Lãng Mạn Mai Mối - W Tòng Tinh

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
76,125
0
0
397245864-256-k509908.jpg

Mai Mối - W Tòng Tinh
Tác giả: canhcutmanmoi2
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ

Thể loại: Đam mỹ - Học đường - NP Tags: blboylovedanmeihocduongnamxnamnptxvtvannhanme​
 
Mai Mối - W Tòng Tinh
Chương 1


Tác giả: W Tòng TinhEdit: Cánh Cụt Mộng Mơ1.Thụ xuyên thành người mai mối trong truyện học đường, cậu có một hệ thống mai mối, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra thì sẽ có phần thưởng.2.Ngày đầu tiên nhập học, trên chuyến xe buýt đến trường, cậu lén lút lại gần thụ chính.

Đợi lúc xe phanh gấp, cậu giả vờ mất thăng bằng, cố tình đẩy đối phương về phía công chính.Nhưng cậu đẩy xong thì thụ chính vẫn bất động.Không chịu thua, thụ lại tìm cơ hội đụng thêm lần nữa, kết quả vẫn không nhúc nhích.Thụ chính xoay người, thông cảm đỡ lấy cậu, nói: "Bạn học à, nếu cậu không bám được vào tay vịn thì có thể bám vào cặp sách của tôi."

Sau khi thụ xấu hổ cảm ơn đối phương thì yên lặng tới gần công chính.Vừa định giơ tay đẩy công chính thì xe buýt đã đến trạm dừng.Nhiệm vụ tạo tiếp xúc cơ thể thất bại, cậu mất luôn phần thưởng 200 tệ từ hệ thống, buồn rầu nghĩ: Lần sau phải cố gắng gấp đôi!3.Một bộ truyện học đường kinh điển thì nhất định không thể thiếu cảnh che ô cho mèo hoang dưới mưa.

Thụ chính lương thiện che ô cho một chú mèo nhỏ, hình ảnh dịu dàng ấy đã vô tình chạm đến trái tim của công chính đi cùng đường về nhà.Sau khi thụ chính rời đi, công chính nhận nuôi mèo hoang.Về sau vì muốn gặp mèo nên đôi lúc thụ chính sẽ đến nhà công chính chơi, đó là cơ hội quan trọng giúp tình cảm đôi bên dần nảy nở.Chờ mãi mới gặp được một ngày mưa, thụ vội vàng lao ra khỏi cổng trường sau khi tan học, mang theo chiếc hộp giấy mà mình đã chuẩn bị sẵn, đặt ở đúng tuyến đường mà thụ chính nhất định sẽ đi qua.Nhưng khi chạy tới chỗ đặt thùng giấy thì cậu phát hiện chẳng có con mèo nào cả, chỉ còn tấm biển nhỏ xin nhận nuôi.Cậu hỏi hệ thống sao lại thế, hệ thống bảo là có người tốt đi ngang qua đã mang mèo đi rồi.Tuy đó là chuyện tốt, nhưng còn nhiệm vụ mai mối của cậu thì sao đây?Bất đắc dĩ, cậu đành dùng điểm tích lũy đổi một bộ tai mèo giả với hệ thống, còn gắn thêm cái đuôi mèo sau quần.

Cậu khiêng hộp giấy ra tuyến đường thụ chính sẽ tới rồi tự chui vào trong ngồi.Tuy đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng biết đâu lại có hiệu quả?Cậu ôm gối ngồi chịu mưa một lúc lâu thì thụ chính mới tới.Thụ chính thấy cậu thì giật mình, khom lưng nhìn cậu, giơ ô lên che cho cậu, hỏi sao cậu ở đây.Cậu cố lấy dũng khí, dùng mái tóc ướt sũng dụi nhẹ vào mu bàn tay đối phương, nói: "...

Tôi muốn ăn."

Ngồi chờ ở đây mãi, cậu còn chưa ăn tối nên bụng đói cồn cào.Thụ chính lấy bánh quy và kẹo từ trong ba lô ra cho cậu, đợi cậu ăn xong thì còn xoa đầu, nói: "Dầm mưa dễ bị cảm lắm, mau về nhà đi nhé."

Nhà thụ chính còn có việc nên không thể đưa cậu đi cùng, hắn để ô lại cho cậu rồi rời đi.4.Không uổng công cậu dầm mưa lâu như vậy, giống với cốt truyện, hành động tốt đẹp của thụ chính đã lọt vào mắt của công chính.Công chính ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, chăm chú quan sát một hồi rồi bất ngờ cúi đầu bật cười: "...

Ăn mặc kiểu gì đấy?"

Thụ:...Cậu lục tấm biển "Xin hãy nhận nuôi" trong hộp ra rồi giơ lên trước mặt đối phương.Công chính: "Tuy bình thường cậu đã man mát rồi, nhưng hình như hôm nay còn nghiêm trọng hơn."

Cậu vất vả mai mối giúp công thụ mà còn bị mắng như vậy!

Đúng là giả làm mèo dầm mưa giữa đường thì thần kinh thật.Công chính đưa tay sờ cằm cậu, cậu nheo mắt lại, kêu meo meo hai cái.Nam sinh quay đầu, che mũi bật cười.Thụ: "Tôi đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám kêu đó, xấu hổ lắm rồi!

Cậu đừng có cười!"

Công chính không cười nữa mà kéo cậu ra từ trong hộp: "Cậu chờ tôi lâu vậy rồi thì về nhà cùng tôi đi."
 
Mai Mối - W Tòng Tinh
Chương 2


Tác giả: W Tòng TinhEdit: Cánh Cụt Mộng Mơ5.Thụ theo công chính về nhà.Vừa bước qua cửa, cậu che miệng hắt hơi một cái.

Nam sinh đi phía trước cúi xuống lấy dép cho cậu, nói: "Ai bảo cậu dầm mưa lâu thế, ướt sũng cả người rồi."

Thụ khung xương nhỏ, lại thấp hơn công chính một cái đầu, nên áo ngủ của đối phương quá lớn với cậu, nhưng cũng chỉ đành tạm thời mặc như vậy.Khi hướng dẫn cậu dùng máy nước nóng trong nhà, công chính liếc nhìn cái đuôi phía sau quần cậu, lẩm bẩm một câu: "Thì ra là móc vào quần."

Giọng nói của đối phương có vẻ hơi thất vọng."

Xin lỗi," thụ vừa gỡ chiếc áo thun ướt dính sát vào người vừa đáp, "Tôi là con người chứ không phải mèo nên không mọc đuôi được đâu."

Công chính: "À, cậu là con người nên không cần tôi tắm giúp cậu."

Trước khi cậu cởi quần, nam sinh đã rời khỏi phòng tắm.6.Nhiệm vụ mai mối đã hoàn thành được một nửa.Những gì cần phải làm tiếp theo là khiến thụ chính tới đây.Thụ ôm đầu gối ngồi trên thảm, để công chính cầm khăn lau mái tóc ướt của cậu.Công chính hỏi cậu: "Khi nào cậu định về?"

Thụ lắc đầu: "Cậu nhận nuôi tôi rồi, tôi phải ở lại nhà cậu."

Công chính như không nghe được câu trả lời của cậu mà tiếp tục hỏi: "Cậu cũng cãi nhau với người nhà à?"

Hệ thống từng cho thụ xem về thiết lập nhân vật, công chính xảy ra mâu thuẫn với người nhà nên mới sống buông thả, đến trường với vẻ bất cần hư hỏng, còn cố ý vi phạm nội quy để gây sự chú ý.Thụ nói: "Không, tôi khác cậu."

Công chính mới nhăn mày thì nghe thiếu niên nói: "Họ chẳng mấy khi ở nhà nên không có cơ hội xích mích."

7.Quan hệ giữa thụ và ba mẹ vẫn ổn.

Cậu nhận nhiệm vụ mai mối chủ yếu để kiếm thêm sinh hoạt phí, tiện thể giết thời gian.Dù sao ở trường cậu cũng chẳng thích ai, có làm chuyện ngốc nghếch cũng chẳng mấy người để ý.Hệ thống từng bảo, đó gọi là "hào quang mai mối".Dù mọi hành vi mai mối nhằm thúc đẩy tình cảm của hai nhân vật chính có kỳ quặc đến đâu cũng sẽ được những người xung quanh hợp lý hóa.Ban đầu cậu là đàn em của công chính, còn thụ chính thì khó chịu khi thấy cậu bị sai vặt nên đứng ra bênh vực.

Từ đó hai người mới có hiềm khích.Nói là hiềm khích chứ thật ra lại là khởi đầu của duyên phận.Học sinh giỏi và đầu gấu là CP kinh điển của truyện học đường, phải chướng mắt nhau tí mới hay.Mong rằng sau khi họ ở bên nhau có thể lì xì cho người mai mối chăm chỉ cần cù.

Thụ đang đơ người nghĩ thì bỗng bị công chính véo mặt một cái.Nam sinh luồn tay dưới nách cậu, nhấc cậu lên khỏi mặt thảm, nói: "Thôi, ăn cơm trước đã.

Đợi tạnh mưa rồi tôi đưa cậu về."

8.Không ngờ tay nghề nấu nướng của công chính lại tốt đến vậy, còn ngon hơn mấy món cậu hay đặt ngoài.Thụ suýt thì muốn làm mèo nhà người ta luôn rồi.Khi công chính vào bếp rửa chén, cậu len lén gọi điện cho thụ chính: "Bạn học Bách, cảm ơn cậu vì cái ô nhé."

Giọng người bên kia rất dịu dàng: "Không có gì.

Cậu về nhà an toàn rồi chứ?"

Thụ bảo mình được công chính nhặt về nhà.Thụ chính khựng lại rồi nói: "Sao cậu lại ở nhà cậu ta?"

Thụ không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại: "Bạn học Bách ơi, cậu có muốn tới đây gặp tôi không?"
 
Mai Mối - W Tòng Tinh
Chương 3


Tác giả: W Tòng TinhEdit: Cánh Cụt Mộng Mơ9.Nhà thụ chính ở gần đây, gọi điện xong là chạy tới ngay.Công chính không biết chuyện thụ gọi điện, nên khi vừa mở cửa thấy người tới thì mặt lập tức xị xuống.

Y chặn ở cửa, không hề có ý cho người kia vào nhà: "Cậu tới gì?"

"Tôi bảo cậu ấy tới."

Thụ chen ra từ bên cánh tay y, muốn kéo thụ chính vào trong phòng, ngữ điệu rất nhiệt tình, "Bạn học Bách vào ngồi đi."

Công chính hít vào một hơi, xách cổ áo của thiếu niên, không vui bảo: "...

Sao cậu có thể tuỳ tiện gọi người khác tới?

Đây là nhà tôi hay nhà cậu?"

"Là nhà cậu," thụ nghiêm túc nói, "Nhưng cậu nhận nuôi tôi nên đây cũng là nhà tôi."

10.Công chính không tình nguyện mà để đối thủ một mất một còn vào nhà.Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hai nam sinh không nói một lời mà ngồi đối diện trên sô pha, không khí rất kì lạ.

Thỉnh thoảng khi họ chạm mắt nhau thì xung quanh sẽ vang lên tiếng nhạc trữ tình nhẹ nhàng.Công chính không chịu nổi nữa mà tịch thu điện thoại của thụ: "Đừng có bật nhạc ở đây."......

Như vậy thì không thể bật background music được!

Thụ định lấy điện thoại về nhưng công chính đã nắm cổ tay cậu, nói: "Lát nữa trả cho cậu, đừng sờ lung tung trong quần tôi, nếu không tôi sẽ quăng cậu ra ngoài ngay lập tức."

Thụ đành rút tay khỏi túi quần đối phương, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí ban đầu.11.Thụ chính cảm thấy thụ ngốc nghếch, rất dễ bị lừa, đoán là thụ bị thiếu niên bắt về, thấy không yên tâm nên vừa nhận được cuộc gọi là lập tức chạy tới.Thiếu niên mặc áo ngủ to rộng không vừa người, hình như không mặc quần, lúc co chân ngồi dậy còn có thể lờ mờ thấy... sao lại không mặc quần!?Chẳng lẽ kiểu ăn mặc kỳ lạ đó là do công chính yêu cầu à?Thụ chính đột ngột đứng dậy, hỏi thụ: "Cậu ta đã làm gì cậu?"

Công chính cũng đứng lên theo, chắn thiếu niên ở đằng sau, đen mặt nói: "Bách Ngôn Thụ, thích đóng giả người tốt lắm hả?

Suốt ngày lo chuyện bao đồng."

Thụ không hề để ý đến bầu không khí căng thẳng, vào lúc hai người kia khắc khẩu, cậu còn lén lút giao lưu với hệ thống: "Tôi đã gọi bạn học Bách đến rồi, có phải nên khen thưởng cho tôi nhiều chút không?"

Hệ thống: "...

Nhưng cậu khiến bọn họ cãi nhau rồi."

Thụ: "Bọn họ là hoan hỉ oan gia* đúng không?

Cãi nhau là chuyện bình thường."*Dành cho ai chưa biết thì "hoan hỷ oan gia" là một tuyển tập truyện ngắn mang phong cách hài hước với những câu chuyện tình yêu của các cặp đôi "oan gia" (kẻ thù) lại phát triển thành tình yêu.

Sau này cụm từ đó để chỉ những câu chuyện mang thể loại kiểu kẻ thù biến người yêu...Hệ thống: "Hình như không có hoan hỉ lắm."

Thụ: "Nhưng bọn họ đã là oan gia rồi, như vậy không tính là hoàn thành một nửa sao?"

12.Dưới yêu cầu của hệ thống, thụ vẫn phải giải thích cho công chính: "Bạn học Bách, giờ tôi là thú cưng của cậu ấy, cậu ấy không làm chuyện xấu gì với tôi cả."
 
Back
Top Bottom