Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân

Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 20: Chương 20



Dưới ánh nắng, hai người như bơ sữa tan chảy, dần dần quấn quýt lấy nhau.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa lại truyền đến mấy tiếng ho nhẹ khó chịu.

Ta vội vàng lấy tay áp lên trán, quỳ xuống sau lưng hắn.

Mấy vị quan viên áo đỏ mũ cao tiến vào, mở miệng liền khuyên can: "Mạn Cơ này là phu nhân của Nguy công tử, đại vương nhất định phải có nàng sao?"

"Đúng vậy!"

"Nếu không phải bậc bá chủ thực lực cường đại, nữ nhân quá xinh đẹp, luôn mang đến tai họa!"

Ta đang đầy bụng uất ức, lại nghe thấy Phù Ung công tử trước mặt cười nói: "Các khanh, quả nhân chính là muốn làm bậc bá chủ thực lực cường đại! Hiện giờ mang Mạn Cơ bên mình, chính là để cảnh tỉnh bản thân, mong mưu cầu tiến bộ!"

Mấy lão thần cảm thấy không đúng lắm, ấp úng: "Cái này..."

Họ buồn bực một hồi, lại không tiện nói rõ, đều lộ vẻ mặt rối rắm.

Giằng co một lúc, đành phải đổi chủ đề: "Đại vương, ngài năm nay đã đến tuổi trưởng thành, có phải nên đến các nước tìm mỹ nhân, bổ sung vào hậu cung?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Thần nghe nói, Ngụy, Tần hai nước đang có vài vị công chúa..."

"Vì kế hoạch con nối dõi, đại vương nên sớm tính toán."

Bọn họ lải nhải nói rất nhiều, Phù Ung công tử không kiên nhẫn, nhưng cũng không phản bác.

Đợi mọi người đi rồi, hắn đỡ ta đang cúi đầu dậy, mới phát hiện ta nước mắt đầm đìa, đã sớm khóc không thành tiếng.

"Mạn Cơ! Nàng làm sao vậy!"

"Ta, ta là mừng cho công tử…...."

"Đây là dáng vẻ vui mừng của nàng sao?"

Hắn thở dài một tiếng, lấy tay lau khuôn mặt ướt đẫm của ta: "Đó là lão thần cùng thời với cha, ta sao có thể bác bỏ trước mặt họ?"

Hắn đối với ta, vẫn không xưng "quả nhân", sự khác biệt này khiến ta trong lòng bình tĩnh hơn một chút, dần dần ngừng nức nở.

"Mạn Cơ biết, cũng chưa từng dựa vào việc này mà hướng công tử đòi hỏi điều gì, càng sẽ không lấy danh yêu cơ mà khiến công tử khó xử, đợi ngài lên ngôi, nô tỳ sẽ rời đi."

"Mạn Cơ!"

Lời giãi bày này không khiến hắn khuây khỏa, ngược lại, đối phương lại không tỏ ra vui vẻ: "Nàng không muốn ta thu nạp mỹ nhân, là xuất phát từ lòng ghen tị, đúng không?"

Một nô lệ nhỏ bé, sao có thể ghen tị, lại sao dám ghen tị?

"Ta không có..."

Thấy ta luôn né tránh lời nói, Phù Ung công tử cười lạnh một tiếng: "Vậy nên việc dâng hiến thân mình trong căn nhà đổ nát kia, là vì bản năng nô lệ của nàng sao?"

Ta ủ rũ không nói, lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy vai, bắt ta phải đối diện với hắn:

"Vì sao không nói, nàng không muốn ta động lòng với người khác, chỉ là vì nàng không xem ta là vương tôn quý tộc, mà là xem như tình nhân?!"

"Nói ra chữ đó, là sẽ sợ hãi sao?"

"Ta, ta..."

"Sự dũng cảm muốn làm yêu cơ của nàng lúc trước, đã đi đâu mất rồi?"

Trước mắt, là đôi mắt tràn ra sự thất vọng.

Bị cảm xúc mãnh liệt ấy thúc giục, ta chỉ có thể lắp bắp bày tỏ tình cảm, xen lẫn sự rụt rè của một nô lệ:

"Chủ quân, nô... nô trong lòng yêu ngài..."

"Nơi nào có quân, nơi nào có nô?"

"Ta, ta trong lòng yêu ngài..."

"Vì sao là ngài?"

"Ta, ta yêu chàng..."

Hắn dường như thất vọng về ta, thậm chí không muốn nói chuyện nữa.

Ta dường như đã hiểu ý của Phù Ung công tử.

Hắn muốn dạy ta thẳng lưng dậy, ưỡn n.g.ự.c thẳng vai, rồi kiêu hãnh đứng bên cạnh hắn.

Thế nhưng ta đáp lại, chỉ có sự bắt chước vụng về.

Ngày hôm đó hắn cực kỳ thất vọng về ta, trong sự hoang mang và bất lực không nói nên lời, ta ngược lại không còn đau lòng như trước nữa.

Những ngày này, mối quan hệ giữa ta và Phù Ung công tử dần trở nên xa cách.

Ta nhận được tin tức từ Đàm công chúa.

Nàng ấy vẫn bị giam lỏng trong Tề cung, nhưng Phù Ung công tử đối xử với nàng ấy rất lễ độ, thậm chí cho phép ta mang theo rau quả tươi, nhân lúc hoàng hôn xuống đến thăm nàng ấy.

Đàm công chúa tên là Đàm Khương, xét về tuổi tác thậm chí còn nhỏ hơn ta một chút, chỉ là nàng ấy đã trải qua nhiều sóng gió, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, lại có một đôi mắt xa cách và lạnh lùng.

Khi nhìn thấy ta, ánh mắt băng giá ấy có chút dịu lại.

"Mạn Cơ, bây giờ trông như sống lại rồi."

"Tiểu quân, ý người là sao?"

“Trước kia ngươi giống như mỹ nhân được vẽ trên lụa, tuy đẹp nhưng lại không có sức sống, bây giờ thì như thể bước ra từ bức tranh, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, đều sống động vô cùng."

Nàng rất hiếm khi nói nhiều như vậy, ta không khỏi kinh ngạc: "Tiểu quân cũng không giống như ta tưởng."

"Khác ở chỗ nào?"

"Ta vẫn luôn cho rằng tiểu quân yếu đuối..."

Nghe ta nói vậy, nàng ấy khẽ cười nhạt: "Thân thể tóc tai, đều là do cha mẹ ban cho, sao có thể tùy tiện hủy hoại? Ta là công chúa Đàm quốc, tự nhiên càng phải kiên cường."

"Ồ."

Ta đáp một tiếng, lại nghĩ đến nhiều hơn: "Vậy tiểu quân, người về sau có dự định gì không?"

"Phù Ung công tử đã cho phép Đàm quốc ta làm phiên thuộc, hàng năm cống nạp cho Đại Tề, đợi vài ngày nữa, ta sẽ dẫn theo họ hàng về Đàm quốc, kế thừa vương vị."

Nghe nàng ấy từ tốn nói, mắt sáng rực rỡ, ta cũng vui mừng thay nàng ấy.
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 21: Chương 21



Màn đêm buông xuống, cung nhân bên cạnh bắt đầu thu xếp hành lý, ta liền đứng dậy cáo từ, nàng ấy lại đột nhiên hỏi ta: "Mạn Cơ, ngươi có muốn trở về cùng ta không?"

"Trở về Đàm quốc sao?"

“Đúng vậy, ngươi và ta đều chịu sự hành hạ của Nguy công tử, đúng là cùng cảnh ngộ, nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ xóa bỏ thân phận nô lệ của ngươi, mang ngươi theo bên cạnh sống yên ổn một đời."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nghe vậy, ta im lặng không nói.

Điều kiện như vậy, quả thật khiến người ta động lòng, thậm chí ta không cần do dự, sẽ đồng ý lời mời của nàng ấy.

Thế nhưng giữa ánh nước và bóng trăng, hoa lá xao động, khoảnh khắc tiếp theo, ta lại nhìn thấy một bóng hình đã lâu không gặp ở không xa.

Người nọ như ngọc thụ lâm phong, tóc đen như mực, chân mang giày vải, một đôi mắt xuyên qua bóng cây đen kịt, đang lặng lẽ nhìn chúng ta.

Chúng ta cứ đi, hắn cứ đi theo.

Chiếc đèn cung đình màu đỏ trong tay hắn như ánh trăng mờ ảo, không biết đã đi theo bao xa.

Đàm công chúa bên cạnh vẫn đang thúc giục: "Mạn Cơ, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đi đến nơi khác, cũng là bị người ta bắt đi bắt lại, khổ sở biết bao? Chi bằng cùng ta về Đàm quốc..."

Trong khoảnh khắc, muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong lòng ta.

"Vậy, Phù Ung công tử..."

"Mạn Cơ!"

Đàm công chúa quát khẽ: "Ngươi là nô lệ của Đàm quốc ta, chứ không phải nô lệ của Tề quốc hắn! Nếu ta muốn mang ngươi đi, Tề công tử không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản!"

Nhìn gương mặt kiên quyết trước mắt, ta dừng bước:

"Vậy thì, tiểu quân, xin tiễn người đến đây thôi."

"Ngươi... rốt cuộc đang sợ cái gì?" Nàng ấy nhất thời tức giận: "Chẳng lẽ cho rằng, ta không dám đối đầu với hắn?"

"Không," Ta nói nhỏ: "Ta muốn Phù Ung công tử, không vì quyền thế, không vì hư vinh, chỉ vì tình yêu và d*c v*ng của chính ta. Không liên quan đến bất cứ điều gì khác."

Sau khi từ biệt Đàm công chúa, người nọ vẫn thong thả bước đi trong vườn hoa.

Không biết hắn nói gì với các tùy tùng phía sau, tiếng cười ấy trầm thấp và trong trẻo, tựa như tiếng chuông trong chùa, lại như tiếng sáo giữa đêm khuya theo gió xuân thổi tới, vừa dày vừa quyến rũ.

Ta do dự một lúc, rồi lặng lẽ đi theo sau hắn.

Trở về tẩm điện của Tề công, cung nhân nhao nhao thắp sáng đèn.

Khuôn mặt ấy dưới ánh đèn le lói, ngược lại toát lên vẻ đẹp mong manh, như thể phôi sứ mỏng manh nhất, chỉ sợ vừa chạm vào sẽ vỡ tan.

Trên thế gian này, có người kiêu ngạo, có người lạnh lùng, có người cao quý nhưng lại hống hách.

Chỉ có một người, lúc yên tĩnh lại càng thêm xinh đẹp.

Ta lấy hết can đảm đưa tay ra, từ phía sau ôm lấy hắn: "Ta... ta muốn..."

Phù Ung công tử nắm lấy tay ta, cũng không đẩy ra, chỉ hỏi ngược lại ta: "Nàng muốn gì?"

"Ta muốn chàng, Phù Ung."

Ta cắn răng, gần như dùng hết dũng khí cả đời: "Không phải một nô lệ bám víu quý nhân, cũng không phải một kẻ hèn nhát muốn sống tạm bợ, mà là một nữ nhân muốn có một nam nhân."

Lời này thật sự quá vụng về, khiến ta vừa nói xong đã hối hận không thôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phù Ung công tử đã ôm ta vào lòng, giọng điệu bất lực: "Hôm nay lại lũ lụt rồi!”

“Nếu Tề cung bị nước cuốn trôi, nhất định là do nàng gây ra!"

Ta ngạc nhiên, vội vàng chớp mắt ngăn nước mắt.

"Công tử! Ta là một lòng chân thành!"

"Chân thành đến mức nào?"

"Mạn Cơ hiện giờ là chủ nhân của chính mình, cho nên sẽ không bao giờ nói dối lừa người nữa!"

"Ồ." Nghe những lời này, thần sắc hắn giãn ra, mang theo ý cười sảng khoái, "Vậy việc Mạn Cơ trước đây muốn làm vương hậu, còn tính không?"

"Làm vương hậu?" Ta trong lúc hoảng hốt, lắc đầu từ chối: "Không cần nữa."

"Vì sao?"

"Ban đầu, ta cứ nghĩ chỉ cần leo lên vị trí cao nhất, sẽ không bao giờ bị người khác ức h.i.ế.p nữa."

Ta cúi đầu: "Nhưng bây giờ, muốn ta nằm bên cạnh nam nhân khác, nhìn công tử đi yêu thương nữ nhân khác, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả chết!"

Nghe vậy, đối phương vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Ta khi nào đã yêu thương nữ nhân khác?"

"Không muốn, không muốn..."

Trong lòng đầy không vui khi hắn nhắc đến chuyện này, ta đưa tay giật cổ áo, áo bào, và cả thắt lưng của hắn, đến mức một vị quân vương phong nhã bị ta xé đến không còn chút thể diện nào.

Sau một hồi mây mưa, hai người đều có chút thở hổn hển.

Phù Ung công tử ôm ta, dùng cằm cọ xát đỉnh đầu ta: "Sở vương quá già, mà Tần vương quá hung bạo, đều không phải là phu quân tốt, nếu nàng muốn làm vương hậu, còn phải tìm minh chủ khác."

"Phì!"

Ta căm hận nói: "Mạn Cơ không muốn làm vương hậu nữa!"

“Haizzz, cũng không phải là không có cách vẹn cả đôi đường," Hắn véo má ta, vẻ mặt trêu chọc: "Vì bảo vệ Mạn Cơ, hay là, ta cũng xưng vương đi!"

"Cái gì?"

Ta há hốc mồm, lúc này mới biết lại trúng kế của hắn rồi.

"Người đẹp khuynh quốc khuynh thành, ta đa sầu đa cảm," Nam nhân trước mắt chống cằm, ra vẻ đắc ý.

“Sao, không xứng đôi sao?"

"Nhưng ta..."

Nhưng ta chỉ là một nô lệ, không xứng với sự cao quý của hắn!
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 22: Chương 22 (Hoàn)



Hiểu được ý tứ chưa nói hết trong lời ta, Phù Ung công tử đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi gò má ướt át của ta: "Mạn Cơ xinh đẹp yêu kiều, tự nhiên bị người ta xem thường. Nhưng ngày sau có áo bào phượng hoàng khoác lên, chắc hẳn dù có yêu kiều, cũng sẽ uy nghiêm."

Ba ngày sau, Tề quốc dâng thư lên thiên tử Chu quốc, xin được tự lập làm vương.

Sở quốc công khai bất kính với thiên tử, xưng vương đã hơn ba năm.

Bởi vậy, Tề quốc cũng theo sát Tần quốc, Sở quốc mà tự xưng vương.

Việc này được cả Tề quốc ca tụng, đều khen Phù Ung công tử là bậc minh chủ có chí khí tự cường.

Nhưng hành động tiếp theo của hắn, lại khiến các vị tông thất và vương công vô cùng bất mãn.

Vì từ chối cưới công chúa Ngụy, Tần, mà lập phu nhân của Nguy công tử làm vương hậu, bị chê trách là si mê sắc đẹp.

Nhưng Phù Ung công tử không hề để tâm, ngược lại còn để ta luôn bên cạnh, không rời nửa bước.

Thấy khuyên can không được, các vương công lại mời một người làm thuyết khách.

Người đó cũng là con cháu quý tộc, tuổi còn trẻ đã là đại tông sư nổi tiếng khắp nơi, kiếm khách Ly.

Trên triều đường, từng đợt chỉ trích, đều là lên án ta là hồng nhan họa thủy.

Mà kiếm khách Ly từ đầu đến cuối không nói một lời, không biểu lộ thái độ, cho đến khi Phù Ung công tử gọi ta tiến lên: "Mạn Cơ, ta từng lệnh hắn bảo vệ nàng, hắn lại để nàng bị Nguy công tử bắt giữ, nàng xem nên xử trí thế nào?"

Cả triều đình, lập tức yên tĩnh lại.

Phù Ung công tử nói với ta, hôm đó Ly trốn khỏi Tề cung, lại bị thương nặng, cố ý tìm đến Đàm công chúa, lúc này mới nghĩ ra cách lấy người đổi người, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhưng hắn trách tội kiếm khách Ly, từ đó không triệu kiến nữa.

Trong tình cảnh này, ta bỗng cảm thấy toàn thân toát mồ hôi: "Đại vương, sao có thể để ta xử trí?"

"Nàng là vương hậu tương lai của quả nhân, hắn có lỗi với vương mệnh, tự nhiên phải nghe ý kiến của nàng."

Bị đặt lên vỉ nướng, ta chỉ có thể lấy tay áp lên trán, trịnh trọng bái lạy: "Đại vương không thể vì ta mà g.i.ế.c quốc sĩ. Mạn Cơ thực sự không gánh nổi danh yêu cơ."

Nói xong, mọi người nhìn nhau, đều không phục.

Mà kiếm khách Ly đang quỳ dưới bậc thềm, lại đột nhiên đứng dậy: "Các vị, xin hãy nghe ta nói. Đối mặt với Mạn Cơ, ta thực sự hổ thẹn."

Tiếp đó, hắn liền kể lại chuyện năm xưa lời thề trong bão tuyết, cùng chuyện ta cứu Phù Ung công tử, kể đến cuối cùng, không nhịn được mà xấu hổ xúc động.

"Nàng ấy và chủ quân, sớm đã vào sinh ra tử với nhau... Các vị quý nhân, thực sự không thể khinh nhờn nàng ấy như vậy."

Dưới đài tiếng thở dài nổi lên, lại có một người phản bác.

"Ngài là quốc sĩ, sao có thể ngồi nhìn đại vương sủng ái yêu cơ?"

Kiếm khách Ly chắp tay thi lễ thật sâu: "Nếu đạo của quốc sĩ là chà đạp người có tình có nghĩa, Ly từ nay về sau, cũng không dám xưng là quốc sĩ nữa!"

Lời ca tụng này, nhất thời khiến quần thần câm nín.

Phù Ung công tử cuối cùng đã đạt được mục đích, vẻ mặt vô cùng hài lòng, vẫy tay về phía ta, lại là một tư thế nhẹ nhàng như không: "Mạn Cơ, đến bên cạnh quả nhân."

Thời đại này, đẳng cấp vô cùng quan trọng.

Phù Ung công tử thần sắc bình tĩnh: "Ta từng cho rằng những lời nói hồng nhan họa thủy đều là hư vọng, đến nay mới biết đừng nói là hai tòa thành trì, dù cho mười tòa, trăm tòa, người trong lòng sao có thể dễ dàng nhường cho người khác?"

Nghe vậy, ta bỗng cảm thấy mặt nóng bừng: "Lời này của chủ quân, thật khiến người ta xấu hổ."

"Vì sao xấu hổ?"

"Sau này đừng nói nữa, ta muốn đốc thúc chủ quân, làm bậc quân vương thánh minh nhất thiên hạ."

"..."

Tiếng đàn hòa cùng tiếng chuông chùa, từ đâu đó dìu dặt bay tới.

Tiếng đàn trong trẻo quyện với tiếng chuông chùa trầm thấp mênh mang, như từng sợi tơ, nhẹ nhàng len lỏi vào màn đêm tĩnh mịch.

Trong trẻo làm sao, ung dung làm sao.

Lại diễm lệ và phóng khoáng đến nhường nào.

Ngoài kia, ngân hà xa xôi thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.

Sao trời cùng trăng sáng, giao hòa tỏa rạng.

(Hết)
 
Back
Top Bottom