Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng

Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 20



Nhìn thấy cảnh sát xuất hiện cùng tôi bên ngoài cửa. Gương mặt mẹ tôi trông có vẻ mơ hồ: “Anh cảnh sát, có chuyện gì vậy, con tôi làm gì mà phải gọi cảnh sát đến.”

Cảnh sát cau mày: “Trẻ con còn nhỏ, trời lại tối mịt thế này, sao cô có thể để bé tự đi bộ về nhà một mình? Trên đường về, bé còn gặp kẻ rình rập. Nếu không phải bé thông minh biết chạy vào chỗ đông người, hậu quả sẽ khó lường. Lúc đó, dù cô có khóc cũng không thể cứu vãn được gì đâu.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhanh chóng thừa nhận sai lầm: “Đúng là do tôi làm biếng, sau này tôi nhất định sẽ đón con bé mỗi ngày, làm phiền anh quá.”

Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ kéo tôi nhìn trái nhìn phải, tôi nghĩ mẹ đang sợ hãi, nhưng những gì bà ấy nói một lần nữa làm đảo lộn lại quan niệm của tôi.

“Được nha, con thông minh lắm, không hổ danh là con gái của mẹ, có thể thoát khỏi tầm mắt của kẻ theo dõi đó.”

Nói xong, mẹ lại nhìn tôi như có suy nghĩ gì đó.
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 21



Tôi không biết mẹ đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã hiểu.

Vào sáng thứ năm, mẹ lấy cớ bà ngoại ốm nặng để xin phép cho tôi nghỉ học.

Khi gặp mẹ ở cổng trường, tôi lo lắng hỏi về hình hình sức khỏe của bà ngoại.

Nhưng mẹ lại thản nhiên kéo tôi lên xe: “Ôi chao, mẹ bịa ra thôi, lát nữa con đi sân bay đón người với mẹ, con chạy nhanh, người lại nhỏ, chắc chắn có thể chen lấn lên đầu, lúc đó con đội cái này lên đầu, đưa cái này cho chồng mẹ nhé bảo bối.”

Nói rồi, mẹ đưa cho tôi một tấm bảng hiệu và một chú gấu bông nhỏ xinh xắn.

Nhìn những thứ trên tay, trong lòng tôi không biết có cảm giác gì.

Mẹ vẫn thao thao bất tuyệt: “Con biết chồng mẹ là ai không?”

“Không biết, vài ngày mẹ lại đổi một người.” Tôi thản nhiên nói.

“Đứa trẻ này, chính là người này.” Mẹ mở khóa màn hình điện thoại đưa cho tôi xem.

“Nhớ kỹ nhé, lúc đó nhất định phải đưa chú gấu bông cho anh ấy, con là trẻ con, anh ấy nhất định sẽ nhận.”
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 22



Mẹ tôi mới “phải lòng” là một nam diễn viên nổi tiếng, đang rất hot. Lượng fan hùng hậu, chen chúc nhau để đón anh ấy.

Sau 3 tiếng “canh gác” tại sân bay, cuối cùng cũng có tiếng xôn xao từ phía xa.

Mẹ nhanh chóng kéo tôi đứng dậy và lao về phía trước.

Vì người nhỏ, bị kẹp giữa đám đông, tôi suýt ngã vài lần.

“Xán Xán, nhanh lên!” Mẹ đẩy mạnh tôi từ phía sau khiến tôi chen qua lẽ hở và tiến về phía trước.

Do quán tính, tôi không thể khống chế được mà ngã về phía trước.

Ngay khi khuôn mặt tôi sắp chạm đất, có một đôi tay đã đỡ tôi dậy.

Cùng lúc đó, xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng la hét chói tai.

Khuôn mặt tinh tế không tìm ra bất cứ lỗi nào, đuôi mắt cong cong nhìn tôi rồi nói: “Em không sao chứ, bạn nhỏ?”

Là người đàn ông trên ảnh nền điện thoại của mẹ.

Anh nhìn về phía đám đông: “Đây là bé con nhà ai?”

Bỗng nhớ đến nhiệm vụ mẹ giao, tôi vội vàng đưa chú gấu bông trong tay cho anh: “Anh ơi, tặng anh.”

Người quản lí hay trợ lý của anh ở phía sau nhắc nhở anh không nên nhận.

Nhưng anh nhìn tôi, xoa đầu tôi và nhận lấy chú gấu bông: “Lần này anh nhận nhé, lần sau nhớ nắm tay mẹ cẩn thận.”
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 23



Trên đường về nhà, mẹ vui vẻ nói không ngừng.

Mẹ đưa tôi đi mua hai bộ quần áo mới, còn đi cùng tôi đến công viên giải trí chơi cả chiều.

Mẹ ôm tôi từ cầu trượt trượt xuống, nắm tay tôi cùng nhảy đệm nhún.

“Xán Xán, con hôm nay biểu hiện thật tốt, mama yêu con nhất.”

Mẹ hôn lên má tôi và nở một nụ cười thật dịu dàng.

Trong ấn tượng của tôi, mẹ luôn dành nụ cười như vậy cho thần tượng trên màn hình và hiếm khi cười với tôi như vậy.

Tôi không tự chủ mà chìm đắm trong hạnh phúc, mong rằng mẹ có thể mãi mãi bầu bạn với tôi giống như ngày hôm nay.

Nhưng những ngày hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu, những cô gái trong lớp nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ lại còn tụ tập lại bàn tán và nhìn tôi.
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 24



Tôi không để tâm đến chuyện đó.

Nhưng một buổi chiều nọ, thầy giáo gọi tôi đến văn phòng.

Thầy thở dài, nhíu mày nhìn tôi: “Châu Xán Xán, chuyện trên mạng ngày càng nghiêm trọng, đã có người tìm ra trường học và giáo viên chủ nhiệm của em, ảnh hưởng đến nhà trường rất nhiều, nên ban giám hiệu quyết định cho em nghỉ học một tuần, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi em quay lại học.”

Thấy mặt tôi mù mịt, thầy không nhịn được mà nhắc nhở: “Xán Xán, nhiệm vụ chính của em hiện tại là học tập, không phải theo đuổi thần tượng một cách mù quáng, giữa thần tượng và fan có một khoảng cách nhất định, em nhất định phải giữ gìn khoảng cách này.”

“Thầy ơi, em không theo đuổi thần tượng ạ...” Tôi hoang mang.

Giáo viên chủ nhiệm tưởng tôi giả vờ không thừa nhận, bèn lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho tôi xem.

Đó là cảnh vài tuần trước khi tôi và mẹ đi đón máy bay, tôi đưa chú gấu bông cho thần tượng của mẹ.

“Đây không phải em à?”

Tôi gật đầu: “Là em.”

“Vậy thì đúng rồi, trong mắt chú gấu bông có camera quay lén, đã tiết lộ hoàn toàn đời tư của nam nghệ sĩ này.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi: “Hơn nữa em còn bán video với giá cao cho fan.”

“Châu Xán xán, hành vi này của em là vi phạm pháp luật.”

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Là mẹ đã đặt camera vào trong?

Hay là người bán đã đặt vào?
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 25



Tôi nhanh chóng trở về nhà.

Dường như mẹ không nghe thấy tôi mở cửa, ngồi trước máy tính không biết đang chỉnh sửa cái gì đó.

Sau khi tiến lại gần, tôi nhận ra người trên máy tính là anh trai ở sân bay.

Anh trai đang thay quần áo trên màn hình.

Từng động tác đều rất rõ ràng.

“Mẹ, là mẹ đã đặt camera vào con gấu.

“Mẹ lợi dụng con kiếm tiền.”

Tôi bất ngờ nói ra làm cho mẹ tôi sợ hãi. Mẹ vỗ vào n.g.ự.c mình với vẻ hoảng sợ: “Đứa bé đáng ghét này, con trở về khi nào đấy?”

“Mẹ, con trở nên nổi tiếng trên mạng rồi, trường học đã đuổi con về.”

“Con tưởng mình là ngôi sao à, còn nổi tiếng.” Gương mặt mẹ có chút chột dạ: “Trường bảo con về thì con sẽ về à, chúng ta đã nộp tiền học rồi có biết hay không, mau về lại trường học đi.”

“Vậy mẹ cho con xem điện thoại một chút.”

Tôi không có điện thoại, bình thường mẹ cũng không để tôi sờ đến máy tính nên tôi không hề biết những gì đã xảy ra trên mạng.

Khi tôi vươn tay tính lấy điện thoại trong tay mẹ, mẹ không cho vừa mắng vừa đẩy tôi ra: “Gan của con càng ngày càng to rồi, còn dám cướp đồ trong tay mẹ, con có phải là-”

Lời của mẹ tôi bỗng chốc ngừng lại, thay vào đó là ánh mắt sợ hãi trên khuôn mặt bà.

Mẹ đẩy tôi ngã, đầu tôi va chạm vào góc bàn.

Máu từ trên trán chảy xuống.
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 26



Trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang khử trùng và khâu vết thương cho tôi. Dù rất đau, nhưng tôi không kêu lấy một tiếng.

Bên ngoài phòng cấp cứu, bố và mẹ tôi đang cãi nhau gay gắt.

“Khương Tuệ! Có phải do cô ép Xán Xán đi tặng con gấu bông đó không? Cả mạng xã hội đang truy tìm Xán Xán đấy cô có biết không!! Tôi đã đồng ý với cô là sẽ không liên lạc với Xán Xán nữa, tại sao cô còn không chăm sóc tốt cho con bé!”

Hóa ra.....Bấy lâu nay bố không đến tìm tôi, không phải là vì không yêu thương tôi.....

Mẹ tôi cố biện bạch: “Tôi chỉ đẩy con bé một cái, tôi không dùng lực mạnh.....Tôi nào biết con bé yếu ớt đến vậy.....”

“Đừng nói gì nữa Khương Tuệ! Cô lập tức quay video làm rõ lên mạng, nói rằng cô bảo Xán Xán đi tặng gấu bông cho nam nghệ sĩ đó, Xán Xán hoàn toàn không biết gì về chuyện camera bên trong.”

“Nhưng......” Mẹ tôi do dự: “Vậy sau này tôi không thể tiếp tục đón anh ấy ở sân bay nữa.....”

Giọng nói tức giận bố tôi lại lớn thêm một chút: “Khương Tuệ!! Xán Xán là con gái cô!!! Con gái của cô đấy cô có biết không!

“Cô không làm sáng tỏ thì cuộc đời Xán Xán sẽ bị hủy hoại, cô có hiểu không!”
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 27



Mẹ đã đồng ý thanh minh cho tôi và đồng ý với bố giao tôi cho bố nuôi dưỡng.

Nhưng tôi không ngờ rằng đó là lần cuối cùng tôi gặp bố.

Trên đường lái xe về nhà, bố đột quỵ do nhồi m.á.u cơ tim cấp tính, qua đời đột ngột.

Bố là người yêu thương tôi nhất

Bố đã không còn nữa.

Nhưng mà, sắp tới tôi sẽ được sống cùng bố.
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 28



Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi đã thay đổi ý định. Bà không muốn thanh minh cho tôi nữa.

Bà nói: “Con chỉ là một đứa trẻ, cho dù cả mạng xã hội đang mắng con thì có ảnh hưởng gì đến con đâu?”

Mẹ tôi cho tôi chuyển trường, bà còn nói một cách nhẹ tênh: “Con cũng không phải là ngôi sao, sau này sẽ chẳng còn con nhớ đến chuyện nhỏ đó của con, sang trường mới ai còn biết con là ai.”

Mẹ lại đưa tôi đến nhà bà ngoại.

Bà không biết rằng, bao nhiêu năm nay, biệt danh “fan cuồng” vẫn luôn đeo bám tôi.

Tôi bị bạn học mắng là “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, bị bạn học dồn vào nhà vệ sinh uống nước bẩn, bị bạn học đe dọa mỗi ngày.

Fan hâm mộ của nam nghệ sĩ đó còn tìm đến nhà bà ngoại, viết chữ “chết” lên tường nhà, mỗi ngày gửi vòng hoa, gửi xác động vật đến nhà.

Chúng tôi cắn răng chịu đựng.

Vì mẹ.

Tôi đang là vì mẹ mà gánh tội.
 
Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 29



Thấm thoát đã tám năm trôi qua.

Mấy ngày trước, bà ngoại tôi qua đời. Sau khi lo liệu xong tang lễ, mẹ đón tôi về nhà.

Nhưng căn phòng của tôi giờ đây đã biến thành nơi mẹ trưng bày album.

Mẹ còn nuôi thêm hai con mèo, một con mèo tam thể và một con mèo ragdoll.

Chúng rất nhỏ, có vẻ mới chỉ hơn một tháng tuổi.

Hai con mèo rất thân thiện, sau khi l.i.ế.m mẹ xong, chúng cũng dựng đuôi cọ vào cẳng chân tôi. Tôi khom người xuống v**t v* đầu chúng.

Hành động này khiến mẹ nhìn tôi với ánh mắt dò xét: “Con không còn dị ứng lông mèo nữa à?”

Tôi mỉm cười đáp: “Vài năm trước đã chữa khỏi rồi ạ.”

“À” sắc mặt mẹ có chút không tự nhiên: “Sao con không nói với mẹ một tiếng?”

Tôi cười trừ không nói gì.

Trong tám năm sống ở nhà bà ngoại, số lần mẹ chu cấp tiền sinh hoạt cho tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhớ thì cho, quên thì thôi.

Mỗi lần chỉ cho 1000, hoàn toàn không đủ chi trả học phí, tôi chỉ có thể dựa vào tiền dành dụm của bà ngoại để trang trải cuộc sống.

Bất kể nắng mưa, bà ngoại đều đẩy xe bán đồ ăn vặt trước cổng trường để nuôi dưỡng tôi đến khi tốt nghiệp cấp 2.

Lên cấp 3, tôi xin học bổng dành cho học sinh nghèo, cuộc sống mới bớt khó khăn hơn.

Vất vả lắm mới lên được đại học, tôi dựa vào học bổng và tiền làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho bà ngoại.

Nhưng khi tôi vừa mới bắt đầu báo đáp bà ngoại, bà đã mãi mãi rời xa tôi.

Bác sĩ nói nguyên nhân bà ngoại qua đời có liên quan mật thiết đến việc lao động quá sức trong thời gian dài.

Nhìn mẹ đang chơi với những con mèo bằng cây gậy chọc mèo, tôi chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
 
Back
Top Bottom