Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 460: Ngoại truyện 21



Ánh mắt nồng nhiệt của tất cả mọi người đổ dồn vào Thịnh Quân.

“Chị Thịnh, là chị đã cứu mạng chúng tôi, đã cho chúng tôi thức ăn, giờ lại còn giúp chúng tôi có được sức mạnh bảo vệ bản thân nữa! Cần chúng tôi làm gì, chị cứ việc dặn dò nhé! Chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”

“Không sai không sai, dù tạm thời hôm nay không làm được thì khi chúng tôi nắm vững được năng lực, cũng sẽ có quyết tâm có thể làm được!”

Họ nói chân thành không gì bằng, mà Thịnh Quân cũng cần sự ủng hộ của họ thật.

Cô cần giá trị tín ngưỡng là một chuyện, nhưng mặt khác, người ở thế giới này đều sống rất khổ cực, nên cô cũng muốn dốc sức.

Giờ cô có thể sống rất lâu rất lâu, gần như là bất tử.

Mà trong tháng ngày cực kỳ dài đấy, cô sợ mình sẽ ngày càng vô cảm, cuối cùng đánh mất chính mình.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể mất đi trái tim đầy m.á.u nóng lúc mình còn là người bình thường được.

Thịnh Quân chậm rãi lên tiếng: “Đầu tiên, mọi người hãy luôn luôn cảnh tỉnh, đừng biến thành hạng người chính mình từng ghét nhất, sau khi sở hữu năng lực thì trở nên ngông cuồng, không đặt người khác vào mắt.”

“Thứ hai chính là tôi hy vọng các cô tự thành lập một căn cứ, khi gặp người bình thường cần cứu giúp thì có thể dang tay chi viện, sau đó đưa họ đến chỗ của tôi...”

Ở thế giới này, thực lực là chí cao. Con người tiến hóa ra năng lực gần như cũng cao hơn người ta một bậc. Có thể nắm giữ quyền lực, tùy ý quyết định số phận của người khác.

Cả quãng đường đến đây, Thịnh Quân cũng đã gặp được vài năng lực giả, phát hiện trong người họ không có quỷ khí mà là có thêm một loại năng lượng chưa từng thấy, cô cũng không biết đó là gì.

Nhưng dòng năng lượng ấy vẫn cho người ta cảm giác khá tốt, không giống là thứ xấu xa.

Nhưng đám người sử dụng năng lượng kia, là tốt hay là xấu thì chưa chắc.

Năng lực, đã cho không ít người tư cách để tung hoành ngang dọc.

Vậy thì, giả sử cô cung cấp năng lực cho tất cả mọi người thì sao?

Có phải mọi người sẽ có thể nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện hơn, rồi có thể đoàn kết đi giải quyết vấn đề của thế giới này không?

“Nếu sau này lại xuất hiện người nhận được sự tăng cường có liên quan đến trí lực và kiến thức, tôi hy vọng các cô có thể giúp tôi một tay, cùng nhau thảo luận nghiên cứu xem nên giải quyết dịch bệnh zombie bằng cách nào.”

Tuy nói quỷ khí khá khó đối phó đối với người bình thường, nhưng ma quỷ ở địa phủ lại chẳng hề xa lạ với thứ này, không chừng sẽ có thể tìm ra cách giải quyết tốt.

Tiếp thu ý kiến quần chúng, luôn có thể làm nên đại sự.

Nói xong những điểm quan trọng nhất này, Thịnh Quân chợt nhớ ra thêm gì đó: “À phải rồi, lúc nãy A Văn b.ắ.n zombie có rơi ra một viên tinh thể màu đen. Trong mỗi con zombie đều có một viên đó, nhưng vị trí không hẳn là giống nhau, chỉ cần b.ắ.n văng viên tinh thể ra khỏi người zombie thì nó sẽ mất đi năng lực hành động. Số tinh hạch này, xin hãy thu thập giúp tôi, khi ấy hãy giao hết toàn bộ cho tôi.”

Số hạt đen đó là quỷ khí thuần túy nhất được ngưng kết ra.

Sau khi con người hoàn toàn bị zombie hóa, quỷ khí sẽ lấp đầy toàn thân, bộ não cũng hoàn toàn ngừng làm việc, không thể tiếp tục điều khiển hoạt động của cơ thể nữa.

Lúc này, tinh thể quỷ khí sẽ thúc đẩy bản năng nguyên thủy của zombie, gia tăng đồng loại khắp nơi, sản sinh ra nhiều quỷ khí hơn.

Sau khi tinh hạch thành hình, quỷ khí ở những bộ phận khác trong người zombie sẽ suy yếu, khi tinh hạch bị cắt ra, zombie cũng rất khó hình thành tinh hạch mới trong thời gian ngắn, thế nên chúng sẽ không cử động được.

Thứ này không có tác dụng với người khác nhưng có thể quyên tặng cho địa phủ ở thế giới khác.

Nghe nói quỷ khí đậm đặc có thể nuôi quỷ tốt lắm đó.

Nếu không phải thứ quỷ khí này không thể thấy cũng không sờ được, vận chuyển trực tiếp quỷ khí ở thế giới này đến địa phủ thông qua máy bán hàng cũng là một cách không tồi.

“À phải rồi, trong tình huống đảm bảo được sự an toàn của bản thân, khi đánh zombie các cô có thể chỉ cần cắt bỏ tinh hạch. Sau này có đủ thực lực rồi thì tìm một kho hàng lớn thu gom zombie không có hạch này lại...” Thịnh Quân vừa nghĩ vừa nói.

Biết đâu sau này sẽ có cách giúp đám zombie biến trở lại thành người thì sao?

Chỉ là, tạm thời Thịnh Quân vẫn không nói ra câu này, vì cơ thể zombie đã bị quỷ khí xâm nhập quá lâu rồi, cô cũng không thể xác định được sau này có thể biến lại được không.

Nhưng con người luôn mang hy vọng trong lòng mà.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 461: Ngoại truyện 22



Dưới sự chỉ dẫn của Thịnh Quân, căn cứ nhỏ tên “Tân Sinh” nhanh chóng được thành lập.

Có Thịnh Quân ở đây, chuyện ăn uống hoàn toàn không thành vấn đề.

Hằng ngày nhóm A Văn ra ngoài thu thập hạt đen trong người zombie, về đút hết vào máy bán hàng đổi lấy đồ ăn thức uống.

Thịnh Quân còn dạy họ cách làm đơn giản tương tự như nung xô inox đúc thành áo giáp. Đây đều là thu hoạch cô có được từ nhóm Tảo Nhi.

Cô còn cử máy hút bụi tự động hình người đi phụ giúp tìm kiếm và giải cứu.

Cứ vậy, nhóm A Văn vừa tìm kiếm người sống sót khắp nơi, vừa cố gắng thích ứng với năng lực mới của mình. Mỗi ngày ăn uống no đủ, lượng vận động lại lớn, thế nên mỗi người trong đội đều mạnh lên thấy rõ.

Dần dà, kho dùng để chứa zombie của họ đã có zombie nằm đầy đất, ngay cả quy mô của căn cứ cũng mở rộng rất nhiều.

Vốn còn tưởng người bình thường giống họ, không có căn cứ hùng mạnh bảo vệ thì số lượng người sống sót sẽ không còn lại quá nhiều.

Nhưng sự thật lại là, đa số người bình thường đều sở hữu ý chí và khát vọng sống cực kỳ ngoan cường, họ có thể sống sót trong đủ loại tình cảnh nguy hiểm.

Bên này Thịnh Quân cũng không lơi lỏng chuyện nghiên cứu quỷ khí, dạo này đã bắt đầu ra hình ra dạng rồi.

Lúc trước, cô chỉ biết canh Mạnh Bà có thể xua tan quỷ khí, nhưng sau này vì giải cứu thế giới phải cần tới số lượng lớn quỷ khí nên cô tạm thời gạt bỏ suy nghĩ này, chỉ coi canh Mạnh Bà là thuốc chữa “vết cắn zombie”.

Nhưng nhờ có sự đồng lòng nghiên cứu của quỷ quái dưới địa phủ và con người, họ thấy canh Mạnh Bà vẫn là điểm đột phá lớn nhất của chuyện giải quyết quỷ khí.

“Chúng ta có thể nghĩ cách đưa canh Mạnh Bà xâm nhập vào hệ thống tuần hoàn của khí tượng thiên nhiên.”

“Tôi cảm thấy, hay là dùng một ít canh Mạnh Bà nuôi dưỡng ra một vùng đất nhỏ trước, sau đó trồng một ít thực vật sạch trên mảnh đất đó rồi dựa vào số thực vật đó khôi phục lại sức sống của thế giới? Thực vật ở đây c.h.ế.t cả rồi, giờ con người chỉ có thể dựa vào vi sinh vật để có được khí oxy, nhờ vào sự tiến hóa của cơ thể để không ngừng thích nghi với môi trường khan hiếm khí oxy, tôi luôn thấy đây không phải là một hiện tượng tốt.”

Thực vật sống trên thế giới đã c.h.ế.t sạch, kho hạt giống thực vật cũng không thể duy trì vận chuyển vì không có điện, hạt giống tồn bên trong cũng đã bị xóa sạch hết.

Nhưng chẳng sao cả.

Trong không gian của Thịnh Quân còn cất giữ rất nhiều rất nhiều thực vật, đều là do nhóm Tảo Nhi đút vào để cúng từ rất lâu trước kia.

Sau khi thành lập nước Phương, nhóm Tảo Nhi còn trồng ra được một vài giống cây trồng chất lượng tốt, Thịnh Quân cũng gom được một ít, muốn để dành làm kỷ niệm.

Khác với không gian bình thường, không gian hệ thống của cô có thể giữ được độ tươi.

Số thực vật và hoa quả đó vẫn đầy sức sống, sau khi lấy ra, vun trồng cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc ấy bỏ vào dự trữ, Thịnh Quân cũng không ngờ còn có thể mang ra dùng cho nơi khác, chiếu sáng sưởi ấm cho thế giới khác.

Đây cũng được coi như là vô tình cắm liễu liễu lại xanh rồi.

“Hai điều này nghe có vẻ rất hợp lý, chi bằng chúng ta đồng thời tiến hành luôn đi!”

Lập kế hoạch xong, một nhóm người bèn hăng hái ngất trời bận rộn làm việc, ngày nào cũng bưng canh Mạnh Bà đi làm ruộng, còn lấy canh Mạnh Bà làm mưa nhân tạo nữa.

Khắp cả căn cứ dồi dào sức sống, dần trở nên khá nổi tiếng, rất nhanh đã rước về sự thăm dò của căn cứ Tân Thế Giới.

Căn cứ Tân Thế Giới cử một đội năng lực giả sang đây, muốn dò la thực hư của căn cứ “Tân Sinh” này.

Nhóm A Văn đích thân ra đón đối phương, cũng muốn xem thử độ nông sâu của những năng lực giả cao cấp ấy.

Nhưng địa điểm họ chọn lại nằm trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang ở ngoài căn cứ.

Hiện tại trong căn cứ của họ toàn là bảo bối quan trọng, không phải là nơi người ngoài có thể tùy tiện bước vào.

Hai bên nhanh chóng gặp mặt.

Vừa thấy người đối diện, A Văn bật cười.

Nói ra cũng trùng hợp thật, vậy mà tên dẫn đầu đội tuần tra ở cổng căn cứ khinh miệt cười nhạo họ lúc trước cũng ở trong số đó.

Thấy biểu cảm của đối phương, hình như đã không nhận ra họ nữa rồi, nhưng gương mặt lại trưng ra vẻ hống hách và khinh miệt giống hệt lúc ấy.

Có vẻ lần này thái độ của người dẫn đầu của căn cứ Tân Thế Giới vẫn tạm được:

“Nghe nói chỗ các cô đã cứu được rất nhiều người? Tôi nghĩ mục tiêu của hai chúng ta đều giống hệt nhau, hoàn toàn không có xung đột. À phải rồi, các cô cũng là năng lực giả sao? Có hứng thú hợp tác với chúng tôi không, cùng sáng lập tương tai tốt đẹp hơn?”

A Văn lắc đầu: “Cảm ơn sự công nhận của anh, nhưng tôi nghĩ chuyện hợp tác không cần thiết đâu. Giống anh nói đó, chỉ cần chúng ta có cùng mục tiêu, cuối cùng cũng sẽ đi tới dưới cùng một khoảng trời thôi.”

Thấy họ từ chối nhanh vậy, sắc mặt của người thuộc Tân Thế Giới đều khá tệ.

Người có tiếp xúc với họ lúc trước cười khẩy một tiếng: “Chà, một căn cứ còn chẳng to bằng viên đạn mà khẩu khí cũng to lắm đấy!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay lên, gọi ra một đốm lửa quăng về nhóm A Văn.

“Các cô là năng lực giả thật sao? Tại sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự d.a.o động trên người các cô? Đừng có phùng má giả làm người mập... A!!!”

Còn chưa nói xong, anh ta đã đau đớn hét to một tiếng, ôm cánh tay ngã ra đất lăn lộn.

Thì ra, không biết cánh tay của anh ta đã bị thứ gì b.ắ.n ra một lỗ m.á.u lớn trong tình huống chẳng ai thấy rõ được.

Ngay cả ngọn lửa anh ta quăng ra kia cũng bỗng chốc lụi tàn.

Anh ta vừa ngã ra đất, người của căn cứ Tân Thế Giới lập tức nháo nhào.

Có người nhanh chóng tiến lên trước kiểm tra tình trạng vết thương, không tìm thấy bất kỳ thứ đáng nghi nào trên người anh ta. Miệng vết thương cũng sạch sẽ, không phát hiện có tạp chất nào.

Người dẫn đầu nghi ngờ nhìn sang nhóm A Văn: “Các cô đã làm gì anh ta?”

Đúng như người đó vừa nói, trên người năng lực giả đều sẽ mang theo sự d.a.o động giúp họ có thể cảm ứng lẫn nhau, mà trên người nhóm A Văn lại như biển sâu không thấy đáy, không có một cơn sóng gợn nào.

Người như vậy lại có thể dễ dàng làm năng lực giả của họ bị thương, mà thậm chí họ còn không biết đối phương đã ra tay như thế nào!

Rốt cuộc làm thế nào được chứ!

Nhóm A Văn nghe vậy, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng chẳng còn.

“Là anh ta động tay động chân trước, chỉ là một đòn phản kích nhỏ thôi, chúng tôi làm vậy cũng hợp lý nhỉ.” Trác Oanh nói.

Duy An cũng ở bên cạnh tiếp lời với giọng điệu bình thản: “Đừng căng thế chứ. Nhóm chúng tôi đây luôn rộng lượng, tuyệt không vì sự xúc phạm của mình anh ta mà giận lây sang người khác, cho nên, trong nhóm các anh có ai bằng lòng gia nhập vào căn cứ chúng tôi không?”

Cô ta bắt đầu mời chào ngược lại họ.

Thấy Tân Thế Giới có không ít người lộ ra biểu cảm không đồng ý, Duy An lại lên tiếng: “Tuy căn cứ của các anh lớn, nhưng hiện nay điều kiện sản xuất có hạn, tôi đoán chắc các anh sống cũng thế nhỉ.”

“Nhưng chỗ chúng tôi thì khác, anh xem, bánh mì cực kỳ tươi ngon, còn mềm nữa. Ở chỗ chúng tôi thì có thể ăn tùy thích!”

Nói xong, cô ta lấy một cái bánh mì ra bóp bóp, quả nhiên rất mềm xốp.

Lúc này, các năng lực giả của Tân Thế Giới đều trợn to mắt.

Chuyện là, dịch bệnh giáng xuống đã lâu lắm rồi, tuy mì ăn liền, bánh quy nén vân vân vẫn còn có thể ăn, nhưng muốn ăn được bánh mì mềm chưa hết hạn thì hoàn toàn là chuyện không thể!

Cho dù có là năng lực giả không gian đi chăng nữa, thì cũng không thể giữ cho thức ăn được tươi mới.

Hiện tại khắp nơi đều cực kỳ thiếu thốn vật tư, dù là Tân Thế Giới bọn họ, ăn mì ăn liền cũng không thể ăn no.

Có thể lấy ra một cái bánh mì như vậy, đủ để chứng minh căn cứ Tân Sinh này tuyệt không thể khinh thường!

Duy An ở đối diện đã bắt đầu há to miệng cắn bánh mì, cái bánh mì đó trông thơm ngon thật sự, vậy mà còn kẹp mứt hoa quả nữa chứ!

“Ôi, chắc chắn đó là mứt dâu tây, cách xa vậy mà tôi cũng ngửi thấy mùi...”

Một đám người bắt đầu nuốt nước bọt điên cuồng.

Nhóm A Văn lại gọi người mang một thùng bánh mì ra, cái nào cũng mềm mại tươi ngon lại thơm lừng.

“Nếu các anh chịu gia nhập vào căn cứ chúng tôi, đống đồ này coi như quà gặp mặt.”

Người của căn cứ Tân Thế Giới đã dán mắt vào thùng bánh mì kia hết rồi.

Nếu là trước kia, phản bội quân mình chỉ vì một miếng ăn thật sự là hành vi không có chí khí. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, một miếng thực phẩm tươi ngon có thể hiếm có hơn bất kỳ thứ gì!

“Khụ khụ, xin lỗi nhé Đầu, anh biết đó, tôi vẫn đang lớn, cả ngày ăn không no cũng rất đáng thương, hì hì, vậy tôi qua đó trước ha! Dù sao cha mẹ tôi cũng mất rồi, cô đơn lẻ loi cũng không có gì vướng bận, không cần lo tôi ở bên kia sống có tốt không đâu!”

Một chàng trai tóc nâu nói xong, bước đi như bay di chuyển về nhóm A Văn.

“Ái chà, Đầu, tôi và A Phi chính là bạn thân nhất ở căn cứ, sao nhẫn tâm nhìn cậu ấy đơn độc qua đó cô đơn tới già chứ, thế nên tôi cũng chỉ đành qua đó cùng cậu ấy thôi!”

Một cô gái tóc đen khác cũng xoa tay chạy qua.

Chỉ trong chớp mắt, một nửa nhân số đã đổi sân.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 462: Ngoại truyện 23



Người dẫn đội của Tân Thế Giới thấy vậy thì hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì mới được.

Đúng ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên tai anh ấy:

“Đầu Nhi, tôi là người hiểu anh nhất, anh không nói tôi cũng biết lòng anh đã loạn rồi. Không phải anh không muốn đầu hàng, mà là lo cho chị dâu còn ở bên Tân Thế Giới kia!”

“Tại sao tôi biết rõ ấy hả? Vì tôi cũng có người nhà còn ở căn cứ, thế này đi, chúng ta có thể đầu hàng trước, sau đó tạm thời quay về căn cứ, nằm gai nếm mật, vừa hay cũng có thể âm thầm quan sát xem đám người này sống ở bên này thế nào. Nếu thật sự không tệ thì chờ thời cơ đến, chúng ta đưa người ta ra ngay, cùng nhau đến đây sinh sống!”

Người dẫn đội quay đầu lại nhìn, là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy.

Có thể nói những câu nói m.ó.c t.i.m móc phổi này đã chạm tới đáy lòng mềm mại của anh ấy.

Người dẫn đội giả vờ bất lực lắc đầu nói: “Ôi, thế cứ làm theo anh nói đi, chúng ta cũng tới bước đường cùng rồi!”

Sự thật chứng minh, ở thế giới thiếu ăn thiếu mặc này, không ai có thể cưỡng lại sự mê hoặc của máy bán hàng Thịnh Quân.

Đám người trực tiếp đầu hàng nhanh chóng vui quên lối về.

Còn người lòng đã đầu hàng nhưng thân thì chưa, còn ở lại Tân Thế Giới cũng bắt đầu vò đầu bứt tai, lúc nào cũng diễn vở thoát khỏi Shawshank trong đầu.

Đúng lúc, thủ lĩnh của căn cứ Tân Thế Giới dẫn người ra ngoài một chuyến.

Khi ông ta trở về, phát hiện sào huyệt của mình sắp bị người ta dọn sạch rồi.

Ngay sau đó, thủ lĩnh bèn nổi giận tìm tới tận cửa đòi câu giải thích, thế nhưng chưa thực hiện đã thất bại.

Ông ta thức thời nhanh chóng biến thành một thành viên của căn cứ Tân Sinh, tay trái cầm snack nón, tay phải cầm nước cam ép, hằng ngày hồi tưởng lại những tháng năm đã trôi qua khi bản thân vẫn còn là thủ lĩnh cùng với người trong đội.

Nội bộ con người, cuối cùng cuộc chiến do năng lực gây ra cũng đã tan thành mây khói.

Thịnh Quân kiếm đủ tín ngưỡng lực vô cùng hài lòng với điều này: “Tốt quá rồi, cuối cùng con người cũng đoàn kết trở lại, tiếp theo đây, chỉ cần giải quyết được số quỷ khí đó thì mọi chuyện sẽ đại công cáo thành!”

Có điều, sau khi giải quyết xong thì vẫn còn một chuyện lớn phải làm.

Sau khi quỷ khí ở thế giới này tan biến, năng lực mượn từ địa phủ cũng không thể sử dụng kết hợp với quỷ khí được nữa, chắc chắn uy lực sẽ không mạnh như ban đầu.

Đến khi đó, nên làm thế nào để cân bằng năng lực giả và người bình thường lại là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Có lẽ có thể kết nối sâu sắc hơn với địa phủ, mượn tạm quỷ khí của địa phủ đến để phòng thân vào thời điểm nguy cấp?

Dù sao thì bên cô cũng đã gửi tặng không ít hạch đen quỷ khí sang đó rồi, dùng chút đỉnh thì cũng coi như ngỗng ông lễ ông thôi.

-

Nhờ có sự cố gắng của tất cả con người sống sót, thành quả trồng cây rất rõ rệt. Cộng thêm canh Mạnh Bà tham dự vào hệ thống tuần hoàn phát huy sức mạnh, quỷ khí trong thế gian đã dần nhạt đi qua mỗi ngày.

Số thực vật sạch do canh Mạnh Bà tưới, mọc ra quả mọng có thể có hiệu quả với zombie.

Sau khi cho zombie ăn hết, quả nhiên chúng đã từ từ khôi phục về hình dáng ban đầu.

Chỉ là, đám người này đã mất đi hơn phân nửa ký ức, đồng thời cơ thể cũng trở nên cực kỳ yếu ớt, cần được tiến hành bồi bổ thật chu đáo.

Nhưng mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt đẹp.

Nghĩ lại, nếu cứ phát triển như thế này, kết thúc thảm họa zombie sẽ không còn là chuyện quá xa vời.

Chắc do thiện có thiện báo, đã cứu rất nhiều người sắp c.h.ế.t nên giá trị tín ngưỡng Thịnh Quân thu hoạch được cũng nhiều hơn gấp mấy lần trong tưởng tượng.

Năng lực của cô lại tăng vọt lên một bậc.

Thời gian lại trôi qua từng ngày, trật tự của thế giới cũng dần được khôi phục.

Cùng với sự biến mất của quỷ khí, Thịnh Quân phát hiện hình như vấn đề cô lo lắng lúc trước cũng đã được giải quyết dễ dàng.

Năng lượng kỳ lạ từng xuất hiện trong cơ thể của năng lực giả bắt đầu xuất hiện khắp các ngóc ngách trên thế giới, rồi dần dần nồng nặc hơn.

Tuy không rõ đây là thứ gì, nhưng năng lượng này không gây hại cho cơ thể con người, đắm chìm trong đó làm thân tâm thư thái, ngay cả thực vật cũng sinh trưởng khỏe mạnh hơn.

Trong cơ thể của những người thuộc nhóm A Văn cũng lờ mờ có thêm không ít dạng năng lượng này.

Qua một khoảng thời gian nhất định, có lẽ thế giới này sẽ biến thành một thế giới mà tất cả mọi người đều sở hữu dị năng chăng?

Nhưng đó sẽ là chuyện mà nhóm A Văn phải nhọc lòng...

Ở nơi này, cô đã làm hết những chuyện mình có thể làm rồi, cũng đã đến lúc rời đi.

“Đi thôi hệ thống, chúng ta nên đến thế giới tiếp theo ngắm cảnh rồi.”

Một tia sáng lóe lên, Thịnh Quân nhanh chóng mất tung tích, bắt đầu hành trình xuyên không mới.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 463: Ngoại truyện 24



Mở mắt ra, Thịnh Quân đang ngồi trên một chiếc máy bán hàng tự động, xung quanh là một đám thú nhân cao lớn với vẻ mặt ngơ ngác.

Cô ngước nhìn bầu trời, phát hiện dải Ngân Hà như nằm trong tầm tay, vô số những ngôi sao lớn nhỏ điểm xuyết tạo nên một khung cảnh lãng mạn chưa từng thấy.

“Hệ thống, đây là đâu?” Thịnh Quân thầm hỏi trong lòng.

[Quân Quân, năng lực của cô lại tăng lên rồi sao? Bây giờ chúng ta có thể xuyên vào những thế giới song song cấp cao hơn! À không, phải gọi là vũ trụ song song mới đúng, nơi này chính là Tân Vũ Trụ, phạm vi hoạt động của chúng ta đã không còn bị giới hạn trong một tinh cầu nhỏ bé nữa!]

Hệ thống phấn khích nói.

“Được rồi.” Thịnh Quân nhanh chóng chấp nhận hiện thực, bắt đầu quan sát những thú nhân trước mặt.

Những thú nhân này cao hơn ba mét, về cơ bản thì ngoại hình vẫn giống con người, chỉ là trên người mang một số đặc điểm của động vật, ví dụ như răng nanh, móng vuốt hoặc cánh. Không ít người mặc trên mình bộ đồ bó sát mang đậm tính công nghệ, tuy có chút cũ nhưng vẫn toát lên khí chất của người ngoài hành tinh.

“Cô là ai? Làm thế nào mà có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?” Giữa đám đông thú nhân, một nữ thú nhân có tai hổ cảnh giác hỏi lớn.

Cô ấy nhanh chóng giơ một loại vũ khí giống s.ú.n.g lên, chĩa thẳng về phía Thịnh Quân.

Những thú nhân khác cũng giơ vũ khí lên, cả đám bao vây Thịnh Quân như thể đối phó với kẻ thù, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng.

Bị bao vây như vậy nhưng Thịnh Quân không hề hoảng sợ, vẫn ngồi vững trên máy bán hàng tự động. Dù sao thì những vũ khí mà thú nhân đang cầm cũng không thể gây ra uy h.i.ế.p cho cô.

Nhờ có hệ thống, Thịnh Quân không gặp trở ngại ngôn ngữ với bất kỳ chủng tộc nào.

Khi nghe thấy câu hỏi, cô không trả lời ngay mà tiếp tục quan sát một lúc, nhanh chóng phát hiện ra tuy nhìn những thú nhân này có vẻ cường tráng nhưng thực chất lại rất yếu ớt.

Bàn tay và móng vuốt cầm s.ú.n.g đều run rẩy nhẹ. Trông thật kỳ lạ.

Vừa rồi khi nữ thú nhân kia nói, cô cũng cảm nhận được khí thế ngoài mạnh trong yếu của cô ấy.

Giống như thể bị suy dinh dưỡng, không được ăn no vậy?

Thịnh Quân nghĩ thầm.

“Mọi người đừng lo lắng, tôi không có ác ý.”

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn tình hình của tinh cầu này.

Đất đai ở đây màu đen, phần lớn đều trơ trọi xấu xí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số loài thú nhỏ ngoài tinh cầu chạy qua lại trong những bụi cây gai thưa thớt, dường như xa xa có một dòng sông đen ngòm đang cuồn cuộn chảy.

Thú nhân rất nhạy cảm với cảm xúc, có thể dễ dàng phân biệt được Thịnh Quân đang nói thật hay nói dối.

Cảm nhận được cô thật sự không có ác ý, họ hơi thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn chưa buông vũ khí.

“Nói mục đích đến đây của cô, Nhân tộc!” Nữ thú nhân tai hổ lại gầm lên, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều.

Thịnh Quân nghiêng đầu.

Vì đối phương gọi cô là Nhân tộc, vậy quả thật vũ trụ này có tồn tại con người, hơn nữa còn từng giao tiếp với những thú nhân này.

“Tôi đang du hành vũ trụ, vô tình rơi xuống tinh cầu của các bạn, tôi xin lỗi vì sự đường đột của mình. Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ các bạn cần giúp đỡ?”

Thịnh Quân chỉ vào một tiểu thú nhân có mũi chó ở đằng xa, nói: “Trông có vẻ đứa bé kia bị bệnh rất nặng, tôi nghĩ mình có thể giúp.”

Chú chó tiểu thú nhân được mẹ ôm trong lòng, sắc mặt trắng bệch, từ nãy đến giờ vẫn luôn ngủ li bì, cứ cách một lúc cơ thể lại co giật một trận. Rõ ràng là không bình thường.

Tuy không biết tại sao người mẹ lại bế đứa con bị bệnh nặng như vậy ra khỏi nhà, nhưng Thịnh Quân vẫn chủ động thể hiện sự quan tâm ấm áp.

Nếu có thể chữa khỏi cho tiểu thú nhân này, chắc những thú nhân khác cũng sẽ chấp nhận cô.

Thịnh Quân mới đến đây, chưa muốn rời đi sớm như vậy. Cô chưa từng gặp thú nhân, rất hứng thú với phong tục và tập quán của tinh cầu thú nhân. Vì vậy cô dự định ở lại đây một thời gian, đồng thời làm quen với tình hình của Tân Vũ Trụ.

Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm giá trị tín ngưỡng.

Nghe thấy lời Thịnh Quân nói, người mẹ của chú chó tiểu thú nhân sáng mắt lên, nhìn cô với vẻ mong đợi.

Nữ thú nhân tai hổ bên cạnh lại tỏ vẻ nghi ngờ:

“Vừa rồi cô nói, cô có thể chữa khỏi bệnh cho Uông Uông?”

“Cô định dùng cái gì để chữa, chẳng lẽ cô mang theo cả khoang y tế bên mình sao? Cho dù cô thật sự có khoang y tế mini, muốn khởi động nó cũng cần tiêu hao rất nhiều nguyên liệu quý giá, chúng tôi không có, hơn nữa cũng không trả nổi chi phí chữa bệnh cho cô!”

Tuy những lời này có chút không khách sáo, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự bất lực.

Có lẽ là cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, nữ thú nhân tai hổ có chút ngại ngùng, vội vàng giải thích cho Thịnh Quân về tình hình của bọn họ.

Trời sinh chủng tộc thú nhân đã có sức mạnh vô song, thể chất cường tráng, rất ít khi bị bệnh. Nhưng một khi đã bị bệnh, cơ bản là bó tay hết cách.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 464: Ngoại truyện 25



Điều kiện của tinh cầu thú nhân lạc hậu, không có nhiều thực vật bản địa, cho nên cũng không có thảo dược nào có thể sử dụng, bị bệnh chỉ có thể dựa vào khoang y tế để chữa trị.

Không ít thú nhân đã phải ra ngoài làm việc để thay đổi số phận của tinh cầu.

Tiếc là công việc mà thú nhân có thể làm rất hạn chế, sau nhiều năm nỗ lực chung tay cũng chỉ gom đủ tiền mua một khoang y tế, hơn nữa còn là loại lạc hậu nhất, không thể chữa trị được hết tất cả bệnh tật.

Hơn nữa, mỗi lần khởi động khoang y tế đều cần tiêu hao nhiên liệu quý hiếm.

Vì vậy, trừ khi là bệnh nan y không chữa sẽ c.h.ế.t ngay, còn không thú nhân vẫn phải dựa vào chính mình để chống chọi đa số bệnh tật.

Thịnh Quân gật đầu, ra hiệu mình đã biết.

Thực ra cho dù là khoang y tế hay nhiên liệu chữa bệnh, cô đều có thể lấy ra, nhưng thứ này đã quý giá như vậy, lúc này mà trực tiếp lấy ra rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp.

Thịnh Quân nhanh chóng lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong n.g.ự.c ra.

“Bắt lấy!”

Cô ném chiếc lọ cho người mẹ của tiểu thú nhân Uông Uông.

Trong lọ đựng một viên thuốc, nhưng không phải thuốc bình thường mà là một loại đan dược chứa đầy linh khí.

Đúng vậy, thế giới tận thế mà Thịnh Quân từng đến, sau khi nguy cơ được giải trừ, đột nhiên bắt đầu hồi phục linh khí.

A Văn và những người khác cũng trực tiếp bước vào con đường tu tiên...

Vì xuyên qua không gian sẽ tạo ra chênh lệch thời gian, nên khi Thịnh Quân đáp xuống tinh cầu thú nhân, thế giới bên kia đã trôi qua gần trăm năm.

Tu vi của A Văn và những người khác cũng đã có chút thành tựu, đã có thể luyện đan vẽ bùa, thậm chí là điều khiển kiếm bay.

Thật sự khiến người ta cảm thán!

Tóm lại, Thịnh Quân cũng nhận được rất nhiều quà, linh đan chính là một trong số đó, nghe nói có thể chữa khỏi mọi bệnh tật của người thường.

Không biết thú nhân có nằm trong phạm vi người thường hay không, nhưng nhìn chung theo thành phần của đan dược hoàn toàn tự nhiên lại giàu linh khí, ăn vào nhất định là có lợi mà không hại, chi bằng cứ thử xem sao.

Nếu không có hiệu quả, cô dùng khoang y tế cũng chưa muộn.

Trong lúc suy nghĩ miên man, thú nhân nhận được lọ thuốc lên tiếng nghi ngờ: “Đây là thứ gì?”

“Cảm giác, giống như chỉ cần cầm lọ thuốc, cơ thể đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều!”

Thịnh Quân cười nói: “Đây là một loại thuốc, ăn vào có thể chữa khỏi nhiều loại bệnh, cô có thể cho Uông Uông thử xem có hiệu quả hay không.”

Mẹ của Uông Uông suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “Nếu chỉ ăn một nửa thì có ảnh hưởng đến hiệu quả không?”

Là một người mẹ, cô ấy không thể yên tâm đưa cho con mình thứ gì đó có lai lịch không rõ ràng chưa từng thấy bao giờ.

Thịnh Quân gần như đã hiểu được suy nghĩ của cô ấy ngay lập tức.

Lén lút kết nối với máy bán hàng tự động hỏi A Văn và những người khác. Thịnh Quân nhanh chóng đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Ảnh hưởng không lớn lắm, nếu không được thì tôi đưa cô thêm một viên nữa.”

“Cảm ơn cô!” Đại thú nhân biết ơn nói.

Cô ấy không do dự nữa, nhanh chóng đổ viên thuốc trong lọ ra.

Viên thuốc tròn nhỏ màu trắng sữa càng thêm nhỏ bé trong lòng bàn tay to lớn của thú nhân.

Thú nhân cẩn thận dùng đầu ngón tay bẻ đôi viên thuốc trắng, sau đó bỏ một nửa vào miệng.

Vừa vào miệng, viên thuốc lập tức tan ra, chỉ để lại dư vị ngọt ngào, cho thú nhân biết tất cả đều không phải ảo giác.

Thấy cô ấy ăn viên thuốc, tất cả thú nhân đều hồi hộp nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Uông Nham, cô cảm thấy thế nào?” Nữ thú nhân tai hổ quan tâm hỏi.

Uông Nham nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, một lúc sau, cô ấy mở mắt ra, lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Bây giờ tôi cảm thấy rất tuyệt, giống như toàn thân tràn đầy sức lực, có thể dùng tay không g.i.ế.c c.h.ế.t năm con thú khổng lồ!”

Vừa nói, cô ấy giơ chân dậm mạnh xuống đất, vậy mà mặt đất lại nứt ra, lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm.

Tất cả thú nhân nhìn thấy vậy đều kinh ngạc thốt lên.

“Vết sẹo lớn do chiến đấu với tinh thú trên mặt Uông Nham đã biến mất rồi!”

“Trời ạ, có vẻ cô ấy rất khỏe thật, giống như đã ăn no vậy, chẳng lẽ viên thuốc nhỏ đó còn có thể thay cơm sao?”

Tuy trời sinh thú nhân có thần lực, nhưng tinh cầu mà bọn họ sinh sống lại khan hiếm tài nguyên, chỉ có thể nuôi một số loại tinh thú nhất định để làm thức ăn.

Nhưng không biết tại sao, dường như chỉ ăn thịt tinh thú thì vẫn còn thiếu sót điều gì đó, cho dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no bụng.

Vì vậy, ngày thường các thú nhân luôn trong trạng thái suy nhược.

Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Uông Nham, mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.

Bản thân Uông Nham cũng vô cùng kích động.

Không phải vì đột nhiên trở nên mạnh mẽ mà là vì thuốc này thật sự có hiệu quả.

Chân của cô ấy vẫn luôn mang thương tích chưa lành, thi thoảng lại âm ỉ đau nhức, vừa rồi sau khi ăn viên thuốc, chân đã hoàn toàn hồi phục.

Điều này có nghĩa là, có lẽ con gái cô ấy thật sự có thể được cứu!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 465: Ngoại truyện 26



“Ngoan nào, há miệng ra, mẹ cho con uống thuốc.” Uông Nham dịu dàng dỗ dành đứa con gái đang mê man há miệng, đút viên thuốc vào.

Thú nhân xung quanh đều im lặng, yên tĩnh quan sát tình hình của Uông Uông.

Sau khi uống thuốc, đột nhiên cô bé yên tĩnh lại, không còn khó chịu giãy giụa nữa, dường như đã ngủ thiếp đi.

Uông Nham thấy vậy, sợ con gái xảy ra chuyện gì bèn vội vàng lo lắng thử hơi thở của cô bé, phát hiện không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua một lúc, Uông Uông mở mắt ra từ trong cơn mê.

Ánh mắt cô bé trong veo, vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi!”

Sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống đất từ trong lòng Uông Nham.

“Mẹ ơi, con không còn thấy khó chịu nữa! Con cảm thấy rất thoải mái! Thật hạnh phúc!” Cô bé líu lo nói.

Thú nhân xung quanh không cảm thấy ồn ào mà dịu dàng nhìn cô bé.

“Tốt quá rồi!”

Nhân tộc kia, không lừa người, bệnh của Uông Uông thật sự đã được cô chữa khỏi rồi!

Thịnh Quân cũng rất vui mừng: “Còn ai cần chữa bệnh không? Đưa đến đây hết đi!”

Muốn giải quyết thì giải quyết một thể luôn, có được thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc lớn.

Thú nhân nghe vậy thì vô cùng cảm động: “Cô bằng lòng ra tay giúp đỡ chúng tôi, sau này chính là khách quý của tất cả thú nhân, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chữa bệnh miễn phí cho mọi người chỉ một lần này thôi. Nếu muốn giải quyết vấn đề lâu dài, mọi người vẫn cần một khoang y tế tiên tiến. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ mọi người, bao gồm cả nhiên liệu vân vân, tôi đều có thể kiếm được. Tất nhiên, để đổi lại, mọi người cũng phải giúp tôi làm một số việc.”

Cô vừa dùng hệ thống quét qua tình trạng cơ thể của thú nhân, vậy mà phát hiện trên người bọn họ đều có dấu hiệu suy dinh dưỡng.

Suy đi tính lại, đại khái là do bữa ăn quá đơn điệu, thiếu hụt dinh dưỡng. Hơn nữa nhìn nước ở dòng sông đen kia cũng không được sạch sẽ cho lắm.

Tinh cầu này không có thực vật, động vật cũng ít ỏi, có cảm giác là một vấn đề lớn.

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, dự định giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Giúp thú nhân kiếm thêm một chút động thực vật, cải tạo môi trường sống, mở rộng thực đơn, biến nơi này thành một tinh cầu có thể sinh sống tốt hơn.

Nếu có thể khiến thú nhân sống một cuộc sống tốt hơn, cô cũng có thể nhận được rất nhiều tín ngưỡng lực, coi như là đã nhận được thù lao.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không tiện nói rõ với thú nhân.

Thịnh Quân chỉ nói mình phải hoàn thành một KPI cải tạo tinh cầu, hy vọng thú nhân phối hợp.

Các thú nhân nghe vậy cũng không hề từ chối.

Quê hương của bọn họ đã đủ lạc hậu rồi, chắc cải tạo thêm nữa cũng không đến nỗi nào.

Hơn nữa, có vẻ vị Nhân tộc này có bản lĩnh thật, chi bằng cứ để cô thử xem sao!

Sau khi nhận được sự đồng ý của thú nhân, trước tiên Thịnh Quân dùng đan dược chữa khỏi bệnh cho tất cả thú nhân.

Sau đó phẩy tay một cái, triệu hồi bốn máy bán hàng tự động khổng lồ ra.

Cải tạo tinh cầu cần một khoảng thời gian nhất định, trước lúc đó, cô có thể cho thú nhân ăn cơm ngon trước, giảm bớt trạng thái suy nhược do thiếu dinh dưỡng gây ra.

Coi như cho người khác ăn uống no nê cũng là sở trường của Thịnh Quân.

“Vừa rồi tôi nghe mọi người nói, ngày thường luôn không được ăn no, không được ăn no thì không thể làm việc tốt được, như vậy đi, mọi người giúp tôi, tôi cũng có thể bao ăn cho mọi người.”

Vừa nói, cô vừa chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh.

Trong bốn máy bán hàng tự động khổng lồ này, có ba máy bán cơm hộp, còn có thêm oden, bánh bao, đùi gà và các loại đồ ăn nhẹ đơn giản, kiểu dáng cũng gần giống với đồ bán trong cửa hàng tiện lợi hiện đại. Nhưng mà đương nhiên đồ ăn do cô cung cấp có giá trị dinh dưỡng cao hơn, cũng lành mạnh hơn.

Máy bán hàng tự động cuối cùng bán toàn đồ uống, có nước lọc, sữa đậu nành, còn có các loại canh hầm bổ dưỡng. Nhìn chung chủng loại phong phú, bày ra trước mặt thú nhân, không khác gì một bữa tiệc buffet siêu sang trọng.

Thịnh Quân phẩy tay một cái, tấm kính che phủ trên máy bán hàng tự động liền được cất đi, mùi hương của các loại đồ ăn lập tức xông thẳng vào mũi thú nhân.

Vốn khứu giác của thú nhân đã nhạy bén, ngửi thấy mùi của những thứ này, chỉ cảm thấy hồn phách như bị câu đi mất.

Tất cả đều trừng lớn mắt.

“Những thứ này, đều cho chúng tôi ăn sao?” Nữ thú nhân tai hổ nuốt nước miếng, không dám tin hỏi.

Thịnh Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người cứ tự nhiên đi, có thể ăn đến khi no thì thôi.”

Dù sao cô cũng cung cấp đủ nhiều.

Vốn dĩ các thú nhân có tính cách hào sảng, nghe cô nói vậy thì không khách sáo nữa, nhanh chóng chen chúc vây máy bán hàng tự động thành một vòng.

“Cái này thơm quá, tôi muốn một phần cái này, ừm, cơm đùi gà teriyaki cắt dày!”

“Phải dùng thìa sao? Cảm giác có vẻ khá phiền phức, tôi có thể dùng móng vuốt trực tiếp bốc ăn được không?”

“Không sao, tôi có thể trực tiếp dùng miệng gặm ăn!”

Các thú nhân nhanh chóng nhận được phần cơm của mình, lại được Thịnh Quân hướng dẫn chọn canh hoặc nước, ngồi ngay tại chỗ ăn.

Các thú nhân chọn cơm đùi gà tò mò gắp một miếng đùi gà lên: “Miếng thịt này nhìn mềm thật đấy, không biết rốt cuộc loại tinh thú gọi là gà này trông như thế nào.”

Ở đây, cách gọi các loại thú đều khác với những gì Thịnh Quân biết.

Ví dụ như tiểu thú nhân được cô cứu, thực ra gọi là tộc Cách Phân, chỉ là nhìn giống với chó con trong nhận thức của Thịnh Quân, nhưng bản chất lại không giống nhau.

Theo như Thịnh Quân quan sát, nơi đây hoàn toàn không có một loại thú nhân nào giống gà, cũng không có heo bò cừu.

Coi như là hoàn toàn khác với thực đơn mà cô cung cấp.

Các thú nhân vụng về cầm thìa, đưa một miếng đùi gà lớn vào miệng. Thịt gà tẩm sốt teriyaki hoàn toàn không có xương, cắn một miếng, mềm ngon mọng nước lại xen lẫn vị mặn ngọt mới lạ.

Vậy mà không hề có chút tanh m.á.u nào, chỉ cảm nhận được vị ngon của món ăn!

Thú nhân ngẩn người hồi lâu, giống như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Thịt gà teriyaki tác động quá lớn đến nó, khiến vị giác của nó gần như muốn hét lên.

Cảm giác bùng nổ này, giống như trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người nguyên thủy thành người hiện đại. Từ đó não bộ mở ra một khu vực mới, tràn đầy cảm ngộ về món ăn ngon.

Ngẩn người một lúc, lại lưu luyến nhai miếng thịt trong miệng vài cái, nó không nhịn được vỗ mạnh vào mặt mình một cái!

“Trời ạ! Cái lưỡi này, trước kia ta thật sự đã bạc đãi ngươi, thì ra ngươi có thể nếm ra hương vị phức tạp đến vậy, trước kia ta đã cho ngươi ăn thứ gì thế này! Hu hu hu!”

Thú nhân này không phải là trường hợp cá biệt.

Những thú nhân khác cũng ăn đến phát điên.

“Phần cơm bò sốt trứng kiểu Nhật này chính là ân ban của vũ trụ, là cam lộ do thú thần nhả ra, thịt bò ơi, ta ca ngợi ngươi!”

“Thịt bò gì chứ? Ta tuyên bố miếng gà cà ri trong miệng ta mới là thứ đáng được ca ngợi nhất! Trời ạ, còn có cả canh gà này nữa! Gà thú không chỉ thịt ngon, mà còn có thể nấu thành canh ngon như vậy, rõ ràng thứ đáng được ca ngợi nhất là gà thú!”

“Ta đồng ý, ca ngợi gà thú!”

“Ca ngợi gà!”

“Thật là những kẻ không có lộc ăn! Là thú nhân, cơm thịt ba chỉ xào rau cải mới là thứ đáng được ca ngợi nhất, nó được làm ra từ thứ gì vậy... À đúng rồi, là thịt heo! Vậy ta phải ca ngợi heo thú!”

Có thú nhân uống một ngụm nước lọc mà Thịnh Quân đưa, uống đến mức nước mắt lưng tròng: “Đây vậy mà là nước sao? Vậy mà nước lại có màu sắc trong veo, hương vị ngọt ngào như vậy!”

“Thì ra nước có thể không đắng cũng không chát, thì ra nước lại dịu nhẹ như vậy!”

“Ta hiểu rồi, thứ đáng ca ngợi nhất không phải là gà cũng không phải là heo, mà là Thịnh Quân đại vương mới đúng, bởi vì có cô ấy, chúng ta mới có thể được ăn những món ăn ngon như vậy, được uống thứ nước ngọt ngào như vậy!”

“Ca ngợi Thịnh Quân đại vương!!”

Đại vương là cách gọi tôn kính nhất của thú nhân dành cho khách quý. Có thể ban đầu không phải từ này, nhưng bị hệ thống phiên dịch vũ trụ của Thịnh Quân dịch ra, đại vương chính là từ ngữ gần với nghĩa nhất, đây cũng là sự khác biệt văn hóa không thể tránh khỏi.

Theo từng tiếng “đại vương” chân thành, Thịnh Quân có chút ngẩn người.

Thật không ngờ, vậy mà bản thân lại có một ngày được làm đại vương của thú nhân.

Thế giới này thật kỳ diệu!

Sau khi ăn uống no nê, công cuộc xây dựng tinh cầu thú nhân liền được triển khai rầm rộ.

Thông qua máy bán hàng tự động, Thịnh Quân đã điều phối rất nhiều linh thực phù hợp từ thế giới mới hồi phục linh khí đến đây.

Những linh thực này không kén chọn môi trường sinh trưởng, trồng rất nhanh, còn có thể tỏa ra linh khí thanh lọc không khí.

Trồng bên dòng sông đen, nguồn nước cũng dần dần trở nên trong sạch.

Trong môi trường linh thực sum suê, những thú nhân như được giải phóng bản tính ẩn sâu trong tâm hồn, nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, tự do như cá trở về với nước.

Có lẽ, trời sinh loài thú đã rất thích hợp để sống trong tự nhiên.

Khi mà sắc xanh tràn ngập khắp nửa tinh cầu thú nhân, Thịnh Quân bắt đầu dạy họ cách cày cấy trồng trọt, lại mang rất nhiều gia cầm gia súc linh thú như gà, vịt đến, dạy họ chăn nuôi.

Đã được nếm qua hương vị thơm ngon của lương thực và thịt, thú nhân cũng đặc biệt để tâm tới những vấn đề này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 466: Ngoại truyện 27



Không cần phải nói, trời sinh đã sở hữu một thân thể cường tráng, quả thực bọn họ chính là thánh thể cho việc đồng áng, một người có thể đẩy mười con bò, không bao lâu đã làm đâu ra đấy, hơn nữa hiệu suất cực cao, thu hoạch bội thu.

Thấy thú nhân lợi hại như vậy, Thịnh Quân liền tặng toàn bộ sách dạy nấu ăn mà trước đây đã thu thập được cho bọn họ.

Thú nhân như nhặt được bảo bối, cảm kích đến rơi nước mắt, dự định coi nó như bảo vật gia truyền quan trọng nhất.

Ban đầu, Thịnh Quân dự định sau khi thú nhân cải tạo tinh cầu xong sẽ tặng cho bọn họ một chiếc khoang y tế.

Nhưng thú nhân đã mở ra cánh cửa chăn nuôi trồng trọt lại từ chối ý tốt của cô.

“Cô đã giúp chúng tôi đủ nhiều rồi, những thứ tiếp theo, hãy để chúng tôi tự tay mình kiếm lấy!” Thú nhân tai hổ cười tủm tỉm nói, còn nhiệt tình mời Thịnh Quân sờ chiếc đuôi dài lông xù của mình.

Gần đây, bọn họ dự định bán nông sản và mỹ thực trên tinh võng, tin rằng toàn bộ vũ trụ sẽ không ai có thể từ chối một phần cơm gà ngon lành.

Thú nhân tràn đầy niềm tin vào tương lai.



Cuộc sống của thú nhân đã đi vào quỹ đạo, Thịnh Quân liền dự định rời đi, đến nơi khác dạo chơi.

Trong những ngày tháng dừng chân trên tinh cầu thú nhân, cô cũng đã dò la được không ít thông tin.

Trong vũ trụ này tồn tại rất nhiều loại người ngoài hành tinh khác nhau, ví dụ như người tinh cầu Nhuyễn Tinh có hình dạng giống như thạch.

Đây là thông tin mà Thịnh Quân nghe được từ một thú nhân khi chia sẻ đồ ăn vặt với bọn họ, thú nhân này đã ăn thạch.

Người Nhuyễn Tinh và thú nhân có mối quan hệ khá tốt.

Theo đề nghị của thú nhân, Thịnh Quân cũng đã gửi tặng một lô thạch cho người Nhuyễn Tinh, kết quả bất ngờ phát hiện ra rằng những viên thạch đó lại có thể kéo dài tuổi thọ và chữa lành vết thương cho họ.

Kể từ khi sinh ra, Người Nhuyễn Tinh sẽ bước vào trạng thái hao mòn, cho đến khi giọt thạch cuối cùng biến mất hoàn toàn thì sẽ chính thức kết thúc sinh mệnh của mình.

Đối mặt với sự hao mòn như vậy, người Nhuyễn Tinh vẫn luôn bất lực. Không ngờ rằng sự xuất hiện của thạch của Thịnh Quân đã mang đến hy vọng cho cả tộc.

Điều này có nghĩa là, chỉ cần có đủ thạch, người Nhuyễn Tinh có thể sống rất lâu rất lâu, bị thương cũng có thể chữa trị kịp thời.

Mặc dù người Nhuyễn Tinh rất vui mừng, nhưng Thịnh Quân vẫn ân cần dặn dò những người ngoài hành tinh ngon miệng này nên chú ý an toàn trong cuộc sống hằng ngày.

Dù sao, bị thương còn có thể cứu chữa, nhưng một khi đã bị ăn hết thì rất khó cứu.

Thông qua người Nhuyễn Tinh, Thịnh Quân còn quen biết thêm một chủng người ngoài hành tinh mới, tên là “người Phát Tinh”.

Người Phát Tinh là tộc người tương đối giàu có mà Thịnh Quân từng gặp, trông bọn họ rất đáng yêu, có chút giống bạch tuộc gỗ nhỏ, trên đỉnh đầu mỗi người đều có một chùm lông màu hồng rậm rạp.

Bộ lông này chính là niềm tự hào của người Phát Tinh.

Màu sắc đẹp mắt, chất liệu bóng mượt, sờ vào lại mềm mại như lụa.

Nghe nói vì để dưỡng lông, người Phát Tinh sẽ sử dụng một loại máy gội đầu chuyên dụng, vừa gội vừa dưỡng rất tiện lợi.

Sau khi biết được sở thích của người Phát Tinh, lần đầu gặp mặt, Thịnh Quân đã tặng cho bọn họ một lô sản phẩm chăm sóc tóc.

Ban đầu, người Phát Tinh chỉ lịch sự nhận lấy.

Nhưng rất nhanh, có người đã thử sử dụng những sản phẩm chăm sóc tóc này, mái tóc bắt đầu tỏa ra hương hoa nồng nàn quyến rũ.

Phải biết rằng, trong vũ trụ này, đã không còn loài thực vật nào có thể tỏa ra hương thơm thuần khiết như vậy nữa. Các chủng tộc trong vũ trụ cũng hoàn toàn không sử dụng nước hoa, chứ đừng nói đến hương thơm thuần túy của thực vật.

Hầu như tất cả người Phát Tinh đều yêu thích những loại dầu gội và dầu xả thơm phức này ngay lập tức.

Họ coi trọng mái tóc của mình hơn Thịnh Quân tưởng tượng rất nhiều, không chỉ gửi rất nhiều tinh tệ đến để mua dầu gội, mà giá trị tín ngưỡng cũng tăng vọt.

Thịnh Quân còn có thể làm gì, đương nhiên là để lại một cái máy bán hàng tự động bán dầu gội trên tinh cầu Phát Tinh.

Khoảng thời gian sau đó, cô lại đến thăm thú một số chủng tộc ngoài hành tinh kỳ lạ khác, sau đó dự định đến địa giới của loài người dạo chơi.

Hệ thống đã tìm thấy một số thông tin về loài người trên tinh võng, nhưng có vẻ như đều rất chính thức.

Vì vậy, Thịnh Quân đã phỏng vấn ngẫu nhiên một số người ngoài hành tinh và biết được kha khá tình hình thực tế.

“Ừ, Nhân tộc là một chủng tộc kỳ quái. Bọn họ rất thông thái, luôn có thể sáng tạo được rất nhiều thứ, phát triển khoa học kỹ thuật vô cùng tân tiến… Nhưng, ta luôn cảm thấy bọn họ rất đáng sợ, bọn họ không biết khóc cũng không biết cười, làm thế nào thì gương mặt cũng vô cảm, rất vô cảm, cứ lạnh như băng vậy.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 467: Ngoại truyện 28



“Ồ đúng rồi, trong Nhân tộc còn có một chuyện kỳ lạ. Theo lý thuyết, chắc hẳn tuổi thọ bây giờ của Nhân tộc phải chừng ba trăm năm mới đúng, nhưng trong một lần thống kê gần đây, đa số Nhân tộc đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, hơn nữa mấy con số này còn đang có xu hướng giảm dần!”

Tin tức này khiến Thịnh Quân không thể tin nổi.

Nhân tộc có tuổi thọ ba trăm năm, nhưng đa số con người đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, rõ ràng chuyện này rất không bình thường.

Cô không trì hoãn nữa, nhanh chóng tạm biệt nhân thú và những người bạn chủng tộc khác ngoài vũ trụ, cô ngồi lên máy bán hàng lao vào vũ trụ, phóng thẳng đến lãnh địa của Nhân tộc.

Thịnh Quân cũng khá may mắn, lúc cô đang bay trên đường đã nhìn thấy một phi thuyền vũ trụ của Nhân tộc ở phía xa, công nghệ hoàn hảo tiên tiến.

Cô định mượn cớ để lên phi thuyền.

Để bớt phiền phức, Thịnh Quân biến bề ngoài của máy bán hàng thành phi thuyền nhỏ một người ngồi, giả vờ như đang lạc đường trong vũ trụ, bay đến chiếc phi thuyền kia nhờ giúp đỡ.

Nhưng điều khiến Thịnh Quân không ngờ rằng, chiếc phi thuyền kia không hề dừng lại, nó như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế mà nhanh chóng bay đi.

“Ủa, phi thuyền tiên tiến như vậy phải phát hiện ra mình mới đúng chứ… Chắc là đang cảnh giác nhỉ?” Thịnh Quân cũng không nghĩ ra.

Cô tiếp tục bay trong vũ trụ, nhanh chóng gặp phải một chiếc phi thuyền khác.

Dường như chiếc phi thuyền này có hơi cũ, nhưng lúc cô phát tín hiệu xin giúp đỡ, nó đã nhanh chóng dừng lại, phóng tín hiệu chấp nhận cô.

Thịnh Quân nhanh chóng leo lên phi thuyền kia, trên phi thuyền có bốn người trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo bảo hộ, gương mặt vô cùng đẹp, ngũ quan rõ nét góc cạnh, có cảm giác là con lai.

“Tôi tên là Sinh Lãng Kiền, cô tên là gì? Cô dũng cảm thật đấy, vậy mà dám ra ngoài vũ trụ một mình!” Một nam sinh tóc màu hạt dẻ vui vẻ nói chuyện với Thịnh Quân.

Có lẽ vì vấn đề phiên dịch, nghe tên của anh ta có hơi kỳ lạ.

Thịnh Quân nhanh chóng nói tên mình ra, người kia lại không lộ ra vẻ mặt khác thường nào.

“Tôi mất trí nhớ, cũng không biết mình là ai, lúc tỉnh lại thì thấy ở trong phi thuyền…” Thịnh Quân tự bịa ra một câu chuyện quê mùa cho mình.

Nhưng dường như nhóm người Sinh Lãng Kiền không hề nghi ngờ, ngược lại còn vô cùng đồng cảm với cô.

“Trị mấy bệnh liên quan đến não rất tốn tiền, nếu cô không có nhiều tiền, e rằng cũng không thể tìm được ký ức của mình ngay được.” Sinh Lãng Kiền nói: “Hơn nữa trên người cô cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, ngay cả ký ức cũng không, chuyện này trong vũ trụ được xem là không có hộ khẩu, không thể đến được đa số các tinh cầu của Nhân tộc rồi.”

“Thôi xem như cô may mắn nên gặp được chúng tôi, mặc dù ở chỗ chúng tôi rất nghèo, cũng có hơi rối loạn, nhưng những người ở đó cũng giống như cô vậy, cô tạm ở lại chỗ đó một khoảng thời gian là tốt nhất!”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đến từ tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân cũng không xa lạ gì với chỗ này, lúc trước cô dùng hệ thống kiểm tra cũng đã từng nhìn thấy, nơi này là một trong những tinh cầu cấp thấp nhất, có rất nhiều người gọi đó là hành tinh rác.

Trong tinh c của Nhân tộc có rất nhiều tinh cầu nhỏ, những tinh cầu này bị phân chia thành các bậc ba sáu chín.

Đa số các tinh cầu đều rất giàu có, mặc dù có một số khác không giàu như thế, nhưng cũng ở mức tầm trung, chỉ có một số rất ít là thuộc hành tinh rác cấp thấp, ở đó chứa tất cả những người nghèo khổ hoặc là những người sát biên giới có thân phận khác thường.

Thịnh Quân lại hỏi một vài tình huống cụ thể ở tinh cầu Thiết Tiết, nhóm người Sinh Lãng Kiền cũng không hề giấu giếm điều gì.

“Đừng thấy chỗ chúng tôi bị gọi là hành tinh rác mà nhầm, người ở đó đều có tuổi thọ cao hơn những người ở tinh vực cấp cao rất nhiều đấy!”

Lại nghe chủ đề liên quan đến tuổi thọ nên Thịnh Quân hỏi: “Tại sao vậy?”

Sinh Lãng Kiền sờ sờ cằm nói: “Đại khái là vì cho dù có thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tự sát? Dù sao còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, rất nhiều thứ muốn mua mà vẫn chưa mua được, còn có rất nhiều việc mà mình vẫn chưa thực hiện được, tại sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy chứ? Nhưng những người cấp cao kia thì chưa chắc, vừa sinh ra đã không thiếu thứ gì, xem ra là trống trải lắm, tỷ lệ tự sát ở tinh vực cấp cao cao ghê lắm.”

“Nhắc đến cũng thấy lạ, có rất nhiều người ở tinh vực cấp cao, vì muốn điều chỉnh tâm trạng, hạ tỷ lệ tự sát nên cố ý đến hành tinh rác để sống đấy. Nhưng họ vẫn không thể ngừng suy nghĩ tự sát trong đầu lại được. Cũng chỉ có những người bản địa sống ở hành tinh rác như chúng tôi mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ muốn tự sát đáng nguyền rủa kia.”

Thì ra tỷ lệ tự sát cao là nguyên nhân khiến cho tuổi thọ trung bình của Nhân tộc lại ngắn như vậy… Nhưng lẽ ra cho dù ở trong điều kiện hiểm ác thế nào, d*c v*ng của con người đều rất lớn mà, sẽ không vì cuộc sống vô vị nên mới tự sát mới đúng chứ nhỉ?

Thịnh Quân hơi nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ này của Sinh Lãng Kiền, hình như anh ta cũng không biết câu trả lời nên thôi cô không hỏi nữa.

Phi thuyền cũ nhanh chóng đưa cô trở về tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân chưa từng nhìn thấy phong cách kiến trúc và các loại phương tiện như ở đây, nhưng nó hoàn toàn mang theo hơi thở khoa học kỹ thuật, chỉ là bề ngoài gợi cảm giác cổ xưa rất rõ ràng, tất cả mọi thứ đều đã cũ kỹ rồi.

“Cũng không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể dùng đồ mà tinh vực cấp cao vứt đi. Có lúc đào phải đồ phế thải không dùng được nữa, còn phải tự tháo tháo lắp lắp, ráp lại thành thứ có thể sử dụng được.” Sinh Lãng Kiền giải thích.

Bọn họ vừa đi trên đường vừa nói chuyện.

Trị an ở tinh cầu Thiết Tiết có hơi bất ổn, nhưng đa số cư dân đều rất đoàn kết, có người gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ gặp được người có thể giúp được mình.

“Cuộc sống của mọi người đã không tốt rồi, nếu còn không giúp đỡ lẫn nhau nữa thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đưa Thịnh Quân đến một quán ăn.

Bọn họ tự mua nguyên liệu nấu ăn xong thì đưa vào máy xử lý thức ăn ở ngay bên cạnh, chờ phần cơm nước của mình được đưa ra.

“Người ở các tinh cầu cấp cao đều uống dịch dinh dưỡng, thứ đó vừa tiện vừa nhanh, cũng rất đầy đủ dinh dưỡng, cho nên bọn họ đều rất cao lớn cường tráng. Chúng tôi thì chỉ có thể tự tay làm để lấp bụng, ăn cũng không dinh dưỡng lắm, hy vọng cô không chê.” Sinh Lãng Kiền đưa một phần cơm sang: “Nè, bữa này xem như tôi mời. Nhưng mà tinh tệ trong túi của tôi cũng có hạn, không thể gánh nổi cuộc sống của cô, cho nên cô cũng nên mau chóng tìm công việc để sinh sống mới được.”

Thịnh Quân cúi đầu nhìn thức ăn trong tay mình, giống như một loại bùn được trang trí thêm nước sốt hoa quả ở phía trên vậy.

Cách nấu ăn ở đây cũng thật đơn giản.

Mấy người bọn họ ngồi xuống bàn ăn ở trong quán, bắt đầu ăn uống.

Thịnh Quân cũng nếm thử món ăn đặc sắc ở tinh cầu này, nó có vị chua ngọt của khoai tây nghiền, nhưng không mềm như khoai tây nghiền, tính ra thì mùi vị cũng không tệ lắm.

Mấy người ở bên cạnh bắt đầu nói chuyện.

“Đúng rồi, Sinh Lãng Kiền, anh đã xem tin tức hôm nay chưa, ở chỗ thú nhân trồng được một vài nguyên liệu nấu ăn mới, nghe nói ăn ngon lắm, tinh cầu chúng ta cũng định đến ăn thử một chút xem sao!”

“Thật hả? Nhưng mà không phải điều kiện ở tinh cầu thú nhân rất tệ sao?”

“Vậy là anh không biết rồi, trước đó không lâu trên tinh võng cũng lan truyền, tinh cầu thú nhân đã tìm được một phương pháp thay đổi hoàn cảnh sống, chắc bây giờ đã không còn dáng vẻ trơ trụi như trước nữa rồi!”

“Hâm mộ thật đấy, các thú nhân có thêm một con đường phát tài, khi nào chúng ta mới có thể tìm được cách làm giàu đây??”

Nghe đến đây, Thịnh Quân không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu như kiếm được tiền, mọi người định làm gì thế?”

“Đương nhiên là cải thiện điều kiện sống của tinh cầu chúng ta rồi! Những thứ mà tinh vực cấp cao có, nhất định chúng ta cũng phải có!” Mọi người không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Mọi người chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến tinh vực cấp cao sao?” Thịnh Quân hỏi.

Sinh Lãng Kiền lắc đầu: “Đương nhiên là chưa. Tôi đã từng đến tinh cầu A để làm công một khoảng thời gian rồi, không biết tại sao mà người ở đó đều mang dáng vẻ âm trầm c.h.ế.t chóc, nhìn chẳng giống người sống chút nào! Cảm giác kia quá áp lực, tinh cầu Thiết Tiết vẫn tốt hơn. Nghèo thì có nghèo thật, nhưng chỉ cần chúng ta chịu cố gắng thì có thể khiến nó trở nên tốt hơn.”

“Thật ra điều kiện bây giờ ở đây mà so với trăm năm trước thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi! Sự cố gắng của chúng ta cũng rất có ích!”

Thịnh Quân gật đầu một cái: “Ra là vậy.”

Cô cũng không xa lạ gì với dáng vẻ tràn đầy hy vọng của bọn họ.

Cô đã gặp rất nhiều vẻ mặt giống như thế này. Như vậy rất tốt.

Thịnh Quân nhanh chóng đổi đề tài, cô hỏi quá trình hình thành và phát triển của tinh cầu Thiết Tiết và tinh vực cấp cao xuất hiện có gì khác nhau.

Sinh Lãng Kiền suy nghĩ một chút mới nói: “Những đứa trẻ được sinh ra ở chỗ chúng tôi không có kiến thức truyền thừa nào dùng được cả, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để học tập, cho nên thời gian để chúng tôi học tập những thứ kia sẽ khá dài, hiệu suất cũng thấp hơn so với những người thuộc tinh vực cấp cao vừa sinh ra đã có một lượng kiến thức siêu lớn trong đầu kia. Vì thế cũng rất khó để phát triển khoa học kỹ thuật tiên tiến.”

“Lại càng không cần phải nhắc đến vấn đề ăn uống, chúng tôi không có dịch dinh dưỡng, cơ thể cũng không cao lớn rắn chắc được như bọn họ.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 468: Ngoại truyện 29



“Ừm… Bởi vì điều kiện lạc hậu, trên tinh võng cũng chỉ dùng quyền hạn cấp thấp nhất, không thể mở bất kỳ chức năng liên quan đến giải trí nào, cho nên cũng chỉ có thể tự làm một vài trò chơi nhỏ để tự tận hưởng thôi. Hơn nữa phi thuyền của tinh cầu cũng có hạn, không phải ai cũng có cơ hội lên phi thuyền ngao du vũ trụ, có rất nhiều người đã sống ở tinh cầu Thiết Tiết cả đời, không có cách nào rời đi cả…”

Thịnh Quân ghi lại những thông tin mà anh ta vừa nói ra trong lòng.

Ở chỗ cô lại có thể có được quyền hạn cấp cao nhất trên tinh võng.

Thịnh Quân một lúc làm cả hai việc, cô vừa nghe vừa tranh thủ dạo một vòng quanh khu giải trí trên tinh võng.

Khoa học kỹ thuật của các tinh cầu phát triển, phim ảnh đạt đến trình độ kỹ thuật thông tin vô cùng hoàn thiện, hơn nữa sau đó tinh thần thể của con người có thể khiến người ta trải nghiệm cảm giác được lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Thịnh Quân xem phim một hồi, lại nghe thêm hai bài hát, cô bất chợt nhíu mày.

Cô phát hiện ra có những chỗ rất kỳ quái.

Không thể nói là không tốt, nhưng dường như kỹ thuật công nghệ đang bị lạm dụng quá mức, cô có cảm giác như mọi thứ đều dựa vào kỹ thuật, mà so với những tác phẩm chất lượng tốt trong lòng cô, những thứ này hoàn toàn thiếu đi tình cảm bên trong.

Cô nghĩ đến những gì Sinh Lãng Kiền nói, sau khi những đứa trẻ ở tinh vực cấp cao được sinh ra, bọn chúng đều dùng những kiến thức truyền thừa trong đầu để tiến hành học tập.

Cô kiểm tra thật cẩn thận các mục kiến thức, lại phát hiện dường như đều là những nội dung học thuật khô khan.

Cho dù là tâm lý học mang theo sắc thái văn nhân, nhưng trong đó cũng đầy phân tích lý tính và số liệu.

Các tinh cầu cũng có thơ ca, nhưng lại không có chút mỹ cảm nào cả, nó cũng thiếu đi nhân tính và cảm xúc của con người giống như những bộ phim và ca khúc kia.

Thịnh Quân không khỏi nghĩ đến chiếc phi thuyền mà cô gặp phải trong vũ trụ.

Người ở tinh vực cấp cao, từ khi bắt đầu sinh ra, bọn họ đã hoàn toàn không khác gì những công cụ có trí năng cả.

Từ nhỏ đến lớn bọn họ đã tiếp nhận những thứ lạnh lẽo, cuộc sống đủ đầy, dường như chưa bao giờ gặp phải trắc trở, cũng không thể trải qua việc phải xem xét lại bản thân, người trưởng thành như thế sẽ còn cảm xúc sao?

Tỷ lệ tự sát cao như vậy, có phải là do khuyết thiếu cảm xúc tạo thành hay không?

Nếu như nhiều đời người đều trải qua cuộc sống như vậy, có phải đã bắt đầu bật chế độ thoái hóa về mặt cảm xúc rồi không?

Theo như những gì Sinh Lãng Kiền nói, người ở các tinh cầu cấp cao đều vô cảm, từ trước đến nay bọn họ đều không gây thương tổn đến người của tinh cầu cấp thấp, đương nhiên cũng sẽ không đưa tay trợ giúp, bọn họ chỉ có đúng một loại cảm xúc là lạnh lùng vậy thôi.

Bởi vì nguyên nhân này, và việc tuổi thọ trung bình của người cấp cao giảm dần, cho nên mọi người ở hành tinh rác không thù ghét người giàu lắm, thậm chí có lúc còn hơi đồng cảm với người ta.

Cũng xem như là đạt được cân bằng cảm xúc nhỉ.

Muốn nhận được tín ngưỡng trong tình trạng thế này, với Thịnh Quân thì đây cũng là một loại khiêu chiến khá lớn.

Đối với cư dân của tinh cầu Thiết Tiết, cô có thể nghĩ cách giúp bọn họ có cuộc sống vật chất tốt hơn. Nhưng với những người ở các tinh cầu cao cấp, bọn họ cần lấp đầy tâm linh và tinh thần trống rỗng của mình hơn.

Vấn đề sau còn khó giải quyết hơn cả vấn đề trước, nhưng với tình trạng như bây giờ, hai phe lại có thể cân bằng một cách vi diệu.

Nhưng nếu phá vỡ cục diện này, có lẽ hai phe sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng mà đây cũng không phải là đường cùng——

“Thật ra tôi có một cách có thể giúp mọi người làm giàu. Mọi người có muốn tin tưởng tôi không?” Thịnh Quân cảm thấy cơ hội đã đến rồi, bỗng nhiên cô cười nói với bọn họ.

“À thì, cô vẫn ổn chứ? Sao tự nhiên lại nói như thế?”

Dường như Sinh Lãng Kiền hơi xoắn xuýt, anh ta đưa tay muốn sờ trán Thịnh Quân thử xem có phải cô bị sốt rồi không.

Lúc này, bỗng nhiên sau lưng Thịnh Quân xuất hiện một người máy quét dọn, hắn kịp thời chặn tay của Sinh Lãng Kiền lại, ngăn cản hành động của anh ta.

Người máy nhanh chóng biến thành hình người, hắn lạnh lùng đáp xuống giữa hai người khiến nhóm người Sinh Lãng Kiền bị dọa cho nhảy dựng cả lên.

“Xin lỗi, thật ra lúc trước tôi đã giấu mọi người, tôi không bị mất trí nhớ.” Thịnh Quân đẩy Hai Con sang một bên, thành thật lên tiếng xin lỗi nhóm người Sinh Lãng Kiền.

Cô không giải thích rõ ràng lai lịch của mình mà chỉ nói về thành tích chói lóa của mình ở tinh cầu thú nhân, Phát Tinh và các tinh cầu khác, còn lôi thú nhân tai hổ ra để chứng minh cho mình.

“Đây là chuyện về tôi, tôi có thể giúp đỡ mọi người.” Cô nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 469: Ngoại truyện 30



Nhóm người Sinh Lãng Kiền vô cùng kinh ngạc, không ngờ tinh cầu thú nhân thay đổi là nhờ vào công lao của cô.

Bọn họ lại nhớ đến người máy với trình độ khoa học kỹ thuật không hề bình thường ban nãy.

Cho dù người ở tinh cầu Thiết Tiết có trải qua đủ các việc thì đầu óc của bọn họ cũng không thể hoạt động nhanh nhạy ngay được.

“Tôi tin tưởng cô, nhưng cụ thể thì cô định làm gì để giúp chúng tôi đây?” Sinh Lãng Kiền tò mò hỏi.

Thịnh Quân phất phất tay, gọi máy bán hàng của mình ra: “Anh có thể đưa tay lên đây, xem thử bản thân sẽ rút được thứ gì.”

Sinh Lãng Kiền đi đến, anh ta ngoan ngoãn làm theo, sau đó nhanh chóng thấy máy bán hàng phun ra một cái hộp nhỏ.

Anh ta ấn vào cái nút trên hộp, đột nhiên cái hộp phát ra tiếng nhạc.

Âm thanh máy móc vờn quanh, nhóm người Sinh Lãng Kiền chưa từng được nghe giai điệu thế này, rõ ràng không có lời ca, chỉ là một đoạn nhạc nhưng có thể nghe ra cảm xúc lúc thì đau thương khi thì buồn bã ở trong đó.

Thì ra là ‘Lương Chúc’.

Đoạn nhạc kết thúc, tất cả mọi người vẫn im lặng, rất lâu sau cũng chưa thể tỉnh táo lại.

“Ồ, tôi vừa nghe được cái gì thế, âm thanh vô cùng tự nhiên…” Sinh Lãng Kiền lau mắt, phát hiện không biết từ khi nào mà bản thân lại rơi nước mắt đầy mặt thế này.

Bình thường bọn họ cũng có nghe nhạc, nhưng tất cả đều là những bài hát bình thường của các tinh cầu. Thỉnh thoảng trong lúc làm việc hay sinh hoạt hằng ngày cũng sẽ có người lơ đãng ngâm nga theo giai điệu, nhưng nếu so sánh với bài hát ban nãy, bài hát của bọn họ giống như tạp âm vậy.

“Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy cơ thể của tôi như đang sống lại vậy, ý tôi là tôi cảm thấy cả người mình tràn ngập năng lượng kỳ quái, ồ, được rồi, tôi cũng không thể nào diễn tả tình trạng bây giờ của mình, tóm lại tôi chưa bao giờ có cảm giác thế này!” Một người lên tiếng: “Tôi có thể nghe lại bài hát đó một lần nữa không?”

“Đương nhiên, chỉ cần nhấn vào cái nút trên hộp, nó sẽ phát lại lần nữa.” Thịnh Quân nói.

Sinh Lãng Kiền nhanh chóng làm theo, âm nhạc du dương lại vang lên lần nữa.

Lúc trước người ở Lam Tinh đã dùng cả trái tim mình để tạo ra bài hát, chúng xuất hiện ở các tinh cầu, giống như đấng sáng thế lần đầu tạo ra ngọn lửa, tưới nước cam lộ tươi mát vào tinh thần cằn cỗi của con người.

Mọi người vội vàng đi đến bên cạnh máy bán hàng để lấy thêm hộp, bọn họ muốn nghe nhiều bài hát hơn.

Một bài hát tiếp theo vang lên, dần dần, những cư dân ở tinh cầu Thiết Tiết cũng bị hấp dẫn đến, bọn họ cùng đắm chìm trong tiếng nhạc tuyệt vời.

Đến khi mọi người tỉnh lại trong tiếng nhạc, Thịnh Quân lại đưa tay vào máy bán hàng, lần này bên trong xuất hiện một bộ phim kinh điển.

Vẫn là cái hộp nhỏ như vậy, khi nhấn nút thì xuất hiện một hình chiếu từ trên không.

Phim kinh dị, phim tình cảm, phim ma… Cho dù là bộ phim gì, nó đều đánh thẳng vào cảm xúc, mạnh mẽ ập vào nhận thức của mọi người. Mặc dù kỹ thuật của bộ phim có hạn, không thể nào chiếu được toàn bộ hình ảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất chăm chú, rung động không thể thoát ra được.

“Tôi cảm thấy khoảng thời gian trước kia tôi sống uổng phí quá rồi, thì ra trong vũ trụ còn có nhiều thứ thú vị như vậy. Đây chính là mục giải trí mà chúng ta không được xem trên tinh võng à? Rốt cuộc thì người ở những tinh cầu cấp cao còn điều gì không thỏa mãn nữa?”

Bộ phim yêu đương bịn rịn kết thúc, Sinh Lãng Kiền lên tiếng nghi ngờ, những người khác cũng phụ họa theo.

Thịnh Quân lắc đầu một cái: “Chắc anh đã hiểu lầm bọn họ rồi, tôi nghĩ, bây giờ bọn họ ra nông nổi này, chắc hẳn là vì thiếu những thứ này.”

Ban nãy thừa dịp mọi người đang xem phim, Thịnh Quân lại dạo trong tinh võng một chút.

Bởi vì khoa học kỹ thuật bây giờ quá phát triển, người ở các tinh cầu đã không cần phải tự sáng tạo ra phim ảnh và những tác phẩm nghệ thuật nữa, tất cả đều có thể dựa vào AI để hoàn thành.

Đương nhiên không ai có thể bắt bẻ kỹ thuật của AI… Chỉ là, những chế tác do con người tạo ra đầy rẫy sơ hở, trong đó còn bao gồm cả khả năng lý giải của AI, dù sao bọn chúng cũng không có cảm tình.

Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, người ở các tinh cầu và AI càng ngày càng giống nhau, dần dần mắc phải căn bệnh tinh thần nghiêm trọng.

Ngược lại thì những cư dân sinh ra trong tinh cầu Thiết Tiết lại có cuộc sống tươi mới hơn.

Nhắc mới nhớ, chuyện AI không có cảm tình đúng là mệnh đề mà con người phải nghiên cứu mãi mãi.

Thế nhưng, Thịnh Quân cảm thấy dường như hệ thống của mình và Hai Con đã thoát khỏi khả năng của những AI bình thường.
 
Back
Top Bottom