Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 140: Chương 140



Nhưng cũng không ai cố chấp thắc mắc chuyện này, trái lại là hết người này tới người khác khen ngợi, nói nàng ấy vừa nhìn đã biết là một người rất có tài, chắc chắn mọi người sẽ lắng nghe thật kỹ những gì nàng ấy nói.

Tảo Nhi không hoảng không loạn, điềm tĩnh cảm ơn những lời khen xung quanh, chờ bốn bề hoàn toàn yên tĩnh lại mới bắt đầu sắp xếp chuyện chính.

Dụng cụ gỗ để trích xuất tinh dầu đó, cấu tạo không tính là phức tạp.

Trước kia nghiên cứu theo lời miêu tả của Phương Tiên Nhi thì hơi vất vả, nhưng thứ này chỉ cần làm ra một lần thì nhắm mắt cũng có thể làm lại lần thứ hai.

Đông người trước mắt như vậy, chỉ tập trung làm mỗi chuyện này, có lẽ tốc độ sẽ không quá chậm.

Tảo Nhi nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu lên hỏi trong thôn có ai biết làm mộc không.

Các thôn dân gãi đầu nhìn nhau.

Thật ra không phải thôn nào cũng có người biết làm nghề mộc, thường thì người lành nghề đều dọn vào thành cả rồi.

Bình thường nhà mọi người thiếu đồ gia dụng thì có thể tự giải quyết, thậm chí là làm theo kiểu biết chút chút ấy, chỉ cần xài được là được.

Nhưng trong cái biết chút chút này, trình độ cũng có chia theo cấp bậc.

Các thôn dân nhanh chóng đẩy vài người ra, toàn là dân làm việc khá ổn, đầu ngón tay cũng khá linh hoạt.

Thấy người đã đứng ra, Tảo Nhi liền nói lần này nàng ấy chỉ nói miệng, để mấy người này làm, nhóm Đại Ngưu hỗ trợ.

Suy cho cùng thì chuyện chiết xuất tinh dầu này sau này cũng sẽ do Vi gia thôn làm, nhiều hộ dân như này, chỉ làm một dụng cụ gỗ chắc chắn không đủ xài.

Tảo Nhi dạy một lần, hướng dẫn làm ra một cái, còn lại để họ tự làm, đây là cách đỡ việc nhanh gọn nhất.

Các thôn dân nghe vậy, xác nhận là ý này thì chẳng ai kháng nghị.

Tảo Nhi nói cấu tạo chi tiết của dụng cụ chiết xuất. Mỗi lần nói một linh kiện thì mọi người làm một cái, bận bịu thật lâu cuối cùng cũng làm xong toàn bộ.

Cuối cùng ghép các bộ phận lại với nhau, thì cuối cùng cũng thành công.

Để dụng cụ chiết xuất làm xong ở phía trước, một sản phẩm gỗ bình thường, chỉ nhìn thôi thì không hề bắt mắt.

Nhưng vừa nghĩ đến công hiệu chiết xuất tinh dầu của nó, sau này chính là công cụ kiếm cơm của mọi người thì các thôn dân chỉ thấy nó như dát một lớp ánh vàng, lúc cầm trong tay vu.ốt ve, ai cũng dè dặt cẩn thận.

Người nào vuốt xong, gương mặt còn tươi cười mừng rỡ.

Dụng cụ quan trọng đã làm ra rồi, kế tiếp còn phải bổ sung một vài món đồ lặt vặt. Chẳng hạn như xếp lớp để hấp quả, khăn rơm để bọc hạt phong vân vân.

Tất cả đồ phải dùng đến đều được làm ra dưới sự hướng dẫn của nhóm Tảo Nhi.

Tiếp đó là nói về chi tiết quy trình chiết xuất tinh dầu.

Hôm qua, vừa biết quả Nguyên Bảo còn có thể chiết xuất tinh dầu, người của Vi gia thôn hành động rất nhanh, dốc sức thu hoạch hoa màu, rồi hái một đống quả chín về, chỉ chờ dùng để chiết xuất tinh dầu.

Giờ Tảo Nhi nhắc đến nó, lập tức có người xách hai bao quả qua, cẩn thận để trước mặt nàng ấy.

Tảo Nhi cầm một nắm lên xem, nói: “Trước giờ các ngươi chưa từng chiếc xuất tinh dầu, lần đầu tiên có thể chiết ít chút để luyện tay, quen rồi thì hẵng chiết số lượng lớn.”

Các thôn dân ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của nàng ấy, chỉ lấy một cân làm thử trước. Sau khi rửa sạch quả thì để làm nồi nấu cạn, dùng khăn rơm bọc thành bánh.

Sau khi bọc lại thì bỏ vào dụng cụ chiết xuất nhân lúc còn nóng, tìm một cái hũ để hứng bên dưới, sau đó nhanh chóng chọn ra đại lực sĩ trong thôn bắt tay vào ép dầu.

Người được chọn có ngoại hình vạm vỡ.

Sau khi giữ chặt cọc dập, hắn ta bắt đầu chiết xuất tinh dầu thì nhóm Tảo Nhi nhanh chóng nhận ra sức của người này mạnh hơn Nhị Sơn thúc rất nhiều.

Chỉ thấy hắn ta vận khí dùng lực, ép mạnh một cái là dầu phong bóng loáng nhanh chóng tuôn ra.

Ngay khoảnh khắc tinh dầu sẫm màu chảy ra, người Vi gia thôn không kìm được cảm thán thành tiếng.

Cái thùng dầu nhỏ nhóm Tảo Nhi để lại trước đó, chính là thứ này!

Quả Nguyên Bảo, thật sự có thể chiết ra tinh dầu này!

Dù sao thì cảm nhận tận mắt chứng kiến cũng khác biệt, mọi người kích động muốn chết.

Dáng vẻ đó, y hệt lần đầu nhóm Tảo Nhi thấy được dầu đậu nành.

Thậm chí biểu hiện của đám người này còn kích động hơn họ khi đó nhiều!

Nhóm Tảo Nhi giật mình trông thấy có người vậy mà quỳ thẳng xuống đất gào khóc, còn luôn miệng gọi tổ tiên!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 141: Chương 141



Đại Ngưu thật sự thấy tò mò trong lòng, bèn tiến đến bên cạnh một bà lão có cảm xúc ổn định hơn hỏi một câu, rồi nhận được một câu trả lời.

Hóa ra là có liên quan đến lịch sử của Vi gia thôn.

Ngày xưa, khi Tổ tiên người Vi gia thôn đến đây thì xung quanh vẫn chưa có nhiều cây Nguyên Bảo như bây giờ.

Sau này, họ thấy cây phong Nguyên Bảo này sinh trưởng tươi tốt quá, còn có thể làm thức ăn ngay thời điểm khẩn cấp nên đã trồng nhiều lên.

Cây Nguyên Bảo cần có thời gian để lớn, mấy năm đầu sẽ không kết quả, mà kết quả cũng có niên hạn, đại khái chỉ kết quả mấy chục năm.

Để có thể có được quả ăn mãi và đảm bảo cho cuộc sống hơn, năm nào người trong thôn cũng trồng cây, hơn nữa sẽ không chặt bỏ cây nguyên bảo, thà chịu rắc rối hơn tí, chạy tới nơi xa hơn nhặt củi chặt gỗ.

Nhiều năm nay, tận mấy thế hệ đều sống vất vả như vậy.

Giờ đây, cuối cùng cũng đổi lại được sự hồi đáp.

Sự kiên trì của họ, cuối cùng cũng trồng ra được một khu rừng phát tài!

Nhóm Tảo Nhi nghe xong mấy chuyện này, cũng thảng thốt không thôi.

Trong lúc cảm khái, cũng không làm chậm trễ việc hướng dẫn các thôn dân làm thêm một cái dụng cụ chiết xuất.

Lúc làm cái này, Tảo Nhi gần như không lên tiếng, chỉ ở bên cạnh giúp nhìn xem chỗ nào có vấn đề. Các thôn dân ghi nhớ rất tốt, tự tay làm xong cái đầu tiên thì biết rõ cấu tạo của dụng cụ, cả quá trình không xuất hiện lỗi nào.

Tảo Nhi thấy vậy, hoàn toàn yên tâm.

Thứ họ có thể dạy đã dạy hết rồi, còn lại chỉ để bọn họ tự làm thôi.

Mấy ngày tới, người Vi gia thôn có thể toàn lực chiết xuất tinh dầu, chiết xong thì dự trữ trước.

Vi Lão Căn nói Tảo Nhi chờ hai hôm nữa, cũng là cuối tháng hoặc là đầu tháng sau hãy dành thời gian đến một chuyến nữa. Khi ấy chắc cha của Vi Bình An về rồi, có thể bàn chi tiết về phương diện buôn bán.

Tảo Nhi đồng ý.

Một lát sau, Thu Nương bên cạnh sực nhớ ra chuyện bật bông.

Nghĩ tới số bông gòn này là phúc của Vi Bình An mang về, Thu Nương hỏi nhỏ những người còn lại có cần nói chuyện này cho người Vi gia không.

Thời đại này, chưa chắc nhà nào cũng có chăn bông gòn, nhưng ít nhiều cũng có thể để dành ra chăn bông gạo có lẫn đồ khác, tuy bông gạo không dày bằng bông gòn nhưng bật bông xong cũng sẽ trở nên mềm xốp hơn.

Mọi người bàn bạc vài câu, thấy có thể chia sẻ nên lại nói chuyện bật bông cho nhóm Vi Lão Căn.

Công cụ bật bông đơn giản, chỉ cần có cung có dây là có thể làm thử.

Đại Ngưu mượn cung làm mẫu sơ qua về quy trình.

Người Vi gia thôn vừa nhìn đã cảm động không biết nên nói gì mới được.

Tiểu tử Bình An kết được những ân nhân tốt bụng này, quả là chơi đúng bạn rồi!

Sao có nhiều mẹo hay cuộc sống vậy chứ?

Họ còn rộng rãi chân thành, bằng lòng chia sẻ vô tư vậy nữa!

Nghe người Vi gia cảm khái như thế, Tảo Nhi chợt lóe lên suy nghĩ, nàng ấy thấy có thể mượn cơ hội này để giúp Phương Tiên Nhi thêm chút tiếng tăm.

Nàng ấy hắng giọng, nói: “Khụ, thật ra ấy, bản thân bọn ta cũng khá ngốc nghếch, nào có thể nghĩ ra nhiều mẹo vặt vậy chứ?”

“Lúc trước bọn ta cũng từng nói, như cách chiết xuất tinh dầu này đây, toàn là tiên nhân tổ tiên bọn ta thờ phụng truyền lại. Bình thường cũng vì dựa vào trí tuệ của người mới có thể nghĩ ra một vài thứ mới lạ.”

“Chúng ta đều là người xới đất kiếm ăn, nghĩ lại thì thói quen thường ngày khá giống nhau, dịp lễ tết hoặc thấy lòng hoang mang sẽ đi cầu thần bái phật, chỉ là cuộc sống vất vả này, có xin sao cũng không thấy kết thúc, đúng chứ?”

Người Vi gia đồng ý gật đầu.

Quả thật, bình thường có ai chưa từng cầu xin ông trời phù hộ chứ, chỉ là cuối cùng cái khổ phải chịu cũng không hề ít đi.

Có được sự khẳng định của họ, Tảo Nhi bèn siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Giờ đôi bên có hợp tác thân thiết, bọn ta cũng không giấu riêng, nếu các ngươi bằng lòng thì có thể thờ phụng vị thần tiên này chung với bọn ta, không phải thần phật bình thường, không thể thực hiện mấy điều ước nằm mơ giữa ban ngày kia nhưng sẽ chở che cho tất cả những ai hiền lành tháo vát. Chỉ cần thường ngày mọi người cần cù chút, thêm sự trợ giúp của nó, chắc chắn cuộc sống sẽ có thể ngày một hưng thịnh!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 142: Chương 142



Tảo Nhi cũng không sợ mình c.h.é.m gió.

Vì lòng nàng ấy tin chắc rằng có Phương Tiên Nhi ở đây, chắc chắn họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Mà người của Vi gia thôn đã thành lập mối quan hệ hợp tác với họ nên có ảnh hưởng, chắc hẳn cũng sẽ càng ngày tốt lên!

Dầu phong hiện tại đây, còn chẳng phải là ví dụ rất tốt đó sao?

Tảo Nhi nói rất dễ hiểu.

Vị thần tiên họ tín ngưỡng rất khác biệt, chỉ chở che cho người siêng năng chăm chỉ, thờ mỗi nó thôi là không được, còn phải có cố gắng trong đời sống thiết thực mới có thể có được cuộc sống tốt hơn nhờ sự phù hộ của nó.

Nhưng đối với người của Vi gia thôn mà nói, thường ngày họ cầu thần bái phật, không hề có ảo tưởng gì. Họ chưa từng có suy nghĩ không thực tế nào, cũng chưa từng nghĩ chỉ dựa vào thần tiên thì có thể làm được mọi thứ.

Thậm chí mọi người còn chẳng dám hy vọng xa vời rằng mình sẽ có cuộc sống tốt đẹp cỡ nào, chỉ đơn thuần mong rằng cuộc đời đừng khó khăn quá, ít thiên tai ập xuống là được rồi.

Người nông dân như họ, rất nhiều người đều chăm chỉ tháo vát, nhưng cuộc sống vất vả vẫn luôn dồn dập vồ về phía họ.

Thế nên, những gì Tảo Nhi nói nghe có vẻ đáng tin và yên tâm hơn những hứa hẹn xa vời thực tế.

Người của Vi gia thôn suy nghĩ kỹ càng, nhóm Tảo Nhi này, quả thật toàn là người có bản lĩnh.

Có nghề săn bắn, còn biết về y dược, có thể nghĩ ra cách để chăn giữ ấm tốt hơn, giờ còn rủ họ chiết xuất tinh dầu chung để tăng thu nhập. Nếu cứ tiếp tục theo tình hình này, chắc chắn cuộc sống của họ sẽ khá hơn.

Tình hình thực tế là thứ có sức thuyết phục nhất, nhóm Tảo Nhi hăng hái như vậy, chắc được thần tiên phù hộ thật ấy!

Nghĩ vậy, người Vi gia thôn vốn đã lay động nay lại càng tin tưởng từ tận đáy lòng rằng vị tiên nhân họ thờ này tuyệt đối không thờ nhầm đâu.

Không có ai lại không muốn sống cuộc sống khấm khá hơn, họ cũng muốn cùng nhau thờ phụng vị thần tiên này!

Nhưng còn vài vấn đề cần phải giải đáp.

Vi a gia nhanh chóng hỏi ra những thắc mắc trong lòng mọi người: “Bọn ta phải làm việc, thờ cúng thế nào mới có thể để vị tiên nhân đó che chở cho bọn ta đây?”

Tảo Nhi nói: “Nó là tiên nhân, pháp lực mạnh mẽ, chỉ cần mọi người tin tưởng nó thì nó sẽ có thể cảm nhận được. Với lại, giữa chúng ta đã có mối làm ăn chiết xuất tinh dầu này, người làm ăn có quan hệ với nhau, sau này cũng không khác gì người một nhà, chỉ cần thành tâm, chắc chắn nó có thể chăm lo cho mọi người.”

Câu này quả là xuôi tai, người Vi gia thôn cũng không đắn đo gì nữa, dồn dập đồng ý sau này cầu thần thì sẽ cầu bên chỗ Phương Tiên Nhi.

Nhưng mà chỉ thờ trong lòng thôi thì thật rỗng tuếch, người Vi gia thôn bèn hỏi có cần khắc một tượng thần nhỏ bằng gỗ để các gia đình thờ cúng không.

Tảo Nhi ngớ ra, nàng ấy thật sự chưa nghĩ tới chuyện làm tượng thần.

Chủ yếu là vì Phương Tiên Nhi có thể trao đổi trực tiếp với họ bằng pháp khí hình vuông đó, hữu dụng hơn bất gì tượng thần nào.

Nhưng xét kỹ lại thì nàng ấy thấy quả thật nên làm một vài món tín vật cho người Vi gia thôn, như vậy họ mới có thể thường xuyên nhớ tới Phương Tiên Nhi, luôn nhớ trong lòng. Nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ, về phải đích thân hỏi ý kiến Phương Tiên Nhi mới được.

Thế là, nàng ấy nói với người Vi gia thôn là trước tiên đừng vội, bảo họ luyện tập cho thạo nghề làm dụng cụ chiết xuất tinh dầu đi đã, với cả chuyện bật bông này kia nữa, chuyện tượng thần cứ để nàng ấy lo.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Bàn mấy chuyện này xong, họ cũng nên quay về rồi.

Tạm biệt người Vi gia thôn, mọi người chạy một mạch về nhà.

Tảo Nhi để đồ xuống, nhờ thư sinh chuyển lời hộ rồi đi thẳng tới trước Phương Tiên Nhi, tranh công nói: “Phương Tiên Nhi, hôm nay ta rủ được người của Vi gia thôn cùng nhau thờ cúng ngài! Lúc trước ta đến miếu bái phật, nghe người ta nói thần phật các thứ đều rất cần hương hỏa và các tín đồ. Ta nghĩ, nói không chừng làm vậy cũng có thể thêm ít hương hỏa cho ngài, có thể trợ giúp ngài khôi phục pháp lực đấy!”

Thịnh Quân ngạc nhiên, hơi cảm động với suy nghĩ của nàng ấy, sau đó lại thấy hơi lo.

Suy cho cùng thì nàng cũng chả phải thần thật mà, lỡ người ta cúng bái nàng, cảm thấy không linh thì biết làm sao đây?

May mà Tảo Nhi nhanh chóng đánh bay nỗi lo của nàng, nói ra những gì nàng ấy đã nói với người Vi gia thôn.

Thịnh Quân nghe xong thì không kìm được bật cười.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 143: Chương 143



Tảo Nhi quá khôn lanh, có sao thì câu này cũng chẳng sai được. Quả thật nàng không quản được chuyện sinh lão bệnh tử của mọi người nhưng nàng có thể truyền bá một vài kỹ thuật và cho rất nhiều thức ăn, dù là bây giờ, chắc chắn việc đảm bảo nhu cầu cơ bản của bá tánh cũng không thành vấn đề, chỉ cần làm được điều này thì gần như đã là thần tiên rất linh trong mắt mọi người rồi.

Thịnh Quân chợt nhớ ra một câu hỏi đáp ngày xưa nàng đọc được trên mạng.

Nội dung kiểu như là nếu xuyên về thời cổ đại làm một vị tiểu quan, chỉ cho bá tánh ở vùng cai trị ăn cháo thì có bị người ta phản đối đả đảo không?

Bên dưới có bình luận sắc bén nói: “Nếu bạn thật sự có thể làm được điều này thì bạn chẳng cần phí sức luồn cúi đi lên, mà bá tánh của bạn có thể thức cả đêm học tiếng hồ ly kêu, ngày hôm sau may luôn long bào cho bạn.”

... Tuy đây là cách nói hài hước, nhưng thực ra lại thì rất chua xót, nghĩ kỹ lại thì, bá tánh thật sự là những người rất dễ hài lòng, mọi ước ao cũng chỉ là ăn no mặc ấm, có một cuộc sống yên bình mà thôi.

Nàng đang suy nghĩ thì nghe Tảo Nhỉ lại hỏi: “Đúng rồi Phương Tiên Nhi, ngài từng nói hiện tại pháp khí hình vuông trên đất này là vật dẫn pháp lực của ngài. Bao gồm lúc ngài ban đồ cho bọn ta, cũng nhờ nó để thi triển pháp thuật, vậy cái pháp khí hình vuông quan trọng này, có phải cũng có thể làm hình tượng của ngài không?”

Thịnh Quân vừa nghe vậy, đã thấy cách nói này không có vấn đề gì.

Máy bán hàng nào chỉ là hình tượng của nàng, thậm chí còn chính là nàng nữa kìa. Hơn nữa cái vỏ ngoài này, cấu tạo này, chắc chắn không tìm ra cái thứ hai ở triều đại này nữa cơ, làm hình tượng riêng của nàng cũng không có gì không đúng cả.

Nàng nhanh chóng đồng ý cách nói này, sau đó tiện tay vơ một chai nước điện giải, vặn nắp mở ra định uống.

Thế là, Tảo Nhi chắc nịch trong lòng, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, ta định khắc một vài cái bản nhỏ theo hình dáng pháp khí này rồi tặng cho người ở Vi gia thôn, để ngày thường họ thờ trong nhà.”

Thịnh Quân vừa uống một hớp nước, nghe vậy thì suýt phun hết ra ngoài.

Không ngờ sau khi nàng xuyên về thời cổ đại, lại có người giúp nàng làm sản phẩm, thiết kế goods “Garage Kit Phương Tiên Nhi” nhanh tới vậy.

Tượng điêu khắc máy bán hàng bằng gỗ mini, chắc sẽ rất dễ thương cho mà xem.

Nhưng nếu muốn làm tượng thần thờ trong nhà thì...

Thịnh Quân không kìm được tự suy nghĩ lung tung, hàng ngàn năm sau, lúc người tương lai đào văn vật đã tìm ra một tượng điêu khắc được giữ gìn hoàn hảo, chuyên gia họp bàn, nghiên cứu cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: Món đồ này được người cổ đại dùng để thờ cúng, xét theo ngoại hình của nó, hóa ra là một chiếc máy bán hàng!

Tốt lắm, để tăng thêm vẻ vang cho giới khảo cổ, cho người đời sau một vài cơn sốc nho nhỏ, cứ làm vậy đi!

Thịnh Quân lập tức gật đầu bày tỏ sự đồng ý.

Tảo Nhi nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, ăn vội vài miếng cơm rồi hết sức phấn khởi đi tìm gỗ điêu khắc.

Mấy ngày tiếp đó, mọi người sinh hoạt như thường lệ, chăn bông của tất cả mọi người đều đã nén gần xong, mỗi người còn chia một ít bông gòn của mình gom lại chần ra một tấm chăn đơn cho Tống Hàm Thanh.

Chỉ có Tảo Nhi là không hoạt động gì, cũng không ra khỏi nhà, chỉ ngồi khắc trước mặt Thịnh Quân.

Thịnh Quân có cảm giác như bị sinh viên mỹ thuật coi là người mẫu, may mà nàng là máy bán hàng, bị nhìn chằm chằm bao lâu cũng không thấy ngại.

Nhìn lại thành phẩm Tảo Nhi mang đến cho nàng xem, là một cái máy bán hàng mini sậm màu có thể bao trọn trong hai bàn tay. Bên ngoài được mài cực kỳ bóng loáng, mỗi một bộ phận đều hết sức tinh xảo, trừ vật liệu không đủ, không thể làm tấm kính che chắn sản phẩm ra thì các bộ phận còn lại đều rất hoàn chỉnh, ngay cả hình mì gói trên kệ hàng cũng được khắc rõ rệt.

Thật là đáng yêu quá đi mất!

Nếu Tảo Nhi xuyên tới thời hiện đại, nhất định có thể làm một Youtuber có hàng triệu fan đấy!

Thịnh Quân ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải không có tay, nàng thật sự muốn cầm nó trong tay ngắm nghía.

Đến khi khắc xong vài Tiểu Phương Tiên Nhi thì cũng vừa hay đến đầu tháng sau, nhớ Vi Lão Căn nói, có thể giờ cha của Vi Bình An đã về rồi, nhóm Tảo Nhi bèn mang theo tượng gỗ, lần nữa đến Vi gia thôn.

Vừa tiến vào thôn, họ đã thấy có thêm vài dụng cụ chiết xuất và cảnh tượng các thôn dân hồ hởi chiết xuất tinh dầu cả ngày.

Thấy họ đến, có thôn dân nhanh chóng nhiệt tình ra đón, người cầm đồ ăn người bưng nước uống, đưa họ đến cổng nhà Vi Lão Căn nguyên quãng đường, còn không quên chu đáo nhắc nhở rằng: “Tiểu tử Bình An và cha y đều ở trong đó đó!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 144: Chương 144



Tảo Nhi nhận ý tốt của mọi người, cười chào tạm biệt.

Một hàng người nhanh chóng đi vào sân nhà Vi Lão Căn, gặp được ông cụ.

Tảo Nhi giao tượng gỗ cho Vi Lão Căn trước.

Ông cụ thành kính nhận lấy, nâng trong tay ngắm nghía, không ngớt lời khen tượng thần này có ngoại hình độc đáo, hết sức khí phái, lại thề với trời rằng nhất định sẽ thờ cúng Phương Tiên Nhi thật tốt.

Tượng gỗ Tảo Nhi mang đến lần này chắc chắn không đủ chia cho thôn, Vi Lão Căn nói, về lại nhờ cha của Vi Bình An tìm người làm thêm vài cái.

Nói tới chuyện này, Vi Lão Căn thuận miệng gọi cha ruột của Vi Bình An là Vi Thập Bát ra.

Nhóm Tảo Nhi tò mò về người này đã lâu, bèn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tướng mạo của ông ấy.

Vi Thập Bát là một người đàn ông cao lớn có râu và vạm vỡ, tính tình giống hệt Vi Lão Căn. Chỉ là nước da đen hơn cả nhà, nhưng đôi mắt lại rất trong, không nhìn ra toan tính phức tạp gì.

Cả người không hề giống thương nhân, đứng với người trong thôn không hề nổi bật, chỉ có quần áo mặc trên người là đẹp hơn mấy người đàn ông làm nông chút, nhưng cũng toàn là kiểu gọn gàng chỉnh tề, không khoa trương.

Vi Thập Bát đi ra phía trước, nở nụ cười thân thiện chào họ: “Ân nhân, cuối cùng các cháu cũng đến rồi, mấy hôm nay nghe rất nhiều chuyện các cháu cứu giúp mọi người làm ta càng nôn nóng được gặp mặt, giờ cũng đã gặp được rồi!”

Răng của ông ấy rất trắng, giọng nói cũng dịu dàng khác hẳn với vẻ ngoài hầm hố.

Ấn tượng để lại trong lần gặp đầu tiên rất tốt.

Nhóm Tảo Nhi cũng nở nụ cười, nói chuyện với ông ấy.

Đại Ngưu nói: “Vi thúc, bọn ta cũng có nghe rất nhiều về tài cán của thúc, ước muốn được gặp mặt chắc cũng không ít hơn thúc đâu!”

Hai bên khách sáo vài câu rồi nhanh chóng thân thiết ngồi trong nhà với nhau, điều quan trọng là muốn bàn về chuyện chiết xuất tinh dầu.

Dạo này người trong thôn đều đang dốc sức chiết xuất tinh dầu phong, đã tích được rất nhiều.

Vi Thập Bát mới về tới nhà vào chiều hôm qua, vừa nghe nói chuyện dầu phong là gấp gáp nghỉ ở nhà một đêm, mới sáng sớm đã dẫn con trai chạy qua thôn.

Tình cảm giữa các thôn dân họ luôn rất tốt, sau khi làm thương nhân thì Vi Thập Bát cũng luôn tìm cách kéo thôn dân làm ăn chung.

Giờ đây, tận mắt chứng kiến cây Nguyên Bảo tổ tiên giữ gìn có thể chiết ra tinh dầu, ông ấy biết rõ giá trị bên trong thì càng kích động không gì bằng.

Giống như dầu quả, chắc chắn không có giá trị bằng mỡ heo khi ở mắt bá tánh bình thường, cùng lắm họ chỉ coi nó là đồ thay thế cho mỡ heo thôi.

Nhưng để thứ này trước mắt những văn nhân nho sĩ, quan chức quyền quý ở miền Nam thì lại có thể nói ra rất nhiều điều mới lạ.

Heo luôn là sự tồn tại tầm thường quê mùa trong mắt người quyền quý, nhưng cỏ cây thì khác, cỏ cây có vẻ đẹp luôn được ca ngợi bằng những từ ngữ hoa mỹ, tốt đẹp.

Hơn nữa thứ như dầu trái cây này, xưa nay chưa từng thấy, cũng không phải chỗ nào cũng có cây Nguyên Bảo. Đồ càng hiếm thì càng quý, kinh doanh một phen, nói không chừng có thể rao bán với giá cao hơn.

Một hủ tận mấy lượng bạc, thậm chí mười mấy lượng bạc cũng rất có khả năng!

Nếu không có nhóm Tảo Nhi xuất hiện, đám thôn dân họ giữ một nguồn tài nguyên khổng lồ nhưng lại chả biết gì, các thế hệ nghèo khổ vất vả tới già, vậy há chẳng phải là một chuyện đau đớn biết mấy hay sao!

Mà nhóm Tảo Nhi biết cách chiết xuất tinh dầu hiếm gặp như vậy, còn phát hiện công hiệu của cây Nguyên Bảo nữa, họ không hề giấu giếm hoặc thu mua quả trong tay thôn dân với giá rẻ, mà bằng lòng chia sẻ để mọi người cùng nhau tăng thu nhập, đây cũng là phẩm chất đáng quý hiếm có không gì bằng.

Dầu quả không chỉ có ý nghĩa lớn lao với thôn dân. Mà khi sở hữu hàng hóa vừa tốt vừa độc đáo như vậy, có thương đội đến hỏi mua cũng là chuyện cực kỳ có lợi, nhiều thương đội đi miền Nam thế kia, có thể tạo ra thành quả hay không còn phải xem hàng hóa trong tay đủ chất lượng hay không.

Hơn nữa, có bước ngoặt này, nếu có thể cống hiến một tí cho thương đội, cũng là một chuyện tốt với ông ấy...

Còn giá cả đã bàn trước, chia đôi chắc chắn là thích hợp rồi.

Nghe cha nói, ban đầu đối phương còn chẳng đề nghị chia đôi mà là chia sáu bốn, là nghĩ cho bên họ ra sức nhiều hơn, không muốn chiếm lời nhiều.

Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Vi Thập Bát rất trân trọng phần tình cảm này của nhóm Tảo Nhi, nét mặt dịu dàng hơn, giọng điệu gần gũi nói: “Tảo nha đầu, các cháu chịu dạy nghề chiết xuất tinh dầu cho thôn bọn ta, mọi người đều rất biết ơn. Mà ta tự nhận mình phiêu bạt bên ngoài nên hiểu biết nhiều hơn, càng biết các cháu nhượng bộ ra sao…”

Giọng nói dịu dàng làm người ta nghe thấy cũng thấy hơi sởn da gà da vịt.

Tảo Nhi không kìm được rùng mình: “Vi thúc, thúc đừng khách sáo vậy. Bình An là một người tốt, Vi a gia họ cũng tốt lắm, từng giúp bọn ta rất nhiều, người với người là quan hệ có qua có lại mà!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 145: Chương 145



Vi Thập Bát nhận ra mình làm người ta sợ rồi, giờ mới hắng giọng, tém lại chút, nhanh chóng đi vào chủ đề chính: “Cháu nói, con người có qua có lại, vậy ta cũng không khách sáo nhiều nữa, trong lòng mọi người tò mò nhất là gì, ta đều biết, lần này sẽ cho các cháu một lời khẳng định luôn nhé, để các cháu có thể yên tâm.”

“Số dầu quả đó, ta định bảo người trong thôn dự trữ nhiều chút, qua sang năm khởi động thương đội xuân thì mang tới miền Nam bán.”

“Còn về giá cả, tạm thời ta không dám hứa chắc, nhưng một hũ nhỏ bán ra với con số này, chắc có thể hứa được.”

Vi Thập Bát giơ tay, làm ra số năm.

“Năm, năm trăm văn tiền sao?” Đại Ngưu dè dặt hỏi.

Năm trăm văn tiền một hũ nhỏ đã là con số rất lớn với họ rồi.

Vi Thập Bát mỉm cười lắc đầu, cũng không để họ đoán nhiều, nói thẳng: “Là năm lượng bạc.”

“Năm lượng bạc!” Nhóm Tảo Nhi cố kìm lại tiếng kêu ngạc nhiên, không muốn vô lễ, nhưng vẫn không kìm được mà thốt ra thành lời.

Vi Thập Bát gật đầu: “Không sai.”

Xưa nay ông ấy luôn là người ăn nói thận trọng.

Chỉ là sau khi nói ra, Vi Thập Bát chợt nghĩ ra gì đó bèn ngơ ra một hồi, lộ ra đôi chút sầu lo: “Ôi, chỉ là, nếu đi theo thương đội thì chắc chắn còn phải chia một chút lợi ích cho họ.”

Nếu vậy thì có lẽ phải tính số tiền này trong vốn rồi.

Tảo Nhi nhận ra hình như ông ấy còn có lời khó nói giữ sâu trong lòng, bèn không kìm được hỏi: “Vi thúc, thúc có thoải mái khi ở trong thương đội không?”

Vi Thập Bát nghe vậy thì sững sờ, khá ngạc nhiên với sự nhạy bén của nàng ấy.

Giờ hai bên là bạn làm ăn, chuyện này cũng không cần phải giấu, ông ấy bèn nói thật: “Cũng đúng, không ai hiểu con bằng cha, tiểu tử Bình An đó, lúc ở cùng người mà nó tín nhiệm, miệng còn to hơn cái muôi vớt nữa. Ta đoán các cháu cũng biết từ miệng nó nhỉ, ta không phải người đứng đầu thương đội, nhưng có lẽ các cháu vẫn không biết chi tiết.”

“Người đứng đầu hiện tại được người ta gọi là Cảnh lão, tuổi cỡ cha ta, có rất nhiều mánh khóe và kinh nghiệm, người cũng hiền lành, danh tiếng luôn rất tốt.”

“Cảnh lão không có con nối dõi, ta và một người nữa đều là học trò ông ấy nhận về. Mang danh là học trò nhưng thật ra là làm con trai, là kiểu phải dưỡng già lo mai táng cho sư phụ ấy. Ta làm em còn người kia làm anh, nên mới được đề bạt làm đội phó.”

“Dạo này, sư phụ có ý về hưu, vị trí người đứng đầu thương đội, e là phải để ta và sư huynh tranh giành rồi.”

Vi Thập Bát thở dài.

Nói ra thì, quả thật mối quan hệ của ông ấy và vị sư huynh kia không tính là tốt.

Ông ấy tự nhận không phải thứ tiểu nhân gì, nhưng vị sư huynh kia lại là một người nói một đằng làm một nẻo. Nếu bản thân ông ấy có thể kế nhiệm thương đội, nhất định sẽ không làm gì sư huynh, nhưng lỡ sư huynh nhậm chức đó, thì cũng không biết chắc ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

Trong tình huống chưa gì chắc chắn, có được tinh dầu Nguyên Bảo này, tuy có thể đảm bảo ông ấy chiếm được một sức nặng nhất định trong thương đội, sẽ không bị ai đuổi ra khỏi đội một cách dễ dàng. Nhưng cuối cùng, nếu không phải ông ấy kế nhiệm vị trí đứng đầu, sư huynh không đuổi ông ấy đi được, chắc chắn sẽ vắt hết chất xám để thuyết phục những người khác, cướp lợi từ tay ông ấy.

Mà nếu ông ấy vừa muốn hiếu thuận sư phụ vừa muốn nuôi sống người nhà, chắc chắn sẽ không khỏi thương đội một mình làm riêng, thế nên chuyện ngày càng rắc rối.

Chỉ có nước ông ấy lên làm người đứng đầu thì mới có cách giải quyết được mọi khó khăn.

Mọi người nghe xong cũng thấy rầu theo, tình hình này quả thật hơi khó nhằn.

Kết quả tốt nhất, chắc chắn là Vi Thập Bát lên làm người đứng đầu rồi, như vậy thì ai cũng có lợi. Mà kết quả xấu nhất, e là tốn công lại còn kiếm tiền ít.

Đương nhiên dù có ra sao thì chắc chắn cũng tốt hơn tình hình hiện tại thôi. Chỉ là tự dưng phải mất nhiều tiền, số tiền vốn có thể ở trong tay mọi người lại phải chia bớt hơn phân nửa, có là ai thì cũng sẽ thấy không vui.

Tảo Nhi hỏi: “Nếu sư huynh của Vi thúc đã tiểu nhân như vậy, Cảnh lão không biết chuyện này sao?”

Vi Thập Bát bất lực lắc đầu: “Không tiện nói, ta cũng không thấu được tâm tư sư phụ, ông ấy chưa từng biểu hiện ra sự thiên vị rõ ràng. Mà sư huynh của ta, tuy có vài hành vi làm người ta khinh thường, nhưng nghề này có câu thương nhân ai cũng xấu xa mà, con người ông ta, rất thông minh trong chuyện làm ăn... Chí ít thì về mặt này, quả thật ta không bằng ông ta.”

Này nói cũng phải, thương nhân luôn chạy theo cái gì có ích cho mình, mà thương đội lại phải duy trì kế sinh nhai cho rất nhiều người, chắc chắn Cảnh lão sẽ cân nhắc toàn diện hơn.

“Ôi, nếu sư phụ có thể nghỉ hưu muộn chút, tình hình sẽ không sốt sắng như vậy. Cũng vì mẹ ông ấy không thể không có ai bên cạnh, lão thái thái tuổi tác đã cao, lại có bệnh trí não, sự lựa chọn của sư phụ không sai, ông ấy cũng chỉ muốn bên cạnh hiếu thuận thôi...” Vi Thập Bát tự nói tự thở dài.

Nhóm Tảo Nhi nghe vậy thì vẻ mặt chấn động, chợt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Vi thúc, lão thái thái nhà ông ấy có bệnh trí não gì?”

Thấy họ ăn ý như vậy, Vi Thập Bát hơi khó hiểu: “Hình như là mất trí nhớ nhẹ, càng ngày càng không nhớ nổi người ta. Có khi ngay cả sư phụ ta là con trai ruột của mình mà bà lão cũng không nhận ra. Sư phụ đã tìm không ít thần y rồi, nhưng căn bệnh này, thần y tới cũng khó chữa!”

“Không cần thần y đâu, Vi thúc!” Tảo Nhi vỗ đùi nói: “Chuyện này thật trùng hợp, trước kia bọn ta cũng quên nói, tinh dầu Nguyên Bão chúng ta chiết xuất, thật ra còn có công dụng thần kỳ, đó là chăm sóc não bộ, làm thuyên giảm bệnh về não!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 146: Chương 146



Nghe thấy câu này, người nhà Vi gia đều thấy sốc, nói: “Gì cơ?”

Vi Thập Bát càng nôn nóng hỏi: “Lúc nãy cháu nói, dầu quả này còn có thể giúp thuyên giảm bệnh trí não? Nhưng mà, sao các cháu biết được chuyện này?”

Chuyện là, đối phương phát hiện ra chuyện quả Nguyên Bảo có thể chiết xuất tinh dầu cũng chỉ mới mấy ngày trước thôi ấy.

Tảo Nhi gật đầu, biết chắc ông ấy sẽ hỏi câu này, bèn chọn ra câu từ khá đáng tin: “Thôn bọn ta có một du y (*) chạy nạn đến, lúc trước xông pha Nam Bắc, rất có tài.”

(*) du y là những thầy thuốc dân gian đi chữa bệnh khắp nơi chứ không ở một nơi cố định.

“Lúc đó y thấy quả Nguyên Bảo này thì nói rất quen, mãi đến mấy hôm trước y mới nhớ ra, nói với bọn ta là y từng thấy quả này ở vùng đất bé nhỏ nào đó, người địa phương toàn gọi nó là quả cánh, nói thứ này ăn vào bổ não, thậm chí còn tạo ra phương thuốc chuyên trị bệnh não. Theo du y đó nói, chính xác là có vài công dụng.”

Phương Tiên Nhi nói cây Nguyên Bảo này không phải chỉ có ở một nơi, chắc hẳn những vùng khác cũng có. Mà thương đội của Vi Thập Bát có tuyến đường cố định, tuyệt đối không thể đến được tất cả mọi nơi.

Tảo Nhi nói như vậy, Thu Nương bên cạnh bổ sung thêm chuyện lá cây Nguyên Bảo nấu nước có thể chữa được phong thấp.

Người Vi gia vừa nghe vậy, ai cùng thấy mấy câu này rất đáng tin.

Nghĩ kỹ thì nếu nói ăn quả Nguyên Bảo còn nguyên có lợi cho não bộ, bổ não, bản thân họ là ví dụ rất tốt đây.

Vì trong thôn bao năm qua chưa từng xuất hiện ai mắc bệnh não, đầu óc cũng rất tỉnh táo.

Còn lá cây nấu nước thì họ cũng từng nấu thật, thật sự khá có tác dụng chữa bệnh, đây chính là kinh nghiệm truyền từ tổ tiên. Nhóm Tảo Nhi có thể biết được điều này, chứng tỏ chỗ của họ quả thật có một lang trung tài giỏi.

Cũng đúng, nếu không có lang trung, sao trước kia lại dùng tiếp cốt mộc để chế tạo ra dược hoàn có tác dụng chữa bệnh rất tốt ấy được?

Lang trung tinh thông chuyện thảo mộc này, không hề làm người ta thấy bất ngờ, hơn nữa vị đó còn là du y, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn.

Nhưng mà thôn của nhóm Tảo Nhi quả là sinh ra thế hệ nhân tài mà, người nào cũng có, chẳng trách có bản lĩnh sống trong núi, thân thiết với họ thật sự là kết giao đúng người!

Thấy gương mặt của mọi người đều lộ vẻ công nhận, Tảo Nhi bèn nói tiếp: “Bản thân quả Nguyên Bảo đã có một vài công dụng kỳ diệu, mà tinh dầu quả chúng ta chiết xuất ra lại còn là tinh hoa của quả Nguyên Bảo. Mọi người nghĩ mà xem, nhiều quả thế kia chỉ có thể chiết ra chút xíu tinh dầu như vậy, dĩ nhiên hiệu quả càng tốt hơn rồi!”

Nói xong, nàng ấy lại nghĩ.

Tuy những lời Phương Tiên Nhi nói chắc chắn không sai, nhưng dù gì bản thân họ vẫn chưa thật sự thử qua, cũng không biết tác dụng chữa bệnh cụ thể của dầu phong kia có thể tốt đến mức nào.

Thế là lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, những chuyện này toàn là du y của bọn ta nói, chưa có ai từng chứng kiến tận mắt, hơn nữa theo y nói thì phải dùng tinh dầu này một khoảng thời gian mới có thể thấy được hiệu quả, chẳng phải thần dược gì, mà là một loại đồ bảo dưỡng.”

“Nghe Vi thúc nói vậy chắc thúc sẽ không rời đi trước năm mới đâu nhỉ. Chuyện người đứng đầu thương đội, chắc cũng phải kéo dài một khoảng thời gian nữa mới giải quyết xong được.”

“Nếu bên thúc không còn cách khác, chi bằng mang tinh dầu này sang cho lão thái thái dùng thử, trước đừng nói nó có công hiệu gì, chỉ nói tinh dầu này bồi bổ sức khỏe là được. Nếu qua một khoảng thời gian, bệnh trí não của bà ấy có thể thuyên giảm thật thì thúc hẵng nhận phần công lao này!”

Tảo Nhi suy nghĩ chu toàn, cân nhắc đến mọi phương diện.

Vi Thập Bát cảm thấy rất thích hợp, bèn gật đầu đồng ý.

Qua cuộc trò chuyện, ông ấy cảm thấy Tảo Nhi ăn nói rất đâu ra đấy, đầu óc cũng khá nhạy, suy nghĩ lại tinh tế, ở trong thôn sơn nhỏ thật sự hơi uổng, bèn cân nhắc về bảo phu nhân tìm xem liệu có công việc nào thích hợp, giới thiệu cho Tảo Nhi làm.

Lại nhớ về dầu phong kia, trong lòng ông ấy đã có tính toán, không kìm được nói: “Nếu dầu phong này có hiệu quả như vậy thật, vậy các cháu đã giúp Vi thúc một việc lớn rồi!”

Chuyện là sư phụ quan tâm nhất là mẹ của ông.

Nếu bệnh trí não của lão thái thái có thể thuyên giảm thật, không nói chuyện khác, nói không chừng sư phụ ông ấy sẽ không nghỉ hưu sớm vậy nữa thì sao?

Dù sư phụ vẫn muốn nghỉ thì đã có vụ này, có lẽ cũng có thể thêm chút ảnh hưởng khi suy xét đến ông ấy nhỉ?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 147: Chương 147



Càng nghĩ càng thấy nóng lòng, Vi Thập Bát không ngồi yên nổi nữa.

Chứ khỏi nói tới còn phải dùng dầu quả này một khoảng thời gian mới có thể thấy được hiệu quả, ông ấy phải nhanh chóng đi tặng ngay.

Vi Thập Bát lựa chọn kỹ càng một hũ tinh dầu, chào tạm biệt mọi người rồi gấp gáp muốn đi.

Lần này nhóm Tảo Nhi đến chủ yếu là tiếp xúc với Vi Thập Bát chút, hỏi xem rốt cuộc dầu phong có thể được bao nhiêu tiền.

Giờ trong lòng đã có phần chắc chắn, chuyện cần làm tiếp theo là chờ đợi.

Chờ chuyện của thương đội kết thúc xong, vận chuyển số dầu phong này về miền nam là nó có thể biến thành từng nén bạc, nhanh chóng bay về tay họ.

Chuyện này cần một khoảng thời gian rất dài, có gấp cũng vô dụng. Giống như mùa xuân gieo giống, cần phải kiên nhẫn chờ đợi mới có thể có thu hoạch.

Chuyện dầu phong kéo dài một khoảng thời gian, cuối cùng cũng đã đến thời điểm mấu chốt, họ cũng có thể thả lỏng.

Tuy tháng này chỉ mới bắt đầu, nhưng cũng là tháng cuối cùng trong năm.

Giờ họ có cát bối rồi, lương thực cũng trữ rồi, tiếp theo là tránh đông rồi đón một cái tết ấm no. Chờ khi vào xuân sẽ cày ít đất hoang, trồng ít cây...

Khoan đã, trồng cây!!!

Tảo Nhi giật b.ắ.n người, ba bước gộp thành hai lao vút đi, gọi Vi Thập Bát lại, may mà người ta vẫn chưa đi, kịp thời dừng bước.

Tảo Nhi chạy quá nhanh, khom người chống chân, thở hồng hộc nói: “Vi thúc, lúc nãy nhiều thứ quá suýt quên hỏi, thúc có biết chỗ nào bán giống cây lương thực đáng tin không?”

“Giống cây lương thực? Có lẽ ta có đường chuyên buôn bán mấy giống lúa mì và đậu ấy, các cháu cần sao?” Vi Thập Bát hỏi.

Hạt giống lúa mì và đậu kìa.

Tảo Nhi chần chừ một lát.

Đậu là lương thực không tồi, tuy họ nói có đậu rừng rồi, nhưng luôn không to và chắc như đậu bình thường.

Nếu là lúa mì thì gặt hái vất vả, xử lý sau khi gặt cũng tốn sức, hơi chậm trễ bước nào là có thể xảy ra sai sót ngay.

Nhưng mà, họ đông người, nếu trồng trong thôn, chắc chắn sẽ không trồng quá nhiều lúa, người đông đất ít, dễ chăm sóc, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.

Mà họ cũng không dựa hết vào lúa, còn có đậu rừng và sơn dược nữa. Quan trọng nhất là sự tồn tại của Phương Tiên Nhi, điểm tựa vững chắc nhất trong lòng họ.

Tảo Nhi nhanh chóng nói: “Vậy phiền thúc, nếu có thể mua hạt giống lúa mì và đậu thì không còn gì tốt bằng!”

Vi Thập Bát nghĩ ngợi, rồi chủ động hỏi: “Ta nghe nhóm Bình An nói, các cháu đều là hộ săn b.ắ.n trong núi, là thường hay đi săn. Nhưng chuyện đi săn chắc cũng phải xem vận may, các cháu có tự nuôi gia súc gia cầm không?”

Tảo Nhi nghe vậy, trước mắt sáng bừng: “Ý của Vi thúc là?”

Dạo này họ nhiều việc, còn chưa nghĩ tới phương diện này.

Giờ được Vi Thập Bát gợi ý, nàng ấy thấy quả thật có thể nuôi một ít gia cầm, có đám nhóc ngoan ngoãn ở đây, bình thường có thể giúp bắt sâu cho chúng ăn.

Vi Thập Bát cười nói: “Thôn ta nuôi không ít, nếu các cháu cần thì về bảo cha ta chọn vài con non để riêng lại cho các cháu, vào xuân rồi cứ lấy về nuôi là được!”

Tảo Nhi ngại ngùng nói: “Đa tạ lòng tốt của Vi thúc, phần Vi a gia quá, bọn ta thật sự cần một vài con gà con.”

Tuy hai bên có quen biết là vì họ đã cứu người ta, nhưng có thể qua lại với người Vi gia, thật sự cho họ rất nhiều lợi lộc.

Họ cần phải nhớ mấy chuyện này trong lòng.

Quay về chờ chuyện của thương đội xong xuôi, Vi thúc có thể lên làm người đứng đầu, nói không chừng cũng có thể bàn thử chuyện đào vàng đóng hộp.

Nói xong những chuyện này, nhớ ra Vi Thập Bát còn vội đi tặng tinh dầu, Tảo Nhi bèn không nhiều lời nữa.

Hai người nhanh chóng chào tạm biệt, hẹn thời gian gặp lại.

Chắc chắn trước Tết còn phải gặp lại vài lần nữa, trao đổi thông tin với nhau, giao lưu tình cảm.

Nhóm Tảo Nhi về đến hang rất nhanh sau đó, kể lại ngọn ngành câu chuyện một lần, mọi người nghe, thấy chuyện nên làm đã làm xong, đã đến điểm mấu chốt này, quả thật có vội cũng không được gì, họ yên tâm sống cuộc sống của mình trước đã.

Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng đến Vi gia thôn xem tình hình, thời gian còn lại mọi người đều sống như bình thường.

Bình yên một khoảng thời gian, rất nhanh đã đến giữa tháng, ngày mai là ngày giao dịch với nhóm Thạch thúc rồi.

Mọi người bàn bạc một chút, quyết định lần này sẽ mang thêm ít lương thực sang đó.

Một là sợ nhóm Thạch thúc muốn đi.

Hai là trời ngày càng lạnh, chẳng ai nói trước được sau này có tuyết rơi hay không. Nếu thế thì họ sẽ không dễ xuống núi, cũng không thể đi cho đồ được nữa.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 148: Chương 148



Đóng gói đồ đạc cần mang theo trước, mọi người mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Kể từ khi có chăn bông ấm áp mềm mại, chất lượng giấc ngủ của mọi người tăng lên không ít.

Đêm dần khuya.

Đêm nay Thịnh Quân lại không có ý định đi ngủ, âm thầm cày phim, một lát sau, nàng chợt nghe thấy tiếng sột soạt.

Nàng tò mò lướt nhìn xa xa, phát hiện một chú sóc đang nhảy nhót tại đó, hình như là con từng đến tích trữ đồ.

Thấy đã đầu đông rồi, mà chú sóc vẫn còn hoạt động ở bên ngoài sao?

Cũng không biết lương khô nó muốn ăn có trữ đủ hay không nữa.

Đang nghĩ ngợi thì Thịnh Quân phát hiện có vẻ như trạng thái của chú sóc hơi lạ, hình như nó rất lo lắng, nhảy điên nhảy khùng tại chỗ, gãi đầu gãi tai, lát thì nghiêng đầu về phía nàng, lát lại nhìn ra xa.

Lẽ nào nó muốn một ít thức ăn sao?

Thịnh Quân thấy rầu.

Giờ đang là nửa đêm, xung quanh chẳng có ai, bản thân nàng cũng không thể tự cho được, chỉ có thể nói một câu hãy bỏ xu vào với nó để cáo lỗi.

Chỉ là, nói xong câu hãy bỏ xu vào này rồi nhưng có vẻ chú sóc không hiểu ý của nàng, thế là vẫn nhảy nhót ở đó.

Qua thêm một lát nữa, hình như nó nhảy tới nhảy lui không nổi nữa bèn đứng ngơ ra một lúc lâu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra xa, cuối cùng chỉ đành chán nản rời đi khuất bóng.

Thịnh Quân thở dài.

Đúng ngay lúc này, nàng chợt nghe thấy một tiếng động bất thường khác nữa, hình như là tiếng k** r*n khe khẽ, còn đi kèm tiếng “bịch bịch” chỉ có giậm chân thật mạnh xuống đất mới có thể phát ra, vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm khuya thanh vắng.

Đừng nói là có người xông vào đấy nhé?

Thịnh Quân chợt thấy căng thẳng, tập trung tinh thần liếc nhìn ra ngoài, nhanh chóng phát hiện có một cái bóng đen thấp nhưng to đùng mơ hồ đang xông thẳng về phía nàng!

Nhìn kỹ vào thì hình như là một con heo rừng lớn, chân hơi khác thường, trông như đã bị thương, nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh!

Sao thứ này lại xuất hiện ở đây lúc hơn nửa đêm chứ?

Khoan đã, nhớ ra rồi, hình như quả thật heo rừng không thích hoạt động vào ban ngày nên xuất hiện về đêm cũng bình thường mà... Chỉ là, sao con heo rừng này lại nhắm đúng vào hướng của nàng mà chạy chứ!

Với cái khí thế đó, nó sẽ nhanh tông vào người nàng mất thôi!!!

Trời ơi, sẽ không đập vỡ kính của nàng đấy chứ...

Hoặc sẽ làm nàng lảo đảo rồi ngã mất gì đó...

Nếu ban ngày để thôn dân nhìn thấy, quả thật mất mặt thôi rồi, cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ này, nàng thật sự không dám nghĩ tới!

Thịnh Quân rất muốn hét to, nhưng tiếng hét còn mất mặt hơn ngã lăn quay, nàng lập tức nuốt nó vào bụng lại, run rẩy nhắm hai mắt lại trốn tránh hiện thực.

Chưa được vài giây, một âm thanh như sao chổi va vào trái đất vang lên trên người nàng!

Cảm nhận được tình trạng trên người mình, trước tiên là Thịnh Quân thấy mừng trong lòng: May quá không đau!

Rồi nàng khẽ mở một con mắt ra, kiểm tra tình trạng vỏ của mình.

Tốt lắm, kính cũng không vỡ!

Xem ra tấm kính này của nàng ít ra cũng là cấp chống đạn lận đấy!

Hơn nữa, nàng không bị heo rừng tông ngã!

Vẫn oai phong đứng sừng sững tại chỗ, không chút hư tổn, cũng chẳng có dấu vết bị lõm vào, ngay cả vị trí cũng không hề bị xê dịch!

Đây gọi là phúc họa có nhau, nguy cơ lần này vừa hay cũng giúp nàng kiểm chứng một chuyện.

Có lẽ nàng không phải là chiếc máy bán hàng tầm thường, trọng lượng và chất lượng đều tốt hơn tưởng tượng. Nếu như vậy thì sau này chắc cũng chẳng cần sợ bị người ta đốt luôn ấy chứ!

Cảm giác an toàn tăng vọt, Thịnh Quân hoàn toàn phổng mũi.

Sau này nàng không phải mà một chiếc máy bán hàng tầm thường, hãy tôn kính gọi nàng một câu là máy thần siêu năng của ngân hà!

Kiểm tra kỹ tình trạng của bản thân từ trong ra ngoài, phát hiện không có vấn đề gì cả.

Cuối cùng Thịnh Quân cũng chịu để ý tới con heo rừng tập kích nàng trong đêm.

Chà, con heo to gan này tông vào tấm tôn, tự làm bản thân nó ngất xỉu luôn.

Đáng đời!

Cũng may là ban đêm đấy, chỉ tông trúng nàng thôi chứ không làm ai bị thương.

Nhưng giờ nàng ngẫm nghĩ lại thì thấy, có phải hành vi bất thường của chú sóc vừa nãy là muốn báo tin cho nàng không?

Cái hướng mà nó lo lắng quay đầu nhìn, hình như là hướng heo rừng xông đến.

Đúng là một chú sóc có linh tính, tiếc là không chung ngôn ngữ, nàng cũng không thể hiểu được lòng tốt của nó.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 149: Chương 149



Ngẫm nghĩ một hồi, Thịnh Quân quay lại bắt đầu rầu lo chuyện con heo rừng.

Giờ con heo rừng ngất xỉu trước mặt nàng, lát nữa, nó sẽ không tỉnh lại đó chứ?

Nếu vậy thì nói không chừng sẽ tiếp tục hại người khác mất.

Phải tìm cách gọi mọi người tỉnh dậy thật nhanh để xử lý con heo rừng mới được.

Chỉ là giờ này mà gân giọng gọi người tới, chắc chắn không được, ngu ngốc quá trời.

Hay là hát bài cao nguyên Thanh Tạng?

May mà không để Thịnh Quân suy nghĩ quá lâu, nhóm Tảo Nhi đã cảnh giác khoác quần áo xong mò qua, ai cũng cầm vũ khí trong tay.

Chủ yếu là tiếng động heo rừng tông vào Thịnh Quân vừa nãy thật sự quá lớn, ngang ngửa tiếng vang ngày trước Thịnh Quân rơi xuống, làm mọi người giật mình tỉnh giấc.

Vì không rõ tình hình nên họ còn chẳng dám thắp đuốc.

Sau khi ra ngoài thì nương nhờ ánh trăng mò qua, thấy hình như có một bóng đen lớn nằm ngang trước mặt Phương Tiên Nhi.

Các thôn dân lập tức hoảng hốt, cũng không chần chừ nữa, cầm đồ gia dụng khí thế phừng phừng bao vây.

Chờ đến trước mặt rồi mới phát hiện thứ này chẳng động đậy gì, Tảo Nhi mới vừa căng thẳng vừa lo sợ hỏi một câu: “Phương Tiên Nhi?”

Thịnh Quân đáp lại nàng ấy một tiếng, sau đó kể sơ qua chuyện heo rừng tông trúng.

Các thôn dân vừa nghe vậy, ai cũng thấy con heo rừng này quả là không biết phải trái, sao lại không thông suốt muốn tông vào một bậc đại phật vậy?

Giờ thì hay rồi, nằm trên đất chẳng nhúc nhích nổi kìa!

Sau đó thì nghĩ lại mà sợ.

Nếu không có Phương Tiên Nhi ở đây canh chừng bảo vệ mọi người, rất có thể con heo rừng sẽ tập kích con người rồi!

Nhiều nam nữ già trẻ như vậy, mọi người đều đang ngủ say, ai có thể chặn nó lại đây?

Lưu Nhị Sơn lập tức quay đầu lại hỏi Đại Ngưu: “Này là do bẫy rập xảy ra vấn đề à? Không thể chặn heo rừng lại?”

Đại Ngưu sắp khóc tới nơi, không ngừng xin lỗi, tạ tội với mọi người: “Tại ta không tốt, không cân nhắc chu toàn, làm bẫy rập không tốt, con heo rừng to vậy hơi khó tính toán, không để nó lọt vào bẫy được, trái lại còn chạy ra ngoài...”

Trên người con heo này còn có vết thương, vừa nhìn đã biết là sập bẫy mới chạy qua đây rồi.

Quả thật là nghĩ lại mà thấy rùng mình.

Chỉ là chuyện này cũng đâu thể trách Đại Ngưu được.

Suy cho cùng thì vẫn là hắn ta nghĩ ra chuyện bố trí bẫy ở xung quanh, dù sao lần này cũng có được một bài học rồi.

Lưu Nhị Sơn nhanh chóng an ủi, nói: “Đại Ngưu, ngươi không cần tự trách, việc này chắc chắn không phải lỗi của ngươi.”

“Hôm nay Phương Tiên Nhi thay chúng ta cản lợn rừng, bảo đảm an toàn cho chúng ta, vừa đúng lúc giúp chúng ta thăm dò tình hình các bẫy ở đây. Chỗ nào có sai sót thì có thể sửa chữa kịp thời, sau này sẽ không xuất hiện sự cố lớn thế nữa.”

Đại Ngưu rầu rĩ ừm một tiếng nhưng cảm xúc vẫn rất tệ.

Tảo Nhi thấy vậy nhanh chóng dịch ra chỗ khác rồi nói: “Ui cha, chúng ta phải nhanh nhanh xử lý con lợn rừng này, nếu không lát nó tỉnh lại thì lại có chuyện đó!”

Lúc này Đại Ngưu mới hoàn hồn, nhanh chóng đi xử lý lợn rừng.

Lợn rừng đang hôn mê không có sức chiến đấu, nhanh chóng biến thành đống thịt heo lớn.

Nhìn từng tảng thịt heo lớn được xếp chỉnh tề, mọi người đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Nhờ phúc của Phương Tiên Nhi mà bọn họ có thịt heo ăn đúng không?

Trước kia trong thôn đã từng bắt được thịt rừng, mọi người cũng đã nếm qua hương vị của nó.

Thịt lợn rừng có mùi khai đặc trưng, cũng may bọn họ đào được một ít cây cỏ có thể dùng làm hương liệu như rễ khương, Phương Tiên Nhi gọi nó là gừng, nàng nói có thể dùng nó để khử mùi hôi tanh.

Đáng tiếc Phương Tiên Nhi không thích thịt, bọn họ chỉ có thể mặt dày mày dạn ăn hết chỗ thịt lợn rừng này để trả mối thù nó đã va chạm với Phương Tiên Nhi và khiến mọi người kinh hãi.

Thôn dân nhanh chóng khiêng lợn về, lúc này cũng đã tối rồi, đợi khi nào trời sáng bọn họ lại cẩn thận làm sạch thịt heo.

Thịnh Quân không quên giúp sóc con giành chút công lao, nói với Tảo Nhi rằng nó đã chạy tới đây thông báo cho nàng.

Tảo Nhi nghe thế nói: “Xem ra ngay cả động vật nhỏ trên núi cũng nhận được trí tuệ của Phương Tiên Nhi, trở nên càng ngày càng thông minh!”

Nàng ấy nhanh chóng bảo Hạnh Nhi mang chút đồ ăn tối, theo thường lệ để ở một chỗ xa xa trên đất trống, xem như là thù lao của sóc con, hy vọng nó sẽ tới lấy.
 
Back
Top Bottom