Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 180: Chương 180



Nghe Phương Tiên Nhi kiêu ngạo giải thích như thế, người trong thôn càng chờ mong không kém gì nàng, ai ai cũng vô cùng tò mò về cái hộp gỗ chỉ có thể mở ra khi đến năm mới này.

Nhưng mà mọi người rất nghe lời, đã nói đến năm mới rồi bật nó thì không ai mở sớm cả.

Thế là mọi người nói lời cảm ơn Phương Tiên Nhi, cẩn thận cất hộp gỗ thật kỹ càng, chỉ chờ đến lúc ăn Tết để lấy ra xem.

Chuyện rút thưởng này cũng tạm thời kết thúc.

Máy cày chân rất hữu dụng, việc gieo trồng vào vụ xuân sắp tới của mọi người bớt đi bao muộn phiền, trong lòng nhẹ nhàng không ít.

Họ làm việc bận rộn mấy ngày, trên núi lại có một trận tuyết.

Lần này tuyết rơi lớn hơn một chút, chẳng qua chúng chỉ rơi hai ngày là ngừng, tuyết đọng không dày lắm.

Hơn nữa cũng phải nói, ở chỗ của họ, trong vài năm đổ lại cũng chưa có trận tuyết lớn cực dày nào cả, năm nay ắt hẳn cũng thế. Nếu không thì cuộc sống sinh hoạt ở trên núi sẽ phải chịu không ít khổ cực.

Tuyết tan còn lạnh hơn lúc tuyết rơi nhiều nhưng mà nhờ có áo bông chăn bông ấm áp, ban đêm họ đi ngủ lại có Noãn Bảo Bảo để sưởi ấm, mọi người cũng không thấy quá khắc nghiệt.

Mấy người có tuổi bấm đốt ngón tay tính nhẩm thời gian, nhận ra đã đến ngày Đông chí rồi.

Người ta hay nói, Đông chí lớn như năm mới (*).

(*) Ngày Đông chí quan trọng như lễ Tết.

Ngày này phải được làm nghiêm túc, dựa theo tập tục của các nàng thì ngày hôm nay sẽ họ ăn một bữa sủi cảo.

Muốn ăn sủi cảo thì phải nhào bột mì nhưng trong tay các nàng không có bột mì.

Hà Hoa nghĩ ngợi một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay: “Mì ăn liền của chúng ta hẳn cũng làm từ bột mì thôi, nghiền nhỏ ra thành bột, trước mắt có thể dùng loại bột này được hay không ta?”

Những người khác cũng không biết liền rủ nhau đi hỏi Phương Tiên Nhi vạn năng.

Bên này Thịnh Quân vừa nghe xong, vô cùng bội phục sức sáng tạo của người xưa.

Nhìn mà xem, họ tìm ra cách làm những món ăn đơn giản rất nhanh, đến chuyện nghiền mì ăn liền này trước giờ nàng cũng chưa gặp bao giờ đấy!

Có lẽ vì ở hiện đại mọi người đều ăn mì tôm bởi vì nó tiện lợi hơn đi…

Mặc dù Thịnh Quân chưa từng thấy qua, nhưng vừa mở ra kho tài nguyên của hệ thống, không ngờ nàng tìm được video tương tự.

Khỏi phải nói, việc nghiền mì ăn liền đúng là có thể làm được.

Mặc dù không tìm được video nào lấy nó làm sủi cảo, nhưng có mấy chủ kênh up bài nghiền mì ăn liền làm bánh nướng, còn có mấy trường hợp làm mì sợi… Ô, lấy mì ăn liền làm mì sợi cũng giống như ẩm thực phân tử (*) ha.

(*) Ẩm thực phân tử là một phương pháp nấu ăn hiện đại, đầu bếp sẽ dựa trên đặc trưng biến đổi lý - hóa của từng nguyên liệu, tác động vào cấu trúc nguyên liệu bằng các kỹ thuật chuyên nghiệp với mục đích tạo ra những món ăn độc đáo, tinh tế và mang giá trị dinh dưỡng cao.

Thịnh Quân chăm chú xem video.

Bánh nướng cũng được.

Hình như dùng mì ăn liền làm mì sợi cũng khá dễ.

Nhưng mà, làm sủi cảo thì có gặp vấn đề gì lớn không nhỉ?

Đúng rồi, trong tay nhóm người này chắc chắn vẫn còn một ít tinh bột củ mài, có thể thêm một chút vào bột, như thế thì lớp vỏ sủi cảo hẳn là sẽ dẻo dai hơn!

Thịnh Quân nói ý nghĩ này với mọi người.

Hà Hoa nghe xong vô cùng vui sướng nói: “Quá tốt rồi, không ngờ có thể làm được thật, vậy chúng ta sủi cảo đi!”

Thịnh Quân vô cùng mong chờ thành phẩm mà các nàng làm ra.

Dù sao cũng là vỏ sủi cảo được làm từ mì ăn liền cơ mà, là món hiếm thấy đó!

Nhận được sự khẳng định của Phương Tiên Nhi, đoàn người nói xong lập tức bắt tay vào làm, còn rất nhiều mì ăn liền trong hang, hôm nay họ có thể lấy ra dùng để làm sủi cảo!

Đại Ngưu đặt mấy chục gói mì lên mặt bàn, bóp nát hơn nửa, để cho đám Thiết Trụ đằng trước lấy đá mài vụn. Một nửa non khác đưa đến tay mấy người Thu Nương để các nàng giã nát bằng chày giã thuốc.

Nhất thời trên núi ngập tràn âm thanh mài và tiếng chày gỗ giã giòn tan.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 181: Chương 181



Mì ăn liền nát vụn theo những tiếng kẽo kẹt, nhanh chóng biến thành từng đống bột màu vàng nhạt.

Hà Hoa mang tinh bột củ mài tới, thêm từ từ vào bột mì ăn liền, sau đó thêm chút nước rồi bắt đầu nhào bột.

Có lẽ nhờ thêm tinh bột vào, bột mì ăn liền coi như đã làm thành công, nhào nặn thuận lợi như trong tưởng tượng.

Nàng ấy và mấy thím nhào bột mì, những người khác cũng không nhàn rỗi, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ những công cụ trước đó đã dùng để xay bột, sau đó cùng nhau làm nhân bánh.

Như thường lệ, nhân bánh sủi cảo sẽ có một loại mặn một loại chay.

Trước kia các nàng đã tích trữ nấm, rau dại và thịt khô các kiểu, lần này vừa lúc dùng tới rồi.

Nhưng theo sự sáng tạo trước đó của dì Hà Hoa, lúc này mọi người cũng suy nghĩ, bàn bạc về việc dùng nguyên liệu trong nồi lẩu để làm nhân bánh.

Muốn ăn bánh sủi cảo nhân thịt heo hay nấm đều được, cũng có thể nấu nguyên liệu của nồi lẩu với thịt heo, tóm lại nhất định phải làm nồi lẩu!

Nói làm là làm.

Bên Hạnh Nhi nhanh chóng bắc nồi lẩu lên, thả thịt heo đã qua xử lý cùng với nấm và các nguyên liệu vào trong nồi.

Đợi khi bên Hà Hoa chuẩn bị cán bột, nhào bột thì các nàng đã vớt nguyên liệu nấu xong từ trong nồi lẩu ra.

Tách riêng phần thức ăn mặn và chay, băm nhuyễn toàn bộ, làm hai bát nhân bánh sủi cảo có gia vị phong phú.

Kiểm tra lại món ăn một chút, liệt kê menu các loại.

Có sủi cảo nhân khoai tây, có sủi cảo nhân đỗ, có sủi cảo nhân thịt heo và thịt bò…

Không chỉ có nhân bánh phong phú, mà khẩu vị cũng đa dạng hơn, có cà chua hoặc vị cay tê, lần này đúng là làm một bữa tiệc sủi cảo vô cùng phong phú.

Hà Hoa nghe các nàng muốn làm đa dạng loại sủi cảo như vậy, không nhịn được nói: “Có nhiều loại nhân bánh như thế mà vỏ ngoài sủi cảo lại giống nhau, sau khi hấp xong làm sao mà phân biệt được nhỉ?”

Tảo Nhi khoát khoát tay: “Không sao đâu dì Hà Hoa, bọn ta cũng không kén chọn, dù sao đều là đồ ăn ngon mà!”

Hạnh Nhi đứng ở bên cạnh nhanh chóng động não, lên tiếng đề nghị: “Nhân rau củ của chúng ta cũng có màu sắc khác nhau, vậy chúng ta cũng có thể nghiền chúng thành bột, làm cho vỏ sủi cảo cũng có màu của nó không?”

Hà Hoa nghe xong, trầm ngâm chốc lát thì thấy có thể thực hiện được.

Giống như khoai lang tím kia có thể xay nhỏ thành bột, sau đó chấm một ký hiệu lên vỏ bánh sủi cảo, trước khi nấu chỉ cần cán kỹ là bao nhân được, vừa có thể phân loại được sủi cảo, lại không ảnh hưởng đến vị của nó.

Nàng ấy cười khen: “Cái đầu nhỏ của Hạnh Nhi thật là thông minh, sáng dạ như ngọn lửa cháy hừng hực ấy!”

Hạnh Nghi nghe vậy hơi xấu hổ, quay đầu gọi đám đồng bọn nhỏ chạy tới làm phần rau củ.

Các món đồ nhanh chóng được mang tới.

Đám người lấy ra vài loại rau quả, mài nhỏ thành bột màu.

Lần này chủ yếu dùng khoai lang tím, đậu bắp, cà rốt để làm bột màu, hoa quả đều có vị khá ngọt nên sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

Sau khi mài xong củ quả khô thành bột rồi in lên vỏ bánh sủi cảo, mấy người Hà Hoa nhanh chóng cán lớp vỏ sủi cảo thật dày trở nên mỏng dính, sau đó đưa cho đám Tảo Nhi bọc nhân bánh.

Gói sủi cảo chắc chắn là phải gói thành hình thỏi vàng.

Để cầu may mắn, bọn họ còn chọn ra vài miếng sủi cảo, định cho thêm nhân đặc biệt vào, để xem cuối cùng ai sẽ ăn được.

Thông thường thì nên cho tiền xu vào nhưng có lần Phương Tiên Nhi vô tình nói rằng tốt nhất là không nên cho những thứ như tiền xu vào miệng, dễ bị bệnh hoặc đau bụng.

Mọi người nhanh chóng bỏ qua ý định nhét tiền xu vào.

Nhưng nếu như không nhét tiền xu thì có gì đặc biệt để nhét vào đây?

Nếu như để lương khô, bánh mì, đào vàng đóng hộp thì chắc chắn không được. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hương vị kỳ lạ rồi.

Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn là Hạnh Nhi có ý tưởng hay.

"Hay là chúng ta lấy mì ăn liền làm nhân bánh đi!"

Vỏ sủi cảo làm từ mì ăn liền, nhân sủi cảo cũng là mì ăn liền. Chủ yếu là sự đồng nhất bên trong và bên ngoài, mọi người đều cười vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 182: Chương 182



Đối với bọn họ, mì ăn liền đúng là là một biểu tượng cho sự hạnh phúc.

Vì đây là thứ đầu tiên họ nhận được sau khi gặp Phương Tiên Nhi. Và cũng là lương thực cứu mạng quan trọng khi họ bị dồn vào đường cùng.

Mì ăn liền là biểu tượng của mối nhân duyên giữa họ với Phương Tiên Nhi.

Hà Hoa nhanh chóng quyết định: "Được, vậy thì gói bằng mì ăn liền đi!"

Sau khi nấu mì ăn liền lên, múc vào bát là có thể gói sủi cảo rồi.

Lúc bắt đầu gói thì từ người già đến trẻ con, ai ai cũng bận rộn.

Tất cả đều rửa tay sạch sẽ, cầm đũa lên, cầm vỏ sủi cảo rồi bắt đầu ồn ào gói sủi cảo!

Bất kể việc gì, chỉ cần một nhóm người cùng làm thì dường như sẽ có rất nhiều niềm vui.

Hơn nữa vốn dĩ gói sủi cảo đã là một việc vui vẻ.

Mọi người vui vẻ gói xong, ai cũng cảm thấy chưa đã cơn thèm, cứ như thể họ có thể gói thêm mười bát nữa vậy!

Họ đặt những chiếc sủi cảo đủ hình dạng vào nồi.

Vì nhân bánh đã được trụng trong nước lẩu nên họ dùng nước sạch để luộc sủi cảo.

Một lát sau.

Trong vô số ánh mắt mong đợi của mọi người, rất nhiều sủi cảo trong suốt cuối cùng cũng chín. Chúng được chia vào các bát khác nhau tùy theo loại nhân.

Hà Hoa ghé mắt nhìn, phát hiện ra không có mấy cái bị vỡ.

Lần làm sủi cảo này thật sự là một thành công lớn!

Sau khi vớt hết sủi cảo trong nồi ra, mọi người không vội ăn.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói rằng nàng không ăn những thứ này nhưng họ vẫn múc riêng một bát sủi cảo nhiều màu sắc khác nhau mang đến, để bày tỏ lòng thành.

Sau khi bàn bạc một hồi thì bát sủi cảo đó sẽ được đặt trên mặt đất trước mặt Phương Tiên Nhi để cầu phúc. Ngày hôm sau họ sẽ lấy.

Thịnh Quân húng thú nhìn bát sủi cảo trước mặt.

Nhìn thoáng qua, sủi cảo có màu sắc rực rỡ cũng vô cùng ngon mắt đẹp đẽ.

Nghe Tảo Nhi nói, đây còn là nhân lẩu nữa. Nàng không thể tưởng tượng được mùi vị của nó sẽ như thế nào.

Tuy nhiên trước đây khi ăn lẩu, nàng rất thích nấu mì trong đó. Ăn rất ngon, sủi cảo này cũng được chế biến từ mì, chắc hẳn cũng rất ngon!

Dù không thể ăn sủi cảo nhưng Thịnh Quân thật sự không kiềm được. Nàng nấu một phần lẩu nhỏ để ăn, tạm thời làm nguôi ngoai cơn thèm.

Ở bên kia, sau khi mọi người mang sủi cảo đi xong cũng quay lại hang, chuẩn bị ăn.

Theo khẩu vị của bản thân, mỗi người chọn nhân mà mình mong đợi nhất để ăn.

Từng chiếc sủi cảo vàng óng ánh, nóng hổi. Họ dùng đũa gắp một cái, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Mọi người đưa sủi cảo nóng hổi đến miệng thổi một cái, thổi tan làn hơi nóng, thổi đi thổi lại vài lần, khi sủi cảo đã nguội đến độ vừa miệng là có thể bắt đầu ăn.

"Ồ, cái của ta là nhân mì ăn liền!"

Thiết Trụ mở đầu thuận lợi. Miếng đầu tiên đã cắn được sủi cảo nhân mì ăn liền được giả thành sủi cảo nhân dạ dày bò.

Tảo Nhi cười nói: "Vậy thì năm mới này, ngươi chắc chắn sẽ rất phát đạt!"

Thiết Trụ vội vã chắp tay: "Mọi người cùng phát đạt, cùng phát đạt!"

Trong tiếng nói cười, một nhóm người náo nhiệt bắt đầu dùng đũa.

Rất nhanh, những chiếc sủi cảo nhân mì ăn liền còn lại cũng được ăn hết. Mọi người vừa ăn vừa chúc nhau những lời tốt lành.

Bột mì ăn liền vốn đã thơm bây giờ thêm tinh bột vào nữa nên lại càng dai và đàn hồi.

Cắn một miếng vỏ sủi cảo hòa quyện cùng nhân đã được hầm kỹ với nước lẩu bên trong, làm cho từ cảm giác đến hương vị đều không thể chê vào đâu được. Không những thế món ăn này lại còn mang ý nghĩa tốt đẹp, khiến người ta ăn mãi không ngừng.

Tảo Nhi vừa ăn vừa nhớ lại hương vị của những chiếc sủi cảo mà mình đã từng ăn trước đây nhưng nàng ấy nhận ra rằng nàng ấy không nhớ rõ lắm. Nàng ấy chỉ có thể nhớ được cảnh tượng khi ngồi ăn sủi cảo cùng gia đình.

Khung cảnh đó thật ấm áp, hạnh phúc.

Nhưng sủi cảo hôm đó chắc chắn không ngon bằng thế này.

Nàng ấy lặng lẽ để dành lại vài chiếc sủi cảo trong bát. Dự định lát nữa sẽ cúng tổ tiên, để họ dưới cõi âm cũng có thể thưởng thức được hương vị thơm ngon của món sủi cảo này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 183: Chương 183



Ăn xong sủi cảo, mọi người lần lượt đặt đũa xuống. Vì hôm nay là một ngày quan trọng nên mọi người lại chia nhau uống một ít Coca-Cola, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, mọi người lại tiếp tục làm việc.

Còn phải đốt than củi mùa đông nữa!

Trong sự bận rộn, mỗi ngày thú vị nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay tối sớm. Vào lúc hoàng hôn, Tảo Nhi và mọi người như thường lệ sẽ đi một vòng quanh Phương Tiên Nhi.

Chưa đến nơi, từ xa Tảo Nhi đã thấy bát sủi cảo đặt trên đất đã trống rỗng.

Nàng ấy giật mình, không kìm được mà tăng tốc bước chân.

Phải biết rằng, trước đây Phương Tiên Nhi chưa bao giờ nhận thức ăn đã nấu chín mà họ làm. Vậy mà lần này lại chịu nhận!

Chẳng lẽ, lần này sủi cảo đã chạm được đến lòng Phương Tiên Nhi rồi sao?

Mọi người vội vàng đi đến nơi.

Tảo Nhi bước tới, cẩn thận hỏi: “Phương Tiên Nhi, bát sủi cảo đã hết rồi. Hay là để ta nấu thêm một ít mang qua nhé?”

Thịnh Quân cười bất đắc dĩ, không thể không nói thật: “Không cần đâu, những chiếc sủi cảo đó không phải do ta lấy… mà là bị chim tha đi.”

Ồ, hóa ra không phải Phương Tiên Nhi lấy, mà là do chim…

Khoan đã!

“Giữa mùa đông thế này mà vẫn còn chim sao!”

“Chim lại còn biết cướp sủi cảo nữa!”

Tảo Nhi và mọi người kinh ngạc thốt lên, nói đủ thứ.

Thịnh Quân cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Buổi chiều hôm đó, lúc nàng đang xem phim thì có một bóng đen bất ngờ lướt qua trước mặt. Ngay sau đó, một nửa số sủi cảo trong bát biến mất.

Nàng vội tắt video, tập trung chờ xem chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, không lâu sau, bóng đen đó lại xuất hiện.

Lần này nàng đã nhìn rõ hơn. Thì ra đó là một con chim lớn. Chỉ nhìn ngoại hình, có lẽ là một loài chim săn mồi nào đó, hình như là diều hâu hay đại bàng nhưng nàng lại không nhận ra được chính xác là loài nào.

Lần này chim săn mồi lại bay tới, nó đã tha hết sủi cảo trong bát đi rồi bay mất dạng.

Thịnh Quân chỉ biết đứng đó dở khóc dở cười.

Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể thấy được. Ngay cả sủi cảo dâng lên Phương Tiên Nhi cũng bị chim tha đi!!

Nhưng mà dù sủi cảo có đặt trước mặt nàng, nàng cũng không thể ăn, vậy thì để cho động vật nhỏ lấp đầy bụng cũng không tệ.

Nhưng những chiếc sủi cảo đó dường như là nhân lẩu, có thể hơi cay. Không biết chim chóc ăn vào có gặp phải vấn đề gì không nhỉ?

Lặng lẽ lo lắng cho cái bụng của con chim, Tảo Nhi và mọi người nhanh chóng thu dọn bát.

Một ngày Đông chí vui vẻ đã kết thúc.

Một thời gian sau. Sau bao nhiêu mong mỏi, cuối cùng thì năm mới mà mọi người vẫn trông ngóng đã đến rồi.

Ông trời có vẻ ưu ái nên đã ban cho một ngày nắng cực kỳ đẹp.

Tất cả mọi người đều dậy sớm. Buổi trưa chỉ ăn đơn giản để lót bụng, điểm nhấn vẫn là bữa tối.

Dù ăn cơm vào buổi tối nhưng sáng sớm đã phải bắt đầu bận rộn làm việc.

Mấy dì lấy dầu thực vật tích trữ ra. Họ còn băm thịt, định làm một ít chả viên để ăn.

Ngoài chả viên ra thì còn có một món ăn đặc biệt khác, cũng cần tốn chút công sức nấu nướng. Đó là bánh nếp tím.

Nguồn gốc của bánh nếp tím này thì cũng có khá nhiều điều thú vị.

Dạo trước, Hà Hoa nghe Phương Tiên Nhi kể về một số khác biệt về ẩm thực giữa hai vùng Nam Bắc. Trong đó, nàng nhắc đến một món ăn gọi là niên cao (bánh nếp). Cái tên này ám chỉ rằng đây là món ăn thường được dùng trong dịp Tết.

Sau khi nghe xong, về nhà, Hà Hoa bắt đầu nảy ra ý tưởng mới.

Bánh nếp truyền thống thường được làm từ gạo nếp. Nhưng trong tay họ lại không có gạo nếp. Tuy nhiên, Phương Tiên Nhi cũng từng nhắc qua rằng, gạo nếp cẩm cũng là một loại gạo nếp.

Vậy là Hà Hoa đã lấy phần gạo nếp cẩm từ những chiếc bánh mì gạo nếp cẩm ra. Sau khi xử lý và đập nhuyễn, nàng ấy đã thành công chế biến được bánh nếp.

Dù quá trình làm khá tốn công nhưng bánh nếp lại thơm ngọt, ngon miệng. Món ăn này được mọi người đồng loạt khen ngợi.

Thậm chí khi Thịnh Quân nhìn thấy cũng không kìm được mà khen ngợi khả năng sáng tạo đặc biệt của Hà Hoa trong việc chế biến món ăn.

Việc ra đời của bánh nếp tím này cũng đã góp phần mang thêm hương vị của ngày Tết.

Hiện tại, bánh nếp đã được làm xong, chả viên cũng đã chiên giòn. Hà Hoa và mọi người còn làm thêm một vài món ăn từ bột mì của mì ăn liền. Những món ăn cần chuẩn bị công phu cho bữa cơm tất niên cơ bản đã sẵn sàng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 184: Chương 184



Sau khi lo liệu xong phần ăn uống, mọi người lại dồn tâm sức để làm vài món đồ trang trí.

Mẹ Xuyên Tử đã cắt giấy thấm dầu mà Phương Tiên Nhi dùng để gói thức ăn ra thành nhiều tấm hoa văn dán cửa sổ.

Giấy thấm dầu này có màu sắc nhẹ nhàng nên khi Tống Hàm Thanh nhìn thấy đã đến xin Triệu lang trung một ít rễ cây thiến thảo. Sau khi tốn khá nhiều công sức đã chiết ra một ít thuốc nhuộm màu đỏ, rồi nhuộm từng tấm hoa văn trên cửa sổ thành màu đỏ.

Màu đỏ chiết từ rễ cây không rực rỡ mà là một màu đỏ thẫm. Nhưng không ai để tâm đến chi tiết đó. Tất cả đều ngắm nhìn những tấm hoa văn đỏ rực rỡ mang đầy không khí lễ hội. Họ dự định sẽ dán chúng lên khắp nơi.

Đầu tiên, họ dán lên tường trong hang. Sau đó dán lên cánh cửa ngoài hang.

Cuối cùng, họ không bỏ qua cả tủ pháp lực của Phương Tiên Nhi. Sau khi xin phép và nhận được sự đồng ý từ Phương Tiên Nhi thì mọi người đã chọn hai tấm có hoa văn đẹp nhất và dán lên tấm bảng trong suốt của tủ.

Dán hoa văn xong, lũ trẻ còn đọc mấy bài thơ cho Thịnh Quân nghe.

Thịnh Quân nhìn thấy vậy, trái tim bỗng tràn ngập tình cảm mẫu tử. Nàng không kiềm được mà dùng tinh thần thể của mình sờ đầu của mấy đứa trẻ. Theo thói quen muốn lấy ít tiền lì xì để phát cho bọn nhỏ.

Nhưng khi sờ đến túi rỗng không, nàng mới nhận ra, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua ý định kỳ lạ đó.

Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh. Chớp mắt đã đến buổi tối.

Tối nay, mọi người không ăn riêng nữa mà tụ tập trong hang động lớn nhất. Bọn họ cùng nhau náo nhiệt đón Tết và ăn bữa cơm tất niên.

Bữa tối thịnh soạn đã được bày sẵn.

Thường ngày, mọi người ai cũng mong chờ bữa ăn. Nhưng hôm nay lại khác, tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc hộp gỗ mà Phương Tiên Nhi đã đưa trước đó.

Sau nhiều thời gian chờ đợi, cuối cùng họ cũng đợi được đến ngày này.

Cuối cùng họ cũng có thể lấy món bảo bối đó ra để xem thử!

Tảo Nhi rửa tay sạch sẽ, làm theo lời dặn của Phương Tiên Nhi, đặt chiếc hộp gỗ trên một khoảng đất trống, rồi nhẹ nhàng nâng đầu hộp lên một chút, để phần đầu có lỗ đen hướng lên trên càng nhiều càng tốt.

Sau khi đặt xong, nàng ấy quay đầu ra hiệu cho mọi người. Sau đó thành kính đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấn vào phần nổi lên trên đỉnh hộp gỗ.

Ngay sau đó, một luồng sáng bỗng nhiên phóng ra từ lỗ nhỏ trên chiếc hộp gỗ, bay thẳng lên trời.

Cảnh tượng này chẳng khác gì so với cảnh tượng của vòng quay phần thưởng trước đây.

Không gian xung quanh trở nên im ắng. Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn, há hốc miệng.

Chỉ thấy một bức tranh sống động từ từ mở ra trên không trung, một cảnh tượng rõ ràng hiện ra.

Nhìn thoáng qua cảnh đó thì nơi đó như là tiên cảnh. Sương trắng lượn lờ dưới mặt đất, những bảo vật quý hiếm khổng lồ được bày biện khắp nơi, khiến người xem không thể rời mắt.

Chưa kịp xem hết, bức tranh bỗng chuyển cảnh sang một nàng tiên nữ xinh đẹp, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp.

Nàng tiên nữ có khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng trang phục trên người lại hơi kỳ lạ. Họ chưa từng thấy bao giờ.

Phần trên của nàng được bao phủ bởi một chiếc áo tay dài ôm sát làm bằng sợi vàng nền trắng, làm nổi bật những đường cong hoàn hảo. Làn da trắng nõn được lộ ra một cách táo bạo nhưng không hề phô trương, mà lại thuần khiết đến mức không ai dám mạo phạm.

Phần dưới là váy xòe phồng nhẹ tựa lông vũ, như thể có dải ngân hà rải rác trong đó, tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn.

Chỉ thấy nàng tiên nữ hơi hé môi.

Một giọng nói ngọt ngào êm tai vang lên đến tai mọi người :

“Mọi người thân mến, chào mừng mọi người, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 185: Chương 185



Họ nhìn thấy cảnh tượng này, nghe thấy tiếng nói, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Không biết qua bao lâu mới có người cẩn thận từng ti từng tí lên tiếng: “Phía trên này, là thế giới của thần tiên hay sao?”

Cùng lúc đó.

Bên trong không gian hệ thống của Thịnh Quân cũng đột nhiên b.ắ.n ra một cửa sổ video, dọa nàng giật mình kêu to một tiếng.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây là chương trình Đêm hội mùa Xuân được chọn lọc trong truyền thuyết kia.

Chẳng lẽ sau khi nhóm người kia mở máy chiếu ra thì đồng thời chương trình cũng được phát sóng ở chỗ nàng sao?

Không sai không sai, đúng thật là nàng rất tò mò chương trình được hệ thống chọn là gì đấy.

Đêm 30 xem tiết mục cuối năm ở một thế giới khác, tự thấy cảm giác kỳ quái tăng lên.

Đang nghĩ ngợi thì Thịnh Quân thấy tinh thần thể ở bên cạnh hiện lên hình ảnh của nhóm người Tảo Nhi. Biểu cảm của bọn họ vô cùng sinh động, lúc này đây tất cả đều đang nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào trong không trung, thấy có vẻ đây là cảnh tượng đang xảy ra.

Thịnh Quân thử quan sát một chút thì thấy mọi người không nhìn thấy nàng, thế là hoàn toàn yên lòng.

Chắc đây là công năng đi kèm của máy chiếu!

Nghĩ tới đây nàng lại thấy vô cùng hào hứng.

Được nhìn đám người Tảo Nhi xem chương trình này cũng tốt, tất cả mọi người bên cạnh nhau cùng xem tiết mục cuối năm, chắc chắn vui vẻ náo nhiệt hơn so với một mình nàng ở đây. Hơn nữa nàng còn có thể theo dõi được cảm xúc và cách nhìn của người xưa với chương trình Đêm hội mùa Xuân này như thế nào.

Hệ thống làm việc khá là tốt đấy, rất hợp với ý của nàng.

Nhìn về phía màn hình, lúc này chương trình vừa mới mở màn, người dẫn chương trình vẫn đang còn phát biểu khai mạc, lời dẫn thân thiết khiến người nghe cảm giác vô cùng thoải mái.

Thịnh Quân mở lon Coca-Cola cho mình, say sưa ngon lành vừa thưởng thức vừa chờ đón màn biểu diễn.

Nhìn từ cách sắp xếp bối cảnh đã thấy chương trình này có hơi hướng của những năm tháng xưa.

Chẳng qua có lẽ hệ thống đã sử dụng công nghệ đen để chỉnh sửa, cho nên mỗi thước phim hay sắc thái đều không thể bắt bẻ nổi.

Tiếng nhạc vô cùng sống động vang lên.

Một anh chàng đẹp trai chân dài mặc bộ Âu phục màu đỏ xuất hiện ở chính giữa sân khấu, Thịnh Quân tập trung xem rồi ‘ồ’ một tiếng.

“Bài hát kinh điển ‘Ngọn lửa giữa mùa đông’ đây rồi!”

Bên kia.

Ngay giây phút này mấy người bên Tảo Nhi đều đang nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào màn hình trên không kia.

Chỉ nghe tiếng nhạc vang lên một cái, giữa màn hình lập tức xuất hiện một vị nam thần.

Vị nam thần này mặc một bộ trang phục độc đáo màu đỏ, hơn nữa lại không để tóc dài, mà giữ một kiểu tóc xoăn ngắn được tạo hình vô cùng đẹp trai.

Sống mũi cao vút, ngũ quan sắc nét, có hàm răng trắng thẳng tắp, nụ cười đẹp chói mắt, kết hợp với những động tác giơ tay nhấc chân vô cùng lưu loát phóng khoáng.

Ở góc độ nào chăng nữa cũng luôn có sức hấp dẫn khiến người ta không rời mắt nổi.

Bọn nhỏ ngây thơ trực tiếp phát ra những tiếng thán phục.

Những cô nương như Tảo Nhi xem cũng đỏ mặt từ lâu, ngay cả binh sĩ như Đại Ngưu cũng nhìn đến choáng cả mắt.

Đừng nói đến người trẻ, mà ngay cả những người có tuổi cũng phải thán phục về vẻ ngoài oai hùng của nam thần kia, từng ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn đăm đăm.

Người ta mới chỉ ra sân thôi, mà mọi người đã ngây ngốc hết cả rồi.

Sau đó chỉ thấy vị nam thần kia đột nhiên cầm lấy một cán cầm màu đen đưa lên miệng, nở một nụ cười, sau đó tay chân khẽ vung, lập tức trình diễn một màn múa hát!

“Em giống như ngọn lửa giữa trời đông ấy!”

Giọng ca êm tai lại mang đến một cảm giác nói không nên lời.

Nam thần giống như ẩn chứa sức sống vô tận, chỉ cần vung tay vung chân đơn giản một chút thôi đã tỏa ra sức hút vô cùng lớn rồi.

Lời hát vô cùng đơn giản dễ hiểu, giai điệu cũng hết sức thú vị khiến người nghe đỏ cả tai.

Trước đây người trong thôn không được nghe hát nhiều, lúc này nghe được hai đoạn thì không nhịn được mà ngâm nga theo.

Nghe tới câu ‘Đôi mắt to tròn của em, sáng long lanh’, màn hình đột nhiên quay cận cảnh đôi mắt tuyệt đẹp của nam thần kia.

Bị ánh mắt sâu chứa chan tình cảm nhìn chăm chú như vậy, trái tim của những người ở đây đều đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, chỉ muốn che mặt lại, không dám nhìn trực diện nữa.

Thế nhưng cũng chẳng nỡ bỏ lỡ, cuối cùng hai bàn tay bưng kín mặt kia lại hé ra khe hở giữa ngón tay, dòm người ta qua kẽ hở đó.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 186: Chương 186



Bên này Thịnh Quân uống Coca-Cola, thưởng thức nghệ sĩ lão làng kia biểu diễn, lại nhìn biểu cảm ngượng ngùng của mấy người Tảo Nhi, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Ha ha ha!

Hỏi thử trong ba ngàn thế giới có ai được hưởng đãi ngộ như nàng đây không!

Có thể cho người xưa xem chương trình Đêm hội mùa Xuân, lại có thể xem trực tiếp phản ứng của tất cả mọi người ngay lúc này, năm nay nhiều thứ thú vị quá!

Ca khúc đầu tiên nhanh chóng kết thúc.

Nam thần không lui xuống mà dốc lòng hát thêm một bài ‘Mây cố hương’.

Không hề nóng bỏng như ‘ngọn lửa’ kia, ca từ trong bài ‘Mây cố hương’ lại mang vài sự ưu sầu, cũng không có màn vũ đạo quá mạnh bạo, nam thần kia cũng chỉ đứng yên một chỗ, nhíu mày hát vang.

Âm nhạc vang lên du dương từng hồi, dường như có thể phá tan khoảng cách giữa thời gian và không gian, bên trong từng câu chữ đều ngập tràn vẻ buồn bã thương nhớ, cảm xúc như ẩn chứa trong tiếng nhạc truyền đến bên tai người nghe, chạm đến đáy lòng của mọi người.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.

Có lẽ không bàn tới ở chỗ nào vào thời gian nào, cảm xúc của con người ta đều có điểm giống nhau.

Đắm mình trong âm nhạc, Lý bà tử không khỏi nhớ lại cảnh bản thân mình rời quê hương, chạy nạn nơi đất khách quê người, nước mắt rơi lã chã.

Ngay cả những người khác chưa từng rời khỏi mảnh đất quê mình cũng bùi ngùi mãi thôi.

Đến khi câu hát cuối cùng rơi xuống, nam nhân ấy mới cúi đầu cảm ơn và chào mọi người.

Lưu Nhị Sơn không nhịn được thở dài nói: “May là lúc trước cho dù có gian nan thế nào, chúng ta cũng chỉ chạy trốn lên núi, không rời bỏ quê hương của mình.”

Những nam nhân trong thôn bất đắc dĩ phải rời khỏi quê mình nếu như nghe được bài hát này, chắc chắn sẽ càng xúc động hơn nữa.

Người cùng quê sẽ có cảm xúc thế nào khi nghe bài hát này, mọi người không biết được.

Nhưng đúng thật là Thịnh Quân đang xem chương trình Đêm hội mùa Xuân khóc thành chó rồi.

Ai hiểu được chứ!

Một giây trước nàng còn nhe răng cười ngây ngô, giây sau đã bị thanh kiếm vượt qua thời gian và không gian xuyên cho một nhát!

Khi nói về những người phải rời xa quê hương của mình thì còn ai có thể cách xa quê bằng nàng đâu!

Hu hu hu, cảm xúc nhớ nhà của nàng lúc này như ngút trời.

Nếu như sau này nàng có thể về nhà thật, phải xem từng tiết mục trong chương trình Đêm hội mùa Xuân thật kỹ, chắc chắn sẽ không vì mệt mỏi rã rời mà tua nhảy để xem, nàng thề với trời đó!

Trong lúc mỗi người một cảm xúc, tiết mục tiếp theo cũng bắt đầu.

Thịnh Quân nhìn lên thì thấy đây là tiết mục đối thoại tướng thanh (1) kinh điển ‘Ngũ quan tranh công’.

(1) Đối thoại tướng thanh hay còn được gọi là “tấu nói”, là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc.

Không thể không nói, lúc họ tuyển chọn để cho ra những tiết mục đặc sắc như thế này chắc chắn tốn không ít tâm huyết.

Như loại tiết mục ngôn ngữ như thế này có sự chênh lệch về thời đại khá lớn, vì có nhiều sự khác biệt từ ngữ và ngụ ý có thể không thể nào hiểu được.

Nhưng mà tiết mục ‘Ngũ quan tranh công’ này lại không có quá nhiều từ ngữ vượt thời đại, chủ yếu nói về cuộc tranh cãi giữa năm giác quan của con người.

Có ai mà không có năm giác quan chứ!

Cho dù là người cổ đại hay là hiện đại đi nữa thì sinh ra cũng có hai con mắt, một cái mũi và miệng, vì vậy khái niệm ‘ngũ quan’ có thể được lý giải vô cùng đơn giản.

Tiết mục chính thức bắt đầu.

Chỉ thấy mấy vì nghệ sĩ già xuất hiện trên màn hình.

Nhóm người xưa nhìn một hồi, lặng lẽ cảm thán trong lòng là không phải thần tiên nào cũng có vẻ ngoài đẹp tuyệt trần được, nghìn người thì nghìn kiểu dáng, có một số người lại có vẻ ngoài hiền lành thân thiện.

Tiếp đó họ nghe thấy có một vị trong đó lên tiếng, xưng mình chính là cái đầu, còn nói hôm qua hắn ta mơ thấy một giấc mơ.

Lời nói này khá kỳ lạ, đám người còn đang suy tư thì thấy một vị thần tiên khác lên sân khấu.

Sau khi lên sân khấu hắn ta cũng tự giới thiệu bản thân, nói họ của mình là ‘Nhãn’, là mắt trong ‘Triệu Tiền Tôn Nhãn’, đồng thời cũng là con mắt.

Lời này vừa nói xong, ngày cả mấy người Hạnh Nhi đều buồn cười, không nhịn được lên tiếng nói: “Rõ ràng là Triệu Tiền Tôn Lý cơ mà, sao lại thành Nhãn rồi!”

“Ha ha ha, thần tiên cũng biết nói chuyện cười cơ đấy!”

Trong khoảng thời gian này, họ có thể đọc ngược ‘Trăm họ’ làu làu như nước chảy nên họ rất nhạy cảm với những câu này, họ biết ngay khi câu không được nói chính xác.

Cũng vì lý do này cho nên các nàng rất tập trung nhìn màn tướng thanh để mong chờ phần phát triển ở phía sau.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 187: Chương 187



Tiết mục hài ngôn ngữ này vô cùng đặc sắc.

Nhóm người không chỉ thấy vui vẻ, mà còn có thể học được không ít câu nói và tục ngữ thú vị từ đó.

Cái gì mà ‘Lũ lụt cuốn trôi đền Long Vương’, rồi như là ‘Ăn cháo đá bát’, câu nào câu nấy đều là tinh hoa, nghe một lần lập tức ghi tạc trong đầu!

Bên này Thịnh Quân cũng xem say sưa.

Rõ ràng vẫn là chương trình Đêm hội mùa Xuân cuối năm ngày xưa, vậy mà lúc này xem vẫn thấy vô cùng đặc sắc, quả nhiên những thứ kinh điển mãi mãi không lỗi thời.

Nghĩ kỹ lại, trước kia tất cả mọi người đều học theo nhiều câu nói đùa từ các tiểu phẩm tướng thanh cuối năm. Đến những năm gần đây lại biến thành các tiết mục tướng thanh tổng kết những câu nói đùa trên toàn mạng, cho nên thú vui đã vơi đi phân nửa.

Tiết mục tướng thanh đặc sắc vừa kết thúc, tất cả mọi người ở đây vẫn chưa thỏa mãn.

Miệng bọn nhỏ còn không ngừng lẩm nhẩm mấy lời kia nữa.

Các vị lớn tuổi cũng thảo luận sôi nổi, cảm thấy trong đó như chứa bao nhiêu triết lý.

Các tiểu phẩm khác nối đuôi nhau trình diễn.

Đám người ăn ý lập tức trật tự, hết sức chăm chú xem xét.

Tiết mục này là tiết mục xiếc, cũng là một phần của chương trình Đêm hội mùa Xuân, tên là ‘Bộ sưu tập xiếc dành cho thiếu nhi’.

Nghe thấy đây là tiết mục xiếc, Đại Ngưu lập tức nghĩ đến Hắc Chỉ, Hắc Chỉ cũng đi diễn xiếc, có thể uốn người gập gối vô cùng dẻo đấy!

Đám người nghe xong trong đầu cũng nảy ra một vài ý nghĩ, lập tức xem thật kỹ.

Chỉ thấy trên màn hình trong không trung, kết hợp với khúc nhạc rộn ràng cùng với nhịp phách nhịp trống, một nhóm tiên nhỏ tuổi đáng yêu thông minh bỗng nhiên xuất hiện.

Ngay từ đầu đã cho mọi người một bất ngờ lớn.

Chỉ thấy có hai cậu trai cầm hai cây gậy dài mềm, mỗi người đứng ở một đầu. Một tiên nữ nhỏ nhảy qua nhảy lại ngay ở trên cây gậy mềm kia, lộn nhào một cái, cuối cùng đứng ổn định bên trên cây gậy.

Mắt mọi người đều trợn trừng, miệng há to như có thể nhét vừa trứng ngỗng.

Tảo Nhi không khỏi quay đầu hỏi Đại Ngưu: “Ngươi vừa mới nói Hắc Chỉ cũng có thể làm như vậy sao?”

Thế thì lợi hại lắm đấy!

Đại Ngưu hậm hực nói: “... Cái này sao, những động tác của cô bé chắc chỉ là xiếc của người phàm thôi.”

Vẫn còn chênh lệch khá lớn với màn trình diễn của các tiên đồng này đấy.

Họ tiếp tục xem.

Thì thấy mấy tiên đồng xếp chồng La Hán lên nhau thành một khối nhỏ lung la lung lay ở tấm ván nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng mạo hiểm rồi, khiến người xem toát cả mồ hôi lạnh.

Hình ảnh như dừng lại ở khung cảnh họ đội bát.

Có một tiên đồng lớn hơn một chút nâng một tiên đồng nhỏ đầu đội một chiếc bát lên.

Đại Ngưu thấy thế lập tức nói: “Màn xiếc đội bát này chắc Hắc Chỉ sẽ làm được!”

Đoàn người nghe đều vui vẻ cười ha ha.

Sau đó lại có một số động tác có độ khó cao như tung hứng tiên đồng qua lại, còn xếp chồng lên nhau các kiểu, thân thể kia mềm dẻo, nhìn giống như có phép tiên gì đó, có vẻ như cũng là dày công luyện tập. Từng động tác khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào, kinh hồn bạt vía.

Sau khi tiết mục xiếc kết thúc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đại Ngưu cũng không nhịn được mà cảm thán: “Mấy người Thạch thúc kiếm miếng cơm không hề dễ dàng chút nào!”

Những người khác đều gật đầu đồng tình.

Chưa nói được hai câu, tiết mục tiếp theo lập tức tiếp diễn, đúng là không cho người ta cơ hội thở mà.

Lần này lại là một ca khúc.

Khi khúc nhạc dạo kinh điển vang lên, không cần nhìn lên sân khấu Thịnh Quân cũng biết đây là giai điệu ‘Ba báu vật tốt lành’!

Nhóm người xưa cũng nhìn thấy, bên trên màn hình hiện ra hai vị thần tiên lớn một vị thần tiên nhỏ.

Bọn họ khoác lên mình những bộ trang phục phong cách riêng vô cùng đặc sắc, bốn phía có những tiên đồng nhỏ đáng yêu vây quanh, tạo nên một khung cảnh ôn hòa.

“Cha ơi.”

“Ơi.”

“Mặt trời mọc thì mặt trăng sẽ đi về nhà hay sao?”

Ca khúc chính thức được cất lời, mỗi ca từ đều đơn giản, cũng dễ hiểu, tất cả đều là cuộc đối thoại tràn ngập sự ngây thơ của con gái nhỏ với cha mẹ mình, mỗi lời ca cất lên tràn đầy yêu mến.

Người lớn trẻ em ở đây sau khi nghe xong đều cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

Bài hát vui tươi dễ thuộc, đơn giản để người ta ngâm nga theo giai điệu này.

Chờ sau khi hát xong bản tiếng Hán, còn có một bản tiếng Mông Cổ, mọi người cũng học theo được vài câu.

Đương nhiên, nhóm người xưa này không biết tiếng Mông Cổ là gì, chỉ nghĩ rằng đó là ngôn ngữ của thần tiên gì đó.

Thấy Đại Mao gật gù đắc ý hát: “Aiii, Cho con ăn cái kia nha~”

Khỏi phải nói, cũng ra hình ra đáng gờm đấy.

Một bài hát về gia đình hạnh phúc nhanh chóng kết thúc.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 188: Chương 188



Một tiểu phẩm khác lại nối tiếp theo sau.

Thịnh Quân vừa nhìn thấy tạo hình quen thuộc trên sân khấu thì cười lớn: "Ồ, hóa ra là ‘Bán Xe Lăn’!"

Đây cũng là một tác phẩm kinh điển. Giống như câu nói nổi tiếng mà cư dân mạng thường nhắc đến là "lừa người ta què luôn" từ đây mà ra.

Tiểu phẩm chủ yếu kể về câu chuyện một kẻ lừa đảo lợi dụng thủ đoạn cao siêu, bán xe lăn cho một người lành lặn. Trong đó cũng không có nhiều những chi tiết quá khác biệt với thời đại, hoặc khó hiểu.

Người xưa chăm chú xem tiểu phẩm.

Chỉ mới xem được một lúc, họ đã gần như hòa nhập vào nội dung câu chuyện.

Mọi người còn học thêm được một từ mới: "Lừa đảo."

Từ này thật thú vị, nghe qua là hiểu ngay đại khái là gì. Chẳng khó hiểu chút nào.

Chẳng mấy chốc, trên màn trời xuất hiện cảnh thần tiên chống gậy.

Tảo Nhi vừa chú ý đến đôi gậy gỗ ngay.

Nàng ấy suy nghĩ một lát, rồi đập tay lên đùi và nói: "Thứ này hay quá! Những người bị đau chân dùng nó thì sẽ dễ dàng di chuyển. Việc đi lại sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với loại gậy gỗ đơn giản!"

Loại gậy tiên này không có kỹ thuật phức tạp gì. Nàng ấy âm thầm ghi nhớ cấu trúc của nó trong đầu, biết đâu sau này có thể làm vài cái để bán.

Nhưng mà, nếu thật sự đi bán gậy thì chẳng phải nàng ấy cũng trở thành một kẻ lừa đảo lớn sao?

Tảo Nhi nghĩ đến đây, bỗng dưng bật cười.

Tiểu phẩm vừa hài hước, nghệ sĩ diễn xuất vừa biểu cảm sinh động khiến người xem như lạc vào trong một thế giới kì lạ.

Giữa chừng, còn có một chiếc xe đạp cũ xuất hiện một cách nổi bật.

Mọi người nhìn thấy cái thứ không cần bò kéo, đạp vài cái là có thể tự di chuyển này. Ai nấy đều mở to mắt.

"Chà, thứ này, chắc không phải là di chuyển bằng pháp thuật đâu nhỉ?" Lưu Nhị Sơn sờ cằm hỏi.

"Chắc không phải đâu."

Tảo Nhi quan sát cấu tạo của chiếc xe đạp một lượt. Cái này không đơn giản như đôi gậy lúc nãy. Nhìn một cái không thể hiểu ngay được.

Giống như là tay lái phía trên và bánh xe phía dưới thì rất dễ hiểu. Nhưng trên cái tấm ở giữa hai bánh xe, dường như còn có một cái thanh sắt kéo theo?

Mãi mà không nghĩ ra được mối liên hệ, Tảo Nhi tạm thời ghi nhớ hình dạng của bảo bối này. Định bụng sau đó sẽ hỏi Phương Tiên Nhi kỹ hơn.

Tiểu phẩm nhanh chóng kết thúc.

Mọi người đều học được nhiều điều, đều cảm thấy có điều gì đó cần suy ngẫm.

Tuy nhiên, chưa để mọi người kịp thư giãn thì chương trình tiếp theo đã đến với sự kinh ngạc!

Lần này là một màn trình diễn võ thuật, có tên là "Diễn Võ".

Thịnh Quân vừa nhìn thấy, liền nhớ ra đây là một tiết mục của Đêm hội mùa Xuân những năm gần đây.

Chất lượng rất tốt, hiệu ứng sân khấu cũng làm rất xuất sắc. Toàn bộ chương trình khá là ấn tượng. Thực sự đáng xem.

Mở đầu là màn biểu diễn đơn của một ngôi sao võ thuật.

Có lẽ anh ta đã được treo dây cáp, hạ từ trên không xuống. Tuy nhiên, khi xem chương trình thì không hề thấy dấu vết gì. Ngược lại thật sự giống như đang bay lượn trên trời.

Người xưa dĩ nhiên không biết dây cáp là gì. Họ cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên kêu lên.

Chỉ thấy thần tiên trên màn trời mặc một bộ y phục trắng gọn gàng. Trong tay bỗng xuất hiện một cây thương dài. Thương như rồng bay ra khỏi mây, điểm những tia sáng bạc lạnh lùng mang theo ánh sáng lạnh lẽo.

Thủ pháp của anh ta tuyệt vời, xoay người trên không trung như ánh sáng trắng. Khi đ.â.m thương dài, khiến tất cả mọi người không khỏi lùi lại, sợ rằng gió thương sắc nhọn sẽ xé toạc mặt họ.

Một lát sau, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi.

Một nhóm thần tiên trong trang phục võ tăng xuất hiện. Mỗi người cầm một thần binh lợi khí, thi triển sức mạnh phi thường.

Mọi người đều chăm chú theo dõi.

Đặc biệt là Đại Ngưu.

Hắn ta chỉ muốn nhét con ngươi của mình vào màn trời để nhìn thật cẩn thận. Tốt nhất là có thể học hết tất cả các tuyệt chiêu của các vị thần thiên này.

Cùng với động tác của các võ tăng, cảnh tượng cũng thay đổi nhanh chóng dưới sự bao phủ của pháp thuật. Chớp mắt đã chuyển qua bốn mùa.

Từ xuân xanh tươi đến tuyết trắng mênh mông. Chỉ có các võ tăng là không thay đổi, họ vẫn di chuyển mạnh mẽ.

Mọi người cảm thấy như ngộ ra điều gì đó.

"Có vẻ ngay cả thần tiên khi luyện võ cũng cần phải kiên trì bền bỉ, phải chịu đựng và khổ luyện rất nhiều."

Học võ là như vậy mà học sách cũng cũng như thế. Còn những việc khác trong cuộc sống mà muốn làm nên danh tiếng, thì tất cả đều như vậy.

Một màn trình diễn võ thuật đầy mãn nhãn đã kết thúc.

Đại Ngưu và những người khác chẳng ghi nhớ được động tác nào. Nhưng ý nghĩ muốn học võ lại được khơi dậy rồi.

Nếu có điều kiện, nhất định phải tìm một sư phụ giỏi để bái sư.

Việc học võ, không cần phải quá uy phong lẫm liệt. Chỉ mong có thể bảo vệ được người thân yêu!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 189: Chương 189



Màn võ thuật tuyệt vời kết thúc, tiếp theo lại là một bài hát.

Lần này, ca khúc cũng rất vui tươi, phù hợp với không khí Tết. Tên của bài hát rất đơn giản đơn giản, chỉ là ‘Cung Hỷ Phát Tài.’

Lời chúc cũng được thể hiện rõ trong bài hát.

"Chúc bạn phát tài, chúc bạn tỏa sáng!"

Trong giai điệu vui tươi tính tính tang tang, lời chúc này càng khiến mọi người cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

Hì hì, họ cũng là những người đã được thần tiên ban phước đấy!

Những chuyện xấu sẽ tự rời đi, chuyện tốt sẽ đến với họ. Sau này họ nhất định sẽ phát tài.

Họ sẽ làm cho cuộc sống trở nên rực rỡ, đầy sắc màu và tuyệt vời!

Mọi người cùng nhau hát theo!

Khi bài hát vui vẻ này kết thúc.

Đột nhiên Thúy Thúy bất ngờ kiểm tra Đại Mao đứng bên cạnh: "Bài này ngươi đã hát được rồi, vậy còn 'Cát Tường Tam Bảo' và 'Một Ngọn Lửa' trước đó, ngươi còn nhớ hát như thế nào không?"

Đại Mao cười đắc ý, vỗ n.g.ự.c nói: "Ngươi coi thường ta quá rồi, chắc chắn ta nhớ mà!"

Nói xong, cậu nhóc hát lại hai bài trước đó, không sai một từ.

Thúy Thúy nghe xong, khẽ lẩm bẩm: "Bình thường học bài thì không thấy ngươi nhớ nhanh như vậy!"

Đại Mao bực bội hừ một tiếng: "Đây là những bài hát của thần tiên mà. Ta quý trọng lắm đấy! Giờ ta chỉ muốn nuốt cái màn trời kia vào bụng, nuốt trọn những hình ảnh đó vào bụng luôn, sao có thể quên mất bài hát được?"

Sau khi xem hết những tiết mục này, Đại Mao cảm thấy tâm hồn mình được gột rửa và thăng hoa.

Khi cậu nhóc nói chuyện, đã không còn vẻ trẻ con như trước mà trở nên chín chắn hơn nhiều.

Người lớn nhìn thấy vậy, không kìm được mà bật cười.

Dù tuổi còn nhỏ nhưng chúng đã có thể chứng kiến những điều này. Bọn trẻ này thực sự có phúc lớn mà!

Màn trình diễn ca nhạc kết thúc. Tiếp theo là một màn xiếc.

Tiết mục xiếc lần này khác với phiên bản thiếu nhi trước đó, có tên là "Hóa Bướm". Có sự kết hợp giữa xiếc, âm nhạc Trung Quốc và yếu tố ballet.

Vừa có tính nghệ thuật vừa có kỹ thuật. Quả thực là một bữa tiệc thị giác lớn.

Khi họ nhìn thấy những hình ảnh phi thường này, họ lại thấy một màn múa bằng tay trên không trung. Người xưa nín thở, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Tống Hàm Thanh ngây ngẩn nhìn hình ảnh tuyệt đẹp đó, thậm chí hơi mơ màng.

Hắn không chỉ ngạc nhiên trước xiếc đẹp như tiên cảnh.

Mà còn chú ý đến giai điệu bi thương như suối nước quanh quẩn bên tai, cùng những mẩu chuyện nhỏ giấu trong phần biểu diễn.

Trước đây, hắn từng xem những màn ca múa ở tửu lâu. Lúc đó cũng cảm thấy rất tuyệt diệu.

Nhưng so với những hình ảnh trước mắt, một cách khách quan không chút ác ý., hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu "cách nhau một trời một vực".

Trên cõi đời này, nếu con người không thấy được trời xanh thì sẽ không biết trời cao đất dày.

Múa kết hợp với xiếc, âm nhạc hòa quyện, không ngờ có thể kể nên một câu chuyện cảm động như vậy. Quả thật là mở rộng tầm mắt.

Tiết mục xiếc kết thúc, tiếp theo lại là một bài hát.

Tên bài hát là ‘Mưa Cầu Vồng, Âm Vang Hoa Hồng.’

Bài hát này cất lên đầy khí thế. Điều quan trọng nhất là lời bài hát rất dễ gợi lên sự đồng cảm, lại mang một sức sống mãnh liệt vươn lên.

Khi bài hát vang lên, mọi người đều cảm thấy như có người hiểu được những khó khăn trong lòng mình. Cảm giác như bài hát này được sáng tác dành riêng cho họ.

Dù hôm nay có đắng cay, hay ngày mai có nắng mưa dãi dầu. Dù họ có khổ có mệt đến đâu thì cũng không sợ hãi.

Tảo Nhi âm thầm lẩm nhẩm câu "Rút kiếm nâng mày, hào hùng vui vẻ". Trong lòng cũng không khỏi trỗi dậy một chút chí hướng muốn tung hoành bốn bể.

Tuy nàng ấy không biết hoa hồng là gì nhưng từ bài hát này, nàng ấy đã được truyền sức mạnh kiên cường và mạnh mẽ.

Nàng ấy cảm thấy, bản thân mình lúc này như đã tìm thấy chỗ dựa tinh thần trong cuộc đời. Vì vậy cố gắng nhớ hết phần lớn lời bài hát.

Phần còn lại thì thực sự không kịp nhớ.

Nàng ấy đã âm thầm quyết định, sau này nhất định sẽ hỏi cho rõ lời bài hát từ Phương Tiên Nhi. Nhất định phải học thuộc từng câu từng chữ của bài hát này!

Trong không gian hệ thống, khi Thịnh Quân nhìn thấy chương trình này thì cảm xúc trong lòng cũng trào dâng.

Nói thật, ở thời hiện đại, bài hát này thường được dùng cho đội bóng đá nữ, và cũng là bài hát của đội. Tinh thần của bài hát vô cùng phù hợp với họ.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là bài hát độc quyền của đội bóng đá nữ.

Theo như nghệ sĩ biểu diễn ca khúc này chia sẻ thì bài hát này là để ca ngợi mọi nữ nhân bình thường nhưng có thể làm nên những điều vĩ đại.

Thịnh Quân từ xa giơ lon Coca-Cola lên trời.

— Chúc tất cả những phụ nữ không ngừng phấn đấu, chiến đấu trên con đường của mình!

Một ca khúc truyền cảm hứng, để lại ấn tượng mạnh mẽ cho mọi người.

Đến khi bài hát kết thúc, mọi người vẫn không thể lấy lại tinh thần trong một lúc.

Rất nhanh, khung cảnh trên bầu trời thay đổi.

Lần này là một điệu múa – ‘Chỉ Thử Thanh Lục.’

Trên màn trời hiện ra một cảnh tượng vô cùng mênh mông.
 
Back
Top Bottom