Tâm Linh Mái tóc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
274911000-256-k580635.jpg

Mái Tóc
Tác giả: DngL45799
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu truyện trên được dựa trên 1 câu chuyện có thật mà tôi đã từng trải nghiệm, nhưng vẫn được thêm thắp những yếu tố hư cấu nhằm tạo sự ly kỳ cho câu truyện.​
 
Mái Tóc
Chương 1: Buổi chiều định mệnh


Tôi học hành phải nói là khá giỏi, đặc biệt là môn Ngoại ngữ, ngoại hình lại xinh xắn, cử chỉ nhẹ nhàng, rất được lòng mọi người, cảm giác như là con nhà người ta vậy, ấy thế nhưng không phải vậy.

Gia đình tôi khá cổ hủ, họ nghĩ rằng chỉ có học hành thật giỏi thì mai sau mới có thể làm ra tiền, nhưng quan điểm của tôi lại khác.

Học tập là con đường vững chắc nhất để dẫn đến thành công, nhưng lại không phải là con đường duy nhất.

Đằng sau sự hoàn hảo ngoài kia lại là góc khuất của một cô gái.

Tuy vậy, gia đình tôi vẫn luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc tôi rất chu đáo, có điều theo 1 cách hơi 'khó chịu'.

Họ luôn dặn tôi rằng phải kiêng kỵ thứ này thứ nọ, phải cẩn thận về vấn đề tâm linh, blah blah, tôi đã coi nó như một trò đùa cho tới ngày hôm ấy.

Hà nội - thủ đô của đất nước Việt Nam tươi đẹp, cũng là nơi ở hiện tại của tôi.

Tôi sống trong một căn nhà nơi trung tâm thủ đô ( xin phép được giấu tên phố,.. ), ở đó khá bình yên.

Và sau 5 năm đi du học, tôi đã quay trở lại căn nhà này, gặp lại người thân và bạn bè.

- Bố, mẹ !

Con về rồi ạ !

- Ai chà, đi đường mệt không con ?

- Ba mẹ tôi không hỏi gì thêm vì ở bên đó có chuyện gì tôi cũng đã chia sẻ hết, nhưng thú thật thì không phải tất cả.

- Cái Yến dạo này lớn quá nhờ, có 5 năm sang Hàn mà da dẻ trắng trẻo lên trông thấy, xinh quá !

- Cô Lan, hàng xóm thân thiết của tôi.

- Vâng, cháu bác mà lị !

- Tôi cười, đáp

- Xách vali lên phòng mau, tôi đi đón cô mà chết mệt à !

- Chị tôi đùa

- Vâng, biết rồi màa..

Đó sẽ là một buổi chiều bình yên và hạnh phúc nếu như "cô ấy" không xuất hiện.

Gia đình tôi đang tấp nập chuẩn bị bữa tiệc chào mừng tôi về nhà, thì bỗng một tiếng hét thất thanh phá vỡ sự vui vẻ bình yên ấy.

- Aaaaaaaaaaaa !

Cứu !

Gọi...gọi xe...xe cấp cứu...!

Giúp tôi với !

- Bà Thanh hàng xóm la toáng lên.

Khi ấy tôi đang chìm vào trong giấc ngủ sâu, vào tầm 5 giờ chiều, có lẽ do đi đường quá mệt nên tiếng thét long trời lở đất ấy cũng chẳng thể đánh thức nổi tôi.

Mọi người nhanh chóng vây xung quanh nơi phát ra tiếng hét, tôi được một người bạn kể lại rằng khi ấy bà Thanh đứng trước cửa nhà của cô Mai, đỡ em Huyền ( cháu của bả ) trong trạng thái ngất xỉu, khuôn mặt lo lắng, tái mét.

Mọi người cố hỏi bà ấy chuyện gì đã xảy ra nhưng bà không nói gì cả, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, kinh hoàng tột độ, cứ như bà vừa chứng kiến một sự việc khủng khiếp vậy.

Một lát sau, xe cứu thương tới và đưa em Huyền vào bệnh viên chữa trị, lên xe cứu thương tới bệnh viện cùng em chỉ có bố mẹ em, còn bà Thanh do quá hoảng sợ mà như cứng đơ người, khuôn mặt thất thần không nói lên lời.

Mọi người phải dìu bà vào nhà mà hỏi chuyện.

Một lúc sau, khi bà đã hoàn hồn, bà bắt đầu kể lại câu chuyện.

- Chúng mày... chúng mày mời thầy về đây mau !

Không thể để như thế này được !

- khi ấy bà đang mất bình tĩnh, nên một số câu từ có chút khó nghe.

- Có chuyện gì bà cứ bình tĩnh, kể chúng tôi nghe - một ông chú lên tiếng.

- Ban nãy, cái Huyền tan học, tôi có tới trường đón nó về, trong lúc về tới nhà, tôi.. bắc ghế ra ngoài cửa nhà ngồi nói chuyện với bà Nga... xong rồi...nó...nó

Nói đến đây, bà ngất lịm đi vì ám ảnh, bà vốn đã tim yếu, nay còn gặp phải cái này.

Khi ấy, mọi người cử anh Hoàng đưa bà đến bệnh viện, bà Nga ở lại kể tường tận sự việc.

- Đấy, thì khi ấy tôi với bà Thanh đang bàn chuyện sôi nổi lắm, con Huyền thì nó chạy nhông nhông ra ngoài chơi, lưng vẫn còn đeo cái cặp sách.

Mọi người im lặng nghe bà kể.

- Một lát sau thì con Huyền có chạy ra hỏi.

- Bà ơi bà, sao...cái chị Hằng ý, tóc chị ý dài thế, đẹp thế, mà mặt chị ý toàn...máu là máu thôi, ghê lắm bà ạ *nói nhỏ*

- Mày nói linh tinh cái gì đấy ?

Hằng nào ?

Xóm này làm gì có Hằng ?

- Bà vừa hoảng hốt, vừa khó hiểu ?

- Cái gì mà máu me be bét ?

Bà có thấy Hằng nào đâu ?

- Có mà !!!

- bé Huyền nhăn mặt, tỏ vẻ uất ức - rõ ràng chị Hằng đứng ở kia kìa !

Đang vẫy tay với hai bà cháu mình kìa !

- vừa nói, bé vừa chỉ tay vào góc tường ẩm ướt phía cuối ngõ.

- Mày... luyên thuyên rồi, đi vào nhà !

- Bà Thanh đảo mắt quát.

Có vẻ như hơi sợ hãi.

- Không !

Cháu không vào đâu !

Vừa nãy, chị Hằng còn rủ cháu đi chơi cơ mà !

- Đi chơi ?

- Vâng, chị ý bảo cháu là đến nơi này vui lắm !

Nhưng mà cháu bảo là cháu còn bài tập chưa làm ạ.

Lúc này, bà Thanh như sực nhớ ra một điều gì đó, hoảng quá, bà kéo Huyền qua nhà cô Mai.

Vừa tới cửa nhà thì Huyền ngất xỉu.

Sau đó diễn ra cảnh tượng như lúc đầu.

note: đây là lần đầu tiên mình viết truyện, nếu có gì sai sót hay cần sửa đổi thì mọi người góp ý cho mình nha, cảm ơn mọi người rất nhiều 🖤

_hết chap 1_
 
Mái Tóc
CHƯƠNG 2: Hằng


Lúc tối, tôi thức dậy và háo hức chờ đợi bữa tiệc thì mới biết sự việc xảy ra.

Tôi cũng cảm thấy khó hiểu với hành động của bà Thanh, nhưng tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ tiếc việc không được tổ chức ăn uống.

Vậy là đến tối, tôi lại nằm kềnh ra ngủ như mọi ngày._2h sáng_

Tôi choàng mình tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi hột, tôi cứ có cảm giác như đã mơ về một thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng lại không thể nhớ nổi nó là gì.

Để trấn tĩnh lại bản thân, tôi liền xuống nhà bếp lấy một cốc nước.

Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Quái lạ?

Giờ này mà còn ai gọi cửa ?"

Tôi lưỡng lự một lúc, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, mà lạ thay, nhà tôi lại không một ai nghe thấy, tôi quyết định ra mở cửa, thì thấy cái Tùng hớt hải chạy vào, đóng sập cửa, kéo tay tôi chạy vào nhà.

Tùng là thanh mai trúc mã của tôi, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

Hồi đó tính nó rụt rè, nhát gan nên dễ bị bắt nạt lắm.

Tôi phải bênh nó suốt.

Mà giờ thì khác rồi, chỉ có cái tính hay giật mình thôi.

- Ủa ?

Gì thế ?

Đêm hôm rồi mày còn chạy qua đây ?

- Mày...mày vào nhà nghe tao kể cái này...

Nghe chuyện thằng Tùng kể mà tôi sởn cả gai gốc.

- Eo ơi...mày, nửa đêm nửa hôm đập cửa nhà tao chỉ để kể cái chuyện ba lăng nhăng này doạ t à ?

- Đương nhiên là không phải rồi !

- Dù sao thì xong chuyện rồi, mày về đi.

- Không được, tao phải ở lại đây !

- Mày khùng hả ?

- Nói thật đấy, giờ bố mẹ tao như vậy rồi, tao mới chạy qua đây chứ !

- Nể tình mày bạn thân tao đấy, xuống dưới đất mà nằm.

- Ờ cảm ơn nha.

Nhiều khi nói chuyện với thằng Tùng cũng làm tôi cảm thấy phiền một chút.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi đi đánh răng thì không thấy thằng Tùng đâu cả, có lẽ nó đã về nhà trước rồi, tôi khá là lo lắng, nhưng thôi, vệ sinh cá nhân cái đã !

Bước chân xuống nhà thì một cảnh tượng lạ lùng đập vào mắt tôi.

Cửa nhà thì mở toang hoang, trong nhà thì trống trơn, chẳng có lấy một bóng người hay tiếng động nào.

Tôi ra sức gọi mọi người, nhưng chỉ có giọng tôi vang vỏng vọng lại.

Chạy ra ngoài ngõ, tôi cũng thấy mọi người đi đâu mất tiêu.

Tôi bắt đầu hoảng và la lên, nhưng một kẻ lạ mặt bịt miệng tôi lại.

- Shhhh...nếu không muốn chết !

- Anh là ai ?

Biến thái à ?

Thả tôi ra mau, tôi phải tìm mọi người !

- Cô đi theo tôi mau !

Nói thật đấy, không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi chưa kịp nói gì thêm thì hắn đã kéo tôi lên một chiếc xe ô tô đen nhìn rất sang trọng.

Tháo khẩu trang ra, nhìn kỹ thì hắn cũng đẹp trai phết !

Chẳng biết là thiếu gia nhà nào đây, hay là xã hội đen ?

Hay là buôn bán trái phép ?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

- Cô là Yến ?

- câu hỏi của hắn phá vỡ sự im lặng đáng sợ trên chiếc xe.

- Anh là...

- Hưng, đàn anh khối trên của cô ngày nào đấy ?

Cô quên rồi sao ?

- Tôi...có hơi thô lỗ nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh...nên...

- Chưa bao giờ ?

- anh nhấc lông mày, cười khẩy - ừ, vậy đó.

Tôi không biết nói gì thêm.

- Mà khoan, ta đang đi đâu vậy ?

- Tới đó rồi cô biết

- Anh tính...bắt cóc tôi sao ?

Anh ta không nói gì thêm, chỉ tiếp tục chạy xe băng qua con đường vắng vẻ hoang vu.

Tôi cũng không hiểu sao khi ở bên anh ta, tôi cảm thấy rất an toàn, mặc dù anh ta là người lạ.

Một lát sau, anh ta đưa tôi tới một căn nhà rất to và sang trọng.

- Vào đi, chúng ta sẽ nói chuyện.

- Ừm

- Vậy...anh đưa tôi tới đây là với mục đích gì ?

Người nhà tôi đâu hết rồi ?

- Cô thực sự đã quên tôi rồi ?

- Cứ cho là phải đi...

- Haizzz

- Anh mau trả lời đi chứ !

_tua ngược lại 10 năm trước_

( Cái này là kể lại câu chuyện của 10 năm trước, nên mình để ở ngôi thứ 3, chứ không còn xưng tôi nha )

Yến: Chị Hằng ơi, chị chỉ em bài này với, em làm không có được !!!

Hằng; Đâu ?

Đưa đây coi,... chẳng phải hôm qua chị chỉ em rồi sao ?

Yến: ...dạ, hôm qua em buồn ngủ quá, nghe mà không hiểu gì hết trơn ạ, hì hì.

Hằng: Trời ạ, thế đấy !

Qua đây, chị giảng lần cuối nha.

Hằng là một chị hàng xóm rất tốt bụng, Yến học hành được giỏi giang như vậy cũng là nhờ phần lớn của Hằng.

Và mái tóc của cô ấy là đặc biệt nhất, vừa dài, đẹp, suôn mượt và đen óng, ai nhìn cũng phải mê mẩn, cô cũng luôn thả mái tóc của mình ra, tu g bay trong gió, ai nhìn cũng phải mê.

Gia cảnh Hằng không phải là khó khăn, mẹ cô có nghề nghiệp đàng hoàng, nhưng cha cô lại là xã hội đen, chỉ có đánh đập với rượu chè.

Có mấy hôm say rượu mà cha cô quát ầm cả xóm lên, người đứng ra thu dẹp mớ hỗn độn lúc nào cũng là cô.

Tuy vậy, cha cô rất yêu gia đình.

Do một lần đánh nhau nghiêm trọng, ba cô đã bị bắt vào tù.

Vào một hôm thứ tư, hôm ấy là sinh nhật của Hằng.

- Thưa mẹ con đi học !

- Đi cẩn thận nhe con

- Dạ vâng !

- Mà...sinh nhật vui vẻ nhé con...

- mẹ Hằng không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, do bà bị chấn thương tâm lý từ đợt chồng bắt đầu dấn thân vào con đường xã hội đen.

- Vâng con cảm ơn mẹ

Lúc ấy là mới là 5h30 sáng, con đường cao tốc còn vắng vẻ.

*két...két....UỲNH*

Tiếng phanh xe gấp vang lên, kèm theo đó là tiếng va đập của xe cộ, cùng với tiếng la hét thất thanh.

Giữa đường là một cô gái, mái tóc xoã trên vũng máu, khuôn mặt nát bét do bị xe cán qua, nát đến nỗi không còn nhận dạng ra được hình dáng của một con người.

Máu chảy lênh láng xung quanh cô, nhuốm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, cả người chi chít những vết bầm do va chạm.

- Trời ơi, mọi người ơi !

- một người đi đường đã nhìn thấy và la toáng lên.

- Eo ơi, gì mà ghê vậy trời !

- Gọi cảnh sát với cứu thương chưa vậy ?

- Gọi rồi đấy, mà cứu thương cũng chẳng làm gì được đâu...

- Phải đấy, cô ta tắt thở rồi, mà kể cả có cứu được, sống trong khuôn mặt như thế này cũng có khác gì là địa ngục đâu chứ ?

*mọi người mau chóng vây quanh vụ tai nạn, bàn tán xôn xao, nhưng khi được phát hiện thì tên tài xế khốn nạn đã chạy đi mất*

_hết chap 2_
 
Mái Tóc
CHƯƠNG 3: GỌI HỒN


"Pí po pí po" tiếng còi cảnh sát vang lên, mọi người đều phải dẹp đường lại, nhường chỗ cho họ điều tra.

- Ê mày, có tai nạn kìa mày !

- Eo ơi, ghê thế, nát bét mặt rồi kìa...

- Mà sao...nhìn quen quen...

- Ờ nhỉ, quần áo nhìn như của con Hằng í, giày với balo nữa kìa, khéo là...

- Luyên thuyên, mày nhìn cái xe đạp điện màu trắng kia mà là của con Hằng à ?

Bớt suy nghĩ lung tung đi!

- Ừ...đi học thôi ! _5h30' chiều_

- Ê mày, ghé qua nhà con Hằng coi sao.

- Ừ, làm gì mà nghỉ không phép, không thông báo luôn trời !!

Hai người cùng nhau lái xe qua nhà cô Mai - mẹ Hằng.

- Cháu chào cô ạ !

- A cháu hả ?

Vào nhà đi cháu !

Mà cái Hằng đâu ?

- Ủa...cháu tưởng là nó ở nhà mà cô ?

- Gì vậy ?

Cái Hằng đi học từ sáng rồi mà...

- Không cô ơi, hôm nay nó có tới trường đâu ạ?

Cháu gọi cũng không được...

- Lạ quá, đợi một chút xem sao.

- À mà... sáng nay cháu thấy trên đường cao tốc có vụ tai nạn ghê lắm cô ạ... ( rồi bạn Hằng kể chi tiết lại cho cô Mai nghe )

- Thế hả ?

Mà cái quần áo...cháu có chắc là của Hằng ?

- Dạ vâng, nhưng mà bỏ đi, không phải đâu cô ạ, cái xe đạp điện màu trắng kia đâu phải của Hằng đâu cô

- Cháu...cháu nói là xe đạp điện màu trắng ?

- Dạ vâng ?

Sao ạ ?

- Hôm trước...cô mới mua cho nó một cái làm quà sinh nhật...

Họ hoảng hốt, vội vàng chạy đi tìm cảnh sát.

Đến bệnh viện, cô Mai ngồi bệt xuống đất.

Hai dòng nước mắt cứ thế tuôn ra.

Hằng đang nằm trên giường bệnh, khăn trắng che phủ mặt, bên dưới là bộ quần áo dính đầy máu.

- Hằng à...mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con nhiều hơn...mẹ không thể nói một lời yêu thương tử tế cho con...mẹ không thể cho con một cuộc sống hạnh phúc...con là đứa con duy nhất của mẹ, mất con rồi, mẹ biết sống sao ?

Cô Mai vừa khóc, vừa đánh bản thân, không ngừng kêu gào lên trong đau đớn.

Ai nhìn thấy cũng không khỏi đau xót.

Yến chạy thục mạng tới bệnh viện cho dù lúc đấy đã muộn, trong lòng nhói đau, khóc sướt mướt, cô cảm thấy tiếc thương cho Hằng vô cùng.

Cô từ lâu đã sớm coi Hằng như chị em ruột trong gia đình."_quay trở lại hiện tại_

- Anh mau trả lời đi chứ !

- Cô còn nhớ Hằng ?

- Hằng ?

- tôi hoang mang, không hiểu anh ta đang nói về ai

- Cô cũng không biết sao ?

- anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên lắm

- Vậy...chuyện gì xảy ra vậy ?

- Chắc chắn là cô phải nhớ vụ việc hôm qua phải không ?

- Dĩ nhiên rồi, có gì à ?

- Hồn ma xuất hiện ấy, đó là Hằng

- Oh... nhưng nó thì liên quan gì đến chuyện mọi người biến mất chứ ?

- tôi khó hiểu

- Gọi hồn, mọi người phải làm vậy cho cô ta biến đi.

- Nhưng mọi người đâu nhất thiết phải biến mất ?

- Do cô hết !

- T...tôi ?

Đang nói chuyện dở, bỗng dưng Tùng xông thẳng vào nhà.

- Ai cho anh tự tiện đưa cô ấy tới đây vậy ?

- Ai chà!

Nhóc tới rồi à ?

Tôi vẫn ngồi đó, cảm thấy khó hiểu hết sức.

- Yến, đi với tao.

- Tùng kéo cô ra ngoài

- Âyy từ từ đã, ở lại một lát coi, dù sao thì cô ta cũng là nhân vật quan trọng, không nên mạo hiểm sớm chứ ?

- anh ta cười, tỏ vẻ đắc ý.

Tùng lườm anh ta, rồi kéo tôi lên chiếc xe mô tô, lái đi.

- Này !

Mày giải thích cho tao coi !

Nhức óc thật sự!

Cáu rồi nha...

- Đừng có tiếp xúc nhiều với hắn ta.

Tôi im lặng vì mỗi khi Tùng hạ giọng như vậy, là cậu ấy đang rất tức giận._10 năm trước_

- Chúng tôi rất xin lỗi, nhưng camera thật sự có vấn đề, như kiểu bị ai đó cắt ra vậy...

- Vậy là... không tìm được hung thủ sao ?

- Rất xin lỗi cô...

Cô Mai một lần nữa ngồi bệt xuống đất, trong lòng cảm thấy vô cùng căm hận.

- Thôi đừng buồn nữa mà, cũng đã được 1 tuần rồi, em nên vượt qua cơn sốc này đi - Hưng nói với Yến

- Anh bị làm sao vậy ?

Sao em có thể quên đi chị ấy nhanh như vậy được ?

Anh biết chị ấy quan trọng với em cỡ nào mà...

Yến uất ức, sống mũi cô lúc này cay cay, cổ họng nghẹn lại, cô cố kìm nén những giọt nước mắt khi nhớ về người chị quá cố._hiện tại_

- Này, sao mày đưa tao tới căn nhà hoang này ?

- tôi hỏi Tùng.

- Đây... sẽ là nơi mày sống trong vòng 1 tuần sắp tới...

- Tùng ngập ngừng

- Ủa ?

Có đùa không vậy ?

Hoang vu ẩm ướt thế này, rồi sao sống ?

Đừng có tào lao nữa, đưa tao về nhà mau !

- Xin lỗi mày nha, không được rồi...

- Tại sao ?

- tôi nhăn mặt, giận dữ

- Mày nhớ vụ chị Hằng không ?

"Ôi gì vậy ?

Sao mà mọi người cứ nhắc đến cái tên Hằng chứ ?

Hay...cứ giả bộ biết coi sao ?"

-...ừm...mày - tôi chưa nói xong, Tùng ngắt lời

- Cộng với cái chuyện tao kể cho mày tối qua, cái chuyện bố mẹ tao...bị nhập ý !

- Rồi...sao ?

- do tôi nói dối, nên ấp úng rất nhiều.

- Nó có liên quan tới nhau, người nhập là chị Hằng đó đó !

Mà ghê lắm, đầu tiên là mẹ tao giãy giụa, giật nảy người lên rồi ngồi đơ ra, còn bố tao thì cứ giật đầu liên tục, gọi... tên mày đấy !

- Tên tao ?

- tôi thật sự có quen ai tên Hằng sao ?

Bỗng dưng đầu tôi đau nhói, đau như búa bổ.

- Aishhh, mày ơi...đầu tao...đau quá...

- Tao biết mà...nhưng mày phải nhớ lại...

Nói xong, Tùng lấy một cái vòng gì đó đeo vào tay tôi, đầu tôi càng đau hơn, mắt mờ dầm và dần chìm vào trong hôn mê...

Hình ảnh hiện lên trong giấc mơ, tôi nắm tay kẻ lạ mặt ban nãy, là Hưng ?

Đứng sau là chị Hằng, cười gượng bước đi cùng chúng tôi.

Khoan, tôi vừa ôm anh ta, gọi anh ta là anh yêu ? _hết chap 3_
 
Mái Tóc
CHƯƠNG 4: KÍ ỨC


Tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, khoan đã...má tôi ướt đẫm, tôi vừa khóc ?

Tôi chạy quanh căn nhà hoang rộng lớn ấy để tìm thằng Tùng, nhưng chẳng thấy nó đâu cả, chỉ thấy một tờ giấy note: "đồ ăn đủ để cho mày sống một tuần, và hãy nhớ cho rõ, bất luận thế nào, đừng quay lại phía sau, bình tĩnh nói chuyện"; cửa chính đã bị chốt, tôi bắt đầu hoảng sợ...

Bỗng dưng, tôi cảm thấy vô cùng lạnh sau gáy, cảm giác như có 1 bàn tay làm từ mấy viên đá lạnh chạm vào gáy tôi vậy, tôi đứng im, không dám cựa quậy cho dù đang rất hoảng...- Trả lại mau, tất cả mọi thứ...

- một giọng nói nữ vang lên từ sau lưng tôi, giọng nói như chứa đầy sự căm ghét, uất ức,... giọng nói khò khè

Tim tôi như ngừng đập ngay lúc ấy, vì quá hoảng loạn, tôi hét lên rồi ngã xuống, định quay lại thì bất chợt nhớ tới tờ giấy note của thằng Tùng để lại.

"...bình tĩnh...bình tĩnh nói chuyện..."

- tôi thầm nghĩ.- Xin lỗi, cô là...

- chưa nói dứt câu, bỗng dưng chiếc gương bên cạnh phản chiếu một thứ gì đó,... tôi theo phản xạ mà quay sang Một khuôn mặt trắng mà xanh lè, dính đầy máu, mái tóc dài ướt, và đương nhiên, thứ làm mái tóc ấy ướt chính là những giọt máu kia... miệng nó há hốc ra, chất lỏng màu đen chảy ra từng dòng, cùng hai hốc mắt đen thui...- Mày nhìn đi...

á ha hahahaa...

thứ đó nở một nụ cười quỷ dị rồi đưa hai bàn tay lên, thứ nằm trong hai bàn tay ấy là... hai con mắt nát bét Tôi sợ hãi hét lên, lùi lại xa ra khỏi cái gương, thứ đó bò ra ngoài, miệng há to như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, đầu nó xoay và bắt đầu bò trên tường, ánh đèn chớp tắt.- Aaaaaaaaaaa - tôi không biết làm gì ngoài việc hét lên.

Bỗng dưng, một thứ gì đó loé sáng, con quỷ kia gào lên rồi tan biến trong không trung.

Dường như lúc này tôi đã không còn có thể di chuyển được nữa do quá sợ hãi, cảnh tượng ban nãy đã in sâu vào tâm trí tôi... nhưng khoan, ánh sáng kia là từ đâu ?

- Tôi đã cứu được cô, giờ như tôi đã nói, trả lại cho tôi, tất cả mọi thứ...

Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên từ sau tôi, tôi như suy sụp hoàn toàn...

- Cô...cô là ai...

- Sao ?

Mới có 10 năm thôi, quên tôi nhanh thế à ?

Một hình ảnh chợt loé lên trong đầu tôi - một cô gái xinh xắn với mái tóc xoã dài, đen, óng ả suôn mượt.

Mọi kí ức như trở về trong tôi...

đúng rồi...ra là vậy..._9 năm trước_

Yến vẫn không thể nào quên nổi cái chết của chị Hằng, điều đó cứ ám ảnh Yến mãi.

Yến luôn luôn gặp hiện tượng lạ, hầu như đêm nào cũng mơ về chị ta, mơ thấy giọng nói chị ta vang vảng bên tai, nhìn thấy máu me be bét, nhìn thấy ánh nhìn căm hận mà chị ta dành cho cô, nhưng hai người coi nhau như chị em ruột thịt ?

Sao lại căm hận ở đây ?

Điều này không chỉ khiến kết quả học tập của cô giảm sút, mà còn khiến cô mất sức sống, sức khoẻ yếu dần.- Yến !

Con mở cửa đi, từ sáng tới giờ con chưa ăn gì rồi, mẹ mang súp gà mà con thích này!

Yến không trả lời.- Yến !

Là anh đây, Hưng đây, em mở cửa mau, có biết anh lo cho em lắm không ?

- Mày không thèm nhìn mặt tao luôn à ?

- Tùng nói - mở cửa mau...

Yến vẫn im lặng.

Hết cách, mẹ cô đành mời thầy về nhà.

"Căn nhà này, có vong hồn hận thù đang đeo bám, có vẻ đang nhắm vào cô con gái..."

- ông thầy nghĩ trong đầu, chứ chưa nói ra.

Ngày hôm sau, họ bắt đầu tổ chức nghi lễ.

Và... hồn ma đeo bám ấy cuối cùng cũng xuất hiện... không phải ai xa lạ, chính là Hằng.

- Tại sao con lại đeo bám em như vậy ?

- Dạ, tại sao ư ?

Nó cướp tất cả của con, ngoài mặt con luôn tỏ ra vui vẻ với nó, nhưng thực chất, con căm hận nó, chỉ muốn xé xác nó ra, con sẽ dằn vặt nó cho tới khi nó chết, kéo nó xuống địa ngục.

- giọng nói của Hằng chứa đầy sự căm hận, ghét bỏ, khinh bỉ.

Đáng lẽ ra nghi thức này tổ chức bí mật, vì nghĩ Yến sẽ không xuống nhà, nên họ chủ quan, làm luôn nghi lễ ở tầng 1.

Nhưng thật không may, đúng lúc ấy thì Yến lại xuống nhà lấy đồ ăn và chứng kiến tất cả.

- Hằng...con...cô, chú, chị và cái Yến xem con như người thân mà ?

Lúc này, Hằng đột nhiên biến thành 1 con quỷ, móng tay móng chân mọc dài ngoằng, cổ xoay 360 độ, hét ầm lên, máu me chảy khắp xuống sàn, cả xóm chạy ra xem đều phải kinh hãi...

- Aaaaaaaaa...

- Yến không kìm được mà la lên, đánh rơi ly nước.

Hằng thấy thế, bò đến chỗ Yến theo một cách vô cùng kinh dị.

Cô bò trên trần nhà, quay đầu xuống, máu từ mặt cứ thế chảy ròng ròng.

Ông thầy bỗng vung tay, niệm vài câu thần chú, Hằng ngã nhào ra đất, rồi tan biến dần.

- Cái này chỉ phong ấn quỷ thù hận được 10 năm thôi, và trong vòng 10 năm ấy, Yến không nên ở đây thì hơn - ông thầy nói.

Lúc này, Yến đang quá sốc, không thể chấp nhận được sự thật, cô cũng không biết cô đã gây ra chuyện gì mà khiến cho Hằng căm thù cô tới như vậy.

Vậy là mọi người đã quyết định mạo hiểm.

- Giờ chúng ta chỉ còn 1 cách duy nhất thôi, nhưng nó rất nguy hiểm...

- Thầy cứ nói đi - mẹ Yến lên tiếng.

- Ta có thể xoá phần ký ức này của Yến, nhưng có điều, chỉ cần hỏng một bước, là sẽ nguy hiểm đến tính mạng...

- Tính mạng ?

Thật sự... con bé đã làm chuyện gì có lỗi ở kiếp trước vậy chứ ?

Sao lại khổ như vậy...

- Nhưng...ừm...nói hơi khó nghe một chút...nhưng bà có thể...

- Thầy cứ nói ạ !

- Bà có thể, thay thế mạng cho con bé.

- Thay thế mạng ?

_hết chap 4_
 
Mái Tóc
CHƯƠNG 5: SỰ TRỞ LẠI


- Thế mạng ?

- Phải, tức là, người mất đi ký ức sẽ là con bé, nhưng người phải đánh cược linh hồn cho quỷ dữ chính là bà.

- Nếu vậy, tôi tình nguyện, tôi tình nguyện làm tất cả để cho con bé, con bé đã chịu quá nhiều dằn vặt rồi...

- Mẹ à...

- Yến thốt lên từ đằng sau Mẹ Yến giật mình quay ra sau, nhìn thấy con gái đang ứa nước mắt, bà ôm chầm lấy con, khóc nức nở- Mẹ...xin lỗi...

- Mẹ à, mẹ không cần phải làm vậy đâu, mặc dù con chưa biết con đã làm gì có lỗi với chị Hằng, nhưng nếu là lỗi của con, con sẽ tự mình giải quyết mẹ à...

Cổ họng cô nghẹn lại.- Không, mẹ đã quyết định rồi !

Nói rồi, bà kéo ông thầy ra chỗ khác, giục ông thầy thực hiền nghi lễ, mặc cho Yến có ngăn cản như thế nào.- Mẹeee !

Không được !

- Cô dừng lại đi !

Đủ rồi đấy !

- cậu học trò của ông thầy hét lên.

- Anh nghĩ anh là cái gì mà dám quát tôi ?

Anh nghĩ anh ngăn cản được tôi à ?

- cô trợn mắt

- Nếu như cô không quên đi mọi thứ, thì không chỉ có mình cô phải chịu khổ đâu!

- Là sao ?

- Bà ấy vì lo lắng cho cô mà mất ăn mất ngủ, bà ấy cũng biết mệt mỏi chứ, nếu như nghi lễ thành công, bà ấy sẽ có thể thảnh thơi, vui vẻ cùng với cô, còn nếu như nghi lễ thất bại, cuộc đời bà ấy cũng sẽ kết thúc, nhưng thà như vậy còn hơn là phải sống trong hoàn cảnh đau khổ, nhìn cô ám ảnh như thế kia mà bà ấy cũng khổ lây, thà chết đi còn hơn !

Anh quát cô đến hết hơi, như vừa trút hết nỗi bất bình của mình lên.

Yến nghe những lời vừa rồi anh nói mà đơ người, tâm trạng hiện giờ của cô đang rất hỗn loạn, cô vừa cảm thấy đúng, vừa thấy sai...

Nhưng trời không phụ lòng người, nghi thức đã diễn ra một cách thành công tốt đẹp, sau một đêm đi ngủ, cô đã quên sạch những kí ức về Hằng, nhưng đến cả Hưng - người yêu cô mà cô cũng chẳng nhớ, vài tháng sau đó, Hưng chuyển đi nơi khác sống, coi như chia tay.

Cô tiếp tục học tập như bình thường tại Việt Nam quê nhà 5 năm, và cô đã nhận được học bổng sang Hàn Quốc du học, 5 năm sau cô đã trở về...

Nhưng thời gian mà cô trở về cũng là thời gian mà con quỷ thù hận kia bắt đầu xuất hiện trở lại.

Cả nhà cô định để cô ở lại căn nhà này 1 tuần, sau đó sắp xếp hành lý để chuyển đi nơi khác, nhưng không ngờ con quỷ kia lại nhanh nhẹn đến như vậy..._quay trở lại hiện tại_

( Nhắc lại bối cảnh: Tôi đang bị nhốt trong 1 căn nhà hoang cùng với hồn ma thù hận của Hằng )- Sao ?

Mới có 10 năm thôi mà đã quên tôi nhanh thế à ?

- Hằng... em....

- Cô nói đi, cô cướp hết mọi thứ của tôi, giờ tôi chết thảm như thế, lại còn đem theo nỗi uất hận khi còn ở trên trần gian, tôi phải trả thù...

- Chị đang nói cái gì vậy ?

Khi chị còn sống, em yêu thương chị hết mực, coi chị như một người thân trong gia đình, quan tâm chị tới như vậy, cũng chẳng làm gì khiến chị khó chịu, chị nói đi, em cướp cái gì chứ ?

Cảm xúc lúc này của tôi rất khó tả, vừa khó hiểu, vừa uất ức, vừa run sợ, lại vừa xót xa cho hồn ma của chị Hằng...- Chính cô là người đã biến bố tôi trở thành xã hội đen, nếu như không có cô, bố tôi vẫn sẽ là một công nhân bình thường nhân hậu... chính cô là người đã cướp đi tình yêu của tôi... chính cô là người đã dành hết sự chú ý của tôi... hơn nữa, cô dám cướp đi Quyên !

Cô còn mặt dày hỏi cô đã làm gì ?

Trước những lời nói ấy, tôi ngỡ ngàng...

- Xã...xã hội đen...?

Em đâu có liên quan ?

- Nực cười !

Chứ không phải là do cô bị bắt cóc và được bố tôi cứu à ?

- Em...

Tôi sực nhớ ra, đúng là hồi trước tôi suýt nữa thì toi đời với bọn bắt cóc, may là công trường của bố chị Hằng ở gần đấy, ông ấy đã nhìn thấy và chạy ra cứu giúp tôi.- Đúng là bố chị đã cứu em 1 mạng, nhưng đó đâu phải là lý do ông ấy trở thành xã hội đen ?

- Cái lúc ông ấy sống mái với bọn bắt cóc, cô chạy đi báo cảnh sát, bọn côn đồ kia thấy ông ấy cũng cao to, hợp cạ, bọn chúng đe doạ nếu ông ấy không gia nhập vào phe bọn chúng thì mấy tên khốn kiếp ấy sẽ giết hết gia đình tôi !

Nên ông ấy bắt buộc phải làm vậy, cô hiểu chưa đồ khốn ?

- ...

Tôi sững người, nói như vậy thì đúng là tôi đã gián tiếp khiến bố chị Hằng trở thành xã hội đen, nhưng tôi đâu có cố ý cơ chứ, chị ấy nói tôi như vậy thật quá rồi !

- Chị không thấy nói như vậy quá đáng à ?

Em đâu phải là cố ý ?

Cộng thêm vụ gì mà tình yêu của chị, ý chị nói là anh Hưng ?

- Chứ còn ai vào đây nữa ?

Cô thừa biết tôi thích hắn từ lâu, hắn là người duy nhất khiến tôi chú ý, thế nhưng cô lại cố tình hẹn hò với hắn trước mặt tôi, làm những hành động thân thiết trước mặt tôi, cô nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi không nhận ra ý đồ trong cử chỉ của cô sao ?

- Chị thôi đi !

Chị đang nói tào lao cái gì vậy ?

Em không có yêu anh Hưng, cuộc hẹn hò ấy là do anh ấy bắt ép em...

- Lý do gì nữa đây ?

Bắt ép ?

- Phải !

Em đã tạo cơ hội cho chị và anh ấy gặp nhau, nhưng đúng hôm ấy thì bố chị vào tù, chị không đến và anh ấy đã tỏ tình em vào hôm đó.

Em đã từ chối, chị thừa biết em thích thằng Tùng mà ?

- Cô nói linh tinh cái gì vậy, chẳng hợp lý chút nào cả ?

Từ chối mà còn hẹn hò ?

- Anh ấy bắt em phải hẹn hò và tỏ ra thân mật, anh ý còn ép rằng nếu như không hẹn hò thì anh ấy sẽ làm tổn thương trái tim của chị, anh ấy thừa biết là chị thích anh ấy và đã tận dụng cái này để thao túng em !

Chứ em không có muốn...

- Cô dừng lại đi !

Nguỵ biện đủ rồi !

Có vẻ như lúc này hồn ma của chị ta đã không thể kiểm soát được bản thân khi biết được sự thật...

- Còn nữa, về vụ chiếm sự chú ý...

Tôi cố nói 1 cách bình tĩnh nhất có thể.

- Em không cố ý tỏ ra dễ thương khi chị được giải nhất môn tiếng Anh.

Khi ấy em chỉ đứng cạnh chị và cười thôi, ai ngờ được họ phản ứng thái quá lên như vậy ?

Em đâu có cố tình ?

Em cũng đã đứng lùi về phía sau rồi...

- Hahahaa !

- Hồn ma Hằng cười lớn - cứ cho là cô vô tội ở những vụ việc đó đi, cũng cứ coi như là tôi bỏ qua, vậy cô giải thích sao về Quyên ?

- Chị Quyên ?

Em đâu có làm gì chị ấy ?

_hết chap 5_
 
Back
Top Bottom