Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mầm Ác

Mầm Ác
Chương 130: Một đời một kiếp


Là cậu ấy ư? Suy đoán khó tin dấy lên trong lòng Khương Dã. Cậu lao ra cửa, cầm lấy chìa khoá xe ô tô của mẹ ở cửa ra vào, đang định đi giày thì Khương Nhược Sơ nghe thấy tiếng động, đắp mặt nạ đi ra từ phòng đọc, hỏi: "Khuya thế này rồi, con đi đâu?"

Khương Dã không biết nên nói như thế nào, nhíu mày mãi không nói gì.

Khương Nhược Sơ nhớ đến chuyện hôm nay Thẩm Đạc nói với mình, dằn cơn tức nói: "ch*ch dạo? Hay là chơi gái? Mẹ không mong con giàu sang phú quý, ít nhất con cũng phải làm người tử tế. Con là con trai của mẹ, người khác mẹ mặc kệ, nhưng con thì mẹ phải quản. Alfa toàn bảo dịu dàng hơn với con, con biết chừng mực, nhưng con suốt ngày hồn vía để đâu đâu, làm mấy chuyện kỳ quái, mẹ thật sự..."

Thấy bà lại sắp bật chế độ dạy bảo, Khương Dã vội vàng phủ nhận: "Con không chơi gái."

Khương Nhược Sơ nghẹn họng, hỏi thăm dò: "Có đối tượng rồi à?"

"... Có thể ạ." Khương Dã nói.

"Con đợi một lát." Khương Nhược Sơ quay về phòng đọc, lấy một chiếc áo gió màu đen ra, bảo cậu mặc vào.

Túi áo cưng cứng, Khương Dã thò tay vào móc ra xem, là bao cao su.

Khương Dã im lặng.

"Đêm khuya lái xe chú ý an toàn." Khương Nhược Sơ vỗ cậu, "Đi đi."

Hai mươi phút sau, Khương Dã đã tới công viên. Dưới màn đêm, mặt nước đen ngòm, đèn neon của quán bar rực rỡ phản chiếu trong nước, tiếng hát hò của người khác vọng tới, âm thanh và ánh sáng hỗn loạn. Khương Dã dựa vào lan can đá cẩm thạch, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, từ đầu đến cuối vẫn không đợi được người tên "Mỹ Mỹ" nọ.

Là cậu nghĩ nhiều ư? Có lẽ cậu chỉ là gặp phải kẻ lừa đảo thôi.

Đáng lẽ không nên ôm ấp hy vọng. Cậu lặng lẽ nghĩ bụng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, càng đau lòng, càng buồn bã.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ đúng, Khương Dã quay người định về nhà, chợt một tin nhắn nhảy ra trong khung thoại WeChat.

Xin đừng đọc ở bất cứ đâu mà người đăng không phải bạn Thần.

Mỹ Mỹ: [Ngẩng đầu lên.]

Khương Dã ngửa đầu lên, bầu trời đêm đen chợt có vô số pháo hoa bay lên, nổ đùng đoàng, bung nở rạng rỡ trên không trung. Tất cả mọi người trên phố đều vô thức ngẩng đầu, dừng lại xem. Khương Dã tháo kính râm, pháo hoa thắp sáng đồng tử mắt màu vàng của cậu. Trong thế giới kỳ quái, pháo hoa ấy bắt mắt vô cùng, rực rỡ vô cùng.

Một người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh cậu, cùng cậu dõi theo pháo hoa tuyệt đẹp ấy.

"Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Dã."

Chất giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai, cậu ngoảnh đầu lại, bắt gặp cặp mắt mỉm cười ấm áp của Cận Phi Trạch. Pháo hoa nổ tung, ánh sáng rực rỡ hắt lên gò má trắng muốt của hắn, phác hoạ đường nét tuyệt đẹp của hắn. Gương mặt mỉm cười của hắn như sắp hoà vào quầng sáng loá mắt này.

"Đoàng——" Lại một chùm pháo hoa nổ tung.

Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới đều bừng sáng.

"Cậu tìm lại được bản thân rồi à?" Khương Dã gần như không nghe thấy giọng mình.

"Ừm," Cận Phi Trạch cụp mắt nhìn cậu, "Chậm hơn cậu rất nhiều, cậu có trách mình không?"

Khương Dã giơ tay chạm vào hắn, chỉ sợ đây là mơ, hắn là bong bóng dưới nước, chạm vào là vỡ tan. Cận Phi Trạch tóm được tay cậu, cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Cận Phi Trạch. Không phải mơ, không tan biến, trong chớp mắt cảm xúc cuồn cuộn không thể diễn tả bằng lời dâng trào trong lòng, Khương Dã tiến lên một bước, ôm chầm lấy hắn.

Chờ đợi giây phút này, dường như đã đợi hàng nghìn năm.

"Tôi nhớ cậu lắm." Khương Dã nói khẽ.

"Mình xin lỗi." Cận Phi Trạch hôn lên trán cậu, "Để cậu đợi lâu quá."

"Bốn năm ba tháng tám mươi ngày."

"Cậu có thay lòng đổi dạ không?"

"Không."

"Có cũng không sao," Cận Phi Trạch cười rất xấu xa, "Mình có thể xoá bỏ nó, ví dụ như tên 20cm kia."

"..." Khương Dã nói, "Đừng làm việc vi phạm pháp luật."

"Nhưng mình thật sự rất muốn giết nó."

Khương Dã chau mày.

"Được rồi được rồi," Cận Phi Trạch véo má cậu, "Nghe lời Tiểu Dã mà."

Thần rất điên cuồng, nhưng thần bằng lòng giả vờ từ bi vì người mình yêu.

Cận Phi Trạch v**t v* mặt mày cậu, rồi cúi đầu quan sát tay cậu, tay trái có một vết sẹo bị dao đâm, tay phải cũng có một vết thương dữ tợn, nhìn mà khó chịu.

Cận Phi Trạch chạm vào vết sẹo của cậu, hỏi: "Còn đau không?"

Khương Dã lắc đầu.

Khương Dã hỏi: "Là cậu tấn công người tham gia gọi thần giáng lâm của Thần Mộng."

"Chỉ là móc mắt chúng thôi, mình không giết người nhé." Cận Phi Trạch phàn nàn, "Không đã tí nào."

"Đây là một lần giáng lâm à?" Khương Dã hỏi.

"Ừm."

Thần giáng lâm, thần cũng sẽ rời đi ư? Khương Dã im lặng rất lâu, gió đêm phớt qua gò má, dịu dàng tựa lông vũ.

Cuối cùng, cậu thốt ra câu hỏi cuối cùng: "Giáng lâm bao lâu?"

Cận Phi Trạch bật cười, mặt mày toả sáng. Thời gian như dừng lại ở giây phút này, pháo hoa đứng im trên bầu trời đêm, vĩnh viễn rực rỡ.

Hắn nói: "Một đời một kiếp."

TRUYỆN VẪN CÒN, CHƯA KẾT.

----

Nay tui lên Lofter thấy toàn art Đốc chủ có bệnh, lại muốn nhảy cái hố này =)) đù má bộ Quỷ dữ này thì chưa tìm thấy cái fanart nào hết huhu
 
Mầm Ác
Chương 131: Quay về


Tui đã bảo là truyện chưa kết mà lại =))

---

Cận Phi Trạch vừa dứt lời, còi cảnh báo đinh tai nhức óc vang lên bốn bề, rất nhiều xe chống đạn màu đen ùa vào công viên Hương Hải, bao vây Khương Dã và Cận Phi Trạch kín kẽ. Nhân viên đặc vụ của học viện bước xuống xe, tất cả đều nấp sau cửa xe, đạn lên nòng, tất cả mọi họng súng đen ngòm đều chĩa vào Cận Phi Trạch dưới ánh đèn neon.

Khương Dã nghe thấy họ dùng loa phát thanh: "Phát hiện sinh vật lạ độ nguy hiểm cao, người không phận sự sơ tán ngay."

"Chú ý! Sinh vật lạ bắt cóc một con tin! Sinh vật lạ bắt cóc một con tin!"

Bên học viện có người nhận ra Tiểu Dã, hét lớn: "Con tin là học trò của thầy Thẩm – Khương Dã! Bạn Khương Dã, đừng sợ! Giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cứu cậu!!"

Khương Dã nghĩ một giây bèn vỡ lẽ, lúc trước Thẩm Đạc từng nói, Hiệp Hội Thần Mộng có một nhà đầu tư là giám đốc công ty mạng viễn thông, người đó tự nguyện hiến thân, cầu xin thần linh giáng lâm. Chắc Cận Phi Trạch đang dùng thể xác của tay giám đốc này, có điều không biết hắn thay đổi ngoại hình bằng cách gì thôi. Ngoại hình thay đổi, nhưng các thông tin sinh học như dấu vân tay, DNA đều không thay đổi. Học viện lần dấu thông tin sinh học của tay giám đốc đó, tìm đến đây.

Đặc vụ học viện bao vây kín bờ sông, rất nhiều người qua đường không hiểu tình huống, tò mò túm tụm bên ngoài thò đầu nhìn. Trực thăng bay qua đỉnh đầu Khương Dã, ánh đèn trắng toát chiếu xuống người Cận Phi Trạch và Khương Dã. Trong thế giới tối tăm, họ như hai người duy nhất được ánh sáng bao phủ.

"Tôi không bị bắt cóc, người bên cạnh tôi không nguy hiểm! Nghe tôi nói này, cậu ấy mới là người thật sự đã đồng hoá thần!" Khương Dã cố giải thích với họ.

"Tinh thần của cậu Khương Dã đã bị ảnh hưởng, xuất hiện triệu chứng mê sảng nghiêm trọng." Người của học viện hét lớn, "Xạ thủ hãy nhắm vào sinh vật lạ!"

"Cậu giải thích vô ích thôi," Cận Phi Trạch thong dong nói, "Cậu vẫn chưa phát hiện ra à? Chúng là một lũ ngu."

Khương Dã: "..."

Cận Phi Trạch bật cười nhẹ nhàng, "Có lúc mình rất thấu hiểu suy nghĩ của Hắc Thần muốn huỷ diệt thế giới, nhìn thấy đám thiểu năng ngu ngốc hết thuốc chữa này, lẽ nào không thấy thế giới không có chúng sẽ tốt đẹp hơn sao?"

Khương Dã cau mày, "Cận Phi Trạch, khôi phục sự tồn tại của bản thân cậu mau."

"Tiểu Dã ngốc nghếch ơi, mình chưa bao giờ biến mất, chỉ là chúng đã lãng quên mình mà thôi." Cận Phi Trạch nhún vai, "Khi mình không thể được nhắc đến, không thể được lý giải, thế giới này sẽ lãng quên mình. Nhớ ra mình phải tốn rất nhiều công sức, cách nhanh gọn nhất là ăn tiên đan sơn tra, biến thành tín đồ của mình. Có điều, mình không có nhiều tiên đan sơn tra đến thế."

Khương Dã: "..."

"Đừng lo," Cận Phi Trạch mỉm cười nói, "Mình có cách khiến chúng dừng lại."

Cậu ta sẽ không xoá bỏ toàn bộ bọn họ đấy chứ? Chuông báo động réo vang trong đầu Khương Dã.

Cậu đang định ngăn cản, Cận Phi Trạch đã tiến lên một bước, ấn gáy Khương Dã, cúi đầu hôn cậu.

Đèn pha của trực thăng rọi xuống đỉnh đầu họ, tất cả mọi người đều nhìn thấy họ hôn nhau trong quầng sáng. Người đi đường đứng xem bên ngoài cao giọng hoan hô, lũ lượt giơ điện thoại quay lại khung cảnh trước mắt. Đặc vụ học viện trố cả mắt, không biết nên chĩa súng vào đâu.

Giọng nói nôn nóng của Thẩm Đạc vọng ra từ bộ đàm, "Tiểu Dã sao rồi? Sao không trả lời!"

Đặc vụ lắp bắp trả lời: "Éc... Hình, hình như cậu ta bị sinh vật lạ cưỡng hôn."

"Cái gì?"

Mặt Khương Dã nóng bừng, ở đây bao nhiêu người nhìn, sao Cận Phi Trạch có thể hôn cậu ở đây thế này được?! Cậu cố đẩy Cận Phi Trạch ra, nhưng hắn bám riết không tha, lưỡi cạy mở quai hàm của cậu, luồn vào sâu hơn nữa, đ*ng t*nh hơn nữa. Giây phút này, đèn pha của trực thăng cứ như đèn rọi, vạch ra sân khấu chỉ có hai người họ trong đêm đen hỗn loạn này.

Tất cả nhóm người học viện đều ngơ ngác, không biết tiếp theo nên làm gì, sững sờ nhìn hai người họ hôn nhau. Một đặc vụ lén lút giơ điện thoại lên, mở Tiktok bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Cận Phi Trạch hơi tách ra khỏi Khương Dã, đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

"Nhìn xem, mình nói rồi mà, họ không định nổ súng nữa."

Khương Dã hít sâu một hơi, bấm bụng nói: "Đi theo tôi."

Cận Phi Trạch tươi cười rạng rỡ, "Tuân lệnh."

Họ đã bị học viện bao vây, ngoại trừ học viện, tạm thời không đi nơi nào khác được. Khương Dã rất lo cục diện hiện tại, Cận Phi Trạch bản tính điên rồ, ngộ nhỡ đám người học viện chọc giận hắn, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu thẳng thắn toàn bộ câu chuyện, làm rõ thân phận thần linh của Cận Phi Trạch, có được học viện công nhận hay không? Khương Dã thầm lắc đầu, người của học viện sợ những điều chưa biết, huống hồ ngoài cậu ra không ai nhớ được sự tồn tại của Cận Phi Trạch, cậu vốn không thể làm họ tin Cận Phi Trạch là anh hùng đồng hoá thần được. Nếu học viện biết Cận Phi Trạch là Đấng, không chỉ không chấp nhận hắn, có thể còn sợ hãi hắn hơn nữa.

Hiện giờ chỉ có thể làm họ tin Khương Dã kiểm soát được Cận Phi Trạch.

Cận Phi Trạch và Khương Dã cùng quay về học viện, họ lại đến phòng thẩm vấn của phòng thí nghiệm Bạch Ngân mà họ từng đến rất nhiều năm trước. Thẩm Đạc đích thân tới, Khương Dã nói: "Đeo vòng cổ cho cậu ấy đi."

Thẩm Đạc lắc đầu, "Việc này không phù hợp với quy định của học viện, cậu ta phải vào bể chứa."

"Thầy Thẩm," Khương Dã nói, "Bể chứa không nhốt được cậu ấy, thứ duy nhất khống chế được cậu ấy là vòng cổ của em."

Thẩm Đạc nhìn sang Cận Phi Trạch, hắn tỏ vẻ nhàm chán, ngồi trên ghế xoay vòng tròn.

"Rốt cuộc cậu ta là cái gì?" Thẩm Đạc lại hỏi.

Khương Dã tỉnh bơ nói dối: "Cậu ấy là quỷ dữ, giống người tạo ra em, bị Đấng xoá bỏ sự tồn tại. Mà vì người đó, em là người duy nhất nhớ được cậu ấy trên thế giới này. Thầy Thẩm, hãy tin em, cậu ấy rất xuất sắc, cậu ấy cũng giống người đó, đã cống hiến tất cả vì vận mệnh của loài người."

Khương Dã còn chưa dứt lời, Cận Phi Trạch đã nói: "Mình khát, mình muốn uống nước dâu sơn tra."

Khương Dã day trán, nói: "Năm ngoái nước dâu sơn tra đã phá sản rồi."

Cận Phi Trạch: "?"

Khương Dã an ủi hắn, "Nhịn đi, lát nữa mua trà sữa khác cho cậu uống."

Cận Phi Trạch sầm mặt, Khương Dã không cần hỏi cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Chắc chắn hắn đang nghĩ: Nước dâu sơn tra cũng phá sản rồi, tại sao thế giới này vẫn chưa tiêu đời?

Đang định an ủi hắn, hắn lại nhìn sang Thẩm Đạc, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Thầy Thẩm, thứ cho ta nói thẳng, giá trị của phần lớn học viện các người đều không bằng một cốc nước dâu sơn tra hai mươi tám tệ. Nước dâu sơn tra giá trị hơn cả các người cũng không còn nữa, sao các người còn chưa xấu hổ đi chết đi?"

Khương Dã: "..."

Thẩm Đạc chẳng hiểu mô tê gì, "Đây là anh hùng hiến thân vì vận mệnh loài người mà em nói đấy à?"

Không có nước dâu sơn tra, Cận Phi Trạch vô cùng nóng nảy, Thẩm Đạc nhốt hắn vào bể chứa trong kho lưu trữ sinh vật lạ, đi vệ sinh về phát hiện bể chứa trong kho đã vỡ hết, mọi sinh vật lạ hình thù dị dạng đều thê thảm trốn trong góc ôm chầm lấy nhau, nom rất yếu ớt đáng thương bất lực. Còn Cận Phi Trạch thì nhàn nhã ngồi trên trường kỷ, hỏi: "Bể chứa của các người giòn quá, gõ nhẹ một phát đã vỡ tan tành. Còn cách gì khác không, cho ta xem rốt cuộc các người yếu đến mức nào?"

Thẩm Đạc: "..."

Bảo vệ của học viện gấp rút vào cuộc, bất kể là đạn chu sa hay lưới điện, mọi biện pháp hạn chế đều không có hiệu quả với hắn. Cuối cùng Khương Dã im lặng bên cạnh bước tới, đeo vòng cổ cho hắn. Hắn yếu ớt gục vào lòng Khương Dã, "Mình kiệt sức rồi, cậu làm gì mình cũng được."

Mọi người: "..."

Khương Dã kéo hắn, hỏi Thẩm Đạc: "Bọn em về nhà được chưa ạ?"

Sắc mặt Thẩm Đạc rất phức tạp, "Tiểu Dã, em kiểm soát được cậu ta thật à?"

Khương Dã gật đầu, "Em đảm bảo."

"..." Thẩm Đạc cũng hết cách, "Được thôi, có điều thầy phải lắp định vị cho cậu ta."

Khương Dã dẫn Cận Phi Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm Bạch Ngân, xuống hầm gửi xe. Mẹ cậu đã chờ sẵn bên cạnh ô tô, nhìn thấy hai người nắm tay nhau bước ra, bà nhướn mày.

Cận Phi Trạch mỉm cười, lên tiếng trước tiên: "Xin chào chị đẹp ạ."

"Dẻo miệng quá," Alfa tươi cười rạng rỡ, "Vừa điển trai vừa khéo ăn nói thế này, sao có thể là quỷ dữ hung tợn tàn ác được? Lại đây, chị bảo kê cho em, học viện dám động vào em, chị tẩn chết họ."

Khương Dã: "..."

Alfa mở cửa xe, Lý Diệu Diệu ngồi ở ghế lái phụ, tò mò dán mắt vào Cận Phi Trạch. Khương Dã và Cận Phi Trạch vào ghế sau, Alfa lái xe đưa họ về nhà. Khương Dã biết lý do Thẩm Đạc thoả hiệp, cho Cận Phi Trạch về nhà với họ, chẳng qua là đổi nơi khác làm lồng giam, nhà Khương Dã có Alfa và Lý Diệu Diệu, ngộ nhỡ Cận Phi Trạch có bất thường gì thì họ đều có thể phản ứng nhanh chóng. Khương Dã đoán giờ nhà mình đã lắp đầy máy quay rồi.

Chiếc ô tô chở bốn người lao vào màn đêm, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lướt qua khuôn mặt Khương Dã, màu sắc kỳ ảo. Vầng trăng tròn vành vạnh, họ như đang đi trong cõi mộng của thần linh, đi về phía tương lai chưa rõ. Nếu là trước đây, có lẽ Khương Dã sẽ cảm thấy hoang mang, giờ nắm tay Cận Phi Trạch, cậu chợt cảm thấy bình yên vô tận.

"Em chính là người đồng hoá Đấng phải không." Alfa chợt nói.

Cận Phi Trạch cười nhạt, "Chị thông minh hơn người của học viện đấy."

"Tất nhiên rồi. Chuyện tồn tại và biến mất, chị có kinh nghiệm." Alfa nói, "Tiểu Dã, con cũng đừng trách học viện. Mấy lão già đó không dám mạo hiểm, có lúc nói dối họ cũng là cho họ một đường lui. Có Tiểu Thẩm đây, con chỉ cần cho họ một lý do thả các con đi, họ sẽ không làm khó con quá mức."

Khương Dã hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn khôi phục sự tồn tại của mình không?"

"Khôi phục sự tồn tại của mẹ?"

"Để những người như Nhiếp Nam Nguyệt nhớ ra mẹ."

Alfa bật cười, "Không cần đâu. Đáng lẽ mẹ đã chết từ lâu rồi, là mẹ con cho mẹ cuộc đời thứ hai. Tiểu Dã, giờ mẹ có mẹ con, có các con là đủ rồi."

Bà đánh vô lăng, rẽ ngoặt đột ngột.

Khương Dã nhận ra đây không phải đường về nhà.

"Đi đâu thế ạ?"

"Chúng ta đi chỗ khác ở."

"Bên học viện..."

"Ai thèm để ý đến họ. Trước khi mẹ đến, họ lắp đầy máy quay khắp cả trong lẫn ngoài nhà mình đấy." Alfa cười ha ha, "Hai đứa vừa gặp lại, ắt sẽ nói những điều người ngoài không được nghe phải không? Đám ngu dốt đó, chúng ta mặc kệ họ. Đi, đưa hai đứa đi nghỉ mát!"

Alfa giẫm chân ga, chiếc xe tăng tốc lái vào màn đêm vô tận, lái vào bí ẩn vô hạn.
 
Mầm Ác
Chương 132: Đứa trẻ mồ côi (Hoàn)


Dù cho Alfa chê học viện vướng chân, đưa mọi người chạy đến một homestay ở ngoại ô nghỉ mát, chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, người của học viện đã tìm tới nơi. Chủ homestay thấy căn biệt thự nhỏ nhà mình bị một đoàn xe đen bao vây kín kẽ, tất cả mọi người đều cầm súng lên đạn sẵn sàng, sợ run cầm cập, còn tưởng nhà Alfa là tội phạm truy nã.

Thẩm Đạc rất mệt mỏi, y về nhà mới chợp mắt được một lát thì lại bị đánh thức bởi chuỗi cuộc gọi liên hoàn lấy mạng của lãnh đạo, chạy thâu đêm đến nơi này.

"Tôi muốn nói chuyện với giáo sư Khương." Thẩm Đạc day huyệt thái dương.

"Tiểu Thẩm," Khương Nhược Sơ nói rất trịnh trọng, "Lần này đúng là Alfa nghịch ngợm, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa chúng về nhà ngay."

Đầu Thẩm Đạc đau âm ỉ, "Thế này đi, nếu mọi người không thích máy quay chúng tôi lắp trong nhà chị, tôi sẽ cho người tháo máy quay giám sát trong nhà, chỉ để lại máy quay bên ngoài thôi. Nhưng cậu... Tiểu Cận này thì phải nộp một báo cáo cho chúng tôi mỗi ngày, khai báo đúng hoạt động trong ngày của cậu ta, báo cáo do giáo sư Khương ký tên xác nhận, gửi đến hòm thư của tôi trước mười một giờ đêm hàng ngày, bản sao gửi cho lãnh đạo các cấp ở học viện. Giáo sư Khương, giờ chị là người giám hộ của hai quỷ dữ, hy vọng chị đảm bảo được độ an toàn của họ, đừng làm hành động gì nằm ngoài tầm kiểm soát của học viện nữa. Ngoài ra, cậu Tiểu Cận tạm thời không được rời khỏi Bắc Kinh, di chuyển phải báo cáo với tôi ngay."

Khương Nhược Sơ đảm bảo, học viện hộ tống họ về nhà, chuyện này mới kết thúc.

Về sau mười một giờ hàng ngày, Thẩm Đạc và lãnh đạo các cấp học viện đều sẽ nhận được báo cáo của Cận Phi Trạch đúng giờ. Ban đầu Thẩm Đạc kinh ngạc bởi cậu nhóc này nghe lời như thế, cho tới khi cuối cùng y có một ngày rảnh rỗi mở báo cáo của hắn——

"Ngày 1 tháng 11, Tiểu Dã đưa ta đi tìm nước dâu sơn tra, thử 9 loại, đều không ngon bằng loại trước kia. Tiểu Dã nói, cậu ấy sẽ nghiên cứu cách điều chế, tự pha nước dâu sơn tra cho ta uống. Buổi chiều cậu ấy pha được một cốc, uống xong ta rất muốn huỷ diệt thế giới. Lý Diệu Diệu cũng uống, nôn mất một tiếng đồng hồ. Ta rất tức giận, lôi Tiểu Dã ngốc nghếch vào phòng ngủ. Chúng ta... (Khương Nhược Sơ
 
Back
Top Bottom