Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 430: Chương 430



Sau khi thư viện được mở ra, phía bên Phương Quân đương nhiên cũng có người học ngôn ngữ của Nguyệt Ly, lúc này lại vừa hay có đất dùng võ, rất nhanh đã dùng khẩu ngữ không được lưu loát nhưng ngữ pháp đúng nói chuyện giao lưu với đối phương, còn lớn tiếng an ủi tất cả những người có mặt ở đây.

Nghe thấy Phương Quân lại còn biết nói tiếng của bọn hắn, người Nguyệt Ly càng cảm động không thôi, trong lúc nói chuyện cũng thân thiết hơn rất nhiều.

Sau đó sau khi Phương Quân đưa ra yêu cầu cùng khắc phục hậu quả sau chiến tranh và chăm sóc người bị thương, sự cảm động và cảm kích của bá tánh dường như có thể tràn ra ngoài.

Đồ ăn lương khô rất nhanh đã chia cho những người bị đói, đến cả Mạc Khước cũng cùng có lộc ăn.

Tình cảm của hai bên càng ngày càng sâu thêm.

Mọi việc tự nhiên theo lẽ thường, mấy người Thúy Thúy nói ra chuyện muốn trao đổi thuyền chiến, thuận tiện lại mượn một vài thợ thủ công đến để chỉ dạy cải tiến kỹ thuật.

Mặc dù nói các nàng ấy có tài liệu và kỹ thuật về mặt lý luận, nhưng dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp chế tạo thuyền bè, lúc này rất cần sự chỉ dạy của người chuyên nghiệp. Những người thợ thủ công này đến đó còn có thể truyền thụ một ít kỹ thuật cho nhân viên kỹ thuật của các nàng ấy.

Cùng là muốn thuyền chiến và thợ thủ công, đám người Oa kia đúng là tấm gương xấu, mà phía bên Phương Quân thì lại là ví dụ thực tế cho tấm gương sáng.

Đúng vậy, đây mới là cách giao dịch có thành ý chứ! Dùng vũ lực ăn cướp trắng trợn thì tính là cái thá gì chứ?

Nhưng mà Nguyệt Ly lại rất quả quyết từ chối yêu cầu trao đổi, bởi vì bọn hắn định trực tiếp tặng một lô thuyền chiến cho Phương Quân, coi như là báo đáp cho lần trợ giúp này.

Không chỉ tặng thuyền, mà còn nhét rất nhiều đặc sản nhân sâm đỏ vào trong khoang thuyền, có không ít thợ thủ công có danh tiếng cũng chủ động yêu cầu giành giật để đến Phương Châu hỗ trợ giám sát.

Đương nhiên phía bên Phương Quân cũng không định tham lam chiếm lợi từ đối phương, chỉ nói giúp đuổi người Oa đi là tinh thần trách nhiệm giúp đỡ hàng xóm, vẫn là có qua có lại đưa rất nhiều đồ dùng hằng ngày và thức ăn, trong lúc vung tay nhấc chân có thể nói là thể hiện rõ phong phạm của một nước lớn.

Từng chiếc từng chiếc thuyền chiến rất nhanh chở thợ thủ công đến một bến tàu mới được xây sửa lại.

Chỗ bến tàu này xây ở vùng duyên hải huyện Dung Khương Phương Châu.

Là thành thị của một bến tàu, Dung Khương rất được coi trọng, phát triển đến bây giờ cũng coi như là ra dáng.

Thợ thủ công của Nguyệt Ly được nhân dân Dung Khương khoản đãi nhiệt tình, ăn ngon uống ngon ở tốt mấy ngày, có thể nói là mở mang tầm mắt.

Rất nhanh bắt đầu làm việc chính là nâng cấp thuyền chiến.

Thợ thủ công vốn cho rằng mời bọn họ đến để cải tạo thuyền cũ có sẵn từ trước, không ngờ nhóm người Phương Quân lại yêu cầu bọn họ cải tạo nhóm thuyền chiến tiên tiến nhất mà bọn họ vừa mang đến.

Mặc dù nói bên phía Phương Quân vẫn chưa nghiên cứu ra chiến thuyền thật sự, nhưng từ lâu đã thu thập xong vô số tài liệu, phương án chi tiết cải tạo bước đầu cũng đã được làm xong rồi, có thể nói là đã làm chuẩn bị đầy đủ.

Bây giờ đưa những kế hoạch này ra cho thợ thủ công của Nguyệt Ly xem.

Lần cải tạo thuyền chiến này có mấy phần.

Một là tăng cường kết cấu của thuyền, hai là tối ưu hoá tính năng di chuyển của thuyền, ba là tăng thêm một vài công năng, bốn là tăng cấp hoả lực và phòng ngự của thuyền.

Không chỉ có nhiều yêu cầu mà thời gian để hoàn thành cũng rất ngắn.

Chỉ một yêu cầu thôi đã đủ khiến cho người ta phải đau đầu thật lâu rồi, thợ thủ công lúc đầu còn cho rằng bọn họ đang đùa, cho đến khi nhìn thấy kế hoạch chi tiết, tính toán qua khả năng thực tế, lúc đó mới thay đổi thái độ, nhìn lý luận và kỹ thuật mà Phương Quân nắm giữ với cặp mắt khác xưa.

Đối với đồ vật chưa từng làm qua, độ nhiệt tình của nhóm thợ thủ công hoàn toàn bị kích động ra, tiến độ nâng cấp thuyền chiến tăng cao vù vù.

Có tài liệu hỗ trợ, kế hoạch cụ thể về kỹ thuật không mất nhiều thời gian, vấn đề tiếp theo là tài liệu cần dùng đến để nâng cấp thuyền.

"Thân thuyền có sẵn của chiến thuyền nếu muốn cải tiến, chắc chắn cần một số lượng sắt thép lớn. . . ví dụ như cần phải tăng thêm vỏ bọc thép, ít ra cũng phải là sắt với gỗ kết hợp dùng với nhau mới được." Thợ thủ công nói, có chút khó khăn.

Muốn tính năng của thuyền chiến tốt, nếu chỉ dựa vào kỹ thuật trên giấy là không được, nguyên vật liệu cũng bắt buộc phải bỏ ra vốn lớn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 431: Chương 431



Vốn là để phía Phương Quân cân nhắc lợi hại, quyết định xem chỗ nào dùng nhiều nguyên liệu hơn, chỗ nào dùng ít nguyên liệu hơn, không ngờ Phương Quân lại vung tay lên, quay đầu đã đưa đến tài liệu sắt số lượng lớn, bảo bọn họ làm đến mức cao cấp nhất.

Vũ khí của thuyền, Phương Quân sẽ cung cấp, cũng không cần bọn họ phải lo lắng, nếu như có yêu cầu gì về sắp xếp và cấu tạo có thể nói thẳng ra, rất nhanh sẽ được đáp ứng.

Đám thợ thủ công bị thoải mái đến hôn mê luôn, bọn họ chưa từng được tham dự một trận chiến giàu có như vậy bao giờ.

Rất nhanh đã chế tạo ra thuyền chiến mà Phương Quân cần.

Sau khi tìm một chỗ hải vực gần đó để thí nghiệm công năng và hoả lực, Phương Quân tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Đối với thuyền chiến được cải tạo rực rỡ mạnh mẽ hẳn lên, nhóm thợ thủ công cũng vô cùng tự hào, vỗ n.g.ự.c nói: "Yên tâm đi, thuyền tốt như này cho dù gặp phải người Oa, đối phương chắc chắn không chịu nổi một đòn!"

Cải tạo khó khăn nhất đã thành công, sau đây phải nhanh chóng đổi mới tất cả các thuyền chiến đến phiên bản cao cấp nhất, đồng thời cũng để hải quân đã được huấn luyện xong không ngừng lên thuyền tiến hành diễn tập chiến thuật.

Cách diễn tập chính được sử dụng bây giờ là mô phỏng chiến tranh.

Sử dụng những sách vở mà Phương Tiên Nhi để trong bảo khố, phục chế lại các cuộc chiến trên biển nổi tiếng trong lịch sử, cũng đủ để hải quân tiến bộ thần tốc.

Trải qua một loạt chuẩn bị rầm rộ, cuối cùng thuỷ quân của Phương Quân cũng ngang trời xuất thế!

Cũng trong thời gian này, bên phía Chung Tứ không ngừng dò la tin tức được truyền đến, phía Nam sau khi biết được động tĩnh của Bắc địa, quả là đã bắt đầu gấp rút phòng bị, mua một lượng lớn nguyên vật liệu để chế tạo vũ khí nóng, còn không ngừng có dấu hiệu cưỡng ép người lao động để nâng cấp việc phòng ngự.

Bởi vì sự xuất hiện của các nàng, tranh đấu của Hoàng đế và Phụng Vương lại tạm thời bình ổn lại, hai bên từng đấu đá một mất một còn, bây giờ gần như mơ hồ có khuynh hướng hợp tác với nhau.

Nhưng mà những điều này cũng không ảnh hưởng đến động tác của mấy người Tảo Nhi, Phương Quân dự định chính thức xuất trình về phía Nam rồi.

Tất cả những hiểu biết của Hoàng đế về các nàng đều là lấy được từ nước Oa, vậy thì chắc bọn họ chỉ biết được kỵ binh và vũ khí nóng, nếu đề phòng thì chắc cũng chỉ chuyên làm chuẩn bị về hai phương diện này.

Đối phương chắc chắn không ngờ được bây giờ các nàng đã có thuỷ quân tinh nhuệ, lúc này xuất phát đến đó vừa hay có thể đánh cho bọn hắn không kịp trở tay.

Trước đó, các nàng còn điều một đội hải quân đi đánh nước Oa.

Lần trước sau khi nước Oa bị đánh phải chạy về nhà, bởi vì bị thiệt ở Nguyệt Ly nên chỉ có thể ỷ vào thuyền biển đã có từ trước, ở vùng duyên hải Nam địa gây chuyện thị phi, định từ đó lấy lại mặt mũi.

Không cần biết Nam địa như thế nào, bá tánh và thương thuyền ở duyên hải chắc chắn bị quấy rầy khổ không thể tả.

Nước Oa làm như vậy là do chắc chắn bản thân ở trên biển không người nào có thể đánh được, lúc nào cũng có thể chạy trốn về sào huyệt.

Đã như vậy, dứt khoát ra một chiêu xông thẳng vào sào huyệt g.i.ế.c địch, để bọn hắn hoàn toàn yên tĩnh lại, đừng đi gây loạn khắp nơi.

Thuỷ quân đi đánh nước Oa rất nhanh đã xuất phát.

Một đội ngũ đi về phía Nam cũng đang chỉnh đốn lại quân tư trang chờ xuất phát, định từ đường biển lên đến đất liền, từ vùng duyên hải đánh đến đô thành.

Lần này, Tảo Nhi c*̃ng định đi cùng, nàng ấy muốn đích thân trấn giữ.

Tảo Nhi làm người quản lý chính đã rất nhiều năm rồi, nhưng bởi vì khắp nơi vẫn luôn không ổn định, nàng ấy là người có năng lực nhất sau khi được mọi người khuyên bảo vẫn luôn đảm nhận chức vụ đó, làm việc cẩn trọng không chút sai lầm.

Bây giờ đã đến giai đoạn quan trọng nhất.

Chỉ cần giải quyết tranh chấp ở Nam, Tảo Nhi liền định gỡ bỏ nghiệm vụ mà nàng ấy đang mang trên vai, dựa theo phương án thay phiên nhau lúc đầu đã được đặt ra để lại cơ hội cho người khác, bản thân thì đến những bộ phận khác làm một vài việc thực tế.

Đảm nhiệm chức quản lý chính nhiều năm, Tảo Nhi càng có thể cảm nhận được sự hấp dẫn và chỗ đáng sợ mà quyền lực mang đến.

Ban đầu lúc đưa ra quy định mấy năm đổi một lần thay phiên đảm nhận chức vụ quản lý chính, cũng là do đề nghị của Phương Tiên Nhi, mọi người còn chưa nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ tự bản thân Tảo Nhi trải nghiệm mấy năm, là có thể ý thức được làm như vậy là lựa chọn tốt nhất.

Dù cho tâm trí của nàng ấy kiên định, cũng không dám đảm bảo sau khi bản thân nắm quyền lực quá lâu liệu có đánh mất ý muốn ban đầu của mình.

Đến lúc đó, nàng ấy sẽ còn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bá tánh như vầy không?

Nàng ấy sẽ còn nhớ cuộc sống gian nan vất vả mà bản thân từng trải qua trên núi sao?

Nàng ấy sẽ còn tin tưởng những người bạn ở bên cạnh mình sao?

Ai cũng không thể cam đoan như vậy được.

Cũng may nàng ấy không định để thử thách như vậy rơi xuống đầu mình. Ánh mắt vẫn được coi là tỉnh táo.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 432: Chương 432



Trước khi đi, Tảo Nhi cũng đã bắt đầu bàn giao công việc của mình, làm đủ chuẩn bị cho công tác sau này.

Ngoài Tảo Nhi, công chúa Vi Ninh ở Hồi Hột xa xôi cũng nhận được tin tức.

Nàng ấy phong trần mệt mỏi mang một vài người đuổi đến, yêu cầu muốn cùng đi chinh chiến phía Nam.

"Ta chờ nhiều năm như vậy, là vì muốn tận mắt nhìn thấy một ngày cẩu Hoàng đế m.á.u b.ắ.n tại chỗ, thời khắc quan trọng như vậy, không tận mắt nhìn thấy thì sao được chứ?"

Nàng ấy nói như vậy.

Vậy là nàng ấy cũng gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.

Lúc này có rất nhiều người cũng muốn đi, đương nhiên Thịnh Quân cũng sẽ không bỏ lỡ thời khắc quan trọng như thế này, nàng mượn cơ thể của Hai Con định đi cùng.

Trước khi Tảo Nhi dẫn quân xuất phát, Thịnh Quân còn đặt một máy bán hàng tự động lên thuyền chiến chính của nàng ấy để thể hiện sự ủng hộ.

Lần trước sau khi Hai Con thăng cấp tỉnh lại, công năng của máy bán hàng tự động trong hệ thống cũng theo đó được nâng cấp.

Lúc trước chỉ có thể để máy bán hàng tự động vào vị trí cố định, mà lại không thể di động, bây giờ hạn chế đó đã bị huỷ, những vị trí để máy bán hàng tự động trước kia không thể thay đổi, nhưng nàng có thể để máy bán hàng tự động mới loại nhẹ có thể di chuyển.

Mấy người Tảo Nhi vác theo máy bán hàng tự động này đi phía Nam đánh trận, lên bờ vẫn có thể mang theo, như vật sẽ được tiếp viện quân nhu không ngừng nghỉ mà lần này xuất hành cũng có thể trang bị đơn giản gọn nhẹ, để không gian vận chuyển cho những món đồ quan trọng khác.

Ngoài ra, trong thanh nhiệm vụ của Thịnh Quân đã lâu rồi mới xuất hiện một nhiệm vụ mới, tên là "mong tất cả mọi người trong thiên hạ đều có cơm để ăn no", yêu cầu cụ thể là bá tánh của tất cả khu vực trong lãnh thổ đều có thể ăn được đồ ăn trong máy bán hàng tự động.

Câu nói này rất có lực lượng, Thịnh Quân cũng không lạ lẫm với câu nói này, biết nó là tâm nguyện và thư viết tay của ông Viên chuyên gia lúa nước.

Nàng rất chờ mong có thể nhìn thấy cảnh khi nhiệm vụ này được hoàn thành.

Mặc dù không biết giải thưởng là cái gì, nhưng đối với Thịnh Quân lúc này, hoàn thành nhiệm vụ như vậy là đã có thể mang đến cảm giác vui mừng càng to lớn hơn cho nàng.

Chiến thuyền hải quân của Phương Châu hải trình cả một đường, rất nhanh đã đến gần duyên hải Nam địa.

Còn chưa cập bờ, đã gặp được giặc Oa đang đánh cướp thương thuyền.

Tảo Nhi phất phất tay, không có bất kỳ ý định nói đạo lý gì, trực tiếp đánh chìm thuyền của giặc Oa, lại cho người đi hỏi thăm tình hình của thương thuyền.

Thương thuyền vừa được cứu là của một thế gia thương mại ở Nam địa, rất nhanh đã truyền đạt lòng cảm kích của bọn họ đến đám người Tảo Nhi.

Phòng ngự binh lực của vùng duyên hải bình thường, mấy người Tảo Nhi không tồn sức chút nào đã lên được đến bờ.

Gia chủ của thế gia đó rất nhanh đã có được tin tức, đến hỏi thăm.

Không chỉ như vậy, ông ta còn mang theo mấy thế gia có quan hệ tốt với mình cùng đến để tỏ ý tốt, tỏ vẻ bằng lòng giúp đỡ về mặt tiền tài và vật chất.

Tảo Nhi thấy thế, trong lòng không chút gợn sóng, nàng ấy rất rõ những thế gia như này từ trước đến nay luôn lấy việc bảo vệ tính mạng của bản thân lên hàng đầu.

Bây giờ nhìn như có ý muốn dựa vào các nàng, thực ra là không có chút lòng trung thành nào. Nếu như chân trước các nàng vừa đi, chân sau lại đến một thế lực lớn, đám thế gia này vẫn sẽ như cũ vừa đưa tiền vừa ra sức.

Cốt yếu là đưa tiền vô cùng sảng khoái, dù sao cuối cùng xuất hiện tranh chấp đừng có liên luỵ đến bọn hắn là được rồi.

Bình thường cũng sẽ không có người nào đuổi tận g.i.ế.c tuyệt với một con dê béo có tính tự giác như vậy cả, đây là đạo sinh tồn thế gia của triều đại này.

Tảo Nhi không từ chối sự lấy lòng của mấy người này, đưa cái gì thì lấy cái đó, dù sao cuối cùng cũng dùng cho bá tánh và việc xây dựng, nàng ấy nhận cũng không thẹn với lòng lại còn thoải mái.

Nhưng cùng với đó, nàng ấy cũng không đưa ra bất kỳ lời hứa nào, không cần biết đối phương nói bóng nói gió thế nào, đều chỉ cười híp mắt đánh trống lảng sang chuyện khác, điều này làm mấy gia chủ của thế gia trong lòng không ngừng mắng tiểu hồ ly.

Không đưa ra lời hứa, bởi vì sau này sau khi đánh xong Nam địa, không biết lúc nào sẽ chấn chỉnh lại mấy thế gia này.

Đây là chuyện ắt phải làm, chỉ là thời gian sớm hay muộn còn chưa xác định thôi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 433: Chương 433



Không có ý định diệt cỏ tận gốc bọn hắn, nhưng cũng bắt buộc phải để cho đối phương trở thành hình dáng thích hợp với hình thức Đại Đồng.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng.

Các nơi đều có những tồn tại như thế này, có sự giúp đỡ của bọn hắn, lại thêm bộ binh linh hoạt và tiếp viện với vũ khí tốt, tốc độ đi thẳng đến đô thành của mấy người Tảo Nhi thế mà lại còn nhanh hơn tưởng tượng.

Trong lúc đó còn có niềm vui bất ngờ, đó là có mấy thế lực nhỏ của nhân dân.

Những người này phần lớn là những người bất mãn với chế độ thống trị hiện nay, hoặc là bị quan lại ác bá chèn ép phải vùng lên. Số lượng ít thì là có suy nghĩ của bản thân thành lập tổ chức.

Thế lực nhỏ không nhiều, thực lực cũng không đủ, vẫn luôn trốn Đông trốn Tây làm việc, bên phía Hoàng đế mấy năm gần đây không để những người này vào mắt.

Nhưng mà, phong cách làm việc của Phương Quân cũng rất hợp với suy nghĩ của những người này, để cho bọn họ thấy được ánh rạng đông và công lý.

Không ngừng có người mang theo tình báo hoặc tin tức có tác dụng đến để gia nhập vào.

Bên trong đô thành.

Hoàng đế chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trước mắt một mảnh đen ngòm, không khống chế được ngã ngồi lên long ỷ.

Ông ta tự nhận mình không phải là một minh quân công tích hiển hách, cũng không có tài năng như các vị tổ tông khai quốc, nhưng ông ta cho rằng bản thân cũng không phải một thứ hèn nhát.

Lúc trước phân cao thấp với Phụng Vương, tranh đấu với thế lực của các bên, trong lòng ông ta không hề có quá nhiều lo lắng và cảm giác cấp bách.

Chỉ là vào lúc ông ta thư giãn, lúc nào thì Bắc địa lại nhảy ra một nhóm Phương Quân như vậy?

Đất đai cằn cỗi như vậy, tiền lương của bọn hắn từ đâu đến?

Chẳng lẽ tự nhiên xuất hiện à?

Chẳng lẽ là do ông trời thật sự không chịu được tên hôn quân như ông ta nên phái thiên binh thiên tướng xuống phạt ông ta?

Nếu không ông ta thật sự không hiểu, không nghĩ ra được!

Rõ ràng đường từ phía Bắc đến đây đã bị quân đội khống chế nghiêm ngặt bắt đầu phong toả, đến cả con đường nhỏ cũng không bỏ qua.

Vốn cho rằng đối phương sẽ không có động tác nhanh như vậy, cho dù có, cũng sẽ bị bên mình dễ dàng phát giác được. . .

Nhưng ai ngờ vừa vào lúc nãy, có người hoang mang đến báo, nói đám Phương Quân ấy trực tiếp dùng thuyền chiến từ duyên hải lên đến bờ, bây giờ chỉ cách hai tòa thành là đến đô thành!

Thuyền chiến? Đến ông ta còn không có!!

Lúc trước miệng của mấy tên giặc Oa kia cũng rất chặt, vậy mà không hề lộ ra chút gió nào!

Chẳng lẽ, đám người này kết thành đồng minh với người Oa?

Tin tức trước đấy cũng là cố ý thả ra tiếng gió, muốn để toàn bộ sự chú ý của ông ta rời về phía đất liền, sau đó nhân cơ hội tấn công từ phía biển đến?

Chắc chắn là như vậy, vậy thì những chiếc thuyền chiến này chắc chắn là do người Oa cung cấp!

Đám giặc b*n n**c này, thế mà lại mất mặt đến mức này, làm ra loại chuyện hổ thẹn khi tông diệt tổ như thế này!

Trong lòng mạnh miệng mắng như vậy, nhưng thực tế Hoàng đế đã hoang mang vô cùng tận.

Lúc này ông ta cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, đầu nóng lên, vội vàng cho người đi xin Phụng Vương mang binh đến, định phát huy hiệu quả của một cộng một lớn hơn hai.

Sau đó lại rút hết những binh lực đang canh ở trên đường về, điều động tập trung vật tư từ những nơi khác, đóng thành khoá đất.

Ông ta muốn biến nơi này thành một toà thành sắt kiên cố không thể phá vỡ!

Phụng Vương ở gần đó nên đến rất nhanh.

Đối với tin của Phương Quân, lúc mới đầu hắn ta có chút chẳng thèm ngó tới, không tin tưởng lắm, nhưng cùng với những tin tức không ngừng truyền đến từ phía người Oa, thậm chí sau khi Phương Quân trực tiếp từ trên biển đổ bộ lên đất liền, hắn ta cũng hoàn toàn hoang mang.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Phụng Vương cảm nhận được chuyện đã mất khống chế.

Hoàng đế bị che giấu thì thôi đi, đất phong của hắn ta ở Bắc bộ gần như vậy, lại bị che dấu kín đáo. Điều này làm cho Phụng Vương có chút không tự tin.

Đồng thời cũng đưa ra đánh giá thực lực thật sự của Bắc địa cao hơn.

Thế là Hoàng đế vừa vẫy tay một cái, Phụng Vương không chần chờ quá lâu đã chạy đến đô thành.

Nhiều năm như vậy, hai người khó được gần gũi như vậy, lúc cùng chung hoạn nạn thì đột nhiên lại xuất hiện tình huynh đệ giả dối.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 434: Chương 434



Sau khi Phụng Vương vào thành không bao lâu, Phương Quân c*̃ng đóng trại ở gần đô thành.

"Phụng Vương c*̃ng vào thành? Vòng ngoài của tường thành bị bảo vệ kín mít không có kẽ hở?"

Tảo Nhi không nhịn được cười nói: "Nhiều người núp ở trong thành như vậy, nếu như chúng ta muốn đánh một trận chiến kéo dài thì đối phương định làm như thế nào?"

Binh lực lần chinh triền phía Nam này của các nàng chỉ có mười nghìn người.

Phụng Vương và Hoàng đế bất lực như thế nào, binh lực cộng lại cũng nhỏ hơn một trăm nghìn người. Thế mà lại sợ thành như vậy?

Đương nhiên, hai bên bọn họ thông báo với bên ngoài đều nói mình có mấy trăm nghìn đại quân. Nhưng binh lực mà triều đại này bơm ra vẫn luôn có một trình độ nhất định, dựa theo tính toán khoa học của bọn họ, thêm vào với nhau được một trăm nghìn đã được coi là nhiều rồi.

Nhưng mà, trên chiến trường cổ đại nhân số đúng là không coi là gì cả, vào thời cổ có chiến thắng của mấy nghìn người đối đầu với mấy chục nhìn đại quân, trang bị còn không tốt như vậy, chỉ hoàn toàn dựa vào sự phát huy của chiến thuật.

Lúc này điều kiện của các nàng tốt hơn lúc đó rất nhiều, cho dù chỉ có 10 nghìn người, cũng không sợ tên Hoàng đế kia.

Nếu là một trăm nghìn người thì chiến lâu dài cũng là một lựa chọn không tệ.

Các nàng có tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi chống đỡ, sẽ không bị đứt đoạn tiếp viện, người của đối phương nhiều, trong thành chắc chắn không thể chống chịu lâu được.

Chỉ là, trong thành còn có bá tánh, tiếp tục như vậy đói đến tột cùng, bá tánh khó tránh khỏi sẽ gặp nạn.

Biết đâu đối phương bị ép đến mức bắt đầu ăn thịt người cũng không ra khỏi thành thì làm sao bây giờ?

Cho dù cuối cùng giành được chiến thắng cũng không có ý nghĩa gì.

Các nàng cũng có thể trực tiếp nổ pháo vào thành.

Nhưng sau khi vào trong thành thì chắc chắn sẽ không triển khai đánh được, còn có bá tánh vô tội, ngược lại sẽ bó tay bó chân bị rất nhiều hạn chế.

Nhưng mà, theo tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không hiểu được nỗi băn khoăn của các nàng với bá tánh, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Nói không chừng sẽ lao ra cửa đánh một trận.

Chỉ cần nghĩ cách dụ binh lực của đối phương ra khỏi thành, bọn họ sẽ dám đánh thoải mái.

Dường như có thể thực hiện được.

"Phản tặc Phương Quân, nhanh chóng đầu hàng! Đừng u mê không biết hối cải, phản bội Bệ hạ, phản bội cả thiên hạ!"

Phương Quân cách khá xa, nhưng cũng có thể nghe thấy đối phương có người bắt đầu hét lên, mới ban đầu còn nghe không rõ, còn cho thám tử lại gần để nghe, mới mang lời của đối phương về.

Thám tử còn cầm kính viễn vọng đến, nhìn qua dáng vẻ của người đang hét, sau đó báo cáo lại: "Là đại tướng quân Triêu Hàn!"

Tảo Nhi khẽ gật đầu, nàng ấy có nghe qua về người này.

Cái gọi là dưới trướng hôn quân có thần tử có năng lực, Triêu Hàn cũng được coi là một trong những người đó.

Dùng binh như thần, can đảm cẩn trọng, nếu như Hoàng đế thật để ông ta đánh chính diện, cho dù là các nàng cũng sẽ cảm thấy rất đau đầu.

Cũng may, các nàng cũng có chuẩn bị với cái này.

"Đi đưa Triêu Vũ đến đây." Tảo Nhi nói.

Triêu Vũ - người mà các nàng tìm được ở trong dân lưu vong Liêu Châu, cũng là muội muội ruột của Triêu Hàn. Năm đó Triêu Hàn trung quân ái quốc bị tiểu nhân hãm hại, đến cả Hoàng đế cũng nghi kỵ ông ta, phán quyết cả nhà lưu vong.

Vừa lưu vong ra khỏi cửa thành, Hoàng đế lại hối hận, gọi người từ cửa thành về, giống như trò đùa của trẻ con huỷ bỏ tội danh lưu vong.

Chỉ là, lúc ấy Triêu Vũ tuổi còn nhỏ trong lúc hỗn loạn bị người bắt đi, không thể tìm về lại được nữa.

Hoàng đế không cảm thấy mất một đứa con gái là chuyện lớn, đến ý định xin lỗi cũng không có.

Nhưng Triêu Vũ lại là hòn ngọc quý trên tay Triêu gia.

Không dám tùy tiện oán hận, lại chôn sâu một cây đinh dưới đáy lòng.

Nhiều năm sau đó, Triêu gia vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Triêu Vũ, không ai ngờ nàng ấy vẫn bị đưa đến vùng đất lưu vong lạnh lẽo.

Cũng may Triều Vũ cũng coi là may mắn, là bạn chơi cùng với con gái của một thủ lĩnh bộ lạc Liêu Châu, cứ thế gian nan sống tiếp.

Cho đến khi Phương Quân đến được đất của Liêu Châu, nàng ấy cũng hoàn toàn được cứu.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 435: Chương 435



Triêu Vũ tự nguyện gia nhập Phương Quân, chuyến này đương nhiên cũng đi theo đến đây.

Lúc này bị Tảo Nhi gọi đến, nàng ấy cũng định ra mặt, cố gắng hết sức khuyên ca ca đừng tận hiến với hôn quân nữa.

Nàng ấy được một đội Phương Quân hộ tống đến gần hét nói:

"Ca, là muội đây, Triêu Vũ! Muội còn sống, lúc trước bị người đưa đến Liêu Châu, mấy ngày trước được Phương Quân cứu ra."

"Còn nhớ khi còn bé huynh nói với muội, huynh muốn làm anh hùng lớn bảo vệ quốc gia! Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thiết nghĩ huynh nên nhìn rõ rồi, thứ mà huynh vẫn luôn trung thành bảo vệ rốt cuộc là vết bẩn không chịu được nhường nào."

"Lúc trước muội vẫn luôn cảm thấy mê man, không hiểu được rõ ràng là chúng ta đang cố gắng bảo vệ mọi người, nhưng tại sao mọi người lại càng ngày càng khó khăn, bây giờ từ Phương Quân muội hiểu được một đạo lý, cách nghĩ lúc đầu của chúng ta là sai, muốn bảo vệ quốc gia, nhà là nhà của bá tánh, đất là đất của bá tánh, chứ không phải là của tên cẩu Hoàng đế ấy. . ."

"Ca ca, người nên đầu hàng là các huynh. Lúc này không chiến mà đầu hàng không phải là hành vi của người hèn nhát, mà là vì tình yêu lớn càng đáng để chúng ta bảo vệ! Phương Quân chưa từng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt với người bình thường, nếu như đầu hàng, mọi người đều sẽ sống thật tốt!"

"Cuộc sống của nhân dân Bắc địa hạnh phúc nhường nào, huynh thật sự nên tự đi xem!"

Nàng ấy đứng hơi gần, giọng nói rất rõ ràng.

Triêu Hàn trên tường thành rất nhanh sững sờ, dường như là trong nháy mắt đã nhận ra muội muội của mình, có chút không dám tin nàng ấy vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Vốn cho rằng là bị người áp chế nên mới đến đây, nhưng những lời nói sau đó của Triêu Vũ lại đánh thẳng vào trong lòng ông ta.

Bên cạnh ông ta, một giọng nói the thé vang lên: "Ấy, đại tướng quân Triêu, lẽ nào ông muốn chống lại ý chỉ của Bệ hạ à? Ông phải nghĩ cho thật kỹ, bây giờ tính mạng cả gia đình ông đều đang ở trong tay Bệ hạ, vì một người muội muội lưu lạc nhiều năm chưa từng gặp mặt, hi sinh nhiều như vậy, đáng không?"

Người này là Phương Hỷ đại thái giám bên người Hoàng đế, bị phái đến làm người giám sát và đốc thúc tác chiến.

Triêu Hàn nghe thấy lời này, không nói lời nào, chỉ là bàn tay ở bên chân nơi đối phương không nhìn thấy âm thầm nắm thành nắm đấm.

Kiên trì bảo vệ nhiều năm như vậy, lại gặp được muội muội.

Một sợi dây trung quân ái quốc cuối cùng, hình nhưng cũng theo lời uy h.i.ế.p nhẹ nhàng bâng quơ kia mà biến mất.

"Bọn trộm cắp chuột nhắt từ đâu đến dám giả danh muội muội ta, mở cửa thành, chính diện nghiêng chiến với đám tiểu nhân bỉ ổi này!" Triêu Hàn bỗng nhiên cao giọng hô.

"Giết!!"

Các binh sĩ sớm đã chờ đợi từ lâu chỉnh tề đáp lại.

Con ngươi của Phương Hỷ ở một bên co rụt lại: "Chờ đã, Bệ hạ còn chưa. . ."

"Ngậm mõm chó của ngươi lại!"

Triêu Hàn quay đầu lại quát: "Ngươi biết thế nào là đánh trận không? Binh lực trong thành có bao nhiêu, còn có thể từ từ làm hao tổn đối phương sao? Cứ kéo dài như vậy, chúng ta sẽ bị nhốt ở trong thành cho đến chết! Bệ hạ nắm trong tay tính mạng cả nhà ta thì sao chứ? Dù sao đến lúc đó bản thân ta cũng không sống được, tất cả mọi người đều phải c.h.ế.t cùng nhau!"

Phương Hỉ nuốt một ngụm nước bọt, không dám mở miệng nữa.

Dù sao thì Bệ hạ cũng cách xa nơi đây, nhưng vị đại tướng quân trước mắt này nhìn giống như lúc nào cũng có thể rút đao c.h.é.m bay đầu hắn ta vậy.

Vẫn đừng nên so đo với tên mãng phu đang lên cơn này thì hơn.

Chỉ là, sau khi Triêu Hàn rời khỏi, Phương Hỉ lại tự nghĩ một lúc, vẫn không cam lòng bị quát một trận như vậy.

Hắn ta nhếch miệng, trong đầu xuất hiện một ý kiến hay, chỉ huy hai tên tiểu thái giám bên người: "Đi, mang tất cả người nhà của đại tướng quân đến đây, nếu không đại tướng quân sẽ không biết lúc này nên nặng nhẹ gấp rút thế nào đâu!"

Tiểu thái giám rất nhanh nhận mệnh chạy về mang người đến.

Quay lại trên chiến trường.

Triêu Hàn vừa nói với Phương Hỷ là như thế, nhưng lúc thật sự mở cửa thành xuất quân, lại cũng là chờ nhìn thấy Triêu Vũ được người kéo chạy ra xa, mới bắt đầu hành động.

Lúc xuất thành đánh với quân địch, ông ta còn cao giọng hét lên một câu khẩu hiệu mà người trong quân đội mới hiểu được.

Binh sĩ với sĩ khí tràn đầy ở xung quanh đột nhiên ngây ra, không hiểu tại sao tướng quân nhà mình mới bắt đầu đánh thôi mà đã bảo mọi người nhường quân địch, lại một lần nữa nghe thấy khẩu lệnh, lẽ nào là định tỏ ra yếu thế để dụ địch?

Dù sao cũng là đại tướng quân mà bọn họ đi theo nhiều năm, các binh sĩ cho dù có nghi ngờ, nhưng cũng không ai làm trái.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 436: Chương 436



Rất nhanh, đội quân kết hợp từ quân đội của Triêu Hàn và tướng lĩnh của Phụng Vương, trên chiến trường chính diện đối đầu đao giáo va chạm với Phương Quân.

Thuộc hạ của Triêu Hàn rất nhanh bắt đầu nhường Phương Quân, trong quá trình này, bọn họ ngạc nhiên phát hiện hình như Phương Quân còn nhường bọn họ nhiều hơn.

Rõ ràng võ lực trang bị và cách bài binh bố trận đều hơn bọn họ một bậc, nhưng lại cố ý tránh những chỗ hiểm của bọn họ, chỉ hạn chế hành động của tất cả mọi người.

Lẽ nào, đại tướng quân sớm đã đầu hàng quân địch rồi?

Không ít người nằm trên mặt đất, đầu óc vẫn còn tỉnh táo suy nghĩ không nhịn được xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Nhưng rất nhanh lại cảm thấy, so với hiệu trung với người như bây giờ, hình như đầu hàng quân địch cũng khá tốt.

Mặt trời hình như rất ấm áp, trước hết cứ nằm như vậy đi. . .

So với quân đội của Triêu Hàn, người bên phía Phụng Vương lại đang chiến đấu nghiêm túc, chỉ là đúng là đánh không lại, đơn giản chỉ là chênh lệch về thực lực.

Nếu như đối phương đã mở cửa thành rồi, Phương Quân không định lấy đại bác ra.

Các nàng không chủ động sử dụng vũ khí nóng, nhưng lại có xạ thủ vẫn luôn quan sát chiến trường, chỉ cần vào lúc đối phương định dùng vũ khí nóng, mới dùng s.ú.n.g với tốc độ nhanh hơn bắt gục đối phương.

Tình hình trên chiến trường từ từ bắt đầu nghiêng về một bên.

Phương Hỉ đứng trên đầu thành giám sát trận chiến thấy thế, trong lòng vội vàng, hắn ta kéo con trai của Triêu Hàn đang đứng ở bên cạnh vào lòng, móc ra một con d.a.o để dưới cổ cậu bé, sai người mang ốc phóng to âm thanh đến, hét: "Triêu Hàn! Rốt cuộc thì ngươi đang làm gì vậy? Danh hiệu đại tướng quân của ngươi lẽ nào chỉ là do ngươi tự tâng bốc ra thôi à?"

Triêu Hàn quay đầu lại thấy cảnh này, không nhịn được cụp mắt xuống, yên lặng giật khóe miệng.

Vừa nãy nghe một loạt lời nói của muội muội, Triêu Hàn đã thử dò xét Phương Quân một lần, đúng là ra cách ra tay biết nặng biết nhẹ.

Ông ta chinh chiến sa trường đã lâu, đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương đánh thật hay chỉ đánh giả.

Nghĩ đến đại ái mà Triêu Vũ nói, trong lòng Triêu Hàn đã có giác ngộ, chỉ duy nhất là có thẹn với vợ con.

Trước mắt cũng chỉ có chuyện này, khiến trong lòng ông ta cảm thấy bất lực.

Triêu Hàn không hiểu tại sao cuộc đời của bản thân vẫn luôn chìm trong nước sôi lửa bỏng.

Đến cuối cùng, cho dù là liên quan đến đại sự tồn vong của quốc gia, thế mà vẫn bắt ông ta phải một mình chọn giữa hai câu hỏi khó này.

Lẽ nào Hoàng đế chỉ biết mỗi mình ông ta thôi sao? Hay thật sự cảm thấy ông ta là con ch.ó coi nhà dễ bị bắt nạt chăng

Giờ phút này, trong lòng Triêu Hàn giống như là vũng nước đọng, muốn khóc lại muốn cười.

Nói thật, ông ta lại có thể làm được gì chứ?

Cho dù không nhường, nếu Phương Quân vẫn cứ chầm chậm đánh bọn hắn, cho dù ông ta có đánh thật, thì có thể đánh thắng được chắc?

Đến lúc đó vợ con vẫn sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t cho hả giận.

Bây giờ, ít nhất cũng có thể thật sự bảo vệ được tính mạng của càng nhiều người. . . Dù sao, sau khi chuyện này kết thúc, ông ta sẽ tự đi xuống cùng với người nhà.

Quyết định xong, Triêu Hàn không tiếp tục quay đầu nữa.

Suy nghĩ của ông ta rất nhanh, nhưng có thứ lại nhanh hơn cả suy nghĩ của ông ta.

Trên chiến trường ồn ào vang lên một tiếng kêu cha gọi mẹ, quay đầu nhìn lại, phát hiện Phương Hỉ đáng ghét kia không biết đã đi đâu, chỉ còn lại vợ con ông ta mắt trợn tròn đứng ở tại chỗ.

Triêu Hàn không nghĩ nhiều nữa, chỉ tiếp tục dấn thân vào trong sa trường.

Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến không ngừng truyền vào trong cung.

Bên ngoài vẫn đang chiến đấu kịch liệt, lúc này Hoàng đế đang ở trong cung đi qua đi lại, trong miệng đã mắng một loạt tổ tông mười tám đời của Triêu Hàn mấy lần, đến cả tên cẩu thái giám Phương Hỉ c*̃ng không bỏ qua.

Phụng Vương ngồi ở một bên bị ông ta lải nhải làm cho phiền lòng, nhăn mày thở dài nhưng cũng không muốn tiếp lời với Hoàng đế.

Hắn ta không muốn nói, Hoàng đế lại không tha cho hắn ta.

"Đám binh lính kia của ngươi đang làm gì vậy, không phải lúc quấy rối ta ngươi rất giỏi sao? Ta hiểu rồi, thật ra ngươi sớm đã liên kết với Phương Quân rồi đúng không! Tên nghịch tặc nhà ngươi!"

Giờ phút này Hoàng đế đã có chút mất lý trí, càng nói càng cảm thấy có lý, ông ta nhìn Phụng Vương, chỉ cảm thấy bản thân dẫn sói vào nhà, cầm lấy bảo kiếm định gọi thân vệ đến bắt giữ Phụng Vương.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 437: Chương 437



Phụng Vương thực sự không nhịn được nữa, cũng gọi thân vệ của mình đến, hét về phía Hoàng đế: "Ngươi là do chó cái nuôi lớn à, lúc này là lúc nói những lời đấy à? Đồ ngu! Nếu ta liên kết được với Phương Quân thật thì sớm đã lật ngược cái hoàng cung nghiệt chướng này của ngươi lên rồi, còn có thể để ngươi ở đây sủa với ta à?"

"Gan chó của ngươi lớn thật đấy, ta sớm đã đoán được ngươi là tên lòng lang dạ thú mà!!"

"Câm mồm, đồ nghiệt súc không lông trong đầu chỉ nhét đầy sắt!"

Hai người đang chó cắn chó đầy kịch liệt thì nghe được chiến báo mới nhất —— Phương Quân đã phá vòng vây bảo vệ, thuận lợi phá thành!

Thế này thì còn gì để nói nữa, hai người ngay lập tức hoang mang, vội vàng gọi người định chạy trốn.

Mặc dù năng lực không được nhưng tốc độ chạy trốn thì lại rất nhanh. Chẳng bao lâu sau đã từ ám đạo trong thành đi ra ngoài thành, định trước mắt sẽ tìm một nơi không người để trốn đi.

Đáng tiếc, ngay vào lúc Hoàng đế đang cảm thấy may mắn vì có thể tránh thoát được một kiếp nạn thì một đội Phương Quân như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn hắn, còn mang theo một trận tiếng cười cuồng vọng.

"Thấy chưa, ta đã nói mà cẩu Hoàng đế chắc chắn sẽ chạy trốn, đấy không phải bắt được người rồi à? Mấy thứ như mật đạo này còn ai hiểu hơn chúng ta nữa đây? Phải biết ông của ngươi là ta lập nghiệp bằng nghề đào đất đấy, ha ha ha ha ha!"

Mấy người Xử Sinh, Thạch thúc và Hắc Chỉ trong những năm này cũng không rảnh rỗi, xây dựng một đội ngũ đặc biệt trong Phương Quân.

Trên chiến trường, ngoài công việc đối đầu chính diện với quân địch thì những việc khác đều là do bọn họ làm.

Lúc này tất cả đội quân đang đối đầu chính diện với quân địch, đám người Xử Sinh thì lại xoa tay xoa chân chạy đi chặn động chó quanh đấy.

Kết quả đúng là để bọn hắn chặn được một mối lớn.

Đội thân vệ của Hoàng đế và Phụng Vương trước mặt Phương Quân tất nhiên không đáng chú ý, rất nhanh tất cả đã trở thành tù binh.

Hoàng đế bị trói gô, chật vật ngã trên mặt đất.

Xử Sinh cười đùa ngồi xuống nhìn ông ta: "Nhìn nè, thì ra đây là Hoàng đế à, bên đó còn có một vị Phụng Vương đúng không? Chẹp, sao mà người nào người nấy đều béo trắng tròn trịa bóng loáng như hạt châu vậy này, hay cho hai lão già béo! Bọn ta ngày nào cũng ăn cơm đúng giờ, cũng không ăn ra được mình heo não lợn như này, xem ra hưởng phúc cũng là việc cần có thiên phú nhỉ!"

Trên trời cao treo một vầng thái dương, bọn họ đứng ngược sáng, Hoàng đế híp mắt lại, có hơi không nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ.

Nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ ràng trên người của đám người này có oán khí rất nặng, dường như còn có hận ý nồng đậm.

Hoàng đế có hơi mê man, sự tồn tại của đám rác rưởi này, chắc chắn không thể có thù hận gì lớn với ông ta được.

Ông ta khó hiểu nói: "Ta có trêu chọc gì đến các ngươi sao? Mà ta cũng chưa làm chuyện gì với Bắc địa, rốt cuộc thì tại sao các ngươi lại hận ta. . ."

Xử Sinh sững sờ, bỗng nhiên cười lớn lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, không nhịn được lau mắt.

Hắc Chỉ ở bên cạnh lại chỉ cúi đầu xuống, nói với Hoàng đế: "Ngươi cảm thấy bản thân không làm gì cả, không biết gì cả, nhưng có vô số người bởi vì ngươi mà tồn tại, lãng phí cuộc sống cho sự xa hoa mà ngươi đang hưởng thụ. Ngươi cảm thấy sống theo tự nhiên không có chí tiến thủ là vô tội à? Ở vị trí này của ngươi, không làm gì mới là tội nghiệp lớn nhất."

Không phải tất cả mọi người trong lúc sống c.h.ế.t đều có thể trở nên thông minh, đột nhiên nghe hiểu tiếng người.

Chí ít Hoàng đế là như vậy.

Cho đến khoảnh khắc trước khi chết, ông ta cũng không hiểu rõ tại sao bản thân vô tội như vậy lại là người có tội nghiệt nặng nề.

Chiến sự phía Nam rất nhanh đã chấm dứt, tiếp theo là công việc dọn dẹp sau cùng. Tất cả mọi nơi đều phải tiến hành quy hoạch.

Nhóm người chủ sự được chiêu gọi mở rộng ra chia nơi để quản lý, một người chọn một nơi để quản lý.

Đến tận lúc này, Tảo Nhi c*̃ng cảm thấy có thể từ chức, chọn một thành nhỏ vắng vẻ ở phía Nam để phát triển.

Chung Tứ vẫn luôn ở Thành An cuối cùng cũng có thể vứt bỏ thân phận nằm vùng Phụng Thành, lại một lần nữa có được tự do.

Lẽ ra với năng lực của Chung Tứ, cũng có thể đi tìm một nơi để làm chủ sự nhưng hắn ta lại không chọn như vậy.

Chung Tứ chỉ nói hắn ta bận tâm suy nghĩ chuyện của mình đã quá mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, những năm về sau chỉ định làm mấy việc trợ giúp, sau đó đến thành nhỏ ở phía Nam cùng Tảo Nhi, định làm trợ thủ giúp nàng ấy.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 438: Chương 438



Sau khi Tảo Nhi rời khỏi, mọi người đề cử lựa chọn, quản lý chính nhiệm kỳ tiếp theo đã quyết định là Hà Hoa.

Lẽ ra chiến công của Thiết Trụ cũng không nhỏ, nhưng hắn ta chủ động từ chối chức vụ quản lý chính, chủ yếu là vì hắn ta vẫn muốn ở lại biên cương làm việc.

Ở biên cương ở lâu rồi, dần dần Thiết Trụ yêu thích cảm giác tự tại ở đây. Thảo nguyên rộng lớn nhất, hồ nước và núi non to lớn tươi đẹp nhất, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ đều ở đây.

Còn một điều quan trọng nhất, Lang Nha muội muội của Cách La nói ra suy nghĩ muốn trải qua cuộc đời còn lại cùng Thiết Trụ.

Thiết Trụ muốn thành gia ở biên cương.

Trước đó, sau khi Bắc địa thống nhất đổi tên là Phương Châu, bây giờ thống nhất Bắc Nam, đương nhiên cũng phải đổi tên.

Nghĩ đến khái niệm đất nước, cuối cùng mảnh đất này được đặt tên là nước Phương.

Lúc mới đầu bá tánh nước Phương không có cảm giác gì quá lớn với việc thay đổi triều đại, dù sao bên trên thay Hoàng đế, cũng không liên quan gì đến mấy người ở dưới như bọn họ, cùng lắm là lúc nộp lương thực khác mỗi là nộp nhiều hay nộp ít

Thế nhưng, dần dần, bá tánh phát hiện tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Trong thôn trong huyện nhiều thêm một cái cửa hàng phúc lợi, đồng ruộng các nơi cũng có người đến dạy mọi người trồng trọt, khoai lang chắc bụng được trồng ở vô số các đồng ruộng, sau sẽ nuôi sống một lượng lớn bá tánh.

Khắp nơi đều đang xây dựng nhà máy mới, khắp nơi đều đang cần người, tuyển nhân công.

Điều quan trọng nhất là, hình như sẽ không có người ăn không đủ no nữa rồi.

[Nhiệm vụ "Mong tất cả mọi người trong thiên hạ đều có cơm để ăn no" đã hoàn thành.]

Hệ thống xuất hiện thông báo, Thịnh Quân có hơi sững sờ.

"Vậy mà trong lúc vô tình đã hoàn thành rồi, không biết ban thưởng của lần này sẽ là. . ."

Còn chưa nói xong, âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên:

[Ngài có thể rời khỏi vị diện này lúc nào cũng được, trở về thế giới mà ngài đang ở. Sau khi ngài rời khỏi, máy bán hàng tự động và siêu thị mà hệ thống đã đưa ra có thể ở nơi này mười năm, sau mười năm sẽ tự động biến mất. Nhưng mà xin hãy yên tâm, những sản phẩm đã được sản xuất ra sẽ không biến mất.]

Thịnh Quân tức thì mở to hai mắt.

Vốn nàng cho rằng sau khi nâng cấp siêu thị, cũng phải tích góp đủ giá trị năng lượng nhất định mới được về nhà, không ngờ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trực tiếp về nhà.

[Bởi vì trong quá trình ngài sử dụng hệ thống đã tích đủ tín ngưỡng lực, quyền hạn của hệ thống sẽ chuyển giao hết cho ngài. Trở thành chủ nhân của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngài sẽ cùng hưởng sinh mệnh vĩnh hằng với ta, còn có thể xuyên thẳng qua vị diện. Nhưng mà thế giới mà ngài đang ở khá là đặc biệt, sau này chắc là không thể quay lại được nữa. Ừ, tóm lại, dùng ngôn ngữ của các ngài, thì ngài tương đương với đã thành Thần, khụ khụ, mặc dù chỉ là Thần máy bán hàng tự động, nhưng điều này cũng không thể trách ta, ai bảo ta chỉ là hệ thống của siêu thị cơ chứ!]

Dường như bởi vì hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hệ thống thế mà lại dần dần khôi phục lại cách biểu đại nhân tính hoá, giọng điệu nói chuyện dần dần cũng nghe ra được cảm xúc.

[Ya ~ Thịnh Quân, lúc đầu đúng là ta không nhìn nhầm ngài! Ờ thì, nói thật cho ngài biết, ngài đừng giận nhé, vốn là ta muốn khoá cái người mà cùng bị tông với ngài cơ, đương nhiên, có thể khoá nhầm vào người ngài cũng không tệ! Bây giờ nhờ hồng phúc của ngài, năng lượng của ta đã hoàn toàn hồi phục, sau này ngài sẽ là chủ nhân của ta, có vui không?]

[Sao nửa ngày không nói lời nào, không phải vui quá ngốc luôn rồi đấy chứ?]

[Vậy lại nói thêm một chuyện khiến ngài càng vui hơn nữa vậy, các loại thuốc với tiền bạc lúc trước dùng để mua hàng của ngài, tất cả đều được cất giữ ở trong kho của hệ thống á, chờ sau khi ngài quay về là có thể trở thành phú bà có vô số vàng bạc tiền tài rồi nha! Thoải mái! Tiêu xài!]

"Không, không không không, không, ngươi chờ ta chút đã!" Thịnh Quân dùng sức lắc đầu.

Nói thật, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại, hệ thống đột nhiên nói một tràng như vậy khiến nàng ngơ luôn rồi.

Chờ sau khi phản ứng lại, thật ra Thịnh Quân ngạc nhiên hơn là vui mừng.

Người bình thường giống như nàng vậy mà cũng có thể trở thành Thần à?

Rõ ràng từ khi xuyên qua đến bây giờ nàng chưa làm gì cả, cùng lắm là nói vài câu, chủ yếu vẫn là dựa vào sự nỗ lực của bản thân mấy người Tảo Nhi.

Cho dù không trở thành chủ nhân của hệ thống, chỉ mang số vàng bạc kia trở về, nàng cũng cảm thấy đây là lần may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.

Tóm lại, cảm giác lúc này giống như bị một cái bánh nướng lớn đập trúng vậy, thật sự là nhận thì cảm thấy hổ thẹn, hoàn toàn không dám tin . . .
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 439: Chương 439



[Thịnh Quân, ngài cũng đừng tự ăn năn hối hận nữa, ta nói cho ngài biết vậy. Có nhiều thế giới song song như vậy, khoá với hệ thống đương nhiên không chỉ có một mình ngài, ngài biết kết cục của những người khác là như nào không?]

Thịnh Quân lắc đầu.

[Có người mới bắt đầu còn có thể giữ vững được ước nguyện ban đầu, nhưng sau khi máy hút bụi tự động xuất hiện, sẽ tiến hoá thành hình người, ký chủ của hệ thống có thể nhập vào người máy, tương đương với có một cơ thể mạnh mẽ, lúc đó sẽ có rất nhiều người không khống chế được mà thay đổi. Còn có người từ đầu đến cuối đều muốn bản thân làm Đế vương, hoặc chỉ là hưởng thụ niềm vui của việc thông qua bố thí để có được sự kính ngưỡng của người khác. . . Có thể đổi được tín ngưỡng toàn tâm toàn ý, chỉ có trái tim kiên định nhất và thiện ý thuần tuý nhất.]

[Ngài đừng cho rằng phẩm chất lương thiện và chân thành là thứ có đầy đường, thế nhưng đó là một trong những tài phú có sức mạnh lực lượng trân quý nhất trên thế giới này.]

[Có lẽ có rất nhiều ký chủ quá coi nhẹ sự lương thiện, vậy nên cuối cùng trở thành, ừm, mới chỉ có ngài trở thành Thần của máy bán hàng tự động.]

Dường như Thịnh Quân nghe hiểu rồi, nàng dần dần vui lên.

Nói thật, trong cuộc đời của nàng rất ý khi đạt được sự công nhận như vầy, điều này còn khiến nàng vui hơn cả việc biết được bản thân thành Thần.

Nhưng rất nhanh, nàng lại có chút phiền muộn.

Kỳ thật, bây giờ nơi này đã không cần nàng nữa rồi.

Sau khi nàng rời đi, máy bán hàng tự động và siêu thị đều có thể giữ lại mười năm, cho dù biến mất rồi, mấy người Tảo Nhi còn có sách vở phong phú như vậy, chắc chắn nước Phương sẽ phát triển càng ngày càng tốt.

Chỉ là, sống với nhau lâu như vậy, Thịnh Quân cũng có chút không nỡ.

Nhưng nàng cũng nên nhanh chóng về nhà, nói không chừng cha mẹ vẫn đang chờ nàng.

"Hệ thống, ta muốn trước khi rời đi, chính thức chào tạm biệt bạn bè."

Thịnh Quân rất nhanh truyền tin cho Tảo Nhi.

Các thôn dân lúc đầu của Phương gia thôn nhận được thư, rất nhanh đã sắp xếp công việc, chạy từ các nơi đến.

Thấy mọi người đến đông đủ, Thịnh Quân liền mở miệng nói:

"Thật sự rất cảm ơn mọi người, năng lượng của ta bây giờ đã hoàn toàn khôi phục. Bây giờ cũng đến lúc nói lời tạm biệt với mọi người."

Đối với chuyện Phương Tiên Nhi muốn rời khỏi, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Chỉ là lúc này nàng thật sự phải đi rồi, tất cả mọi người không nhịn được rơi nước mắt.

Tất cả mọi người ở đây mãi mãi cũng không quên được, vào lúc bọn họ khó khăn nhất, là Phương Tiên Nhi kéo bọn họ ra khỏi vũng bùn.

"Xin ngài, sau này nhất định phải bảo trọng. Chúng ta cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, vĩnh viễn khắc ghi niềm tin Đại Đồng vào trong tim." Tảo Nhi cúi đầu nói.

Cổ đại cũng không có thói quen xưng ngài, mấy người Tảo Nhi cũng là gần đây từ trong sách học được cách dùng mới, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội dùng được nó, không ngờ là ở trường hợp chào tạm biệt Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân c*̃ng lặng yên lau nước mắt, nhưng nàng c*̃ng không quên chuyện chính, vội vàng nói mấy câu về kỳ hạn mà máy bán hàng tự động tồn tại, để cho mấy người Tảo Nhi có cái chuẩn bị.

Không nhịn được nói mấy lần, sau khi đám người Tảo Nhi chắc chắn đi chắc chắn lại rằng đã nhớ, Thịnh Quân liền chào hỏi qua với hệ thống, chuẩn bị về thế giới hiện thực.

Nàng sợ ở lâu thêm chút nữa, bản thân sẽ không nỡ đi. Nhưng nàng đúng là nên về nhà rồi.

[Đếm ngược trở về thế giới cũ, 10, 9, 8, 7. . .]

Bên tai vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.

Trước mắt bao người, hư ảnh bản thể của Thịnh Quân dần dần lộ ra thân hình trên không trung.

Tảo Nhi các nàng nhìn thấy thân ảnh lóe lên ánh sáng trắng chói mắt ấy, ngạc nhiên trợn to mắt.

Hình như, đây vẫn là lần đầu tiên các nàng ấy nhìn thấy hình dáng thật của Phương Tiên Nhi!

Mặc dù vẫn là thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra một đầu tóc đen ngắn ngang vai, còn có áo sơ mi trắng đến chói mắt và cái quần màu xanh da trời.

Nhưng đây chính là Phương Tiên Nhi chân thực!

Thịnh Quân c*̃ng cảm giác được trạng thái thân thể của bản thân lúc này, nhân lúc có thể thể hiện vẻ mặt, liền cúi đầu xuống mỉm cười với mấy người Tảo Nhi.

Nàng bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó.

"Đúng rồi, vẫn luôn quên không nói."

"Ta thật sự rất thích cách gọi Phương Tiên Nhi."

"Nhưng mà, tên thật của ta là Thịnh Quân, Thịnh trong thịnh thế, Quân trong ngọc quân. Thật sự rất hân hạnh khi được quen biết với mọi người."

"Chúc mọi người có một tương lai tươi sáng, hẹn gặp lại."
 
Back
Top Bottom