Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 90: Chương 90



Những người khác cũng lục tục tỉnh lại, vừa tỉnh lại, đều là hỏi chuyện của Noãn Bảo Bảo kia.

Bà ấy lập tức nói: "Còn rất nóng, Phương Tiên Nhi đã nói, nó có thể nóng đến năm sáu canh giờ, lúc này còn chưa tới lúc!"

Đơn giản thu dọn một phen, Lưu Nhị Sơn cùng Tảo Nhi các nàng cũng tới xem tình huống.

Triệu bà tử kể lại chi tiết những chuyện mình trải qua tối hôm qua, có chút áy náy nói: "Ai, lão bà tử thật sự là không dùng được, còn chưa dùng tốt, người đã ngủ rồi, nhưng nó khẳng định là vẫn luôn nóng, bằng không ta ngủ không được say như thế!"

Đồng thời, cũng không quên lấy ví dụ của lão đầu nhà bà ấy, nói thứ này dùng một lần hai cái là tốt nhất.

Bà ấy còn nghĩ đến một điểm: "Đợi đến mùa đông, bên ngoài lạnh, nếu các ngươi còn định ra ngoài thì nhét cho mấy cái vào người, có thể sưởi ấm cơ thể, còn không dễ bị cảm lạnh."

Tảo Nhi nghe xong, vui mừng nói: "Chủ ý này rất hay, nhưng mà dù sao cũng là đồ vật hiếm có, không đến lúc cần thiết thì ta vẫn nên dùng tiết kiệm một chút đi!"

Noãn Bảo Bảo vẫn còn nóng, sờ vào khối cứng bên trong tựa hồ đã tan ra một chút, nhưng còn chưa tới thời điểm mở vải ra.

Tảo Nhi tiếc nuối nói: "Trước khi cháu ra ngoài đoán chừng là không nhìn thấy bột phân ở bên trong, chỉ có thể chờ trở về rồi xem lại."

"Không sao, chúng ta xé ra sẽ đặt nguyên si một chỗ, bảo đảm ngươi vừa về là có thể nhìn thấy!" Triệu bà tử nói.

Noãn Bảo Bảo tạm thời để sang một bên, sáng nay còn có chuyện lớn phải làm, đó chính là dùng dầu đậu xào rau ăn.

Tạm thời làm một cái nồi đá mỏng, vả lại trong thôn không phải ai cũng có thể khống chế độ lửa của món xào, liền thương lượng, giao việc xào rau này cho Hà Hoa làm, làm nhiều một chút, mọi người mỗi người một miếng, mặt khác lại nấu chút cháo ăn liền.

Gần đây các nàng đã nghĩ ra cách ăn rất ngon, lấy một ít lương khô nghiền nát, để trong hộp dự phòng, ngày thường mặc kệ làm cái gì cũng bỏ vào trong một ít, mùi vị phong phú hơn, còn có thể khiến đồ ăn khác cũng trở nên no bụng.

Giống như hôm nay định húp cháo, rắc một ít vào cháo, cháo sẽ biến thành vị ngọt mặn.

Một món rau dền xào dầu nhỏ lại ăn chung với món cháo ngon miệng, thật sự không dám nghĩ cuộc sống này hạnh phúc đến mức nào.

Hạnh Nhi các nàng rửa sạch rau dền, giũ cho khô nước, bưng một giỏ nhỏ tới, sau đó liền cầm bình đi nấu cháo.

Bên này Hà Hoa đã đặt nồi đá lên trên bếp lò, lửa cũng đã cháy bừng bừng, đáy nồi dần dần nóng lên.

Lại qua một hồi, nàng ấy mở bình dầu ra, cẩn thận từng li từng tí đổ một ngụm dầu đậu vào, đợi thêm chốc lát, dầu dần dần sôi lên.

Nàng ấy ném rau dền vào trong nồi xào một lúc, đổ bát ra để sẵn, như vậy có thể giữ được cảm giác non mềm của rau xanh.

Đây là kỹ năng mà trước đây khi nàng ấy ở trong thôn ăn tiệc học được từ một người ngoài thôn có tay nghề nấu ăn rất giỏi.

Tiếp theo, nàng ấy lại đổ một chút dầu, cắt một ít tỏi dại rồi bỏ vào thêm chút vị, sau đó cắt một ít nấm và một miếng thịt hươu to bằng ngón tay cái, bỏ vào rồi xào với dầu.

Đợi xào xong, lại đổ rau dền trước đó vào xào chung.

Trong tay không có muối để điều vị, nhưng cũng không làm khó được thôn dân thông minh.

Hà Hoa lấy chút bột gà nấm hương làm muối, như vậy còn có thể làm cho thức ăn thêm chút vị tươi của canh gà.

Nhìn đúng thời cơ, trực tiếp nâng nồi lên dập lửa, món ăn xào dầu mang theo mùi thơm của nồi cứ thế ra đời.

"Hà Hoa thẩm thẩm, món ăn thẩm xào cũng quá thơm đi!" Tảo Nhi ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thèm nhỏ dãi.

Món ăn này dùng dầu xào ra, thật sự không giống với đồ ăn nấu trong nước, ngửi thấy liền có một cỗ hương thơm, không ngừng khiến người ta thèm ăn.

Khó trách nói, trước kia vào huyện thành, nơi đó quán rượu cao cấp xung quanh đều rất thơm, tám phần cũng là bán món xào đi.

Lại nói đến món rau xào dùng dầu đậu này.

Mặc dù tính chất của nó khác với mỡ heo, nhưng mùi dầu này cũng thật sự là không có gì để nói.

Một rổ rau dại bình thường, giống như xào như vậy liền biến thành món ăn ngon.

Mắt thấy cháo cũng đã nấu xong, đồ ăn cũng đã xào xong, bọn nhỏ nhảy cẫng hoan hô chạy qua.

Rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 91: Chương 91



Món xào được chia vào tay mỗi người, cũng không có bao nhiêu, nhiều lắm là chỉ được khoảng một đũa.

Đoàn người đi múc cháo tới trước, bảo Hà Hoa trực tiếp gắp thức ăn vào trong chén.

Chờ món rau béo ngậy còn mang theo vài phần mùi thịt vào bát, trôi nổi trên bát cháo, cầm đũa lên gắp một hai cọng, chóp mũi có thể ngửi được loại mùi thơm mà dầu mang tới.

Làm người ta thèm nhỏ dãi, không kịp chờ đợi đã đưa đồ ăn vào trong miệng.

Người trong thôn rất khó hình dung ra, rau bỏ thêm dầu đậu là ngon như thế nào.

Tuy thêm thịt vào, nó vẫn thiếu hương vị so với mỡ heo, nhưng lại có một đặc điểm khác, có lẽ là do gói gà nấm hương, còn có thể ăn ra vị tươi nồng đậm.

So với trong tưởng tượng của tất cả mọi người thì còn đáng ngạc nhiên hơn.

Rau dại nấu nước, trước đây mọi người đều ăn không ít.

Mà món xào thêm dầu đậu này, lại giống như là rót linh hồn vào rau dại thanh đạm không có gì lạ, còn mang theo mùi thơm của tỏi dại, lại kết hợp với gói bột thơm ngon làm muối, ăn một miếng, khỏi cần nói có bao nhiêu thỏa mãn.

Ăn qua một đũa rau xào, còn lại thì dùng đũa trộn cháo với rau lại, biến thành một bát đồ ăn thập cẩm.

Đừng nhìn cái món thập cẩm này có vẻ không ngon.

Nhưng đối với các cổ nhân mà nói, có lẽ là trước kia đói đến sợ, trước mắt trong bữa cơm đã có thể có nguyên liệu nấu ăn phong phú như thế, thậm chí còn có cả dầu mỡ, chỉ là nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng thỏa mãn, nghĩ thôi đã thấy rất hạnh phúc.

Nếu để Thịnh Quân biết ý nghĩ này, chắc chắn sẽ cảm thấy, nếu để cho các cổ nhân ăn lẩu, sợ là hạnh phúc đến ngất luôn mất.

Dù sao, đối với người yêu thích món thập cẩm mà nói, nồi lẩu hẳn là đỉnh của chóp!

Đám người bưng bát, hiếm khi ở giờ cơm toàn bộ tập trung ở ngoài sơn động, hoặc ngồi xổm hoặc đứng, vô cùng náo nhiệt mà ăn cơm.

Bưng thức ăn mỹ vị, nói chuyện thú vị, bữa sáng kết thúc trong bầu không khí hòa thuận.

Bọn nhỏ đi rửa chén.

Hà Hoa tranh thủ trộn chút bánh bột đậu còn thừa lại trước đó thành bã bánh quy, lại dùng nồi đá chiên khô, cho mấy người Tảo Nhi mang theo ra ngoài, trên đường đói bụng cũng có thể ăn.

Đội ngũ ra ngoài tìm thức ăn cũng đang sắp xếp lại những thứ cần mang theo.

Đại Ngưu đang bận rộn, chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ đầu nói: "A, gần đây nhiều chuyện, thiếu chút nữa quên mất, ngày mai hẳn là ngày giao dịch đồ vật với mấy người Thạch thúc rồi!"

Tảo Nhi gật gật đầu, nói: "Được, vậy tối nay trở về liền chuẩn bị đồ tốt, sáng mai trực tiếp mang ra khỏi núi."

Nàng ấy suy nghĩ một chút lại hỏi: "Lần này ai đi đưa?"

Đại Ngưu nói: "Nếu không thì ta và Phát Tông thúc đi đi? Hai ta cũng coi như là người giao thiệp lâu nhất với bọn họ."

Lý Phát Tông gật đầu, không có ý kiến gì, những người khác cũng cảm thấy hợp lý.

Nhân tuyển rời núi cứ như vậy được định ra, chờ buổi tối trở về lại cân nhắc chương trình cụ thể.

Mọi người gác việc này sang một bên, mang đồ tốt chuẩn bị ra ngoài, làm xong việc hôm nay trước.

Trước đó bởi vì thời tiết mưa dầm, các nàng vốn muốn đi qua ngọn núi thấp kia nhìn xem, kết quả chậm trễ hồi lâu cũng không đi được.

Hôm nay thời tiết không tệ, rốt cuộc có thể đi dò xét tình huống.

Bởi vì trong lòng có phương hướng rõ ràng, đoàn người bước chân nhẹ nhàng xuất phát, trên đường hoàn toàn không có chậm trễ thời gian.

Tới gần giữa trưa, quả nhiên đi tới sườn núi tiếp giáp với ngọn núi thấp.

Cẩn thận dò đường, hao tổn khí lực một phen, rốt cục đi vào khu vực núi thấp.

"Bên này cây cỏ nhìn có vẻ nhiều hơn một chút." Lưu Nhị Sơn nói.

Rõ ràng cách gần như vậy, ngọn núi bọn họ đang ở nhìn thưa thớt hơn rất nhiều.

Tiến vào nơi xa lạ chưa bao giờ đặt chân, bọn họ không thể l* m*ng, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận.

Bởi vì cỏ trên mặt đất bên này càng thêm rậm rạp, xác suất có rắn ẩn nấp cũng lớn hơn rất nhiều, vừa đi vừa cầm gậy gõ thật kỹ mặt đất mới được.

Cứ như vậy đi ra ngoài một đoạn đường, đoàn người tìm được rất nhiều nấm, có mọc trên mặt đất, có mọc trên cây.

Đại khái là trước đây không lâu vừa mưa, số lượng thật đúng là không ít, nhìn qua thì biết một chút, nhưng đa số đều là không biết.

Nhưng có Phương Tiên Nhi ở đây, trong lòng mọi người đều rất kiên định, liền thu nhặt từng cái, bỏ hết vào trong sọt.

Vô luận có độc hay không, mang về đều có thể dâng cho Phương Tiên Nhi, chắc chắn sẽ không uổng phí sức lực.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 92: Chương 92



Sau khi bỏ nấm vào, lại nhìn thấy một số cây cỏ đã có tên, có một số còn có hàng tồn trong động, còn một số đối với bọn họ mà nói, không quá cần thiết, nên không hái.

Đi thêm về phía trước một đoạn, Đại Ngưu bỗng nhiên dừng bước, gỡ cung trên lưng xuống, nói là thấy có con gà rừng chui vào bụi cây.

Mọi người liền ngừng lại động tác, nín thở, yên lặng đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây kia vang lên động tĩnh không rõ ràng.

Cũng không lâu lắm, ở trong khe hở của cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đầu gà lấp ló.

Thấy gà rừng nấp trong cỏ không nhúc nhích, Đại Ngưu liền từ trên lưng mò lấy một mũi tên gỗ cài vào cung, chậm rãi kéo ra, một giây sau, mũi tên liền lấy thế phá không b.ắ.n ra!

Con gà rừng kia bị b.ắ.n trúng, dùng sức vỗ cánh, mang theo tiếng rít ngã ra khỏi bụi cây, không bao lâu liền không nhúc nhích.

Thấy b.ắ.n được con mồi, những người khác mới dám hô hấp, trong lúc nhất thời bốn phía đều là tiếng thở hổn hển.

Tảo Nhi cười khen: "Đại Ngưu, giỏi lắm, đoạn thời gian này tiễn thuật của ngươi lại có tiến bộ rất lớn!"

Đại Ngưu lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng may con gà rừng kia nằm trong bụi cây không nhúc nhích, vả lại cách không xa, ta mới có thể b.ắ.n trúng. Phải biết kỹ thuật b.ắ.n vật sống của ta không thể so với cha ta, còn phải luyện thêm mới được!"

Hắn nói xong, bước nhanh lên trước, cầm gà rừng lên xem xét.

Con gà này cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ tốt, trên người to béo, bình thường chạy nhảy trong núi, chất thịt lại rất chắc.

Nếu hầm thành canh gà, mỗi người được chia hai miếng thịt, đều có thể no bụng thỏa cơn thèm một phen.

Đại Ngưu xử lý đơn giản gà xong, gói lại, bôi chút thuốc bột che mùi rồi bỏ vào trong gùi.

Lúc đứng dậy, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy bụi cây vừa rồi gà rừng nấp ra xem, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái ổ cỏ đơn giản, trong ổ có rất nhiều trứng gà rừng.

Trứng của con gà rừng này có màu nâu xám nhạt, Đại Ngưu kích động đếm, vậy mà có tới mười hai quả.

"Mau tới, mau tới, nơi này có rất nhiều trứng gà!"

Hắn vội vàng quay đầu lại gọi mấy người Tảo Nhi tới, bưng đống cỏ ra, lại lấy chút cỏ mềm bọc trứng gà, cẩn thận từng li từng tí nâng lên, bỏ vào trong sọt sau lưng Thiết Trụ.

"Khá lắm, có trời mới biết ta đã bao lâu rồi chưa được thấy trứng gà, ngay cả mùi vị của nó ta cũng sắp quên sạch rồi!" Thiết Trụ nói.

Lại được trứng gà rừng, mọi người đều rất vui vẻ.

Ngược lại không có ai tiếc hận con gà rừng này là mẹ, bắt sống trở về nuôi còn có thể đẻ trứng.

Một là đám người bọn họ mới tới núi thấp, không quen thuộc địa hình, không có bản lĩnh bắt sống gà rừng.

Hai là cha Đại Ngưu cũng từng thử qua, phát hiện loại gà rừng này cũng không dễ thuần phục, cho dù bắt về, cũng sẽ tuyệt thực làm ầm ĩ.

Giống như gà bọn họ nuôi trước kia, nghe nói trước kia cũng là gà rừng thuần phục được, nhưng loại gà này cũng không biết bị người thuần hóa qua bao nhiêu đời mới có thể ngoan ngoãn để cho người nuôi đẻ trứng.

Thu dọn trứng gà rừng xong, lại lót dạ thêm mấy miếng bánh đậu, đoàn người lại tìm được một cây mận rừng.

Đáng tiếc quả mận thường kết quả vào mùa hè, bây giờ thì không có quả ăn, chỉ có thể ghi nhớ vị trí của cây này trước, năm sau có cơ hội, lại tới hái mận ăn.

Nhìn thời gian đã gần đến giờ, sợ trước bữa tối không về được, mọi người liền lên đường trở về.

Đáng tiếc hôm nay lại không phát hiện tung tích của thạch cao, xem ra chuyện làm đậu hũ này tạm thời là xa xa khó với.

Nhưng trước khi các nàng đi, Thu Nương lại tìm được một bụi thực vật mới.

Lá cây màu xanh biếc, đầu tròn đuôi nhọn, không rộng không hẹp, dài bằng bàn tay. Nàng ấy bẻ một đoạn cành lá mang ở trên người, dự định sau khi trở về để cho Phương Tiên Nhi nhìn xem là vật gì.

Đường về không vội vã như lúc đi, giữa đường lại hái được không ít nấm dại.

Hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn, mọi người vừa nói vừa cười trở lại trong động.

Vừa đặt giỏ xuống, Đại Ngưu liền cầm gà đi xử lý, còn Tảo Nhi thì đi tìm Triệu bà tử, nhìn tình hình của Noãn Bảo Bảo.

Noãn Bảo Bảo sau khi các nàng đi, rốt cuộc từ nóng chuyển sang ấm. Chờ đến buổi chiều, sờ vào hoàn toàn không ấm nữa, nương Xuyên Tử liền mở đường may của túi vải ra, đổ bột phấn màu nâu đen bên trong ra.

Nghĩ đến đó chính là phân bón.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 93: Chương 93



Cất bột phấn vào trong bình, nương Xuyên Tử lại tháo tấm vải xám xuống rửa sạch sẽ, dự định sau khi hong khô sẽ cất đi, sau này mọi người ai muốn vá quần áo thì lấy ra dùng.

Tảo Nhi cẩn thận lật xem bột phấn đen kia một lần, cảm thấy màu sắc nó so với bùn đất thì đậm hơn một chút.

Phương Tiên Nhi có thể dùng pháp lực, khiến thứ giống như bùn đất này nóng lên, biến thành Noãn Bảo Bảo kỳ lạ.

Lại rất gần gũi với cỏ cây, đặt tên cho tất cả hoa cỏ.

Xem ra so với yêu quái thú thì chân thân của nó càng có thể là yêu quái cỏ cây?

Cất bột phấn đi, Tảo Nhi đi ăn cơm tối.

Chờ mọi người ăn xong, liền mang theo nấm và lá cỏ cùng đi tìm Phương Tiên Nhi.

Nghe Phương Tiên Nhi kể chuyện xưa, giảng giải tri thức, đã trở thành tiết mục hay nhất sau bữa ăn.

Thường ngày Thu Nương tự mình cầm cỏ cây tới hỏi rất nhiều thứ, hiện tại tất cả mọi người rất nguyện ý cùng tới nghe vài câu, coi như là mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức.

Dưới ánh mắt của mọi người, Thu Nương lấy nấm ra, lần lượt nhét vào hộc bỏ tiền.

Mỗi lần nhét một cái, chờ Phương Tiên Nhi trả lời, mới nhét một cái, tránh cho không nhớ được.

Thịnh Quân quét hình từng thứ ném vào một lượt, phát hiện mọi người đều may mắn, lần này hái được nấm có thể ăn cũng không ít.

Có nấm bụng heo, nấm trân châu, dù vàng, nấm đùi gà... tất cả đều là những thứ ngon lành có thể ăn được.

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là có thể ăn, trong đó còn kèm theo rủi ro.

Thịnh Quân phát hiện, trong đó có một loại nấm kịch độc - Bạch Độc Tán.

Thứ này còn được gọi là nấm Nga Cao chí mạng.

Là một loại nấm toàn thân trắng noãn, thoạt nhìn rất vô hại. Chỉ khi nào ăn vào, sẽ tạo thành tổn hại đối với gan, tỷ lệ tử vong cực cao.

Nghe được lời này, mọi người đều nghĩ mà sợ, vội vàng lấy ra toàn bộ Bạch Độc Tán, để Phương Tiên Nhi thần thông quảng đại lấy đi.

"Hóa ra trong thôn có người già từng nói, nấm bình thường màu sắc sặc sỡ đều không ăn được, nhưng nấm có vẻ ngoài đơn giản, rất nhiều loại đều có thể ăn, lời này quả nhiên không thể tin hoàn toàn."

Tảo Nhi thở dài nói: "Nói đến Bạch Độc Tán này, màu sắc không khác gì nhiều nấm ăn được, nhưng độc tính lại lớn như vậy!"

Hạnh Nhi nghe xong, tranh thủ thời gian nói ra tâm đắc học tập lớn nhất của mình: "Chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà suy đoán nấm ăn được hay không, vạn vật trên đời này đều không thể trông mặt mà bắt hình dong!"

Ai, trong núi khắp nơi đều là cạm bẫy. Nếu không phải có Phương Tiên Nhi, các nàng muốn sinh tồn trong núi rừng này nhất định là mỗi bước đều khó khăn.

Rất nhiều thứ không biết, hoặc là chịu đói, hoặc là có tỷ lệ ăn nhầm đồ, mỗi thứ đều là nguy hiểm.

Xem xong nấm, Thu Nương lại đưa nhánh cỏ mình thu thập được cho Phương Tiên Nhi xem.

Thịnh Quân quét hình xong, kinh ngạc nói: "Cành cỏ này các ngươi chỉ hái một cây? Chỉ hái lá cây, không đào xuống nữa xem sao?"

Nghe nàng nói như vậy, tinh thần của mọi người trong thôn chấn động, trên mặt đều lộ ra biểu tình chờ mong.

Có thể khiến Phương Tiên Nhi để bụng hỏi nhiều thêm hai câu như vậy, nói không chừng là bảo bối tốt!

Thu Nương vội vàng nói: "Vâng, lần này chỉ hái lá cây, chúng ta cũng không biết đây là vật gì, bộ phận nào hữu dụng, liền không đào xuống nữa!"

Đối với các nàng mà nói, đa số thời điểm, cỏ cây chỉ có bộ phận sinh trưởng trên mặt đất mới có tác dụng. Không phải ăn cỏ lá thì là ăn trái cây, rất ít khi cần đào xuống đất.

Trừ phi là rau dại, hoặc là dược thảo phải dùng rễ cây làm thuốc, mới có thể nhổ tận gốc.

Thịnh Quân "Ừm" một tiếng, nói: "Đối với đa số thực vật mà nói, quả thật là trên mặt đất hữu dụng hơn so với dưới mặt đất, nhưng thứ các ngươi hái được lại tương đối đặc thù, nó tên là củ mài."

"Đào dưới đất một chút, hẳn là có thể đào ra một cái rễ cây thật dài, rễ cây kia giàu tinh bột, tương đối no bụng, có thể thay thế một phần lương thực chính, cơ bản có thể tính là nửa lương thực."

"Nhưng mà, dù sao cũng không tính lương thực chủ chốt, thỉnh thoảng ăn được, vẫn là không nên ăn quá nhiều. Ừm, còn có người tỳ vị hư lạnh, tốt nhất cũng đừng ăn."

Người trong thôn nghe thấy thế thì hoảng hồn.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, lại tìm được một thứ như vậy.

Tinh bột là cái gì, bọn họ nghe không hiểu, nhưng câu kia, có thể thay thế bộ phận món chính, tính là nửa lương thực, bọn họ nghe được rõ ràng!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 94: Chương 94



Lý bà tử lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hỏi: "Phương Tiên Nhi, nếu nó có thể làm lương thực, không biết chúng ta có biện pháp trồng một ít hay không?"

Thịnh Quân kiểm tra: "Đúng là ta biết cách trồng nó, có thể nói cho các ngươi biết. Nhưng cuối cùng trồng được hay không còn phải xem chính các ngươi, ta không thể cam đoan được."

Lý bà tử vội nói: "Cái này ta rõ ràng, ngươi đã giúp chúng ta làm đồ ăn rồi, nào còn có đạo lý bắt ngươi cam đoan nữa!"

"Làm phiền mới có được, giống như biện pháp ép dầu trước đó, dù sao cũng phải chúng ta tự mình động thủ, mới xứng đáng được thứ tốt như vậy!"

Thịnh Quân cười nói: "Được. Thứ này có hai cách trồng, một là dùng hạt giống, hai là dùng rễ cắt thành khúc. Nói đến hạt giống, qua một đoạn thời gian nữa lá của nó sẽ vàng, trên cành có thể nhìn thấy rất nhiều thứ giống như hạt đậu, các ngươi hái một ít hạt to về, đó chính là hạt giống, sau này có thể dùng để ươm mầm..."

"Ừm, trừ những thứ này ra, kỳ thực còn có rất nhiều chi tiết, hiện tại nói sợ các ngươi nhớ không được, sau này vẫn là đem thân và hạt giống của nó mang về, ta lại nói tỉ mỉ."

Nói đến lương thực, Thịnh Quân không khỏi lại suy nghĩ đến những hạt đậu rừng kia, bỗng nhiên nhớ tới hạt đậu hình như còn có thể làm nước tương.

Nhưng mà, nhanh chóng điều tra một chút, Thịnh Quân liền phát hiện làm xì dầu thật sự là một chuyện phiền toái.

Quá trình rườm rà không nói, quá trình còn rất dài, nàng đành phải bỏ đi ý nghĩ nói cho cổ nhân phương pháp sản xuất.

Người trong thôn cũng không biết Phương Tiên Nhi tư duy nhảy vọt, đều đang nghiêm túc nghe tin tức liên quan đến củ mài, đem những lời này ghi tạc trong lòng.

"Tuyệt đối không thể trì hoãn việc này được, ngày mai chúng ta lập tức đi đào rễ cây!" Tảo Nhi nói.

Nếu muốn đào đồ, khẳng định không thể không có cuốc, các nàng phải mang mấy cái cuốc đá qua.

Mắt thấy lời nên nói cũng đã nói xong rồi, mọi người liền nói lời tạm biệt với Phương Tiên Nhi, trở về chuẩn bị chuyện đào củ mài cùng chuyện rời núi giao hàng.

Rất nhanh nói xong hạng mục đào củ mài, liền bắt đầu sắp xếp hàng hóa muốn giao dịch.

Giống như cháo ăn liền và đào vàng, mấy người Tảo Nhi không định lấy ra.

Vẫn chỉ lấy lương khô và mì ăn liền, đựng trong bọc quần áo như thường lệ.

Chờ đựng đồ xong, Đại Ngưu nói: "Lần trước Xử Sinh nói muốn lấy kim chỉ cho ta, hi vọng bọn họ có thể mang nhiều một chút, các thẩm đều nói rất cần."

Lần này ra ngoài, cũng không chỉ vì giao hàng, còn có thể cùng bọn Xử Sinh hỏi thăm hướng gió trong huyện thành.

Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, không còn sai sót gì nữa, một đám người liền nghỉ ngơi, theo thông lệ là nghe Tống Hàm Thanh đọc sách trước khi đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, hai nhóm người ăn qua loa rồi tự mình hành động, đi về hai hướng khác nhau.

Mấy người Tảo Nhi đi đến núi thấp đào củ mài, hai người Đại Ngưu buộc c.h.ặ.t t.a.y nải, rời núi làm giao dịch, nghe tình báo.

Tạm thời không đề cập tới đào củ mài.

Chỉ nói bên Đại Ngưu, hai người vội vàng chạy tới nơi đã hẹn, thời gian còn sớm, nhưng Xử Sinh và Thạch thúc đã đứng ở đó chờ rồi.

Đối phương đoán chừng cũng là muốn sắp xếp người quen chạm mặt cùng bọn họ, giao thiệp sẽ thuận tiện hơn.

Còn chưa đi tới trước mặt, Thạch thúc đã liếc mắt thấy hai người bọn họ, mang theo khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chủ động khai báo tình hình gần đây của huyện thành:

"Ài, lại gặp các ngươi rồi, gần đây tin tức trong huyện càng kín hươn, ngoại trừ những phú hộ kia, lương thực nhà nào cũng báo nguy, hơn nữa có tiền không chỗ mua lương thực, ra khỏi thành còn phải nộp phí, ta xem sớm muộn gì cũng có nhiễu loạn..."

"Nhưng mà chúng ta cũng mượn cơ hội từ trong tay người giàu có kiếm thêm chút tiền, các ngươi mang thức ăn tới một chuyến không dễ dàng, những thứ này xin nhất định phải nhận lấy."

Nói xong, liền móc ra một cái túi nhỏ đưa tới.

Đại Ngưu đáp một tiếng, nói cảm ơn, đưa tay nải đồ ăn bọn họ mang tới, sau đó mới cầm lấy bao bố nhỏ kia.

Mở ra xem, không ngờ lại có hơn một lượng bạc vụn, nhất thời giật mình.

Phải biết lần trước Thạch thúc bọn họ đã cho một phần tiền bánh bích quy, lần này lại bù nhiều tiền như vậy.

Đang xoắn xuýt, Thạch thúc bên kia đã kiểm kê xong hàng hóa, không thấy có đồ vật gì đặc biệt, ngược lại cũng không thất vọng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 95: Chương 95



Hắn thấy Đại Ngưu còn đang do dự, vội nói: "Có gánh nặng khác, hiện tại giá lương thực cao bao nhiêu, các ngươi chắc chắn không rõ ràng lắm nhỉ? Huống hồ một cân lương thực bên này của ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu cân chứ?"

Thấy hắn nói như vậy, Đại Ngưu chỉ có thể thu bạc trước.

Thạch thúc lại móc ra một cái túi vải đưa tới: "Còn có kim chỉ và vải các ngươi muốn, ta tìm một chút đem tới, các ngươi dùng trước đi, chờ lần sau chúng ta lại tìm."

Đại Ngưu nhìn qua, phát hiện không chỉ có kim chỉ và vải bố, còn có tấm vải trắng mỏng nhẵn nhụi, mở ra ước chừng hơn hai thước.

Đang muốn hỏi, chợt nghe Thạch thúc chủ động nói:

"Mảnh vải này là Hắc Chỉ lấy được từ vài ngày trước, cố ý nói muốn tặng cho Thu Nương, chúc nàng ngày sau đều có thể sống vui vẻ."

Nếu là lễ vật chỉ mặt gọi tên đưa cho Thu Nương, khẳng định không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy.

Nhưng mà mấy người Thạch thúc tìm đồ cũng để tâm, Đại Ngưu luôn miệng nói rất nhiều câu cảm ơn.

Thạch thúc xua tay nói: "Đều là chuyện có qua có lại."

Dừng một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, trước đó các ngươi đón tú tài kia vào núi như thế nào, về học vấn đối với các ngươi có thể có trợ giúp?"

"Các ngươi không biết, sau khi Chung Tư thoát thân, người của huyện nha cũng phát hiện con rể bọn họ bắt về đã chạy trốn, trong huyện cũng ầm ĩ một trận, tìm người khắp nơi. Nha dịch kia cuối cùng không có mặt mũi, lại gả khuê nữ cho đồ đệ của mình, làm một hồi gả lớn nở mày nở mặt!"

Đại Ngưu kinh ngạc một phen, nói: "Tú tài công có học thức hơn người, bây giờ bọn nhỏ đều đang là học đồ của hắn. Diêm lão đại có thể bình an thoát thân thật sự là quá tốt, đúng rồi, các ngươi bên kia không bị liên lụy chứ?"

"Vậy là tốt rồi." Thạch thúc nói, "Không cần phải lo lắng, chúng ta tự nhiên sẽ không có việc gì."

Hắn thở dài nói: "Chỉ là, cứ tiếp tục loạn như vậy, giao dịch của chúng ta không chừng sẽ không làm được lâu dài, chúng ta có lẽ cũng phải rời đi, lại xông về phía nam một lần."

"Tuy rằng phía nam cũng không được yên ổn, nhưng hẳn là còn chưa đến mức hoang đường như vậy..."

Đại Ngưu ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc.

Nhưng nghĩ lại, nếu đến lúc đó trong huyện thật sự không ở lại được nữa, Thạch thúc bọn họ khẳng định cũng có thể bảo toàn bản thân, không cần quá mức lo lắng.

Dù sao bọn họ cũng có địa đạo, chạy trốn thì dễ dàng. Lại có tài nghệ trên người, đi đâu cũng có thể có được một miếng cơm ăn.

"Nếu như các ngươi thật sự muốn đi, chờ ngày giao dịch mỗi tháng nói với ta trước một tiếng, hoặc là lần nào ta không thấy các ngươi tới, trong lòng đã hiểu rõ tình huống rồi. Đến lúc đó sẽ chôn thức ăn dưới gốc cây khô này, các ngươi có thể tới lấy, trên đường đi cũng có cái ăn." Đại Ngưu nói.

Thạch thúc dường như có chút động dung, qua hồi lâu mới nói "Được".

Sau đó nói: "Nhất định sẽ thông báo cho các ngươi, như vậy, đến lúc đó nếu như các ngươi cũng không sống tốt, không chê liền có thể đi theo chúng ta."

Đại Ngưu gật đầu đáp ứng, nhận lấy ân tình này của Thạch thúc.

Hôm nay giao dịch đã xong rồi, người hai bên cũng không tiện ở lại lâu, nhanh chóng nói lời từ biệt, đường ai nấy đi.

Từ đầu tới cuối, Xử Sinh vẫn luôn ỉu xìu, cũng không nói mấy câu.

Thạch thúc vừa nãy cũng không đoái hoài tới hắn, lúc này đi trở về, để ý thấy, sờ lên đầu của hắn: "Chúng ta còn không nhất định phải đi đâu, ngươi ỉu xìu cũng quá sớm rồi, thật là một đứa bé tâm tư khó hiểu."

"Thạch thúc, ta không có việc gì, không cần lo lắng." Xử Sinh nói, "Ta chỉ là có quá ít nên mới có thể yếu ớt như vậy."

Thạch thúc nhìn hắn hồi lâu, nuốt xuống rất nhiều lời qua loa, chân thành nói:

"Nói như thế nào đây. Người cả đời này tựa như lá cây, sinh trưởng lụi tàn, héo rũ tụ tán, đều không tự chủ được. Gặp nhau hoặc là chia xa đều là việc nhỏ không thể bình thường hơn. Có thể ở bên ngươi cả đời đại khái cũng chỉ có bản thân ngươi."

"Mặc kệ thế nào, mặc kệ đi đâu, chỉ cần chúng ta đều sống thật tốt, không phải là chuyện tốt nhất sao?"

Nói xong, hắn lại lắc đầu thở dài: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, mau lớn lên đi. Ngày sau nếu Thạch thúc không ở bên cạnh, lại không có người khác có thể gánh vác, đám người chúng ta còn không phải trông cậy vào ngươi sao?"

Không đợi Xử Sinh trả lời, hắn lại ngồi xổm xuống nói, "Lấy thứ tốt đeo sau lưng, ta cõng ngươi trở về. Hai người chỉ cần đi bộ bằng hai chân cũng có thể tiết kiệm khí lực một đôi chân."

Xử Sinh không nhịn được cười, rất nhanh đã nhảy lên lưng Thạch thúc, ôm chặt cổ của hắn: "Thật là nói mò, loại lời này ngay cả Hắc Chỉ cũng không lừa được, còn muốn lừa ta!"

"Lại nói, Hắc Chỉ thông minh hơn ngươi nhiều."

Một đường đấu võ mồm, hai người cứ như vậy loạng choạng đi về phía huyện thành.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 96: Chương 96



Lúc đám Đại Ngưu mang đồ về chỗ ở vẫn còn sớm, đám người Tảo Nhi đi đào củ mài, còn chưa trở lại.

Hắn liền sửa sang lại một chút đồ vật, chạy một chuyến, đem vải bố kim chỉ giao cho mấy vị thẩm thẩm, lại lấy ra vải trắng mịn Hắc Chỉ đưa cho để sang một bên, tính toán chờ Thu Nương trở về lại cho nàng ấy.

Còn có hơn một lượng bạc kia, cũng phải cầm trước, chờ đến khi mọi người đều ở đây, lại đi dâng cho Phương Tiên Nhi.

Làm xong những việc này, thấy không có chuyện gì có thể làm, Đại Ngưu gãi đầu, đi tìm Hạnh Nhi các nàng, theo Tống tú tài cùng nhau học chữ.

Nơi học chữ vẫn là ở trước mặt Phương Tiên Nhi, Đại Ngưu quen thuộc đi qua.

Tống Hàm Thanh thấy thế, quan tâm hỏi hắn: "Lần này rời núi có thuận lợi không?"

Đại Ngưu cười nói: "Cũng được, không gặp phải chuyện gì phiền lòng."

Nói xong, hắn bỗng nhiên nghĩ đến đống tin tức kia của huyện nha, do dự một lát liền nói cho Tống Hàm Thanh.

Dù sao cũng có chút quan hệ với tú tài công mà nhỉ?

Tống Hàm Thanh nghe xong, gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Đại Ngưu suy nghĩ một chút, lại nói ra tình thế hỗn loạn ở huyện thành, tiện thể nhắc tới chuyện đám Thạch thúc có thể sẽ xuôi nam.

Tống Hàm Thanh hơi giật mình, một lát sau mới cảm khái nói: "Xem ra cuộc sống trong thành thực sự không dễ chịu, chúng ta bây giờ ở trong núi sống an ổn như vậy, cũng là nhờ có Phương Tiên Nhi che chở."

Đại Ngưu rất đồng ý: "Ai, ai nói không phải chứ?"

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, cũng không chậm trễ thời gian nữa, rất nhanh lại vùi đầu vào học tập.

Vừa học đã học đến trước giờ cơm tối.

Bọn nhỏ hốt hoảng buông cành cây xuống, rốt cuộc nghe được âm thanh mấy người Tảo Nhi trở về.

Đại Ngưu phản ứng lại đầu tiên, lập tức đứng dậy nhanh chân chạy về trong động, lôi vải trắng ra, cầm bạc xong liền đi ra ngoài đón.

Tảo Nhi từ xa đã thấy hắn bay tới như quỷ, trước người dán một mảnh màu trắng.

Nàng ấy chần chờ dừng bước lại: "Đại Ngưu? Ngươi đây là xuất sơn một chuyến đã mất hồn rồi hả? Cái thứ trắng xóa này là cái gì vậy?"

"Ai, Tảo Nhi tỷ, ta nói tỷ không rõ đâu!"

Đại Ngưu liếc nàng ấy một cái, bước nhanh vòng qua nàng ấy, Táo Nhi buồn cười "hứ" một tiếng với hắn, quay đầu về trong động bỏ sọt trước.

Đi đến phía sau, Đại Ngưu rất nhanh tìm được Thu Nương trong đám người, đưa vải cho nàng ấy: "Thu Nương, ngươi xem, đây là lễ vật Hắc Chỉ tặng cho ngươi!"

Thu Nương kinh ngạc: "Hắc Chỉ đưa cho ta?"

Nàng ấy nhận vải, cầm ở trong tay, nhịn không được khen một tiếng, "Thật mềm mại!"

Sau đó lại mở tấm vải ra, nâng lên nhìn một cái, tính chất cũng rất mỏng cũng rất thông sáng.

Nhưng mà, lại so sánh kích thước, cũng có chút phát sầu nó có thể làm cái gì.

Khổ sở suy nghĩ trong chốc lát không có ý tưởng, Thu Nương quyết định trước tiên cất nó đi, coi như là phần tâm ý, biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu non nớt của Hắc Chỉ, lại là một trong những công thần cứu nàng ấy ra khỏi phủ, trong lòng Thu Nương ấm áp.

Không ngờ Hắc Chỉ không nói nhiều, tâm tư lại tinh tế như vậy.

Có thể được người ta nhớ thương thật tốt, cho dù có nhớ tới huyện thành, cũng không cảm thấy ký ức liên quan tới nơi đó đều rất khó chịu.

Nếu đã nhận lễ, dù sao cũng phải kiếm thứ để đáp lại.

Nàng ấy cũng phải suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị chút quà đáp lễ cho Hắc Chỉ mới được!

Thu Nương tâm tình tươi đẹp cầm lễ vật, bước chân nhẹ nhàng trở về động.

Xử lý xong việc riêng.

Vừa vặn hai nhóm người đều trở về, tụ tập lại một chỗ, trao đổi những gì đã trải qua trong lần ra ngoài này.

Chiến tích của đám người Tảo Nhi rất phong phú, đào được rất nhiều củ mài.

Hôm nay vừa đến nơi, tìm được mảnh cỏ cây kia, nhìn kỹ không có nhận lầm đồ vật, đoàn người liền cầm cuốc đá đào lên.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 97: Chương 97



Bởi vì trước kia chưa từng đào, cũng không có kinh nghiệm, động tác của mọi người đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ đào hỏng củ của nó.

Chậm rãi đào một hồi, quả nhiên trông thấy không ít củ mài thô màu vàng đất, mọi người hăng hái, lập tức tăng nhanh tốc độ trong tay, đào ra rất nhiều.

Đào xong vài củ, Tảo Nhi không nhịn được mà níu lấy lá cây, cầm trong tay ước lượng, đừng nói, bảo bối này lớn lên thật tốt!

Lớn nhất còn khỏe hơn cánh tay trẻ con, dài nhất cũng sắp bằng cánh tay duỗi thẳng của người trưởng thành!

Nghĩ đến thứ này giống như lương thực dự trữ, năm sau có thể gieo hạt, động tác của mọi người đều mạnh mẽ như sấm sét, vung cuốc đổ mồ hôi như mưa,

Mất rất nhiều sức lực, đồng lòng đào được mấy giỏ củ mài.

Thấy đã tới giờ, mọi người cõng giỏ đầy trở về, bước chân đều là hưng phấn nhẹ nhàng, lòng đều là trở về tìm Phương Tiên Nhi báo tin vui.

Thuận tiện hỏi thêm chút cách làm, nếm thử hương vị của thứ này.

Đến lúc này, cuối cùng cũng đã nói xong quá trình đào củ mài, Đại Ngưu cũng nói ra tin tức mình nhận được, người hai bên cũng coi như bàn giao xong.

Một đống người nhanh chóng cầm nửa giỏ củ mài đã rửa sạch lên đường, dự định đi dâng cúng cho Phương Tiên Nhi một ít, sau đó lại hỏi một chút chuyện có liên quan đến thứ này.

Chờ đi tới trước mặt Phương Tiên Nhi bái lạy, sọt củ mài đã được bày ra phía trước nhất.

Tảo Nhi đi ra khỏi đám người, nói ra ý đồ lần này.

Thịnh Quân nghe xong, biết các nàng dự định để lại củ mài làm giống, còn muốn ăn, lần này không cần đồ của các nàng, chỉ nói phương pháp chế biến nó.

Đầu tiên, điểm quan trọng nhất, khẳng định là: "Khi gọt vỏ củ mài sẽ chảy ra một loại chất nhầy, nếu người có thể chất nhạy cảm, dùng tay chạm vào có thể sẽ cảm thấy ngứa, nghiêm trọng hơn còn có thể dị ứng."

"Nói đến dị ứng, có vài người ăn củ mài cũng có thể dị ứng đấy, còn có trái cây rau quả khác cũng như thế, cho nên lần đầu tiên ăn thực vật chưa thấy qua, nhất định không được ăn quá nhiều, tránh cho toàn thân không thoải mái."

Nói chuyện xong, thấy các cổ nhân đều mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, Thịnh Quân nghĩ nghĩ, ý thức được đối với các cổ nhân mà nói, gọt củ mài đoán chừng là chuyện rất tốn công phu.

Ở triều đại vật tư nghèo nàn này, trừ phi là thứ mắt thường có thể lột được, nếu không khi các nàng ăn trái cây rau quả, xác suất lớn đều sẽ ăn luôn cả vỏ nhỉ?

Hơn nữa, từ dị ứng này cũng thuộc về từ ngữ gần hiện đại, mọi người đoán chừng nghe xong như lọt vào trong sương mù, căn bản không có khái niệm gì.

Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Thịnh Quân nhanh chóng tra xét tư liệu, lại nói:

"Dị ứng, đại khái chính là, sau khi ăn hoặc tiếp xúc với thứ gì đó, trên người sẽ xuất hiện một số biến hóa không tốt, ví dụ như phát ban, vừa đau vừa ngứa vừa đỏ, không phải chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng sẽ xảy ra vấn đề lớn!"

Vừa nói như vậy, mấy người Tảo Nhi đã hiểu gần hết rồi.

Trước kia ở trong thôn từng thấy có người nổi mẩn, nhìn rất đáng sợ, tất cả mọi người không biết nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại, tám phần chính là dị ứng!

Xem ra về sau đồ vật vào miệng và qua tay phải chú ý một chút!

Thịnh Quân bên này lại nói về củ mài: "... Đúng rồi, củ mài thật ra cũng có thể không gọt vỏ vẫn ăn được. Rửa sạch sẽ nó, làm khô, đặt lên lửa nướng một lát, đốt cháy rễ, vừa nướng vừa lật, có thể ăn cả vỏ."

Sau đó nàng còn nói chút cách làm củ mài.

Ví dụ như giã nhuyễn làm bánh củ mài, hấp củ mài cũng không tệ, còn có củ mài nướng thơm ngon.

Ai, nói đến nướng, liền không khỏi nhớ tới khoai tây và khoai lang, không biết hai thần vật này lúc này đã truyền vào trong nước chưa?

Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Quân thuận miệng hỏi, đáng tiếc bao gồm cả Tống thư sinh và các cổ nhân đều tỏ vẻ chưa từng nghe qua.

Nhưng khi nghe Thịnh Quân phổ cập hai loại cây trồng khoai tây và khoai lang, sản lượng cao, còn chống đói, mọi người đều để tâm, truy hỏi vài câu đặc điểm nhận dạng của chúng.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói, trong núi cơ bản tìm không được củ dại, nhưng lỡ như về sau gặp ở bên ngoài thì sao?

Gặp được không nhận ra coi như lỗ lớn!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 98: Chương 98



Khúc nhạc dạo ngắn ngủi nói xong, đề tài lại lần nữa rẽ về trên củ mài.

Thật ra củ mài còn có thể làm bánh đúc và bánh ngọt, nhưng cần lấy ra tinh bột, dùng tinh bột để làm.

Lấy tinh bột mặc dù có chút phiền phức, nhưng các cổ nhân lấy được, hẳn là sẽ ăn hết củ mà mình đã dùng, ngược lại cũng sẽ không lãng phí.

Thịnh Quân nghĩ nghĩ, liền nói biện pháp cho bọn họ.

Đặc điểm của củ mài là tương đối dính.

Dùng tinh bột của nó để làm nguyên liệu làm bánh trôi, hiệu quả đều rất tốt, có thể tăng thêm cảm giác trơn trượt sau khi vào miệng.

Hơn nữa, nó nói như thế nào cũng là một loại tinh bột, lúc làm thịt, hẳn là cũng có thể dùng tới ha?

Thêm tinh bột, có thể làm cho độ mềm của thịt tăng lên một cấp bậc.

Người trong thôn nghe xong lời của nàng, quả nhiên vô cùng động tâm.

Nhưng khi nghe đến trình tự lấy tinh bột này, lại có bước "lọc" kia, mọi người liền nhịn không được cảm khái.

"Xem ra, làm đồ ăn phải thường xuyên tiếp xúc với bước lọc này, đáng tiếc điều kiện của chúng ta không đủ, chỉ có thể dùng mắt và tay vớt bã, chỉ mong đừng ảnh hưởng tới hiệu quả của bột!" Hà Hoa nói.

Nghe nàng ấy nói như vậy, Thu Nương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đầu hô một tiếng: "Đúng rồi, chờ ta một lát!"

Sau đó chạy đi như con thỏ.

Mọi người thấy thế đều không hiểu gì cả, chỉ có thể trông mòn con mắt chờ nàng trở về, tự mình nói rõ ràng.

Chẳng bao lâu sau, Thu Nương đã cầm một miếng vải trắng mỏng trở về, hưng phấn nói: "Phương Tiên Nhi, mời ngươi xem giúp ta một chút, miếng vải như vậy có thể lấy ra lọc không?"

Thịnh Quân nhìn thấy, lại là một tấm vải mỏng tinh khiết, bèn nói: "Được, loại vải này rất thích hợp"

Thu Nương vui vẻ nói: "May mà có Hắc Chỉ, lần này chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều khí lực rồi!"

Bởi vì Phương Tiên Nhi nói thứ này thích hợp, nên mọi người cũng không khuyên Thu Nương cất vải đi. Nhưng vẫn dặn dò nàng ấy trước tiên cắt một miếng là được, còn lại thì cất đi.

Thứ giống như vải, rửa sạch là có thể dùng nhiều lần, các nàng đoán chừng cũng không cần tốn nhiều như vậy.

Thu Nương gật đầu đồng ý.

Chờ hỏi xong củ mài, Đại Ngưu cũng nhớ tới một việc chính, vội vàng từ trong ống tay áo lấy ra một thỏi bạc nói: "Suýt nữa quên nói với mọi người, đây là bạc giao dịch hôm nay, Xử Sinh bọn họ cho!"

Đây là khối bạc lớn hơn một chút, khoảng chừng một lượng. Còn có một khối nhỏ vụn không lấy ra, đại khái giá trị mấy trăm văn.

Bạc vụn này không giống bạc lá và tiền đồng, kích thước không tiêu chuẩn, một lớn một nhỏ cùng lấy ra dâng lên, luôn cảm thấy không dễ nhìn.

Đại Ngưu liền nghĩ, khối nhỏ kia chờ mấy ngày nữa lại lấy ra cúng.

Hắn thông báo ý nghĩ này cho những người khác trước, tất cả mọi người không có ý kiến gì.

Lần này là hắn và Lý Phát Tông lấy tiền về, mọi người liền nói để hai người bọn họ đến đưa tiền.

Số tiền lần này không hề ít, có lẽ sẽ nhận được rất nhiều phản hồi của Phương Tiên Nhi, là cơ hội hiếm có để nở mày nở mặt trước mặt Phương Tiên Nhi.

Lý Phát Tông khoát tay áo, nói là để Đại Ngưu làm, cứ như vậy mà định ra ứng cử viên.

Lúc này, Đại Ngưu cầm bạc, hiếm khi có chút khẩn trương.

Hắn thường ngày cũng không phải không cúng đồ vật cho Phương Tiên Nhi, nhưng vẫn là lần đầu cúng nhiều bạc như vậy.

Đại Ngưu đi vài bước đến trước mặt, lại đưa tay chà bạc lên trên quần áo, sau đó mới ném bạc vào, mắt không chớp chờ Phương Tiên Nhi phát sáng lên.

Thịnh Quân cho rằng củ mài là chuyện quan trọng của ngày hôm nay, không ngờ bọn họ còn kiếm được một lượng bạc.

Một lượng bạc này quăng vào, lại thêm 2426 điểm năng lượng, rất nhanh đã đẩy tổng điểm năng lượng hiện có lên 3588 điểm.

Để cho nàng trực tiếp thăng một cấp, mở khóa một loại vật phẩm mới, hạn mức năng lượng cao nhất cũng thay đổi thành 5000 điểm.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 99: Chương 99



Thịnh Quân tò mò kiểm tra sản phẩm mới được mở khóa lần này, phát hiện là bánh mì phô mai nếp cẩm, trên bao bì còn cố ý đánh dấu nó là loại bánh có lượng đường thấp.

Bánh mì cũng không tệ lắm, không cần gia công, ăn rất thuận tiện, vị cũng ngon hơn lương khô rất nhiều, cũng không khô như lương khô.

Thịnh Quân quyết đoán lấy ra một cái hàng mẫu ăn thử.

Mở vỏ ra cắn một miếng lớn, không thể không nói, hương vị đồ ăn của hệ thống đều khá tốt.

Hai miếng bánh mì nướng ở bên ngoài nhai vào rất xốp giòn, bên trong còn có một miếng bánh mì mềm ngăn cách hai lớp nhân, theo thứ tự là nếp cẩm và phô mai. Miếng nếp cẩm kia vừa ngọt vừa dai, phô mai vừa mềm vừa thơm, ăn vào không hề làm người ta nghẹn, gặm thêm vài miếng, lại còn rất dính.

Thịnh Quân không nhịn được, lại mở thêm một cái ăn, sau đó mới đặt bánh mì lên kệ.

Vẫn là giá của mì ăn liền, mỗi bánh mì bán giá 3 đồng.

Chờ thao tác xong, đám người Đại Ngưu rất nhanh phát hiện, pháp quang của Phương Tiên Nhi lại nhiều thêm một đoàn mới.

Dường như đã nhiều lần, sau khi ném tiền bạc xong, pháp lực của Phương Tiên Nhi sẽ khôi phục trên diện rộng.

Xem ra, đối với nó mà nói, vẫn là tiền bạc có ích nhất. Các loại đồ cúng như cỏ cây, đại khái chỉ có thể coi là một loại dự bị, thậm chí có thể là Phương Tiên Nhi đang nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp tế bọn họ.

Bởi vì lương thực dự trữ tương đối sung túc, Đại Ngưu thương lượng với người trong thôn một phen, liền chọn chùm sáng mới tìm tòi thực hư.

Có thứ gì đó rất nhanh rơi xuống, âm thanh gần như không thể nghe thấy.

Đại Ngưu ngồi xổm xuống, lấy ra một cái bọc giấy đơn giản, những người khác cũng đều vây quanh, nhìn một khối mới lạ.

Tống Hàm Thanh tự giác phiên dịch: "Bánh mì nếp cẩm phô mai."

Nghe có nếp có mì, hẳn cũng là lương thực chính?

Đại Ngưu giật giật ngón tay nói: "Cầm vào lại thấy mềm mại!"

Hắn mở túi giấy ra, bánh mì nướng màu vàng cam lập tức lộ ra, ở mép còn có thể nhìn thấy nhân màu tím đen và màu trắng.

Lại là một loại thức ăn mới mẻ chưa bao giờ thấy qua.

Tảo Nhi đứng ở bên cạnh, rất nhanh ngửi được một hương vị ngọt ngào, lập tức rất có kinh nghiệm nói: "Đây hẳn là bánh ngọt được làm từ nếp và bột mì!"

"Vậy chúng ta có nên chọn thêm một ít cái này không?" Đại Ngưu đề nghị.

Thịnh Quân nghe xong, đúng lúc lên tiếng nhắc nhở: "Cái này tuy mở ra có thể ăn, làm điểm tâm rất thích hợp, cũng không khô, nhưng không thể cất giữ quá lâu, ước chừng khoảng bảy ngày. Sau khi lấy được, vẫn là chờ ăn xong rồi nói sau."

Nếu nói về loại bánh mì này, thiếu sót duy nhất có lẽ là nó làm tương đối tươi mới, thời gian bảo quản chất lượng so với các sản phẩm khác mà nói ngắn hơn rất nhiều, chỉ có thể bảo quản một tuần, mua rồi ăn ngay là tốt nhất, cũng không thích hợp tích trữ.

Người trong thôn đều rất nghe lời của Phương Tiên Nhi, thấy nó nói như vậy, cũng chỉ cầm đủ số lượng có thể ăn hết, ngoan ngoãn chọn những thứ còn lại đang phát sáng.

Chờ pháp quang tắt hẳn, mọi người quỳ xuống cảm ơn Phương Tiên Nhi như thường lệ, lại gọi bọn nhỏ trở về lấy sọt đến đựng thức ăn.

Sau khi sắp xếp xong, một đám người liền khiêng đồ vật trở về.

Mặc dù bánh mì phô mai nếp cẩm kia có bề ngoài xinh đẹp, ngửi cũng mê người, nhưng cũng không vội ăn.

Phương Tiên Nhi đã nói nó rất thích hợp làm điểm tâm, vẫn nên để đến sáng mai rồi nói sau.

Về phần đêm nay, mọi người định nhân lúc còn nóng mà làm tinh bột thử xem, lại dựa theo cách Phương Tiên Nhi cho, chế biến củ mài một chút.

Tất cả mọi người đồng lòng xuất lực, phân công làm việc, bắt đầu xử lý củ mài.
 
Back
Top Bottom