Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm

Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 10



Do cơ thể vẫn còn yếu nên Sở Kỳ không thể đến trường học, mẹ nuôi đã tìm cho anh ấy rất nhiều gia sư đến nhà dạy kèm.

Nhưng chương trình học cấp ba rất nặng, anh ấy vẫn khó có thể theo kịp các bạn.

Công ty của mẹ nuôi lại cắt giảm nhân sự, và lần này, mẹ nuôi đã không may mắn tránh khỏi.

Cha nuôi an ủi mẹ nuôi rằng kinh tế gia đình hiện giờ không thiếu thốn, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.

Nhưng mẹ nuôi không vui lên mà dường như lại càng buồn bã, suy sụp hơn.

Trong thùng rác nhà vệ sinh, ngày nào cũng có thể thấy rất nhiều tóc rụng của mẹ.

Sau kỳ thi giữa kỳ, mẹ nuôi đến trường tham dự buổi họp phụ huynh của tôi.

Khi buổi họp phụ huynh kết thúc, trời đổ mưa to.

Phụ huynh và học sinh chen chúc, đứng trú mưa ở hành lang trước cửa tòa nhà dạy học.

Hành lang không có mái che không thể nào cản nổi mưa gió, cơn mưa lớn bị gió mạnh tạt ngang tạt ngửa, chỉ trong một phút ngắn ngủi, tóc tôi đã ướt sũng.

Các vị phụ huynh đứng trú mưa bàn tán xôn xao.

Đúng lúc này, có người bỗng hét lên: "Mẹ của Sở Quyên ơi, tóc của cô..."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.

Bộ tóc giả của mẹ nuôi bị gió lớn cuốn bay mất, để lộ ra da đầu.

Mái tóc thật của mẹ rất thưa thớt, lại bị ướt nhẹp, không thể che nổi những mảng hói to trên đầu.

Tôi bị sốc, há hốc mồm không nói nên lời.

Mẹ nuôi vốn dĩ rất quý, rất yêu mái tóc đen dài óng ả của mình.

Rốt cuộc thì từ khi nào tóc của mẹ lại trở nên như thế này?

Nghĩ kỹ lại, mọi chuyện đã có dấu hiệu từ trước rồi.

Chỉ là tôi đã không hề để ý đến mà thôi.

Tôi đúng là đáng c.h.ế.t mà!

Cơn mưa xối xả tầm tã cũng không thể nào át đi được những tiếng xì xào bàn tán của các học sinh và phụ huynh xung quanh.

Mẹ nuôi hoảng hốt, cuống cuồng chạy ra ngoài mưa, tôi bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.

Mặt đất lát đá xanh trơn trượt, bà ấy không may bị ngã.

Nhưng mẹ nuôi không hề quan tâm đến vết thương, vội vàng nhặt bộ tóc giả ướt sũng, đang nhỏ nước bùn đất lên, luống cuống đội lên đầu.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi nắm lấy cổ tay mẹ, an ủi bà ấy rằng không sao đâu, không sao cả.

Nhưng bà ấy dường như bị ma ám vậy, vẫn cứ cố gắng đội bộ tóc giả lên đầu.

Đúng lúc này, một chiếc ô màu xanh lá cây to tướng in dòng chữ "Bia Thanh Đảo" bất ngờ xuất hiện, che trên đầu chúng tôi.

Giữa cơn mưa bão dữ dội, cha nuôi dùng hai chân và cơ thể kẹp chặt chiếc ô, che cho mẹ con tôi một khoảng trời nhỏ không bị mưa gió.

Ông ấy nhướng mày nhìn chúng tôi, cười nói: "Cha mượn được của quán nướng dưới nhà mình đấy, giỏi không?"

Bây giờ nghĩ lại, có một từ rất phù hợp để miêu tả cha nuôi - "ông chú trung niên thích thể hiện"!

Mẹ nuôi cũng ngây người ra vì bất ngờ.

Nhưng cha nuôi vẫn còn màn thể hiện ấn tượng hơn nữa.

Ông ấy dùng một tay giữ ô, tay kia kéo mạnh một cái.

Mái tóc xoăn tự nhiên ngang vai điệu đà của ông ấy "xoạt" một tiếng rơi xuống đất, để lộ ra một cái đầu trọc lóc.

Khóe miệng ông ấy cong lên cười, đáy mắt đong đầy yêu thương, trìu mến: "Hoan Hoan, không sao đâu, chúng ta không cần phải đội tóc giả nữa. Đầu trọc thì đã sao, anh vẫn đẹp trai ngời ngời! Trong mắt anh, dù em có bị hói đầu thì em vẫn là người phụ nữ đẹp nhất!"

...

Mẹ nuôi ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Cha nuôi cười với các bạn học sinh và các vị phụ huynh đang đứng xem: "Làm mọi người chê cười rồi, tôi với vợ tôi để tóc đôi đấy mà...Mấy năm nay kiểu này đang hot lắm, quần áo đôi, giày đôi, tóc tai cũng phải để đôi..."

Mặt mẹ nuôi đỏ bừng, bà ấy cũng không còn bận tâm đến chuyện cái bộ tóc giả nữa, vội vàng kéo cha nuôi đi: "Về nhà nhanh lên anh ơi, đừng có đứng đây làm trò cười cho thiên hạ nữa…Mốt bây giờ là ảnh đại diện đôi, không phải đầu trọc đôi đâu anh!"

Cha nuôi đi ở giữa, giơ cao chiếc ô to sụ, tôi và mẹ nuôi đi hai bên cạnh cha.

Mưa xối xả, nặng hạt trút xuống chiếc ô.

Nhưng không có giọt mưa nào có thể xuyên thủng được lớp phòng tuyến tình yêu thương này.

Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại nhìn.

Thấy hai bộ tóc giả của cha mẹ bị nước mưa cuốn trôi, trôi tuột vào cống nước ven đường.

Về đến nhà, tôi bảo cha mẹ lên nhà trước, tôi muốn xuống siêu thị nhỏ dưới nhà mua một số đồ.

Về đến nhà, tôi liền chui tọt vào phòng anh trai, khóa cửa lại rồi loay hoay một hồi.

Mẹ nuôi gõ cửa ba lần, tôi mới chịu mở, rồi hét toáng lên: "Bất ngờ chưa!"

Tôi đã mượn được cái tông đơ ở tiệm cắt tóc dưới nhà, cùng với anh Sở Kỳ cạo trọc đầu cho nhau.

Mẹ nuôi sững sờ, chỉ tay vào chúng tôi mà không nói nên lời.

Tôi tiến đến, ôm mẹ vào lòng: "Mẹ ơi, con cạo đầu trọc lóc thế này, mẹ có còn yêu con không?"
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 11



Mẹ nuôi rưng rưng nước mắt, giọng có chút trách móc: "Sao lại không chứ? Cạo trọc đầu thì mẹ bỏ con à?"

"Vậy nên mẹ ạ, dù tóc mẹ có rụng hết thì mẹ vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Với con và anh trai, mẹ mãi mãi là người mẹ xinh đẹp nhất."

Mẹ nuôi lau nước mắt, nhìn Sở Kỳ: "Con thì cạo trọc cũng chẳng sao, có ra ngoài đâu, vài hôm là mọc lại. Tiểu Quyên là con gái, sao con lại để em ấy làm thế?"

Cha nuôi nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy tới, vừa nhìn thấy chúng tôi, ông vỗ tay cái bốp: "Ôi chao, Tiểu Quyên, con ngầu quá! Cha đảm bảo con sẽ là cô bé ngầu nhất trường đấy."

Mẹ nuôi trừng mắt nhìn cha nuôi: "Anh im đi! Tiểu Quyên là con gái, đừng để con bé học theo cái tính chẳng ra làm sao của anh!"

Cha nuôi tiến lên, ôm chầm lấy mẹ nuôi: "Anh lại thấy con bé bây giờ rất tốt. Hoan Hoan em đã vất vả dạy dỗ chúng nó nên người. Mấy năm nay em khổ cực rồi! Từ nay về sau, hãy để anh gánh vác mọi chuyện, được không em?"

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt mẹ nuôi cứ thế tuôn rơi.

Mẹ quay mặt đi, lặng lẽ khóc.

Cha nuôi kéo tôi lại gần, anh Sở Kỳ cũng lồm cồm bò tới.

Cả nhà bốn người chúng tôi ôm chặt lấy nhau.

Ngoài trời, cơn mưa bão vẫn gào thét.

Nhưng tôi biết.

Cơn mưa u ám đã bao trùm gia đình tôi suốt mấy tháng qua, cuối cùng cũng đã tạnh.

Sau khi ôm nhau khóc một hồi lâu, cha nuôi dìu mẹ nuôi vào phòng.

Tôi thì mở cửa phòng anh trai, ngồi vào bàn học bài.

Một lát sau, giữa tiếng mưa bão ầm ầm, tôi nghe thấy tiếng động lạ.

Tôi vểnh tai lên: "Hình như mẹ đang khóc, mình phải vào xem sao..."

Anh Sở Kỳ kéo tay tôi lại: "Nhìn gì mà nhìn, lo làm bài tập đi."

"Nhưng mà mẹ..."

"Mẹ khóc đã có cha rồi, em mau giải thích cho anh tại sao bài này sai đi? Cứ lơ đễnh thế này, sau này thi cử làm sao mà được!"

"Anh nói em thế mà nghe được à? Tự anh còn sai nhiều hơn em đấy!"

"Sở Quyên, đó là thái độ em nói chuyện với anh trai đấy à?"

Tôi lè lưỡi trêu anh: "Lêu lêu lêu... Anh nhảy lên mà đánh em đi!"

Anh Sở Kỳ tức điên người: "Em cứ chờ đấy, nhóc đầu trọc, đợi khi nào chân anh khỏi rồi, xem anh có cho em một trận nhớ đời không!"

Đêm hôm đó, khoảng ba giờ sáng.

Tôi dậy đi vệ sinh, thấy cha nuôi vẫn còn thức, ngồi vẽ tranh trong phòng làm việc ở tầng một.

Trong cái đêm mưa gió bão bùng, cảm xúc ngổn ngang ấy, cha đã vẽ nên tác phẩm được đánh giá cao nhất trong sự nghiệp hội họa của mình - bức tranh "Tóc ngắn".

Sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy đi học, mẹ nuôi vẫn còn đang ngủ.

Cha nuôi lén dúi cho tôi mười đồng: "Mẹ con hôm qua mệt rồi, con cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn sáng nhé, cứ bảo với mẹ là cha nấu mì cho con ăn."

Bình thường, tôi toàn ăn sáng ở nhà vì mẹ nuôi chê đồ ăn ngoài hàng không đảm bảo vệ sinh.

Hôm đó, tôi với cái đầu trọc lóc đến trường, quả nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Thầy chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng, sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, thầy đã cảm động đến rơi nước mắt.

“Thôi khỏi viết bản kiểm điểm nữa, sau này em nhớ đội mũ khi đến trường."

Tôi tranh thủ "đánh thêm một đòn": "Thầy ơi, vậy thầy có thể trả lại sách truyện cho em được không ạ? Toàn bộ đều là em dùng tiền tiêu vặt của mẹ để mua đấy ạ, hu hu hu..."

Thầy chủ nhiệm lập tức nín khóc, trừng mắt nhìn tôi: "Nằm mơ đi nhé. Xem ra bản kiểm điểm lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc, viết lại một bản nữa đi!"

Ơ...

Quả nhiên người lớn tuổi luôn có nhiều kinh nghiệm hơn.

Cha nuôi đưa mẹ nuôi đi khám bác sĩ.

Bác sĩ kết luận mẹ nuôi bị rụng tóc từng mảng là do căng thẳng quá độ.

Bác sĩ dặn nhất định phải giữ cho tinh thần thoải mái, vui vẻ.

Khoảng thời gian đó, cha mẹ rất yêu thương nhau, mẹ nuôi cũng không còn đội tóc giả nữa. Nếu có ai hỏi, mẹ sẽ thoải mái chia sẻ.

Sức khỏe của anh Sở Kỳ cũng dần hồi phục, tốc độ bình phục tăng lên đáng kể.

Sau tiết Lập Đông, anh đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng hiện tại đã cho phép anh đi học trở lại.

Tuy nhiên vẫn cần phải chú ý một số điều.

Mẹ nuôi có tài văn chương, ngày thường cũng thích đọc sách xem phim.

Trước đây, bà và cha nuôi đến với nhau chính là vì có chung sở thích, tâm hồn đồng điệu.

Cha nuôi khuyên mẹ nên thử viết bình luận phim, bình luận sách trên một nền tảng trực tuyến.

Tuy nhuận bút không nhiều, nhưng với vốn kiến thức sâu rộng cùng lối viết lôi cuốn, mẹ đã thu hút được một lượng người hâm mộ và bạn bè.

Mẹ đã tìm lại được giá trị của chính mình.

Sau khi trở lại trường học, anh Sở Kỳ chăm chỉ và tập trung hơn trước, thành tích cũng dần dần được cải thiện.

Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua hơn một năm.

Tôi đã gần như tin rằng gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Cho đến một buổi trưa bình thường như bao ngày khác, tiếng chuông tan học vừa dứt, tôi cùng các bạn học, như đàn ong vỡ tổ, ào ào chạy về phía nhà ăn.

Hồi đó, chúng tôi còn trẻ, bụng dạ lúc nào cũng như cái lò lửa.

Bọn tôi lúc nào cũng đói meo.

Phải đến sớm mới có thể chọn được món mình thích, mới có thể ăn cơm cho nhanh.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 12



Cuối cùng cũng đến lượt, tôi vươn cổ, nhìn người dì đang cúi đầu múc thức ăn, nói với giọng ngọt ngào: "Dì ơi, cho con một phần sườn xào chua ngọt, dì có thể cho con thêm mấy miếng sườn được không ạ?"

Người dì ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi suýt nữa thì đánh rơi hộp cơm.

Dì mặc đồng phục nhà ăn, lưng hơi còng, khóe mắt chi chít nếp nhăn.

Dì già hơn rất nhiều so với hình ảnh trong cơn ác mộng của tôi.

Nhưng tôi vẫn nhận ra dì ngay lập tức -

Đó chính là mẹ ruột của tôi.

Mẹ ruột tôi cũng sững người.

Vài giây sau, mẹ dò hỏi: "Lai Đệ, có phải con không Lai Đệ?"

Bàn tay cầm muôi của mẹ ruột run run, nước mắt lưng tròng: "Lai Đệ, con không nhận ra mẹ nữa sao? Mẹ là mẹ của con đây mà!"

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, người lạnh toát.

Những lời bàn tán mà tôi phải chịu đựng hồi học lớp 1, như thác lũ ùa về trong tâm trí.

"Con bé này chắc chắn bị ghét bỏ lắm, cha mẹ ruột mới đem bán đi như vậy!"

"Cún con nhà tôi mẹ tôi còn không nỡ bán nữa là!"

......

Mẹ ruột tôi kích động đưa tay ra khỏi cửa sổ, nắm chặt lấy cổ tay tôi: "Ông trời có mắt, Lai Đệ, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, con về nhà với mẹ nhé."

Những người xếp hàng phía sau giục giã: "Có bán không thì bảo?"

Tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, gạt tay mẹ ra, nói rành rọt từng chữ một: "Dì ơi, cho con một phần sườn xào chua ngọt ạ, cảm ơn dì!"

Mẹ ruột tôi nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ngơ ngác.

Tôi cố tình nói to hơn: "Cho con một phần sườn xào chua ngọt ạ."

Quản lý nhà ăn bước tới, quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, học sinh đang chờ kìa!"

Mẹ ruột tôi vội vàng lau nước mắt.

Bà run run múc cho tôi đầy một muôi sườn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của quản lý, bà lại run tay làm rơi mất một nửa.

Thật là nực cười.

Ngay cả mấy miếng sườn cũng không dám cho thêm, vậy mà dám mạnh miệng nói sẽ bảo vệ tôi.

Tôi không nhận mẹ.

Mẹ ruột tôi vẫn không chịu từ bỏ.

Lúc tan học, bà ấy nấp sau cây cột ở hành lang, khi tôi đi qua, bà liền túm lấy tay tôi.

Bà vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹn: "Lai Đệ, lúc đó mẹ cũng chẳng còn cách nào khác! Mẹ không cố ý cho con cho người ta đâu, mấy năm nay, đêm nào mẹ cũng nằm mơ thấy con van xin mẹ đừng bỏ con. Bây giờ mẹ tìm được con, là do ông trời sắp đặt, là ý trời!"

......

Giọng bà ấy rất lớn.

Các bạn học xì xào bàn tán.

"Dì múc cơm này là mẹ của Sở Quyên à? Không phải cha cậu ấy là họa sĩ, mẹ là nhà phê bình phim sao? Ra là cậu ấy được nhận nuôi à!"

......

Mẹ ruột tôi vừa khóc vừa van xin: "Lai Đệ, mẹ quỳ xuống xin con, con tha lỗi cho mẹ, về nhà với mẹ được không?"

Nói xong, bà ấy khuỵu gối xuống đất.

Lúc đó, tôi còn chưa đến mười lăm tuổi.

Cha mẹ nuôi đã yêu thương và che chở cho tôi rất nhiều.

Yêu thương đến mức tôi đã quên mất rằng bản chất con người có rất nhiều điều xấu xa, yêu thương đến mức tôi bỗng nhiên không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Tôi vừa tức giận vừa tủi thân.

Mặt đỏ bừng, tôi hét lên với mẹ ruột: "Con sẽ không về với mẹ, con sẽ không bao giờ về với mẹ."

Càng lúc càng nhiều người bu lại xem.

Tôi giống như con khỉ bị ép phải làm trò mua vui cho họ.

Họ sẽ nghĩ gì về tôi đây?

Sẽ bảo tôi là kẻ chê nghèo hám giàu?

Sẽ bảo tôi là đứa vong ơn bội nghĩa?

Hay là đồ vô lương tâm, ăn cháo đá bát?

Mẹ ruột tôi quỳ sụp xuống, níu lấy tay áo tôi.

Đúng lúc tôi đang bối rối không biết phải làm sao, thầy chủ nhiệm từ đâu chạy tới.

Không nói một lời, thầy kéo tôi "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.

Thầy chủ nhiệm chắp tay vái mẹ ruột tôi: "Chị ơi, tôi quỳ xuống xin chị, đây là trường học, bây giờ đang là giờ tan học, chị đừng làm loạn ở đây nữa được không?"

Tôi quỳ thẳng lưng, chất vấn mẹ ruột: "Nếu như con và con trai của mẹ cùng rơi xuống nước, mẹ chỉ có thể cứu một người, mẹ sẽ cứu ai?"

Mẹ ruột tôi ấp úng: "Sao, sao hai đứa lại rơi xuống nước cùng lúc được?"

Tôi gằn giọng: "Mẹ sẽ cứu ai?"

Môi mẹ ruột tôi run lên: "Cứu, cứu cả hai!"

"Mẹ nói dối!"

Tôi kích động hét lên: "Ngày xưa, để sinh được em trai, cha mẹ đã nhốt con ở nhà. Giữa trời mùa hè nóng nực, cha mẹ bỏ đi, con đói quá phải ăn cơm thiu.”

“Để khỏi phải nộp phạt, cha mẹ đã bán con cho ba với giá hai nghìn đồng. cha mẹ buôn bán trẻ em, cha mẹ phạm pháp, cha mẹ không sợ con đi báo công an sao?"

Mẹ ruột tôi đảo mắt, nói nhỏ: "Chúng ta đã hỏi luật sư rồi, cha mẹ nuôi con không có bằng chứng đâu. Không tố cáo được chúng ta đâu!"

Tôi tức đến phát điên.

Lửa giận bùng lên trong lòng, mắt tôi đỏ hoe, tôi lao đến xô ngã mẹ ruột: "Vô liêm sỉ, trên đời này sao lại có người vô liêm sỉ như bà chứ!"

Mẹ ruột tôi ngã nhào ra đất.

Lúc này, bảo vệ trường học cũng chạy đến, đưa mẹ tôi đi.

Thầy chủ nhiệm lái xe đưa tôi về nhà.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 13



Khi tôi xuống xe, thầy gọi tôi lại, dùng giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: "Sở Quyên, em là một đứa trẻ tốt. Sai lầm là ở họ, là những hủ tục đã tồn tại hàng nghìn năm nay. Chứ không phải ở em!"

Lúc ấy, tôi nắm chặt quai cặp, cố gắng kìm nén để mình không bật khóc.

Đúng vậy.

Tôi không làm gì sai cả.

Tại sao họ lại cứ lần lượt phá vỡ cuộc sống bình yên của tôi?

Sau khi mẹ ruột tôi gây náo loạn ở trường, nhà ăn đã sa thải bà ấy.

Nhưng bà ấy vẫn không chịu từ bỏ, ngày nào cũng đứng ở cổng trường chờ tôi.

Khi tôi học thể dục, bà ấy còn đứng bên ngoài hàng rào gọi tên tôi.

Còn đáng sợ hơn cả fan cuồng theo dõi thần tượng.

Cha nuôi như lâm trận, ngày nào cũng đưa đón tôi đi học.

Hầu hết các bạn đều ủng hộ tôi, nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi những lời bàn tán sau lưng.

Dù sao thì chuyện này cũng gây xôn xao cả trường.

May mà chẳng bao lâu sau đã đến kỳ nghỉ hè.

Tôi sắp lên lớp 9, mẹ nuôi đăng ký cho tôi học lớp phụ đạo.

Hôm nay, sau khi mẹ đón tôi từ lớp học về, mẹ phát hiện cha nuôi không có nhà.

Giá vẽ mà gần đây ông ấy vẫn thường dùng trong phòng làm việc cũng biến mất.

Gọi điện thoại thì không liên lạc được.

Mẹ nuôi ném con vịt quay mua ở cửa hàng lên bàn, sắc mặt ngày càng sa sầm.

Mẹ cười nhạt: "Đáng lẽ ra tôi không nên kỳ vọng, loại người như ông ấy, giống như con chim không chân, cả đời chỉ biết bay lượn, chỉ có c.h.ế.t mới chịu rơi xuống đất."

Chẳng lẽ...

Cha nuôi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình sao?

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Anh Sở Kỳ cũng không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt.

Mẹ nuôi vào bếp nấu nướng, một lúc sau bưng ra ba bát mì: "Ăn cơm thôi!"

Mì hình như chưa được nấu chín, ăn vừa cứng vừa khó nuốt.

Đúng lúc tôi đang chán nản thì cửa phòng khách bất ngờ mở ra.

Cha nuôi ôm giá vẽ bước vào, cằn nhằn: "Ăn cơm cũng không thèm đợi cha!"

Mẹ nuôi nắm chặt đôi đũa, mỉa mai: "Tôi còn tưởng ông lại đi lang bạt rồi cơ, dù sao thì bãi cứt chó ven đường cũng thơm hơn."

Cha nuôi ném giá vẽ xuống đất, mặc kệ mẹ phản đối, ôm chầm lấy mặt mẹ rồi hôn chụt một cái thật kêu.

"Nói bậy, làm gì có bãi cứt nào thơm bằng em."

Mẹ nuôi lườm ông ấy.

Cha nuôi hắng giọng: "Cha có một bất ngờ rất lớn dành cho cả nhà."

"Học kỳ tới, cha sẽ đến trường Đại học Mỹ thuật Tinh Thành làm giảng viên!"

Mấy năm nay, cha nuôi đã rất nổi tiếng, trường Đại học Tinh Thành đã mấy lần mời ông ấy về trường làm giảng viên, nhưng cha là người ưa tự do, làm sao có thể chịu bó buộc mình trên bục giảng.

Vậy nên trước đây ông ấy đều từ chối.

Mẹ nuôi vô cùng sửng sốt, ngước nhìn cha nuôi hồi lâu mà không thốt nên lời.

Cha nuôi véo nhẹ má mẹ: "Sau này em có thể vênh mặt lên làm phu nhân giáo sư rồi..."

Môi mẹ nuôi run run, vành mắt dần đỏ hoe: "An Bang, điều này, điều này có làm anh thấy gò bó quá không?"

Cha nuôi cười lớn: "Đời người mà, có được ắt có mất. Anh đã rong chơi đủ rồi, từ nay về sau, anh sẽ trở thành huyền thoại."

Cha vừa nói vừa v**t v* mẹ nuôi, một tay xoa đầu tôi và anh Sở Kỳ đang phụng phịu.

Cha mỉm cười: "Các con là những người cha yêu thương nhất, với cha mà nói, đây không phải là sự ràng buộc, mà là sự viên mãn."

Sau khi cha nuôi vào làm việc tại trường Đại học Tinh Thành, tôi và anh Sở Kỳ cũng chuyển đến trường cấp 2 trực thuộc trường.

Đây là trường trọng điểm của thành phố, rất khó để thi đậu.

Với tôi và anh trai, người sắp lên lớp 12, đây quả là một tin vui bất ngờ.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Tôi hỏi cha nuôi: "Cha ơi, có phải cha đồng ý làm giảng viên là để giúp con thoát khỏi mẹ ruột và những người kia không ạ?"

Cha nuôi cười tủm tỉm: "Đúng vậy đấy, cha tuyệt vời như thế cơ mà, con đừng có cảm động quá nhé!"

Tôi nắm chặt tay: "Nhưng rõ ràng là chúng ta không sai, tại sao chúng ta phải nhượng bộ?"

Cha nuôi vỗ nhẹ vào đầu tôi: "Vì cha mẹ yêu con, không muốn đánh đổi tương lai của con chỉ để tranh luận ai đúng ai sai.”

“Sau này khi lớn lên, con sẽ hiểu rằng, đôi khi nhún nhường trước mắt sẽ giúp chúng ta có được những điều lớn lao hơn trong tương lai. Không cần so đo với những người trắng tay, họ không có gì để mất nên chẳng sợ gì cả. Cãi vã với họ, dù con có thắng hay thua, chúng ta đều là người chịu thiệt."

Bây giờ nghĩ lại, tài sản quý giá nhất mà cha nuôi để lại cho tôi chính là dạy tôi biết lắng nghe, biết bày tỏ, biết tôn trọng, và cả sự nhẫn nhịn, bao dung.

Cha là giảng viên ở trường Đại học Tinh Thành, đáng lẽ ra tôi có thể được đặc cách vào thẳng cấp 3 ở đó.

Nhưng cha mẹ nuôi đã quá tốt với tôi rồi.

Họ như ánh mặt trời, soi sáng cuộc đời tôi.

Tôi cũng muốn trở thành một ngôi sao.

Tuy không thể tỏa sáng lấp lánh, nhưng tôi cũng muốn tự mình phát ra ánh sáng.

Để cha mẹ có thể tìm thấy tôi giữa dải ngân hà kia.

Để cha mẹ có thể tự hào chỉ vào tôi mà nói với mọi người: "Hãy nhìn xem, đó là con gái của tôi!"
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 14



Năm đó, anh trai học lớp 12, tôi học lớp 9.

Để tiện chăm sóc chúng tôi hơn, đồng thời cũng là để đề phòng mẹ ruột tìm đến, cha nuôi mua một căn hộ mới ở khu chung cư gần trường đại học.

Mẹ nuôi cũng thi bằng lái xe, như vậy cha mẹ có thể thay nhau đưa đón tôi và anh trai đi học, cũng như đi học thêm các lớp phụ đạo.

Môi trường học tập ở trường cấp 2 trọng điểm căng thẳng hơn rất nhiều so với trường cũ của tôi.

Ngày nào tôi cũng quay cuồng với việc học, khi thì ở trường, lúc thì ở trung tâm.

Hoặc là học kèm tại nhà.

Tôi nhớ đó là một buổi chiều mùa xuân.

Cả bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn, hoa mộc lan trong khu chung cư nở rộ, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Máy hút mùi trong bếp kêu vù vù.

Không biết hôm nay mẹ nuôi lại chuẩn bị món ngon gì nữa.

Tôi ngẩn người ra một lúc.

Chị Tống Lưu Châu, gia sư đang dạy kèm tôi, gõ nhẹ lên bàn, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Ở quê, chắc giờ này người ta đang gieo mạ rồi."

Năm ấy tôi sáu tuổi.

Người nhỏ xíu, gầy nhom.

Những đứa trẻ khác bằng tuổi tôi đều được ở nhà phơi thóc, đuổi gà.

Còn tôi thì phải lội ruộng cấy lúa.

Cứ mỗi bước chân, bùn đất lại ngập đến tận đùi tôi.

Cấy xong một hàng mạ, lúc nhấc chân lên, tôi thấy có hai con đỉa đang bám vào.

Chúng đen sì, mềm nhũn, phồng lên, bám chặt vào chân tôi.

Tôi sợ quá hét toáng lên.

Cha ruột tôi vội vã chạy đến, tôi cứ tưởng ông ấy sẽ gỡ đỉa giúp tôi.

Nhưng không ngờ, ông ấy lại giáng cho tôi một cái tát trời giáng.

Ông ấy quát: "Mày kêu la cái gì, như heo bị chọc tiết ấy?"

Tôi bị đánh ngã dúi dụi xuống ruộng.

Bùn đất chui cả vào mắt, vào mũi.

Tôi cảm thấy nghẹt thở.

......

Chị Lưu Châu trầm ngâm nói: "Đúng rồi, ngày bé chị cũng sợ đỉa ngoài ruộng lắm. Chị nhớ lần đầu tiên chị xuống ruộng phụ giúp cậu mợ, chị bị hai con đỉa bám vào chân.”

“Chị sợ quá hét ầm lên, mợ vội vàng ném cả bó mạ xuống chạy đến gỡ cho chị. Nhưng mà gỡ mãi không ra, cuối cùng cậu phải dùng bật lửa hơ lửa vào chúng thì chúng mới chịu nhả ra."

Lần đó tôi đã không chết.

Chị cả kéo tôi lên khỏi bùn.

Cha ruột tôi không cho phép tôi gỡ con đỉa ra.

"Để vậy tập cho quen, có gì mà phải sợ."

Tôi lê đôi chân với hai con đỉa đang bám chặt, tiếp tục cấy lúa.

Không dám ngừng lại, càng không dám khóc.

Lúc đó. Tôi ngây thơ cứ nghĩ. Mọi đứa trẻ trên đời đều sẽ bị đánh. Người cha nào cũng hung dữ như vậy.

Chị Lưu Châu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, nói: "Thực ra chị được cậu mợ nhận nuôi. Cậu mợ rất yêu thương chị. Vì vậy chị phải cố gắng hơn nữa, để sau này khi có khả năng, chị sẽ báo đáp họ. Tiểu Quyên, em cũng phải cố lên nhé!"

Vâng ạ!

Sau này khi lớn lên, em nhất định sẽ yêu thương cha mẹ nuôi thật nhiều.

Bởi vậy, tôi phải cố gắng thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, có một cuộc sống thật tốt.

Một năm học tập vất vả.

May mắn là ông trời không phụ lòng người.

Anh Sở Kỳ đã cố gắng hết mình, đủ điểm đậu vào một trường đại học danh tiếng.

Tôi cũng nhờ nỗ lực của bản thân mà vượt qua điểm chuẩn của trường cấp 3 trực thuộc Đại học Tinh Thành.

Ngày tổ chức tiệc mừng anh Sở Kỳ thi đỗ đại học cũng đúng vào ngày có kết quả thi cấp 3.

Mẹ nuôi biết điểm của tôi, xúc động đến nỗi bật khóc: "Hai đứa nhỏ này, đứa nào cũng ngoan ngoãn, giỏi giang..."

Cha nuôi ôm vai mẹ: "Đúng vậy, hai đứa nhỏ đều khiến chúng ta tự hào như thế này, hay là chúng ta sinh thêm em bé nữa nhé!"

Sắc mặt mẹ nuôi thay đổi hẳn, lườm cha: "Anh nằm mơ đi! Anh chỉ giỏi "gieo hạt" chứ có biết nuôi dạy gì đâu, nói thì hay lắm, anh thử nghĩ mà xem mấy năm trước tôi..."

Cha nuôi nhe răng ra, vẻ mặt hối hận.

Thôi rồi!

Chắc lại phải dỗ dành mẹ một trận rồi.

Anh Sở Kỳ chọn học đại học ở xa nhà.

Xa mặt cách lòng.

Tình yêu thương của cha mẹ nuôi giờ đây đều dành trọn cho tôi.

Các lớp học thêm cứ thế được đăng ký ầm ầm.

Mẹ nuôi suốt ngày bắt tôi ăn gà, ăn vịt, ăn cá.

Kiểm tra bài vở hàng ngày.

Thường xuyên tâm sự, trò chuyện.

Dò hỏi xem tôi có yêu đương sớm hay không.

Haiz.

Tôi càng thấy thương anh Sở Kỳ.

Vì anh ấy nghịch ngợm, hay bày trò.

Khi có anh ấy ở nhà, cha mẹ nuôi thấy tôi ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

Thực ra mấy năm qua, thỉnh thoảng tôi cũng nghe được những lời xì xào bàn tán của hàng xóm.

"Con bé chỉ là con gái nuôi, sao phải tốn kém tiền bạc, công sức cho nó nhiều như vậy?"

"Tiền bạc phải dành dụm để nuôi con mình chứ."

"Dù sao thì nó cũng sẽ đi lấy chồng."

"Cho nó đi học thêm nhiều thế mà cũng chẳng thấy khá hơn là bao. cha mẹ đẻ của nó như thế, chắc là do gen kém, đừng phí tiền nữa."

Nhưng cha mẹ nuôi vẫn luôn yêu thương tôi như vậy, không hề thay đổi.

Tôi nghĩ. Họ chắc chắn là những vị thần nhân từ mà ông trời đã đặc biệt ban tặng cho tôi.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 15



Lại là ba năm dài đằng đẵng. Vậy là ba năm cấp 3 cũng nhanh chóng trôi qua.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đến như một lời hẹn ước.

Giám thị đang kiểm tra túi đựng đề thi, tôi chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Tôi mơ thấy cha mẹ ruột lại tìm đến tôi.

Tôi không có bằng chứng, tôi không thể tố cáo họ buôn bán trẻ em.

Họ kéo lê tôi, muốn lôi tôi về nhà.

Bán tôi cho một người đàn ông nào đó, nhận một khoản tiền sính lễ hậu hĩnh, để cho em trai lấy vợ.

Tôi hít một hơi thật sâu. Thi xong rồi. Chẳng mấy chốc tôi sẽ trưởng thành.

Tôi nhất định phải đỗ vào một trường đại học tốt, tôi sẽ không cần người giám hộ nữa.

Đến lúc đó, cho dù là ai, cũng không thể chia rẽ tôi và cha mẹ nuôi.

Ngày có kết quả thi, cha nuôi có một tiết dạy cuối cùng không thể bỏ, nhất định phải lên lớp.

Một giờ chiều, tôi và mẹ nuôi đã ngồi trước máy tính.

Mẹ hồi hộp đến nỗi cứ mỗi phút lại nhấn F5 một lần.

"Mẹ ơi, vẫn chưa đến giờ công bố kết quả đâu."

Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: "Mẹ thử xem con chuột có hoạt động tốt không thôi? Thôi con đi nghỉ đi, lát nữa mẹ gọi."

Mẹ nuôi có thói quen ngủ trưa.

"Hôm nay con không thấy buồn ngủ mẹ ạ."

Cứ như vậy, chúng tôi liên tục tải lại trang, cuối cùng trang web cũng chịu hoạt động.

Lúc nhập số chứng minh thư, tôi hồi hộp đến nỗi run cả tay, còn nhập sai một lần.

Mẹ nuôi sốt ruột đến toát cả mồ hôi, liên tục nói: "Sao lúc quan trọng con lại vụng về thế, để mẹ nhập cho!"

May mà tôi đã nhanh chóng nhập lại cho đúng, trang web cũng chuyển sang trang tiếp theo.

Số điểm của tôi hiện lên màn hình.

Tôi và mẹ nuôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, xúc động đến nỗi không nói nên lời.

Ngay lúc đó, điện thoại bỗng đổ chuông.

Nghe máy, tôi nghe thấy tiếng cha nuôi ở đầu dây bên kia: "Các em học sinh, hôm nay con gái tôi có kết quả thi đại học, bây giờ thầy phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Xin phép các em cho thầy hai phút."

Cha nuôi vội vàng bước ra khỏi lớp học, hỏi với giọng đầy háo hức: "Tiểu Quyên của cha ơi, con thi thế nào rồi? Tra được điểm chưa con?”

“Bảo con tra được điểm thì phải báo cho cha ngay, sao lại không nhắn tin? Cha đứng lớp mà cứ sốt ruột không tập trung được, biết thế này cha nghỉ dạy luôn rồi, Tiểu Quyên đã tốt nghiệp cấp 3, cha có phải không cần làm thầy nữa đúng không !"

Mẹ nuôi kích động, nước mắt gần như rơi, vội vàng đáp lại ông ấy: "Sở An Bang, anh thử bỏ việc xem!"

"Chỉ nói cho vui thôi, nhanh lên, bảo tôi điểm thi đi!"

Mẹ nuôi vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, nhìn tôi rồi nói với cha: "Cũng ổn, 603 điểm. Cao hơn điểm chuẩn một chút, chắc có thể vào một trường 211 khá tốt."

Cha nuôi hét lên sung sướng: "Tuyệt vời, anh biết là con bé làm được mà!"

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng hỏi thăm: "Thầy Sở, em gái nhỏ thi đỗ chưa thầy?"

"Tất nhiên là đỗ rồi, con bé là do thầy kèm cặp đấy."

Các sinh viên cười ồ lên: "Thầy Sở đừng có khoác lác, thầy dạy vẽ thì được, chứ dạy văn hóa thì thôi đi ạ."

"Lũ nhóc này, gan to bằng trời rồi, có muốn tôi cho qua môn không hả?"

Mẹ nuôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi mỉm cười: "Cha con vui quá nên quên cả cúp máy. Ông ấy đúng là trẻ con."

Anh Sở Kỳ cũng từ nơi xa vội vã trở về.

Anh ấy mua đặc sản ở đó mang về cho tôi, khi tôi nhận lấy vẫn còn nóng hổi.

Tôi cằn nhằn: "Bây giờ anh đang thi mà, đâu cần phải vội vã về như vậy."

Anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi: "Em đừng có tự luyến, anh nhớ cha mẹ nên mới về."

Nhưng buổi tối hôm đó, khi cả nhà đi ăn mừng, anh ấy uống không ít rượu, rồi vỗ vai tôi, giọng nói ngà ngà say: "Tiểu Quyên, sau này dù chúng ta có ở cách xa nhau bao nhiêu, mỗi khi vui vẻ em đều có thể chia sẻ với anh. Em mãi mãi là cô em gái bé bỏng của anh!"

Tôi đưa tay ôm anh ấy, đáp lại: "Vâng, anh cũng là người anh trai tuyệt vời nhất của em."

Anh là món quà mà ông trời đã dành tặng cho tôi.

Mẹ nuôi nhìn hai anh em tôi, rưng rưng nước mắt: "Đây mới đúng là tình cảm anh em nên có, sau này hai đứa đừng đánh nhau cãi nhau nữa."

Ngoài sân có một cây mận. Trên cây lúc này đã chi chít quả xanh quả đỏ.

Từng có một thời, tôi cũng giống như một cây mận trong làng.

Chịu bao sương gió, không ai chăm sóc, cho dù có kết trái.

Cũng chỉ là những quả mận vừa đắng vừa chát, đến sâu bọ cũng không thèm ăn.

Chính cha nuôi đã đưa tôi ra khỏi núi sâu, ghép tôi vào cây đại thụ của gia đình họ Sở.

Chính mẹ nuôi đã dành bao tâm sức, tiền bạc để chăm bón cho tôi.

Cây mận đắng chát ngày nào, giờ đây đã có thể kết những trái ngọt.

Trên đường về nhà, mẹ nuôi ghé vào cửa hàng hoa quả dưới nhà mua một hộp mận.

"Vừa nãy mẹ thấy con nhìn cây mận ngoài sân, có phải con thèm không?_Bây giờ mận còn đắt lắm, mua một hộp ăn thử cho biết, khoảng nửa tháng nữa vào vụ, lúc đó tha hồ mà ăn."

Mận thật chua.

Quả mận chua đến mức khiến tôi ch** n**c mắt.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở: "Mẹ ơi, con yêu mẹ!_Còn có, cảm ơn mẹ!_Cảm ơn mẹ năm đó đã đồng ý nhận nuôi con. Cảm ơn mẹ luôn yêu thương, chăm sóc con, cảm ơn mẹ đã không tin những người nói con có gen xấu."

Cảm ơn mẹ.

Vì đã hy sinh cả cuộc đời mình để vun đắp tương lai cho con.

Mẹ ơi, con đã lớn rồi.

Con sắp trưởng thành rồi.

Từ nay về sau, mẹ hãy sống cho chính mình nhé.

Mẹ và cha, hãy sống cho chính mình!
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 16: Hoàn



Hậu ký

Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi đi làm thêm.

Tôi kiếm được ba nghìn đồng tiền công.

Tôi dùng số tiền đó đặt vé máy bay cho cha mẹ nuôi đến Vân Nam.

"Mẹ ơi, mẹ và cha cùng nhau đi du lịch đi ạ. Con và anh trai đều đã lớn rồi, chúng con có thể tự chăm sóc bản thân."

Kể từ đó, cha mẹ nuôi đã tìm thấy được cách sống mới cho riêng mình.

Họ đi du lịch bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi.

Họ cùng nhau đi thăm thú các di tích lịch sử ở những thành phố cổ kính, họ tận hưởng cuộc sống thanh bình ở phố cổ vào mùa vắng khách.

Họ tựa vào nhau ngắm hoàng hôn ở một ngôi làng nhỏ trên núi vào những buổi chiều hè.

Họ bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, cùng nhau chờ đợi bình minh trên đỉnh núi.

Cha nuôi là giáo viên, dù sao cũng có chút ràng buộc.

Nên đôi khi ông ấy trở về lớp học, mẹ nuôi đã chuẩn bị hành lý lên đường rồi.

Cha nuôi không nhịn được, than thở trong nhóm chat gia đình: "Mẹ các con bây giờ càng ngày càng quá đáng..."

Mẹ nuôi nhảy vào đáp trả: "Năm xưa anh đối xử với tôi thế nào, bây giờ tôi chỉ là đang "trả đũa" thôi."

Tôi đăng ký vào một trường đại học trong thành phố.

Sau đó tôi thi đỗ vào một trường nghiên cứu sinh 985.

Trong thời gian học cao học, cha mẹ nuôi nói với tôi rằng cha mẹ ruột lại đang tìm tôi.

Nhưng tôi không để tâm.

Sau này, tôi có người yêu, hai bên bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một nỗi bất an.

Tôi nghĩ rằng mình nên giải quyết dứt điểm chuyện này trước khi kết hôn.

Vì vậy, tôi quyết định gặp cha mẹ ruột, nói rõ mọi chuyện cho xong.

Vào đêm trước ngày gặp mặt, cha nuôi đưa cho tôi một tờ giấy: "Cha cứ nghĩ nếu sau này họ không đến tìm con nữa thì cha sẽ không nói cho con biết chuyện này. Nhưng bây giờ con hãy giữ lấy, xem như đó là một quân bài tẩy."

Tôi hẹn gặp cha mẹ ruột tại một nhà hàng kín đáo.

Vừa bước vào phòng, mẹ ruột tôi đã nhìn quanh rồi thở dài: "Chắc chắn đồ ăn ở đây đắt lắm đây. Tốn tiền làm gì chứ?"

Cha ruột tôi khịt mũi: "Con thì được ăn sung mặc sướng."

Em trai cùng cha mẹ của tôi, Bành Trình, cũng đi cùng họ.

Cao chưa đầy mét bảy, nhưng trông nó phải nặng đến bảy, tám chục cân.

Trong lúc trò chuyện, tôi được biết cậu ta không thi đậu đại học, học hết cấp ba là đi làm luôn.

Tuy nhiên...

Cậu ta rất lười biếng, công việc nào cũng chỉ làm được một thời gian ngắn.

Cậu ta vừa lướt qua thực đơn, vừa nói: "Phục vụ ơi, cho chúng tôi ba phần trứng cá muối, súp nấm truffle đen, à cả cua hoàng đế nữa, nhớ lấy con to nhất nhé..."

Nhân viên phục vụ nhìn về phía tôi.

Tôi thản nhiên nói: "Gọi món đắt thế này, lát nữa tự trả tiền đấy nhé!"

Bành Trình đảo mắt, lẩm bẩm: "Không phải giàu lắm sao, sao keo kiệt thế!"

Mẹ ruột tôi kéo mạnh tay cậu ta, ra hiệu im lặng.

Mẹ hỏi han tình hình hiện tại của tôi, biết tôi sắp kết hôn, cha ruột tôi liền hỏi ngay: "Con định lấy bao nhiêu tiền thách cưới?"

"Bọn con yêu nhau tự nguyện, không cần tiền thách cưới."

Cha mẹ ruột tôi kinh ngạc: "Kết hôn sao có thể không lấy tiền thách cưới được?"

Bành Trình cũng nói: "Chị không lấy tiền thách cưới mà lấy chồng, nhà chồng sẽ nghĩ chị là đồ rẻ mạt, sẽ coi thường chị đấy."

Cha ruột tôi nghiêm giọng: "Chị con học hết cấp 2 còn lấy được mười tám vạn tiền thách cưới, con học xong thạc sĩ, ít nhất cũng phải lấy năm mươi vạn chứ.”

“Không lấy thì chẳng phải là quá hời cho nhà họ sao? Hơn nữa em con cũng sắp kết hôn rồi, cần phải mua nhà mua xe, con là chị, phải có trách nhiệm giúp đỡ em chứ!"

Mẹ ruột tôi ngập ngừng: "Với lại bạn trai con ở xa, nếu con lấy chồng thì phải đến đó sống, xa xôi quá. Đến lúc đó chúng ta muốn gặp con cũng khó."

Thật nực cười.

Họ đang tính toán tiền thách cưới của tôi sao?

Họ đang chỉ trỏ tương lai của tôi?

Tôi chẳng buồn giả lả thêm nữa: "Hôm nay tôi hẹn gặp mọi người, không phải là muốn nhận lại cha mẹ.”

“Cả đời này, tôi chỉ xem cha mẹ nuôi là cha mẹ ruột của mình. Giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, mong mọi người sau này đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa!"

Cha ruột tôi đã không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Đồ rẻ tiền vô ơn bạc nghĩa! Tao là cha mày, không có tao thì làm gì có mày! Giờ mày sống sung sướng rồi thì trở mặt không nhận người thân à, nằm mơ đi!"

Tôi cao giọng, không hề tỏ ra yếu thế: "Lúc hai người bán tôi đi thì nên biết rằng sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nếu mọi người còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ kiện ra tòa, nói được làm được!"

Bành Trình cười khẩy: "Chị, chị nói cha mẹ bán chị, chị có bằng chứng không? Hai nghìn đồng đó, chị có giấy biên nhận không?"

......

Cha ruột tôi gầm lên: "Đúng vậy, mày có bằng chứng không?"

Đúng là vô liêm sỉ!

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn: "Nhìn cho rõ đi!"

Đó là một bản cam kết viết tay.

Hồi cấp hai, tôi cứ tưởng mình đã chuyển trường để tránh né sự đeo bám của mẹ ruột.

Nhưng thực ra không phải.

Là cha nuôi đã đưa năm vạn tệ để chấm dứt sự quấy rầy này.

Lần đó, ông ấy đã cẩn thận hơn, bảo cha mẹ ruột ký vào một bản cam kết, sau khi nhận tiền sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa.

"Đây chính là bằng chứng. Lúc đó tôi vẫn còn vị thành niên, hai người nhận tiền, ký vào bản cam kết này, chính là thừa nhận hành vi mua bán trẻ em!"

Tôi nhìn chằm chằm Bành Trình, cười lạnh: "Rảnh rỗi thì nên đọc sách nhiều vào, đừng có lên mạng tìm hiểu rồi tưởng mình biết tuốt!"

Tôi xách túi đứng dậy, nhìn cha ruột với ánh mắt căm hận: "Tôi cảnh cáo ông, tôi đã trưởng thành rồi. Bây giờ ông không thể ép tôi làm bất cứ điều gì nữa!”

“Nếu ông còn dám đến quấy rầy cha mẹ tôi, còn dám đến tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ kiện ông. Nếu ông muốn sống mấy năm cuối đời trong tù thì cứ việc đến tìm tôi. Dù sao thì, tôi hận ông, tôi chỉ mong ông sống không yên ổn!"

Cha ruột tôi tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, người run lên bần bật.

Ông ta giơ tay định tát tôi.

Nhưng tôi đã ra tay trước, giáng cho ông ta một cái tát như trời giáng.

Đánh cho ông ta loạng choạng, suýt ngã.

Mắt tôi đỏ ngầu, ánh mắt ngập tràn căm hận: "Năm đó ông đánh mẹ tôi, cái tát này là trả lại! Ông già rồi, ông không đánh lại tôi, càng không đấu lại tôi đâu. Nếu không tin thì cứ việc thử xem!"

......

Bước ra khỏi nhà hàng, tôi thấy cha mẹ nuôi đang bước xuống xe.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao cha mẹ lại đến đây?"

Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: "Đến xem con có bị người ta ăn thịt không, để còn lượm xương cho con."

Cha nuôi thì dịu dàng hơn nhiều: "Mẹ con chỉ nói thế thôi, cha mẹ đến để ủng hộ con. Tiểu Quyên dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ mãi mãi là chỗ dựa cho con."

Bầu trời thành phố Tinh Thành về chiều tối thật ảm đạm, những ngọn đèn đường sáng lên, trải dài từ dưới chân tôi đến tận cuối tầm mắt.

Tôi ôm chặt mẹ nuôi đang giả vờ mạnh mẽ: "Mẹ, con lớn rồi, con có thể tự lo liệu được! Từ nay về sau, hãy để con làm chỗ dựa cho cha mẹ."

Sau đó, thỉnh thoảng mẹ ruột vẫn dùng số lạ nhắn tin cho tôi.

Cha ruột tôi bị ngã khi đang say rượu, dẫn đến đột quỵ.

Ông ta chỉ có thể lê những bước chân nhỏ, không còn sức để đánh người nữa.

Chị cả vì bị vòi tiền quá nhiều nên mối quan hệ với gia đình trở nên lạnh nhạt, ít khi về nhà.

Bành Trình vẫn chẳng làm nên trò trống gì, không lấy được vợ.

Cậu ta còn lấy trộm tiền chữa bệnh của cha ruột để nạp game.

Mẹ ruột tôi hỏi tôi: "Lai Đệ, rốt cuộc mẹ đã làm gì sai? Sao số mẹ khổ thế này!"

......

Tôi nghĩ.

Bà ấy sẽ chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi đâu.

Cho dù tôi có nói ra lý do, bà ấy cũng sẽ không thay đổi.

Vì vậy, tôi lại một lần nữa chặn số điện thoại của bà ấy.

(Hết)
 
Back
Top Bottom