Siêu Nhiên Mạc Cầm Thanh Nhiễm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
305402226-256-k930483.jpg

Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Tác giả: VuNhatMieu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kể về hành trình sinh ra và lớn lên của nữ chính - Bạch Nhiễm, hãy cùng chờ đón những chương truyện mới nhất nhé.

Mình là tác giả chân chính, ai muốn đem đi đâu vui lòng hỏi mình một tiếng nha!

Chân thành cảm ơn.​
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 1: Khai thiên


Ngày xưa vào khoảng hàng trăm ngàn vạn năm về trước, cái thời được gọi là thuở hồng hoang, lúc đó chưa có khái niệm thiên địa, càng không có nhật nguyệt, và dĩ nhiên cũng không tồn tại chư thần và con người, duy nhất chỉ có một khoảng không gian mênh mông vô tận tối đen như mực trong suốt ngần ấy thời gian.Từ trong hỗn mang ấy những sự sống đầu tiên đã được tạo nên, linh khí dồi dào của thời điểm bấy giờ đã dần dần sản sinh ra hai sinh linh đại diện cho âm và dương, trải qua thêm vạn năm hai sinh linh kia đã phá kén hóa thành hai vị Thần đầu tiên của thiên hạ, một người là Phụ thần - Viêm Quang, người còn lại là Mẫu thần - Mộc Nhiễm.Họ vừa sinh ra đã sở hữu linh lực vô cùng to lớn, khả năng tái tạo vạn vật, thậm chí còn có thể tạo ra cái được gọi là sự sống cho vạn vật.

Không lâu sau đó Phụ thần Viên Quang đã dùng sức mạnh của mình hình thành mảnh đất đầu tiên của thế giới cũng chính là Thần giới về sau.Mẫu thần Mộc Nhiễm cũng nhân đây vẽ nên sự sống mới của thiên địa, chính là các loại thảo mộc, hoa thơm, cây cỏ.

Nhờ vào việc hấp thụ linh lực mạnh mẽ của hai vị Viễn cổ thượng thần, những loại cây cỏ kia đã sớm trở thành các Tiểu tiên, biết nói chuyện, biết chạy nhảy.

Họ sau đó đã được Mẫu thần giúp đỡ độ kiếp, chưa đầy ngàn năm đã phi thăng Thượng tiên, sau đó lại được Phụ thần và Mẫu thần thay nhau nhận làm đệ tử chân truyền, và bọn họ chính là những vị Cổ thần pháp lực cực đại sau này.Thần lịch năm thứ một vạn một nghìn, Phụ thần và Mẫu thần chính thức trở thành phu thê, thời gian sau đó lúc này Mẫu thần Mộc Nhiễm cảm giác trời đất quá trống trải nên đã lấy hình hài của các đệ tử, tạo ra những loài động vật đầu tiên của nhân gian, bà đem thả tất cả những con vật ấy thả xuống dưới sông và biển để bọn chúng tự do phát triển, sau này một phần trong số đó trở thành động vật dưới Hạ giới và con người, số còn lại ở lại đại dương mênh mông làm các loại sinh vật biển, trong số hàng trăm loại vật mà Mẫu thần tạo nên chỉ có kim long, phượng hoàng và khổng tước vì sắc lông quá đẹp được bà giữ lại làm vật cưỡi, không lâu sau đó kim long và phượng hoàng cũng đã nhanh chóng phi tiên trở thành hai loài vật cao quý nhất nhì...Ngụy Thanh đọc tới đây thì khinh bỉ vứt bó thẻ tre trên tay xuống nền nhà, chắt lưỡi tỏ vẻ khó chịu, đôi mắt nhìn một dàn kệ sách chất cao hơn núi trước mặt mà tỏ ra chán nản, hắn vốn dĩ tới đây là vì tìm sách gia tăng pháp lực, chứ đâu phải để đọc ba cái cuốn sách lừa trẻ con như thế này.Trong sách nói hồng hoang sinh ra mỗi Viêm Quang và Mộc Nhiễm, vậy đem tổ sư gia của Ma giới là Giang Mạc thần tôn vứt ở đâu?

Đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, chối bỏ sự thật, Thiên giới này chung quy vẫn không hề trong sạch như mọi người vẫn tưởng.Lại nói tới Giang Mạc, dù sao y cũng từng là Viễn cổ thượng thần, chẳng qua y bị tẩu hỏa nhập ma nên mới rời khỏi Thần giới tạo ra Ma giới và trở thành Ma quân đầu tiên.

Nhưng cho dù y đã nhập ma thì công lao sáng lập đất trời của y vẫn ở đó, vậy mà bây giờ Thiên giới lại viết ra những cuốn sách như thế này, còn cho mọi người trong tam giới xem qua, đây chẳng phải là muốn tẩy trắng lịch sử, chơi trò thôi miên hay sao?"

Này, tên Tiên đồng nhà ngươi đang làm gì đấy, còn không mau theo ta đến Thanh Minh điện dọn dẹp, ngày mai chính là sinh thần của Thiên đế, tất cả các chư thần, tiên đều tới dự.

Không được có bất cứ sơ xuất gì đâu, nếu ngươi còn lười biếng ta sẽ báo với chủ quản đuổi ngươi trở về nhân gian."

- Ngoài cửa một tiểu Tiên đồng đang gọi hắn với bộ dạng gấp rút có phần cau có, vừa nói xong y đã chạy đi mất hút không cho hắn cơ hội trả lời.Ngụy Thanh nheo mắt nhìn theo kẻ kia, lại không thể không làm theo, ở Thiên giới này coi trọng ba thứ: Thứ nhất là gia thế.

Thứ hai là địa vị.

Thứ ba là pháp lực.

Nhưng mà hắn cái gì cũng không có, hắn chỉ đơn giản là một tiểu Tiên đồng phụ trách lau dọn các cung điện ở Thiên giới này, nhớ đến hôm sau sẽ là sinh thần của Thiên đế hắn lại càng thở dài, đã hơn vạn tuổi năm nào cũng tổ chức chắc là ông ta ngán ngẩm lắm rồi, chẳng qua là mượn việc này để ra oai với Ma giới và quan sát thái độ của chư thần mà thôi.Hàng ngàn năm nay Thiên giới và Ma giới không một ngày được yên, hở ra tí là tìm cớ gây chiến, thương vong cả hai bên cũng đã lên tới con số hàng vạn, nhưng mà Thiên đế và Ma quân chưa từng có ý định muốn chấm dứt cuộc chiến này, mà kẻ nằm không chịu trận lại chính là hàng vạn sinh linh ở nhân gian.Nhưng hắn nào quan tâm đến chuyện này, thứ mà hắn muốn nhất bây giờ chính là cách tăng cường pháp lực, hắn cũng đã hơn năm trăm tuổi nhưng đến cả cưỡi mây cũng không biết, ai ai cũng khinh thường hắn, đích thực là vô cùng xấu hổ.Tuy bản thân không muốn làm những chuyện nặng nhọc này nhưng thân là kẻ hầu người hạ hắn nhất mực phải nghe theo, vốn dĩ người có pháp lực thì chỉ cần phủi tay một cái thì cả thiên cung này đều sạch bóng, nhưng mà Thiên hậu lại nói như vậy mọi người sẽ sinh ra cái tật lười biếng, cho nên đã ban hành luật lệ một khi đã bước vào Thiên cung không được sử dụng pháp thuật ngoại trừ phép thanh tẩy, không ai là ngoại lệ.Ngụy Thanh rảo bước rời khỏi Vạn Kinh các, trước mắt hắn chính là khung cảnh của Thiên giới cao cao tại thượng.

Không khí ở đây ngập tràn những lớp mây mỏng và sương mù, sắc trời không quá chói lóa chỉ vừa đủ để soi sáng mọi ngóc ngách, đặc biệt Thiên giới không bao giờ có màn đêm cũng như Ma giới không bao giờ có mặt trời, Thiên cung có tổng cộng chín ngàn chín trăm chín mươi chín cung điện bao gồm các điện lớn nhỏ, tất cả đều xây theo kiểu tường ngọc, cột vàng, ngói cẩm thạch.

Thiên giới ngụ trên một hòn đảo bay lơ lửng ở giữa cửu thiên, ở đây có một hồ nước khá là rộng lớn, được gọi là hồ Ly Hà, nước của hồ này nhiều tới mức chảy xuống cả nhân gian hình thành tứ hải, sau này Thiên đế đã lệnh cho Thủy thần khống chế nguồn nước này lại tránh gây ngập lụt dưới Hạ giới, ở nơi dòng nước chảy xuống ấy luôn có một vầng cầu vồng không bao giờ tắt, mỹ cảnh Thiên giới mà nhân gian hay nhắc đến, cũng chỉ đẹp tới đây là cùng.Thiên giới đẹp là thế nhưng có trùng trùng điệp điệp các quy tắc dành cho những thần tiên ở nơi này, dần dần đã không còn những nụ cười từ trong trái tim mà chỉ là những tràn cười giả tạo mua vui cho người ở trên, người ở nhân gian luôn ước bản thân có thể lên trời lại không biết rằng kẻ ở trên trời đang ngước nhìn nhân gian.Khi hắn tới Thanh Minh điện, các Tiên nga và Tiên đồng đã sớm vào việc, kẻ dọn người lau không dám có nửa giây chậm trễ, Ngụy Thanh cũng nhanh chóng nhập hội tránh bị cho là lười nhác, rất nhanh mọi thứ đã đâu vào đấy."

A da cái lưng của tôi nó sắp gãy rồi.

Mà nè không biết đại yến năm nay có những vị Thượng thần nào tới dự ha?

Thật là háo hức quá đi, nếu như có thể nhìn thấy họ từ xa rồi bị thiên lôi đánh tôi cũng tình nguyện."

- Mặc dù là Thiên giới thì các Tiên nga cũng không quên tán gẫu, thậm chí lời này nói ra mọi người lập tức bu vào bàn luận sôi nổi."

Xì, đúng là người mới.

Thượng thần thì có gì đâu mà ham, bọn họ năm nào mà chả tới, có hóng cũng phải là hóng các vị Cổ thần kia kìa, ta ở Thiên cung này hơn trăm nay rồi chưa bao giờ thấy họ bao giờ cả, nghe bảo là trong thiên địa này chỉ còn không dưới năm vị Cổ thần, tất cả đều đã quy ẩn không ai có thể diện kiến."

- Một Tiên nga có cấp bậc cao hơn nhanh miệng đáp trả, ánh mắt tỏ ra cao ngạo khinh thường vì sự kém hiểu biết của kẻ mới đến.-•• Hết Chương 1 ••-
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 2: Lập địa


"Trong số các vị Cổ thần, người mà ta muốn gặp nhất chính là Trích Sương Cổ thần, nghe nói đó là người được mệnh danh là nữ nhân đẹp nhất tam giới, tới mức người gặp người si, hoa gặp hoa khai, nếu quả thật là như vậy ta chết cũng không có gì đáng tiếc."

- Một tên Tiên đồng cũng chen chân vào cuộc trò chuyện, vừa nói vừa tơ tưởng tới mộng cảnh kia."

Trích Sương Cổ thần thuộc vào vị trí nào mà ngươi dám mơ tưởng, trừ khi là Thiên đế đích thân tới mời còn bằng không tuyệt đối không bao giờ xuất hiện.

Còn về nhan sắc thật sự của bà ấy, đừng nói trong chúng ta ngay cả các vị Thượng thần trẻ tuổi một chút cũng chưa từng gặp mặt, nếu như không được như lời đồn thì cũng là chuyện đương nhiên thôi."

- Một tiểu Tiên nga khác nghe thấy người khác tán dương về vị Cổ thần này một cách thái quá, trong lòng không khỏi có vài phần đố kỵ.Nghe ả ta nói vậy đám đông cũng dị luận một phen, biết đâu sắc đẹp trong truyền thuyết kia chỉ là do người ta đồn thổi mà nên?

Cũng không thể biết chắc được, trong khi mọi người còn đang xào xáo cả lên, Ngụy Thanh lại quen mồm đáp trả."

Trích Sương Cổ thần đích thực là nữ nhân đẹp nhất tam giới, khoan hãy nói đến chuyện khác năm đó Thiên đế cũng đã từng vì người si mê, dù sao cũng là đóa kim liên do đích thân Mẫu thần tạo ra, cho dù có xét ở mức độ nào cũng đã là thứ không phải ai cũng có thể đụng đến."

Nghe hắn thản nhiên đưa ra lời tự nhận xét như vậy, hệt như đã từng gặp qua người thật, đám Tiên đồng nhanh như gió bu lại hỏi rõ."

Nói như vậy ngươi đã từng gặp qua Trích Sương Cổ thần rồi sao, mặt mũi ngài ấy thế nào?

Tóc tai ra sao, có thể vẽ lại cho bọn ta xem không?"

Ngụy Thanh đối với sự hứng khởi của quần chúng lại chỉ lắc đầu, nhún vai cười trừ: "Các ngươi đang nghĩ các gì vậy, ta cũng chỉ mới năm trăm tuổi làm sao có thể gặp được một vị Cổ thần, cái này là do ta đọc được trong sách, thuận mồm kể cho các ngươi nghe mà thôi."

Câu trả lời của hắn như làm cho cả đám người như từ trên mây té thẳng xuống mặt đất, bọn họ bực bội mà giải tán cũng không quên mắng mỏ hắn."

Cái tên tiểu tử này làm bọn ta mừng hụt, người không chỉ là một con vịt không biết bay, mà trong đầu chỉ toàn bã đậu, nói chuyện với ngươi ta thà đi nói chuyện với cá còn hơn!"

- Nghe người khác chửi mình như vậy, hắn đến một câu phản bác cũng không có, không phải là vì hắn không dám mà bởi vì hắn đã quá quen thuộc.Kể từ lúc sinh ra hắn đã vô cùng yếu ớt, khó lắm mới sống qua tuổi thứ mười, bản thân hắn vốn dĩ là Hoàng tử của Ma giới, nhưng mà mẹ hắn chỉ là một phàm nhân vì xinh đẹp mà lọt vào mắt Ma quân nên mới có hắn, ma lực của hắn hoàn toàn không có lại cộng thêm thân thể yếu đuối nên bị phụ vương bỏ rơi, huynh đệ cười chê đánh đập hắn cũng là chuyện như cơm bữa.

Hắn sống ở Ma giới được ba trăm năm nhưng hắn không có chút gì gọi là tiến bộ, thậm chí còn rất hay trở về hình dạng bán yêu bán nhân của mình, không ai thèm dạy pháp lực cho hắn cả, cùng đường ở Ma giới hắn đã quyết định bỏ lên Thiên giới để tìm cách đánh thức sức mạnh trong cơ thể.Dựa vào việc trong cơ thể của hắn không có ma lực, hắn nhanh chóng được nhận vào làm tiểu Tiên đồng, nhưng mà từ đó đến giờ đã hơn hai trăm năm, hắn vẫn chưa biết cưỡi mây đạp gió, nhiều lúc muốn tìm cho mình một sư phụ nhưng cũng bị sự yếu kém này mà bao lần bị từ chối.Hôm nay cũng giống như bao ngày, Ngụy Thanh sau khi làm xong công việc liền chạy tới Vạn Kinh các của Thiên cung, muốn tìm ra cách khai thông sức mạnh, ở đây có rất nhiều kinh văn, sách vở, bí kíp từ thời khai thiên lập địa, nhưng mà hắn đã tìm suốt một trăm năm rồi cũng không có sách gì phù hợp với hắn, khiến cho hắn nghi ngờ liệu đây có phải là một trò đùa của số phận hay không?

Và nếu đây là một trò đùa, vậy thì hắn sẽ liều mạng mà chiến thắng số phận, có lẽ trước đây hắn đã thua nhưng bây giờ hắn tuyệt đối không để cho bản thân phải thảm bại nữa.Ngụy Thanh đang lục lọi tìm kiếm thì từ đâu một cuốn thẻ tre rơi xuống ngay chỗ của hắn, hắn cầm lên liếc qua thì thấy bên trong đó chỉ viết tám chữ dở dang bằng mực đỏ vô cùng sặc sỡ, nhìn vào nét bút thứ chín còn chưa hoàn thiện thật khiến cho người ta cảm giác như chủ nhân của nó đã vì lý do gì đó mà dừng bút không bao giờ động đến nữa.Bên trong cuộn tre viết: "Vật trong Thần giới, cần người hữu duyên..."

Nhìn vào những nét bút này, Ngụy Thanh Thanh chợt trầm lặng hồi lâu, ánh mắt của hắn cơ hồ nhớ về điều gì đó mà vốn dĩ hắn đã quên đi từ lâu."

Thần giới?

Phải rồi, thiên địa này không chỉ có Thiên giới, Ma giới, Nhân giới, còn có một nơi được gọi là Thần giới mà có lẽ chư thần, yêu ma, chúng sinh sớm đã quên..."

Hắn đúng là không nghĩ đến, Thần giới chính là vùng đất đầu tiên của tam giới, nơi mà chư thần cổ xưa sinh sống, nhất định sẽ có nhiều kỳ trân dị bảo quý hiếm, sợ gì không có thứ giúp hắn có được sức mạnh, chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy cũng không ai bén mảng gì đến nơi này nữa.Nghĩ tới đây Ngụy Thanh nảy sinh ý định muốn lên Thần giới xem thử có món gì đáng giá hay không, biết đâu lại vô tình nhặt được một món thần khí, nhưng mà Thần giới đâu phải là nơi ai muốn vào thì vào, không nói cũng biết nhất định sẽ có nhiều Thiên binh canh gác ở ngay lối vào, làm sao để vượt qua được ải này đây?"

Ủa tiểu tử, giờ này rồi sao ngươi còn ở đây?

Đọc cái gì nữa nhanh chóng về đi, ngày mai cũng đừng tới nữa, ta phải khóa cửa để đi tham dự lễ sinh thần của Thiên đế rồi."

- Lão tiên gia trông giữ Vạn Kinh các đi sắp xếp đống kinh văn thì nhìn thấy hắn, ông ấy cũng không lạ gì hắn nữa, chỉ thì phất tay đuổi đi, giọng nói khàn khàn không giấu được sự háo hức.Hắn trở về nơi sinh hoạt chung của các tiên đồng, nhớ lại những gì mà lão tiên kia đã nói, Ngụy Thanh chợt nhớ ra ngày mai chính là đại lễ lớn nhất tam giới, gần như tất cả các chư thần, chúng tiên tứ hải đều đồng loạt tới dự, từ các Thổ địa cho tới các Thượng thần ai ai cũng muốn bước một chân vào đại yến tiệc này.Mà với hắn mà nói đây chính là một cơ hội không thể tốt hơn để giúp hắn vào được Thần giới, xem ra ngày hắn mong đợi suốt mấy trăm năm qua cuối cùng cũng đã tới.----Hôm nay là ngày tám tháng tám cũng là sinh thần của Thiên đế, bầu trời hôm nay vô cùng trong xanh như để lấy lòng chủ của vùng trời này, ánh sáng của mặt trời le lói qua những tầng mây, từng đàn chim ngũ sắc bay lượn trên trời tạo ra một khung cảnh tuyệt mỹ giống như bảy sắc cầu vồng, lớp khói mây mờ ảo càng tạo nên một khung cảnh ngập tràn tiên khí.Trời vừa sáng đã có thể nhìn thấy các vị Thượng tiên, Thượng quân từ xa cưỡi mây mà tới, rất nhanh chóng không khí tấp nập hơn hẳn, tiếng cười đùa chào hỏi nhau không dứt, sau đó hồi lâu thì các vị Thượng thần từ thập phương cũng đã tới đủ, tổng cộng có hơn ba mươi chín vị Thượng thần , vừa nhìn thấy họ các tiểu tiên đã hành đại lễ, tuy coi trọng là vậy nhưng mà so với các vị Cổ thần trong truyền thuyết thì cả sức mạnh, uy quyền và sự tôn trọng đều còn kém rất xa.••- Hết Chương 2 -••
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 3: Sinh thần


Hầu như tất cả các chư thần, chúng tiên đã và đang tới, có một số cũng đã bắt đầu tụ năm tụm bảy để bàn luận về những chuyện xảy ra gần đây, trận chiến giữa hai giới, thậm chí là việc Thiên cung sắp tới sẽ tổ chức đại lễ để Thái tử điện hạ thành hôn với Công chúa của Giao Long tộc ở Bắc hải."

Nghe nói ba tháng nữa hôn lễ sẽ được cử hành rồi, như vậy thì sẽ khiến cho Thiên cung chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh."

"Thái tử điện hạ tuấn tú như vậy, sao lại phải lấy một con giao long ở Bắc hải kia chứ?"

"Chứ không lẽ lấy địa long nhà cô chắc?"

"Xịt, Lục Cơ Thượng tiên tới rồi kìa!"

- Nghe tới đây tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn, trước mặt bọn họ một cô gái trẻ đẹp, khuôn mặt thanh tú sắc sảo, dáng vẻ yêu kiều diễm lệ, trên đầu treo đầy trang sức, y phục cũng lựa chọn sắc vàng kim sặc sỡ, đuôi váy dài cũng phải bốn thước*, giống như sợ người khác không biết bản thân sắp được làm Thái tử phi của Thiên cung.*Bốn thước: Cách tính độ dài của người Trung Quốc cổ, bằng 2 mét."

Ban nãy ngươi vừa nói gì cơ?

Ta là giao long thì đã sao?

Trời đất này chỉ có ba loài rồng, một là kim long của Thiên đế, hai là giao long của Bắc hải bọn ta, ba là địa Long của Lĩnh Nam bọn ngươi.

Tại sao lại là giao Long mà không phải là địa long ta nghĩ các ngươi phải hiểu rất rõ mới phải, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi nằm mơ đi, Thiên binh đâu!

Lập tức đuổi cổ cô ta đi cho khuất mắt ta!"

- Lục Cơ tới trước mặt kẻ vừa nói xấu mình nói như tát nước vào mặt, thậm chí còn ra lệnh đuổi cổ, đám Thiên binh ở kế đó không biết làm sao lưỡng lự hồi lâu."

Còn đứng ngay ra đó làm gì, ta chính là Thái tử phi các ngươi phải nghe lời ta!"

"Đủ rồi, Lục Cơ nàng đừng gây sự nữa!"

- Thanh âm trầm ấm vang lên, một người nam nhân khá là anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả chư thần tiên xung quanh đều phải quỳ xuống cúi đầu hàng lễ, y chính là Thái tử Dương Hoàng của Thiên cung này."

Nhưng mà cô ta bắt nạt ta trước..."

- Lục Cơ nũng nịu trước mặt vị hôn phu của mình, nhưng mà còn chưa đâu vào đâu thì một giọng nói to rõ từ trong Thanh Minh điện phát ra."

Thiên đế, Thiên hậu tới!"

Lời này làm cả đám người hoảng hốt, rất nhanh mọi người trở về vị trí của mình, tất cả cúi đầu cung nghênh: "Chúng thần tham kiến Thiên đế, Thiên hậu.

Chúc Thiên đế sinh thần vạn tuổi, phúc trạch ngang trời, thụ hưởng thiên thu!"

"Chư thần hãy bình thân, mau, ngồi xuống hết đi."

- Thiên đế ngồi xuống bảo tọa, rồi ra lệnh cho chúng tiên cùng an vị, y mặc dù đã tròn vạn tuổi nhưng mà dung mạo lại khá là trẻ trung, trông không khác gì nam tử ba, bốn mươi tuổi là mấy, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn thấu hồng trần.Thiên hậu sinh cùng thời với phu quân mình, nhưng mà khí chất lại trẻ hơn rất nhiều, dung mạo tuy không quá xuất chúng nhưng lại trang nghiêm lãnh đạm, ánh mắt lại thập phần cao ngạo, không phải ai cũng đem cho vào mắt."

Mẫu hậu, Hồng Nhật cô ta dám nói lời bất kính chế nhạo con."

- Từ trong đám người giọng nói của Lục Cơ vang lên, mọi người không khỏi ngạc nhiên cô ta vậy mà lại đem chuyện này nói cho Thiên hậu biết.Thái tử Dương Hoàng ngồi bên cạnh khẽ nắm áo nàng ta lắc đầu ra hiệu không nên, nhưng nàng ta vẫn oanh oanh cái miệng."

Hồng Nhật cô ta dám chế nhạo con, nói con không xứng với điện hạ, mẫu hậu người phải làm chủ cho con."

Thiên hậu nhìn Lục Cơ với ánh mắt không mấy thiện cảm, giọng nói lạnh lùng cất lên."

Thân phận của con là gì?"

"Bẩm là Công chúa của Giao Long tộc và sắp tới sẽ là Thiên cung Thái tử phi."

"Tốt, còn cô ta là gì?"

"Là một ả trong Địa long tộc, không có gia thế gì chả qua là phi thăng Thượng tiên nên mới được tham dự buổi tiệc hôm nay."

- Nói tới đây Lục Cơ vẫn không hiểu ý của Thiên hậu là gì.Còn Thiên hậu lại đập tay xuống bàn nói lớn: "Chỉ là một Thượng tiên nhỏ nhoi con cũng không thể quản lý được thì chức vị Thái tử phi sao có thể ngồi, hở ra là kêu bổn cung, bổn cung có thể suốt ngày ở bên con bảo vệ cho con sao?"

Lời này của Thiên hậu như vả vào mặt của Lục Cơ, cô ta cúi đầu không dám phản bác, lòng bàn tay siết chặt lại ngồi xuống vị trí của mình, không khí lúc này im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng."

Thôi được rồi, mọi người không nên vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí, khai tiệc đi thôi."

- Thiên đế thấy vậy liền đứng ra hòa giải, buổi tiệc cứ thế bắt đầu, tất cả thần tiên tam giới đều có mặt, duy nhất chỉ có năm chiếc bảo tọa xếp ở vị trí cao nhất không có ai ngồi, đó chính là chỗ của các Cổ thần mặc dù biết rõ sẽ họ không tới, nhưng vạn năm qua chưa từng có ai dám dỡ bỏ, trừ khi có một Cổ thần đột ngột tạ thế, đơn giản là để thể hiện cho việc người còn vật vẫn còn.Thiên hậu nhắm mắt dằn cơn tức giận sau đó bà phất tay lập tức các tiểu Tiên nga đã đem lên cho mỗi bàn một đĩa đào tiên, dựa vào từng vị trí mà dọn lên loại quả khác nhau, tiểu tiên thì quả nhỏ, Thượng thần thì quả lớn, cắn một cái ngay tức khắc được độ trăm năm tiên lực, có quả còn lên tới ngàn năm, đây chính là lý do các tiểu tiên sống chết cũng muốn tham dự buổi tiệc này một lần."

Chư thần hãy cùng nâng chén, chúc cho ba giới luôn luôn thái bình!"

- Thiên đế đứng dậy nâng ly rượu rồi uống cạn, mọi người cũng đồng loạt kính rượu ông ấy, nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói từ đâu vang lên khiến cho bầu không khí từ vui vẻ trở nên lạnh lẽo như băng."

Hay cho câu nói này của ngươi, Thừa Vũ lời này ngươi nói ra không sợ hổ thẹn với đất trời, với sư tôn đã mất của ngươi hay sao?"

----Cũng trong lúc này Ngụy Thanh cũng đã đi tới được Cửu Trùng thang, đi thêm chín trăm chín mươi chín bậc thang này nữa thì hắn có thể nhìn thấy Thần giới rồi, người ta phất tay một cái liền có thể lên tới nơi, còn hắn phải khổ sở cuốc bộ vô cùng thảm hại."

Chín trăm năm mươi bảy... chín trăm năm mươi tám... chết tiệt, cứ đợi đó, lần sau khi ta rời khỏi nơi này, ta sẽ khiến các ngươi phải cúi đầu."

Chật vật hơn nửa canh giờ cuối cùng hắn cũng đã leo lên tới nơi, quả nhiên đúng như hắn dự đoán ở trước cổng vào Thần giới có một nhóm Thiên binh canh gác ngày đêm, hắn vội lấy ra một lá thư mời, nội dung bên trong là hắn làm giả hòng đánh lạc hướng bọn họ."

Kẻ nào, sao dám tới địa phận Thần giới!"

- Vừa thấy có kẻ lạ mặt, đám Thiên binh lập tức chĩa vũ khí về phía hắn, giọng nói như sấm rền bên tai làm hắn giật cả mình."

Khoan đã, tôi chỉ là tiểu Tiên đồng không có pháp lực, được phân nhiệm vụ gửi thư mời lên đây cho các vị, mời đọc cho."

- Hắn giơ hai tay lên trời vội vàng giải thích, hắn còn yêu đời lắm chưa muốn chết một cách lãng xẹt như vậy.Cả bọn nhìn nhau cầm lấy lá thư đọc, trong lòng bọn họ lập tức bị giao động nhưng vẫn cảm thấy có điểm nghi vấn liền tra hỏi: "Từ trước đến giờ bọn ta chia từng được mời, sao năm nay lại đột nhiên có được?"

"Ai cũng phải có lần đầu, trước giờ không có sau này chưa chắc không.

Các vị đã ở đây canh gác suốt biết bao nhiêu năm rồi, Thiên đế dĩ nhiên nhớ đến, nhân dịp này để mọi người xả hơi một bữa thôi, còn không mau đi sẽ không kịp, đào tiên trăm năm còn đang chờ mọi người đấy."

Nghe hắn nói như vậy cả đám thèm nhỏ dãi, lập tức lên đường cưỡi mây đi tới thiên cung mà không hề có nửa câu nghi hoặc, hắn nhìn thấy họ đã đi xa thì nhếch mép cười khẩy, đúng là đầu óc đơn giản.

Hắn nhìn cánh cổng to lớn trước mặt, bên trên đề ba chữ."

Nam Thần Môn."••- Hết Chương 3 -••
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 4: Yêu vương


Lúc này ở Thanh Minh điện, các vị chư thần còn đang ngơ ngác không biết là ai to gan tới mức phá hỏng buổi tiệc, còn dám gọi thẳng tên của Thiên đế, trong lúc tất cả còn đang nhốn nháo thì Thiên hậu đã biết kẻ đến là ai, bà ta đứng bật dậy đứng dậy chắp tay ra sau lưng thẳng thừng đáp lại."

Tuệ Khanh ngươi đừng có ở đó giở trò ma quỷ, có giỏi thì bước ra đây cho bổn cung nhìn thấy, thân là đệ tử của kẻ phản bội Thần giới có tư cách gì ở đây nói chuyện với bọn ta như vậy?"

- Giọng điệu đanh thép của Thiên hậu làm cho kẻ kia tức giận, hắn ta niệm phép hiện hình ngay trước mắt mọi người, hắn ta mặc một bộ vương phục màu đen, đôi mắt vì chứa đầy quá nhiều ức hận mà đỏ ngầu, nhưng mà dung mạo của hắn vẫn rất trẻ trung, vừa thấy người này tất cả chúng tiên đều sững sờ, các tiểu tiên còn trẻ tuổi không biết khẽ thì thầm hỏi tiền bối kế bên."

Tên này là ai, vì sao ma lực lại mạnh tới như vậy?"

"Hắn ta chính là Yêu vương nắm trong tay thập đại yêu ở Ma giới, địa vị của hắn so với Ma vương Xích Thù không khác là bao, người này tuyệt đối không được day vào."

Tiếng xì xào vang lên không dứt, tất cả chúng thần, tiên đều đồng loạt đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến, Thiên đế nhìn hắn với đôi mắt sắc lạnh hận không thể một chưởng đánh chết hắn m."

Đừng gọi bổn quân cái tên Tuệ Khanh ghê tởm ấy, Huỳnh Hoa bộ dạng làm thiên hậu này của ngươi bây giờ oan phong quá nhỉ?

Nhớ ngày xưa là ai năm lần bảy lượt tới xin ta để ta đi nói tốt về ngươi trước mặt Mộc Nhiễm…"

Còn chưa để hắn ta nói hết câu, Huỳnh Hoa đã tức điên vung một đòn chưởng lực về phía hắn, gằn giọng đáp trả: "Ta thấy là ngươi ở Ma giới quá lâu càng ngày càng hồ đồ rồi, chuyện của ta và sư tôn sao một kẻ phản bội như ngươi lại biết được, đích thực là ăn nói ngông cuồng, nói đi, hôm nay ngươi tới đây rốt cuộc là vì điều gì?"

Tuệ Khanh cười khẩy hất tay một cái liền có thể hóa giải một chiêu kia, chỉ không thể ngờ tiểu sư muội ngày xưa hắn từng quan tâm bây giờ lại vì thể diện mà ăn cháo đá bát, lúc đó người mà Thừa Vũ có tình cảm không phải là Huỳnh Hoa mà là Trích Sương, đến mức ngày đó trước mặt tất cả mọi người y thông báo muốn lập nàng ta làm Thiên hậu tất cả đều không khỏi sững sờ, giờ đây cố nhân gặp lại một người là Thiên hậu cao cao tại thượng, còn hắn mặc nhiên trở thành phản đồ bị bọn họ xui đuổi, nhưng mà hôm nay hắn đến không phải để nhắc chuyện xưa mà là vì chuyện đại sự khác.Nhìn thấy Thiên hậu của mình bị lấn lướt dĩ nhiên Thừa Vũ không nằm yên, y nhanh chóng chen lời cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người."

Tuệ Khanh, nể tình năm xưa bổn quân không trách ngươi nãy giờ vô lễ, nhưng nếu ngươi vẫn cứ nhất quyết gây chuyện vậy bổn quân sẽ khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục!"

"Làm gì dữ vậy, chẳng qua bổn quân mấy canh giờ trước ngồi ở nhà xí nhớ được hôm nay là sinh thần của ngươi, nên muốn lên đây để chúc mừng.

Sao vậy?

Bạn cũ lâu ngày không gặp, đã xa cách như vậy rồi sao?"

- Tuệ Khanh giọng nói kênh kiệu khoanh tay đứng đó trước mặt tất cả mọi người không coi Thiên đế của họ ra gì, đây rõ ràng là tới kiếm chuyện."

Ta mặc kệ ngươi là Yêu vương hay quái vương, nếu như ngươi cứ hỗn láo với phụ hoàng ta như thế, bổn Hoàng tử sẽ cho ngươi có đi không có về!"

- Dương Lâm con trai thứ hai của Thiên đế, nghe Tuệ Khanh cứ nói bậy như vậy thì không thể nhẫn nhịn được nữa, vừa nói vừa triệu hồi thần khí là Thiên Thủy Nguyên Kiếm, sẵn sàng thua đủ với y.Tuệ Khanh nhìn Dương Lâm cười khinh bỉ, chỉ là một tên oắt con có thể làm gì được hắn: "Tiểu điện hạ tốt nhất nên thu hồi cây kiếm cùi đó của cậu vào, tưởng rằng bản thân phi thăng thượng thần thì có thể xưng ta với bản quân sao?

Còn lâu lắm đấy, lúc ta tung hoành thiên hạ cũng không biết ngươi ở hóc nào."

"Ngươi!"

"Lâm nhi đủ rồi!

Tuệ Khanh ngươi rốt cuộc tới đây vì lý do gì, nếu còn không mau nói ra thì Thiên hậu là ta đây sẽ tiễn ngươi một bước."

- Sợ rằng Tuệ Khanh làm con trai của mình bị thương, Huỳnh Hoa lập tức đánh lạc hướng hắn, bởi thực lực của Dương Lâm không là gì đối với hắn, lời này do Thiên hậu nói ra, các vị thượng thần cũng đã triệu hồi thần khí trong tay sẵn sàng chiến đấu.Nhìn thấy thái độ căng như dây đàn của họ, Tuệ Khanh cũng không có ý đùa cợt nữa, chính thức nói vào chuyện chính."

Bổn quân hôm nay tới đây chính là muốn nhân lúc tất cả các ngươi đều ở đây mà thông báo một việc.

Bổn quân vốn dĩ là đệ tử của Ma vương đầu tiên Giang Mạc thần tôn, dựa vào cái gì Xích Thù hắn có thể làm Ma vương một giới còn ta thì không?

Cho nên ta quyết định ly khai ra khỏi Ma giới, tự lập một giới riêng cho mình, tên gọi Yêu giới.

Cũng muốn nhân đây tuyên chiến với hai giới Thiên - Ma, sớm thôi sẽ có ngày Yêu vương ta sẽ san bằng Thiên giới, giết chết Ma vương trở thành chủ nhân thiên địa, thống nhất tứ giới!"

Nghe hắn nói ra những lời này Dương Lâm cũng không thể nhịn được nữa, y phóng ra khỏi bàn tiệc chĩa mũi kiếm về chỗ của Tuệ Khanh, chính thức tuyên chiến."

Hay lắm, dù sao cũng phải có ngày giao chiến với ngươi tại sao phải chờ, hôm nay bổn Hoàng tử sẽ cho ngươi hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

- Vừa dứt lời Dương Lâm liền thi phép lên thanh kiếm hướng phía trái tim của Tuệ Khanh mà đâm, nhưng mà hắn cũng đâu phải con rối ngồi yên chịu chết, hắn biến mất rồi ngay sau đó xuất hiện phía sau lưng của y, chưởng một lực cực mạnh đủ để lấy đi tính mạng của Dương Lâm…"

Lâm nhi!"

- Tiếng hét của Huỳnh Hoa vang lên, một số Tiểu tiên và Tiên nga không nhìn nổi nữa vội nhắm mắt lại, ánh sáng trắng xuất hiện làm chói mắt đại đa số mọi người."

Phụ hoàng?"

- Dương Lâm cứ nghĩ bản thân mình chết chắc rồi, đòn thế ấy nhanh tới mức y chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn mà không thể suy nghĩ được gì nữa, nhưng khi mở mắt ra trước mắt hắn là bóng dáng của một nam nhân, người mà hắn kính trọng nhất, tôn thờ nhất ngay trong khoảnh khắc sinh tử đã cứu hắn.Chưởng lực của Tuệ Khanh bị sức mạnh của Thừa Vũ chặn lại, hai bên chỉ mới phô ra một phần nghìn sức mạnh nhưng các Thượng thần đã phải thay nhau tạo ra kết giới bảo vệ cho các tiểu tiên, đây chính là thực lực thật sự của một Cổ thần.Huỳnh Hoa ở bên cạnh nhìn thấy hai bên thực lực ngang ngửa bèn tung chiêu về phía Tuệ Khanh để hắn phân tâm, hắn nhíu mày rút một tay ra chặn lại đòn này của Huỳnh Hoa, vốn dĩ sức mạnh của ba người họ tương đương nhau nay lại hai đánh một khiến hắn ta bị yếu thế, kết quả bị phản duệ một ít nhưng mà không hề xay xát gì, Thừa Vũ biết rõ nếu cả ba đánh nhau thật thì đừng nói là Thanh Minh điện này, cho dù là Thiên giới này cũng rất có thể bị hủy hoại nên chủ động dừng tay."

Hai đánh một không quang minh, ngươi đi đi.

Hẹn một ngày ở chiến trường ta và ngươi phân định thắng thua!"

Tuệ Khanh cười gượng vẫn cố tỏ ra oai phong, giọng nói bày tỏ sự coi thường."

Được lắm, tới lúc đó ta nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.

Phải rồi tiểu tử, ngươi cứ về nhà mà núp sau váy mẹ đi nhá!"

- Dứt lời y cười một tràn đầy sự khinh thường, sau đó hóa thành một cơn gió tan biến trong không khí để lại một Dương Lâm tức tới mức xù lông nhím.Thừa Vũ nhìn hư ảnh của hắn ở giữa không trung, ánh mắt thâm sâu có phần lắng đọng, đôi mày đen tuyền cau lại biểu hiện cho lo lắng và khó chịu, y thông qua thái độ cộng với sự hiểu biết của mình đối với Tuệ Khanh thì đủ thấy rõ những gì hắn nói không hề có ý đùa giỡn, trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.••- Hết Chương 4 -••
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 5: Ma quân


Lúc này ở Thần giới Ngụy Thanh đã may mắn vượt qua kết giới thành công mà tiến vào vùng đất của các vị thần, nhưng may mắn này lại bắt đầu từ việc hắn đến một chút pháp lực cũng không có, đối với cái kết giới mà nói hắn so với một cơn gió, chính là không hơn không kém, đây có thể coi như trong cái rủi có điều may.Nhưng mà thứ làm hắn không thể ngờ tới là bấy giờ nơi này bị bao phủ bởi một loại mây mờ kì ảo, trước mắt hắn giống như một biển mây vô tận không hồi kết, hắn ở ngoài kết giới nhìn vào còn tưởng là ảo giác đánh lừa người khác, nhưng mà xem ra đây chính là lý do thật sự khiến Thần giới bị lãng quên, Viêm Quang đã chết vì thế vùng đất mà ông ấy đích thân tạo ra cũng không thoát khỏi cảnh bị hoang phế, việc này nằm ngoài dự đoán của hắn, tới nước này Ngụy Thanh cũng không bước nên tiếp tục tìm kiếm hay quay trở về, cơ hội lần này chỉ có một, nếu như không nắm bắt cả đời này coi như là bỏ lỡ.–---[Ma giới - Ti Quan cung]"Báo!

Bẩm Ma quân thần có chuyện phải bẩm báo ạ!"

- Một tên binh sĩ mặc bộ giáp đen tuyền xông vào cung điện nơi Ma quân đang nghỉ ngơi, giọng nói vô cùng gấp gáp thở không ra hơi."

Hỗn láo, không thấy bổn tôn đang vui vẻ với các mỹ nhân sao?

Đã trễ như vậy còn xông vào, đúng là bất lịch sự!"

- Ma quân Xích Thù hai tay ôm hai mỹ nhân, cả ba đang trong tình trạng nửa kín nửa hở đích thị vô cùng chói mắt người khác, hai tiểu mỹ nhân chu môi nũng nịu."

Đang vui thì bị kẻ khác phá đám, đúng là vô lễ thật là mất hết hứng thú, Ma quân người hãy cho người lôi hắn xuống đánh gậy cho bỏ ghét đi."

Nghe người đẹp thì thầm bên tai Xích Thù cảm thấy rất có lý bèn cho ra lệnh cho người lôi tên binh sĩ ra đánh, tên binh sĩ sợ hãi giãy dụa vội vàng giải thích."

Không Ma quân, thần đích thực là có chuyện lớn bẩm báo, Yêu vương…

Yêu vương dẫn theo thập đại yêu tạo phản rồi, tự xưng là Yêu vương của Yêu giới, còn nói sẽ san bằng Ma giới trong vòng một trăm năm."

Lời này nói ra như sét đánh ngang tai, Xích Thù có chết cũng không ngờ Tuệ Khanh lại dám tạo phản, càng không nghĩ đến thập đại yêu sức mạnh sánh ngang Thượng thần cũng quy phục theo hắn, chỉ trong chớp mắt Ma giới này trở thành nơi khỉ ho cò gáy không ai xem ra gì nữa."

Cái gì!

Tuệ Khanh hắn… hắn dám tạo phản?

Cha ta là sư tôn của hắn, hắn ta phải phục tùng ta, cho dù có phải chết hắn ta cũng phải phục tùng ta, cha ta chỉ mới chết có một vạn năm hắn đã muốn ăn cháo đá bát rồi sao?

Tức chết đi được!"

- Xích Thù nổi giận đùng đùng, gân guốc nổi lên trong vô cùng đáng sợ, hệt như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào."

Ma quân bớt giận, cẩn thận làm hại sức khỏe…"

- Tiểu mỹ nhân đang hầu hạ bên cạnh nhìn hắn sắp phát điên vội vàng trấn an hắn, đôi tay trắng nõn vuốt ve lòng ngực.Thế nhưng giây phút này đây Xích Thù làm sao còn để ý đến nữ nhân nữa, vung tay hất cả hai té ngã ra sau, hai tiểu yêu này cũng hiểu được tình hình không dám dây dưa lập tức chỉnh lại trang phục lui xuống ngay."

Ma quân, các vị đại nhân cầu kiến."

Lời vừa xong thì ngoài cửa có ba bóng người bước vào, bọn họ là ba vị đại thần của Ma giới lần lượt là thủ lĩnh Hồ tộc, Điêu tộc và Giao Nhân tộc, ngay khi nghe hung tin họ tức khắc kéo nhau tới chỗ của Xích Thù nghe ngóng tình hình.Xích Thù không thể nuốt trôi được cục tức này, miệng không quên buông lời chửi rủa: "Tuệ Khanh cái tên tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ, tốt xấu gì ta cũng là con trai của sư phụ hắn, hắn làm như vậy là có ý gì?

Xem ta chết rồi sao?

Đừng tưởng ta đây không có hắn thì không làm gì được, ta sẽ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục!"

Xích Thù tức giận tới mức chửi khang cổ họng, giọng nói thách thức là thế, nhưng mà bây giờ nếu đem hắn tới trước mặt Tuệ Khanh sợ rằng đến nửa chữ ban nãy cũng không dám thốt ra.Xích Thù vốn dĩ là con trai duy nhất của Ma thần Giang Mạc, nhưng khi y chết hắn còn chưa tới trăm năm tuổi, nhờ vào sự khôn khéo và thế lực của thân mẫu y mới được thuận lợi trở thành Ma quân đời kế tiếp, lúc này Tuệ Khanh vì cùng giao chiến với Thừa Vũ mà trọng thương phải bế quan trị thương suốt trăm năm.

Mọi chuyện trong ngoài Ma giới đều hết giao cho Chương Thủy - nhị đệ tử của Giang Mạc, nếu không có Chương Thủy tận tâm tận lực quyết sống chết với Thiên giới e rằng ngày đó Ma giới đã bị Thừa Vũ san bằng.

Sau này Tuệ Khanh xuất quan thì Chương Thủy lại quy ẩn, nhưng mà y khi trước bế quan đã tạo ra một kết giới vô cùng mạnh mẽ, trước tất cả yêu ma y tuyên bố ngày mà kết giới này bị hủy cũng sẽ là ngày y xuất hiện trở lại tới lúc đó sẽ cùng Tuệ Khanh hủy diệt Thiên giới, dưới sự trấn giữ của Tuệ Khanh và Chương Thủy cộng với việc các vị Cổ thần khác nhiều vì lý do mà quy ẩn khiến cho hai giới thực lực gần như ngang ngửa, đó chính là lời giải thích rõ ràng nhất cho việc vì sao Thừa Vũ dù mạnh hơn Xích Thù rất nhiều nhưng chưa bao giờ đích thân dẫn binh tấn công Ma giới.Tuy nhiên điều Chương Thủy không thể ngờ được là Xích Thù lại bị được thân mẫu chiều hư, không chịu tu luyện chỉ biết ăn chơi, mặc dù đã làm cha của mấy đứa con thì tính cách vẫn bồng bột và háo thắng, không những thế càng lớn hắn càng hỗn láo, nhiều lần trước mặt tất cả chúng yêu ma chê trách Tuệ Khanh, bản tính của y vô cùng kiêu ngạo nên sinh ra thù hằn từ đó có ý tạo phản, dưới trướng của y lại có thập đại yêu sức mạnh tương đương với mười mấy vị Thượng thần, giọt nước cuối cùng cũng đã tràn ly hôm nay Tuệ Khanh trước mặt toàn bộ mọi người tuyên bố ly khai, khiến cho Xích Thù vừa giận vừa sợ.Nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, không còn ai đủ sức mạnh để bảo kê khiến hắn đứng ngồi không yên, nhìn thấy Ma quân như vậy ba người kia cũng hiểu rõ tình thế của Ma giới lúc này nguy khốn tới mức nào, quân thần một phen nhốn nháo."

Ma quân, dù sao Yêu vương cũng là đệ tử của Ma thần, ngài ấy chẳng qua là tức giận nhất thời nên mới làm thế, chi bằng người chịu khó hạ mình tới Tử Thần điện năn nỉ ngài ấy về đi."

Xích Thù nghe xong câu này thì tức càng thêm tức, không lẽ là nói Ma quân hắn vô năng toàn phải sống dựa vào kẻ khác hay sao?"

Ta phải đi mời hắn?

Ta phỉ!

Ta đường đường là Ma quân, ta năn nỉ hắn?

Trừ khi giết ta đi!"

- Xích Thù điên tiết chửi mắng khiến cho bọn họ sợ hãi toát mồ hôi, một tên trong số đó lại nói."

Ma quân, chi bằng chúng ta đi thỉnh ngài ấy về đi?"

"Ai?"

"Chương Thủy Cổ thần, chỉ cần có vị này chúng ta không sợ Tuệ Khanh đó nữa…"

- Lời này nói ra Xích Thù mừng như mở cờ trong bụng, hắn liên tục gật đầu đồng ý."

Đúng rồi, các ngươi mau theo ta đi mời Chương Thủy sư huynh, huynh ấy tôn trọng cha ta nhất định sẽ làm chỗ dựa cho ta, tới lúc đó ta xem đám người Thừa Vũ, Tuệ Khanh còn dám ức hiếp ta nữa không?"••- Hết Chương 5 -
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 6: Dị tượng


[Ma giới - Phong Lôi động]Xích Thù dẫn theo hai tên cận vệ thân cận phóng nhanh bay tới nơi mà Chương Thủy đang bế quan, trước mặt ba người là một sơn động rộng lớn nhưng đến một chút ánh sáng le lói cũng không có, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, cây cối gần đây đều không có lá hay hoa, chỉ có thân cây trơ trọi như đã chết, thỉnh thoảng nghe được tiếng gào thét ở đâu đó đủ để khiến cho người ta có cảm giác lạnh gáy.Xích Thù tính đi thẳng vào trong lại bị một kết giới mạnh mẽ cản lại, hắn ta không cần nghĩ cũng biết rõ bản thân dĩ nhiên không thể phá giải được nó, chỉ có thể đứng trước cửa hang ăn vạ, lớn tiếng gọi: "Chương Thủy sư huynh, là ta - Xích Thù đây!

Ma giới xảy ra chuyện lớn rồi, huynh hãy mau xuất quan giải quyết giúp ta với, nếu còn chậm trễ e rằng ta sẽ chết mất!"

Mặc cho hắn có gào thét cỡ nào thì thứ đáp lại hắn chỉ có mỗi tiếng gió luồng qua các khe đá, tuy nhiên Xích Thù cũng không hề từ bỏ mà đứng đó hét thêm vài chục câu y như vậy, dù sao thì từ nhỏ hắn đã được mẫu thân chiều hư, hở ra là lăn lóc đòi sống đòi chết, bởi thế hắn cái gì cũng không giỏi, nhưng mà giỏi nhất chính là ăn vạ."

Chương Thủy sư huynh ta không nói đùa đâu, nếu huynh còn không xuất hiện…vậy ta sẽ đập đầu chết tại đây, dù sao sớm hay muộn đều phải chết chi bằng dùng tính mạng của ta để huynh ra mặt cứu lấy Ma giới này."

- Dứt lời hắn ta đảo mắt nhìn xung quanh xem có chỗ nào mềm mềm để đâm đầu vào hay không?"

Aaa ta chết đây!"

"Ma quân tuyệt đối đừng nghĩ quẩn…"

Chủ tớ Xích Thù ở ngoài thay nhau diễn kịch, kẻ đâm người kéo trong vô cùng mắc cười, sâu bên trong cái hang Chương Thủy mở mắt dùng pháp lực dò xét người ở ngoài hang, y biết được kẻ kia là Xích Thù thì khẽ nhíu mày, đã gần một vạn năm nhưng y không hề mạnh hơn tí nào, trong lòng không khỏi thất vọng, thanh âm lạnh lẽo vọng ra."

Ngươi hãy về đi, ta đã nói rồi kết giới vẫn còn thì không có gì phải lo lắng, đám người Thừa Vũ sẽ không dám động đến vị trí của ngươi đâu."

Xích Thù biết được Chương Thủy đã nghe được lời của mình thì lại khóc kể: "Chương Thủy sư huynh, khoan hãy nói đến Thừa Vũ cái tên chết tiệt ấy, mà Tuệ Khanh hắn ta đã tạo phản rồi còn tự xưng gì mà Yêu giới gì đó, tuyên bố trong vòng một trăm năm sẽ san bằng Ma giới, bây giờ Ma giới ta thù trong giặc ngoài… ta bất đắc dĩ lắm mới tới tìm huynh, nếu huynh còn không xuất quan thì đừng nói ta, Ma giới này cũng sẽ không còn nữa."

"Tuệ Khanh tạo phản?

Hắn sẽ không bao giờ tự dưng làm như vậy, có phải ngươi đã cố tình chèn ép hắn nên mới thành ra cớ sự này đúng không?"

- Chương Thủy không hề tỏ ra hoảng hốt hay ngạc nhiên, ngược lại còn nắm bắt tình hình rất nhanh, dựa vào sự hiểu biết với Tuệ Khanh y biết rõ hắn nếu không bị ép hắn sẽ không làm tới mức cá chết lưới rách.Một câu nói này như đâm thẳng vào tim đen của Xích Thù, hắn ta có chút bối rối không biết nên nói thế nào, sự im lặng của hắn làm cho Chương Thủy hiểu rõ được câu chuyện."

Xích Thù ngươi đừng nên ép người quá đáng, tuy rằng ngươi là Ma quân nhưng mà những năm qua nếu không có Tuệ Khanh e rằng Thiên giới sẽ không để yên như vậy đâu, ngươi thân là vua lại không biết kính trọng người tài, có thể khiến cho Tuệ Khanh bỏ đi thì hẳn là ngươi phải làm ra điều gì đó lớn lắm, ngươi không biết sai còn ở trước mặt ta đổi trắng thay đen?

Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi muốn mọi chuyện như cũ thì chuẩn bị hậu lễ tới chỗ của Tuệ Khanh cúi đầu xin lỗi hắn đi, con người của hắn nóng giận nhất thời sẽ không tính toán với ngươi, còn nếu ngươi không chịu thì đừng nói là ta cho dù là mẹ của ngươi cũng không có thể làm gì Tuệ Khanh đâu."

Từng lời từng chữ nói ra như vả vào mặt của Xích Thù, hắn ta gương mặt bí xị nhưng không dám cãi lại, hắn biết rõ Chương Thủy là lá chắn cuối cùng của hắn, nếu như lật mặt hắn sẽ chết không có đất vùi thây, chỉ có thể răm rắp nghe theo."

Chương Thủy sư huynh ta biết sai rồi, là ta không đúng không nên ép buộc Tuệ Khanh nghe theo ý của mình, ngay hôm nay ta sẽ đi tới Tử Thần điện thành tâm xin lỗi chỉ hy vọng huynh ấy sẽ bỏ qua cho ta, nếu không cơ nghiệp mà phụ thân để lại sẽ vì chút xích mích giữa ba người chúng ta mà tan nát hết."

- Xích Thù vì để xoa dịu cơn tức giận của Chương Thủy mà không tiếc xuống nước nói những câu này, hắn nào có quan tâm đến Ma giới là cái đinh rỉ gì, cũng không để ý đến những người khác miễn sao hắn vẫn còn làm Ma quân là được.Nghe hắn ta nói vậy Chương Thủy cũng không cố làm khó hắn nữa, dù sao cũng là đứa con duy nhất của sư tôn y cũng phải nể mặt mà nhượng bộ một ít."

Hiểu được thì tốt, lui xuống hết đi.

Nên nhớ trừ khi là Thừa Vũ hay các Cổ thần khác tới xâm phạm còn không thì đừng làm phiền ta."

Xích Thù phẩy tay rời khỏi trong bụng có không ít sự tức giận, nghĩ tới viễn cảnh phải đi năn nỉ Tuệ Khanh khiến hắn không kiềm được cơn thịnh nộ của mình, dựa vào cái gì hắn đường đường là một Ma quân phải đi cầu xin một tên phản bội?

Dựa vào đâu kia chứ?Bỗng nhiên trên trời lúc này xuất hiện vài đạo lôi quang, nhiều đến mức sáng rực cả bầu trời vốn trước nay tối tăm mịt mù của Ma giới, lần đầu tiên kể từ lúc khai thiên lập địa Ma giới có cầu vồng giữa đêm đen, phải biết rằng ở Ma giới trước nay không có sấm chớp chứ đừng nói gì tới thiên lôi.Bấy giờ ở Thiên giới cũng có rất nhiều đạo thiên lôi đánh xuống làm rền vang cả một phương trời, từ lúc sơ khai tới giờ Thiên giới không hề có dị tượng này, cũng không phải là có người phi thăng Thượng thần hay Thượng tiên, điều này khiến cho cả Thiên và Ma giới không khỏi ngạc nhiên và suy đoán."

Sao đột nhiên lại có sấm sét vang trời như vậy?"

"Không, đó không phải sấm sét bình thường mà là thiên lôi."

"Thiên lôi?

Chẳng lẽ có người sắp phi thăng Thượng thần sao?"

"Không, theo Văn Sử thượng quân nói thì trăm năm sắp tới sẽ không có ai phi thăng Thượng thần hay Thượng tiên cả, mà nếu là phi thăng theo lý thiên lôi nên tập trung một chỗ, sao lại trải khắp nơi như vậy?Đám tiên nhân được dịp cùng nhau bàn tán, cả đám nhìn lên bầu trời vốn trước nay tươi xanh lại chuyển sang màu đỏ hồng mà có chút lo lắng, dị tượng của nhân gian là do thần tiên tạo ra, nhưng dị tượng ở trên này chỉ có thể là do tạo hóa, rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cả tam giới chao đảo như vậy.Không khác gì Thiên - Ma giới, lúc này ở nhân gian xuất hiện vô số thiên tai kỳ lạ, sấm sét cả một vùng đất trời, tứ hải dậy sóng thủy triều đột ngột dâng cao, động đất và sóng thần xảy ra liên tục, bầu trời đang sáng lại chuyển sang màu đỏ thẫm khiến cho hàng vạn sinh linh dưới đó khốn đốn một phen.Trong lúc mọi người còn đang xôn xao cả lên thì ở đâu đó lại phát ra một đạo pháp lực mạnh mẽ, đạo pháp lực này mạnh tới mức từ Thiên giới xuống tận Ma giới vẫn cảm nhận được, bấy giờ Thừa Vũ, Huỳnh Hoa, Tuệ Khanh và Chương Thủy đều cảm nhận được nguồn sức mạnh ấy, pháp lực như vậy chỉ có thể là Cổ thần mà ra, tuy nhiên điều kỳ lạ là trong tất cả các Cổ thần đã và đang còn sống không ai có loại sức mạnh cực đại ấy, thậm chí là Dương Lâm - con trai của Thừa Vũ và Huỳnh Hoa khi thăng vị Thượng thần cũng không có uy lực lớn tới như vậy, chẳng lẽ thiên địa này còn có một vị Cổ thần nào mà bọn họ chưa từng biết tới, hiện tại đang thức tỉnh sao?••- Hết Chương 6 -••
 
Mạc Cầm Thanh Nhiễm
Chương 7: Sinh ra


[Thời Dương cung]Ngụ tại đỉnh núi Trúc Sơn chính là Thời Dương cung của Trích Sương Cổ thần, nhiều năm về trước bà dừng chân tại nơi này cảm thấy linh khí dồi dào, vạn vật ôn hòa nên đã chọn nó làm nơi xây dựng nhà của mình.Thời Dương cung không hề xa hoa như Quang Ty cung của Ma giới, càng không rộng lớn, uy nghi như Thiên cung.

Cả trên cả dưới chỉ có mỗi bốn gian phòng vừa đủ rộng để một người giản dị như bà ở, tất cả đều do một tay bà tạo nên mà vật liệu xây dựng cũng chỉ là những thứ thông thường như gỗ thông, đá sét và đá tảng…v…v.Sở dĩ bà ở đây đã hơn hai ngàn năm lại không ai biết tới là vì bà đã lập ra một kết giới cực mạnh, chỉ có khi đứng gần nơi này ba thước mới có thể nhìn ra tòa nhà bên trong, bà cũng không cần ăn uống hay đi đâu, bởi thế tam giới không ai biết tới cái được gọi là Thời Dương cung ở núi Trúc Sơn.Bên trong căn phòng ngủ tối tăm Trích Sương Cổ thần đang tịnh tâm thiền định, chợt bà mở to đôi mắt vì cảm nhận được đạo pháp lực cực đại nọ, bà biết rõ pháp lực như vậy cả tam giới này không một ai có, bà nhíu chặt mày lại bắt đầu lo lắng khẽ bấm đốt ngón tay tính toán điều gì đó, nhưng tính đi tính lại cũng không thể nhìn ra được kết quả, bấy giờ Trích Sương đã cảm nhận được sự kiện gì đó rất to lớn sắp xảy ra, bà đưa thần hồn của mình đi khắp nơi tìm kiếm thông tin, một hồi lâu cũng có được đáp án, chỉ là nó lại là một thứ vượt xa cả tầm suy diễn của bà.Dựa vào những dị tượng đã và đang xảy ra khắp tam giới Trích Sương gần như biết được từ nay về sau tam giới sẽ liên tục bất ổn không yên, nhưng bà không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, dù có thế nào bà cũng phải tới tận nơi để xem xét tình hình, nhiều năm nay bà không xuất hiện không có nghĩa là bà không lo lắng cho tam giới này, Trích Sương ngay tức khắc hóa thành gió tức tốc bay tới cái nơi mà một vạn năm rồi bà chưa từng dám bước chân đến nữa.–---[Lùi về hai canh giờ trước]Ngụy Thanh ở Thần giới này đã hơn hai ngày một đêm, hắn đi tới mức không biết rõ sáng trưa, càng còn khái niệm giờ giấc, đừng hỏi vì sao hắn không rời khỏi, bởi vì hắn căn bản đã bị lạc, hắn bây giờ đích thực là mất hết phương hướng.Trước mắt hắn vẫn chỉ có biển mây mênh mông vô tận kia, trắng tới mức khiến hắn đau cả mắt, chóng cả mặt, bấy giờ hắn vừa mệt lại vừa khát, thần tiên có thể không biết đói khát là gì nhưng một tên hơn người phàm một tý như hắn thì ngược lại, nếu như cứ tiếp tục như thế này có lẽ hắn sẽ khát nước mà chết."

Chết tiệt, chẳng lẽ mình cứ vậy mà chết ở đây sao?

Mình không can tâm, có chết cũng phải chết một cách oai hùng, không thể cứ như vậy mà bỏ mạng ở đây được!"

- Ngụy Thanh cố gắng khích lệ tinh thần, lết thêm bước nào thì hay bước nấy."

Bịch…"

Đôi chân phàm tục này không thể bước tiếp được nữa, hắn té ngửa xuống đất thở không ra hơi, hắn đã đi bộ liên tục không nghỉ suốt hai mươi canh giờ, lúc này hắn đã không còn cảm nhận được đôi chân của mình nữa.Bỗng dưng hắn cảm thấy bản thân đang sờ vào một thứ gì đó tròn tròn bự bự như quả trứng, nhưng nó lại to gấp bốn năm lần so với trứng gà, hắn vội nhặt lên xem xét.Đó là một quả trứng màu vàng, to bằng nửa cái đầu của hắn, quả trứng lạnh tanh không hề có một chút hơi ấm, thiết nghĩ nó đã bị bỏ lại ở đây lâu rồi, Ngụy Thanh cầm quả trứng ngó qua ngó lại không đoán được ra đây là trứng gì, liệu còn sống hay không?(Trứng sao?

Thần giới trước nay chỉ có ba loài vật là kim long, phượng hoàng và khổng tước.

Ba con này con nào cũng đẻ trứng, sao mà biết được là của con nào?

Thần giới đã bị bỏ trống lâu như vậy, liệu có phải nó đã hư rồi không?)Ngụy Thanh hết dùng tay xoa lại gõ gõ vài cái, thậm chí còn ngửi xem có mùi thối không?

Cũng không biết nên xử lý quả trứng này như thế nào?

Nếu nó bị hư thì không nói nhưng mà nếu nó còn sống, thì phải xử lý thế nào đây?Kim long và phượng hoàng là hai tộc tôn quý nhất tam giới, nếu quả thực là hậu duệ của hai tộc này thì hắn có lẽ nên trừ khử thì hơn, còn khổng tước bây giờ đã trở thành Điêu tộc sinh sống ở Ma giới, cũng chẳng phải thể loại tốt đẹp gì…Trong lúc hắn còn đang trầm tư suy nghĩ thì quả trứng trong tay hắn đột nhiên động đậy làm hắn không cẩn thận mà làm rơi nó xuống đất, tiếng rơi vỡ phát ra khiến hắn sốt vó không biết có phải làm bể rồi không?Hắn loạng choạng muốn nhặt nó lên thì bỗng có một luồng ánh sáng cực đại phát ra từ vết nứt của quả trứng, khiến cho hắn bị mù tạm thời, từng mảnh vỏ trứng nứt ra, để lộ ra thứ ở bên trong…Đồng thời bấy giờ tam giới bắt đầu xảy ra dị tượng khắp nơi, khi mảnh vỏ cuối cùng rơi ra cũng là lúc đạo pháp lực to lớn kia bị phát tán khắp nơi, Ngụy Thanh dụi mắt nhìn sinh vật trước mắt tới mức trố cả con ngươi, khác với hắn dự đoán đó không phải kim long, phượng hoàng hay khổng tước mà là một em bé, nhưng đứa nhỏ chỉ to cỡ cái nắm đấm của hắn, trong vô cùng lạ lùng."

Oa… oa… oa!"

- Đứa trẻ khóc toáng lên khiến cho hắn giật mình, loay hoay không biết phải làm sao thì Ngụy Thanh nhận ra trước mắt hắn trước là Nam Thần môn mà hai hôm trước hắn đã đi vào.Ngụy Thanh há hốc mồm, thời gian qua hắn luôn đi tiến về phía trước, ấy vậy mà khi quay đầu lại thì bản thân vẫn ở chỗ cũ, chẳng lẽ hai ngày qua hắn chỉ dậm chân tại chỗ thôi sao?Tiếng khóc của đứa trẻ mỗi lúc một lớn, hắn quay lại thì đã thấy nó đã to như một đứa trẻ sơ sinh bình thường, thấy nhóc con không có mảnh vải che thân hắn bèn cởi lớp áo ngoài mặc tạm cho nó, Ngụy Thanh bây giờ đang lưỡng lự rằng liệu có nên trừ khử nó không, cũng không biết thân thế của nha đầu này như thế nào?

Được sinh ra ở Thần giới chắc chắn xuất thân không tầm thường, biết đâu là con cái của Cổ thần, nếu quả thật là như vậy hắn không phải đã lượm được một kho báu lớn rồi sao?Ngụy Thanh nhìn nó hồi lâu, chăm chú tới mức không chớp mắt, hắn chợt nhíu mày nhận ra điều gì đó, nội tâm của hắn bây giờ có nhiều luồng suy nghĩ, đôi mắt của hắn chợt sáng lên, bàn tay đưa lên cổ của đứa trẻ càng ngày càng siết chặt lại."

Oa… oa… hi… hi."

- Đứa trẻ đang khóc lớn bỗng nhìn hắn rồi nở nụ cười còn vươn cái tay trắng noãn nhỏ nhắn của mình lên như muốn nắm tay của hắn, nụ cười thanh thuần khả ái ấy khiến hắn dừng tay, hắn không thể ra tay được, dù sao thì tất cả cũng dừng lại ở mức độ suy đoán, biết đâu là hắn đã quá lo xa.Ngụy Thanh nhìn khoảng trời mây vô tận trước mắt nhớ đến cái khoảng thời gian lang thang mấy ngày qua, nếu lịch sử lặp lại e rằng hắn sẽ chết khát ở nơi này mất, có lẽ Thần giới này cũng không thể giúp hắn đạt thành ý nguyện, thiên địa này thật sự không có chỗ nào dung hắn sao?

Nghĩ tới đây, hắn quyết định rời khỏi Thần giới, một là tìm cách giao lại đứa trẻ, hai là trở về lấp đầy cái bụng này trước đã.••- Hết Chương 7 -••
 
Back
Top Bottom