Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh

Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 10: Chương 10



Thấy hắn mạnh miệng, ta lập tức vạch trần: “Kỹ thuật ngâm sơ khai, ba lần là đã quá mức, vải nhuộm ra vừa xỉn vừa, không đều màu, vậy mà cũng dám xưng là tinh phẩm?”

Đầu ngón tay ta lướt qua mặt vải, xúc cảm thô ráp, sắc màu khô khan.

“So với kỹ thuật Năm tẩm bảy nhuộm của Kinh thành, chẳng phải chỉ kém một hai phần đâu.”

Ta hỏi chưởng quầy: “Cớ sao không dùng phèn chua làm chất trợ nhuộm?”

Biết ta không phải kẻ dễ qua mặt, chưởng quầy lập tức rút hết khí thế ban nãy.

“Cái này... cái này...”

Thợ cả trong xưởng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng nói thật. Chỉ có một hán tử cao lớn lên tiếng dõng dạc:

“Bẩm chủ nhân, phèn chua quý giá, đều bị chưởng quầy tự ý chuyển qua xưởng riêng của hắn rồi.”

“Ngươi ăn nói bậy bạ!”

Hán tử cứng cổ: “Nói bậy hay không, cứ đến sau núi tra một lượt là biết ngay thôi!”

Sắc mặt chưởng quầy tái nhợt: “Chủ nhân, kẻ tên Kiều Quang này vẫn luôn không nghe theo sắp xếp đã bị đuổi từ lâu, không biết làm sao lại lẻn vào được, lời hắn nói không thể tin!”

Ta sa sầm mặt, dùng tay ra hiệu. Tử Phù bước lên, đặt một chồng sổ sách lên bàn thật mạnh.

“Mùng tám tháng trước ghi rõ nhập năm mươi cân chàm, vậy mà thực tế trong kho chỉ còn ba mươi cân. Tháng này nói dùng hai mươi cân phèn chua mà trong bể nhuộm không có nổi lấy một lạng.”

“Buồn cười hơn nữa chính là trên giấy ghi mỗi tuần xuất xưởng ba mươi tấm vải, mà nửa năm qua cộng lại mới chỉ có bốn trăm tấm.”

Ta vén màn sa, nhướng mày hỏi: “Vương chưởng quầy Vương, ngươi có lời gì để giải thích không?”

Vương chưởng quầy lập tức quỳ rạp xuống đất:

“Chủ nhân minh giám, tiểu nhân cũng bị người sai khiến, thật sự có nỗi khổ mà không nói nên lời.”

Ta nâng chén trà, thong thả gạt từng lớp bọt mỏng.

“Xưởng vải riêng của ngươi, mỗi lần bán một tấm vải là chia ba phần lợi nhuận cho Nhị phòng, có đúng không?”

Vương chưởng quầy kinh hoảng đến trợn tròn mắt. Ta đứng dậy phủi nhẹ vạt áo:

“Tư lạm tài sản của gia chủ, theo lệ là phải bị lưu đày.”

Lúc ta rời đi, Vương chưởng quầy đã hoàn toàn gục ngã trên mặt đất.

15.

Nhị phòng tới vào lúc đêm khuya.

Bình thường bà ta rất ít lui tới nơi này, hôm nay lại một tiếng “cháu dâu ngoan”, hai tiếng “cháu dâu hiền”, chẳng hề mang chút khí thế thường ngày khi giao phong. Ta ngồi ở vị trí chủ vị, ngẩng đầu từ quyển sổ thu chi của xưởng nhuộm:

“Nhị thẩm đến đây có việc gì sao?”

Sắc mặt bà ta thoáng chột dạ, không dám ngồi xuống, ngượng ngùng cười nói:

“Nghe nói cháu dâu đã tiếp quản xưởng nhuộm, ta đặc biệt tới đây chúc mừng.”

Giữa đêm khuya canh ba, nào phải đến chúc mừng, rõ ràng là tới cầu xin.

Ta đáp một tiếng “tạ ơn” rồi không nói thêm gì nữa. Bà ta ngồi sang một bên, cứ như kiến bò trên chảo nóng, mỗi lần ta lật một trang sổ sách, vẻ mặt bà ta lại càng thêm bối rối.

“Cháu dâu à, người cùng một nhà cả, sao phải chia hai lời. Việc này quả thực là lỗi của ta, cháu xem… có thể rộng lượng một chút không?”

Ta ngẩng đầu, giả bộ không hiểu: “Nhị thẩm nói lời ấy là có ý gì?”

Cuối cùng thì Nhị phòng cũng nóng ruột, từ trong tay áo lấy ra mấy tờ khế đất.

“Đây là hiệu thuốc kiếm lời nhất mang tên ta, giờ đều giao cho cháu cả.”

Ta chỉ liếc qua mấy tờ khế đất ấy, ngón tay khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn. Bà ta từng ngáng chân ta không biết bao nhiêu lần, giờ lại cho rằng chỉ vài gian cửa hàng là có thể xóa bỏ mọi nợ cũ? Thấy ta im lặng không đáp, Nhị phòng nóng nảy đến mức giọng nói cũng biến dạng:

“Ngay cả cửa hàng ta cũng đưa cho rồi, cháu còn chưa vừa lòng nữa sao?”

Ta khép sổ sách lại, đột ngột chuyển lời:

“Nghe nói Hiếu ca nhi đang chuẩn bị thi khảo tuyển chọn cống sinh?”

Sắc mặt Nhị phòng lập tức biến đổi. Nhà họ Ôn mấy đời làm ăn buôn bán, mãi mới có được một Ôn Hoằng Hiếu thi đỗ tú tài. Cuối năm nay châu phủ sẽ tiến hành tiến cử cống sinh, đúng vào lúc mấu chốt thế này, nếu người làm mẹ như bà ta phạm phải sai lầm thì có khác nào chặt đứt con đường khoa cử của Ôn Hoằng Hiếu khi còn chưa kịp bắt đầu.

Bà ta lập tức thu hết dáng vẻ hung hăng ban nãy, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Cháu dâu à… không, đại phu nhân, vạn lần sai trái đều là ta sai, chỉ cần cháu giơ cao đánh khẽ, bảo ta làm gì cũng được!”

Bà ta vừa dập đầu vừa lặp lại những lời ấy. Ở đây không có nền gạch bạch ngọc như ở Khổng phủ, nhưng chỉ vài cái đã khiến trán nàng vỡ toác, m.á.u chảy ròng ròng dọc theo gò má, nhuộm đỏ cả khuôn mặt. Ta cúi người nâng cằm nàng lên, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi nói:

“Ta muốn toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa của Nhị thẩm, tất cả đều giao hết cho ta quản lý.”

Không chỉ là khế đất, khế nhà, mà quyền quản lý thực sự cũng phải về tay ta. Sắc mặt Nhị phòng tái nhợt, hoảng hốt thất thần, bởi yêu cầu này chẳng khác gì sư tử ngoạm trọn.

"Đương nhiên, nếu không được, vậy thì cứ theo lý mà làm thôi."

Ta buông tay, vừa định đứng dậy thì Nhị phòng liền túm lấy vạt áo ta.

"Nghe theo lời phu nhân."

Ba ngày sau, Nhị phòng giao nộp toàn bộ sản nghiệp. Ta viết thư mời Tứ cô nương phái hai vị chưởng quầy chuyên quản dược liệu tới, nắm chặt những khâu then chốt trong tay. Lúc gặp lại Nhị phòng, bà ta chẳng khác gì chó nhà có tang, dáng vẻ ngạo mạn ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.

Nắng xuân dịu dàng, ta mời bà uống trà, nhân đó đặt một tập danh sách trước mặt bà. Đó là công văn của châu phủ đề bạt Ôn Hoằng Hiếu.

Bà ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh hoảng: "Cháu..."

Ta mỉm cười: "Hoằng Hiếu ham học lại có tư chất thông minh, phận làm chị dâu như cháu, tất nhiên phải tận chút sức mọn."

Nhị phòng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm công văn. Bà hao tâm tổn trí bao năm vẫn chưa làm được, vậy mà một tiểu phụ như ta lại dễ dàng hoàn thành. Bà chưa từng sống ở Kinh thành, làm sao biết được nhà họ Khổng có thế lực lớn đến mức nào.

Thân phận cống sinh của Ôn Hoằng Hiếu, với Tứ cô nương mà nói chỉ cần một câu nói là xong rồi.

"Nhị thẩm, nếu thẩm biết thời biết thế thì ta chính là người đến để giúp thẩm."

Năm đó, nếu thẩm không biết điều, ta có trăm ngàn cách khiến thẩm xuống địa ngục. Ôn Hoằng Hiếu trở thành cống sinh, Nhị phòng từ đó hoàn toàn bước lên thuyền của ta. Ôn Hoằng Hiền đang ở nơi xa tận Kinh thành, mọi chuyện ở nơi này, ta đều có thể tô vẽ thành công lao của Nhị phòng.

Trời nắng đẹp, ta ôm Hiệp nhi ngắm hoa trong viện, Tử Phù đứng bên rót trà. Ta véo má Hiệp nhi, nhưng câu trả lời lại là lời của bà năm ấy.

"Năm đó sao cháu không nhân cơ hội kết liễu ta?"

Ta mỉm cười, cài đóa hải đường vừa hái lên vạt áo Hiệp nhi.

"Đuổi tận g.i.ế.c tuyệt thì gọi gì là bản lĩnh."

"Lưỡi d.a.o sắc bén nhất trên đời này, vốn không phải là lưỡi đao kề trên cổ."
 
Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 11: Chương 11



16.

Ta không xử phạt Vương chưởng quầy mà chỉ giáng hắn xuống làm thợ giặt loại thấp nhất, đồng thời đề bạt Kiều Quang làm chưởng quầy thay thế..

Lần nữa đến xưởng nhuộm, ta đích thân cam kết, mọi chuyện trước kia đều không truy cứu. Dù sao họ tham cũng không phải tiền của ta, ta lại vui lòng làm người đưa than sưởi ấm, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Khoảnh Châu khác xa Kinh thành, ta cải tiến phương pháp “Năm tẩm bảy nhuộm” một chút, thêm vào phèn chua, cứ cách hai canh giờ lại nhuộm một lượt.

Màu sắc sau khi hoàn thành vừa trong sáng vừa tinh khiết, tuy chẳng thể sánh với sắc thiên thanh đang thịnh hành ở Kinh thành nhưng cũng đủ khiến các phu nhân quyền quý ở Khoảnh Châu phải sáng rực mắt mỗi lần trông thấy.

“Bắt đầu từ hôm nay, tiền công hàng tháng không đổi, nếu bán được một tấm lụa thượng hạng, mỗi người đều có thể chia phần lợi nhuận.”

Mọi người lập tức hoan hô:

“Chủ nhân nhân hậu! Chúng tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực!”

Xưởng nhuộm có Kiều Quang trông coi, vận hành ổn định. Chưa đầy nửa tháng, doanh số đã tăng gấp ba lần so với trước kia.

Tiếp theo là đến xưởng thêu. Xưởng thêu có phần khá hơn so với xưởng nhuộm, ít ra thì tay nghề các thợ thêu đều thành thạo. Những bức “bách tử thiên tôn đồ” phức tạp, mũi kim tỉ mỉ, không chê vào đâu được, nhược điểm là hoa văn quá cũ kỹ, không có sự mới mẻ.

Lý chưởng quầy xưởng thêu cũng chính là phu nhân của Vương chưởng quầy xưởng nhuộm. Vương chưởng quầy bị ta giáng chức, vậy mà nàng chẳng hề tỏ ra oán trách, ngược lại còn cung kính mang đến một bức thêu.

“Thỉnh chủ nhân xem qua, bức ‘Tùng hạc diên niên’ này là trấn đ**m chi bảo của xưởng thêu.”

Ta chạm vào mũi kim dày đặc, hỏi nàng: “Biết thêu tranh thông cảnh không?”

Lý chưởng quầy giọng run run: “Thợ thêu chỉ biết thêu theo hoa văn có sẵn.”

Ta liếc mắt nhìn nghiêng: “Không có chí tiến thủ, đủ thấy chưởng quầy như ngươi cũng vô dụng.”

Nàng lập tức quỳ sụp xuống: “Cầu xin chủ nhân khai ân!”

Ta vỗ tay, vài gia đinh khiêng ra một bức “Tuế triêu thanh cung đồ.”

Tấm lụa dài ba thước, bình mai, thủy tiên, phật thủ được bố trí khéo léo trên nền giấy tuyên thành, chừa lại khoảng trống đề mấy chữ “Tuế tuế bình an.”

“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ mời họa sư đến dạy các ngươi cách bày bố cục.”

“Người thêu đẹp nhất, thưởng mười lượng bạc.”

“Còn ngươi nữa.” Ta nhìn thẳng Lý chưởng quầy đang quỳ rạp dưới đất.

“Cơ hội chuộc tội chỉ có một lần, làm không xong thì về nhà chăm con đi.”

Ta tăng lương cho các thợ thêu khiến ai nấy đều phấn chấn.

Hai tháng sau, bức bình phong thêu thông cảnh hoàn thành, tay nghề của thợ thêu vượt ngoài mong đợi. Ta lập tức cho người đóng khung, treo ngay chính diện cổng lớn, ai nấy đi qua cũng dừng chân xem, truyền tai nhau khắp nơi, danh tiếng xưởng thêu nhờ vậy mà vang xa.

Ba tháng ròng rã, ngày nào ta cũng bận đến chân không chạm đất, người cũng gầy đi không ít. Ta lại cầu xin Tứ cô nương thưởng cho ta hai thợ thêu giỏi có thể quản sự. Hành động này cũng là để tỏ rõ lòng trung thành của ta.

Thân phận nàng tôn quý, nhất cử nhất động đều được người quan tâm. Ta cam tâm tình nguyện làm lưỡi d.a.o trong tay nàng. Người là nàng ban, ta đương nhiên trọng dụng, quang minh chính đại để bị giám sát. Ta càng buộc mình chặt vào nàng thì càng dễ nhận được tín nhiệm.

Dĩ nhiên, những việc ta làm đều sẽ được ta viết thư kể cho Ôn Hoằng Hiền biết. Chín phần thật, hắn sẽ tin.

Ôn Hoằng Hiền hồi âm, nói Triệu di nương đang mang thai, không tiện lặn lội đường xa, đợi thai ổn định mới quay về. Cùng lúc đó, ta lại nhận được thư của Triệu di nương, nói rằng Ôn Hoằng Hiền đã say mê một nữ tử thanh lâu nữ ở Thuỷ Tiên Lâu.

Hai người tình đầu ý hợp, khiến hắn đắm chìm trong sắc dục, ngày đêm mê loạn.

Cười c.h.ế.t mất thôi.

Cái gì mà nữ tử thanh lâu?

Rõ ràng là người ta đã nhờ phụ thân ta âm thầm lựa chọn từ trước khi ta xuất giá.

Một tay bày mưu tính kế, chỉ chờ đến thời khắc mấu chốt mà đem ra dùng.

Ta không bằng tứ cô nương về xuất thân lẫn mưu trí.

Nhưng có năm phần là quá đủ.

Ta viết thư cho cha, dặn nàng kia ngày ngày bầu bạn bên hắn, lời nào cũng ngọt ngào, việc gì cũng nâng niu.

Phải khiến hắn cảm thấy mình là chân long thiên tử.

Còn gì là chí khí nam nhi, mở mang bờ cõi?

Đều có thể chôn vùi trong gối thơm ngọc mềm mà thôi.

17.

Ôn Hoằng Hiền không quay về, chỉ truyền thư chỉ đạo sản nghiệp nhà họ Ôn từ xa, một tới một lui rốt cuộc vẫn là bất tiện. Ta cho thanh quan nhi* thổi vài làn gió bên tai hắn, rượu qua ba tuần, hắn liền giao một phần sản nghiệp vào tay ta.

(*) Thanh quan nhi: Là một cách nói cổ dùng để chỉ những kỹ nữ thanh lâu thanh danh còn sạch sẽ, chưa tiếp khách (chưa thất thân), thường chuyên về ca múa, cầm kỳ, thi hoạ, phục vụ chủ yếu là cho tao nhân mặc khách đến thưởng thức nghệ thuật và trò chuyện chứ không hẳn là để mua vui x*c th*t.
 
Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 12: Chương 12



Dược liệu là sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Ôn. Bên nhà mẹ đẻ của Nhị phòng vốn kinh doanh dược liệu, cùng nhà họ Ôn dây mơ rễ má không dứt. Bởi vậy năm xưa Ôn Hoằng Hiền mới mắt nhắm mắt mở mặc cho Nhị phòng tung hoành. Nhưng giờ, Nhị phòng đã là người của ta. Sản nghiệp tuy đứng tên ta, song bạc tiền lời lãi, ta vẫn sẽ chia cho bà.

Không chỉ như vậy, nhờ phúc khí của Tứ cô nương, sau khi khai thông được đường buôn, những thứ này còn có thể bán đi xa hơn nữa. Tứ cô nương làm người đứng sau, ta làm chưởng quầy, còn Nhị phòng thì trở thành người cho ta sai khiến.

Thiên hạ náo động đều vì lợi ích mà thôi. Bên ngoại của Nhị phòng là nhà họ Tiền, thấy có thể kiếm lời thì cam tâm tình nguyện để ta điều khiển. Còn về các bô lão trong tộc cùng mấy thương hộ từng có giao tình… Ta mượn danh Ôn Hoằng Hiền, hứa hẹn lợi nhuận hậu hĩnh, từ từ thu phục. Thậm chí, phần lớn số bạc ta kiếm được đều chia lại cho bọn họ. Thời gian lâu dần, họ tự khắc nhận ra cái tốt của ta.

Một năm sau, Ôn Hoằng Hiền trở về. Bên trái là Triệu di nương bụng đã lớn. Bên phải là thanh quan nhi yêu kiều duyên dáng. Ta giả vờ như mới hay tin, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc xen lẫn bi ai. Sau đó cắn răng lo liệu chỗ ở cho nàng ta.

Kỹ nữ kia chỉ biết có người sai nàng dùng mỹ nhân kế mê hoặc Ôn Hoằng Hiền nhưng không biết người đó lại có liên quan đến ta. Có được sủng ái của Ôn Hoằng Hiền, nàng ta ở trong phủ như cá gặp nước. Tâm tư lớn dần, tự nhiên cũng không coi ta ra gì.

Cách ba hôm lại chẳng chịu đến thỉnh an. Ta lại thấy thế là vừa khéo. Nếu ai cũng cung cung kính kính với ta mới là khiến người khác đề phòng.

Ôn Hoằng Hiền về rồi liền tập hợp các thương hộ, trong đó có người đề nghị để ta cùng tham dự. Nghe vậy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Phận là nữ giới, đâu xứng ngồi ở chỗ này?"

Ta khẽ thở dài, quả nhiên đúng như ta dự đoán. Nam nhân trên đời đều là như thế cả. Vừa muốn nữ tử nhu thuận nghe lời, coi hắn là trời, lại không chịu nổi nữ tử thật sự ngu ngốc vô tri. Vừa hưởng thụ những tiện lợi do nữ tử thông tuệ mang đến, vừa muốn ép nàng cúi đầu, e sợ nàng thấy được thế giới bao la rộng lớn ngoài kia.

Sau khi trở về, sắc mặt Ôn Hoằng Hiền không mấy vui vẻ.

"Phu nhân vất vả quán xuyến việc nhà rồi. Nhìn nàng gầy đi khôgn ít, vi phu xót xa vô cùng."

"Về sau hãy ở nhà nuôi con dạy cái, làm một phu nhân giàu có là được rồi."

Ta mở lời thăm dò: "Bên Tứ cô nương…"

Hắn cắt ngang lời ta: "Cho dù Khổng phủ có thế lớn thì Tứ cô nương cũng chỉ là nữ nhi, ta kết giao với phủ Khổng vốn chẳng đặt trên người nàng ấy."

Ta cúi đầu thuận ý, chỉ đáp một tiếng "vâng" rồi xoay người cho lui hết người của ta ra ngoài, mọi sản nghiệp đều giao trả lại, chuyên tâm chăm sóc cho Hiệp Nhi.

Ôn Hoằng Hiền không muốn cho ta thể diện, Ôn phu nhân lại càng được đà làm càn. Bà ngồi ở vị trí thượng thủ, nâng chén trà trong tay, không còn chút ôn hòa nào giống như thường ngày.

Ta yểu điệu hành lễ thỉnh an, bà không cho đứng dậy, cứ để mặc ta quỳ đến khi chân tê mỏi. Hồi lâu sau Ôn phu nhân mới đặt chén trà xuống, lạnh lùng cười khẩy một tiếng:

"Xuất thân từ phủ Tể tướng, quả là khác người."

Ta cúi đầu không đáp, bà lại tiếp lời:

"Nữ tử lấy nhu thuận làm đức, cứng quá ắt sẽ gãy, đạo lý này ngươi có hiểu không?"

"Con dâu hiểu."

"Nam nhân là trời, nữ nhân là đất. Hiền nhi hao hết tâm tư cưới ngươi về chẳng phải để ngươi lấn lướt hắn ra mặt."

"Trước kia là ta quá dung túng ngươi, từ ngày mai, mỗi ngày đến đây học hai canh giờ ‘Nữ tắc’."

Lúc cần đến ta, ta là lưỡi thương đưa ra đầu sóng ngọn gió. Lúc không cần, ta chỉ là lưỡi d.a.o nên thu vào bao. Thương nhân coi trọng lợi ích, xưa nay vẫn luôn như vậy. Ta cụp mi mắt đáp vâng.

Ôn phu nhân thấy thế, giọng điệu cũng dịu đi đôi phần:

"Ngươi hãy nhớ kỹ, nữ tử lấy nhu thuận làm đức. Hiền nhi bôn ba bên ngoài, ngươi nên hầu hạ chu đáo, chớ có lại xuất đầu lộ diện."

Ra khỏi chính sảnh, nắng xuân vừa vặn rọi xuống, Tử Phù đi theo sau lưng, hai mắt hoe đỏ.

"Đại phu nhân..."

Ta giơ tay ngắt một cành hoa, nhẹ nhàng ngửi hương thơm.

"Gấp gáp cái gì?"

"Trong phủ này, hoa nở hoa tàn, thời điểm thế nào đều tuỳ thuộc vào ý trời?"

18.

Không còn người của ta giúp đỡ, xưởng nhuộm và xưởng thêu vừa mới khởi sắc đã lại đình trệ chỉ sau một mùa. Tuy xưởng nhuộm đã học được kỹ thuật “năm tẩm bảy nhuộm”, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kỹ thuật thông thường. Chưa đến ba tháng, các hiệu buôn khác đã lần lượt bắt chước, đến cả số lần nhuộm cũng không sai dù chỉ một chút.

Còn bên xưởng thêu, sau khi không còn họa sư chỉ dẫn, hoa văn do các thợ thêu làm ra lại trở nên khô khan tẻ nhạt như cũ. Huống chi còn bao nhiêu kỹ thuật thêu thùa ta chưa từng chỉ dạy. Ôn Hoằng Hiền chẳng mảy may để ý, vốn dĩ hắn cũng chẳng trông mong gì vào hai hiệu buôn này sinh lời.

Nhưng điều hắn không biết là, trước đây ta đã chia bảy phần lợi nhuận cho các chưởng quầy và thợ thủ công ở các tiệm. Không chỉ tăng gấp đôi tiền công hằng tháng mà mỗi lần nhuộm ra một tấm lụa thượng phẩm lại được thưởng thêm hai phân bạc.

Xưởng thêu thì càng rõ rệt, tính tiền theo sản phẩm, thêu nhanh nhất có khi một tháng kiếm được năm lượng bạc. Tệ hơn nữa, Ôn Hoằng Hiền còn cắt xén khẩu phần ăn của nhóm thợ.

Khi trước ta đã định ra quy củ: mùng một và ngày rằm mỗi tháng được chia thêm thịt, ba tháng hè có chè đậu xanh giải nhiệt, mùa đông phát áo bông. Giờ đây tất cả đều trở thành lời nói gió bay. Ôn Hoằng Hiền chẳng vui vẻ gì, trực tiếp nói với bọn họ rằng trước đây là ta nói năng hồ đồ, mấy lời vẩn vơ thì không nên coi là thật.

Dù giữa ta và những người này chỉ là miệng nói lời hứa, nhưng số tiền kiếm được ta đều thực sự chia đến tay bọn họ. Nay thấy không còn lợi lộc, lòng bọn họ vốn đã không yên lại càng nhớ đến những điều tốt mà ta từng dành cho họ. Ta gom góp chút bạc, lén sai Tử Phù mang đến đưa cho bọn họ.
 
Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 13: Chương 13



Tử Phù vừa lau nước mắt vừa lần lượt đưa bạc đến tay từng người:

“Đại phu nhân dặn dò kỹ lắm, nói rằng chư vị đã theo người bao lâu nay, quyết không để mọi người lạnh lòng.”

“Ôi, nếu Đại phu nhân còn có thể tiếp tục nắm quyền thì hay biết mấy. Người từng trải, phụ thân lại là tâm phúc của Tể tướng, chẳng lo không kiếm được tiền.”

“Chỉ tiếc ta thấp cổ bé họng, nếu là người có tiếng nói chịu đứng ra đảm bảo, e là còn đỡ hơn.”

Người đứng đầu như Kiều Quang và Lý chưởng quầy càng thêm cảm kích ta, đứng trước mặt Tử Phù thề thốt: Nếu có ngày trở mình, nhất định sẽ không tiếc đầu rơi m.á.u chảy mà báo đáp ta.

Còn mấy viên ngoại lang từng dính dáng đến chuyện này, ta không trông cậy họ sẽ vì ta mà ra mặt, nhưng chắc chắn họ sẽ ghi nhớ tình nghĩa của ta.

Ta lặng lẽ chờ đợi thời cơ, ngày ngày trong phủ trồng hoa chăm cỏ, an tâm chăm sóc Hiệp nhi. Ôn Hoằng Hiền vì việc mở rộng thương nghiệp ở kinh thành có chút khởi sắc nên gần đây đang bận rộn xoay chuyển số lượng lớn tài sản của nhà họ Ôn đến đó.

Hắn cũng ra tay rất hào phóng, đem gần một nửa sản nghiệp của nhà họ Ôn đổ vào, chỉ đợi khai thông được mối làm ăn ở Kinh thành. Kinh thành toàn là quý nhân, về sau chỉ cần nằm không cũng có thể đếm bạc.

Trong tiếng tung hô không ngớt của kỹ nữ kia, Ôn Hoằng Hiền càng ngày càng lâng lâng, mất hết sự điềm đạm vốn có. Hắn đối với ta càng lúc càng không kiên nhẫn, thậm chí lúc ta dâng trà, hắn cố tình đánh vỡ chén. Khuôn mặt trước kia mỗi khi đối diện với ta luôn ôn hòa mỉm cười, giờ chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt chán ghét.

“Làm việc hầu hạ người mà cũng vụng về thế sao, chẳng lẽ quên mất thân phận của mình rồi?”

Tử Phù không nhịn được, lên tiếng thay ta:

“Phu nhân mỗi ngày đều ở bên Thái thái chép kinh văn, lại còn phải chăm sóc thiếu gia, bận rộn lo cho chuyện sinh nở của Triệu di nương, ngày nào cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.”

“Đủ rồi!” Ôn Hoằng Hiền đập tan tách chén trà.

“Vốn là xuất thân từ nha hoàn, hầu hạ người là lẽ tất nhiên, cũng xứng than khổ sao?”

Hắn quay đầu nhìn ta, không chút che giấu sự ghét bỏ:

“Ngươi tưởng ta nâng ngươi lên làm chủ mẫu là ngươi thật sự trở thành chủ nhân sao?”

Ta không cam lòng hỏi:

“Thiếp từ khi xuất giá về đây, thay chàng quản việc bếp núc, còn sinh hạ Hiệp Nhi, chẳng lẽ không xứng đáng được chàng nói một lời tử tế sao?”

Hắn dứt khoát chẳng buồn giả vờ nữa:

“Sinh được Hiệp Nhi thì sao, nếu không phải ngươi có liên hệ với nhà họ Khổng, ngươi tưởng ta muốn cưới một nha hoàn như ngươi về làm chủ mẫu?”

“Mai sau ta làm thương nhân ở Kinh thành, có biết bao tiểu thư quý tộc tình nguyện sinh con cho ta, ngươi thì có cái gì cao quý mới lạ?”

Ôn Hoằng Hiền quay người bỏ đi, trong lòng khoan khoái vô cùng. Vì muốn kết giao với nhà họ Khổng, hắn dốc bao tâm tư cưới Hạ Thanh Liên xuất thân là một nha hoàn, năm này qua năm khác khom lưng cúi đầu cung phụng nàng. Đám người kia dù có lấy bạc cũng phải liếc mắt nhìn hắn, chê hắn mùi tiền nồng nặc.

Chờ hắn thông được đầu mối làm ăn ở Kinh thành, một bước lên mây, lại nâng đỡ cho Hoằng Hiếu mua một chức quan, chẳng lẽ còn sợ không đứng vững nữa sao?

19.

Mang thai mười tháng, Triệu di nương hạ sinh một tiểu tử mập mạp. Ôn Hoằng Hiền mừng rỡ vô cùng, cho rằng đó là trời cao hậu đãi Ôn thị, cuối cùng cũng đến lượt hắn nở mày nở mặt.

Hắn ngày càng dốc sức cho thương vụ ở kinh thành, suốt ngày mơ tưởng đến việc trở thành hoàng thương, thăng quan tiến chức. Chỉ cần hắn có quyền có thế, những quan lại trước đây từng khinh thường hắn, đến lúc ấy cũng phải cúi đầu gọi hắn một tiếng Ông chủ Ôn.

Giữa ngày hè nóng nực, hắn ngày ngày đếm lịch hoàng đạo. Chờ đến khi qua mùa hè, hoa quế nở thơm ngát, tin truyền về lại là trên triều tra xét nghiêm ngặt, phải đợi thêm chút nữa. Kỹ nữ kia ngày ngày quyến luyến, ngón tay ngọc mềm mại vuốt qua n.g.ự.c hắn.

“Gia là người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phất lên.”

Hắn uống rượu, say khướt nói: “Đến lúc ấy, những kẻ mắt chó luôn nhìn người ở địa vị thấp kia đều sẽ phải cầu xin hợp tác với ta.”

Mãi cho đến tiết tháng Chạp tuyết rơi, thương hội ở Kinh thành đột nhiên bặt vô âm tín, mãi cũng không thấy hồi âm. Lòng hắn nóng như lửa đốt, lập tức chạy đến kinh thành. Chờ đến lúc trở về lại là thân thể tiều tụy, áo quần xộc xệch.

“Không còn nữa... cái gì cũng không còn nữa...”

Thì ra khi đến kinh thành, hắn mới phát hiện hiệu buôn sớm đã bị giải thể. Cửa tiệm từng tấp nập người lui tới cũng đã bị niêm phong. Những quan viên từng xưng huynh gọi đệ với hắn đều đã tránh mặt, mãi đến khi hắn bỏ ra một khoản tiền lớn, mới có người nói cho hắn biết: Khế đất của hiệu buôn có vấn đề, bị Hộ Bộ điều tra thì phát hiện là giả mạo.

Hắn như sét đánh ngang tai, những người hùn vốn ngày xưa cũng không rõ tung tích, nha môn cũng không tra ra người nào. Hắn đem hơn nửa sản nghiệp nhà họ Ôn ném vào đó, chỉ mong một bước lên mây. Giờ đây không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa.

Ôn phu nhân mất hẳn vẻ từ ái thường ngày, ngay cả chuỗi Phật châu trong tay cũng ném thẳng lên trán ta.

“Hạ Thanh Liên! Hiệu buôn và khế đất đều là do Khổng thị đưa cho, ngươi nói rõ cho ta xem!”

Ta ôm mặt, nghẹn ngào: “Hiệu buôn mà Tứ cô nương đưa sao có thể là giả? Nhất định là quan phủ nhầm lẫn rồi.”

Ôn Hoằng Hiền ngượng ngùng nhìn ta: “Mảnh đất đó... là... là ta tự mua.”

“Không thể nào, đất ở Kinh thành có rất nhiều hạn chế, phu quân làm sao mà mua được...”

Ta chợt ngẩng đầu: “Cho nên hiệu buôn là thật, còn khế đất lại là do chàng tự làm giả!”
 
Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 14: Chương 14



Ôn Hoằng Hiền không dám ngẩng đầu nhìn ta. Ban đầu nhận hiệu buôn từ Tứ cô nương, hắn đã có ý riêng, muốn tự mình gây dựng cơ nghiệp. Nếu không chẳng phải là dâng công lao cho nhà họ Khổng sao?

Hắn vốn nghĩ mua đất mở tiệm ở Kinh thành rồi mượn danh nghĩa hiệu buôn của họ Khổng để giao thiệp. Nhưng đất ở kinh thành bị hạn chế, nếu muốn mua trọn cả dãy cửa tiệm, ít nhất cần đến trăm vạn lượng bạc trắng. Hắn vừa tiếc tiền lại vừa không cam lòng chỉ làm người thuê. Dù sao cửa tiệm thuê, rốt cuộc cũng chẳng phải của mình.

Thế là hắn liều mạng, nhờ người giới thiệu với người bên Hộ Bộ. Người nọ ám chỉ: chỉ cần “hiếu kính” đúng chỗ thì có thể tìm cho hắn đất để mở cửa tiệm mà giá còn rất tốt.

Khi ấy hắn thấy thấy có lý, bèn gom vốn “kính biếu” cho Hộ Bộ. Đồng thời hắn mượn danh hiệu buôn của Khổng thị rồi tự mình mở cửa tiệm. Vừa lợi dụng vừa mưu toan cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Khổng thị.

Cứ như thế, tiền đầu tư càng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn phải chắp vá chỗ này đắp chỗ kia, cắn răng bù lỗ. Cùng lúc đó, Tứ cô nương phái quản sự tới, công khai mắng Ôn Hoằng Hiền lòng lang dạ sói.

“Hay cho nhà họ Ôn vong ân phụ nghĩa! Cô nương nhà ta niệm tình cũ tặng hiệu buôn, ngươi lại ngươi tốt quá nhỉ, làm giả khế đất, ngay cả bảng hiệu của hiệu buôn Khổng thị cũng dám làm nhái.”

“Cô nương nói rồi, từ nay về sau Khổng thị không còn liên quan gì đến Ôn thị nữa. Ngươi nếu còn dám mượn danh Khổng thị buôn bán, tuyệt đối không dung tha!”

Quản sự hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, ta bước lên cản lại, nhét vào tay y một tờ ngân phiếu.

“Xin ngài nói đỡ vài câu trước mặt Tứ cô nương...”

Quản sự thấy là ta, ngữ khí mới dịu đi đôi phần.

“Nếu không phải nể mặt phu nhân, chủ tử nhà ta đã sớm đưa hắn lên gặp quan phủ rồi. Tự giải quyết cho tốt đi, hừ!”

Ngay cả ngân phiếu cũng không nhận, xem ra Ôn Hoằng Hiền lần này thực sự đắc tội với Khổng thị rồi.

20.

Nhà dột lại còn gặp mưa đêm, Ôn Hoằng Hiền điều chuyển bạc từ sản nghiệp tại Khoảnh Châu khiến các sản nghiệp dưới danh nghĩa Ôn thị không thể vận hành nổi. Không phát nổi tiền công, thợ thuyền liền đình công, hàng hóa tồn đọng thành đống, trơ mắt nhìn những những món đồ hư hỏng bán cũng chẳng ai chịu mua.

Rất nhiều thương hộ lũ lượt kéo tới đòi tiền hàng, thợ thuyền kết bè tụ nhóm đến trước cửa Ôn phủ biểu tình. Ôn phu nhân sống an nhàn đã nhiều năm, chưa từng trải qua cảnh tượng như thế, vừa nghe tin liền giận đến chống đỡ không nổi, ngất xỉu ngay tại chỗ. Tỉnh lại thì đã miệng méo mắt xiêu, không nói rõ được lời nào, nước dãi chảy dọc cằm, dường như đã nửa sống nửa chết.

Ta lập tức tỏ rõ thái độ: dù tốn bao nhiêu bạc cũng phải chữa khỏi cho bà. Ôn Hoằng Hiền đã có phần suy sụp, không dám đối diện với thực cảnh bản thân khiến Ôn thị rơi vào nguy cơ, ngày ngày chỉ biết chuốc cho bản thân say mèm.

Ta chẳng kể oán hờn, vẫn một mực kề cận bên hắn, còn móc cả của hồi môn ra để bù đắp, tự mình đến từng hộ phát tiền tiêu vặt hàng tháng, nói lời xin lỗi với từng người.

Đêm đến, Ôn Hoằng Hiền nằm vắt người trên đống vò rượu, thấy ta thì không kìm được nữa, vội kéo ta vào lòng.

“Liên Nhi, Liên Nhi ngoan của ta, là vi phu sai rồi... nàng hãy giúp ta cầu tình nhà họ Khổng thêm lần nữa.”

Nam nhi có nước mắt nhưng chẳng dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi. Ta dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết nhơ trên mặt hắn.

“Phu thê vốn là một thể, chàng chính là trời của thiếp, thiếp không giúp chàng thì còn giúp ai nữa?”

Khoảnh khắc ấy, hắn quả thực đang chân thành hối lỗi. Chỉ tiếc lời sám hối này lại quá đỗi rẻ mạt. Như lời hắn từng nói, cưới ta vốn chỉ vì lợi ích đổi chác. Hắn luôn cho rằng nhà họ Khổng khinh thường hắn. Nhưng lại chưa từng nghĩ, từ sau khi ta gả vào, sản nghiệp của Ôn thị ngày một phát đạt.

Không nói tới Kinh thành, hàng hóa của hắn thậm chí đã thông đến cả biên ải. Một đường quan ải nghiêm ngặt như vậy, nếu không nhờ nhà họ Khổng ngầm gật đầu, hắn thật sự cho rằng dựa vào mình là có thể thông suốt một đường như vậy sap?

Hắn khinh thường xuất thân tỳ nữ của ta, nói ta đê tiện. Nhưng nào biết rằng trước phủ Tể tướng có quan thất phẩm, phụ thân ta tuy là nô tài, lại là tâm phúc bên cạnh Tướng gia, đến cả Đại công tử cũng phải nể mặt vài phần.

Năm xưa, hắn dốc cạn gia sản, chỉ để cưới ta làm tân nương. Dẫu là mối hôn nhân vì lợi ích, chẳng lẽ ta chưa từng cảm động?

Kết cục thì sao? Nhị phòng dòm ngó rình rập, lén lút rút bạc công bỏ vào túi riêng. Ba thị thiếp cấu kết khiêu khích, chính thê chưa kịp vào cửa, thiếp thất đã mang thai. Đám người hầu ngấm ngầm phản bội, đến thỉnh an cũng chẳng mang sổ sách, sau lưng lại lén ăn cắp của cải.

Từng chuyện một, nếu không được hắn ngầm dung túng, lẽ nào bọn họ dám làm càn đến vậy? Ta không phải kẻ ngốc, càng không phải hạng phụ nhân ngu muội. Ta từng theo chủ tử xuất nhập cung đình, cùng các mệnh phụ bá quan vào cung bái lạy thánh ân.

Ta đã nếm cháo bát bảo do ngự trù chế riêng, từng khoác áo lông khổng tước từ Xiêm La tiến cống. Ta từng kiểm kê sổ sách của Tướng phủ, đích thân điểm qua châu báu khi Quý phi về nhà thăm phụ mẫu...

Nếu hắn một lòng đối đãi, ta vốn có thể làm một hiền thê hỗ trợ trượng phu.. Chỉ cần ta mở lời, phụ thân nhất định sẽ vì hắn mà nói đỡ vài câu trước mặt Tướng gia. Chỉ chút dầu rơi từ kẽ tay nhà họ Khổng thôi cũng đủ để Ôn thị thịnh vượng rồi.

Chỉ trách, chính hắn là người hai mặt, là kẻ rẻ rúng ta trước. Vậy thì ta cũng chẳng cần giữ cái gọi là tình nghĩa phu thê. Thương trường như chiến trường, sau này mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình mà sống.
 
Mãn Mãn Thanh Liên - Nhất Điểm Huỳnh
Chương 15: Chương 15: Hoàn



21.

Ta ra mặt, tạm thời ổn định được cục diện. Nhưng chỉ cần nhà họ Khổng chưa chịu tha thứ thì các hiệu buôn kia một ngày cũng không dám buôn bán với nhà họ Ôn.

Nhị phòng vẫn ngấm ngầm đấu đá với ta, thừa cơ cướp được không ít việc làm ăn của nhà họ Ôn. Dĩ nhiên, chẳng qua chỉ là từ túi bên trái chuyển sang túi bên phải, xét cho cùng vẫn là của ta cả.

Nhưng cứ thế cũng không phải cách, ta cùng Ôn Hoằng Hiền bàn bạc, để ta đích thân đến Tất Châu cầu xin Tứ cô nương rộng lòng khoan dung. Ta nói với Ôn Hoằng Hiền, chuyến này ta sẽ mang theo Hiệp Nhi.

"Tứ cô nương thương trẻ con, nếu thấy Hiệp nhi, khó tránh khỏi mềm lòng..."

Ôn Hoằng Hiền vội vàng gật đầu:

"Phải lắm, để vi phu thu xếp hành lý cho mẹ con nàng."

Ôn Hoằng Hiền sau một phen đau lòng tỉnh ngộ, ngay trước ngày ta lên đường đã đuổi kỹ nữ kia đi.

"Nếu không phải nàng ta ngày ngày quấn lấy, ta đâu đến nỗi lầm đường lạc lối?"

"Loại nữ nhân này, giữ bên người chỉ là gây tai họa, chẳng bằng bỏ đi, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt."

Hắn nói đầy chính khí, đem mọi lỗi lầm đẩy hết lên người khác. Kỹ nữ kia quỳ khóc đứt gan đứt ruột ở cửa cũng chẳng đổi được một ánh ngoái đầu của lang quân.

Vừa rẽ qua góc phố, nàng ta đã lau nước mắt, tươi cười nhận lấy ngân phiếu năm nghìn lượng. Thứ tình yêu gì đó của nam nhân, làm sao thực tế bằng mấy tờ ngân phiếu này.

...

Ta để mặt mộc, đầu không cài trâm, dắt theo Hiệp Nhi lên đường đến Tất Châu. Phủ Hoài Nghĩa hầu không cho ta vào. Ta liền dẫn Hiệp Nhi quỳ dưới nắng gắt, diễn trọn một màn. Trời nắng gay gắt, Hiệp Nhi khát khô cổ, thân thể yếu ớt dưới ánh dương chao đảo muốn ngã.

"Mẫu thân, con sắp không chịu nổi rồi..."

Ta lau mồ hôi trên trán con, dịu giọng:

"Hãy nhớ lấy mặt trời hôm nay. Mai sau nếu con trèo lên được nơi cao, phải hiểu rằng tôn ti không nằm ở cúi đầu hay ngẩng mặt, mà ở chỗ có nhìn thấu được sáng tối của thế gian này hay không."

"Mẫu thân, thế nào là sáng tối của thế gian?"

Ta nhìn về cánh cổng đỏ khép chặt của Hầu phủ, nhẹ giọng đáp:

"Sáng là lòng người ấm lạnh, tối là thế sự thịnh suy."

"Hôm nay chúng ta quỳ gối dưới quyền thế, ngày sau con phải vững chãi với niềm tin trong lòng mình."

Hiệp Nhi lắng nghe một cách mơ hồ nhưng cũng gật đầu. Đến đêm khuya, trời bất chợt đổ mưa lớn, thân hình nhỏ bé của Hiệp Nhi ngã gục dưới cơn mưa.

Cửa mở ra.

Một chiếc ô che l*n đ*nh đầu ta, là Tứ cô nương.

Trong lúc ta còn kinh ngạc, lại thấy trong mắt nàng như cười như không:

"Không ngờ, ngươi còn dám liều mình đến nước này."

Ta cúi đầu, như thường ngày khiêm nhường cung kính:

"Đều là do cô nương dạy bảo tốt."

"Thôi được rồi, vào đi."

Hiệp Nhi sớm đã được gia đinh bế vào trong. Ta nhận lấy chiếc ô trong tay nàng, che lên đầu nàng.

"Từ nay về sau, tháng năm đổi dời, nô tỳ đều sẽ bung dù che chắn cho cô nương."

22.

Ta ở lại phủ Hoài Nghĩa Hầu hầu hạ năm ngày, còn tận tâm hơn cả thuở trước. Năm ngày sau, cửa lớn phủ Hoài Nghĩa hầu rộng mở, Trần ma ma đích thân tiễn ta rời phủ. Vừa rẽ qua góc phố, quản gia Ôn phủ đã lảo đảo lao tới.

“Đại phu nhân! Lão gia… lão gia qua đời rồi!”

Trước mắt ta tối sầm, lập tức dẫn theo Hiệp Nhi phi ngựa trở về. Dọc đường, quản gia kể lại:

Ba ngày trước, lại có bạn hàng đến đòi nợ, Ôn Hoằng Hiền trốn tránh không dám ra ngoài, nguyên cả đêm ấy say khướt. Đúng lúc ấy, Nhuỵ di nương đã lâu không lộ diện bỗng xuất hiện. Gương mặt nhu nhược đáng thương, dáng người yểu điệu, thoáng chốc khiến lòng Ôn Hoằng Hiền lay động.

Hắn bỗng nổi nên dục hoả, loạng choạng đuổi theo Nhuỵ di nương. Đêm đó mưa lớn, đá cuội trong hoa viên vô cùng trơn trượt. Ôn Hoằng Hiền vốn đã đứng không vững vì có men say của rượu, lúc đi ngang hoa viên thì trượt chân ngã xuống ao sen. Do mưa to nên chẳng ai nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn. Đợi đến gần sáng, một nha hoàn đi ngang mới phát hiện ra t.h.i t.h.ể của hắn.

Về đến phủ, Nhuỵ di nương khóc lóc quỳ gối trong từ đường.

“Thân thể ta yếu ớt, lại gặp trời mưa to như vậy, sao có thể một mình chạy ra ngoài?”

Ai ai cũng biết Nhuỵ di nương sau khi sinh con thì băng huyết, đi đứng đã là chuyện khó khăn. Quả thực không thể tùy tiện ra ngoài trong đêm mưa.

Ta hỏi quản gia: “Rốt cuộc có thực sự trông thấy Nhuỵ di nương không?”

Quản gia run rẩy đáp: “Tiểu nhân chỉ nghe thấy lão gia gọi Nhuỵ Nhi, chứ chưa từng… tận mắt thấy người.”

Ta lập tức cho người giam lỏng Nhuỵ di nương, việc trước mắt là lo hậu sự cho Ôn Hoằng Hiền.

Trong lễ tang, ta mấy phen ngất lịm trước linh cữu. Lại cam kết đối với bằng hữu thương nhân đến đòi nợ: dù có bán sạch gia sản, ta cũng quyết hoàn trả đầy đủ.

Hôm đưa tang, phủ Hoài Nghĩa hầu phái người đến viếng. Song quản sự ấy, bên hông rõ ràng đeo thẻ bài của Khổng thị. Mọi người đều ngầm hiểu, biết chuyến ta đi lần này đến Tất Châu ắt đã cầu xin được sự tha thứ của Khổng thị. Nhờ vậy, bạn hàng cũng bằng lòng cho thư thả thêm mấy ngày.

Tiền bạc của thợ thủ công ta đã bổ sung đầy đủ, các cửa hàng cũng lần lượt vận hành trở lại. Chỉ bằng sức ta chống đỡ cả nhà họ Ôn, vực dậy sản nghiệp đang nghiêng ngả trong phong ba bão táp. Còn tận tâm phụng dưỡng Ôn phu nhân an hưởng tuổi già, rõ ràng đại phu từng nói bà sống không quá một năm. Vậy mà ta nhất quyết hầu hạ, ròng rã ba năm trời.

Ngay cả tri phủ đại nhân cũng đề tặng cho ta một tấm bảng hiệu: “Trinh tiết lưu danh.”

Cả Khoảnh Châu, có ai mà không tán dương ta một tiếng tốt.

23.

Dưới sự dẫn dắt của ta, sản nghiệp nhà họ Ôn ngày một hưng thịnh.
Chín phần trong số bạc kiếm được, ta đều dâng lên Tứ cô nương. Kinh thành rồi sẽ biến động, đây vốn là một ván cược vô cùng lớn.

Mãi đến hai năm sau, nhi tử của Quý phi nương nương đăng cơ làm Tân Đế. Tể tướng từ giã sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, được phong làm An Quốc công, an nhàn dưỡng lão.

Nhà họ Khổng ngoài mặt dường như không được như xưa nhưng bên trong lại càng vững chắc. Ta nhìn chuẩn hướng gió trên cao, lấy Khoảnh Châu làm cơ sở, lập ra Liên Hoa nữ học. Lấy nữ học làm gốc, nữ tắc làm nền, truyền dạy kiến thức, dạy nữ tử cách an cư lập nghiệp.

Thuở ban đầu, người đời vẫn còn rất nghi hoặc:

"Nữ tử ra ngoài lộ diện, chẳng ra thể thống gì!"

Cho đến khi thiên kim của tri phủ giành được giải nhất trong cuộc thi thêu, đoạt được giải thưởng trăm lượng bạc. Nữ nhi thương nhân dùng bàn tính vạch trần sự gian trá của chưởng quầy, cứu được cơ nghiệp cho phụ thân. Dần dà, đến cả những lão thân sĩ cố chấp nhất cũng bắt đầu đưa nữ nhi nhà mình đến học.

Tất nhiên, tất cả đều không thể thiếu sự trợ giúp toàn lực từ Tứ cô nương. Mấy năm nay, Nhị phòng cũng tâm phục khẩu phục với ta, ta bảo hướng đông, bà ấy tuyệt chẳng dám nhìn về hướng Tây. Ôn Hoằng Hiếu cũng là kẻ biết thời thế, nhờ có sự thúc đẩy của ta, nay đã nhậm chức trong Hộ Bộ.

Việc trong phủ, ta đã chẳng còn mấy hứng thú, đều giao cho Triệu di nương xử lý. Phúc tỷ nhi cùng Hồng ca nhi cũng do nàng chăm nom. Hoàn di nương tính tình kín đáo, cả ngày ủ rũ không vui, ta để nàng đến nữ học hỗ trợ, đông người càng thêm vui vẻ, quả nhiên cởi mở hơn nhiều rồi. Còn về Nhuỵ di nương, cũng xem như đã giúp ta một tay, đưa nàng đến thôn trang, mắt không thấy tâm không phiền, sống được ngày nào tốt ngày nấy.

Như vậy là tốt rồi.

Nữ nhân chốn hậu viện, chẳng phải cứ đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống mới là kết cục cuối cùng.

Nhờ Tứ cô nương chỉ điểm, Hiệp Nhi cùng đích tử của nàng được đưa đến Kinh thành, do nhà họ Khổng đích thân giáo dưỡng. Con trẻ rời xa lòng mẹ, dẫu thế nào cũng muôn phần không nỡ.

Tử Phù hỏi ta, vì sao không mở rộng sản nghiệp đến tận Kinh thành, như vậy còn có thể đoàn tụ với người nhà.

Cô nương ngốc, ngoài kia có người giỏi hơn nhiều, trên đầu còn có trời cao hơn nữa. Ở bên ngoài, ta là chủ mẫu của nhà họ Ôn, là chủ nhân của Liên Hoa nữ học. Nhưng về tới Kinh thành, ta cũng chỉ có thể là một tỳ nữ.

Người cần biết đủ, gặp tốt thì nên dừng. Ta không làm nữ tử đổi trời thay mệnh, cũng chẳng cam lòng làm cá nằm trên thớt.

Dựa vào thời thế, thuận gió mà lên.

Đấy mới là sự tỉnh táo mà nữ tử khó có được.
 
Back
Top Bottom