Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 200: Chương 200



Việc trồng kết hợp này cần sự tỉ mỉ. Có lẽ sẽ bận rộn một khoảng thời gian.

Nhưng là nông dân, ai mà không hứng thú với phương pháp có thể tăng năng suất cây trồng? Nghe xong, ai nấy đều rất hăng hái.

Mặc dù Phương Tiên Nhi đã nói, việc trồng kết hợp này không phải là phương pháp có thể làm một lần mãi mãi. Vì giống đậu đó chỉ trồng được một lần.

Sau khi trồng xong lứa đầu, hạt đậu mọc ra sẽ không còn năng suất cao như trước, còn có thể xuất hiện vấn đề khác. Vì vậy mỗi năm đều phải trồng kết hợp để lai tạo giống mới.

Nhưng sự nhiệt tình của họ không hề giảm bớt, vẫn luôn nhớ về loại đậu này.

Tuy nhiên, bây giờ nói về việc trồng đậu thì thực sự quá sớm, vẫn nên tập trung vào việc khai hoang và làm đất cho tốt trước đã.

Họ mang theo máy cày chân, một nhóm người hùng hùng hổ hổ bắt đầu công cuộc khai hoang.

Tất nhiên, không phải lúc nào mọi người cũng phải ở ngoài đồng.

Vì thời tiết ấm lên, họ có thể ra khỏi núi để tìm những người buôn bán khác.

Sau khi thảo luận, mọi người quyết định đi đến thôn Nguyên Bảo để xem khi nào thương đội của Vi Thập Bát sẽ khởi hành, tiện thể hỏi thăm về chuyện của gà con.

Sau khi quyết định lộ trình, Tảo Nhi và những người khác khởi hành từ sáng sớm và họ nhanh chóng đến thôn đó.

Hôm nay có vẻ như may mắn của họ không tệ, đúng lúc Vi Thập Bát đang ở trong làng.

Hai bên đã lâu không gặp nhau nhưng không cảm thấy xa lạ. Họ chúc nhau một năm mới tốt lành rồi sau đó nhanh chóng đi vào việc chính.

Vi Thập Bát nói: "Ta dự định sẽ dẫn thương đội xuất phát xuống phía Nam vào đầu tháng sau."

Hành trình buôn bán từ Bắc vào Nam sẽ mất khá nhiều thời gian. Nếu xuất phát vào tháng sau thì đến khi quay lại thì có lẽ đã vào mùa hè rồi.

Tảo Nhi gật đầu, cho biết trong lòng nàng ấy đã hiểu ý.

Vi thúc cũng ngầm báo trước với họ rằng, nhanh nhất cũng phải đến mùa hè mới có thu nhập.

May là họ cũng không quá gấp gáp.

Dù sao thì suốt mùa xuân cũng phải bận rộn với công việc canh tác. Một khi bận rộn thì thời gian sẽ trôi đi rất nhanh.

Nói xong việc này, Vi Thập Bát suy nghĩ một lúc, rồi kể cho họ về tình hình bên mình: "Khi chúng ta bắt đầu ép dầu thì quả Nguyên Bảo đã không còn nhiều lắm. Cuối cùng chỉ ép được khoảng ba mươi cân dầu."

"Nghe có vẻ không nhiều, nhưng cũng không cần lo lắng về việc thu nhập sẽ bị giảm. Có thể mọi người chưa biết, phía Nam có những người quyền quý rất thích những thứ phong nhã. Ta đã đặt một lô bình sứ nhỏ tinh xảo đựng năm lạng. Đến khi sẽ đóng gói chia ra thì cũng có thể chia được khoảng sáu bảy mươi bình."

"Vật hiếm thì quý, số lượng dầu quả không nhiều. Đến lúc đó ta nghĩ giá cả có thể tăng lên một chút."

Ban đầu Vi Thập Bát ước lượng một cách cẩn thận. Một bình dầu có thể bán được năm lạng bạc.

Nhưng qua năm mới, ông ấy nghĩ kỹ thì lại cảm thấy nếu có thể bỏ công sức kinh doanh nhiều một chút, không chừng mỗi bình có thể bán với giá hai mươi lạng bạc trở lên!

Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày xuất phát xuống phía Nam.

Nhắc đến việc xuống phía Nam. Thời gian trước, sư huynh cũ của ông ấy là Minh Bắc còn thăm dò nói nói xa nói gần với ông ấy vài lần.

Minh Bắc vẫn chưa biết về chuyện dầu quả mà chỉ muốn biết thời gian bắt đầu khởi hành từ ông ấy.

Nói chuyện phiếm vài câu, đối phương vẫn không nhận được câu trả lời chính xác. Sau khi quay về thì ông ta nhanh chóng khởi hành.

Chắc là muốn đi trước ông ấy một bước để tranh giành khách hàng đây mà.

Vi Thập Bát cảm thấy khinh thường cách làm của ông ta, nhưng cũng không vội vã.

Hiện tại trong tay họ có loại hàng mới lạ. Xuất phát sớm hay xuất phát muộn cũng không ảnh hưởng gì, đi đường an toàn mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên, việc Minh Bắc làm cũng nhắc nhở ông ấy.

Đến khi dầu quả nổi tiếng ở phía Nam, đến khi đối phương biết được thì chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để điều tra ra.

Phải chuẩn bị trước một số biện pháp phòng ngừa.

Vi Thập Bát suy nghĩ một lúc rồi đặt cho dầu quả một cái tên thanh nhã khác – Lan Trúc Lộ.

Theo cách thông thường, dầu đông đặc thì gọi là "chi", tan chảy thì gọi là "cao". Khi đặt tên cho dầu thì mọi người không đặt là “chi” thì cũng sẽ đặt là “cao”

Nhưng đó đều là chất béo động vật. Nếu để tên như vậy thì nghe có vẻ nặng nề.

Ông ấy nghĩ kỹ lại, dầu này là chất lỏng, còn có màu vàng vàng óng ánh. Gọi nó là "lộ" cũng không quá đáng. Vậy nên cuối cùng ông ấy quyết định chốt từ này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 201: Chương 201



Còn về hai chữ "Lan Trúc" ở phía trước.

Dầu quả vốn được làm từ quả của cây cỏ. Đây cũng là một đặc điểm của sản phẩm dùng để bán hàng. Nhưng không thể nói thẳng về nguồn gốc của nó, nên ông ấy dùng hình tượng Lan và Trúc – những loại cây biểu tượng của người quân tử để thay thế.

Vì cẩn thận, Vi Thập Bát còn nghĩ cách thêm một chút hương hoa vào trong dầu.

Không chỉ để tạo thêm sự tinh tế phong nhã mà còn có thể tối ưu hóa sản phẩm.

Làm vậy cũng có một phần vì dầu quả có mùi hương nhẹ của quả Nguyên Bảo. Ông ấy sợ rằng sư huynh có thể dễ dàng ngửi được nguyên liệu chính.

Tất nhiên, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cây Nguyên Bảo không phải là hiếm trong huyện của họ. Vi Thập Bát chưa bao giờ nghĩ rằng có thể giấu những người khác cả đời được.

Ông ấy cũng không bao giờ dám đánh giá thấp trí tuệ của người khác.

Chỉ cần có đủ thời gian thì chắc chắn ngay cả cách ép dầu cũng sẽ bị người khác tìm ra.

Nhưng chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng thì thế nào cũng có thể trì hoãn quá trình này. Điều này có thể giúp bọn họ kiếm tiền trước một bước.

Những gì có thể nghĩ đến ông ấy đều đã làm. Còn lại thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Nói xong về chuyện dầu Nguyên Bảo.

Vi Thập Bát lại nhớ ra điều gì đó, rồi nói với Tảo Nhi và những người khác: "Đúng rồi, trước đây ta đã nói về việc tìm hai con chim đưa thư, giờ đã tìm được rồi. Tuy nhiên vì là chim con nên cần thêm hai tháng nữa mới có thể gửi qua, khoảng chừng trước hoặc sau tiết Thanh Minh. Đến lúc đó mọi người hãy bàn bạc với Bình An để chọn ngày đến nhận. Đến lúc đó mọi người cũng sẽ nhận được cách thuần dưỡng chúng."

Tảo Nhi gật đầu đồng ý.

Rồi họ chuyển sang nói về chuyện gà con.

Vi Thập Bát nói rằng gia cầm cũng phải đợi thời tiết ấm áp hơn mới nuôi được. Bây giờ cũng không tiện đưa, nên bảo họ rằng sẽ giao cho bọn họ lúc đến nhận chim đưa thư luôn.

Đến lúc đó có thể đưa cho họ mười mấy con gà và hai cặp ngỗng.

Không có vịt.

Chủ yếu là vì nuôi vịt đẻ trứng cần có ao nước phù hợp mà sau khi hỏi thăm, biết rằng bên Tảo Nhi không có. Vậy nên họ cũng không chuẩn bị.

Nói xong những thứ này, Vi Thập Bát hỏi họ gần đây có cần giúp đỡ gì không. Nhân tiện lúc ông ấy vẫn còn ở đây thì nói sớm, để có thể nhanh chóng thực hiện.

Đại Ngưu suy nghĩ một lúc rồi hỏi Vi Thập Bát liệu có thể giới thiệu một võ sư cho hắn ta hay không.

Hắn ta không mong muốn học được võ công tuyệt thế gì, chỉ cần có một võ sư dạy một số chiêu thức cơ bản, đủ để đối phó với kẻ xấu là được.

Hơn nữa, Đại Ngưu cũng không có ý định học võ lâu dài.

Vì vậy hắn ta hỏi Vi Thập Bát có biết võ sư nào chỉ đơn giản là nhận tiền để dạy thôi không.

Không cần có mối quan hệ thầy trò lâu dài, cũng không cần là bí kíp gia truyền, chỉ cần bình thường là được. Như vậy khi học xong, hắn ta có thể dạy lại cho người khác.

Yêu cầu của Đại Ngưu nghe có vẻ nhiều, nhưng thực ra không khắt khe.

Những võ sư loại này lại dễ tìm nhất. Nhận tiền làm việc, yêu cầu không cao.

Vi Thập Bát nhanh chóng đồng ý giúp hắn ta để ý xem có ai không.

Không còn gì nữa, người của thôn đứng lên chào tạm biệt.

Tảo Nhi nhìn về phía Thiết Trụ.

Nàng ấy vừa rồi đã để ý thấy, Thiết Trụ cứ ngồi bên cạnh thẫn thờ, thỉnh thoảng lại tỏ ra do dự. Nên nàng ấy đụng hắn ta một cái, dùng ánh mắt hỏi hắn ta có điều gì muốn nói không.

Thiết Trụ do dự một chút, rồi dùng khẩu hình đáp lại nàng ấy: "Lát nữa rồi nói."

Tảo Nhi gật đầu, không hỏi tiếp.

Dân làng chính thức lên đường trở về.

Trên con đường núi về nhà, Tảo Nhi lại hỏi Thiết Trụ, lúc nãy hắn ta định nói gì.

Những người khác cũng quay đầu nhìn.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thiết Trụ cảm thấy không được tự nhiên. Hắn ta thở dài nói:

"Haiz, mọi người cũng thấy rồi đấy. Ta là người học hành rất bình thường, sức mạnh cũng không phải là lớn nhất. Không biết săn b.ắ.n như Đại Ngưu, cũng không khéo tay làm nghề thủ công như Tảo Nhi. Cũng không giỏi như Thu Nương để có thể tự mình đi bái sư học y dược, hơn nữa còn rất chăm chỉ."

"Nghĩ đến những điều này, gần đây trong lòng ta luôn cảm thấy không yên, ban đêm ngủ không ngon giấc."

Tảo Nhi và những người khác nhìn nhau.

Thu Nương lên tiếng an ủi hắn ta: "Thực ra, ngươi cũng không tệ như ngươi nghĩ đâu. Chẳng hạn như lần trước, ngươi vốn không thể nghe được lời nói của Phương Tiên Nhi, nhưng chỉ mất vài ngày là theo kịp rồi."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 202: Chương 202



Thiết Trụ lại lắc đầu nói: "Lần đó chỉ là may mắn thôi. Những thứ chúng ta đang học đều là căn bản, ta đã thấy khó rồi. Có học được hay không, không ai rõ hơn ta."

"Nhưng ta nói những điều này, không phải chỉ đơn giản là lời bi quan. Mà là do ta nảy ra một ý tưởng!"

"Vi thúc thì chúng ta ai cũng biết rồi. Chúng ta rất tin tưởng thương đội của ông ấy. Nhưng ta nghĩ rằng, có lẽ chúng ta nên cử một người sang thương đội của ông ấy để xem xét tình hình buôn bán dầu phong như thế nào?"

Những người khác nghe xong câu này, đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ.

Thiết Trụ bị nhìn chằm chằm đến mức đỏ cả mặt. Hắn ta nhanh chóng cúi đầu, xoa tay nói:

"Được rồi, ta thừa nhận, thực ra những gì vừa nói đều là phụ. Chủ yếu là ta muốn theo ra ngoài để mở mang tầm mắt. Thử xem, nói không chừng ta lại có chút thiên phú trong việc buôn bán."

"Tất nhiên, ta cũng thật lòng nghĩ rằng việc tham gia thương đội sẽ có ích cho chúng ta mà!"

Hắn ta nói xong, mọi người đều im lặng.

Tảo Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện ngươi vào thương đội, thực sự không phải là việc xấu. Bên phía Vi thúc chắc cũng không có vấn đề gì, năm trước thương đội của họ đã mất không ít người, giờ có lẽ đang thiếu nhân lực. Nhưng ngươi phải thuyết phục gia đình trước đã."

Nói xong, Tảo Nhi cảm thấy bản thân cũng khát khao.

Nếu không phải vì trong thôn không thể không có nàng ấy trong một khoảng thời gian, nếu không phải vì Hạnh Nhi chỉ có một mình nàng ấy làm chỗ dựa thì nàng ấy cũng muốn theo thương đội đến phía Nam để mở mang tầm mắt!

Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải ra ngoài đi nhiều hơn!

Bên cạnh, Lưu Nhị Sơn cũng nói với Thiết Trụ: "Ta nghĩ, cha ngươi chắc sẽ không phản đối chuyện này đâu."

Thiết Trụ đã là một thanh niên rồi, có thể ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt. Hơn nữa, theo thương đội của Vi gia thì cũng khá an toàn.

Mặc dù thời điểm cày bừa của mùa xuân đã sắp đến, nhưng ruộng ở trong núi thì cũng chỉ có bấy nhiêu. Lại thêm việc mọi người cùng nhau cày cấy, thiếu một người như hắn ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Lần này Lý Phát Tông không đến.

Ngoài Lưu Nhị Sơn ra thì gần như tất cả đều là những người trẻ tuổi. Họ đều đồng ý với ý tưởng muốn ra ngoài của Thiết Trụ.

Thu Nương rất hiểu tâm trạng của Thiết Trụ, hắn ta không cam lòng làm một người bình thường. Hắn ta muốn tỏa sáng.

Vì trước đây nàng cũng như vậy nên mới có thể bái sư học y.

Mọi người đều cảm thấy việc Thiết Trụ vào thương đội có lẽ sẽ thành công. Nên đã cùng nhau đưa ra kế sách giúp hắn ta.

"Nếu ngươi muốn đi xa thì ngươi phải nhanh chóng học thuộc hai cuốn sách kiến thức cơ bản của Phương Tiên Nhi, sẽ có lúc cần dùng đến!"

"Đúng rồi, còn thuốc viên thường dùng nữa. Khi về thôn ta sẽ bào chế cho ngươi vài lọ để dự phòng!"

Được mọi người quan tâm nhiệt tình, Thiết Trụ không kìm được cảm thán: "Nếu mọi người cứ thế này, ta sẽ không nỡ đi mất!"

Mọi người cười nói rôm rả quay về hang.

Thiết Trụ nhanh chóng tập hợp mọi người trong Lý gia lại, hồi hộp kể về việc này.

Lý bà tử nghe xong có chút ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh sau đó bà ấy bước lên trước. Nâng mặt Thiết Trụ lên nhìn kỹ, rồi cười nói: "Thiết Trụ nhà chúng ta thực sự đã trưởng thành rồi! Trước đây Phương Tiên Nhi đã từng nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ra ngoài xem thế giới cũng là điều tốt, ta không có ý kiến gì!"

Mẹ của Thiết Trụ cũng đứng bên cạnh. Tuy trên mặt có chút không nỡ nhưng cũng đồng ý: "Bà con nói đúng, đấy mẹ cũng ủng hộ con đi."

Thiết Trụ cười rồi nhanh chóng nhìn về phía Lý Phát Tông.

Thấy cha mình đang nhíu mày, nụ cười trên môi lại biến mất.

Lý Phát Tông thấy vậy, thả lỏng lông mày: "Nhìn bộ dạng sợ hãi của con đi! Con thực sự chẳng hiểu gì về cha cả. Là nam nhân, muốn đi thì cứ đi, cha có thể ngăn cản sao?"

Nghe vậy, Thiết Trụ liền bật cười to.

Đã quyết định rồi, không thể chậm trễ.

Ngày hôm sau, Tảo Nhi và mọi người lại đi một chuyến đến thôn Nguyên Bảo, báo chuyện này cho người của Vi gia.

Người trong Vi gia nhanh chóng báo lại cho Vi Thập Bát.

Vi Thập Bát nghe xong, quả nhiên không có ý kiến gì. Không những vậy còn rất hoan nghênh Thiết Trụ.

Thế là, chuyện Thiết Trụ vào thương đội đã được quyết định xong.

Chờ đến đầu tháng sau, hắn ta sẽ theo đoàn đi.

Còn một thời gian trước khi xuất phát, Thiết Trụ dưới sự giám sát của mọi người, vừa chép vừa học thuộc, miệt mài học hai cuốn sách kiến thức cơ bản.

Trong khoảng thời gian này, có khó khăn đến mấy cũng không được nói ra.

Trong khi đó.

Võ sư của Đại Ngưu cũng đã tìm được.

Việc học võ, thầy dạy võ là người chỉ dẫn, còn việc luyện tập thì dựa vào mỗi người.

Sau này, cứ cách bảy ngày Đại Ngưu sẽ vào thành một lần, tìm thầy dạy võ học chiêu thức rồi nhờ đối phương sửa lại động tác, thực chiến vài lượt. Thời gian còn lại thì hắn ta ở trong núi tự mình rèn luyện các kỹ năng cơ bản là được.

Đại Ngưu rất hài lòng với cách này.

Như vậy vừa có thể học võ, lại không ảnh hưởng đến công việc. Học xong còn có thể dạy lại cho mọi người. Quá hoàn hảo!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 203: Chương 203



Trong không khí bận rộn, chớp mắt đã đến một ngày ngày trước khi Thiết Trụ gia nhập thương đội.

Sau bữa trưa, người dân trong thôn bàn bạc một hồi thì họ quyết định để Thiết Trụ mang theo một ít đào vàng đóng hộp khi rời đi.

Ban đầu, họ từng nghĩ đến việc bàn chuyện buôn bán đào vàng đóng hộp với Vi Thập Bát.

Nhưng sau đó, vì đã hợp tác với nhau bằng dầu phong, lại còn nghe Vi Thập Bát nói rằng tình hình của thương đội vẫn chưa ổn định nên họ tạm gác lại ý định này.

Về sau, khi cuộc tranh đấu trong thương đội kết thúc, Vi Thập Bát đã nói với họ về giá trị của dầu phong vượt xa sức tưởng tượng của mọi người rất nhiều.

Biết được lợi nhuận từ dầu phong rất khả quan, mọi người cảm thấy tạm thời không cần đưa đào vàng đóng hộp ra nữa.

Nhưng giờ đây, Thiết Trụ lại muốn vào thương đội.

Trước đó, thương đội đã có một nhóm người rời đi. Những người còn lại đều là các thành viên cũ, họ không biết rõ tình hình của những người đó.

Mọi người chỉ có thể nghĩ đến những tình huống xấu nhất.

Họ lo lắng rằng, nếu một người mới như Thiết Trụ bước vào. Dù trên bề ngoài có thể được Vi Thập Bát bảo vệ nhưng sau lưng vẫn có thể bị chèn ép.

Nếu vậy, việc mang theo đào vàng đóng hộp vào thương đội, cùng mọi người kiếm tiền, ít nhất cũng không để người khác phải coi thường hắn ta.

Không phải để Thiết Trụ dựa vào đồ hộp mà kiêu ngạo. Họ chỉ mong rằng con nhà mình có thể nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, sống thoải mái hơn một chút.

Trước đây, họ chỉ hợp tác với thôn Nguyên Bảo, không có liên hệ trực tiếp với thương đội của Vi Thập Bát.

Sợi dây liên kết duy nhất cũng chỉ là sản phẩm dầu phong.

Những mặt hàng khác trong thương đội, tình hình kinh doanh thế nào, đều không liên quan nhiều đến họ. Họ cũng chưa bao giờ chủ động tìm hiểu.

Việc thương đội kinh doanh thế nào không cần họ bận tâm, chỉ cần dầu phong không gặp rắc rối gì là được.

Nhưng nếu Thiết Trụ vào thương đội thì tình hình sẽ khác. Mối quan hệ giữa họ và thương đội sẽ gần gũi hơn, họ cũng có lý do để quan tâm đến sự phát triển của thương đội.

Lúc này để Thiết Trụ mang theo đào vàng đóng hộp vào đội thì sẽ có lợi cho cả hai bên.

Hiện tại mới vào đầu xuân, vẫn chưa phải là mùa để ăn trái cây. Nếu có trong tay những hộp đào vàng mọng nước thế này thì có lẽ sức cạnh tranh của thương đội cũng sẽ được nâng cao thêm một bậc. Con đường của Thiết Trụ cũng sẽ dễ đi hơn nhiều.

Suy nghĩ mọi việc thật kỹ, mọi người dành ra khoảng mười mấy hộp đào, đặt vào trong giỏ.

Số lượng này vừa đủ, không nhiều cũng không ít. Ngày mai khi đưa Thiết Trụ đến thôn Nguyên Bảo, họ có thể giúp mang theo luôn.

Chuẩn bị xong xuôi việc đồ hộp, mọi người lại cùng nhau giúp Thiết Trụ sắp xếp hành lý.

Áo quần chắc chắn phải mang theo hai bộ để có thể thay đổi.

Giấy dầu ghi đầy kiến thức được các dì khâu thành một cuốn sổ nhỏ, lúc nào cũng phải giữ bên mình.

Ban đầu, mọi người và Tảo Nhi còn bàn xem có nên mang theo nồi lẩu bằng gốm không để tiện nấu ăn trên đường luôn.

Nhưng sau khi bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng vẫn không mang theo.

Thứ nhất là không nên tỏ ra đặc biệt ở ngoài. Tốt hơn là nên ăn cùng với mọi người.

Thứ hai là nồi lẩu này cần phải nấu bằng than, chẳng lẽ còn phải mang theo một đống than củi lên đường theo sao?

Sau đó, họ còn chuẩn bị một vài loại thuốc.

Sau khi kiểm tra kỹ càng và xác nhận không bỏ sót thứ gì, mọi người mới nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Một nhóm người mang theo đồ đưa Thiết Trụ đến thôn Nguyên Bảo.

Vì đã bàn bạc trước nên Vi Thập Bát đã chờ họ sẵn trong làng.

Lúc hai bên gặp mặt, Vi Thập Bát nhanh chóng chú ý đến những hộp đào vàng trong giỏ của người trong thôn.

"Đây là...?" Ông ấy nghi ngờ hỏi.

Trong lòng ông ấy đã dấy lên suy đoán.

Chẳng lẽ đối phương quên rằng ông ấy đã đặt làm hộp đựng dầu phong rồi nên lại mang mấy thứ này đến?

Tảo Nhi và những người khác thấy vậy đều đồng loạt giữ im lặng. Chỉ chờ Thiết Trụ lên tiếng.

Thiết Trụ nhanh chóng lấy ra một hộp từ trong giỏ, mỉm cười giải thích: “Vi thúc, đây là món quà bất ngờ mà chúng cháu chuẩn bị cho thương đội. Chỉ chờ đến lúc nó đạt trạng thái tốt nhất mới mang ra. Chúng cháu đã cố nhịn không nói với thúc, mau lại xem thử đi!"

Nói xong, hắn ta chủ động mở hộp trong tay và đưa đến.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 204: Chương 204



Sau một khoảng thời gian được mọi người nhắc nhở tận tai, chỉ bảo tận mắt và học tập chăm chỉ.

Thì Thiết Trụ đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều.

Hắn ta không nói rằng những hộp đào này là do người trong thôn chuẩn bị riêng cho mình mà lại nói rằng đây là món quà bất ngờ đặc biệt dành cho thương đội.

Vi Thập Bát nghe vậy thì quả nhiên rất vui mừng. Ông ấy hơi tò mò, nhanh chóng nhận cái hộp đã được mở từ tay Thiết Trụ, đưa lên trước mặt quan sát kỹ lưỡng.

Chưa kịp nhìn rõ bên trong là cái gì thì mũi ông ấy đã nhanh chóng ngửi thấy một mùi thơm ngọt của trái cây, khiến miệng lưỡi lập tức ứa nước.

Lúc này ánh sáng rất tốt, khi cúi đầu nhìn vào trong miệng hộp thì ông ấy dễ dàng thấy được ánh nước long lanh bên trong.

Giữa ánh nước sóng sánh, những miếng thịt quả màu vàng cam nằm xen kẽ lẫn nhau.

Cẩn thận nhìn thật kỹ thì có thể thấy quả được cắt đôi, từng miếng to tròn, hình dáng mịn màng, khiến cho người ta nhìn một lần là đã yêu thích ngay. Cái này không giống bất cứ loại quả nào mà ông ấy từng biết.

Vi Thập Bát đã đi khắp nơi buôn bán nhiều năm, thấy nhiều hiểu rộng, cũng biết đến cách dùng lon kín để bảo quản thức ăn lâu dài. Vậy nên đối với thực phẩm đóng hộp, ông ấy không cảm thấy hiếm lạ.

Như trước đây ở phía Nam, ông ấy đã từng nếm thử một loại cá muối, cũng được làm theo cách tương tự, có thể bảo quản lâu dài.

Bọn họ thậm chí còn mua khá nhiều để ăn trên đường.

Tuy nhiên, loại trái cây đóng hộp như này thì ông ấy thực sự chưa từng thấy. Thậm chí trước khi nhìn thấy cái này, ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trái cây cũng có thể được bảo quản trong hộp.

Không phải là mứt khô, mà hình thức gần như trái cây tươi.

Việc bảo quản được trái cây mà vẫn còn mọng nước như thế này thực sự khiến người ta kinh ngạc vô cùng!

Nghĩ đến việc Tảo Nhi và những người khác sống lâu trong núi, mỗi lần vào thành phố mua sắm cũng khó khăn. Quả thực là cần biết một số phương pháp đặc biệt để có thể bảo quản thức ăn mà sống qua ngày.

Vi Thập Bát không khỏi cảm thán trong lòng. Điều kiện sống như thế nào sẽ tạo ra con người như thế ấy, Tảo Nhi và những người khác thực sự rất thông minh trong cuộc sống hàng ngày.

Hy vọng Bình An tiếp xúc lâu với họ thì cũng có thể học được một chút tinh hoa này.

Bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn, Vi Thập Bát lại tập trung sự chú ý vào hộp trái cây. Ông ấy bắt đầu đánh giá giá trị của món bảo vật này.

Mùa đông ở miền Nam ấm áp hơn nhiều nhưng cũng không phải mùa ăn trái cây tươi mọng nước. Loại trái cây đóng hộp này mang đi chắc chắn sẽ cháy hàng!

Chưa biết tên thật của loại quả này là gì, Vi Thập Bát đã nghĩ sẵn cái tên khi bán hàng trong đầu - "Quả Hoàng Kim."

(1) Hoàng kim nghĩa là màu vàng.

Một khi mở bán hộp trái cây tươi, chắc chắn vàng bạc sẽ ùn ùn kéo đến.

Khác với ý nghĩa tao nhã của Lan Trúc Lộ. Đây là một loại hàng hóa hoàn toàn khác biệt, hẳn là sẽ giúp họ kết giao thêm với nhiều khách hàng khác nhau.

Chỉ nghĩ đến thôi, khuôn mặt của Vi Thập Bát đã tươi tươi đến mức có thể nở hoa.

Ông ấy không nhịn được vỗ vai Thiết Trụ: “Tốt lắm, thật sự rất tốt! Ta sẽ đi chia trái cây cho mọi người để mọi người cùng thưởng thức một ít!”

Hộp này đã mở nên chắc chắn là phải ăn rồi.

Nếu muốn bán, ông ấy nhất định phải thử qua hương vị. Có như vậy mới tự tin hơn.

Tảo Nhi và mọi người nghe vậy thì nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu Vi thúc. Thúc thử đi, chúng cháu không ăn đâu.”

“Đợi thúc thử xong, phần còn lại thì mang đi luôn, để mọi người trong thương đội nếm thử một chút!”

Mọi người đều có phần, như vậy mới có thể giúp Thiết Trụ dễ dàng hòa nhập vào thương đội.

Nghe nhắc đến điều này, Vi Thập Bát cũng nghĩ đến những người khác, gật đầu đồng ý: “Vậy Vi thúc đành phải mặt dày mà nhận phần lợi này rồi. Nhưng các cháu yên tâm, những hộp quả này đều là bảo vật, chắc chắn sẽ bán được giá cao!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 205: Chương 205



Nói xong, ông ấy lại nhìn về hộp trái cây.

Dù chưa nếm thử nhưng ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cho dù quả vàng này có nhạt nhẽo đến vô vị nhưng chỉ cần nó vẫn giữ được hình thức trái cây tươi. Như vậy thôi đã vô cùng quý giá rồi.

Chỉ cần không quá khó ăn, hương vị có thể đạt được một nửa độ ngọt ngào mà mắt thường nhìn thấy. Thì chắc chắn nó sẽ bán được giá cao!

Nghĩ như vậy, Vi Thập Bát liền giao cái hộp cho Vi Lão Căn, nhờ ông cụ giúp lấy hai miếng thịt quả lớn ra. Cắt nhỏ một ít để ông ấy thử, phần còn lại để cho gia đình cùng thưởng thức.

Vi Lão Căn cầm lấy cái hộp, tay cũng hơi run run.

Ông cụ đã sống nửa đời người nhưng chưa từng thấy trái cây tươi như thế này vào mùa này bao giờ đâu!

Trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng hành động của ông cụ lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng ra một khay gỗ lớn. Trên khay bày vài bát gỗ, mỗi bát đều có một miếng trái cây nhỏ, bên cạnh còn đặt vài đôi đũa.

Đem khay trái cây đưa đến trước mặt nhóm của Tảo Nhi. Thấy thái độ kiên quyết không ăn của họ, Vi Lão Căn đành bất đắc dĩ để lại phần của Vi Thập Bát, rồi mang những phần còn lại vào trong nhà.

Vi Thập Bát cầm lấy bát gỗ, dùng đũa gắp một miếng trái cây. Không thể chờ đợi thêm, đưa vào miệng.

Một miếng nuốt xuống bụng, mắt ông ấy lập tức mở to, sáng lên!

Ông ấy không thể ngờ rằng, trái cây này khi ăn vào lại có vị ngon hơn gấp trăm lần so với vẻ bề ngoài!

Hơn nữa, không hề nhạt nhẽo mà trái lại còn rất thanh mát và ngọt ngào. Hoàn toàn phù hợp với mọi kỳ vọng và tưởng tượng của ông ấy.

"Loại trái cây này có tên gọi gì?" Vi Thập Bát khích động hỏi.

Tảo Nhi khẽ ho một tiếng, che miệng nói: "Chúng cháu thường gọi nó là quả vàng chua."

Đây là lời giải thích mà họ đã bàn bạc trước đó.

"Quả vàng chua?" Vi Thập Bát nghe vậy thì rất ngạc nhiên, "Nó ngọt thế này, sao lại gọi là quả vàng chua?"

Tảo Nhi đáp: "Chắc là Vi thúc chưa biết. Loại trái cây này vốn là một loại quả dại trong rừng. Khi hái xuống không thể ăn trực tiếp được, vì nó vị vừa chua vừa đắng, cũng không nhiều nước. Nhưng qua nhiều năm nghiên cứu thì tổ tiên chúng cháu đã phát hiện ra rằng nếu quả này được ướp và bảo quản trong hộp thì nó sẽ tiết ra vị ngọt và trở nên thanh mát, nhiều nước."

Họ nói vậy là vì họ không thể mang trái đào tươi ra. Hiện giờ chỉ có thể đưa đào vàng đóng hộp.

Bây giờ hộp trái cây đã được đưa đến trước mặt đối phương, mà mối quan hệ giữa hai bên lại thân thiết như vậy. Nếu khi đến mùa đào chín lại không đem biếu đối phương vài cân đào tươi thì sẽ không hợp lý.

Vì vậy, lời giải thích này cũng là một cách để báo hiệu với đối phương trước.

Sau này họ chỉ mang theo hộp trái cây chứ không mang theo loại trái cây chua chát khó ăn đó. Mọi thứ đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng, đừng để vì vậy mà gây ra hiểu lầm giữa hai bên.

Thật ra, việc nói dối này cũng không phải là ý muốn của họ.

Vì một khi đã nói dối thì sẽ phải dùng đến cả ngàn lời nói dối khác để che giấu.

Nhưng với tình thế hiện tại thì chỉ có thể như vậy.

Vi Thập Bát nghe lời giải thích xong, quả nhiên không nghi ngờ gì.

Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có. Đến cả quả Nguyên Bảo cũng có thể ép dầu thì trong núi có quả vàng chua cũng không phải là điều kỳ lạ gì.

Ông ấy nói: "Thế cũng tốt, với cách chế biến phức tạp như vậy thì người ngoài dù có thử cũng khó mà hiểu được bí quyết. Hộp trái cây này có khi còn tiềm năng hơn cả dầu phong đấy!"

Tảo Nhi và mọi người gật đầu đồng ý.

Hộp đào đã được nếm thử, Thiết Trụ cũng đã đến. Thấy trời sắp tối, mọi cũng người chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Vi Thập Bát còn nghiêm túc hứa với mọi người: "Yên tâm đi, mọi người đã giao Thiết Trụ cho ta thì ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

Tất nhiên người trong thôn tin tưởng ông ấy.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 206: Chương 206



Hai bên chính thức tạm biệt, mỗi người một ngả rời khỏi thôn Nguyên Bảo.

Thiết Trụ sẽ bắt đầu hành trình cùng thương đội.

Còn Tảo Nhi và mọi người sau khi trở về thì phải chuẩn bị cho việc trồng lúa mì.

Bận rộn đến mức không biết ngày tháng, thoắt cái đã đến giữa tháng.

Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn vội vàng rời khỏi núi một chuyến để gặp mặt Thạch thúc.

Trên đường đi, hai người nói hết chuyện từ trên trời đến dưới biển. Đã qua một năm rồi, không biết tình hình bên kia như thế nào.

Khi đến nơi, bọn họ lại không gặp được ai.

Lần này trông có vẻ thực sự nghiêm trọng rồi.

"Họ đã đi rồi, hay là có biến cố gì trong huyện?" Lưu Nhị Sơn cau mày nói.

"Nếu họ định đi thì lẽ ra phải để lại tin nhắn cho chúng ta chứ..." Nói đến đây, Đại Ngưu bỗng nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, Nhị Sơn thúc, chúng ta có thể đến chỗ chôn đồ xem thử xem sao!"

Hai người nhanh chóng đến chỗ chôn lương khô trước đó. Nhìn kỹ thì dấu hiệu quả nhiên đã bị thay đổi.

Điều này chứng tỏ đám người Thạch Thúc đã đến, cũng đã lấy đồ thành công. Nói không chừng họ còn có thể còn để lại tin nhắn mới.

Nơi này hoang vắng nhưng để đảm bảo an toàn, Đại Ngưu vẫn nhìn quanh đề phòng. Sau khi xác định không có ai thì mới cùng Lưu Nhị Sơn ngồi xuống đào đất.

Rất nhanh, họ đã đào ra được một miếng gỗ khắc đầy chữ.

Đối phương biết rằng bên bọn họ có một tú tài.

Khi để lại tin nhắn cũng không sợ họ không hiểu chữ nên đã ghi lại rõ ràng tình hình trong thành.

Trước đó trong thành thiếu lương thực, đã xảy ra không ít rắc rối. Sau khi được các phú hộ hào thương phát cháo thì mới tạm thời có thể kiểm soát lại.

Nhưng phú hộ cũng không thể phát cháo mãi. Chưa đến một năm thì đã dỡ bỏ hết các lều phát cháo.

Thế là trong người dân thành lại một lần nữa nóng nảy. Hơi có dấu hiệu của bạo loạn.

Huyện nha chỉ có hơn hai mươi nha dịch, không có binh lính. Nếu thực sự để dân chúng làm loạn thì khó mà kiểm soát được ngay.

Chính huyện Hưng Hòa vốn là nơi hoang vu, không phải là nơi quan trọng về chính trị, cũng không có trú binh.

Các huyện lân cận thì tốt hơn chút, có trú binh. Nhưng huyện lệnh quen làm vua một cõi rồi, phong cách làm việc không minh bạch. Ông ta chắc chắn sẽ không mời trú binh qua giúp đỡ. Sợ rằng chưa dẹp yên được loạn lạc thì đã rước họa vào thân.

Tình hình sắp trở nên hỗn loạn.

Trong lúc cấp bách huyện lệnh huyện Hưng Hòa chợt nghĩ ra một cách độc ác để giải quyết việc này.

Ông ta tập hợp tất cả những kẻ lưu manh côn đồ trong thành lại. Tạm thời tuyển bọn chúng làm nha dịch, nhờ các phú hộ lo việc ăn uống cho bọn họ. Ông ta còn cấp cho mỗi người một ít vũ khí để họ đi đối phó với những dân thường tay không tấc sắt.

Đám người này có đủ loại thành phần, hạng người nào cũng có, sau khi trở thành tay sai trong huyện thì đã dùng rất nhiều thủ đoạn không chính đáng. Nhưng thực tế thì cũng có hiệu quả, mầm mống của bạo loạn đã nhanh chóng được dập tắt.

Chỉ là, vì có đám người này nên Thạch thúc và mọi người cũng phải cẩn trọng hơn nhiều. Bọn họ phải đào ít đường hầm lại.

Chỉ có thể tranh thủ thời gian để cử người ra ngoài lấy lương khô. Trong thời gian ngắn, khó mà gặp được Đại Ngưu đúng hẹn.

Hơn nữa vào ban đêm đám lưu manh này cũng không chịu yên ổn. Bọn chúng tự cho mình là quân đội chính quy, ban đêm còn đi tuần tra khắp nơi kiếm chuyện.

Thạch thúc vốn dự định đầu xuân sẽ di cư về phía Nam. Nhưng giờ cũng khó mà đi được. Tuy rằng họ cũng có nhiều người nhưng rốt cuộc cũng không có vũ khí để cứng rắn chống trả. Nếu thực sự làm lớn chuyện thì không ai có thể thoát khỏi.

Lúc này Thạch Thúc thực sự hối hận.

Biết vậy trước kia đã đi luôn rồi!

Haiz, tất cả chỉ vì một khoảnh khắc do dự. Tính toán trước sau nên bây giờ mới rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 207: Chương 207



Sau khi xem xong thư của Thạch thúc, tâm trạng Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn bắt đầu phức tạp.

Không ngờ tình hình ở huyện thành lại gian nan đến vậy, không chỉ thay đổi từng giây từng phút mà thậm chí còn không để cho dân chúng được sống yên ổn.

Cùng là dân chúng, họ rất dễ dàng đồng cảm và đặt mình vào hoàn cảnh đó.

Một lũ lưu manh vô lại, chỉ vì có huyện lệnh chống lưng, người người mang binh khí sắc bén, chèn ép người dân tay trói gà không chặt.

Lưu Nhị Sơn trầm ngâm nói: "Dân chúng trong thành đa phần làm buôn bán nhỏ, nông cụ trong tay ít, vốn dĩ đã khó tự bảo vệ mình. Theo như Thạch thúc miêu tả, tên huyện lệnh kia ra tay quá nhanh, mọi người còn chưa kịp đồng lòng hợp sức lại làm gì thì đã bị bọn lưu manh trấn áp từng người một rồi.”

Nói xong, hắn ta và Đại Ngưu nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực khó tả.

Ngẫm nghĩ kỹ nguyên nhân, có lẽ vì nhìn thấy nhóm Thạch thúc lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ lại chẳng thể làm gì giúp đỡ.

Đại Ngưu không nhịn được nói: "Ta thấy mấu chốt của vấn đề này là tay không tấc sắt. Nếu chúng ta có đủ vũ khí và áo giáp, chia bớt cho Thạch thúc và mọi người, hai bên hợp sức lại, chẳng lẽ còn sợ thủ đoạn của đám đầu đường xó chợ đó sao? Nói không chừng đến tên huyện lệnh kia cũng bị chúng ta lật đổ cho xem!”

Bây giờ hắn ta có học thức hơn nhiều, lá gan càng ngày càng lớn, mang theo suy nghĩ của tuổi trẻ, dám nghĩ dám nói.

Lưu Nhị Sơn lắc đầu, không thẳng thừng vạch trần giấc mộng viển vông của hắn ta.

Lưu Nhị Sơn chỉ nói: "Thôi vậy, đầu tiên hãy chôn chỗ lương khô mang đến lần này đi. Việc chúng ta có thể làm lúc này, cũng chỉ là cung cấp cho họ chút ít lương thực."

Hai người chôn lương khô với tâm trạng nặng nề rồi quay trở lại núi.

Có lẽ sự đối lập càng khiến người ta tỉnh táo hơn.

Chuyến đi này cũng khiến họ nhận thức sâu sắc rằng, ngọn núi sâu được Phương Tiên Nhi bảo vệ đã trở thành một nơi ẩn náu như chốn thần tiên, là nơi đáng trân trọng biết bao trong thời buổi loạn lạc này.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng họ càng thêm biết ơn và cảm thấy may mắn.

Trở về núi, hai người kể lại tình hình ở huyện thành cho mọi người nghe, nhóm người đều thổn thức.

Nhưng bây giờ họ có thể làm gì, ngoài việc đưa thức ăn qua đó, thì chỉ có thể thành tâm cầu nguyện trước mặt Phương Tiên Nhi, cầu phúc cho những người kia.

Sau khi lo lắng cho cuộc sống của người khác, họ vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Không thể để lỡ thời vụ, mọi người bắt đầu gieo trồng lúa mì.

Những thửa ruộng đã được cày sâu bừa kĩ và tưới nước cẩn thận.

Người già trong làng đều là những lão nông dày dạn kinh nghiệm, nhưng lần này sau khi tưới nước xong, mọi người không vội gieo hạt. Thay vào đó, họ ngầm hiểu ý nhau, cùng đến tìm Phương Tiên Nhi để hỏi han xem có phương pháp trồng trọt nào tốt hơn không.

Thịnh Quân nhận được yêu cầu, nhanh chóng tra cứu tư liệu và tìm thấy không ít kỹ thuật trồng lúa mì khả thi.

Tuy rằng điều kiện hiện tại của người xưa còn thô sơ, không thể ứng dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất nông nghiệp. Nhưng nếu bắt đầu từ những chi tiết nhỏ để tối ưu hóa thì việc nâng cao năng suất lúa mì cũng không phải là không có cách.

Ví dụ như phân bón.

Ngay từ khi bón lót cho đất, việc lựa chọn loại phân bón nào phù hợp nhất với lúa mì, cũng như độ sâu bón phân để cây trồng phát triển tốt nhất, mỗi bước đều có những kỹ thuật riêng. Chưa kể đến việc bón thúc và bón bổ sung sau này cũng có phương pháp khoa học riêng, mỗi khâu đều thể hiện tinh hoa phát triển nông học từ xưa đến nay.

Dưới sự hướng dẫn lý thuyết của Thịnh Quân, người dân trong thôn nhanh chóng bước vào giai đoạn thực hành.

Đầu tiên là chọn ra những hạt giống lúa mì chất lượng tốt, hạt mẩy.

Tiếp theo, trước khi bắt đầu gieo hạt, những hạt giống này cần được ngâm nước.

Bước ngâm nước không có gì lạ lẫm, người dân trong thôn cũng thường áp dụng.

Tuy nhiên, trước đây chỉ cần ngâm bằng nước sạch là được, còn lần này, dưới sự chỉ dẫn của Phương Tiên Nhi, họ đã cho thêm một ít tro thực vật vào.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 208: Chương 208



Thịnh Quân giải thích về điều này: "Làm như vậy có thể diệt khuẩn ở một mức độ nhất định." Sau đó, nàng giải thích đơn giản về khái niệm khuẩn.

Việc diệt khuẩn trong bước ngâm ủ hạt giống chủ yếu để phòng ngừa bệnh đen lép ở lúa mì. Nếu thực hiện bước này ở thời hiện đại, chỉ cần dùng dung dịch đa năng pha loãng là được. Nhưng ở thời cổ đại, chỉ có thể tạm thời dùng nước tro thực vật thay thế.

Haiz, quả thật nếu không xuyên không đến thời cổ đại thì chẳng biết được tầm quan trọng của hóa học.

Sau khi đến đây, Thịnh Quân mới cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống của người xưa bị hạn chế đủ đường.

Trở lại vấn đề bệnh đen lép.

Loại bệnh thực vật này khá nan giải, hơn nữa đã xuất hiện từ thời cổ đại, không ít cây trồng mắc phải khiến người nông dân vô cùng đau đầu.

Những loại cây trồng như lúa mì, ngô nếu bị nhiễm bệnh sẽ dẫn đến giảm sản lượng, thậm chí mất trắng, đồng thời còn mọc ra những bông lúa đen sì.

Người xưa rất trân trọng lương thực, khi thu hoạch, nhìn thấy cây trồng bị đen lép, chắc hẳn cũng không nỡ bỏ đi. Nếu ăn những loại cây trồng này sẽ gây nguy hiểm đến sức khỏe của mọi người.

Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng không phải tất cả các loại lương thực đều chịu thua trước bệnh đen lép.

Trong lịch sử, có một loại lương thực tên là “cây niễng” phần thân bị nhiễm bệnh đen lép sẽ phồng lên, có thể biến thành một loại rau ngon — đó là củ niễng.

Tuy nhiên, Thịnh Quân từng nghe người dân trong thôn nhắc đến, ở triều đại này, sản lượng cây niễng cực kỳ thấp, hiện tại đã không còn nhiều người trồng trọt, lương thực chính của người dân vẫn là cây cao lương, hạt kê, lúa mì và cây lúa.

Xem ra tạm thời mọi người chưa thể thưởng thức củ niễng được rồi.

Thịnh Quân bắt đầu bài giảng về nông học.

Theo phương pháp mà cô dạy, mọi người hì hục ngâm ủ hạt giống lúa mì, sau đó chuẩn bị gieo trồng.

Việc gieo trồng cũng có những kỹ thuật riêng.

Những người già quen canh tác đều có kinh nghiệm, biết rằng khi gieo hạt, không phải gieo càng nhiều thì thu hoạch càng nhiều.

Về phần Thịnh Quân, nàng có thái độ tán thành cùng với những số liệu chính xác.

Chỉ khi gieo trồng cẩn thận như vậy mới có thể đảm bảo lúa mì hấp thụ tốt dinh dưỡng, ánh sáng, nước và phân bón hơn, từ đó sinh trưởng khỏe mạnh.

Thịnh Quân công bố số liệu.

Nhờ có chữ số Ả Rập và những đơn vị đo lường mới được dạy trong sách giáo khoa tiểu học, người xưa dễ dàng hiểu được những con số mà Phương Tiên Nhi đưa ra.

Ví dụ như hạt giống lúa mì nên được gieo ở độ sâu bao nhiêu cm.

Một diện tích đất bao nhiêu thì gieo bao nhiêu hạt giống là tối ưu.

Khoảng cách giữa các hàng và các cây nên để bao nhiêu là phù hợp, tất cả đều nghe được rõ ràng.

Vì sợ xảy ra sai sót, Tảo Nhi còn làm một số thước gỗ để hỗ trợ mọi người thực hiện những công việc này. Cả đám người cặm cụi cầm thước, vừa đo vừa gieo hạt trên ruộng, nhìn thoáng qua, quả thật có chút dáng vẻ của việc canh tác khoa học.

Sau khi người dân trong thôn cẩn thận gieo hạt xong, khoảng 7 đến 10 ngày sau, hạt giống lúa mì lần lượt nảy mầm.

Hoàn thành một giai đoạn nhỏ của nhiệm vụ, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Việc tiếp theo cần làm là chăm sóc cẩn thận, chờ đợi lúa mì mọc ba lá rồi đẻ nhánh.

Sau khi đẻ nhánh, những người nông dân giàu kinh nghiệm có thể dựa vào tình hình của cây lúa mì để ước lượng sơ bộ năng suất.

Trong khi người dân trong làng hăng say gieo trồng lúa mì.

Bên kia Thiết Trụ đã theo thương đội của Vi Thập Bát, đi qua hai huyện thành.

Cách đây không lâu, sau khi Vi Thập Bát đưa Thiết Trụ đến thương đội, món đào vàng đóng hộp đã nhanh chóng làm mọi người kinh ngạc.

Hiện tại, những người còn lại trong thương đội đều là những người lão luyện, họ lập tức nhìn thấy lợi nhuận mà đào vàng đóng hộp mang lại, ai nấy đều cười như nở hoa.

Phải biết rằng trước đó không lâu, Minh Bắc đã dẫn theo không ít người rời khỏi thương đội. Tuy họ vì lòng trung thành mà ở lại nhưng lại vô cùng bi quan về tương lai của đoàn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 209: Chương 209



Vi Thập Bát thấy thời cơ đã chín muồi liền tung ra tin tức về dầu quả để trấn an tinh thần của họ.

Mọi người lập tức phấn chấn trở lại.

Giờ đây, có thêm đào vàng đóng hộp, mọi người đều biết rằng chuyến đi buôn bán này chắc chắn sẽ thành công. Quyết định ở lại trước đó quả thực là đúng đắn!

Vì có trạng thái tốt, tâm trạng vui vẻ, mọi người khá hòa ái, thân thiện với Thiết Trụ.

Đám người nhanh chóng hoà đồng, chưa xuất phát đã vỗ vai bá cổ nhau, xưng hô chú cháu, huynh đệ thân thiết như một nhà.

Chào đón người mới xong, kiểm kê hàng hóa xong, xe ngựa của thương đội lắc lư lên đường.

Điểm đến của họ là ở phương Nam, từ lộ trình đi từ phía Bắc xuống phía Nam không hề ngắn.

Tuy nhiên, với tư cách là một thương đội lâu năm giàu kinh nghiệm, những năm qua họ cũng đã mò mẫm ra được một con đường tương đối ổn định.

Sẽ không đi qua con đường hẻo lánh, đảm bảo an toàn. Dọc đường lại có nguồn nước dồi dào, không cần lo lắng chuyện uống nước. Còn đi qua nhiều khu phố xá sầm uất, như vậy cũng tiện cho việc bổ sung lương thực.

Đương nhiên, cho dù có thể bổ sung lương thực, thông thuộc đường xá, trên đường đi cũng không thể thiếu lương khô dễ bảo quản để dự phòng.

Theo cách gọi của thương đội, đó là "lộ thái". Đúng như tên gọi, đây là đồ ăn ăn dọc đường.

Theo thói quen của đoàn Vi Thập Bát, họ thường mang theo ít bánh bao, bánh nhân thịt để ăn ngay khi mới khởi hành.

Sau khi ăn hết những thứ này, đến giữa và cuối chặng đường thì họ sẽ ăn bất cứ thứ gì kiếm được.

Trên xe cũng luôn dự trữ một ít cơm rang, cơm cháy và dưa muối làm lương thực dự trữ.

Trong trường hợp không có thức ăn khác, có thể lấy cơm rang, cơm cháy ra, trộn với nước ăn trực tiếp, rất tiện lợi. Nếu dư giả thời gian thì nhóm lửa, bắc nồi, bỏ những thứ này vào nước sôi nấu lên ăn.

Lần này Thiết Trụ đi theo thương đội, chắc chắn không thể ăn cơm chùa. Trên người hắn ta cũng mang theo không ít thức ăn, và một ít bạc vụn.

Mặc dù trước đây hắn ta chưa từng đi quá xa nhà, nhưng trong thôn có rất nhiều người lo lắng cho hắn ta, nên tất nhiên hắn ta cũng biết phải chuẩn bị sẵn lương khô.

Hà Hoa dùng mì ăn liền nghiền thành bột mì và dùng một lượng bột bánh quy nén rất ít, nướng cho hắn ta mấy cái bánh mang theo, rồi lại dùng bột mì ăn liền còn lại làm mì xào.

Nhờ có mì ăn liền, mấy món ăn này đều có màu vàng óng, nhìn qua cũng giống như bánh làm từ lương thực thô như kê, bánh bột ngô, không hề bắt mắt.

Trên đường đi, Thiết Trụ hoàn toàn có thể quang minh chính đại lấy ra ăn.

Cuối cùng, cân nhắc đến những tình huống nguy cấp có thể xảy ra, Hà Hoa lại chuẩn bị riêng cho Thiết Trụ một túi nhỏ lương khô.

Thứ này vừa để được lâu vừa no bụng, lỡ như trên đường Thiết Trụ gặp phải tình huống khẩn cấp, thời khắc mấu chốt cũng coi như là lương thực cứu mạng, nói không chừng có thể giúp hắn ta chuyển nguy thành an?

Kết thúc hồi tưởng, nói tiếp về hiện tại.

Thương đội vừa men theo mép núi vòng qua một ngọn núi thấp, đang nghỉ chân ăn cơm ở một bãi đất trống.

Hành trình của thương đội chú trọng sự điều độ, như vậy sẽ không quá mệt mỏi, thời gian sẽ không kéo dài quá lâu.

Khoảng thời gian trước, họ di chuyển với tốc độ nhanh, mấy ngày nay có thể thong thả hơn một chút, trên đường thấy mệt mỏi cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bánh bao mà mọi người mang theo khi ra ngoài không thể để lâu, đã ăn hết từ lâu.

Lúc này trong tay họ đang cầm bánh nướng áp chảo mới mua ở huyện thành trước đó.

Vi Thập Bát sai người đun nước, nấu mì xào để ăn kèm với bánh.

Trong những lúc như thế này, tất cả thành viên trong thương đội đều sẽ đóng góp một ít lương thực, nấu chung rồi chia nhau ăn.

Thiết Trụ cũng lấy ra một nắm nhỏ mì xào, nói ra thì đây không phải là lần đầu tiên hắn ta góp lương thực.

Chỉ một lượng nhỏ như vậy, trộn lẫn trong mì xào của những người khác, rất khó nhận ra, cũng không thể hiện ra hương vị đặc biệt nào.

Vốn dĩ đã không nổi bật, các thương nhân lại sống thô ráp, không ai nhận ra trong đó có thêm mì xào ngon hơn.

Cho dù mơ hồ cảm thấy rằng dường như cơm chung ngon hơn một chút, họ cũng chỉ cho rằng mình quá đói, ăn gì cũng thấy ngon.

Về việc này, Thiết Trụ giấu kín công lao và danh tiếng.

Họ tiếp tục ăn cơm.
 
Back
Top Bottom