Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 450: Ngoại truyện 11



Thành phố A, đại đội cảnh sát hình sự.

“Hi, Tiểu Vu, cô nói chuyện này có quái lạ hay không chứ, mới hôm trước, bỗng dưng có hai nghi phạm đến tận cửa tự thú, còn khóc cha khóc mẹ gọi người cứu họ! Một vụ án mất tích từ nhiều năm về trước cũng được phá triệt để. Tuy điều tra ra hai người đó bị bệnh thần kinh nhưng tội đáng phải chịu cũng không ít đi chút nào, suy cho cùng thì chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, mạo danh đi học đại học thay người khác đã đành, lại còn g.i.ế.c con gái người ta nữa...”

“Thật sự kỳ lạ, ôi, nếu hung thủ thật sự của tất cả án treo đều có thể tự thú như vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể bớt được rất nhiều việc đấy!”

“Vụ án dạo gần đây tiến hành tới đâu rồi? Có tìm thấy chứng cứ mới không, nghi phạm khai chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa có... Ôi trời, trước không nói chuyện với đội trưởng Trương nữa nhé, tôi phải tiếp tục ra ngoài đi điều tra hỏi thăm đây!”

“Được, vậy cô đi đi, có gì thì nhớ liên lạc kịp thời.”

Kết thúc cuộc đối thoại trong văn phòng, Tiểu Vu kẹp văn kiện rời đi, nhanh chóng bước ra khỏi cổng của Cục Cảnh sát.

Mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng hơi chói khiến Tiểu Vu phải híp mắt lại, đầu toàn nghĩ về vụ án phải điều tra.

Đó là một vụ án g.i.ế.c người, xảy ra trong một huyện lị nhỏ ở vùng bên cạnh.

Ông chủ tiệm cắt tóc trong huyện lị bị người ta giết, lúc đó chỉ có một người câm có mặt tại hiện trường, còn chẳng để lại bất kỳ dấu vân tay nào tại đó nữa.

Mối quan hệ xã hội của ông chủ khá đơn giản, không có dây dưa thù cũ, tạm thời cũng không tìm được nhân chứng khác ở khu lân cận.

Không có thêm nhiều manh mối nên người câm đã trở thành nghi phạm lớn nhất.

Theo ngôn ngữ ký hiệu của người câm, lúc đó anh ấy gội đầu xong ngồi trên ghế chờ ông chủ cắt tóc thì ông chủ nói muốn dọn dẹp lại khu gội đầu, bảo anh ấy chờ một lát, anh ấy bèn nhắm mắt lại chờ rồi ngủ mất luôn.

Khi mở mắt ra thì đã thấy ông chủ nằm trong vũng máu, còn có một cây kéo cắm trên lồng ngực.

Rốt cuộc hung thủ là ai, anh ấy cũng không thể trông thấy.

Tóm lại, tình hình hiện tại của chuyện này vẫn khá khó nhằn. Camera giám sát trong huyện lị nhỏ bao phủ cũng không đúng chỗ nên không tìm ra thêm thông tin khách quan, chỉ có thể chạy khắp nơi cầu may.

Thở dài một hơi, cuối cùng Tiểu Vu cũng cảm nhận được cái gay gắt của ánh nắng mặt trời, vừa đảo mắt trông sang, cô ấy ngạc nhiên phát hiện không biết từ khi nào mà trước cổng Cục Cảnh sát đã xuất hiện thêm một cái máy bán hàng.

“Để ở đây cũng thực dụng lắm.”

Cô ấy lẩm bẩm rồi đi tới trước máy bán hàng, định mua một chai nước suối để giải khát.

Chọn mặt hàng xong, cô ấy móc điện thoại ra nhanh chóng quét mã thanh toán.

Có tiếng “bịch” vang lên từ khay lấy hàng bên dưới máy bán hàng.

Tiểu Vu cúi người lục tìm, sau đó móc một hộp mắt kính từ trong đó ra.

“Không phải chứ, nước của mình đâu? Chiếc mắt kính này ở đâu ra vậy?” Tiểu Vu nhíu mày, lục kỹ lại khay lấy hàng nhưng vẫn không tìm thấy chai nước mình mua.

“Máy bán hàng gặp trục trặc hả? Chắc mắt kính là của khách hàng trước đánh rơi nhỉ? Có vẻ còn là hàng mới nữa...”

Cô ấy chần chừ một hồi rồi mua thêm một chai nước, sau đó cúi người nhìn khay lấy hàng, thế nhưng cô ấy lại móc ra một hộp mắt kính nữa.

Lúc này ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thường rồi, chắc chắn cái máy bán hàng này có vấn đề.

Cũng gan lắm, dám treo đầu dê bán thịt chó ngay cổng Cục Cảnh sát.

Tiểu Vu nhanh chóng gọi vào số điện thoại chăm sóc khách hàng phía sau máy bán hàng, định phản hồi lại trường hợp của mình.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

“Alo, tôi mua hai chai nước suối của máy bán hàng bên mình, kết quả rơi xuống hai hộp mắt kính, bên trong đựng kính râm.” Tiểu Vu nói.

“Trời ạ thật xin lỗi, đây là sai sót của chúng tôi. Ngày đầu máy bán hàng được đưa vào sử dụng, có vẻ chương trình đã xảy ra vài sự cố, mang đến rắc rối như vậy cho cô, thật sự xin lỗi. Nhân viên công tác của chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành khôi phục trên đường dây khẩn cấp. Cô coi hai cái kính râm đó làm quà bồi thường cho cô luôn nhé, thế nào?” Đối phương là một cô gái ôn tồn dịu dàng.

Tiểu Vu thở dài: “Được rồi, vậy có cần tôi giúp các cô tắt máy hay là trông chừng cái máy này không? Nếu không mọi người đều mua kính râm bằng tiền mua nước suối, há chẳng phải các cô lỗ nặng rồi à.”

Đối phương cười: “Không sao đâu, không cần lo, nhân viên của chúng tôi sẽ qua đó nhanh thôi, cô không cần làm chậm trễ thì giờ tại đó đâu.”

Thấy đối phương đã nói vậy rồi, Tiểu Vu cũng không kiên trì nữa.

Quả thật cô ấy còn có chuyện phải làm.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 451: Ngoại truyện 12



Thành phố A, đại đội cảnh sát hình sự.

“Hi, Tiểu Vu, cô nói chuyện này có quái lạ hay không chứ, mới hôm trước, bỗng dưng có hai nghi phạm đến tận cửa tự thú, còn khóc cha khóc mẹ gọi người cứu họ! Một vụ án mất tích từ nhiều năm về trước cũng được phá triệt để. Tuy điều tra ra hai người đó bị bệnh thần kinh nhưng tội đáng phải chịu cũng không ít đi chút nào, suy cho cùng thì chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, mạo danh đi học đại học thay người khác đã đành, lại còn g.i.ế.c con gái người ta nữa...”

“Thật sự kỳ lạ, ôi, nếu hung thủ thật sự của tất cả án treo đều có thể tự thú như vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể bớt được rất nhiều việc đấy!”

“Vụ án dạo gần đây tiến hành tới đâu rồi? Có tìm thấy chứng cứ mới không, nghi phạm khai chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa có... Ôi trời, trước không nói chuyện với đội trưởng Trương nữa nhé, tôi phải tiếp tục ra ngoài đi điều tra hỏi thăm đây!”

“Được, vậy cô đi đi, có gì thì nhớ liên lạc kịp thời.”

Kết thúc cuộc đối thoại trong văn phòng, Tiểu Vu kẹp văn kiện rời đi, nhanh chóng bước ra khỏi cổng của Cục Cảnh sát.

Mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng hơi chói khiến Tiểu Vu phải híp mắt lại, đầu toàn nghĩ về vụ án phải điều tra.

Đó là một vụ án g.i.ế.c người, xảy ra trong một huyện lị nhỏ ở vùng bên cạnh.

Ông chủ tiệm cắt tóc trong huyện lị bị người ta giết, lúc đó chỉ có một người câm có mặt tại hiện trường, còn chẳng để lại bất kỳ dấu vân tay nào tại đó nữa.

Mối quan hệ xã hội của ông chủ khá đơn giản, không có dây dưa thù cũ, tạm thời cũng không tìm được nhân chứng khác ở khu lân cận.

Không có thêm nhiều manh mối nên người câm đã trở thành nghi phạm lớn nhất.

Theo ngôn ngữ ký hiệu của người câm, lúc đó anh ấy gội đầu xong ngồi trên ghế chờ ông chủ cắt tóc thì ông chủ nói muốn dọn dẹp lại khu gội đầu, bảo anh ấy chờ một lát, anh ấy bèn nhắm mắt lại chờ rồi ngủ mất luôn.

Khi mở mắt ra thì đã thấy ông chủ nằm trong vũng máu, còn có một cây kéo cắm trên lồng ngực.

Rốt cuộc hung thủ là ai, anh ấy cũng không thể trông thấy.

Tóm lại, tình hình hiện tại của chuyện này vẫn khá khó nhằn. Camera giám sát trong huyện lị nhỏ bao phủ cũng không đúng chỗ nên không tìm ra thêm thông tin khách quan, chỉ có thể chạy khắp nơi cầu may.

Thở dài một hơi, cuối cùng Tiểu Vu cũng cảm nhận được cái gay gắt của ánh nắng mặt trời, vừa đảo mắt trông sang, cô ấy ngạc nhiên phát hiện không biết từ khi nào mà trước cổng Cục Cảnh sát đã xuất hiện thêm một cái máy bán hàng.

“Để ở đây cũng thực dụng lắm.”

Cô ấy lẩm bẩm rồi đi tới trước máy bán hàng, định mua một chai nước suối để giải khát.

Chọn mặt hàng xong, cô ấy móc điện thoại ra nhanh chóng quét mã thanh toán.

Có tiếng “bịch” vang lên từ khay lấy hàng bên dưới máy bán hàng.

Tiểu Vu cúi người lục tìm, sau đó móc một hộp mắt kính từ trong đó ra.

“Không phải chứ, nước của mình đâu? Chiếc mắt kính này ở đâu ra vậy?” Tiểu Vu nhíu mày, lục kỹ lại khay lấy hàng nhưng vẫn không tìm thấy chai nước mình mua.

“Máy bán hàng gặp trục trặc hả? Chắc mắt kính là của khách hàng trước đánh rơi nhỉ? Có vẻ còn là hàng mới nữa...”

Cô ấy chần chừ một hồi rồi mua thêm một chai nước, sau đó cúi người nhìn khay lấy hàng, thế nhưng cô ấy lại móc ra một hộp mắt kính nữa.

Lúc này ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thường rồi, chắc chắn cái máy bán hàng này có vấn đề.

Cũng gan lắm, dám treo đầu dê bán thịt chó ngay cổng Cục Cảnh sát.

Tiểu Vu nhanh chóng gọi vào số điện thoại chăm sóc khách hàng phía sau máy bán hàng, định phản hồi lại trường hợp của mình.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

“Alo, tôi mua hai chai nước suối của máy bán hàng bên mình, kết quả rơi xuống hai hộp mắt kính, bên trong đựng kính râm.” Tiểu Vu nói.

“Trời ạ thật xin lỗi, đây là sai sót của chúng tôi. Ngày đầu máy bán hàng được đưa vào sử dụng, có vẻ chương trình đã xảy ra vài sự cố, mang đến rắc rối như vậy cho cô, thật sự xin lỗi. Nhân viên công tác của chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành khôi phục trên đường dây khẩn cấp. Cô coi hai cái kính râm đó làm quà bồi thường cho cô luôn nhé, thế nào?” Đối phương là một cô gái ôn tồn dịu dàng.

Tiểu Vu thở dài: “Được rồi, vậy có cần tôi giúp các cô tắt máy hay là trông chừng cái máy này không? Nếu không mọi người đều mua kính râm bằng tiền mua nước suối, há chẳng phải các cô lỗ nặng rồi à.”

Đối phương cười: “Không sao đâu, không cần lo, nhân viên của chúng tôi sẽ qua đó nhanh thôi, cô không cần làm chậm trễ thì giờ tại đó đâu.”

Thấy đối phương đã nói vậy rồi, Tiểu Vu cũng không kiên trì nữa.

Quả thật cô ấy còn có chuyện phải làm.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 452: Ngoại truyện 13



Vì sự nhầm lẫn của máy bán hàng, tuy không uống được nước nhưng lại nhận được hai cái kính râm đền bù, Tiểu Vu thấy mình vẫn khá may mắn đấy chứ.

Là một chúa xui xẻo mua nước cũng không mở ra được nắp trúng thêm một chai, thì đây đã là vận may hiếm có của cô ấy rồi.

Chợt điện thoại trong túi rung lên, Tiểu Vu nhìn lướt qua màn hình một cái, tầm nhìn dưới ánh nắng hơi bị cản trở. Cô ấy ngập ngừng, mở hộp kính râm ra, móc kính râm trong đó ra đeo.

Khi trả lời tin nhắn xong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngẩng đầu định tiếp tục công tác chạy việc bên ngoài đơn vị, đúng ngay lúc này, bỗng dưng cô ấy phát hiện ra điều bất thường.

Nhìn dòng người trên phố thông qua lớp kính râm, trên người của tất cả mọi người đều có ánh sáng.

Đa số là ánh sáng trắng, trông có vẻ rất thoải mái, nhưng có số cực ít lại có ánh sáng màu đỏ nhạt.

Còn có một người, trên người còn tỏa ra màu đỏ chói lóa, khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đây là chuyện gì?

Tiểu Vu vội cởi kính râm ra, phát hiện ánh sáng kia lại biến mất, đeo kính râm lên thì ánh sáng lại xuất hiện trên người mọi người.

Lẽ nào là công nghệ khoa học gì đó mà cô ấy chưa từng thấy chăng?

Tiểu Vu lại gọi vào số điện thoại lúc nãy, nhưng lần này lại không kết nối được.

Nhất thời không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian gấp rút, cô ấy đã lãng phí không ít thì giờ rồi, giờ không thể lề mề thêm nữa, chỉ đành dẹp đi suy nghĩ trước, vội vã rời khỏi nơi này, bắt xe đến huyện lị xảy ra vụ án.

Khi đến được huyện lị, cuối cùng ánh mặt trời cũng dịu lại đôi chút. Tiểu Vu do dự một hồi, ma xui quỷ khiến lại không tháo kính râm ra mà cứ đeo nó bắt đầu đi thăm hỏi dò la tin tức.

Cô ấy để ý màu sắc trên cơ thể của những người mình đã hỏi, toàn là màu trắng cả.

Bận bịu một hồi, cũng đã thấy hơi đói.

Đúng lúc cô ấy đi đến cửa một quán bún nên định vào ăn chút lót dạ.

Trong quán có không ít người đang dùng bữa, kinh doanh phát đạt, còn có một người chạy bàn đang bận rộn.

Không nói chứ cái quán nhỏ này còn rất giữ gìn vệ sinh nữa, ngay cả chạy bàn cũng bao bọc rất kín, đeo bao tay và mũ trùm đầu dùng một lần, người thì mặc tạp dề, chân thì mang bọc giày.

Ở thành phố lớn đã hiếm gặp rồi, chứ đừng nói là ở huyện lị nhỏ thế này, chẳng trách người ta làm ăn tốt.

Tiểu Vu nhanh chóng ngồi xuống gọi món, thuận miệng hỏi một câu: “Anh là ông chủ ở đây sao?”

“Không phải tôi, ông chủ đang bận việc ở bên trong ấy!” Nhân viên chạy bàn nói.

Chờ thêm một lát nữa thì có một người đàn ông trung niên cũng bao bọc kín kẽ y hệt bước ra khỏi bếp sau, đích thân bưng bún đến bàn của Tiểu Vu.

“Đây chính là ông chủ của chúng tôi!” Nhân viên chạy bàn cười nói.

Khoảnh khắc gặp được người này, Tiểu Vu lập tức siết chặt nắm đấm.

Hết cách rồi, vì trên người ông chủ này cũng tỏa ra ánh sáng đỏ gay mắt, chỉ nhìn một lát thôi đã thấy khó chịu cả người.

Đại khái là bị ảnh hưởng bởi ánh sáng đỏ, nên Tiểu Vu để ý ông chủ này nhiều hơn chút.

“Ôi, ông chủ, hai hôm trước tôi còn định qua đây ăn đấy, bạn tôi nói với tôi là bún của nhà ông cực kỳ ngon, nhưng hình như lúc đó ông không có ở quán nhỉ?” Cô ấy làm như vô ý hỏi: “Hình như là ngày x tháng x ấy nhỉ!”

“À, hôm ấy tôi và vợ về thăm nhà ngoại, đến tối mới về.” Ông chủ trưng ra biểu cảm tự nhiên, trả lời mà chẳng cần suy nghĩ gì.

Hình như trả lời cũng trôi chảy quá rồi đấy nhỉ?

Quả nhiên, giống như đã diễn tập vô số lần ở trong lòng rồi vậy.

Tiểu Vu gật đầu, trong lòng dâng lên đôi phần nghi ngờ, không tiếp tục ở lại nữa, chào tạm biệt ông chủ rồi quay người ra khỏi quán.

Cô ấy không tiếp tục đi dò la ở phố phường khác mà chuyển hướng đi tìm nhà của ông chủ quán bún, tìm vợ của ông ta để hỏi thăm.

Trên người vợ của ông chủ quán bún chỉ có ánh sáng trắng, điều này làm lòng Tiểu Vu nhẹ nhõm hơn.

“Ngày x tháng x à...” Người vợ lộ ra biểu cảm hồi tưởng: “Lúc đó tôi về nhà mẹ đẻ chung với chồng tôi. Ôi, đừng nhắc nữa, vốn đã hứa xong xuôi cả là muốn xách hai chai rượu ngon về tặng cho cha tôi, kết quả ông ấy quên mất chuyện này, hai chúng tôi cũng sắp đến nơi rồi, ông ấy lại vòng về đi mua rượu.”

“Ông ta đi một mình sao?” Tiểu Vu vội hỏi.

“Đúng rồi, tôi vào nhà trước, vừa hay có thể nói chuyện riêng với cha mẹ tôi.”

Đối chiếu thời gian, vậy mà có thể vừa khớp với thời gian tử vong của ông chủ tiệm cắt tóc.

Cũng hỏi được kha khá rồi, Tiểu Vu nhanh chóng rời đi, gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát xin điều người đến điều tra ông chủ này.

Bản thân cô ấy không thể đi xa, mà phải ở lại đây trông chừng.

Suy cho cùng thì lúc nãy cô ấy cũng đã hỏi thăm vợ của đối phương rồi, chắc chắn ông chủ sẽ biết được chuyện này thôi.

Vậy thì, rất có thể ông ta sẽ cuốn gói bỏ chạy!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 453: Ngoại truyện 14



Bên Cục Cảnh sát rất quan tâm đến vụ án này nên xe cảnh sát đến rất nhanh, ông chủ tan làm về nhà biết được tình hình qua lời kể của vợ, còn chưa kịp chạy đã bị cảnh sát chặn lại trong nhà.

Mấy hôm sau.

Qua thẩm vấn và điều tra kỹ càng, cuối cùng cũng xác định người đã g.i.ế.c ông chủ tiệm cắt tóc chính là ông chủ quán bún này.

Nói đến nguyên nhân g.i.ế.c người cũng rất buồn cười.

Nghe nói là lúc cắt tóc cho một khách hàng, ông chủ tiệm cắt tóc đã nói dạ dày mình không tốt, ngay cả ăn bún cũng sẽ bị đau bụng.

Kết quả sau này người khách đó thêm mắm dặm muối, nói quán bún nấu không hợp vệ sinh ở khắp nơi, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện làm ăn của quán.

Đúng lúc đó ông chủ quán bún có khoản nợ phải trả, không đủ tiền thì không trả được, thế là ông ta sinh hận trong lòng.

Hôm mua rượu có đi ngang qua tiệm cắt tóc, vừa hay thấy bên trong không có ai, chỉ có một người câm đang ngủ ngon lành, thế là ông ta bèn đeo bao tay dùng một lần mang theo bên người vào rồi vào tiệm g.i.ế.c người ta.

Vụ án nhanh chóng được phá.

Tiểu Vu là người có công lớn nhất, dĩ nhiên được biểu dương.

Đương nhiên Tiểu Vu biết, nếu không nhờ có chiếc kính râm kia thì bản thân cô ấy nào có thể phát hiện vấn đề nhanh vậy được.

Tuy vẫn chưa thể hoàn toàn xác nhận chức năng của chiếc kính nhưng cô ấy cũng nhanh chóng báo cáo đúng sự thật cho đội, cũng nhanh chóng giao nộp chiếc kính lên.

Đội cũng báo lên các cấp chuyện về chiếc kính.

Cấp trên cử vài chuyên gia xuống lấy chiếc kính đi nghiên cứu một phen rồi đưa ra kết luận rất nhanh: Những người có ánh sáng đỏ dưới tầm nhìn của chiếc kính này đều là người có tội gây ra án mạng!

Dĩ nhiên điểm đặc biệt của chiếc kính là sự hỗ trợ rất lớn cho các vụ án hình sự.

Chiếc máy bán hàng trước cổng Cục Cảnh sát hình sự trở thành bảo bối đáng gờm.

Hôm ấy, sau khi Tiểu Vu rời đi thì máy bán hàng đã tắt, nhưng từ đầu đến cuối đều chẳng có ai đến gần nó cả.

Sau khi Tiểu Vu báo cáo điều bất thường về cái máy bán hàng thì nó đã được khiêng vào cục.

Hai hôm nay, thành quả nghiên cứu kính râm đã có, bỗng dưng máy bán hàng tự mở lên lại, lại bắt đầu rơi kính râm ra.

Tuy không rõ sự thần kỳ của món đồ này, nhưng giờ đây, chiếc kính râm có thể thấy được dấu vết của hung thủ đã trở thành đồ dùng tiêu chuẩn của ngành cảnh sát.

Tỷ lệ phá án thành công ở khắp nơi bắt đầu tăng lên vèo vèo.

Dù là nhân gian hay là địa phủ thì cũng là một vùng đất sáng sủa phồn vinh.

[Tốt quá rồi, chờ chuyển hóa oán khí ở địa phủ xong là chúng ta có thể thu vào một lượng lớn giá trị tín ngưỡng! Cô thật sự là một thiên tài, chỉ cần thêm vài tia quỷ khí vào trong kính râm là có thể thấy được oán khí tồn đọng trên cơ thể con người. Có điều, nơi này vẫn còn không ít ma quỷ không có thâm thù đại hận, không kiếm được giá trị tín ngưỡng của họ tôi thấy rất lỗ. Mối liên kết giữa nhân gian và chúng ta cũng chưa đủ chặt chẽ, có phải chúng ta vẫn có thể làm thêm chút gì đó hay không?]

Thịnh Quân gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, mấy hôm nay tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, lại nghĩ ra một dịch vụ thú vị rồi.”

“Cậu cứ chờ mà xem đi!”

-

Thành phố A.

“Bình Bình à, đời người vô thường, chuyện của cha mẹ cháu đã không thể thay đổi được gì, giờ cháu cũng đã lớn, lại không có người thân nào khác, sau này phải suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học, nếu có khó khăn gì trong cuộc sống thì cứ sang nhà bên cạnh tìm dì Triệu giúp đỡ, nhé?”

“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì Triệu.”

Cô gái đóng cửa lại, quay về phòng của mình, đứng bên cửa sổ bắt đầu ngẩn người.

Một tuần trước, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ, mãi đến khi cô ấy nhận được tin cha mẹ mình đã bất ngờ gặp sạt lở đất đá trong lúc lên núi chơi và cả hai đã qua đời.

Khoảnh khắc ấy, bầu trời của cô ấy sụp đổ.

Sống vô tri vô giác hết một tuần, nhưng hình như cô ấy vẫn chưa tỉnh lại từ trong hiện thực song thân đã rời xa nhân thế.

“Cha mẹ, con nhớ hai người lắm, nếu hai người vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy...”

Cha mẹ để lại số tiền đủ để trang trải cuộc sống, cô ấy cũng là học sinh cấp ba rồi, có thể lên đại học rồi bước vào xã hội nhanh thôi.

Có lẽ cô ấy sẽ không bị c.h.ế.t đói, nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác muốn sống tiếp nào.

Mỗi ngày đều như một cái xác biết đi.

Bình Bình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một vùng trời đen kịt.

Đúng ngay lúc này, gần đó chợt lóe lên một tia sáng trắng, thu hút ánh nhìn của cô ấy.

“Hình như là một... máy bán hàng tự động?” Cô ấy híp mắt lại, không chắc chắn nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 454: Ngoại truyện 15



Rõ ràng vừa nãy còn không có bất kỳ món đồ nào ở chỗ đó, cái máy bán hàng này giống như tự dưng xuất hiện ở đó vậy, quả thật cứ như gặp ma ấy.

Nếu là trước kia, nhất định cô ấy sẽ sợ hãi hét to.

Nhưng, điều cô ấy mong chờ nhất lúc này là trên đời này thật sự có ma quỷ.

Bởi vì, nếu cha mẹ biến thành ma quỷ, cô ấy bằng lòng gặp ma quỷ mỗi ngày.

Nghĩ vậy, Bình Bình nhanh chóng vớ lấy áo khoác xông ra cửa nhà, lao về phía máy bán hàng đương không xuất hiện kia.

Máy bán hàng phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cô ấy nhanh chóng chạy đến phía trước nó.

Tìm kiếm xung quanh một vòng, lại ngây ngốc gọi tên của cha mẹ hai tiếng, Bình Bình thấy hơi nản lòng.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy?

Nào có bóng dáng của ma quỷ chứ, rõ ràng đây chỉ là một cái máy bán hàng bình thường mà thôi...

Bình Bình chán nản khụy gối ngồi xuống đất, dang cánh tay vòng lấy hai chân.

Cô ấy tựa đầu lên đầu gối, nhắm mắt lại khẽ nức nở.

Cứ khóc mãi khóc mãi, cuối cùng cũng đã hơi thấm mệt, chợt cô ấy nghe thấy một giọng nữ:

“Em gái bé nhỏ, không định xem thử nữa sao? Nói không chừng có thể liên lạc với cha mẹ thật đấy.”

Bình Bình vội vàng lau nước mắt ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn m.ô.n.g lung, một cô gái mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên nóc máy bán hàng, dịu dàng nhìn cô ấy.

Bên cạnh máy bán hàng còn có một người đàn ông tóc trắng mặt vô cảm đang đứng.

Hai người này, quả thật trông có vẻ không giống người bình thường.

“Ngài, ngài là thần tiên sao? Tôi vẫn có thể gặp được cha mẹ thật ư?” Bình Bình nôn nóng hỏi.

cô gái chỉ nói: “Đương nhiên rồi, à phải rồi, cô có mang tiền theo không?”

Bình Bình bị cô hỏi cho sững sờ: “Hả?”

“Cha mẹ cô qua đời, sống dưới địa phủ cũng cần chi tiêu không ít, nếu muốn để họ sống thoải mái hơn thì cô có thể cung cấp một tí hương hỏa. Nếu trên người cô có tiền thì vứt vào trong cái máy bán hàng này, xem coi sẽ xảy ra chuyện gì nhé~” Cô gái cười nói.

“À à... Vâng!”

Bình Bình không hề nghi ngờ lời cô nói, cũng không chịu nghĩ đến khả năng đối phương là kẻ lừa đảo. Lúc này cô ấy như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng lục hết túi trên người mình, móc ra vài trăm đồng.

Ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí nhét tiền vào máy bán hàng.

Nhét tiền xong, đầu mũi ngửi được một mùi khói như khói nhang bay thoang thoảng, ngửi vào làm tâm người ta tĩnh lại.

Bỗng dưng cô gái ngồi trên nóc máy bán hàng nhảy khỏi nóc một cách nhẹ tênh, giơ tay lên, một bức thư lập tức bay ra khỏi khay lấy hàng của máy bán hàng.

“Ừm, mau mở ra đọc đi.” Cô gái cười tươi đưa thư ra trước mặt Bình Bình.

Bình Bình nuốt nước bọt, mở thư ra.

Trong thư không có chữ, nhưng đột nhiên giọng nói của cha mẹ lại vang lên rõ rệt trong đầu cô ấy.

“Bình Bình, cha mẹ ở bên này mọi thứ đều tốt cả.”

“Con phải nhớ, con tuyệt đối không cô đơn một mình.”

“Cha mẹ sẽ mãi mãi yêu thương con.”

Không thể tiết lộ thông tin chi tiết về việc truyền tin giữa hai giới âm dương ở dưới địa phủ được, nhưng những lời nói quan tâm này cũng đã đủ với một đứa con vừa mất đi người thân rồi.

Bình Bình khép bức thư lại, sau đó lại mở ra, hai giọng nói quen thuộc ấy lại kiên nhẫn vang lên hết lần này đến lần khác.

“Thật sự là, giọng của cha mẹ!”

Cô ấy dụi mắt, òa khóc thật to.

Khóc thêm một hồi, Bình Bình mới chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lau nước mắt hỏi Thịnh Quân: “Chị ơi, cái máy bán hàng này sẽ ở đây mãi sao ạ? Nếu em nhớ ba mẹ, em đến đây thì họ sẽ nói những lời khác với em sao?”

“Đương nhiên rồi.” Thịnh Quân gật đầu: “Lần sau cô cũng có thể nói chuyện trước đút tiền sau, như vậy có thể nhận được hồi âm tức thời của cha mẹ cô.”

Một khi có người bắt đầu sử dụng, chắc chắn chức năng của cái máy bán hàng này sẽ được lan truyền. Suy cho cùng thì có ai mà không luôn nhớ nhung người thân đã khuất của mình chứ?

Nhưng để người sống không sa đọa và người c.h.ế.t không lưu luyến, lượt sử dụng máy bán hàng của mỗi người cũng có giai đoạn nghỉ, tầm một tháng mới có thể sử dụng một lần.

Nhưng vậy là đủ rồi.

Tiền đút vào máy bán hàng có thể chuyển thẳng thành hương hỏa lưu thông dưới địa phủ, sử dụng máy bán hàng là chuyện có ích cho cả hai giới âm dương, chắc sẽ có thể nhanh chóng giúp địa phủ đạt được mục tiêu thoát nghèo.

Đến lúc ấy, cô cũng có thể nhận được vô số giá trị tín ngưỡng. Đây gọi là một công đôi việc.

[Quân Quân, không hổ là cô, tôi thấy kế này cực kỳ tuyệt, chúng ta cũng đã giành thắng lợi trong trận đầu tiên rồi, đúng chứ?] Hệ thống phát ra âm thanh vui mừng, dần dần tiến hóa theo hướng nịnh bợ.

“Đúng rồi, khi thời cơ đến thì chúng ta sẽ đến thế giới khác nhé!” Thịnh Quân mỉm cười.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 455: Ngoại truyện 16



Ở trong thế giới ngập tràn mùi đất đai khô cằn, hoàn toàn không ngửi được chút hy vọng nào này, có một nhóm zombie hành động nhanh nhạy đang đuổi theo một nhóm người trẻ tuổi.

Cô gái bị tụt lại ở cuối đội thấy sắp bị zombie đuổi kịp rồi, lúc này, người bạn đi trước mặt cô ấy chợt kéo cô ấy mạnh một cái, đổi chỗ của mình cho cô ấy rồi đẩy một phát về trước.

Cô gái bị đẩy ra trước mấy bước, nhưng người bạn cứu cô ấy lại bị zombie nuốt chửng.

Sự hy sinh của người bạn đã níu giữ lại bước chân của bầy zombie truy đuổi con người.

Cô gái hung tợn trừng mắt, đau khổ hét lên: “Không, Trác Oanh!!!”

Trong bầy zombie thoáng vang lên giọng nói lầm bầm ngắt quãng: “A Văn, trước mặt... Chính là Tân Thế Giới. Mau lên đi, đừng quay đầu lại...”

A Văn cố gắng kìm nén nước mắt, không nhìn về nơi bị zombie vùi lấp nữa.

Tuyệt không thể để Trác Oanh c.h.ế.t vô ích được, cô ấy phải tiếp tục tiến về phía trước.

Có lẽ bị sự oanh liệt của người bạn kí.ch th.ích, A Văn chợt thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh, bước chạy đã không còn tri giác, toàn dựa vào trí nhớ cơ bắp xông về phía trước.

Tiếp tục chạy về phía trước, dường như số lượng zombie đã bắt đầu giảm đi.

Một nhóm người cứ chạy mãi như vậy, cuối cùng nhìn thấy một tòa kiến trúc như nhà giam xuất hiện gần đó.

Bốn mặt của kiến trúc đó là tường cao có hàng rào màu xám đen, không biết tại sao mảnh đất phía trước lại có màu đỏ chót làm người ta thấy mà sợ.

Tựa như đã tiến vào khu an toàn, không có zombie đuổi tới nơi này.

Mấy người trẻ tuổi thở phì phò, cũng không kịp quan sát kỹ tình hình nơi đây đã nhỏ tiếng mừng rỡ hoan hô.

Một chàng trai trong đó nghiêng đầu vui vẻ nói: “A Văn, cuối cùng chúng ta cũng đến Tân Thế Giới rồi... Khoan đã, Trác Oanh đâu?”

A Văn buồn bã rũ mắt, buồn bã nói: “Lúc nãy, vì giúp tôi nên bản thân Trác Oanh bị zombie vây lấy.”

Bầu không khí vui mừng chợt tan đi không ít.

Họ trở nên im lặng.

Để tìm đến căn cứ Tân Thế Giới, họ tập hợp lại cùng nhau tiến tới, vốn cả nhóm có tận mấy trăm người nhưng khi đến đây thì chỉ còn lại mấy kẻ sống sót là họ.

Một cô gái tên Duy An thở dài: “Chúng ta vào trong trước, sau này phải sống thật tốt, sống cho cả phần của họ.”

“Được.”

Nói xong, họ lại đến gần kiến trúc tựa nhà giam kia thêm chút nữa, rất nhanh đã có một đội tuần tra phát hiện ra họ bèn chạy qua bên này.

“Này, đám kia, đến gần vậy định làm gì hả?” Giọng điệu của người dẫn đầu không hề thân thiện.

Cảm nhận được thái độ của anh ta, lòng họ đã nguội lạnh đi một nửa.

A Văn lên tiếng, dè dặt giải thích: “Thật ngại quá, cho hỏi nơi này có phải là căn cứ Tân Thế Giới không? Nghe nói căn cứ sẽ bảo vệ con người may mắn sống sót, chúng tôi đến cũng là muốn tìm...”

Cô ấy còn chưa nói xong thì đã nghe thấy đối phương cười nhạo một tiếng, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, ồn c.h.ế.t đi được!”

“Quả thật nơi này là căn cứ Tân Thế Giới, căn cứ cũng sẽ bảo vệ con người thật, nhưng người mà căn cứ muốn bảo vệ không bao gồm đám gánh nặng đến trói gà còn không chặt như các cô cậu đây.”

Người dẫn đầu nói xong, nhìn lướt sơ qua họ vài lần bằng ánh mắt khinh miệt, bĩu môi: “Trong số mấy người không có ai là năng lực giả hết. Vật tư trong căn cứ có hạn, tuyệt không thể làm từ thiện. Cho nên, tiếp theo đây xin mời mấy người cút qua một bên, đừng lang thang gần đây, nếu gây ra tiếng động gì thu hút zombie qua đây thì tôi sẽ cho mấy người biết mặt!”

Hy sinh vô số, khó khăn lắm mới tìm thấy Tân Thế Giới, vốn nhóm A Văn còn định đấu tranh thêm một phen.

Nhưng người dẫn đầu lại không muốn tiếp tục hao mòn lòng kiên nhẫn với họ nữa.

Chỉ thấy anh ta hếch mũi lên, giơ ngón tay ra lạnh lùng hừ với nhóm A Văn một tiếng, một đốm lửa b.ắ.n ra như mũi tên đập xuống mặt đất kế bên họ như đang cảnh cáo.

Cảm nhận được lực uy h.i.ế.p của mũi tên lửa ấy, họ buồn hiu im lặng, cũng không dám nói thêm gì.

“Còn không mau cút đi?”

Đối phương không cho họ tiếp tục ở lại đây nữa, bắt đầu đuổi người đi với giọng điệu quyết liệt.

Nhóm A Văn chỉ đành bất lực di chuyển ra xa.

Lúc này, họ thấy hơi hoang mang bất lực, vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Vốn tưởng rằng chỉ cần vào Tân Thế Giới thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi, ai mà ngờ rằng đối phương chẳng hề tiếp nhận người bình thường.

Không có ai nói cho họ biết thông tin này.

Nếu sớm biết như vậy, chi bằng ngoan ngoãn ở lại nơi ban đầu, nói không chừng còn có thể giúp thêm nhiều người sống sót.

Tiếp theo nên đi đâu đây?

Trong lòng mọi người đều không có câu trả lời.

Nhóm A Văn không thể nán lại lâu tại khu lân cận Tân Thế Giới.

Một khi bị người tuần tra phát hiện thì họ sẽ bị xua đuổi, trong quá trình đó còn có người bị thương vì chuyện này nữa.

Thế là họ chỉ có thể đi về hướng không biết dẫn về đâu.

Rời xa căn cứ, số lượng zombie lại bắt đầu tăng lên, xem ra không những con người mà ngay cả zombie cũng biết xu lợi tránh hại.

Tiếc là nhóm A Văn không còn lòng dạ nào để đồng cảm cho suy nghĩ của zombie, họ lại sắp bắt đầu cuộc chạy trốn.

Đồng thời, một vấn đề lớn hơn cũng xuất hiện trước mặt họ.

Đó chính là thức ăn họ mang theo trong người cũng sắp cạn sạch rồi.

Nơi này cách xa thành phố nên không thể tìm thấy siêu thị hay cửa hàng tiện lợi để nhặt mót.

Không có thức ăn thì cũng không có sức. Mà không có sức thì không cắt đuôi được zombie, chuyện này thật sự giống hệt một vòng tuần hoàn chết.

Họ bị zombie truy đuổi, tiến vào một khu rừng héo mòn.

Kể từ một năm trước, khi dịch bệnh zombie bắt đầu xuất hiện, thổ nhưỡng và nguồn nước đã bị ô nhiễm, tất cả thực vật đều khô héo và chết.

Bản thân động vật lại không bị ảnh hưởng, nhưng không ăn không uống thì cũng sống không nổi, còn ăn uống đồ bị ô nhiễm thì cũng coi như là chết.

Trái lại con người có thể vượt qua dịch bệnh, cũng có khả năng miễn dịch nhất định với nước ô nhiễm, bình thường uống nước cũng sẽ không biến dị và tử vong.

Có điều, người vượt qua được dịch bệnh cũng chỉ là thiểu số, hầu hết mọi người vẫn c.h.ế.t trong mùa dịch.

Mà trong số những người sống sót cũng chỉ có một bộ phận nhỏ trở thành năng lực giả, số còn lại đều là người bình thường giống nhóm A Văn.

Đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm, đại diện cho việc không thể vun trồng bất cứ giống lương thực gì.

Tất cả con người đều đang sống nhờ đồ tồn.

Và rồi cũng sẽ có một ngày họ ăn hết đồ tồn, không ai biết rốt cuộc hy vọng của con người nằm ở đâu.

Cũng vì vậy mà nguồn tài nguyên bắt đầu nghiêng về số ít năng lực giả.

Một dạng chế độ giai cấp hoàn toàn mới dần được sinh ra.

Lúc trước, nhóm A Văn đã chịu hết cái khổ do năng lực giả mang lại, bị cướp bị bắt nạt là chuyện cơm bữa.

Sau này, họ dốc hết công sức tìm kiếm căn cứ Tân Thế Giới, cũng là do bị lời quảng cáo của nó lừa gạt.

Xưng là Tân Thế Giới sẽ bảo vệ tất cả con người, chủ trương khôi phục trật tự thế giới.

Nhưng cho tới khi họ đến nơi này, thì mới phát hiện là trúng kế rồi.

Hóa ra, trên đời này không có một nơi nào có thể cho đám người bình thường không có năng lực như họ đây yên thân gửi phận.

Một nhóm người vẫn đang chạy trốn.

Lại gian nan sống thêm được nửa ngày, dường như Duy An đã hơi kiệt sức.

Cô ta yếu ớt dựa vào gốc cây: “A Văn, hình như tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”

“Tôi không muốn c.h.ế.t trong tay zombie, so với việc bị chúng nó nuốt sống, tôi thà cống hiến chút sức cuối cùng, các cô lại ăn thịt tôi đi, nói không chừng vẫn có thể kiên trì thêm một chút...”

A Văn nhíu mày: “Im miệng, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa!”

Cô ấy đang định nói gì đó thì đã nghe có bạn nam trong đội hoảng sợ hét lên: “Không hay rồi, có một đám zombie không biết lòi đâu ra, đã hoàn toàn bao vây chúng ta rồi!”

A Văn ngước lên nhìn, vòng vây zombie đen kịt bao quanh họ không ngừng thu nhỏ lại.

Đám zombie vừa kêu gào vừa vây lấy họ!

“Trời ơi!”

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Vòng vây kín thế này, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội xông ra!”

A Văn cúi đầu, vậy mà trái tim cô ấy bình tĩnh đến lạ.

Thậm chí cô ấy còn có lòng dạ thảnh thơi cười khổ nói với Duy An rằng: “Được rồi, giờ cô cũng không cần rối rắm chuyện ai ăn thịt ai nữa, chúng ta đều sẽ biến thành thức ăn cho zombie, cũng coi như có bạn c.h.ế.t chung.”

Kiên trì nhiều ngày nay, cô ấy cũng thấy hơi mệt rồi.

Cuối cùng họ cũng có thể yên nghỉ, đi tìm những người bạn đồng hành đã hy sinh rồi ư?

“Thật ra tôi cũng không muốn bị zombie xé xác. Hay là như thế này nhé, chúng ta dứt khoát nhắm mắt lại, giành kết liễu bản thân một cách sảng khoái trước cả zombie?”

A Văn đề nghị, đè con d.a.o nhỏ trong tay lên cổ.

“Được, cứ làm vậy đi.”

Toàn bộ nhóm người bình tĩnh lại, thành kính nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân rầm rập của zombie đang ngày càng gần, tay cũng bắt đầu dùng sức.

Nhưng khi lưỡi d.a.o ghim vào da, lờ mờ thấy m.á.u thì mọi người chợt nghe thấy một giọng nói như âm thanh của tự nhiên:

“Khoan đã, hạ đao cứu người.”

Mọi người sững sờ, lập tức mở hai mắt ra.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 456: Ngoại truyện 17



Chỉ thấy xung quanh họ, không biết từ bao giờ lại có một vòng máy bán hàng cắm rễ, bảo vệ họ chặt chẽ ở bên trong.

Từ khe hở, có thể trông thấy zombie bên ngoài đang đập mạnh vào máy bán hàng.

Vậy mà máy bán hàng không hề nhúc nhích...

Chất lượng này thật sự là đáng khen!

Họ không hẹn mà cùng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.

Chà chà chà, giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung đâu!

Điều quan trọng nhất là hình như họ an toàn rồi, không cần gom hết can đảm để tự sát nữa!

Mọi người bèn đưa mắt nhìn sang một chiếc máy bán hàng trong số đó.

Có một cô gái mặc áo sơ mi trắng tỏa ra ánh sáng thánh trên người đang ngồi trên nóc của chiếc máy này, hình như trên đầu cô còn có một con robot bé nhỏ hình tròn đang bay lơ lửng.

Thấy họ nhìn sang, cô gái cười híp mắt vẫy tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người: “May mà tôi đến kịp lúc. Xem dáng vẻ của mọi người, hình như cần giúp đỡ khẩn cấp?”

Nhóm người bị hỏi không dám lên tiếng ngay, họ nhìn nhau, trao đổi bằng mắt.

Có thể biến ra máy bán hàng từ không trung, chắc cô gái này là năng lực giả hệ không gian mạnh mẽ nhỉ!

Người giỏi như vậy mà lại tốt bụng giúp đỡ đám người bình thường như họ đây ư?

Sống trong thế giới như thế này và cũng vừa trải qua chuyện ở căn cứ Tân Thế Giới nữa, trong lòng họ đã hình thành lên tính cảnh giác không nhỏ.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hình như trên người họ cũng chẳng có gì có thể lợi dụng.

Lúc nãy, nếu không nhờ có cô gái này ra tay, chắc họ đã bỏ mạng trong đám zombie ồ ạt này từ lâu rồi, nào có thể suy nghĩ lung tung như thế này chứ?

Họ đói bụng đã lâu nên tốc độ suy nghĩ cũng chậm chạp.

Nhưng cô gái lại rất kiên nhẫn chờ họ trả lời, không hề có dáng vẻ mất kiên nhẫn gì.

A Văn ngẩng đầu lên, cô ấy không cảm nhận được sự ác cảm trên người cô gái này.

Cô ấy nhìn lướt qua bạn mình, gom hết can đảm hỏi cô gái kia: “Cho hỏi, số máy bán hàng này đều do chị biến ra sao? Có thể cho chúng tôi một ít thức ăn không, đã lâu lắm rồi chúng tôi không ăn gì...”

Nói xong, gò má A Văn ửng hồng. Nếu không phải vì cùng đường bí lối, cô ấy cũng sẽ không mở miệng cầu xin ân nhân vừa cứu mình như kẻ ăn mày.

“Đương nhiên là được. Trong cái máy bán hàng màu xanh lam kia có rất nhiều mì gói, vòi nước trên thân máy cũng có thể lấy được nước nóng.”

Cô gái cười nói: “Lần này không nhận thù lao của mọi người, coi như tôi mời mọi người ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cửa sổ của máy bán hàng màu xanh lam vang lên tiếng “lộp bộp”, là mấy thùng mì gói rơi ra khay lấy hàng.

Mọi người thấy vậy bèn vội vàng nói cảm ơn không ngừng.

Ơn cứu mạng vừa nãy đã khó lòng báo đáp rồi.

Đối phương còn hào phóng mời họ ăn mì gói vậy nữa, là ân đức lớn lao khó mà diễn tả bằng lời.

Lê cơ thể đói rã rời đi lấy mì gói, lại lấy nước nóng trên máy bán hàng, bát mì nhanh chóng bốc hơi nóng nghi ngút.

Một nhóm người cũng không kịp chờ mì mềm đã bắt đầu đánh chén.

“Ôi, ngon quá! Đã lâu lắm rồi tôi không ăn mì gói...”

“Huhuhu... Thơm quá, còn là vị súp chua ba chỉ bò tôi thích nhất nữa chứ!”

Đám zombie xung quanh vẫn chưa từ bỏ, vẫn đập ầm ầm vào máy bán hàng. Máy bán hàng vẫn vững chãi đứng sừng sững tại đó, ngay cả dấu hiệu lắc lư cũng chẳng có.

Trong bụng có thức ăn, bên cạnh có chỗ dựa, trong lòng ngập tràn cảm giác an toàn.

Trạng thái thư giãn đã lâu không có này nhanh chóng xuất hiện trên người mỗi người.

Họ ăn mì gói xong lại uống chút nước, bèn thỏa mãn cuộn người ngồi bên cạnh máy bán hàng khôi phục tinh thần.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng lên tiếng đúng lúc, hỏi thăm tình hình cụ thể trong thế giới này của họ.

Dĩ nhiên nhóm họ biết đến đâu nói đến đó.

Nói xong nguy cơ của cả thế giới, họ lại kể lại vài trải nghiệm của bản thân.

“Bạn tôi vì kéo tôi, mà lọt vào đám zombie...”

A Văn nói với cảm xúc buồn bã: “Khó khăn lắm mới đến được căn cứ Tân Thế Giới, họ lại không thể thu nhận chúng tôi vì chúng tôi đều là người bình thường không có năng lực.”

Cô gái, cũng chính là Thịnh Quân nghe cô ấy nói xong thì gật đầu, tỏ ý lòng mình đã có tính toán.

Xuất phát từ phép lịch sự, Thịnh Quân báo tên họ của mình, sau đó lại sực nhớ ra gì đó: “À phải rồi, lúc tôi đến có cứu được một cô gái nhỏ trong đám zombie, không biết các cô có quen không?”

Nói xong, cô phất tay.

Một chiếc máy bán hàng bên cạnh nghe lời mở nắp, nhả một cô gái đang hôn mê ra.

Đây là người Thịnh Quân nhặt được lúc cô mới đến thế giới này.

Lần này hệ thống c.h.ế.t tiệt lại xảy ra sự cố, cô xuyên tới xong vừa mở mắt ra cái là xuất hiện trong đám zombie luôn.

Cũng may bây giờ Thịnh Quân không phải thể xác người phàm nên cô lập tức triệu hồi ra vài chiếc máy bán hàng để bảo vệ mình, tạo rung chấn hất văng zombie ra.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 457: Ngoại truyện 18



Đúng ngay lúc ấy, cô phát hiện có một cô gái đang nằm trên mặt đất, hình như bị thương vài chỗ nhưng vẫn còn hơi thở, thế là lấy máy bán hàng ra đựng mang đi cùng mình.

Một bên, A Văn nhìn thấy cô gái vừa được nhả ra thì trợn to mắt, nhào qua đó nhanh như bay:

“Vậy mà là Trác Oanh! Tốt quá rồi, Trác Oanh vẫn còn sống! Cảm ơn chị đã cứu cô ấy!”

Nhưng còn chưa chờ A Văn nhào tới phía trước, Duy An đứng phía sau đã nhíu mày, kéo cô ấy sang một bên: “A Văn, chờ trước đã!”

“Hình như Trác Oanh bị thương rồi, trước tiên vẫn nên đừng lại gần cô ấy sẽ tốt hơn...”

Người bị zombie cắn cũng sẽ bị nhiễm bệnh rồi biến thành zombie mới. Trên mặt và cánh tay của Trác Oanh đều có vết thương, e là tình hình sẽ không tốt lắm.

Niềm vui gặp lại bạn mình mất sạch, họ lại im lặng, trong không khí tràn lan sự bi thương không thể đánh tan.

Thịnh Quân không kìm được hắng giọng: “Khụ khụ, trước tiên cho tôi nói hai câu rồi hẵng buồn nhé.”

“Nếu các cô lo cô ấy biến thành zombie, vậy thì có thể yên tâm. Cô ấy sẽ không biến thành zombie đâu.”

Họ vừa nghe vậy, lập tức trợn to mắt: “Thật sao? Đừng nói là chị có cách chữa bệnh zombie nhé?”

Vừa dứt câu, bản thân họ cũng tự thấy không thể.

Thế nhưng Thịnh Quân lại gật đầu: “Quả thật tôi có năng lực giúp cô ấy. Nhưng nếu để giải quyết hoàn toàn chuyện ở chỗ các cô, chỉ dựa vào mình tôi thì tuyệt đối không được. Huống chi, muốn giải quyết tận gốc thì còn phải tìm nhiều cách hơn mới được.”

Nói ra thì, cách cô giúp có hơi khôi hài.

Lúc mới tới thế giới này, Thịnh Quân đã giật mình thật, vì cô thấy nơi này có một luồng khí ngập tràn, rất giống quỷ khí cô thấy khi ở địa phủ trước kia.

Nhưng kỳ lạ thay, thế giới này không hề tồn tại địa phủ mà chỉ có nhân gian chân thật thôi.

Quan sát một phen, cô phát hiện dù đất đai hay là nguồn nước thì cũng đầy luồng khí như vậy.

Trên người đám zombie kia thì quỷ khí càng nồng hơn.

Đại khái là quỷ khí ở thế giới này chính là dịch bệnh zombie trong truyền thuyết nhỉ?

Kỳ lạ rằng lúc bình thường thì không có người nhiễm bệnh, họ sẽ không hít phải quỷ khí lúc hít thở.

Nhưng nếu bị zombie cắn trúng thì trong người sẽ bị quỷ khí làm ô nhiễm từ từ, sau đó sẽ dần biến thành zombie.

Nói ra thì dịch bệnh ở thế giới này không phải do con người tạo thành, nếu muốn giải quyết nó, chỉ dựa vào bản thân con người thì e là rất khó khăn.

Ừm, may mà cô đến rồi.

Không đúng, nên nói là may mà cô xuyên đến thế giới địa phủ một chuyến trước rồi mới đến nơi này, nói không chừng có cách có thể giúp nhóm A Văn.

Cẩn thận quan sát lại tình hình nơi này một lát.

Thịnh Quân phát hiện ra, điều khác biệt so với ma quỷ thật sự chính là x*c th*t của zombie, về bản chất thì nó vẫn là x*c th*t thực thể.

Còn ma quỷ thì không có thực thể mà là do quỷ khí và linh hồn thuần túy tạo thành.

Thịnh Quân từng thấy một thứ tên là canh Mạnh Bà khi cô ở địa phủ, đó là thứ ma quỷ phải uống trước khi đầu thai.

Canh Mạnh Bà không những có thể làm ma quỷ quên hết ký ức, đồng thời cũng sẽ xua đuổi tất cả quỷ khí trên người ma quỷ, chỉ giữ lại linh hồn thuần túy để đi đầu thai.

Muốn tẩy rửa tất cả quỷ khí ở thế giới này không dễ lắm, dù Mạnh Bà có mọc ba đầu sáu tay, khuấy cái muỗng lớn nhanh tới mức xuất hiện tàn ảnh thì cũng chẳng nấu ra được nhiều canh để rải bừa bãi như thế.

Mà muốn làm tất cả zombie hồi phục lại hình dáng cũ, chắc hẳn số lượng canh cần có cũng không nhỏ.

Với cả, uống nhiều món canh Mạnh Bà này cũng sẽ có tác dụng phụ, chắc khi ấy đám zombie được cứu về sẽ bị mắc chứng mất trí nhớ, cũng cần điều dưỡng sức khỏe bằng các phương pháp điều trị y học... Nhiều chuyện vậy cũng đâu thể để mình cô bao thầu hết nhỉ?

Xuất phát từ việc cân nhắc cho sự dài lâu, vẫn phải là người dân bản xứ tại thế giới này cùng nhau cố gắng mới được.

Nhiều hơn nữa thì tạm thời cô không thể làm được.

Nhưng hiện tại, chỉ cứu một cô gái nhỏ bị zombie cắn thì vẫn rất dễ dàng.

Thế là lúc trông thấy quỷ khí bay lờ mờ trên người Trác Oanh, Thịnh Quân bèn đút cho cô ấy một ngụm canh Mạnh Bà, có thể xua đuổi quỷ khí, đồng thời liều lượng cũng sẽ không làm cô ấy bị mất trí nhớ.

“Nhưng có một vài tác dụng phụ đấy, có thể sẽ làm cô ấy mất đi phần ký ức của ba bốn ngày.” Thịnh Quân không chắc nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 458: Ngoại truyện 19



“Không sao cả, không sao cả, Trác Oanh vẫn có thể sống đã rất đáng để vui mừng rồi, tôi thay cô ấy cảm ơn cô trước!!!”

Mấy người bạn cực kỳ kích động, điên cuồng cảm ơn Thịnh Quân.

Chuyện ở địa phủ quá phức tạp, Thịnh Quân cũng không nói kỹ với họ, nói chung là cuối cùng cô chỉ nói mình có thể cứu được người bị nhiễm bệnh không nghiêm trọng, còn mấy cái khác thì tạm thời lực bất tòng tâm.

Lại qua một lát nữa, Trác Oanh từ từ tỉnh lại, quả nhiên mất đi ký ức của hai ngày như Thịnh Quân nói, nhưng cơ thể thì không có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.

A Văn giải thích tình hình hiện tại cho cô ấy, Trác Oanh bèn chống đỡ cơ thể đi qua, lại cảm kích Thịnh Quân một phen.

Thấy chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, Thịnh Quân bèn hỏi về kế hoạch tương lai của họ.

“Kế hoạch tương lai?”

A Văn cười khổ nói: “Chị Thịnh, không giấu gì chị, hiện giờ chúng tôi đều rất mờ mịt. Không có năng lực thì không có căn cứ chịu giữ chúng tôi lại.”

“Số lượng zombie rất nhiều, chỉ với đám người chúng tôi đây hành động ở bên ngoài sẽ vô cùng khó khăn, sớm muộn gì cũng trở thành dáng vẻ như chị thấy ban đầu thôi. Tôi cũng không biết nên làm sao mới tốt.”

“Nếu được, chị có thể chỉ ra một con đường đúng đắn giúp chúng tôi không?” Cô ấy dè dặt hỏi.

Tuy nhóm A Văn rất mong muốn được đi theo Thịnh Quân, nhưng họ cũng rất biết thân biết phận.

Gánh nặng như họ đây, không giúp được chuyện gì thì đừng nên làm liên lụy ân nhân cứu mạng sẽ tốt hơn.

“Con đường đúng đắn?” Thịnh Quân nghĩ ngợi: “Quả thật tôi có một kiến nghị, nhưng có chấp nhận hay không thì phải xem bản thân các cô rồi.”

Nơi này là thế giới nhỏ thứ hai cô đến sau khi bắt đầu hành trình xuyên việt.

Thịnh Quân phát hiện, hình như máy bán hàng của cô có thể trở thành con đường kết nối nhiều thế giới.

Giờ cô có thể tiến hành giao lưu với người quản lý ở địa phủ bất cứ lúc nào, hơn nữa canh Mạnh Bà bên đó cũng có thể được cô mang đến đây.

Sau khi Thịnh Quân thu hoạch được số lượng lớn tín ngưỡng lực thì pháp lực tăng vọt. Ngay lúc này đây, cô lại nghĩ ra một biện pháp không tồi.

“Trước tiên không nói đến chuyện giải cứu thế giới mà chỉ xem xét vấn đề quan trọng nhất trước mắt, chính là các cô không có bất kỳ năng lực tự vệ nào, không thể đảm bảo an toàn của bản thân trong đám zombie. Đồng thời cũng mất đi tiếng nói trước mặt năng lực giả.” Thịnh Quân nói.

“Trong thế giới này, dường như thức tỉnh năng lực là một việc tình cờ, phẩm hạnh của năng lực giả cũng chênh lệch. Tôi rất không thích tình trạng như vậy.”

“Cho nên, các cô muốn có được năng lực không?”

Nhóm A Văn kinh ngạc, ngơ ngác.

“Tôi, chúng tôi cũng có thể sở hữu năng lực sao?”

Thịnh Quân mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Nhờ có máy bán hàng hỗ trợ, cô có thể xây dựng một con đường kết nối hai giới bằng hương hỏa, mượn sức mạnh của ma quỷ dưới địa phủ sang đây, giúp người bình thường cũng có thể sở hữu một ít năng lực vượt trội.

Hương hỏa có thể bảo vệ thân thể, cũng có thể kiểm soát quỷ khí.

Đồng thời, còn có thể mượn sự trợ giúp từ quỷ khí bên ngoài thông qua nó, giúp năng lực phát huy hiệu quả lớn hơn.

Người có thể sống sót trong thế giới này, vốn thể chất đã có sự thăng cấp không nhỏ rồi, lại có thêm hương hỏa che chở bảo vệ, mượn năng lực của quỷ quái để dùng cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ tác dụng phụ nào, có thể nói là vừa thiện lành vừa an toàn.

Thịnh Quân giải thích đơn giản vài câu cho mọi người, còn việc có muốn nhận được năng lực bằng cách này không thì vẫn phải xem suy nghĩ của đối phương.

Không có gì bất ngờ là tất cả mọi người đều đồng ý rất nhanh, chẳng lưỡng lự gì cả.

“Được rồi, nếu mọi người đã không có ý kiến gì, vậy thì bắt đầu thôi!” Thịnh Quân phủi tay, chỉ vào một cái máy bán hàng bên cạnh.

Công nghệ của chiếc máy bán hàng này khá mới, nó có sẵn chức năng quét hình.

“Ai chuẩn bị xong thì đứng ra trước cái máy nhé.”

Chuyện mượn năng lực này cũng là một dạng lựa chọn hai chiều.

Khi quét hình bằng máy bán hàng, ta có thể phân tích sơ lược thiên phú có sẵn của người đó, từ đó thu hút ma quỷ có năng lực phù hợp với họ tới cho mượn sức mạnh.

Ví dụ như, chắc chắn một con ma là quán quân chạy cự ly ngắn sẽ không bằng lòng cho một người mù mờ về thể thao mượn sức mạnh.

Suy cho cùng thì giới hạn của cơ thể cũng chỉ tới đó thôi, tốc độ có nhanh cách mấy thì cũng rất khó phát huy được.

Người đầu tiên chấp nhận quét hình là A Văn.

Cô ấy thấp thỏm đứng trước máy bán hàng một lát thì nghe thấy trong máy bán hàng vang lên tiếng sản phẩm rơi xuống.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 459: Ngoại truyện 20



Dưới sự chỉ dẫn của Thịnh Quân, cô ấy tiến lên lấy đồ ra, phát hiện là một gói snack chiên giòn nhỏ.

Điều này chứng tỏ quỷ quái đã chọn A Văn, sau đó chuyển giao một món đồ hiến tế thông qua Thịnh Quân.

Nghe Thịnh Quân giải thích, A Văn cẩn thận xé bao bì, móc một viên snack giòn rụm ra.

“Ưm, cái, cái này ngon quá đi!”

Đã lâu không ăn mấy món ăn vặt kiểu này, A Văn cứ thấy gói snack chiên giòn này ngon hơn mấy cái cô ấy từng ăn rất nhiều!

Vừa cho một viên snack ướp vị tiêu đen phình to mặn mà thơm ngon vào miệng, cô ấy đã suýt quên mất mình đang định làm gì, ngay sau đó lại nhét thêm mấy viên nữa vào miệng mới nhớ ra chuyện chính.

“Ừm, chị Thịnh, tôi phải ăn hết cái này mới có thể nhận được năng lực sao?” Cô ấy hỏi.

Thịnh Quân quan sát trạng thái của cô ấy một lát: “Ừm, thật ra ăn một viên đã đủ dùng rồi, nhưng vấn đề không lớn. Giờ cô có thấy cơ thể thay đổi gì không?”

“Tôi cảm thấy...”

A Văn im lặng cảm nhận chút rồi ngạc nhiên nói: “Hình như thị lực của tôi tốt lên rồi, tốt đến đáng sợ ấy?”

“Còn nữa không?”

“Ừm, còn một thứ, chính là lúc tôi cầm snack lên, cảm giác như động tác tay của mình vô cùng vững vàng, vững hơn hồi đó nữa!”

Bạn bè ở một bên lộ ra biểu cảm nghi ngờ: “Khoan đã, này cũng có thể tính là năng lực sao?”

Thịnh Quân lại mỉm cười, khẳng định nói: “Đương nhiên là tính rồi. Giờ cô có thể nhìn thử xem, trước tiên là tập trung nhìn vào vai trái của một con zombie trong khe hở của máy bán hàng, sau đó cố gắng mở to mắt, xem chúng có chỗ nào khác nhau?”

A Văn trợn to mắt, vì dùng sức quá nhiều nên vành mắt hơi xót, nhưng cô ấy đã có được thu hoạch rất nhanh: “Bả vai của con zombie đó, hình như có một chấm ánh sáng đen yếu ớt?”

Thịnh Quân gật đầu: “Tốt lắm, tiếp theo cô cần nâng tay lên, làm thành hình một khẩu súng...”

“Cố gắng cảm nhận, để một luồng khí trong người tụ lại ở đầu ngón tay cô, sau đó nhắm chuẩn vào vị trí ánh sáng đen—”

“Đoàng!”

A Văn kinh ngạc nhìn thấy, hình như không khí ở đầu ngón tay mình có sự d.a.o động nhỏ, mấy giây sau, bên vai trái của con zombie cô ấy đang nhắm vào tựa như bị thứ gì đó b.ắ.n trúng và xuyên thủng, ngay sau đó một viên tinh thể lấp lánh màu đen nhỏ bé bay ra khỏi người con zombie, bay lơ lửng trong không khí.

“Đây chính là sức mạnh tôi mượn được sao?” A Văn kinh ngạc vô cùng, nắm đầu ngón tay của mình lại ngắm nghía.

“Không sai.” Thịnh Quân cười nói: “Có một tay s.ú.n.g thiện xạ quán quân thế vận hội siêu giỏi, cho cô mượn năng lực bảo bối của cô ấy.”

A Văn nhận được là sự tăng cường liên quan đến độ chuẩn xác, cùng với một vài kỹ năng sử dụng súng.

Trong thế giới này, không có s.ú.n.g dùng cũng chả sao, có thể dùng độ chuẩn xác của mình để tụ họp quỷ khí lại, tạo ra đạn không khí có thể b.ắ.n ra, lực sát thương không tệ.

Có thể nói là một kỹ năng rất có ích.

“Đạn không khí sẽ không cạn kiệt, nhưng trước mắt tốc độ ngưng tụ đạn không khí của cô vẫn còn hơi chậm. Còn nữa, ngắm b.ắ.n chuẩn cần phải tốn không ít tinh thần và sức lực, sức mạnh ý chí hiện tại của cô có hạn, nếu muốn trở thành tay s.ú.n.g thiện xạ duy trì bền vững thì chắc còn cần luyện tập không ngừng mới được.” Thịnh Quân nói.

Nghe cô giải thích xong, A Văn lộ ra biểu cảm ngây ngốc như bị miếng bánh đập cho choáng váng, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Đám bạn cũng dồn dập hoan hô, vui mừng cho A Văn, đồng thời cũng bắt đầu mong chờ vào năng lực mà mình có thể nhận được.

Mấy người nôn nóng xếp hàng, họ nối đuôi nhau đứng trước máy bán hàng nhận phần “thức ăn vặt hiến tế” thuộc về mình.

Có khoai tây chiên, bánh su kem, bánh bao nhỏ, còn có bánh chocopie.

Toàn là mấy món vừa thần kỳ vừa ngon.

Tuy không thể chia nhau ăn cũng hơi tiếc, nhưng ai ăn xong cũng có được cảm giác thỏa mãn to lớn.

“Uầy, các cậu xem, vậy mà tôi có thể nhổ cái cây liễu khô này!”

“Tôi phất nhánh cây này là có thể sinh ra kiếm khí!”

“Trời ơi, mau nhìn chân của tôi, khua nhanh hơn mèo bắt chuột trong phim hoạt hình nữa! Hình như tôi trở thành tên lửa rồi!”

Không chỉ có sự tăng cường về mặt thể chất mà cả trí lực có liên quan cũng tăng theo.

“Suỵt, hình như đột nhiên trong não tôi có rất nhiều kiến thức uyên bác, vậy mà tôi cũng có thể dễ dàng hiểu được hàm nghĩa của nó? Trời ạ, giờ tôi giỏi tới mức làm người khác phẫn nộ, chỉ cần có đủ vật liệu, tôi thấy tôi có thể bắt tay vào tạo ra một chiếc máy bay đấy!”

“Vậy thì thật sự tốt quá rồi, lát nữa chúng ta có thể ra ngoài tìm kiếm thu thập ít đồ, cô làm cho chúng tôi vài món vũ khí tiện dụng đi!”

Trong không khí ngập tràn niềm vui sướng.

Mọi người cực kỳ vui mừng, không ngừng thử năng lực mới mà mình nhận được, lại qua một lúc lâu sau, cuối cùng họ mới từ từ khôi phục sự bình tĩnh.

Vận mệnh kỳ diệu vậy đấy.

Đám người họ đây, giây trước còn sắp bỏ mạng trong miệng zombie, giây sau đã có được cuộc đời mới, ăn uống no đủ, thậm chí còn nhận được năng lực có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ!
 
Back
Top Bottom