Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 190: Chương 190



Một nhóm tiên nữ thanh tao thoát tục, mặc áo xanh, búi tóc cao, vẫy tay áo nhẹ nhàng, xuất hiện giữa một vùng đất như tranh vẽ trong ánh sáng vàng nhạt.

Mực đen đều đặn lan tỏa dưới chân họ, mặt đất mượt mà như ngọc, khói xanh lượn lờ theo mặt đất, lúc ẩn lúc hiện, sáng tối lập lòe.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy hình ảnh phản chiếu của các tiên nữ lồng ghép với cảnh núi non trùng điệp phía trước. Những mỹ nhân, núi non hùng vĩ, đều được thu vào trong một thế giới.

Tiếng đàn cổ mềm mại và cứng cỏi vang lên từng hồi, nhẹ nhàng lan tỏa.

Các tiên nữ đồng điệu theo nhịp, phong thái tuyệt vời.

Mỗi một cái vẫy tay áo đều như cú đánh làm rung chuyển cả núi sông. Họ như đang cầm bút trên mây, vẩy mực để lại dấu vết, làm thay đổi cả thời gian và trời đất.

Họ chợt bừng tỉnh.

Không biết từ khi nào, trên má mọi người đã lặng lẽ rơi lệ.

Vẻ đẹp của nghệ thuật cổ điển vượt thời gian. Dù cho biển đổi núi dời, sao trời thay đổi thì vẫn giữ nguyên sức mạnh chạm đến lòng người.

Người dân trong thôn tự nhận mình là những kẻ không hiểu biết, là những người thô kệch.

Trước vũ điệu tuyệt vời như vậy, chẳng ai dám nói mình thực sự hiểu được cái hay, cũng không biết vì sao mình lại rơi lệ.

Thịnh Quân nghĩ, có lẽ, trải nghiệm về cái đẹp và cảm nhận về không gian văn hóa đều là một loại tài năng bẩm sinh của con người.

Điệu múa này được thực hiện một cách tinh tế, khắc họa lại bút pháp của bức "Thiên Lý Giang Sơn Đồ". Ngay cả ở thời hiện đại, đây cũng là một tác phẩm đỉnh cao, làm mọi người kinh ngạc không phải là điều bất ngờ.

Nàng bỗng nhiên tò mò, không biết trong triều đại này, bình thường hoàng đế xem những điệu múa như thế nào?

Phong thái của vũ công cổ đại chắc chắn không kém phần tao nhã.

Nhưng so với vũ điệu cổ điển hiện đại, không có sự hỗ trợ của nghệ thuật múa, hiệu ứng thị giác của hai thời kỳ hẳn là rất khác nhau.

Nếu có cơ hội, nàng thật muốn tận mắt chứng kiến!

Chương trình tiếp tục.

Một tiểu phẩm kinh điển được phát, cùng với hai bài hát.

Thịnh Quân nhạy bén nhận ra rằng, trong danh sách chương trình của hệ thống không có màn ảo thuật.

Chẳng lẽ là vì đạo cụ ảo thuật trông hiện đại quá, sợ người cổ đại xem sẽ không hiểu sao?

Nàng tạm thời không nghĩ ra, Thịnh Quân gác lại suy nghĩ, tiếp tục xem chương trình.

Chương trình tiếp theo vừa bắt đầu, nàng liền chớp chớp mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.

Nhìn một cái, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Tất cả người xưa đều quỳ rạp xuống đất, chỉ lén ngẩng đầu lên nhìn, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào màn trời.

Không thể trách họ nhát gan, thật sự là hình ảnh trên màn hình quá trang nghiêm và uy nghiêm, khiến người ta có chút không thở nổi.

Đúng vậy, chương trình này chính là "Quan Âm Thiên Thủ".

Những màn biểu diễn trước hoàn toàn không thuộc loại này.

Chỉ nhìn thấy Quan Âm với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầy lòng từ bi. Nét mặt trang nghiêm, sự thánh thiện tràn đầy như tỏa ra khắp nơi. Cánh tay nhẹ nhàng chuyển động, hàng vạn cánh tay liền xuất hiện sau lưng.

Nhìn qua là biết, đây thật sự là Bồ Tát từ trên trời xuống.

Nhìn kỹ hơn, hóa ra không phải Bồ Tát có nghìn tay, mà là hàng vạn thân pháp hiện ra phía sau. Tất cả đều được điều khiển bởi ý niệm của bản thể phía trước.

Mỗi động tác như mang theo pháp lực vô biên, khiến người xem không thể ngừng run rẩy.

Nàng không còn chú ý đến tình hình của những người xưa nữa.

Sự chú ý của Thịnh Quân đã hoàn toàn bị điệu múa cuốn hút.

Lúc này, khi xem chương trình, nàng cũng có nhiều cảm xúc.

Bởi vì nàng nhớ rằng, dường như điệu múa này được hoàn thành bởi nhiều diễn viên khiếm thính phối hợp. Thật sự giống như kỳ tích vậy.

Dù đã qua nhiều năm nhưng khi xem lại, nàng vẫn thấy choáng ngợp vô cùng. Thậm chí còn cảm thấy xúc động theo một cách khác.

Điệu múa kết thúc, Quan Âm rời đi. Chương trình tuyển chọn của đêm hội mùa Xuân cũng bước vào hồi kết.

Ca khúc quen thuộc "Khó Quên Đêm Nay" vang lên.

Bài hát này không chỉ chứa đựng những kỷ niệm đẹp của Thịnh Quân mà còn rất phù hợp với tâm trạng của những người xưa lúc này.

Nghe thấy tiên nữ trên cao nói rằng đây là bài hát cuối cùng thì ai nấy đều trở nên bàng hoàng.

Đã được chứng kiến cảnh đẹp của thiên giới, ai có thể dễ dàng quay trở lại nhân gian đây?

Khó quên đêm nay, đêm nay, thật sự là suốt đời khó quên!

Ca khúc cuối cùng kết thúc. Đêm hội mùa Xuân cũng khép lại, máy chiếu sử dụng một lần dần dần biến mất trong không khí.

Than đã cháy hết.

Không còn ánh sáng từ màn trời chiếu xuống. Hang động lập tức chìm vào bóng tối mênh mông.

Người trong thôn bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng vàng. Không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.

Cho đến khi Đại Ngưu mò mẫm đốt lại than, hét lên:

"Không xong rồi, nồi lẩu của chúng ta cháy khô rồi!!"

Mọi người lúc này mới lắc đầu tỉnh lại. Nhìn quanh, vừa buồn cười vừa không biết nói sao.

Nồi lẩu thật sự đã cháy khô, mùi khét còn phảng phất đâu đây.

Các món ăn khác cũng đã nguội lạnh cả rồi.

Bữa cơm tất niên này của bọn họ coi như hỏng hẳn rồi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 191: Chương 191



Mặc dù nồi lẩu đã cạn nhưng mọi người cũng không thể bỏ bữa được.

Đoàn người mải mê xem tiết mục nên không cảm thấy gì, nhưng giờ xem xong rồi thì ai nấy đều đói meo.

Thế là họ lại bắt đầu bắc bếp nấu cơm.

Dù sao đi nữa, bữa cơm tất niên cũng không thể qua loa được, nếu không cứ cảm thấy như có điềm chẳng lành.

Mọi người nấu lại một nồi lẩu khác, định bụng ăn một bữa tất niên thật vui vẻ, nhộn nhịp.

Coca-Cola vừa rót ra cốc đã hết ga, nhưng không sao, dù không có ga thì vẫn là thức uống ngon lành.

Cốt lẩu đã có sẵn, sau khi đổ nước vào là sôi ngay, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.

Đây là lần đầu tiên mọi người ăn muộn đến vậy, bụng đói lả, ăn uống như hổ đói vồ mồi, vét sạch hết thức ăn.

Họ ăn một lúc, bụng đã no, tâm trạng phấn khích khi xem chương trình lúc nãy lại trỗi dậy, thế là mọi người thi nhau bàn tán sôi nổi.

Mỗi một người đều có những ấn tượng và cảm xúc riêng về từng tiết mục, ai ai cũng muốn nói ra cảm nghĩ của mình, từng người từng người đều nói rất hăng say.

Những năm trước, tuy bọn họ cũng phải thức đêm để đón giao thừa nhưng hầu như chỉ cảm thấy mệt mỏi, đợi đến khuya thì hai mắt cũng díp lại.

Nhưng năm nay thì khác, không một ai cảm thấy buồn ngủ, bàn tán sôi nổi về những màn ca múa thần tiên vừa rồi, thỉnh thoảng lại ngân nga hát vài câu, ngẫm đi ngẫm lại.

Nói xong về các tiết mục trước, mọi người nhanh chóng nói sang bài hát cuối cùng, “Khó quên đêm nay”.

Tảo Nhi nghĩ ngợi rồi nói: “Ca khúc nhắc đến hai chữ, nghe giống như tên địa danh, một cái gọi là vạn dặm Thần Châu, một cái gọi là Tổ Quốc.”

“Phải chăng nơi ở của vị thần tiên này có tên là Thần Châu? Trên đất Châu ấy hẳn có nhiều nơi, mà một trong số đó là Tổ Quốc?”

Những người khác nghe vậy, cảm thấy rất có lý.

Chữ “Thần” với chữ “Tổ” này nghe rất oai phong, vừa nghe là biết đây ắt hẳn không phải nơi tầm thường, có khi lại là chốn cư ngụ của thần tiên thật.

“Có lý, có khi nào Phương Tiên Nhi của chúng ta cũng đến từ Thần Châu không?”

“Nhắc mới nhớ, các vị thần tiên vừa hát là mong cho Tổ Quốc ngày một tốt đẹp hơn. Nếu họ và Phương Tiên Nhi đến từ một nơi, có lẽ tâm nguyện cũng giống nhau, vậy sau này khi cầu phúc, chúng ta cứ nhắc đến Thần Châu, biết đâu sẽ làm Phương Tiên Nhi vui vẻ hơn!”

Trò chuyện thêm một lúc nữa, bữa cơm tất niên đã được bọn họ đánh chén sạch sẽ.

Mọi người tính toán thời gian rồi bước ra khỏi hang.

Năm mới sắp đến rồi.

Cả nhóm nhanh chóng quây quần bên Thịnh Quân, cảm thấy đã đến lúc, họ lập tức quỳ xuống đất, gửi lời chúc đầu tiên của năm mới đến Phương Tiên Nhi yêu quý nhất:

“Phương Tiên Nhi, năm mới xin chúc ngài pháp lực vô biên, chúng ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền bạc để thờ phụng, giúp ngài hồi phục!”

Nhờ phúc của Phương Tiên Nhi mà họ mới có được những cuộc gặp gỡ kỳ diệu, thậm chí hôm nay còn được xem những màn ca múa ở tiên giới, mở mang tầm mắt, đón năm mới một cách hạnh phúc và đặc biệt nhất!

Thịnh Quân không ngờ rằng mọi người còn chạy đến chúc phúc cho nàng, canh đúng thời điểm đến, rất nghiêm túc.

Nàng hơi cảm động, cũng gửi lời chúc mừng đến họ:

“Chúc mừng năm mới, mong các ngươi đều có cuộc sống tốt đẹp.”

Những người xưa cảm kích rơi nước mắt, vái tạ nàng.

Sau đó, Thịnh Quân nghe Tảo Nhi dè dặt hỏi: “Phương Tiên Nhi, xin hỏi ngài có phải đến từ Tổ Quốc, hay là Thần Châu không? Nếu không thể trả lời, xin hãy bỏ qua câu hỏi này, ta xin lỗi vì đã thất lễ!”

Cũng không phải Tảo Nhi muốn thăm do lai lịch của Phương Tiên Nhi.

Nàng ấy chỉ sợ lát nữa mọi người nói lời chúc phúc lại xảy ra nhầm lẫn, lỡ như Thần Châu không phải quê hương của Phương Tiên Nhi thì sẽ rất lúng túng.

Vẫn nên xác nhận cho chắc thì hơn.

Thịnh Quân nghe xong lập tức sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, đại khái là nhờ công lao của bài “Khó quên đêm nay”.

Nàng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, Thần Châu chính là Tổ Quốc, đó quả thật là quê hương của ta.”

Nhóm người xưa đã chứng thực được suy đoán của mình, tất cả đều yên tâm, nở nụ cười, rồi đồng thanh nói:

“Cầu cho Thần Châu phồn vinh thịnh vượng, sánh vai cùng ngày tháng, trường tồn cùng đất trời!”

Đây là lời chúc mà bọn họ đã nhờ Tống tú tài dạy cho, nghe thấy nghiêm trang hơn hẳn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 192: Chương 192



Lúc này, Thịnh Quân thực sự cảm thấy sống mũi cay cay, khẽ “ừ” một tiếng.

Ngay cả những người xưa ở thế giới khác cũng gửi lời chúc thành kính như vậy, chắc hẳn Tổ Quốc sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!

Hoạt động chúc Tết rôm rả đã khép lại.

Sau khi chúc phúc cho Phương Tiên Nhi, lại còn thức trắng một đêm, cuối cùng người trong thôn cũng được nghỉ ngơi.

Tuy bận rộn cả ngày nhưng được xem một chương trình hay như vậy, cho đến tận giây phút này, trong lòng mọi người vẫn còn vô cùng xao xuyến.

Tuy nhiên, khi họ chui vào chăn ấm, ôm chặt Noãn Bảo Bảo, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến.

Chẳng mấy chốc, tất cả đều chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, cảnh tượng thần tiên múa hát nhộn nhịp, hạnh phúc lại hiện lên.

Ai nấy đều nở nụ cười trên môi.

Sáng hôm sau.

Tối qua ngủ muộn, Tảo Nhi và mọi người cũng không vội dậy, nhân dịp năm mới, bọn họ quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng, vì vậy ngủ thêm một tiếng nữa.

Sau khi tỉnh dậy, bọn họ chỉ ăn qua loa vài miếng.

Tảo Nhi dẫn đường cho Tống Hàm Thanh tới chỗ Phương Tiên Nhi, định hỏi về chuyện xe đạp.

Nàng ấy chắp tay trước ngực, tha thiết hỏi: “Phương Tiên Nhi, đêm qua ta thấy trên màn trời có một thứ thần vật gọi là xe đạp. Không cần súc vật kéo, chỉ cần đạp bằng hai chân là có thể di chuyển. Nếu không dùng pháp thuật, chúng ta có thể làm ra món bảo bối đó không?”

Không ngờ Tảo Nhi ham học hỏi đến vậy, xem tiểu phẩm nhưng vẫn nghĩ đến chuyện làm xe đạp, Thịnh Quân vô cùng khâm phục.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ và tra cứu thêm tài liệu, nàng chỉ có thể tiếc nuối nói với Tảo Nhi: “Trong thời gian ngắn, e là không làm được rồi.”

Chủ yếu là vì họ không có kim loại và cao su.

Tuy rằng, một vật như xe đạp, ngoại trừ dây xích ra, các bộ phận khác thực ra có thể làm bằng gỗ.

Như ở thời hiện đại, ở thủ đô có không ít xe đạp được làm thủ công với các linh kiện hoàn toàn bằng gỗ để khoe tài. Cuối cùng, sau khi lắp ráp xong, những chiếc xe gỗ đó cũng có thể đi được.

Tuy nhiên, gỗ rất khó bảo quản, hơn nữa không được bền chắc. Dù là bị ẩm hay va đập, chỉ cần sơ ý một chút đều có nguy cơ gãy vỡ, hư hỏng; độ an toàn rất thấp.

Làm để chơi thì được, nhưng để áp dụng nó vào đời sống thực tiễn thì không thích hợp.

Hơn nữa, công cụ của Tảo Nhi và mọi người đều rất thô sơ, gỗ phải tự đẽo gọt, chạm khắc từng chút một.

Lãng phí nhiều thời gian như vậy, không lẽ chỉ làm ra một món đồ chơi, nghĩ thôi đã thấy buồn.

Cho nên, quay trở lại với đề tài này, nếu muốn làm xe đạp, chỉ có gỗ thôi chắc chắn không đủ, vẫn phải cần đến hai vật liệu là cao su và kim loại.

Nhưng nghĩ kỹ chút, coi như gom đủ vật liệu, có điều kiện làm xe, vẫn sẽ có những vấn đề mới phát sinh.

Đó là xe đạp rất kén đường.

Ở triều đại này, hầu hết đường xá đều là loại đường đất gồ ghề, ngay cả độ bằng phẳng cơ bản nhất cũng không đạt được.

Muốn đi xe đạp trên đó, hoặc là phải sửa đường, hoặc là phải làm ra loại xe đạp chống xóc nảy cao cấp hơn.

Cái nào cũng là một vấn đề nan giải.

Nói tóm lại, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện xe đạp nữa.

Đợi sau này khi công nghiệp phát triển hơn một chút, rồi hãy nghĩ đến những thứ này.

Thịnh Quân nhanh chóng giải thích những khúc mắc trong đó cho Tảo Nhi nghe.

Vừa dứt lời, nàng đã thấy vẻ mặt đơ như tượng gỗ của nàng ấy.

Nhìn trông biểu cảm của Tảo Nhi như thể sét đánh ngang tai, miệng há hốc, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Thịnh Quân thấy vậy, vô cùng bối rối.

Cùng lắm chỉ là tạm thời chưa làm được xe đạp thôi mà, Tảo Nhi cũng không nhất thiết phải thất vọng đến vậy!

Khoan đã, có gì đó không đúng.

Nàng vừa nói xong, Tống tú tài còn chưa kịp phiên dịch, sao Tảo Nhi đã trở nên như vậy?

Chẳng lẽ không phải vì xe đạp, mà còn có lý do khác?

Thịnh Quân không nhịn được liếc nhìn Tống Hàm Thanh.

Lúc này hắn cũng đang đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Tảo Nhi với ánh mắt hoài nghi.

Hắn cũng nhận ra trạng thái bất thường của Tảo Nhi lúc này.

Một lúc sau, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, hắn bèn lên tiếng nhắc nhở: “... Vậy ta, bắt đầu thuật lại lời của Phương Tiên Nhi nhé?”

Tảo Nhi dường như bị câu nói này của hắn làm cho bừng tỉnh.

Nàng ấy kích động hô vang: “Không cần đâu!”

Phản ứng của nàng ấy hơi quá khích, Thịnh Quân và Tống Hàm Thanh trong lòng càng thêm hoài nghi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 193: Chương 193



Thịnh Quân còn chưa kịp hỏi kỹ, đã thấy khóe mắt Tảo Nhi bỗng đỏ hoe.

Chỉ thấy nàng ấy lau khóe mắt, mấp máy môi nói: “Phương Tiên Nhi, ta, ta vừa phát hiện ra, hình như ta có thể nghe hiểu những gì ngài vừa nói!”

Thịnh Quân ngỡ ngàng.

Có thể nghe hiểu những gì nàng nói, có phải là điều nàng đang nghĩ không?

Tảo Nhi nhanh chóng nói tiếp:

“Ngài vừa bảo rằng, xe đạp cần rất nhiều vật liệu mới làm được, còn phải đi trên đường bằng phẳng, hiện giờ chúng ta chưa có điều kiện đó, có phải không? Ta có thể nghe thấy hết, cũng có thể hiểu được!”

“Còn nữa, còn có giọng nói của ngài thật là dịu dàng, dịu dàng gấp ngàn vạn lần so với ta tưởng tượng! Giống như, giống như tiếng nước suối nhỏ giọt vào máng nước vậy, trong trẻo làm sao... Ta, ta, thật sự xin lỗi, mong Phương Tiên Nhi tha thứ cho những lời nói mê sảng thiếu suy nghĩ của ta, lúc này đầu óc ta quay mòng mòng, có thể miệng chó không mọc được ngà voi...”

Tảo Nhi nói mà mặt đỏ bừng, nói chuyện đứt quãng, lúc này chân tay cũng không biết để đâu.

“Nhưng mà, ta thật sự rất vui, nỗ lực học chữ bấy lâu nay, hoá ra cũng nhận được trái ngọt!!”

“Ta thực sự, thực sự quá vui mừng!!”

Câu cuối cùng, Tảo Nhi gần như reo vang trong tiếng nấc nghẹn!

Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng vui sướng của nàng ấy.

Thật là ngọt ngào mà cũng chua xót làm sao.

Mới vừa rồi, lúc lắng nghe Phương Tiên Nhi nói chuyện, cuối cùng nàng ấy cũng không phải nghe thấy tiếng đút tiền lạnh lẽo, máy móc mà là một giọng nữ dịu dàng cứ ngỡ như là hư ảo!

Tảo Nhi lập tức nhận ra, đó chính là giọng thật của Phương Tiên Nhi!

Cuối cùng, cuối cùng nàng ấy cũng có thể nghe được giọng thật của Phương Tiên Nhi rồi!

Thật là hạnh phúc!!

Thịnh Quân cũng rất vui cho Tảo Nhi, không nhịn được khen ngợi: “Xem ra ngươi đã đạt được chút thành tựu trong học tập rồi.”

Đã quen biết nhau lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng có thể giao tiếp với Tảo Nhi mà không gặp trở ngại. Trong khoảng thời gian đó, nàng cũng không làm gì cả, tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của Tảo Nhi.

Tảo Nhi và mọi người ngày ngày đi sớm về khuya, bận tối mày tối mặt nhưng chưa từng lơ là việc học, kiên trì học chữ.

Thịnh Quân thấy hết những chuyện này.

Đồng thời, điều này cũng hoàn toàn chứng minh rằng, phỏng đoán ban đầu của nàng về ảnh hưởng của trình độ văn hóa đối với giao tiếp là chính xác!

Tống Hàm Thanh đứng bên cạnh nghe xong, cũng mỉm cười nói với Tảo Nhi: “Chúc mừng ngươi, đây hẳn là món quà mừng năm mới tốt nhất.”

Xem ra cuối cùng công việc phát thanh mà hắn nhờ vào phước đức ba đời mới có được, cũng đến lúc phải từ chức rồi.

Tâm trạng phức tạp của Tảo Nhi đã tan biến, vào lúc này chỉ còn sót lại niềm phấn khởi.

Nàng ấy thực sự không nhịn được cười, bèn nhe hàm răng trắng, chắp tay nói với tú tài: “Cùng nhau chung vui nhé, sau này gánh nặng trên vai ngươi cũng sẽ nhẹ bớt đi!"

Hừ, nặng mới là lạ, nói cùng nhau chung vui đều là giả dối cả!

Cuối cùng Tống tú tài không còn là người duy nhất Phương Tiên Nhi coi trọng, còn nàng ấy lại cách Phương Tiên Nhi gần hơn trước, đây mới là điều quan trọng nhất!

Chuyện Tảo Nhi có thể hiểu được những gì Phương Tiên Nhi nói nhanh chóng lan truyền.

Những người ở thôn khác cũng đều tụ tập lại, trên mặt đều mang vẻ hào hứng.

Hầu hết mọi người đều có tiến độ học tập không hơn không kém gì nhau.

Tảo Nhi cũng nghe hiểu những gì Phương Tiên Nhi nói, biết đâu bọn họ cũng làm được!

Thấy một đám người tụ tập trước mặt, ánh mắt sáng rực ngóng trông nàng nói chuyện.

Lâu lắm rồi Thịnh Quân mới cảm thấy ngượng ngùng như vậy.

Ho khan một tiếng, có điều, những lời nàng sắp nói đây khá quan trọng, chắc chắn là một sự kiện trọng đại đáng được khắc trên bia đá, cũng không thể chỉ nói vài ba câu là xong được.

Thịnh Quân cân nhắc một hồi, cuối cùng trích dẫn một câu thơ:

“Mọi người say sưa bên tiệc xuân. Cầu cho năm mới hơn năm cũ.”

Không ít người nghe xong, mắt bỗng đỏ hoe.

“Âm thanh của đất trời! Hoá ra đây là âm thanh của đất trời!”

“Mẹ ơi, cha ơi, con trai có tương lai rồi, con thật sự có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói rồi!”

Tất nhiên, có người vui mừng, cũng có người buồn rầu.

Trong đám thôn dân cũng không thiếu những người ủ rũ cúi đầu.

Thiết Trụ đau khổ than vãn: “Ôi, chẳng lẽ chỉ có mình ta vẫn nghe thấy tiếng bỏ tiền sao? Có phải ta bị mọi người bỏ rơi rồi không!”

Thu Nương che miệng cười nói: "Đúng vậy, ít nhất trong lứa chúng ta, chỉ có mình ngươi thôi đấy.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 194: Chương 194



Đại Ngưu bước đến bên Thiết Trụ, choàng vai hắn ta an ủi: “Không sao đâu, tuy ta đã nghe được giọng Phương Tiên Nhi rồi, nhưng cũng chỉ hiểu được nửa câu chúc phúc sau mà thôi, nửa câu đầu vẫn ta vẫn nghe không hiểu gì!”

Thiết Trụ gạt tay hắn ta ra, tức giận nói: “Sao lại không sao? Ta thấy rất có sao đó! Thôi không nói nữa, ta phải đi học thuộc lòng ngay, nhất định không thể để mình tiếp tục nghe thấy tiếng bỏ tiền nữa!”

Nói xong, hắn ta xoay người chạy ra khoảng đất trống bên cạnh, cầm cành cây viết chữ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.

Đếm kỹ lại, hơn nửa số người trong thôn đã có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói, ai ai đều hân hoan vui sướng, hạnh phúc một hồi lâu.

Số ít còn lại không nghe rõ được cũng đều hừng hực ý chí chiến đấu.

Phải biết rằng, đối với mọi việc liên quan đến Phương Tiên Nhi, tất cả mọi người đều thật lòng coi trọng.

Dưới sự khác biệt như vậy, còn hiệu quả hơn so với việc bị ai đó nhắc nhở, đốc thúc học tập.

Những người bị bỏ lại phía sau không dám lười biếng, từng người một đều gắng sức học tập, chăm chỉ nhận diện mặt chữ, học thuộc sách, giống như được tiêm m.á.u gà vậy.

Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, mọi người đã dậy thật sớm để học bài.

Không trâu bắt chó đi cày.

Cứ gấp rút như vậy, chẳng mấy chốc, cuối cùng mọi người cũng có thể hiểu được lời của Phương Tiên Nhi.

Thôn làng lại rộn ràng ăn mừng, lần này họ ăn một bữa lẩu thật lớn.

Đối với người trong thôn, chuyện này rất có ý nghĩa.

Vì vậy, ngoài tiết Phương Tiên trước đây thì mọi người còn lập thêm một ngày lễ đặc biệt, đặt tên là lễ Văn Tiên.

Ý nghĩa là ngày này họ đã nghe được Phương Tiên Nhi nói chuyện.

Để làm ngày lễ thêm phần đặc sắc, mọi người suy nghĩ mãi rồi quyết định từ nay mỗi năm, vào ngày này sẽ tổ chức một cuộc thi thơ xoay quanh chủ đề Phương Tiên Nhi.

Năm nay là năm đầu tiên.

Ý tưởng của hoạt động này xuất phát từ việc sau khi Phương Tiên Nhi mở miệng. Câu đầu tiên mà mọi người nghe được là một đoạn thơ hay.

Cuộc thi thơ chính thức bắt đầu.

Tuy nhiên, trình độ văn hóa của mọi người có hạn nên trong thời gian ngắn có lẽ họ chỉ có thể làm vài câu thơ hài hước góp vui, pha trò để làm thần tiên vui vẻ.

Đại Ngưu là người đầu tiên đứng ra, mở đầu cuộc chơi:

"Phương Tiên là nhất, Phương Tiên có báu vật, Phương Tiên mang lòng tốt, yêu Phương Tiên đến già."

Thịnh Quân: ...

Nàng nở một nụ cười hiền từ, bao dung.

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, những người khác cũng xem như tán thưởng cho có.

Nói thế nào nhỉ. Dù trình độ văn hóa không cao nhưng khả năng thẩm định của mọi người cũng tạm được. Nghe mấy câu như thế này thì rõ ràng là không cảm thấy hay cho lắm.

Nhưng mọi người cũng không nỡ chê bai.

Vì sau đó mỗi người cũng đều phải cố nặn ra vài câu thơ. Đến lúc đó, lỡ mà còn không bằng Đại Ngưu thì sẽ rất khó chịu.

Lần lượt có vài người khác cũng lên góp vui. Cuối cùng đến lượt Tảo Nhi.

Thơ của nàng ấy vừa xuất hiện đã biến thành hạc đứng trong bầy gà, có thể đánh bại 99% thơ của những người có mặt ở đây:

"Phương Tiên giáng xuống, kinh sơn hải. Cảnh đẹp ý nguyện từ tủ báu!"

Người trong thôn không khỏi tán dương: "Thơ hay quá!"

Tảo Nhi ho khan hai tiếng, hơi ngại ngùng vì được khen nhiều quá. Nhưng mãi nàng ấy không nghĩ được hai câu sau nên đành buồn bã rút lui.

Chẳng mấy chốc, đến lượt Tống Hàm Thanh.

Được coi là người có học vấn cao nhất trong thôn, lúc này hắn trở thành hy vọng của cả thôn.

Nghiêm túc mà nói thì thật ra Tống Hàm Thanh không giỏi làm thơ.

Hắn suy nghĩ một lúc, biểu cảm nghiêm túc nói:

"Thần Châu bốn bể, tiên ân tám phương; Phương Quân thánh lâm, hiện hết uy nghi. Trời sinh tử khí, đất tỏa sáng ngời; chân thành phục dị sĩ, giáo hóa người phàm. Trải qua vạn kiếp, trở về cửu thiên thay đổi nhật nguyệt; cứu vớt chúng sinh, nhập vào trần thế thay đổi giang sơn..."

Hắn quyết định làm một đoạn văn ngắn đơn giản.

Thật ra mọi người không hiểu lắm nhưng họ vẫn cảm thấy rất hay, rối rít khen ngợi.

Hoạt động diễn ra sôi nổi.

Thịnh Quân nghe người trong thôn từng câu từng câu khen ngợi mình, cả người nàng cảm thấy như sắp bay lên trời.

Được khen ngợi quả thật là một việc hạnh phúc đến không ngờ!

Đang lâng lâng, bỗng nàng nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.

[Chúc mừng bạn đã mở khóa thành tựu đặc biệt: [Chu vi năm dặm không có người mù chữ]. Phần thưởng là một bộ sách giáo khoa tiểu học, xin vui lòng kiểm tra.]

Hả?

Vậy mà lại mở khóa được một thành tựu mới!

Thịnh Quân tò mò nhìn vào trang ghi chép thành tích, tra cứu chi tiết.

Thì ra để mở khóa thành tựu này thì cần có từ hai mươi người trở lên thường trú trong phạm vi năm dặm. Đồng thời trình độ văn hóa của họ đều phải đạt mức vỡ lòng trở lên.

Đây quả thật là một sự tình cờ. Nếu không phải ở trong núi, xung quanh không có nhiều người thì nhiệm vụ xóa mù chữ này thật sự rất khó hoàn thành!

Nói đến phần thưởng lần này không phải là rút thăm mà là sách giáo khoa tiểu học. Xem ra phần thưởng cho thành tựu đặc biệt cũng khá đặc biệt.

Thịnh Quân phân tích qua một chút.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 195: Chương 195



Những thành tựu được mở khóa trước đây đều yêu cầu người xưa phải tạo ra một thứ gì đó mới mẻ, chẳng hạn như dầu thực vật hay máy cày chân.

Nhưng thành tựu đặc biệt lần này giống như là bị động đạt được một điều kiện nào đó là có thể mở khóa.

Nói về phần thưởng thì lần này chỉ là sách giáo khoa tiểu học. Rõ ràng là phía sau vẫn còn những phần thưởng khác.

Liệu sau này có những thành tựu tương tự không. Chẳng hạn như trong phạm vi mười dặm hoặc trăm dặm không có ai mù chữ?

Sau đó có thể sẽ được thưởng sách giáo khoa trung học và đại học?

Thịnh Quân càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Xem ra nàng đã nắm bắt được một phần logic của hệ thống rồi!

Nàng không nghĩ nữa, quay đầu lại nhìn thì sách giáo khoa tiểu học đã lơ lửng trong không gian của nàng.

Thịnh Quân tắt hệ thống thành tích, mang một đống sách đến bên cạnh mình, lật xem.

Đếm thử thì tổng cộng có sáu môn học, năm quyển sách, và một hộp đĩa CD.

Thịnh Quân quyết định xem trước hộp đĩa CD thì nàng phát hiện trên đó khắc bốn chữ "Môn học Âm nhạc."

Lật mặt sau thì có danh sách các bài hát, rất cơ bản bao gồm tất cả các bài hát từ cổ đại đến hiện đại, từ trong nước đến nước ngoài.

Cổ đại có các tác phẩm kinh điển như ‘Cao Sơn Lưu Thủy’, ‘Hồ Cầm Thập Bát Phách.’

Hiện đại thì đa dạng hơn.

Từ ‘Thiết Huyết Đan Tâm’ đến Phượng Hoàng Truyền Kỳ... thậm chí còn có "Chiến Binh Nàng Độc"!

Ừm, không hổ là giáo trình tiểu học. Những bài hát này đúng là rất hợp với sở thích của học sinh tiểu học.

Ngoài ra, còn có một số bản nhạc piano trong và ngoài nước.

Tóm lại là thú vị hơn nhiều so với những giờ học Âm nhạc mà nàng từng được học khi còn nhỏ. Thật là ghen tị quá đi!

Thịnh Quân giơ tay chạm vào hộp đĩa CD thì nhận được một cuốn sách hướng dẫn.

Hộp đĩa CD này chỉ có thể phát trong hệ thống của nàng. Nhưng có thể thông qua tùy chọn trên hộp để phát nhạc cho người khác nghe.

Tốt lắm, từ nay nàng là một máy bán hàng tự động có sẵn nhạc nền.

Lại có thêm một chức năng kỳ lạ nữa!

Như vậy cũng không tệ.

Trước đây nàng đã từng đọc thơ, kể chuyện cho người cổ đại nghe. Nhưng chưa bao giờ hát hay ngâm nga.

Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng lý do không phải gì khác mà vì nàng bẩm sinh không có khiếu âm nhạc...

Là một Phương Tiên Nhi thần thông quảng đại, nếu hát sai nhịp thì thật sự quá mất mặt. Bây giờ nàng đã có gánh nặng về hình tượng rồi. Thật sự không dám mở miệng.

Giờ đây, vấn đề này đã được giải quyết hoàn hảo.

Niềm vui trong cuộc sống của nàng lại tăng thêm một điều. Đó là có thể làm đài phát thanh nhỏ cho mọi người nghe đủ các loại bài hát!

Hãy đến đây, Phượng Hoàng Truyền Kỳ của ta!

Sau khi chơi đùa một lúc với đĩa CD âm nhạc, Thịnh Quân lại xem các môn học khác.

Còn lại năm môn, năm cuốn sách giáo khoa. Mỗi cuốn đều dày cộp, trông giống như là sách tổng hợp. Những quyển này bao gồm tất cả các nội dung cần học trong suốt cấp tiểu học. Còn có thể học được khá lâu đấy.

Thịnh Quân nhìn một lượt từ trái sang phải.

Ừm, trong ba môn chính không thấy có ngoại ngữ, chỉ có Ngữ Văn và Toán Học.

Nàng lướt qua sách Ngữ Văn thì phát hiện bên trong có các bài văn từ cổ chí kim. Bao gồm những bài văn cổ cơ bản, thơ ca, cũng như một số truyện cổ tích, ngụ ngôn hiện đại, v.v.

Thậm chí trong đây có một số bài thơ Thịnh Quân chưa từng thấy. Có lẽ là văn hóa liên quan đến thời đại này nên cũng được hệ thống thêm vào.

Hệ thống này thực sự giống như gà mẹ chăm sóc gà con. Mọi khía cạnh đều được chọn lọc kỹ lưỡng.

Nàng chỉ cần nói vài câu, thỉnh thoảng lo chút chuyện bán hàng là được. Cuộc sống thực sự rất dễ chịu.

Quả nhiên, giữa hệ thống và ký chủ, chỉ có một bên được làm biếng!

Thịnh Quân đặt sách Ngữ Văn xuống, cầm sách Toán Học lên.

Cuốn sách Toán Học này so với phiên bản hiện đại thì không khác biệt nhiều.

Đầy đủ cộng, trừ, nhân, chia và số Ả Rập (*).

(*) Các chữ số từ 0 đến 9.

Tuy nhiên, có lẽ để phù hợp với thời đại thì các ví dụ trong sách giáo khoa đều được biến đổi thành phong cách cổ.

Chẳng hạn như bài toán bể nước kinh điển thì đã được viết lại thành phiên bản "Có một cái ao và năm con kênh chảy vào để lấp đầy nó."

Cả Tiểu Minh và Tiểu Hồng cũng biến thành Đại Ngưu và Đại Cẩu...

Đợi đã, thế này thì không cần thiết lắm đâu!

Không biết Đại Ngưu khi học đến đây sẽ có cảm nghĩ gì.

Ngoài sách giáo khoa Ngữ Văn và Toán Học thì còn có một cuốn sách Mỹ Thuật. Bên trong là bộ sưu tập các danh họa từ cổ chí kim.

Thịnh Quân nhìn qua, thấy ngoài tranh thủy mặc và màu nước thì còn có cả những hướng dẫn cơ bản về phác thảo và khái niệm vùng sáng.

Nhưng lại không thấy có tranh sơn dầu. Có lẽ là phải nắm vững kỹ năng phác thảo cơ bản trước, lên đến cấp cao hơn mới có thể mở khóa.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 196: Chương 196



Thịnh Quân ngắm nhìn tranh trong sách một chút rồi gấp lại.

Còn hai cuốn sách cuối cùng.

Một cuốn có tên là ‘Kiến Thức Xã Hội’, Thịnh Quân lật qua thì phát hiện bên trong đều là những thông tin liên quan đến triều đại này.

Chẳng hạn như lịch pháp, địa lý, chức quan, lễ nghi và phong tục, v.v.

Những thông tin như từng vùng có sản vật gì. Hay như khi đến một thành trì nào đó, cần những điều kiện gì để vào thành. Các nơi có những cơ quan nào, chính sách ra sao, được viết rõ ràng trong sách.

Trông có vẻ phức tạp, không giống như những thứ mà học sinh tiểu học cần phải học.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì trong cuộc sống cổ đại, những kiến thức này thực sự rất cần thiết.

Biết được những điều này, sau này khi ra ngoài, đi đến đâu cũng yên tâm. Dù có gặp chuyện gì cũng không hoảng loạn.

Chẳng hạn như khi giao tiếp với người khác hoặc khi phải giao thiệp với các quan lại quyền quý sẽ giúp giảm bớt được nhiều rắc rối. Không vì thiếu lễ nghĩa mà xúc phạm đến người khác, gây ra những xung đột không cần thiết.

Đặt cuốn sách này xuống, Thịnh Quân cầm lên cuốn cuối cùng, đó là ‘Kiến Thức Đời Sống’.

Đúng như tên gọi, bên trong là những mẹo nhỏ hữu ích trong cuộc sống hàng ngày.

Ví dụ, đánh răng thế nào cho thật sạch.

Trước khi ăn và sau khi đi vệ sinh phải rửa tay.

Nếu có điều kiện, nhất định phải thường xuyên thay đồ lót, v.v.

Ngoài ra còn có một số kiến thức về sức khỏe dinh dưỡng.

Chẳng hạn, quả mận có tính hàn, không nên ăn nhiều. Thịt thỏ không hợp ăn cùng trứng gà, dễ gây tiêu chảy.

Thậm chí còn có những nội dung về các thay đổi sinh lý trong quá trình phát triển của trẻ em. Đây gần như là một khóa học giáo dục giới tính cơ bản.

Cuốn sách này và cuốn ‘Kiến Thức Xã Hội’ vừa rồi, về cơ bản tương đương với phiên bản cổ đại của ‘Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao’.

Hai môn học này vừa thực dụng lại có vẻ rất thú vị.

Thịnh Quân cũng muốn cùng người xưa học lại tiểu học.

Suy nghĩ bay xa, nàng không thể không nhớ lại những ngày đi học của mình ở hiện đại.

Nàng nghĩ, nếu những khóa học kiến thức phổ thông như thế này có thể được dạy ở hiện đại thì tốt biết bao.

Bởi vì có những kiến thức tưởng chừng như đơn giản. Nhưng cha mẹ vì nhiều lý do khác nhau lại không thể dạy. Còn trường học dù có dạy thì cũng rất sơ sài.

Chẳng hạn như vấn đề vệ sinh.

Nghe có vẻ chẳng phải chuyện lớn. Thầy nàng và phụ huynh luôn nhấn mạnh rằng phải giữ vệ sinh sạch sẽ.

Nhưng khi nàng còn nhỏ cũng thực sự không hiểu rõ về khái niệm vệ sinh này.

Dưới sự nhắc nhở của người lớn, nàng biết mình phải rửa tay thường xuyên, cắt móng tay thường xuyên.

Cũng biết phải giữ vệ sinh xung quanh, phải dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ và lớp học.

Nhưng thật khó nói thành lời.

Hồi nhỏ, nàng không biết rằng phải thường xuyên thay đồ lót. Thậm chí không biết rằng sau khi đi tiểu cũng cần phải dùng giấy vệ sinh lau sạch.

Vì vậy, trong một thời gian dài, cơ thể nàng luôn có mùi khó chịu, bị bạn bè xa lánh, và đã buồn bã trong nhiều năm vì không biết phải làm gì.

Mãi cho đến khi lớn lên một chút, nàng mới vô tình học được những điều này từ những cô bé khác. Cuối cùng mới hiểu rõ được vấn đề của mình.

Không chỉ là vấn đề vệ sinh, mà cả kiến thức xã hội cũng tương tự.

Khi vừa tốt nghiệp đại học và bước vào xã hội. Nàng không biết gì cả, toàn bộ là một màu đen tối mù mịt.

Nhiều việc chỉ đến khi gặp chuyện hoặc va vấp, nàng mới tự mò mẫm để hiểu rõ.

Ví dụ như bảo hiểm xã hội và nhà ở là gì, và phải đóng thế nào.

Khi bị xâm phạm quyền lợi trong công việc và cuộc sống thì làm sao để bảo vệ quyền lợi của mình, tìm ai để bảo vệ.

Khi thuê nhà, mua nhà, hay trang trí nội thất cần chú ý những điều gì.

Khoản vay và thẻ tín dụng là như thế nào...

Ôi, quá nhiều chuyện, nhắc đến chỉ thấy đau lòng.

Vì vậy, bây giờ người xưa có cơ hội được học những kiến thức phổ thông này. Thực sự quá tuyệt vời.

Nhìn hội thơ ca sắp kết thúc.

Thịnh Quân để sách giáo khoa xuống chỗ nhận đồ. Coi nó như là phần thưởng tặng cho mọi người.

Nghe Phương Tiên Nhi nói rằng họ còn được nhận phần thưởng thì mọi người đều rất tò mò.

Vì Tống Hàm Thanh đã làm bài thơ hay nhất nên lần này hắn sẽ là người lên nhận phần thưởng.

Tống Hàm Thanh bước lên phía trước, cúi người ôm một hộp gỗ từ hộp ban phúc của Phương Tiên Nhi.

Hắn cầm chiếc hộp trên tay thì thấy khá nặng.

Những người khác cũng nhanh chóng xúm lại.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Tống Hàm Thanh từ từ mở nắp hòm, để lộ những thứ bên trong.

Tảo Nhi ngạc nhiên thốt lên: "Là sách! Rất nhiều, rất nhiều sách!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 197: Chương 197



Những cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa có kiểu dáng hoàn toàn khác biệt so với những cuốn sách mọi người từng thấy trước đây.

Mặc dù cũng là sách giấy đóng chỉ nhưng giấy của những cuốn sách này trắng sáng hơn nhiều. Dù là phần cách sắp xếp các dòng hay hình vẽ thì đều rất sạch sẽ và đẹp mắt. Ngoài những nét chữ và hình vẽ ra thì ngay cả một vết mực thừa cũng không có. Chưa cần nhìn xem nội dung bên trong là gì cũng đã thấy đây đúng là viên ngọc không tỳ vết, khiến người ta thích thú ngắm nhìn.

Trên bìa mỗi cuốn sách đều in hình minh họa màu sắc. Nhìn không giống với tranh thủy mặc. Hoa văn đặc biệt, được khắc họa bằng các đường nét và khối màu với vài đứa trẻ tinh nghịch.

Cũng không rõ bức tranh này dùng loại màu gì mà hoa văn rất rõ ràng, màu sắc lại tươi tắn.

Tống Hàm Thanh cúi đầu quan sát bìa sách một hồi thì phát hiện ra rằng kiểu chữ trên đó là loại chữ phổ thông thiếu nét.

Trên bìa chỉ có hai chữ đơn giản: “Ngữ Văn.”

Hắn thường xuyên rửa tay nên lúc hiện giờ tay rất sạch sẽ. Sau khi kiểm tra chắc chắn rằng lòng bàn tay khô ráo, không mồ hôi thì yên tâm cầm cuốn sách Ngữ Văn này lên, nhẹ nhàng lật từng trang.

Nhìn qua quyển sách này một chút thì hắn thấy trong sách có nhiều bài văn và thơ. Suy nghĩ trong chốc lát, Tống Hàm Thanh đoán rằng hai chữ “Ngữ Văn” trên bìa sách có lẽ là mang ý nghĩa ngôn ngữ và văn chương.

Nhìn kỹ hơn nội dung trên các trang sách, hắn thấy nhiều đoạn văn kèm theo những bức tranh màu sống động như thật.

Về nội dung, câu từ trong các đoạn đều được viết ngay ngắn bằng chữ phổ thông màu đen. Hắn hoàn toàn chắc chắn với suy đoán đã nảy ra trong đầu lúc trước.

Chữ viết thông dụng của Thần Châu quả nhiên là chữ phổ thông.

Tống Hàm Thanh còn phát hiện trên mỗi chữ đều có vài ký tự uốn lượn liên tục ở phía trên, trông rất kỳ lạ.

Hắn không nhận ra đó là gì nên tạm thời bỏ qua. Sau đó lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề chữ viết.

Loại chữ phổ thông này, thoạt nhìn thì thấy lạ lẫm, không quen. Nhưng sau nhiều ngày xem xét, bỏ qua sự tôn sùng đối với Phương Tiên Nhi thì khách quan mà nói, hắn cũng đã thấy nhiều ưu điểm từ bản thân loại chữ này.

Trước hết, chữ phổ thông khi viết rất đơn giản. Như vậy thì tốc độ sao chép sẽ được tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, nó còn hạ thấp ngưỡng cửa học tập.

Những người như Tảo Nhi, khi bắt đầu từ con số không thì học chữ phổ thông sẽ nhanh hơn.

Nghĩ lại cũng đúng.

Mọi người đều ở trong núi, không cần phải viết lách nơi quan trường, cũng không phải là những người giỏi về thư pháp. Họ hoàn toàn không cần bận tâm đến những nghi lễ rườm rà, cũng không cần câu nệ vẻ đẹp giữa các nét chữ.

Đối với nhóm người này, việc làm sao nâng cao được hiệu quả quan trọng hơn nhiều so với việc viết đẹp. Chữ phổ thông mới là lựa chọn tốt nhất.

Nếu Phương Tiên Nhi đã đưa những cuốn sách viết phổ thông này đến cho họ thì sau này hắn cũng sẽ chuyển sang dùng loại chữ này để giảng dạy.

Khi Tống tú tài công còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đám người Tảo Nhi cũng cầm lấy sách, cẩn thận lật giở.

Trang sách trắng như tuyết, khiến người ta không dám làm bẩn. Các nàng ấy đều đã rửa tay thật sạch bằng xà phòng, lau khô nước rồi mới dám đưa tay chạm vào trang sách.

Các nàng chọn sách Mỹ Thuật trước, chủ yếu là vì hai chữ này dễ nhận nhất.

Tảo Nhi cầm sách, những người khác thì vây quanh để xem.

Nàng ấy lật trang đầu, liền thấy bên trong có nhiều dòng chữ được sắp xếp ngay ngắn. Nhìn qua thì phát hiện có rất nhiều chữ nàng ấy không nhận ra.

Có vẻ muốn đọc hiểu những cuốn sách này thì phải tiếp tục nỗ lực học chữ mới được.

Chầm chậm lật qua vài trang, từng bức tranh nho nhỏ tinh tế hiện ra trước mắt mọi người. Sơn thủy mực nước, bích họa phi thiên, mỗi cái một vẻ, làm mọi người mở mang tầm mắt.

Đến khi lật đến những nội dung phía sau, vài bức vẽ phác họa ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều bị choáng ngợp.

Ngay cả Tống Hàm Thanh vô tình liếc nhìn qua, cũng không nhịn được mở to mắt, theo bản năng tiến lại gần để xem kỹ hơn.

“Phương pháp vẽ tinh tế thế này, ngay cả sợi tóc cũng rõ ràng từng sợi. Những nếp nhăn trên mặt người cũng được thấy rõ. Hẳn đây là kỹ thuật đặc biệt của Thần Châu...”

Hắn lẩm bẩm, như tìm được báu vật, nâng niu bản phác họa để xem.

Nếu có thể học được cách vẽ này thì dung mạo người đời đều có thể được phác họa lại trên giấy.

Chưa nói gì khác, chỉ nguyên việc mang tranh đi tìm người cũng rất tiện lợi, tìm một cái là thấy ngay.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 198: Chương 198



Thấy Tống Hàm Thanh như bị ma nhập, chen vào lấy sách rồi chìm vào thế giới hội họa.

Những người khác cũng không biết phải làm sao, chỉ đành quay người cầm lấy một cuốn sách khác – Toán Học.

Lật mở trang sách, liền thấy bên trong có vô số ký hiệu sắp xếp như pháp thuật, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

May mà không phải tất cả chữ bên trong đều những ký hiệu kỳ lạ đó, vẫn còn một số chữ mà người ta có thể nhận ra.

Ví dụ như Đại Ngưu.

Thiết Trụ vừa lau nước mắt vừa cười như điên: “Ha ha ha, mọi người mau nhìn đoạn này đi. Nói rằng Đại Ngưu có bốn quả đào, Đại Cẩu có ba quả đào, Tiểu Thạch Đầu có bảy quả đào. Đại Ngưu cho Tiểu Thạch Đầu một quả đào, Tiểu Thạch Đầu lại ăn năm quả đào. Hỏi mỗi người còn lại mấy quả đào?”

Bài toán đã khiến tất cả mọi người rối tung lên.

Nhưng lại cảm thấy câu hỏi này nghe có vẻ thú vị, mọi người đều lẩm bẩm trong miệng, đếm ngón tay mà tính.

Cuối cùng vẫn là Tảo Nhi tính nhanh nhất: “Mỗi người còn lại ba quả đào!”

Nói xong, nàng ấy cúi đầu nhìn các con số trong sách Toán Học một chút, rồi lật vài trang trước, nhìn chằm chằm vào các con số Ả Rập suy tư nói:

“Những ký hiệu này hình như là cách viết số đơn giản. Nét bút ít, hầu như đều viết liền nhau, rất tiện để dùng cho việc đếm.”

Sau này bọn họ phải nghiên cứu kỹ hơn về những ký hiệu này mới được.

Sau khi xem sách Toán Học, thì đến lượt sách Kiến Thức Xã Hội và Kiến Thức Đời Sống.

Mặc dù phần lớn mọi người đều chưa nhận biết hết được các chữ phổ thông nhưng đọc kỹ một hồi cũng có thể hiểu đại khái nội dung bên trong là gì.

“Cuốn sách này rất hữu ích. Thậm chí trong này còn viết về việc cần chuẩn bị gì khi vào các huyện thành. Nếu lần trước chúng ta có cuốn này thì đã biết trước chuyện phải khám xét người ở cổng thành huyện Thành An rồi.” Tảo Nhi nói.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ nơi nào cũng không yên ổn, tình hình có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Học xong những điều này, cũng chỉ là để nắm rõ trong lòng. Không thể phụ thuộc hoàn toàn vào nó mà còn phải tự mình quan sát nhiều hơn mới được.”

Giống như huyện thành của bọn họ trước đây, vốn không hề thu phí vào thành cao như vậy. Sau này thì hoàn toàn vô pháp vô thiên (1).

(1) Vô pháp vô thiên: không có phép tắc, trật tự, không biết trên dưới.

Cuốn sách Kiến Thức Đời Sống cũng rất hữu ích.

Chẳng hạn như trong sách nói về những thực phẩm kỵ nhau không thể ăn chung. Sau khi biết được điều này, họ có thể chú ý hơn khi nấu ăn để tránh gặp rắc rối.

Xem qua những cuốn sách này, mọi người đều đồng loạt hiểu ý.

Những cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa cho họ không phải là những sách dày cộp dùng để thi cử. Mà toàn là những thứ có ích và thực dụng hơn nhiều.

Thịnh Quân thấy đã đến lúc, liền nói: “Trong những cuốn sách này có rất nhiều chữ. Ta biết các ngươi đã cố gắng học tập nhưng có lẽ cũng chưa thể nhận biết hết được tất cả các chữ trên đó.”

“Chắc hẳn các ngươi cũng đã chú ý thấy trên mỗi dòng chữ của mỗi cuốn sách đều có một hàng ký tự đặc biệt.”

“Những ký tự này gọi là bính âm. Chỉ cần học nó thì các ngươi sẽ nắm được phương pháp ghép âm đọc chữ nhanh chóng. Ta khuyên các ngươi nên học nó trước, để sau này khi đọc sách sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Mở cuốn sách Ngữ Văn ra, lật đến phần đầu tiên. Nội dung đầu tiên là dạy về cái này.”

Người trong thôn nghe xong, đều rất kinh ngạc.

Từ lâu mọi người đã biết rằng việc học gần như không có con đường tắt. Bất cứ việc gì cũng phải làm cẩn thận từng bước.

Nhưng Phương Tiên Nhi lại có thể cung cấp cho họ một cách học chữ dễ dàng hơn. Đây quả là kỳ tích!

Thịnh Quân nói xong lợi ích việc của bính âm trong chữ Hán. Nàng nghĩ rằng chắc chắn mọi người không biết làm thế nào để bắt đầu học đọc. Cái này cần đến sự giúp đỡ của nàng.

Nàng để mọi người viết tất cả các nguyên âm và phụ âm lên đất, rồi dạy cách đọc từng cái một.

“A, o, e, i, u, ü.”

Người dân trong thôn ngoan ngoãn đọc theo sau.

Trong thâm tâm mọi người hiểu rõ Phương Tiên Nhi truyền dạy kiến thức đã là ân đức rất lớn, không thể làm phiền nàng phải giảng đi giảng lại quá nhiều lần. Vì thế họ rất nghiêm túc ghi nhớ, chỉ sợ rằng mình không thể nhớ hết trong một lần, nên mỗi người chia nhau vài âm. Mỗi người nhớ một phần.

Bính âm tiếng Hán là một công cụ xóa mù chữ của thời cận đại. Nên cách bắt đầu cũng rất đơn giản.

Chẳng bao lâu sau, người dân trong thôn đã hoàn toàn nắm vững nó. Có thể dùng bính âm để từ từ đọc các cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa.

Có lẽ do tự ghép âm đọc ra chữ thì dễ nhớ hơn. Vậy nên tốc độ học chữ của mọi người cũng nhanh chóng tiến bộ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 199: Chương 199



Trong thời gian đó, Tảo Nhi theo lời gợi ý của Phương Tiên Nhi, đã dùng gậy tre nhỏ và than củi để làm một số bút than đơn giản.

Còn những tờ giấy dầu trước đây dùng để gói thức ăn cũng được lấy ra, phát cho mỗi người vài tờ. Phần mặt không trơn láng của giấy có thể dùng để viết chữ.

Sách chỉ có một bộ, rất quý giá.

Mọi người có bút than, có thể sao chép lại một số bài văn và kiến thức hữu ích. Như vậy cũng tiện mang theo bên người hơn. Có thể xem bất cứ lúc nào.

Sau Tết, mọi người không quá bận rộn.

Vì vậy, tất cả chăm chỉ vùi đầu vào sách vở. Không khí học tập vô cùng sôi nổi.

Vì đã nắm vững bính âm và có thể đọc hiểu các chữ trên sách. Nên mọi người đều cảm thấy việc học tập không còn là một việc gian khổ nữa.

Thậm chí còn rất vui vẻ.

Vì mỗi khi rảnh rỗi sau khi viết xong chữ, Phương Tiên Nhi còn dạy Âm nhạc cho mọi người. Pháp khí hình vuông của nàng phát ra các ca khúc.

Đầu tiên là những bản nhạc truyền thống và nhạc piano cổ điển.

Đối với những bản nhạc này, người dân trong thôn chỉ đơn giản là thưởng thức để tu dưỡng tâm hồn.

Nếu nói về điều mà mọi người mong đợi và hứng thú nhất. Đó là những bài hát hiện đại dễ nhớ, dễ hát.

Tảo Nhi đã như ý nguyện được học bài ‘Hoa Hồng Thép’.

Nàng ấy còn học thêm được nhiều bài hát mới, ví dụ như ‘Ánh Trăng Trên Cao’.

Hết vút lên trăng sáng, rồi lại tự do bay lượn. Chỉ có pháp thuật của thần tiên mới làm được những điều này.

Mỗi lần nàng ấy hát những lời này thì cảm thấy dường như bản thân cũng có được pháp thuật. Có thể bay lên mặt trăng để nhìn ngắm!

Chỉ có một vấn đề duy nhất là giai điệu của bài hát này quá cao. Nàng ấy hoàn toàn không lên nổi, chỉ có thể ép giọng xuống hát.

Không chỉ riêng Tảo Nhi.

Mà những người khác cũng dần hình thành thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều phải ngân nga vài câu gì đó mới cảm thấy đúng điệu.

Cứ như thế, một khoảng thời gian vui vẻ trôi qua.

Cuộc sống nhỏ bé của mọi người trôi qua đầy phong phú, đầy hy vọng. Mỗi ngày đều có niềm vui và thu hoạch mới.

Thời tiết dần dần ấm lên, bước chân của mùa xuân cũng đến gần.

Mọi người lại bắt đầu bận rộn nên đành phải giảm tốc độ học tập để tập trung vào cuộc sống.

Đầu tiên là phải chuẩn bị trước vụ gieo trồng xuân.

Khi trời ấm lên, đất không còn cứng nữa, cuối cùng có thể bắt đầu khai hoang.

Khai hoang là một công việc vất vả nhưng cũng có cách làm nhẹ nhàng hơn.

Theo lẽ thường thì phương pháp đốt rừng để khai hoang là nhanh nhất. Tức là đốt cỏ dại trên đất, để tro cây cỏ tự nhiên phân hủy trong đất. Vừa có thể nhanh chóng khai hoang, vừa thuận tiện bón phân cho đất.

Tuy nhiên, ở trong núi thì không thể làm như vậy.

Một là môi trường xung quanh phức tạp, có rất nhiều cỏ dại và gỗ khô. Nếu không kiểm soát được ngọn lửa thì rất dễ có thể gây ra cháy rừng. Dẫn đến tai họa lớn.

Hai là phương pháp đốt rừng tạo ra quá nhiều khói.

Nếu không may người bên ngoài núi nhìn thấy, thì sẽ có nguy cơ thu hút người đến.

Vì vậy, cuối cùng họ vẫn phải dùng cách thủ công. Dùng công cụ để từ từ dọn sạch cỏ dại tận gốc. Đồng thời cũng xới đất lên một lần, sau đó mới bón phân cơ bản.

Nói đến phân cơ bản thì bây giờ trong tay họ không thiếu phân bón.

Ngoài phân người tích lũy hàng ngày thì còn có rất nhiều tro than và bột thần tiên trong miếng giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi.

Sau khi tính toán kỹ việc khai hoang, mọi người lại lên kế hoạch thêm một lần nữa, Họ nhận ra nhiệm vụ trồng trọt năm nay không hề nhẹ nhàng.

Đầu tiên là lúa mì mùa xuân.

Sau khi họ khai hoang, bón phân, rồi tưới nước cho đất. Làm xong những việc này thì cũng đến lúc gieo hạt.

Ở vùng họ lúa mì được trồng khá sớm.

Thông thường là vào khoảng thời gian đầu xuân, khi ban ngày đất tan băng, ban đêm đất vẫn đóng băng là giai đoạn thích hợp để gieo hạt.

May mắn là sau khi gieo lúa mì xong, việc cần lo lắng sau này không còn nhiều. Chờ đến khoảng trước và sau tiết Thanh minh, họ có thể chuyển sang trồng củ mài và đậu tương.

Phương Tiên Nhi đã dạy phương pháp trồng củ mài rồi. Không có gì khó khăn.

Nhưng trồng đậu thì lại là một việc lớn.

Bởi vì năm nay họ không chỉ trồng đậu tương, mà còn phải trồng đậu dại.

Phương Tiên Nhi nói rằng sẽ dạy họ một phương pháp hay, cho phép hai loại đậu này sống kết hợp. Có thể tạo ra một giống đậu chất lượng cao có năng suất cao hơn.
 
Back
Top Bottom