Siêu Nhiên Ma Pháp Sư Vô Danh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
350598150-256-k874882.jpg

Ma Pháp Sư Vô Danh
Tác giả: DqLuoiw245
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hành động, pháp sư Tags: phiêulưuphápsưsiêunhiênsứcmạnhtrituongtuong​
 
Ma Pháp Sư Vô Danh
Chương 1


Một thế giới nọ, kẻ mạnh thì có quyền, yếu kém, vô dụng thì bị sai khiến, buôn bán như nô lệ, sử dụng như một món hàng.

Là thứ để bọn nhà giàu, có quyền thế thỏa mãn sở thích.

Phân biệt các giai cấp xã hội, còn có cả lấy người dị nhân và siêu năng lực ra để tẩy não người dân rằng họ là những nô lệ của mình làm điều sai trái, bắt tất cả người có siêu năng lực vì thế mà có một hội pháp sư chống đối lại định luật đó được thành lập để đối đầu, chứng minh ai cũng có quyền công dân.

Nhưng không lâu thì hội đó cũng bị đánh bại vì chống lại bọn chúng, có người phản bội vì ăn hối lộ, lý do trên đã khiến hội sụp đổ thất bại, chỉ còn có tên pháp sư non nớt sống sót khỏi cuộc chiến.

Nhưng không vì thế mà thế hệ sau từ bỏ, một người bí ẩn đã khơi màu lại chiến dịch đối đầu này lại.

Bí ẩn tấn công hoàng gia, đến giờ vẫn chưa người biết vị lừng danh này là ai (?).

Chuyện hoàng tử có chức vị cao trong xã hội có tình cảm với người hầu giai cấp thấp bé là chuyện nghiêm trọng đối với quốc gia, gọi là niềm ô nhục với các đời vua chúa, nếu phát hiện thì sẽ phạt nghiêm khắc, bị cắt chức hoặc là tội trạng nặng hơn.Faux người con của người hầu được sản sinh từ hoàng tử và bà, là nhân tình của hắn, đã định đoạt là sai trái, đứa con ngoài dã thú.

Mẹ anh là người trong hội đến để làm người hầu, nhầm lấy thông tin, nhưng không may bà đã trót dại mà yêu hoàng tử mà phản bội hội pháp sư của mình, khai tất cả với hắn nên thế mà trong cuộc chiến trước đó đã thất bại, ngu muội nghĩ mình sẽ được vinh hoa phú quý, sống an nhàn bên hoàng tử, ai dè chỉ là tưởng tượng mơ hồ của bà ta.Được ra đời tưởng sẽ được gia đình hạnh phúc ấm no, nhưng cuộc sống không dễ dàng như vậy, hoàng tử người cha của anh nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con, người con máu mủ ruột thịt của mình, chỉ vì sợ mất danh tiếng của hắn, vì vậy anh có tên là Faux, nghĩa là sai trái trong tiếng Pháp, vì anh là sản phẩm được sinh ra ngoài ý muốn.

Mẹ anh thì bị đuổi ra khỏi hoàng cung, sống khó khăn, vất vả khi người đời cũng khinh miệt.

Hai người nương tựa nhau mà sống, mẹ anh thì cứ ở nhà, để anh phải tự một mình ra ngoài kiếm cơm, bà nhục mặt không dám bước ra ngoài nửa bước, nên vì thế mà Faux phải tự đi bắt cá trang trãi, nuôi cả anh và mẹ, thật tội nghiệp cho đứa trẻ nhỏ

Một lần khi Faux đang đi bán cá ngoài chợ về nhà, tâm hồn cậu thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ mà đi hồn nhiên, tung tăng trên đường đi về, cầm một số tiền đối với người khác thì nhỏ, đối với anh thì đã đủ ăn được 3 bữa, hát hò nhảy chân sáo mà chạy nhảy, vui mừng mua vài món đồ khi về, mà chưa biết chuyện tồi tệ gì sắp diễn ra với anh.

"Haha hôm nay mẹ sẽ khen mình cho mà coi!"

Giọng líu lo, cười tươi như hoa

Sau khi về nhà Faux thấy mẹ mình treo cổ, cơn gió lạnh lẽo chạy qua mái tóc đen thùy của anh, thời gian như động lại khi tiếng cười nói lúc trước giờ không còn trên môi.

Thân xác người đàn bà lạnh ngắt, đung đưa trên trần nhà.

Anh nhìn một lúc mà hoàn hồn lại, hoảng loạn hét to cho mọi người xung quanh nghe thấy và vào giúp anh đưa mẹ mình xuống, vội vàng đưa bà xuống và tổ chức một đám tang sơ xài và mai tang ngay sau đó.

Người dân thì bàn tán xì xào, chỉ chỉ chỏ chỏ và những lời nói độc mồm độc miệng được tuôn ra:

"Trời ơi, thằng bé mới con nhỏ vậy mà tự tử bỏ ở lại một mình"

"Thôi chết cũng vừa lắm, mẹ nó nghe nói là ăn bám đứa con mà, chết là vừa!

Sống chỉ chật đất còn là gánh nặng nữa"

"..."

"..."

Họ nói những lời đó khi mà vẫn còn anh ở đó, người đang đau buồn, khóc ở bên dưới, anh tức giận mà dùng năng lực không kiểm soát mà làm họ bị thương, mọi người bất ngờ vì anh là vừa tấn công, đến anh cũng bất ngờ sao mình lại có siêu năng lực, mẹ chưa từng nói quá khứ năm xưa nên cũng giờ cũng không biết rằng anh cũng là người có sức mạnh vượt ngoài nhân loại.

Faux nhanh chóng chạy nhanh để không bị người ở đó tóm được mà bỏ giam, tra tấn.

Trước khi đi anh thấy một tờ giấy trên bàn, có thể là mẹ để lại nên cũng cầm chạy theo.

Hai hàng nước mắt dàng dụa mà đâm đầu chạy khỏi đám người đang truy lùng mình gắng hết sức có thể, trong lúc chạy thì đã lỡ đụng vào một người áo đen bí ẩn đang bước đi, người áo đen định hỏi Faux đang có chuyện gì thì thấy anh đang sợ hãi nhìn vào đằng sau nên cũng hiểu nà ôm anh né vào một góc, tránh tầm nhìn của đám kia.

Anh ra dấu hiệu để Faux im lặng

"Shh.." nở nụ cười nở thoáng chốc trên môi.

Sau một lúc thì mọi người cũng giải tán, rút về không định tìm Faux nữa.

Anh chàng kia thả Faux ra, ân cần gạt nước mắt trên hàng mi của anh.

"Không sao rồi cậu nhỏ.. nhóc bị gì vậy?

Sao lại trốn khỏi họ vậy huh?"

"T-...tôi tôi..." thút thít cố gắng nói gì đó, mà giọng anh thì cứ đứt nghẽn.

"À không cần nói cũng được.. bình tĩnh nào cậu trai, thôi không khóc nữa."

Anh dịu dàng, giọng nói nhẹ như một cơn gió, như thể nhìn thấu tâm can của người khác vậy!

Dìu cậu vào một chỗ vắng vẻ, không có người nhìn thấy ngồi vào một gốc cây cổ thụ

Một cơn gió hìu hìu qua tóc của hai người, hiu hiu nhẹ nhẹ, như đang giúp Faux bình tĩnh lại, tay anh nắm chặt lá thư trên tay, nhưng hàng nước mắt vẫn cứ rơi, khóc cứ như không ngừng, lã chả rơi.

"Tôi đang chạy khỏi đám người kia vì tôi là người dị nhân.. họ truy bắt tôi.. tôi sợ lắm" Faux im lặng thì cuối cùng cũng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
 
Ma Pháp Sư Vô Danh
Chương 2


Nói câu đó xong cậu hơi hoài nghi vì đã nói một bí mật của mình cho người vừa mới gặp vài phút.

Faux bắt đầu run rẩy, thu mình lại, liếc đôi mắt còn đang rưng rưng hàng lệ ngâm, suy nghĩ người bí ẩn đó sẽ bắt mình lại và đưa cho bọn người kia, nhận số tiền khủng lồ từ việc săn lùng người có siêu năng lực.

Ánh mắt nghi ngờ mà suy nghĩ trong đầu vu vơ-"Liệu anh ta có bắt mình đi không nhỉ?.. mình đã lỡ nói mình là người dị nhân rồi, chắc một lúc nữa ảnh cũng sẽ bắt mình đi.. nhưng mà ban nãy vừa cứu mình thoát khỏi bọn kia mà?!

Nhưng... haizz chắc cũng ổn thôi, dù gì chả bị bắt"- Faux nghĩ linh tinh rằng "người đó" sẽ bắt anh đi liệu điều đó có thật không?Hay chỉ là suy nghĩ của cậu bé 14 tuổi thôi?

Sau một lúc ngập ngùng, không thấy người kia có biểu hiện gì nên Faux đã cất giọng lên hỏi anh"Anh không bắt tôi đi sao?

Tôi là người dị nhân có thể gây thương anh nữa.

Nếu anh bắt tôi, anh cũng sẽ có được số tiền xài cả đời cũng không hết.. tài sản kết xù...-" Faux cũng bình tĩnh lại Điềm đạm hỏi người đang dựa dưới bóng gốc cây cổ thụ, tận hưởng gió nhè nhẹ đung đưa từng chiếc lá phát ra tiếng sột soạt, như những chú bé nhảy múa.

Người áo đen cuối cùng cũng mỉm cười lại với anh, tiến lại gần dụi bên mắt cậu, gạt hàng nước mắt đang lưng lưng, xoa đầu cậu "Tại sao tôi lại bắt nhóc chứ?

Dị nhân thì đã sao cơ, bình thường thôi~ tôi sẽ không để nhóc bị ai bắt đâu" Anh cười thầm, nhưng khó có thể nhìn thấy rõ vì anh đang bộ đồ Faux chưa bao giờ gặp, che mất đi phần gương mặt của anh ấyFaux đang mơ hồ thì bỗng tỉnh lại, hất tay của anh ta ra khỏi mặt mình, lau nước mắt, giọng hơi lắp bắp nói"D-dối trá.. cuộc đời này chả có gì là thật cả.. mau lộ màn kịch đi, cuối cùng anh chỉ muốn bắt tôi thôi-" Faux như không hề có sự tin tưởng về anhAnh ta bị hất tay ra thì hơi bất ngờ, mũ chùm đầu mém làm lộ mặt anh, may mà đã kéo lại kịp cưòi ngặc một cái, giọng nhẹ lại nhưng vẫn có thứ gì đó gọi là nặng nề trong câu (?) "Thôi nào, đừng nghịch ngợm như vậy chứ~ tôi nếu muốn bắt nhóc thì đã bắt lâu rồi, làm gì mà giữ đến bây giờ, đúng không?"

Anh cười tinh nghịch"Tin tôi đi mà~ nhìn với vậy là chưa tin đó" Giọng sắc sảo mà thuyết phục Faux, như đã có một kế hoạch anh đã nghĩ ra để làm trên Faux chăng?

Hay chỉ là hứng thú với người dị nhân?

Không rõ đáp ánFaux bực mình, đứng dậy định đi để tránh người áo đen đó, che cả mặt không muốn lộ thân phận của mình nên cũng không trách cậu không tin tưởng được-"Tch, chắc là tên không dễ đối phó thôi chạy trước-"- Anh nghĩ trong lòng, chân thoăn thoắt mà đứng dậy chạy khỏi người đàn ông trước mắt.

Nhưng định bước đi thì bàn chân anh như nam châm dính vào đất có đồ sắt vậy, cứ bước là bị dính lại.

Faux như bị phép thuật bí ẩn ở đâu đó không cho cậu đi.
 
Ma Pháp Sư Vô Danh
Chương 3


Người áo đen đó cười ngặt nghẽo khi Faux bị giữ lại không thể di chuyển bước đi của mình được."

Ồ, xem ai đang đang cố lén đi nhưng không thành công kìa~ định đi bỏ tôi một mình ở đây hả nhóc?

Định không trả ơn tôi vì tôi cứu nhóc một mạng sao?

Không dễ nhé" Nhếch mép khi Faux có ý định bỏ đi.Anh tiến tới gần, tay luồn nhẹ qua má cậu, cái vuốt nhẹ nhè nhưng lại khiến cậu ớn lạnh sống lưng, cảm giác lạnh lẽo bao quanh.

Đôi bàn tay như có thể giết chết một người ngay lập tức vậy!

Áp lực khiến Faux run rẩy, không dám cử động, thấy được Faux đang sợ nên anh ta càng lấn tới hơn, thì thầm vào tai của cậu, lạnh lẽo nói"Không nên chạy khi chưa trả ơn nhé, tôi còn chưa nói hết cơ mà?"

Lời nói khiến Faux toát mồ hôi, cũng phải rén nhẹ một phần.

Rồi gương mặt anh ta lại cười tươi lại, không giống như ban nãy mà cười tươi xoa nhẹ đầu Faux, rồi lại ngồi dưới tán cây.

Cứ như đã không có chuyện gì xảy ra ban nãy vậy?Khóe miệng cười nhếch, kéo Faux lại đặt cậu ngồi xuống, lần này không hiểu sao cậu lại đi được không bị dính lại giống lúc nãy?

Liệu anh ta có phải là người có siêu năng lực không?

"Ngồi xuống đây đi, sao lại phải sợ tôi?"

"Chết tiệt..."

Faux nói nhỏ trong miệng Faux cố nuốt nước bọt rồi lặng lẽ ngồi xuống là sự bắt buộc vậy,bỗng Faux đang định nói gì đó thì anh kéo lại gần khoác vai cậu ấy ra dấu hiệu bằng tay ý bảo cậu im lặng, cậu có vẻ ngập ngừng mà ngạc nhiên khi anh ta có ý bảo im lặng

"?!

G-gì""Im lặng, shh.."

Ở phía sau họ, đám người truy đuổi cậu lúc nãy bây giờ quay lại quyết tâm bắt cậu.

Sau một lúc không thấy thì bỗng có một người lên tiếng

"Thằng ranh con dị nhân đó chắc chắn đã xài ma pháp để chạy trốn, khốn kiếp!"

Faux bất ngờ, cậu lỡ mất kiểm soát mà hét lên may mắn mà người áo đen ngăn kịp cậu hét lên, nhanh tay bịp miệng cậu lại.

Nghe có tiếng nho nhỏ đằng sau nên đám người kia cũng quay đầu lại, tiến tới hỏi người áo đen đang ngồi kia"Xin chào, không biết anh có thấy một thằng nhóc nhỏ nhỏ tóc đen chạy qua đây không?"

"Chào, xin lỗi nhé tôi không thấy ai cả" Anh ta bình tĩnh trả lời, đồng thời cũng cố che cho Faux"Nó là dị nhân nên cậu coi chừng đấy, haiz đúng là khó khăn để bắt con quái vật đó!"

Một người trong đó nhăn mặt khó chịu khi mà không tìm ra được Faux"Ồ vậy sao?..

đâu phải ai cũng xấu xa đâu nhỉ, mời anh đi trước nhé, tôi đang bận rồi" Cố gắng mỉm cười, muốn đuổi người trước mắt"Gì cơ?!

Thứ dị nhân lúc nào mà chẳng xấu, tàn ác nữa!!"

Người đằng trước bực tức mà đáp trả khi mà anh ta biện minh cho người dị nhân" gã lại nhiều chuyện mà nói tiếp"Mà tại sao anh lại như muốn đuổi chúng tôi vậy?

Tụi tôi chỉ đang làm công lí đó!

Nếu bắt được giảm thiệt hại cho nhân loại mà còn có tiền, mà anh cũng muốn được cuộc sống giàu sang không?

Đi tìm nó thôi... nhưng càng nhớ càng tức, nó dám tấn công người rồi bỏ chạy!!"

Gã lãi nhãi mãi , khiến cho anh muốn đấm gã ngay bây giờ, đột nhiên gã tò mò mà gạt tay ra xem người đàn ông trước mắt đang che cho điều gì tên này chán sống rồi!!!"

Này, anh làm gì mà giống như đang che cho ai vậy?"

"À không, đây chỉ là túi đồ của tôi thôi" Faux bên trong bịt miệng lại, không dám thở mạnh vì sợ mình bị phát hiện."

Vậy cho tôi thấy được không?

Tôi muốn kiểm tra thử vì không có cái túi nào mà có vẻ hơi bự..." gã lại cố nói để xem bằng đượcAnh cau mày rồi lùi ra sau một chút

"Sao anh phiền vậy?

Có quyền gì mà kiểm tra tôi cơ chứ?

Với lại nó là đồ cá nhân của tôi cơ mà""Tại tôi hơi tò mò vì sao cậu che đậy thứ gì thôi với lại thằng ranh kia cũng biến mất nên-....." gã nói một cách ấp úng Thấy vậy nên anh chàng liền cắt ngang câu của gã"À.. thế là anh có ý nói vậy là nói tôi giữ thằng bé?

Dựa vào cái gì nói xem đi?"

Gã liền lắp bắp nói ngắt đoạn" ý-ý..

ý tôi không phải vậy " "Thế kiểm tra làm gì?

Phiền thật đấy" "Tôi nghĩ thằng ranh đó chạy qua đây nên cũng mới nghĩ-""Thì liên quan gì tôi?"gã kia hơi lúng túm mà cho xua xua tay cho qua chuyện"Ờ....vậy....thôi, tạm biệt"

Nói xong bỏ đi về phía đồng bọn của mình, lắc đầu ngao ngán"Đúng là phiền phức"

Anh ta liếc mắt gã một cái rồi quay lại ánh mắt hiền thục với Faux"Ổn rồi không sao, mà tôi cứu nhóc lần hai rồi đấy~"
 
Back
Top Bottom