Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP8UkSfH19r0u7ADhhJTVB1T2ho77v96OBsSE3TGmuAOpE86gnYchVr983xTtWY2d027OVSEWtu_yLounIKqHeOBgHaGclQeBPnb_xEzlMG39Ip88tdYgx_S25pd_IjI1RwK4MABFZ-1_UeOGZDdzSc=w215-h322-s-no-gm

Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Tác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm

Thể loại: Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Chữa Lành

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Lần đầu tiên cha nuôi gặp tôi, lúc đó tôi đang ăn một bát cơm thiu.

Lũ ruồi đói bâu kín, tranh giành thức ăn với tôi đến nỗi tôi chẳng còn hơi sức đâu mà đuổi chúng đi.

Sau đó, ông ấy đưa tôi về nhà rồi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi cho tôi.

Ông ấy nói: "Tiểu Quyên, hôm nay là ngày con được tái sinh, từ nay về sau, ngày này hàng năm sẽ là sinh nhật của con."

Mọi người đều mỉm cười với tôi.

Chỉ có mẹ nuôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, bà ấy gào lên: "Con bé là con riêng của anh, phải không?"​
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 1



Tôi là con thứ hai của cha mẹ, trên tôi còn có một chị gái.

Lúc mẹ mang thai em út, cha mẹ phải trốn chui trốn lủi khắp nơi chỉ vì muốn sinh con trai.

Chị gái tôi mười tuổi, vì có thể phụ giúp việc nhà nên mợ miễn cưỡng nhận nuôi.

Còn tôi, mới có bảy tuổi, đành phải ở lại nhà một mình.

Hồi đó là mùa hè, bụng mẹ tôi đã lớn lắm rồi, chẳng giấu đi đâu được.

Cha mẹ chỉ còn cách ban ngày trốn lên núi, tối muộn mới lén lút về nấu cho tôi ít đồ ăn rồi úp vội vào cái mẹt trên bàn.

Hôm ấy, cha mẹ đi tận hai ngày không về.

Tôi đói đến mức không chịu nổi, uống vài bụng nước lạnh.

Cuối cùng không còn cách nào, tôi múc cơm thiu còn lại trong nồi, không kịp lấy đũa, ăn ngấu nghiến.

Ruồi nhặng bu đen bu đỏ đến tranh ăn, tôi cũng mặc kệ.

Các bạn có biết cơm thiu có mùi vị thế nào không?

Chua loét, lại còn hơi đắng, bốc lên toàn là những sợi nhớp nháp, trông cứ như... bãi nôn ấy.

Cha nuôi đứng ngoài song sắt, nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Ông ấy quát lên một tiếng, rồi đưa cho tôi một miếng bánh.

Vị đắng đắng, lại còn chảy nhão nhoẹt ra, chẳng ngon hơn cơm thiu là mấy.

Mãi sau này tôi mới biết, đó là sôcôla nhập khẩu, rất đắt.

Mỗi miếng bé tí ấy có thể đổi được những hai cân kẹo bạc hà.

Ông ấy dạy tôi vẽ trên đất bằng cành cây, cùng tôi chờ đợi hai ngày, cuối cùng cha mẹ ruột tôi cũng về.

Họ bế theo em trai mới sinh.

Em trắng trẻo, bụ bẫm, nhìn yêu lắm, chẳng giống tôi, người vừa bẩn vừa gầy.

Nghe nói cha nuôi muốn đưa tôi về nuôi, mẹ tôi đã do dự cả một đêm.

Ngày hôm sau, bà bảo cha ruột g.i.ế.c một con gà, lần đầu tiên bà làm một việc khác thường là cho tôi cả hai chiếc đùi gà.

"Ăn nhanh đi con!"

Đùi gà nấu chưa đủ mềm, cắn vào khiến tôi rỉ cả máu răng.

Nhưng tôi chẳng còn quan tâm, cắn vỡ xương, hút sạch cả nước canh bên trong.

Mẹ ruột v**t v* khuôn mặt gầy gò của tôi, nước mắt tuôn rơi như mưa:

"Đừng oán trách mẹ, nhà ai cũng phải sinh con trai.”

"Chú ấy nhìn là biết gia đình giàu có, con đi nhà người ta sẽ tốt hơn ở đây.”

“Sang nhà người ta rồi, phải ngoan ngoãn, nghe lời đấy nhé."

Tôi ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mẹ, khóc lóc nài nỉ: "Con sẽ ngoan hơn mà, mẹ đừng cho con đi."

Cha ruột gỡ tay tôi ra, giọng cáu kỉnh: "Con mà ở lại thì em con sẽ phải nộp phạt. Nhà mình lấy đâu ra tiền?"

Hôm đó trời nắng chang chang. Bóng cha tôi in dài trên mặt đất, phủ kín lên người tôi.

Tôi đứng trong cái bóng khổng lồ ấy, khóc không ra tiếng, người run lẩy bẩy.

Cha nuôi bước đến, bịt chặt tai tôi lại, nhíu mày nói: "Đừng nói với con bé những lời này. Con bé có làm gì sai đâu!"

Ông ấy bế thốc tôi lên chiếc xe máy cao to, đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên đầu tôi.

Chiếc mũ quá lớn, cứ lỏng chỏng trên đầu tôi như một ngọn núi đang lắc lư.

Cũng giống như…

Một vòng tay khổng lồ.

Xe máy vọt đi, khói đen bốc lên.

Mẹ ruột tôi chạy theo, dúi vào tay tôi nửa gói kẹo bạc hà: "Con ăn hết đi, mẹ cho con hết!"

Bình thường mẹ toàn cất kỹ loại kẹo này, chỉ khi nào tôi ngoan ngoãn, nghe lời lắm mẹ mới cho một viên.

"Đừng giận mẹ nhé, mẹ cũng không còn cách nào khác."

...

Cha nuôi rồ ga, phóng xe đi. Gió tạt vào mặt, thổi bay những lời dặn dò cùng sự ăn năn của mẹ.

Tôi cho một nắm kẹo bạc hà vào miệng.

Mát lạnh.

Đắng ngắt!

Lúc ấy tôi còn bé, chẳng thể hiểu nổi.

Sao một viên kẹo thì ngọt, mà một nắm kẹo lại đắng thế?

Cha nuôi đưa tôi về nhà, làm tiệc sinh nhật cho tôi.

Ông nắm tay tôi, nói: "Hôm nay là ngày con được sinh ra một lần nữa, từ nay về sau, cứ đến ngày này hàng năm sẽ là sinh nhật con."

Họ hàng đều đến dự.

Trừ mẹ nuôi có vẻ lạnh nhạt, ai nấy đều dịu dàng với tôi.

Tôi mặc chiếc váy công chúa, tay cầm d.a.o nhựa, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật hai tầng.

Tôi đứng đực ra trước ống kính máy ảnh tối om, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Tôi sợ hãi, cảm thấy mình như một kẻ trộm đã đánh cắp khoảnh khắc hạnh phúc của một nàng công chúa nào đó.

Chỉ chờ phép màu tan biến, tôi sẽ bị trả về với thực tại.

Và đúng như vậy.

Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, nghe thấy tiếng mẹ nuôi gắt gỏng tra hỏi cha nuôi.

"Trước đây anh lăng nhăng với mấy người phụ nữ kia tôi cũng bỏ qua rồi, giờ anh còn dẫn cả con gái về nhà nữa. Anh xem tôi là cái gì?”

“Con nuôi cái gì chứ, nó chính là con riêng của anh đúng không? Anh còn bắt tôi phải làm mẹ nó, anh thật sự quá đáng!"

Ánh trăng mờ mịt, tôi nắm chặt mép cửa.

Nhìn lên, thấy cửa phòng đối diện mở ra, ánh mắt căm ghét của anh trai Sở Kỳ xuyên qua khe cửa, đ.â.m thẳng vào tôi.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 2



Tôi cẩn thận đóng cửa lại, sợ đến mức không dám đi vệ sinh nữa.

Kết quả là, tôi tè dầm.

Trời ơi, lúc tỉnh dậy tôi cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.

Mẹ nuôi vốn đã không thích tôi, ngày đầu tiên tôi đến đã làm bẩn tấm ga giường mềm mại và thơm tho, chắc hẳn bà ấy sẽ ghét tôi đến mức muốn đuổi tôi ra ngoài ngay lập tức.

Lúc năm giờ sáng, tôi lén lút dậy, ôm tấm ga đi vào nhà vệ sinh.

Tôi ngâm ga giường vào cái thùng nước to, rồi đi chân trần dẫm lên.

Dẫm được một lúc thì phía sau vang lên giọng nói lạnh tanh: "Con đang làm gì thế?"

Tôi giật b.ắ.n mình, theo phản xạ ngã ngửa ra sau, ngã phịch xuống đất.

Thùng nước đổ ụp, nước lênh láng khắp người tôi.

Mẹ nuôi đưa tay về phía tôi.

Tôi theo bản năng đưa tay ôm đầu, run rẩy nói: "Cha ơi, đừng đánh con đừng đánh con, lần sau con không dám tè dầm nữa."

Đợi một lúc lâu, một bàn tay lạnh ngắt kéo tôi dậy: "Cái thùng đó là để giặt cây lau nhà."

Hả?

Nhưng nó còn sạch hơn cái thùng tôi từng dùng để gánh nước ở quê.

"Quần áo, ga trải giường có thể giặt bằng máy giặt."

Máy giặt hai ngăn hiệu Tiểu Thiên Nga, tôi hoàn toàn không biết dùng.

Mẹ nuôi tận tình chỉ dạy tôi, rồi dặn: "Sau này quần áo trong nhà đều do con giặt."

Việc này nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc tôi ra sông giặt quần áo. Thế nhưng tôi vẫn gây ra họa.

Tôi lỡ tay bỏ chung quần áo màu đậm với quần áo màu sáng vào máy giặt, thế là cái váy trắng của mẹ nuôi bị lem màu, loang lổ hết cả.

Mẹ nuôi nhìn thấy vậy thì tức giận, mắng tôi: "Con có biết cái váy này bao nhiêu tiền không? Ta phải nhịn ăn nhịn mặc hai tháng mới dám mua đấy, mới mặc đúng một lần mà con đã…”

"Con không làm được việc đơn giản như vậy sao?"

Cha nuôi thấy vậy liền ra nói đỡ: "Thôi nào, tiểu Quyên đâu phải cố ý, mua cái mới là được mà."

Mẹ nuôi nghe vậy càng bực hơn: "Anh nói thì dễ lắm, cái váy này đắt lắm chứ có phải rẻ đâu."

Cha nuôi không phải chỉ nói cho xong chuyện đâu.

Tối hôm đó, ông ấy đã mua ngay một cái váy y hệt về.

Cha còn lén lút gọi tôi ra ngoài cửa, đưa cho tôi một cục kẹo to bằng nắm tay giấu ở hành lang: "Đây là viên kẹo lớn nhất siêu thị đấy, con ăn đi. Mẹ con lúc nào cũng cau có, nhưng bà ấy là con hổ giấy thôi, chứ thật ra tâm địa tốt lắm, con đừng sợ bà ấy."

Mẹ nuôi thì không giống hổ giấy chút nào, vì bà ấy có thể gầm lên như sư tử.

"Viên kẹo này tám tệ một viên, tám tệ có thể mua hai cân thịt rồi! Sở An Bang, trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì vậy! Còn cái váy này, tôi dùng thuốc tẩy ngâm là trắng lại được rồi, tiền trong túi anh nó đốt chân anh rồi phải không?"



Lúc đó cha mẹ nuôi thường xuyên cãi nhau vì những chuyện như thế.

Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng lớn lên tôi mới hiểu ra.

Cha nuôi là một họa sĩ, tính tình tốt bụng, trong xương tủy ông ấy là người của chủ nghĩa lãng mạn.

Ông chỉ có hai mươi đồng trong túi, nhưng sẵn sàng lấy hết số tiền đó để mua cho mẹ nuôi một bó hoa hồng đẹp nhưng chẳng có ích gì.

Mỗi khi ông có cảm hứng, ông lại phóng xe máy đi tìm cảm hứng sáng tác.

Ông là một họa sĩ lang thang điển trai, có rất nhiều bạn bè nghệ sĩ.

Còn tất cả những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống đều đè lên vai mẹ nuôi.

Đó là sự va chạm giữa chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn.

Khó mà nói ai đúng ai sai.

Cha nuôi không phải người đàn ông tốt, nhưng cũng tuyệt đối không xấu!

Vì vậy, mẹ nuôi vừa ghét vừa yêu, cả ngày cáu kỉnh.

Kéo theo đó, bà cũng chưa từng nở một nụ cười với tôi.

Cây kẹo m*t lớn đó, sau này tôi đưa cho Sở Kỳ.

Anh ấy nhận lấy rồi lập tức ném xuống đất, căm hận nhìn tôi: "Tao không thèm kẹo của mày!"

Cha nuôi là người không chịu ngồi yên một chỗ.

Lần này vì tôi, ông ấy đã ở nhà hơn một tháng.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học cho tôi, vào một buổi chiều tà âm u, ông ấy để lại một bức thư, rồi lại cưỡi xe máy lên đường lang bạt.

Mẹ nuôi nổi trận lôi đình, xé nát bức thư, túm lấy tay tôi lôi ra ngoài, đẩy mạnh tôi ra khỏi cửa.

"Cút cút cút, hắn ta cút rồi thì mày cũng cút luôn đi! Còn dặn tao phải chăm sóc mày tử tế, mơ đi nhé!"

...

Đêm khuya tháng chín, tiết trời se lạnh.

Đèn ở hành lang bị hỏng, tôi ôm hai tay ngồi xổm dưới cửa sổ, nhìn vầng trăng khuyết mờ ảo bị mây đen che khuất trên bầu trời xa xăm.

Chắc đây chính là thế giới của tôi.

Cho dù có trăng.

Nhưng cũng chỉ là một chút ánh sáng lờ mờ, yếu ớt.

Không biết đã ngồi xổm ở đó bao lâu.

Tôi sắp ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra.

Mẹ nuôi đứng từ trên cao nhìn xuống, trong sự lạnh lùng còn mang theo vẻ chán ghét: "Vào đi."

Trên bàn ăn có một bát mì trứng đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh đặt đôi đũa mà tôi vẫn thường dùng.

Mẹ nuôi "bịch" một tiếng đóng sầm cửa phòng ngủ chính.

Bụng tôi đói đến mức kêu ùng ục, tôi rón rén ăn hết bát mì.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 3



Cha nuôi mỗi tuần gọi điện về hai lần, hỏi han xem tôi sống thế nào, có ổn không.

Ông ấy kể cho tôi nghe những điều thú vị mà ông ấy gặp trên đường đi.

Nào là một bông hoa có màu sắc kỳ lạ, một con ch.ó hoang đặc biệt thông minh, rồi cả ánh bình minh rực rỡ nhất mà ông ấy từng thấy trong đời.

Ông ấy cũng kiên nhẫn lắng nghe tôi chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.

Trước khi cúp máy, ông ấy luôn nói: "Tiểu Quyên, đợi cha đi sáng tác về sẽ mang quà lớn bí mật về cho con!"

Mỗi lần nói chuyện với tôi xong, khi đưa điện thoại cho mẹ nuôi, bà ấy luôn nói với giọng khó chịu: "Trước đây khi nó không có ở đây, nửa tháng cũng chẳng thấy anh gọi về lấy một cuộc. Sao, mẹ con chúng tôi cộng lại còn không quan trọng bằng nó sao?"

...

Mẹ nuôi luôn lạnh lùng với tôi.

Anh trai cũng rất ghét tôi.

Chúng tôi học cùng một trường.

Mỗi ngày cùng nhau đi học, tôi chỉ dám lẽo đẽo theo sau anh ấy từ xa.

Mỗi lần bạn học của anh ấy trêu chọc: "Sở Kỳ, đây có phải là em gái mới của cậu không?"

Anh ấy đều cau có mặt mày: "Nó không phải em gái tôi, nó là được cha tôi nhặt về đấy."

Trẻ con cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Anh trai không thích tôi, mà tôi lại là đứa trẻ mới từ quê lên, nên mọi người đều cô lập tôi.

Những giờ thể dục, thầy giáo tổ chức cho mọi người chơi trò đối kháng, tôi luôn là đứa bị bỏ lại một mình.

Cũng hơi buồn một chút.

Nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Vài tháng cứ thế trôi qua.

Mùa đông đến.

Sáng sớm, tôi thấy sắc mặt mẹ nuôi không được tốt lắm.

Tôi nhỏ giọng hỏi han, bà ấy liền trừng mắt nhìn tôi: "Mày đang mong tao gặp chuyện không may phải không?"

Tôi sợ quá nên không dám hỏi thêm nữa.

Ra khỏi cửa, tôi mới phát hiện mình quên mang theo bài tập hôm qua.

Vì vậy, tôi vội vã quay về nhà để lấy.

Nhưng khi về đến nhà, tôi bàng hoàng phát hiện mẹ nuôi ngất xỉu giữa phòng khách, dù tôi có gọi thế nào cũng không thấy bà ấy phản ứng.

Đầu óc tôi ong ong, cảm giác như gió lạnh từ khắp nơi ùa vào lồng ngực.

Tôi loạng choạng chạy ra ngoài, gõ cửa nhà hàng xóm.

Chú Lưu và thím Lưu vội vàng lái xe bán tải đưa mẹ nuôi đến bệnh viện.

Tôi nhất quyết đòi đi theo.

Nỗi sợ hãi như vô số xúc tu quấn chặt lấy tôi, tôi thút thít, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt mẹ nuôi.

Không biết đã khóc bao lâu, tôi bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của bà ấy: "Khóc tang à? Tao còn chưa chết!"

Mẹ nuôi tỉnh lại.

Môi tôi run lên bần bật, hồi lâu mới bật khóc nức nở.

Mẹ nuôi cau mày: "Mày ồn ào quá."

Thím Lưu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Con bé sợ lắm đấy, cô đừng có dọa con bé nữa."

Sở Kỳ tan học cũng chạy đến bệnh viện, anh ấy đỏ hoe mắt chỉ vào mũi tôi mắng: "Tất cả là tại mày, mẹ vốn dĩ khỏe mạnh, mày đến đây rồi mẹ mới đổ bệnh!"

May mà mẹ nuôi chỉ bị thiếu m.á.u do thiếu sắt, sau khi truyền dịch và được kê đơn thuốc cùng chế độ ăn uống, bác sĩ đã cho bà ấy xuất viện.

Bà ấy vẫn cần nghỉ ngơi trên giường, thím lưu mỗi trưa đều nấu cơm mang sang.

Đã ba ngày trôi qua rồi mà sắc mặt mẹ nuôi vẫn không khá hơn chút nào.

Tôi sốt ruột quá.

Lúc ở trong bếp, tôi lén dùng d.a.o gọt hoa quả cứa vào tay mình, m.á.u đỏ tươi nhỏ tong tong, lăn như những viên bi rơi vào bát canh thím Lưu mang đến.

Không biết đã nhỏ vào bao nhiêu máu, tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Đúng lúc đó, Sở Kỳ ở phía sau hét lớn: "Mày đang làm cái gì với bát canh đấy? Máu của mày có độc, mày muốn hại c.h.ế.t mẹ tao phải không?"

Anh ấy lao đến, dùng sức đẩy mạnh tôi.

Phần sau đầu tôi đập mạnh vào tay nắm cửa.

Cơn đau làm đầu óc tôi trống rỗng.

Mẹ nuôi cũng bị tiếng động làm cho giật mình. Bà lấy khăn giấy quấn tạm quanh ngón tay tôi, giọng lạnh băng hỏi:

"Con đang làm gì vậy?"

Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi, run rẩy nói: "Mợ nói mẹ bị bệnh là do thiếu máu. Máu của con nhiều lắm, con có thể cho mẹ một ít!"

Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa: "Mẹ uống m.á.u của con rồi có thể nhanh chóng khỏi bệnh không ạ?"

Môi mẹ nuôi khẽ run, hồi lâu không nói nên lời.

Tôi nhìn Sở Kỳ qua làn nước mắt mờ mịt.

"Anh ơi, đừng ghét em nữa.

"Anh yên tâm, em chỉ lấy đi một chút xíu tình thương của anh thôi."

Tôi đưa ngón cái và ngón trỏ ra, so một khoảng cách nhỏ.

Rồi từ từ thu hẹp khoảng cách đó lại, thu hẹp mãi, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở mỏng manh.

Tôi nhìn Sở Kỳ với ánh mắt cầu xin: "Em chỉ cần một chút xíu này thôi, được không anh?"

Khi chưa từng được yêu thương, có lẽ sống mơ mơ hồ hồ cũng có thể sống qua ngày.

Nhưng một khi đã được nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu thương.

Sẽ giống như bị nghiện, không thể nào từ bỏ được.

Sở Kỳ nắm chặt tay, cả khuôn mặt đỏ bừng, hét lớn vào mặt tôi: "Đồ ngốc, uống m.á.u không thể chữa bệnh được!"

Mắng tôi xong, anh ấy quay người chạy ra khỏi bếp, lên lầu "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Mẹ nuôi đỡ tôi dậy, ra lệnh: "Ra ghế sô pha ngồi đi, để ta đi lấy hộp thuốc."

Nói rồi bà ấy lên lầu vào phòng ngủ chính.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 4



Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên ở phòng khách.

Tôi đi ra mở cửa, hai người đứng trước cửa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, khiến những giọt nước mắt đang chực trào trong mắt tôi đông cứng lại.

Là cha mẹ ruột của tôi!

Khác với vẻ ngây dại của tôi, họ vô cùng xúc động.

Họ chen vào trong nhà, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Lai Đệ, cuối cùng cha mẹ cũng tìm thấy con rồi!"

Mẹ ruột mắt đỏ hoe, kích động sờ vào quần áo và khuôn mặt tôi: "Nhìn con kìa, sao sắc mặt con lại kém thế này? Vừa mới khóc à, có phải họ đối xử không tốt với con không? Mẹ cứ tưởng không bao giờ tìm thấy con nữa."

Mắt tôi đảo qua đảo lại trên người họ.

Thật kỳ lạ.

Lúc này, tim tôi đập thình thịch.

Không phải niềm vui mừng khi gặp lại người thân sau bao ngày xa cách, mà là nỗi hoảng sợ khi gặp phải người không nên gặp.

Cha ruột rít xong hơi thuốc cuối cùng, tiện tay ném tàn thuốc đang cháy xuống sàn hành lang, rồi kéo tay tôi lôi ra ngoài: "Đừng nói nhảm nữa, đi thôi, về nhà với cha mẹ!"

Mẹ ruột lau nước mắt, mặt mày rạng rỡ: "Quê mình sắp xây dựng đường cao tốc, mỗi nhân khẩu được chia hai vạn tệ đấy. Con về với cha mẹ, nhà mình sẽ được thêm hai vạn. Có tiền rồi, cả nhà mình sẽ không bao giờ phải sống xa nhau nữa."

Họ vừa kéo vừa lôi, cố gắng lôi tôi ra khỏi nhà.

Tôi bám c.h.ặ.t t.a.y vào mép cửa, cục giấy cầm m.á.u rơi xuống, m.á.u tươi túa ra ồ ạt.

Máu chảy dọc theo khung cửa như con rắn đang trườn xuống.

Một mình tôi làm sao chống lại sức mạnh của hai người, lòng tôi lạnh như băng.

Có lẽ lúc này. Chính là khoảnh khắc mà phép màu biến mất.

Xe ngựa bí ngô, giày thủy tinh, váy áo lộng lẫy, mái ấm gia đình, tất cả rốt cuộc chỉ là một giấc mơ rồi cũng sẽ phải tỉnh giấc.

Đúng lúc tôi sắp bị lôi đi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang.

Mẹ nuôi tay cầm hộp thuốc, đứng dưới ánh đèn hành lang trắng vàng ấm áp, lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi.

Muôn vàn nỗi sợ hãi, giờ phút này hóa thành nỗi tủi thân vô hạn.

Vô số cảm xúc cuộn trào lên cổ họng, gần như theo bản năng, tôi thốt lên một tiếng: "Mẹ ơi..."

Ánh mắt mẹ nuôi chợt lóe lên, bà sải bước tiến lên trước, quát lớn: "Hai người bị mù à, tay con bé đang chảy m.á.u đấy, không nhìn thấy sao?"

Cha ruột chẳng hề để ý: "Chỉ bị xước da một chút thôi mà, có gì quan trọng đâu."

Mẹ ruột nhặt cục giấy bẩn thỉu dưới đất lên, ấn vào ngón tay tôi: "Đi thôi con, về nhà với mẹ."

Nói rồi họ tiếp tục lôi kéo tôi ra ngoài.

Nhưng bàn tay mẹ nuôi tuy gầy guộc nhưng đầy sức mạnh, đã nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Bà ấy lạnh lùng lên tiếng: "Các người muốn bỏ con bé thì bỏ, muốn dẫn đi là dẫn đi được à. Con bé là một con người, không phải mèo hoang chó hoang ngoài đường mà các người muốn làm gì thì làm. Hơn nữa lúc đầu các người đã nhận tiền của chúng tôi rồi."

Tôi sững người, ngơ ngác nhìn mẹ ruột.

Bà ấy chột dạ, lảng tránh ánh mắt của tôi.

Cha ruột sa sầm mặt mày: "Chẳng phải chỉ có hai nghìn tệ thôi sao, đợi chúng tôi nhận được hai vạn tiền trợ cấp nhân khẩu, sẽ trả lại cho cô hai nghìn tệ đó."

Sở Kỳ cũng chạy ra, ôm chặt lấy tôi từ phía sau: "Tiểu Quyên đã là em gái tôi rồi, không ai được phép mang em ấy đi đâu hết."

Tôi quay đầu nhìn Sở Kỳ, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Anh ấy lớn tiếng quát tôi: "Khóc cái gì mà khóc, đồ ngốc, còn không mau vùng vẫy, dãy dụa đi!"

Hai bên giằng co, cãi vã ồn ào.

Trong lúc giằng co, tóc mẹ nuôi bị bung xõa ra, cúc áo khoác cũng bị rơi mất một chiếc.

Hàng xóm xung quanh bị tiếng ồn ào kinh động, có người chạy đến giúp mẹ nuôi bảo vệ tôi.

Mẹ nuôi được dịp thở phào, vén lại mái tóc rối bù của mình, ánh mắt nhìn tôi thật phức tạp: "Con có muốn đi theo họ không?"

Mẹ ruột thở hổn hển, cười nói: "Nó là do tôi vất vả sinh ra, chắc chắn sẽ đi theo tôi."

Cha ruột cũng tỏ vẻ chắc chắn là sẽ đưa được tôi đi.

Tôi dè dặt nắm lấy tay mẹ nuôi: "Con muốn ở lại, sống cùng mẹ và anh trai."

Sở Kỳ kích động đến mức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

"Nghe thấy chưa? Em ấy muốn ở lại với bọn tôi! Hai người cút khỏi nhà tôi ngay!"

Cha ruột tức giận gầm lên, giơ tay định tát tôi:

"Ông đây sinh ra mày, nuôi mày sáu bảy năm trời, vậy mà chỉ vài tháng đã quên sạch rồi à?"

"Đồ vong ơn bội nghĩa, tao đánh c.h.ế.t mày!"

Từ nhỏ đến lớn, ông ta luôn như vậy.

Hễ không vui là đ.ấ.m đá tôi.

Nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trong xương tủy, tôi đứng im tại chỗ, theo bản năng đưa tay lên che đầu.

Vào thời khắc quyết định, mẹ nuôi đã kéo tôi ra phía sau lưng bà.

Cái tát đau điếng đó giáng mạnh vào mặt bà ấy.

Mặt mẹ nuôi nhanh chóng sưng lên, khóe miệng rỉ máu.

Sở Kỳ như quả đạn pháo lao ra, đ.â.m mạnh vào bụng cha ruột tôi: "Ông dám bắt nạt mẹ tôi, tôi đánh c.h.ế.t ông!"

Cơn thịnh nộ như ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong tôi.

Tôi cắn thật mạnh vào cánh tay cha ruột.

Cha ruột đánh phụ nữ, hàng xóm xung quanh không nhìn nổi nữa, tất cả đều xông lên, đồng tâm hiệp lực giữ chặt ông ta lại.

Cha ruột gào lên: "Nó là con gái của tôi, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng! Tôi dẫn nó đi là lẽ đương nhiên, các người dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi!"

...
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 5



Mẹ nuôi lấy tay che mặt, cười lạnh, không hề sợ hãi: "Các người đã nhận hai nghìn tệ, bán con gái ruột của mình đi rồi!”

“Mua bán trẻ em là phạm pháp đấy. Bị cảnh sát bắt là phải ngồi tù, ít nhất là ba năm!"

Thím Lưu đảo mắt, vội vàng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng! Sở Kỳ, con đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau gọi báo cảnh sát đi con!"

Cha ruột thoáng hoảng hốt, vẻ mặt nghi hoặc:

"Tôi đem con ruột của mình cho người khác nuôi cũng phạm pháp à?"

Mẹ nuôi lớn tiếng:

"Nhận tiền thì là buôn bán! Đương nhiên là phạm pháp!"

Lúc đó, người dân trong làng rất sợ cảnh sát và đồn cảnh sát.

Chẳng ai muốn bị lôi vào đồn cả.

Sở Kỳ đã nhanh tay cầm lấy điện thoại bàn trong phòng khách.

Mẹ nuôi gằn từng tiếng hỏi: "Tôi hỏi hai người lần cuối cùng, hai người nhìn cho kỹ đi, Tiểu Quyên có phải là con ruột của hai người không?"

Mẹ ruột đã bị dọa sợ, vừa kéo cha ruột vừa cười gượng gạo: "Nhận nhầm rồi, nhận nhầm rồi, chúng tôi nhận nhầm con rồi!"

Cha ruột tuy vẫn chưa cam tâm, nhưng vì sợ cảnh sát, nên đành để mẹ ruột kéo đi.

Hai người đã ra đến cửa, mẹ ruột bỗng chạy ngược trở lại.

Bà ấy lấy từ trong túi ra một nắm kẹo bạc hà nhỏ được gói trong tờ báo cũ, mắt đỏ hoe: "Cho con này."

Tôi lắc đầu, không nhận: "Kẹo này đắng lắm, con không thích ăn."

Thuở nhỏ, tôi cảm thấy kẹo bạc hà rất ngon, bởi vì tôi đã trải qua quá nhiều cay đắng,

chỉ cần một chút ngọt ngào, cũng đủ khiến tôi cảm thấy đó là hương vị tuyệt vời nhất.

Nhưng thực tế, tôi vốn không cần phải chịu những nỗi đau ấy.

Những người hàng xóm xem náo nhiệt đã giải tán hết, mẹ nuôi vào nhà vệ sinh soi gương.

Bà ấy thay chiếc áo khoác bị rơi cúc, dùng lược chải gọn gàng lại mái tóc rối bù của mình.

Rồi lấy thuốc mỡ tan vết sưng, nhẹ nhàng thoa lên mặt.

Bà ấy vốn dĩ là một người rất chỉn chu, tỉ mỉ.

Ngay cả khi chỉ ra ngoài mua rau, bà ấy cũng phải ăn mặc gọn gàng, tóc tai đâu ra đấy.

Vậy mà vì tôi, bà ấy lại để bản thân mình đầu bù tóc rối, mặt mày sưng vù.

Tôi thấy áy náy trong lòng, nhỏ giọng xin lỗi: "Con xin lỗi, dì ơi..."

Mẹ nuôi sa sầm nét mặt, mỉa mai: "Có việc thì gọi mẹ, không có việc thì gọi dì. Con đang đùa ta đấy à?"

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải đâu ạ, con sợ, con sợ dì không..."

Bà ấy ném lọ thuốc xuống, đi thẳng đến trước mặt tôi, hung dữ nói: "Gọi đi."

"Dạ?"

Bà ấy cao giọng: "Gọi mẹ!"

Tôi ngước mắt nhìn bà ấy.

Bà ấy lúc nào cũng hung dữ, lạnh lùng, gần như chẳng bao giờ cười với tôi.

Nhưng mấy tháng nay, bà ấy chưa bao giờ đánh tôi, bỏ đói tôi.

Cửa phòng ngủ của bà ấy chưa bao giờ bị khóa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể mở cửa bước vào.

Bà ấy cũng chưa bao giờ bỏ tôi ở nhà một mình.

Mỗi khi ra ngoài, chỉ cần dẫn anh trai theo thì nhất định sẽ dẫn tôi theo cùng.

Trên đường phố đông đúc người qua lại.

Cho dù tôi đi nhanh hay chậm, chỉ cần quay đầu lại.

Nhất định sẽ thấy bà ấy ở phía sau tôi.

Bà ấy rất tốt với tôi. Chỉ là tôi sợ. Tôi không xứng đáng...

Hồi ức ùa về, tôi nghẹn ngào, run rẩy gọi: "Mẹ..."

Mắt mẹ nuôi đỏ ngầu, bà ấy vỗ vào gáy tôi một cái: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được mở cửa cho người lạ, sau này con nhớ chưa?"

Nước mắt tôi bị cái vỗ làm rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Tôi gật đầu thật mạnh: "Con nhớ rồi ạ!"

"Một lát nữa mẹ sẽ xin phép cho con nghỉ học, con thu dọn đồ đạc của mình đi!"

Tim tôi thắt lại.

Mẹ nuôi liếc tôi một cái: "Cha mẹ ruột của con đã biết con ở đâu rồi, không chắc lần sau có quay lại nữa hay không. Vì tiếng gọi 'mẹ' này của con, mẹ đã phải chịu thiệt lớn rồi đấy."

Mẹ nuôi làm việc quyết đoán, ngay tối hôm đó, chúng tôi dọn đến một căn nhà bỏ trống của chú út.

Thím út đã dọn dẹp sơ qua ngôi nhà từ trước.

Tuyết rơi lả tả trong mùa đông, lặng lẽ rơi xuống trong buổi hoàng hôn tĩnh mịch.

Đường trơn trượt vì tuyết, chiếc Santana trên đường đi rất chậm.

Cảnh vật đất trời, dường như đều trở nên dịu dàng hơn bởi một trận tuyết lớn.

Thím út nắm tay tôi, cười tủm tỉm: "Tiểu Quyên càng ngày càng xinh rồi, thím đã mua quần áo mới cho con mặc Tết này rồi đấy.”

“Đợi đến Tết con sang nhà thím chúc Tết, thím sẽ đưa cho con nhé! Sau này chúng ta ở gần nhau rồi, con phải thường xuyên sang nhà thím chơi đấy."

Nói xong, thím ấy quay sang mắng anh trai tôi: "Sở Kỳ, gặp thím mà không chào hỏi à? Con càng ngày càng không có phép tắc rồi đấy, năm nay không muốn nhận lì xì nữa hả?"

Trêu chọc hai đứa trẻ chúng tôi xong, thím ấy lại than phiền với mẹ nuôi về chú út: "Sở Hải lại chạy đi học ở học viện nghệ thuật, còn đòi làm diễn viên nữa chứ."

"Bằng tuổi này rồi mà vẫn còn mơ mộng viển vông, đàn ông nhà họ Sở chẳng có ai đáng tin cả!"
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 6



Tuy đã chuyển nhà, nhưng tôi vẫn phải đợi đến học kỳ sau mới được chuyển trường.

Sau khi nghỉ cuối tuần, tôi trở lại trường học, các bạn học đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán về tôi.

"Hóa ra nó bị cha mẹ ruột bán đi đấy."

"Phải đáng ghét đến mức nào thì mới bị cha mẹ bán đi nhỉ? Nhà tớ nuôi chó, đẻ ra chó con mẹ tớ còn không nỡ bán nữa là."

"Cha nuôi nó mua nó về mà cũng chẳng bao giờ đưa đón nó đi học, chắc chắn là cũng ghét nó!"

Vốn dĩ tôi đã chẳng có lấy một người bạn, bây giờ lại càng thê thảm hơn.

Đi đến đâu tôi cũng bị xa lánh như thể mang trong mình bệnh dịch vậy, các bạn học đều tránh tôi như tránh tà.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học, tôi đeo cặp sách, vội vã chạy trốn khỏi nơi này.

Chạy một mạch đến cổng trường, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi: "Tiểu Quyên..."

Sau khi tuyết ngừng rơi, trời quang mây tạnh, ánh hoàng hôn như những mảnh vàng vụn, rắc lên lớp tuyết trắng xóa.

Trên tay ông cầm một chiếc chuông gió khổng lồ, được kết từ những viên đá đủ màu sắc.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, làm lớp tuyết mỏng trên tán thông rơi xuống, những viên đá va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, tựa như khúc nhạc đến từ thiên đường.

Ông lắc lắc chiếc chuông gió trong tay:

"Tiểu Quyên, đây là món quà mà cha đã hứa với con này."

Cổng trường giờ tan học rất đông người qua lại.

Cha nuôi xuất hiện một cách phô trương như vậy, thu hút rất nhiều ánh nhìn tò mò.

Ông ấy cười rạng rỡ, chỉ vào một chuỗi kẹo m*t bảy sắc cầu vồng treo lủng lẳng trên đầu xe máy.

"Chú là cha của Tiểu Quyên, các cháu là bạn của Tiểu Quyên phải không? Nếu phải thì lại đây lấy mỗi đứa một cái kẹo ăn nhé!"

Các bạn học ngập ngừng giây lát, có vài người bạo dạn tiến lên, lấy kẹo xong lại háo hức muốn xem chiếc chuông gió.

Cha nuôi cười tủm tỉm: "Đây là quà chú tặng Tiểu Quyên, các cháu hỏi xem con bé có đồng ý cho xem không nhé?"

Tôi gật đầu đồng ý.

Ngay lập tức, tôi bị một nhóm bạn vây quanh.

Thậm chí có những người tôi còn chưa từng gặp mặt.

Ai cũng xuýt xoa, trầm trồ ngưỡng mộ.

"Cái chuông gió này to và đẹp quá!"

"Tớ cũng muốn có một cái như thế!"

"Cha cậu đối xử với cậu tốt thật đấy!"

Không biết bao lâu sau, Sở Kỳ cũng tan học.

Anh ấy cau có đi tới, xua tay đuổi mọi người: "Thôi thôi, xem sau đi, chúng tớ phải về nhà rồi."

Dòng người dần dần giải tán.

Những chiếc kẹo m*t treo trên xe đã bị lấy hết từ lâu, cha nuôi như có phép thuật vậy, lại lấy ra từ trong túi hai cái kẹo m*t to hơn rồi đưa cho tôi và anh trai: "May mà cha vẫn còn thủ sẵn! Ngồi cho chắc vào, chúng ta xuất phát thôi!"

Cha nuôi ngồi đằng trước lái xe, tôi ngồi ở giữa, còn anh trai ngồi sau cùng.

Tiếng xe máy gầm rú, làm những bông tuyết còn đọng lại trên cây rơi lả tả xuống.

Tuyết rơi đầy vai chúng tôi.

Tôi ôm chặt eo cha nuôi, hỏi: "Cha ơi, cha vẫn chưa về nhà ạ?"

Trên đuôi xe vẫn còn treo túi hành lý của ông ấy.

Gió lạnh mang theo giọng nói có chút tức giận của cha nuôi: "Vừa nãy cha về nhà rồi, nhưng không có ai ở nhà cả, đồ đạc bị dọn sạch hết rồi! Lúc đó cha còn tưởng mình đi nhầm nhà cơ đấy!"

Đến nhà mới, cha nuôi cằn nhằn mẹ nuôi chuyển nhà mà không nói với ông ấy một tiếng.

Mẹ nuôi tay cầm cái xẻng, hùng hổ xông ra khỏi bếp: "Tôi phải nói với anh kiểu gì đây hả? Tôi có liên lạc được với anh không? Anh có biết tóc tôi bị người ta giật tung lên, tôi còn bị ăn một cái tát đau điếng không?"

Nước mắt lưng tròng, mẹ nuôi quay người đi vào bếp: "Tôi cần một người đàn ông vô dụng như anh để làm gì chứ!"

Cha nuôi sững người, vẻ mặt đầy hối lỗi.

Bất chấp sự phản đối của mẹ nuôi, ông ấy vẫn mặt dày mày dạn bám theo bà ấy vào bếp.

Hai người một trước một sau vào bếp, rồi khóa trái cửa lại.

Tôi hơi sốt ruột hỏi: "Anh ơi, cha mẹ có đánh nhau không đấy?"

Sở Kỳ kéo tay tôi, cười khẩy: "Kệ họ đi, cha khéo ăn nói lắm. Mẹ thì ngốc nghếch, một lát nữa kiểu gì cũng bị cha dỗ dành cho nguôi giận."

Anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, đang trong giai đoạn nổi loạn.

Lúc nào cũng mang vẻ mặt khó chịu, nhìn ai cũng không vừa mắt, thấy ai cũng ngu ngốc.

Anh ấy mở chiếc TV màn hình lớn, thảnh thơi xem chương trình.

Còn tôi thì ngồi như trên đống lửa, mùi khét từ nhà bếp tỏa ra khiến tôi càng sốt ruột.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa bếp cuối cùng cũng mở.

Mặt mẹ nuôi đỏ bừng, đôi mắt dường như còn ngấn lệ, bà ấy cầm cái xẻng gõ vào người cha nuôi mấy cái: "Mau đi tắm rửa đi, người anh bẩn thỉu đến mức chắc kỳ cọ ra được ba cân đất."

Cha nuôi cười hề hề: "Anh đi tắm ngay đây, lời của phu nhân sao anh dám không nghe!"

Sở Kỳ đảo mắt, lầm bầm: "Đã bảo là không cần phải lo lắng rồi mà, cha khéo ăn nói lắm, mẹ không cãi lại được cha đâu."

Cha nuôi đi ngang qua phòng khách, tiện tay tắt tivi, nghiêm mặt nói với Sở Kỳ: "Bài tập làm xong hết chưa mà ngồi đây xem tivi?"

Tết năm đó. Tôi mặc áo bông đỏ mới toanh, đi bốt mới, cài chiếc cặp tóc màu đỏ mà mẹ nuôi mua cho, nhận được rất nhiều tiền lì xì.

Ông bà nội, chú thím út, cô chú, ông bà ngoại, cậu mợ, dì dượng...

Mỗi người đều lì xì cho tôi năm mươi tệ.

Đối với tôi mà nói, đó là một số tiền khổng lồ.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 7



Trước đây khi còn ở quê, tôi chưa bao giờ được nhận tiền lì xì.

Họ hàng đến nhà thường đưa tiền lì xì cho chị gái tôi, nhưng chị ấy cũng không được giữ số tiền đó.

Chỉ làm động tác cho có lệ thôi, rồi cuối cùng cũng phải đưa hết cho cha mẹ.

Vậy mà bây giờ, mọi người cho tôi và anh trai, mỗi đứa một phần tiền lì xì.

Tối hôm đó về đến nhà, tôi đưa hết tiền lì xì cho mẹ nuôi.

Bà ấy trừng mắt nhìn tôi: "Con đưa cho mẹ làm gì? Tiền của con thì con tự giữ lấy, mẹ không giữ hộ con đâu, nhỡ lúc nào đó làm mất mẹ còn phải đền cho con!"

Sở Kỳ dẫn tôi đi mua một con lợn đất chỉ có thể bỏ tiền vào mà không lấy ra được.

Tôi cho tất cả tiền lì xì của mình vào đó.

Anh ấy nghiêm mặt nói: "Em bỏ hết tiền vào trong con lợn đất này rồi, nhỡ đâu sau này muốn mua gì đó thì làm thế nào?"

"Em có cơm ăn, áo mặc, có gì mà phải mua chứ!"

Sở Kỳ cười khẩy tôi: "Nhìn em đúng là đồ nhà quê. Ngoài ăn uống ra, chúng ta còn có thể dùng tiền để mua những thứ mình thích.”

“Ví dụ như hình dán, bưu thiếp, con gái thì mua thêm cặp tóc, giấy viết thư, mấy cái bút xấu xí, tiểu thuyết ngôn tình sến súa gì đó chẳng hạn."

Anh ấy móc tiền từ trong túi quần ra, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cực kỳ đau lòng rút ra một tờ năm mươi tệ đưa cho tôi.

"Đây là tiền lì xì của anh cho em này, cầm lấy mà tiêu đi!"

Tuyết trắng xóa phủ kín ngoài cửa sổ, nhưng trong nhà lại rất ấm áp.

Tôi ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ, nước mắt cứ thế tự nhiên mà rơi xuống.

Tôi khẽ hỏi anh ấy: "Anh ơi, em không cần tiền lì xì đâu, em có thể ôm anh một cái được không?"

Sở Kỳ tỏ vẻ cảnh giác, nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi cụp mắt xuống: "Nếu không ôm cũng không sao đâu ạ."

Ngay sau đó, Sở Kỳ đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng điệu có chút ghét bỏ: "Mắt em làm bằng vòi nước à, sao cứ động một tí là khóc thế hả? Con gái đúng là phiền phức."

Tôi nghẹn ngào hỏi: "Anh sẽ mãi mãi là anh trai của em chứ?"

"Dĩ nhiên!"

Anh ấy hào sảng đáp lời, rồi đưa tay vụng về vỗ về sau gáy tôi, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn: "Em đừng khóc nữa, anh có thể chia sẻ tất cả tình yêu thương của anh cho em mà!"

Anh ấy dừng lại một chút.

"Chia cho em một nửa!"

Con người.

Con người.

Thật sự rất tham lam.

Trước đây tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần một chút tình yêu thương là đủ để tôi có thể sống tiếp.

Nhưng bây giờ, tôi lại khao khát và mong ước rằng mỗi ngày sau này, đều sẽ là một giấc mơ đẹp đẽ như ngày hôm nay.

Năm đó, cha nuôi ở nhà chơi với chúng tôi cho đến tận cuối tháng ba.

Lúc này, hoa mai trong công viên đã nở rộ.

Một buổi sáng đẹp trời, cha nuôi đạp xe chở mẹ nuôi đi dạo.

Mẹ nuôi ngồi nghiêng trên yên sau, ôm lấy eo ông ấy.

Cơn gió cuối xuân thổi tung tà áo khoác màu nhạt của mẹ nuôi, để lộ ra chiếc váy hoa bên trong.

Ánh nắng ấm áp của tháng ba bao trùm lấy mẹ nuôi, phủ lên khóe mắt, hàng mi bà ấy một màu sắc dịu dàng.

Mẹ nuôi lúc này thật đẹp!

Đẹp hơn cả nàng tiên giáng trần trong những bộ phim truyền hình.

Sau khi đạp xe được hai vòng quanh công viên, cha nuôi dừng lại.

Ông ấy thở hổn hển, mỉm cười nói với mẹ nuôi: "Dạo này điện thoại di động bán chạy lắm. Anh cũng định mua một cái, sau này dù anh có ở đâu, em cũng có thể liên lạc được với anh bất cứ lúc nào!"

Nụ cười của mẹ nuôi vụt tắt trên môi, bà ấy hỏi: "Anh lại muốn bỏ đi sao? Anh ở nhà với mẹ con em, anh sẽ c.h.ế.t à?"

….………..

Cuối cùng, cha nuôi vẫn đi.

Có lẽ kiếp trước ông ấy là một con chim albatross, loài chim chỉ hạ cánh khi tìm bạn đời hoặc chăm sóc con, phần còn lại thời gian đều bay trên bầu trời.

Lang thang, suốt đời đi trên con đường, đó chính là định mệnh của cha nuôi.

Ngày tháng cứ vậy trôi qua vài năm.

Sở Kỳ vào cấp ba.

Anh ấy vốn học rất tốt, nhưng trong kỳ thi vào cấp ba lại không đạt kết quả tốt, không vào được trường trung học tốt nhất.

Mẹ nuôi lo lắng đến mức rơi nước mắt, còn cha nuôi thì qua điện thoại lại bình tĩnh hơn: "Học tập quan trọng, nhưng quan trọng nhất là làm người."

"Vào cấp ba vẫn còn ba năm, đừng vội mà."

Công ty của mẹ nuôi làm ăn không tốt, đã có ba đợt công nhân bị sa thải.

Mỗi năm vào mùa đông và mùa hè, tôi và anh trai đều hay bị ốm.

Mẹ nuôi phải đưa chúng tôi đi bệnh viện, giám sát chúng tôi uống thuốc, đêm khuya còn dậy đắp chăn cho chúng tôi…

Thỉnh thoảng mẹ nuôi gọi điện cho cha nuôi, nhưng tín hiệu của điện thoại luôn không ổn.

Cha nuôi thường xuyên không nhận được cuộc gọi.

Lúc ấy, các diễn đàn mạng bắt đầu phát triển.

Cha nuôi đẹp trai, sống lang thang và lại có khí chất nghệ thuật.

Cha nuôi nổi tiếng rồi, có rất nhiều người tìm đến, đi theo bước chân phiêu bạt của ông ấy, chỉ để có thể giao lưu, học hỏi nghệ thuật với ông.

Cũng có rất nhiều cô gái trẻ đăng ảnh chụp chung với cha nuôi lên các diễn đàn.

Cha nuôi kiếm được ngày càng nhiều tiền hơn, ông ấy đưa gần như toàn bộ số tiền mình kiếm được cho mẹ nuôi.
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 8



Nhưng mẹ nuôi lại ngày càng ít cười.

Đôi khi bà ấy bật tivi, nằm dài trên ghế sofa ngẩn người, đến tận hai ba giờ sáng cũng không ngủ.

Trước đây, mỗi khi ra ngoài, bà ấy nhất định sẽ phải ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ càng.

Thế mà bây giờ, ngay cả kem dưỡng ẩm bà ấy cũng chẳng buồn bôi.

Đó là một buổi chiều tháng Tám hết sức bình thường.

Trời rất nóng, ngoài cửa sổ thoang thoảng mùi hương dưa hấu thơm mát.

Mẹ nuôi đưa cho Sở Kỳ hai mươi tệ, bảo anh ấy sang cửa hàng hoa quả đối diện mua một quả dưa hấu.

Sở Kỳ đi xuống nhà chưa được bao lâu, thì mẹ nuôi mở cửa sổ nhìn ra đường, gọi với xuống: "Mua thêm cho mẹ một chai nước tương nữa nhé!"

Nghe thấy tiếng mẹ gọi, anh ấy dừng bước lại.

Những chiếc đèn đường lần lượt sáng lên, bao trùm lấy Sở Kỳ, anh ấy đứng đó trong ánh sáng dịu dàng, mỉm cười quay đầu lại hét lên với mẹ nuôi: "Nghe thấy rồi ạ..."

Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này.

Một chiếc xe Santana mất lái bất ngờ lao tới, đ.â.m thẳng vào người anh trai.

Cả thế giới như mất hết màu sắc, tai tôi ù đi, không nghe thấy gì cả.

Sau khoảng năm giây im lặng đến đáng sợ, mẹ nuôi bỗng phát ra tiếng hét thất thanh.

Bà ấy như phát điên lao ra ngoài đường.

Cả người bà ấy run rẩy, chân không đi dép, hoàn toàn mất hết lý trí.

Nhìn thấy anh trai nằm trên mặt đất bê bết máu, đầu óc tôi trống rỗng, tim như ngừng đập.

Nhưng tôi đã mười hai tuổi rồi, không còn là con bé ngây thơ, non nớt nữa.

Mẹ nuôi đã rối trí, tôi phải bình tĩnh lại.

Tôi nhanh chóng gọi 120 trước, sau đó gọi điện thoại cho chú thím út ở gần nhà.

May mà bệnh viện cách nhà không xa, xe cấp cứu đến rất nhanh.

Sở Kỳ bị thương rất nặng, được đưa ngay vào phòng cấp cứu.

Mẹ nuôi cứ khóc mãi không thôi, liên tục tự trách bản thân mình: "Giá như lúc nãy tôi không gọi thằng bé thì tốt rồi, nếu tôi không gọi thì nó đã đi tiếp rồi, đã không xảy ra chuyện này rồi..."

Chú út lấy chiếc điện thoại Nokia ra: "Anh trai chắc vẫn chưa biết chuyện, để em gọi điện báo cho anh ấy..."

Sau khi gọi điện thoại được, chú út đưa điện thoại cho mẹ nuôi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng một cô gái trẻ: "Thầy Sở đang tắm ạ! Cô có chuyện gì không ạ, để lát nữa tôi nói lại với thầy!"

Rầm!

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay mẹ nuôi, bà ấy khẽ cười.

Tiếng cười ngày càng lớn hơn, đến mức gần như là gào khóc.

Tôi rất sợ hãi, liền di chuyển đến gần ôm lấy mẹ nuôi.

Bà ấy gục đầu lên vai tôi, nước mắt như thủy triều dâng trào, nhanh chóng thấm ướt vai áo tôi.

Giây phút đó.

Tôi thấu hiểu sâu sắc nỗi sợ hãi và bất lực của mẹ nuôi.

Tôi cứ luôn nghĩ rằng bà ấy là người lớn, là một người phụ nữ mạnh mẽ, dũng cảm, có thể làm được mọi thứ trên đời.

Nhưng thực ra, không phải vậy.

Bởi vì trong sâu thẳm tâm hồn bà ấy cũng có một cô bé yếu đuối, dễ bị tổn thương, cần được che chở, cần được dựa dẫm.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng.

Mỗi giây trôi qua, tôi và mẹ nuôi đều như bị thiêu đốt, giày vò trong chảo dầu.

Tôi âm thầm cầu nguyện trong lòng: Nếu như ông trời nhất định phải mang đi một người, vậy thì hãy mang tôi đi.

Mấy năm qua, tôi đã sống rất hạnh phúc rồi.

Tôi đã nhận được tình yêu thương mà trước đây tôi chưa từng có được, cho dù bây giờ có phải c.h.ế.t đi, tôi cũng cam lòng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng thì trời cũng bắt đầu hửng sáng.

Một bóng người loạng choạng, hớt hải xuất hiện ở cuối hành lang.

Là cha nuôi.

Ông ấy lao đến, nhìn thoáng qua đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, rồi đỏ hoe mắt ôm chặt lấy mẹ nuôi, giọng nói run run, khàn đặc: "Anh xin lỗi, Hoan Hoan, anh về muộn rồi. Không sao đâu, Sở Kỳ nhất định sẽ không sao. Con của chúng ta nhất định sẽ ổn, em đừng sợ!"

...

Mẹ nuôi kiên quyết đẩy cha nuôi ra.

Bà ấy bình tĩnh đến lạ thường, như mặt biển phẳng lặng trước khi cơn bão ập đến, từng câu từng chữ thốt ra đều vô cùng rõ ràng: "Sở An Bang, chúng ta ly hôn đi! Đáng lẽ chúng ta nên ly hôn từ lâu rồi mới phải."

Mẹ nuôi lẩm bẩm: "Sở Kỳ sẽ vượt qua được, thằng bé nhất định sẽ vượt qua được, nó sẽ không sao đâu, nó nhất định phải ở với tôi."

Nói rồi, bà ấy nhìn về phía tôi: "Còn Tiểu Quyên..."

Tim tôi như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn, chỉ chực chờ đứt tung ra.

Rồi, tôi nghe thấy bà ấy thở dài một tiếng: "Nếu con bé muốn, cũng có thể đi theo tôi."

Sợi dây cung tưởng như sắp đứt kia từ từ được nới lỏng, nước mắt tôi trào ra.

Tôi nắm chặt hai tay, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng nói với mẹ nuôi: "Mẹ, nếu cha mẹ ly hôn, con sẽ đi theo cha."
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 9



Mẹ nuôi nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, cười nhạt: "Cũng đúng, con bé là do anh mang về, đương nhiên là thân thiết với anh hơn rồi."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt lấy mẹ nuôi: "Không phải đâu mẹ. Con còn quá nhỏ, con đã cố gắng ngoan ngoãn, nghe lời rồi, nhưng vẫn gây thêm rất nhiều phiền phức cho mẹ.”

“Con không muốn mẹ phải vất vả như vậy, con mong mẹ được sống thoải mái, vui vẻ hơn. Trong lòng con, mẹ mãi mãi là người mẹ duy nhất của con."

Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn mẹ nuôi, nói trong nghẹn ngào: "Đợi sau này con lớn lên, kiếm ra được nhiều tiền, con nhất định sẽ báo đáp mẹ và anh trai.”

“Sau khi mẹ và cha ly hôn, con có thể tiếp tục làm con của mẹ được không ạ? Chỉ cần một tháng... không, nửa năm cho con được gặp mẹ một lần là được rồi ạ."

Môi mẹ nuôi run lên, bà ấy quay mặt đi chỗ khác, lấy tay áo lau mạnh nước mắt.

Cha nuôi đôi mắt đỏ hoe bước tới.

Ông ấy im lặng không nói gì, đưa tay ôm chặt lấy mẹ nuôi.

Cho dù mẹ nuôi có đánh, có cấu véo, cào ông ấy thế nào, ông ấy cũng nhất quyết không buông tay.

Hai người cứ giằng co với nhau như vậy một lúc lâu, mẹ nuôi bỗng nhiên như hoàn toàn suy sụp, òa khóc nức nở.

Tia nắng đầu tiên lặng lẽ ló rạng, chiếu sáng bầu trời phía đông.

Tiếng khóc thê lương của mẹ nuôi vang vọng khắp hành lang dài của bệnh viện.

Đó chính là sự giải tỏa.

Cũng giống như tiếng gào thét đau đớn, tuyệt vọng của con thú hoang bị mắc kẹt trong lồng, không tìm thấy lối thoát.

May mắn thay, ông trời đã phù hộ, ca phẫu thuật của anh trai diễn ra rất thuận lợi.

Nhưng bác sĩ nói rằng quá trình hồi phục sau phẫu thuật sẽ rất dài, nếu không được chăm sóc cẩn thận, anh trai có thể bị tàn tật suốt đời.

Sau đó, cha nuôi đã giải thích rõ ràng về người phụ nữ nghe điện thoại hôm đó.

Hôm đó, nhóm họa sĩ của ông ấy đang vẽ tranh ngoài trời thì gặp phải mưa bão.

Những người nghệ sĩ thường có tính cách phóng khoáng, ngông cuồng.

Họ chạy nhảy, nô đùa dưới cơn mưa lớn, ướt sũng người rồi rủ nhau ra sông tắm.

Bạn gái của một họa sĩ trong nhóm đã giúp họ trông coi hành lý và nghe điện thoại đó.

Cha nuôi còn cho mọi người xem một số bức ảnh chụp lúc đó.

Mẹ nuôi thản nhiên nói: "Đây chỉ là giọt nước tràn ly thôi, tôi muốn ly hôn với anh là vì cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa rồi."

Nói rồi mẹ nuôi và cha nuôi bắt đầu ngủ riêng phòng.

Họ hàng, người thân biết chuyện lần lượt đến khuyên can mẹ nuôi.

Mọi người đều nói rằng với tình trạng hiện tại của Sở Kỳ, không thích hợp để mẹ nuôi và cha nuôi đề cập đến chuyện ly hôn.

Nhưng anh trai tôi lại không nghĩ như vậy.

Bữa cơm tối đầu tiên sau khi xuất viện về nhà, Sở Kỳ nói với mẹ nuôi ngay trước mặt cha nuôi: "Mẹ, mẹ không cần phải bận tâm đến con, nếu mẹ muốn ly hôn với cha thì con ủng hộ mẹ, con sẽ theo mẹ!"

Hôm đó, cha nuôi chỉ ăn được hai miếng cơm rồi buồn bã bỏ đũa xuống.

Lúc tôi xuống lầu đổ rác, tôi nhìn thấy ông ấy đang ngồi hút thuốc ở bồn hoa trước cửa nhà.

Ánh đèn đường mờ ảo không thể nào làm phẳng được những nếp nhăn trên trán và khóe mắt ông ấy.

Ông ấy nhìn tôi qua làn khói thuốc, đáy mắt như chứa đựng màn sương u buồn của mùa thu: "Tiểu Quyên, chẳng lẽ cha đối xử với con và anh trai con không tốt hay sao? Tại sao, tại sao hai đứa con lại đều không cần cha?"

"Cha rất tốt, cha ạ.”

“Cha luôn mang đến cho chúng con rất nhiều bất ngờ thú vị, khiến các bạn học đều ghen tị với con.”

“Cho dù thứ con muốn mua có đắt đến đâu, cha cũng sẵn lòng mua cho con. Nhưng con không thể lúc nào cũng gọi cha đến bên cạnh con được, khi con đói, khi con ốm, khi con không làm được bài tập, khi trời mưa to mà con quên mang theo ô...Lúc đó chỉ có mẹ là người luôn ở bên cạnh con thôi ạ."

...

Trong quá trình trưởng thành, chắc hẳn chúng ta sẽ có rất nhiều khoảnh khắc, nhiều tâm sự khó nói ra thành lời như vậy.

Ai rồi cũng cần có một chỗ dựa vững chắc, một người để có thể dựa vào những lúc khó khăn, yếu đuối.

Nhưng một khi chúng ta đã tự mình vượt qua những khoảnh khắc khó khăn đó.

Thì sau này, cho dù người khác có quan tâm, bù đắp cho ta nhiều hơn nữa.

Cũng đều là vô ích.

Mẹ nuôi, chắc hẳn bà ấy đã có rất nhiều lần phải tự mình vượt qua những khoảnh khắc khó khăn, yếu đuối như thế.

Cha nuôi vẻ mặt chấn động, như đang suy nghĩ, ngẫm nghĩ điều gì đó.
 
Back
Top Bottom