Tác giả: W Tòng TinhEdit: Cánh Cụt Mộng Mơ1.Thụ xuyên thành người mai mối trong truyện học đường, cậu có một hệ thống mai mối, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra thì sẽ có phần thưởng.2.Ngày đầu tiên nhập học, trên chuyến xe buýt đến trường, cậu lén lút lại gần thụ chính.
Đợi lúc xe phanh gấp, cậu giả vờ mất thăng bằng, cố tình đẩy đối phương về phía công chính.Nhưng cậu đẩy xong thì thụ chính vẫn bất động.Không chịu thua, thụ lại tìm cơ hội đụng thêm lần nữa, kết quả vẫn không nhúc nhích.Thụ chính xoay người, thông cảm đỡ lấy cậu, nói: "Bạn học à, nếu cậu không bám được vào tay vịn thì có thể bám vào cặp sách của tôi."
Sau khi thụ xấu hổ cảm ơn đối phương thì yên lặng tới gần công chính.Vừa định giơ tay đẩy công chính thì xe buýt đã đến trạm dừng.Nhiệm vụ tạo tiếp xúc cơ thể thất bại, cậu mất luôn phần thưởng 200 tệ từ hệ thống, buồn rầu nghĩ: Lần sau phải cố gắng gấp đôi!3.Một bộ truyện học đường kinh điển thì nhất định không thể thiếu cảnh che ô cho mèo hoang dưới mưa.
Thụ chính lương thiện che ô cho một chú mèo nhỏ, hình ảnh dịu dàng ấy đã vô tình chạm đến trái tim của công chính đi cùng đường về nhà.Sau khi thụ chính rời đi, công chính nhận nuôi mèo hoang.Về sau vì muốn gặp mèo nên đôi lúc thụ chính sẽ đến nhà công chính chơi, đó là cơ hội quan trọng giúp tình cảm đôi bên dần nảy nở.Chờ mãi mới gặp được một ngày mưa, thụ vội vàng lao ra khỏi cổng trường sau khi tan học, mang theo chiếc hộp giấy mà mình đã chuẩn bị sẵn, đặt ở đúng tuyến đường mà thụ chính nhất định sẽ đi qua.Nhưng khi chạy tới chỗ đặt thùng giấy thì cậu phát hiện chẳng có con mèo nào cả, chỉ còn tấm biển nhỏ xin nhận nuôi.Cậu hỏi hệ thống sao lại thế, hệ thống bảo là có người tốt đi ngang qua đã mang mèo đi rồi.Tuy đó là chuyện tốt, nhưng còn nhiệm vụ mai mối của cậu thì sao đây?Bất đắc dĩ, cậu đành dùng điểm tích lũy đổi một bộ tai mèo giả với hệ thống, còn gắn thêm cái đuôi mèo sau quần.
Cậu khiêng hộp giấy ra tuyến đường thụ chính sẽ tới rồi tự chui vào trong ngồi.Tuy đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng biết đâu lại có hiệu quả?Cậu ôm gối ngồi chịu mưa một lúc lâu thì thụ chính mới tới.Thụ chính thấy cậu thì giật mình, khom lưng nhìn cậu, giơ ô lên che cho cậu, hỏi sao cậu ở đây.Cậu cố lấy dũng khí, dùng mái tóc ướt sũng dụi nhẹ vào mu bàn tay đối phương, nói: "...
Tôi muốn ăn."
Ngồi chờ ở đây mãi, cậu còn chưa ăn tối nên bụng đói cồn cào.Thụ chính lấy bánh quy và kẹo từ trong ba lô ra cho cậu, đợi cậu ăn xong thì còn xoa đầu, nói: "Dầm mưa dễ bị cảm lắm, mau về nhà đi nhé."
Nhà thụ chính còn có việc nên không thể đưa cậu đi cùng, hắn để ô lại cho cậu rồi rời đi.4.Không uổng công cậu dầm mưa lâu như vậy, giống với cốt truyện, hành động tốt đẹp của thụ chính đã lọt vào mắt của công chính.Công chính ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, chăm chú quan sát một hồi rồi bất ngờ cúi đầu bật cười: "...
Ăn mặc kiểu gì đấy?"
Thụ:...Cậu lục tấm biển "Xin hãy nhận nuôi" trong hộp ra rồi giơ lên trước mặt đối phương.Công chính: "Tuy bình thường cậu đã man mát rồi, nhưng hình như hôm nay còn nghiêm trọng hơn."
Cậu vất vả mai mối giúp công thụ mà còn bị mắng như vậy!
Đúng là giả làm mèo dầm mưa giữa đường thì thần kinh thật.Công chính đưa tay sờ cằm cậu, cậu nheo mắt lại, kêu meo meo hai cái.Nam sinh quay đầu, che mũi bật cười.Thụ: "Tôi đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám kêu đó, xấu hổ lắm rồi!
Cậu đừng có cười!"
Công chính không cười nữa mà kéo cậu ra từ trong hộp: "Cậu chờ tôi lâu vậy rồi thì về nhà cùng tôi đi."