Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 80: Chương 80



"Oa, đây là cái gì!" Thu Nương kinh ngạc mở trừng hai mắt.

"Là một loại nước rất lợi hại, bôi lên người có thể trị một ít bệnh mụn trên da thường gặp."

Thịnh Quân nói đơn giản về công hiệu của nó, lại nói: "Ngươi lại mở quả của nó ra xem xem."

Thu Nương cẩn thận từng li từng tí bóp một quả nhỏ, phát hiện bên trong ẩn giấu một đám lông tơ trắng noãn.

Nàng ấy nhịn không được há to miệng.

Thịnh Quân cười nói: "Ừ, đây chính là nguồn gốc của cái tên này, quả chín có thể mọc ra lông trắng như lông ngỗng, cho nên gọi là dây tơ ngỗng."

"May mắn các ngươi đi đúng lúc, nếu không lông này sẽ bay ra ngoài, nơi đó khẳng định khắp nơi đều là lông, không cẩn thận sẽ bị hít vào trong mũi, rất khó chịu."

Hình như có chút tương tự với bông dương liễu.

"Vậy, loại lông tơ này có thể nhét vào chăn áo để làm ấm không?" Thu Nương chờ mong hỏi.

Thịnh Quân chần chờ một lát: "Có thể thử xem, nhưng số lượng các ngươi tìm được hẳn không tính là quá nhiều. Cho dù lấy hết lông tơ ra, đoán chừng cũng không nhét được bao nhiêu."

Điều này cũng đúng, các nàng tìm được quả thật không nhiều.

Thu Nương thở dài, cúi đầu.

Nhưng rất nhanh nàng ấy lại tỉnh táo lại.

Làm người phải biết đủ mới đúng, Phương Tiên Nhi đã nói cho nàng ấy biết nhiều thứ hữu dụng như vậy, cỏ cây hái được cũng đều có thể sử dụng được, còn có chỗ nào không vừa lòng nữa?

Thu Nương rất nhanh lấy ra loại cỏ dại cuối cùng: "Đúng rồi, Phương Tiên Nhi, đây là một loại cỏ dại thường mọc trên núi, nhưng ta không hái nhiều..."

Theo Nhị Sơn thúc nói, trước đây khi cuộc sống của bọn họ không tốt còn ăn nó.

Lúc trồng trọt chúng còn mọc ở trong ruộng, phát triển còn nhanh, trước đó ngoài núi mọc rất nhiều, về sau bị nhổ trụi.

Sống trong núi sâu như vậy, ngược lại may mắn còn sống sót không ít.

Sau khi bọn họ vào núi một đoạn thời gian rất dài, chính là dùng loại cỏ này nấu canh, còn ăn mấy thứ cỏ dại khác, cũng lấy vỏ cây sống qua ngày.

Bởi vì loại cỏ này cắm rễ rất chặt, rất khó nhổ, lúc nhổ nó, hơi không chú ý sẽ làm mình ngã trên mặt đất, có một số thôn còn dùng nó để buộc trâu.

Dùng thổ ngữ của bọn họ, gọi thứ này là "cỏ ngàn cân", bởi vì cảm giác nặng ngàn cân.

Thỉnh thoảng cũng gọi nó là "cỏ quật lư", bướng bỉnh như con lừa, thật sự khó nhổ.

Lúc này cầm tới trước mặt Phương Tiên Nhi, hẳn là có thể biết được tên gọi thật sự của nó.

Hơn nữa, nếu như nó thật sự có tác dụng lớn gì, ngày sau lúc trồng trọt mọc ra, khi nhổ cũng không cần ghét bỏ nó là cỏ dại quấy rối.

Thấy Thu Nương nói rất thú vị, Thịnh Quân nhìn kỹ, đây không phải là cỏ Ngưu Cân sao?

Loại cỏ này không cần hệ thống quét hình, chính cô cũng có thể gọi tên, trong đồng cỏ ở hiện đại cũng có thể thường xuyên nhìn thấy.

Nhưng mà, cây Thu Nương lấy tới này, nhìn so với loại ở hiện đại khô cằn hơn rất nhiều, mọc cũng không có khả quan như vậy.

Thịnh Quân kiểm tra tư liệu một chút, phát hiện thứ này quả thật có chút công dụng, có thể làm thức ăn, có thể làm thuốc bắc, tính chất cứng cỏi lại còn có thể làm dây thừng.

Khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Thực không dám giấu diếm, nàng vẫn cho rằng thứ này là cỏ dại bình thường ven đường mà thôi.

Lại nói tiếp, Thu Nương các nàng đang học tri thức, chính nàng cũng một mực học.

Nếu có một ngày có thể tích lũy đủ năng lượng về nhà, không nói cái khác, nàng hẳn là có thể làm một nghiên cứu viên thực vật gà mờ đi?

Thật tốt!

*

Tạm biệt Phương Tiên Nhi.

Thu Nương bị nhét đầy một bụng tri thức, ngay cả tư thế đi đường cũng rất cẩn thận, bước chân rất vững vàng, quả thực giống như một cái bình đựng đầy nước, sợ vẩy ra một cái, không chú ý liền quên mất thứ vừa mới nhớ kỹ.

Nàng ấy kìm lực, bước nhanh đến trước mặt Triệu lang trung, bắt đầu nói lại lời nói của Phương Tiên Nhi.

Triệu lang trung lắc đầu cười nói: "Đừng vội, ngươi trước tiên bình tĩnh lại rồi nói tiếp."

Nghe ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hòa nhã, không nhanh không chậm, Thu Nương cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Nàng ấy hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói rõ từng chữ một.

Lúc này nàng ấy rốt cuộc cũng có thể có tâm tư suy nghĩ cái khác.

Chính mình lại có thể một mạch ghi nhớ nhiều thứ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 81: Chương 81



Triệu lang trung cũng vuốt râu, khen: "Đúng vậy, trí nhớ của ngươi rất tốt, là tố chất tốt để học y. Trước mắt lại có Phương Tiên Nhi, đây cũng là tạo hóa của ngươi."

"Nhìn ngươi vội vàng tới tìm ta như vậy, chắc là vừa về đã đi tìm Phương Tiên Nhi rồi, chắc là còn chưa ăn cơm nhỉ?"

"Ngươi đi ăn cơm trước, sau đó ta dạy cho ngươi chút phương pháp bắt mạch cùng xem khí sắc của người."

Thu Nương gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn đi ăn cơm, thuận tiện nói chuyện Long Quỳ và dây tơ ngỗng cho những người khác.

Chờ sau khi trở về, liền cùng Triệu lang trung khổ học.

Một đầu khác, mấy người Tảo Nhi cũng cơm nước xong xuôi, nếm thử mấy quả Long Quỳ.

Khẩu vị quả nhiên chua chua ngọt ngọt, nhưng mà kích cỡ rất nhỏ, lại không thể ăn nhiều, cũng chính là đủ nhét kẽ răng.

Cũng may Phương Tiên Nhi phù hộ, các nàng trước mắt không cần ăn những thứ này để lấp đầy bụng.

Thỉnh thoảng ăn thay đổi khẩu vị, nếm thử thứ mới mẻ cũng không tệ.

Mọi người ngược lại cảm thấy rất hứng thú với dây tơ ngỗng kia.

Chỉ là, lượng lông tơ có thể lấy được thực sự ít.

Nương Xuyên Tử tràn đầy phấn khởi cùng mọi người lột nửa ngày trời, cũng chỉ được mấy nắm lông tơ, làm cái gì cũng không đủ.

Nhưng mà dù sao cũng là đồ vật hiếm có, tuy rằng tạm thời không dùng đến, nhưng vẫn để trong hộp trước, nói không chừng lâu ngày liền tích tiểu thành đại.

Cảm thấy mới lạ với cỏ cây mới đủ rồi, mấy người Tảo Nhi lại làm chính sự.

"Cái đồ gỗ ép dầu này, đoán chừng còn ba ngày nữa là có thể làm xong."

Tảo Nhi nói: "Lát nữa chúng ta có thể thử ép dầu trước. Cái nồi đá mỏng kia phải gấp rút mài ra, cỏ khô bọc bã đậu cũng phải chuẩn bị kỹ càng."

"Nếu là cỏ khô, tạm thời trong tay chúng ta không có thứ gì khác, Phương Tiên Nhi nói cái này gọi là cỏ Ngưu Cân cũng rất bền dẻo, có thể buộc dây thừng, có lẽ có thể bệnh một ít để dùng?"

Đại Ngưu lắc đầu nói: "Chuyện này khó mà nói, nếu thật sự nghĩ mãi không rõ thì đi hỏi Phương Tiên Nhi đi, dù sao cũng đỡ hơn là chà đạp đồ vật."

Tảo Nhi bất đắc dĩ: "Ai, cũng chỉ có thể như vậy. Vẫn là lượng đậu quá ít, nếu không chúng ta tự mình thử mấy lần, hẳn là cũng có thể mày mò ra được, không cần luôn làm phiền Phương Tiên Nhi."

Tảo Nhi nói xong, tiếp tục lấy đồ gỗ, gọi Hạnh Nhi tới hỗ trợ, thuận tiện để cô bé giảng lại những thứ hôm nay học được.

Đại Ngưu thấy thế, cũng đi theo bọn Thúy Thúy luyện chữ một lát, sau đó liền gọi Thiết Trụ và Lưu Nhị Sơn ra ngoài luyện tập b.ắ.n tên.

Loại chuyện b.ắ.n tên này, người biết càng nhiều càng tốt, nhưng trước mắt tài nguyên có hạn, chỉ có thể chậm rãi dạy thôi.

Mấy đứa Thúy Thúy các nàng nghe xong, cảm thấy mới mẻ, cũng đi theo ra ngoài muốn nhìn bọn họ luyện tập.

Chỉ thấy Đại Ngưu buộc mấy cái bánh cỏ, treo ở trên cọc gỗ cách đó không xa, kéo cung b.ắ.n lên trên, biểu diễn mấy lần, lại dạy cho đám Thiết Trụ.

Sự chính xác của hắn không tệ, nhưng hai người Thiết Trụ gần như chưa từng chạm vào cung nên có vẻ luống cuống tay chân.

Thúy Thúy ở bên cạnh nhìn mà thèm, nhịn không được hô: "Đại ca, muội cũng muốn học cái này, về sau rảnh không có thể dạy muội không?"

Đại Mao nghe xong, cũng kêu theo: "Còn có đệ nữa!"

Đại Ngưu bất đắc dĩ cười nói: "Hai người các ngươi ấy à, vẫn là lo lớn lên trước đã rồi nói sau, nhìn xem còn chưa cao bằng cây cung nữa!"

Chờ nói xong lời này, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hai người Thúy Thúy, hắn bỗng nhiên lại không đành lòng làm mất hứng đệ muội nhà mình.

Huống hồ tổ tiên bọn họ xuất thân thợ săn, đệ muội lại cảm thấy hứng thú, không có đạo lý mài mòn ý niệm của bọn họ.

Đại Ngưu liền bổ sung một câu: "Tạm thời kéo cung lớn không được, đợi đại ca rảnh rỗi, trước làm cho hai cái cung nhỏ cho hai đứa, bình thường kéo tay luyện tập cho đã nghiền, thế nào?"

"Chờ kéo cung nhỏ nhuần nhuyễn rồi, đoán chừng hai ngươi cũng cao lớn không ít, đến lúc đó lại dạy các ngươi dùng cái lớn!"

Như vậy, cũng vừa vặn xem hai người bọn họ rốt cuộc là tính tình trẻ con, nhất thời cao hứng, hay là thật sự muốn học b.ắ.n tên.

Hai đứa nhỏ nghe xong, quả nhiên phấn chấn hẳn lên, đều nói lời tán dương đại ca.

Nói xong, liền tiếp tục say sưa nhìn bọn họ luyện b.ắ.n tên.

Rất nhanh, lại là hai ngày phong phú trôi qua.

Đội ngũ ra ngoài tìm thức ăn vẫn không thể tìm được thạch cao, cũng không thấy được thảo quả gì mới lạ không nhận ra.

Ngược lại đào được mấy món rau dại về, còn lấy được rất nhiều bạc hà dại.

Trước đó các nàng dựa theo lời Phương Tiên Nhi dặn dò, dùng cành cây làm xong mấy cái bàn chải đánh răng.

Hiện tại có bạc hà, dựa theo phương pháp Phương Tiên Nhi dạy, rốt cục làm ra một loại kem đánh răng đơn giản nhất.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 82: Chương 82



Trước tiên nghiền nhuyễn lá bạc hà, lại thêm than tre.

Chỗ bọn họ không dễ tìm trúc, cũng may nước điện giải của Phương Tiên Nhi có ống trúc, trước đó bọn họ tích góp không ít, đốt xong chính là than tre chính hiệu.

Ngoài những thứ này ra, còn phải thêm chút nước từ tro than.

Phương Tiên Nhi nói, loại nước này gọi là nước kiềm, có tác dụng vệ sinh không tệ.

Đem mấy thứ này trộn lại với nhau, nhúng nhánh cây đánh răng vào, chà xong lại súc miệng sạch sẽ. Trong miệng sẽ tràn ngập cảm giác mát lạnh của lá bạc hà, cùng với hương trúc nhàn nhạt, quả nhiên cực kỳ thoải mái.

Bởi vì không muốn để cho Phương Tiên Nhi thất vọng, người lớn mỗi ngày đều rất tự giác đánh răng.

Bọn nhỏ cũng rất thích việc này, trong lòng coi nó là một trò chơi để làm, cũng rất tích cực.

Ngoại trừ đánh răng, trong núi hai ngày nay còn có không ít chuyện mới mẻ.

Giống như là mấy ngày nay Thu Nương đều khổ học y thuật, đối với việc bắt mạch này mê mẩn, trên đường tìm thức ăn nhịn không được bắt cho mọi người một lần.

Nhưng mà, trước mắt nàng ấy chỉ có thể mò ra mạch khác nhau, có thể miễn cưỡng gọi ra vài loại mạch thường thấy, lại nhìn không ra trên thân người có chứng bệnh gì.

Mặc dù như thế, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thu Nương, vẫn rất có năng lực.

Giống như Thiết Trụ liền bị hù dọa, lại nghĩ đến Thu Nương học thuộc lòng cũng nhanh, lập tức mù quáng nhận định nàng ấy đã thành nửa thần y, tò mò hỏi:

"Thu Nương, thế nào, ngươi thấy trên người ta có vấn đề gì không?"

Thu Nương nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: "Ừm... Giữa trưa tất cả mọi người đều ăn cháo, có phải ngươi ăn vụng bánh bích quy hay không? Ta nhìn có chút không đúng."

Thiết Trụ kinh hãi: "Cái này, cái này mà ngươi cũng mò ra được?"

Hắn có chút hoài nghi nhân sinh, cảm thấy nhận thức của mình đối với lang trung quá mức phiến diện.

Chẳng lẽ sau khi học y, không chỉ có thể chữa bệnh cho người, còn có thể nhìn ra được thứ mơ hồ hơn?

Chẳng lẽ nói, giữa thần y và thần côn (thầy bói) cũng có năng lực tương thông sao?

Thiết Trụ lập tức sợ hãi: "Thu Nương, ta ăn trộm bánh quy không sai, nhưng rốt cuộc có chỗ nào không đúng, cầu xin ngươi mau nói cho ta biết đi!"

Mấy người Tảo Nhi và Đại Ngưu ở bên cạnh đều cười đến sắp choáng váng.

Tảo Nhi lau nước mắt nói: "Lần này coi như ta tin, lúc trước Thiết Trụ nói mình đầu óc chậm chạp, căn bản không phải dỗ dành chúng ta, hắn đúng là cục sắt!"

Đại Ngưu cũng vui vẻ không chịu được, thở hổn hển chỉ vào miệng mình nói: "Ta nói này Thiết Trụ, lần sau ngươi lại ăn vụng đồ ăn, nhớ phải lau sạch sẽ những mảnh vụn trên miệng đấy!"

Xuyên Tử cũng chen lời: "Được rồi Thiết Trụ, trước kia chỉ có ta sức ăn lớn nhất, đói cũng nhanh, bây giờ là ngươi lại hơn ta một bậc!"

Học chữ một đoạn thời gian, nghe rất nhiều câu chuyện, bọn họ những người này hiện tại ít nhiều đều có thể dùng một hai thành ngữ, thỉnh thoảng liền tìm cơ hội lấy ra dùng.

Thiết Trụ bị mọi người cười nhạo, bi phẫn lau miệng, khóc không ra nước mắt.

Sau này hắn sẽ không ăn vụng nữa!

Không nói đến những chuyện thú vị trên đường tìm thức ăn.

Thịnh Quân phát hiện gần đây, khí sắc của mọi người đều tốt lên rất nhiều, trên người cũng có nhiều thịt hơn.

Cho dù là Tây Nương và Thu Nương tới muộn, cũng đều là thần thái sáng láng, sắc mặt hồng nhuận phơi phớt.

Bởi vì tố chất thân thể tốt lên, hiệu suất làm việc rất cao, đồ gỗ ép dầu cũng được lắp ráp gần hết.

Sau khi lắp xong, bọn người Hoa Hà tranh thủ mài trơn nhẵn mặt ngoài của đồ gỗ, như vậy sẽ không đ.â.m tay.

Trước đó Tảo Nhi từng đề cập qua, muốn trước dùng cỏ Ngưu Cân bện đồ, sau đó lại dùng bọc bánh đậu, đoàn người liền hái về rất nhiều.

Sau khi phơi khô, rảnh rỗi thì bắt đầu bện.

Trong việc may vá, nương Xuyên Tử luôn là người khéo tay nhất.

Lúc này bện cỏ cũng bỏ ra rất nhiều công sức, làm ra không ít dây cỏ, còn có từng miếng "khăn cỏ".

Công tác chuẩn bị cũng đã làm gần xong.

Hôm nay ăn cơm chiều xong, mọi người đều đông đủ, tạm thời dừng những chuyện khác, tập hợp một chỗ cân nhắc phương pháp ép dầu.

Trước tiên đi xác nhận một lần với Phương Tiên Nhi về quá trình ép dầu, để phòng sơ hở.

Thấy mọi người đều nghiêm túc như vậy, Thịnh Quân nhìn cũng vô cùng căng thẳng, cố gắng tìm kiếm nhiều tư liệu nhất có thể, nói càng chi tiết tỉ mỉ hơn.

Tiếp theo, đoàn người chọn một chút hạt đậu dại ra.

Chuyên chọn loại hạt tròn no đủ kia, cảm thấy như vậy dễ ép dầu.

Vụn vụn vặt vặt gom góp được ba bốn cân, nếu như thuận lợi, hẳn là có thể ép ra nửa cân dầu.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên các nàng thử nghiệm.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 83: Chương 83



Những hạt đậu này lại được cẩn thận chia làm ba đống, thất bại cũng có thể làm thêm vài lần.

Một loạt công việc xử lý trước ép dầu được vào tay Hà Hoa - người nấu ăn lão luyện nhất.

Nàng ấy nhìn những người khác tựa hồ còn khẩn trương hơn mình, liền cười hòa hoãn bầu không khí nói:

"Không có việc gì, đừng quá lo lắng, cho dù bước nào không làm tốt, những hạt đậu này cũng còn có thể ăn được, vừa vặn chúng ta có cối xay, xay thành bột để làm bánh đậu."

Điều này cũng đúng, cùng lắm là ép không ra dầu, đậu chắc chắn sẽ không lãng phí.

Mọi người nghe xong quả nhiên nhẹ nhõm hơn không ít.

Bọn nhỏ chủ động giúp đỡ, rửa sạch hạt đậu một lần, đơn giản hơ một chút, sau đó liền giao cho Hà Hoa, chuẩn bị đổ vào nồi xào.

Tảo Nhi bưng nồi đá mỏng đã được mài xong tới, lại đưa tới một cái sạn gỗ.

Bên cạnh nồi đá còn được nàng thêm một cây đuốc, tiện cho người cầm nồi khống chế tốt đồ ăn, còn không bị bỏng tay.

Để tiện cho việc dùng cái nồi này, mọi người còn dùng đất và đá làm thành một cái bếp lò đơn giản.

Lửa đã bùng lên, một đám người lẳng lặng chờ đợi nồi đá nóng lên.

Hà Hoa lấy tay nhẹ nhàng thử nhiệt độ, cảm thấy đã đủ nhiệt, liền cầm muôi, tính thêm hạt đậu vào trong.

Bước rang đậu, quan trọng nhất chính là khống chế độ lửa, dùng lời của Phương Tiên Nhi mà nói, phải xào chín, nhưng tuyệt đối không thể xào cháy.

Hạt đậu này vỏ ngoài đen nhánh, không tiện dùng mắt quan sát tình huống của nó, Hà Hoa chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để khống chế độ lửa.

Chỉ thấy nàng ấy cẩn thận xào, thỉnh thoảng lắc chảo, một mùi đậu chín lan tràn trong không khí.

Lại qua chốc lát, Hà Hoa cẩn thận nhón một viên bỏ vào miệng nếm, sau đó liền bưng nồi lên, đổ đậu vào bát gỗ bên cạnh, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, nói:

"Ta nếm đã chín, cũng không có mùi khét gì, hẳn là xong rồi đó."

"Vất vả cho Hà Hoa thẩm, chúng ta lấy nó đi xay!"

Đại Ngưu nói xong, bưng bát đậu lên rất nhanh chạy đến trước cối xay đá, cùng đám Thiết Trụ thay phiên xuất lực, rất nhanh đã xay thành bột đậu.

"Kế tiếp nên hấp rồi."

Bước hấp này, Phương Tiên Nhi còn đưa ra đề nghị.

Nói có thể thêm nước vào đáy hũ nấu cơm thường ngày, ở giữa dựng một cái giá, sau đó đặt bát bỏ đậu lên, đậy nắp lại chưng.

Từ tư liệu Thịnh Quân tra được, bước này cần khoảng hai ba giờ, đổi thành thời cổ đại tính thời gian, cũng phải tốn hơn một canh giờ.

Sau khi hấp bột đậu xay xong, mấy người Tảo Nhi còn tranh thủ thời gian đi học chữ một lát, chờ học được đủ rồi, bánh bột đậu này cũng hấp xong.

Tiếp theo nên gói bánh đậu.

Một bước này động tác nhanh, nếu không đậu nguội lại sẽ không dễ ra dầu.

Đoàn người luống cuống tay chân gói bánh đậu, nhanh chóng nhét vào trong máy ép gỗ.

"Phù, đến cùng có thể thành hay không, liền xem một bước cuối cùng này. Hạnh Nhi, muội đi ôm cái thùng gỗ nhỏ đến, bày ở phía sau ép khí!" Tảo Nhi nói, "Đúng rồi, ai tới ép dầu?"

"Để ta." Lưu Nhị Sơn vỗ vỗ bàn tay đi ra, vén tay áo lên.

Hắn sợ đám người Đại Ngưu tuổi còn nhỏ, không giữ được bình tĩnh, ra tay gây sai sót.

Chỉ thấy Lưu Nhị Sơn đi tới trước cột ép, hai tay ôm chặt lấy nhau, dưới chân trái phải mở ra đứng tấn, sau đó lại nhanh chóng lùi chân trái về phía sau nửa bước, dồn hết sức lực, hít sâu một hơi, đẩy cột ép trong tay về phía trước.

Cột gỗ kia rất nhanh đã đánh vào mấy cây cột gỗ.

Cảm nhận được độ đàn hồi của gậy gỗ đập bánh đậu, Lưu Nhị Sơn liền kéo cột về, chạy chậm vài bước, sau khi tụ lực lại va chạm lần nữa!

Người trong thôn một hồi khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của hắn, một hồi dời ánh mắt đi nhìn xem rãnh sau có nước dầu chảy ra hay không.

Đợi một lúc lâu, tựa hồ không có động tĩnh gì.

Hạnh Nhi có chút thất vọng nói: "A tỷ, sao còn chưa ra dầu vậy?"

Tảo Nhi nhìn như bình chân như vại đứng trên mặt đất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào rãnh sau kia không hề dời đi.

Nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Đừng hoảng hốt, chờ một chút, bình tĩnh lại, không cần lo lắng. Mặc kệ được kết quả thế nào, chúng ta đều phải có sự chuẩn bị mới được."

Cho dù lần này không có dầu ra, tìm nguyên nhân thử lại là được.

Từ từ, nhìn kỹ, kiên nhẫn chờ. Mặc kệ làm chuyện gì cũng đều giống nhau, không gấp được.

Đang nghĩ như vậy, Tảo Nhi liền nhìn thấy trong khe hở phía sau, chảy ra vài giọt dịch thể trong suốt màu nâu.

Những suy nghĩ bình tĩnh vừa rồi lập tức bị ném lên chín tầng mây.

Tảo Nhi kích động lắc lắc bả vai Hạnh Nhi: "Mau nhìn, mau nhìn, thật sự ép ra dầu rồi!!"

Hạnh Nhi mắt nổi đom đóm:...

Tỷ à, đã nói là phải bình tĩnh lại, đừng lo lắng!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 84: Chương 84



Bận rộn nửa ngày, ép ra gần hai lạng dầu, tất cả mọi người không cảm thấy phí sức, không đáng, ngược lại là vui mừng vô cùng

Mặc kệ bao nhiêu, chỉ cần có thể ra dầu, đã nói lên biện pháp bọn họ dùng không có vấn đề lớn.

Đã thử qua, nghiệm chứng tính khả thi của quá trình này, vậy tương lai nếu có đủ nhiều đậu, có thể ép ra càng nhiều dầu.

Vốn dĩ, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý thử thất bại mấy lần, lần này lại thành công trong một lần, quả thực chính là niềm vui ngoài ý muốn!

Nhìn thấy hiệu quả, người trong thôn đều mặt mày phấn chấn, rất nhanh đã xử lý toàn bộ mấy cân đậu còn lại, theo đó ép thành dầu đậu.

Cuối cùng những hạt đậu này tổng cộng cho ra hơn nửa cân dầu.

Dầu đậu đã ép xong được bỏ vào trong thùng gỗ nhỏ, được người ta cầm trong tay truyền nhau nhìn một vòng.

Dầu này cũng không phải là quá trong quá trơn, Phương Tiên Nhi nói tốt nhất không nên ăn trực tiếp, lọc qua một chút là tốt nhất.

Phương Tiên Nhi còn nói, tốt nhất là dùng vải gì đó để lọc, nhưng các nàng không có, chỉ có thể dùng biện pháp lắng đọng để lọc, vớt tạp chất bên trong ra ngoài.

Xử lý như vậy, dầu quả nhiên đẹp hơn không ít.

Làm xong những việc này, sắc trời đã tối.

Người trong thôn lại không kìm được tâm trạng vui sướng, bưng một bát dầu đậu nhỏ, đến trước mặt Phương Tiên Nhi, muốn hiếu kính chén dầu đầu tiên này cho nó.

Dù sao cũng là nhờ nó khẳng khái dạy cho bọn họ phương pháp ép dầu, ép ra dầu đậu bảo bối!

Thịnh Quân nghe được ý đồ của các nàng, dở khóc dở cười, nhanh chóng tỏ vẻ cự tuyệt.

Ngày thường nhét hoa cỏ quả cho nàng, cũng không ngại chuyện gì.

Nhưng mà như nước canh, dầu và đồ ăn nấu chín, vẫn là thôi đi!

Những thứ này đổ vào, cái khác không nói, chính là đáy lòng nàng rất khó tiếp nhận, luôn có loại cảm giác hoảng hốt như biến thành thùng nước rửa chén.

Vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái, Thịnh Quân vừa nói mình không cần dầu, bảo các nàng giữ lại ăn.

Hệ thống bỗng nhiên phát ra tiếng nhắc nhở:

[Chúc mừng bạn đã mở ra hệ thống thành tựu, thành tựu ghi chép bạc đã hoàn thành. Hiện tại đã mở khóa thành tựu mới [Dầu Thực Vật mới], nhận được một lần rút thưởng.]

Dứt lời, Thịnh Quân đã nhìn thấy trong góc hệ thống có thêm một dấu hiệu nổi bật giống như cuốn sách.

Mở ra xem, đoán chừng là ghi chép thành tựu bạc mà nó vừa nhắc tới, giao diện trống rỗng, chỉ ở trang đầu tiên in đậm mấy chữ: [Dầu Thực Vật mới]

Ở phần đuôi của hàng chữ này còn có một con dấu màu đỏ tròn trịa, viết: Hoàn thành!

Đằng sau con dấu còn có một cái hình tròn màu sắc rực rỡ, dáng dấp rất giống kẹo m*t cầu vồng.

Thịnh Quân lật xem sự thay đổi của hệ thống, cảm giác không hiểu ra sao.

Cũng không biết là cổ nhân dùng phương pháp nàng chỉ ép ra dầu đậu mới có thể mở khóa những thứ này.

Hay là triều đại này bởi vì nàng, lần đầu xuất hiện ép dầu thực vật, mới có thể đạt thành tựu như vậy.

Từ danh hiệu thành tựu mà nói, xác suất vế sau tựa hồ lớn hơn một chút.

Nhưng mà, lần rút thưởng kia dùng như thế nào?

Thịnh Quân nhanh chóng chuyển ánh mắt đến hình tròn nhỏ màu sắc rực rỡ ở cuối chữ.

Nàng dùng tinh thần thể chọc chọc, trong chớp mắt, một hình chiếu 3D liền từ hộc bỏ tiền của nàng b.ắ.n ra, chiếu ở không trung, biến thành một mặt quay thưởng thường thấy của siêu thị rút thưởng.

Trung tâm bàn quay có một cái nút bắt đầu, ở mép nút, có một vòng đèn neon trang trí, đủ mọi màu sắc lóe lên.

Dán ở đỉnh cái nút là một cái sừng nhọn màu đen chỉa ra, đại khái chính là kim đồng hồ của bàn xoay.

Nói thật, tạo hình này có chút quê mùa, nhưng dù thiết kế không đủ, có khoa học kỹ thuật cảm ứng, ít nhất nó là một cái hình 3D, đặt ở bối cảnh cổ đại này, lực trùng kích có thể nói là to lớn.

Thịnh Quân bị động tĩnh bất thình lình này làm cho kinh ngạc trong chớp mắt.

Các cổ nhân chờ ở trước mặt nàng càng không cần phải nói.

Lập tức sợ hãi quỳ đầy đất, dưới sự vội vàng, ngay cả bát dầu đậu cũng suýt chút nữa đổ nhào.

Cũng không phải sợ Phương Tiên Nhi hại bọn họ, chỉ là thực sự chưa từng thấy qua việc đời.

Tuy mọi người đã từng thấy qua pháp quang chọn thức ăn, nhưng loại ánh sáng ấy nào có rung động bằng thứ trước mắt này!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 85: Chương 85



Ban đêm tối như mực, Phương Tiên Nhi bỗng nhiên đại hiển tiên uy, dùng pháp quang tạo ra một cự vật m.ô.n.g lung như ẩn như hiện.

Vật này tròn nhẵn mượt mà, màu sắc như cầu vồng, ở trên không trung không gió tự bay.

Nhìn kỹ, phía trên tựa hồ còn có mấy chữ.

Tống Hàm Thanh ngẩng đầu, nhận ra nội dung của những chữ kia: Giấy vệ sinh, tổ hợp đồ làm bếp, máy sấy năng lượng mặt trời, miếng dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo...

Mỗi một dạng, đều là thứ hắn chưa bao giờ nghe qua, dù là theo chữ nghĩa, cũng chỉ có thể xem cái hiểu cái không.

Tất cả mọi thứ có liên quan đến Phương Tiên Nhi, như núi như biển.

Dù là hắn đọc qua vài cuốn sách, gặp qua rất nhiều chuyện, cảm giác thất bại tương tự như mấy người Tảo Nhi gặp phải trên phương diện học thức, còn là ngày càng thường xuyên xuất hiện ở đáy lòng hắn.

Tống Hàm Thanh cẩn thận quay đầu, do dự muốn nói với người trong thôn những chữ phía trên.

Nhưng bầu không khí trước mắt khẩn trương, châu đầu ghé tai thật sự không thích hợp.

Hắn thở dài, chỉ có thể từ bỏ, lẳng lặng chờ Phương Tiên Nhi hành động.

Thịnh Quân bên này vừa xem xong giải thích của việc rút thưởng, rốt cuộc cũng hiểu rõ cách dùng của thứ này.

Giống như rất nhiều bàn quay rút thưởng, nút bắt đầu của nó ở trung tâm, phải dùng tay chạm vào mới có thể mở ra.

Điều này mang đến một vấn đề, chính nàng nhấn vào nhất định là không nhấn được, bàn xoay này lại b.ắ.n ra ở ngoài máy bán hàng của nàng, cũng không thể vận dụng tinh thần thể hành động được.

Hơn nữa chờ rút đồ xong, là phải nhận phần thưởng ở hộc lấy hàng.

Nói cách khác, phần thưởng này có lẽ không phải cho nàng.

Đương nhiên, dầu đậu là do cổ nhân vất vả ép thành, nàng cũng chỉ thuận miệng chỉ cách mà thôi, không có phần thưởng, nàng cũng không để ở trong lòng.

Dù sao nàng cũng là máy bán hàng, có cho nhiều đồ hơn nữa cũng không dùng được, không bằng trực tiếp đưa nàng về nhà.

Nhưng nàng vẫn rất muốn nói xấu thiết kế của hệ thống bất lương này!

Nói rất đường hoàng, cái gì mà chúc mừng nàng mở khóa thành tựu.

Kết quả trên thực tế chính là miệng chúc mừng, nhưng lại đối xử với nàng vắt chày ra nước.

Quả thực là hoang đường giống như việc nó tự xưng là hệ thống kinh doanh siêu thị, sau đó biến nàng thành một máy bán hàng!

Mạch não thật sự không phải người thường có thể lý giải.

Trong lòng bay qua vô số câu chửi thề, Thịnh Quân cũng không quên giải thích tình huống với các cổ nhân một chút:

"Các ngươi có thể theo như phương pháp ta nói, ép ra dầu đậu nành. Còn luôn giúp ta tìm đồ khôi phục pháp lực, ta thật sự rất vui, cho nên muốn tặng các ngươi một ít phần thưởng nhỏ."

"Nhìn thấy vòng tròn trên không trung không? Các ngươi cử mấy người ra, cùng nhau đặt tay ở vị trí trung tâm, nó sẽ bắt đầu thi pháp, biến ra đồ vật. Về phần có thể đạt được cái gì, phải xem vận khí của các ngươi."

Thật ra thì rút thưởng một người cũng có thể rút, nhưng Thịnh Quân bảo mấy người cùng làm chính là muốn thêm vài phần cảm giác nghi thức.

Như vậy cũng sẽ không khiến mọi người quá xoắn xuýt chọn người, sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.

Người trong thôn ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.

Ngày thường, Phương Tiên Nhi vẫn luôn tặng quà cho bọn họ, còn truyền thụ rất nhiều tri thức, bây giờ lại còn muốn tặng bọn họ phần thưởng mới sao?

Tảo Nhi nghĩ nhiều hơn.

Nàng ấy sợ đây là quà cáo biệt của Phương Tiên Nhi!

Chỉ là nghĩ đến khả năng này, một loại cảm giác không nỡ nhanh chóng xuất hiện, lo lắng vô cùng.

Nàng ấy không nhịn được thận trọng nói: "Phương Tiên Nhi, thật sự rất cảm kích ngươi đã làm tất cả cho chúng ta. Chỉ là nếu có một ngày pháp lực của ngươi khôi phục rồi, lúc muốn rời đi có thể thông báo cho chúng ta một tiếng được không?"

Thịnh Quân nghe xong, dở khóc dở cười.

Tảo Nhi đã nghĩ đi đâu rồi!

Dựa theo tốc độ hiện tại, nàng muốn tích lũy đủ năng lượng, đoán chừng còn rất sớm.

Làm không tốt có khi đợi đến mấy đời hậu nhân của Tảo Nhi xuất thế, cũng nói không chừng.

Nàng đã sớm chuẩn bị tâ lý đánh lâu dài.

Nhưng mà, chỉ cần có một ngày có thể về nhà, nàng đây là máy bán hàng đại tiên nhi không sợ hãi, chờ được!

"Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói với ngươi. Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, thả lỏng tâm tư cầm đồ là được." Thịnh Quân nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 86: Chương 86



Nàng xoa xoa tay, rất mong đợi các cổ nhân có thể rút được phần thưởng gì.

Phần thưởng trên bàn xoay kia, nàng đều đã xem qua, cơ bản đều là đồ dùng hàng ngày, tựa hồ đều rất hữu dụng.

Lại nói tiếp, máy sấy tóc năng lượng mặt trời kia chính nàng ở hiện đại cũng chưa từng dùng qua, dáng vẻ rất công nghệ cao.

Nhưng mà, hệ thống ngay cả cái hộp bánh bích quy rách đều sẽ đổi thành hộp gỗ phù hợp phong cách triều đại, thật sự nỡ đem đồ chơi công nghệ cao như vậy đưa cho cổ nhân dùng sao?

Không phải là đang vẽ bánh đó chứ...

Nhìn lại tỉ lệ trúng thưởng của thứ này cực thấp, chỉ chiếm một góc nhỏ, đoán chừng rất khó rút được.

Ừm, đại khái là đang vẽ bánh.

Mọi người nghe được lời của Phương Tiên Nhi, lúc này mới yên lòng, từ dưới đất bò dậy, thương lượng người tiếp nhận đồ vật.

Cuối cùng vẫn quyết định để đám người Tảo Nhi, Lưu Nhị Sơn cùng đi chạm vào pháp thuật.

Mấy người Tảo Nhi thấp thỏm đi đến trước mặt mâm tròn, nhìn nhau, ăn ý chọn thời cơ rồi cùng nhau vươn tay, dựa theo phân phó của Phương Tiên Nhi, sờ lên trung tâm mâm tròn vẫn luôn sáng kia.

Rất nhanh, các nàng liền kinh ngạc phát hiện, loại pháp quang này và loại ánh sáng lúc trước chọn thức ăn hoàn toàn khác biệt, sau khi đụng vào hoàn toàn không cảm giác được thực chất.

Nhưng nó lại có phản ứng.

Bởi vì ngay khi các nàng đưa tay lên, mâm tròn kia liền nhanh chóng xoay tròn, vòng đèn sáng ở trung tâm cũng trở nên càng thêm chói mắt.

Há to miệng, thu tay lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bàn xoay kia.

Chỉ thấy nó nhanh chóng xoay mấy vòng, rốt cuộc tốc độ bắt đầu chậm lại, cuối cùng dần dần ngừng lại.

Thưởng xem như rút xong, đĩa quay lóe lên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thịnh Quân nghe thấy từ hộc lấy hàng của mình truyền đến mấy tiếng vang lớn.

Xem ra phần thưởng đến rất nhanh.

Mấy người Tảo Nhi đợi thêm một lúc mới chần chờ đi đến trước mặt Thịnh Quân.

"Được rồi, mau lấy ra xem đi." Thịnh Quân cười nói.

Tảo Nhi liền đi lên trước, ngồi xổm xuống, từ trong hộp chúc phúc trước kia lấy đồ ăn ra, móc ra một cái rương gỗ lớn, kiểu dáng dẹp dài, đặt sang một bên, sau đó không ngờ lại liên tiếp móc ra ba cái cùng kiểu.

Nàng ấy thầm giật mình.

Trước kia kích thước đồ ăn cũng không lớn nên các nàng cũng không chú ý tới.

Trước mắt cầm hòm gỗ một lần, có thể rõ ràng phát giác được, trong hòm chúc phúc của Phương Tiên Nhi đoán chừng còn mang theo pháp thuật nào đó mà các nàng không nhìn thấy.

Mấy cái rương lớn như vậy, cứ như vậy từ bên trong móc ra!

Dựa theo lẽ thường, hẳn là hoàn toàn không nhét vào được mới đúng!

Nhưng mà, thần thông của Phương Tiên Nhi không chỉ có những thứ này, vốn là thứ các nàng không tưởng tượng được.

Không nghĩ nhiều nữa, Tảo Nhi lại sờ lên, phát hiện bên trong không còn rương nào nữa, lúc này mới đứng dậy.

Tất cả mọi người đều bu lại, vây quanh rương gỗ thăm dò.

Tảo Nhi liền mở nắp rương ra.

Trông thấy bên trong vậy mà chất đầy túi vải nhỏ lớn chừng bàn tay, khoảng chừng trên trăm cái.

Tảo Nhi kéo ra một cái túi vải.

Mặc dù túi vải này không có hoa văn gì, nhưng tính chất rất bóng loáng, màu sắc cũng thật sự là đẹp mắt, có xám có lam có đỏ có tím, rất nhiều màu sắc chỉ gặp qua ở trên quần áo của những gia đình giàu có kia.

Nàng ấy lại dùng tay bóp một cái, phát hiện bên trong bọc một khối cứng mong mỏng.

Quan sát một chút, mép túi vải được khâu bằng chỉ, đường may kỹ càng, cũng không để lại miệng túi để mở ra.

Đang lúc kinh ngạc, chợt nghe Thịnh Quân mở miệng:

"Thứ này gọi là Noãn Bảo Bảo. Lấy một cái xoa xoa, chờ một hồi, nó có thể nóng lên, ít nhất có thể nóng năm sáu canh giờ. Thời tiết càng lạnh, nhét vào trong quần áo, nhét vào chăn cũng có thể ấm áp hơn rất nhiều."

"Nhưng mỗi túi chỉ có thể dùng một lần."

Cũng may số lượng mấy rương này không ít, cộng lại đoán chừng có mấy trăm cái, hẳn là đủ dùng vào mùa đông.

Hệ thống ban thưởng loại Noãn Bảo Bảo này lại là kiểu thăng cấp.

Kích thước lớn hơn một chút thì không nói, lớp nhựa được đóng kín cũng được đổi thành một tấm vải đặc chế, mật độ nhỏ hơn so với vải thường dùng, bột phấn thể rắn được nhét bên trong cũng nhiều hơn.

Chỉ là không có chức năng dán, không thể dán lên quần áo, nhưng hẳn là cũng không quá ảnh hưởng đi...
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 87: Chương 87



Mấy người Tảo Nhi nghe xong, tất cả đều kinh ngạc, cầm Noãn Bảo Bảo này trong tay nhìn kỹ.

Chống lạnh đối với các nàng mà nói vẫn là vấn đề cần cân nhắc.

Không nghĩ tới, trước mắt lại có thể có được vật thần kỳ như vậy, x** n*n một chút liền sẽ nóng lên, hơn nữa còn có thể nóng lên năm sáu canh giờ!

Nếu nói lương khô trước đó, mọi người nhìn thấy lượng sau khi ngâm sôi được một nồi lớn, miễn cưỡng còn có thể lý giải nó vì sao no bụng.

Nhưng công hiệu của những Noãn Bảo Bảo trong tay nghe không khác gì tiên pháp.

Tảo Nhi cực kỳ ngứa ngáy trong lòng, rất muốn lập tức thử một chút.

Nhưng bây giờ nhiệt độ không tính là rất lạnh, nàng ấy lại không nỡ lãng phí, biểu lộ vô cùng xoắn xuýt.

Tâm tư của nàng ấy quả thực giống như viết ở trên mặt, Thịnh Quân thấy thế cười nói: "Gần đây nhiệt độ ban đêm cũng rất lạnh, buổi tối có thể để người sợ lạnh nhất thử xem hiệu quả thế nào."

"Lúc dùng nhớ lấy, đừng dán vào da quá lâu, cố gắng cách mấy lớp, đổi chỗ sưởi."

Nàng nhớ rõ nếu dán Noãn Bảo Bảo trong thời gian dài, rất dễ bị bỏng nhiệt.

Nói xong, mở phần giải thích, Thịnh Quân lại bổ sung:

"Đúng rồi, tuy thứ này chỉ có thể nóng một lần, nhưng sau khi dùng xong, khối rắn bên trong nó sẽ biến thành bột phấn, nhớ kỹ giữ lại bột phấn này, không được ném đi, sau này có thể dùng làm phân bón."

Hệ thống sản xuất loại Noãn Bảo Bảo này, có ghi chú là có thể dùng để chăm sóc cỏ cây.

Có nhiều công hiệu như vậy, giá cả khi rút được Noãn Bảo Bảo cũng rất cao, đối với cổ nhân mà nói, đây đích thật là một phần thưởng vô cùng tốt.

Lý bà tử kinh ngạc nói: "Cái gì? Bảo bối này dùng hết còn có thể làm phân bón?"

Theo kế hoạch của các nàng, sau khi vượt qua mùa đông, sẽ thử khai hoang trồng trọt, điều kiện trong núi khẳng định không thể so với đồng ruộng, phân bón tất nhiên không thể thiếu.

Giống như các nàng ngày bình thường chỉ có thể tích lũy phân bón cơ bản nhất, khẳng định không thể so sánh với loại mà Phương Tiên Nhi cung cấp.

Lần này thì tốt rồi, ngày sau trồng trọt càng có lòng tin!

Nương Xuyên Tử cũng vui vẻ nói: "Bột phấn bên trong, nếu giữ lại bón ruộng, trước hết phải mở bao bố này ra mới được. Vậy bao bố này cũng có thể biến thành một mảnh vải nhỏ, sau này may vá quần áo có thể dùng tới!"

À, Phương Tiên Nhi thật sự quá chu đáo.

Mỗi lần cho đồ, bất kể là đồ ăn, hay là phần thưởng giống như vậy, đều có thể sử dụng triệt để.

Những bảo bối có thể sử dụng toàn diện này, thật sự làm những người nhà nghèo như bọn họ thỏa mãn!!

Dầu đậu ép xong không dâng lên được, ngược lại là nhận mấy rương đại lễ của Phương Tiên Nhi, người trong thôn vừa ấm lòng lại cảm động.

Tạm biệt Phương Tiên Nhi, mang những kỳ vật gọi là "Noãn Bảo Bảo" kia chuyển về trong động.

Sau khi làm xong, mọi người cũng không quên bỏ dầu đậu vào trong hộp đào vàng đã ăn hết để tích trữ, bàn bạc một phen, định ngày mai ăn một bữa rau dại xào, nếm thử mùi vị của loại dầu đậu này.

Chuyện vụn vặt rất nhanh liền lay hoay đến trước khi ngủ.

Tảo Nhi suy nghĩ một chút, vẫn lấy ra một miếng Noãn Bảo Bảo màu xám, dự định để cho lão nhân sợ lạnh nhất trong thôn dùng thử.

Chỉ có dùng, mới có thể trực quan cảm nhận được hiệu quả, đối với khả năng chống lạnh của nó cũng có cái cảm nhận chính xác.

Hơn nữa, chờ dùng hết rồi, cũng vừa vặn có thể nhìn xem loại bột phấn mà Phương Tiên Nhi nói có thể coi như phân bón đến cùng là dáng dấp thế nào.

Nàng ấy âm thầm suy tư một vòng, nếu nói nơi này ai sợ lạnh nhất, nhất định là mẹ ruột Lưu Nhị Sơn, Triệu bà tử.

Giống như thời tiết gần đây, mọi người đắp chăn mỏng cũng có thể ngủ ngon. Nhưng Triệu bà tử lại có chút ăn không tiêu, chỉ đắp một lớp, ngủ đến nửa đêm liền tỉnh lại.

Cho nên mỗi ngày khi bà ấy ngủ, đều phải trải hết quần áo của người trong nhà lên trên chăn, đống lửa trong động cũng phải tắt muộn hơn một chút, như vậy mới có thể ngủ ngon một chút.

Bây giờ để cho bà ấy thử dùng cái Noãn Bảo Bảo này, không thể thích hợp hơn.

Tảo Nhi liền cầm đồ đi tìm Nhị Sơn thúc, muốn hắn chuyển giao.

Lưu Nhị Sơn nghĩ nghĩ, Tảo Nhi có thể nhớ đến mẹ của hắn, là chuyện khiến người ta cảm thấy rất thỏa đáng.

Dù sao cũng phải gọi người trong nhà trực tiếp nhận lấy ân tình này, như vậy tốt hơn nhiều so với việc hắn đi giao đồ vật.

Thế là trực tiếp mang theo Tảo Nhi đi vào trong động, nơi các lão nhân ở.

Bên này các lão nhân còn chưa ngủ, đang theo Phương Tiên Nhi nói phân bón, thảo luận chuyện trồng trọt.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 88: Chương 88



Phải biết rằng trước kia khi ở trong thôn, mỗi người bọn họ đều là lão nông có kỹ năng trồng trọt. Cho dù thể lực không so được với người trung niên, luận kinh nghiệm cùng kiến thức, tất cả đều là đứng ở hàng đầu.

Trồng nhiều, thấy cũng nhiều, chủ đề giống như trồng trọt, ở chỗ bọn họ được bàn luận rất sôi nổi.

Thấy các lão nhân tán gẫu khí thế ngất trời, nhất thời không ai chú ý bên này.

Lưu Nhị Sơn đành phải bất đắc dĩ mở miệng cắt ngang bọn họ: "Nương, Tảo Nhi đưa đồ tới cho người."

Người trong động rất nhanh ngừng nói, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Triệu bà tử cười rộ lên, ngữ khí thân thiết nói: "Tảo Nhi ngoan, tặng Triệu nãi nãi thứ tốt gì thế?"

Tảo Nhi nói: "Ai, không phải cháu tặng nha, đều là bảo bối Phương Tiên Nhi cho, cháu chẳng qua là mượn hoa hiến phật, mang tới mà thôi!"

Triệu bà tử kinh ngạc nói: "A… giỏi rồi, lúc này mới bao lâu đâu, cháu nói chuyện không khác gì tú tài! Phật hoa gì đó, vừa nghe chính là người trong bụng có chữ mới có thể nói ra được, ta thấy học vấn của cháu sớm muộn gì cũng có thể so sánh được với tú tài công kia!"

"Không không, cháu còn kém rất xa, cũng chính là gần đây ngẫu nhiên học được, mới có thể lấy ra khoe khoang một chút!"

Tảo Nhi được khen đến ngượng ngùng, vội vàng xua tay, sau đó lấy ra Noãn Bảo Bảo màu xám tro, bước nhanh đi đến trước mặt Triệu bà tử, lại nói:

"Thân nãi nãi, biết bà luôn sợ lạnh nhất, Phương Tiên Nhi cho thứ này, bà cũng thích hợp dùng nhất. Đêm nay bà dùng nó làm ấm chăn thử xem, ngày mai cũng có thể nói cho mọi người biết, bảo bối này rốt cuộc dùng tốt cỡ nào!"

"Hả? Cháu nói đêm nay muốn để cho một mình ta thử?" Triệu bà tử không dám tin mà chỉ vào mặt mình.

Bà ấy còn tưởng rằng, bảo bối này phải trữ hàng trước, chờ đến mùa đông thực sự lạnh không chịu được, mọi người lại cùng nhau dùng chứ.

Nhưng nghĩ lại, xác thực cũng nên thử hiệu quả trước một chút.

Như vậy nếu thật sự đến mùa đông, cũng biết cụ thể dùng vào lúc nào, dùng như thế nào, dùng ở chỗ nào, mới sẽ không lãng phí.

Triệu bà tử thấp thỏm chà chà tay: "Haiz, nếu không, hay là cháu dùng đi! Ta sợ cái miệng ngốc nghếch này của ta, chỉ có thể nói ra chữ tốt, lại không nói ra được nó rốt cuộc tốt ở chỗ nào, dùng cũng vô ích!"

Tảo Nhi không đồng ý nói: "Sao lại là vô ích? Nãi nãi, ngày thường người biết lạnh hay ấm, đương nhiên là người thích hợp nhất. Cũng không cần người nói thêm cảm nhận gì, chỉ cần dùng nó rồi, người cảm thấy không lạnh, có thể ngủ ngon, vậy những người khác như chúng cháu mùa đông lại dùng, tất nhiên cũng sẽ không lạnh!"

"Vả lại chúng cháu còn chờ dùng hết nó, đem bột phân bón tháo ra cất giữ, lại đem vải bố này rửa sạch sẽ, dùng làm miếng vá, làm sao cũng sẽ không phí phạm đâu!"

Những lời này có lý, Triệu bà tử cũng không từ chối nữa, cẩn thận dùng hai tay nhận lấy Noãn Bảo Bảo.

Tảo Nhi dặn dò: "Phương Tiên Nhi đã nói, phải bẻ thứ này ra, xoa xoa một cái, để cho phần cứng bên trong nó mềm ra chút, đợi thêm một hồi, mới có thể bắt đầu nóng lên. Từ ấm đến nóng, nó có thể nóng lên trọn vẹn năm sáu canh giờ đấy!"

Triệu bà tử nói: "Vậy nếu không bây giờ ta xoa xoa, chúng ta cùng nhau nhìn xem nó nóng lên thế nào?"

Tảo Nhi đồng ý, nàng ấy quả thật có chút tò mò.

Động tác của Triệu bà tử rất nhẹ nhàng bẻ túi vải trong tay ra.

Lưu Nhị Sơn thấy thế chen vào một câu: "Nương, lực đạo này của nương hơi yếu thì phải? Còn phải dùng chút lực, bằng không làm sao bẻ nát khối rắn ở bên trong được?"

Triệu bà tử nghe xong, cắn răng một cái, dùng chút sức lực trên tay bẻ gãy, khối rắn kia vẫn không hoàn toàn nát ra, nhưng so với trước đó thì xốp hơn không ít.

Bà ấy do dự hỏi: "Như vậy có được không?"

Tảo Nhi cũng không biết, lắc đầu nói: "Hay là trước tiên chờ xem? Nếu như không nóng lên lại tiếp tục chà chà?"

Cũng may không để các nàng chờ bao lâu.

Rất nhanh, Triệu bà tử liền kinh hỉ kêu lên: "A! Bảo bối này thật sự nóng lên rồi, quả thực là thần kỳ!"

Mấy người Tảo Nhi cả kinh, cũng đưa tay lên sờ, quả nhiên là ấm áp.

"Năng lực của Phương Tiên Nhi cũng quá lớn..."

Tuy rằng lúc cầm tới tay, các nàng đã nghe Phương Tiên Nhi nói qua công hiệu. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, tự tay sờ được, vẻ khiếp sợ nên có lại một chút cũng không thiếu.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 89: Chương 89



Một cái túi vải nhỏ như vậy, một khối cứng rắn, không cần nhóm lửa, đã có thể nóng hổi, còn có thể nóng lâu như vậy, rốt cuộc là pháp thuật lợi hại như thế nào mới có thể làm được đây?

Chẳng lẽ nói, Phương Tiên Nhi là cắt ánh nắng từ trên mặt trời xuống, đưa đến trong tay các nàng?

Nhưng hẳn là không phải, nó khác với mặt trời, cũng sẽ không phát sáng.

Lại nói tiếp, lúc Phương Tiên Nhi bảo các nàng chọn thức ăn, loại ánh sáng của pháp quang kia, còn có bàn xoay hư vô mờ mịt trong không trung kia, lại đều tương phản với Noãn Bảo Bảo này, chỉ phát sáng chứ không phát nhiệt.

Có lẽ là sau khi Phương Tiên Nhi hấp thụ ánh nắng, lại chia nó thành hai.

Một nửa phát sáng có thể biến vật, một nửa phát nhiệt có thể sưởi ấm, sau đó hết thảy đều ban phát đến trên đầu các nàng.

Đồ Phương Tiên Nhi tặng cho các nàng, mỗi thứ đều là kỳ vật số một thế gian này!

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ lung tung, nhiệt độ của chiếc túi vải kia đã ấm đến mức nóng, cầm trong tay cũng không khác gì cái lò.

Người trong thôn cũng không biết, kích thước của thứ này thông thường mà nói cũng không lớn như vậy. Hiện tại cái phát đến trong tay bọn họ đã được cải tiến, lớn chừng túi nước ấm, rắn chắc dày nặng, hiệu quả xác thực có thể so với lò sưởi.

Mắt thấy đã đến giờ nghỉ ngơi, mấy người Tảo Nhi không ở lại thêm nữa, lại nói hai câu, rất nhanh đã rời khỏi sơn động.

Triệu bà tử cũng xoay người sang chỗ khác, cầm lấy trân bảo nóng lên này, lại để cho những người khác trong động sờ mó một vòng, sau đó mới trở lại chỗ chăn đệm của mình.

Mở chăn chui vào, Triệu lão hán đã giúp bà ấy ủ ấm chăn, lúc này còn chưa tính quá lạnh.

Ôm Noãn Bảo Bảo nằm xuống.

Triệu bà tử nghĩ thầm, bà ấy nhất định phải cảm nhận bảo bối này cho rõ ràng mới được, chờ chút nữa ngủ tiếp, tranh thủ ngày mai cùng mọi người nói mấy câu tâm đắc.

Nhưng mà, trong n.g.ự.c vẫn luôn nóng hầm hập, ôm một hồi, bà ấy mơ mơ màng màng lại dời Noãn Bảo Bảo lên trên bụng, cảm giác ấm áp thoải mái, quả thực làm người ta buồn ngủ.

Cũng không lâu lắm, mí mắt Triệu bà tử hoàn toàn khép lại.

Triệu lão hán ở bên cạnh, đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng bà lão nhà mình lên tiếng, cuối cùng thật sự nhịn không được, nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Lão bà tử, bà cảm thấy thế nào?"

Không ai trả lời, trong không khí chỉ truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.

Triệu lão hán thở dài, lẩm bẩm: "Được rồi, xem ra hẳn là rất ấm áp, bằng không sao có thể ngủ như c.h.ế.t như vậy?"

Lẩm bẩm xong, ông ấy cũng chậm rãi thiếp đi.

Một đêm trôi qua.

Chờ Triệu bà tử tỉnh lại, trời còn chưa sáng.

Đêm nay ngủ thật là ngon, nửa đêm cũng không tỉnh lại.

Đầu óc của bà ấy từ trạng thái mờ mịt, dần dần tỉnh táo lại. Chợt nhớ tới cái gì, vội vàng lấy tay lục lọi trong chăn một phen, dựa vào nguồn nhiệt tìm được Noãn Bảo Bảo, một lần nữa cầm nó về trong tay.

Vừa sờ, vẫn còn nóng hầm hập đây này!

Triệu bà tử đang vui vẻ đùa nghịch, quay đầu nhìn lại, phát hiện Triệu lão hán bên cạnh, mắt quầng thâm, nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, dùng mắt cá c.h.ế.t u oán nhìn bà ấy chằm chằm.

Bà ấy giật nảy mình, nhịn không được vỗ nhẹ bả vai của ông ấy một cái: "Làm ta sợ muốn chết, lão già thối nhà ông, sao nhìn ta như vậy, bộ dáng giống như tử quỷ tìm kẻ thù trong mộ phần trả thù vậy!"

Triệu lão đầu thở dài, đầy giọng ủy khuất khó mà kể ra.

Hóa ra, có lẽ là nửa đêm ngủ đến lạnh chân, nên Noãn Bảo Bảo của Triệu bà tử từ từ trượt đến chỗ bắp chân.

Ấm chân một hồi, nửa người trên đoán chừng lại lạnh, Noãn Bảo Bảo kia lại bị kéo lên, một lần nữa ôm về trong ngực.

Cứ như vậy từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại, Triệu bà tử đều là theo bản năng làm trong giấc mơ, không hề phát hiện ra, nhưng tay chân thỉnh thoảng lại cựa quậy qua lại, đánh thức Triệu lão hán từ trong mộng!

Ông ấy thật sự rất khổ!

Triệu bà tử nghe xong, bắt đầu chột dạ.

Xem ra, cách dùng bảo đảm nhất của Noãn Bảo Bảo này vẫn phải ôm một cái vào trong ngực, đặt chân một cái nữa.

Triệu lão hán nói mình muốn ngủ bù một lát, Triệu bà tử liền từ trong chăn bò dậy.
 
Back
Top Bottom