Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 70



Nhạc Quy trong lòng r*n r* một tiếng, chờ Kính tiên tri chỉ đạo cho mình, nhưng đúng lúc ấy, nó lại như thể... mất kết nối.

"Này? Này?"

Không có hồi đáp. Trong lòng Nhạc Quy đột nhiên đánh lôp bộp một cái, vội vàng né sang bên, nhưng vẫn chậm một bước, bị trường kiếm cắt trúng bắp chân.

Tiểu mập mạp thấy rốt cuộc cũng làm nàng bị thương, tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục ra tay. Nhạc Quy bị thương ở chân, hành động khó khăn, né được một chút rồi cũng không tránh nổi nữa, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm ngày một gần hơn.

Ngay khi nàng cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết, Kính tiên tri vốn đang “rớt mạng” bỗng nhiên hét lớn: “Chính là lúc này! Niệm bừa một cái quyết!”

【Niệm quyết? Niệmquyết gì? Ta cả đời này chưa từng niệm cái gì gọi là quyết hết!】

Ngay khoảnh khắc mũi kiếm của tiểu mập mạp đ.â.m tới, trong đầu Nhạc Quy lóe lên linh quang. Nàng học theo động tác lúc ban đầu của tiểu mập mạp, tay tạo thành thế hoa lan rồi đẩy mạnh về phía đối thủ. Chỉ thấy đầu ngón tay nàng b.ắ.n ra một luồng linh lực, nhắm thẳng giữa mi tâm của tiểu mập mạp mà đánh.

Tiểu mập mạp không ngờ nàng lại bất ngờ phản kích, hơn nữa còn nhắm thẳng vào linh phủ của mình, hoảng loạn lùi liên tục, cuối cùng "bịch" một tiếng rớt xuống khỏi đài cao.

Mọi người: “…” Sao lại thua dễ như vậy?

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Khóc la nửa ngày, tiểu mập mạp lại lần nữa bò lên đài, tức đến mức sắp hộc máu: “Ta không phục! Nàng đánh lén ta!”

“Đạo hữu, chúng ta đang tỷ thí đó. Ta không đánh lén ngươi, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho ngươi à?” Nhạc Quy phản bác.

Tiểu mập mạp mặt đỏ bừng lên: “Ngươi, ngươi, ngươi đến cái đài cũng còn chẳng tự lên được, sao có thể thắng được ta? Vừa rồi có phải lại lén dùng pháp khí?”

“Là vì giữ gìn thực lực nên ta mới không vận linh lực khi lên đài. Còn chuyện dùng pháp khí ấy hả? Ngươi là đệ tử luyện khí tông, ta có dùng hay không chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?” Nói xong, thấy hắn còn muốn cãi lại, Nhạc Quy lập tức ngửa đầu nhìn về phía đài xem xét: “Luyện Khí Tông tông chủ, ngài nói xem, ta có dùng pháp khí không?”

Phàm nhân này điên rồi sao? Lại dám trực tiếp chất vấn tông chủ của Luyện Khí Tông?

Đám người vây xem kinh ngạc vì sự liều lĩnh của nàng, đúng lúc ấy, Triệu Vô Ưu cười bật thành tiếng: “Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp. Dương tông chủ, ngài thấy sao? Nàng có dùng pháp khí không?”

Dương tông chủ sắc mặt không biểu tình, nhìn Nhạc Quy chằm chằm.

【Người ta là tông chủ đấy, hẳn là có chút bản lĩnh, chắc không nhìn ra ta dùng tiên tri kính đâu?】

Trong lòng Nhạc Quy căng thẳng tột độ, nhưng theo nguyên tắc sống sót số một nơi quan trường: cho dù có làm sai cũng phải tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Dương tông chủ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng lạnh giọng nói: “Đã dám đánh cược thì phải dám chịu thua, đừng có mất mặt thêm nữa.”

Tiểu mập mạp mặt càng đỏ, không cam lòng mà ôm quyền: “Vâng.”

【Vậy là... qua cửa rồi?】

Nhạc Quy nhìn tiểu mập mạp quay đầu nhảy xuống đài, nhất thời còn chưa hoàn hồn.

“Chán thật, vậy mà lại để nàng lọt qua hai trận thí luyện.”

“Chỉ là may mắn thôi. Dựa vào luyện khí tông đại đệ tử sẽ không nỡ ra tay g.i.ế.c một phàm nhân, nên mới giả vờ không có tu vi, rồi đến lúc mấu chốt chó ngáp phải ruồi đánh trúng một cái, làm người ta trở tay không kịp mà rơi khỏi đài. Nếu không thì với tu vi nho nhỏ Trúc Cơ kia, làm sao thắng nổi Kim Đan chứ?”

“Còn trận thứ ba nữa, chẳng lẽ lần nào cũng hên như vậy được sao?”

Dưới đài rõ ràng cố ý nâng cao giọng nói để nàng nghe thấy, Yêu Yêu ngước mắt nhìn lên đài cao, nơi Nhạc Quy đứng lẻ loi một mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy cô đơn và có chút đáng thương.

Còn Nhạc Quy “cô đơn và đáng thương” thì đang thì thào: “Chuyện gì xảy ra vậy trời? Sao tự dưng ta lại Trúc Cơ?”

“Ngươi nói xem?” Kính tiênt ri hỏi lại, giọng lười biếng.

Nhạc Quy đáp: “Chẳng lẽ ta thiên phú dị bẩm?”

Kính tiên tri: “…” Gặp người mặt dày rồi, chưa từng thấy ai mặt dày cỡ ngươi.

“Ta biết mà, người như ta, xuyên qua thời không, mặc váy hoa, chắc chắn là con cưng của ông trời!” Nhạc Quy hớn hở, mắt sáng rỡ. Nữ chính hào quang! Chắc chắn là vậy!

Kính tiên tri: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là vì tiện vận dụng linh lực, nên dựng cho ngươi một ảo giác thôi. Ngươi, vẫn là cái phế vật như cũ.”

“Nếu là ảo giác thì người trên đài kia làm sao không nhìn ra?”

Kính tiêt tri cười nhạt: “Lâu lắm rồi không giao dịch với ngươi, chắc ngươi quên ta là ai rồi nhỉ? Ta chính là Kính tiên tri, không gì không biết, dựng một cái ảo giác không sơ hở để người ta nhìn không ra, có gì khó đâu? Ta là…”

Nó đột nhiên im bặt.

“Là cái gì?” Nhạc Quy vừa hỏi xong thì cảm thấy Kính tiên tri trong n.g.ự.c bắt đầu nóng lên.

Nó… sắp mất kiểm soát lý trí lần nữa rồi…

Trong lòng Nhạc Quy hoảng hốt. Đang định trấn an KÍnh tiên tri giữa chốn đông người thì giọng nó vang lên khàn đặc, còn mang theo chút run rẩy:

“Phía đông nam… có hơi thở của hắn...”

Nhạc Quy theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy một lão nhân đứng lặng ở nơi đó.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 71



Trận thí luyện thứ hai còn chưa kết thúc, nhưng dưới đài tỉ thí đã tụ tập càng lúc càng nhiều người vây xem, ai nấy đều hưng phấn bàn luận sôi nổi, thi thoảng tranh cãi xem ai mới là người có khả năng đoạt giải. Chỉ riêng lão nhân kia, trầm mặc đứng trên một phiến đá phía đông nam, như một hồn ma lạc lõng giữa chốn nhân gian ồn ào.

Cảm nhận được ánh mắt Nhạc Quy, ông ta lập tức xoay người rời đi.

“Đuổi theo hắn!” Giọng Kính tiên tri đột ngột vang lên, dứt khoát quát to.

Nhạc Quy giật mình, vội khuyên nhủ: “Ngươi bình tĩnh đã, ta còn chẳng biết hắn là ai, đuổi theo rồi thì làm được gì? Hay là chúng ta đi tìm Tôn Thượng trước…”

“Mang ta đi theo dõi hắn! Ở trận tiếp theo, ta sẽ cược cả linh lực, giúp ngươi giành được hạng nhất!” Kính tiên tri gấp gáp ra điều kiện. Nàng hoàn toàn có thể trực tiếp khống chế thân thể Nhạc Quy để truy người, nhưng trước mặt đông người thế này, khống chế tay chân lâu dài dễ bị người khác nhìn ra sơ hở.

Lợi ích càng lớn, nguy hiểm càng cao. Nhạc Quy còn đang định tìm cớ từ chối thì nó càng nói càng dồn dập: “Vốn dĩ trận tiếp theo chủ nhân sẽ đích thân giúp ngươi, nhưng hắn hiện đang suy yếu, chưa chắc giúp được. Còn ta thì khác, chỉ cần ra tay là chắc chắn thắng. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, chỉ có giành hạng nhất mới có cơ hội trở thành vương hậu. Bỏ lỡ lần này, ai biết được khi nào chủ nhân mới chịu hứa trao ngôi vị chủ hậu một lần nữa?”

Lợi ích hấp dẫn khiến người ta khó cưỡng, Nhạc Quy đã bắt đầu d.a.o động. Kính tiên tri liền tung ra lá bài tẩy cuối cùng: “Nếu ngươi không giúp ta truy tìm hắn, đời này đừng mong lấy được Vô Lượng Độ!”

Nhạc Quy: “…”

Dù không hiểu vì sao nó ta lại biết chuyện mình đang muốn tìm Vô Lượng Độ, nhưng Nhạc Quy xưa nay thuộc dạng "lợi ích thì chưa chắc nhận lời, uy h.i.ế.p thì chắc chắn nhúc nhích" Thế là nàng lập tức quay người, từ đài cao hai mét không chút do dự nhảy xuống, lao ra ngoài như tên bắn.

Trận đấu tiếp theo đã bắt đầu, ánh mắt mọi người lại dồn về trên đài, chẳng ai chú ý đến Nhạc Quy đã xuyên qua đám đông, chạy về hướng mà lão nhân kia biến mất.

“Hướng đông.”

“Rẽ ở ngã ba phía trước.”

“Tiếp tục chạy thẳng.”

Kính tiên tri như một kẻ chỉ huy nôn nóng không ngừng đưa ra chỉ dẫn, Nhạc Quy càng chạy càng xa, chẳng mấy chốc đã rời khỏi đám đông náo nhiệt.

"Còn chưa tới sao?” Kính tiên tri trong lòng n.g.ự.c càng lúc càng sốt ruột, Nhạc Quy dứt khoát lôi nó ra ngoài.

Trên mặt kính, ma khí đã gần như chuyển từ màu tím sang đen, Kính tiên tri gắng gượng giữ chút lý trí cuối cùng, chợt nói: “Đến rồi.”

Trước mặt là một bãi đất trống, Nhạc Quy nghi hoặc, đang định mở miệng nói không thấy ai, thì bỗng chân giẫm một bước ra ngoài, cảnh vật xung quanh liền như nước gợn sóng lan ra, giữa khoảng đất trống bỗng hiện lên một tòa nhà, mà nàng, tay cầm gương, đang đứng ngay trước cửa.

Nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ hồi lâu, Nhạc Quy lấy hết can đảm, đưa tay gõ nhẹ.

“Ai đó?” Giọng lão nhân từ trong viện truyền ra.

Nhạc Quy liền chỉnh lại giọng, cất tiếng: “Chào tièn bối, tại hạ là đệ tử Hợp Hoan Tông, tên gọi Quất Tử.”

Trong viện vang lên tiếng sột soạt, một lát sau lão nhân ra mở cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng: “Có việc gì sao?”

Nhạc Quy cười gượng, khẽ chọc nhẹ Kính tiên tri một cái.

“Không phải hắn.” Kính tiên tri đáp với giọng thất vọng rõ rệt.

【Không phải hắn? Vậy giờ làm gì? Này muội muội đừng im lặng thế chứ! Ta giờ phải nói cái gì đây?】

Không khí lặng thinh khiến lão nhân càng thêm nghi hoặc: “Tiểu hữu?”

Nhạc Quy cười gượng gạo, lão nhân liếc xuống thấy chiếc kính trong tay nàng thì hơi khựng lại, ánh mắt càn lộ vẻ kỳ lạ: “Đồ vật trong tay tiểu hữu hình như đặc biệt lắm nhỉ, có điều gì đặc biệt sao?”

“Dù không phải hắn, nhưng khí tức rất giống. Hỏi thử xem ông ta có quen biết một đôi phu thê trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói luôn nhẹ nhàng từ tốn.” Kính tiên tri nhanh chóng lên tiếng.

Nhạc Quy lập tức hỏi:

“Tiền bối, ta muốn thỉnh giáo ngài có quen biết một đôi phu thê trẻ khoảng ba mươi tuổi, nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn không ạ?”

Lão nhân dừng lại một lúc rồi đáp: “Ý ngươi nói là chủ nhân của ta đúng không?”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 72



“Chủ nhân?” Nhạc Quy sững sờ.

Lão nhân gật đầu: “Phải rồi, là chủ nhân nhà ta.”

“Bảo hắn hỏi chủ nhân nhà hắn hiện giờ đang ở đâu đi!” Kính tiên tri kích động giục.

Nhạc Quy ngoan ngoãn lặp lại y chang câu hỏi.

Lão nhân đáp: “Bọn họ chắc giờ đang trên đường, chắc tầm hai ba ngày nữa là tới. Tiểu hữu tìm bọn họ có chuyện gì sao?”

“À, cũng không phải chuyện gì to tát.” Nhạc Quy nói dối tỉnh bơ: “Chỉ là thấy ngài với một đôi vợ chồng bằng hữu của ta khí tức giống nhau, nên nghĩ chắc hẳn có quen biết, mới lại đây hỏi thử.”

“Thì ra là bằng hữu của chủ nhân, thất lễ thất lễ.” Lão nhân vội vàng hành lễ cung kính: “Lão hủ vốn chỉ là kẻ đốn củi tầm thường, nhờ chủ nhân thấy ta đáng thương mà dạy cho tu luyện, từ đó mới theo họ làm quản gia. Tiểu hữu cảm thấy khí tức quen thuộc, chắc là vì công pháp chúng ta tu cùng một hệ chăng?”

“Thì ra là vậy…” Kính tiên tri lẩm bẩm.

Nhạc Quy như bừng tỉnh, lại hàn huyên với lão nhân mấy câu, chợt ngửi thấy một mùi thơm chua ngọt từ trong viện bay ra.

“Là bánh quả mơ đang hấp đấy, chủ nhân nhà ta thích nhất món này, nên lão hủ cũng học làm thử một ít. Tiểu hữu có muốn vào nếm thử chút không?” Lão nhân cười ha hả nói.

“Bánh quả mơ à? Nhiều năm vậy rồi mà khẩu vị họ vẫn không đổi…” Kính tiên tri lẩm bẩm.

Nhạc Quy làm lơ nó, gượng cười từ chối lời mời rồi vội vã rời đi, mãi đến khi chạy tới chỗ đông người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bánh quả mơ bọn họ làm là thơm ngon nhất, ngươi đáng lẽ nên xin một hộp.” Kính tiên tri lẩm bẩm: “À mà không đúng, đây là do quản gia làm, tuy công thức giống nhưng vị chắc chắn không bằng.”

“Sao vậy?” Nhạc Quy không hiểu.

Kính tiên tri đáp: “Bọn họ khi hấp bánh xong sẽ truyền thêm một chút linh lực vào. Mà linh lực mỗi người lại khác nhau, nên mùi vị dĩ nhiên cũng không thể giống được.”

Nghe nói giọng nửa thật nửa ma, Nhạc Quy đang định hỏi “bọn họ” rốt cuộc là ai, thì vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy bảng hiệu “Đăng Thiên Các”.

Ơ… Đăng Thiên Các?

Nhạc Quy chớp chớp mắt, rồi lập tức đi vào.

Từ lần dâng vũ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng trở lại nơi này. Vì trận đấu một chọi một vẫn đang tiếp diễn nên mọi người đều tụ lại khu vực tỉ thí, trong Đăng Thiên Các gần như không một bóng người, Nhạc Quy dễ dàng tiến thẳng vào trong.

Đế Giang quả nhiên đang ở đại sảnh, lúc này đang nằm nghỉ trên giường đệm. Nhạc Quy rón rén bước lại gần, tính dọa hắn một phen, ai ngờ người kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên cất tiếng: “Lén lút cái gì? Lại muốn giở trò gì?”

Chưa kịp dọa ai, Nhạc Quy ngược lại bị hù giật nảy, ngã ngồi phịch xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đế Giang đã ngồi dậy, thuận tay nâng cằm nàng lên: “Sao lại bị thương rồi?”

Nhạc Quy ngây ngốc chớp mắt. Vết thương bị đánh lúc nãy giờ mới bắt đầu đau. Còn chưa kịp kêu “ai da”, Đế Giang đã giơ tay điểm nhẹ, nhẹ nhàng khép miệng vết thương lại cho nàng.

Vết thương lành lại, Nhạc Quy vui mừng reo lên: “Tôn thượng, ta lại thắng rồi đó!”

“Ừ.” Đế Giang chẳng hề ngạc nhiên.

Thấy hắn thản nhiên như vậy, Nhạc Quy có chút không phục: “Ta thắng cực kỳ vất vả đó, phản ứng của người vậy là sao?”

“Chứ ngươi muốn thế nào?” Đế Giang rũ mắt nhìn nàng: “Muốn ta g.i.ế.c vài người ăn mừng giúp ngươi à?”

【 Cảm giác hắn thật sự có thể làm thế mới đáng sợ chứ. 】

Nhạc Quy: “Ít ra cũng phải thưởng cho ta gì đó chứ.”

“Muốn thưởng gì?” Đế Giang lười biếng tựa vào đệm, nửa nhắm nửa mở mắt nhìn nàng.

Nhạc Quy bò dậy, sán lại ngồi cạnh hắn: “Muốn gì cũng được thật sao?”

Đế Giang không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 73



“Ta chẳng cần gì cả, có thể làm việc cho Tôn thượng, chính là phúc khí ba đời tu luyện mới có được.” Nhạc Quy nghiêm mặt nói.

Đế Giang hơi nhướn mày: “Thật không cần gì sao?”

【Buồn cười thật đấy, ta nói không cần là ngươi cho liền cho à? Vậy nếu ta nói muốn ngươi thì ngươi có định đưa thân luôn không? 】

Nhạc Quy còn đang chớp chớp mắt, chưa kịp mở miệng đã bị hắn nhéo cằm, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

【Vừa rồi… Có cái gì đó hôn ta một cái đúng không? Mơ thành thật rồi à?】

Lông mi Nhạc Quy khẽ run, ánh mắt trân trân nhìn chằm chằm Đế Giang.

Đế Giang nửa nằm dựa trên giường, lười biếng mở miệng: “Còn không mau cút?”

Nhạc Quy cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đột nhiên bi phẫn ôm miệng hét to: “Ngươi làm cái gì thế hả, tên sắc quỷ kia!”

Đế Giang chậm rãi liếc nàng một cái, chẳng thèm để tâm đến màn “bi kịch hóa” lâm li của nàng.

Thấy hắn không phối hợp, Nhạc Quy cũng hết hứng, bèn nghiêng người lại gần: “Tôn thượng, sao tự dưng lại hôn ta thế?”

“Ngươi cảm thấy vì sao?” Đế Giang thản nhiên ném câu hỏi trở lại.

Nhạc Quy đáp tỉnh bơ: “Bởi vì yêu ta.”

“Tưởng tượng hơi quá rồi đấy.”

Nhạc Quy ôm n.g.ự.c đầy đau đớn: “Vậy tức là đột nhiên muốn sàm sỡ ta?”

Đế Giang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng mà nhảm nhí kia, khóe môi như có như không nhếch lên, chờ xem nàng còn muốn nói gì nữa.

Quả nhiên, Nhạc Quy “hắc hắc” cười một tiếng: “Tôn thượng quả nhiên là thích ta, bằng không sao không đi sàm sỡ người khác, lại cố tình chạy đến trêu chọc ta.”

Không ngờ nàng đoán theo hướng đó, Đế Giang tiện tay cầm lấy một ly rượu, chẳng nói chẳng rằng để mặc nàng đoán tiếp.

Nhạc Quy làm lơ sắc mặt hắn, tự mình đắm chìm trong tưởng tượng: “Ai da ai da, không ngờ Tôn thượng cũng có lúc nhịn không nổi. Ta đã nói rồi, rõ ràng ngài có thể trực tiếp bắt ta đi thí luyện đại hội, lại còn hứa cho ta ngôi vương hậu, hóa ra là sớm đã nhắm vào ta rồi…”

Lời còn chưa nói hết, đã bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Đế Giang.

Nhạc Quy: “…”

“Đúng vậy." Đế Giang chậm rãi nói, giọng điệu như thể kéo dài cả từng chữ một: “Bản tôn mà muốn ép, thì trực tiếp ép là được, cần gì phải dùng lời hứa để dụ?”

“Tôn thượng ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi nhé, ta còn phải chuẩn bị cho trận thi đấu thứ ba, ngài cứ yên tâm, ta nhất định thi cho thật tốt, không phụ kỳ vọng của ngài, giành hạng nhất để làm vương hậu!” Sợ hắn nói thêm một câu nữa là coi như hứa hẹn trôi sông, Nhạc Quy lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhưng Đế Giang chỉ búng tay một cái, người vốn đã gần tới cửa lại bị một lực vô hình kéo bật về.

Nhạc Quy đụng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Tôn thượng, ngài đã hứa rồi, không được nói một đằng làm một nẻo đâu!”

Đế Giang cúi người sát lại gần, chóp mũi như vô tình lướt qua cổ nàng, cứ như muốn vùi cả mặt vào đấy. Nhạc Quy ngẩn người, theo bản năng mà nín thở đứng yên.

“Vừa rồi ngươi chạy đi đâu?” Hắn ngẩng đầu, hỏi bằng giọng bình thản không gợn sóng: “Xú quỷ c.h.ế.t tiệt.”

“Không có đi đâu cả.” Kính tiên tri nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng.

Nghe hiểu được ám chỉ, Nhạc Quy vội vàng gật đầu: “Phải đấy, không có đi đâu cả.”

Đế Giang bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn nàng. Nhạc Quy bị nhìn đến chột dạ, lập tức rúc luôn vào lòng hắn né tránh: “Tôn thượng, sao hôm nay người không đi xem ta thi đấu vậy?”

“Nhàm chán, có gì đáng xem.” Biết nàng đang cố đánh trống lảng, Đế Giang cũng lười vạch trần, dù sao thì một người một kính này cũng chẳng làm ra trò gì to tát.

Nhạc Quy không vui: “Sao lại gọi là nhàm chán được chứ, hôm nay ta đánh bật hết người ta đó!”

“Bọn họ phục ngươi à?” Đế Giang hỏi đúng chỗ hiểm.

Nhạc Quy: “… Không phục.”

Trong cổ họng Đế Giang khẽ bật ra tiếng cười thỏa mãn: “Không phục thì cứ không phục đi.”

【Sao lại dễ nói chuyện vậy? Không giống phong cách của ngươi chút nào đâu.】
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 74



Nhạc Quy không rõ vì sao, lại ngẩng đầu chui ra khỏi lòng hắn, ánh mắt khó hiểu đối mặt với Đế Giang.

Một lúc lâu sau, nàng ngập ngừng hỏi: “Giờ người có thể nói cho ta biết vì sao nhất định bắt ta tham gia thí luyện đại hội được chưa?”

“Chờ đến khi trận tỷ thí thứ ba kết thúc, ngươi sẽ biết.”

Đế Giang giơ tay, vén lọn tóc mái vướng ở trán nàng ra sau tai. Đầu ngón tay hắn lạnh bẩm sinh, khẽ lướt qua vùng da mỏng bên thái dương nàng, khiến nơi ấy thoáng ửng đỏ.

Nhạc Quy khẽ bặm môi: “Liên quan đến Diệt Hồn Trận phải không?”

Đế Giang không trả lời.

Vậy tức là đúng rồi. Nhạc Quy càng thêm khó hiểu: “Những kẻ bày Diệt Hồn Trận nhằm vào chẳng phải đều đã bị người g.i.ế.c sạch rồi sao?”

“Vẫn chưa đủ.” Đế Giang vừa nói, vừa thấy vệt đỏ nhỏ trên da nàng, tựa như phát hiện được trò vui mới. Hắn đưa lòng bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng v**t v* chỗ đó lặp đi lặp lại: “Nghe qua ‘huấn luyện chó’ bao giờ chưa?”

“Huấn... huấn luyện chó á?”

“Ừ, muốn một con ch.ó ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ đánh cho nó phục, mà còn phải khiến nó sợ ngươi, biết cái giá của việc không vâng lời là gì. Để về sau, chỉ cần nhớ lại cái giá đó thôi, nó cũng sẽ không dám nảy sinh ý phản kháng.”

Trong đại điện tĩnh lặng, giọng Đế Giang mang theo hơi lạnh rợn người. Nhạc Quy và Gương đồng loạt rùng mình.

“Nghe hiểu chưa?” Đế Giang ngẩng mắt lên.

Nhạc Quy mờ mịt lắc đầu.

“Không hiểu thì thôi.” Hắn cười một tiếng, ý vị sâu xa không rõ.

Nhạc Quy lúng túng rời khỏi lòng hắn: “Vậy… nếu không còn gì nữa, ta… đệ tử xin cáo lui trước…”

Nàng từng bước lùi về phía sau, đến giữa đại điện liền quay người chạy ra ngoài.

Đế Giang nhìn bóng nàng hấp tấp bỏ đi, nhàm chán lẩm bẩm: “Nếu thật sự không đi đâu cả, vậy thứ dơ bẩn trên người kia từ đâu ra?”

Ly rượu trong tay rơi xuống đất. Ngay sau lưng Nhạc Quy, một làn hắc khí bỗng phát nổ lặng lẽ, hoàn toàn tan biến trong không khí.

Nhạc Quy ngơ ngẩn chạy một mạch về nhà ở Hợp Hoan Tông, lao thẳng vào phòng rồi khóa trái cửa lại, lúc này mới ôm n.g.ự.c thì thào: “Đáng sợ thật, Tôn thượng đúng là quá đáng sợ.”

Căn phòng yên lặng như tờ, Kính tiên tỉ trong lòng nàng cũng không phát ra một tiếng động nào.

Nhạc Quy ho nhẹ một tiếng, cuối cùng nhớ đến chuyện vừa rồi, bèn móc gương ra đặt lên bàn.

“Này, này!?” Nàng vỗ vỗ chiếc Kính tiên tỉ đang im lìm.

Không ai trả lời.

“Kính! Kính! Kính!!” Sắc mặt Nhạc Quy cũng thay đổi.

Nó rốt cuộc lên tiếng: “Ta không đáp lời ngươi, là bởi vì không muốn để ý tới ngươi. Người bình thường lúc này chẳng lẽ không nên im lặng chút sao?”

“Sao lại không thèm để ý tới ta?” Nhạc Quy không phục: “Chẳng lẽ ngươi quên ai là người vừa đưa ngươi đi tìm người, ai là người cùng ngươi nói dối Tôn thượng à?”

Chuyện vừa rồi đúng là Nhạc Quy giúp thật, hiếm khi nó không phản bác.

Nhạc Quy hừ hừ hai tiếng, xoáy ngay vào điều mình để tâm nhất: “Vừa rồi ngươi nói ta cần ‘vô lượng độ’ là ý gì?”

【Chẳng lẽ nó thực sự cái gì cũng biết, biết ta cần ‘vô lượng độ’ mới có thể quay về hiện thực?】

Kính tiên tri do dự trong chớp mắt, cuối cùng cất lời, giọng hơi nhẹ đi: “Là nghe chủ nhân nói…”

Nàng không nói dối. Việc Nhạc Quy mắc bệnh, cho rằng Tam giới chỉ là một quyển sách, vốn là Đế Giang nói với Kính tiên tri.

Nhạc Quy ban đầu còn ngẩn ra, kế đó bỗng như hiểu ra: “Hóa ra lần đó ta lén lấy Vô Lượng Độ, hắn lại đi kể với ngươi.”

Vừa nói xong, nàng lại tự mình phủ định, thầm nghĩ cũng chưa chắc là lần đó. Sau này nàng từng nhiều lần nhắc đến Vô Lượng Độ trước mặt Đế Giang, lúc nào nó cũng ở bên, biết cũng không có gì lạ.

【… Còn tưởng thật là nó biết ta xuyên qua cơ đấy.】

Nghĩ đến đây, Nhạc Quy vừa thấy thất vọng, lại vừa không khỏi thấy nhẹ nhõm.
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 75



Thấy sắc mặt nàng biến đổi chớp nhoáng, Kính tiên tri hỏi: “Ngươi lén lấy Vô Lượng Độ khi nào vậy?”

“Ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngươi.” Nhạc Quy nghiêm túc nói.

Kính tiên tri: “…”

“Này này này, ngươi còn sống không đấy? Sao lại im như thế? Ngươi chẳng lẽ quên vừa rồi là ai giúp ngươi làm đại ân sao?” Nhạc Quy vừa mắng vừa cầm kính đập đập lên bàn.

Kính tiên tri: “…”

Đợi mãi không thấy hồi âm, Nhạc Quy đành đặt nó trở lại bàn. Vừa mới buông tay xong, mặt kính bỗng dâng lên một làn ma khí, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một chiếc gương đồng lớn. Nhạc Quy dụi mắt, định hỏi sao nó lại biến về hình dạng cũ, thì cơ thể chợt đông cứng lại.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có gì muốn hỏi, cứ hỏi thẳng là được.”

Là tiểu nữ hài quỷ đã ra ngoài.

Nhạc Quy nuốt nước bọt, cố gắng không liếc sang bên: “Ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện? Bây giờ là ban ngày mà.”

“Thật tưởng ta là thứ lệ quỷ bình thường?” Tiểu nữ hài hừ lạnh: “Đừng nói là ban ngày, có mười con Kim Ô cùng phơi ta một lúc cũng đừng hòng làm ta tiêu tan.”

“Ngươi… thật đúng là lợi hại!” Nhạc Quy vừa nói vừa quay đầu. Nhưng vừa thấy dưới hàng lông mày của tiểu nữ hài là hai lỗ thủng đẫm máu, lập tức cứng người lại, xoay đầu chỗ khác.

【Không được, quá đáng sợ. Ban ngày mà còn rùng mình thế này.】

“Ngươi chê ta xấu?” Giọng tiểu nữ hài bỗng trầm xuống.

Nhạc Quy ho nhẹ: “Cũng… cũng không hẳn.”

“Vậy thì nhìn ta.”

Nhạc Quy nói: “Ta không quen nhìn thẳng mặt người khác khi nói chuyện.”

“Vừa nãy lúc hôn qua hôn lại với chủ nhân, ngươi đâu có như vậy.”

Nhạc Quy: “Ta trịnh trọng nhắc nhở ngươi, vừa nãy chỉ là hắn tự ý hôn ta một cái, tuyệt đối không phải cái gì ‘hôn tới hôn lui’!”

“Bớt nói nhảm, nhìn ta!”

Gió lốc bỗng nổi lên trong phòng, cửa sổ vốn đóng chặt cũng bị cuốn bật tung.

Nhạc Quy đành nhìn về phía nữ hài: “Ngươi sao lại như vậy, ta không nhìn ngươi thì ngươi cũng không vui?”

“Đúng vậy, ta không vui. Nên giờ ngươi phải nhìn ta.”

Tiểu nữ hài nhếch môi, lộ ra vệt m.á.u đỏ tươi ở khóe miệng.

Nhạc Quy đành yên lặng nhìn nàng.

Nàng vừa thoát khỏi mặt gương, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ, chẳng dễ nghe hơn chút nào. Nhạc Quy nhìn kỹ, thấy trên cổ họng nàng cũng có một lỗ thủng đẫm máu, đoán chừng chính vì vết đó mà giọng nói mới trở nên như thế…

Rốt cuộc là ai đã hại nó thành ra thế này?

Tiểu nữ hài vốn chỉ định dọa Nhạc Quy một trận, không ngờ đối phương lại thật sự chăm chú nhìn mình. Trầm mặc trong chốc lát, nó bỗng tỏ ra có chút bối rối.

Tóc nó dài đến quét đất, buộc thành b.í.m nhỏ lần trước còn do Nhạc Quy giúp tết, giờ đã bung gần hết. Áo quần rách nát, dính đầy máu, da thịt khắp người chẳng chỗ nào lành lặn. Nghĩ đến trước đây từng chê Nhạc Quy mặc đạo bào cũ thì trông dơ dáy, giờ xem ra bản thân còn bẩn hơn cả nàng…

Cảm giác mất mặt bỗng ập tới, nó hơi thẹn quá hóa giận, định lật mặt thành quỷ dọa lại Nhạc Quy. Nào ngờ Nhạc Quy đột nhiên cất tiếng hỏi:

“Ngươi có đau không?”

Tiểu nữ hài khựng lại: “Cái gì cơ?”

“Chính là… là bây giờ, có đau không?”

Nhạc Quy chỉ tay về phía lỗ m.á.u nơi cổ tay nó. Tiểu nữ hài theo phản xạ kéo tay áo che lại, nhưng áo rách nát chẳng còn che nổi gì.

Phòng im ắng hồi lâu. Cuối cùng, tiểu nữ hài quỷ quay đầu, vẻ mặt trống rỗng: “Từ ngày hồn linh ta xuất khiếu, đã là bộ dạng này rồi. Còn biết đau là gì nữa chứ.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 76



“Chỉ vì từ ngày hồn lìa xác đã như vậy, thì có nghĩa là không đau nữa sao?” Nhạc Quy nghe không hiểu.

Tiểu nữ hài quỷ hừ khẽ một tiếng: “Ngươi thật đúng là chẳng hiểu gì cả. Hồn linh vốn không hình tướng, chỉ có thể mang theo hình dáng lúc c.h.ế.t đi mà hiện thân… hiểu chưa?”

Nhạc Quy lúc này không còn ngây ngô nữa: “Chết đi? Thân thể? Vậy… ngươi trước kia là người?”

“Ừ.” Tiểu nữ hài không phủ nhận.

Nhạc Quy sững người: “Vậy sao ngươi lại biến thành cái kính?”

“Chủ nhân đem ta nhét vào Kính tiên tri, ta mới dần dần hòa làm một thể với nó, trở thành hồn phách của Kính tiên tri.”

Tiểu nữ hài nói đến đoạn quá khứ này với vẻ thản nhiên, nhưng vẫn nhớ rất rõ lần đầu gặp Đế Giang. Khi ấy hắn mặc một thân hồng y, sát khí dày đặc, nhìn nó như đang đánh giá một món đồ chơi mới lạ.

“Ồ, một tiểu quỷ oán khí đặc biệt nặng.”

Hắn thản nhiên nói một câu, sau đó liền đem nó nhét vào trong mặt kính mang đi.

Thấy nó như đang trầm ngâm, Nhạc Quy khẽ đưa tay về phía nó, vốn tưởng đầu ngón tay sẽ lặng lẽ xuyên qua cơ thể, ai ngờ lại chạm trúng ngay lỗ m.á.u trên tay nó.

Cảm giác lạnh băng lập tức truyền lên tay khiến Nhạc Quy khẽ run, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt từ khuôn mặt dưới cặp lông mày với hai lỗ m.á.u đỏ thẫm.

“Ngươi… lại còn có thực thể?” Nhạc Quy kinh ngạc.

Tiểu nữ hài lạnh nhạt: “Ngươi tưởng ta bấy lâu nay là ăn không ngồi rồi chắc?”

Nhạc Quy: “…”

【Được rồi, là ta coi thường ngươi.】

Trong phòng lại lặng đi trong giây lát. Nhạc Quy đang lưỡng lự không biết có nên hỏi về cái c.h.ế.t của nó không, thì tiểu nữ hài đã lên tiếng trước: “Người ta muốn tìm… là cha mẹ ta.”

“Cha mẹ?” Nhạc Quy ngẩn người.

Tiểu nữ hài quỷ hỏi ngược lại: “Ngươi có cha mẹ không?”

“Đương nhiên, ta đâu phải từ tảng đá chui ra.” Nói đến cha mẹ, Nhạc Quy bỗng thấy hơi chạnh lòng: “Chỉ là đã lâu rồi chưa gặp lại.”

“Bao lâu?”

“Cũng phải… năm sáu tháng rồi.”

“Ta thì… năm sáu ngàn năm chưa gặp họ.”

Nhạc Quy: “ Xin lỗi đã làm phiền.”

Cứ mỗi lần mở miệng là lại dính tới chuyện c.h.ế.t chóc, hai người lại lặng lẽ đối mặt trong không khí có phần quỷ dị.

Một lúc sau, Nhạc Quy khẽ ho, nói: “Mấy năm nay ngươi vẫn luôn đi tìm họ sao?”

“Ừ.” Tiểu nữ hài gật đầu, thản nhiên đáp.

Nhạc Quy nhìn thân hình gầy gò như chỉ còn xương của nó, chợt nhớ đến ở thế giới hiện thực, có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc rồi ngược đãi, cũng chỉ lớn chừng này. Trong lòng không khỏi chua xót.

“Kỳ thật, ngươi đã bao giờ nghĩ, ngần ấy năm không gặp, con người thì có sinh lão bệnh tử, chuyện này cũng bình thường. Có lẽ… có khi vĩnh viễn cũng tìm không thấy…”

“Họ sẽ không như vậy.” Tiểu nữ hài hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, liền dứt khoát phủ nhận.

Nhạc Quy thầm nghĩ, Đã mấy ngàn năm trôi qua, ngươi lấy gì mà chắc chắn chứ?

Nhưng nghĩ lại, đây là một thế giới tu tiên, xem ra cha mẹ nó cũng là tu sĩ. Vậy năm sáu ngàn năm chưa chết cũng chẳng có gì lạ.

“Giờ thì tốt rồi, ngươi sắp được gặp họ rồi đấy.”

Nhạc Quy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nó, giọng an ủi.

Tiểu nữ hài quỷ trầm mặc một lúc, sau đó nở nụ cười chân thành. Dù rằng nụ cười đó thoạt nhìn khá dọa người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui chân thật trong lòng nàng.

Nhạc Quy cũng vì nàng mà cảm thấy vui lây. Trò chuyện thêm mấy câu, tiểu nữ hài quỷ liền quay lại trong mặt kính, chuẩn bị đi ngủ.

“Chờ đã.” Nhạc Quy chợt nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ lúc ta ở trên đài thi đấu, ngươi từng nói tu vi của Tôn thượng bị tổn hao? Ý ngươi là sao?”

“Còn có thể là sao nữa? Ý trên mặt chữ thôi.”

Khoảng thời gian “tâm tình khuê mật” vừa dứt, Kính tiên tri lại bắt đầu không kiên nhẫn.

Nhạc Quy cau mày: “Cái gì mà ‘ý trên mặt chữ’? Ngươi nói rõ xem nào, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh bình thường mà?”

“Ngươi đi mà hỏi hắn.” Kính tiên tri lập tức giả chết.

Nhạc Quy nổi cáu: “Nếu ta hỏi được thì còn cần hỏi ngươi làm gì?”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 77



Kính tiên tri: “…”

“Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết hắn bắt ta tham gia đại hội thí luyện để làm gì chứ!”

Kính tiên tri: “…”

“Được rồi, mấy cái đó không nói cũng được, vậy nói cho ta tên của ngươi được chưa.”

Kính tiên tri: “... A Hoa.”

“Hở?” Nhạc Quy không kịp phản ứng.

Nó nổi đóa: “A Hoa! A Hoa! A Hoa! Ngươi có ý kiến gì?”

“Không có.” Nhạc Quy ngẩng đầu nhìn trời.

Một lúc sau, nàng khều khều mặt kính: “Ngươi nói thử xem cha mẹ ngươi lúc đó nghĩ gì, sao lại đặt cho ngươi cái tên như vậy?”

“Ngươi cũng thấy khó nghe?” Đối mặt câu hỏi mạo phạm như vậy, nó lại không nổi giận.

Nhạc Quy sửng sốt: “Cũng?”

Trong mặt kính hiện lên hình ảnh một tiểu nữ hài quỷ, lặng lẽ nhìn thẳng nó.

“Khó nghe cũng là một tấm lòng.” Nhạc Quy trái lương tâm khen lấy lệ.

Kính tiên tri: “…”

Kính tiênt ri này hoàn toàn im bặt. Không chỉ ngày hôm đó không có động tĩnh, hai ngày sau cũng lặng như tờ. Nhạc Quy lại chạy đi tìm lão nhân kia thêm một chuyến, xác nhận hai phu thê nọ trước khi vòng ba thí luyện bắt đầu sẽ không đến được Miểu Mang sơn, bèn không đi thêm nữa. Sau đó vừa ra cửa đã bị tông chủ Hợp Hoan Tông dạy bảo một trận, nàng dứt khoát ở yên trong phòng, rảnh rỗi đến độ suýt bắt mấy con u nính về ca hát cho mình nghe, hoặc đi tìm một gánh hát mà xem diễn.

Ý nghĩ này vừa manh nha, nàng đã bị chính mình dọa sợ: Mấy cái hành vi kiểu này... khác gì tên điên Đế Giang kia đâu chứ!

Tới đêm trước ngày thí luyện, Nhạc Quy lăn qua lộn lại trên giường không sao ngủ được, cuối cùng chịu không nổi lại đi quấy rầy Kính tiên tri đang ngủ say kia.

Nó vốn chẳng định phản ứng, nhưng nàng cứ “A Hoa A Hoa A Hoa” như ma âm quấn quanh lỗ tai, cuối cùng nó cũng chịu hết nổi: “Gọi ta làm gì?”

“Còn có thể làm gì, xác nhận với ngươi một lần nữa thôi. Ngày mai ngươi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ta giành hạng nhất đúng không?” Nhạc Quy hỏi.

Kính tiên tri mất kiên nhẫn: “Phải!”

“Ngươi chắc chắn vậy sao?” Nhạc Quy nghi ngờ: “Bọn họ đều là tinh anh các tiên môn, có mấy người tu vi sắp đột phá Nguyên Anh rồi, ngươi chỉ là một cái kính, thật có thể đánh bại hết thảy?”

“Ta thành linh thể Kính tiên tri mới hơn năm nghìn năm, nhưng bản thể chiếc kính này đã tồn tại hơn vạn năm, là một trong số ít thần khí thượng cổ còn lại trong tam giới.” Giọng nó bình thản không chút gợn sóng.

Nhạc Quy bĩu môi: “Thì sao, đến ta ngươi còn đánh không lại.”

“Đó là ta lười tính toán với ngươi! Ngươi tưởng mấy ngàn năm qua ta sống uổng công chắc?” Kính tiên tri tức đến muốn hộc máu, lại tiếp tục lặp lại lời đã nói mấy hôm trước: “Ta từng giao dịch với biết bao người, hấp thu được từng ấy linh lực, thêm cả phần tu vi mà chủ nhân ban cho ngươi dưới gốc đào lúc trước, ngươi nghĩ thật sự thua nổi đám Kim Đan hậu kỳ ấy à?”

Nhạc Quy bừng tỉnh: “Có lý! Vậy kế tiếp nhờ cả vào ngươi.”

“Ngủ ngay đi!” Kính tiên tri ném lại một câu, rồi lại biến thành chiếc kính bình thường.

Nhạc Quy thấy không còn gì vui nữa, ngoan ngoãn trèo lại lên giường. Lăn qua lộn lại nhàm chán, kế tiếp trong bóng đêm bất chợt đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo, nàng chỉ cảm thấy tim như ngừng đập trong nháy mắt, đến khi hoàn hồn thì cả người đã mềm nhũn.

“Tôn thượng… sao người lại tới bất ngờ vậy?” Nàng che n.g.ự.c ngồi dậy.

Đế Giang ngồi tùy ý trên mép giường, hất tay áo sang một bên: “Làm chuyện gì trái với lương tâm hả?”

“Ta, ta đâu có,” Nhạc Quy cúi đầu, giúp hắn gấp lại tay áo: “Tôn thượng lần này đến, là có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì to tát, chỉ là truyền cho ngươi chút linh lực, miễn mai c.h.ế.t khó coi quá.” Đế Giang cũng cúi đầu, nhìn tay nàng đang quấn lấy tay áo hắn.

Nhạc Quy gấp xong một bên tay áo, hắn lại đưa nốt tay kia sang. Nhạc Quy buồn cười, liếc hắn một cái: “Không cần đâu, A Hoa sẽ giúp ta.”

“A Hoa?” Đế Giang hơi nhướng mày.

Nhạc Quy chạm vào ánh mắt hắn, nghĩ bụng chắc hắn chưa biết tên thật của Kính tiên tri, vội sửa lời: “Là Kính tiênt ri đó, nó nói sẽ giúp ta đoạt hạng nhất.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 78



Đế Giang cười như không cười, liếc chiếc kính đặt trên bàn: “Chuyện này đúng là ngoài dự đoán.”

Kính tiên tri giả vờ chết.

“Chẳng phải bây giờ bọn ta là bạn thân sao, nên nó mới chịu giúp ta.”

Nhạc Quy cũng thấy lời mình hơi đột ngột, vội chữa cháy.

Đế Giang ngẩng mắt nhìn nàng.

Bị hắn nhìn chằm chằm, Nhạc Quy thấy chột dạ, cười xòa, ghé sát: “Tôn thượng, ngày mai ta vào vòng ba, thắng xong sẽ làm vương hậu của ngươi.”

“Ừ.” Đế Giang đáp hờ hững, có vẻ không định nuốt lời.

Nhạc Quy chớp mắt: “Ngày mai ta chẳng cần ngươi giúp, vậy ngươi có nên thưởng trước chút gì không?”

Đế Giang liếc nàng, hồi lâu mới thò tay véo cằm, cúi xuống hôn một cái: “Thế được chưa?”

Nhạc Quy: “…”

【Ta chỉ muốn tranh thủ xin mấy món pháp khí đao thương bất nhập, lại còn tự làm sạch y phục, chứ ai bảo hắn xáp lại gần hôn thế này!】

Đế Giang: “…”

Đế Giang mặt lạnh rời đi, ngay cả bóng lưng cũng mang theo áp suất thấp.

Nhạc Quy chẳng hiểu sao hắn phát cáu, nhưng nghĩ lại hắn lúc nào chả thế, cũng chẳng lấy gì lạ.

Hắn ghé qua vội vội vàng vàng, ngoài tặng nàng một cái “thân thân”, dường như còn ban luôn hiệu quả ngủ ngon, đêm nào nàng cũng trằn trọc, vậy mà vừa đặt lưng xuống đã ngủ thẳng tới trưa hôm sau, tỉnh dậy suýt muộn tiêu.

Vội vã mặc quần áo, xách Kính tiên tri ra cửa, nàng lập tức đụng ngay tông chủ đang đứng giữa sân.

【Cảnh này quen ghê, hồi ở Ma giới định lên Đê Vân phong, Lệ sư tỷ cũng chờ ta đúng tư thế này. Đều cùng một lò tông môn bước ra, cổ lỗ sĩ giống hệt nhau.】

Thu lại suy nghĩ, Nhạc Quy ngoan ngoãn hành lễ: “Tông chủ.”

“Sao giờ này ngươi mới dậy?” Tông chủ Hợp Hoan Tông giáo huấn được nửa câu, bỗng trừng to mắt: “Ngươi đã Kim Đan?”

“Gì cơ?”

“Kim Đan?”

Các sư tỷ nấp trong bóng tối nghe lén thót tim, mấy người mặt mày tái mét.

Đã có kinh nghiệm “Trúc Cơ” chớp nhoáng, nghe tông chủ bảo mình Kim Đan, Nhạc Quy vẫn khá bình tĩnh: “À, đệ tử không lười ngủ đâu, chỉ nghiên cứu công pháp trong phòng nên ra hơi trễ.”

“Ngươi giỏi bịa thật.” Kính tiên tri lợi dụng người khác không nghe được, chính chính quang minh mà châm chọc.

Mặt Nhạc Quy không đổi sắc.

“Vài ngày ngắn ngủi, từ phàm nhân lên Trúc Cơ rồi Kim Đan… Hợp Hoan Tông ta coi như nhặt được thiên tài khó lường.” Tông chủ thở dài phức tạp.

Là người nổi bật nhất tông môn năm xưa, mắt nàng ta vốn cao hơn đỉnh. Không ngờ đệ tử phàm nhân mà nàng ta từng chướng mắt, nay bộc lộ thiên phú còn gấp trăm lần chính nàng ta thuở trước.

Nhạc Quy ho nhẹ: “Đều nhờ tông chủ dạy dỗ ạ.”

Nếu thật do nàng ta dạy ra, có khi nàng ta còn mừng Hợp Hoan Tông có kẻ kế thừa. Khổ nỗi đệ tử này là nàng ta tiện tay nhặt về chỉ để lấy lòng Tôn thượng. Tông chủ nghẹn đủ ngũ vị, im lặng hồi lâu mới lạnh nhạt: “Vòng thí luyện này ta còn định truyền ngươi vài chiêu. Nay thấy ngươi tiến bộ thần tốc thế, thôi cứ đợi thi xong rồi tính.”
 
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn
Chương 79



【Còn nói là muốn truyền thụ mấy chiêu, nghe thì dễ lắm, giữa trận hai với trận ba cách tận hai ngày, lúc đó sao không thấy ngươi truyền cái gì? Cố tình đợi đến mười lăm phút trước giờ khai chiến mới ra mặt, chẳng qua là muốn tranh thủ trước khi ta lên đài dạy dỗ đôi câu, tiện thể cảnh cáo đừng có làm mất mặt y như lần trước!】

Nhạc Quy càng tỏ ra ngoan ngoãn: “Dạ, tông chủ.”

“Được rồi, đi mau đi.” Tông chủ khoát tay.

Nhạc Quy đáp lời, xoay người rời đi. Nàng vừa đi khỏi, sân viện lại càng trở nên yên ắng. Tông chủ bấm tay niệm quyết, đánh ra một luồng linh lực về phía sau cây cột. Vài người ẩn nấp trong bóng tối lập tức cảm giác được linh phủ quấn quanh được thanh tẩy không ít, vội vàng ra chắp tay cảm ơn.

“Tâm tính thế này, tu gì mà tu.” Tông chủ lạnh nhạt buông lời, xoay người rời đi.

“Chính tâm tính của tông chủ cũng có vững vàng gì đâu!”

Đợi nàng ta đi xa, có người nhỏ giọng phản bác.

Nhạc Quy không hay biết sân nhà mình vừa có tuồng hay, chạy bay tới thí luyện đài.

Vừa thấy lại cái đài cao hai mét quen thuộc, nàng vốn định than vãn mình là Kim Đan rồi mà vẫn phải bò lên, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Kính tiên tri đã tự giác đưa nàng thẳng lên trên đài.

Trải qua hai vòng thí luyện trước, Nhạc Quy nay đã trở thành tiêu điểm của toàn trường. Đám người bị nàng đánh bại trước đó cũng kéo đến đông đủ, muốn xem nàng hôm nay sẽ “chết thảm” ra sao. Vậy mà nàng cứ thế ung dung nhẹ nhàng bước lên đài, khiến tất cả ánh mắt đều bị hút về phía nàng, rồi từng chút một, sắc mặt đám dự thi trên đài đều thay đổi.

“Vậy mà là Kim Đan!”

Tông chủ Luyện Khí Tông thất thanh kêu.

Ngồi ở vị trí trung tâm, hắn nói năng vốn đã chẳng kiêng dè.

Triệu Vô Ưu vuốt râu than: “Thế mà tốc độ được vậy, hiếm có trên đời. Chỉ tiếc là đệ tử Hợp Hoan Tông, pháp môn tuy nhanh, nhưng ngưỡng cao thì thấp.”

Mọi người đang tiếc hận thì Đế quân Tiên giới cười ha hả: “Như vậy tốc độ lĩnh ngộ, cho dù giờ chuyển sang tu pháp môn khác cũng chưa chắc kém ai. Nếu tu thêm vài trăm năm, thì tiên phàm hai giới lại có người kế tục.”

Câu nói rơi xuống, tâm tư mọi người lại bắt đầu d.a.o động.

Trên đài, hơn hai mươi đệ tử còn sót lại vừa thấy Nhạc Quy, cũng kinh ngạc không kém: “Ngươi đã Kim Đan rồi?”

Nhạc Quy: “…”

【Xong rồi, có cảm giác mình sắp bị hội đồng.】

Nàng đảo mắt nhìn về phía khán đài, không thấy bóng Đế Giang, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.

Muốn thành người xuất chúng, thiên phú hay nỗ lực thiếu một thứ cũng không được. Có thể trụ đến vòng này, đều là tinh anh các tiên môn, ai cũng rõ phàm nhân lên Kim Đan khó đến thế nào. Nay nhìn Nhạc Quy chỉ trong mấy ngày vượt qua cả đời họ, trong lòng ai nấy đều sinh cảnh giác, chẳng còn khinh thường như trước.

Yêu Yêu trà trộn giữa đám người, mặt mày bình tĩnh nhìn Nhạc Quy. Bên cạnh, sư tỷ nàng nhỏ giọng bảo: “Chờ lát nữa xử nàng trước.”

Yêu Yêu thấp giọng: “Chỉ sợ không dễ. Vẫn theo kế hoạch cũ, mới giữ được thứ tự.”

Thứ tự khác, phần thưởng khác, mà phần thưởng này là thứ dùng để tiến vào bí cảnh.

Sư tỷ khựng lại một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Một hồi chuông vang lên, các đệ tử tinh anh tiên phàm hai giới lập tức hỗn chiến. Có kẻ đánh linh lực về phía Nhạc Quy, nàng theo phản xạ đưa tay che mặt. Kết quả, linh lực kia bị Kính tiên tri chặn lại, nhưng trong mắt người ngoài thì thành ra nàng chủ động đánh trả.

“Phàm nhân này rốt cuộc là lai lịch gì, sao chỉ vài ngày đã tu vi thế kia?”

Dưới đài, người vây xem xì xào.

Có người đáp: “Nghe đâu là đệ tử Hợp Hoan Tông.”

“Hợp Hoan Tông à?”

Dù có người từng cùng đệ tử Hợp Hoan Tông tu luyện, nhưng vì vài lý do đặc biệt, chỉ cần nhắc tới tông môn này, phần lớn người cả tiên lẫn phàm đều sẽ lộ vẻ khinh thường. Ánh mắt nhìn Nhạc Quy trên đài cũng vì thế mà thêm vài phần khinh miệt.

Không hay mình đang bị coi rẻ, Nhạc Quy luồn lách giữa đám đệ tử các tiên môn, thỉnh thoảng ra tay phối hợp với Kính tiên tri diễn trò, chậm rãi lùi về sát mép đài.

“Ta tưởng họ sẽ dồn ta chứ.”

Nhạc Quy nhìn đám người đánh thành một khối, hơi ngơ ngác.

Kính tiênt ri nhàn nhạt: “Đến trận này, trên đài chỉ còn đệ tử mười đại tông môn. Để tăng thứ hạng tiên môn, không ít người sẽ chọn liên thủ loại bỏ đối thủ khác. Ngươi liên thủ, họ cũng liên thủ, tu vi tương đương nhau, chỉ cần sơ sẩy là thua. Ai lại mặc kệ cái Kim Đan mới nhảy ra như ngươi.”

“Nghe giống kiểu bị coi thường quá.” Nhạc Quy trầm tư.

Kính tiên tri: “Đúng vậy, ngươi đang bị coi thường.”
 
Back
Top Bottom