Siêu Nhiên Maiden of the cursed blade

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
309847480-256-k825302.jpg

Maiden Of The Cursed Blade
Tác giả: EricaBanchou
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu :
Tỉnh dậy trong cơ thể của người đàn chị lớp trên mà mình yêu quý tại một thế giới xa lạ có phần giống với Nhật Bản thời Heian, cậu học sinh bí ẩn không thể nhớ được gì về bản thân mình.

Thứ duy nhất cậu biết là tên hiện giờ của mình - Lily.

Ngay trong đêm đầu tiên, khi đang một mình lang thang trong đêm, cô (cậu) đã vô tình gặp phải Bách quỷ dạ hành.

Cùng với sự trợ giúp của các chiến binh Samurai, cô (cậu) phải học cách sống sót trong thế giới đầy hiểm nguy này rồi tìm cách rèn cho mình một thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh lời nguyền cổ xưa.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Thời gian sẽ cho ta biết.
( Cre: Luo Jiang Shen, Carrot Sause ) Tags: dramaechigenderbenderyuri​
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 01: Bách quỷ dạ hành


Trên bầu trời đêm, mặt trăng đang toả sáng rực rỡ.Nằm ở phía Đông của thành phố thanh bình Kamakura, có một con đường cũ và ảm đạm, bao phủ bởi màng sương dày đặc.

Khung cảnh hoàn toàn vắng lặng không có lấy một bóng người.Tuy nhiên, ở đó, có một cô gái dường như xuất thân từ một thời đại khác.

Cô mặc một bộ Kimono màu tím được trang trí bằng những hoa văn màu xanh, đôi chân được tô điểm bằng đôi guốc gỗ và trên tay là một chiếc dù giấy.

Cô đang đi một mình trên con đường lát đá tồi tàn này.Lily, đó là tên của cơ thể nữ nhi này.Tại sao chúng tôi lại nói như thế?Bởi vì, linh hồn của cô gái trẻ này, là một người con trai, xét theo góc độ nào đấy vẫn có thể coi là bảnh bao.Cả hai, phần linh hồn của cậu con trai và cơ thể mỹ miều của cô gái xinh đẹp, đều không thuộc về nơi đây, của thế giới này.Lily có một khuôn mặt ưa nhìn, và nếu ai đó nhìn vào làn da hồng hào của cô, thì ai cũng sẽ đoán đây là một tiểu thư đài các.

Tuy vậy, đôi mắt to tròn, long lanh của cô lại ẩn lên vẻ hoang mang bối rối khi cô nhìn quanh thế giới tàn tạ, ảm đạm này.Chiếc mũi thanh tú của cô đỏ ửng lên do gió lạnh.

Và từng hơi thở thoát ra từ đôi môi căng mọng tràn đầy sức sống ấy gần như có thể nhìn thấy được.

Phố xá yên tĩnh đến độ cô dường như có thể nghe thấy nhịp thở của chính mình.Lily không biết bằng cách nào mình đến được đây, cũng như tại sao lại biến thành một cô gái khoác trên mình bộ trang phục cùng thời.

Hơn nữa, dù trời có hơi lạnh và trên tay cô còn có một cây dù, nhưng tuyệt nhiên không hề có một giọt mưa.Lily nhớ rất rõ rằng mình là một người con trai đang sống ở thời hiện đại, là một cậu học sinh năm hai cao trung của thành phố S.

Tuy nhiên, cô lại không thể nhớ ra tên cũa của mình, nên bây giờ cô chỉ có thể gọi bản thân là Lily.Vào cái lúc cô thức dậy ở thế giới này - cụ thể là mười lăm phút trước - cô biết tên mình là Lily, dẫu vậy cô cũng không thể giải thích tại sao mình lại biết điều đó.Ngoài cái tên ra, cô vẫn nhớ được cuộc sống lúc trước, khi cô vẫn còn là một cậu con trai.

Rõ ràng, theo trí nhớ của mình, đó là một chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng giờ lại cảm thấy nó đã trôi qua lâu lắm rồi.

Cứ như thể nhận thức về thời gian của cô đã bị đảo lộn vậy.Chắc là những toà nhà cũ kỹ này đã khiến cô cảm thấy không thoải mái."

Mấy cái này giống như từ thời cổ đại vậy.

Đừng có nói là mình đang ở thời kì cổ đại Nhật Bản nha?

Bộ đây là thời Heian hay Chiến Quốc à?

Dù đó là hai thời kì duy nhất mà mình biết về lịch sử Nhật Bản.

Cũng có khi đây là một thế giới khác có nét tương đồng với Nhật Bản chăng."

Lily nghĩ.Nếu không vì bộ Kimono và cơ thể con gái này, thì rất có thể cậu đã nghĩ rằng mình đã bằng cách nào đó đến một nơi giống phim trường trong lúc mộng du.

Mặc dù, khi còn là một tên con trai, Lily đều không nổi trội ở bất cứ khía cạnh nào, nhưng khả năng nghệ thuật của cô phái nói là cực kì sắc bén.

Cô thậm chí còn là chuyện gia trong kỳ thi hội hoạ quốc gia, nên dù chỉ nhìn liếc qua, cô cũng có thể nói rằng những toà nhà này là thật.

Trình độ kỹ nghệ và chân thực này không phải là một thứ mà các nhà làm phim có thể sao chép!

Hơn nữa, bầu không khí ở đây càng củng cố rằng cô chưa từng đặt chân đến đây.Khi là con trai mà lại có óc thẫm mỹ phát triển như vậy thường bị xem là nữ tính và nhạy cảm, do vậy, lẽ đương nhiên chuyện đó không phải là thứ quá đáng tự hào khi lớn lên.Dẫu cho Lily không phải là một người nam tính cho lắm, nhưng không có nghĩa là cô không có ý kiến riêng của mình.

Hiện tại, dù cảm thấy rất ngạc nhiên và khó để có thể tin vào chuyện này, cô vẫn tích cực suy nghĩ về những gì mình nên làm tiếp theo."

Dù có là Nhật Bản một ngàn năm trước hay một thế giới khác đi chăng nữa, thì nó cũng không thay đổi được tình cảnh hiện tại của mình.

Đó là, mình đang gặp rắc rối to!"

Một cô gái xinh đẹp đươc thoa son lụa là đi một mình trên con đường hoang vắng vào giữ đêm khuya thế này không có gì khác ngoài rắc rối.

Ngay cả khi cô đang ở thành phố S, nơi có trật tự công cộng được đảm bảo, Lily vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm khi đứng trơ trọi ở thế giới này với nền văn minh chưa xác định của nó.Dù mấy bộ phim làm về thời xa xưa lúc nào cũng lãng mạng và đẹp đẽ, nhưng Lily biết rằng thời điểm lúc đó rất tàn khốc!

Lý do là thế, nên tốt hơn nơi này nên là một thế giới khác.

Dù gì thì, rất có khả năng sẽ có một nền văn hoá khác mà Lily chưa từng biết tới.Lily không thể thấy diện mạo của mình.

Do cô không hề có điện thoại để chụp ảnh và nếu cho rằng đây là thời xa xưa nào đó, thì khả năng một cái gương đàng hoàng chắc cũng không có.

Tuy nhiên, dựa vào cánh tay mảnh khanh, làn da hồng hào, đôi chân nhỏ nhắn và một body có thể khiến cho đám con trai cùng tuổi phải đổ máu mũi, thì cô nghĩ mình không thể nào xấu được.Thêm nữa, cô cảm thấy rằng tầm nhìn của mình có cao hơn chút so với cái lúc cô còn là con trai, vậy à?

Điều này khiến Lily có hơi bực bội.Và một cô gái gợi cảm và không thể tự vệ như cô đang bước đi một mình ở cái thế giới mà nền văn minh thì mập mờ, tăm tối và lại đầy huyền bí thế này, khi trên người không có gì khác ngoài mỗi cây dù.

Rõ ràng là rắc rối lớn rồi!Lily bắt đầu rà soát khắp người mình với hi vọng có thể tìm thấy manh mối hay vũ khí ẩn nào đó.

Tuy nhiên, thứ duy nhất cô tìm được chỉ là là một chiếc gương đồng nằm trong đai thắt lưng của bộ Kimono."

Huh?

Nơi này bị sao vậy?

Con đường lúc trước còn được lát đá mà, vậy tại sao ở đây lại không?"

Nơi mà Lily đạt chân tới cỏ vẻ là một con đường rộng hơn.

Ở hai bên là những mảng sân có dãy tường trắng bao quanh.

Tại những cánh cổng đều có treo những chiếc đèn lồng.

Khi nhìn vào bên trong, cô có thể lờ mờ thấy vài cái cây và một số dãy nhà, trong khi phần còn lại đều bị bóng tôi che khuất hoàn toàn.Thời xa xưa chẳng giống trong phim chút nào.

Lily đoán rằng những cây nến và đèn dầu đều có giá rất đắt.

Ai lại thắp chúng vào thời điểm như thế này cơ chứ?Một cơn gió thôi qua khiến toàn thân Lily khẽ run lên."

Liệu mình có nên đến gõ cửa nhà họ không ta?

Trông bề ngoài, đây có vẻ là một gia đình giàu có.

Ở với người có tiền thì an toàn hơn nhỉ, đúng không?"

Nhưng Lily nhanh chóng lắc đầu xoá tan cái ý nghĩ ngu ngốc ấy đi.

Người có tiền không có nghĩa là có đạo hạnh.

Có ai đó từng nói rằng người xưa rất tôn sùng nghệ thuật chiến tranh và mọi thứ đều được giàn xếp bằng sức mạnh.

Nếu nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp tự mình đến trước cửa nhà họ, thì việc họ chấn áp cô bằng vũ lực là chuyện hoàn toán có thể xảy ra!Cô không nên làm liều.Bởi bản thân đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, mỗi sai xót đều có thể dẫn đến nguy hiểm khôn lường!Chỉ có điều.....cô cũng không thể cứ ngồi chốn trong góc tối mãi được.

Trong cái thời tiết như thế này, lại chẳng có gì đề ăn uống, thì chắc có lẽ khi ngày mai đến, cô đã chết vì lạnh hoặc đói rồi.

Như vậy thì quá khốn khổ!Văn phòng chính phủ hay nơi nào đó tương tự là kế sách hay nhất!Lily một lần nữa nhìn về phía con đường dài dầy đặc sương mù.

Ngay cả khi được ánh trăng soi sáng thì cô cũng không thể thấy được gì quá một trăm mét cả.

Do vậy, cô hoàn toàn không biết con đường đó dẫn tới đâu.Lily hối hận khi đã không chăm chú xem bộ phim sinh tồn của ông nội. giờ cô biết rằng bản thân mình đang ở một thế giới xa la mà không có tí kĩ năng sinh tồn nào hết.

Cô thậm chí còn không thể đoán được hướng trước mặt mình là hướng nào.Bỗng nhiên, một cơn lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt cô."

Vụt!

Vụt!

Vụt!"

Những chiếc đèn lồng hai bên đường bôn dưng tự thắp sáng.

Và rồi, trong màn đêm sương mù dày đặc, những đốm sáng màu cam trông cư như những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô gái đơn độc trên con đường rộng lớn tối tăm.Lily đứng sững người và cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh buốt đang chảy xuống lưng cô."

Thùng!

Thùng!"

Bỗng dưng, có tiếng trống phát ra từ đàng xa."

Thùng!

Thùng!

Boong Boong!

Thùng..."

Tiếng trống từ từ đến gần hơn.

Nó vang lên một giai điệu cổ truyền, đơn giản nhưng lại rất lạ tai.

Và rồi từng cái đèn lồng lắc lư theo đuôi cái trước xuất hiện từ màn sương dày.Kế đó là tiếng của sáo trúc, lúc thì du dương, lúc thì ảm đạm.

Cùng với đó là tiếng trống và âm thanh sống động của đàn tam thập lục, tất cả cùng nhau tạo ra một bản hoà tấu vừa lạ lùng mà lại rất êm tai khi chúng từng bước tiến lại gần Lily."

T-Tiếng nhạc gì đây?

Tại sao, trong cái đêm lạnh buốt như thế này, lại có ai chơi loại nhạc này?

Hơn nữa, ai là người đang chơi thế?"

Trong khi còn đang phân vân thì bản năng của Lily cảm thấy nguy hiểm.

Tuy nhiên, vì lý do nào đấy, đôi chân mảnh mai của cô cứ như bị đóng xuống đất, không tài nào di chuyển dù chỉ một chút.Một vài hình bóng xuất hiện trong màn sương mù mờ ảo.

Một số trông giống con người, cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Trong những hình bóng ấy, một số lại cao đến nổi không thể nào gọi đó là một sinh vật bình thường được.

Và mặc dù một số không thể nhìn rõ được, nhưng chúng đều mang những hình dáng rất kì lạ, bỏ qua những quy luật bình thường và đều đang trôi nổi trên không.Nguy hiểm, cực kì nguy hiểm!Chúng kêu lên những tiếng cực kì buồn bã thiểu noã khiến lòng người khác cũng thấy nhói đau, nhưng ngay cả thế, bản năng của Lily đang la lên trong sợ hãi.Chạy!

Cô phải chạy khỏi đây!Nhưng đôi chân nhỏ nhắn của cô chẳng chịu nghe lời gì cả.

Từ lúc mới sinh ra cho tới giờ, cô chưa bao giờ phải đối mặt với khó khăn của cuộc sống hay ranh giới giữ sống và chết cả.

Ký ức đau thương nhất là khi cô còn là một cậu học sinh đang yêu thầm cô bạn cùng lớp nhưng chưa bao giờ có đủ dũng cảm để tỏ tình.

Mặc dù tài chính của gia đình cô không dư giả gì mấy, nhưng cũng không đến mức không có cái ăn, cái mặc.

Nên khi mà một cậu trai như vậy bị ném vào cái tình huống chưa bao giờ dám tưởng tượng tới như thế này, thứ còn lại chỉ là sự hoảng loạn!Vào lúc này, tiếng động ấy ngày một lúc một lớn hơn.

Tiếng trống rộn rã và giai điệu buồn bã của tiếng sáo dường như đánh thẳng vào tim và cố lôi kéo tâm hồn cô lại, điều đó khiến cô dựng cả tóc gáy lên.

Toàn cơ thể cô hiện giờ từ đầu đến chân gần như đều ướt đẫm mồ hôi.Chạy!

Mình phải chạy!

Không cần biết đây là đâu hay những thứ kia là gì, mình phải chạy khỏi đây ngay!

Không thể để cho chúng phát hiện ra được!Lily cấu mạnh vào đùi mình, nhưng ngay cả những ngón tay cô cũng không còn chút sức lực nào.

Thậm chí cả cơn đau từ cú cấu cũng không có!Dù đã làm tất cả mọi thứ, nhưng cơ thể cô vẫn không chịu di chuyển.

Cái này con đáng sợ hơn là khi đối mặt với hùm beo trong rừng nữa!

Không thể nào mà một người thời hiện đại lại có thể đứng vững trước việc này!Vào lúc ấy, Lily nhận ra mình rất có thể sẽ bỏ mạng ở đây.

Dù đây là một thế giới khó hiểu, nhưng cảm giác này rõ ràng là thật!"

Đừng nói là....Mình sẽ bị những thứ đấy giết sao?"

Vào ngay khoảnh khắc này, một giọng nữ nhẹ nhàng và êm ái vang lên từ một nơi nào đấy, "Đừng cử động.

Nếu còn muốn sống, thì đứng ngay tại đấy.

Dù thế nào cũng không được chạy!"

"Eh?"

Ai đang nói với cô vậy?

Xung quanh Lily không hề nhìn thấy ai.Cô gái ấy tiếp tục nói, như thể những lời ấy đang truyền thẳng tới nhận thức của Lily vậy, "Mở dù ra rồi trốn dưới nó.

Từ từ thôi....và chúng sẽ không nhìn thấy đâu."

Ngay cả khi cô muốn chạy, đôi chân của Lily cũng không chịu nghe lời.

Vào lúc này cô chọn cách tin tưởng vào lời nói dịu dàng của cô gái kia thay vì những hình bóng kì lạ đang tiến lại gần cô.Mở chiếc dù ra, đúng là một hành động tự bình thường mà.

Nhưng mà, vào lúc này, nó lại như một mệnh lệnh tuyệt đối phải làm!"

Không!

Mình phải sống!

Dù không biết cái thế giới này là gì hay chuyện gì đã xảy ra với mình, thì mình cũng không muốn chết như thế này!"

Đột nhiên, Lily dường như đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình.

Cô không còn run rẩy nữa mà từ từ ngẩng mặt lên.

Rồi hít lấy một hơi dài khi cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài thướt tha của cô.Lily nhấc chiếc dù màu tím sẫm được trang trí bằng những nét vẽ hoa anh đào."

Vút!"

Chiếc dù được mở ra.Hoá ra, bên trong chiêc dù là một màu trắng tuyền, chỉ có chút hồng ở phần rìa, và ngay chính giữa là bức vẽ những cánh hoa anh đào.

Trông chúng sinh động và giống thật đến mức như đang thật sự rơi xuống vậy.

Trong một lúc, cứ như thể Lily đang đứng giữa một cơn mưa hoa anh đào vậy."

Tiếp tục như thế, ở yên đó và bằng mọi giá cũng không được để bất kì phần nào của cơ thể ra khỏi tầm che của chiếc dù.

Đừng cử động, cứ đứng yên như một pho tượng ấy."

Giọng nói ấy tiếp tục hướng dẫn LilyTừ trong ánh sáng mập mờ của sương mù, một con cáo có kích thướng gấp mấy lần so với bình thường bước ra.

Con cáo này có bộ lông màu trắng bạc và ba cái đuôi đang nhô ra từ đằng sau.

Đôi mắt vàng rực của nó dường như đang nhìn chằm chằm về phía Lily.Toàn thân Lily run lên."

Đứng im.

Con Tam Vĩ Hồ Ly này gần như đánh hơi được có ai đó phía trước, nhưng nó không thể tìm ra đâu.

Tuy vậy, chỉ cần di một chút thôi là nó sẽ thấy ngay."

Lily phải rất vất vả mới có thể vượt qua được nỗi thôi thúc muốn quăng dù bỏ chạy.

Từng tiếng thở dốc khiến cho phần ngực phổng phao mà bản thân cô vẫn chưa quen cứ nhấp nhô lên xuống và mồ hôi ngày càng đổ nhiều trên vầng trán cô.Giai điệu du dương ấy cứ từ từ lớn dần một cách bất thường.

Cứ như thể đây là một cuộc hành trình không ngờ tới chứa đầy sự nguy hiểm khôn lường.Phía sau con hồ ly, một người phụ nữ xinh đẹp khoác trên người một bộ Kimono hơi phai màu bước ra từ màn sương.

Nước da của người đó thì nhợt nhạt, chỉ có mỗi đôi môi là hồng hào.

Cô không có chân mày, và trên trán thì có hai chấm đen.

Người phụ nữ cầm trên tay một cây đàn tỳ bà khi bước đến gần Lily với dáng đi tuy không vững nhưng lại rất duyên dáng.

Đứng đằng sau người phụ nữ là một con ngưu mà cao ba mét, có bộ lông đỏ rực và hai chiếc sừng xám nhọn chết người.Và cứ như thế, ma quỷ cứ liên tục xuất hiện sau màn sương, có những loại mà Lily chưa và cũng không bao giờ muốn nhìn thấy.

Chúng tiến lại gần cô với dáng đi hung tợn và vô hồn.Lily sợ đến mức chỉ biết nín thở mà đứng đấy.Con Hồ ly và người phụ nữ bước qua Lily.

Những chiếc đuôi của nó thậm chí còn luồn dưới tán dù, quét nhẹ qua gương mặt của cô.

May mắn thay, con quái vật ấy không cảm thấy gì cả.Tuy nhiên, một con quỷ xanh lè với cơ thể đồ sộ đang bước thẳng đến chỗ Lily.

Nếu không tránh, nó sẽ va vào cô!Vào lúc này, Lily thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."

Cứ bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng tránh sang một bên.

Không được đánh động sự chú ý của chúng.

Đừng gây bât cứ tiếng động nào!

Và nhớ phải luôn đứng dưới bóng của cây dù.

Còn bây giờ-!

Di chuyển đi!"

Lily không hề có thời gian để học cách di chuyển nhẹ nhàng.

Chỉ còn cách là dựa vào trực giác của mình rồi cẩn thận đứng sang một bên.

Đôi guốc gỗ cứ như bị dính chặt vào mặt đất khi cô di chuyển.Cô tránh được con quỷ xanh mà không gặp trở ngại nào.May mắn thay, chân của cô dài và chỉ cần bước một bước là đủ.

Hơn nữa, tuy Lily vẫn chưa quen với cơ thể này, nhưng mọi cử động của cô đều tốt đến bất ngờ.

Tinh tế trong thăng bằng và kiến thức trong tương tác vật lý là điều mà bản gốc của cô không hề có, vì lúc đó cô chỉ là một tên con trai không mấy khi tập thể dục.Bỗng nhiên, con quỷ xanh chợt dừng lại ngay bên cạnh Lily.

Tai cô có thể nghe rõ từng tiếng thở và khứu giác thì cứ như đang bị tra tấn bởi mùi hôi kinh khủng của nó.

Dường như nó nhận ra cái gì đó rồi nhìn về phía của Lily một lúc.

Sau đấy, nó lại tiếp tục bước đi.Lily chưa kịp thở phào thì một con thằng lằng to cỡ một con mèo đội một chiếc nón trúc chạy luồn qua hai chân cô vừa phát ra tiếng kêu lách cách!Lần này, Lily hoàn toàn khiếp sợ!

Cô nhanh chóng bịt miệng lại và cố nuốt trôi tiếng hét sắp sửa buột ra khỏi đó.Và ở đằng kia có một cái lồng đèn một chân đang tiến đến.

Nó có một con mắt to quá cỡ, thậm chí trến đó còn có vài sợi lông mi dày.

Cái miệng rộng của nó lè ra một cái lưỡi đỏ lòm đong đưa khi nó nhảy sang trái rồi phải tiếng thẳng đến chỗ Lily đang đứng.

Lily nghĩ rằng nếu như chân của cô bị cái lưỡi đó liếm phải, cô chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn tới mức muốn ngất xỉu.

Phía sau con quỷ đèn lồng ấy, là một con lửng chó có kích cỡ ngang một con gấu, đeo một chiếc nón trúc sau lưng.

Xa hơn một chút là một người phụ nữ với mái tóc bù xù có thân dưới là một con rắn.Xa nhất mà cô có thể thấy, có không dưới một trăm loài ma quỷ và yêu quái khác nhau đang bước đến, cùng với chúng là tiếng nhạc đầy lôi cuống của một buổi diễn nào đó.Bách quỷ dạ hành sao!Mới vào đêm đầu tiên cô ở đây, người con gái đến từ thế giới khác này đã vô tình gặp phải buổi diểu hành ma quỷ của thành phố Kamakura chỉ diễn ra duy nhất một lần một năm!Ngày này là ngày rằm tháng bảy theo lịch thời Heian. (Trans: Chắc ai cũng biết ngày này là gì rồi ha)Rõ ràng đây là giữa hè, nhưng khí trời của âm giới đã bao trùm lấy toàn bộ Thành Phố Kamakura với cái lạnh cuối thu.Lily không tài nào di chuyển nói, nhưng cô cũng không thể đứng yên tại chỗ được.

Thật mâu thuẫn, nhưng cô không có thời gian để nghi ngờ.

Dựa vào ngũ quan, cô di chuyển từng bước một và cố tránh va chạm với hàng trăm con quỷ.

Cô đi nghiêng sang một bên, và cuối cùng cũng đến được lối vào của một con hẻm."

Cô may mắn khi rời khỏi đường trước khi Michizane đến đấy."

Giọng nói ấy tiếp tục, "Với cơ thể không được huấn luyện, thì nếu đụng mặt với Michizane, cô sẽ bị hắn nhìn thấy ngay cả khi đang đứng dưới chiếc dù hoa anh đào này."

Lily không hoàn toàn hiểu những gì cô gái ấy nói, nhưng dù đã một nơi có thể nói là an toàn, cô cũng không dám di chuyển thiếu cẩn trọng mà chỉ tiếp tục trông ra ngoài từ một góc của con hẻm.Cô chỉ thấy một người đan ông có râu đội một chiếc mũ của quan thần đời Đường trong đám quỷ.

Ông ta cao tầm ba mươi mét, và tuy có hơi thừa cân, nhưng trên khuôn mặt đen đúa ấy của ông ta là một đôi mắt trông rất tàn bạo.

Chúng sắc lẻm đến độ chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến cho đôi mắt cô như bị hàng loạt mũi kim châm không ngừng vậy.

Lily nhanh chóng cúi thấp đầu xuống và không dám nhìn thẳng vào ông ta nữa."

Đó là Quỷ Vương Michizane!

Buộc diễu hành đêm của trăm con quỷ lần này được hắn chủ trì.

Chúng tuôn về đây từ cổng quỷ phía Đông Bắc.

Trong đêm nay mọi cư dân ở đây đều nhốt mình trong nhà và sẽ không bén mảng ra ngoài.

Cũng phải thôi vì ngay cả những lính tuần đêm còn không dám làm thế mà.

Nếu ai đó dám liếc nhìn Michizane một cái thôi, thì dù không chết thì đảm bảo người đó cũng sẽ gặp vận xui lớn thôi!"

Giọng nói ấy tiếp tục giải thích.Sau khi nghe những lời này, Lily cảm thấy tức tối trong lòng.

Đáng lẽ phải nói điều đó đầu tiên chứ!Giọng nói ấy lên tiếng với vẻ chêu chọc, "Em gái à, mặc dù bản thân cô không được huấn luyện và trông cứ như một đứa con gái được nuông chiều quá thể, nhưng từ vẻ bình tĩnh và sự kiên quyết vừa rồi, cũng như cách mà cô kiểm soát cơ thể, đó không phải là chuyện mà nhiều người làm được đâu.

Nên có lẽ, việc cô đến thế giới này không phải là xui rủi..."

Ngay cái lúc Lily vừa bực tức cúi đầu, cô không hề nhận ra rằng khi Michizane đi ngang qua con hẻm, ông ta đã dừng lại và nhìn về hướng cô đang trốn.

Và từ cái nhìn lướt qua đó, một điều không thể tin nổi đã xảy ra; một biểu cảm đầy buồn rầu hiện trên khuôn mặt hoang dai và tàn nhẫn của hắn.Đằng sau Michizane là một chiếc xe bò cực lớn.

Cũng không biết liệu con bò đó có phải là quái thú hay yêu quái.

Mặt khác, về phần chiếc xe, thì nó vô cùng lộng lẫy."

Người phụ nữ trong xe là Thánh Mẫu, mẹ của Hoàng tử Kohei.

Từ khi...."

Lily không nghe rõ phần sau của câu chuyện, do hiện giờ cô không thể nhồi nhét vào trong đầu bất kì thông tin mới nào sau khi vừa mới trải qua một cuộc khủng hoảng về mặt tinh thần đến vậy.Cuối cùng, những con quỷ, yêu quái và cả những đốm sáng mập mờ cùng với tiếng sáo lạnh đến tận xương cũng đã dần dần khuất bóng.Ngảy cả nhiệt độ xung quanh của từ từ trở lại bình thường.Lily nhìn những đốm sáng xa xăm ấy với nỗi sợ còn sót lại.

Những chiếc đèn lồng bên đường cũng âm thầm tắt đi và trở lại với vẻ vốn có của nó.

Như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra ở Thành phố Kamakura này."

Tôi không chắc....làm thế nào để có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với ngài đây...."

Lily cuối cùng cũng nói lên suy nghĩ của mình, "Tôi vẫn không biết ngài là thần tiên xứ nào.

Nhưng liệu ngài có thể xuất hiện để cho tôi bảy tỏ lòng thành kính được không?

Và, về cuộc huấn luyện..."

Giọng nói ấy không lên tiếng nữa.

Mặc cho không biết bao nhiêu lần Lily nhỏ nhẹ gọi, cô gái đó không hề trả lời.Thứ còn lại duy nhất trên con đường văng vẻ này là hình hài của một cô gái đang run rẩy dưới ánh sáng của mặt trăng.Rốt cuộc là cuộc gặp gỡ định mệnh và nguy hiểm nào đang chờ đợi cô trong thế giới khác đầy tăm tối và bí ẩn này đây?
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 02: Tấm gương


"Ugh..."

Cô gái trẻ rên rỉDưới ánh sáng nhẹ nhàng mờ ảo của mặt trăng, một cô gái trẻ với làn da trắng như tuyết nhẹ nhàng dựa vào một cây cột gỗ gần đó.

Từng hơi cô thở ra đều hoá khói trắng.Cô đặt vòng ba tròn trịa của mình tựa vào chân cây cột và lớp quần áo hơi bó làm tôn lên dáng người gợi cảm ấy của cô."

Cuối cùng mình cũng có thể thả lỏng tay chân rồi..."

Lily để chiếc dù qua một bên.

Vì dù gì hai cánh tay thon thả của cô cũng bắt đầu đau nhức sau khi đã cầm nó quá lâu.Tâm lưng của cô thấy ươn ướt và lạnh lẽo, cũng phải thôi vì bộ kimono của cô giờ đây ướt đẫm mồ hôi.May mắn thay, phần vải áo chỗ ngực cô khá thoải mái, nên mồ hôi ở đấy cũng mau khô hơn.Lily cúi thấp đầu xuống và nhìn vào phần cơ thể nở nang vốn là của mình.

Dù vậy cô vẫn không thể chấp nhận sự tồn tại của chúng.

Nói trắng ra là chúng đang cản trở tầm nhìn của cô ....và vô tình vào lúc đó Lily đã giải được một câu đố muôn thuở.Vậy chuyện những người thời trước không mặc áo ngực khi đang diện Kimono là thật nhỉ...Đương nhiên, Lily chắc chắn rằng đây là một thế giới khác chứ không phải quá khứ.

Chứ nếu không, tại sao những yêu quái đó lại tồn tại được chứ?!Muốn trở về?

Về với thể giới của mình?

Bộ cái thế giới này là nơi mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?

Ít nhất thì, trước hết cô cần phải nhớ ra bằng cách nào mà đến bản thân tới được đây.

Tuy nhiên, Lily lại không nghĩ ra được bất cứ thứ gì cả.Vì bầu ngực ẩn dưới lớp áo Kimono của cô cứ khiến tâm trí của Lily bị phân tâm."

Mình có nên kéo cổ áo ra để xem một chút không nhỉ?"

Bỗng dưng Lily cảm thấy một cơn phấn khởi ào đến.Cô chưa bao giờ được thấy cơ thể của con gái bao giờ, nói chi là một cô gái xinh đẹp như thế này.Không không không!

Mình vừa nghĩ cái gì thế!nghĩ cái gì thế!Lily lắc đầu!

Đây không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện như thế!

Bản thân cô vẫn chưa được đảm bảo an toàn!Mặc dù vụ bạch quỷ dạ hành ấy đã lùi vào quá khứ rồi...."

Lách cách - Lách cách-"Như muốn phủ định những gì Lily đang nghĩ, một tiếng động lạ bỗng dưng vang lên từ phía trước.Kế đó một cái bóng đột nhiên rơi xuống đầu của cô, trông giống một cái túi.Không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể của Lily tự di chuyển và nhảy lộn nhào nhằm tránh vật thể lạ đó.

Khi đang ở trên không, Lily có thể thấy rõ mặt đất đang từ từ tiến gần hơn.

Cô có dư thời gian để điều khiển mọi chuyển động của mình, dù bản thân vẫn chưa chạm đất, như thể thời gian đang trôi chậm hẳn đi.Đây chắc hẳn là một kiểu tầm nhìn cơ động, là khả năng mà không ai giống ai.

Khi Lily vẫn còn là một chàng trai, cô không tài nào nghĩ được bất cứ thứ gì khác một khi đã nhảy lên không trung.

Và có thể nói việc lộn người như thế này là bất khả thi với cô vào lúc đó.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữ những người có năng khiếu so với người không.Lily lộn người về phía trước, tiếp đất, rồi vào thế thủ.

Tất cả hành động ấy đều thực hiện hoàn hảo, toàn thân không có lấy một vết trầy nào.Cô nhanh chóng đứng thẳng dậy rồi quay ra đằng sau, chỉ để thấy một con chó mang khuôn mặt của một người đàn ông xấu xí.

Nó đang đứng tại vị trí lúc trước của cô, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt mình với đôi mắt vàng hung dữ và dường như còn ánh lên một sự thèm muốn cực kì mãnh liệt!"

Gương...Gương..."

Con quái vật ấy thực sự nói được tiếng người.

Tuy vậy, đó rõ ràng là ngôn ngữ mà Lily chưa bao giờ nghe đến, nhưng bằng cách nào đó cô lại có thể hoàn toàn hiểu được chúng.

Chỉ có điều...giọng nói phát ra lại rất lạnh lùng và kỳ quái!Đột nhiên, thêm hai con quái vật giống vậy nữa nhảy xuống từ nóc nhà và cả ba đã hoàn toàn bao vây Lily trong con hẻm tối tăm, chật hẹp này.Cô đã quá bất cẩn!

Cứ nghĩ rằng bọn quỷ kia đã đi thật xa rồi.

Trong thế giới này, bất kì sai lầm dù nhỏ nhặt đến cỡ nào đều có thể phải trả giá bằng mạng sống."

Gương..."

Những con quái vật khác cũng bắt đầu cất tiếng nói, vừa liếm miệng của mình một cách thèm khát.

Bên trong cái miệng bẩn thỉu của chúng là những chiếc răng nanh sắc nhọn đến phát khiếp!

Và từ khoảng trống giữa những chiếc răng ấy, thứ nước bọt nhầy nhụa kinh tởm chảy ra.Tuy bản thân đang rất sợ hãi khi đối mặt với những con chó quỷ này, nhưng cô vẫn cẩn thận xem xét tình hình.

Sau khi chạm chán với những sinh vật siêu nhiên như Michizane, thì mấy con chó quỷ này không đủ để làm cô hoảng loạng như lúc đấy.Nhưng nói gì thì nói, ngay cả khi cơ thể cô có khoẻ và nhanh nhẹn đi nữa, thì cũng không dễ để thoát khỏi con hẻm chật hẹp này.Chúng tiếp tục tiến lại gần và lẩm bẩm mỗi một từ "gương" bằng cái giọng khàn khàn của mình.Lily nhớ ra chiếc gương đồng nằm ở đai thắt lưng.

Liệu cô có thể chạy thoát khi ném cái gương đó cho chúng không?Một giây phút sợ hãi gần như đã khiến Lily muốn làm ngay điều đó.

Tuy nhiên, có bao giờ nghe chuyện Cô bé quàng khăn đỏ chưa?Vào khoảng khắc tiếp theo, Lily đã làm một điều mà có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của cô sau này.

Thay vì ném cái gương đi, cô lại bình tĩnh mở chiếc dù ra và nâng nó qua đầu.Những con chó quỷ ngây người khi đang nhìn chằm chằm về phía bức tường.

Trong mắt chúng, người con gái đó và chiếc gương cô mang theo là những thứ có sức hấp dẫn rất mạnh mẽ trong cái thế giới đơn sắc và vô vị này.

Thế mà, cả hai thứ đó đột nhiên biến mất ngay trước mặt chúng.

Tất cả những gì chúng thấy bây giờ chỉ là một mảng tường trống rỗng, không còn gì khác."

Mùi của con đàn bà đó rõ ràng vẫn ở đây!

Cái mùi ngọt ngào thơm lừng của con ả đó!

Con ả khốn kiếp đó!

Thịt người vẫn là món ngon lành nhất!

Nhưng con tiện nhân đó biến đâu mất rồi?

Còn cái gương?

Cái gương đâu?"

"Đói quá, dạo gần đây mấy thằng lính đi tuần đêm càng ngày càng tăng.

Tao đã không ăn được miếng thịt nào lâu lắm rồi.

Sau khi chúng ta lấy được cái gương, hãy cùng thưởng thức thịt của con đàn bà đó nào..."

Những con chó quỷ nghĩ như vậy rồi tiếp tục tiến lại gần bức tường.

Chúng ngửi rồi liếm để do xét khắp nơi, tuy nhiên, không có thành quả nào cả.Vì trước một bầy quỷ hơn cả trăm con, Lily vẫn có thể di chuyển nhẹ nhàng, vừa tránh vừa len lỏi qua chúng, nên với chỉ vài con chó quỷ như thế này, việc không để chúng phát hiện là chuyện dễ như ăn bánh.Vô tình, Lily dường như đã nắm bắt được một kỹ thuật di chuyển.

Theo đó, cách di chuyển này vừa nhanh nhẹn, thanh nhã lại rất khó bị phát hiện.

Hiện giờ, Lily suy nghĩ rằng; giả sử trong tay cô có một thanh kiếm thì liệu cô có thể chém chết những con quỷ này nếu có thể lén lút di chuyển ra sau chúng không?Dù vậy, Lily không hề mang vũ khí cũng như lý do để liều lĩnh như vậy cả.

Cô từ từ rút khỏi con hẻm và đi về phía đường chính.

Còn về phần những con chó quỷ, chúng không hề đuổi theo, chắc là chúng không dám bén mảng tới đường chính.

Nên thay vào đó chúng chỉ loanh quanh ở con hẻm một lúc rồi biến mất vào màn đêm cùng với sự thất vọng.Lily tiếp tục đi cho đến khi bản thân đang đứng dưới mái hiên của một bãi sân.

Cô không dám bỏ chiếc dù ra nữa.

Tuy nhiên, còn có một chuyện khác khiến cô bận tâm lúc này.Gương à?Chúng đang nói đến cái gương mình giữ trong đai thắt lưng sao?Lily bị ném vào thế giới này, không một lời giải thích, không một xu dính túi và hoàn toàn không có khả năng tự vệ.

Ngoài bộ quần áo cô mặc trên người ra, cô chỉ có trong tay hai món đồ.

Một là cây dù có khả năng khiến cô 'vô hình' dưới con mắt của những con quái vật.

Qủa là một vật hiếm có.

Và thứ còn lại là chiếc gương đồng đang yên vị trong đai thắt lưng của bộ Kimono.Lily lấy chiếc gương đồng đã hoen gỉ ra.

Ánh trăng chiếu xuống qua khe hở của mái hiên đã vô tình làm mặt gương sáng lên.Lily ngạc nhiên đến sững sờ.Bề mặt của chiếc gương vốn đầy gỉ đồng và gồ ghề bỗng trở nên sáng sủa và sạch sẽ sau khi được ánh trăng chiếu qua.Và khuôn mặt của cô được phản chiếu rõ nét qua tấm gương."

Tiền bối?!"

Nhìn vào khuôn mặt của mỹ nhân trong gương, Lily buông ra một tiếng hét.

Đôi môi đỏ ấy, chiếc mũi nhỏ thanh tú ấy, và đôi mắt sáng ngời đó...Ngay khi Lily thốt lên trong sự kinh ngạc, thì đôi môi trong tấm gương cững cử động khớp với từng câu nói của cô, cùng lúc, hơi thở trắng toả ra trên nó và đọng lại đó một lớp sương mờ.Lily vội vàng lấy tay áo lau tấm gương và một lần nữa nhìn vào nó với vẻ mặt không thể tin nổi."

Tiền bối?!

Mình...Mình đã trở thành tiền bối rồi sao???"

"Không, đúng hơn là linh hồn của mình đã nhập vào thân xác của chị ấy chăng?

Cơ thể mình bây giờ vốn là của tiền bối sao!"

Cái danh tiền bối này rõ ràng là thuộc về một người mà trong thế giới cũ, Lily từng rất mến mộ.Trong ngôi trường cao trung mà Lily đang học, lẽ đương nhiên sẽ có rất nhiều chị khoá trên.

Tuy nhiên, chỉ có duy nhất một người mà Lily gọi như vậy.Chị Rin!Khi Lily vẫn còn là một cậu con trai, dù cho chị ấy có ở trong lớp hay đang chìm vào giấc ngủ, thì đối với cậu đó vẫn là đàn chị mà cậu luôn mến mộ.

Trong trường, có khi là cả trong thành phố S, chị ấy là một nữ sinh cao trung xinh đẹp có tiếng.Chị ấy được sinh ra trong một gia đình khá giả, không quá giàu, nhưng cũng đủ để họ sống mà không cần phải lo lắng về cái ăn cái mặc.

Hơn nữa, với ngoại hình toát ra vẻ tri thức, mấy tên con trai đều không thể cản được sức lôi cuốn đến từ người con gái tóc đen đầy uy nghiêm này.Không chỉ tốt về mặt học tập, chị ấy cũng là một vận động viên xuất xắc.

Thậm chí, tiền bối còn là bậc thầy trong bốn môn nghệ thuật khác nhau: cụ thể là đàn tam thập lục, cờ vây, thư pháp và hội hoạ.

Ngoài việc giỏi giang trong tất cả mọi thứ, chị ấy còn một điều khiến mọi người càng ghen tị hơn nữa, đó là vòng một cực kì nở nang của mình.Lẽ đương nhiên, có rất nhiều người theo đuổi chị ấy trong trường, từ con trai của những doanh nhân giàu có, đến con của các thành viên chính phủ, đội trưởng câu lạc bộ thể thao, nhà vô định thế giới, và cả những người đầy tài năng với triển vọng...Tuy nhiên, chị ấy chưa bao giờ để mắt tới họ dù chỉ một lần, nhưng vẫn hành xử lịch sự nhất có thể.

Đó là điều khiến cho Lily cảm động nhất!Tiền bối, chị ấy đáng yêu quá đi !Không cần biết người khác nói gì, tiền bối vẫn là người hoàn hảo và lý tưởng nhất trong tim cậu!Dĩ nhiên, với một người ngọc ngà như thế, Lily chỉ dám nhìn trộm người con gái ấy từ xa khi cô vẫn còn là một tên con trai.

Làm sao dám nói chuyện với chị ấy chứ, chỉ có thể yêu thầm mà thôi!Dù vậy, đây lại chính là người mà cô hằng ngưỡng mộ, là người chị lớp trên mà cô say đắm ...Vào lúc này, bản thân Lily đã trở thành người đó.
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 03: Suy nghĩ của Lily


Lily cẩn thận cất chiếc gương vào trong đai thắt lưng.Tâm trí của cô một lần nữa lại trở nên rối loạn.Mình đã trở thành tiền bối sao?

Linh hồn mình đang nằm trong cơ thể của chị ấy sao?Lily không hề nghĩ đến khả năng có khi đây chỉ là người giống người.

Lý do là vì: Khuôn mặt xinh đẹp của người chị lớp trên ấy hiện rành rành qua tấm gương!

Mà Lily lại luôn nhạy cảm trong mấy vấn đề này.

Hơn nữa, đó là người con gái mà cô hằng ngưỡng mộ, làm sao mà có thể nhìn nhầm được chứ.Nếu đã như thế, vậy thì cơ thể của chính cô đang ở đâu?

Có phải nó cũng bị chuyển đến thế giới này hay không?

Hay là, bằng cách nào đó, Lily và tiến bối đã hoán đổi cơ thể cho nhau chăng?Không, xác suất để cái giả thuyết phí lý đó xảy ra là quá thấp.

Hơn nữa, đây không phải là lúc để mấy cái trí tưởng tượng của cô chạy lung tung.Lily cúi đầu xuống lần nữa để nhìn phần ngực của mình.

Cô không hề nghĩ rằng bộ ngực luôn khiến bản thân hơi chóng mặt này lại là của tiền bối.

Thảo nào chúng lại lớn đến vậy....Của tiền bối....Ngực của chỉ ấy, mùi thơm của chị ấy, mọi thứ trên cơ thể chị ấy, hiện giờ tất cả chúng đều thuộc về cô rồi sao?Lily không hề biết rằng mình đang thở dốc, và khuôn mặt thì còn đỏ hơn trái cà chua.Đối với con người cũ của Lily, một nam sinh năm nhất còn ngây thơ trong sáng, thì mối tình đầu của cô cũng chỉ là một cuộc tình đơn phương, hay thậm chí có thể gọi nó là tình yêu không bao giờ được đáp lại.Vậy mà giờ đây cô có thể chiêm ngưỡng và chạm vào cơ thể của người con gái ấy tuỳ thích.Nếu như họ vẫn còn đang ở thế giới cũ, chị ấy có khi sẽ ghê tởm cô nếu dám đến gần.

Tuy nhiên, bây giờ cơ thể này thuộc về cô, liệu đây có phải là vận may của Lily không ta?Eh?

Không!Có chuyện gì sao?Bây giờ là mấy giờ?Cô vừa mới chạm mặt cả trăm con quỷ, xém nữa thành đồ ăn của mấy con chó ma, vậy mà vừa rồi lại có thể bình thản suy nghĩ mấy cái chuyện đồi bại ở cái nơi như thế này sao!

"Gọi nó là đồi bại thì có hơi quá...nhưng mình đáng phải bị đánh cho bầm dập khi mang mấy cái tư tưởng đó trong đầu mà!".

Là một người con trai, cô đã thật sự nghĩ đến những chuyện khủng khiếp ấy với cơ thể của tiền bối mình, dù trong thế giớ cũ, cô chỉ dám nhìn chị ấy từ đàng xa.

Tại sao bây giờ cô lại không có tí tự trọng nào vậy?Hơn nữa, cơ thề này đã là của cô rồi.

Cô có thể sờ mó tỉ mỉ nó sau khi đã đến được chỗ an toàn mà..."

Không không không không không....cái này quá sai rồi...Linh hồn của mình thì đang ở trong cơ thể của tiền bối, vậy thì lình hồn của chị ấy đâu?

Nếu chị ấy mà biết mình đang nghĩ đến mấy chuyện này nọ với cơ thể của chị, thì...mà ngay cả khi tiền bối không biết đi chăng nữa, điều đấy cũng không có nghĩa là mình muốn làm gì thì làm.

Tại sao một linh hồn thô tục như mình lại mang một cơ thể xinh đẹp và thuần khiết thế này?

Chẳng phải cơ thể này hiện giờ là của mình sao?

Làm sao lại có thể để vẻ đẹp tinh khôi của tiền bối bị mình làm cho ô uế cơ chứ?

Làm sao tôi lại có thể khiến cho mối tình đầu của mình bị vấy bẩn bơi chuyện này vậy trời?!"

Nhưng mà, ngay từ đầu, tại sao chuyện này lại xảy ra?Vì lý do nào đó, Lily cảm thấy tim mình đau nhói một lúc.Tại sao tim lại đau thế này....Hình như, cứ mỗi khi cô cố nhớ lại khoảng khắc cuối cùng của mình trước khi đến thế giới này là tâm trí cô lại trở nên trống rỗng.

Thứ còn lại chỉ là một cơn đau nhẹ trong tim.Vì sao vậy, vì lý do nào cơ chứ?"

Cô gì ơi..."

"Eh?"

Lily đang chìm xâu trong suy nghĩ và hoàn toàn không nhận ra có một Samurai đang bước tới từ đường chính, trong tay cầm một chiếc đèn lồng.Vị Samurai này có độ tuổi từ hai đến ba mươi, trên người mặc một bộ kimono đơn giản đi kèm với quần dài rộng, bên hông đeo hai thanh katana có độ dài khác nhau.

Gan dạ và mạnh mẽ có lẽ là những từ hợp với con người này nhất.

Thậm chí, dưới cái ánh sáng yếu ớt của màn đêm, phong thái chính nghĩa mà anh ta toát ra vẫn hiện rõ rành rành qua từng đường nét trên cơ thể.Làn da thì rám nắng khoẻ khoắn, lông mày rậm đi kèm với đôi mắt to và bờ vai rộng còn trên khuôn mặt điển trai của người này toả ra khí chất nam nhi cho thấy rằng vị Samurai này đã trải qua một quá trình luyện tập lâu dài.Lily hoảng sợ nhảy cẫng lên.Rõ ràng vị samurai này vẫn có thể thấy cô ngay cả khi cô đang cầm chiếc dù trên tay.

Có khi ma pháp của nó không có tác dụng với con người chăng?

Đó là tin tốt, khi đối phương là con người.

Ít nhất thì họ cũng sẽ không cắn cô.

Eh?

Chờ một chút nào?

Họ sẽ không cắn thật chứ?Trong thế giới cũ của mình, tiền bối là người con gái đẹp nhất ở thành phố, nên trong mắt những người thời xưa này, chẳng phải vẻ đẹp của chị ấy cũng phải ngang cỡ thánh thần sao?

Lỡ khi...mình bị cắn theo một kiểu khác thì sao ta.Con người, nếu là đàn ông thì, hừm!

Cô không thể lơ là cảnh giác được!"

Cô gái..." giọng của vị Samurai ấy nghe rất thành thật và nhẹ nhàng, "cô là....người hay yêu quái?"

"Eh?!"

Lily nhìn chằm chằm vị samurai với đôi mắt vô hồn.

Vì cô đang lo lắng liệu người này có động cơ nào khác khi hỏi vậy không, hay thực sự anh ta đang nghĩ cô là một con ma hay thứ gì đó tương tự?Lily nhìn vào đôi mắt của vị samurai và quan sát nét mặt của anh.

Kết hợp với câu hỏi vừa rồi, trông anh ta có vẻ không phải là người xấu.Nhưng cô không được phép mất cảnh giác, mấy tên dâm tặc hai mặt cũng tồn tại ở cái thời còn ăn lông ở lỗ cơ mà."

Tôi...tôi bị lạc..."

Lily cảm thấy rất xấu hổ khi nói chuyện với người khác bằng cái giọng nữ tính đến như thế.

Tuy nhiên, đây là giọng của tiền bối, làm sao trách cô được?"

Eh?"

Người đàn ông hai mặt ấy bỗng cau mày.

Coi bộ anh ta đang cảnh giác hơn sau khi nghe những lời ấy của Lily.Lily thấy có mùi nguy hiểm.

Cô có lý do riêng của mình, nhưng chất giọng này nghe cứ như tiếng mời gọi của ma nữ giữa đêm khuya thanh vắng vậy.

Hơn nữa, cô lại đang cầm dù dẫu đây là một tối sáng trời.

Đến cả bản thân cô cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ nếu đụng mặt một người như vậy!"

Cô gái, cô từ đâu đến?"

Vị Samurai gặng hỏi."

Tôi....cũng không biết."

"Eh?"

Đôi mắt dưới chân mày của vị Samurai giờ đây tròn như quả bóng luôn rồi.

Hơn nữa, bàn tay to lớn của anh ta đã vô thức đặt lên chuôi của thanh Katana từ lúc nào.Tệ thật, có vẻ sự hiểu lầm này ngày càng lớn thêm rồi!Vị Samurai tiếp cận Lily một cách cẩn trọng và quan sát cô.

Mặc dù người con gái quyến rũ này rất đáng ngờ, nhưng cô lại không giống một yêu quái một chút nào."

Tên cô là gì?"

Vị Samurai giơ tay ra rồi nắm lấy cánh tay của Lily.Vị trí anh ta nắm hơi cao và lực dồn vào thì rất mạnh, khiến cho cánh tay mảnh khanh và mỏng manh của cô bắt đầu thấy đau.

Toàn thân Lily bắt đầu run rẩy hẳn cả lên."

Bốp!"

Cô tát vào mặt vị Samurai theo phản xạ.Thật ra, Lily có hơi sợ sau khi đã cho vị Samurai kia một cái tát như trời giáng vì dù gì thì cơ thể cô cũng là con gái.

Đương nhiên, dù có từng là con trai, cũng không đời nào cô có thể đánh lại một Samurai ở cái khu vực còn mơ hồ này cả.

Tuy nhiên, chính vì có suy nghĩ của một cậu con trai nên Lily mới không muốn để một người đàn ông chạm vào mình.Gương mặt của vị Samurai đỏ bừng bừng như lửa đốt.

Dĩ nhiên, anh rất tức giận, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, chuyện này đồng thời cũng xoá tan đi mối nghi ngờ anh có về người con gái trước mặt.

Nếu là yêu quái, thì cô ấy phải dùng mọi cách để quyến rũ anh, và sau khi anh mất cảnh giác, thì lúc đó mới giơ nanh vuốt ra tấn công!Còn phản ứng vừa rồi của Lily thì giống một cô gái trẻ ngây thơ hơn.

Thêm đó, khi nhìn vào làn da trắng trẻo, cùng với chất liệu của bộ áo cô đang mặc, anh chắc chắn người này phải là con gái của một gia đình giàu có.

Đứng trước mặt của một tiểu thư con nhà quyền thế như vậy, dù có rất tức giận, thì nó cũng đã tiêu tan đi hết bảy tám phần rồi.Vị Samurai nguôi giận, tiếp đó anh lùi lại tầm nửa bước và nói, "Xin lỗi!

Vừa nãy tôi thất lễ quá!

Nhưng cô phải biết rằng tối nay có bách quỷ dạ hành.

Với một cô tiểu thư đi lang thang một mình trong thời điểm như thế này, việc xem xét kĩ lưỡng là một phần trách nhiệm của tôi."

"Trách nhiệm sao?"

Lily nhìn dáng người cao ráo của vị Samurai, người đang mang bên mình hai thanh katana và một chiếc đèn lồng có viết những chữ thư pháp.

Có lẽ nào anh ta đến từ văn phòng chính phủ không?Vị Samurai tiếp tục giải thích, "Tên của tôi là Hojo Ujizane, phụ trách buổi tuần đêm trong địa phận thành phố Kamakura hôm nay.

Dĩ nhiên, trước khi ra ngoài, tôi đã xác nhận lũ quỹ kia đã đi rồi.

Và giờ, tôi xin phép tiểu thư cho tôi được biết quý danh."

Lily thầm nghĩ, anh ta đã nói đầy đủ họ tên của mình, nên nếu cô chỉ giới thiệu mỗi tên gọi thôi, thì nó có hơi bất lịch sự.

Thật lòng, cô không muốn dính dáng đến người đàn ông này, nhưng nếu anh ta đúng là lính tuần đêm của chính phủ, thì cô thực sự muốn anh ta giúp mình vài chuyện.

Có thêm tên họ thì sẽ làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn.

Nhưng mà, cô lại không hề có."

Kagami Lily"Lily đột nhiên nói ra cái tên đó.Nói đúng hơn là nó tự dưng xuất hiện trong tâm trí cô.

Lý giải cho viêc này, cái tên Kagami là để cô nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của tiền bối phản chiếu trên tấm gương, cũng như là một lời cảnh tỉnh cho bản thân về trách nhiệm bảo vệ vẻ đẹp và sự trong trắng của chị ấy trong cái thế giới xa lạ này!

Cô không hề biết tại sao mình lại có chiếc gương này, nhưng rất có thể món trang sức cũ kỹ bằng đồng ấy là một món đồ quý giá mà ngay cả mấy con quỷ cũng thèm khát!Đó là lý do cô chọn nó làm tên họ của mình.

Chiếc gương, hãy đến và cùng nhau đi nào.

Trong cái thế giớ hoàn toàn không có sự tồn tại của khoa học và công nghệ, đây là vật trung gian duy nhất cho phép cô được ngắm vẻ đẹp của mình.Hojo nhìn cô một hồi lâu.

Cứ như anh ta đang bị mê hoặc bởi cái tên này, "Qủa là một cái tên đẹp..."

Lily không quan tâm lắm trước lời khen đột ngột ấy của anh.Hojo sau đấy cũng cảm thấy mình có hơi thô lỗ.

Tiếp đó, anh ta vội vàng lùi thêm nữa bước rồi cùi mình, "Có lẽ nào....tiểu thư đây đến từ gia tộc Kagami danh tiếng ở vùng Kansai xa xôi chăng?"

"Ah, phải đó...."

Lily trả lời mà không cần suy nghĩ lâu.

Anh ta đã nói vùng Kansai xa xôi, dựa theo phán đoán nhạy bén của mình, cô phân tích: Trong cái thế giới nơi mà khả năng giao tiếp thì kém còn thông tin thì thiếu thốn, câu nói đó chứng tỏ anh ta không có nhiều kiến thức về vùng đất ấy.

Do vậy cô dễ dàng thừa nhận danh tính của mình mà không lo lắng về những mối hiểm hoạ về sau."

Tại sao tiểu thư lại ở ngoài này một mình?

Hôm nay là mười lăm thắng bảy, là lễ cô hồn!"

Hoji vô tình nói cho cô biết ngày tháng hôm nay."

Ah, là vì..."

Lily lắp bắp nói khi cố viện ra một lý do.

Rồi đột nhiên, dưới chân họ bỗng rung lên bần bật."

Động đất sao?

Liệu nơi này giống với Nhật Bản và có nhiều động đất sao?"

Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lily.Lại là cơn gió đó!

Là cơn gió khiến cô rùng mình giữa vụ bách quỷ dạ hành!"

Tệ rồi đây!

Mau theo tôi!"

Vị Samurai đó không giải thích gì, một mạch kéo Lily về phía lề đường rồi trốn sau một cây liễu.

Rồi rút ra từ túi một tấm vải ghi đầy những kí tự cổ và dùng nó để bọc lấy cả hai mà không xin phép gì cả."

Anh đang làm cái gì vậy?"

Lily hỏi, giọng điệu có hơi tức giận."

Shhh...bất cứ giá nào cũng đừng gây tiếng động.

Cứ ngồi yên mà nhìn đi....Dưới lớp vải bọc này, miễn là chúng không để ý tới ta, thì sẽ không bị phát hiện đâu..."

Lily cũng đoán được là có chuyện gì đó sắp xảy ra, nên cô không nói thêm gì nữa.

Họ chỉ nhìn thẳng về hướng cơn gió phát ra.Thứ mà họ thấy đang đi ra từ lớp sương dày là một con quỷ to lớn với hai chiếc sừng vàng ở trên đầu, có màu da xanh, và bộ lông nâu ở lưng.Con quỷ này gần giống với con mà Lily chạm mặt lúc trước.

Tuy nhiên, lần này nó còn lớn hơn, cao tầm năm mét."

Trời!

Đó là Lục Quỷ!

Mà là một con bự nữa..."

Mồ hôi lạnh đang chảy ra từ trán của Hojo, "Chúng ta không thể để nó phát hiện, nếu không cả hai sẽ tiêu đời."

Cô cảm thấy tấm vải này không đáng tin cho lắm, nhưng Lily không muốn để lộ khả năng của chiếc dù trừ trường hợp khẩn cấp.

Hơn nữa, cây dù cũng không thể che được cho hai người."

Chẳng phải anh là chiến binh được chính phủ phái tới sao?

Bộ anh có thể gọi mình là Samurai sau khi co giò chạy trốn một con quỷ à?"

- Lily nhạo báng Hojo.

Nếu như có thể khích người này ra khiêu chiến với con quỷ xanh ấy, cô có thể bung dù ra và chạy đi, không cần biết kết quả ra sao.

Để bảo vệ cơ thể của tiền bối, Lily không cảm thấy có chút tội lỗi nào trong lòng!

Mà hơn nữa, chẳng phải bảo vệ thường dân là nhiệm vụ của Samurai sao?"

Tiểu thư Kagami, trông cô có vẻ là con gái xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng tại sao cách ăn nói của cô lại cao ngạo quá vậy."

Những lời của Lily đã làm tổn thương danh dự của vị Samurai này, do đó anh ta đã nhỏ tiếng đáp lại, "Lục Quỷ có chiều cao trên hai mét vốn không phải là thứ mà một chiến binh bình thường có thể giải quyết!

Còn con này lại có cao tới tận bốn đến năm mét.

Dù cô có tập hợp tất cả võ sĩ từ các đồn trú trong thành phố này, thì sau đó chỉ có thảm sát mà thôi.

Nó chỉ có thể bị hạ nếu một người trong tộc Genji được cử tới!

Và mặc dù các Samurai cấp thấp như chúng tôi có thể hạ được những con quỷ nhỏ và bảo vệ người dân.

Nhưng trước một con quái vật như thế này, thứ duy nhất chúng tôi làm được là cho họ mượn một nửa tấm vải Phạn này.

Kêu tôi một mình đấu với con Lục Quỷ khổng lồ đó sao?

Bất khả thi!

Lòng dũng cảm của một chiến binh với việc nghe theo lời xúi bậy mà đâm đầu vào chỗ chết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"

Hojo liên tục giảng đạo để bảo vệ lòng tự trọng của một chiến binh.

Trong khi đó, ở bên kia con đường, một nữ Samurai cao lớn xuất hiện.Nữ Samurai ấy đang đối mặt với con Lục Quỷ không lồ và tiến thẳng đến đây.Nhìn lướt qua, cô ấy thậm chí còn cao hơn cả Lily.

Người đó đang khoác trên mình một chiếc áo cộc tay màu đen đi kèm với khăn thắt lưng vàng.

Chiếc váy ngẳn của cô được tạo bởi hai mảnh vải đen chỉ che mỗi phía trước và sau.Mái tóc bạc của cô dài đến mức chạm tới gót chân.

Sau lưng, cô đang mang một thanh kiếm lớn dường như bất tuân định luật vật lý.

Còn đôi chân thon dài của cô để lộ ra một đôi dày da.

Từng bước chân đều toát ra vẻ thanh tao khi cô từ từ bước đến gần đây.Rõ ràng, nữ Samurai ấy và con Lục Quỷ đã nhận ra sự hiện diện của đôi bên.Những chiếc ranh nanh lộ ra trên khuôn mặt gớm ghiếc của con quỷ, nhưng cô gái kia vẫn bước tới, không một chút sợ hãi.

Bộ ngực, dường như còn lớn hơn của Lily, đang nảy theo từng cử động của cô, như thể chúng đang tự hào thể hiện sự điềm tĩnh và cao ngạo của chủ nhân nó vậy.
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 04: Cô gái và thanh kiếm


"Có vẻ như nữ Samurai kia đang định chiến đấu với con quỷ một mình."

"C-Cái đồ ngu hơn bò!

Hừ, tự mình đấu với nó sao, mà lại chỉ là một đứa con gái không hơn không kém, cô ta muốn đi chầu ông bà à!"

Hojo nhỏ nhẹ nói, giọng chứa đầy sự chỉ trích.Nhưng mặt khác, vì vài lý do nào đó, Lily lờ mờ cảm thấy một bầu khí cực kì khác thường toả ra từ cô gái tóc bạc ấy.Con Lục Quỷ và nữ Samurai cùng dừng lại, hai bên cách nhau tầm mấy chục thước."

Gào-!"

Con quỷ phát ra một tiếng gầm!Một luồng sóng âm lan toả ra xung quanh, khiến cho đất cát bay lên mù mịt.

Ngay cả những cái cây đại thụ gần đấy cũng bị lực tác động làm cho rung chuyển.Lily, vốn vẫn đang trốn sau cây liễu, bị những chiếc lá bay trong cơn lốc gây ra vô số vết xước.

Cực kì đau đớn, mái tóc dài của cô cũng rối tung cả lên.

Thậm chí tấm vải Phạn cũng suýt chút nữa bị cuốn đi!Tiếp theo đó, Con Lục Quỷ lao thẳng tới nữ Samurai kia, để lại một vết lún xâu trên mặt đất.

Trước thân hình to lớn của nó, nữ Samurai kia trông thật nhỏ bé.

Cứ cái đà này, cô chắc chắn sẽ bị hạ ngay trong đòn đầu tiên!Nữ Samurai rút thanh đại kiếm từ sau lưng mình ra.

Những nét hoa văn khắc trên nó thấp thoáng hiện lên trong ánh sáng yếu ớt của màn đêm tăm tối.

Thứ ánh sáng ấy đẹp mê hồn nhưng đồng thời cũng không kém phần chết chóc.Không hiểu tại sao, khi Lily trông thấy những hoa văn đủ khiến người khác rợn tóc gáy trên thanh kiếm ấy, cơ thể cô bỗng nhiên nóng bừng lên và tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Cứ như thể đâu đó sâu trong lòng, cô đang được chúng, những nét hoa văn quỷ quái này, mời gọi...Đứng trước cơ thể đồ sộ như núi của con quỷ đang chạy thẳng đến, nữ Samurai bình tĩnh nâng thanh đại kiếm của mình lên, bước lên một bước để lộ đôi chân mảnh mai trắng ngần rồi chuyển trọng tâm.

Kế đó với một cú giậm mạnh xuống đất - cơ thể cô bỗng bay vút lên không trung, cao hơn cả những ngôi nhà xung quanh!Con quỷ xanh cũng lấy đà rồi nhảy phốc lên cao.

Ngay cả mặt đất cũng rung chuyển do lực nhảy của nó.Dưới ánh trăng tròn, nữ Samurai và con Lục Quỷ khổng lồ sắp va vào nhau!"

Pfff-!"

Thanh đại kiếm lia theo một hình vòng cung tuyệt đẹp!Sau khoảnh khắc ấy, nữ Samurai giơ kiếm lên trời, còn thân hình to lớn của con quỷ đột nhiên bị xẻ ra làm đôi: nửa thân dưới của nó bay lướt qua người cô trong khi nửa thân trên bị lực của nhát chém gọn cản lại, đứng im bất động, lơ lửng trước mặt nữ Samurai.

Máu trào ra từ miệng con quỷ như muốn nhuộm đỏ cả mặt trăng!Con Lục Quỷ đó, vốn mạnh hơn rất nhiều so với những con quỷ mà Lily chạm trán trong vụ dạ hành, đã bị nữ Samurai cắt đôi như thế chỉ sau một nhát chém!Chứng kiến khả năng kiếm thuật phi thường của cô gái ấy, Lily cảm thấy vào lúc đó, nữ samurai và thanh kiếm cứ như đã hoà thành một, toả ra hào quang chói lọi giữa màn đêm âm u thanh trừng hết thảy bọn yêu ma."

Đẹp quá!"

Cô ngoái theo nữ Samurai vừa đáp xuống nóc của một ngôi nhà gần đó với vẻ mặt vô hồn.

Cô cứ như một Valkyria đang bảo vệ thành phố bàn đêm dưới ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng rằm.

Lily khắc sâu hình ảnh đẹp đẽ ấy vào lòng."

Vậy là....trong thế giới này, con gái cũng có thể mạnh đến thế!"

"Nếu như mình có sức mạnh đó..."

Những suy nghĩ này chất chứa trong lòng Lily.

Khi còn trẻ, cô đã luôn khâm phục những cô gái mạnh mẽ.

Và chẳng phải hình bóng kia chính là hình ảnh mà con người trước của cô, một tên con trai yếu đuối, hằng ngưỡng mộ sao?Trong một thế giới đầy rẫy những con người khốn nạn, một cô gái đơn độc có thể làm gì để bảo vệ bản thân?Gầy dựng quan hệ với mấy tên tai to mặt lớn sao?

Dấu mình trong phố đèn đỏ sao?Hmph, chỉ có một con đường duy nhất, là phải trở nên mạnh hơn, giống như nữ Samurai trước mặt cô, đầy duyên dáng và dũng cảm!Đôi mắt của Lily cứ như dán vào nền trời đêm khi nữ Samurai đó nhảy xuống khu đất trống trải.

Tim của cô dấy lên một niềm khát khao mãnh liệt.

Đối với cô, đây là một đêm đáng sợ và ảm đạm, nhưng còn với nữ Samurai kia, đây là nơi để toả sáng.

Thành thật mà nói, cô ấy ngầu chết đi được!Bấy giờ, Hojo chắc chắn nguy hiểm đã qua đi, nên nhanh chóng cuộn tấm vải Phạn lại.

Sau khi đứng dậy, anh ta thở dài rồi nói, "Nguyền Kiếm Cơ, chưa bao giờ nghĩ cô ấy thực sự là một Nguyền Kiếm Cơ!

Mặc dù tôi không biết thân phận của người đó là ai, nhưng những hoa văn kỳ dị trên thanh kiếm đó rõ ràng là đặc điểm của một Nguyền Kiếm Cơ.

Do vậy, cũng không bất ngờ gì khi cô ta có thể một mình hạ con quỷ đáng sợ ấy.

Mỗi khi ở đây có bách quỷ dạ hành, vài chiến binh mạnh mẽ từ khắp thế giới cũng sẽ tụ tập lại.

Trong đó, những chiến binh mạnh nhất có thể đánh bại mấy con quỷ khổng lồ chỉ bằng một nhát kiếm, đủ sức giữ chân cả một đội quân, hay thậm chí có thể một mình quét sạch cả thế giới!

Thế mà, Nguyền Kiếm Cơ lại là những người tài năng nhất trong số những người ấy.

Bọn họ cực kì nguy hiểm, nhưng quân số cũng rất ít."

Hojo gật đầu bất lực, "Thật đáng hổ thẹn.

Tôi đường đường là một người đàn ông, thế mà tôi chỉ có biết núp sau cây rồi nhìn một cô gái tự mình đương đầu với quỷ dữ...Thế giới này, mày còn muốn làm mọi chuyện lội xộn đến mức nào mới vừa lòng hả!

Cô cũng nghĩ như vậy phải không, Tiểu thư Kagami?"

Lily không đáp lại Hojo.

Mặt cô đỏ ửng, hơi thở thì gấp gáp, còn tim thì đập loạn xạ cả lên.

Cô vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ về hình bóng uy nghiêm và mạnh mẽ khác thường của nữ Samurai đó.

Trong lòng mình, dường như cô đã tìm ra hi vọng sống sót trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.Nguyền Kiếm Cơ à?

Một thiếu nữ với thanh kiếm bị nguyền sao!Thậm chí, giữa những chiến binh diệt quỷ thời Heian, họ vẫn được coi là những người xuất xắc nhất, là những người nổi tiêng nhất!

Một nữ Samurai trổ hoa ngay giữa chiến trường.Liệu cô có thể làm gì khác ngoài việc ngước nhìn những con người ấy với vẻ phấn chấn chứ?Không biết vì sao, sự ngưỡng mộ này của Lily đồng thời cũng mang chút...thèm khát!

Thèm khát tới mức cả cơ thể của cô bừng bừng như lửa đốt, tới tâm trí không còn được tỉnh táo nữa. (Trans: Sặc mùi Yuri)Vào khoảnh khắc này, lần đầu tiên trong đời, Lily quyết định sẽ trở thành một Samurai, một nữ Samurai!
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 05: Mất ký ức


Chứng nào mặt trời con chưa bừng tỉnh, thì lúc đấy màn đêm ở thành phố Kamakura vẫn âm u và hỗn loạn.Hết lần này tới lần khác, trong cái thành phố tồi tàn nay, khi đi ngang qua đây, bạn có thể nghe thấy những âm thanh kì quái phát ra từ những khu phố không mấy ai lui tới, đôi khi chúng được thay thế bằng những tiếng gầm rợn tóc gáy.

Thỉnh thoảng cũng có vài tia sáng chập chờn ở một góc phố nào đó.Ngay cả khi hiện tượng bách quỷ dạ hành đã qua đi, thì ở trong những con hẻm tối tăm của thành phố, vẫn còn đó những con quỷ và yêu quái mà con người hằng sợ hãi.

Chúng rảo quanh các góc phố, sẵn sàng tấn cống hoặc làm hại bất kì ai trong tầm mắt.Song song cùng với chúng, những chiến binh về đêm như nữ samurai lúc trước cũng bắt đầu chuyến đi săn của mình, hết ngày này sang ngày khác.“Tiểu thư Kagami,” Hojo nhìn đám sương đang tan dần khi anh đứng đối mặt với Lily rồi nói, “Tôi nghĩ tối nay không có gì ý nghĩ hơn việc được gặp một người từ gia tộc Kagami như tiểu thư đây.

Hay là tôi hộ tống tiểu thư về?

Tôi có thể hỏi chỗ tiểu thư đang sống bây giờ được không?

Là một quán trọ trong thành phố hay tại lâu đài của một lãnh chúa nào đó?”

“Eh…”

Nghĩ về một câu hỏi mà không có câu trả lời cho nó quả thực rất là đau đầu.

Không đời nào Lily có thể nói với anh ta rằng mình đến từ một thế giới có máy bay, tàu lửa, và toà nhà chọc trời cả.Trông thấy Lily ôm đầu với vẻ mặt lo âu, Hojo dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.

Anh nhìn Lily với vẻ thương cảm rồi lùi lại một bước, “Tôi hiểu rồi…có phải tiểu thư Kagami bị mất trí nhớ không?”

“Trong triều đại Heian bị bao bọc bởi bóng tối và hỗn loạn như bây giờ, đã có rất nhiều điều bất hạnh xảy ra.

Có rất nhiều người không may đụng mặt yêu quái trên đường, mà các cô gái trẻ thường bị mất trí nhớ sau đó.

Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy trường hợp như vậy.”

“Tôi thành thật xin lỗi khi đã khiến tiểu thư phải nhớ lại những chuyện không vui ấy….tất cả đều tại tôi thiếu suy nghĩ.”

“Eh?”

Lily ngạc nhiên nhìn vị samurai cao ráo có đôi mắt chứa đầy buồn bã ấy.

Cô chưa nói gì cả, thế mà anh ta đã tạo ra một cái cớ rõ tốt cho cô rôi sao?“Không, không đâu, tôi mới là người mới phải xin lỗi khi đã để anh phải nghi ngờ.

Tuy nhiên, đúng là tôi không nhờ được gì cả…”

Lily vừa nói vừa ôm mặt quay sang bên.

Mái tóc dài cũng theo cử động ấy mà nằm trên vai cô.“Không!

Tiểu thư Kagami không đáng nghi một chút nào!”

Hojo vội vã phản bác, “Xin tiểu thư đừng cố nhớ lại những ký ức đáng buồn đó làm gì!

Dù sao, thời đại này cũng đã tàn ác lắm rồi!

Có khi không nhớ được gì cũng là điều tốt.”

Lily không nói được gì, cô cảm thấy chán ghét mấy cử chỉ nữ tính của mình.

Tuy vậy, đây là điều nên làm để có thể sinh tồn trong cái thế giới bí ẩn này.

Cô có thể làm gì khác khi mà bản thân lại không đủ mạnh để có thể tự bảo vệ lấy mình?Sau khi Hojo suy nghĩ một hồi, anh cuối cùng cũng ra quyết định, “Tiểu thư Kagami, vùng Kansai thực sự rất rất xa nơi này.

Ít nhất cũng phải từ bảy đến tám ngàn dặm đường[note21371] .

Chuyến hành trình này sẽ rất cam go.

Có rất nhiều loại yêu quái ở những khu vực nguy hiểm, và cuộc chiến giành quyền lực giữa các Samurai đều diễn ra quanh năm.

Không kể đến tôi, nhưng ngay cả tộc Hojo cũng không thể nào có thể huy động một lực lượng đủ mạnh nhằm đưa một cô gái về vùng Kansai an toàn được.

Hơn nữa, giả sử chúng ta đến được đó, tôi sợ rằng tộc Hojo chúng tôi cũng không thể thoải mái di chuyển…Tiểu thư Kagami, mặc dù rất muốn đưa tiểu thư về, nhưng chuyện này thực sự quá sức của tôi.”

“Vậy sao…”

Lily muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Thực chất, cô không phải con cháu của nhà Kagami nên cũng chẳng hề nghĩ đến chuyện trở về.“Tiểu thư, do tôi vẫn còn vài chuyện quan trọng cần làm nên cũng không thể về quê nhà được, vậy như thế này thì sao,” Hojo dường như cố tình nhấn mạnh chữ quê nhà.

Sau đó, anh ta nói tiếp, “Ở vùng ngoại ô thành phố Kamakura, có một căn nhà của một người dưới trướng tộc Hojo, thuộc lãnh thổ nhà Matsuda.

Matsuda Nagahide là thầy dạy kiếm thuật cho gia tộc Hojo chúng tôi.

Hay là cô tạm thời trú ở nhà Matsuda được không?

Chúng ta sẽ nói tiếp vấn đề này sau khi báo cho cha và chú của tôi.”

Nhà Matsuda?

Thầy dạy kiếm thuật sao?

Điều đó rõ ràng đã khơi dậy sự hứng thú của Lily đấy.Tuy nhiên, Lily vẫn giả vờ dè dặt khi đắn đo yêu cầu ấy một lúc, sau đấy cô khẽ nghiêng đầu, lấy tay áo che mặt rồi thở dài nói, “Vậy tôi xin phép làm phiền anh vậy, Ngài Hojo.”

“Không sao đâu!

Ngược lại, tôi cảm thấy mình đã đánh giá sai cô đấy, Tiểu thư Kagami.

Hãy yên tâm, tôi chắc chắn sẽ báo cáo vấn đề này cho cha và chú tôi sớm nhất có thể.”

Hojo coi bộ rất hãnh diện khi trở thành chỗ dựa cho cô gái đáng thương này.Lily theo sau Hojo trên con đường ra khu ngoại ô.

Ujizane thậm chí còn giảm tốc độ của mình lại để cô có thể bám theo, nhưng dù có làm thế, Lily vẫn bị thụt lại phía sau một chút, nên trong lòng cô có hơi bực bội.

Người tên Hojo Ujizane này, tuy khi đụng phải quỷ thì sợ đến phát hoảng nhưng có vẻ anh ta vẫn là một Samurai có sực mạnh đáng kể.

Chính xác mà nói thì vì anh ta có sức mạnh nên mới biết con quỷ kia khủng khiếp cỡ nào.Thể trạng cơ thể của tiền bối chắc chắn ăn đứt người đàn ông này.

Nhưng mà, để theo kịp một Samurai đã được huấn luyện, thì nó vẫn hơi vất vả, dù đối phương đã cố tình đi chậm lại rồi.Samurai, họ thật sự rất mạnh!Cả hai cùng nhau ra khỏi địa phận thành phố Kamakura.

Nhìn từ xa, nơi này hoàn toàn khác xa những gì Lily tưởng tượng về Nhật Bản thời xa xưa, không hề có cổng hoặc tường thành.

Khi họ tiếp tục tiến bước, những toà nhà hai bên bắt đầu tồi tàn, sờn cũ hơn, số lượng cũng ít hẳn đi.

Cuối cùng họ cũng đã đặt chân đến vùng ngoại ô.Ở bên ngoài thành phố Kamakura trông rất hoang sơ.

Cây cối mọc um tùm, lâu lâu có phát ra vài tiếng kêu nhỏ đến mức rất khó nghe, có thể do là mấy cơn gió thổi qua kẽ lá hoặc con vật nào đó trốn trong bóng tối.

Ngay cả khi không có con ma nào ẩn nấp ở đây, nơi này vẫn khiến người ta sợ chết đi được.Hojo dắt một con ngựa ở bên đường ra.

Nếu cưỡi ngựa khi đang có bách quỷ dạ hành, thì rất dễ bị mấy con quỷ để ý, do đó Hojo đành phải buộc con ngựa ở đây, dưới bóng một cái cây.Nhưng Lily, mặt khác, lại thấy nó có hơi kỳ lạ,”Buộc ngựa ở đây à, bộ không sợ nó bị ăn thịt sao?”

“Tiểu thư Kagami, xin hãy lên ngựa.

Tôi sẽ lên đằng trước dắt nó đi.”

Hojo không hề biết Lily đang nghĩ cái gì.“Eh?”

Trước lúc đó, Lily có hơi khó chịu khi nghĩ rằng: Chúng ta sẽ cùng cỡi ngựa sao?

Như vậy thật không đứng đắn tí nào!Có vẻ như, trong thế giới này, vẫn còn có vài người đàn ông biết cư xử cho đúng phép tắc.Lily cũng không cần phải kìm nén làm gì nữa, cô không cần đợi Hojo tới giúp mà nhanh chóng đặt tay lên yên ngựa rồi lấy đà nhảy phóc lên lưng nó một cách duyên dáng.

“Tiểu thư Kagami?

Tiểu thư biết cưỡi ngựa sao?!”

Hojo có hơi bất ngờ khi chứng kiến động tác lên ngựa nhuần nhuyễn của cô.“Eh?

Kh-không…”

Lily hoàn toàn dựa vào khả năng thể chất của người tiến bối, hơn nữa cô không hề muốn bất kì người đàn ông nào chạm vào mình, nên đã cô hết sức nhảy lên lưng ngựa.

Còn cưỡi ư, thực sự đó không phải chuyện cô có thể làm được.‘Tôi nghe nói rằng kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của gia tộc Kagami rất nổi tiếng ở vùng Kansai.

Nếu tiểu thư Kagami mà là con trai, tôi tin chắc cô sẽ trở thành một ky binh điêu luyện đấy!”

Hojo vừa dặt ngựa vừa vui vẻ tán dương.“Sao phải là con trai?

Bộ con gái không được rưỡi và chiến đấu trên lưng ngựa sao?”

Lily cau mày hỏi.“Oh….dĩ nhiên, là có thể.

Trong triều đại Heian hiện nay, quỷ dữ và yêu quái thay nhau làm loạn khắp mọi nơi, mà quân sĩ lại không đoàn kết.

Chúng tôi cứ giương cơ đấu đá nhau, giết nhau không ngừng!

Viễn cảnh tương lai của thế giới này thật u ám.

Ngay cả vùng ngoại ô của thành phố Kamakura vẫn đôi khi xuất hiện yêu quái, nên đối với đàn ông, nếu không chết dưới tay quỷ ma thì cũng rơi đầu nơi chiến trường.

Thậm chí phụ nữ cũng bị bắt phải cầm gươm, cầm giáo để tiếp tục cái con đường tàn sát vô nghĩa này, hàiii!

Với tư cách là một người đan ông, tôi lấy làm hổ thẹn cho việc đó.”

Hojo tiếp tục thở dãi buồn bã khi đang dắt ngựa đi.Viễn cảnh tương lai của thế giới hử…Đúng là một thời kì Hẫy-an* bình nhỉ!Thời kì hoàng kim của triều đại Heian chắc là được xây trên xương máu của cả trăm cả ngàn con người ở đây chăng?Và bản thân cô là một phần trong cái thế giới đó.

Rốt cuộc từ bây giờ, Lily nên chọn con đường nào đây?“Tiền bối…Em…Liệu em thật sự có thể bảo vệ cơ thể xinh đẹp của chị và sống sót trong cái thế giới này không?

Liệu em thực sự có thể bước đi trên con đường trở thành một nữ Samurai không?

Tiền bối…nếu chỉ có mình em…Em thực sự….sẽ lạc lối…và lưỡng lự mất…Tiến bối, nếu là em, chị sẽ làm gì?”

Không hiểu tại sao, khi nghĩ về người con gái ấy, trong lòng cô lại nhói lên một cơn đau khó tả.Đêm vẫn còn dài, và con đường của Lily nằm ở đâu?Có lẽ do đã quá mệt, hoặc vì đã nhận quá nhiều cú sốc và không thể nào chịu đựng thêm những chuyện căng thẳng như thế này được nữa, nên mí mắt của Lily nhanh chóng nặng dần khi con ngựa di chuyển.

Và rồi tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi.

Lily từ từ chìm vào thế giới của những giấc mơ.Không ai hay biết rằng, ngay lúc cô đang ngủ, tấm gương nằm trong chiếc đai thắt lưng đột nhiên toả ra một ánh sáng nhè nhẹ.………………Trong bóng đêm, tiếng ầm ầm kiêu lên không dứt.Nghe giống như…tiếng động cơ đang chạy.“Buổi chiều tốt lành, thưa quý khách, cảm ơn vì đã lựa chọn hàng hàng không Osaka.

Hiện giờ chúng ta đang ở độ cao 18000 mét bên trên vùng biển Nhật Bản.

Và sẽ hạ cánh thủ đô Nhật Bản trong một tiếng ba mươi phút nữa…”

Một cậu con trai có vẻ ngoài mảnh dẻ đang ngồi ở ghế cửa sổ trên chuyến bay.

Vào lúc này, vẻ mặt cậu trông rất lo lắng.

Không những vì đây là lần đầu tiên cậu lên máy bay, mà còn vì một lý do khác, lý do chính yếu đó là ngay bên cạnh cậu là một cô gái mặc đồng phục giống cậu.

Cô ấy có mái tóc đen dài và có những đường nét rất duyên dáng.

Đôi chân của cô mặc một chiếc quần tất đen.

Và có vẻ như cô gái kia không chú ý gì đến vẻ bối rối ra mặt của cậu con trai khi cô cứ bình thản đọc sách.Tiền bối…Ai mà nghĩ được, cô gái ngồi bên cạnh cậu không ai khác chính là người chị khoá trên mà cậu hằng thầm thương trộm nhớ, và cũng không thể tiếp xúc.Ánh nắng hoàng hôn khẽ lọt qua những đám mây trằng và soi sáng cả căn buồng khách.

Những hạt bụi lơ lửng trong không gian góp phần tạo ra một bầu khí trông thật nên thơ.
 
Maiden Of The Cursed Blade
Chương 06: Tiền bối


Khi chiếc máy bay từ từ đi vào vùng có mây, bầu trời tối sầm lại.

Đa phần những hành khách khác đều đang nghỉ ngơi nên bầu khí có chút tĩnh lặng hơn bình thường.Người duy nhất không như vậy là cậu, vì ngồi ngay bên cạnh là người đàn chị mà cậu luôn ái mộ.

Thường thì, cậu chỉ có thể đứng ngắm cô từ xa, nhưng hôm nay, đây lần đầu tiên cậu có thể ngửi được mùi thơm phảng phất toả ra từ người con gái ấy.

Không ngoài dự đoán, càng nhìn gần cậu lại càng cảm thấy cô ấy đáng yêu hơn trước.Nếu có được một nữ thần là bạn gái, giờ có chết cũng cam lòng.Nhưng mà, tiền bối là người thế nào nhỉ?Ngay cả ba anh em nổi tiếng và con trai của những nhà buôn bán bất động sản đều bị cô từ chối.

Làm sao một tên Otaku bất tài như cậu có thể khiến cô để ý được?Nếu không vì chương trình trao đổi du học sinh các trường cấp ba giữa Nhật Bản và Trung Quốc, cũng như sự may mắn trong cuộc bốc thăm tham dự sự kiện trên, thì chắc chắn cậu không đời nào có cơ hội ngồi cùng với tiền bối, vốn là đại diện của trường.Có lẽ cậu là người duy nhất trong cabin muốn chuyến bay này cứ kéo dài mãi.

Tuy nhiên, thực tế chỉ còn hơn một tiếng rưỡi là hạ cánh.

Cậu trai trẻ này càng lúc càng bối rối hơn.

Cậu vẫn chưa nói được một lời nào với tiền bối hết…giờ nên làm gì đây?

Làm sao cậu có thể gọi mình là đàn ông khi mọi thứ đã đến mức này?

Chị ấy đang ngồi ngay bên cạnh, thế mà cậu lại không dám chủ động bắt chuyện nữa sao?Tuy nhiên, cậu lại không biết cách nói chuyện với con gái!Lỡ khi nói gì sai thì sao, chẳng phải điều đó sẽ đá bay cơ hội của cậu à?

Không muốn phạm sai lầm thì tốt hơn hết cứ im lặng vậy…Nên làm gì đây, rốt cuộc nên làm gì đây…nếu để cơ hội này vuột mất, cậu thật sự sẽ không bao giờ có thể gần gũi với tiền bối một lần nào nữa…Khi tâm trí cậu đang rối bời như vậy, chiếc máy bay đột nhiên rung lắc.“Thưa quý khách, máy bay của chúng ta đang gặp phải gió đứt nên vài phút sắp tới có thể sẽ hơi rung lắc, xin hãy thắt đai an toàn và đừng di chuyển xung quanh.”

Cô tiếp viên bình tĩnh nói qua loa phát thanh.“Bùm—!”

Trước khi cô ấy kịp nói hết, chiếc máy bay lại rung thêm một lần nữa.

Và lần này có hơi dữ dội!Bên trong máy bay bắt đầu ồn ào hẳn lên.Khung cảnh bên ngoài chỉ là một màu đen kịt.

Gió rít lên và đập vào các ô cửa sổ.

Thời gian cứ tiếp tục trôi, nhưng họ thậm chí còn không thể thấy được một tia sáng nào hết.“Thừa quý khách, máy bay của chúng ta đã đụng phải một cơn bão mạnh, xin—”“Bùm—!!!”

Máy bay rung lắc dữ dội cắt ngang tiếng nói của cô tiếp viên.

Trong tai mọi người hiện giờ chỉ có những tiếng rè và tiếng gió thổi ào ào.Rồi đột nhiên, máy bay mất thăng bằng và bắt đầu chúi xuống—“Ah—!!!”

Toàn bộ hành khách đều hoảng sợ, tiếng gào thét vang lên khắp nơi, cùng lúc đó đủ thứ vật dụng rớt ra và bay xung quanh.

Mọi thứ đã trở nên hỗn loạn chỉ trong nháy mắt.“Rơi máy bay ư?!

Không thể nào!”

Những cú lắc mạnh gần như làm cho tim của cậu muốn nhảy ra ngoài và trong tâm trí cậu bây giờ chỉ còn có sợ hãi, “Mình sẽ chết sao?

Không, mình không muốn chết!”

Áp suất khí quyển đột ngột thay đổi khiến cho màng nhĩ cậu muốn nổ tung và mọi âm thanh trong cabin dần dần trở nên kỳ lạ.Theo bản năng, câu cũng bắt đầu hét lên trong hoảng loạn như thể không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì trên thế giới nữaKhông!

Mình sẽ chết!

Mình thực sự sắp chết!!

Sợ!

Đáng sợ quá!!

Cảm giác rơi tự do và quay vòng vòng khiến cho tinh thần cậu không còn giữ được sự tỉnh táo, chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.Bỗng nhiên, một bàn tay mảnh khanh nhẹ nhàng đặt lên tay cậu, vốn đang bám chặt lấy thành ghế.“Sao cơ?!”

“Đ-Đây là…”

Vốn đang hoảng sợ tột độ, cậu bỗng bình tĩnh trở lại.

Xung quanh cậu bây giờ là những hành khách la hét, đủ thứ vật dụng bay lung tung và ánh sáng nhấp nháy của đèn báo động, thế mà trong tình cảnh đó, chị ấy, vẫn ngồi tại chỗ với vẻ bình thản toát ra trên khuôn mặt thiên thần của mình dẫu nếu nhìn gần hơn, có thể thấy chị ấy đang mím môi.

Cuốn sách mà tiền bối đang đọc lúc trước cũng đã biến đi đâu mất.

Trong tình huống hỗn loạn như thế này, cậu chỉ có thể cảm nhận được duy nhất hơi ấm từ cái nắm tay ướt đẫm mồ hôi và mỗi lúc một chặt hơn của người con gái ấy.Qua việc đó, cậu có thể thấy rằng chị ấy cũng rất sợ!

Tuy nhiên, dù có như vậy, người ấy vẫn nuốt nỗi sợ của mình vào lòng và cố làm cậu an tâm!Người đàn chị xa cách ấy vốn có một tương lai rộng mở phía trước, dẫu đang ở trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng lại không hề tỏ ra tuyệt vọng mà thậm chí còn nghĩ về cậu, người đang ngồi cạnh mình.Vậy là, cô ấy thật sự quan tâm tới cậu!“Rõ ràng là chị đang sợ lắm,vậy mà chị vẫn cố chăm sóc cho người đàn em vô dụng này ư.

Có lẽ nào chị đang cố làm nỗi sợ và sự đau đớn của em vơi đi một chút trước khi nhắm mắt lìa đời sao?”

“Tiến bối…”

“Bùm—!!!”

Toàn bộ phần thân trước của máy bay bị xé ra đi kèm với một tiếng nổ lớn.

Một luồng gió mạnh tuôn thẳng vào cabin, những tiếng hét tiếp tục vang lên khi những người ấy bị thổi bay cùng với ghế và đồ đạc của mình.Cảnh tượng bất lực này khiến cậu hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng.

Chúng ta xong đời rồi!

Không còn hy vọng nữa rồi!

Cơn gió lạnh lẽo đã tàn phá mọi thứ bằng sức mạnh khủng khiếp của nó.Bất ngờ, cậu được một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy.“Eh?”

Tiếng gió rít, những tiếng hét thống khổ, tất cả những âm thanh ấy dường như bị chặn lại bởi một sự thoải mái ngọt ngào.Vào lúc này, chị ấy đã ôm chầm lấy một tên Otaku như cậu vào vòng tay mình.Cậu không bao giờ nghĩ rằng, chính cậu, người chỉ dám nhìn cô ấy từ đằng xa, một đứa nhóc thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người mình thích, lại được chị ấy, vốn có thể sánh ngang với một nữ thần trên trời, ôm chặt.Mái tóc của tiền bối đang bay phấp phới theo gió như một giai điệu của thần chết, nhưng khuôn mặt thiên thần ấy vẫn giữ được vẻ bình thản hệt như mặt trăng trên bầu trời.Đôi môi của cô từ từ ghé sát tai cậu.

Vào lúc này, nơi máy bay đang biến thành những mãnh vỡ, nơi mà xung quanh họ là bầu trời rộng lớn, nơi mà chút nữa sẽ là chốn an nghỉ cuối cùng của hai người, cô ấy đã nói thế này:“Chị thích em.”

“Eh?!?!?!?!”

Khi nghe thấy những lời đó, gượng mặt cậu trở nên sững sờ, cả thời gian cứ như ngừng trôi.“Nếu không nói ngay bây giờ, chị sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội nào nữa…”

“Em lúc nào cũng nhìn lén chị phải không?

Chị thích những chàng trai như thế đấy, thích lắm…Chính chị là người đã dàn xếp chuyến đi này với em đấy…Chị xin lỗi, chị không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này…”!!!!!“Chị vốn nghĩ là sẽ… tự nguyện trao thân cho em ở một khách sạn tình yêu tại Kyoto cơ…”

Những giây cuối cùng của chuyến bay dường như đang kéo dài tới vô tận đối với cậu!Tiền bối thích mình sao?!

Không đùa chứ?

Cô gái mà cậu thầm yêu cũng có tình cảm với cậu sao?Tới mức sẵn sàng trao thân luôn ư?Điều này là sự thật?

Hay là cậu đã ở trên thiên đường sẵn rồi?Tuy nhiên, hơi ấm và của tiền bối và tiếng tim đập rộn ràng vẫn tiếp tục truyền đến khuôn mặt tuyệt vọng của cậu, chứng tỏ đây là hiện thực!“Có phải chị ôm em là để bảo vệ em trong giây phút cuối cùng không?

Cho em cơ hội sống vốn dù nó chỉ là một phần một ngàn sao?“Không!

Em mới phải là người bảo vệ chị mới phải!”

“Người hi sinh phải là em để bảo vệ người con gái mình yêu chứ!!!”

Cả hai người không thể chống lại trọng lực và đều bị thổi bay ra ngoài.

Dù vậy, họ vẫn ôm chặt lấy nhau.

Xung quanh họ là bầu trời đêm tuyệt đẹp, và bên dưới là biển cả mênh mông!Ngay lúc này, họ đã rời khỏi đám mây đen.

Mặt trời đàng xa đang phát ra những tia sáng dịu nhẹ.

Tuy nhiên, với cặp đôi này không có gì trong số chúng là đáng quan tâm cả, vì họ đang đi đến điểm kết của cuộc đời mình.Dù vậy, cái kết này thật đẹp đẽ….Cậu và cô gái không còn bị nỗi sợ bao bọc nữa.

Thay vào đó, là cái ôm và những cái nhìn đầy chìu mến.

Mặc dù mái tóc họ đang bay phấp phới trong gió, nhưng biểu cảm của họ lại rất thuần khiết và thanh bình.

Ánh mắt đang yêu của cô gái chứa vô số tình cảm dành cho người con trai đối diện.

Nhưng, vào phút cuối, đôi mắt ấy đã nhoè lệ.Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở một lần cuối cùng, khi cả hai đang sắp rơi xuống dòng nước biển lạnh lẽo kia, khi mà nhận thức của họ đang mờ dần đi, khi mà hai người gần như không thể nghe thấy tiếng nói của bên đối diện được nữa.“Tiếp tục sống nhé.”

Người con gái ấy nhỏ nhẹ nói thế.Ngay trên mặt đại dương này, cậu có thể cảm thấy hơi ấm của cô ấy, và đó cũng là những hơi ấm mà cô dành cho cậu.Không…Không!

Không!!

Không—!!!“Tiếp tục sống là ý gì!

Cả hai chúng ta sẽ vượt qua chuyện này!!!

Nếu không!

Người chết phải là em!!!

Chị mới là người phải sống tiếp!”…………Sau cùng, cậu đã bất tỉnh, nhưng thậm chí trong những giây phút cuối cùng, hai người không hề buông nhau ra.

Không cần biết điều gì đang đợi họ ở dưới đáy đại dương, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.
 
Back
Top Bottom