc chắn nhất. Càng huống hồ chi đâu còn là tận thế.

Căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương mà Liar muốn đến nằm trong một ngôi chùa cổ, tên gọi Long Bửu. Bởi nhóm người trẻ tuổi đó đang làm công quả ở trong ngôi chùa ấy, không biết rày xui may rủi thế nào mà bấy giờ tận thế lại kéo đến. Đó là lý do mà căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương lại ở ngay trong một ngôi chùa cổ.

Còn về việc tại sao, bọn họ lấy tên là Hoa Hướng Dương mà không lấy tên chùa đặt luôn cho căn cứ an toàn thì lý giải được đưa ra cũng rất hợp lý. Bởi chùa chiền là nơi thanh tịnh, lấy từ bi bác ái làm đầu. Thế nhưng tận thế đến rồi, vấy m.á.u zombie là việc chẳng thể nào tránh khỏi.

Nếu lấy tên chùa đặt luôn cho căn cứ an toàn thì quả thật là không phải đạo. Ngay cả việc thành lập căn cứ an toàn trong chùa cũng chỉ là do tình thế bắt buộc mà thôi. Thậm chí, trong lời đồn đại thì mọi người còn nói rằng nhóm người trẻ tuổi đó vừa đi tu nghiệp bên nước ngoài về.

Do đó, bọn họ đạo Chúa chứ không phải là đạo Phật. Thế nhưng bọn họ vẫn rất tôn trọng Phật giáo nên mới đưa ra được quyết định như vậy. Quả thật là những lý do được nhóm người trẻ tuổi kia đưa ra không hề có khiếm khuyết nào cả.

Nhưng trực giác của Liar luôn mách bảo cô một điều gì đó khiến cho Liar khó lòng mà dẹp bỏ nghi ngờ đối với nhóm người trẻ tuổi đó. Mà từ xưa đến nay, trực giác của Liar đều rất chuẩn xác nên hiện tại cô cần thêm chút thời gian để cân nhắc có nên đến căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương hay không?

Nhưng người tính thì không bằng trời tính. Ngay buổi xế chiều hôm đó thì Thị Minh bị co giật, tuy không quá dữ dội nhưng đủ để Liar cảm nhận được nó nguy hiểm đến cỡ nào. Liar cũng từng học qua cứu thương sơ cấp, do đó nếu có thể xông vào nhà thuốc hay bệnh viện thì cô có thể lấy thuốc cho Thị Minh.

Thế nhưng hiện tại thì Thị Minh thế này, Liar cũng không thể để cô bé ở đâu đó một mình rồi đi lấy thuốc được. Nếu có dị năng thì cô có thể ôm cô bé theo, còn bây giờ quả thật là khó lòng mà giải quyết được. Do đó, Liar đã lái xe không ngừng nghỉ đến căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương.

Chùa Long Bửu nằm trên một ngọn núi nhỏ, nếu muốn đi lên chùa thì phải đi qua gần hơn năm mươi bật thang ngoằn ngoèo. Ở bên dưới chân núi có một trạm gác, khu an toàn bao gồm diện tích của ngọn núi nhỏ. Liar xuống xe rồi lấy vật liệu ra nộp cho người ghi danh, đương nhiên là cô đã nộp bao gồm hai phần.

Đúng như lời đồn, căn bản là Liar không hề nhận được bất cứ một sự đối xử phân biệt nào hay thái độ không tốt. Việc ghi danh diễn ra khá thuận lợi, Liar nhanh chóng bế Thị Minh leo bậc thang lên chùa. Bên trên, sau khi đến bậc thang cuối cùng còn có thêm một điểm canh gác. Ấy là người ghi danh ban nãy đã nói cho cô nghe.

Liar leo lên trên, cố gắng giữ vững tốc độ để có thể nhanh đưa Thị Minh đến nơi. Vì càng leo sẽ càng đuối sức, mà Thị Minh dù sao cũng là một cô bé trong độ tuổi vị thành niên. Nói nhẹ là điều không thể.

Sau khi Liar leo đến trạm gác thứ hai và khai thông tin xong xuôi thì cô được mở cửa cho vào. Đập vào mắt cô là có rất nhiều người đang cùng nhau trồng rau cùng nhau, Liar liếc mắt qua một cái rồi cõng Thị Minh đi vào bên trong.

Bấy giờ, lúc Liar quay người đi thì cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn cô. Dẫu cho ban nãy khi Liar xuất hiện thì hầu như chẳng ai quan tâm. Bọn họ vẫn đang làm việc của mình chứ không hề soi mói, thậm chí có vài người còn ngẩng đầu lên chào hỏi Liar.

Thế nhưng hiện tại, Liar lại cảm nhận được loại cảm giác không an toàn đó. Dù vậy thì đã phóng lao rồi, cô đành phải theo lao. Liar cõng Thị Minh vào bên trong, sau khi cô bé được cứu chữa đã trở lại bình thường.

Ở căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương này không có quá nhiều người. Trên dưới cũng chỉ dưới năm mươi người mà thôi, hơn nữa còn có không ít trẻ sơ sinh. Điều đặc biệt là ở chùa Long Bửu, vốn chỉ có sư cô mà thôi chứ không hề có sư thầy.

Nhóm người trẻ tuổi trong lời đồn đại là ba người thanh niên, nhìn tướng mạo thì độ tuổi khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sau đổ xuống mà thôi. Thế nhưng ba người thanh niên ấy đều theo học các ngành có tính ứng dụng khá cao. Hải Vinh thì học bên ngành nông nghiệp; Biên Tiên thì học ngành y, cụ thể hơn chính là bác sĩ; Tính Dũng học kỹ sư, chuyên về điện đồ các thứ.

Trùng hợp hơn là cả ba người bọn họ đều đã thức tỉnh dị năng. Do đó, tuy căn cứ Hoa Hướng Dương không lớn nhưng tiện nghi và các nhu yếu phẩm lại vô cùng đầy đủ. Dẫu mọi việc sung túc là thế nhưng Liar vẫn cảm thấy có điều gì đó bâng khuâng trong lòng.

Bởi lẽ, khi nhìn vào ba người thanh niên trẻ tuổi ấy. Liar không hề nhìn thấy được nét hiền lành hay đôn hậu ở trên gương mặt của bọn họ. Những đường nét đó, rõ ràng là có chút dữ tợn pha lẫn sự gian xảo, toan tính. Không một ai có được một dáng vẻ đoan chính, đàng hoàng.

Vì ban đầu, Liar vừa vào căn cứ đã đi tìm Hải Vinh ngay tức thì để nhờ cậu ta chữa trị cho Thị Minh. Nên bây giờ, Hải Vinh cũng trở thành người hướng dẫn cho cô. Hải Vinh dẫn Liar và Thị Minh đến một căn phòng nhỏ phía tây, tầm nhìn bên ngoài chính là đồi núi nhấp nhô, một mảnh xanh mướt.

Hải Vinh gãi đầu: "Vậy cô và bé Minh cứ nghỉ ngơi đi nhé. Ngày mai chúng tôi lập đội để ra bên ngoài tìm vật liệu cần thiết. Mong là cô sẽ có thể tham gia."

Liar gật đầu: "Được. Nếu ngày mai, cô bé đỡ hơn thì tôi sẽ đi cùng mọi người."

Bởi lúc ghi danh, Liar đã nói rõ tuy cô không có dị năng nhưng cô có sức lực và kỹ năng để chiến đấu. Do đó, Hải Vinh mới mở lời với cô. Nếu không, những người không có dị năng lại không có kỹ năng chiến đấu sẽ ở lại căn cứ an toàn ra sức, như trồng rau hay gia cố rào chắn bảo vệ căn cứ chẳng hạn.

Sau khi Hải Vinh rời khỏi thì cuối cùng Thị Minh cũng đã tỉnh lại. Cô bé có chút mơ hồ, nhưng khi vừa nhìn thấy Liar thì cô bé cố gắng ngồi dậy ngay lập tức. Liar xoa xoa đầu Thị Minh: "Em cảm thấy thế nào rồi?"

Thị Minh khẽ dụi đầu vào bàn tay dịu dàng của Liar: "Dạ em thấy đỡ rồi ạ. Chắc chị lo lắng cho em lắm, em xin lỗi. Từ nhỏ em đã mắc chứng bệnh này, nhưng nhà em như thế mà mẹ em cũng không quan tâm đến em nên em chưa bao giờ đi khám."

"Vậy mỗi lần phát bệnh thì ai giúp em?"

Nghe Liar hỏi, đôi mắt của Thị Minh có chút hồi tưởng. Hơn nữa, còn ánh lên nỗi niềm hạnh phúc bé nhỏ: "Ở cạnh nhà em có một anh mở tiệm thuốc, mỗi lần em phát bệnh đều là anh ấy giúp đỡ em. Nếu không, có lẽ em đã c.h.ế.t từ lâu lắm rồi. Khi zombie xuất hiện, mẹ em muốn đem em đi bán nên em cũng không biết anh ấy đã ra sao nữa."
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 84: Nắng ấm giữa ngày đông


Quả là trời không bao giờ tuyệt đường người. Tuy Thị Minh sinh ra không có cha mẹ quan tâm, chăm sóc và bảo ban. Nhưng bù lại thì cô bé có sự giúp đỡ của những người tốt bụng khác, duyên nợ luôn là thứ khó nói rõ.

Thấy sự lo lắng của Thị Minh, Liar chép miệng an ủi cô bé. Còn trẻ thế này đã có dáng vẻ của bà cụ non. Ngày hôm sau, quả thật là Thị Minh đã khỏe hơn không ít. Liar lập tức đi theo đoàn đội của căn cứ Hoa Hướng Dương ra bên ngoài làm nhiệm vụ.

Trước khi đi thì Liar cũng dặn dò Thị Minh không nên ra khỏi phòng. Thị Minh không hề vặn hỏi lý do từ Liar mà cứ thế vâng dạ, đảm bảo chắc chắn cô bé sẽ làm theo lời Liar dặn, không khiến cho cô buồn lòng.

Liar đi ra bên ngoài khoảng sân trống, hiện tại đang có năm người trang bị đầy đủ đứng nghiêm. Tất thảy năm người đều là đàn ông và dáng vẻ có chút hung hăng, bặm trợn. Bấy giờ, Hải Vinh đi từ nhà bếp ra, gật đầu chào hỏi mọi người: "Vậy là đoàn của chúng ta hôm nay sẽ có sáu người ra ngoài làm nhiệm vụ - bao gồm luôn cả Mịch Vũ vừa gia nhập căn cứ ngày hôm qua."

"Vì Mịch Vũ chỉ có kỹ năng và kinh nghiệm tác chiến nên mong mọi người có dị năng hãy chiếu cố Mịch Vũ nhiều hơn. Đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau hoàn thành nhiệm vụ để khi trở về căn cứ thì mọi người đều được an toàn và đầy đủ như bây giờ."

"Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là đi tìm một cái máy phát điện loại nhỏ. Máy phát điện cỡ lớn thì căn cứ đã có, nhưng chúng ta cần loại nhỏ để có thể nghiên cứu kỹ thêm về nguyên lý hoạt động của máy phát điện nhằm cung cấp điện cho căn cứ."

"Đội lần này sẽ do Văn Tân dẫn đầu, anh ấy sở hữu song dị năng. Bản đồ cũng đã được anh ấy cất giữ, mọi người cứ hỗ trợ anh ấy là được. Anh Tân là một người rất có trách nhiệm nên những việc hiểm nguy đều sẽ tự mình xông pha, đi cùng anh Tân là sướng nhất rồi đấy."

Liar liếc mắt qua người đàn ông tên Văn Tân mà Hải Vinh vừa giới thiệu và đang dùng những lời có cánh cho anh ta. Hai mắt láo liên, hốc mắt trũng sâu và xanh xao, trong đôi mắt có những tia m.á.u đỏ lòm nhưng nhìn gần sẽ thấy vô hồn vô định. Dáng người ốm yếu gầy nhom, tuy giống như suy nhược nhưng lại không phải.

Đó là dáng vẻ của những kẻ phóng túng quá độ, bị chính tâm dâ.m dụ.c của bản thân làm suy thận hại thân. Vốn có câu tâm sinh tướng, vì Văn Tân mang tâm tà dâ.m vô độ mới dáng vẻ mới trở nên gầy yếu và không đoan chính như vậy. Vừa nhìn qua đã cảm thấy không có cảm tình với người như thế được.

Liar xoay đầu đi nơi khác, thế nhưng ngay sau đó Văn Tân lại nhìn cô, tia bỉ ổi trong mắt không cần nói rõ cũng có thể nhìn thấy được. Hải Vinh thấy thế thì híp mắt, ném cho Văn Tân một ánh nhìn cảnh báo. Thấy vậy, Văn Tân quay sang cười trừ với Hải Vinh. Thực ra thì cảnh thương đó đã sớm lọt vào mắt của Liar từ lâu.

Máy phát điện nhỏ là mục tiêu lần này, còn những vật liệu cá nhân tự thu thập thì có quyền quy làm của riêng, không cần phải giao nộp cho căn cứ. Liar là nữ nên được mọi người ưu ái đi ngay phía sau đội trưởng là Văn Tân. Thế nhưng cô từ chối và đi ở cuối hàng, đơn giản vì cô không muốn ở gần tên Văn Tân đó, thật sự rất buồn nôn.

Ánh mắt Văn Tân nhìn Liar vô cùng trực tiếp và tr*n tr**. Gã ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, điều này khiến cho Liar vô cùng khó chịu. Đầu óc của cô hiện tại đã sớm nghĩ đến việc làm thế nào để xử lý gã đàn ông ghê tởm này.

Một kẻ sống bằng nửa th*n d*** thế này thì dù cho có tu luyện dị năng cao cường cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ không có sức mạnh thuần túy bên trong. Giống như có ngọn mà không có gốc vậy, nên chỉ cần Liar tìm ra điểm yếu của gã ta thì dù là cô không có dị năng thì gã ta cũng sẽ không xong với cô.

Phương tiện di chuyển là một chiếc SUV bảy chỗ. SUV là loại xe khá được tin dùng ở tận thế bởi cốp xe khá rộng rãi thích hợp cho việc trữ đồ. Đồng thời xe cũng to và cứng cáp nên an toàn hơn rất nhiều khi di chuyển trên đường phố ngập tràn zombie hung hăng thế này.

Đầu tiên, đoàn người di chuyển đến những cửa hàng máy móc ven đường. Thế nhưng vật liệu đều đã sớm bị càn quét từ trước, sạch bóng không còn để lại chút gì cả. Vì vậy thân là trưởng nhóm, Văn Tân tự quyết định cả nhóm sẽ xông vào bên trong trung tâm thương mại để tìm vật liệu.

Mọi người không thể không nghe theo dù cho có cảm thấy nguy hiểm ra sao. Lại nói thì nếu không vào trung tâm thương mại thì những cửa hàng ven đường thế này cũng không còn thứ họ cần tìm. Bởi bên trong trung tâm thương mại giống như là một ổ zombie khổng lồ vậy nên thành ra ít ai dám vào. Do đó, khả năng bên trong còn thứ họ cần tìm sẽ cao hơn.

Văn Tân cũng không hề phân chia kế hoạch quá rõ ràng hay cụ thể. Đơn giản chỉ là chia nhau ra hành động để tiết kiệm thời gian. Nếu ai tìm ra được trước thì b.ắ.n một phát s.ú.n.g làm dấu hiệu để thông báo cho những người còn lại.

Văn Tân lên tiếng phân Liar đi cùng với mình, gã ta còn đang suy nghĩ nên thuyết phục Liar thế nào để cô có thể đồng ý. Vì ban nãy chỉ là bên cạnh gã ta thôi, Liar cũng không nguyện ý. Thế nhưng bất ngờ ở một điểm là không đợi Văn Tân nghĩ ra cách thuyết phục cô thì Liar đã đồng ý ngay không chút do dự.

Điều đó khiến cho Văn Tân vui mừng như điên. Xem ra cuối cùng thì Liar cũng không thể cưỡng lại sức hút đến từ sức mạnh của gã ta. Ở nơi nguy hiểm thế này thì ai cũng sẽ chọn kẻ mạnh để đi theo mà thôi. Liar cũng không ngoại lệ.

Căn bản là không ai nghĩ đến việc một cô gái dịu dàng, mỏng manh, xinh đẹp như Văn Quyên có thể làm gì được Văn Tân. Do đó, mọi người đều cảm thấy tội nghiệp Liar. Dù vậy thì cũng không có bất cứ ai lên tiếng về việc này dù bọn họ đoán rằng Liar sẽ bị tên quỷ háo sắc Văn Tân làm hại.

Ở tận thế chính là như vậy, kẻ mạnh có quyền, kẻ mạnh chính là đạo lý. Có lẽ không có một ai nguyện đứng ra đối đầu với một kẻ mạnh vì một cô gái yếu ớt trong khi đó bản thân còn chưa lo nổi. Cho dù là có những người như vậy thì rõ ràng là bốn người đàn ông đang đứng ở đây không phải là những người đó.

Bốn người còn lại nhanh chóng phân ra làm hai nhóm nhỏ rồi ba nhóm chia ra ba nơi mà tự di chuyển. Vì Văn Tân là một kẻ thích thể hiện nên Liar đã biết được song dị năng của Văn Tân chính là dị năng hệ không gian và dị năng hệ hỏa.

Bấy giờ, hầu như khúc đường mà Liar đang đi không hề có bất cứ một con zombie nào cả. Bởi Văn Tân đã tiêu diệt tất thảy chỉ vì muốn ra oai với cô mà thôi. Còn trong đầu Liar thì vừa nảy ra một ý tưởng có thể gọi là khá sáng tạo để giải quyết tên bỉ ổi Văn Tân này.

Một hai lần đã là quá nhiều, bởi ông bà ta có câu nói quá tam ba bận. Thế nhưng tên Văn Tân này hiện tại còn đang muốn mơ tưởng đến việc làm nhục Liar. Cô tuyệt đối sẽ không tha cho gã ta. Nếu gã ta đã xem thường cô đến như vậy thì cô cũng rất muốn thấy cảnh tượng sinh mệnh của gã ta bị chính tay cô kết liễu.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 85: Có biến


Liar uống một ngụm nước rồi liếc mắt về phía khu lạnh: "Tôi nghĩ bên đó sẽ có máy phát điện. Bởi khi cúp điện, vì khu lạnh có đồ tươi sống nên cần nhiều điện năng hơn."

"Được, chúng ta đi qua bên khu lạnh xem sao." Vừa nghe Liar nói chuyện với mình thì Văn Tân vui mừng như trẩy hội. Nếu làm ở bên khu lạnh cũng là một ý kiến không tồi, bởi hiện tại cũng không còn điện nên khu lạnh chẳng còn lạnh lẽo gì nữa.

Nhưng có lẽ vì thịt cá, rau củ các thứ đã bị mọi người gom đi sạch sẽ nên trên kệ cũng không thấy bao nhiêu đồ. Nếu không phải như vậy thì có lẽ khu này sẽ trở nên tanh hôi vô cùng vì đồ sẽ bị hư và ôi thiu.

Bước qua khu lạnh, Liar nhân lúc Văn Tân còn đang đi tìm kiếm xung quanh thì cô nhanh chóng đi vào nhà kho của khu lạnh để tìm thùng nước to. Nếu như cô nhớ không nhầm thì ở bất cứ khu lạnh nào, trong nhà kho đều có dự trữ một thùng nước to phòng khi cúp điện mà máy phát điện chưa khởi động kịp thì họ sẽ dùng thùng nước to ấy duy trì nhiều độ của khu lạnh.

Nhưng tỉ lệ thùng nước to vẫn còn cũng chỉ là năm mươi năm mươi mà thôi. Tuy tận thế chưa lâu, nên thùng nước to ấy được nhân viên b.o.m vào mỗi ngày sẽ không bị bay hơi đến mức cạn kiệt. Chỉ là không loại trừ khả năng có ai đó đã dùng thùng nước to ấy rồi nên Liar không dám chắc mà phải chạy nhanh vào để thăm dò tình hình.

Liar khẽ thở phào một hơi, thật may mắn là thùng nước vẫn còn. Cô cởi nhanh áo ngoài, bên trong Liar đang mặc một cái áo thun mỏng, bộ n.g.ự.c sữa được khoe trọn ra bên ngoài: "Anh Tân ơi… em…"

Văn Tân vừa nghe thấy tiếng kêu của Liar thì toàn bộ m.á.u nóng trên người tập trung xuống dưới hạ bộ. Hai mắt gã ta sáng rỡ khác thường, nhanh chân chạy đến nhà kho mà Liar đang đứng: "Anh đây, anh đến với em đây."

Liar nén cơn buồn nôn trong lòng xuống. Khi Văn Tân nhào vào trong nhà kho, cô cố gắng mỉm cười: "Anh Tân… em… thực ra em vừa thấy anh thì đã ngưỡng mộ anh rồi. Nhưng vì ngại ngùng nên em vẫn không dám, hiện tại… anh xem…"

Văn Tân cười khả ố: "Anh hiểu mà, anh hiểu hết. Vậy bây giờ mình tới thôi em, còn chờ gì nữa. Nếu cứ đắn đo thì khó tránh đêm dài lắm mộng lắm, em xinh đẹp như này cơ mà…"

"Nhưng em… em thích ở dưới đó cơ. Người ta không thích ở đây đâu, ngại lắm. Anh có chiều em không?" Liar ra vẻ ngại ngùng vô cùng, đưa tay nhỏ chỉ chỉ vào thùng nước to phía sau.

Văn Tân cười ha hả không ngừng, xem ra cô em gái mà gã ta để ý cũng không phải dạng gà mờ, còn biết cả tắm uyên ương đấy. Trúng mánh rồi đây, gặp ngay một cô em dâ.m đãng. Thế mà tên Hải Vinh còn bày đặt cảnh cáo gã ta, đúng là xàm xí hết sức.

Hai người bước vào thùng nước, tay chân của Văn Tân bắt đầu trở nên không an phận, táy máy khắp nơi. Thế nhưng còn chưa đợi Văn Tân di chuyển hai bàn tay đến bộ phận quan trọng gì của Liar thì hai bàn tay của gã ta đã bị đứt lìa trong phút chốc và rơi thẳng xuống thùng nước.

Liar không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, cô theo bản năng bám vào cạnh thùng ở phía sau rồi tung người ta khỏi thùng nước to để tránh cho bản thân bị dính m.á.u tươi. Bởi đôi tay của Văn Tân bị cắt quá bất chợt lại quá nhanh, nên khi đôi tay rơi xuống thùng nước rồi thì cánh tay bên trên vẫn còn chưa kịp chảy máu.

Cho tới một lúc sau thì m.á.u mới bắt đầu phún ra, văng tung tóe. Còn Văn Tân thì sững người một hồi, cho tới khi m.á.u chảy ra thì gã ta mới cảm nhận được đau đớn tột cùng thay vì kinh ngạc như lúc nãy. Gã ta la hét dữ dội, thậm chí quên luôn cả việc chửi mắng mà trợn to mắt nhìn vào đôi bàn tay của mình đã rơi xuống thùng nước to.

Liar vừa nhảy ra khỏi thùng đãcảm nhận được một chiếc áo khoác ấm áp bao bọc cô lại. Xoay người qua, hai mắt Liar mở to nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt: "Sầm… Sầm Uông?"

Sầm Uông mỉm cười tươi tắn: "Thật vinh hạnh vì em còn nhớ tên anh đấy. Nhưng tại sao em lại cho thằng khốn rác rưởi này chạm vào người em vậy? Anh còn tưởng em sẽ có kế hoạch nào tốt hơn nên không ra tay vội. Biết trước thế này thì anh đã xử lý con kiến hôi này từ lâu rồi."

Liar quét sạch kinh ngạc đi ngay lập tức, cô liếc Sầm Uông một cái vô cùng sắc bén: "Kế hoạch gì? Cách chi nữa? Anh thấy tôi còn chẳng có dị năng không hả? Nếu không dụ hắn ta vào trong thùng nước thì đến góc áo của hắn, tôi còn chẳng chạm vô được. Nói hay lắm, anh làm tôi xem thử đi."

Người sở hữu dị năng, một khi gặp nguy hiểm thì dị năng sẽ tự động phát ra để chống lại sự nguy hiểm mà người sở hữu dị năng đó đang gặp phải. Vì bản thân từng sở hữu dị năng nên Liar biết rất rõ điều đó. Thế nhưng nếu lúc ấy, bên ngoài có tác động của tự nhiên thì dị năng sẽ không thể tự bùng phát được.

Như việc Văn Tân sở hữu dị năng hệ hỏa. Khi gã ta gặp nguy hiểm thì lửa sẽ bị bùng phát để bảo vệ chủ nhân. Thể nhưng hiện tại, Văn Tân đang bốn bề đều là nước, toàn thân ngập tất trong nước thì dị năng hệ hỏa cũng đành bó tay chịu trói mà thôi.

Liar muốn nhân cơ hội Văn Tân đang lơ là rồi đ.â.m hắn một nhát chí mạng. Thêm việc đang ở trong nước nên dị năng hệ hỏa không thể tự kích phát ra ngoài để bảo vệ gã ta, mà khi ấy Văn Tân lại đang đau đớn, sức cùng lực kiệt chẳng thể phản kháng. Cái c.h.ế.t cách Văn Tân không hề xa nữa.

Thực ra thì Sầm Uông cũng hiểu được điều đó. Anh cũng đã sớm thấy con d.a.o găm sắc nhọn mà Liar nắm chặt trong tay. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng có người muốn sờ mó, đụng chạm vào Liar thì anh như muốn phát điên. Đúng sai, trái phải gì cũng không phân biệt được nữa. Đơn giản là m.á.u ghen nổi lên rồi.

"Không, anh không phải có ý đó mà. Chỉ là… nhìn thấy em bị kẻ khác sờ mó anh không chịu được. Em có thể thông cảm cho anh có được không?"

Liar không hề trả lời Sầm Uông, cô liếc nhìn anh một cái rồi cầm d.a.o găm đi tới gần Văn Tân. Dù sao thì hiện tại Văn Tân cũng đã bị Sầm Uông cắt mất hai bàn tay, do đó Liar nghĩ nên chừa lại cho gã ta một con đường sống. Liar đưa d.a.o rạch hai đường bên dưới hạ bộ của Văn Tân khiến gã ta rú lên từng cơn.

Cách tốt nhất để cho Văn Tân không thể tiếp tục giở trò bại hoại với những cô gái khác nữa đó là tịch thu công cụ gây án. Hai nhát d.a.o ấy của Liar cũng đã khiến cho chú chim họa mi đầy tội lỗi của Văn Tân rơi xuống thùng nước to.

Liar liếc nhìn Sầm Uông một cái rồi cô đi thẳng ra chỗ khác. Sầm Uông thấy thế thì sờ sờ mũi rồi đi theo Liar, xem ra anh sẽ bị cô hỏi cung đây. Quả nhiên khi Liar vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Sầm Uông: "Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"

"Chuyện dài lắm. Có lẽ đây không phải là lúc thích hợp để nói. Vì anh thấy em còn việc chưa làm xong." Nghe Sầm Uông nhỏ nhẹ trình đáp lời, Liar không hề quan tâm.

"Nói đi. Anh đừng có lươn lẹo để đánh lạc hướng tôi nhé." Thấy Liar hung hăng như vậy, Sầm Uông đành nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu kể cho Liar nghe mọi chuyện.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 86: Chuyện xưa đau lòng


Là vì nàng không nhớ ra chàng. Chứ thực ra, chàng vẫn luôn đi tìm nàng dẫu là qua bao kiếp luân hồi. Dẫu biết khi gặp nhau sẽ là đớn đau, sẽ là oan trái. Thế nhưng nếu cứ trốn tránh mãi thì cho đến khi nào mới có thể kết thúc vòng lặp đầy c.h.ế.t chóc và đau khổ này đây?

Từ xưa, Sầm Uông và Liar vốn đã là thanh mai trúc mã, về sau trở thành một đôi uyên ương đẹp nhất Yêu giới, được người người ngưỡng mộ và ca tụng. Thế nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, chỉ có điều kết cục của cuộc vui này quả thật là muôn vàn cay đắng.

Liar là con gái của một vị nguyên lão ở Yêu giới, còn Sầm Uông chính là người thừa kế Vương vị ở Yêu giới. Vốn dĩ hôn lễ cũng đã định ngày xong xuôi thì Sầm Uông phải đi đến thế giới khác để tham gia khảo hạch, chỉ khi vượt qua được khảo hạch thì Sầm Uông mới có thể đường đường chính chính ngồi lên Vương vị.

Vì dịch chuyển đến thế giới khác để khảo hạch là một sự ngẫu nhiên. Nên ngay cả Vương thượng của Yêu giới là Sầm Dĩnh còn không biết Sầm Uông sẽ trôi dạt đến nơi nào để làm nhiệm vụ thì làm sao Liar có thể biết được.

Do đó, dù rất muốn đi theo để ở bên cạnh Sẩm Uông, dõi theo anh và giúp đỡ anh thì Liar cũng đành bất lực ở Yêu giới chờ đợi người mình yêu trở về. Việc cô có thể làm, không gì khác hơn là chờ đợi và cầu nguyện cho sự an toàn của Sầm Uông. Mong anh có thể vượt qua được khảo hạch, không bị tên Sầm Bụ phá đám làm vướng tay vướng chân.

Khi ấy, Sầm Uông bị dịch chuyển đến một thế giới đang lâm vào tận thế, khắp nơi tràn ngập zombie. Ở hoàn cảnh như vậy, Sầm Uông phải tìm cho được ba mảnh ghép của trái tim mình để có thể vượt qua được khảo sát. Thế nhưng quả thật là xui xẻo thay cho Sầm Uông, thế giới tận thế mà anh dịch chuyển đến là một thế giới b**n th** vô cùng.

Ở đó, không những có dị năng mà còn có huyền thuật và tu chân. Thân là người thừa kế Vương vị của Yêu giới, đương nhiên cốt của Sầm Uông không phải là hạng bình thường. Điều đó khiến cho những kẻ tu chân xấu xa, chuyên đi tìm kiếm cốt tốt và thích hợp với bản thân để chiếm đoạt thân xác của người đó, giúp cho việc tu luyện có thể tiến triển vượt bậc hơn.

Thế nhưng, vì khảo hạch nên trái tim của Sầm Uông đã bị chia làm ba mảnh được đặt cố định ở ba nơi bí ẩn khác nhau. Điều đó khiến cho sức mạnh của anh bị hao tổn phần nào. Trên hết là Sầm Uông cũng không thể phát huy được tối đa sức mạnh của bản thân.

Nếu không anh sẽ bị thiên địa trục xuất về Yêu giới, khi đó khảo hạch sẽ bị thất bại và rõ ràng là khi đó, Sầm Uông sẽ đánh mất đi quyền thừa kế Vương vị Yêu giới của mình. Khó khăn đủ đường lại còn bị tên điên Sầm Bụ thừa cơ hội mọi lúc mọi nơi để gây khó dễ, cuối cùng Sầm Uông bị một kẻ tu chân ở thế giới tận thế đó chiếm lấy thân xác.

Tuy linh hồn anh không bị kẻ tu chân đó tiêu trừ hoàn toàn nhưng bấy giờ, Sầm Uông giống như là một kẻ qua đường. Ngoài việc tồn tại một cách vô định trong thân thể của bản thân và ngắm nhìn kẻ tu chân đó làm những việc thương thiên hại lý bằng chính thân thể anh thì Sầm Uông chẳng thể làm gì khác.

Kẻ tu chân đó vừa là một kẻ xấu xa đến tột cùng lại vừa là một kẻ háo sắc đến người thần đều căm phẫn. Gã ta g.i.ế.c c.h.ế.t Sầm Bụ rồi cố gắng ngày đêm tu luyện để có thể nhanh chóng thăng tiến trên con đường tu chân của mình.

Đợi đến khi đã đạt được chút đỉnh thành tựu riêng thì gã ta bắt đầu tìm những cô gái trẻ tuổi và còn trinh trắng để hấp thu phần âm khí có chứa dương khí ở bên trong trinh tiết để giúp ít cho việc tu luyện. Đương nhiên, phần lớn là cũng vì gã ta có tính tình tàn nhẫn, độc ác lại háo sắc, nên mới có thể đi theo con đường tu luyện bị người người phỉ báng như thế.

Vì kẻ tu chân đó chiếm được thân thể của Sầm Uông nên thành ra, những ký ức thuộc về Sầm Uông cũng bị gã ta đánh cắp. Kẻ tu chân ấy vô cùng hào hứng khi biết được thân thể mình vừa chiếm đoạt được lại là người thừa kế của Yêu giới. Không những thân phận cao quý mà còn có một vị hôn thê vô cùng xinh đẹp đang chờ đợi mỏi mòn.

Do đó, kẻ tu chân không hề do dự hay chần chừ mà dốc sức tu luyện nâng cao thành tựu. Đợi đến khi vừa lòng mãn ý, gã ta mới tiến hành tìm kiếm nơi bí ẩn cất giữa ba mảnh trái tim của Sầm Uông để hoàn thành khảo hạch và trở về Yêu giới tiếp nhận Vương vị.

Bấy giờ, kẻ tu chân ấy chính là kẻ thù của toàn bộ thế giới tận thế đó. Nhưng vì sức mạnh của gã ta càng ngày càng bá đạo, tính tình lại gian xảo và nham hiểm vô cùng. Nên dù cho có khá nhiều lần, những người tu chân khác kêu gọi mọi người hợp lực lại để g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ tu chân đó thì kết quả cuối cùng vẫn là thất bại. Hơn nữa, toàn quân đều bị diệt không chừa một ai.

Do đó, gã ta đã trở thành ác mộng của toàn thể thế giới tận thế đó. Dù cho gã ta gây ra biết bao là tội ác thì mọi người cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà xem như không biết gì, cứ thế mà yên ổn bảo toàn sinh mạng của bản thân.

Rồi điều gì đến cũng sẽ đến, kẻ tu chân đã tìm ra được ba nơi bí ẩn cất giữ ba mảnh ghép của trái tim Sầm Uông. Sau đó gã ta trở về Yêu giới nhằm muốn thừa kế Vương vị. Thế nhưng bản tính háo sắc không đổi, ngay khi trở về Yêu giới thì kẻ tu chân ấy lập tức đi tìm Liar trước.

Gã ta muốn nếm thử mùi vị gái trinh ở Yêu giới xem có gì khác mùi vị gái trinh ở thế giới của gã ta hay không. Vì lâu ngày không gặp cộng với sự nhớ thương vô bờ bến dành cho Sầm Uông, Liar đã không có đủ sự cảnh giác để nhận ra kẻ trước mặt mình có gì khác lạ so với người mình yêu hay không.

Thế nhưng sau sự vui mừng quá đỗi, khi kẻ tu chân thô lỗ xé toạc quần áo của Liar thì cô nỗi hoài nghi của cô bắt đầu kéo đến. Sầm Uông là một người đàn ông thích cười, tuy dáng vẻ anh âm u rất đối lập với nụ cười tươi trên mặt thì nụ cười của anh vẫn trông ấm áp như ánh nắng ban mai ở giữa nơi Yêu giới đầy tối tăm không hề có ánh sáng Mặt Trời này.

Sầm Uông thích cười nhưng vốn dĩ khá ít nói. Anh không nói nhiều lại là người khá vô tâm. Thế nhưng đối với Liar thì Sầm Uông luôn luôn rất dịu dàng và kiên nhẫn với cô. Thậm chí, việc anh nặng lời với cô một câu cũng chưa từng xảy ra.

Vậy mà bây giờ Sầm Uông lại có thể thô lỗ xé toạc quần áo của cô như vậy ư? Bàn tay anh chạm lên da thịt của cô đều để lại dấu vết đỏ chót do dùng lực quá mạnh bạo. Liar híp mắt, theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh Sầm Uông ra. Bởi hiện tại, Sầm Uông cho cô cảm giác quá xa lạ. Giống như người đàn ông này không phải là người đàn ông mà cô hằng quen biết.

Bởi sự vui mừng do lâu ngày không gặp khiến Liar chưa kịp nhìn rõ. Tuy nụ cười vẫn ở trên gương mặt quen thuộc của Sầm Uông nhưng tại sao cô lại cảm thấy nó quá đỗi xa lạ đến nhường này? Thậm chí, Liar còn cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 87: Nan giải


Nhưng dù cho Liar có đẩy ra thì kẻ tu chân vẫn không hề quan tâm đến. Gã ta đã quá quen thuộc với sự kháng cự như thế, điều này chỉ khiến cho gã ta cảm thấy k*ch th*ch hơn mà thôi. Thấy vậy, Liar càng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Liar ra sức đẩy kẻ tu chân ra hay thậm chí là dùng phép để tấn công gã ta nhưng mọi thứ đều vô ích. Kẻ tu chân cảm thấy Liar phản kháng quá mạnh mẽ nên đã dùng phép để cố định tay chân cô lại.

Gã ta nhanh chóng c** th*t l*ng, hung hăng đưa hạ bộ của bản thân vào bên trong thân thể của Liar khiến cho cô đau đớn khóc nấc lên. Ánh mắt của Liar c.h.ế.t lặng theo từng nhịp đẩy của kẻ tu chân, còn Sầm Uông thì cảm thấy bầu trời của anh như đã sụp đổ.

Sau khi giải quyết nhu cầu xong xuôi, kẻ tu chân phun một ngụm nước bọt lên mặt của Liar rồi nở nụ cười khinh bỉ: "Hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi, như con cá chết. Đợi đến khi tao thừa kế Vương vị rồi thì mày chỉ xứng đáng là công cụ làm ấm giường cho tao mà thôi. Muốn làm vợ tao à? Đừng có mơ."

Lửa giận trong lòng của Liar điên cuồng dâng lên. Sự phẫn nộ của cô như một mồi lửa, cháy tràn lan khắp đồng cỏ không thể dừng lại được. Hiện tại, tâm trí của Liar đang chịu quá nhiều đả kích để có thể suy xét xem đây có thật sự là người đàn ông mình yêu thương hay không.

Liar chỉ cảm nhận được sự nhục nhã, sự khinh bỉ của người đàn ông đối diện đang dành cho cô. Sau đó là sự thống hận, sự phẫn nộ đang lan tràn trong tâm trí của một cô gái bị sỉ nhục bởi chính người mình yêu khi bị anh ta vừa lấy mất đi cái trinh tiết đầu đời.

Liar ngồi dậy, miệng của cô bắt đầu niệm cấm chú. Không biết Liar lấy con d.a.o găm ở đâu ra rồi không hề nề nà đ.â.m thẳng d.a.o găm vào lồng n.g.ự.c bên trái của bản thân. Đó chính là nghi thức nguyền rủa, một loại phép thuật cấm kỵ ở Yêu giới. Thế nhưng trong sự giận dữ tột độ của mình thì Liar đã sử dụng loại cấm thuật đó để nguyền rủa người đàn ông trước mắt này.

Bấy giờ, khi cấm thuật bắt đầu khởi động thì Vương thượng Sầm Dĩnh cũng cảm nhận được và nhanh chóng chạy đến. Thấy cảnh tượng trước mặt, Vương thượng Sầm Dĩnh hướng Liar hô to: "Đó không phải là Sầm Uông. Sầm Uông đã bị kẻ khác chiếm giữ lấy thân thể rồi."

Lời nói của Vương thượng Sầm Dĩnh khiến cho Liar kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt. Thế nhưng vào lúc này thì nghi thức nguyền rủa cũng đã kết thúc, dù muốn dù không thì mọi việc cũng đã rồi, chẳng thể nào thay đổi được nữa.

Vương thượng Sầm Dĩnh thấy vậy bất giác thở dài một hơi, thật đúng là oan nghiệt mà. Ông cũng không chần chừ, bắt đầu làm phép để có thể cải thiện phần nào cục diện quá đỗi rối ren và ngang trái này. Dù sao thì Sầm Uông cũng là đứa con trai chính thống của ông và Liar cũng là con gái của một vị nguyên lão luôn ủng hộ ông từ khi ông còn đăng cơ lên làm Vương thượng.

Vương thượng Sầm Dĩnh rút hồn của kẻ tu chân ra khỏi cơ thể của Sầm Uông, ánh mắt của ông trở nên sắc lạnh ngay lập tức: "Ngươi tưởng có thể qua mặt ta sao, hỡi kẻ độc ác ngu si kia? Còn dám mạo phạm đến dòng giống cao quý của Yêu tộc ta, quả thật là tội đáng muôn chết."

Dứt lời, Vương thượng Sầm Dĩnh lập tức đọa kẻ tu chân xuống dưới cùng của mười tám tầng địa ngục. Khiến cho gã ta đời đời kiếp kiếp không thể nào siêu sinh, mỗi một ngày trôi qua đều phải chịu phạt do những tội ác mà gã ta đã tự tay gây ra. Đó quả thật là sự trừng phạt thích đáng nhất dành cho một kẻ táng tận lương tâm như vậy.

Vương thượng Sầm Dĩnh khẽ thở dài nhìn bóng dáng của Liar và Sầm Uông đang từ từ biến mất. Hiện tại thì ông cũng chỉ có thể giúp được đến nhường và kèm theo cho Sầm Uông một món quà nho nhỏ mà thôi.

Còn lại thì phải xem tạo hóa của cả hai rồi, chỉ là nếu sự việc cứ lặp đi lặp lại thì ông vẫn không thể nghỉ hưu vì chưa có người kế vị ư? Vương thượng Sầm Dĩnh xoa mắt rồi thở dài lần nữa, ông nên đi ngủ một chút để tâm tình bình ổn. Xem ra ông đã già rồi.

Trở lại với hiện tại, sau khi Liar nghe Sầm Uông thuật qua mọi chuyện thì cô có chút không tin tưởng được. Sầm Uông xoa đầu cô: "Hiện tại có lẽ em cũng có một thân phận riêng biệt của mình. Nhưng dù số phận của em là gì đi chăng nữa thì nó cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi. Em thì quên qua mỗi kiếp luân hồi, nhưng anh thì vẫn nhớ và sống cả trăm năm, cả nghìn năm để chờ đợi em xuất hiện."

Thấy Liar ngước mặt nhìn mình, Sầm Uông đành chậm rãi giải thích cho cô hiểu. Vì lời nguyền rủa đó của Liar, nên Sầm Uông cứ thế mà trôi qua một viễn cảnh cứ lặp đi lặp lại. Đó là nhận nhiệm vụ khảo hạch rồi sau đó dịch chuyển đến thế giới có Liar để thực hiện khảo hạch và gặp cô.

Sau cùng, vì bất kỳ một lý do nào đó do số phận đưa đẩy thì kết quả vẫn là Sầm Uông sẽ ra tay g.i.ế.c Liar. Còn Liar thì cũng có một số mệnh riêng. Nhưng chung quy cô vẫn sẽ là một người có nhiệm vụ bên mình, du hành đến các thế giới tận thế khác nhau để làm nhiệm vụ và điểm chính là sẽ gặp Sầm Uông và bị giết.

"Em không để ý rằng dù là Vân Điệp và Mịch Vũ thì dáng vẻ bề ngoài của em đều không quá khác biệt ư?"

Nghe lời Sầm Uông nói thì Liar mới để ý đến việc đó. Quả thật là như vậy, dù là làm nhiệm vụ ở thế giới nào đi nữa thì dáng vẻ bên ngoài của cô cũng không quá khác biệt. Đúng hơn là khá giống nhau, điều này quả thật là Liar chưa từng chú ý tới bởi xưa nay, cô chỉ tập trung làm nhiệm vụ và đóng giả tính tình của người đó mà thôi.

Chỉ là nếu như vậy thì lại có một số điều chưa thể minh bạch được: "Nếu vậy, tại sao lần trước khi anh g.i.ế.c Vân Điệp thì tôi đã sớm không còn ở trong cơ thể của cô ấy? Còn lần này, tại sao tôi có thể nhớ được anh? Hay là qua mỗi một kiếp tôi luân hồi thì tôi mới quên đi anh? Nếu vậy thì tại sao lần trước, khi tôi ở trong cơ thể của Vân Điệp tôi lại không nhận ra anh?"

Sầm Uông có chút buồn cười, Liar vẫn sắc sảo như ngày xưa. Dù qua mấy ngàn năm rồi nhưng cô chẳng thay đổi chút nào cả. Dù cho trải qua bao nhiêu vòng luân hồi thì Liar vẫn như vậy, vẫn là Liar của anh.

Nhưng Liar cũng chưa hỏi xong, cô còn không ít thắc mắc muốn hỏi Sầm Uông: "Chỉ là nếu anh nhớ được tất thảy mọi chuyện thì tại sao anh lại đi tìm tôi hoài để kết cục phải tự tay g.i.ế.c tôi như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh khi kể lại chuyện xưa thì dường như không có chút đau buồn nào mà thậm chí anh còn đang cao hứng ấy nhỉ? Nếu anh không thể giải thích được hết những điều này thì đừng có mà mơ tưởng tôi sẽ tin anh."

Không biết Sầm Uông lấy từ đâu ra một hộp dâu tây đưa cho Liar. Tuy đang ôm thái độ hoài nghi với anh nhưng Liar cũng không sợ một hộp dâu tây vì với thực lực của Sầm Uông. Nếu anh muốn g.i.ế.c cô thì là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải tẩm độc vào một vài trái dâu tây nho nhỏ thế này cho thêm phiền phức chứ?
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 88: Nghi ngờ


Liar hoài nghi ở đây là lo sợ Sầm Uông muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích nào đó. Chứ nếu là sự việc liên quan đến tính mạng thì Liar tự hiểu rõ phân lượng của mình tới đâu. Huống hồ, dâu tây lại là loại trái cây mà cô vô cùng yêu thích. Do đó Liar không hề e ngại, cầm hộp dâu tây ăn ngon lành.

Sầm Uông đưa tay xoa đầu Liar, chầm chậm cất lời giải đáp từng câu nghi vấn của cô: "Đời trước, khi anh g.i.ế.c Vân Điệp thì em đã rời khỏi thân xác của cô ấy và đời này, em vẫn còn nhớ được anh đều là vì một nguyên do giống nhau. Bởi lời nguyền của em đã kết thúc rồi. Từ lần trước thì nó đã kết thúc."

"Còn về tìm em thì đó là việc không bắt buộc. Anh có thể không đi tìm em rồi sau đó cuối cùng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t em như vậy. Nhưng nếu muốn kết thúc lời nguyền ấy thì anh nhất định phải đi tìm em. Bởi theo lời nguyền, chỉ cần sự việc đó diễn ra chín trăm chín mươi chín lần thì lời nguyền sẽ kết thúc."

"Anh không muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đi người con gái mình yêu thương nhiều lần đến như vậy. Nhưng nếu anh muốn kết thúc lời nguyền và ở bên cạnh em để yêu thương em và bù đắp cho em thì anh cũng chỉ còn cách ấy. Ngoài ra, không còn cách nào để hóa giải lời nguyền cả."

"Anh nghĩ, đó cũng là lý do tại sao ở lần thứ chín trăm chín mươi chín em đã tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ của anh lúc đó. Quyên này, em đã thấy gì vậy em? Em có thấy được sự đau khổ, sự ăn năn của anh không?"

Liar mím môi: "Nếu vậy thì lần trước anh tự sát rồi anh sẽ ra sao? Anh sẽ tiếp tục vào vòng luân hồi à?"

"Không. Sau khi tự sát thì anh sẽ trở về Yêu giới và trở lại thời điểm anh nhận nhiệm vụ khảo hạch và dịch chuyển đến một thế giới tận thế khác. Và ở đó, anh biết mình có thể gặp được em, dần dần tiến gần hơn tới việc có thể hóa giải lời nguyền đầy đau thương ấy."

"Đời này, vì lời nguyền đã kết thúc nên kết cục sẽ không có cảnh m.á.u rơi tang tóc nữa. Thay vào đó chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ riêng của mình rồi kiếp sau, anh và em sẽ cùng nhau trở về Yêu giới. Anh vẫn là Sầm Uông của em, còn em vẫn là Liar của anh."

Sau khi trò chuyện với nhau lúc lâu thì Liar và Sầm Uông cũng tạm thời tìm được tiếng nói chung. Hiện tại, Sầm Uông vẫn cứ đi tìm ba mảnh ghép trái tim của mình còn Liar thì hãy cứ làm nhiệm vụ riêng của cô. Nhưng cô chỉ cần nhớ rằng, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô để dõi theo và giúp đỡ cô là được.

Liar liếc mắt nhìn sang bên cạnh, bóng dáng của anh đã biến mất từ khi nào. Tâm trí của Liar không kìm được suy nghĩ đến những gì mà Sầm Uông đã trải qua. Cần bao nhiêu tình thương, bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể làm điều đó trong hàng ngàn năm trời ròng rã như vậy chứ?

Sau khi nghe được tín hiệu thông báo của bốn người còn lại vì đã tìm được máy phát điện thì Liar đành thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ngẩn ngơ để đi tìm bọn họ. Bốn người kia đã sớm tụ tập lại một chỗ, một trong bốn người đang ôm một cái máy phát điện nhỏ trên tay.

Thấy Liar đi tới một mình, cả bốn người đều không khó lòng kiềm chế được sự ngạc nhiên của bản thân: "Ủa, Đội trưởng Tân đâu rồi Mịch Vũ?"

"Đúng rồi, Đội trưởng Tân đâu mà chỉ có mỗi mình cô vậy? Anh ấy đang bận việc gì à?"

Liar làm ra vẻ hoang mang: "Tôi cũng không biết nữa. Ban nãy, sau khi tôi đi vào trong nhà kho ở tầng cao nhất để tìm máy phát điện thì anh Tân nói anh ấy sẽ ngồi ở hành lang nghỉ ngơi một lát. Anh ấy kêu tôi cứ đi tìm trước đi. Nhưng tôi tìm mãi cũng không thấy máy phát điện đâu, đến khi trở lại hành lang tìm anh ấy thì anh ấy đã biến mất từ khi nào rồi."

"Tôi kêu mãi cũng không thấy anh ấy trả lời. Đang lúc tôi luống cuống, không biết phải làm sao thì nghe được tín hiệu của mọi người phát ra nên tôi chạy đến đây ngay. Tôi không biết anh ấy đi đâu nữa."

Trong lòng của Liar thầm nghĩ, nhất định là do Sầm Uông đã giở chút thủ đoạn để ngăn tiếng la hét của Văn Tân lại. Bởi trung tâm thương mại này tuy rộng nhưng cũng chỉ có bốn tầng. Hiện còn đang vô cùng trống trải và yên tĩnh, chỉ cần một tiếng kêu thôi cũng nghe thấy rất rõ.

Còn bốn người kia thì đang vắt óc nghĩ Văn Tân đã đi đâu. Bởi căn bản là trong bốn người bọn họ, không có bất cứ ai cảm thấy nghi ngờ Liar điều gì cả. Vì so sánh với Văn Tân thì Liar yếu đuối lại không có dị năng, quả thật là chỉ như một con kiến hôi.

Mà dáng vẻ hoang mang của Liar khi chạy tới chỗ này, cả bốn người bọn họ đều nhìn thấy rất rõ. Chỉ là Văn Tân đã đi đâu mới được? Sau một buổi tìm kiếm tốn thời gian như vậy thì mặt trời cũng đã gần lặn, nghĩa là buổi tối sắp kéo đến rồi.

Nếu bây giờ còn không trở về căn cứ an toàn thì quả thật là hung hiểm vạn phần. Lại nói, trong số năm người bọn họ chẳng ai là có dị năng quá cao cường. Thậm chí là Liar còn không có dị năng. So với Văn Tân sở hữu song dị năng, còn cao thâm như vậy thì bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, lo lắng chỉ là việc hoài công.

Đồng thời thì trong lòng của bốn người kia cũng đều rất khó chịu. Tuy bên ngoài Văn Tân luôn tỏ ra đạo mạo, rộng lượng là thế nhưng thực ra gã ta là một kẻ tiểu nhân hàng thật giá thật không lẫn đi đâu được. Có tật sai vặt, khinh người và háo sắc có tiếng trong căn cứ. Trai, gái gì chỉ cần có xíu nhan sắc thì gã ta đều không tha.

Đã thế rồi, hiện tại là đi làm nhiệm vụ theo đoàn đội lại còn vô trách nhiệm như thế. Bốn người bọn họ đều gia nhập căn cứ trước, thế nhưng từ khi Văn Tân xuất hiện chiếm hết tất cả hào quang của bọn họ. Ngay cả Hải Vinh, Tính Dũng hay thậm chí là Biên Tiên hiền lành nhất trong nhóm ba người trẻ gây dựng căn cứ cũng đều rất ưu ái với Văn Tân.

Sự ganh ghét và ghen tị giống như những hạt giống khỏe mạnh đang nảy mầm. Bình thường chưa có điều kiện để phát triển thì nó không thể phát triển được. Cho đến hiện tại, khi quan tâm đến nó và chăm chút, thêm thắt vào nó rồi thì nhất định nó sẽ lớn nhanh như thổi.

Muốn dừng cũng không thể dừng lại được, càng ngày càng nảy mầm và phát triển mạnh mẽ, nhanh chóng hơn gấp nhiều lần. Vì lẽ ấy, nên bốn người bọn họ không hẹn mà cùng ra quyết định sẽ không đi tìm hay chờ đợi gì Văn Tân cả mà lập tức trở về.

Liar cũng đã nhìn thấu sự bất mãn của bốn người này đối với Văn Tân từ lâu. Cho nên cô mới thêu dệt ra mọi chuyện mà không sợ bốn người bọn họ sẽ cật lực, dốc hết sức mình để đi tìm Văn Tân. Còn nếu như bốn người bọn họ có đi tìm Văn Tân thật thì sao chứ? Cô cũng đã sớm phi tang cái xác khỏi tầm mắt của mọi người bằng việc ấn nó sâu xuống bên trong thùng nước và dùng nắp đậy lại một cách kỹ càng.

Hiện tại, mùi m.á.u ở đó hẳn đã đưa rất nhiều zombie tới. Cho dù bốn người bọn họ có tìm được đến chỗ đó thì cũng sẽ cho rằng Văn Tân đã bị thất thủ dưới tay zombie vì mùi m.á.u tươi nồng nặc ấy. Bởi Văn Quyên hiểu rõ, bốn người này ai nấy đều giống như nhau. Sở hữu một trái tim chuột nhắt nên nơi đông zombie, muốn bọn họ tiến vào là điều không thể nào.
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 89: Hoa hướng dương ngẩng đầu về ánh mặt trời


Sở dĩ Liar cẩn thận như vậy là vì cô đang lo ngại nếu như bứt dây động rừng thì bọn họ sẽ làm tổn hại đến Thị Minh. Do đó, trước khi mang Thị Minh ra khỏi căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương thì cô sẽ xử lý mọi chuyện thận trọng nhất có thể.

Sầm Uông có chút bất đắc dĩ thở dài, cho đến hiện tại rồi mà Liar vẫn không hề tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Nhìn vào cách hành động riêng lẻ của cô là có thể đoán được. Bởi cô không hề có ý định muốn anh làm bất cứ việc gì giúp cô cả.

Mặc dù Liar biết rõ chỉ cần Sầm Uông động tay một cái là có thể mang Thị Minh ra bên ngoài. Nhưng cô lại không hề muốn anh ra tay mà luôn tự thân vận động, tính toán ngược xuôi trăm bề. Sau khi trở về căn cứ, Liar đi nhận thức ăn xong thì chui ngay vào phòng.

Bên trong, Sầm Uông đã sớm ngồi trên ghế từ lúc nào. Anh và Thị Minh đang đấu mắt với nhau, cả hai không ai nói một lời. Liar mím môi: "Anh có biết bí mật của căn cứ Hoa Hướng Dương này không?"

Sầm Uông thôi không đấu mắt với Thị Minh nữa. Trong lòng anh cũng rất vui mừng vì Liar đã đặt câu hỏi cho anh nhằm muốn anh giải đáp giúp cô. Nhưng khi ánh mắt của Sầm Uông quét tới hình ảnh Thị Minh đang ôm chầm lấy Liar và cọ cọ vào lòng cô thì sự ghen tuông của anh bắt đầu dâng lên.

"Anh không biết, làm gì có bí mật nào. Nơi đây an toàn như vậy, em cứ để con bé này ở lại đây đi cho nó phát triển. Rất tốt cho tương lai của nó, còn em thì cứ đi theo anh."

"Ờ." Sầm Uông nghe tiếng ỡm ờ hờ hững của Liar thì trong lòng cảm thấy tổn thương vô cùng. Thể nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nói thẳng ra cho Liar biết.

Tuy nói mát thì Sầm Uông nói vậy. Thế nhưng nơi này bẩn thỉu như vậy, anh không muốn Liar của anh ở lại đây đâu: "Đừng mà, em đừng như vậy, để anh nói cho em nghe nhé. Nơi đây thật sự là vô cùng dơ bẩn, một lũ thú đội lớp người thôi đấy."

Nghe vậy, Liar đưa hai tay bịt đôi tai nhỏ của Thị Minh lại rồi ra dấu cho Sầm Uông hãy cứ tiếp tục nói tiếp. Sầm Uông nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bỏ qua hình ảnh Thị Minh đang tựa vào n.g.ự.c của Liar, đưa hai tay ôm chặt lấy eo cô ở trước mắt: "Ba tên thành lập nên căn cứ này vốn chẳng phải là loại tốt lành gì. Nói đi thiện nguyện, nhưng thực chất là cố tình đến để quấy rối Sư cô trong chùa Long Bửu."

"Sao cơ?" Liar có chút không tin tưởng được, hai mắt cô trợn to nhìn Sầm Uông. Tuy Sầm Uông cảm thấy dáng vẻ của Liar vô cùng đáng yêu nhưng cũng không dám trêu chọc. Anh sợ chọc cô nổi điên lên thì lại không biết cách dỗ, khi ấy người ăn quả đắng không ai khác hơn chính là anh đây.

"Em không nghe nhầm đâu. Ba tên đó đều ở nước ngoài về, nhưng nền giáo dục văn minh của nước bạn thì chẳng biết là tiếp thu được bao nhiêu. Còn điều nhơ nhớp, b**n th** thì được học rất chi là điêu luyện. Ba tên đó tới chùa để đặt máy quay lén trong nhà vệ sinh của các Sư cô, sau đó tối đến sẽ mở lên xem rồi tự xử."

"Đương nhiên là tụi nó không dám làm việc bẩn thỉu này ở chùa lớn vì nhiều người, đông đúc dễ bị phát hiện. Do đó, tụi nó mới chọn ngôi chùa Long Bửu nho nhỏ ở tít trên núi này. Nào ngờ tận thế đến, tụi nó may mắn thức tỉnh được dị năng rồi dựa vào ngành học của bản thân mà tự thành lập căn cứ tại đây."

"Tiếng thơm thì truyền đi xa lắm. Nào là một nhóm người trẻ vừa có tài vừa anh tuấn tự thành lập căn cứ. Rồi nào là căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương an toàn vô cùng các kiểu. Nhưng sự thật thì ba tên ranh con đó đã sớm nhốt các Sư cô trong chùa vào trong một căn phòng bí mật và đêm nào ba tên đó cũng lẻn vào trong đó để làm nhục các Sư cô."

Liar tức giận đến run người. Quả thật là cầm thú cũng không bằng. Các Sư cô là người đã phát thiện tâm, buông bỏ hồng trần để bước vào con đường tu tập Phật pháp. Thế nhưng bọn súc sinh ấy lại dám làm ra hành động hoang đường như vậy. Ngay cả trời đất cũng không thể dung thứ được.

Liar ngước ánh mắt tràn ngập phẫn nộ qua nhìn Sầm Uông. Thấy vậy, Sầm Uông hiểu Liar đang trách cứ anh: "Anh không có, em hiểu lầm anh rồi. Thực ra thì anh cũng cảm thấy nơi này kỳ quái nên mới tìm hiểu được sự thật cách đây ít phút mà thôi. Nếu biết sớm thì anh cũng sẽ quật c.h.ế.t bọn súc sinh ấy rồi."

Liar gật đầu, lần đầu tiên dùng giọng điệu đồng tình đối với lời nói của Sầm Uông: "Trước hết chúng ta nên cứu các Sư cô ấy ra trước. Còn bọn súc sinh ấy để xử lý sau cũng không muộn. Bây giờ anh đưa bé Minh đến một nơi an toàn, rồi sau đó chúng ta sẽ giải cứu các Sư cô và đưa các Sư cô đến nơi đó luôn."

Sầm Uông gật gù, nhanh chóng làm theo lời Liar đã phân phó. Khi hai người chuẩn bị đi đến nơi các Sư cô bị giam giữ thì Liar ý nhị nhìn Sầm Uông một cái: "Lát nữa vào bên trong, tôi vào. Anh xoay người về phía cửa canh gác đi. Đồ lam tôi kêu anh chuẩn bị phòng hờ anh có chuẩn bị giúp tôi chưa?"

"Anh chuẩn bị hết cả rồi, em cứ yên tâm. Lời em vừa dặn anh cũng nhớ rồi. Hiện tại thì bọn nó đang bị zombie ở dưới núi quấy đến nỗi muốn c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống nên sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta đâu, em cứ yên tâm."

Khi Liar được Sầm Uông đưa tới trước căn phòng bí mật đang giam giữ các Sư cô, Liar đã rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Ban đầu, cô cũng chỉ là kêu Sầm Uông chuẩn bị đồ lam để phòng hờ nhưng không ngờ đồ lam thật sự cần dùng đến.

Các Sư cô không hề được quấn lấy một mảnh vải nào quanh thân. Trong ánh mắt của các Sư cô ấy ánh lên vẻ tuyệt vọng như có như không. Nhưng sâu bên trong những đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu đó, Liar thấy được một tia niềm tin vô cùng mạnh mẽ.

Có lẽ rằng, đó là niềm tin vào Đức Phật. Nay, các Sư cô lâm vào cảnh khuất nhục này, trong tâm trí có chăng chỉ còn Đức Phật là niềm tin vững chắc và mạnh mẽ nhất để các Sư cô có thể bấu víu vào. Bởi vì nơi đây, giống như Địa ngục trần gian vậy.

Liar chắp tay lạy, cúi đầu thật sâu trước các Sư cô: "Thưa các Sư cô, hy vọng là con đến chưa quá trễ."

Thần sắc của các Sư cô hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn rất từ tốn gật đầu đáp lại Liar. Bởi vì các Sư cô đang bị trói nên không thể nào chắp tay được, trong miệng cũng có giẻ lau nên chỉ có thể im lặng như thế. Liar phá hết dây trói rồi sau đó đưa đồ lam cho các Sư cô mặt vào, cuối cùng thì Liar gọi Sầm Uông vào đưa các Sư cô đến nơi an toàn.

Nơi an toàn mà Sầm Uông tìm được đó là một căn nhà kho nhỏ ở vùng ngoại ô. Thị Minh đã ngủ từ sớm, hiện tại nghe tiếng bước chân thì tỉnh lại ngay. Liar xoa đầu Thị Minh: "Bé Minh chắp tay lạy, cúi đầu chào các Sư cô đi."

Liar mời các Sư cô ngồi nghỉ, còn cô thì đi qua quét dọn đỡ một góc không có quá nhiều bụi bẩn rồi dùng nệm cao su mà Sầm Uông tìm được trải xuống hẳn hoi, sạch sẽ: "Các Sư cô cứ nghỉ ngơi tạm ở đây đi ạ. Hiện giờ đã an toàn rồi, các Sư cô đừng lo lắng nữa."
 
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 90: Kết cục dành cho sự chân thành


"Dù là bất cứ đạo giáo nào hay bất cứ con người có ý chí tu tập trong bất kỳ đạo giáo nào đi chăng nữa, đều đáng được tôn trọng. Bởi họ có tín ngưỡng riêng hay đơn thuần là một niềm tin riêng biệt, điều đó chứng tỏ họ sống theo những điều răn hay quy tắc riêng biệt của bản thân và khi có quy tắc, sẽ ít có sai lầm hơn."

Sầm Uông nhắc đi nhắc lại những lời Liar vừa nói với anh. Lần đầu tiên trong đời, thâm tâm của anh bỗng cảm nhận được chút gì đó gọi là tình người. Bởi dù là đạo gì đi chăng nữa, cũng đều hướng đến sự từ bi, bác ái và sống hơn cho mình, cho đời. Tất cả đều xuất phát từ tình người, từ những gì chân thành, giản dị nhất.

Sau khi Liar và Sầm Uông giải cứu các Sư cô thì hai người bắt đầu làm nhiệm vụ riêng của bản thân. Sầm Uông thì mải miết đi tìm nơi bí ẩn đang cất giấu ba mảnh ghép tim của anh. Còn Liar thì sống ở nơi đó cùng các Sư cô và Thị Minh. Ngày ngày trồng trọt, chuyện trò cho qua ngày qua tháng.

Cứ thế, Liar cũng không nhớ là từ khi nào mà nhà kho nhỏ ở vùng ngoại ô này lại được mở rộng ra rồi sau đó trở thành một căn cứ an toàn êm đềm. Các Sư cô cũng giảng đạo cho những người muốn nghe. Lạ kỳ thay là sự từ bi không khiến bọn họ nản lòng thoái chí giữa cuộc sống suốt ngày c.h.é.m chém g.i.ế.c giết này.

Mà nó khiến cho họ mạnh mẽ hơn, có niềm tin về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Họ can đảm ra ngoài xử lý zombie lấy tinh hạch, mở rộng vùng an toàn và trồng trọt giúp những người khó khăn khác có nơi ở, cái ăn và cái mặc.

Điều khiến cho Liar cảm thấy tôn trọng và kính ngưỡng các Sư cô hơn thảy các Sư cô không hề truyền đạo và muốn mọi người chìm đắm vào đức tin của mình. Các Sư cô khuyên nhủ những người đang bị mất niềm tin và lẽ sống, giúp bọn họ có mong ước về một tương lai tươi đẹp.

Sau khi Sầm Uông tìm được ba mảnh ghép trái tim của anh, anh đã trở về căn cứ an toàn An Nhiên để sống qua ngày cũng Liar. Tuy là ở tận thế nhưng mọi người trong căn cứ an toàn An Nhiên đều sống rất yên bình, không hề có cảm giác ganh đua hay buồn khổ.

Đối với mọi người, mỗi một ngày mới chính là một cơ hội. Bọn họ sẽ cố gắng để khiến cho tương lai tốt đẹp hơn, không còn cảnh tượng zombie đầy rẫy và quan trọng là không có viễn cảnh tâm tính của con người bị tha hóa vì tận thế.

Và ở thế giới này thì cái kết giống như giấc mơ của Thị Minh. Vì quân đội của các nước đoàn kết lại với nhau và nhân dân cả nước đều đồng lòng tiêu diệt zombie, nới rộng lãnh thổ an toàn nên vài chục năm sau đó thì cuộc sống văn minh, ngập tràn ánh sáng lại đến với mọi người.

Còn Liar, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở thế giới này thì cô lại tiếp tục chuyển sang nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo. Sầm Uông thì vẫn sát cánh với Liar, đồng hành cùng cô trên mọi mặt trận. Về phần Sầm Uông, sau khi cùng Liar lăn lộn qua vài thế giới tận thế thì anh mới nhận ra là Vương thượng Sầm Dĩnh đã tặng anh một món quà mà anh không hề biết rõ bản thân được nhận món quà đó từ khi nào.

Bởi lẽ, có lần Sầm Uông cùng Liar dịch chuyển tới một thế giới tận thế có người tu chân thì Liar đã rất lo lắng cho anh. Thế nhưng sau vài lần phông bạt để thử vận, chủ yếu là anh cũng chỉ muốn khiến cho Liar bớt lo lắng thì Sầm Uông bỗng nhận ra trên người anh có hạ một loại cấm chú.

Sau khi vắt óc suy nghĩ thì Sầm Uông cũng nhớ ra được, loại cấm chú này chính là Giáp Nhất thuật chuyên dùng để bảo vệ thân thể. Nhưng loại cấm chú này chỉ có thể sử dụng trên thân thể của người chảy dòng m.á.u tôn quý của huyết thống chính tông. Hơn nữa, không ai có thể sử dụng loại cấm chú đó đó ngoại trừ cha ruột của người đó.

Sầm Uông không nhịn được nở nụ cười: "Cuối cùng vị cha già đó của anh cũng có được chút tình người rồi đấy."

Trải qua thêm vài chục thế giới tận thế thì cuối cùng Liar cũng đã thu thập đủ năng lượng cần thiết để quay về giải cứu hành tinh M00. Thế nhưng khi Liar quay trở về thì hành tinh M00 cũng đã bị hủy hoại và tuyệt chủng từ lâu lắm rồi. Vì thế mà Liar cảm thấy thất bại vô cùng, cô trực tiếp cắn lưỡi tự tử.

Sầm Uông vì không kịp ngăn cản hành động bạo phát này của Liar nên đành trơ mắt ếch đứng nhìn người mình yêu tự tử bằng cách thức dở khóc dở cười. Sau màn tự tử đó của Liar thì cô và Sầm Uông cùng nhau trở về Yêu giới.

Vương thượng Sầm Dĩnh mừng muốn rớt nước mắt, cuối cùng thì thằng con trai trời đánh của ông cũng đã trở về rồi. Vương vị này ông đã ngồi hơn cả tỷ năm, cuối cùng cũng được giải thoát. Ông phải lên dương gian hưởng thụ hương vị của cuộc sống đây. Ở Yêu giới quanh năm suốt tháng đều tối om, bức bối muốn c.h.ế.t ông luôn.

Vương thượng Sầm Dĩnh thoái vị, Sầm Uông từ đó đăng cơ. Trở thành vị Vương thượng thứ mười hai của Yêu giới, chúng yêu vô cùng xúc động. Vui mừng nhất là sau đại lễ đăng cơ một ngày thì ngày cưới của Vương thượng Sầm Uông cùng với Vương phi Liar cũng diễn ra.

Chúng yêu vô cùng vui mừng, bởi cuối cùng cặp đôi đẹp nhất Yêu giới cũng đã có thể về chung một nhà. Ngày cưới của Liar, khi hai người chuẩn bị làm lễ thì trên không trung bỗng xuất hiện vài vị khách đặc biệt. Liar vô cùng kinh ngạc, bởi khi cô ngước nhìn lên thì phát hiện những vị khách xuất hiện bất ngờ ấy chính là các Sư cô mà Liar đã ra tay cứu giúp khi xưa.

Bởi các Sư cô đã trải qua được một đại nạn khôn lường như vậy nhưng ý chí vẫn kiên cường, thâm tâm vẫn vô cùng cứng rắn quyết không chịu thua nghịch cảnh mà cố tình kết thúc sinh mạng của bản thân. Sau khi được Liar cứu giúp thì các Sư cô vẫn chuyên tâm tiếp tục tu tập.

Có lẽ vì đã từng trải qua đại nạn nên tâm trí của các Sư cô đều vững như bàn thạch. Dù có gặp khó khăn trong tu tập cũng không hề vững lòng. Sống cả cuộc đời, dù là với những kẻ đã từng sỉ nhục mình thì trong tâm các Sư cô cũng chưa từng sân si sinh hận. Do đó, sau khi viên tịch thì các Sư cô đã trở thành một trong các đệ tử của Quán Thế m Bồ Tát.

Các vị Tiên cô đến chúc mừng Liar với nụ cười hiền từ luôn nở trên môi. Sau khi gửi đến Liar những lời chúc phúc tốt đẹp nhất thì các vị Tiên cô cũng nhanh chóng trở về trời. Liar chắp tay cúi đầu cảm tạ, trong thâm tâm vô cùng cảm động và mừng rỡ.

Liar thật sự cầu mong rằng hạnh phúc của cô và Sầm Uông sẽ vững bền như keo sơn. Dường như hôn lễ của cô càng thêm trọn vẹn sau khi nhận được lời chúc phúc đặc biệt đó từ các vị Tiên cô.

Quả thật là nếu muốn gặt trái lành thì phải gieo phúc đức. Sống ở đời, làm việc thiện chưa bao giờ là việc hoài phí. Bởi cái đức hạnh trong tâm của ta chính là điều sẽ tồn tại mãi với thời gian. Gieo nhân nào thì gặp quả đó.

Hết truyện!
 
Back
Top Bottom