Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 320: Chương 320



Mọi thứ ở bên trong huyện thành đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng Thiết Trụ lại không dễ dàng tìm thấy cỏ cao su ở Nha Địa xa xôi này..

Núi Thần này thật sự quá lớn.

Đến khi dùng gần hết lương khô mang theo thì lần tìm kiếm đầu tiên cũng kết thúc, lần này hắn ta trở về tay không và cũng không hề tìm thấy ra được dấu vết của cỏ cao su.

Tuy có hơi thất vọng nhưng Thiết Trụ cũng đã chuẩn bị tâm lý với điều này rồi, hắn ta định nghỉ ngơi vài hôm rồi sẽ quay trở lại ngọn núi đó để tìm kiếm lần nữa.

Khi quay trở về nơi ở, nhìn từ xa hắn đã thấy mọi người đang khí thế ngồi đan áo len trên bãi cỏ, họ cũng khá thành thạo trong các động tác.

Thiết Trụ đi tới chỗ ngồi của Phùng Bình, hai người trao đổi với nhau về tình hình của mỗi người trong khoảng thời gian này.

Cuối cùng Thiết Trụ nói lời cảm ơn: “A Thanh mà ngươi đề bạt thực sự rất giỏi, lần này may mà có hắn ta nên bọn ta tránh khỏi được một số nơi nguy hiểm mới, tránh phải đi nhiều đường vòng.”

Phùng Mã cười nói: “Hắn ta có thể giúp đỡ được là tốt rồi. Những ngày này quả thật các ngươi cũng đã vất vả rồi, hy vọng lần sau khi vào núi sẽ có thể thuận lợi tìm thấy đồ.”

Nói xong, hắn ta chợt nhớ ra gì đó, bèn quay đầu gọi vọng ra phía gần đó: “Các vị, Thiết Trụ về rồi, có phải mọi người có đồ muốn cho hắn ta xem không?”

Đám đông đang tập trung đan áo len ở phía xa nghe thấy câu này, bỗng chốc trở nên nhốn nháo.

Mọi người xúm lại với nhau không biết là đã nói gì mà lại chạy về nhà và họ nhanh chóng lấy đủ loại túi vải kéo nhau đi qua bên này.

Khí thế hùng hồn của họ làm Thiết Trụ có hơi bối rối.

Ngước mắt nhìn, hắn phát hiện nhóm Mộc Kỳ Nhĩ cũng đi lẫn trong đó, hắn ta bèn ra hiệu bằng mắt với họ, ý định bảo họ mau đi qua nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tiếc là Mộc Kỳ Nhĩ trong đám đông lại che miệng cười trộm và không hề muốn đi qua đó theo ý của hắn ta.

Thiết Trụ có hơi bất lực, nhìn mọi người đi đến trước mặt mình.

Mọi người vây quanh để hắn đứng vào chính giữa đám đông. Sau đó, có rất nhiều áo len được đưa tới từ mọi hướng còn có cả khăn choàng và đồ đan bằng lông cừu.

“Thiết Trụ, thật may khi có các ngươi, đây là áo len, thành phẩm đầu tiên của bọn ta làm ra. Quả nhiên mặc lên người ấm như lời ngươi nói. Mấy món này tặng cho các ngươi, cầu may mắn mà không chừng mặc lên sẽ có thể gặp may đấy!”

Đồ len họ đưa không chỉ có màu trắng, mà còn có đủ màu sắc nhuộm từ cây thiên thảo và các loại cây cỏ như loài tùng lam, trông rất đẹp.

Thiết Trụ nhìn mấy cái, phát hiện không ít đường đi kim trên áo len gần như cũng có sáng tạo, đan ra mẫu mã chưa từng thấy, trông rất mãn nhãn.

Con người thật sự là một dạng tồn tại rất có sức sáng tạo.

Thiết Trụ xua tay nói: “Nhiều quần áo vậy, bọn ta có mặc cầu may cũng không thể mặc hết được! Hơn nữa cái này cũng không thể tính hết là công lao của bọn ta mà.”

Hắn ta giải thích đơn giản vài câu rồi nói mấy món này toàn là đại nhân vật giỏi hơn bên trên họ dạy cho, cũng phải có được sự đồng ý của nàng mới chia sẻ cho mọi người như vậy.

“Hào phóng vậy ư, vị đại nhân đó tốt thật!” Mọi người cảm kích nói.

Sau đó hắn ta lại thuyết phục họ một hồi.

Nhóm Thiết Trụ đùn đẩy không được nữa nên chỉ đành nhận một số khăn choàng, hắn định gửi cho nhóm Tảo Nhi xem, mấy món còn lại thì hắn không nhận.

Áo len đã khó đan rồi, chứ đừng nói còn tốn công nhuộm màu nữa, vẫn nên để dành bán lấy tiền để có thể trang trải cuộc sống. Tới khi họ cần, họ cũng có thể mua về một ít.

“Không chịu nhận cũng được, mấy hôm nữa mời các ngươi ăn tiệc thịt dê ở chỗ bọn ta. Lần này không được từ chối nữa nhé!” Phùng Bình nói.

Thiết Trụ cười nói: “Được, vậy bọn ta chờ được ăn bữa thịnh soạn!”

Trước không nói tới bữa ăn thịnh soạn lần này về Thiết Trụ còn định ở lại vài hôm.

Hắn ta còn định làm thêm một số việc nữa, ví dụ như dạy mọi người làm mấy sản phẩm làm từ sữa như sữa bột, sữa chua và phô mai.

Thiết Trụ biết được từ Phùng Bình rằng bản thân bọn họ cũng biết làm đồ ăn từ sữa nhưng chủ yếu là váng sữa.

Sau khi hong khô sữa bò đã nấu chín là có thể có được một lớp váng sữa dày, phơi khô ăn sẽ rất ngon.

Trừ món này ra thì họ không có nhiều cách chế biến khác.

Vì điều kiện có hạn, nếu muốn làm sữa bột, chắc chắn thành phẩm sẽ có khác biệt với những gì Phương Tiên Nhi từng nói.

Không có sự hỗ trợ của máy móc nên họ chỉ có thể sử dụng thao tác khá cơ bản, cho ít muối vào sữa bò, sữa dê rồi bỏ vào nồi nấu, khuấy đến khi cô đặc rồi đem đi phơi khô, sau đó lại nghiền ra thành sữa bột mịn.

Sữa bột được làm như vậy sẽ có hạn sử dụng lâu hơn là dự trữ bằng sữa bò tươi, nó cũng tiện mang theo trên đường đi ra ngoài và có thể pha uống bất cứ lúc nào.

Người dân ở đây cảm thấy rất hứng thú với loại sữa bột này, chế biến sữa thành dạng bột khô, mới nghĩ đến thôi mà đã thấy dễ dự trữ hơn thật.

Còn hai món còn lại, sữa chua và phô mai thì đối với mọi người còn rất xa lạ.

Thiết Trụ nói sơ qua cách làm.

Cả sữa chua và phô mai đều cần lên men, vì không có vi khuẩn làm sẵn nên mọi người cần tự khám phá mức độ lên men, việc này sẽ mất một ít công sức.

Chắc chắc phải tốn rất nhiều sữa trong quá trình làm, tốt nhất là nên làm thử trong tình huống có sự tích trữ đầy đủ.

Thiết Trụ đang suy ngẫm thì nghe Phùng Bình hỏi: “Sữa chua, nó có tên này, uống vào sẽ chua lắm sao?”

“Dĩ nhiên sữa chua chưa được xử lý sẽ rất chua, nhưng chỉ cần thêm đường vào thì mùi vị sẽ ngon hơn nhiều, hoặc còn có thể thêm một vài loại trái cây vào.” Thiết Trụ rất tự nhiên nói.

Nói xong, hắn ta chợt sững sờ, mới nhớ ra nơi này không phải là huyện Hưng Hòa, có lẽ đường cũng được coi là đồ khan hiếm.

“Bình thường các ngươi mua đường trong thị trấn Ốc Thổ sao?” Hắn ta hỏi.

Phùng Bình gật đầu: “Cứ cách một khoảng thời gian thì bọn ta sẽ mang đồ tới đổi đường với người ta.”

Thiết Trụ lại hỏi thêm vài câu nữa và biết được thứ họ đổi là loại đường mạch nha kết dính làm từ lương thực.

Nói tới đường mạch nha.

Thuở trước, khi ở huyện Hưng Hòa họ có được củ cải đường, Phương Tiên Nhi đã khuyến khích họ trồng nhiều chút. Nói là có thể có được đường tốt hơn từ trong củ cải đường, loại đường đó gần giống với chất của đường mạch nha.

Đa số đường ở thời này đều là loại nước đường sền sệt như thế, còn đường trắng của Phương Tiên Nhi cho thì có thể nói là đẹp độc đáo.

Theo nàng nói thì thật ra củ cải đường cũng có thể biến thành đường trắng, nhưng quy trình làm sẽ khá phức tạp, quy trình chế biến thủ công cũng cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà, nếu không có yêu cầu về hình dáng của thành phẩm thì nước đường trước khi xử lý cũng đã ổn để cho mọi người ăn.

Ở miền Nam còn có một loại cây đặc biệt là mía đường cũng có thể sản xuất đường nhưng tiếc là họ tạm thời chưa thể đến đó được.

Nên vẫn phải dựa vào củ cải đường.

Nghĩ đến đây, Thiết Trụ nhớ ra có lẽ ở Nha Địa hẳn là có rất nhiều củ cải đường, hắn bèn thuận miệng hỏi một câu.

Chỉ nghe Phùng Bình nói: “Ngươi đang nói về rau hả, bọn ta không hay trồng. Ngươi cũng thấy đấy, đất đai có thể trồng trọt ở đây không nhiều, gần như toàn lấy trồng lương thực để ăn thôi.”

Đất đai có thể trồng trọt đang cực kỳ thiếu thốn.

Một vấn đề nổ ra luôn kéo theo vấn đề mới, làm Thiết Trụ cảm thấy vừa dở khóc dở cười.

Có ai còn nhớ mới ban đầu vấn đề họ thảo luận là chuyện làm sữa chua?

Gác lại suy nghĩ của bản thân, hắn ta nhìn xung quanh.

Nơi nhóm Phùng Bình trồng lương thực nằm gần ao hồ, quả thật là chiếm diện tích không lớn. Mà vùng đất rộng nhất phía trước thì toàn sa mạc khô cằn, gần như chẳng có lấy một cọng cỏ mọc trên đó.

“Ta biết một thứ, có thể sẽ giúp được mọi người, nó tên là giếng ngầm.”

Thiết Trụ chỉ vào núi tuyết đằng xa: “Tuy đất sa mạc cằn cỗi, nhưng nếu nằm gần núi tuyết thì nhất định dưới đất sẽ có nguồn nước phong phú, chỉ cần dùng giếng ngầm để trữ nước, dẫn nước tưới sa mạc sẽ không còn là vấn đề khó nữa, như vậy sẽ có nhiều đất để trồng trọt hơn.”

“Có đất rồi, các ngươi có thể trồng thêm cây, rồi ta sẽ dạy các ngươi cách làm đường ăn từ nó. Còn nữa, nếu ta có thể tìm thấy cỏ cao su, cũng muốn nhờ các ngươi giúp ta trồng một ít.”

Phùng Bình nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, rồi hắn ta đánh giá cao hơn về lai lịch của Thiết Trụ.

Có quá nhiều thông tin quan trọng trong mấy câu nói này, nhất thời hắn ta không biết nên hỏi kỹ lại từ chi tiết nào.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên Thiết Trụ đến Nha Địa, nhưng hắn ta lại mang đến vô số kiến thức quý báu, còn nói những kiến thức đó cho họ biết nữa.

Đây thực sự là…

Phùng Bình vốn định nói vài câu cảm tạ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói mà hỏi chuyện chính trước: “Giếng ngầm này là kiểu gì, nó thần kỳ như thế sao?”

Thiết Trụ quyết định lấy giấy bút ra vẽ sơ đồ cho họ.

Đây là một việc lớn, phải có sự chuẩn bị chu đáo, phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trước. Hơn nữa nhóm Phùng Bình ở đây không ai có kinh nghiệm đào giếng, vì vậy sẽ phải cần thời gian lên kế hoạch lâu hơn.

Trao đổi những điều cần chú ý khi xây giếng xong xuôi, Phùng Bình chợt nói: “À phải rồi, có một chuyện ta vốn định lát nữa mới nói với ngươi, nhưng nếu giờ đã nhắc tới giếng ngầm rồi, ta quyết định nói bây giờ luôn!”

Thiết Trụ thắc mắc nhìn hắn ta.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 321: Chương 321



“Không phải trước kia ngươi nhờ bọn ta nghe ngóng tin tức của Nha Địa giúp ngươi sao? Giờ ta đã nghe được một vài thứ.” Phùng Bình nói.

Mặc dù phía Tây và phía Bắc Nha Địa đều loạn lạc, nhưng tình hình cụ thể vẫn có khác biệt.

Loạn lạc ở phía Bắc chủ yếu là đấu tranh đối ngoại. Đi thẳng về phía Bắc của Nha Địa sẽ có một nơi tên Mạc Khước và họ có ý muốn xâm chiếm nơi này, người dân phía Bắc cũng đang chiến đấu chống lại họ.

Mà hỗn loạn ở phía Tây thì là một cuộc đấu tranh nội bộ và tình hình của các thế lực phức tạp hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, nghe nói thủ trưởng của Mạc Khước cũng bắt tay tới phía Tây, nội loạn có một phần nguyên nhân là vì họ đang cố tình gây hỗn độn. Phùng Bình suy đoán, có lẽ phía Tây đã có người quy phục Mạc Khước rồi.

“Phía Tây còn phải dò la thêm chút nữa. Bên phía Bắc thì có vài bộ tộc lớn, cũng là sức chiến chủ lực đối kháng Mạc Khước ở thời điểm hiện tại, chia ra là Tư Kết, Bạt Dã, Đồng La...”

“Nói ra thì thôn trang bọn ta đi ngang qua lần trước, trưởng thôn ở đó cũng có quan hệ với bên Tư Kết.”

“Ta cũng chỉ có thể nghe ngóng tin tức giúp các ngươi thôi, nếu muốn làm nhiều hơn thì chắc phải tìm bà ấy mới được. Tuy bọn ta không hợp nhau lắm, nhưng nếu ngươi mang kỹ thuật như làm giếng ngầm đến đây, chắc bà ấy sẽ không ngốc nghếch từ chối ngươi đâu.”

Dù sao thì nhóm Phùng Bình cũng được coi như là dân chính gốc ở Nha Địa, vì vậy những chuyện họ có thể làm cũng có giới hạn.

Thiết Trụ cũng biết chuyện cần làm không phải là chuyện nhỏ, xem ra vẫn phải đi tìm trưởng thôn để bàn bạc.

Nghĩ kỹ lại thì đến tận bây giờ, hành trình này của họ vẫn đang rất suôn sẻ.

Trước là gặp Kéo Khắc Thân, sau đó lại đến được Nha Địa nhờ Phùng Bình, rồi từ đó có A Thanh làm người dẫn đường lên núi Thần.

Giờ lại có thể kết thêm mối quan hệ mới.

Thiết Trụ vô cớ nhớ tới một câu Phương Tiên Nhi đã từng nói: “Thông qua vài người, nói không chừng có thể làm quen được tất cả mọi người trên đời.”

Thật sự rất có lý.

Hắn ta nói với Phùng Bình: “Vậy phiền ngươi làm người giới thiệu giúp ta. À phải rồi, chúng ta vẫn nên quay lại để nói về chuyện làm sữa chua và phô mai!”

Hôm nay, lúc Thịnh Quân về núi, đột nhiên mở khóa được vài điểm thành tựu.

“Ủa, áo len và sữa chua, là tin tốt từ bên Thiết Trụ truyền tới sao? Hành động cũng nhanh thật đó!” Nàng không kìm được liền cảm thán.

Kể từ khi Thiết Trụ đi lên phía Bắc, vì đường xá xa xôi nên tin gửi về cũng ít hơn.

Giờ có thể mở khóa thành tựu này, chứng tỏ hắn ta ở bên đó vẫn sống tốt, có thể nghiên cứu sữa chua cho thấy hoàn cảnh sống cũng khá an toàn.

Thật không ngờ hệ thống thành tựu còn có thể dùng như đồ báo tin.

“Thật tốt, có bên Thiết Trụ cùng phối hợp, nhiệm vụ thành tựu này lại có thể được đẩy nhanh.” Thịnh Quân cực kỳ vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này nàng vẫn bận rộn với vấn đề này suốt.

Đợt trước, nhóm Hà Hoa đào tạo ra nhóm đầu bếp giỏi đầu tiên, đã mang thực đơn và gia vị cùng nhau ra khỏi thành. Sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều.

Có lẽ người dân trong thành được nhóm Kéo Khắc Thân cổ vũ hăng hái nên họ vô cùng nghiêm túc trong việc học và làm mọi thứ.

Tiếp tục quay lại nói về đầu bếp.

Sau khi thể hiện tài nấu nướng siêu phàm của mình, không một tửu lâu nào mà nỡ từ chối họ, vì thế các đầu bếp nhanh chóng thuận lợi vào làm việc.

Số gia vị đó cũng bắt đầu được săn đón theo.

Hôm qua thương đội gửi về một số tiền lớn, hôm nay được nhóm Tảo Nhi mang vào núi và giờ đang đưa tiền xu cho Thịnh Quân.

Cuối cùng lần này lại có thể thăng lên một cấp rồi.

Việc đưa tiền vào cũng phải mất một khoảng thời gian, Thịnh Quân bèn nói về chuyện đã xảy ra bên Thiết Trụ.

Nàng không nói tin này từ đâu đến vì dù sao cũng chẳng ai gặng hỏi nàng.

Tảo Nhi nghe xong bèn cười nói: “Làm tốt lắm, tiểu tử này thật là càng ngày càng giỏi giang.”

Nàng ấy âm thầm ghi nhớ chuyện này và nàng định sẽ trở về nhà sẽ kể chuyện này cho Phát Tông thúc nghe.

Một lát sau, cuối cùng cũng đã đưa xong tiền vào, Thịnh Quân cũng hoàn tất việc thăng cấp và thành công nhìn thấy hàng hóa mới.

Lần này cũng có mấy món nhu yếu phẩm hàng ngày.

Khẩu trang y tế và bao tay, găng tay bảo hộ lao động, quần bỉm và cả... bao cao su???

Họ thấy đồ dùng khá thực tế. Toàn là đồ cần thiết để kiểm soát đời sống cá nhân của bản thân, an toàn vệ sinh và đáng tin cậy.

Thịnh Quân không kìm được mà xoa mặt.

Nói ra thì, hình như bao cao su và găng tay y tế đều là hàng được làm từ cao su phải không? Cũng không biết có thể được tái chế, nấu chảy và tận dụng lại như những chiếc chậu inox hay không.

Nếu được thì áp lực bên Thiết Trụ sẽ không lớn như thế nữa, mà còn có thể tiết kiệm được chi phí đi lại và cũng có thể nâng cao khả năng sản xuất của cao su.

Thịnh Quân nhanh chóng kiểm tra và phát hiện ra rằng các sản phẩm làm từ cao su có thể biến thành nhựa tái chế.

Tuy tính năng kém hơn cao su tự nhiên chưa gia công hai lần, nhưng nó tuyệt đối sẽ có thể ứng phó với tình hình hiện tại của họ!

Thịnh Quân đã kiểm tra chi tiết sản phẩm.

Thông số kỹ thuật của khẩu trang y tế không có gì đặc biệt nên không cần phải nói thêm.

Có hai loại găng tay bảo hộ lao động. Một loại là găng tay cotton màu trắng thông dụng, đó là loại 13 chốt với đường khâu tinh xảo, có khả năng bảo vệ rất tốt.

Loại còn lại là phiên bản nâng cấp với hoạ tiết da bò, sử dụng cho công việc hàn rất an toàn.

Ngoài ra cũng có hai loại găng tay y tế được người dân đặt hy vọng vào đó là mủ cao su và cao su.

Trước đây là một vật liệu tự nhiên có kết cấu mềm dẻo. Loại sau được coi là vật liệu tổng hợp và có khả năng chống mài mòn rất cao. Mỗi loại đều có mục đích sử dụng riêng.

Cả hai đều được đóng hộp, mỗi hộp có 100 miếng.

Bao cao su được làm bằng cao su tự nhiên, đặc tính của chúng cũng gần giống với mủ cao su. Chúng có độ dẻo dai cao và có thể đạt được nhiều hiệu quả hơn thông qua quá trình sản xuất.

Cái này cũng được đóng trong hộp, mỗi hộp có 10 miếng.

Tuy nhiên, thứ này vẫn có kích thước hơi nhỏ và có rất ít thông số kỹ thuật nếu sử dụng nó để làm những thứ khác.

Nếu không có gì khác thì lực lượng chính trong việc khai thác cao su phải dùng găng tay y tế.

Nếu những sản phẩm cao su này có thể được sử dụng trực tiếp thì sẽ rất tuyệt.

Việc quan trọng nhất là phải tìm cỏ cao su.

Nhưng sau khi cao su được chiết xuất, nếu muốn sản xuất nó thành một sản phẩm có công dụng tốt như lốp xe, thì cần phải bổ sung thêm rất nhiều vật liệu, dụng cụ khác và phải nắm vững được kỹ thuật lưu hóa.

Chưa kể đến biên giới cách đây rất xa, phải tốn rất nhiều thời gian để vận chuyển.

Hiện tại có những sản phẩm này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Có thể sử dụng trước một số thứ, sau đó thúc đẩy sự phát triển của các ngành liên quan đến sản phẩm. Tiếp đó từ từ tinh chỉnh các kỹ thuật trung gian khác.

Đang suy nghĩ, Thịnh Quân nghe thấy Tảo Nhi nói:

“Đúng rồi, trước khi chúng ta rời đi hôm nay, có một tin tốt truyền ra từ tiệm rèn, họ nói rằng đã chế tạo được một chiếc máy tiện hơi nước đơn giản và nó đã được thử nghiệm thành công! Mặc dù cần có người vận hành nhưng việc tiện một số linh kiện quả thực rất tiện lợi. Sau này khi chế tạo một số máy móc nhỏ khác hẳn là tiết kiệm được rất nhiều công sức. Với kinh nghiệm thành công lần này, việc chế tạo các máy móc khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Đây thực sự là một tin tốt.

Thịnh Quân biết nhóm người Tảo Nhi vẫn luôn nghiên cứu về vấn đề này.

Dù có kiến thức lý thuyết nhưng để thực hiện từng bước một không phải là việc dễ dàng. Tốc độ làm việc của nhóm người Tảo Nhi cũng đã khá nhanh.

“Tuy nhiên, máy móc tuy dễ sử dụng nhưng lại tốn nhiều nhiên liệu hơn dự kiến. Ban đầu nó nhằm mục đích giảm bớt nhân lực, nhưng bây giờ chúng ta dường như không đủ khả năng chi trả quá nhiều nên chỉ có thể dùng nó cho những việc quan trọng nhất.” Tảo Nhi nói.

Tiếp theo, họ dự định chế tạo một số máy móc có thể sử dụng trong hầm mỏ.

Còn đối với những nhà máy dệt đã có kế hoạch thành lập trước đó thì sử dụng những dụng cụ thủ công tiện lợi như máy dệt Jenny là phù hợp nhất.

Sau khi nói những điều này, Thịnh Quân đã sẵn sàng đưa sản phẩm mới lên kệ.

Họ vẫn cần phải định giá trước khi đặt lên kệ.

Những thứ lần này đều là những vật dụng quan trọng.

Như là găng tay y tế, mặc dù nguyên liệu là từ cao su nhưng vẫn là đồ dùng để chữa bệnh, tiêu tốn sẽ rất nhiều. Tuy rằng mỗi hộp có một trăm miếng nhưng cũng không dùng được bao lâu.

Là vật tư y tế, việc tái chế chúng không phải là điều dễ dàng, về cơ bản chỉ có thể tiêu hủy.

Thịnh Quân suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định chọn giá năm điểm năng lượng một hộp.

Bao cao su và tã lót sẽ rẻ hơn.

Còn găng tay bảo hộ lao động thì chất lượng tốt lại dùng bền. Những loại găng tay làm bằng vải cotton có giá vừa phải, còn loại làm bằng da bò thì sẽ đắt hơn một chút.

Sau khi ấn định một mức giá hợp lý và có cơ sở, Thịnh Quân liền xếp hàng hóa lên kệ của cửa hàng.

Khi càng có nhiều sản phẩm được bán ra, các kệ hàng cũng ngày càng được lấp đầy. Cửa hàng nhỏ ban đầu trống rỗng cuối cùng cũng được những dãy hàng hóa muôn màu rực rỡ và trông tươm tất.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Thịnh Quân thông báo tin có hàng hóa mới cho Tảo Nhi, đồng thời giới thiệu từng công dụng cơ bản của từng món. Từ đầu tới cuối nàng không thay đổi sắc mặt, cực kỳ chuyên nghiệp.

Sắc mặt của Tảo Nhi cũng rất bình tĩnh, nàng ấy cẩn thận ghi nhớ từng lời nói của Thịnh Quân.

Khụ khụ, bao cao su không chỉ có tác dụng phòng ngừa bệnh tật mà còn có thể kiểm soát khả năng sinh sản. Chúng thật sự là một thứ tốt.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 322: Chương 322



Trước đây trong huyện cũng đã triển khai công tác giáo dục giới tính nhiều lần, dạy từ phát triển giới tính của con người cho đến việc chăm sóc sau sinh và hiệu quả cũng khá tốt. Bây giờ bá tánh cũng đã nhận thức rõ hơn những việc này, không giống như lúc trước nói về chuyện giới tính liền thay đổi sắc mặt.

Trong thời gian tới chúng ta sẽ lồng ghép việc phổ biến bao cao su vào công tác giáo dục giới tính và phân phát định kỳ cho các gia đình đã kết hôn và có con.

Ngoài ra, lần này còn có một thứ tốt nữa gọi là tã lót, có thể giúp việc chăm sóc trẻ sơ sinh, trẻ nhỏ trở nên dễ dàng hơn nhiều sau khi trường mẫu giáo mở cửa.

Hơn nữa, nguyên liệu làm tã giấy và băng vệ sinh giống nhau, những thứ đã qua sử dụng thu gom về xử lý và có thể sử dụng làm phân bón.

Ngoài ra còn có những thứ như khẩu trang y tế, nhóm người Thu Nương mà biết nhất định sẽ rất vui vẻ.

Cuối cùng chính là găng tay bảo hộ lao động.

Hiện nay, bá tánh trong thành làm nhiều công việc khác nhau, kể cả những công việc tầm thương, họ cần phải có biện pháp bảo vệ.

Giống như việc khuân vác đá, ống xi măng,…không chỉ rất nặng mà còn có thể khiến tay bị thương.

Những người sẵn sàng làm loại công việc này đều có thể nhận được trợ cấp bổ sung.

Các nàng ấy cũng sẽ phát mảnh vải cho những người làm công việc này để quấn tay, che lòng bàn tay và năm ngón tay lại. Như vậy, da sẽ không bị trầy xước khi di chuyển đồ vật hoặc những thứ tương tự. Sẽ không dễ bị thương nếu họ vô tình bị những vật sắc nhọn làm xước.

Tuy nhiên, khả năng bảo vệ của mảnh vải này vẫn còn kém và kiểu dáng quấn chúng cũng rất cồng kềnh, điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm việc ở một mức độ nào đó. Nhanh bị mòn và cần phải thay mới thường xuyên.

Nhưng những chiếc găng tay bảo hộ lao động này thì khác. Kiểu dáng bằng vải cotton rất nhẹ, đeo cũng rất thoải mái và bền khi sử dụng. Loại được làm bằng chất liệu da thì càng không cần phải nói.

Thật sự là một trợ thủ tốt cần thiết cho cuộc sống con người.

Thấy Tảo Nhi và những người khác biết hầu hết mọi thứ về hàng hóa, Thịnh Quân nói rằng găng tay y tế có thể được nấu chảy lại thành cao su để tái sử dụng.

“Cao su?”

Tảo Nhi không ngờ rằng phía Thiết Trụ còn chưa có tin tức gì, mà phía Phương Tiên Nhi đã giải quyết được vấn đề cao su rồi.

Sau một lúc nàng ấy mới có phản ứng lại và rất vui mừng.

Có cao su, nàng ấy có thể chế tạo thử chiếc xe đạp mà nàng ấy vẫn luôn nhắc mãi, cũng có thể nâng cấp bánh xe ngựa và tạo ra những đồ vật hữu ích khác.

Tất nhiên, công việc tìm kiếm cỏ cao su của Thiết Trụ bên kia cũng không cần dừng lại.

Những thứ này chỉ khi bọn họ nắm vững nguồn gốc mới là tốt nhất, không thể quen thói ỷ lại vào Phương Tiên Nhi.

Những gì cần giải thích đều đã nói, không còn gì để nói nữa. Tiếp theo Phương Tiên Nhi bảo Tảo Nhi thông báo cho đội vận tải vận chuyển nhiều chuyến hàng hóa hơn.

Những ngày gần đây, xe ngựa thường xuyên ra vào huyện Hưng Hòa.

Những người có kinh nghiệm đều biết rằng tình hình như vậy có nghĩa là cửa hàng phúc lợi sẽ lại có sản phẩm mới.

Trong vòng hai ngày, quả nhiên có rất nhiều tiện ích mới trong cửa hàng mà họ chưa từng thấy trước đây và trong thành cũng được cập nhật tương ứng.

Ví dụ như là nhà ai có em bé vừa mới sinh, có thể cầm giấy khai sinh đến cửa hàng để lấy tã lót.

Tã lót này là thứ tốt, nó tiện lợi giống như băng vệ sinh. Nó giúp tiết kiệm công sức thay và giặt, sau khi dùng xong thay cái khác là được. Mỗi ngày đều có người đến từng nhà thu gom, từ đầu đến cuối không cần hao tổn tâm sức.

Trước đây các gia đình có trẻ sơ sinh, mỗi ngày phải hì hục thay tã, giặt tã rất là vất vả nhưng bây giờ tất cả đều được giải phóng đôi tay.

Cứ như vậy Phương Quân ngay cả một vấn đề nhỏ không đáng kể cũng đều suy nghĩ đến, thật sự khiến cho mọi người vô cùng cảm động.

Sau khi việc này lan truyền trong bá tánh, những người vừa mới sinh con đều bế con trên tay nói mình sinh ra vào thời điểm thuận lợi để nhận được sự quan tâm như vậy.

Có một số người dự định có con nên trong lòng cũng bớt nỗi lo lắng hơn.

Những đứa trẻ vừa mới sinh ra đã được huyện giúp đỡ nuôi dưỡng phụ, vậy còn gì phải lo nữa?

Đương nhiên trong thành cũng có một ít gia đình tạm thời chưa có ý định sinh con.

Với chiếc bao cao su thần kỳ làm chỗ dựa, những người này có thể yên tâm chăm chỉ làm việc, chăm sóc tốt sức khỏe, hoặc là chăm sóc thật tốt những đứa con mình đã sinh ra. Không cần phải lo lắng có con ngoài ý muốn làm xáo trộn cuộc sống hiện tại.

Ngoài những đồ vật có liên quan đến trẻ em, trong thành còn có thứ khác gọi là “khẩu trang”.

Mấy người chủ sự nói trong thời gian tới những ai làm việc có tiếp xúc với đất, cát, vôi định kỳ sẽ được phân phát khẩu trang theo số lượng. Khi làm việc đeo vào có thể ngăn ngừa hiệu quả việc hít phải các chất độc hại như tro bụi.

Đợi đến khi vào mùa dịch bệnh, khẩu trang sẽ được phân phát khắp thành. Việc đeo chúng có thể ngăn ngừa được một số bệnh truyền nhiễm.

Ngày nay, các lang trung trong y quán đều mang khẩu trang. Không chỉ vậy, các nàng ấy còn mang một loại găng tay đặc chế và tóc cũng được bao khăn trùm đầu. Vẻ ngoài được trang bị đầy đủ của họ nhìn rất đáng tin cậy.

Bệnh nhân vào y quán khám bệnh cũng được phát khẩu trang, bất kể mùa nào đều phải mang khẩu trang khi vào cửa.

Không biết là do hiệu ứng tâm lý hay gì khác, nhưng sau khi y quán dần hoàn thiện từ cồn đến khẩu trang, dường như bệnh nhân khỏi bệnh nhanh hơn.

Ngoài những lợi ích mới khi nhận được khẩu trang, một số người làm công việc cực nhọc còn có thể nhận được các loại găng tay bảo hộ lao động khác nhau tùy theo từng công việc khác nhau.

Những chiếc găng tay bảo hộ lao động chính là một thứ tốt, họ có thể đeo chúng hàng ngày ngay cả khi không làm việc.

Loại dùng bền nhất chính là loại được làm bằng da, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Găng tay thường mặc dù được làm bằng sợi bông, nhưng nó đẹp và nhẹ hơn so với mảnh vải, làm việc thường xuyên chắc chắn không có vấn đề gì.

Những người không làm công việc cụ thể không được nhận găng tay miễn phí, nhưng nếu muốn có thể lấy phiếu Phương Tiên đến cửa hàng phúc lợi để đổi.

Thứ này không chỉ bảo vệ bàn tay mà còn giữ ấm cho họ, nếu mang vào mùa đông nhất định sẽ rất thoải mái. Vì vậy, nhà có điều kiện đều sẵn lòng đổi lấy hai đôi.

Chính vì thế, găng tay bằng cotton rẻ nhất đã nhanh chóng được bán hết. Món phụ kiện màu trắng như tuyết với viền xanh này nhanh chóng trở thành một trào lưu mới trong huyện.

Hiện giờ, có thể nhìn thấy người đeo găng tay sợi bông ở khắp mọi nơi trên đường phố huyện Hưng Hòa.

Có một số ít người có được găng tay bằng da, trời nắng nóng cũng nhất định phải đeo để khoe khoang với mọi người. Đợi khi xung quanh không có ai mới lặng lẽ tháo ra quạt quạt cho mát.

Ngay đến cả những thôn trang lân cận huyện thành cũng như vậy.

Những người làm nông thấy rất thuận tiện khi đeo những chiếc găng tay này để làm việc đồng áng, họ có thể dùng cuốc để nhổ cỏ dại nhanh hơn.

Đã qua một đoạn thời gian mà làn sóng sản phẩm mới này vẫn chưa qua.

Nhóm người Tảo Nhi đã tạo ra một số sản phẩm đơn giản từ cao su tái chế, lại mang đến những thay đổi mới cho huyện thành.

Ví dụ như dây thun làm bằng mủ cao su.

Vật nhỏ này vô cùng co dãn khiến mọi người phải trố mắt nhìn, mang lại sự tiện lợi vô cùng lớn cho cuộc sống của người dân.

Dây thun lớn có thể được khâu vào lưng quần.

Có thể tự mình thay dây thun hoặc mang quần ra cửa hàng trong thành sửa.

Thêm dây thun vào lưng quần khiến quần càng thêm co dãn, sẽ không phải buộc chiếc thắt lưng rườm rà nữa.

Loại quần này có thể quấn quanh eo vừa phải, khi đi vệ sinh chỉ cần kéo nhẹ là có thể dễ dàng cởi ra. Nó rút ngắn rất nhiều thời gian để rửa tay.

Buổi sáng tốc độ mặc quần áo cũng nhanh hơn, cùng với thiết kế nút thắt cải tiến trong thành trước đây, mỗi ngày chỉ cần cài nút là có thể nhẹ nhàng ra ngoài. Bởi vì vậy mọi người có thể ngủ nhiều thêm một chút.

Ngoài công dụng làm lưng quần, dây thun còn rất có ích trong việc buộc đồ.

Dây thun nhỏ được quấn thành những sợi nhiều màu sắc để tạo thành dây buộc tóc, dùng để buộc tóc rất thuận tiện. Cuộn tóc tùy ý và dùng dây thun cố định lại chắc chắn, rất thuận tiện khi làm việc.

Trong thành rất nhanh thịnh hành trào lưu phối hợp giữa găng tay sợi bông và dây thun buộc tóc.

Còn có mặc áo phải được cài nút và bên dưới phải mặc quần có thun co dãn.

Với bộ trang phục hoàn chỉnh này, đi trên phố cứ như đi trên gió trong mỗi bước chân!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 323: Chương 323



Người dân trong huyện thành vốn tưởng rằng dây thun sẽ mang lại thành công cho hoạt động phúc lợi mới lần này.

Nhưng ai biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu.

Mấy ngày nay đội ngũ của Phương Quân chỉ đơn giản là thể hiện đủ trò ảo thuật, lần lượt đưa ra từng thứ mới mẻ và hữu ích.

Nghe nói có một loại vật liệu gọi là cao su đã được thu hoạch và phần lớn các sản phẩm sắp tới đều được tạo ra từ nó.

Rất ít người biết cao su trông như thế nào, nhưng lợi ích mà nó mang lại là có thật. Khiến tất cả mọi người đều ghi nhớ hai từ kỳ diệu này.

Sản phẩm từ cao su nổi lên sau dây thun là áo mưa và ủng đi mưa.

Áo mưa, đúng như tên gọi là loại quần áo được mặc trong những ngày mưa, mặc vào hoàn toàn sẽ không bị thấm nước.

Theo như người chủ sự tiết lộ thì là do mặt ngoài của quần áo được bao phủ bởi một lớp cao su.

Kiểu dáng của áo mưa giống như một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, nó có rất nhiều màu sắc, vừa tươi sáng lại đẹp mắt. Vải có cảm giác cứng hơn quần áo mặc thường ngày, nhưng khi mặc vào cũng không ảnh hưởng đến cử động của mọi người.

Loại áo mưa này là một mảnh và không có nút thắt, khi mặc vào phải trùm qua đầu. Mặc nó vào những ngày mưa, nước mưa sẽ chảy trên mặt ngoài của áo, lớp vải bên trong áo hoàn toàn không bị ướt. Đúng là thần kỳ!

Chiều dài của áo mưa có thể dài từ đỉnh đầu đến đầu gối, về cơ bản che được hầu hết những bộ phận cần che mưa trên người. Đôi bàn tay giấu dưới lớp áo mưa vẫn có thể xách một ít đồ vật và những đồ vật đó cũng sẽ được bảo vệ tốt.

Ngày thường trời mưa thì chỉ cần mặc một bộ áo mưa như thế này ra ngoài là được. Trừ khi trời mưa to tạt vào mặt thì mới phải cần thêm một chiếc dù để chắn gió.

Khi loại áo mưa này lần đầu tiên xuất hiện trong các cửa hàng phúc lợi, mọi người khi nghe được công dụng đều có chút không thể tin được.

Không phải họ nghi ngờ năng lực của Phương Quân mà là họ cảm thấy thứ này quá thần kỳ, không ai có thể tưởng tượng được rằng quần áo sẽ không bị mưa làm ướt.

Sau đó, trong huyện trời mưa nhẹ, nhiều người đã thay áo mưa để đi lại.

Sau khi đi dạo một vòng dưới mưa, quả thật là không bị ướt chút nào. Những người này lập tức đi tìm người khác để khoe hiệu quả của nó.

Vì thế danh tiếng của áo mưa ngày càng được lan rộng và nó nhanh chóng trở thành một trong những vật dụng thông dụng nhất trong mỗi gia đình.

Đặc biệt là những xa phu đánh xe dưới trời mưa gió đều hết lời khen ngợi nó.

Khi trời mưa đánh xe ngựa lên đường bung dù là chuyện vô ích. Trước đây mấy xa phu thường phải mặc áo tơi và đội nón cói. Nhưng khả năng bảo vệ của những thứ này cũng có hạn, quần áo mặc bên trong sẽ luôn bị ướt.

Bây giờ đã có áo mưa, vấn đề như vậy sẽ không còn xảy ra nữa.

Trong các cơ sở sản xuất áo mưa, các xưởng dệt cũng đưa ra một số ý tưởng mới lạ và tuyệt vời.

Mới đây, tình cờ xưởng thu hoạch được một mẻ lông gà, lông vịt từ cơ sở chăn nuôi, lại nhớ đến bông ngoài đồng cũng sắp thu hoạch nên họ quyết định dùng những thứ này để làm một loạt áo khoác lông vũ.

Trước đây, áo khoác lông vũ đã có công dụng rất tốt ở Miên Sùng, vừa nhẹ lại vừa giữ ấm. Làm nhiều hơn một chút vừa có thể cung cấp cho người dân mặc, vừa có thể bán ra bên ngoài.

Hôm đó trời mưa nhẹ, một người phụ nữ mặc áo mưa đến xưởng dệt làm việc. Khi vào thay quần áo, tình cờ thấy hàng mẫu của áo khoác lông vũ, chợt nảy ra ý tưởng và nói rằng có thể làm một chiếc áo khoác lông vũ chống mưa.

Nếu như thế thì không cần phải lo lắng mùa đông đổ mưa hay tuyết nữa, quần áo ấm áp cũng không bị ướt, quả là cực kỳ hoàn mỹ.

Những người khác vừa nghe thấy, đều cho rằng đó là một ý tưởng hay.

Nói là làm liền, những chiếc áo khoác lông vũ không thấm nước chính thức được phê duyệt và sẽ chính thức sản xuất ngay khi thu hoạch bông.

Gần đây, các xưởng dệt đã lắp đặt máy chuyên dệt vải và cho sản lượng vải vô cùng cao.

Không chỉ vải mà may quần áo cũng được sử dụng công cụ mới - máy may có bàn đạp.

Loại máy may này thao tác rất đơn giản, chỉ cần dùng chân đạp bàn đạp qua lại.

Hơn nữa, những đồ vật nó làm ra cũng rất tinh xảo, đường chỉ may gọn gàng, còn tốc độ may vô cùng nhanh, không còn phải vất vả sửa từng mũi khâu quần áo nữa.

Có sự hỗ trợ của những vũ khí ma thuật này, một lượng lớn áo khoác lông vũ chống nước dự kiến sẽ được đưa vào các cửa hàng phúc lợi, sẽ được sản xuất trước mùa đông để người dân có thể sử dụng.

Nói về áo mưa.

Những chiếc áo mưa mới ra mắt được mọi người rất ưa chuộng, những đôi ủng đi mưa đồng bộ đương nhiên cũng được ưa thích như thế.

Ủng đi mưa giống như bốt ống rất cao và có thể che được bắp chân.

Dù là trời mưa hay lội xuống ruộng thì mang ủng đi mưa cũng sẽ không bị ướt chân, hơn nữa mũi giày vô cùng êm ái và dễ dàng xử lý sau khi sử dụng.

Dù có dẫm phải bùn, chỉ cần rửa và lau một chút là sẽ sáng bóng như mới.

Nếu không phải do mang nó thường xuyên sẽ bị hầm và kín hơi, thì sẽ có rất nhiều người lúc nào đi ra ngoài cũng đều muốn mang ủng đi mưa.

Loại ủng đi mưa này nếu mang thường xuyên thì không tốt, nhưng một loại giày vải khác có đế cao su lại có thể.

Người dân trong thành có thể đến cửa hàng của xưởng dệt để đo kích thước bàn chân, thay bằng một đế cao su phù hợp và cung cấp một ít vải hoặc da, có thể yêu cầu cửa hàng làm những đôi giày bền chắc.

Đế giày cao su có độ cong nên đi rất nhẹ nhàng và thoải mái, mu bàn chân cũng không bị chật, đi lâu cũng sẽ không cảm thấy mỏi.

Hơn nữa, loại đế cao su này có độ dày nhất định, an toàn hơn rất nhiều so với loại đế mà mọi người thường mang.

Ngay cả khi dẫm lên những vật sắc nhọn, chân cũng ít khi bị thương.

Đế giày cao su không có tên riêng vì thế người dân tự phát đặt tên cho nó là đế giày bảo hộ lao động.

Những đôi giày như vậy rất phù hợp để đi làm, sau khi tham khảo tên gọi găng tay bảo hộ lao động thì mọi người quyết định đặt tên như vậy.

Những đôi giày mới rất nhanh đã gia nhập nhóm hàng thời thượng của huyện thành.

Sau khi người dân ở Hưng Hòa và Miên Sùng được cung cấp áo mưa và đế giày bảo hộ lao động, các cửa hàng phúc lợi đã được tân trang lại.

Đầu tiên là một bình thủy tinh nhỏ có ống hút ở miệng bình, cửa hàng phúc lợi nói là bình sữa.

Cái bình này vô cùng thần kỳ.

Nếu cho nước vào trong bình, lật ngược bình lại nước nó cũng không đổ ra ngoài, nhưng có thể hút nước ra từ miệng hút trên nắp bình.

Trong nhà có em bé thì hầu như ai cũng phải có một cái. Những người mẹ không cần phải chờ đợi mọi lúc để cho con bú, có thể rót sữa vào bình trước và ai cũng đều có thể cầm bình cho ăn được.

Có thể nói là vô cùng tiện lợi.

Nhóm người Tảo Nhi còn chế tạo ra một số đệm cao su dùng để đậy kín một số miệng bình. Như vậy có thể làm cho vật chứa được đựng kín hơn và bảo quản thức ăn có thể được lâu hơn.

Ngoài ra còn có gối cao su.

Trước đây, mọi người chủ yếu ngủ trên những chiếc gối vải, thường cứng và chứa đầy những thứ khác như hạt cỏ.

Đó là do điều kiện trong huyện còn tốt nên mọi người còn có gối vải để ngủ. Thời gian trước không có điều kiện, nhiều người còn ngủ trên gối đá, gối gỗ vì dùng chúng tương đối bền. Thậm chí có người còn không có gối ngủ.

Gối cao su tuy có giá vừa phải nhưng cũng không hề rẻ đến mức có thể tùy tiện đổi trả. Một số người dân cảm thấy nó có thể được phân phát nên đều ở trong trạng thái chờ xem.

Nhưng cũng có người trực tiếp lấy gối mới, Tiền Ninh là một trong số đó.

Gia đình Tiền Ninh không giàu có nhưng sống rất tinh tế, có nhiều người có thể làm việc nên đã tích cóp được một ít phiếu Phương Tiên.

Tiền Ninh luôn cảm thấy mỗi đêm mình ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau khi thức dậy thường xuyên bị đau cổ và cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.

Bây giờ nàng ấy nghe nói có những chiếc gối tốt hơn nên muốn dùng thử xem liệu có thể cải thiện được giấc ngủ của nàng không.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tiền Ninh cẩn thận nhận lấy chiếc gối nhỏ xinh bọc vải xanh từ trong quầy ra.

Cầm được gối trên tay, nàng ấy nhận thấy chiếc gối có vẻ rất nhẹ, bên trong dường như không có thêm thứ gì nhưng cũng không phải trống rỗng. Bề mặt gối cũng không bằng phẳng, nó có thiết kế hơi lồi lõm.

Nghe nhân viên trong cửa hàng giải thích rằng nó đặc biệt được làm để vừa với đầu của người nằm.

Sau một hồi quan sát, phía dưới vỏ gối có hai nút nhỏ, sau khi tháo ra có thể gỡ ra để giặt. Bây giờ mở nút ra có thể nhìn thấy lõi gối màu trắng ngà bên trong.

Nên phải bọc vỏ gối bên ngoài, nếu không sẽ rất dễ bị bẩn. Nhưng màu trắng quả thật rất đẹp.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 324: Chương 324



Vuốt chiếc gối mới, trong lòng Tiền Ninh dâng lên cảm giác mong chờ, nóng lòng không chờ được muốn quay về gối nó ngủ ngay.

Nếu sử dụng tốt, nàng có thể thay thêm hai chiếc nữa cho những người khác trong gia đình.

Im lặng dùng tay chọc vào lõi gối, miệng Tiền Ninh há to: “Trời ơi, thứ này sao lại thoải mái như vậy!”

Không thể diễn tả được chiếc gối mềm mại đến như thế nào, nhưng nó rất đàn hồi, có thể nói mọi mặt đều rất tốt và vô cùng thoải mái khi chạm vào.

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói với nàng: “Nó rất mềm. Gối làm bằng loại chất liệu này sẽ lún xuống nơi tựa đầu nhưng gáy có thể được nâng đỡ vừa phải, điều này đối với cơ thể rất tốt.

Một số người dân vây xem tạm thời không có ý định thay gối đầu cũng đều nghe thấy hết những lời này, định quay về sẽ cải tạo lại gối đầu ở nhà mình một chút. Ít nhất trong lúc ngủ, cổ của họ sẽ không còn lơ lửng trên không nữa.

Trước khi rời đi, Tiền Ninh còn hào phóng cho mọi người xung quanh có bàn tay khá sạch sẽ véo mép gối để cảm nhận chất liệu đặc biệt của gối rồi sau đó nàng ấy ngẩng cao đầu đi về nhà.

Nhìn thấy chiếc gối nàng ấy mang về, người nhà cũng tò mò một hồi rồi chuyền tay nhau xem.

Mọi người đều biết Tiền Ninh ngủ không được ngon, nên không ai nói gì về việc nàng ấy lấy phiếu đặc biệt để đổi lấy chiếc gối, ngược lại còn rất mong chờ hiệu quả của chiếc gối này.

Mọi người ở Hưng Hòa đều biết, từ trước đến giờ, trong cửa hàng phúc lợi của Phương Quân tuyệt đối không có đồ kém chất lượng, toàn bộ đều là những đồ vô cùng giá trị.

Ngay cả những chiếc bàn chải nhìn bình thường nhất cũng bền hơn so với những cái thông thường và chất liệu cũng chất lượng cao hơn.

Vào ban đêm.

Tiền Ninh vô cùng nôn nóng nằm lên chiếc gối.

Đầu nàng ấy chậm rãi nằm xuống, cảm giác được gối ôm êm ái này có chút mới lạ. Tiền Ninh nhắm mắt lại cảm nhận, vốn dĩ nàng ấy muốn thử tác dụng hỗ trợ thực sự trên cổ nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay.

Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm Tiền Ninh mở mắt ra với tinh thần sảng khoái, có loại cảm giác không muốn rời khỏi giường.

Nhưng nàng ấy còn phải đi làm việc, nếu không đi làm thì nàng ấy sẽ không nhận được phiếu.

Hôm qua nhân viên của cửa hàng phúc lợi còn nói sau này khi có điều kiện thuận lợi sẽ làm một tấm nệm, đến lúc đó cả giường sẽ thoải mái giống như long sàng của Hoàng đế!

Tuyệt đối không thể không có phiếu, đầu tiên là không đổi được nệm. Nếu bỏ lỡ một ngày, nàng sẽ mất một ngày ngủ ngon trong đời và cũng sẽ không bao giờ có thể bù đắp được sự mất mát đó.

Nghĩ vậy, Tiền Ninh liền nhanh chóng đứng dậy, chạy đi rửa mặt.

Người nhà thấy nàng ấy đã dậy, họ liền tò mò hỏi đêm qua nàng ngủ cảm thấy như thế nào.

Tiền Ninh sờ cổ, nói ra cảm nhận: “Ta dám nói, ta chưa bao giờ ngủ ngon như vậy. Có gối nâng đỡ, thật sự cổ cũng không còn khó chịu nữa. Hôm nay ta dự định lại đi cửa hàng phúc lợi lần nữa, đổi toàn bộ gối đầu của gia đình ta thành gối cao su hết!”

Có rất nhiều người giống như Tiền Ninh.

Họ đến cửa hàng phúc lợi để bổ sung thêm hàng, đó chính là lời khẳng định lớn nhất của gối cao su.

Với những phản hồi từ những người đã sử dụng này, nhiều người dân trước còn do dự bây giờ đều quyết định thay đổi chiếc gối của mình.

Thay đổi! Cần thiết phải thay đổi!

Nếu có thể, ai lại không muốn có một giấc ngủ ngon?

Chỉ khi được nghỉ ngơi tốt, mới có đủ năng lượng để làm nhiều việc hơn!

Không ai thay đổi gối mà cảm thấy hối hận, vì thế càng có nhiều người đi đến để thay đổi.

Cũng có một số ít người không mua gối mà sau khi nghe tin tức trong cửa hàng, liền trở về nhà sửa lại hình dáng chiếc gối ở nhà mình, chất lượng giấc ngủ của họ cũng được cải thiện rất nhiều.

Thật là một cuộc cải cách gối vui vẻ!

Trong khi người dân đang ngủ thì nhóm người Tảo Nhi cũng đang làm nhiều việc quan trọng không để ai biết.

Đầu tiên là thêm một ít mủ cao su vào trong xi măng dùng để xây dựng, như vậy có thể làm cho xi măng chắc hơn, bền hơn và không dễ bị nứt.

Sau đó chính là nâng cấp tất cả các lốp xe ngựa có trong huyện thành, đồng thời bắt đầu nghiên cứu để chế tạo xe đạp.

Hiện giờ các nàng ấy đã có đầy đủ các nguyên liệu, bao gồm cả thép không gỉ và cao su vì thế việc chế tạo xe đạp không còn là vấn đề khó nữa.

Trước đây, sơ đồ cấu tạo của xe đạp đã được những người thợ rèn xem xét cẩn thận, bây giờ họ bắt đầu trực tiếp làm việc.

Việc chế tạo ra những thứ như áo mưa và chiếc gối cao su đã đặt nền móng tốt cho việc sử dụng cao su.

Hiện giờ, làm những linh kiện phức tạp như lốp xe cũng trở nên dễ dàng hơn.

Tiệm rèn hiện tại có thể nói là nơi xuân phong đắc ý nhất trong huyện.

Có rất nhiều vật dụng hữu ích mới tuyệt vời trong thành đều được sản xuất ở đây.

Để nâng cao năng lực sản xuất, xưởng rèn nhỏ ban đầu đã được mở rộng gấp nhiều lần với quy mô cơ bản giống như một xưởng nhỏ, hoàn toàn có thể đổi tên thành xưởng sắt.

Hơn nữa cùng với sự trợ giúp của máy tiện hơi nước, giờ đây xưởng sắt đã có thể sản xuất các sản phẩm khác với tốc độ đáng kinh ngạc.

Dưới hiệu suất như vậy, chiếc xe đạp đầu tiên rất nhanh đã được ra đời ở huyện Hưng Hòa.

Vì nguyên nhân do Thịnh Quân, mẫu xe cũng bỏ qua kiểu dáng phục cổ, thoạt nhìn tổng thể tương đối hiện đại hóa.

Phía trước xe có thêm một chiếc giỏ tiện dụng, phía sau còn chế tạo thêm một cái ghế có vòng sắt để có thể chở người ngồi phía sau. Khi đi ra ngoài có thể mang theo rất nhiều thứ.

Như một món quà đặc biệt dành cho chiếc xe đạp đầu tiên, những người thợ rèn đã phủ lên thân xe một lớp sơn với nhiều màu sắc rực rỡ.

Thân xe màu vàng nhạt rất đẹp, còn đặc biệt mời nhà thư pháp giỏi nhất trong thành để khắc dòng chữ - Xe đạp số 1 Phương Tiên.

Xe được trang trí xong trong ngày hôm đó, Thịnh Quân nhìn vài lần cảm thấy những đường nét thư pháp tao nhã cùng với nội dung của dòng chữ có chút hài hước.

Nhưng những người khác có vẻ rất hài lòng và cảm thấy thiết kế như vậy vô cùng ấn tượng.

Phương Tiên số 1 này được Tảo Nhi đích thân chạy thử.

Thứ này vừa mới được chế tạo, chưa có ai có kinh nghiệm chạy. Người mới bắt đầu cần luyện tập một thời gian để duy trì thăng bằng ổn định trên hai bánh.

Sau khi bí mật luyện tập vài ngày, Tảo Nhi nhanh chóng làm quen với việc đi xe đạp.

Hôm nay, nàng ấy đạp xe, trong giỏ xe còn mang theo robot quét dọn của Thịnh Quân, đạp xe thông suốt từ Hưng Hòa đến Miên Sùng.

Mọi người dọc đường nhìn thấy chiếc xe của nàng ấy thì đều ngơ ngác, không biết đó là vật thần thánh gì.

Chiếc xe đạp này được làm bằng vật liệu chắc chắn và có chất lượng rất tốt.

Lái xe trên đường bằng phẳng không có va chạm, tốc độ nhanh gần như có thể đuổi kịp xe bò. Nếu không vội có thể chậm rãi đạp xe, nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn nhiều so với đi bộ.

Quan trọng nhất chính là đạp mà không cần mượn sức lực của gia súc, không cần cho ăn và tắm rửa, càng sẽ không có mùi lạ gì. Xe đạp dù để ở trong hay ngoài nhà đều không chiếm quá nhiều không gian.

Sau khi Thịnh Quân rời khỏi giỏ, Tảo Nhi còn cố thử đạp xe trên đường đất không có ai tu sửa, dọn dẹp.

Tuy mặt đường gồ ghề nhưng khi đi trên đó cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là m.ô.n.g sẽ hơi đau một chút.

May mắn thay trong thời gian ngắn, thứ này chỉ được sử dụng ở hai địa phương Hưng Hòa và Miên Sùng, đường ở hai nơi đều đã được tu sửa. Việc nâng cấp khả năng giảm xóc của xe đạp không thực sự cần thiết, có thể được cải thiện dần trong tương lai.

Sau khi thử nghiệm thành công, Phương Tiên số 1 đã được nhóm người của Tảo Nhi vô cùng cẩn thận trân trọng vì họ cảm thấy nó rất có ý nghĩa.

Để đảm bảo tốc độ sản xuất, những chiếc xe đạp tiếp theo sẽ tạm thời không được sơn. Ngoại trừ lốp xe, các bộ phận còn lại đều có màu kim loại rất cơ bản nhưng nhìn cũng rất đẹp.

Đương nhiên nếu thật sự thích những chiếc xe đạp sắc màu rực rỡ, trong thành cũng sẽ cung cấp dịch vụ sơn xe. Nếu người mua xe có nhu cầu thì có thể mang phiếu Phương Tiên của mình để đổi.

Sau khi dùng thử số lượng lớn xe đạp mà không phát hiện bất cứ vấn đề gì, cửa hàng phúc lợi lại một lần nữa chào đón sản phẩm mới.

Cho dù tiệm rèn có giỏi đến đâu thì số lượng xe đạp có thể sản xuất mỗi ngày cũng có hạn.

Cũng may sản phẩm này có giá không hề rẻ, sẽ không xuất hiện tình trạng người dân nhanh chóng, đổ xô đi mua. Hiện tại sản xuất xe đạp trong thành phố cũng không bị quá tải.

Khi Tảo Nhi đang chạy thử xe đạp vào ngày hôm đó, có rất nhiều người nhìn thấy. Họ đã bàn tán về chiếc xe vài ngày trong thành, sau đó đi khắp nơi hỏi thăm về thứ này.

Bây giờ biết được thứ này được gọi là xe đạp đã được ra mắt tại cửa hàng phúc lợi, đương nhiên mọi người cực kỳ phấn khích.

Vào ngày nó được ra mắt, tất cả các cửa hàng đều chật kín người, mọi người đều muốn đến gần nhìn kỹ hơn chiếc xe thần kỳ này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 325: Chương 325



Sau khi cửa hàng mở cửa, mọi người đều hỏi giá, không ít người thở dài.

Tuy không phải giá cao ngất trời nhưng cửa hàng phúc lợi vẫn luôn cho ra những thứ tốt gần như đã móc rỗng túi của mọi người. Dạo gần đây trong túi thật sự eo hẹp, cần phải mất một thời gian để dành dụm phiếu mới có thể đổi được xe.

Trước mắt cũng chỉ có thể nhìn và mong ước.

Trong lòng có một chút tiếc nuối nhưng mọi người vẫn không rời đi, họ muốn nhìn xem người đổi xe đi xe như thế nào.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, một chàng trai đã âm thầm tích góp phiếu Phương Tiên từ lâu, tiểu lang đã chịu đựng không hề chạm vào tấm phiếu của mình trước vô số thứ tốt đã xông vào cửa hàng, dùng tất cả phiếu để giành được chiếc xe đạp đầu tiên ở cửa hàng.

Sau khi đổi xong thì hắn chuẩn bị rời đi.

Nhận được những lời dặn dò của nhân viên cửa hàng, hắn biết đi xe đạp cần phải luyện tập, nhưng hắn lại không cam lòng khi chỉ dắt xe về. Vì thế liền cẩn thận ngồi xuống yên sau, chống hai chân xuống đất, sau đó dùng chân trái chân phải luân phiên đẩy dưới đất giống như chân vịt chèo trong nước.

Động tác này thực ra có chút chật vật, nhưng người dân xem vẫn phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.

Nhiều người đi theo phía sau xe chỉ muốn nhìn chiếc xe đạp di chuyển thêm vài lần.

Giữa những tiếng cảm thán kinh ngạc, tiểu lang tựa hồ có chút mất hứng, ngẩng cao đầu quyết định thử đạp xe.

Hắn ta xiêu vẹo đạp xe hai cái, sau đó chiếc xe đột nhiên mất thăng bằng ngã sang một bên.

Cũng may tiểu lang hoảng hốt dùng hai chân chống trên mặt đất, nếu không thảm kịch người đầu tiên bị xe đạp quăng ngã trong thành đã xảy ra ở đây.

Nhiều người dân vây xem có người thét ra tiếng chói tai, lúc này còn vỗ n.g.ự.c nghĩ mà sợ hãi thay hắn ta: “Không sao không sao, người có bị thương cũng không sao, đừng làm hỏng chiếc xe đạp quý giá này là được!”

Tiểu lang: “…”

Với tình trạng hỗn loạn ngã xe đạp do thanh niên này gây ra, những người mua xe đạp sau đó đều trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhất định phải thận trọng đẩy xe về nhà và đợi cho đến khi học được cách đi trước khi đạp xe trên đường.

Ngày càng có nhiều chiếc xe đạp xuất hiện trong thành.

Hiện nay đa phần những người đến đổi xe đạp là những người có nhà ở xa nơi làm việc hoặc là những người đi lại giữa các thôn lân cận với Hưng Hòa và Miên Sùng.

Nếu nơi làm việc không quá xa nhà thì tạm thời không cần phải mua xe.

Đương nhiên những nhà có điều kiện cũng có thể đổi, đi xe đạp đi ra ngoài mua sắm hay dạo phố gì cũng rất thuận tiện, còn có thể chở con đi học.

Ngoài những người bình dân, còn có gia phó của phú hộ. Bây giờ nên gọi là người giúp việc nhà, họ cũng rất ngưỡng mộ những chiếc xe đạp.

Ngày thường những người giúp việc nhà phải đi chợ hay chạy việc vặt rất nhiều nên có và sử dụng xe đạp trở nên vô cùng thuận tiện.

Bản thân các phú hộ không quen chạy xe đạp, việc chở đồ và người đều khó khăn. Nhưng họ vẫn đổi một số chiếc để ở nhà, chuyên để cho những người giúp việc nhà sử dụng, ai đi ra ngoài đều có thể chạy được.

Nói đến những người giúp việc nhà, sau khi Thịnh Quân và Tảo Nhi đề cập trước đó, chế độ nô lệ trong thành hoàn toàn biến mất, đều chuyển thành chế độ thuê mướn đặc biệt.

Quyền lợi của những người giúp việc nhà được đảm bảo, địa vị của họ thay đổi từ hạ nhân hầu hạ chủ tử thành người lao động bình thường dùng phục vụ đổi lấy thu nhập.

Hạ nhân của bọn họ không còn bị hạn chế, có nhiều sự lựa chọn hơn trong cuộc sống.

Đây đều là Phương Quân yêu cầu, đương nhiên những phú hộ sẽ không đưa ra bất kỳ dị nghị nào.

Tuy nhiên, khi mới triển khai vẫn còn có chút chưa quen. Nhưng dần dần, mấy phú hộ nhận thấy những người giúp việc nhà làm việc nhiệt tình hơn rất nhiều, cũng càng thêm tận tâm tận lực, vì thế họ cũng từ từ quen dần.

Mọi người trong thành đang hướng tới cuộc sống thỏa đáng.

Khi xe đạp tràn ngập đường lớn ngõ nhỏ, nhóm người của Tảo Nhi cũng mang ra những sản phẩm mới sắp tới, ngoài xe đạp, cùng với thực phẩm và thư từ, họ dự định sẽ đưa chúng đến chỗ Thiết Trụ.

Sắp xếp việc để giao đồ.

Hưng Hòa và Miên Sùng cũng mở ra vụ thu hoạch lớn đầu tiên trồng trọt khoa học quy mô lớn.

Lúa mì, bông, củ cải đường, hạt dẻ…

Vô số cây nông nghiệp lần lượt đến lúc thu hoạch, một số nặng trĩu nằm trên mặt đất, trong khi số khác thì trĩu quả trên cây.

Mọi người đều cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi nhìn vào!

Nói đây là vụ mùa bội thu cũng không phải là quá khoe khoang.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trên cánh đồng đều vô cùng phấn khích, ai cũng nói dường như lần này ngũ cốc và hoa màu đang đến để báo đáp ân tình.

Nhiều người dân sống trong thành biết được chuyện này, họ còn đạp xe ra đồng để chiêm ngưỡng cảnh tượng lúa mì dồi dào.

Người dân ở Hưng Hòa có nỗi ám ảnh đặc biệt đối với thức ăn, vì trước khi Phương Quân đến đã từng có nạn đói khủng khiếp xảy ra trong thành.

Những ngày tháng sống không bằng c.h.ế.t đó đã để lại trong lòng mọi người một bóng đen không thể phai mờ.

Ngày nay, mọi người có thể cười vui mỗi ngày là nhờ cuộc sống hạnh phúc trong thành đã dần dần chữa lành cho họ.

Lần này được tận mắt chứng kiến cảnh mùa màng bội thu trên đồng ruộng đã mang đến cho mọi người nhiều cảm xúc.

Họ nhìn mảnh đất cằn cỗi, khó trồng trọt trước đây được hồi sinh, kết thành từng chùm lúa mì to và chất lượng.

Cứ như thể họ từ những người gầy gò xanh xao đã trở nên hồng hào.

Con người và đất đai đều tràn đầy sức sống và hy vọng.

Những bá tánh làm ruộng trong thôn, ngoài những thôn dân còn sót lại ở các thôn trước đây, phần lớn đều được tuyển chọn qua nhiều vòng mới được đưa đến đây.

Những người được chọn không chỉ có kiến thức mà còn có kinh nghiệm làm nông, hiểu rõ về tình trạng mùa vụ những năm trước.

Nếu gặp năm mất mùa, trên ruộng chỉ trồng được vài cây dưa, cây táo, không đủ sống.

Dù có gặp may mắn, việc canh tác suôn sẻ, mùa màng thuận lợi thì sản lượng cũng chỉ bằng hai, ba phần của lần này.

Không chỉ số lượng ít mà chất lượng nông sản cũng kém hơn rất nhiều.

Vì hiểu rõ tình hình nên sau khi nhìn thấy ngũ cốc như thế này, tất cả thôn dân đều hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp canh tác khoa học.

Có người không nhịn được nói: "Xem ra ngũ cốc cũng giống con người, đều có sở thích riêng! Mà phương pháp khoa học do Phương Quân truyền dạy chính là cách phù hợp với khẩu vị của hoa màu rồi!"

Cây trồng đã chín, bước tiếp theo sẽ là thu hoạch.

Lần này khi thu hoạch lúa mì, mọi người không cần vất vả cầm liềm gặt lúa mì nữa.

Nhóm người của Tảo Nhi đã chế tạo ra nhiều chiếc "máy gặt kiểu ngựa kéo" làm bằng gỗ và kim loại.

Loại máy gặt này có thân giống như một chiếc xe kéo bằng gỗ có thùng thấp, trong thùng lắp đặt một bộ máy đơn giản.

Ở bên hông xe có một thứ giống như bánh xe nước lớn, trên đó gắn lưỡi d.a.o cắt đặc biệt.

Chỉ cần buộc nó vào trâu hoặc ngựa, để người điều khiển kéo về phía trước, bánh xe cắt quay qua nơi nào thì nơi đó nhanh chóng gặt xong lúa mì, đưa vào thùng xe, rồi được chuyển ra một bên khác, rơi xuống khoảng đất trống.

Mọi người chỉ cần gom lúa mì đã gặt trên mặt đất là xong, không còn phải vất vả cúi xuống gặt lúa mì.

Sau khi gặt lúa mì xong còn có thể sử dụng máy tách vỏ quay bằng tay, tốc độ tách vỏ vô cùng nhanh, cũng là một công cụ tiết kiệm sức lao động.

Ban đầu, bá tánh đã chuẩn bị tinh thần cho một vụ mùa vất vả nhưng bây giờ với những công cụ này, công việc trở nên dễ dàng hơn nhiều so với họ tưởng tượng.

Họ nghe nói chủ sự còn đang nghiên cứu một loại máy gặt chạy bằng hơi nước, người ngồi trên đó điều khiển, không cần dùng đến gia súc nữa, một người và một máy có thể vừa gặt vừa tuốt hạt lúa trong một bước.

Không chỉ thu hoạch mà cả việc cày cấy cũng sẽ dần dần được sử dụng những công cụ tốt hơn.

Trong huyện có câu nói công nghệ thay đổi cuộc sống, câu này quả thật không phải là nói quá!

Qua sự tuyên truyền của huyện, người dân đều biết những vật dụng thực tế này là thành quả nghiên cứu từ kiến thức mà họ học được.

Nhiều hài tử trong huyện đã được truyền cảm hứng, thề sẽ chăm chỉ học tập, để một ngày nào đó chúng cũng có thể tạo ra những thứ thần kỳ như vậy.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 326: Chương 326



rong huyện rầm rộ thu hoạch lúa mì xong, sau khi phơi khô và xử lý sẽ được chuyển đến xưởng xay mới xây để chế biến thành bột mì.

Bột mì lần này cũng không bình thường.

Vì Thu Nương và những người khác đã nắm được phương pháp chiết xuất gluten từ lúa mì, khi trộn với bột mì bình thường sẽ tạo ra bột mì có hàm lượng gluten cao, trung bình và thấp.

Với bột mì có hàm lượng gluten khác nhau, kết hợp với men được chiết xuất từ củ mài và các loại trái cây khác, sau đó có thể dùng lò nung đặc biệt để nướng bánh mì và các loại bánh với độ mềm cứng khác nhau hoặc dùng nồi hấp để làm những chiếc bánh bao siêu mềm.

Việc trồng lúa mì năm nay chưa được phổ biến rộng rãi, sản lượng chưa đạt đến mức hoàn hảo nên các loại bột mì tạm thời chưa được đưa vào cửa hàng phúc lợi mà được gửi đến tiệm ăn trong huyện, chế biến thành các món ăn để mọi người trao đổi.

Những chiếc bánh bao trắng to có giá rất rẻ, một phiếu có thể đổi được tận mấy cái.

Ngoài ra còn có một loại bánh mì đơn giản, giá cả phải chăng, không đắt hơn bánh bao là mấy.

Ngày đầu tiên tiệm ăn có món mới, nhiều người thích thử món mới nên khi ngửi thấy mùi thơm đã lập tức đi đến.

Đúng như dự đoán, bánh bao là sản phẩm bán chạy nhất, vừa ra khỏi nồi hấp không lâu đã bán hết.

Nhiều người thấy nó đáng giá, định mua nhiều về để ăn kèm với các món ăn khác hoặc làm bữa trưa.

Họ cầm một túi bánh bao nóng hổi, chỉ cần ngửi thôi đã thấy thèm, mang về đủ để cả nhà ăn no.

Trước đây nhà nào cũng từng ăn bánh bao, chúng vốn được làm từ bột ngũ cốc thô nên khi nhai thì vừa cứng vừa chắc, bột lại đen.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy những chiếc bánh bao trắng mềm.

Nhân lúc còn nóng cắn một miếng thật to, cảm giác thật tuyệt vời.

Những người vừa đi vừa thử bánh bao, sau khi ăn một miếng thì gói lại rồi nhanh chóng về nhà.

Bánh bao thơm ngon như vậy, nếu không ăn kèm với đồ ăn thì thật lãng phí, chỉ cần kẹp với dưa muối đơn giản chắc chắn đã rất ngon rồi!

Nhanh chóng về nhà thôi!

Những người không đổi được bánh bao đã đổi lấy bánh mì.

Loại bánh mì này khác với loại bánh mì gạo nếp cẩm đặc biệt do Phương Quân cung cấp, nhân không đa dạng bằng, chỉ cho thêm một ít trứng và đường vào bột, có mùi thơm ngọt thoang thoảng.

Tuy nhiên, vỏ bánh mì có độ giòn thơm do được nướng lên, lại có độ dai, càng ăn càng thấy ngon. Bánh mì nhanh chóng được bá tánh yêu thích.

So với bánh bao thì bánh mì có một ưu điểm là để nguội không bị ảnh hưởng nhiều đến hương vị.

Chỉ là nó không ngon hợp với các món ăn như bánh bao nhưng kẹp thêm mứt hoa quả thì lại có hương vị đặc biệt, rất thích hợp để ăn sáng hoặc ăn khuya.

Lúa mì thu hoạch xong đã có nơi tốt để sử dụng.

Củ cải đường, bông gòn và các loại cây trồng khác cũng lần lượt được thu hoạch.

Từ rất sớm, huyện đã có kế hoạch sử dụng cho bông gòn.

Sau khi thu hoạch, bông gòn được xử lý đơn giản rồi đưa đến xưởng dệt để dệt thành vải bông và sợi bông, việc sản xuất áo khoác lông vũ và các loại quần áo khác đã chính thức được đưa vào kế hoạch.

Tình trạng củ cải đường cũng tương tự, sau khi thu hoạch được chuyển đến xưởng sản xuất để làm đường.

Hiện tại huyện chủ yếu vẫn dùng đường trắng của Phương Tiên Nhi, nước đường làm từ củ cải đường sẽ được vận chuyển ra ngoài để bán.

Ngoài ra, hạt dẻ được trồng ở Miên Sùng, cũng mang lại nhiều hương vị mới mẻ cho bàn ăn của người dân hai huyện.

Hạt dẻ rang đường, bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ... có rất nhiều cách chế biến hạt dẻ.

Gần đây, hạt dẻ đường đã trở thành món ăn vặt được yêu thích nhất trong huyện.

Chỉ cần mua một túi giấy ở quán nhỏ ven đường là có thể vừa đi vừa ăn. Từ sáng đến tối, lúc đang học ăn một hạt, lúc nghỉ làm ăn một hạt hay sau bữa cơm bóc một hạt, ăn lúc nào cũng thích hợp.

Nếu phải nói hạt dẻ có nhược điểm gì thì chính là bóc vỏ hơi rắc rối.

Tuy nhiên, đối với hầu hết mọi người, đây lại được coi là một ưu điểm.

Việc bóc vỏ và ăn hạt dẻ mất khá nhiều thời gian nên trong một thời gian dài tay luôn có đồ ăn để cầm, thỉnh thoảng xoay qua xoay lại, cảm giác khá thỏa mãn.

Tất nhiên cũng có người không thích bóc vỏ.

Những người thấy bóc hạt dẻ rắc rối nhưng vẫn muốn ăn thì có thể chọn mua một loại dụng cụ nhỏ để bóc hạt dẻ ở cửa hàng phúc lợi, rất đáng giá với những người thích ăn hạt dẻ.

Dụng cụ này là một cái kẹp có tay cầm có thể ấn xuống.

Đầu kẹp giống như một cái lồng sắt nhỏ, kích thước vừa đủ để kẹp hạt dẻ. Cho hạt dẻ vào trong, bóp nhẹ tay cầm, vỏ sẽ nứt ra mà không làm hỏng phần nhân bên trong, lấy ra là có thể thưởng thức hương vị thơm ngon của hạt dẻ.

Điều kỳ lạ là thiết bị này không phải là ý tưởng của Thịnh Quân mà do một cô nương trong thành vừa thích ăn hạt dẻ vừa học giỏi tự nghĩ ra và chế tạo.

Khi Thịnh Quân biết chuyện, cô đã cảm thấy rất xúc động.

Chỉ có thể nói sức mạnh của người mê ăn rất lớn, người có học thức lại càng có năng lực hơn.

Hạt dẻ và một loạt công thức nấu ăn nhanh chóng được gửi ra ngoài thành, đến tay những đầu bếp đang làm việc trong các tửu lâu ở khắp nơi.

Các món ăn như hạt dẻ rang đường cũng bắt đầu xuất hiện ở nhiều nơi, hạt dẻ của Miên Sùng trở nên nổi tiếng ở các vùng lân cận.

Khi nói đến đầu bếp.

Những đầu bếp được đào tạo trước đây đạt được thành tựu tốt, hiện nay đã có thể lần lượt gửi về một số thông tin hữu ích.

Hà Hoa cảm thấy rất tự hào nên nàng ấy càng tâm huyết với công việc đào tạo đầu bếp.

Các đầu bếp không chỉ cần được đào tạo về kỹ năng nấu ăn mà còn cần được đào tạo một số kỹ năng liên quan đến công việc gián điệp.

Với những quy trình đào tạo chính quy như vậy, nơi đây đã trở thành một tổ chức chính thức nên phải đặt một cái tên thật vang dội.

Sau khi tham khảo ý kiến của Thịnh Quân, Hà Hoa đã đặt tên cho trường dạy nấu ăn đặc biệt này là "Hưng Đông Phương".

"Hưng" là chữ "Hưng" của huyện Hưng Hòa, cũng là Hưng của hưng thịnh.

"Đông" hàm ý mặt trời mọc phía Đông, mặt trời mọc hướng Đông, phát triển không ngừng, tượng trưng cho điềm lành.

Còn "Phương" chính là chữ "Phương" trong tên của Phương Tiên Nhi.

Ghép lại với nhau, đó là ba chữ hoàn hảo và phù hợp.

Với một cái tên hay, Hà Hoa tràn đầy động lực, thề sẽ dẫn dắt Hưng Đông Phương phát triển mạnh mẽ.

Khi công việc thu hoạch mùa thu trong thành sắp kết thúc.

Kéo Khắc Thân cũng dẫn theo một đoàn người đông đảo, mệt mỏi đến huyện thành.

Khi còn cách Miên Sùng một đoạn, họ đã thu hút sự chú ý đội tuần tra của huyện.

Quân huyện lập tức mang vũ khí xếp hàng đón tiếp, khí thế hùng hồn khiến Kéo Khắc Thân và những người khác hoảng sợ.

May mà sau khi đến gần, xác nhận là người quen, thân phận không có vấn đề gì nên quân huyện thu lại khí thế, đổi sang vẻ mặt nhiệt tình, cử mấy người dẫn nhóm người Kéo Khắc Thân đến một ngôi làng.

Phải nói rằng hiệu suất làm việc ở huyện Hưng Hòa cao đến mức đáng kinh ngạc.

Từ sau lần Kéo Khắc Thân nói sẽ chuyển cả nhà đến đây định cư, huyện đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho hắn ta.

Nhà và đồ nội thất cơ bản như bàn, ghế, giường,... đều đã được sắp xếp.

Ngay khi Kéo Khắc Thân và gia đình đến nơi, họ có thể chuyển vào ở ngay.

Ngày hôm sau họ hoàn thành mọi thủ tục rồi chính thức trở thành người dân của Hưng Hòa.

Thậm chí, nếu họ không mệt, ngày thứ ba có thể đi làm luôn và nhận phiếu Phương Tiên.

Khi Kéo Khắc Thân biết chỗ ở đã được thu xếp xong, hắn ta cảm thấy rất xúc động, vừa đi vừa nghiêng đầu nói với người thân:

"Đấy, ta đã nói rồi, chúng ta đến Hưng Hòa chắc chắn là đúng, ở đây còn nhiệt tình và thoải mái hơn cả thảo nguyên! Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi dạo quanh thành. Này! Các ngươi có nghe ta nói không?"

Kéo Khắc Thân không hài lòng khi thấy không ai nghiêm túc lắng nghe hắn ta nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 327: Chương 327



Thê tử của hắn ta ở bên cạnh từ trạng thái ngẩn người tỉnh lại, chọc vào tay hắn ta, chỉ về phía cách đó không xa, kinh ngạc nói:

"Ừ, đúng vậy, chúng ta đều đồng ý với những gì chàng nói, vì dọc đường đi chàng đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng hình như chàng chưa nhắc đến cái thứ đang chạy kia!"

"Không thể nào, còn có thứ gì mà ta chưa nhắc đến sao?"

Kéo Khắc Thân bối rối quay đầu nhìn về phía nàng ấy chỉ, rồi mở miệng.

Trời ơi, hắn ta đang nhìn thấy gì thế này!

Một nam nhân đang ngồi trên một thứ kỳ lạ chỉ có hai bánh xe, phía trước rõ ràng không có trâu hay ngựa kéo nhưng vẫn di chuyển với tốc độ nhanh!

Làm thế quái nào mà chuyện này lại được thực hiện thế này! Chẳng lẽ hắn ta đang bị hoa mắt?

Hoặc, đây là loại chương trình nhào lộn mới nào?

Kéo Khắc Thân lắp bắp chạm vào cánh tay của quân huyện bên cạnh: "Đó, đó là cái gì...?"

Quân huyện nhìn thoáng qua, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ồ, ngươi đang nói đến xe đạp à? Đó là một thứ mới được làm ra sau khi ngươi rời đi, ngươi có thấy bàn đạp không? Ngươi đạp lên đạp xuống là có thể di chuyển được."

"Loại xe này thích hợp để đi trên đường xi măng bằng phẳng của chúng ta, nhiều người trong huyện đã đổi một chiếc để đi. Nếu các ngươi thích, sau này có phiếu Phương Tiên thì cũng có thể đổi tại cửa hàng phúc lợi."

Sau đó, quân huyện tốt bụng đã giới thiệu ngắn gọn cho Kéo Khắc Thân về những thay đổi mới trong thành.

Do sự xuất hiện của các sản phẩm cao su và vụ mùa bội thu nên trong mấy tháng qua thành đã thay đổi một cách chóng mặt.

Nghe hắn ta nói xong, phần lớn thắc mắc của Kéo Khắc Thân đã được giải quyết nhưng hắn ta vẫn kinh ngạc: "Khoan đã, ta mới rời đi có mấy tháng phải không?"

"Đúng vậy." Quân huyện xác nhận.

"Nhưng sao ta lại có cảm giác như đã mấy năm rồi vậy?" Kéo Khắc Thân ôm đầu hét lên.

Ôi, uổng công trên đường đến đây hắn ta đã hùng hồn nói với gia đình rằng mình rất quen thuộc với mọi thứ ở Hưng Hòa, đến nơi sẽ dẫn họ đi tham quan khắp huyện thành.

Kết quả bây giờ hắn ta mới rời đi một thời gian ngắn, lúc quay lại không khác gì người ngoài, phải nhờ quận cử người dẫn bọn họ đi tìm hiểu lại về Hưng Hòa.

Nếu biết trước hắn ta đã không khoe khoang!

Quân huyện nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Kéo Khắc Thân, an ủi hắn ta:

"Không sao, dù trong thành có nhiều thay đổi mới nhưng đó đều là những thay đổi giúp cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn, các ngươi sẽ nhanh chóng thích nghi được thôi."

"À đúng rồi, khi ngươi rời đi, nhà trẻ và tiểu học trong huyện vẫn chưa hoàn thiện, bây giờ đã có thể nhập học bình thường, hài tử nhà các ngươi sẽ sớm được học chữ."

"Trong thôn đã có thôn y, nếu có ai không khỏe thì có thể khám bệnh bất cứ lúc nào."

Nghe được tin này, người nhà Kéo Khắc Thân vô cùng vui mừng.

Đối với họ, cuộc sống ổn định là điều quan trọng nhất.

Trên cơ sở đó, ngoài việc ăn uống thì chính là sức khỏe và tương lai của hài tử.

Ở đây, mọi thứ đều được đáp ứng.

Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng đến được thôn xóm mà họ sẽ ở.

Trong thôn vừa yên tĩnh vừa sạch sẽ, nghe nói để phòng chống dịch bệnh nên có những yêu cầu khắt khe về vệ sinh môi trường.

Những thôn dân gặp trên đường đi cũng rất hòa đồng.

Thôn mà nhóm người của Tảo Nhi đã chọn, thôn dân đều là người từ khắp nơi chuyển đến nên nhà Kéo Khắc Thân sẽ hòa nhập được nhanh hơn.

Lúc này biết họ đã đến, thôn dân khác thông báo cho nhau, lần lượt chạy tới giúp đỡ.

Ở chung chưa được bao lâu, mọi người đã trở nên thân thiết, bầu không khí vui vẻ rộn ràng tiếng cười nói.

Sau khi xem qua ngôi nhà, đoàn người Kéo Khắc Thân càng hài lòng hơn.

Họ được chia cho những ngôi nhà nhỏ có sân, cách nhau không xa nên việc đi lại rất thuận tiện.

Trong nhà đã có đủ bàn ghế cơ bản, bếp lò cũng đã được xây xong nên họ có thể nấu ăn ngay. Những đồ đạc còn lại sẽ do họ tự tay bổ sung dần dần.

Lúc này, cuộc sống của họ mới bắt đầu, tốt hơn gấp nhiều lần so với cuộc sống trên núi trước đây. Không phải nói quá chứ đúng là khác một trời một vực.

Chuyển đến đây là quyết định đúng đắn nhất trong đời của họ!

Nhà cửa đã xong, tiếp theo là kế sinh nhai.

Tuy nhiên, về mặt này, Kéo Khắc Thân và những người khác đã lên kế hoạch sơ qua trên đường đến đây.

Một số người định sẽ làm việc ở trang trại chăn nuôi, một số người muốn làm công việc đồng áng, một số người lại muốn vào thành làm việc.

Vì đã có ý định làm nông nên đoàn người cất đồ đạc rồi đi theo hàng xóm ra đồng xem tình hình.

Bây giờ vụ thu hoạch mùa thu đã gần kết thúc, trên đồng ruộng đang tiến hành một số công việc dọn dẹp nhưng thôn dân vẫn giới thiệu cho người nhà Kéo Khắc Thân xem chiếc máy gặt mới.

"Không ngờ việc thu hoạch lại dễ dàng đến vậy!" Kéo Khắc Thân kinh ngạc nói.

"Đúng vậy! Mặc dù trâu ngựa trong thôn chúng ta hiện nay đều mượn của huyện khi vào mùa vụ nhưng bên trang trại chăn nuôi ngoài gà và vịt cũng bắt đầu chăn nuôi gia súc theo phương pháp khoa học. Đến lúc đó, có khi nhà nào cũng được chia trâu ngựa để dùng!" Một thôn dân nói với đầy hy vọng.

"Tốt quá, khi chúng ta đến trang trại chăn nuôi chắc chắn sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

Ban đầu, được chuyển đến Hưng Hòa là một điều may mắn, có môi trường sống tốt như vậy nên người nhà Kéo Khắc Thân không thấy việc trồng trọt và chăn nuôi vất vả.

Nhưng ai mà không muốn có dụng cụ làm nông tốt hơn chứ?

Vừa đỡ vất vả vừa nâng cao hiệu suất, đúng là một niềm vui bất ngờ.

Sau khi gặp gỡ thôn dân, họ đến cửa hàng phúc lợi để xem qua những sản phẩm mới ra mắt gần đây.

Những thứ như ủng đi mưa, áo mưa đều thần kỳ như được thần linh phù phép.

Lúc này trời không mưa nhưng người nhà Kéo Khắc Thân vẫn mặc thử áo mưa mà thôn dân nhiệt tình cho họ mượn.

Họ đổ hai gáo nước lên người, quả nhiên không hề bị ướt, đúng là được mở mang tầm mắt!

Sau khi thử các món đồ xong thì cũng đến giờ ăn.

Kéo Khắc Thân đưa nhà mình đi ăn lẩu, hắn ta từng được ăn món ngon này, trên đường về vẫn luôn nhớ mãi hương vị, trên đường đến đây hắn không ngừng khoe khoang.

May mà lẩu xứng đáng với sự mong đợi của mọi người, người thân của Kéo Khắc Thân ăn xong đều khen không ngớt lời.

Sau bữa ăn, có thôn dân mang một phần hạt dẻ rang đường đến.

Dùng kẹp bóc vỏ, thưởng thức nhân hạt dẻ thơm ngọt, đoàn người ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi nôn nóng đi đến huyện thành.

Để thỏa mãn sự tò mò của người nhà Kéo Khắc Thân, thôn dân đã gom được một số xe đạp, lại mượn thêm xe đạp từ các thôn xung quanh, định chở họ vào thành.

Bây giờ đã là chạng vạng, ngồi phía sau xe đạp hóng gió rất thoải mái.

Cả nhà Kéo Khắc Thân bị xe đạp thu hút, quyết tâm phải có một chiếc.

Đạp xe vào trong thành.

Lúc này, nhiều người đã tan làm, trong thành đang là lúc náo nhiệt nhất.

Gần đây, huyện đã tiến hành chiếu sáng, hai bên đường được treo nhiều đèn đường đẹp, mặc dù trời chưa tối hẳn nhưng đèn đã được bật lên, trông cực kỳ đẹp.

Cả nhà Kéo Khắc Thân cầm đồ ăn vặt, thong thả tản bộ trên đường, thăm quan nhà trẻ và tiểu học đã được sửa lại, trong lòng tràn đầy sự mong đợi.

Thật tốt quá, đợi đến ngày mai làm xong thủ tục, họ sẽ chính thức là người Hưng Hòa!

Trong thời gian này, Thiết Trụ đã tìm được cỏ cao su, thuận lợi ra khỏi núi.

Sau khi tìm ra nơi cỏ cao su mọc, các chuyến lên núi lần sau sẽ có hướng đi rõ ràng hơn, họ có thể thu thập hạt giống và vận chuyển chúng ra ngoài.

Thứ này mọc nhanh, sau khi Phùng Bình và những người khác làm xong giếng ngầm, họ sẽ chính thức bắt đầu trồng vào năm sau.

Sau khi trồng trọt đạt đến quy mô nhất định, cơ sở cao su sẽ được thành lập.

Nói đến đây, Thiết Trụ đã nhận được những thứ mà nhóm người Tảo Nhi gửi đến trước đó.

Kèm theo đó là một bức thư, nội dung viết bằng bính âm nên không sợ có người đọc được và tiết lộ bí mật.

Sau khi đọc thư, hóa ra phía bên Phương Tiên Nhi đã cố gắng kiếm được nhiều cao su, giải quyết được vấn đề thiếu hụt cao su của huyện, đồng thời tạo ra được nhiều thứ có ích.

Đọc thư xong, Thiết Trụ thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, Hưng Hòa có đủ cao su để dùng, hắn ta bớt cảm thấy gấp gáp hơn, cứ phát triển từ từ.

Tuy nhiên, có một việc mà hắn ta không thể trì hoãn nữa.

Thiết Trụ cầm bút nhanh chóng viết thư trả lời.

Cách đây vài ngày, hắn ta đã mang theo kỹ thuật giếng ngầm đến đàm phán với nữ trưởng thôn, quá trình này diễn ra suôn sẻ, hắn ta còn thu được kết quả ngoài mong đợi.

Bây giờ, hắn ta cần sự hỗ trợ về vũ trang và chiến thuật từ Hưng Hòa để thực hiện kế hoạch tiếp theo.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 328: Chương 328



Loại vũ khí mà Thiết Trụ hy vọng nhận được sự hỗ trợ là s.ú.n.g hỏa mai.

Thứ này không chỉ cần công thức chế tạo mà còn phải dựa vào loại thép tốt và kỹ thuật thành thạo của huyện Hưng Hòa.

Đồng thời, hắn ta cũng muốn hỏi xem gần đây trong huyện có tìm ra chiến thuật hay đội hình chiến đấu mới nào tốt hơn không. Nếu có, có thể cử người qua, để hắn thử áp dụng thực chiến ở đây.

Về tình hình của dân tộc Hồi Hột, đại khái ý của họ là muốn kết đồng minh với bộ lạc ở phía Bắc trước và cùng nhau chiến đấu chống lại kẻ thù ngoại bang. Sau đó lại dùng tài nguyên và kỹ thuật hiện có để hợp tác với nhau, thống nhất hoàn toàn miền Bắc, rồi lại đi giải quyết tình thế hỗn loạn ở miền Tây.

Đợi đến khi tình hình của dân tộc Hồi Hột hoàn toàn ổn định và phát triển thì sẽ đến dân tộc Tác-ta.

Sau đó làm theo ý của Tảo Nhi, đẩy mạnh về hướng Nam.

Tất nhiên, đây chỉ là giả định, cụ thể như thế nào thì còn phải liên tục điều chỉnh dựa trên tình hình thực tế.

Mặc dù nhóm người của Tảo Nhi đã nâng cấp xe ngựa,nhưng con đường vận chuyển đường bộ từ Hồi Hột đến huyện Hưng Hòa còn rất khó khăn, hai bên muốn truyền tin hay gửi đồ đều phải chờ rất lâu.

Sau khi Thiết Trụ truyền tin xong, tất nhiên hắn ta không thể chờ đợi một cách nhàn rỗi được.

Hồi Hột cũng vừa qua mùa thu hoạch.

Khi nhóm người Thiết Trụ đến nơi, vụ gieo hạt mùa xuân đã trôi qua, cây trồng đã bén rễ trong lòng đất nên họ chỉ có thể đề xuất thêm một số biện pháp nhằm cải tiến việc trồng trọt, có chút hiệu quả nhưng tác dụng không nhiều.

Vì vậy lần này, thu hoạch của nhóm Phùng Bình cũng chỉ tốt hơn một chút so với mức bình thường.

Bao gồm cả cây đậu xanh mà Phùng Bình tìm thấy trước đó, trong lúc đang tìm cách để gieo trồng thì hắn ta còn bị bắt đi do trồng không đúng cách và thu hoạch cũng rất ảm đạm.

Nhóm Thiết Trụ cũng phải bó tay, chỉ có thể cố gắng vào vụ thu hoạch mùa thu và hướng dẫn mọi người thâm canh vào mùa xuân năm sau.

Người dân ở đây dường như đã quen với tình hình này. Ngay cả khi nhóm Thiết Trụ đưa ra một số lời khuyên trên đường đi, cuối cùng họ đã thu hoạch nhiều hơn những gì tưởng tượng, cảm thấy vô cùng hài lòng và biết ơn.

Tuy nhiên, thu nhập tăng thêm từ đồ len và các sản phẩm từ sữa tươi khiến mọi người đều vui sướng không thôi.

Một phần thu nhập này được mang đến từ nhóm Thiết Trụ.

Nhóm Thiết Trụ có dược liệu, sau đó họ dùng xe ngựa để chở xà phòng, ủng đi mưa và những mặt hàng thiết thực khác đến, mọi người có thể dùng áo len hoặc len sợi để đổi.

Nguyên nhân chính khiến sản phẩm sữa thu hoạch thấp là do không bảo quản được lâu. Tuy nhiên sữa bột làm ra có thể để lâu hơn một chút nên Thiết Trụ cũng thu được một ít.

Những mặt hàng nhận được sẽ gửi đến huyện Hưng Hòa.

Trao đổi như vậy có thể coi là đôi bên cùng có lợi nhưng nhóm Phùng Bình luôn cảm thấy phía mình có lợi hơn.

Nhóm Thiết Trụ đã dạy họ cách chế tạo đồ vật rồi dùng tiền túi của mình để đổi đồ, tất cả đều là để giúp đỡ họ!

Tình bạn giữa hai bên ngày càng trở nên sâu sắc, người dân Nha Địa cũng rất biết ơn vì điều này.

Không chỉ có mỗi họ.

Khi Thiết Trụ đến gặp nữ thôn trưởng thôn của thôn bên cạnh để bàn chuyện hợp tác, hắn ta cũng sẽ trao đổi tương tự với làng của họ.

Có mối quan hệ của Thiết Trụ, mối quan hệ giữa nhóm Phùng Bình với thôn bên kia cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Khi gặp nhau không khí hai bên vẫn khá căng thẳng, nhưng ít nhất họ không còn chèn ép nhau bằng những lời lẽ lạnh lùng như trước nữa.

Ngoài những thứ mà Thiết Trụ trao đổi, một số sản phẩm từ sữa và áo len cũng được bán ở thị trấn Ốc Thổ.

Một bà lão vui vẻ khoe thu nhập của mình với nhóm Thiết Trụ: "Nhìn này, những thứ này và tiền đều là dùng áo len và phô mai để đổi đấy, năm nay ta kiếm được nhiều hơn, đều là nhờ công lao của các ngươi đấy!"

Thiết Trụ ngạc nhiên nhìn số tiền trên tay bà lão: “Nhiều đồ như vậy mà chỉ đổi được nhiêu đó tiền thôi sao?”

Số tiền này ít hơn nhiều so với hắn ta nghĩ, lẽ ra áo len sẽ phải đáng giá hơn nhiều.

Bà lão cười nói: “Là vì các ngươi tốt bụng, mới dùng những bảo vật quý giá đó đổi với bọn ta. Buôn bán trên trấn không có chuyện tốt như vậy đâu!”

Nếu không phải tích góp được một ít tiền trong túi và phải lên thị trấn mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày mà nhóm Thiết Trụ không có, bà lão cũng không muốn đi lên đó để đổi đồ.

Tuy nhiên, giao dịch trong thị trấn không đen tối như Thiết Trụ nghĩ.

Bà lão và những người khác chỉ còn từng đó tiền, là vì họ đã dùng tiền để làm việc khác.

"Đây, cái này tặng cho các ngươi, là một chút tâm ý nhỏ của bọn ta."

Bà lão vừa nói, vừa đưa ra một chiếc giỏ nhỏ được phủ một tấm vải lên trên.

Thiết Trụ cầm lấy chiếc giỏ nhấc tấm vải lên, thì thấy bên trong chứa đầy ngọc thạch.

Hắn ta sửng sốt, vội từ chối: "Không được, ta không thể nhận, mấy thứ này quá quý giá!"

"Ôi trời, không có quý như ngươi nghĩ đâu! Chỉ là bọn ta ở đây đã lâu, có nhiều kinh nghiệm lựa đá, nên chúng mới có bề ngoài nhìn đẹp như vậy. Các ngươi nhất định phải nhận lấy, không có các ngươi chỉ dạy, bọn ta cũng sẽ không có mấy thứ này! Hơn nữa, các ngươi đến đây lâu như vậy, nếu chưa từng chạm vào đặc sản ngọc thạch của bọn ta, thì khi nói ra sẽ khiến người ta chê cười mất!

Bà lão nói xong, liền quay người bỏ đi.

Thiết Trụ dở khóc dở cười, chỉ có thể nhận lấy.

Ngọc thạch ở đây đúng là rất nổi tiếng, mang về đưa cho Phương Tiên Nhi cũng tốt, cứ coi như là một cách để hồi vốn!

Suy cho cùng, nếu truy tìm nguồn gốc, chính là nhờ có Phương Tiên Nhi, mới có thể làm ra đủ loại đồ vật.

Không thể không nói, Thiết Trụ thật sự rất nhớ nhà.

Sống ở bên ngoài mới thấy, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại đều rất lớn.

Còn ở huyện Hưng Hòa, Phương Tiên Nhi vì mọi người mà đã tạo ra một thiên đường dành cho những người có mức thu nhập thấp với chất lượng cuộc sống cao.

Suy nghĩ một lúc, Thiết Trụ dừng lại, hắn muốn biến những suy nghĩ của mình thành động lực.

Hắn ta phải nhanh chóng xây dựng Hồi Hột và những nơi khác ở miền Bắc, cố gắng biến mọi nơi đều trở thành thiên đường như huyện Hưng Hòa.

Xây dựng, phải bắt đầu bằng cách tập trung vào việc đào giếng ngầm!

Giếng ngầm không khác gì một cái giếng bình thường, nó cần dùng đến một công cụ quan trọng gọi là ròng rọc kéo nước.

Nhóm Phùng Bình và thôn lân cận hiếm khi có chung một quyết định, họ tính sẽ hợp tác với nhau để làm một cái giếng ngầm trước khi mùa đông đến, để không ảnh hưởng đến việc khai hoang sa mạc vào năm sau.

Thời gian hơi eo hẹp, khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn, mặt đất đóng băng, thì không thể làm gì được.

Nói về mùa đông, Thiết Trụ đã trải qua những mùa đông khác nhau.

Mùa đông ở Hồi Hột chắc sẽ lạnh hơn.

Để chống lại cái lạnh thì có thể mặc áo chần bông và áo da, kỹ thuật chần bông lại được phát huy tác dụng.

Ngôi nhà sẽ được sưởi ấm bằng củi.

Nhóm Phùng Bình khá may mắn, họ ở gần khu rừng có thể tích trữ củi để dùng.

Ở những nơi khan hiếm cây cối, người dân chỉ có thể dựa vào việc đốt phân bò để sưởi ấm.

Vì có củi, Thiết Trụ chỉ mọi người xây một lò đốt than củi nhỏ.

Lại làm thêm một chiếc quạt gió, nếu dùng nó với than củi có thể tạo ra rất nhiều thứ.

Chẳng hạn như chum sành để đựng đồ chua.

Dân tộc Hồi Hột giàu khoáng sản, đất sét để làm đồ gốm cũng không hiếm.

Ở đây có rau cải thảo, chịu lạnh rất tốt, nhưng ăn lâu ngày sẽ cảm thấy nhàm chán.

Có thể dùng một phần để làm đồ chua, ăn cũng rất ngon.

Phương pháp làm chum sành đựng đồ chua cũng do Phương Tiên Nhi dạy.

Nhiệt độ nung càng cao, chum sẽ càng cứng.

Chum sành được nung ra dùng rất bền, không dễ bị muối hay axit trong đồ chua ăn mòn mà sinh ra các chất có hại.

Thứ này có kiểu dáng đặc biệt, nắp bình giống như một cái bát, có một cái vòng tròn ở giữa, giúp đậy kín bình sau khi đổ đầy nước, không ảnh hưởng đến không khí bên trong.

Họ đã làm cái này ở huyện Hưng Hòa.

Trước đó trong huyện cũng công bố một loạt công thức nấu ăn, cách làm đồ chua cũng ở trong đó. Có không ít người dân mua chum sành về, làm thêm đồ ăn cho mùa đông.

Có công thức làm đồ chua, Phùng Bình và những thôn khác có thể tự làm đồ chua để ăn, còn có thể dùng than củi để làm ra những đồ gốm rắn chắc, cũng coi như là có thêm một khoản thu nhập.

Nhóm của Thiết Trụ cực kỳ bận rộn, chuẩn bị đào giếng, tích trữ lương thực cho mùa đông.

Nếu không có than tổ ong và bếp than, thật ra vẫn có thể xây một bức tường lửa để sưởi ấm, nhưng việc đó đòi hỏi phải cải tạo lại ngôi nhà và nung rất nhiều gạch.

Không những tốn nhiều công sức mà còn tốn rất nhiều vật liệu.

Chưa kể thời gian có hạn, lượng than củi hiện tại chỉ đủ để mọi người sưởi ấm, cùng lắm là nung thêm chút đồ gốm, nếu muốn nung một lượng lớn gạch cần phải có than đá.

Thiết Trụ biết, Hồi Hột là một vùng đất kho báu với nhiều khoáng sản, tất nhiên cũng sẽ có các mỏ than.

Tuy nhiên, nơi này thật sự quá lớn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

Hãy cố gắng vượt qua mùa đông năm nay.

Trong khi Thiết Trụ đang làm việc chăm chỉ, huyện Hưng Hòa bên này lại có một ý tưởng mới.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 329: Chương 329



Từ xưa đến nay, chỉ cần trong huyện có cái gì mới, người dân đều biết rất nhanh, vì vậy hai ngày gần đây mọi người đều có chủ đề mới để bàn tán.

"Biết gì chưa? Hai ngày nay huyện mình đang lắp đặt một loại đèn khí đốt ở hai bên đường đó, nghe nói nó sáng gấp trăm lần so với đèn bình thường!"

"Sáng quá vậy, chỉ có thể lắp đặt ở bên ngoài thôi à? Có thể lắp đặt trong nhà được không?"

"Chắc là không được đâu, nghe bảo là đang cân nhắc lại về kỹ thuật đấy"

Huyện Hưng Hòa và huyện Miên Sùng đều có mỏ than, lượng than được sử dụng không hề nhỏ.

Trong quá trình đốt than sẽ tạo ra rất nhiều “phế liệu”, chẳng hạn như nhựa đường.

Mặc dù nói là phế liệu, nhưng có Thịnh Quân thì mọi người đều biết những thứ này đều có thể biến thành bảo vật, khi đốt than đá đều cất giữ lại.

Tuy nhiên, trước kia không đủ điều kiện, không đủ kiến thức, việc thì nhiều quá, có giữ phế liệu lại cũng không dùng được.

Bây giờ mọi thứ đang dần phát triển, trong huyện đã bắt đầu nghĩ đến việc sử dụng những thứ này, gần đây đang có kế hoạch xây dựng đường ống dẫn khí.

Những đường ống mới chắc chắn không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, nhưng có thể bố trí những chiếc đèn khí đốt đơn giản trước.

Tuy gọi là đèn khí đốt, nhưng nó cũng cần dùng dầu hỏa.

Không có đường ống, loại đèn này phải được bơm căng và tra dầu thủ công, đồng thời do đang trong giai đoạn hoàn thiện công nghệ, nên hiện tại không phù hợp để sử dụng trong nhà vì có thể sẽ tiềm ẩn nguy cơ gây mất an toàn.

Để thuận tiện cho việc nối các đường ống sau này, những người thợ rèn còn chế tạo cho các cột đèn một hình dáng độc đáo, vừa đẹp vừa độc, thuận tiện hơn cho việc gia công nâng cấp sau này.

Mặc dù có chút phiền phức khi mỗi ngày đều phải cho người xuống bổ sung nhiên liệu, nhưng đèn khí đốt dùng nắp thủy tinh, bấc đèn lại sáng, phạm vi chiếu sáng lớn đến kinh ngạc, nên dù có phiền phức cũng rất đáng giá.

Tóm lại, khi con phố đầu tiên có đèn khí đốt được thắp sáng vào ban đêm, tất cả mọi người đều bị choáng váng trước cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng rực rỡ.

Đây là một con đường rất bình thường trong thành, thậm chí còn không có tên riêng. Bình thường cũng không có nhiều người qua lại đây.

Sau khi lắp đặt đèn khí đốt, con đường chính thức được đổi tên thành Phúc Đăng, cả con đường bỗng chốc trở nên thịnh vượng nổi tiếng nhất trong thành.

Trên con đường này, một gian hàng dù bình thường đến đâu cũng trông có chút khác biệt khi được chiếu sáng dưới ánh đèn rực rỡ.

Chợ đêm ở huyện Hưng Hòa cũng phát triển mạnh.

Những người thường dựng quầy bán đêm trong thành đều có một địa điểm thống nhất để đi, đó là đến Phúc Đăng.

Vì huyện muốn phát triển chợ đêm trong thành, nên trong thời gian ngắn, những quầy hàng ở chợ đêm tạm thời không cần phải trả bất kỳ khoản phí nào, chỉ cần đăng ký và được cấp giấy chứng nhận an toàn thực phẩm là được.

Cho dù là đồ ăn vặt, hay đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ, đều có thể đến đây để bày bán.

Dưới những ngọn đèn khí đốt sáng rực, đi dạo qua các quầy hàng trên đường, cảm giác như ngày nào cũng có lễ hội.

Sau đường Phúc Đăng, những con đường khác cũng dần dần được trang bị đèn khí đốt.

Mặc dù không có chợ đêm, nhưng khi mọi người về nhà sau khi tham quan Phúc Đăng, mọi nơi đều sáng sủa, họ cảm giác rất hạnh phúc.

Ngoài đèn khí đốt, còn có một ngành công nghiệp khác cũng được hưởng lợi từ việc sử dụng hắc ín và bắt đầu phát triển, đó là xưởng sản xuất thuốc nhuộm.

Xưởng sản xuất thuốc nhuộm mới được mở gần xưởng dệt, nơi chuyên nhuộm chỉ, vải và thậm chí là cả quần áo.

Bình thường, khi nhuộm vải người ta chủ yếu sử dụng thuốc nhuộm tự nhiên, chẳng hạn như những thực vật như cây thiên thảo.

Sau khi bông bắt đầu được trồng trong huyện, các xưởng dệt với công nghệ mới cũng được xây dựng, việc cung cấp thuốc nhuộm tự nhiên trước đây ngày càng trở nên khó khăn.

Hiện tại, với sự trợ giúp của các công nghệ hóa học liên quan, có thể làm ra nhiều loại thuốc nhuộm nhân tạo, sản lượng cao hơn nhiều so với thuốc nhuộm tự nhiên.

Các xưởng sản xuất thuốc nhuộm hiện nay không ngừng tìm kiếm, thử kết hợp để cho ra nhiều màu sắc mới.

Ngoài việc nhuộm vải của huyện, xưởng còn có kế hoạch nhận một vài công việc nhuộm từ ngoại thành, điều này cũng giúp huyện Hưng Hòa tăng thêm thu nhập, có thể nói là rất có triển vọng.

Những sản nghiệp không ngừng phát triển khiến mọi người vô cùng vui vẻ.

Nhưng nhóm Tảo Nhi thì lại đang lo lắng bởi dường như trong thành đang thiếu nhân công.

"Chuyện này không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta phải đưa thêm người đến đây thôi. Hay là mình cứ thử đi xung quanh và giúp đỡ một số người tị nạn trước?"

Muốn tuyển người tị nạn, nhưng thực tế không hề dễ dàng như vậy.

Trước đây miền Bắc đã từng hứng chịu vài trận thảm họa, những người không thể trụ lại đều chạy về phía Nam.

Những người không thể chạy là những người khó khăn nhất, đa phần đều phải bỏ mạng. Trước đây dân tị nạn rải rác khắp mọi nơi nhưng bây giờ thì không còn thấy họ nữa.

Những người còn ở lại thị trấn hay thôn làng, bất kể chất lượng cuộc sống như thế nào, đều là những người dân tử tế và có gia đình ổn định, không phải những người tị nạn như trước mà muốn thu nạp là được.

Vì vậy, ý tưởng này nhanh chóng bị loại bỏ.

Muốn có thêm nhân lực, phải tìm cách khác, đây là một vấn đề nan giải.

Mặc dù huyện Hưng Hòa và huyện Miên Sùng đều đang phát triển tốt, nhưng nhóm Tảo Nhi không định làm ra bất kỳ động thái lớn nào cho đến khi nhận được tin tốt từ biên giới bên kia. Chiến lược phát triển ngắn hạn vẫn nên phát triển trong âm thầm.

Chỉ cần mang kiếm thật s.ú.n.g thật xuất binh đi nơi khác, chắc chắn động tĩnh sẽ không hề nhỏ. Cho dù nó khơi dậy sự cảnh giác diện rộng khắp miền Bắc, hay làm kinh động đến người dân ở miền Nam thì đều rất nguy hiểm.

Nó thực sự rất khó thực hiện.

Chỉ có thể củng cố hệ thống tình báo, chú ý theo dõi diễn biến của các thành ở miền Bắc, tìm thời cơ thích hợp, xem có nơi nào mà họ có thể giành chiến thắng hay lợi dụng được hay không.

Trong khi nhóm Tảo Nhi đang chờ đợi cơ hội, ở huyện Thành An bên kia, Chung Tứ gửi đến một lá thư.

Lá thư cảnh báo họ phải đề phòng bọn cướp đến từ phía Nam.

Sau đó hắn ta nói tình hình của Đại huyện lệnh huyện Thành An cực kỳ không tốt, sợ là khó có thể sống qua mùa đông này.

Chung Tứ đã chuẩn bị đầy đủ để thay thế ông ta, cũng đã mượn sức của Vi Bình An để làm việc và sẽ hợp tác với y khi thời cơ đến.

Vì sợ gây rắc rối nên hiện tại ở Vi gia chỉ có Vi Thập Bát và Vi Bình An biết chuyện, những người khác tạm thời không được phép tham dự.

Cuối thư, Chung Tứ nói rằng hình như người của Phụng Vương đã phát hiện ra một loại cây trồng mới ở phía Nam, có thể họ sẽ mang hạt giống về để thử gieo trồng vào mùa xuân năm sau.

Nghe miêu tả, hắn ta nghi ngờ đó có thể là củ khoai lang mà Phương Tiên Nhi từng nhắc đến.

Nếu là như vậy, hắn ta sẽ cố gắng hết sức để lấy một ít rồi gửi về.

Nội dung bức thư đại khái là như vậy.

Truyền tin từ huyện Hưng Hòa đến Thành An khá tiện, nhóm Tảo Nhi đã viết thư hồi âm dặn Chung Tứ phải cẩn thận.

Ngẫm nghĩ một lúc, sợ bên kia hắn ta không có đủ người nên phái mấy đầu bếp mới đã được huấn luyện tốt qua hỗ trợ.

Nếu cần bất cứ thứ gì khác, Chung Tứ có thể gửi thư cho họ.

Sau khi hồi âm, nhóm Tảo Nhi nói về bọn cướp.

Trước đó Chung Tứ đã đề cập đến vấn đề này ở trong thư, mọi người cũng đã đề phòng một thời gian, sau đó phát hiện bọn cướp vẫn không có động thái gì, mọi người đều bận rộn, nên tạm thời gác lại việc này.

Tuy nhiên, huyện Hưng Hòa luôn làm tốt công tác phòng thủ và điều tra, không cần phải cố ý sắp xếp, cũng không cần lúc nào cũng phải lo lắng về bọn cướp, cứ sinh hoạt như bình thường.

Chỉ có thương đội đi ra ngoài mới cần chú ý hơn một chút.

Huyện Hưng Hòa đang tiến hành đổi mới và sản xuất một cách có trật tự.

Nhờ có cao su mà một số lượng lớn đồ mới đã được tạo ra, điều này cũng giúp Thịnh Quân hoàn thành nhiệm vụ và mục tiêu của mình.

Tốc độ này nhanh hơn mong đợi của nàng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thịnh Quân hào hứng chờ đợi chức năng mới của hệ thống.

Nó phải mất một khoảng thời gian để mở khóa.

Sau vài giờ nâng cấp, các tính năng mới bắt đầu hiện ra.

[Chúc mừng bạn đã mở khóa chức năng [Phát hành máy bán hàng tự động]!]

[Bạn có thể vận hành hệ thống, trên bản đồ không gian để chỉ định địa điểm đặt máy bán hàng tự động.]

[Hiện tại có thể phát hành máy, bạn có thể thông qua việc tích lũy điểm thành tựu để tăng số lượng máy, hoặc nâng cấp dung lượng của máy bán hàng.]

[Lưu ý: Một khi đã đặt máy bán hàng tự động, sẽ không thể thay đổi. Bạn có thể hủy vị trí bất kỳ lúc nào, sau khi hủy, máy bán hàng tự động sẽ biến mất vĩnh viễn, vui lòng cân nhắc kỹ lưỡng khi thực hiện mọi thao tác.]

Phát hành máy bán hàng tự động?

Thịnh Quân có chút kinh ngạc.

Mặc dù những hạn chế đằng sau nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng đây vẫn là một tính năng khá tốt.

Chưa kể, ở thời hiện đại, Thịnh Quân đã từng muốn tham gia nhượng quyền thương mại khi nhìn thấy các máy bán hàng tự động bên đường, nhưng vì còn nhiều mối lo ngại khác nhau nên nàng chưa làm.

Không ngờ ý tưởng này lại được thực hiện ở thời cổ đại.
 
Back
Top Bottom