Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 50: Chương 50



Giữa lúc hỗn loạn, Tống Hàm Thanh bị người ta kéo vào trong ngõ nhỏ.

Đang lúc kinh ngạc, hắn liền nhìn thấy có một người tướng mạo giống hắn đi ra, lại một lần nữa bị hai nha dịch kẹp ở giữa rời đi.

Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, nha dịch kia từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra rằng người đã bị đánh tráo.

Dù sao thì cũng rất hiếm người có thể nghĩ đến loại chuyện như thế này.

Sau đó Tống Hàm Thanh bị bôi đen mặt, thay quần áo rồi đưa đến cái miếu đổ nát này.

Người dẫn hắn tới đây chính là Hắc Chỉ, tương đối chu đáo, còn không biết lấy từ chỗ nào ra một chiếc chăn cũ đơn sơ, nói là sau này khi hắn đi lang thang khắp nơi thì cũng có thứ để nằm.

Mặc dù nói trắng ra như vậy nhưng tóm lại cũng là ý tốt, vì vậy hình tượng cuối cùng của hắn lại có thêm một cuốn chăn cũ nữa.

Nghe xong, Lý Phát Tông có chút lo lắng nói: “Nếu như vậy, Chung bá phải thoát thân như thế nào đây?”

Biểu lộ của Xử Sinh dường như có chút kỳ quái, hàm hồ nói:

“À, Lý thúc, ngươi cứ yên tâm đi, Chung lão đại rất lợi hại! Làm như vậy cũng là sợ nha dịch kia phát hiện người mất tích, lục soát khắp nơi, đến lúc đó tất cả chúng ta cũng không thể trốn thoát được.”

“Chờ có cơ hội thì đương nhiên Chung lão đại sẽ dùng mọi biện pháp để có thể rời đi.”

Tống Hàm Thanh nghe xong, thở dài một tiếng: “Thật sự đã khiến mọi người phải hao tâm tổn sức rồi.”

Mấy người lại nói thêm vài câu, thấy đã gần đến giờ liền chuẩn bị khởi hành ra khỏi thành.

Lật tấm ván gỗ ở cửa hầm ra, Lý Phát Tông đã rất có kinh nghiệm ra khỏi thành, còn Tống Hàm Thanh lại là lần đầu tiên nhìn thấy một đường hầm ẩn giấu ở đây nên vô cùng kinh ngạc.

Vẫn là Xử Sinh dẫn bọn họ ra khỏi thành, ba người nhanh chóng thuận lợi đi ra tới bên ngoài thành.

Ra khỏi đường hầm, Lý Phát Tông liếc mắt một cái đã thấy hai người Đại Ngưu.

Đại Ngưu tiến lại gần nói: “Phát Tông thúc, lần này cứu người nhanh như vậy à? Hai chúng ta còn định đi vào, không ngờ các ngươi đã đi ra rồi.”

Lý Phát Tông gật đầu: “Để trở về rồi ta sẽ nói rõ với các ngươi, giao dịch thế nào rồi?”

Đại Ngưu lấy lương khô từ trong n.g.ự.c áo ra: “Phương Tiên Nhi đồng ý, giao dịch này có thể làm được. Đúng rồi, thúc đã hỏi về chuyện cát bối chưa?”

“Hỏi rồi, bọn họ cũng không lấy được.”

“Haizzz, thôi được rồi.”

Đại Ngưu có chút thất vọng, sau đó liền đi tìm Thạch thúc nói chuyện.

Trước tiên đưa qua hai hộp bánh bột khô mang theo lần này, coi như là thù lao cho toàn bộ mọi chuyện.

Còn lại hai hộp bánh bột khô là để giao dịch lần này.

Hai hộp bánh bột khô nặng tám cân, đám Đại Ngưu suy nghĩ một chút, quyết định thu bốn trăm văn.

Cân nhắc đến hiệu quả của bánh bột khô thì cái giá này chắc chắn không phải là quá cao. Mà đối với đám Đại Ngưu mà nói cũng chắc chắn không tính là bán rẻ.

Dù sao một miếng lá bạc của Tây Nương cũng chỉ đáng giá hơn hai trăm văn, có thể đổi lấy mười hộp bánh bột khô cùng những thứ khác!

Bốn trăm văn tiền cũng không tính là ít.

Thạch thúc có mang theo một ít tiền, nhưng hắn cũng không ngờ rằng hôm nay lại có thể làm giao dịch nên căn bản không chuẩn bị gì hết, móc khắp túi của mình và Xử Sinh thì vẫn còn thiếu một trăm văn.

Đại Ngưu liền đưa ra biện pháp khác, số tiền còn lại có thể đổi chút vải vụn hoặc kim chỉ linh tinh gì đó.

Bọn họ thường chạy trong núi, y phục dễ bị sờn rách nên thường xuyên phải may vá.

Thạch thúc đồng ý, nhưng lần này chắc chắn không thể lấy đưa đồ được, chỉ có thể đợi lần sau.

Sau khi bàn bạc, hai bên thống nhất địa điểm giao dịch. Có một cái cây khô ở bên cạnh một con đường mòn trên sườn núi, bọn họ có thể gặp nhau ở đó vào ngày mười lăm mỗi tháng.

Hoặc nếu không chạm mặt nhau thì có thể chôn tiền hoặc chôn đồ vật ở dưới hốc cây, giao dịch sau đó cũng được.

Tóm lại là có thể thử trước hai lần, tìm ra một biện pháp tốt nhất.

“Chờ sau này giao dịch thành công, nếu các ngươi cảm thấy giá cả có thể chấp nhận được thì có thể tiếp tục, đến lúc đó làm phiền các ngươi mang thêm nhiều bánh bột khô tới đây. Tình huống trong thành này ngày càng tồi tệ, chúng ta cũng rất muốn tích trữ thêm một chút lương thực…” Thạch thúc thở dài.

Tạm thời bàn bạc xong chuyện giao dịch, đám Đại Ngưu cũng không lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị lên đường.

Lộ trình vẫn giống như lần trước, trước tiên đi về thôn Thạch Đầu một chuyến, trời hơi sáng hơn thì lại đi vào trong núi.

Sau khi nói lời tạm biệt với đám người Xử Sinh, mấy người vội vàng lên đường.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng bọn họ nữa, Xử Sinh mới ôm ngực, nói với Thạch thúc: “Thạch thúc, ta luôn cảm thấy rất áy náy…”

“Quả nhiên, ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ nghe ngươi nói thì hóa ra là vậy thật. Được rồi, chuyện đã như vậy rồi, tóm lại cũng không phải là lỗi của ngươi, trước tiên đừng suy nghĩ chuyện đó nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, hẳn là cũng không bị chậm trễ gì đâu.”

“Nhưng mà…Hay là sau này đưa thêm cho họ một khoản tiền nữa, coi như là bồi thường?”

“Cũng được. Đúng rồi, còn chuyện kia nữa, cũng tranh thủ thời gian làm cho xong chuyện đi.”

Trước buổi trưa ngày hôm sau, đám Đại Ngưu mang theo Tống Hàm Thanh thuận lợi trở về trong núi.

Mấy người Tảo Nhi ra ngoài tìm đồ còn chưa trở về. Mấy người Hà Hoa đều ở đây, ai nấy cũng đều kinh ngạc khi thấy bọn họ mang người về nhanh như vậy.

Nhưng nhìn sắc mặt của mọi người mỏi mệt nên cũng không hỏi kỹ, chỉ sắp xếp cho bọn họ ăn mấy miếng đơn giản rồi đi nghỉ ngơi.

Tống Hàm Thanh mượn chậu gỗ, hỏi chỗ múc nước, đi ra ngoài một chuyến, khi trở về gương mặt lem luốc kia đã được rửa sạch sẽ.

Lý Phát Tông và Đại Ngưu đã tò mò về tướng mạo của hắn đã lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn kỹ hơn, âm thầm đánh giá vài lần, mặt trắng không râu, mắt phượng môi son, quả nhiên rất tuấn tú như lời đồn.

Chờ Tống Hàm Thanh dọn dẹp xong, Đại Ngưu liền mời hắn tới ở cùng một sơn động với người nhà mình, để hắn ngủ ở phía trong cùng.

Tống Hàm Thanh không hề có ý kiến gì khác, đi đến chỗ sâu trong sơn động dỡ cuộn chăn của mình xuống, trải xuống đất rồi nhanh chóng nằm xuống. Không hề chọn chỗ, cũng không hề nói một lời phàn nàn gì, khiến Đại Ngưu phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hắn vốn đang lo lắng tú tài công là người kỹ tính, sẽ ghét bỏ chỗ này đơn sơ.

Thế mà lại không có gì hết.

Tống Hàm Thanh thấy thế cười giải thích: “Lúc trước ở hiệu sách chép sách, buổi tối ta cũng trải ra đất nằm thế này, mà điều kiện ở đây cũng không tệ lắm.”

Ở chung với người trong thôn một ngày, dường như hắn cũng đã hạn chế cách nói chuyện dài dòng của mình, bây giờ rào cản giao tiếp của hai bên đã nhỏ hơn rất nhiều.

Lại hàn huyên thêm vài câu, Tống Hàm Thanh mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhắm mắt không lên tiếng. Đám Đại Ngưu cũng nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi.

Bởi vì có bọn họ nên mấy người Hà Hoa nói chuyện làm việc cũng cố gắng nhẹ nhàng hơn, sợ làm phiền giấc ngủ của người khác.

Cả một buổi chiều, trong núi rất yên tĩnh và thanh bình.

Chờ qua giờ cơm tối, mọi người đều đã thức dậy.

Mấy người Tảo Nhi cũng tinh thần phấn chấn quay về, muộn hơn bình thường rất nhiều.

Vừa đến cửa sơn động, Táo Nhi liền buông sọt đầy ắp xuống, ánh mắt sáng đến kinh người: “Lần này chúng ta ra ngoài tìm được một chỗ mới, chỗ đó tương đối ẩm ướt, thế mà lại mọc rất nhiều đậu rừng!”

Mấy người Hà Hoa vươn cổ nhìn vào trong giỏ, cũng lộ ra vẻ vui mừng.

“Đúng là đậu rừng thật, có hái về được nhiều không?”

“Có, chúng ta giữ lại một ít hạt giống, chờ đầu xuân năm sau trồng thử xem, nếu trồng được thì năm sau chúng ta sẽ có rất nhiều đậu rừng để ăn rồi.”

Loại đậu rừng này không giống với hạt đậu nành bình thường hay ăn, quả đậu vừa nhỏ vừa mảnh, trong một quả có ba bốn hạt đậu nhỏ, kích thước tương đương với hạt lúa mạch, vỏ đen nhánh, bên trong lại có màu vàng nhạt.

Tuy rằng kích thước nó nhỏ nhưng bản chất không khác gì hạt đậu, là ngũ cốc thật, có thể xay thành bột, chế thành nước tương.

Ngoại trừ dùng làm thức ăn thì theo lời Triệu lang trung nói, thứ này cũng có thể dùng như thuốc, có thể trị bệnh mắt, vàng da hay các loại bệnh khác.

Thân cây và bã của đậu rừng còn có thể dùng làm thức ăn cho vật nuôi, đáng tiếc bây giờ bọn họ không nuôi gia cầm gia súc gì, nhưng trước tiên có thể cất lại, nói không chừng sau này cần dùng đến.

Chỉ có thể nói, vẫn là câu nói cũ kia, trong núi không có cỏ, cái gì cũng là bảo vật.

Trước đó các lão nhân luôn cảm thấy không trồng được lương thực, vô cùng lo lắng. Bây giờ có hạt đậu rừng này, chắc hẳn trong lòng cũng yên tâm được phần nào.

Gần chỗ bọn họ ở có một con suối, đất không quá khô, lấy nước cũng thuận tiện, nếu trồng đậu rừng thì chắc hẳn vẫn có thể sống được. Bởi vậy việc tiếp theo chính là phải lên kế hoạch khai hoang.

Tuy nhiên, phàm là người nông dân có kinh nghiệm thì đều biết việc khai hoang ở trong núi tốn công tốn sức đến cỡ nào, việc này phải tính toán cẩn thận, mời các trưởng bối cho thêm một vài ý kiến mới được.

Sau khi xem đậu rừng, mấy người Hà Hoa cầm giỏ đi, bắt đầu bóc vỏ.

Tảo Nhi nghe nói mấy người Lưu Nhị Sơn đã trở về liền đi qua tìm người, nói vài chuyện khác:

“Nhị Sơn thúc, hôm nay chúng ta đi lên cao, lên tới đỉnh núi bên kia. Ta nhìn thấy đối diện còn có một ngọn núi thấp nối liền với sườn núi của chúng ta.”

“Cũng rất kỳ lạ, rõ ràng nằm gần nhau nhưng ngọn núi kia xanh tốt hơn nhiều, chắc hẳn có không ít thứ hay ho, không bằng để sau rồi chúng ta cùng đi xem thử?”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 51: Chương 51



Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”

“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”

Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?”

Lưu Nhị Sơn nói: “Nếu chúng ta đã quyết định đón người vào, mỗi ngày ăn đồ ăn của Phương Tiên Nhi, lại muốn hắn dạy đám tiểu hài tử kia biết chữ thì chắc chắn không thể giấu chuyện này được, không bằng cứ nói sự thật cho hắn nghe.”

“Chỗ này của chúng ta, nếu như không có thuốc bột cũng không có ai dẫn đường thì về cơ bản không đi ra được.”

“Thế đạo này trước mắt sẽ không thể sống yên ổn được, mà hắn lại không có người thân, chờ ở chỗ này lâu thì mọi người đều thành người một nhà cả.”

Táo Nhi cảm thấy cũng đúng, lúc đó nàng ấy đề nghị để thư sinh vào núi, không phải cũng nghĩ như vậy sao?

Chỉ một mình thư sinh, tình hình vẫn có thể khống chế, sẽ không dễ dàng gây nên phiền phức gì.

Nàng ấy xoay người trở về sơn động nhà mình, chào Đại Ngưu rồi bảo hắn cơm nước xong xuôi thì mang thư sinh đến trước mặt Phương Tiên Nhi để biết mặt.

Đại Ngưu đang ăn mì, lúc này cũng vừa ăn hết mì trong bát liền lau miệng đáp ứng, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Hàm Thanh.

Tống Hàm Thanh vốn còn đang chậm rãi nhai sợi mì, vừa nghe có việc, sợ Đại Ngưu chờ lâu cũng lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn mì, rất nhanh đã ăn xong.

Hắn vừa nghe được lời Tảo Nhi nói, mặc dù không biết Phương Tiên Nhi mà bọn họ nhắc tới là người như thế nào nhưng vẫn mỉm cười, đứng dậy nói: “Ta ăn xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”

“Vậy thì đi ngay bây giờ luôn!” Đại Ngưu nói.

Vừa vặn hôm nay mấy người Tảo Nhi mang đậu rừng về, đã được mấy người Hà Hoa bóc vỏ hơn phân nửa. Đại Ngưu liền múc một bát đầy, nhét vào trong tay Tống Hàm Thanh, sau đó giải thích ngắn gọn cho hắn nghe về chuyện Phương Tiên Nhi.

Nghe thấy Phương Tiên Nhi này là tinh quái cho mọi người đồ ăn, Tống Hàm Thanh cũng không đưa ra bất cứ dị nghị gì, chỉ gật đầu nói khẽ mình đã nhớ rồi.

Lúc này sắc trời đã tối.

Đại Ngưu thắp một cây đuốc, dẫn Tống Hàm Thanh đi đến chỗ Phương Tiên Nhi.

Vừa đến trước mặt, thấy một vật hình vuông to lớn màu trắng nhạt hiện ra trước mắt, trong mắt Tống Hàm Thanh hiện ra vài phần kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, làm theo lời dặn của Đại Ngưu, trịnh trọng hành lễ.

“Được rồi, Hàm tú tài công, tiếp theo ngươi phải dâng bát đậu rừng này cho Phương Tiên Nhi. Ngươi xem, nơi này có một cái hộc hình vuông, sau này nếu ngươi có được thứ tốt gì đó khác thì cứ đổ vào chỗ này là được rồi.” Đại Ngưu nói.

Tống Hàm Thanh mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi, Đại Ngưu huynh đệ. Ngươi không cần cứ luôn khách khí như thế, ta lớn hơn ngươi một chút, liền mặt dày bảo ngươi gọi ta một tiếng Hàm Chương ca là được rồi.”

Đại Ngưu rất biết nghe lời phải: “Được rồi, Hàm Chương ca!”

Nói xong chuyện xưng hô, Tống Hàm Thanh liền bưng bát đựng đầy đậu rừng bước tới phía trước.

Đang định làm theo lời Đại Ngưu nói, đổ đậu vào trong hộc kia, hắn liền nghe thấy Phương Tiên Nhi trước mắt mở miệng nói chuyện.

Đến lúc này hắn thật sự ngơ ngẩn, cả người sững sờ đứng tại chỗ.

Đại Ngưu thấy thế liền cười nói:

“Sợ rồi đúng không?Quả thật Phương Tiên Nhi biết nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu ý của chúng ta, nhưng ngài ấy chỉ có thể nói “Xin bỏ tiền vào”, chúng ta bình thường đều căn cứ vào số lần nó nói câu này để…Ôi, nói ra thì dài lắm, để từ từ rồi ta sẽ nói mấy cái này với ngươi sau.”

Tống Hàm Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đại Ngưu bị hắn nhìn như vậy, không hiểu gì cả gãi đầu: “Hàm…Hàm Chương ca, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải lời nói của ta lộn xộn lắm không?”

Tống Hàm Thanh khẽ lắc đầu, nhưng ngón tay cầm bát lại lặng lẽ siết chặt hơn.

Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên, từ từ đổ đậu rừng trong bát vào trong hộc dâng lễ.

Chỉ là vẫn không thể đè ép được những cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng.

Theo cách nói của Đại Ngưu, Phương Tiên Nhi dường như chỉ biết nói một câu.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 52: Chương 52



Nhưng những gì mà hắn vừa nghe được lại hoàn toàn không phải như vậy.

Rõ ràng hắn nghe thấy một giọng nói rất kỳ ảo như của tinh quái kia, lại lẩm bẩm cả một đống những lời quái dị:

“Ôi ôi, hay thật. Thế mà lại có thêm một tiểu ca mà ta chưa từng gặp bao giờ, tại sao lại có một loại khí chất thư sinh nhỉ, nhìn họa phong khác hoàn toàn so với bọn họ, chẳng lẽ là người đọc sách à?”

Nói mấy lời này còn chưa xong, chờ hắn đổ xong đậu rừng vào hộc, Phương Tiên Nhi lại mở miệng nói mấy lời làm người ta cái hiểu cái không:

“A, cái ấn tượng cứng nhắc đáng c.h.ế.t này. Vừa nhìn thấy thư sinh ta liền không tự chủ nhớ đến mấy hồ yêu gì đó. Chỉ là hình như còn chưa từng thấy tiểu hồ ly ở trên núi nà, trước mắt mà nói thì chỉ có Đại cơ yêu là ta đây thôi.”

Tống Hàm Thanh:... Đại kê yêu?

Hắn lại âm thầm liếc nhìn Đại Ngưu, Đại Ngưu nhún vai, nhìn sắc mặt thì cũng không có gì dị thường cả.

Chẳng lẽ hắn thật sự không nghe thấy lời nói của tinh quái này sao?

Lại nói tiếp, bọn họ có biết chuyện Phương Tiên Nhi là một con gà yêu không?

Trong mắt Tống Hàm Thanh xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, hắn có chút do dự không biết có nên nói với Đại Ngưu hay không.

Nhưng cho dù muốn nói, ở dưới bầu không khí này mà mở miệng thì hình như cũng không quá thích hợp.

Thịnh Quân ở trước mặt hắn còn chưa biết có người lại có thể nghe hiểu được nàng nói chuyện, đang bừng bừng hứng thú quét hình hạt đậu vừa rồi mới đổ vào.

Cả cái bát đen như mực này hóa ra là đậu rừng.

Hệ thống nhắc nhở nói rằng thứ này ở thời hiện đại vậy mà lại biến thành thực vật được bảo vệ cấp hai quốc gia.

Có vẻ như đây là một loại dược liệu rất hữu hiệu, cho nên mới bị người khai thác ồ ạt, đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Nhưng mà ở triều đại này vẫn còn ổn, dường như không có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Nhưng cho dù không bị tuyệt chủng thì nó vẫn rất có giá trị.

Ngoài công dụng làm thuốc, gen của loại đậu rừng này cũng rất mạnh, về cơ bản có khả năng miễn dịch với các loại bệnh trên cây trồng, có thể dùng để lai giống với các loại đậu thông thường để tạo ra những giống vô cùng tốt.

Tóm lại đây là một hạt hoang dại không tệ, một bát nhỏ đậu rừng vừa rồi có giá trị 52 điểm năng lượng, gần lần thăng cấp tiếp theo của cô thêm một bước nữa.

Sau khi thu thập năng lượng xong, Thịnh Quân vui vẻ nhìn các nút bấm trên thân máy của mình sáng lên.

Nghĩ đến đây cũng là một loại đậu, nàng tiếc hận nói:

“Lại nói tiếp, thứ này không khác gì đậu nành thông thường, có thể làm ra các sản phẩm từ đậu nành, cũng có thể ép ra dầu ăn. Cũng không biết rốt cuộc nơi này thuộc triều đại nào, không biết các cổ nhân có biết nó có thể ép ra dầu không?”

Tống Hàm Thanh nghe hết lời của nàng.

Hạt đậu, có thể ép ra dầu ăn?

Tính ra hắn cũng hiểu sơ về chuyện nhà nông nhưng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Đại Ngưu ở bên cạnh thúc giục: “Hàm Chương ca, Phương Tiên Nhi đã nhận được lễ vật, pháp quang đã sáng lên, ngươi có thể chạm vào một cái, ngài ấy sẽ tặng ngươi một ít đồ ăn.”

Hắn chủ động giới thiệu: “Ngài ấy sáng lên nhiều ánh sáng như vậy cũng là để chúng ta tự chọn, giống như cái này là bánh bột khô, cái này là bánh mì khô…”

Theo ý nghĩ của bọn họ, chạm vào pháp quang của Phương Tiên Nhi cũng là một cách để kiểm nghiệm xem thử có ý đồ xấu hay không.

Mọi người đều tin chắc rằng Phương Tiên Nhi tuyệt đối sẽ không chiếu cố cho người xấu.

Tống Hàm Thanh lúc này mới hoàn hồn, chú ý tới ánh sáng xanh biếc kia, ngập ngừng vươn ngón tay chạm vào ánh sáng chỗ bánh bột khô, chợt nghe thấy một tiếng “bịch” giống như có thứ gì đó rơi xuống.

Đang muốn cúi người xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chợt nghe Phương Tiên Nhi kia lại lên tiếng:

“Trên tay thư sinh này có nhiều vết chai thật, so với bọn Đại Ngưu còn nhiều hơn. Người đọc sách thời cổ đại vất vả như vậy sao? Lại nói tiếp, là tư thế cầm bút như thế nào mới có thể khiến mười đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai như vậy chứ?”

Tống Hàm Thanh dừng lại, lặng lẽ thu tay về.

Cũng may Đại Ngưu kịp thời lên tiếng, chỉ chỉ hộc lấy đồ ở bên dưới nói: “Có thể lấy được đồ ở trong đó.”

Tống Hàm Thanh tập trung suy nghĩ rồi nhanh chóng làm theo, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ. Hắn nhìn quanh từ trên xuống dưới, phát hiện ở dưới đáy thậm chí còn có chữ viết.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 53: Chương 53



Đại Ngưu vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, hôm nay về nhà mệt quá nên không nghĩ ra chuyện này. Lại nói tiếp, trên bao bì mấy thứ đồ mà Phương Tiên Nhi cho đều có chữ viết, đúng lúc ngươi biết chữ, có thể giúp chúng ta xem trên đó viết gì không?”

Tống Hàm Thanh mượn ánh lửa nhìn kỹ chữ kia, trước tiên không phải phát ra một tiếng khen ngợi tự đáy lòng.

Mấy chữ lớn màu đen, cân đối, chỉnh tề, gọn gàng, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui. Kiểu chữ cũng khác so với chữ thông thường, có vẻ như là dùng thể chữ trong dân gian nhưng hắn cũng có thể hiểu được nội dung.

Nhớ tới lai lịch của Phương Tiên Nhi, hắn lại cảm thấy, có lẽ tinh quái dùng kiểu chữ này không chừng.

Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, hắn cúi đầu tiếp tục đọc.

“Lương khô.”

Tống Hàm Thanh thì thầm: “Chẳng lẽ là tên của món ăn này?”

“Lương, khô?” Đại Ngưu lặp lại một lần, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế.

Một miếng nhỏ xíu nhưng khi đun sôi lên là có thể biến thành một nồi cháo lớn như vậy, không phải giống như là nén đồ ăn lại thành cái bánh khô đó sao?

Sau khi đọc xong dòng chữ trên hộp lương khô, Tống Hàm Thanh lại chạm vào một cái nút bấm phát sáng nữa, lấy được một gói xúc xích.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của Đại Ngưu, hắn nhìn túi giấy thì thầm: “Xúc xích hun khói tổng hợp.”

Đại Ngưu không hiểu ra sao: “Lòng dạ dẻo dai?”

Tống Hàm Thanh giải thích: “Là hun khói.”

“Ách, nói không chừng xúc xích này làm từ một loại động vật nào đó rồi gác trên lửa nướng chín.” Đại Ngưu khó khăn cố lý giải.

“Có lẽ vậy.” Tống Hàm Thanh nghe xong, cảm thấy rất đáng tin.

Hai người lại đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Tiên Nhi.

Đại Ngưu chợt nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, cũng không kịp đợi Tống Hàm Thanh ấn, tự mình bấm nút phát quang nước đường.

Đến khi ống trúc rơi ra ngoài, hắn không kịp chờ đợi mà cầm lấy đưa tới trước mắt Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, ngươi giúp ta nhìn xem cái này là cái gì?”

Bọn họ đã tò mò về loại nước đường này rất lâu rồi, dù sao thứ này cũng rất kỳ lạ, uống một ít là có thể khôi phục không ít sức lực.

Nghĩ đến tên gọi lương khô vừa rồi, Đại Ngưu còn suy một ra ba nói: “Có phải gọi là nước đường nén hay không?”

Thịnh Quân ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy Đại Ngưu thật sự là một tài liệu tốt, mạch não độc nhất vô nhị.

Từ khi nàng tới đây cho tới bây giờ đã qua rất nhiều ngày, số lần cổ nhân đến mua cũng không ít, tuy nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ đọc ra được chữ trên bao bì.

Thịnh Quân nhìn thấy rất mới mẻ.

Tống Hàm Thanh vội vàng lắc đầu với Đại Ngưu: “Tên là nước điện giải.”

Đại Ngưu trợn tròn mắt.

Tống Hàm Thanh kiên nhẫn giải thích cho hắn mấy chữ kia là gì nhưng hai người vẫn mắt to trừng mắt nhỏ.

Cái tên nước điện giải này, cho dù là tách rời hay nối lại với nhau đều hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì, cùng lắm thì chỉ có thể cho biết nó là một loại “nước” đặc biệt.

Không giống xúc xích hun khói kia còn có dấu vết để lần theo, miễn cưỡng có thể từ chữ hiểu ra nghĩa.

“Thôi thôi, gọi là nước đường vậy.” Đại Ngưu thở dài, từ bỏ việc lý giải tiên ngữ. Sau đó hắn lại lấy hai gói bánh mì khô có hương vị khác nhau đưa tới tay Tống Hàm Thanh.

Tay trái tay phải của Tống Hàm Thanh đều cầm một gói mì, đọc khẽ: “Mì ăn liền thịt bò kho, mì ăn liền mỡ bò súp vàng.”

Lần này thì tương đối dễ hiểu, tuy nhiên lại có hoang mang mới xuất hiện.

Ba chữ “mì ăn liền” này rất chuẩn xác, bánh mì kia lấy từ trong túi ra, bỏ thêm nguyên liệu vào đun sôi nước là có thể ăn được, quả thật rất tiện. Chỉ là mấy chữ “thịt bò kho” này lại làm cho người ta khó hiểu.

Từ “kho” này đại khái cũng là nấu trên lửa, nhưng thịt bò thì…

Đại Ngưu nhịn không được hét lên: “Trong bánh mì này có thịt bò à?”

Ở triều đại này, trong tình huống bình thường là không được phép g.i.ế.c bò, cho dù có thể g.i.ế.c thì cũng không có ai sẵn lòng làm như vậy. Một con bò có thể ngang với mấy sức lao động cường tráng, không chỉ có thể cày ruộng, còn có thể kéo xe.

Cho nên Đại Ngưu chưa từng được ăn thịt bò.

Nhưng hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ một chút, trong bánh mì kia ngoại trừ mì và nước sốt thì hình như cũng không có gì khác, chắc chắn không có thứ gì giống thịt, ngược lại là có một nhúm rau vụn.

Tống Hàm Thanh đang định nói, không chừng gói nguyên liệu kia là thịt bò hầm thành nước dùng.

Chợt nghe Đại Ngưu kêu lên: “Ta hiểu rồi! Cái tên này có lẽ là Phương Tiên Nhi đặt để nghe êm tai một chút.”

Hắn chợt nhớ ra xưa kia trong thôn có một người tên là Lý Ma Tử, mỗi lần đến giờ cơm đều thích bưng chén ngồi xổm ven đường ăn.

Mỗi khi có người đi ngang qua, hỏi hắn ăn cái gì, Lý Ma Tử kia nói ra đều là những thứ ba hoa chích choè.

Cái gì mà “Canh hổ thần”.

Đến gần nhìn, hóa ra đó chỉ là cháo ngô ngâm rau dại, không liên quan chút nào đến thần hay hổ gì.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 54: Chương 54



Chỉ thế nhưng Lý Ma Tử còn nói rất đúng lý hợp tình, nói rằng đặt tên như vậy còn có thể được phù hộ, ăn xong còn có thể cảm thấy có sức lực hơn bình thường.

Cha Đại Ngưu thậm chí còn từng tin mấy lời quỷ quái này, sau khi về nhà còn thử hai lần, nhưng kết quả là cái rắm cũng không phải.

Đương nhiên, Đại Ngưu cảm thấy, Phương Tiên Nhi đặt tên bánh mì là mì thịt bò chắc chắn không phải là khoác lác giống như Lý Ma Tử mà nhất định có thâm ý khác.

Nhưng hắn cảm thấy, phương hướng mà hắn suy nghĩ không có vấn đề gì lớn.

Xét thấy bản thân Phương Tiên Nhi cũng không ăn thịt, Đại Ngưu càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.

Nghe Tảo Nhi nói trước đó nàng ấy đi chùa miếu cầu Phật, hòa thượng trong miếu kia cũng không ăn thịt, nhưng bọn họ sẽ làm những thứ khác, gọi là thịt chay.

Đại Ngưu cũng không biết chính xác đó là cái gì, Tảo Nhi cũng chưa từng nói, nhưng chắc chắn không phải là thịt thật.

Thịnh Quân không biết Đại Ngưu đã sắp hiểu thấu đáo Phật lý của bản thân rồi.

Vừa rồi nghe Đại Ngưu nói như vậy, nàng không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên trong món thịt lợn xé vị cá không có cá, trong món mì bò kho cũng không có thịt bò, loại vấn đề này từ xưa đến nay đều là vấn đề rất đáng suy ngẫm!

Thấy Đại Ngưu vẫn còn đang lẩm bẩm, Tống Hàm Thanh thở dài, cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Pháp quang của Phương Tiên Nhi vẫn còn sáng, có cần chạm vào không?”

Đại Ngưu hoàn hồn, quay đầu nhìn thoáng qua. Quả thật vẫn sáng nhưng cũng sáng không nhiều lắm, ngoại trừ mấy loại mì ăn liền và nước đường có thể chọn, những thứ khác cũng chỉ còn rau quả khô.

Hắn bước tới điểm lên chùm sáng của rau quả khô, tất cả pháp quang liền hoàn toàn tắt ngúm.

Tống Hàm Thanh tiến tới nhìn bao bì: “Rau củ quả sấy khô khử nước.”

Đồ phơi bằng gió cho khô không phải là bị mất nước đó sao, cái tên này cũng giống như ngày thường bọn họ gọi, Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của Phương Tiên Nhi kết thúc.

Đại Ngưu nhe răng cười nói: “Hàm Chương ca, ta đã dẫn ngươi tới cho Phương Tiên Nhi gặp mặt rồi, sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chung sống thật tốt. Có chuyện gì ngươi đều có thể nói với chúng ta, chỉ cần có thể làm, nhất định mọi người sẽ giúp ngươi làm tốt.”

Tống Hàm Thanh chắp tay với hắn: “Ta biết rồi, ngày sau làm phiền các ngươi giúp đỡ nhiều hơn.”

“Dễ nói dễ nói!”

Hai người mang theo đồ vật đi về phía sơn động bên kia. Khi đến gần, chợt nghe thấy mấy tiếng ồn ào thật lớn, hình như là truyền ra từ trong động mấy người Lưu Nhị Sơn.

Đại Ngưu nghe thấy vậy, trong lòng ngứa ngáy, định đi qua đó góp vui liền quay đầu nói với Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, ngươi cầm đồ vật trở về nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xem mấy người bên Nhị Sơn thúc có cần ta giúp gì không!”

Tống Hàm Thanh lơ đãng gật đầu, ôm đồ vật trở về trong sơn động.

Đại Ngưu xoay người, bước nhanh vào sơn động mà mấy người Lưu Nhị Sơn đang ở.

Vừa nhìn, quả nhiên náo nhiệt, thì ra người Lý gia mấy ngày nay sống xa cách giờ đã tập trung đông đủ, đang bàn tính chuyện sắp xếp những ngày sau.

Bên kia Lý bà tử một tay ôm Tây Nương, một tay ôm Thu Nương nói chuyện: “Nhị Nha ngoan của ta, còn có Thu Nương nữa, hai đứa đã phải chịu khổ rồi, về sau cả nhà chúng ta phải ở cùng một chỗ, không phải chịu ấm ức nữa!”

Tây Nương tựa đầu vào vai bà ấy, lầm bầm nói: “Nương đừng chê con là tốt rồi. Đúng rồi nương, nếu đã rời khỏi hầm phân Trương gia kia thì con muốn đổi họ cho Thu Nương và Đông Ca Nhi, miễn cho hai đứa nhỏ dính ôn dịch nhà hắn!”

Lý bà tử gật đầu: “Cũng đến lúc sửa lại rồi, vậy thì lấy cùng họ của chúng ta đi, đều là nòi giống Lý gia chúng ta cả.”

Nhắc tới cũng vừa khéo, bà ấy và Lý lão hán đều mang họ Lý, thê tử Lý Phát Tông cưới về cũng là họ Lý, Tây Nương thì không cần phải nói, hiện giờ hai đứa cháu cũng sửa họ, đi tới chỗ nào cũng có thể nhìn ra là người một nhà.

Thu Nương và Đông Ca Nhi nghe thấy như vậy đều cảm thấy rất vui vẻ, mấy ngày nay ở trong lòng hai người, chỉ có Lý gia mới được coi là nhà của bọn họ.

Sau đó là một số việc lặt vặt.

Thu Nương chỉ nhỏ hơn Tảo Nhi một tuổi, vừa quay về liền gia nhập đội ngũ đi kiếm đồ ăn. Đông Ca Nhi chơi với đám Hạnh Nhi, bình thường cũng giúp làm những chuyện trong khả năng của mình.

Nói xong những lời này, tạm thời cũng không còn việc gì khác, mọi người đều trở về nghỉ ngơi.

Đại Ngưu vốn đứng ở bên cạnh, câu được câu không nói chuyện với bọn Lưu Nhị Sơn, thấy đã xem náo nhiệt xong rồi cũng định rời đi.

Lưu Nhị Sơn buồn cười vỗ vào gáy hắn: “Tiểu tử thối, ta biết ngươi tìm thúc nói chuyện chỉ là ngụy trang thôi, tròng mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt rồi kìa, mau về trong sơn động của mình ngủ đi!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 55: Chương 55



Đại Ngưu cười hắc hắc, quay người chạy vào trong sơn động của mình.

Vừa vặn bọn họ đều ở đây, vừa rồi nghe Tống Hàm Thanh nói tên những loại đồ ăn kia, cũng đang thảo luận khí thế ngất trời.

Đại Ngưu chen lời vào, tiện thể kể lại một lượt chuyện của Lý gia bên kia, trong sơn động lại cười đùa một trận nữa.

Đến khi nói xong, Tảo Nhi bắt đầu bàn về việc sắp xếp để ngày mai ra ngoài.

Trước tiên phải đi quanh chỗ có đậu rừng một lượt, hái hết số đậu còn lại có thể hái được về, sau đó lại đi tìm kiếm những thứ khác.

Vừa nghe nhắc đến đậu rừng, Tống Hàm Thanh ngồi ở bên cạnh do dự một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Đại Ngưu huynh đệ, ta còn có một chuyện muốn nói với các ngươi.”

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện mình có thể nghe được tiếng Phương Tiên Nhi nói chuyện, chắc chắn phải nói cho người trong thôn một tiếng.

Dù sao thì từ những lời ngài ấy nói thì dường như ngài ấy hiểu biết rất nhiều chuyện khó tin.

Mà đám người bọn họ đều sống ở trong núi, thường xuyên phải tiếp xúc với ngài ấy, nếu chỉ một mình hắn nghe hiểu, giấu diếm thì có thể làm được gì đây, cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Đại Ngưu ở bên cạnh bị gọi tên, quay đầu tò mò nhìn hắn: “Có chuyện gì, Hàm Chương ca?”

Tống Hàm Thanh liền nói: “Lúc chúng ta vừa đi bái Phương Tiên Nhi, ta nhớ ngươi đã từng đề cập, ngài ấy chỉ có thể nói một câu “Xin bỏ tiền vào”thôi đúng không?”

Đại Ngưu gật đầu, kinh ngạc nói: “Đúng, vừa rồi lúc ngài ấy nói, không phải ngươi ở ngay trước mặt đó sao?”

“Đúng là ta ở ngay trước mặt.” Tống Hàm Thanh thở dài:“Nhưng ta nghe được lại không phải là câu “Xin bỏ tiền vào” như ngươi nói mà là mấy câu hoàn chỉnh.”

“Câu hoàn chỉnh?”

“Ngươi có thể nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói chuyện sao?”

Đại Ngưu và Tảo Nhi đứng bật dậy, đồng thanh hét lên, vẻ mặt không dám tin.

Tống Hàm Thanh gật đầu, cũng không vội lên tiếng.

Quả nhiên Tảo Nhi đã cướp lời nói trước: “Vậy ngươi mau nói cho chúng ta nghe, ngài ấy đã nói những gì?”

Tống Hàm Thanh dừng một chút, chọn một số thứ không liên quan đến mình, rồi nói ra lời có thể lấy lòng tin của người khác: “Ngài ấy nói, những hạt đậu rừng mà chúng ta dâng lên cho ngài ấy có thể ép thành dầu ăn, còn có thể làm thành thứ khác.”

Về phần Phương Tiên Nhi tự xưng là Đại kê yêu kia thì hắn không thể xác định được đó là chữ nào, cũng có thể là hắn đã nghe nhầm nên cũng không dám hấp tấp nói ra.

Nhưng mà người trong thôn cũng đã nói Phương Tiên Nhi là một loại tinh quái, có lẽ thật sự là một loại đại yêu nào đó cũng không chừng?

Mấy người Tảo Nhi lại không thể ngồi yên.

Hạt đậu rừng có thể ép ra được dầu ăn?

Phải biết rằng ngày bình thường bọn họ ăn cơm, cũng chỉ có mì sợi mà Phương Tiên Nhi cho có chút dầu và nước sốt, những thứ còn lại đều không có chút dầu nào.

Trước đó lúc còn ở trong thôn, lúc điều kiện còn khá hơn một chút thì thỉnh thoảng còn có thể tiết kiệm được chút mỡ heo, dùng mỡ xào rau xanh để ăn, hương vị kia rau luộc hoàn toàn không thể so sánh.

Đương nhiên, hương vị món ăn mà Phương Tiên Nhi mang đến vẫn là phong phú nhất, rau xào vẫn không có cách nào so sánh.

Nhưng mà đã lâu quá rồi không được ăn món xào, quả thật có chút nhớ nhung.

Trong kiến thức của mấy người Tảo Nhi, chỉ có trên người động vật mới có thể có mỡ để ăn. Bọn họ cũng biết có một vài loại cây có thể có dầu, ví dụ như các loại dầu thông, nhưng đó đều là thứ để sử dụng hàng ngày chứ không thể nào ăn được.

Lại nhắc tới hạt đậu rừng này, không đề cập đến những thứ khác, chỉ nhìn mấy cái thân cây khô héo kết ra hạt đậu khô quắt, sao có thể giấu được dầu ở trong đó chứ?

Cho nên, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hạt đậu rừng có thể ép ra được dầu ăn.

Nhưng Tống Hàm Thanh nói, lời này là Phương Tiên Nhi nói cho hắn biết.

Nếu thật sự là do Phương Tiên Nhi nói thì mấy người Tảo Nhi đương nhiên không phải không tin. Chỉ là, trước mắt còn cần đi xác nhận lại một chút xem rốt cuộc có phải Tống thư sinh này nói thật hay không.

Tảo Nhi vỗ tay một cái, gọi Đại Ngưu: “Chúng ta đi thôi, dẫn tú tài công đến trước mặt Phương Tiên Nhi hỏi một câu, xem làm thế nào mới có thể lấy được dầu từ số hạt đậu rừng này!”

Lời này của nàng ấy nói rất hàm súc, nhưng Đại Ngưu nghe hiểu, nói là đến hỏi chuyện hạt đậu rừng nhưng trên thực tế là muốn đến nhờ Phương Tiên Nhi xác minh xem có phải tú tài công nói thật hay không.

“Được.” Đại Ngưu quay đầu nói với Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, lại làm phiền ngươi theo chúng ta đi tìm Phương Tiên Nhi một chuyến!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 56: Chương 56



Tống Hàm Thanh lắc đầu: “Nếu cứ ăn cơm trắng, trong lòng mỗ cũng có chút xấu hổ, nếu lần này có thể giúp đỡ, vậy không thể tốt hơn.”

Chuyến đi này nhất định phải đi, từ lúc chủ động nói ra chuyện này, hắn đã nghĩ đến.

Sắc trời đã tối.

Bởi vì còn chưa biết tính chân thực của việc này nên Tảo Nhi cũng không đi tìm mấy người Lưu Nhị Sơn để nói, chỉ mang theo đuốc, cùng Đại Ngưu, Tống Hàm Thanh đi tới trước mặt Thịnh Quân.

Bình thường các cổ nhân cố ý chạy tới đây vào buổi tối đều là có chuyện quan trọng cần nói, Thịnh Quân cũng có chút tò mò về mục đích của bọn họ khi tới đây.

Chỉ nghe Tảo Nhi mở miệng liền ném cho nàng một tin tức như sét đánh giữa trời quang:

“Phương Tiên Nhi, mới cách đây không lâu ngài đã gặp vị tú tài công này rồi, hắn nói có thể nghe hiểu được lời ngài nói. Theo như ngài thì những hạt đậu rừng kia có thể ép ra dầu ăn được, ngoài ra còn có thể làm được mấy thứ khác, có phải như vậy không? Nếu đúng thì ngài cứ trả lời cho ta một câu như chúng ta đã thỏa thuận trước đó.”

Lời này của Tảo Nhi cũng là để ám chỉ cho Thịnh Quân, rằng cho dù vị thư sinh này nói thật, thật sự có thể nghe hiểu được giọng nói của nàng thì nếu sau này hắn có truyền đạt lời gì mà không thể nói được thì Phương Tiên Nhi cũng có thể dùng cách cũ để phủ nhận.

Cũng không phải là nàng ấy không tin được vị thư sinh kia, chỉ là mọi người ai cũng có lòng riêng của mình, nàng ấy phải đề phòng rắc rối trước mắt, đề phòng hắn mượn miệng Phương Tiên Nhi đi nói ra những lời trái với ý định ban đầu của Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân bị nàng ấy nhìn chăm chú như vậy, giờ phút này cũng trở nên bối rối.

Có thể nghe hiểu lời nàng nói à?

Từ nội dung mà Tảo Nhi thuật lại thì quả thực nàng đã nói rằng hạt đậu rừng này có thể dùng để ép dầu ăn. Nói cách khác, triều đại này quả thật còn chưa phổ biến chuyện ăn dầu thực vật...

Không không không, cái này cũng không phải trọng điểm!

Thịnh Quân mở to hai mắt đánh giá thư sinh trước mặt.

Buổi chiều lúc thư sinh này tới, nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua rồi không nhìn kỹ nữa, ai mà ngờ được rằng hắn lại còn có thể nghe thấy mình nói chuyện đâu?

Thịnh Quân nhớ lại một chút, bắt đầu suy nghĩ chuyện đối phương có thể nghe thấy giọng nói của mình.

Mấy người Tảo Nhi nghe không hiểu nàng nói chuyện, điều này là chắc chắn, vậy thư sinh này có chỗ nào khác với bọn họ đây?

Chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thấy được gì, chẳng lẽ linh hồn của hắn chính là đồng hương của nàng xuyên không tới?

Nhưng nếu là đồng hương, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì chắc hẳn phải nhận ra nàng là một cái máy bán hàng mới đúng chứ!

Cũng có thể là mất trí nhớ, nhưng khả năng này hẳn là không cao, nếu không thì triều đại này đã bị xuyên thành cái sàng, chỉ tiện tay kéo ra một người cũng là đồng hương.

Nếu nói còn có khả năng khác...

Đúng rồi! Điểm khác biệt lớn nhất của người này với mấy người Tảo Nhi, đại khái chính là hắn là một người đọc sách, chắc chắn là hiểu biết hơn, ít nhất là có học thức hơn nhiều so với người trong thôn.

Chẳng lẽ nói, người phải có trình độ văn hóa nhất định mới có thể nghe hiểu được nàng nói chuyện hay sao?

Thịnh Quân thở dài, cảm thấy loại thiết lập này, với tác phong của hệ thống thì hoàn toàn có thể làm được. Dù sao ngay cả vấn đề động vật hoang dã nó cũng rất để bụng, bởi vậy tích cực quan tâm đến tình hình giáo dục bắt buộc của cổ nhân cũng là điều hợp lý.

Nếu như suy đoán này không sai, ngưỡng cửa của điều kiện này là trình độ văn hóa gì đây?

Tạm thời không có cách nào suy đoán vào lúc này được.

Xem ra sau này khi nàng mở miệng nói chuyện cũng phải cân nhắc nhiều hơn...Chẳng qua, hai bên có thể giao tiếp được với nhau cũng coi như là một tin tức tốt.

Những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua.

Mặc dù xác suất thư sinh này là đồng hương không lớn, nhưng Thịnh Quân vẫn nghiêm túc kiểm tra bằng một câu “Thiên Vương Cái Địa Hổ?”

Thốt ra lời này, ở trong tai Tảo Nhi vừa vặn cũng là một câu “Xin bỏ tiền vào!”, coi như là xác nhận suy đoán vừa rồi của nàng ấy, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim.

Nghe thấy suy đoán được chính miệng Phương Tiên Nhi chứng thực, Tảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, tiếp theo lại sinh ra những cảm xúc lẫn lộn.

Ngạc nhiên và lo lắng là bởi có Tống tú tài ở đây, sau này bọn họ có thể hiểu ý của Phương Tiên Nhi hơn, hiểu rõ từng lời nói của nàng.

Cảm xúc lẫn lộn là bởi cảm thấy rõ ràng là bọn họ quen biết Phương Tiên Nhi trước. Nhất là nàng ấy, còn là người đầu tiên dũng cảm tới gần Phương Tiên Nhi, tiếp xúc với ngài ấy, thậm chí ăn gói mì ăn đầu tiên!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 57: Chương 57



Nếu bàn về xa gần thân sơ, đáng lẽ ra nàng ấy phải là người thân thiết nhất với Phương Tiên Nhi mới đúng. Tại sao hết lần này tới lần khác, vị tú tài từ bên ngoài vào này lại có thể nghe hiểu ý của ngài ấy chứ?

Bọn họ và thư sinh rõ ràng đều là nhục thân phàm thai, dựa vào cái gì mà hắn có thể lấy được sự sủng ái của Phương Tiên Nhi?

Đúng rồi. Nếu nói đến điểm khác biệt duy nhất thì đó chính là hắn là một tú tài, hắn biết rất nhiều chữ.

Có lẽ, chỉ biết chữ thôi cũng vô dụng, tựa như Triệu lang trung trước kia cũng biết được một ít chữ nhưng vẫn nghe không hiểu Phương Tiên Nhi nói gì.

Chắc hẳn phải giống như tú tài, đầy bụng học vấn, đọc qua rất nhiều sách mới có đủ tư cách.

Trước kia thường nghe người trong thôn nói, người có thể đọc sách đều là người có bản lĩnh. Chẳng lẽ nói, có thể nghe hiểu lời của Phương Tiên Nhi cũng là một loại bản lĩnh của Tống tú tài sao?

Cũng đúng, những người thô kệch như bọn họ ở trong thôn làm ruộng thì còn được, đi ra ngoài thì chẳng làm được gì.

Hoàng đế ở xa thật xa kia cho tới bây giờ chỉ nhận mấy thư sinh đi làm quan, còn mấy nha dịch huyện lệnh ở gần đây thì cũng chẳng thèm nói chuyện với những người chân lấm tay bùn như bọn họ.

Huống chi là Phương Tiên Nhi!

Cho dù là thần tiên hay là tinh quái thì đương nhiên phải rất có tài hoa, thậm chí là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu. Những lời kia cho dù thật sự là nói cho bọn họ nghe thì không chừng bọn họ cũng nghe không hiểu!

Bởi vì người đọc sách và người không đọc sách, nói chuyện với nhau quả thật rất khó khăn.

Nghe Phát Tông thúc nói lúc chạm mặt Tống thư sinh kia, nói chuyện với hắn, rất khó để hiểu được những lời tao nhã kia, đây đều là chuyện mà hắn đã trải qua thực tế.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, năng lượng trong lòng Tảo Nhi bỗng bốc lên hừng hực.

Nàng ấy cũng không trách Phương Tiên Nhi không nói chuyện với bọn họ, chỉ là vào lúc này nàng ấy vô cùng oán hận sự thiếu hiểu biết của mình.

Nàng ấy thật đúng là vô dụng, đáng lẽ phải sớm nghĩ đến chuyện Phương Tiên Nhi thân là thần tiên, chắc chắn không thể chỉ nói một câu kia, rõ ràng đây chính là vấn đề của bọn họ!

Vừa nãy ở trong sơn động nghe thư sinh nói đến việc này, nàng ấy còn không có cảm giác gì cả.

Nhưng bây giờ nhìn thư sinh kia đứng trước mặt Phương Tiên Nhi, lắng nghe mỗi một câu chỉ thị của nàng ấy, cảm giác không cam lòng này trong nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm!

Tảo Nhi âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm.

Ngày sau, không riêng gì mấy hài tử học chữ mà bản thân nàng cũng nhất định phải theo tú tài công học tập mới được, học theo những cuốn sách kia.

Hơn nữa cũng không phải chỉ là nhận biết vài chữ, như vậy còn lâu mới đủ. Nhất định nàng ấy phải móc toàn bộ mực nước trong bụng Tống thư sinh ra, ăn hết!

Từ nhỏ đến lớn luôn có người nghi ngờ Tôn Tảo Nhi nàng không có khả năng làm nghề mộc, chế giễu Tôn gia không có nam nhi, là tuyệt hộ, nếu không kén rể thì sẽ làm lãng phí một thân bản lĩnh của cha nàng ấy.

Nhưng sau đó, nàng ấy không kén rể, chỉ dựa vào chính mình, cuối cùng cũng trở thành thợ mộc lợi hại trong vòng mấy dặm, có danh tiếng trong thôn, không còn ai dám lên tiếng nói rằng nàng ấy không có bản lĩnh nữa!

Chuyện nàng ấy muốn làm, chưa bao giờ không thành.

Trước đây không có điều kiện để đọc sách viết chữ, trước mắt có Tống thư sinh ở đây, nàng ấy cũng không tin mình học không được!

Không chỉ có nàng ấy, còn có Đại Ngưu và những người khác cũng tuyệt đối không được bỏ lại phía sau, không thể để cho vị tú tài mặt trắng này chỉ bằng một chút học vấn mà đã thay thế địa vị của bọn họ ở trước mặt Phương Tiên Nhi.

Sẽ có một ngày, nàng ấy phải chính tai nghe được Phương Tiên Nhi nói chuyện với mình mới được!

Trong lòng Tảo Nhi dâng trào ngọn lửa ham học học, không biết rằng Tống Hàm Thanh ở bên cạnh cũng lâm vào trầm tư.

Vừa rồi vấn đề kia, Phương Tiên Nhi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ để lại một câu nói lạ lùng.

Câu ‘Thiên Vong Cái Địa Hổ’ này, rốt cuộc là có ý gì?

Thế đạo hiện nay liên tiếp sinh loạn, trời vong, cái này tính ra còn dễ hiểu. Cái, tức là Phúc.

Hổ, từ xưa đến nay đều xưng vương trong núi. Vậy từ Địa Hổ này, chẳng lẽ là ẩn dụ cho Nhân Vương ở trần gian, cũng chính là quân chủ hoàng đế?

Cho nên câu nói kia của Phương Tiên Nhi, hẳn là lời tiên tri:

Thiên hạ sắp diệt vong, Nhân Đế diệt.

Đại yêu thuần lương hành thiện, xuất thế trong loạn lạc, chẳng lẽ là muốn cứu vạn dân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này sao?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 58: Chương 58



Đang lúc không để ý bên này, chợt nghe Tảo Nhi quay đầu hỏi hắn: “Tú tài công, Phương Tiên Nhi vừa nói gì thế?”

Tống Hàm Thanh đang muốn mở miệng, chợt nghe Phương Tiên Nhi nói tiếp: “Thông thường sẽ sử dụng phương pháp tách thủy lực để lấy dầu vừng, còn nếu như là dầu đậu nành thì có thể dùng phương pháp ép và phương pháp lọc. Nếu như các ngươi không có điều kiện thì đại khái chỉ có thể dùng phương pháp ép bằng lực nén nguyên thủy nhất.”

“Quy trình của phương pháp này tương đối phiền phức, hơn nữa 100 cân hạt đậu chỉ có thể ra không đến 10 cân dầu.”

10 cân dầu ép ra được này là so sánh với công nghệ hiện đại. Với công nghệ tiên tiến hơn thì có thể ép ra được khoảng 20 cân, mà mấy người Tảo Nhi muốn ép bằng tay thì phải giảm đi một nửa.

Vừa nãy Thịnh Quân thấy thư sinh kia hoàn toàn không có phản ứng đã hoàn toàn chứng minh rằng hắn không phải đồng hương của mình, ít nhất không phải là đồng hương mang theo ký ức đến đây.

Nghĩ nhiều vô ích, lãng phí thời gian, nàng vẫn quyết định bắt tay vào làm chính sự, trả lời vấn đề mà mấy người Tảo Nhi vừa rồi mới quan tâm, đồng thời tra cứu tìm kiếm phương pháp cụ thể để ép dầu đậu nành.

Nói đến đây, có thể có con đường để giao tiếp với cổ nhân cũng khiến nàng rất vui vẻ.

Không chỉ có thể giải buồn.

Hơn nữa trong không gian hệ thống có rất nhiều video hữu ích được lưu trữ.

Điều này có nghĩa là, sự trợ giúp mà nàng có thể mang lại cho các cổ nhân không chỉ đơn thuần là đồ ăn mà còn có rất nhiều thứ nữa.

Đương nhiên, tuy nói có thể giao tiếp với nhau được nhưng tình huống giờ phút này cũng hoàn toàn khác với lúc nàng mới đến.

Nhớ rõ khi đó nàng vừa rơi xuống đất, không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị mấy người Tảo Nhi vây lại, suýt nữa cho rằng mình sắp bị đập nát nên mới mở miệng cố gắng giải thích, giao tiếp với bọn họ nhưng đáng tiếc là hoàn toàn vô ích, nàng cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên.

Bây giờ tiếp xúc lâu như vậy, mấy người Tảo Nhi cũng coi nàng là tinh quái có ý thức. Đối với điểm này, Thịnh Quân cũng không có ý định làm sáng tỏ.

Ít nhất là không cho đến khi nàng nhìn thấy hy vọng được trở về nhà.

Với nàng mà nói, ở trong tình huống không thể di chuyển được thì chiếm lấy tên tuổi có thể giữ khoảng cách như vậy mới có cảm giác an toàn nhất.

Điều này cũng có nghĩa là từ giờ trở đi, nàng nói chuyện cũng phải chú ý nhiều hơn một chút, với những chuyện như phổ cập kiến thức khoa học thì có thể nói thẳng.

Nhưng nếu như thảo luận bát quái hay phát biểu ý kiến gì đó thì vẫn là phải kiềm chế tỏ rõ thái độ của mình, để tránh sinh ra hậu quả không tốt.

Cũng không phải là sợ bị chọc thủng thân phận tinh quái.

Chỉ cần chính bản thân nàng không nói ra.

Với cổ nhân mà nói, ai có thể cam đoan rằng mình hiểu được tinh quái thì có thể dễ dàng định nghĩa tính cách của tinh quái đây?

Cho dù tính cách và ngôn ngữ của nàng có khác thường, thậm chí có hơi hoang đường một chút, suốt ngày hô to gọi nhỏ mắng trời chửi đất thì cũng không có vấn đề gì.

Nhiều lắm là sẽ bị đánh giá rằng nàng là một tinh quái khó hiểu, âm tình bất định mà thôi.

Nàng có thể chiếm cứ thân phận tinh quái nhờ vào lượng đồ ăn biến ra liên tục không ngừng, còn có thể biểu đạt ý thức của mình, còn có thể phát ra ánh sáng.

Những điều này trong nhận thức của cổ nhân chắc chắn không phải là những việc mà sức người có thể làm được.

Nàng chỉ lo rằng nếu mình không chú ý, thuận miệng nói một câu nói đùa cũng sẽ bị cổ nhân coi là thật.

Ví dụ như chuyện của Trương Kỷ Đống, nếu như nàng lòng đầy căm phẫn cùng với người khác buông lời phỉ nhổ: “Sao hắn không đi c.h.ế.t đi!”

Nếu làm không tốt thì các cổ nhân sẽ cho rằng Phương Tiên Nhi nói như vậy, nhất định là sẽ dùng ngôn linh đại pháp trực tiếp tiêu diệt gã nam nhân thối tha...

Tóm lại, các loại vấn đề có thể liên quan đến thân phận của Phương Tiên Nhi, đều phải trả lời cẩn thận.

Nếu nàng thật sự mệt mỏi hoặc là không muốn nói thì cứ dứt khoát giữ yên lặng, nhất định các cổ nhân cũng sẽ không ép nàng.

Nghĩ xong những chuyện này, cảm thấy không có sơ hở, Thịnh Quân liền bắt đầu vừa học vừa thực hành, vừa xem video vừa nói phương pháp ép dầu.

Sau khi nghe Thịnh Quân nói một câu dài, Tống Hàm Thanh tạm thời dừng suy nghĩ về câu “Thiên Vong Cái Địa Hổ” kia, cũng không nói về câu này với mấy người Tảo Nhi.

Bây giờ bọn họ đều ở trong núi, coi như an toàn, cũng có con đường để nghe ngóng về tình hình thay đổi của thời cuộc. Nếu như lúc này nói ra câu tiên tri này, chỉ sợ sẽ mang phiền phức tới cho mọi người, mà bọn họ cũng không có năng lực đi thay đổi cái gì cả.

Cứ để đó rồi tính sau.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 59: Chương 59



Hắn dừng một chút rồi giải thích với mấy người Tảo Nhi: “Phương Tiên Nhi đang nói phương pháp ép dầu đậu nành.”

Sau đó liền thuật lại về phương pháp ép dầu kia của Thịnh Quân.

Tảo Nhi thấy Phương Tiên Nhi không phản bác, xem ra đúng là nói như vậy.

Nàng ấy liền thả lỏng tâm tư, suy nghĩ về những lời này: “100 cân đậu vậy mà có thể ra 10 cân dầu. Nếu như năm sau trồng thêm chút đậu, nói không chừng có thể thử một chút...”

“Chờ một chút, ngươi có thể giúp ta hỏi Phương Tiên Nhi một chút, cụ thể là ép như thế nào không? Nếu có thể, chúng ta ép một ít ăn trước cũng tốt.”

Nếu thật sự có dầu, nàng ấy phải tranh thủ thời gian để đẽo ra một chiếc nồi đá có đáy mỏng.

Những chiếc bình gốm mà bọn họ đang dùng bây giờ dùng để nấu một vài món thì còn được.

Nhưng nếu muốn dùng dầu xào rau để ăn thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đối với Thịnh Quân, 10 cân dầu đậu nành nghe có vẻ không nhiều lắm, đại khái chỉ là số lượng của một can dầu bình thường trên thị trường mà thôi, nhưng đối với mấy người Tảo Nhi thì số lượng này cũng đủ để ăn rất lâu rồi.

Suy cho cùng thì bọn họ ăn rất tiết kiệm, hơn nữa cũng chưa hẳn mỗi bữa đều nỡ lấy ra ăn.

Vấn đề duy nhất chính là số lượng hạt đậu rừng kia có hạn, bây giờ phải giữ lại một phần làm giống để năm sau trồng thử, còn lại còn phải làm lương thực dự trữ nữa.

Trong lòng Tảo Nhi tính toán rất lâu.

Chắc chắn là không thể lấy ra được 100 cân đậu rừng, nhưng nếu như theo tỷ lệ này thì 10 cân đậu rừng có thể ép ra được 1 cân dầu, 5 cân là có thể ép ra được nửa cân dầu, đúng không?

Nếu như thực sự có thể làm được thì trước tiên cứ ép nửa cân để ăn cái đã.

Hơn nữa, hạt đậu đã ép dầu rồi không hẳn đã là vô dụng, có lẽ sẽ hơi khô nhưng vẫn có thể ăn được.

Thịnh Quân nói: “Lượng dầu tạo ra không nhiều lắm, chỉ là quá trình ép dầu này khá phức tạp, phải rang trước rồi mài, hấp cho mềm, cuối cùng phải làm một loại dụng cụ lớn bằng gỗ để ép. Mỗi bước đều phải thử đi thử lại rất nhiều lần.”

Những trình tự này thoạt nghe có vẻ rất dễ dàng, chỉ bằng vài từ là có thể tóm tắt lại được, nhưng thực tế lại rất tốn công tốn sức.

Ví dụ như bước rang đậu này, chắc chắn không thể khống chế tốt độ lửa ngay từ đầu được.

Nếu không cẩn thận rang đậu quá chín, bị cháy, vậy thì mẻ đậu này cũng không thể dùng để ép dầu được nữa.

Việc hấp đậu cũng giống như thế, cũng phải cân nhắc hấp đến mức độ nào.

Những thứ này chỉ dựa vào những lời nói suông của nàng là vô dụng, giống như việc học nấu ăn vậy, chỉ có thể tự mình bắt đầu, chậm rãi luyện tập mới được.

Hơn nữa, mài đậu cũng là một vấn đề khó khăn.

Người trong thôn cũng là gần đây mới giải quyết được vấn đề no bụng, họ biết lấy cối đá ở đâu để dùng bây giờ?

Càng đừng nói đến dụng cụ ép dầu kia, cô có thể nhìn thấy cấu trúc nhưng chắc chắn không thể mô tả rõ ràng bằng lời nói được, chỉ có thể hình dung đại khái về kiểu dáng và cách dùng:

“Trong một cái máng gỗ dài có khoang ở trong, dùng rơm rạ bọc đậu thành bánh rồi đặt ở tận trong cùng, bên ngoài đặt mấy cây gỗ, treo trên xà nhà một cái chùi đập cỡ lớn hoặc là cắm một cái giá gỗ ở bên ngoài, treo một cây cột, dùng thanh gỗ đập vào nhiều lần là sẽ sinh ra dầu.”

Không nói đến cấu tạo của dụng cụ này, cho dù là đập vô số lần cũng là một công việc tốn sức.

Chỉ nhìn trong video đã biết đây là chuyện rất vất vả, bằng với thân thể yếu gà của cổ nhân thì trong thời gian ngắn có lẽ không thể nào chịu được công việc có cường độ cao như thế này.

Tuy nhiên, Thịnh Quân suy nghĩ một chút rồi nói:

“Việc ép dầu này không dễ làm, nhưng các ngươi có thể làm ra một cái cối đá nhỏ trước, bình thường cũng cần dùng đến, sau khi mài đậu xong thì dùng một chút nước chát hoặc thạch cao thì có thể làm ra được đậu phụ và đậu bì.”

“Nếu không có cối đá thì cũng có thể dùng hạt đậu rừng để trồng một ít giá đỗ, cũng có thể thêm được một loại rau củ.”

“Đúng rồi, ngươi biết cối đá làm như thế nào rồi đúng không?”

Tuy nói thứ đậu phụ này xuất hiện rất thường xuyên trong những cuốn tiểu thuyết mà nàng từng đọc trước kia, gần như là thần vật cần phải có để xuyên không nhưng không thể không thừa nhận rằng nó rất ngon.

Còn có thể từ đó làm ra được rất nhiều thứ khác nữa.
 
Back
Top Bottom