Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 70: Chương 70



Trên mặt học tập vẫn là cố gắng, trên mặt thái độ vẫn là đúng mực, nhưng điều đó vẫn không ngăn được khuôn mặt của đám hài tử chậm rãi biến thành mướp đắng.

Thịnh Quân xấu xa nhìn những khuôn mặt mướp đắng nhỏ bé này, vui vẻ ăn thêm một lon đào vàng đóng hộp nữa.

Hừ hừ, đám hài tử đáng thương, nghênh đón sự vùi dập của tri thức đi!

Cũng may nàng đã tốt nghiệp đại học trước khi xuyên không tới đây, mà sau khi xuyên không cũng không bị ép buộc đọc sách luyện chữ. Với sự so sánh này, cảm giác hạnh phúc lại tăng lên không ít.

Thấy trong thời tiết mát mẻ thế này mà ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, Tống Hàm Thanh khoát tay, ý bảo có thể nghỉ ngơi một lát rồi học tiếp.

Bất kể nói thế nào thì trước mắt đều là một đám hài tử, nếu ép buộc quá gắt thì chưa chắc đã có hiệu quả tốt.

Lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới là cách làm đúng đắn nhất.

Biết có thể được nghỉ ngơi, đám hài tử cũng không còn sức lực để hoan hô nữa.

Cả đám đều giống như quả cà héo, ngơ ngác ngồi dưới đất, trong miệng còn máy móc lẩm bẩm mấy câu kiểu “Nhân chi sơ”.

Nhìn bọn chúng như vậy, Thịnh Quân không khỏi cảm thấy yêu thích.

Nàng suy nghĩ một chút rồi lôi ra một video ghi lại những câu chuyện kinh điển nhằm giải trí và giáo dục thanh thiếu niên, xem mục lục, chọn ra hai câu chuyện không tệ, nhớ lại một chút rồi mở miệng cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.

Đám hài tử thấy Phương Tiên Nhi hình như có chỉ thị mới gì đó đều đưa ánh mắt tò mò sang. Tống Hàm Thanh cũng nhìn theo.

Thịnh Quân liền nói: “Ở thế giới của chúng ta có một số câu chuyện rất thú vị, các ngươi có muốn nghe không?”

Câu chuyện trong thế giới của Phương Tiên Nhi, chẳng lẽ là kể về cuộc sống của thần tiên tinh quái sao?

Đám hài tử lập tức giống như được tiêm m.á.u gà, đều gật đầu như giã tỏi nói muốn nghe.

Chuyện xưa về thần tiên tinh quái thì để sau hẵng nói, còn lúc này Thịnh Quân đang kể chính là câu chuyện về vịt con xấu xí.

Để cho cổ nhân dễ hiểu, nàng cố ý giải thích thiên nha chính là ngỗng trời.

Nội dung của câu chuyện này rất đơn giản và ngắn gọn, cũng rất có sức cuốn hút.

Tống Hàm Thanh được nghe đầu tiên, cảm thấy câu chuyện đơn giản này rất truyền cảm hứng, khích lệ lòng người. Khi thuật lại, hắn cũng học theo cách kể của nàng, cố gắng giữ nguyên lời kể ban đầu.

Đám hài tử nghe kể thì cảm thấy vô cùng khổ sở, lại vô cùng mạo hiểm, cuối cùng lại như đạt được ước muốn, cả đám đều nở nụ cười.

Cả đám không biết thiên nga là gì, cũng chưa từng nhìn thấy thiên nga, nhưng ở trong thôn cũng đã từng nhìn thấy ngỗng trắng.

Nếu nghĩ như vậy thì thứ gọi là thiên nga kia có lẽ là ngỗng trắng bay trên trời, tóm lại là rất tiêu sái xinh đẹp.

Nghĩ đến con vịt xấu xí vừa hói vừa đen gầy kia, sinh ra đã không được mọi người yêu mến, bị xa lánh bắt nạt, cuối cùng lại biến thành một dáng vẻ đầy kinh diễm như ngỗng trắng, tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục.

Cũng không cần hướng dẫn nhiều, đám hài tử liền bắt đầu thảo luận ầm ĩ, mỗi người nói ra suy nghĩ của mình sau khi nghe câu chuyện xưa.

Hạnh Nhi nắm chặt tay, kích động nói: “Chúng ta bây giờ giống như vịt con xấu xí, chỉ cần nhớ những gì mà Phương Tiên Nhi dạy chúng ta, lại học theo Tống phu tử thì có thể dần dần biến thành những con ngỗng trắng, xinh đẹp như thiên nga!”

Thúy Thúy suy nghĩ một chút, cũng nói: “Ngày thường nhìn thấy con vịt xấu xí thì cũng đừng có chê cười nó xấu, bởi vì nó rất có thể sẽ biến thành một con ngỗng trắng.”

“Cũng không hoàn toàn là như vậy, cho dù nó không biến thành ngỗng trắng, chúng ta cũng không nên cười nhạo nó mới đúng!”

Đông Ca Nhi chớp chớp đôi mắt to nói: “Trứng ngỗng xuất hiện ở trong ổ vịt, nhất định là bị người xấu đánh cắp rồi bỏ vào. Người xấu phải bị trừng phạt, mà mẹ ngỗng cũng phải trông chừng trứng thật kỹ, không được để bị trộm đi nữa.”

Trước đó cậu nhóc cũng đã từng bị bắt cóc, tương đối nhạy cảm với phương diện này.

Thịnh Quân nghe vậy, cảm thấy mấy hài tử đều rất hiểu chuyện, hoàn toàn không cần ai đến giảng giải đạo lý trong này.

Tính ra còn giỏi hơn nhiều so với khi nàng còn bé, chẳng lẽ cái này gọi là hài tử nhà nghèo nên trưởng thành sớm sao?

Giống như nàng, khi nghe câu chuyện này xong chỉ biết cười ngây ngô mà thôi.

Ngay cả khi người lớn phân tích những ý nghĩa trong câu chuyện này, nàng cũng chỉ bối rối, vào tai này rồi ra tai kia.

Nhưng mà thấy phản hồi của mọi người đều không tệ, nàng dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, lại kể một câu chuyện về quạ đen uống nước.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 71: Chương 71



Đám hài tử nghe xong đều cho rằng quạ đen rất thông minh, không hề cứng nhắc, biết dùng sỏi để có nước uống và sống sót.

Còn nhớ được một vài kiến thức nhỏ như ném hòn đá vào trong bình là có thể làm cho mực nước dâng lên vân vân.

Nhưng mọi người lại nhanh chóng nảy sinh vấn đề mới.

Hạnh Nhi hỏi: “Vậy quạ đen là chim gì? Chúng ta từng gặp chưa?”

Thịnh Quân tra cứu: “... Theo cách nói của các ngươi thì có thể gọi là hàn nha, hoặc là lão quát.”

Đến lúc này thì mấy hài tử đã hiểu rồi.

Giống như khi còn ở trong thôn, nếu có ai nói điều gì đó xui xẻo mà lại thành sự thật, người lớn sẽ mắng một câu:

“Thật đúng là miệng quạ đen, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh.”

Toàn thân quạ đen sì, tạo cho người ta ấn tượng rằng nó không phải là một con chim tốt lành gì, không ngờ rằng nó lại có một mặt thông minh như vậy.

Đây cũng là một đạo lý trong câu chuyện vịt con xấu xí, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tống Hàm Thanh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm những kiến thức mà hắn biết về quạ đen.

Quạ đen ăn xác thối, tiếng kêu quạ quạ của nó luôn nhắc con người nhớ tới những chuyện đau lòng, khiến người ta cảm thấy buồn bã hoặc là điềm xấu.

Nhưng quạ đen cũng sẽ biết cách báo đáp, những lúc như vậy chúng lại được coi như một loài chim có hiếu, được dùng để ca ngợi những việc làm hiếu thảo.

Còn có trong những câu chuyện xưa, nếu nó trùng hợp xuất hiện khi vương hầu tướng quân hăng hái, thì sẽ lại được coi là một loài chim may mắn.

Tóm lại, đó là một loài chim được đánh giá rất phức tạp.

Nhưng mà kể từ đó lại có thể diễn sinh ra một đạo lý mới:

“Bất kể là con người, loài chim hay bất cứ chuyện gì đều có tính phức tạp, không thể chỉ đánh giá từ một góc độ được.”

Nghe xong lời của Tống Hàm Thanh, Hạnh Nhi ngơ ngác hỏi: “Hàm Chương ca, những chuyện ngươi vừa nói hình như không giống với những chuyện Phương Tiên Nhi đã kể.”

“Trong những câu chuyện xưa đó hình như quạ đen đều không phải là thứ quan trọng nhất, tất cả những thứ quan trọng đều liên quan đến con người.”

“Ta nghĩ mãi mà vẫn có điểm không hiểu, vì sao rõ ràng chúng ta đều là người, không phải là loài chim nhưng trong chuyện xưa đều không nói là người tốt hay xấu. Thay vào đó, chúng ta phải dựa vào ý kiến của con người để định ra chim tốt hay xấu, sau đó lại nói cho người khác biết?”

“Chim tốt hay chim xấu, dù có nói nhiều bao nhiêu thì cuối cùng có quan hệ gì với chúng ta đâu, mà nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả.”

Tống Hàm Thanh dừng lại.

Đây là một vấn đề rất có linh tính.

“Có lẽ đây là một cách nói ẩn ý. Người ta mượn hình ảnh của con quạ để miêu tả về mình, hoặc cũng có thể đó là một loại trốn tránh, nếu đã xảy ra chuyện xấu gì đó mà không muốn đối mặt thì để chim đến gánh chịu, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn so với để con người đến gánh chịu.”

“Ngoài ra còn có vài người muốn mượn loại chuyện xưa này để truyền bá một loại suy nghĩ nào đó, đạt thành một vài mục đích nhất định.”

Đừng nói là quạ đen, lúc cần thiết thì trong câu chuyện xưa, bụng cá cũng có thể sinh ra giấy, hồ ly cũng sẽ nói tiếng người.

Những câu chuyện như vậy có rất nhiều nhưng trước đây hắn chỉ nghe kể chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Trước kia hắn đối với chuyện này chỉ khịt mũi coi thường, nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của Phương Tiên Nhi, hắn lại cảm thấy mình quá nông cạn.

Thế gian này, thật sự có rất nhiều chuyện lạ.

Chỉ là trước kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.

Thu lại bao nhiêu suy nghĩ, Tống Hàm Thanh lặp lại những gì đã nói trước đó rồi đưa ra kết luận:

“Quạ rất thông minh, nhưng con người lại rất thông minh.”

Thúy Thúy nhịn không được nói: “Quả thật rất phức tạp! Lấy chính ta mà nói, có khi sẽ đối với Đại Mao rất tốt, có đôi khi lại hận không thể đạp nó mấy cước đấy!”

“Nhưng ta làm như vậy cũng là bởi vì Đại Mao quá phức tạp. Có khi là đệ đệ ngoan, có khi lại khiến người ta phải tức giận!”

“Này! Nếu tỷ còn nói như vậy thì đệ sẽ đi cáo trạng với đại ca đấy!” Đại Mao bĩu môi bất mãn nói.

Đám hài tử đều nở nụ cười.

Thịnh Quân cũng cười.

Cười xong lại bỗng nhiên nhớ tới một kiến thức nho nhỏ:

“Kỳ thực, quạ đen cũng không phải là màu đen thuần túy, lông của nó có màu sắc vô cùng phong phú. Chỉ là, phạm vi màu sắc mà mắt người có thể nhìn thấy bị hạn chế nên mới có thể cảm thấy nó là màu đen.”

“Nếu như ngày thường các ngươi nhìn thấy quạ đen, lúc có mặt trời thì xích lại gần nhìn, có lẽ có thể nhìn thấy trên lông vũ của nó mang theo một loại quầng sáng ngũ sắc sặc sỡ. Đây chính là một góc của tảng băng sơn về màu lông của nó.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 72: Chương 72



Cách nói này khiến bọn nhỏ kinh ngạc phát ra thành tiếng.

“Phương Tiên Nhi, thế giới mà ngài có thể nhìn thấy còn có nhiều màu sắc hơn chúng ta nhìn thấy rất nhiều, đúng không?”

Thịnh Quân sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp lại.

Mặc dù nàng cũng không nhìn thấy màu của lông quạ nhưng thế giới nàng từng thấy lại tràn ngập màu sắc vô cùng mỹ lệ.

“Hôm nay kể chuyện như vậy chắc cũng đủ rồi, nhanh học chữ tiếp đi.”

“Cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ được nhìn thấy nhiều hơn nữa.”

Hôm nay mấy người Tảo Nhi cũng không phát hiện dấu vết của thạch cao.

Trước tiên bọn họ đi lấy hết số hạt đậu rừng còn lại, lại tìm được một loại quả nhỏ màu cam.

Nhìn từ bên ngoài, quả này rất giống quả hồng dại trước kia bọn họ từng ăn, nhưng nó lại không mọc trên cây hồng.

Cũng thật khó để biết rốt cuộc có đúng hay không, còn phải mang về cho Triệu lang trung xem thử mới được.

“Trước khi Triệu bá bá xem thì tất cả mọi người không được ăn trái cây này.” Tảo Nhi nói.

Trước kia bọn họ đã từng gặp phiền phức, hái được hai loại quả dại gần giống nhau nhưng một loại ăn được còn một loại không ăn được, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố.

Thu Nương cầm trái cây, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt: “Không nghĩ tới những thứ trong núi này lại có nhiều cái cần tìm hiểu như vậy!”

Tảo Nhi cười nói: “Đúng vậy, so với ngọn núi lớn này, chúng ta đều còn rất non nớt.”

Sau khi dặn dò xong, quan sát thấy bầu trời đã hoàn toàn chuyển sang âm u, bọn họ bắt đầu vội vàng trở về.

Trên đường trở về, Tảo Nhi gật đầu nói với Đại Ngưu: “Này, trên đường lúc tới đây ta đã đọc rất nhiều lần mấy câu mà tú tài công dạy rồi, bây giờ ngươi đã nhớ chưa?”

Vẻ mặt Đại Ngưu đau khổ nói: “Tỷ buông tha cho ta đi, cho ta thêm chút thời gian nữa đã. Bây giờ ta nhớ được một nửa mà còn hiểu được ý nghĩa là đã rất tốt rồi, không phải ai cũng giống như tỷ, học cái gì cũng nhanh!”

“Đúng đấy, Đại Ngưu đã giỏi lắm rồi. Đầu óc đệ mới thật sự ngu ngốc đây này, còn không nhớ được nhiều bằng hắn đâu.” Thiết Trụ cũng nói xen vào.

“Thiết Trụ ca, ngươi không sánh bằng Đại Ngưu mà sao thấy ngươi đắc ý thế?” Thu Nương ở một bên cười nói.

Nàng ấy không nhanh không chậm đọc qua một lượt mấy câu kia, không hề bị vấp lần nào cả.

“Đây mới là bản lĩnh thật sự!”

Tảo Nhi giơ ngón tay cái với Thu Nương, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nói cho các ngươi nghe, Thu Nương còn không ở chung trong sơn động của chúng ta, buổi tối cũng không có cơ hội nghe tú tài đọc sách, chỉ có trên đường lúc đến đây nghe ta lẩm bẩm mấy lần liền nhớ hết toàn bộ!”

“Nếu như chúng ta đều học giống như các người thì đến lúc nào chúng ta mới có thể nghe thấy tiên ngữ của Phương Tiên Nhi đây?”

Đại Ngưu lộ ra vẻ chột dạ: “Nếu có thêm chút thời gian nữa, nhất định ta sẽ ghi nhớ…”

“Chờ một chút, Tảo Nhi tỷ, tỷ nói Đại Ngưu thì cũng đừng kéo theo ta, ta cũng không ở trong sơn động của tỷ, ban đêm không được nghe tú tài đọc sách.” Thiết Trụ cãi lại.

Thu Nương cười nói: “Ah, vậy sao ngươi không so với ta? Chúng ta ở cùng một sơn động đó.”

Thiết Trụ cúi đầu lẩm bẩm: “Ừm, vẫn không so được! Ta lại nghĩ, nhất định là tên của chúng ta không hay.”

“Thiết Trụ Thiết Trụ, một cục sắt thì có thể làm được gì? Đại Ngưu Đại Ngưu, đầu óc của trâu ngốc có thể làm được gì? Không giống các ngươi, Tảo Nhi Thu Nương, vừa nghe đã biết là người thông minh...”

Đại Ngưu cả giận nói: “Còn bảo nói ta thì đừng kéo theo ngươi, lần này chính ngươi nói, sao lại tiện thể mắng cả ta nữa thế? Trâu chọc ngươi thế nào, rõ ràng nó rất ngoan ngoãn nghe lời, còn có sức mạnh nữa!”

Tảo Nhi cũng véo tai Thiết Trụ: “Được được được! Vậy tùy ý ngươi, sau này ngươi dứt khoát đổi sang tên Hoàng Đào đi, như vậy thì không có cớ, có thể khai khiếu rồi chứ?”

Thiết Trụ đau đến nhe răng trợn mắt: “A... Đau quá, tỷ, tỷ tha cho cái tai heo của ta đi! Ta đã bị trì hoãn nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ có đổi tên thành Tiên Đào thì cũng vô dụng thôi!”

Thu Nương nhịn không được cười to: “Nhìn xem, lúc ngươi nói những lời quái gở này không phải đầu óc xoay chuyển rất nhanh sao? Thoạt nhìn cũng không ngốc lắm.”

Thiết Trụ thở dài, trầm giọng nói: “Haiz, không giống nhau, ta cũng chỉ có chút năng lực này thôi.”

Đám người Lưu Nhị Sơn đi ở phía sau đội ngũ, nhìn đám thiếu niên đấu võ mồm, cũng nhịn không được lắc đầu cười.

Giữa những tiếng ồn ào, bọn họ đã nhanh chóng về tới chỗ ở.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 73: Chương 73



Mây đen cũng rất nể tình, cho tới bây giờ còn đang ấp ủ, vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống.

Hôm nay mọi người về sớm, cơm tối còn chưa bắt đầu chuẩn bị.

Tảo Nhi thấy thế liền đi lo liệu chuyện đục cối đá, thuận đường xách Hạnh Nhi đến trước mặt để cô bé nói một chút về thành quả học tập hôm nay.

Hạnh Nhi không kịp chờ đợi, kể lại câu chuyện xưa mà Phương Tiên Nhi đã kể, lại dạy cho Tảo Nhi viết chữ mà cô bé đã tập được hôm nay.

Hai tỷ muội vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận.

Thấy tạm thời không ai cần mình làm gì nữa, Đại Ngưu liền đi tìm một mảnh gỗ để mài cung.

Ban đầu bọn họ chỉ có một cây cung, là cha hắn truyền lại, vẫn luôn mang theo sau lưng nhưng rất ít khi phát huy tác dụng.

Cây cung này không có nhiều mũi tên lắm, mà đầu của nó được làm bằng gỗ thuần, rất dễ bị mòn, mọi người cũng không nỡ dùng đến.

Hiện tại thức ăn của bọn họ đã được cải thiện rất nhiều, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tiết kiệm được sức lực, kiếm về được rất nhiều gỗ, một ít xương động vật, còn nhặt về không ít đá để làm thêm được nhiều mũi tên rắn chắc, uy lực lớn hơn.

Mũi tên đã sắp làm xong rồi, dứt khoát làm thêm hai cây cung nữa.

Ngày bình thường dạy mọi người luyện tập, không chỉ có thể săn b.ắ.n mà lúc cần thiết còn có thể dùng để phòng thân.

Suy cho cùng thì rìu, gậy gỗ các loại luôn không nhẹ nhàng bằng cung tên.

Thấy đám Đại Ngưu đều bận rộn, Lưu Nhị Sơn cũng khiêng mấy giỏ trái cây giống như quả hồng dại đi tìm Triệu lang trung.

Thu Nương vốn định hỗ trợ cho mấy người Tảo Nhi, nhưng lại rất tò mò về chuyện trái cây này nên liền đi theo.

Lại nói tiếp, sau khi vào núi Thu Nương vốn muốn dạy cho các thẩm kiểu dáng thêu hoa, nhưng kim khâu ít ỏi, phải dùng tiết kiệm, thật sự không có cách nào để làm hoa văn gì nên nàng ấy cũng không có cơ hội chỉ dạy.

Trước mắt nàng đang đóng vai trò là một viên gạch, di chuyển khắp nơi để giúp mọi người khi cần.

Chẳng bao lâu sau, hai người một trước một sau đi đến trước mặt Triệu lang trung.

Lưu Nhị Sơn nói: “Lại phải làm phiền cữu công rồi.”

Triệu lang trung đáp lại, cầm một trái cây từ trong giỏ ra, cầm trên tay rồi nheo mắt nhìn kỹ, miễn cưỡng có thể nhìn đại khái.

Lại kề sát vào chóp mũi ngửi ngửi, nhíu mày mở quả ra, lộ ra phần cùi trắng noãn cùng rất nhiều hạt bên trong.

“Không phải là hồng dại, loại trái cây này ta cũng chưa thấy qua, khó mà nói có thể ăn hay không.” Triệu lang trung nói.

Theo kinh nghiệm của ông ấy, trái cây có hình dạng như vậy chưa chắc có thể ăn được, nhưng có lẽ độc tính cũng không quá lớn.

Chỉ là đồ vật ăn vào miệng thì nhất định phải cẩn thận, nếu như đã không thể chắc chắn hoàn toàn thì không ăn chính là lựa chọn tốt nhất.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Triệu lang trung nhịn không được thở dài: “Người già rồi, càng ngày càng vô dụng. Hiện tại vẫn còn có thể nhìn thấy một chút màu sắc, sau này nếu hoàn toàn không còn nhìn thấy gì, chỉ có thể phân biệt dựa vào sờ thì không biết còn có thể phân biệt được bao nhiêu thứ đây.”

Lưu Nhị Sơn an ủi: “Cữu công, nhất định ngài có thể khỏe mạnh, huống hồ ngày sau còn có thể trông cậy vào Thạch Trúc, ngài cứ an hưởng tuổi già là được.”

Thạch Trúc là nhi tử độc nhất của Triệu lang trung, nhỏ hơn Thúy Thúy một tuổi, vẫn đang ồn ào với đám tiểu hài tử.

Triệu lang trung lắc đầu: “Thạch Trúc còn nhỏ, mà ta thấy hắn cũng không quá để bụng với mấy thứ này...”

Thu Nương ở bên cạnh nghe vậy, bỗng nhiên có chút động tâm, nhưng lại sợ không tốt liền ngập ngừng lên tiếng:

“Nhị Sơn thúc, Triệu bá bá, hiện tại ta đi theo mọi người cùng ra ngoài tìm thức ăn, vừa không có năng lực và chủ ý như Tảo Nhi tỷ, vừa không có sức lực và làm cạm bẫy như đám Đại Ngưu.”

“Điều duy nhất ta có thể làm lúc này chính là giúp đỡ chút việc vặt, nhưng ta luôn muốn trở nên có ích hơn.”

Thu Nương vừa lên tiếng, Lưu Nhị Sơn cùng Triệu lang trung đều nhìn sang, ánh mắt ra hiệu cho nàng ấy tiếp tục nói.

Từ khi trải qua cuộc sống ở Trương phủ, lá gan của Thu Nương cũng lớn hơn vài phần, bị các trưởng bối nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cũng không quá căng thẳng.

Nàng ấy cân nhắc kỹ lời nói, tự tranh thủ cho mình: “Ta muốn học theo Triệu bá bá, học được khả năng phân biệt thực vật cỏ cây.”

“Nếu có thể được, ta còn muốn học chút y thuật, như vậy ngày bình thường mọi người có đau đầu hoặc là trên đường gặp chuyện cấp bách mà Triệu bá bá ở xa, ta cũng có thể đóng góp một phần sức lực...”

“Nhưng mà, ta mới đến đây chưa lâu, rất nhiều khớp xương không rõ ràng lắm. Mà nếu tay nghề y thuật này của Triệu bá bá là chỉ truyền trong nhà thì cứ coi như ta lắm miệng mạo phạm, xin ngài ngàn vạn lần đừng để ý tới.”

Nói xong, Thu Nương khom người, hạ thấp tư thái.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 74: Chương 74



Đây là lễ mà nàng ấy học được từ trên người Tống tú tài kia.

Lưu Nhị Sơn không nói chuyện, đảo mắt nhìn ý tứ của Triệu lang trung.

Triệu lang trung vuốt râu, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra ý cười: “Ngươi thích mấy thứ này à? Muốn học theo ta, không cần thông báo trước với nương ngươi một tiếng sao?”

Nghe giọng điệu ông ấy có vẻ như đang vui vẻ.

Thu Nương liền gật đầu thật mạnh nói: “Ta muốn học!”

Về phần điểm phía sau:

“Nương ta đã nói với ta, chỉ cần ta không làm chuyện thương thiên hại lý, tổn thương lòng người thì những chuyện còn lại ta muốn làm gì nương cũng đều sẽ không phản đối. Còn nói là ta đã là người lớn, đã trưởng thành rồi, phần lớn tới gian có thể tự mình quyết định, nếu thật sự không chắc chắn được thì mới đi hỏi nàng ấy.”

Hơn nữa, chuyện học y này rõ ràng là chuyện tốt, đến khi nương nàng ấy biết thì vui mừng còn không kịp nữa là.

Nhưng Triệu lang trung bên này lại khó mà nói.

Mặc dù bây giờ ông ấy đã thả lỏng, nhưng lỡ như trì hoãn lâu, ông ấy lại không muốn dạy nàng ấy thì sao?

Sự tình chưa định, trong lòng không chắc, nàng ấy căn bản không dám đi!

Nếu không thì để nương vui mừng cũng chỉ phí thời gian thôi, không phải sao?

Trước kia Thu Nương chỉ làm thêu thùa may vá, ở nhà giúp đỡ làm việc nhà, mỗi thứ đều là việc cần thiết trong cuộc sống, làm sao có thể nói là chuyện yêu thích cho được.

Những chuyện như học y chế thuốc, nàng ấy nào có cơ hội tiếp xúc đến những thứ này đâu?

Mãi đến lần này ra ngoài, ở trong núi nhìn thấy rất nhiều cỏ cây mới lạ, nàng ấy mới giống như là hoàn toàn mở rộng tầm mắt.

Vừa rồi nghe Triệu lang trung than thở những lời kia, suy nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng.

Không chỉ cảm thấy thú vị, nàng ấy còn muốn giúp mọi người làm càng nhiều chuyện hơn.

Không chỉ là giới hạn ở việc phân biệt cỏ cây, nàng ấy còn muốn học y thuật!

Triệu lang trung nói: “Trong việc học y thuật, khó khăn chỉ là thứ yếu, thỉnh thoảng còn có hơi tàn nhẫn…nhưng trước mắt nói những thứ kia vẫn còn quá sớm, giống tình huống chúng ta bây giờ thì tạm thời còn chưa tới mức đó.”

“Chẳng qua bản thân ta cũng chỉ coi như tự học, kiến thức có hạn, cũng không biết nên dạy ngươi như thế nào.”

“Chỉ có thể là nhớ tới chứng bệnh gì thì sẽ nói cho ngươi về chứng bệnh đó. Nếu như ngươi nghĩ đến cái gì thì cũng có thể tới hỏi ta, phàm là thứ mà ta hiểu thì sẽ giảng cho ngươi nghe.”

Trước kia Triệu lang trung có một chút cơ duyên.

Ông ấy tình cờ kết bạn được với một vị du y, nhận ông ấy làm nghĩa phụ, theo chân ông ấy đi khắp nơi trong một thời gian dài, cũng thấy và gặp rất nhiều thứ.

Cho nên y thuật của ông ấy là bắt đầu từ việc chẩn bệnh thực tế, kiến thức cũng đều là do vị du y đó truyền dạy, đa số đều là những chữ viết, dược liệu, chứng bệnh thông dụng.

Nếu nói là sách đúng tiêu chuẩn thì thật đúng là ông ấy chưa từng đọc bao giờ.

Sau đó, vị du y kia qua đời, ông ấy liền đi tới y quán huyện thành để làm việc vặt, lại dựa vào kinh nghiệm chẩn bệnh phong phú nên từng bước một trở thành một lang trung đúng chuẩn.

Cũng may nơi này của bọn họ là một địa phương nhỏ, tài nguyên khan hiếm, yêu cầu đối với học thức của lang trung cũng không cao, chỉ cần hội chẩn được bệnh mới là quan trọng nhất.

Thu Nương nghe vậy cũng hiểu được ý của Triệu lang trung, có lẽ cũng có ý định dạy nàng ấy.

Nếu như chịu dạy nàng ấy, vậy cũng chính là sư phụ thu đồ đệ, ngày sau Triệu lang trung chính là sư phụ của nàng!

Lúc này Thu Nương vui mừng quỳ rạp xuống đất, dập đầu hai cái thật sự nghiêm túc với Triệu lang trung, chân thành gọi: “Sư phụ!”

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, vừa vặn nàng ấy cũng mất cha, coi Triệu lang trung thành cha nuôi để hiếu kính cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Triệu lang trung vuốt râu cười, đồng ý với tiếng sư phụ này, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Bản thân ông ấy đã lớn tuổi, lại chỉ có một nhi tử duy nhất, lại đang còn nhỏ tuổi.

Trong núi có nhiều người sống cùng nhau như vậy, ông ấy vốn không ngại truyền dạy y thuật.

Chỉ là trước kia cơm còn ăn không đủ no, nào có tâm tư nghĩ những thứ này.

Sau đó, có thể có cơm mà ăn, thấy bọn Đại Ngưu cũng không có ý định học y thuật, từng người lại có rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy cũng không thể bắt ép người tới học được.

Bây giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng có một đệ tử giống như nữ nhi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 75: Chương 75



Ông ấy và bạn già của mình chỉ có một nhi tử duy nhất, bây giờ trong lòng có thể yên tâm hơn được một chút rồi.

Hơn nữa có Thu Nương ở đây cũng tốt, ngày sau nếu có phụ nhân muốn chẩn bệnh riêng, cũng càng dễ nói ra miệng hơn.

Bằng không một lão già họm hẹm như ông ấy mà đứng ra chẩn bệnh, khi nói tới những chứng bệnh này, kiểu gì cũng sẽ khiến các phụ nhân cảm thấy không được tự nhiên.

Không chừng sẽ che giấu, biến từ bệnh nhẹ trở thành bệnh hiểm nghèo.

Lưu Nhị Sơn ở một bên cười nói: “Chúc mừng cữu công!”

Lại nói với Thu Nương: “Được rồi, nếu đã hoàn toàn quyết định rồi thì có thể đi thông báo với nương ngươi, còn nói với a nãi của ngươi một tiếng nữa.”

Lưu Nhị Sơn cũng cảm thấy những lời kia của Thu Nương rất có đạo lý.

Trước mắt để nàng ấy kế thừa y bát của cữu công, tuổi tác thích hợp, tính tình cũng ổn, vừa nhìn đã biết là người điềm tĩnh, chịu khó học tập.

Hơn nữa, có nàng ấy đi theo đội ngũ ra ngoài, nếu như lại gặp phải chuyện giống như Xuyên Tử ăn phải nấm độc thì cũng không cần phải từ xa cõng về tìm cữu công chữa trị.

Thật sự không phải ai cũng mạng lớn như Xuyên Tử, trì hoãn lâu như vậy mà vẫn còn có thể cứu về.

“Vâng, ta đi gọi người!”

Thu Nương đáp một tiếng, vui vẻ chạy đi, chẳng bao lâu sau đã kéo mấy người Tây Nương tới.

Sau khi hai nhà bàn bạc một lúc rồi hoàn toàn quyết định chuyện này, Thu Nương cũng chính thức trở thành đệ tử của Triệu lang trung.

“Sư phụ, ngày sau nếu con nhìn thấy loại cỏ gì thì sẽ hái về một hai gốc, ngài dạy con nhận biết nhé.” Thu Nương nói.

Triệu lang trung thở dài: “Con mắt mù này của sư phụ không còn dùng được gì nhiều, ta có thể dạy con thêm về các chứng bệnh, nhưng còn về việc phân biệt thảo dược thì khó mà nói.”

Thu Nương suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới cái gì: “Sư phụ, ngài nói kiến thức của Phương Tiên Nhi nhiều như vậy, lại là tinh quái thích cỏ cây, liệu ngài ấy có thể nhận ra những thứ này không?”

Triệu lang trung ngẩn ra, do dự nói: “Có lẽ là nhận ra. Nhưng nếu muốn thường xuyên cầu ngài ấy dạy cho con thì con phải đi hỏi ý ngài ấy trước đã, nếu như ngài ấy cảm thấy ồn ào thì thôi đi.”

Trước kia mọi người không thể nghe hiểu lời của Phương Tiên Nhi, cũng không ai dám dùng chuyện phân biệt cỏ cây để đi quấy rầy ngài ấy.

Còn nhìn thái độ của ngài ấy bây giờ đã sẵn sàng dạy cho bọn họ nhiều thứ như vậy, ngay cả chuyện làm đậu phụ hay ép dầu cũng nói cho bọn họ, nói không chừng cũng sẽ đáp ứng chuyện này.

“Vậy để con cầm trái cây này đi hỏi một chút, con sẽ quay về ngay!”

Thu Nương vội cầm hai quả hái được hôm nay, không kịp chờ đợi xoay người chạy mất.

Tây Nương thấy thế, ngượng ngùng nói với Triệu lang trung: “Để ngài chê cười rồi, nha đầu này ngày thường làm việc cũng rất ổn trọng, không biết sao hôm nay lại biến thành bọ chó như vậy nữa.”

Triệu lang trung xua tay cười nói: “Hoạt bát một chút chung quy không phải chuyện xấu.”

Hoạt bát một chút, nói rõ Thu Nương rất vui vẻ, vui vẻ cũng là bởi vì nhận ông ấy làm sư phụ.

Được coi trọng luôn làm người ta vui vẻ.

Thu Nương ở bên này chạy ra được mấy chục bước mới nhớ ra mình còn phải tìm Tống Hàm Thanh cùng đi tới đó để truyền lời nữa.

Lại chạy thêm một đoạn, từ đằng xa nàng ấy đã nhìn thấy đám người Tảo Nhi, Hạnh Nhi cùng Tống Hàm Thanh ở bên kia, lúc này mới yên tâm đi qua.

Chờ đến gần nhìn kỹ, thì ra Tảo Nhi đã dựa theo mô tả của Phương Tiên Nhi làm ra một món đồ dùng để ép dầu bằng gỗ lớn khoảng chừng lòng bàn tay, đang dựa theo hướng dẫn của Phương Tiên Nhi để hoàn thiện kết cấu.

Thu Nương liền đứng ở một bên chờ, tiện thể nhìn đám Hạnh Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất viết chữ.

Hôm nay Hạnh Nhi học được không ít chữ, vừa thấy Thu Nương đến, lập tức ân cần nói: “Thu tỷ tỷ, tỷ xem những chữ chúng ta học được hôm nay này, tỷ có muốn muội giảng cho tỷ một chút không?”

“Được.”

Thu Nương cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy nhánh cây, nghe mấy hài tử tranh nhau làm lão sư dạy cho mình đọc viết.

Đến khi bên chỗ Tảo Nhi đã làm xong việc, Thu Nương đã học xong cách viết mấy chữ kia rồi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 76: Chương 76



Liếc mắt nhìn Tảo Nhi đi về phía bên này, nàng ấy vội vàng buông cành cây xuống đứng dậy.

“Đúng lúc không nhìn thấy ngươi, đang muốn đi tìm ngươi tới đây để học chữ. Trong những người chúng ta thì chỉ có hy vọng hai người chúng ta có thể mau chóng nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói chuyện thôi.” Tảo Nhi nói với nàng ấy.

Hiện tại trong núi chỉ có hai người bọn họ là tuổi tác sàn sàn nhau, nói chuyện với nhau là hợp ý nhất.

Tâm tình của Tảo Nhi lúc này rất tốt.

Nàng ấy đã tìm hiểu được bảy tám phần về cấu tạo của dụng cụ ép dầu bằng gỗ kia, ngay cả Phương Tiên Nhi cũng khen nàng ấy thông minh.

Hơn nữa nàng ấy còn tiện thể hỏi trứng muối là thứ gì.

Phương Tiên Nhi liền giải thích ngắn gọn về phương pháp làm trứng muối.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là trong tay bọn họ thực sự không có trứng, trong thời gian ngắn đoán chừng là không thể làm được, bởi vậy trước tiên cứ chuẩn bị tốt chuyện ép dầu và làm đậu phụ thì hơn.

Thu Nương nghe vậy cười rộ lên: “Ta vừa đi đưa trái cây với Nhị Sơn thúc. Đúng rồi, đúng lúc ta có chuyện vui muốn báo cho ngươi đây, ta đã bái Triệu lang trung làm sư phụ rồi, ta sẽ cố gắng nhanh chóng học tập để giúp các ngươi phân biệt cỏ cây và xem bệnh.”

Tảo Nhi mừng rỡ mở to hai mắt: “Thật à? Tốt quá, ngươi phải cố gắng học cho tốt, ngày sau chúng ta đều phải dựa vào ngươi đấy!”

Máy hát mở ra, hai người nhịn không được nói thêm vài câu.

Lúc này Thu Nương mới nhớ ra mục đích của mình khi đến đây, sờ trán nói: “A nha, suýt nữa quên mất việc chính, ta định hỏi Phương Tiên Nhi một chút, không biết sau này có thể nhờ nàng ấy giúp đỡ phân biệt một vài loại cây cỏ lạ được không?”

Tảo Nhi vội vàng nói: “Vậy ngươi nhanh đi đi, chuyện của ta làm xong rồi, tiếp đây chỉ còn học chữ với đám Hạnh Nhi thôi.”

Nàng ấy quay đầu gọi Tống Hàm Thanh, bảo hắn đứng yên ở trước mặt Phương Tiên Nhi đừng đi đâu hết để giúp Thu Hương truyền lời.

Thu Nương liền cầm hai quả nhỏ đi qua.

Vừa đến trước mặt, trước tiên nghiêm túc hành lễ với Phương Tiên Nhi, sau đó mới nói mục đích đến, lại cẩn thận hỏi có thể làm phiền nàng được không.

Thịnh Quân nghe xong, cảm thấy ý tưởng để cho nàng giúp đỡ phân biệt cỏ cây này rất không tệ.

Có chức năng quét hình của hệ thống, phàm là cỏ cây ném vào thì ắt hẳn đều có thể phân biệt được, nếu không thì phải tính toán năng lượng thế nào đây?

Vì vậy nàng nhanh chóng đồng ý: “Không phiền gì hết, sau này nếu ngươi thấy loại cỏ cây tươi nào thì có thể hái về, ném vào đây cho ta xem thử.”

Suy nghĩ một chút nàng lại nói thêm: “Đúng rồi, nếu như thứ mà các ngươi hái về có độc hoặc các ngươi không ăn được thì cũng đều có thể cho ta.”

Theo lý thuyết mà nói, nàng hẳn là bách độc bất xâm.

Đối với các loại thực vật, sự khác biệt chính là mức năng lượng khác nhau.

Nếu như đó là cỏ dại mà khắp nơi đều có thể thấy được, có lẽ cũng không có chút năng lượng nào.

Nhưng cho dù không có năng lượng thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc nàng xem thông tin về loại thực vật, chuyện này cũng giúp ích rất nhiều cho mấy người Thu Nương.

Thu Nương nhỏ giọng đáp một câu vâng, trong lòng lại rất xúc động.

Từ khi nàng ấy lên núi vẫn luôn nghe mấy người Tảo Nhi nói Phương Tiên Nhi là tinh quái lương thiện đến cỡ nào. Những ngày nay càng tiếp xúc nhiều, nàng ấy càng thêm khắc sâu về điều này.

Phương Tiên Nhi gần như hoàn toàn không từ chối những yêu cầu hợp lý mà bọn họ đề cập, lại luôn hy vọng bọn họ được tốt hơn.

Đương nhiên, với những yêu cầu vừa nghe là thấy quá đáng thì bọn họ sẽ không nói ra để làm phiền Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân thấy nàng ấy ngây ngốc đứng hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích liền nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ngươi muốn ta giúp ngươi xem thử loại trái cây mà ngươi cầm trong tay đúng không?”

“A, vâng.”

Thu Nương giật mình, lắc đầu, nhanh chóng đi lên phía trước, làm theo chỉ dẫn của Phương Tiên Nhi nhét quả màu cam kia vào hộc đựng tiền.

Thịnh Quân đợi một lúc, hệ thống đã quét ra được kết quả.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 77: Chương 77



Thịnh Quân nhanh chóng nói kết quả cho Thu Nương: "Trái cây này tên là Thứ Thiên Gia, vị đắng, hơi độc, cũng không dễ ăn."

Sau đó lại tra chút tư liệu tương quan, mang tin tức chi tiết của Thứ Thiên Gia này đều nói với nàng ấy:

"Tuy không thể ăn, nhưng nó cũng là một loại dược liệu không tệ, các ngươi giữ lại không có hại. Ví dụ như trái của nó, ít nhiều có thể dùng giảm đau giải nhiệt, giảm đau đầu và đau răng cũng không tệ. Nếu thoa ngoài da, còn có thể trị bệnh ngoài da."

"Đúng rồi, không chỉ có trái, toàn bộ thân cây đều rất hữu dụng. Nếu như các ngươi vừa vặn hái lá cây trở về, lấy nước lá còn có thể dùng để chống nôn..."

Năng lượng mà thứ này mang đến không nhiều, khoảng chừng 0,2 điểm, vẫn nên để cho đám người Thu Nương giữ lại dùng như thuốc thì hơn.

Thịnh Quân nói hết, Thu Nương mở to hai mắt cẩn thận lắng nghe, cảm giác mỗi câu nói đều rất mới mẻ.

Nàng ấy không nghĩ tới mình mới bái Triệu lang trung làm thầy, phần thường thức y dược đầu tiên học được lại là Phương Tiên Nhi dạy.

Thu Nương lập tức quỳ xuống, lại thành kính dập đầu mấy cái.

Ngày sau nếu thường xuyên đến cầu Phương Tiên Nhi phân biệt cỏ cây, tăng thêm rất nhiều kiến thức, vậy nàng ấy và Phương Tiên Nhi trên thực chất là sư đồ, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là, nàng ấy dám mặt dày bái Triệu lang trung làm sư phụ.

Lại không dám mơ mộng hão huyền có thể trở thành đồ đệ của Phương Tiên Nhi.

Có thể nghe được nó vô tư truyền thụ những kiến thức này, cũng đã là chuyện may mắn cực lớn.

Lúc này không biết biểu đạt cảm kích như thế nào, chỉ có thể dập đầu tỏ tâm ý nhiều hơn. Ngày sau hái nhiều chút trái cây hơn để nó khôi phục pháp lực.

Tống Hàm Thanh ở bên cạnh thấy Thu Nương quỳ, do dự một lát cũng hành lễ theo, sau đó nửa quỳ xuống.

Mặc dù không phải hắn đến hỏi thăm, nhưng những lời Phương Tiên Nhi nói kia, với hắn cũng rất có thu hoạch.

Không có đạo lý đứng ở một bên.

Hai người đồng loạt quỳ xuống đất, cũng không dám lộn xộn.

Lại không biết Thịnh Quân bên này đã tắt tư liệu thực vật, bắt đầu cân nhắc vấn đề mới.

Vừa rồi nếu nói đến Thứ Thiên Gia có thể giảm bớt đau răng, nàng liền phát triển suy nghĩ theo điểm ấy, bỗng nhiên nghĩ đến, mặc kệ ở cổ đại hay hiện đại, vấn đề sức khỏe răng miệng đều rất đáng chú ý.

Nhất là ở triều đại như vậy, kỹ thuật trị liệu răng miệng tương đối lạc hậu, chuyện bảo vệ bộ răng nguyên sinh có thể nói là tương đối quan trọng.

Không thấy trong lịch sử có bao nhiêu danh nhân đều đau đầu vì đau răng, trằn trọc, ban đêm cũng ngủ không yên, sau đó chịu đựng sâu răng, giận dữ làm một xấp thi từ văn chương trút giận sao?

Nếu ai bị sâu răng, nhiều nhất chính là đục phần sâu đi để giảm đau nhức, cho dù có bác sĩ biết trám răng, cũng rất hiếm có, mà tính an toàn căn bản không thể bảo đảm.

Đương nhiên, răng sâu đến trình độ nhất định cũng có thể nhổ, nhưng nhổ răng cũng không phải là phương pháp trị bệnh răng miệng tối ưu nhất, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.

Ví dụ như lây nhiễm chính là một vấn đề lớn.

Giống như trước đây, mấy người Tảo Nhi không ăn được thứ gì tốt thì thôi.

Trước mắt đã có mì ăn liền và cháo ăn liền, còn có hoa quả đóng hộp, vấn đề răng miệng phải chú ý nhiều hơn!

Nghĩ tới đây, nàng lại tra chút tư liệu, dặn dò Thu Nương: "Các ngươi mỗi ngày sau khi ăn xong, nhớ dùng nước sạch súc miệng."

Chỉ súc miệng còn chưa đủ, Thịnh Quân lại nói đơn giản cách làm bàn chải đánh răng.

Cơ bản nhất chính là cành Dương Liễu, nếu điều kiện tốt chút, có thể dùng xương đục lỗ, khâu lông động v*t c*ng rắn vào trong lỗ đã đục.

Về phần kem đánh răng, muối đối với các cổ nhân mà nói, trước mắt vẫn là vật phẩm khan hiếm, đoán chừng tạm thời không dùng được.

Nhưng trước tiên có thể dùng bột than tre, bạc hà, cây kim ngân các thứ trộn lại như một phiên bản kem đánh răng đơn giản.

"Như vậy có thể phòng ngừa một số bệnh về răng." Thịnh Quân nói như thế.

Nghe thấy hai chữ bệnh răng, ánh mắt Thu Nương d.a.o động một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể nhịn không được run rẩy.

Lúc trước khi nàng ấy ở Trương phủ, đầu bếp trong phủ kia bị bệnh về răng, mỗi ngày đều ôm mặt kêu to ai da, còn thường xuyên hít hà.

Chỉ nghe động tĩnh kia, lại nhìn biểu tình đau đến vặn vẹo của hắn, đều dọa người vô cùng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 78: Chương 78



Phải biết rằng, nghề đầu bếp này, đều là người tiếp xúc với đồ ăn, nhìn thấy chất béo đầy đủ, mặc kệ người khác thế nào, trên người bọn họ luôn có thể có chút thịt.

Nhưng sau khi đầu bếp Trương phủ bị bệnh về răng, cứ thế ăn không vô bao nhiêu, cả người gầy gò.

Có khi tay đang cầm muôi, răng bỗng nhiên đau lên, tay nghề đều sẽ bị ảnh hưởng.

Bởi vì như vậy, trong phủ luôn có người nói thầm, vị trí đầu bếp này chắc chắn không làm được bao lâu.

Mối quan hệ ở bếp sau vì vậy mà trở nên kỳ lạ, có không ít người luồn cúi nhằm để thay thế hắn, thường làm chút động tác nhỏ, tóm lại là rất không yên ổn.

Có thể thấy được cái bệnh về răng này, không chỉ có khiến người ta chịu khổ, còn cực kỳ chậm trễ công việc.

Phương Tiên Nhi nhắc nhở các nàng, cũng lần nữa làm cho nàng ấy nhận thức được tầm quan trọng của răng lợi.

Thu Nương lập tức nghiêm túc nói: "Phương Tiên Nhi, ta hiểu rồi, đợi trở về sẽ nói với mọi người, mỗi ngày sau khi ăn xong nhất định phải súc miệng. Sau này tìm chút cành dương liễu các loại, làm bàn chải đánh răng, còn có cao dược dùng làm sạch răng."

Thịnh Quân nghĩ nghĩ, lại bổ sung cho nàng ấy các đặc điểm của bạc hà và các loại thực vật khác, thuận tiện cho nàng ấy lúc ra ngoài lưu ý.

Đương nhiên, chỉ dùng ngôn ngữ miêu tả, đối với việc tìm thực vật này mà nói, vẫn là rất không dễ tưởng tượng được.

Nhưng Thu Nương cũng đã nói, ngày sau sẽ thường xuyên mang hoa cỏ về, chắc chắn sẽ gặp được một ít.

Chuyện phân biệt trái cây nói hòm hòm rồi.

Thu Nương ngượng ngùng nói liên miên với Phương Tiên Nhi, nàng ấy muốn bắt đầu học y.

Thịnh Quân nghe xong cảm thấy không tệ.

Chờ Thu Nương học xong chẩn bệnh, mình ở đây lại có tư liệu, nói không chừng có thể cung cấp một ít mạch suy nghĩ về phương án trị liệu, nói với nàng ấy chút ít phương thuốc Đông y giữ lại đến hiện đại còn tiếp tục sử dụng, vân vân.

Nói xong những lời này, chuyện hôm nay cơ bản đã xong.

Thu Nương không ở lâu nữa, quay đầu đi tìm Triệu lang trung bọn họ nói chuyện súc miệng, cùng với hiệu dụng của Thứ Thiên Gia.

Biết được đây là một loại dược liệu, còn có thể giảm đau, tất cả mọi người rất vui.

Triệu lang trung cũng yên lòng.

Phương Tiên Nhi chịu giúp đỡ, vừa vặn có thể bù đắp cho việc ông ấy không thấy rõ, không nhận biết được rõ đầy đủ thảo dược, thật sự là một tin tức tốt.

Nhưng mà, mọi người cũng có nhận thức sâu sắc hơn về học thức uyên bác của Phương Tiên Nhi.

Mỗi khi bọn họ cho rằng đã hiểu rõ Phương Tiên Nhi thì nó lại luôn có thể hiện ra một mặt càng thêm sâu không lường được.

Chuyện nó biết, vĩnh viễn nhiều hơn so với mọi người tưởng tượng.

Chờ tụ lại một chỗ nói xong lời cần nói, mọi người cũng tản ra, đi làm chuyện của mình.

Hôm nay là một ngày phong phú.

Tìm dược liệu, làm đồ vật, chữ cũng học, chuyện cũng nghe.

Thấy bầu trời càng ngày càng dày mây đen, sợ là trời sắp mưa.

Tảo Nhi liền đem gỗ dùng để làm đồ vật, khiêng vào rất nhiều vào trong động, còn đem đá mà Hà Hoa các nàng đã đục qua, chuyển hết vào trong.

Còn gọi Hạnh Nhi các nàng đi ra ngoài nhặt non nửa giỏ đất mịn, đổ vào trên mặt đất trong động, dùng nhánh cây quơ đi cũng có thể viết chữ.

Nói như vậy, cho dù mưa mấy ngày, các nàng nằm ở trong động cũng không chậm trễ công việc.

Tất cả đã được chuẩn bị chu toàn.

Chờ đến đêm, mưa rốt cuộc cũng rơi xuống.

Động tĩnh ban đầu còn nhỏ, đến sau đó có thể nghe thấy tiếng mưa rơi mạnh xuống đất.

Cùng với tiếng mưa rơi, đóng cửa lại, trong động đốt đống lửa, một đám người chia nhau ra ngồi, bận rộn làm việc của mình.

Bọn nhỏ đọc sách, khuôn mặt đau khổ bởi vì các người lớn biểu dương mà nở hoa, lại ở lúc mọi người khiêm tốn thỉnh giáo, nở rộ càng diễm lệ.

Cũng không làm việc quá lâu, đoàn người tắt lửa nằm xuống, tiếp tục nghe Tống Hàm Thanh kể chuyện.

Chờ nói xong, tất cả mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Tống Hàm Thanh cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn nhất thời cảm thấy, thế gian rốt cuộc tìm không ra cái thứ hai, không khí học tập sôi nổi như vậy, mỗi người đều tràn đầy sức sống.

Trận mưa này rơi rồi lại ngừng, kéo dài ba ngày.

Trong lúc đó, Đại Ngưu làm ra ba cây cung gỗ, còn tước một ít cung tên dự phòng.

Mấy người Tảo Nhi cũng đục xong cối xay đá.

Còn có đồ gỗ dùng để ép dầu kia, cũng làm xong bộ phận đồ gỗ giản dị, qua mấy ngày nữa, làm toàn bộ linh kiện, là có thể lắp ráp đại khái rồi.

Còn có đọc sách biết chữ cũng không bỏ sót.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 79: Chương 79



Mắt thấy ngày này, mưa đã tạnh, không trung có thêm không ít mây trắng.

Một đám người liền hoạt động, đem đá mài để ở ngoài động, lau chùi sạch sẽ một phen, mài mấy thứ dược liệu thử tay.

Vận hành có chỗ nào không thuận lợi, gọi Tảo Nhi lay hoay nửa ngày, cũng điều chỉnh xong.

"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng làm ra được cối đá rồi, chờ đến khi tìm được thạch cao, chúng ta có thể bắt tay vào làm đậu hũ rồi!" Tảo Nhi lau mặt, cười tủm tỉm nói.

"Tảo Nhi tỷ thật là lợi hại!" Bọn nhỏ cổ vũ kêu lên.

Hà Hoa cũng không nhịn được cười: "Còn không phải sao? Tảo Nhi tỷ các ngươi ấy à, hiện tại chính là người tài ba duy nhất trong núi này của chúng ta đấy, không có ai cũng không thể không có nàng!"

"Sao có thể chứ, Hà Hoa thẩm thẩm của ta!"

Tảo Nhi cọ đến bên cạnh nàng ấy, thân mật ôm cánh tay nàng ấy nói:

"Nếu không phải có người tài giỏi như các thẩm giúp đỡ, đục đá ra hình ra dạng thì ta lấy đâu ra thời gian rảnh đi làm những thứ kia?"

"Hơn nữa, sau đó phải dùng để mài làm đậu phụ gì đó, ta nghe xong đầu óc cũng choáng váng, thật sự là một chút cũng không làm được. Nếu muốn suy nghĩ món ăn mới, ta còn phải dựa vào đôi tay khéo léo này của thẩm!"

Hà Hoa cười ha ha, quay đầu nói với những người khác: "Mọi người mau nhìn xem miệng lưỡi ngọt ngào của nha đầu này đi, thật đúng là lọ Hoàng Đào sống của Phương Tiên Nhi!"

Mọi người đồng loạt nở nụ cười.

Làm ra cối đá, lại đi tìm Phương Tiên Nhi bảy tỏ công lao, cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm sự của mọi người.

Về phần làm đậu hũ, việc này không gấp được, còn phải xem khi nào các nàng có thể tìm được thạch cao.

Trước đó, cối xay nhỏ dùng để mài chút đồ khác cũng thuận tiện.

Lại qua một ngày, trời hoàn toàn chuyển sáng, mặt đất cũng khô ráo.

Đội ngũ tìm kiếm thức ăn của mấy người Tảo Nhi rốt cục một lần nữa rời núi, có thêm mấy cây cung trang bị.

Lúc này vẫn không thể tìm được thạch cao, nhưng tìm được cỏ cây mới.

Một là loại quả nhỏ màu tím đen, mọc thành từng đám, không biết có thể ăn được hay không.

Còn có một loại cỏ dại dây leo.

Hái nó trở về, là bởi vì nó cũng kết ra loại quả kỳ quái, toàn thân dài nhỏ, phần đuôi nhọn, vỏ ngoài mùa xanh thiên về màu nâu.

Thu Nương còn hái vài cọng cỏ dại rất phổ biến trên núi.

Những cây cỏ này nhìn không phải hàng hiếm, cũng không hái nhiều, chỉ để cho Phương Tiên Nhi dạy nàng ấy nhận biết là được.

Chờ trở lại trong động, Thu Nương liền không kịp chờ đợi bắt Tống Hàm Thanh cùng nhau đến trước mặt Phương Tiên Nhi, đem cỏ cây hôm nay có được cho nó xem.

Đầu tiên là ném quả nhỏ màu đen to bằng hạt đậu vào.

Thịnh Quân nhanh chóng nhận được tin tức:

"Á, đây là quả Long Quỳ, vị chua chua ngọt ngọt, có thể ăn một chút xíu, nhưng tuyệt đối không thể ăn nhiều. Bởi vì trong đó có một loại thành phần, ăn nhiều có thể sẽ xảy ra vấn đề."

"Nhưng lá non của nó có thể hái về làm đồ ăn."

Không chỉ có quả và lá cây có thể ăn, nó cũng là một loại dược thảo rất hữu dụng, nông thôn hiện đại có nhiều chỗ gọi nó là "cỏ trị ngứa".

Lại nói tiếp, ở trong núi này có cỏ không thể làm thuốc sao?

Nhiều ngày trôi qua như vậy, có thể coi như tìm được một loại quả có thể ăn, tuy rằng không thể ăn nhiều, nhưng Thu Nương vẫn rất vui vẻ.

Nàng ấy nghiêm túc ghi nhớ lời của Phương Tiên Nhi.

Loại chuyện này cũng không thể lười biếng, nếu nàng ấy quên, cũng không mặt mũi nào cầu Phương Tiên Nhi nói lần thứ hai.

Nhớ kỹ thông tin về Long Quỳ rồi, nàng ấy lại nhét loại cây cỏ dây leo kia vào hộc bỏ tiền.

Thịnh Quân cảm thấy mới mẻ nhìn gốc cây này.

Thứ này giống như là hợp thể giữa quả ớt nhọn và đậu giác, nhưng nhỏ hơn một chút.

Hệ thống quét qua, thì ra gọi là dây tơ ngỗng.

Còn có một tục danh không xuôi tai, gọi là "Ngưu bì tiêu".

"Nếu như non hơn một chút, quả này có thể ăn, nhưng bây giờ đã hơi già rồi, vẫn là đừng ăn thì tốt hơn." Thịnh Quân nói.

Thu Nương lộ ra thần sắc tiếc hận.

Thịnh Quân lại nói: "Nhưng mà, ngươi có thể hái lá cây xuống thử xem"

Thu Nương nghe lời làm theo, sau đó liền phát hiện chỗ lá cây bị hái xuống kia tuôn ra rất nhiều chất lỏng trắng noãn.
 
Back
Top Bottom