Siêu Nhiên Ma Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401295592-256-k414145.jpg

Ma Thần
Tác giả: meothamdieu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Linh Na - Người Con Gái Cuối Cùng Trong Bọc Trứng Trận chiến cuối cùng giữa thần và ma, thần ma tiêu tan
Vào thời Hùng Vương thứ nhất, theo di nguyện của Lạc Long Quân và Âu Cơ, 50 người con xuống biển, 50 người lên núi.

Nhưng trong số 100 quả trứng, có một quả không nở.

Đó là quả trứng thứ 100, mang linh khí thuần khiết nhất, cũng là nơi Ma Vương đã phong ấn lời nguyền cuối cùng.

Chiến tranh giữa thần tộc và ma tộc kéo dài hàng trăm năm.

Để bảo vệ quả trứng, Âu Cơ đã giấu nó trong lòng núi Nghĩa Lĩnh, nơi linh khí hội tụ, và đặt một kết giới bằng máu rồng và nước mắt tiên.

Sau hàng nghìn năm, quả trứng năm đó đã xảy ra dị tượng.​
 
Ma Thần
Chương 1.1 : Điềm báo


Ngày thường, làng Sẹo dưới chân núi Nghĩa Lĩnh vốn bình yên.

Người lớn cày cấy trên đồng, trẻ con ríu rít nô đùa khắp lối mòn, đến chiều khói bếp tỏa mờ, cả thung lũng chìm trong mùi rơm rạ mới phơi.

Ai cũng quen với sự lặp lại của ngày này qua ngày khác, tưởng chừng đó là sự bình yên mà ai cũng muốn tìm về.Thế nhưng, mấy hôm gần đây, trong làng bắt đầu rộ lên những điềm lạ.

Bầy chim sẻ thường ríu rít đầu ngõ bỗng biến mất, tiếng dế cũng tắt ngấm khi trời vừa chạng vạng.

Trên bìa rừng, có kẻ bảo nhìn thấy một cây cổ thụ bị sét đánh, nhựa chảy đỏ như máu.

Một vài cụ già còn thì thầm nhắc lại chuyện xưa: "Khi hoa Linh Na nở trái mùa, tức là đất trời sắp có biến."

Ban đầu, chẳng ai tin, cũng chẳng mấy ai để .

Nhưng rồi, sáng nay khi tôi đi qua gò đất cạnh đình làng, chợt thấy một dải hoa trắng xóa đang nở rộ.

Cánh hoa mỏng tang, tinh khiết, mùi hương lạ lẫm phảng phất trong gió.

Chưa bao giờ tôi thấy hoa Linh Na mọc vào mùa này.

Tôi rùng mình, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.Đêm đó, trời đổ mưa lớn.

Gió quất từng cơn, mái tranh rung bần bật, vách đất kêu răng rắc.

Ngọn đèn dầu leo lét là điểm sáng duy nhất trong căn nhà nhỏ.

Vợ tôi đang ngủ thì bỗng giật mình, lay mạnh tôi dậy, mặt tái nhợt.— "Anh... anh có nghe thấy gì không?"

Tôi nín thở lắng nghe.

Cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ào ạt.

Nhưng rồi, từ xa xăm vọng lại một âm thanh rền rĩ, trầm đục, như tiếng thở dài của một con thú khổng lồ từ lòng đất.

Nó kéo dài, nặng nề, nghe vừa như tiếng than khóc, vừa như lời oán hận của kẻ bị giam cầm quá lâu trong bóng tối.Vợ tôi run rẩy:— "Nó là cái tiếng gì vậy?

Nghe ghê rợn quá..."

Tôi nuốt khan, bàn tay siết lấy chuôi đèn dầu.— "Đêm nay... có thứ gì đó đã thức dậy."

Không khí trong nhà lạnh buốt.

Tôi khoác tạm chiếc áo da cũ, mở cửa bước ra ngoài.

Sương mù dày đặc bao phủ khắp làng, ánh đèn le lói trong mưa gió chỉ đủ soi vài bước chân trước mặt.— "Anh lên núi à?

Cẩn thận đấy..." — vợ gọi theo, nhưng tôi chỉ gật đầu, rồi hòa vào màn đêm.Trên con đường mòn lên núiĐường mòn dẫn lên Nghĩa Lĩnh ngập bùn, rêu phong phủ kín.

Những cây cổ thụ sừng sững chắn ngang ánh trăng, tạo thành bóng tối u uất.

Tôi bước qua những thân gỗ mục nát, lòng quặn lại với cảm giác như đang giẫm lên ký ức xa xăm của những linh hồn đã ngủ yên từ thuở nào.Một đốm sáng le lói ở phía trước khiến tôi khựng lại.

Đó là lão Lý, người canh giữ rừng, tay cầm chiếc đèn dầu tỏa ra ánh sáng mờ ảo.— "Cậu Lâm, cậu cũng nghe thấy phải không?" — giọng ông khàn khàn.— "Nghe rồi.

Nhưng... không phải tiếng thú rừng.

Trong núi có cái gì đó đã thức giấc."

Ánh mắt lão Lý lóe lên vẻ lo âu.— "Ta thấy chim chóc bay toán loạn, thú rừng bỏ chạy tán loạn.

Và còn... một điều khác.

Những bông hoa Linh Na trắng kia, cậu có thấy không?

Chúng nở rộ khắp triền núi, mà lẽ ra phải chờ đến cuối xuân mới hé cánh."

Tôi lặng lẽ nhìn, thật vậy, ven đường dày đặc hoa trắng.

Chúng khẽ rung theo gió mưa, từng cánh hoa rụng xuống lả tả ,trông vừa đẹp vừa ghê rợn.Lão Lý khẽ lẩm bẩm, giọng run run, chẳng rõ vì cơn mưa lạnh buốt, hay là lão đang lo sợ điều gì:— "Đây là điềm báo.

Linh khí đang biến đổi.

Nếu linh khí cạn kiệt, cây cỏ phải héo úa... nhưng sao hoa này lại nở?

Lẽ nào... có thứ khác đã quấy động?"

Lời ông khiến tôi bất giác rùng .

Chúng tôi bước nhanh hơn, hướng về phía âm thanh rền rĩ.Trước hang đá cổCuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một vách núi.

Nơi này vốn là khu cấm địa, người xưa đã dựng kết giới để ngăn tà khí.

Thế nhưng, trước mắt chúng tôi, đất đá nứt toác, một cửa hang tối om vừa mới lộ ra, như thể bị bàn tay vô hình nào đó xé toạc.Từ trong hang, ánh sáng xanh nhợt nhạt tỏa ra, yếu ớt nhưng ma mị, như có thứ gì đó đang chờ đợi, chỉ trực bước ra.Chúng tôi bước vào, và cảnh tượng hiện ra khiến cả hai chết lặng: giữa hang là một quả trứng khổng lồ.

Vỏ ngoài óng ánh như ngọc, bề mặt phủ đầy những hoa văn cổ xưa.

Quả trứng rung nhẹ, từng vết nứt nhỏ bắt đầu hiện lên, phát ra tiếng rạn nứt chát chúa, vang vọng như tiếng chuông đá khua trong lòng núi.Tôi nghe tiếng tim mình đập dồn dập, hơi thở nặng trĩu.

Lão Lý run run lùi lại, mắt ông mở to:— "Không thể nào...

đây không phải là trứng của bất kỳ loài nào ta biết.

Người ta kể thần mẹ Âu Cơ từng sinh trăm quả trứng... nhưng nếu đây thật sự là một trong số đó, thì... là của thần hay của ma?"

Chúng tôi nhìn nhau, ánh đèn dầu chập chờn không đủ xua đi bóng tối đang siết chặt.

Quả trứng rung mạnh hơn, ánh sáng từ khe nứt tỏa rực cả hang.Âm thanh rền rĩ ban nãy giờ biến thành tiếng dội gầm gừ, như cả núi non đang run rẩy.Tôi lùi lại, bàn tay siết chặt cán đèn, nhưng trong lòng chỉ có một câu hỏi duy nhất:"Rốt cuộc... thứ gì sắp chào đời trong quả trứng này?"— Hết chương 1 —
 
Ma Thần
Chương 1.2 Bảo thủ


Tôi và lão Lý ôm đứa bé từ trong hang ra.

Bên ngoài, mưa đã ngớt, nhưng gió vẫn rít lạnh buốt.

Khi chúng tôi xuống tới chân núi, ánh đuốc đã rực đỏ khắp con đường làng.

Người làng tụ tập đông nghịt, từ già tới trẻ, ai nấy đều mặc áo tơi, tay cầm đuốc, nét mặt đầy căng thẳng.Một bô lão chống gậy bước lên, râu tóc bạc phơ, giọng trầm:— "Hai cậu đã vào núi sao?

Âm thanh ban nãy cả làng đều nghe.

Rốt cuộc có thấy điều gì lạ không ?"

Ánh lửa bập bùng chiếu vào quả trứng vỡ trên tay tôi , bên trong , một bé gái nhỏ bé đang cuộn tròn, ngủ say như một con cún nhỏ, ngón tay vẫn còn đang mút trên kẽ miệng.

Cả đám đông rộ lên những tiếng xì xào:— "Trời đất ơi, là trẻ con sao?"

— "Đừng có tin, nó là yêu quái đội lốt!"

— "Nhưng sao... nó lại nằm trong quả trứng?

Ai từng nghe chuyện lạ lùng như thế?"

Bô lão cau mày, nhìn thẳng vào lão Lý:— "Nói rõ xem."

Lão Lý chậm rãi kể lại: hang đá lộ ra, quả trứng khổng lồ, vỏ ngọc nứt vỡ, rồi đứa bé xuất hiện.

Người làng càng nghe càng rùng mình, ngọn đuốc trên tay họ run bần bật, ánh lửa chao đảo trong gió.Một cụ bà chợt kêu lên:— "Ngày xưa, mẹ Âu Cơ sinh ra trăm trứng, trong ấy có kẻ trở thành vua, cũng có kẻ thất lạc không thể tìm về.

Lẽ nào...

đây là một trong số chúng?"

Nhưng tức thì có người phản đối:— "Không!

Trứng thần sao lại vỡ ở chốn hẻo lánh này?

Chắc chắn là điềm gở!

Mấy hôm nay hoa Linh Na nở trái mùa, thú rừng bỏ chạy, chim chóc mất hút.

Tất cả đều vì nó!"

Tiếng người dậy lên như sóng, kẻ tin, người nghi, có kẻ hoảng sợ, có kẻ tức giận.

Một gã trai trẻ hô lớn:— "Phải giết nó ngay!

Nếu không, cả làng sẽ gặp họa diệt vong!"

Đám đông lập tức hùa theo, tiếng hò hét át cả tiếng gió.

Một vài người còn cầm gậy tre bước tới, định giật lấy đứa bé khỏi tay tôi.Tôi ôm chặt con bé vào ngực, giọng gầm lên:— "Các người làm gì vậy?

Nó chỉ là một đứa trẻ!"— "Đứa trẻ?

Đứa trẻ nào lại chui từ trứng đá ra?!"

— "Nếu là trẻ con thật, cha mẹ nó đâu?!"

— "Nó mang tai họa đến, mau trừ khử đi!"

Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng người như sấm.

Lão Lý đập mạnh gậy xuống đất, giọng khản đặc nhưng đầy uy quyền:— "Im hết đi!

Các người quên rồi sao?

Núi Nghĩa Lĩnh là đất thiêng, tổ tiên từng lập kết giới giữ yên vùng này.

Nay kết giới bị phá, trứng thần lộ ra, đó là ý trời.

Chúng ta là phận người, sao dám chống lại mệnh trời?"

Lời ấy khiến đám đông lặng xuống, song ánh mắt nghi kỵ vẫn còn.

Bô lão râu bạc vuốt chòm râu dài, trầm ngâm:— "Ta đã sống tám mươi năm, chưa từng chứng kiến sự việc quái dị thế này.

Nếu đúng là trứng thần, thì ắt có lý do nó xuất hiện.

Nhưng nếu là tà vật... giữ lại cũng là họa."

Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Gió thổi qua làm ngọn đuốc nghiêng ngả, ánh sáng loang loáng trên gương mặt căng thẳng của mọi người.Vợ tôi bỗng chen lên phía trước, đôi mắt rực sáng, giọng run run nhưng dứt khoát:— "Nó là trẻ con.

Có thể nó khác biệt, nhưng nó vẫn cần được sống.

Nếu các người không dám nuôi, thì vợ chồng tôi sẽ nuôi!"

Cả làng xôn xao, tiếng bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ.

Một phụ nữ đứng cạnh giật áo chị, thì thầm:— "Chị có biết mình đang nói gì không?

Nuôi nó khác nào rước ma về nhà!"

Nhưng vợ tôi không hề lùi bước, ôm lấy đứa bé từ tay tôi, che chở như gà mẹ ôm con.

Giữa ánh đuốc lập lòe, tôi nhìn thấy rõ gương mặt chị — vừa sợ hãi, vừa quyết liệt, nhưng trên hết là tình thương vô bờ.Tôi quay sang bô lão, giọng chắc nịch:— "Thưa cụ .Nếu đây là thử thách của trời đất, thì chúng con xin gánh.

Nó là con gái của chúng con từ nay về sau.

Các vị cứ coi như chúng con nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi.

Còn là thần hay ma, cứ để trời chứng giám."

Đám đông còn xì xào, nhưng không ai dám tiến lên nữa.

Bô lão trầm ngâm thật lâu, cuối cùng thở dài:— "Thôi được.

Nếu các người đã quyết, làng này cũng chẳng ai dám trái.

Nhưng nhớ kỹ: tai họa từ đâu đến, cũng phải do nhà các người gánh."

Tôi cúi đầu đáp:— "Chúng con xin nhận."

Đêm ấy, dưới ánh đuốc đỏ rực và ánh trăng lờ mờ, đứa bé được đặt tên là Linh Na, để nhớ đến loài hoa trắng đã nở rộ như một điềm báo.
 
Ma Thần
Chương 1.3 Tuổi thơ


Từ đêm định mệnh đó, trong ngôi nhà nhỏ ở góc làng, chúng tôi bắt đầu nuôi nấng Linh Na.

Cái tên ấy vốn do bô lão trong làng gợi ý, bởi lẽ hôm con bé được tìm thấy, trên sườn núi lại bỗng dưng nở rộ những bông hoa trắng trái mùa.

Người ta coi đó là một điềm báo, một sự sắp đặt của trời đất, và vì thế cái tên Linh Na ra đời, nhẹ nhàng như sương sớm mà cũng phảng phất chút huyền bí khó gọi thành lời.Những ngày đầu, con bé hầu như chỉ ngủ, hiếm khi khóc.

Nó ngoan ngoãn đến lạ, nằm im trong tấm chăn mỏng mà vợ tôi khâu lại từ những mảnh vải cũ.

Thỉnh thoảng, con bé mở mắt nhìn quanh, đôi mắt đen láy trong vắt như giọt nước suối, khiến cả chúng tôi cũng không khỏi rùng mình.

Người ta thường bảo trẻ con mới sinh phải khóc nhiều mới khỏe mạnh, nhưng Linh Na thì khác.

Nó cứ lặng lẽ như thế, dịu dàng đến mức có người ví nó như "con búp bê được trời thả xuống".Nhưng chính sự ngoan ngoãn bất thường ấy lại gieo vào lòng dân làng những nỗi ngờ vực.

Từ già đến trẻ, chẳng ai nói thẳng trước mặt chúng tôi, nhưng mỗi khi tôi bế Linh Na ra chợ mua muối, mua rau, luôn có những ánh mắt dõi theo.

Ánh mắt ấy nửa thương cảm, như nhìn một đứa trẻ mồ côi lạc loài, lại nửa e ngại, như đang dòm chừng một tai họa tiềm tàng mà chẳng ai dám đến gần.Có lần tôi nghe thoáng sau lưng:

— "Này, coi chừng đấy, lớn lên nó hóa yêu tinh thì khổ cả làng."

Người khác liền cãi:

— "Nhưng trông nó giống hệt con người mà?

Lại còn xinh xắn nữa."

Rồi một giọng già nua xen vào, run run:

— "Người hay ma chưa biết, nhưng cứ ở gần nó là tao lạnh gáy.

Nhất là đôi mắt kia, nhìn như xuyên thấu cả ruột gan người ta."

Những lời thì thầm ấy chưa bao giờ dứt.

Chúng len lỏi trong gió chiều, vang trong buổi chợ phiên, thậm chí còn lẩn khuất ngay cả trong những buổi đêm làng tắt đèn, chỉ còn tiếng chó sủa vu vơ ở bờ rào.

Tôi và vợ hiểu hết, nhưng chỉ lặng lẽ ôm con bé về nhà, chẳng buồn cãi lại.

Bởi lẽ chúng tôi biết, càng tranh luận thì sự nghi kỵ càng lớn, bản chất con người là e sợ thứ gì đó giống họ , họ cũng chỉ là lo cho bản thân , lo cho tính mạng của con cháu mình.

Chúng tôi chỉ còn cách dùng tình thương để nuôi nấng Linh Na, mong một ngày nào đó người ta sẽ thấy, con bé thực sự chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi.Khi Linh Na lên ba, một sự việc kỳ lạ xảy ra.

Đêm ấy trăng tròn, gió lặng, cả làng như chìm trong giấc ngủ sâu, chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài ruộng.

Tôi bỗng tỉnh giấc vì thấy trong nhà sáng rực, ánh sáng ấy không giống ánh đèn dầu, cũng chẳng giống trăng hắt qua cửa sổ, mà mờ mờ ảo ảo như từ một giấc mộng.Hốt hoảng chạy ra sân, tôi thấy Linh Na đang ngồi giữa nền đất, đôi mắt mở trừng, vô hồn mà trong suốt.

Quanh thân nó, một quầng sáng xanh nhàn nhạt tỏa ra, soi rõ từng vệt rêu trên bờ giếng, từng giọt sương còn đọng trên lá chuối.

Trên không trung, hàng chục, rồi hàng trăm con đom đóm kéo đến, tụ lại thành một vòng xoay khổng lồ.

Chúng chớp tắt liên hồi, tạo thành một dải sáng lung linh như dải ngân hà thu nhỏ, xoay tròn trên đầu đứa bé.Vợ tôi run rẩy ôm miệng, không dám thốt thành lời.

Còn tôi, chân như nhũn ra, chỉ đủ can đảm cất tiếng khẽ gọi, run rẩy:

— "Na... con vào nhà đi."

Ngay khoảnh khắc ấy, cả vòng xoay đom đóm như nghe thấy mệnh lệnh vô hình, bỗng rời tản ra khắp các ngõ ngách.

Ánh sáng xanh nhạt quanh Linh Na cũng vụt tắt, để lại bóng tối nguyên sơ của đêm.

Con bé chớp mắt một cái, rồi ngã vào lòng tôi, ngủ say sưa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Sáng hôm sau, chuyện này lan khắp làng nhanh hơn cả lửa cháy đồng khô.

Người thì thì thầm rằng đó là điềm lành, rằng trời phái linh khí xuống để bảo vệ đứa bé.

Nhưng cũng có kẻ quả quyết đó là quỷ đom đóm, thứ ma trơi chuyên quấn lấy linh hồn kẻ yếu, sớm muộn gì cũng gây họa cho cả làng.Tiếng bàn tán không dứt, lúc thì rì rầm ở chợ, lúc thì vang trong buổi họp đình.

Có người lắc đầu xót xa, có kẻ lại nhìn chúng tôi như nhìn vào một tai họa đang lớn dần.

Từ hôm ấy, mỗi bước chân tôi đưa Linh Na ra ngoài đều nặng nề hơn trước, vì ánh mắt của dân làng không chỉ còn là e ngại, mà đã dần chuyển thành nỗi sợ hãi công khai.

Tuổi thơ của Linh Na không giống những đứa trẻ khác.

Trong khi lũ trẻ trong làng ríu rít rủ nhau ra đồng thả diều, tụ tập bên bờ suối nghịch nước, hay đêm trăng rủ nhau chơi trốn tìm dưới gốc đa, thì Linh Na chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo.

Mỗi khi nó bước lại gần, tiếng cười nói liền tắt lịm, bọn trẻ rụt rè lùi về sau, như thể xung quanh con bé có một bức tường vô hình không ai dám chạm vào.Có lần, một đứa bé trai trạc tuổi nó bỗng hét toáng lên giữa sân đình:

— "Mày là yêu quái!

Không ai chơi với mày đâu!"

Tiếng hét ấy như nhát dao xé toang không gian, xé nát trái tim nhỏ bé của một đứa trẻ đang tuổi lớn.

Linh Na đứng sững lại, đôi mắt cụp xuống, bờ môi run run nhưng không dám phản kháng.

Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt con bé như vụt tắt, để lại một khoảng trống im lìm khiến tim tôi nhói buốt.Vợ tôi vội chạy tới, bế con vào lòng, vừa dỗ vừa khóc nấc:

— "Na của mẹ không phải yêu tinh...

Con là con gái của cha mẹ, nghe chưa?

Con là báu vật mà trời ban xuống cho nhà mình."

Nhưng những lời ấy, dù tha thiết đến đâu, cũng không thể xóa đi những ánh nhìn dè chừng của làng xóm.

Người lớn thì tránh nhắc đến tên nó, chỉ thì thầm trong bữa rượu; trẻ con thì được dặn không được đến gần.

Cái bóng của sự hoài nghi vẫn phủ lên từng bước trưởng thành của Linh Na, như một lời nguyền âm thầm bủa vây.Thế nhưng, dù bị cả làng xa lánh, con bé vẫn lớn lên trong vòng tay yêu thương của chúng tôi.

Chính tình thương ấy, tôi tin, là sợi dây duy nhất níu giữ tâm hồn nó lại, để nó không trở thành một đứa trẻ câm lặng, lạc lõng giữa nhân gian.Một lần, có một thầy mo từ phương xa trở về làng—người vốn nổi tiếng biết cúng bái, chuyên gọi hồn và giải hạn—tới tìm tôi.

Ông ta gầy gò, áo dài bạc màu, bước đi chậm rãi nhưng ánh mắt sáng rực như nhìn xuyên qua da thịt.

Khi vừa bước vào sân, Linh Na đang ngồi chơi với những viên sỏi nhỏ.

Thấy khách lạ, con bé ngẩng lên, nhìn cái túi căng phồng của ông lão ,đôi mắt trong veo, rồi líu ríu hỏi:— "Ông ơi, ông có kẹo không?"

Thầy mo khựng lại.

Ông nhìn Linh Na thật lâu, đôi mày nhíu chặt, không đáp câu hỏi ngây ngô ấy.

Rồi giọng ông khàn khàn vang lên, vừa như thì thầm, vừa như phán quyết:— "Đứa trẻ này mang số mệnh khác thường.

Trên đầu nó có ánh sáng u minh, quanh thân có khí âm dương giao hòa.

Nếu nuôi dưỡng, nó có thể trở thành phúc, cũng có thể là họa.

Tùy vào cái tâm của người bảo hộ."

Tôi nghe mà mồ hôi rịn ra sau lưng.

Cắn môi, tôi hỏi trong nỗi lo lắng:

— "Vậy... phải làm gì để giữ nó ở bên ánh sáng?"

Ông ta khẽ gõ đầu gậy xuống đất, ánh mắt không rời Linh Na:

— "Không được để nó chạm vào máu tươi quá sớm.

Không được cho nó đứng một mình quá lâu dưới trăng rằm.

Và quan trọng nhất... không được để dân làng coi nó là quái vật.

Nếu tâm nó hướng về bóng tối, sẽ khó giữ."

Trong lúc tôi còn sững người, Linh Na đã lon ton chạy lại, níu lấy vạt áo tôi, miệng líu lo:

— "Cha ơi, sao ông ấy cứ nhìn Na vậy?

Na có bẩn mặt à?

Cha ơi, máu tươi là gì ạ?"

Vợ tôi vội vàng lau mồ hôi trên trán con bé, nghẹn ngào:

— "Không, Na của mẹ lúc nào cũng xinh đẹp cả."

Thầy mo không nói thêm gì nữa, chỉ để lại ánh nhìn khó lường rồi rời khỏi nhà.

Nhưng những lời ông ta để lại thì khắc sâu vào tim tôi.

Từ đó, mỗi khi làng có lễ hội, rước rằm hay tế lễ dưới trăng, tôi đều tìm cách che chở cho Linh Na, giữ nó tránh khỏi ánh mắt tò mò, soi xét và đầy định kiến của người đời.Còn Linh Na, mỗi lần tôi cấm nó ra khỏi nhà, nó lại phụng phịu:

— "Con cũng muốn xem múa lân, muốn ăn bánh nướng cơ..."

Tôi chỉ biết ôm con bé vào lòng, nghẹn lời:

— "Con gái yêu của cha, rồi một ngày cha sẽ cho con đi, nhưng không phải bây giờ."

Thế nhưng, giữa bao sóng gió, vẫn có những ngày Linh Na được cười hồn nhiên như mọi đứa trẻ khác.

Con bé thích chạy ra bờ suối, thả chân xuống dòng nước lạnh ngắt mà cười khanh khách, đôi khi ngồi hàng giờ vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn, hoa lá trên nền đất.

Có bữa, nó lén hái hoa dại ven đường, rồi nghiêng đầu cài vào tóc mẹ, miệng reo lên:

— "Mẹ ơi, mẹ đẹp như tiên nữ đó!"

Mẹ nó ôm con, bật cười mà nước mắt lại rưng rưng.Có lần, vào một buổi chiều se lạnh, Linh Na ngồi gọn trong lòng tôi, mắt long lanh nhìn thẳng lên, giọng nhỏ như gió thoảng:

— "Cha, con có phải yêu quái không?"

Tim tôi thắt lại.

Tôi ôm chặt con bé, nghẹn ngào đáp:

— "Không.

Con là con gái của cha.

Con là Linh Na."

Nó bật cười, nụ cười trong veo, lanh lảnh như tiếng suối reo giữa núi rừng.

Trong khoảnh khắc ấy, bao định kiến, bao ánh nhìn nghi ngại của cả làng dường như tan biến.

Chỉ còn lại một điều chắc chắn: đối với tôi, con bé mãi mãi là niềm tin, là lẽ sống, là món quà mà định mệnh đã đặt vào tay chúng tôi.
 
Ma Thần
Chương 1.4 : Dị tượng


Một mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc trên núi, đường làng đóng băng, gió lùa hun hút qua những mái nhà tranh.

Cả làng chìm trong cảnh đói rét, người người ngồi bên bếp than mà vẫn run lập cập.

Ấy vậy mà một sáng, khi tôi mở cửa bước ra, trước sân nhà bỗng phủ đầy hoa Linh Na trắng, từng cánh nở rộ giữa nền tuyết lạnh buốt, tỏa hương dìu dịu, ngập ngừng như hơi thở của mùa xuân.Tin ấy lan rất nhanh.

Người ta kéo đến chen chúc đông nghịt trước sân, kẻ mắt sáng rỡ bảo đây ắt là "điềm lành trời ban", báo hiệu một năm mới ấm no.

Nhưng cũng có kẻ mặt mày tái mét, run rẩy gọi đó là "ma khí", thứ chẳng thuộc về cõi người.

Tiếng bàn tán hòa lẫn tiếng gió rét, như lưỡi dao sắc cắt vào lòng tôi.Đêm hôm đó, gió bỗng nổi dữ dội.

Trời đang quang đãng bỗng hóa mù mịt, tiếng hú vẳng từ núi vọng xuống nghe rờn rợn.

Mấy mái nhà trong làng bị tốc ngói, trâu bò hoảng loạn chạy tán loạn ngoài đường.

Người ta sợ hãi, và như mọi lần, nỗi sợ ấy liền biến thành oán trách.

Dân làng xông đến trước cửa nhà tôi, gõ ầm ầm, đòi đuổi cả ba chúng tôi ra khỏi làng.

Trong ánh đuốc chập chờn, những khuôn mặt nhăn nhúm bởi giận dữ và kinh hãi chĩa thẳng vào đứa bé vẫn còn say ngủ trong nhà.Ngay khi tình thế như sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, chính bô lão râu bạc – người đã đặt tên cho Linh Na năm nào – bước ra giữa đám đông.

Ông chống gậy, giọng trầm đục vang lên:

— "Các người đừng quên, từ ngày đứa bé xuất hiện, ruộng đồng ta chưa một lần mất mùa, lúa vẫn đầy kho.

Họa hay phúc, chưa ai dám chắc.

Nhưng nếu ta xua đuổi, chẳng khác gì chống lại ý trời."

Lời ông như gáo nước lạnh dội vào cơn phẫn nộ.

Đám đông chần chừ, rồi rút lui, để lại sau lưng những ánh mắt nghi kỵ chưa bao giờ thôi bám lấy gia đình tôi.

Tôi biết, sự việc đêm ấy chỉ khiến Linh Na càng bị xa lánh, như một ngọn đuốc lạc loài trong đêm tối.Năm Linh Na mười hai tuổi, một dị tượng lớn chưa từng có xảy ra.

Đêm ấy, trăng máu hiện lên trên bầu trời, đỏ rực như bị nhuộm lửa.

Ánh sáng nhuộm đỏ từng mái nhà, từng con đường làng, khiến cả xóm nhỏ như đang ngập trong biển máu.

Dân làng sợ hãi, đóng kín cửa, cài then chặt đến nỗi gió rít cũng không lọt qua.

Chỉ còn tiếng chó sủa dồn dập vọng khắp nơi, run rẩy như báo trước một tai ương.Tôi vừa bước ra sân thì chết lặng: Linh Na đang đứng bất động giữa ánh trăng đỏ, mái tóc đen bay tung lên dù xung quanh không hề có gió.

Toàn thân nó như tỏa ra một thứ lực vô hình khiến bóng cây trong vườn nghiêng ngả, cành lá xào xạc va vào nhau.

Đôi mắt con bé sáng lạ lùng, không còn là đôi mắt trẻ thơ, mà sâu thẳm đến mức tôi có cảm giác nó đang hút cả bầu trời vào trong đáy mắt.Tôi hoảng hốt lao đến, cố kéo nó vào nhà.

Nhưng vừa chạm vào, bàn tay tôi tê dại như chạm vào nước băng giá.

Làn da con bé lạnh buốt, khiến từng khớp ngón tay tôi như muốn nứt toác.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi vừa run sợ, vừa đau đớn: mới vừa nãy ăn cơm xong, nó còn vui vẻ cười đùa vậy mà bây giờ vẫn là nó, con gái tôi, mà tôi lại thấy như chạm vào một thực thể xa lạ không thuộc về cõi này.Đúng lúc tôi còn chưa kịp kêu, Linh Na đột nhiên run lên bần bật, rồi ngã gục vào lòng tôi, bất tỉnh.

Ánh trăng máu ngoài kia dường như cũng mờ đi, nhạt nhòa rồi tan biến sau tầng mây dày, gió cũng ngừng gào thét, tiếng chó sủa im bặt, một không gian tĩnh lặng chết chóc.Sáng hôm sau, cả làng đã rúng động.

Tin đồn lan đi như gió:

— "Con yêu quái sắp đó hiện nguyên hình rồi!"

— "Con bé ấy chẳng còn là người nữa..."—"Đã bao giờ nó là người đâu, tao đã nói vậy mà, nó là con quái vật."

— "Nếu không sớm trừ bỏ, e rằng tai họa sẽ ập xuống cả làng ta!"

Người tin, kẻ sợ, kẻ căm ghét.

Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng chính là ánh mắt của họ: không còn là nghi kỵ lén lút như trước, mà giờ đây là sự công khai, lộ rõ sự thù địch.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng ranh giới giữa việc bảo vệ con bé và sự an toàn của cả làng đang mỏng manh đến mức có thể rách bất cứ lúc nào, chỉ cần một mồi lửa nhỏ.Trong căn nhà nhỏ, tôi ngồi nhìn Linh Na nằm mê man, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn đều đặn.

Tôi và vợ vuốt nhẹ mái tóc nó, thì thầm:

— "Cha mẹ sẽ không bỏ con... dù thế nào đi nữa."

Ngoài kia, tiếng trống làng vang lên từng hồi dồn dập, tiếng bước chân, tiếng gậy ,... báo hiệu một cuộc họp khẩn sắp diễn ra.

Và tôi biết, từ hôm ấy, sóng gió thực sự mới chỉ bắt đầu.

Dưới những mái ngói bám đầy rêu xanh của ngôi đình làng ,ngọn đuốc cắm quanh sân cháy bập bùng, hắt bóng những gương mặt căng thẳng.

Tôi và vợ cũng bị gọi đến, Linh Na ở lại trong nhà, ngủ mê man không biết gì.Trong đình, người người xôn xao, bàn tán chẳng ngớt.

Một lão già râu quai nón đập bàn quát lớn:

— "Không thể để yên thêm nữa!

Đêm qua ai cũng thấy, đứa trẻ ấy chính là nguồn gốc dị tượng.

Mới đầu là chết vài con trâu, vài con bò, ai biết bao giờ đến lượt chúng ta .Nếu không sớm loại bỏ, e rằng cả làng sẽ thành tro bụi."

Một vài người phụ họa, tiếng hô dồn dập, như ngọn lửa giận dữ đang bùng lên.

Nhưng cũng có những tiếng phản đối:

— "Các ông quên rồi sao?

Nhờ nó mà mấy năm nay đồng không mất mùa, suối chẳng cạn khô!"

Giữa lúc tranh cãi gay gắt, lão thầy mo năm nào chậm rãi bước ra.

Ông chống gậy, đôi mắt mờ đục nhưng ánh nhìn vẫn sắc lạnh.

Tất cả bỗng im bặt.

Giọng ông khàn khàn nhưng vang vọng trong không gian:

— "Ta đã nói từ trước.

Đứa bé ấy mang khí âm dương giao hòa, là phúc cũng được, là họa cũng chẳng sai.

Nhưng các ngươi nên nhớ: không một ai trong làng đủ sức chống lại số mệnh.

Trừ khi... chính con bé tự chọn con đường của mình."

Có người gằn giọng hỏi:

— "Vậy bây giờ phải làm gì?

Đuổi đi thì lo, mà giữ lại thì sợ."

Thầy mo thở dài, gõ gậy xuống sàn:

— "Tạm thời, hãy để nó sống, nhưng phải giám sát chặt chẽ.

Không được cho nó ở một mình dưới trăng rằm, không được để máu tươi chạm vào.

Và quan trọng nhất... không được coi nó là quái vật, kẻo tâm nó nghiêng về bóng tối.

Một khi điều đó xảy ra, chẳng ai cứu nổi cả làng này."

Tiếng bàn tán lại nổi lên, nhưng không ai dám chống lại lời phán quyết ấy.

Cuối cùng, bô lão đứng ra tuyên bố:

— "Chúng ta nghe theo thầy mo.

Đứa trẻ vẫn ở lại, nhưng từ nay mọi bước đi của nó sẽ phải nằm trong mắt của làng."

Tôi và vợ chỉ biết cúi đầu, ôm trong lòng nỗi căm uất âm ỉ.

Bảo vệ con gái hay chống lại cả làng – từ đêm ấy, tôi hiểu rằng hai con đường ấy sẽ sớm chạm vào nhau.

Bước vào tuổi thiếu nữNăm mười ba tuổi, Linh Na đã cao gầy, gương mặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm khác lạ khiến ai nhìn cũng phải dừng lại giây lát.

Con bé ít nói, thường ngồi lặng lẽ nhìn ra núi, như nghe thấy những tiếng thì thầm chỉ mình nó hiểu.Trong làng, trai gái cùng lứa tuổi thường kéo nhau đi cấy, gặt, đùa nghịch ven bờ suối.

Nhưng Linh Na chỉ được phép ở nhà, hoặc ra đồng với tôi.

Một phần vì lo sợ những lời dị nghị, một phần vì ngay chính bọn trẻ cũng không dám đến gần nó, càng nghĩ mà lại càng thấy tủi thân.Dù vậy, Linh Na chẳng hề giận hờn.

Mỗi buổi chiều, nó ngồi trước hiên nhà, mài bút than vẽ những hình kỳ quái: đôi mắt khổng lồ, lồi ra với con ngươi mỏng như chiếc lá, tựa như mắt của loài rắn độc, những cánh chim gãy, những vòng xoáy đen như vực thẳm, những chiếc răng nanh sắc nhọn, những bóng hình khổng lồ đuổi giết những con người nhỏ bé, những thứ ấy như đang tàn sát lẫn nhau.

Tôi xem mà rùng mình.— "Con vẽ gì thế?" — tôi hỏi.

— "Những thứ con thấy trong mơ.

Cha ơi ,chúng cứ xuất hiện, không xua đi được, cũng không cố quên được."

Tôi siết chặt bàn tay con, không biết nên an ủi hay nên lo sợ.

Năm ấy mưa dầm dề không dứt.

Một đêm, sấm chớp dữ dội, nước suối dâng cao.

Người làng chạy toán loạn tìm chỗ tránh lũ.

Trong lúc hỗn loạn, người ta thấy Linh Na đứng trên gò đất cao, đôi tay giang ra, mắt nhắm nghiền.

Điều kỳ lạ là dòng nước cuồn cuộn đến chân gò thì tách sang hai bên, chảy vòng qua, như thể có bức tường vô hình bảo vệ.Sáng hôm sau, dân làng xì xào:— "Đó là ơn trời ban, con bé chính là người trời."

— "Không!

Chính nó điều khiển dòng nước, chẳng khác gì yêu quái."—"Là nó gọi mưa lũ đến, lại giở trò quỷ thần để che mắt chúng ta, nó ắt hẳn là con yêu ma."

Tranh cãi nổ ra khắp nơi.

Có nhà lặng lẽ mang gà, kẹo ngọt, hoa quả đến trước cổng chúng tôi,dập đầu thành khẩn, khấn vái như khấn thần.

Nhưng cũng có kẻ chửi rủa, kẻ lén ném đá, viết chữ "yêu" lên vách nhà.

Bô lão triệu tập cuộc họp tại đình làng.

Cả dân làng tụ tập, ánh đuốc sáng rực, tiếng bàn tán vang vọng.

Tôi và vợ được gọi đến, Linh Na bị cấm không được đi theo.Một lão già râu quai nón quát lớn:— "Chúng ta không thể dung thứ mãi!

Đứa trẻ ấy không giống con người.

Nếu giữ nó, sớm muộn cũng mang họa đến cả làng!"

Một phụ nữ trung niên phản bác:— "Nhờ nó, năm vừa rồi lúa không úa, dịch bệnh cũng giảm.

Các ông quên rồi sao?"

Một thanh niên đứng dậy, mặt đỏ gay:— "Là phúc hay họa, chẳng ai chắc.

Nhưng mỗi lần nó xuất hiện, làng ta lại gặp dị tượng.

Chẳng lẽ chờ đến ngày núi nổ tung mới chịu?"

Đám đông xôn xao, tiếng người tranh cãi như sấm.

Bô lão thở dài, gõ mạnh cây gậy:— "Chưa có bằng chứng, ta không được đuổi nó.

Nhưng từ nay, phải để mắt, không có việc cần thiết thì khóa chặt cửa lại , không được để nó tự do đi lại nữa."

Tôi chỉ biết cúi đầu, ôm mối phẫn uất trong lòng.Càng lớn, Linh Na càng xinh đẹp lạ thường.

Nhiều chàng trai trong làng nhìn theo, nhưng chẳng ai dám ngỏ lời.

Họ bảo nhau rằng "ai lấy nó thì sẽ bị quỷ tha ma bắt".Con bé vẫn điềm tĩnh, ít nói, không có ai đồng trang lứa để bầu bạn, mỗi lần nghĩ tới , tôi lại không khỏi cay đắng.

Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp nó ngồi bên bờ suối, cất giọng hát khe khẽ.

Ban đầu, âm điệu dịu êm, trong trẻo như tiếng suối ngàn, như hơi thở của đất trời buổi bình minh.

Mỗi nốt ngân dài tựa tiếng vảy rồng cọ vào mây, uy nghi, kiêu hãnh, làm lòng người vừa bồi hồi vừa kính ngưỡng.Nhưng rồi, từ giữa những nốt ngân dài, một âm sắc lạnh lẽo len vào, nặng nề như tiếng trống tang trong địa ngục.

Nó kéo giai điệu xuống vực sâu, biến thanh âm vốn thiêng liêng thành những tiếng rền ma mị, tựa lời nguyền thở ra từ bóng tối.

Giữa khoảng lặng, tôi tưởng như nghe thấy tiếng rít khẽ, như móng quỷ cào lên vách đá, như tiếng linh hồn bị thiêu trong lửa đen.Cứ thế, tiếng hát vừa vút lên trời cao, vừa lôi tuột tâm trí người nghe xuống hố sâu.

Tôi ngồi bất động, toàn thân nổi gai ốc.

Chưa bao giờ tôi thấy rõ đến thế: trong con gái mình, có hai thế lực cùng ngự trị — ánh sáng uy nghiêm của long thần và bóng tối rùng rợn của ác quỷ.Khi tôi hỏi, Linh Na chỉ nghiêng đầu, giọng ngây thơ nhưng ánh mắt xa vắng:— "Con không học ai cả...

Những giai điệu này, hình như...

ở trong con."

Trong khoảnh khắc, tôi rợn người.

Bài ca ấy giống như tiếng vọng từ một trận chiến xa xưa, nơi thần và ma từng tiêu tan cùng nhau, và đứa trẻ này chính là tàn dư cuối cùng còn sót lại.Một đêm, nó hỏi tôi:— "Cha, tại sao họ ghét con?"

— "Vì họ không hiểu con."

— "Vậy đến bao giờ thì họ mới hiểu?"

— "...

Có lẽ đến khi con tự tìm thấy câu trả lời."

Ánh mắt nó xa xăm, như nhìn xuyên qua màn đêm, vượt ra khỏi núi rừng bao quanh ngôi làng nhỏ bé này.
 
Ma Thần
Chương 1.5: Quỷ tha ma bắt


Đêm đó, cả làng đang ngủ thì một tiếng động lạ vang vọng từ lòng núi Nghĩa Lĩnh.

Ban đầu chỉ là những rung chuyển nhẹ, nhưng chẳng mấy chốc, cả mặt đất chao đảo như động đất.

Mái nhà kêu răng rắc, chum vại, bát đĩa đổ vỡ loảng xoảng.

Trâu bò gào rống, xô nhau phá chuồng chạy tán loạn.Một luồng ánh sáng đỏ rực như lửa địa ngục phụt lên từ khe núi, hắt sáng cả một vùng trời.

Lũ trẻ con chẳng ai bảo mà tự nhiên khóc thất thanh, chó sủa tru dài như gặp ma quỷ.Một người đàn bà hốt hoảng hét lên:

— Ối giời ôi !!

Núi... núi nứt rồi!Từ xa, một cột khói đen bốc cao ngút trời, xoáy thành hình thù quái dị, giống như khuôn mặt khổng lồ đang há miệng cười.

Gió thổi ngược chiều, hun khói vào tận từng mái nhà.

Những người hít phải liền ngã lăn ra, toàn thân tím tái như bị rút kiệt sức lực.Dân làng hoảng loạn, tất cả đổ xô ra miếu thờ dưới chân núi, nơi xưa nay vẫn thờ tổ tiên và giữ phong ấn.Trống làng dồn dập vang lên.

Các bô lão tụ tập, sắc mặt tái mét.

Ông Lý run rẩy:

— Nguy rồi... phong ấn tổ tiên để lại đang tan vỡ.

Nếu cái thứ quỷ quái đó thoát ra, cả vùng này sẽ thành mồ chôn.Một cụ già khác lắp bắp:

— Không ai ngoài đứa bé năm xưa... nó là linh mệnh, cũng là vật bị quỷ khí nhập vào.

Chỉ nó mới có thể tiếp cận phong ấn.Ngay lập tức, dân làng quay sang nhà cha mẹ nuôi Linh Na.

Tiếng la hét vang lên:

— Mau đưa nó ra đây!

— Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết!Chúng tôi ôm chặt Linh Na, gào khóc:

— Nó chỉ là đứa trẻ!

Sao các người lại bắt nó gánh tội thay cho cả làng?Một bô lão đập gậy xuống đất:

— Không còn thời gian!

Nếu không đưa nó đi, quỷ sẽ nuốt cả làng này!Những người dân hoảng loạn, ánh mắt đầy sợ hãi, đã xông vào kéo Linh Na ra khỏi vòng tay cha mẹ .

Cô bé vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã, giọng gào lên những tiếng nấc nghẹn:

— Con... con không muốn đi...cha ơi, mẹ ơi.Tôi cố ôm chặt lấy tay con, gào lên trong tuyệt vọng:

— Xin các người!

Nó còn chưa đủ tuổi!

Đừng bắt nó chết thay chúng ta!Nhưng tiếng trống, tiếng kêu gào, tiếng đất nứt toác ầm ầm át hết tất cả.Cuối cùng, dưới ánh đuốc rực cháy, dân làng lôi Linh Na ra miếu chân núi, nhét con bé vào giữa đàn tế.

Tôi và vợ chạy theo, quỳ sụp bên ngoài vòng cấm, nước mắt lã chã.Ông Lý nhìn đứa bé gầy gò run rẩy giữa cơn bão quỷ khí, lòng nặng như đá.

Ông khẽ thở dài, thì thầm:

— Xin tổ tiên phù hộ... nếu nó thực sự là linh mệnh, xin hãy cho nó sức mạnh vượt qua kiếp nạn này.Ngay khi ông dứt lời, núi Nghĩa Lĩnh nứt toác một khe lớn, khói đen cuồn cuộn tràn ra, tiếng gào thét vang vọng như trăm ngàn oan hồn cùng khóc.

Đó chính là khoảnh khắc trận chiến kinh hoàng bắt đầu...

Ông Lý run giọng:

— Phong ấn dưới núi...

đã nứt ra thật rồi.

Chỉ còn đứa bé này mới có thể chặn lại.Mọi ánh mắt đổ dồn vào Linh Na.

Cô gái tuổi mười sáu, gương mặt còn non trẻ, đôi mắt sâu hun hút như chứa cả vực thẳm, đứng lặng giữa vòng tế đàn.

Ánh lửa hắt vào, soi rõ mạch máu đen mờ mờ lan trên cổ tay cô.Một bô lão hét lớn:

— Nó là quỷ đội lốt người!

Bao năm qua, dị tượng xảy ra khắp làng chẳng phải đều vì nó sao?

Một người khác cãi lại:

— Không!

Chính nó đã cứu mùa màng, đã chặn tà khí nhiều lần!

Nếu không có nó, cả làng ta đã bị nuốt chửng từ lâu rồi!

— Nhưng... nếu nó thực sự là con quỷ?

Chúng ta đang nuôi một con dao kề cổ đó!Tiếng tranh cãi nổi lên ầm ĩ, chia rẽ dân làng thành hai phe.Đúng lúc ấy, mặt đất rung lên bần bật.

Từ khe nứt dưới chân núi, khói đen bốc lên như những con rắn dữ.

Một bóng hình quỷ khổng lồ hiện ra, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục.

Tiếng gào của nó xé toạc bầu trời:— Bao nhiêu năm rồi... cuối cùng ta cũng thoát ra rồi... mùi trẻ con, mùi đàn bà, mùi đàn ông trẻ , thật thơm , thật tươi ngon, ha ha ha....Người dân hoảng loạn, nhiều kẻ bỏ chạy.

Có vài thanh niên liều lĩnh lao lên giữ vòng kết giới, nhưng chỉ một luồng gió đen quét qua, họ đã ngã rạp, thân thể run rẩy như bị rút mất linh hồn.

Một người phụ nữ ôm chặt đứa con nhỏ la hét, nhưng chỉ kịp nghe tiếng bé khóc lạc đi trước khi cả hai bị nuốt vào màn khói đen.Tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang vọng khắp thung lũng.Linh Na siết chặt tay, máu chảy ra từ kẽ ngón.

Giọng nói ma mị vang trong đầu:— Hãy buông xuôi... hãy để ta hoàn toàn làm chủ.

Chỉ cần ngươi nhường thân xác, ta sẽ cho ngươi sức mạnh tiêu diệt tất cả.

Bọn chúng luôn nghi ngờ, khinh miệt ngươi.

Chẳng phải ngươi hận sao?Cô cắn môi bật máu, ánh mắt kiên định:

— Ta không thuộc về ngươi.

Ta phải bảo vệ họ... cho dù họ có hận ta đi chăng nữa!Ánh sáng trắng bùng lên từ cơ thể Linh Na, cuốn lấy quỷ khí đang phun trào.

Nhưng sức ép quá lớn, từng mạch máu trên người cô nổi rõ như những nhánh gai đen.

Máu đen tuôn ra từ khóe môi, nhuộm đỏ cả tà áo, làn da trắng nõn bây giờ loang lổ những mảng đỏ.Ông Lý thét lớn:

— Cố lên, Linh Na!

Hãy nhớ, ngươi là đứa con mà trời đất gửi xuống!Cô gái nhỏ giơ hai tay, dồn toàn bộ linh khí dựng lên một bức tường sáng khổng lồ, chắn giữa quỷ và dân làng.

Tiếng va chạm chói tai như sấm nổ, chấn động vang vọng khắp thung lũng.

Mặt đất nứt toác, lửa bùng lên ngùn ngụt, nuốt trọn cả cánh rừng ven núi.Nhưng cái giá quá đắt...Mạch máu trên cánh tay Linh Na nổi lên đỏ rực, rồi dần hóa thành vảy bạc mờ ảo, như da rồng ẩn hiện dưới lớp da người.

Từ sau lưng cô, một ảo ảnh Long Thần vụt hiện, thân rồng uốn lượn, mắt rực sáng, gầm vang như sấm sét, át cả tiếng quỷ, át đi những tiếng khóc gào.

Làn khí nóng rực tràn ra, khiến đá núi nổ tung thành từng mảnh, gió lốc thổi bụi mù mịt.Dân làng chết lặng, có người quỳ rạp xuống, kêu thét:

— Long...

Long Thần!

Thần Rồng hiển linh!Nhưng ngay sau tiếng hô vang vọng ấy, từ vảy bạc tỏa sáng bỗng lan ra những vết nứt đen ngòm, như bị hắc ám nuốt chửng.

Ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau, xé rách thân thể cô gái.

Ảo ảnh rồng gầm lên, rồi bị bóng quỷ từ lòng núi vươn móng vuốt siết chặt.Linh Na hét lên đau đớn, máu đen trào ra nơi khóe miệng, từng giọt nhỏ xuống đất lập tức bốc khói tanh nồng.

Đôi mắt cô rực sáng hai màu đối nghịch: một bên là ánh bạc của rồng, một bên là hố sâu vô tận của quỷ.Cô bị xé giằng giữa hai thế lực — một bên kéo về phía bầu trời, một bên lôi xuống vực thẳm.

Bức tường sáng rung chuyển dữ dội, từng mảnh vụn vỡ ra như kính nát.— Aaaaa!!! — Linh Na gào lên, nhưng trong tiếng hét ấy, cả tiếng rồng lẫn tiếng quỷ cùng vang vọng, khiến ai nghe cũng rùng mình, toàn thân run rẩy.Ông Lý vung lá bùa trấn ma cuối cùng, hét lớn:

— Linh Na!

Nếu con còn là người, hãy chọn con đường ánh sáng!Trong giây lát, ảo ảnh rồng vùng vẫy, bứt khỏi nanh vuốt quỷ, phóng vút lên trời cao.

Từ miệng cô gái nhỏ phóng ra một luồng sáng trắng như cột thiên lôi, bổ xuống, chặn đứng bước tiến của quỷ.Cả bầu trời rung động.

Tiếng gầm long trời lở đất.Dân làng ôm nhau ngã nhào xuống đất, vừa kinh sợ vừa kính phục.

Nhưng họ chưa kịp mừng thì Linh Na đã quỵ xuống, máu đen từ ngực phun thành dòng.

Những vết vảy bạc trên cánh tay cô nứt vỡ, rạn loang như gạch vỡ, rồi vỡ vụn thành tro tàn.Cơ thể nhỏ bé run rẩy, đôi môi tái nhợt chỉ kịp thều thào:

— Con...

đã... chọn...Và cô ngã gục vào vòng tay của mẹ.Dân làng đứng lặng.

Ánh mắt dồn về cô bé vừa cứu họ, nhưng cũng vừa là nguyên nhân cái chết của người thân họ.Một người gào lên:

— Nó không phải con người!

Nó là quỷ đội lốt!

— Nếu nó không ở đây, quỷ đâu có trỗi dậy, quỷ là vì sức mạnh của nó mà đến!

— Bao năm qua chúng ta đã lầm!Tiếng trách móc, tiếng nguyền rủa dồn dập như mũi dao găm vào tim.

Chỉ có cha mẹ và vài người trẻ quỳ xuống bên cạnh Linh Na, khóc nức nở:

— Không, nó đã cứu mạng chúng ta!

Không ai khác có thể làm được điều đó!Nhưng sự chia rẽ đã không thể cứu vãn.Ông Lý thở dài, nhìn Linh Na – đứa bé ông từng bế ra khỏi quả trứng ngày xưa – rồi khàn giọng nói:

— Linh Na... ngươi không thể ở lại đây nữa.

Nếu ngươi ở lại, thù hận sẽ giết chết ngươi, trước khi lời nguyền kịp làm điều đó.Trong cơn choáng váng, Linh Na nghe loáng thoáng tiếng dân làng khóc than, oán hận, cầu khẩn.

Cô khẽ mỉm cười yếu ớt, đôi mắt ánh lên nỗi đau xé lòng.— Nếu rời đi... liệu ta có tìm được cách bỏ lời nguyền này?

Hay rồi sẽ... biến thành quỷ thật sự?Không ai trả lời.Chỉ còn tiếng gió rít qua thung lũng, như tiếng than khóc của những vong hồn vừa ngã xuống.

Tiếng gầm của rồng vừa dứt, đất trời vẫn còn chấn động thì bức tường sáng tan rã.

Từ khe nứt trong bóng tối, quỷ rống lên, cánh tay khổng lồ vung ra như bão lốc.

Một nhóm trai làng đang hộ vệ bô lão, chưa kịp chạy thì bị quét trúng.

Tiếng xương gãy giòn tan, năm sáu thân người ngã gục trong vũng máu.

Những kẻ còn sống kêu gào, nhưng không thể kéo họ ra.— Cứu họ với!

— Không...

đừng bỏ con tôi!!!Nhưng không ai dám lao vào, vì chỉ cần chạm vào khí quỷ thôi, da thịt đã cháy bỏng, xương cốt nứt rạn.Trong lúc hỗn loạn, Linh Na bật dậy , hét lên một tiếng, như dồn toàn bộ tàn lực.

Ảo ảnh Long Thần lại một lần nữa lao xuống, cuộn quanh thân quỷ như xích xiềng, ép nó lùi dần về khe nứt dưới lòng đất.

Cột sáng từ Linh Na vỡ òa, hòa cùng máu đen từ miệng cô, tạo thành ấn phong ấn tạm thời.Tiếng rống của quỷ kéo dài, rồi chìm xuống lòng núi.

Khe nứt khép lại, chỉ còn tro tàn, máu người và mùi tanh khét quẩn quanh.Trận chiến kết thúc.

Nhưng hơn 20 mạng người đã nằm xuống, thân xác tan nát, có kẻ thì mất tích.

Tiếng khóc than vang khắp miếu, át cả tiếng gió đêm.Một bà mẹ gào lên, ôm lấy cái xác bê bết máu:

— Nếu không vì nó, con ta đâu chết!

Con quỷ kia chính là nó mang tới!Nhiều người khác đồng loạt phụ họa, ánh mắt hướng cả về phía Linh Na, đang nằm gục bất tỉnh, máu đen chảy mỗi lúc càng nhiều từ miệng.Ông Lý run run, chống gậy bước lên:

— Không, các người không hiểu!

Nếu không có con bé, hôm nay cả làng này đã không còn tồn tại!

Nó đã cứu chúng ta!Nhưng tiếng ông lạc đi giữa những lời nguyền rủa.

Một thanh niên mất em trai thét lớn, mắt đỏ ngầu:

— Cứu à?

Hay là lấy mạng người làng để nuôi sống chính nó?!

Con ác quỷ đội lốt người, không thể giữ lại được!Những tiếng phụ họa dấy lên, lẫn trong tiếng khóc than:

— Giết nó đi!

— Đuổi nó khỏi làng!

— Con quỷ đội lốt người!Ông Lý bước lên, cố gắng trấn áp:

— Không!

Nó vừa cứu chúng ta!

Nếu không có nó, quỷ đã xé tan cả làng!Nhưng giọng ông yếu dần trước tiếng gào oán hận.

Những xác người vẫn nằm kia, chưa kịp chôn cất, máu chưa kịp khô.

Lòng căm phẫn đã vượt qua cả lý trí.Một thanh niên, anh trai của người vừa chết, hai mắt đỏ ngầu, cầm rựa rỉ máu bước tới, gào lên:

— Nó cứu ai chứ?

Cứu làng à?

Hay nó đem tai họa về, rồi bắt chúng ta chết thay?!Anh ta lao tới, nhưng bị mấy bô lão và trai làng giữ lại.

Cuộc tranh cãi biến thành hỗn loạn.

Một bên la hét đòi trục xuất Linh Na ngay lập tức.

Một bên, ít ỏi hơn, cố bảo vệ cô, tin rằng đó là ý trời, rằng cô vừa hy sinh chính mạng sống mình để phong ấn quỷ.Trong cơn náo loạn, Linh Na ngẩng mặt lên.

Đôi mắt nhòe máu, một bên đỏ rực như hố lửa, một bên ánh bạc le lói.

Cô nhìn những người đang tranh cãi, nhìn những xác chết, đôi môi run rẩy:

— Cháu... xin lỗi...Rồi cô gục xuống, bất tỉnh.
 
Back
Top Bottom