Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 60: Chương 60



Nghe Tống Hàm Thanh thuật lại xong, Tảo Nhi vô cùng kích động, Phương Tiên Nhi quả không hổ là thần tiên, hiểu được rất nhiều thứ!

Không thấy tú tài công kia nghe đến choáng váng sao?

Hơn nữa ngài ấy thật sự quá chu đáo, quá biết cách suy nghĩ cho bọn họ.

Không chỉ nói phương pháp ép dầu cho bọn họ mà còn giúp bọn họ phân tích tính khả thi, còn có thể lo lắng thân thể bọn họ quá mệt mỏi, không thể chịu đựng được.

Nhưng mà, dù sao thì Tảo Nhi cũng xuất thân là thợ mộc.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói không dễ làm nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy rất hứng thú với loại dụng cụ dùng để ép dầu này.

Nàng ấy định nghiên cứu tìm hiểu thứ này trước, cho dù không ép ra được dầu thì cũng chẳng có hại gì.

Lỡ như sau này bọn họ có điều kiện ép ra được thì sao?

Về phần chuyện cối đá, quả thực nó có thể đưa vào kế hoạch công việc.

Nàng ấy biết cấu tạo của cối đá nhưng cần phải tốn rất nhiều công sức mới đục đá được.

Để quay về rồi lại gọi đám người Đại Ngưu cùng nhau tới hỗ trợ, tranh thủ làm ra một cái cối đá nhỏ để dùng trước, hẳn là không có vấn đề gì.

Về phần đậu phụ thì triều đại này đã có rồi, Tảo Nhi cũng đã gặp.

Vốn dĩ trước đây trong huyện thành có một cửa hàng đậu phụ làm cái này, nhưng nàng ấy chưa từng nghe nói đến đậu bì và giá đỗ.

Những thứ như đậu phụ này đều là tay nghề gia truyền của người khác, không thể nào truyền ra ngoài. Những người như bọn họ hoàn toàn không có cách nào biết được công thức cụ thể.

Nhưng nhìn giọng điệu của Phương Tiên Nhi, chỉ cần có cối xay đá thì sẽ nói cho bọn họ cách làm đậu phụ.

Nếu như có tay nghề này, bọn họ không chỉ có thể làm thêm chút ít đồ ăn mà sau này rời núi cũng có rất nhiều phương pháp mưu sinh kiếm tiền.

Ôi, Phương Tiên Nhi thật giỏi, giỏi đến mức người ta cũng không biết nên nói như thế nào!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tảo Nhi lại bắt đầu ảo não chuyện bọn họ không có học thức.

Nếu có thể sớm nghe được chỉ thị của Phương Tiên Nhi thì tốt biết bao!

Trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ, Tảo Nhi vỗ n.g.ự.c hào khí vạn trượng cam đoan:

“Phương Tiên Nhi, ngài cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài đâu!”

Chờ quay về rồi nàng ấy sẽ nghĩ cách để lấy được thạch cao và nước chát gì đó về làm đậu phụ và đậu bì đặc biệt!

Sắc mặt Thịnh Quân ngơ ngác, bị dáng vẻ kiên định hiện rõ trên mặt nàng ấy làm cho choáng váng.

Chờ chút, nàng vừa có kỳ vọng gì đối với Tảo Nhi sao?

Tảo Nhi không biết nàng đang kinh ngạc, chợt nghĩ đến cái gì, thật cẩn thận hỏi:

“Đúng rồi, Phương Tiên Nhi, bây giờ rốt cuộc chúng ta cũng có thể hiểu được lời của ngài, nhân đây cũng có thể hỏi ngài luôn…Có phải ngài bị mấy thần tiên xấu nhốt lại nên mới không thoát ra được không? Liệu chúng ta có thể giúp ngài thoát ra được không? Làm sao mới có thể giúp ngài ra ngoài được?”

Tuy trong miệng gọi là Phương Tiên Nhi nhưng cho tới nay, mấy người Tảo Nhi đều căn cứ theo câu chuyện mà Lưu Nhị Sơn đã kể, tự động bổ não Phương Tiên Nhi thành một tinh quái bị mắc kẹt trong ngọn núi này.

Nếu không phải như vậy, đoán chừng cũng không tới phiên bọn họ làm quen được với Phương Tiên Nhi.

Cũng vì vậy, trước đó khi nhìn thấy con sóc, mấy tiểu hài tử mới tưởng rằng đó là chân thân của Phương Tiên Nhi đi ra ngoài.

Phương Tiên Nhi vẫn bị nhốt ở đây, không thể đi đâu được, nhất định sẽ rất khó chịu. Ngài ấy đã giúp bọn họ nhiều lần như vậy, nếu như bọn họ cũng có thể giúp ngài ấy lấy lại tự do thì tốt biết mấy.

Tuy rằng bọn họ chỉ là nhục thể phàm thai, những chuyện có thể làm được không nhiều lắm, nhưng lỡ như có thể thì sao?

Thịnh Quân trầm mặc.

Hiện tại nàng không bị nhốt trong máy bán hàng tự động mà đã biến thành máy bán hàng tự động, chỉ dựa vào ngoại lực chắc chắn không thể thoát khỏi máy trong hình dạng con người.

Một khi đã chấp nhận thiết lập này, nàng sẽ không nghĩ tới chuyện khác nữa, chỉ đặt mục tiêu ở việc tích lũy năng lượng để trở về nhà.

Huống hồ ở thời cổ đại này, cho dù có thể có được cơ thể người thì nàng cũng không thực sự muốn lắm. Cứ coi như nàng đang có tâm thái đà điểu, đang trốn tránh khó khăn đi.

Nếu không thì nói trong các việc ăn uống đại tiện tắm rửa và băng vệ sinh, có cái nào mà không lo lắng đến nát lòng?

Vì thế nàng nói: “Chỉ bằng các ngươi không có cách nào giúp ta được.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 61: Chương 61



Nghĩ đến hệ thống của mình có thể được thăng cấp trở thành siêu thị khi có đủ năng lượng trong tương lai, Thịnh Quân liền tiêm phòng cho đám người Tảo Nhi, lại hoàn thiện các thiết lập của mình một chút.

“Những thứ các ngươi nhìn thấy trước mắt cũng không phải là bản thể của ta, cũng không phải lồng giam nhốt ta, miễn cưỡng có thể gọi là vật dẫn pháp lực của ta. Ta có thể dùng nó để tiếp nhận đồ vật, khôi phục năng lượng rồi nạp lại cho bản thể. Cũng có thể dùng nó mang đến cho các ngươi một ít phản hồi.”

“Cho nên cũng không có chuyện thả ta ra ngoài được.”

Tảo Nhi nghe vậy hiểu cái được cái không, lại nghĩ tới chuyện xưa mà Lưu Nhị Sơn đã kể, có lẽ bản thể của Phương Tiên Nhi đã bị chôn vùi ở dưới lòng đất?

Nghe thấy không thể thả Phương Tiên Nhi ra, Tảo Nhi vẫn chưa hết hy vọng, lại hỏi: “Thật sự không có cách nào sao? Cho dù rất khó, rất tốn công tốn sức cũng không sao cả.”

Chỉ cần có biện pháp, có hi vọng, cho dù là muốn đào rỗng ngọn núi này chuyển tới nơi khác, bọn họ cũng sẽ làm chậm rãi từ thế hệ này sang thế hệ khác, một ngày nào đó cũng có thể dọn xong.

Dù sao thì mệnh số của bọn họ cũng có hạn, nhưng Phương Tiên Nhi thì khác, có lẽ ngài ấy có tuổi thọ vĩnh cửu như trời.

Cũng sẽ chờ được.

Thấy giọng điệu của nàng ấy thành khẩn như vậy, Thịnh Quân suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy việc này đã đi lệch hướng rồi.

Nàng là một máy bán hàng tự động, cần dựa vào bán hàng để tích góp điểm năng lượng để trở về nhà, mà mấy người Tảo Nhi đến mua đồ, hoặc dùng tiền bạc hoặc dùng các sản phẩm địa phương, trên bản chất chính là đang giúp nàng trở về nhà.

Trở về nhà chính là mục tiêu cuối cùng của nàng, cũng tương đương với việc nàng được thả ra, điều này trùng hợp với mong đợi của Tảo Nhi!

Sau khi nghĩ thông suốt, Thịnh Quân lại bịa ra một cách nói làm người ta tin phục:

“Tiền bạc cùng các loại cỏ cây rau quả có giá trị đều có thể giúp ta khôi phục pháp lực. Nếu các ngươi thực sự muốn làm thì bình thường cứ tìm thêm nhiều đồ vật đưa tới đây. Để đáp lễ với sự giúp đỡ của các ngươi, ta cũng sẽ căn cứ vào mức độ khôi phục pháp lực để cho các ngươi một ít đồ vật”.

“Trừ cái đó ra, ngày thường, thỉnh thoảng ta cũng sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít tri thức.”

Bởi vì vẫn còn duy trì thiết lập hình tượng của Phương Tiên Nhi, nàng cũng không tiện nói thấu bản chất của giao dịch.

Bởi vậy nói theo cách như bây giờ là thích hợp nhất.

Tống Hàm Thanh thuật lại nguyên văn một lần, Tảo Nhi gật đầu thật mạnh: “Ta đã nhớ kỹ rồi, trở về sẽ nói với những người khác!”

Khó trách có lúc Phương Tiên Nhi sẽ tặng bọn họ rất nhiều thứ, có khi sẽ ít hơn một chút, đại khái là mỗi thứ đều có thể giúp ngài ấy khôi phục pháp lực ở mức độ khác nhau.

Tảo Nhi nghiêm túc nói lời từ biệt với Phương Tiên Nhi, không kịp chờ đợi gọi hai người Đại Ngưu trở về.

Lần này, Phương Tiên Nhi đã nói cho bọn họ rất nhiều thứ hữu dụng.

Ví dụ như là biện pháp ép dầu đậu nành cùng với cối đá có thể làm ra đậu phụ, mỗi một chuyện đều khiến trong lòng nàng ấy tràn ngập sức mạnh.

Bọn họ nhất định có thể vượt qua được!

Đúng rồi, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng là Tống tú tài quả thật có thể hiểu được những lời mà Phương Tiên Nhi nói, bọn họ cần phải đọc sách học chữ với hắn, cần phải chính thức thông báo điều này cho mọi người.

Tảo Nhi và Đại Ngưu vội vã muốn đi, Tống Hàm Thanh đương nhiên không có khả năng ở lại một mình.

Đoàn người vội vàng trở lại sơn động.

Bọn Lưu Nhị Sơn đang định nghỉ ngơi, nghe xong lời của Tảo Nhi, tất cả đều bừng tỉnh.

“Ngươi nói cái gì, Hàm tú tài công có thể nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói chuyện?” Lý Phát Tông không dám tin nói.

Vốn ý định ban đầu khi mang Tống Hàm Thanh lên núi là để dạy mấy tiểu hài tử nhận biết chút chữ là được rồi, không ngờ rằng lại có sự phát triển bất ngờ như vậy, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Những người bọn họ, có ai là không muốn nghe hiểu chỉ thị của Phương Tiên Nhi đâu?

Đến khi nghe thấy Phương Tiên Nhi dạy cho bọn họ những thứ kia, từng người trong số họ lại càng thêm kích động.

Tảo Nhi còn âm thầm nói với Lưu Nhị Sơn những suy đoán liên quan tới đọc sách của mình.

Lưu Nhị Sơn gật đầu, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Trong đầu hắn đã có tính toán, một lúc sau liền quay sang nói với Tảo Nhi: “Ngươi cứ dẫn người đi làm cối đá đi, nếu cần thêm giúp đỡ thì cứ nói một câu, mọi người sẵn sàng giúp ngươi.”

Suy nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: “Ta chưa bao giờ nghe nói đến nước chát cả, nhưng hình như trước kia đã từng nghe cữu công nhắc đến thạch cao, hình như nó cũng là một loại dược liệu, ngày mai ta sẽ hỏi ông ấy xem làm cách nào mới có thể lấy về một ít.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 62: Chương 62



Chính bọn họ muốn thử làm đậu phụ, Phương Tiên Nhi cũng hy vọng bọn họ làm được nên việc này chắc chắn phải đặt lên vị trí đầu tiên!

Nói đến tình huống xấu nhất, cho dù bọn họ không tìm được nước chát hay thạch cao, không làm được đậu phụ thì bọn họ vẫn có thể dùng cái cối đá nhỏ để mài thảo dược lương thực cũng rất tốt mà.

Tảo Nhi gật đầu:

“Thúc cứ yên tâm, việc này cứ để ta lo. Đúng rồi, còn có loại máy ép dầu mà Phương Tiên Nhi đã nói kia nữa, ta cũng sẽ nghiên cứu kết cấu của nó, trước tiên làm ra một cái mang đến trước mặt Phương Tiên Nhi để ngài ấy xem thử, xem có vấn đề ở đâu rồi sửa lại.”

Nếu làm theo cách nào thì chỉ cần chạy đi chạy lại vài vòng là có thể mò mẫm ra được dụng cụ kia rồi.

Sau khi thương lượng xong những chuyện này, Tảo Nhi còn nói mọi người cố gắng kiếm thêm trái cây và đồ ăn, còn có tiền bạc để trợ giúp Phương Tiên Nhi sớm ngày khôi phục pháp lực.

Lưu Nhị Sơn nói: “Được, vậy chúng ta cố gắng hơn bình thường một chút nữa. Lại nói tiếp, tìm đồ ở trên ngọn núi này cũng hơi khó, không phải ngày đó ngươi nói nhìn thấy một ngọn núi thấp sao, không bằng chúng ta cứ chuẩn bị một chút, hai ngày nữa đi về phía bên kia tìm kiếm xem sao.”

Tảo Nhi nghe vậy, trong lòng lại phác họa phương hướng ngọn núi thấp kia một lần rồi nhanh chóng đáp một tiếng.

Tây Nương cũng đi tới nói: “Cả mấy lá bạc của ta cũng đều không giữ lại, toàn bộ đều dâng lên hết cho Phương Tiên Nhi!”

Lần này không ai có ý kiến nữa, dù sao Phương Tiên Nhi nói rõ nó cần tiền bạc để khôi phục pháp lực, chắc chắn bọn họ phải cố gắng hết sức để làm.

Mọi người thảo luận khí thế ngất trời, khuôn mặt ai nấy cũng đỏ bừng.

Hà Hoa nhịn không được trêu chọc: “Này, Tảo Nhi, lúc này mà ngươi nói mấy chuyện này thì đoán chừng đêm nay không có ai ngủ ngon được đâu!”

Tảo Nhi ngượng ngùng le lưỡi.

Hehe, nàng ấy vừa hưng phấn lên cũng không nghĩ nhiều như vậy, nào còn có thể nghĩ đến chuyện này đâu?

Sau khi nói chuyện đại khái, cả đám người cũng không có ý định đi ngủ, dứt khoát kéo nhau cầm lá bạc chạy tới chỗ Phương Tiên Nhi một chuyến.

Một mặt là muốn xem bản lĩnh của thư sinh, còn có chính là hỏi xem loại nước chát mà Phương Tiên Nhi nói rốt cuộc là cái gì, nếu không tìm được thạch cao thì cũng có thể lấy ra để dự bị.

Khi đến trước mặt Thịnh Quân, theo thường lệ, trước tiên phải thành kính bái lạy một cái, lễ nên có tuyệt đối không thể thiếu.

Sau đó chính là để Tây Nương dâng lên lá bạc, trợ lực cho Phương Tiên Nhi.

Vốn dĩ nàng ấy có tám mảnh, lần trước ném vào một mảnh, lúc này trong tay còn lại bảy mảnh, toàn bộ ném hết vào.

Thịnh Quân không ngờ lần này bọn họ đến không nói thêm một lời dư thừa nào, chỉ đơn giản ném hết tiền vào.

Sau khi ném một mảnh vào, nàng liền liền thấy thanh năng lượng của mình nhanh chóng đột phá 800, điều đó có nghĩa là nàng lại có thể mở khóa thêm các sản phẩm mới.

Giá trị giới hạn mới cũng được hiển thị, cần 1500 điểm. Đến khi ném hết toàn bộ lá bạc vào, ước chừng còn có thể lại tăng thêm một cấp nữa.

Sau khi đạt tiêu chuẩn 800 điểm năng lượng, hai vị trí bán hàng mới được mở ra nhưng chỉ mở khóa được một sản phẩm mới, đó là cháo ăn liền.

Cháo ăn liền được làm bằng công nghệ đông khô, là một khối cháo hình vuông có kích thước bằng bàn tay. Sau khi ngâm trong nước sẽ nở ra đại khái bằng một bát vừa. Mỗi phần còn kèm theo một gói bột yến mạch nhỏ.

Đặc tính của nó có phần giống với mì ăn liền, cũng là sản phẩm ăn liền có thể dùng thay bữa ăn chính.

Mặc dù chỉ có một loại này nhưng trước mắt có thể bày ra hai loại hương vị: cháo sườn heo nấm và cháo thịt nạc trứng gà.

Thịnh Quân còn chưa kịp bày cháo lên kệ.

Tây Nương liền nhét số lá bạc còn lại vào hộc đựng tiền, trực tiếp đẩy giá trị năng lượng lên tới 2217 điểm.

Giá trị năng lượng cần thiết để đột phá cấp độ tiếp theo cũng biến thành 3000 điểm.

Lần này lại mở ra một vị trí bán hàng mới.

Thịnh Quân phát hiện, sau hai lần thăng cấp này, số lượng sản phẩm được mở khóa dường như đã giảm đi.

Trước đó đều là thăng một cấp có thể mở khóa hai loại sản phẩm, lần này thăng một cấp chỉ có thể mở khóa được một thứ.

Chẳng lẽ nói chức năng mở khóa hàng hóa này cũng có thời gian giảm giá đặc biệt cho người mới sao?

Sản phẩm mới được mở khóa lần này là đào vàng đóng hộp.

Kích thước của hộp này không lớn, chỉ to bằng khoảng hai bàn tay ốp lại. Thân hộp cao khoảng một gang, mỗi hộp có khoảng mười quả đào vàng, kích thước không hề nhỏ.

Hiện tại, trong số các mặt hàng có thể được bày bán trên máy bán hàng, ngoại trừ nước điện giải ra thì còn lại đều là các thực phẩm khô.

Vì vậy, quả đào vàng đóng hộp ngọt ngào tươi mới này đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Thịnh Quân.

Nàng đặt ba món đồ lên kệ trước.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 63: Chương 63



Cháo ăn liền có giá ngang với mì ăn liền, bán với giá 3 tệ, đào đóng hộp có giá 10 tệ.

Thao tác xong, nàng liền nóng lòng lấy ra một hộp để dùng thử.

Có lẽ là để tiện cho nàng nhấm nháp, trong hộp này lại thực sự đi kèm với một cái muỗng nhựa nhỏ, nắp cũng có thể dễ dàng mở ra mà không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ nào.

Ở khía cạnh kỳ lạ này, hệ thống luôn được thiết kế rất chu đáo.

Thịnh Quân vui vẻ dùng thìa múc một miếng đào vàng đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước ngọt đậm đà tràn ra giữa răng và môi.

Ôi, cảm giác này quả thực hạnh phúc đến mức khiến người ta lệ rơi đầy mặt!

Thật ra trước kia nàng có hơi kén ăn, có rất nhiều thứ không thích ăn, cũng không tính là người thích ăn trái cây.

Nhưng từ khi đến đây, hễ là đồ ăn có thể nhớ lại đều giống như được phủ thêm một tầng bộ lọc.

Những thứ nàng thích thì lại càng thích hơn, những thứ không thích cũng bắt đầu trở nên thuận mắt, tất cả đều khiến nàng đặc biệt nhớ nhung.

Nói về trái cây đi.

Trước đó mấy người Tảo Nhi đưa một ít lê lông và quả táo tới, vừa ném vào đã bị hệ thống lấy đi. Nàng chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, ý nghĩ muốn ăn một miếng trái cây cứ dần dần bị mai một.

Hiện tại rốt cục đã có cơ hội ăn no sướng miệng rồi!

Thịnh Quân hạnh phúc ăn đào vàng đóng hộp.

Mà trước máy bán hàng tự động, ánh mắt của các cổ nhân đều tập trung vào ba cái nút bấm mới xuất hiện và những thứ mới có bên trong.

Bây giờ đã có thể giao tiếp được, Tảo Nhi liền bảo Tống Hàm Thanh hỗ trợ, hỏi ra vấn đề mà mình đã thắc mắc trong lòng bấy lâu:

“Phương Tiên Nhi, mỗi lần có thêm một chùm sáng tức là có liên quan đến việc pháp lực của ngài khôi phục sao?”

Thịnh Quân nhai đào vàng, mơ hồ đáp lại.

Tảo Nhi nghe xong có chút hưng phấn.

Xem ra những lá bạc vừa rồi đã giúp Phương Tiên Nhi tăng không ít pháp lực, thật tốt!

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là lần này bọn họ lại nhận được rất nhiều quà tặng.

Người trong thôn đều nghĩ đến điểm này, lực chú ý lại nhanh chóng chuyển sang những thứ mới mà Phương Tiên Nhi sẽ tặng cho bọn họ.

Bởi vì lá bạc là của Tây Nương nên nàng ấy bước tới nhấn vào điểm sáng.

Tây Nương chậm rãi bước lên phía trước, đây là lần thứ hai nàng ấy làm chuyện thế này nên trong lòng đã biết phải làm thế nào, dáng vẻ bình tĩnh, động tác cũng thuần thục hơn rất nhiều.

Trước đó mọi người đã tích trữ không ít lương khô, lần này cũng không cần phải khẩn cấp tích trữ lương thực nên quyết định thỏa mãn trí tò mò của mọi người trước, tìm hiểu chùm sáng mới là gì.

Tây Nương lấy lại bình tĩnh, dùng ngón trỏ khẽ chạm, chợt nghe có thứ gì đó rơi xuống.

Lần này âm thanh rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng gói mì ăn liền rơi xuống.

Nếu không phải mọi người theo bản năng nín thở thì rất có thể sẽ bỏ qua nó.

Tây Nương rất kiên nhẫn, cũng không vội vàng lấy đồ.

Lại chạm vào hai chùm ánh sáng còn lại, nghe được hai tiếng vang một nhẹ một nặng, mới cúi người xuống thò tay vào trong hộc để lấy đồ.

Trước tiên, nàng ấy lấy ra hai cái túi giấy lớn chừng bàn tay.

Nàng ấy không mở ra nhìn kỹ mà đưa lại cho Tảo Nhi ở cách đó không xa.

Sau đó lại từ trong máy bán hàng lôi ra một cái bình gốm tinh xảo màu đất.

Cái bình gốm này trên rộng dưới hẹp, thân phình lên và cong, có thể vừa khít giữa hai bàn tay, cầm trên tay ước lượng thấy cũng khá nặng.

Miệng bình dường như được bịt kín bằng giấy dầu và đất sét.

Hình thức bên ngoài khác với mẫu mà Thịnh Quân lấy được, cũng không kèm theo cái muỗng nhỏ.

Tây Nương nhìn chiếc bình gốm, thầm nghĩ ngoại trừ để ăn ra thì lại có thêm một dụng cụ dùng rất tốt nữa rồi.

Cái bình gốm này so với cái hộp gỗ đựng lương khô trước đó thì càng thích hợp để đựng thức ăn hơn.

Nàng ấy cẩn thận cầm bình trong tay, lắc nhẹ hai cái, phát hiện bên trong hình như có tiếng nước chuyển động, lắc lắc lại có cảm giác có thêm gì đó.

Cái bình này được bịt kín bằng đất sét, có muốn mở ra bây giờ không?” Tây Nương ngập ngừng hỏi.

Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoan hẵng mở, nhìn xem cái trong tay ta trước đã.”

Nói xong, nàng ấy liền mở túi giấy trong tay ra, lộ ra hai miếng cháo hình vuông.

Một đám người vây quanh, nhìn chằm chằm miếng cháo màu nâu kia.

Nhìn được một lúc, Đại Ngưu đoán: “Chẳng lẽ là một loại bánh ngọt mới à?”

Nhìn từ bên ngoài thì nó có phần giống với lương khô.

Chỉ là nó lớn hơn lương khô rất nhiều, còn rất dày, cảm giác hạt sần sùi ở trên bề mặt cũng rõ ràng hơn một chút.

Tảo Nhi đưa lên chóp mũi ngửi, hơi cau mày nói: “Ta cũng không chắc lắm, không có vị ngọt như lương khô nhưng vẫn có mùi thơm thoang thoảng của ngũ cốc.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 64: Chương 64



Tảo Nhi yêu thích tất cả các loại đồ ăn, phàm là đồ có thể ăn thì nàng ấy đều thấy có mùi thơm cả.

Nàng ấy nhớ tới cái gì đó, liền quay đầu đưa túi giấy đưa cho Tống Hàm Thanh: “Tú tài công, ngươi xem trên này viết cái gì!”

Tống Hàm Thanh nhận lấy: “Cháo ăn liền.”

“Cháo?” Tảo Nhi hoang mang.

Lúc này, Thịnh Quân bỗng nhiên lên tiếng.

Tống Hàm Thanh chăm chú lắng nghe một lúc rồi nói: “Phương Tiên Nhi nói, thứ này là một miếng cháo gạo cô đặc lại, mang về dùng nước nóng ngâm nở ra là có thể ăn được. Nó cũng giống như mì ăn liền, phần này là lượng ăn của một người, cũng có thể cất được thời gian dài như lương khô.”

Tảo Nhi nghe xong lập tức hiểu ra, gói cháo lại.

Làm xong rồi bỗng nhiên ý thức được cái gì, kinh ngạc nói: “Chờ chút, ngươi vừa nói, đây là cháo gạo à?”

Phải biết rằng bọn họ đang sống ở khu vực phía bắc, bình thường phần lớn là trồng kê, ngô, thỉnh thoảng cũng sẽ trồng lúa mạch.

Lúa mạch ít được trồng, sản lượng chỉ ở mức trung bình, sau khi thu hoạch xong chế biến cũng khó khăn. Bình thường vì bớt việc, bọn họ ăn lúa mạch trực tiếp nhưng hương vị chẳng ngon lắm.

Hơn nữa bọn họ còn từng chịu thiệt thòi lớn.

Loại lúa mạch này tương đối làm ảnh hưởng xấu đến đất trồng, một khi đã trồng rồi thì đất như bị hút cạn chất dinh dưỡng, đến năm thứ hai phải dưỡng đất, nếu không thì cây trồng sẽ không phát triển tốt được, uổng công phí sức.

Về phần gạo, đó cũng là một loại lương thực tinh quý hiếm.

Trước đó có thôn khác thử trồng lúa cạn, nghe nói sau khi xử lý và nấu chín thì hương vị rất ngon, vị cũng rất đặc biệt.

Nhưng bọn họ chưa từng được nếm thử.

Sau đó thôn kia cũng không trồng lại nữa.

Bởi vì sản lượng của thứ này khá thấp, chăm sóc rất kỳ công, cho dù tên là lúa cạn thì cũng phải tưới nhiều nước hơn lúa bình thường, công sức bỏ ra nhiều, bởi vậy sau đó không còn bao nhiêu người trồng nữa.

Nói tóm lại, trước kia được ăn mì ăn liền và lương khô làm từ lúa mạch là đã hạnh phúc lắm rồi.

Thế mà bây giờ lại còn có thể ăn cháo gạo nữa?

Nàng ấy quả thực sắp bị cái bánh may mắn thật lớn này đập cho bất tỉnh!

Đang choáng váng, Phương Tiên Nhi bên kia lại có lời mới: “Trong chiếc bình kia thì đựng đào vàng nguyên quả, phương pháp chế biến khá đặc biệt, nếu như không mở ra thì có thể bảo quản được hơn nửa năm, sau khi mở ra có vị giống như trái cây tươi.”

Bởi vì bề ngoài của loại trái cây đóng hộp này đã bị hệ thống thay đổi nên vừa nãy Thịnh Quân đã nghiên cứu một chút.

Nàng phát hiện loại thiết kế bình gốm này mặc dù không thể bảo quản trong vòng 1-2 năm như bình đóng hộp hiện đại nhưng vẫn có thể bảo quản được khoảng nửa năm.

Bởi vì tò mò, nàng còn lật xem các video trong không gian, sau đó phát hiện trí tuệ của cổ nhân thật sự không thể khinh thường.

Từ thời cổ đại, người ta đã làm ra thực phẩm đóng hộp, chỉ là do hạn chế về mặt kỹ thuật, không đảm bảo an toàn vệ sinh nên thời hạn sử dụng cũng không đủ lâu.

Tuy nhiên, loại đồ hộp mô phỏng cổ đại do hệ thống sản xuất này đảm bảo vệ sinh tuyệt đối, thời hạn sử dụng cũng nằm trong khoảng giữa kỹ thuật hiện đại và cổ đại, chắc chắn không hề ngắn.

Đám người Tảo Nhi nghe xong đều kinh ngạc thán phục không thôi.

Bọn họ chưa từng thấy loại trái cây tên là đào vàng chứ đừng nói đến việc ăn nó. Nhưng chắc chắn thứ mà Phương Tiên Nhi cho tất cả đều là đồ tốt.

Nghe thấy miếng trái cây tươi kia có thể bảo quản được hơn nửa năm, tất cả thôn dân đều tự giác quy thành là nhờ pháp thuật “chế biến đặc thù” của Phương Tiên Nhi.

Suy cho cùng, đã có thứ như lương khô và cháo ăn liền thì thứ đồ như trái cây tươi đóng hộp có thể bảo quản lâu cũng là chuyện hợp lý.

“Vậy bình đào vàng này gần như có thể để được đến đầu xuân, cho nên đến ngày Tết là cũng có thể được ăn hoa quả tươi rồi!” Tảo Nhi vui vẻ nói.

Giống như quả lê lông mà bọn họ hái được trước đó, ngoại trừ một phần làm thành quả khô để lại thì những quả tươi đã sớm ăn hết bởi vì không thể để lâu.

Một đám người sôi nổi thảo luận hồi lâu, cuối cùng tâm tình cũng ổn định lại, sau đó chạm vào các pháp quang khác, nhận lại lễ vật.

Bởi vì chính miệng Phương Tiên Nhi đã nói, giúp ngài ấy càng nhiều thì sẽ nhận lại được càng nhiều hồi đáp.

Mọi người đều có không ít suy đoán về số lượng đồ vật mà lá bạc có thể đổi được lần này.

Chỉ là, số lượng đồ ăn thực tế mà bọn họ nhận được vẫn vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.

“Tảo Nhi, chúng ta lấy bao nhiêu cháo và lương khô rồi?” Tây Nương cảm thấy tay mình cũng sắp đau.

“Số, đếm không hết, ai trở về lấy sọt đến đi? Lấy thêm mấy cái!”

Đại Ngưu dẫn theo mấy tiểu hài tử vội vã trở về sơn động rồi lại vội vã quay lại, cùng nhau bỏ đồ ăn vào trong giỏ.

Đó thực sự là một cảnh tượng khí thế ngất trời.

Thịnh Quân nhìn dáng vẻ bận rộn của bọn họ, luôn cảm thấy giống với con sóc nhỏ mà mình đã gặp trước đó, hơn nửa đêm vất vả cần cù tích trữ hàng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 65: Chương 65



Bận rộn một lúc lâu, Tảo Nhi lau mồ hôi trên đầu rồi giao đồ vật trong tay cho người khác, cũng không quên bọn họ còn có một nhiệm vụ.

Nàng ấy ra hiệu Tống Hàm Thanh cùng đi đến trước mặt Thịnh Quân rồi hỏi: “Phương Tiên Nhi, lúc trước ngài có đề cập qua, làm đậu phụ cần có thạch cao hoặc là nước chát phải không? Thạch cao thì chúng ta biết đại khái, nhưng nước chát này thì trông như thế nào?”

Thịnh Quân nói: “Nếu như nơi nào có hồ muối hoặc nước biển thì sẽ hình thành một loại kết tinh màu trắng, đó chính là nước chát tự nhiên.”

Trên thực tế, cũng có thể đào giếng để lấy được nước chát, nhưng đối với mấy người Tảo Nhi mà nói, ít người lại không có công cụ để dùng, thao tác vẫn quá khó khăn, tạm thời không cần phải nói đến.

Tảo Nhi nghe thư sinh thuật lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy biển.

Còn nói hồ muối thì hình như cũng chưa hề nghe nói nơi nào có.

Nhưng mà trước tiên có thể ghi nhớ, lỡ như về sau gặp được hồ muối ở đâu đó thì sao.

“Đa tạ Phương Tiên Nhi giải thích nghi hoặc cho ta, chỉ là nước chát này nghe có vẻ khó tìm, vẫn phải trông cậy vào việc tìm thạch cao để làm đậu phụ.” Tảo Nhi thở dài.

Thịnh Quân nghe xong liền tìm tòi rồi nhắc nhở một phen: “Thạch cao có thể tìm thấy ở trong núi, khó mà nói kích thước lớn nhỏ thế nào nhưng toàn thân nó không màu, bề ngoài trơn nhẵn, tính chất không cứng rắn lắm.”

Tảo Nhi cảm kích ghi nhớ, định khi nào đi ra ngoài tìm thức ăn cũng tiện thể lưu ý xung quanh xem có thạch cao hay không.

Đến khi mọi việc đã gần như xong xuôi, một đám người cũng định cõng đồ ăn trở về.

Phương Tiên Nhi lại đột nhiên lên tiếng, đoàn người lập tức dừng bước, ném ánh mắt nghi hoặc về phía nàng.

Tống Hàm Thanh ngẩn ra, tự giác thuật lại:

“Phương Tiên Nhi nói, muốn các ngươi phải thực sự biết nhiều chữ, như vậy cũng có thể trợ giúp khôi phục pháp lực cho ngài ấy. Cụ thể thế nào thì ngài ấy tạm thời chưa thể nói ra, nhưng mà Tảo Nhi, sau này còn có một số việc ngài ấy vẫn cần ngươi tới làm tới nơi tới chốn.”

Đây cũng coi như là Thịnh Quân chính thức nhắc nhở người trong thôn.

Trước mắt nàng vẫn chưa thể hoàn toàn chứng thực được mối tương quan giữa trình độ học vấn cùng với khả năng nghe hiểu nàng nói chuyện.

Nhưng nếu như nàng đã đến đây, lại mang theo nhiều thức ăn và kiến thức như vậy, cho dù là vì mình hay vì bọn họ thì chắc chắn sẽ phải xây dựng đủ loại công trình khác.

Kinh tế, văn hóa, công nông, quân đội, thương nghiệp, tất cả đều có quan hệ mật thiết với nhau.

Nếu chỉ làm một cái ốc vít thì thôi.

Nhưng là người kỳ cựu trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nếu như học thức của mấy người Tảo Nhi không theo kịp, sau này phải lấy cái gì để nâng cao năng suất, làm tốt công tác quản lý khoa học tổng thể đây?

Mặc dù bây giờ nói những lời kia còn quá sớm, đến chữ còn chưa viết nổi một nét.

Nhưng thời gian càng ngày càng gấp, chuẩn bị sớm một chút cũng hoàn toàn không có gì sai, học thêm nhiều cũng chẳng hại gì.

Suy nghĩ của Thịnh Quân bay loạn.

Ánh mắt của Tảo Nhi khi được gọi tên cũng khẽ động, một lúc lâu sau mới rầu rĩ đáp lại.

Loại cảm giác không cam lòng cùng ấm ức lặng lẽ chôn giấu dưới đáy lòng, bởi vì không có điều kiện mà không biết chữ.

Nỗi sợ hãi bị Phương Tiên Nhi từ bỏ dường như đều bị câu nói này xoa dịu.

Phương Tiên Nhi giống như một người mẹ khác của nàng ấy, điều này trước kia nàng ấy đã có lần không nhịn được nói ra.

Bây giờ xem ra quả thực càng ngày càng có loại cảm giác thân thiết ấm áp kia.

Nghe cách nói của Phương Tiên Nhi, nếu như nhiều người trong số bọn họ biết chữ thì cũng có thể giúp ngài ấy khôi phục pháp lực?

Ngài ấy muốn bọn họ chăm chỉ học tập chứ không phải bảo bọn họ tìm rất nhiều tú tài có học thức trở về.

Điều này nói rõ, chỉ có học thức thôi cũng không thể trở thành trợ lực của Phương Tiên Nhi.

Vẫn phải giống như bọn họ, phải cực kỳ trung thành với Phương Tiên Nhi mới được!

Về phần câu nói làm tới nơi tới chốn kia, có lẽ Phương Tiên Nhi muốn nói cho nàng ấy biết, cho dù là ngài ấy thì cũng không cách nào cho người ta một con đường tắt để đọc sách được.

Ngài ấy không thể làm cho một người hoàn toàn không biết chữ trở thành người tai thính mắt tinh, thông hiểu vạn vật.

Hơn nữa, trong cả câu nói, Phương Tiên Nhi chỉ nói tên của nàng ấy, nói có một số việc chỉ cần nàng ấy làm.

Lời này nói rõ, nàng ấy vẫn là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của ngài ấy!

Những lời này chắc chắn có ý nói Phương Tiên Nhi hợp nhất với thần niệm của nàng ấy, tìm cơ hội để nhắc nhở nàng ấy!

Như vậy xem ra, quả nhiên nàng ấy đoán không sai, chỉ có đọc sách trau dồi kiến thức mới có thể đến gần Phương Tiên Nhi hơn được.

“Tảo Nhi?” Tây Nương nhịn không được nhỏ giọng gọi một câu.

Lúc này Tảo Nhi mới hoàn hồn lại.

Nghĩ Phương Tiên Nhi cũng nói đến mức này, nàng ấy liền cười nói với Tống Hàm Thanh: “Ai nha, tú tài công, ngươi xem, nếu Phương Tiên Nhi đã nói như vậy...”

Tống Hàm Thanh hiểu ngay, thở dài nói: “Bất kể ai muốn học vấn, muốn biết chữ, ta đều sẽ đối xử bình đẳng, dốc túi truyền thụ.”

Lần này hắn vào núi, không có điều kiện mang theo sách gì, nhưng mấy quyển sách cơ sở nhất sớm đã thuộc làu, ghi tạc trong đầu.

Dùng số này dạy cho những thôn dân này trong một thời gian ngắn là dư dả.

Tảo Nhi chỉ cười một tiếng, không nói thêm nữa.

Nàng ấy vốn định tìm thời gian nhắc chuyện này, để mấy người lớn bọn họ cũng cần phải học biết chữ.

Giờ thì tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết hoàn mỹ!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 66: Chương 66



Lúc mọi người mang theo một đống đồ vật tràn đầy chào tạm biệt Phương Tiên Nhi rồi quay lại sơn động thì cũng đã đến lúc phải đi ngủ.

Nếu không, sáng mai ra ngoài làm việc hay tìm kiếm thức ăn sẽ rất thiếu tinh thần.

Mấy giỏ đồ kia tạm thời cũng không có thời gian để phân chia rõ ràng, trước tiên cứ mang hết về sơn động của đám Tảo Nhi, đợi ngủ dậy rồi nói tiếp.

Cũng không cần nhiều lời, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bữa sáng ngày mai chắc chắn sẽ là cháo và đào vàng đóng hộp. Đồ ăn mới mà Phương Tiên Nhi cho, đương nhiên phải nhanh chóng nếm thử.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, mỗi sơn động đều chuẩn bị tắt lửa đi ngủ.

Tranh thủ vẫn còn ánh lửa, Tảo Nhi liền nhắc tới kế hoạch đọc sách viết chữ với mọi người. Nếu như đã quyết định sẽ học thì nhất định phải đề ra một kế hoạch đàng hoàng.

Mỗi ngày mọi người đều có những công việc cần phải làm, ví dụ như ra ngoài tìm thức ăn, nấu nướng may vá.

Người có năng lực giống như Tảo Nhi thì những chuyện cần làm sẽ càng nhiều hơn. Nàng ấy còn phải tốn tâm tư suy nghĩ xem cấu tạo của dụng cụ gỗ dùng ép dầu mà Phương Tiên Nhi nói như thế nào, lại còn phải sắp xếp chuyện đục cối đá nữa.

Nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu thời gian.

Thời gian rảnh của người lớn như bọn họ không giống với mấy tiểu hài tử, cần phải sắp xếp thế nào đều phải cân nhắc.

Sau khi nghĩ xong, Tảo Nhi liền lên tiếng: “Tú tài công, vậy chuyện học chữ sau này phải làm phiền ngươi rồi. Đúng rồi, nếu như đã nhờ ngươi dạy học thì sau này ta sẽ không gọi ngươi là tú tài công nữa, gọi ngươi là Tống phu tử có được không?”

“Ngươi chỉ cần yên tâm làm phu tử của mọi người là được rồi, mấy chuyện vặt vãnh ăn cơm thay giặt thì ngươi đều không cần quan tâm, sẽ luôn có người sắp xếp giúp ngươi.”

Tống Hàm Thanh gật đầu đáp ứng.

Tảo Nhi quay đầu, lại nói : “Hạnh Nhi, từ sáng mai, các ngươi phải nhanh chóng làm xong mấy chuyện lặt vặt rồi tập trung đi theo Tống phu tử để học chữ.”

“Ta nghĩ chuyện học chữ này cũng tương tự như học nghề mộc vậy thôi, ban đầu là phải học những cái căn bản trước nên cũng không quá khó. Cho nên trong thời gian này, ban ngày a tỷ đi ra ngoài, ban đêm trở về thì muội sẽ dạy lại cho a tỷ.”

“Như vậy, muội cũng có thể nhân cơ hội nhẩm lại những thứ đã học ban ngày, có thể nhớ được nhanh hơn.”

Học xong rồi nhẩm lại, lại dạy cho ngươi khác là có thể nhớ kỹ hơn, đây đều là kinh nghiệm lúc trước Tảo Nhi có được từ trong cuộc sống.

“Muội nhất định sẽ học thật tốt, a tỷ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi nghiêm lại, phảng phất như mình đang làm một chuyện vô cùng hệ trọng.

Thúy Thúy ở cách đó không xa cũng vỗ n.g.ự.c nói với Đại Ngưu: “Đại ca, huynh yên tâm, muội cũng sẽ cố gắng học hết sức, chờ huynh trở về cũng có thể dạy lại cho huynh!”

Đại Mao nghe xong, cũng không cam lòng yếu thế nói: “Đại ca, còn có đệ nữa!”

Đại Ngưu xoa đầu hai đứa nhóc cười nói: “Được, vậy đại ca sẽ chờ hai đứa.”

Tảo Nhi ở bên kia còn đang dặn dò.

“Ngày thường cũng có thể tranh thủ một chút thời gian rảnh để học.”

Nàng ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Tống phu tử, mỗi ngày trước khi đi ngủ, ngươi chọn một ít văn chương đọc cho chúng ta nghe một chút được không?”

Cái này cũng giống như kể chuyện xưa trước khi đi ngủ, nhưng mà tính toán của Tảo Nhi lại có nhiều hơn.

Nàng ấy muốn mỗi đêm nhớ kỹ văn chương mà tú tài đọc, ngày hôm sau trên đường đi tìm kiếm thức ăn còn có thể đọc đi đọc lại cho thuộc.

Không chỉ có thể cho con đường khô khan thêm vài phần thú vị mà còn có thể tranh thủ một chút thời gian để học tập.

Tống Hàm Thanh nhẹ giọng đáp ứng.

Hắn suy nghĩ một chút, nếu như muốn đọc trước khi đi ngủ, ban ngày còn phải dạy thì không bằng cứ bắt đầu từ Tam Tự Kinh, giải thích xong còn có thể hiểu ra được một chút đạo lý.

Sau khi mọi người thảo luận xong xuôi, đám người nằm lại chỗ của mình. Đại Ngưu dập tắt đống lửa, cả sơn động chìm vào bóng tối.

Hắn mở miệng gọi Tống Hàm Thanh, xưng hô càng thân cận hơn một chút: “Hàm Chương ca, có thể bắt đầu rồi!”

“Nhân chi sơ...”

Tống Hàm Thanh không hề dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào chính đề. Giọng nói trong trẻo vang lên trong sơn động, đọc chậm rãi từng chữ.

Mỗi lần đọc ra một câu, hắn đều sẽ giảng giải ý nghĩa của câu đó.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 67: Chương 67



Mấy người Tảo Nhi yên lặng lắng nghe, ghi nhớ thật kỹ.

Trong những lời giải thích của Tống tú tài có rất nhiều cách nói mới mẻ, trước kia bọn họ chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Cũng có những điều lại tưởng chừng như rất quen thuộc, giống như đạo lý đó vẫn luôn tồn tại ở trong đầu nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, lúc này mới được làm sáng tỏ.

Không biết đã nói bao lâu, trong sơn động bỗng nhiên vang lên một tiếng ngáy rất nhỏ.

Tống Hàm Thanh ngập ngừng rồi dừng lại.

Tảo Nhi đang nghiêm túc suy nghĩ mấy lời kia, chợt nghe thấy âm thanh này.

Lại nghiêng tai lắng nghe xem âm thanh đến từ đâu, khá lắm, không cần hỏi nữa, chắc chắn chính là tên ngốc Đại Ngưu không nên thân kia!

“Không cần phải để ý đến hắn, nói thêm hai câu nữa rồi chúng ta cũng nên đi ngủ!” Tảo Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Hàm Thanh lại nói thêm hai câu nữa.

Nói xong, trong sơn động hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mọi người nhắm mắt lại, mang theo dư âm trong đầu rồi cũng dần dần ngủ thiếp đi.

Trên thực tế, bây giờ người trong thôn vẫn chưa có ý thức sâu sắc về tác dụng của việc đọc sách.

Trước kia chỉ nghĩ, biết chữ rồi thì mấy hài tử sẽ không còn phải làm chân đất nữa, ngày sau thế đạo tốt lên cũng có thể tìm được một vài công việc nhẹ nhàng.

Ngay cả khi không thể học được đến trình độ đến hiệu sách giúp người viết chữ chép sách thì ít nhất cũng có thể đến tửu lâu, cửa hàng hay y quán để hỗ trợ làm chút việc vặt gì đó.

Bây giờ lại có thêm một nguyên nhân từ chỗ Phương Tiên Nhi, mọi ngươi lại có thêm một hi vọng mới, đó chính là có một ngày nào đó, người người đều có thể chính tai nghe được lời dạy của Phương Tiên Nhi.

Trước mắt, cũng chính là bởi vì những thứ này mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng.

Tảo Nhi mở hai mắt ra, trước tiên nhẩm lại mấy câu đã học tối hôm qua, phát hiện mình không hề quên, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau đó mới đứng dậy ra khỏi sơn động.

Chậm rãi bước ra khỏi cửa sơn động, nàng ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời mây đen dày đặc, gió thổi mang tới cảm giác ướt át, hôm nay trông không giống như một ngày nắng ráo.

Như vậy, muốn đi xa sẽ khá khó khăn.

Vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch đến một ngọn núi thấp khác để tìm hiểu tình hình bên đó, nhưng trước mắt đoán chừng không thể đi được.

Trong sơn động, những người khác cũng lần lượt thức dậy, mọi người bắt đầu thu xếp chuyện ăn sáng.

Trước tiên lấy mấy giỏ đồ ăn đầy ắp mới mang về tối qua ra, phân phát cho các sơn động.

Sau đó lại lấy ra bốn miếng cháo, một bình đào vàng đóng hộp, định chuẩn bị để ăn bữa này.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói, lượng cháo và mì ăn liền đó là lượng ăn của một người nhưng nếu thật sự mỗi người ăn một khối như vậy thì chắc chắn không có ai chịu ăn cả.

Vẫn là lấy mấy khối nấu thành một nồi rồi ăn chung là tốt nhất.

Gần đây bọn họ phải làm nhiều việc, không chỉ tốn sức mà còn cả trí óc, tốt nhất vẫn là ăn no một chút, tránh làm chậm trễ công việc.

Tảo Nhi sợ cháo và trái cây còn chưa đủ, lại lấy thêm hai gói lương khô, mỗi người ăn một miếng.

Thấy Đại Ngưu đã đun nước xong, Tảo Nhi cũng mở gói cháo ra.

Phương Tiên Nhi từng nói món cháo này bỏ vào nước sôi ngâm một lúc là có thể ăn được.

Nhưng với điều kiện của bọn họ mà nói, nếu đã nấu nước sôi thì dứt khoát bỏ vào nấu luôn.

Hương vị của cháo được ghi rõ trên mặt ngoài của gói cháo, có hai loại hương vị khác nhau.

Để tìm hiểu hương vị cụ thể của mỗi loại cháo, lần này Tảo Nhi chỉ lấy cháo trứng muối thịt nạc ra ăn.

Cũng giống như một loại cháo khác là cháo nấm sườn heo, trong tên có hai loại nguyên liệu nấu ăn, trước đây nàng ấy đã từng gặp nên đại khái đoán được hương vị là như thế nào.

Nhưng loại cháo mà nàng ấy cầm trong tay lại nói là trứng muối, cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng nghe, cũng không biết đó là trứng gì.

Sau khi hỏi Tống Hàm Thanh, hắn cũng lắc đầu, xem ra sau này còn phải quay lại tìm Phương Tiên Nhi hỏi rõ mới biết được.

Chẳng mấy chốc, nước đã sôi sùng sục, Tảo Nhi thả khối cháo vào nấu, còn có mấy gói đồ ăn gọi là bột yến mạch kia cũng bỏ vào chung.

Nhìn từ tên gọi, bột yến mạch kia hẳn cũng được làm từ lúa mạch.

Có gạo, có lúa mạch, trước kia có ai dám nghĩ rằng họ sẽ được ăn một bữa như thế này đâu?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 68: Chương 68



Nước nấu cháo sôi ùng ục, một lát sau, mùi thơm đặc trưng của gạo bay ra từ trong bình.

Mùi vị này không giống với mùi vị của mì ăn liền.

Đó là mùi gạo thuần khiết nhất, còn mang theo mùi thịt thoang thoảng như ẩn như hiện.

Chỉ cần ngửi thôi cũng đã có cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Đại Ngưu cầm thìa gỗ cán dài quấy đều rồi giật mình nói: “Lúc cô đặc lại thành khối cháo thì nhìn không rõ, nhưng sau khi nấu xong thì thật sự đã nhìn rõ hạt gạo trong cháo rồi.”

Cháo nấu chín có màu nâu nhạt.

Bởi vì bọn họ cho nước nhiều nên cháo có vẻ hơi loãng.

Nhưng đối với mấy người Tảo Nhi mà nói, độ đậm đặc như vậy là đã tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng rồi.

Mà không giống với mì thịt bò kho tàu không có thịt, khi khuấy cháo này lên có thể thấy được rất nhiều thịt nạc băm nhuyễn cũng như những hạt nhỏ màu đen.

Chắc hẳn là loại trứng muối gì đó đúng không?

Có điều thứ mà gọi là yến mạch kia thì sau khi nấu xong lại không thấy rõ nữa.

Cháo nấu đến mức này là có thể ăn được rồi.

Mấy tiểu hài tử nhanh chóng bưng bát gỗ tới, xếp hàng chờ múc cháo. Mỗi người được múc cho một bát cháo cùng với một miếng lương khô.

Sau khi múc cho mấy hài tử xong, mấy người lớn mới tới múc một bát.

Đối với thứ gọi là gạo này, phần lớn mọi người chỉ đều mới nghe qua, còn chưa có cơ hội nếm thử.

Nhìn cháo nấu bằng gạo ở trước mặt, ai nấy đều thấy lạ lẫm, cầm trong tay quan sát.

Cháo nấu ra từ cháo cô đặc kia không có lớp dầu gạo nổi trên bề mặt như cháo thông thường.

Đưa miệng kề vào mép bát nhấp một ngụm nhỏ, nước cháo trôi vào cổ họng có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái nhưng hương vị vẫn rất đậm đà.

Món cháo này hình như được nấu với nước thịt sánh đặc.

Vị thịt đã thấm đẫm trong từng hạt gạo, đậm đà đến mức sau khi nuốt vào trong bụng vẫn còn cảm nhận được vị thịt ở trên môi và đầu lưỡi.

“Thật là thơm, thì ra gạo lại ăn ngon như vậy.”

“Đây là cháo thịt à? Thật sự quá ngon.”

Tống Hàm Thanh cũng được chia một bát cháo ngồi ở một bên ăn, chỉ cảm thấy hương vị này quả thực quá tuyệt vời.

Thật không ngờ sau khi vào núi, khẩu vị của hắn lại được thỏa mãn ở mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Tảo Nhi cũng bưng bát, gắp một miếng trứng muối vụn cho vào miệng nhai kỹ, mịn màng trơn trượt, cùng loại với trứng gà nhưng lại có vị mặn, ngoài ra còn có cảm giác đậm đà không thể diễn tả.

Mọi người nhanh chóng ăn xong bát cháo, lại bưng bát hồi tưởng lại dư vị vừa ăn.

Cả một lúc lâu vẫn còn nói món cháo kia ăn ngon thế nào, mùi vị nước dùng tươi ngon đến ra sao.

Tiếp theo, đã đến lúc mở hộp đào vàng kia.

Đầu tiên là gỡ bỏ lớp đất sét bịt kín ở bên trên miệng bình.

Đưa bình lên ngửi thử, đó là một mùi thơm vô cùng ngọt ngào của trái cây.

Nhìn kỹ, mỗi miếng thịt quả màu vàng cam có kích thước lớn chừng nửa nắm tay được ngâm trong nước trong suốt.

Mọi người múc nước nóng, tráng sạch cháo ở bên trong rồi uống cạn, không để lãng phí.

Đại Ngưu lại cầm tới một cái thìa gỗ khác, trước tiên xẻ miếng đào lớn màu vàng thành hai nửa, sau đó múc vào trong bát cho mọi người, lại thêm hai thìa nước ngâm trái cây vào mỗi bát.

Bằng cách này, một nhóm người như vậy có thể chia nhau một bình, mỗi người đều có thể được ăn phần thịt quả, chỉ để lại một nửa bình nước ngâm trái cây.

Lúc ăn cũng không cần tìm thìa hay đũa, chỉ cần kề miệng vào mép bát rồi ăn, như vậy cũng có thể giảm đi số đồ dùng cần rửa…

Mấy hài tử đã nóng lòng không kịp chờ đợi, lập tức nghiêng bát đổ vào miệng.

Thứ nước quả vào miệng trước tiên kia hóa ra là nước đường ngọt ngào!

Không giống với vị ngọt thanh đạm của nước điện giải, độ ngọt của nước đường quả này quả thực giống như là dùng mấy chục viên kẹo mà ngâm ra.

Nó lấp đầy trái tim khát khao vị ngọt của mọi người ngay lập tức!

Bởi vì thời tiết không nóng lắm nên nước đường vào miệng cũng mang theo vài phần mát mẻ.

Nhưng bọn họ vừa mới ăn cháo nóng hổi, lúc này cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm giác khô nóng vừa nãy đã được làm dịu đi rất nhiều.

Cổ họng cũng giống như được gột rửa, trở nên thông thoáng hơn hẳn.

Tảo Nhi mím môi nói với Hạnh Nhi: “Còn thừa lại hơn nửa bình nước đào, nếu các ngươi muốn uống thì pha thêm với nước.”

Nước đào ngọt như vậy, cho dù là pha thêm với nước thì hương vị cũng sẽ không quá nhạt.

Uống một ngụm quả thực giống như đang nằm mơ, thật đúng là ngọt đến mức khiến lòng người run rẩy, sợ lãng phí!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 69: Chương 69



Khi uống gần hết nước đường trong bát thì miếng thịt đào vàng ươm cũng trượt đến mép bát.

Há miệng dọc theo mép bát, cắn một miếng lớn.

Cái loại cảm giác tươi mềm mọng nước, ngọt ngào sảng khoái này, trong nháy mắt đã tràn ngập đầu lưỡi của mỗi người.

A, miếng thịt đào trơn mềm đầy đặn như vậy, không cần nói cũng biết làm say lòng người đến cỡ nào.

Không biết loại quả thần tiên tên đào vàng này Phương Tiên Nhi lấy từ đâu.

Kích thước lớn, vị ngọt, vị mềm mại, còn có thể đóng thành hộp bảo quản đến mùa đông.

Quả thực là loại trái cây để báo ân đây mà!

Sau khi ăn hết miếng đào vàng ươm trong bát, mọi người đều liên tục phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Nghỉ ngơi thêm một lúc, mấy người Tảo Nhi liền phấn chấn đeo gùi lên, định ra ngoài.

Hôm nay tốt nhất là nên đi sớm về sớm.

Còn những người ở lại như mấy người Hà Hoa thì nhiệm vụ cũng rất gian khổ.

Khâu vá, giặt quần áo, chuẩn bị đồ ăn, sau khi làm xong còn phải giúp đục đá.

Trước khi đi, Tảo Nhi đã sắp xếp một số công việc có hàm lượng kỹ thuật không cao, chẳng hạn như đục một tảng đá lớn ra thành hình dáng đại khái.

Nếu bọn họ có thể giúp đỡ thì lát nữa việc mài đá cũng có thể hoàn thành được nhanh hơn.

Mấy hài tử thì đi thu dọn thìa và bát.

Sau đó là Tống Hàm Thanh.

Tuy rằng Tảo Nhi đã nói với hắn, bảo hắn ngoại trừ việc dạy học ra thì tạm thời không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, nhưng giờ phút này chỉ có một mình hắn không có việc gì làm, quả thực cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhìn từ bề ngoài thì hắn cũng không phải là người có thể làm việc, mấy người Hà Hoa thẩm chắc chắn sẽ không để cho hắn động thủ.

Vì thế Tống Hàm Thanh rất tự lượng sức mình, tiến đến chỗ đám hài tử, đề nghị cho hắn được giúp đỡ.

Hạnh Nhi cũng không cự tuyệt, chọn một công việc nhẹ nhàng nhất cho hắn.

Sau đó nhìn thân thể gầy còm của hắn, lo lắng nói:

“Tống phu tử, ngươi làm xong việc này thì nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng để mình mệt mỏi, đợi lát nữa chúng ta còn phải tìm ngươi để học chữ đấy!”

Tống Hàm Thanh:...

Chỉ là rửa bát thôi mà, như thế nào cũng không đến mức làm hắn mệt c.h.ế.t được chứ?

Sau khi làm xong mấy việc lặt vặt, đám Hạnh Nhi liền tự giác chỉnh lý đội ngũ, đến học chữ với Tống Hàm Thanh.

Tống Hàm Thanh nói: “Nếu muốn biết chữ thì không chỉ đọc và nghe mà còn phải viết nữa. Phải dùng mấy cành cây làm bút, lại tìm một mảnh đất trống làm giấy.”

Hạnh Nhi nghĩ: “Chỉ có chỗ ở ngay trước mặt Phương Tiên Nhi là thích hợp nhất, nơi đó là một mảnh đất trống rất rộng, nhưng vẫn phải đi hỏi ý của Phương Tiên Nhi trước xem chúng ta làm ồn ở trước mặt ngài ấy thì có quấy rầy ngài ấy hay không.”

Chỉ hỏi một câu, một mình nàng là đủ rồi, thậm chí không cần tú tài công hỗ trợ truyền lời.

Hạnh Nhi chạy nhanh đến trước mặt Thịnh Quân, cùng nàng trao đổi tin tức.

Thịnh Quân nghe vậy, đương nhiên không có ý kiến gì.

Có mấy hài tử đến đây cũng tốt, như vậy đến lúc nàng muốn xem náo nhiệt thì cũng có thể xem tình hình học tập của mấy hài tử thế nào.

Chỉ cần không phải mình học thì loại chuyện nhìn người khác học tập thế này cũng rất thú vị.

Nếu không muốn xem thì mấy hài tử học ở đó cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nàng xem video hoặc xem phim.

Sau khi được nàng đồng ý, Hạnh Nhi quay về gọi mọi người tới, còn mang theo không ít cành cây.

Tống Hàm Thanh chính thức bắt đầu công việc dạy học.

Vẫn là bắt đầu từ Tam Tự Kinh, viết hai câu tối hôm qua hắn nói trên mặt đất, đồng thời dạy cách viết từng chữ một.

Đám hài tử đều nghe rất nghiêm túc, không ai dám phân tâm.

Suy cho cùng thì chuyện học chữ này không chỉ có liên quan đến việc có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói mà buổi tối còn phải dạy lại cho huynh, tỷ cùng các trưởng bối nữa!

Chỉ là việc học tập thật sự khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.

Mặc dù không phải là một công việc thể lực vất vả nhưng quá trình này cũng tuyệt đối không hề dễ dàng.

Không cần phải nói cũng biết rất khó để học thuộc và ghi nhớ chữ viết, để làm quen với nét chữ, còn phải liên tục viết viết xóa xóa ở trên mặt đất.

Chữ mẫu của Tống Hàm Thanh được viết trên mặt đất, đám hài tự tự mình học theo, chữ viết của mỗi người đều ngả nghiêng xiên xẹo như giun bò.

Đến tận lúc này mọi người càng thêm khắc sâu nhận thức về sự khó khăn khi muốn viết chữ đẹp.

Trong lòng đám hài tử đều căng thẳng, chỉ là còn có đủ loại lý do khiến bọn chúng không thể không học.
 
Back
Top Bottom