Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 9: Thanh Thanh bị doạ khóc


Thanh Thanh vốn dĩ đang ngủ rất ngon, nhưng chẳng hiểu sao lại bị tiếng ồn làm thức giấc.

Bé dụi mắt, mơ màng nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên ngoài đang có rất nhiều người tụ tập.

Bé chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu tự hỏi.

Chuyện gì vậy nhỉ?Bé con ngồi dậy, quấn chăn quanh người kín mít rồi cẩn thận trèo xuống giường.

Bước chân bé nhẹ như lông vũ, đi ra ngoài mà không ai phát hiện.

Ở bên ngoài, nhóm dị năng giả đang tập trung ở sân huấn luyện, dường như có ai đó vừa bị xử ly, Thanh Thanh lén lút trốn sau một bức tường, ló đầu ra nhìn.

Lâm Mục đứng giữa sân, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.

Một người đàn ông bị trói chặt quỳ trước mặt hắn, mặt mũi bầm dập.

"Biết tội chưa?"

Giọng nói trầm thấp của Lâm Mục vang lên.

Người kia run rẩy, cúi gằm mặt xuống.

"Tha... tha cho tôi đi!

Tôi không cố ý làm trái luật của căn cứ!

Tôi chỉ-""Bắn."

Đoàng!Một viên đạn xuyên qua đầu kẻ kia, máu văng tung tóe.

Cả sân huấn luyện rơi vào tĩnh lặng.

Thanh Thanh sợ hãi trợn tròn mắt, lùi lại một bước.

Nhưng không may, bé đạp phải một viên đá nhỏ, rồi mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất.

Tiếng động mặc dù rất nhỏ, nhưng hiện trường đang rất yên tĩnh nên một tiếng này cũng nghe rất rõ, chưa nói đến việc Lâm Mục còn là dị năng giả."

Ai đó?!"

Nghe thấy tiếng động, Lâm Mục lập tức quay đầu lại.

Ánh mắt sắc bén của hắn ngay lập tức chạm phải một đôi mắt đen láy đang long lanh nước.

Là Thanh Thanh.

Bé con bị dọa sợ, ngồi bệt dưới đất, cơ thể run rẩy.

"Thanh Thanh?"

Lâm Mục nhíu mày, bước nhanh về phía bé.

Nhưng chưa kịp chạm vào, bé con đã giật mình lùi lại, nước mắt trực trào: "Đừng đánh bé...

Bé ngoan mà..."

Trái tim Lâm Mục khựng lại.Bé con này sao mà nhát gan quá vậy.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng bế bổng bé lên.

"Ai nói tôi sẽ đánh em?"

Thanh Thanh sụt sịt, hai tay nắm chặt vạt áo hắn, lắp bắp:"Bé thấy... thấy chú bắn người kia...

Bé sợ..."

Lâm Mục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt trong lòng mình, trong lòng khẽ thở dài.

Hắn vốn quen với việc giết chóc, chưa bao giờ bận tâm ai sợ hãi hay không.

Nhưng khi thấy cục bông nhỏ này bị dọa khóc, hắn lại thấy hơi khó chịu.

Lâm Mục đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt bé con, giọng điệu dịu xuống:"Thanh Thanh ngoan, không cần sợ.

Chỉ cần em ngoan ngoãn, không ai làm hại em đâu."

Thanh Thanh ngước đôi mắt ướt át nhìn hắn, giọng vẫn còn run rẩy: "Thật không ạ?"

"Thật."

Bé con cắn môi, vùi đầu vào ngực hắn.

"Chú xấu lắm...

Bắt đền chú...

Mau ôm bé đi..."

Lâm Mục bật cười, ôm bé chặt hơn.

"Được rồi, ôm bé cả ngày cũng được."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 10: Đút ăn


Sau sự kiện ở sân huấn luyện, Thanh Thanh trở nên bám người hơn hẳn.

Bé con vốn đã hay làm nũng, giờ thì cứ dính lấy Lâm Mục không rời nửa bước, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải ngồi trong lòng hắn mới chịu ăn.

Lúc này, trong phòng ăn của căn cứ, một khung cảnh quen thuộc lại diễn ra.

Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lâm Mục, hai tay cầm chiếc muỗng nhỏ, chậm rãi ăn cháo.

Nhưng ăn được vài thìa, bé đã bắt đầu uể oải, đôi mắt long lanh đầy tủi thân ngước nhìn người đàn ông đang ôm mình.

"Chú ơi, bé mỏi tay quá..."

Bé chớp mắt, giọng mềm nhũn.

Lâm Mục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ kia, khóe môi khẽ cong lên, hắn cầm lấy muỗng, nhẹ giọng dỗ: "Được rồi, để tôi đút bé ăn."

Thẩm An Thành ngồi đối diện thấy cảnh này, khóe môi giật giật.

"Lâm Mục, cậu chiều bé con này quá rồi."

Lâm Mục nhướn mày, không chút để tâm, múc một thìa cháo, nhẹ nhàng đưa đến miệng Thanh Thanh.

Bé con lập tức há miệng nhỏ, ngoan ngoãn ăn, đôi mắt cong cong tràn đầy thỏa mãn.

Thẩm An Thành hừ lạnh một tiếng.

Gã cũng muốn đút bé con ăn!

Bé Thanh Thanh đáng yêu như vậy, sao có thể để một mình Lâm Mục ôm ấp chứ?

Nghĩ thế, Thẩm An Thanh đứng dậy, bước đến bên cạnh, giơ tay ra:"Thanh Thanh, qua đây, để ca ca bế nào."

Thanh Thanh chớp mắt nhìn gã, rồi lại nhìn xuống chén cháo trong tay Lâm Mục, ngập ngừng: "Nhưng Thanh Thanh đang ăn mà..."

Lâm Mục cười nhẹ, cố ý múc thêm một thìa nữa, đưa đến miệng bé: "Ngoan, ăn tiếp nào."

Thanh Thanh lập tức quên mất chuyện vừa rồi, ngoan ngoãn há miệng.

Thẩm An Thành:"..."

Được lắm!

Gã híp mắt, lập tức đưa tay lâý một cái thìa, nhanh chóng xúc một thìa khác, đưa đến trước mặt bé.

"Thanh Thanh, ăn cái này đi."

Thanh Thanh ngơ ngác nhìn thìa cháo mới xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt đen láy tràn đầy mơ hồ.

Bé nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông, không biết nên làm sao.

"A...

Bé ăn cái nào bây giờ?"

Thẩm An Thành và Lâm Mục đồng thời nhìn nhau, tia lửa vô hình lóe lên trong không khí.

Cuối cùng, Thanh Thanh chớp mắt, lưỡng lự một chút, rồi vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt, nhẹ nhàng liếm lên thìa cháo của Thẩm An Thành một cái.

Sau đó, bé vội quay lại ăn phần của Lâm Mục.

Hai người đàn ông: "..."

Bé con có biết hành động này có bao nhiêu khiêu khích không vậy?

Thẩm An Thành siết chặt muỗng, trong lòng có chút không vui.Nhưng Thanh Thanh không hề nhận ra mình vừa làm gì, bé con híp mắt cười, tiếp tục ăn ngon lành.

Mà hai người đàn ông, một thì hừ lạnh, một thì mím môi nhịn cười.

Có vẻ như cuộc chiến tranh giành bé con ngày càng căng thẳng rồi.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 11: Thu thập vật tư


Hôm nay, căn cứ tổ chức một đợt thu thập vật tư quy mô lớn.

Những đội ngũ tinh anh được điều động để lùng sục các siêu thị, kho hàng còn sót lại trong thành phố đầy rẫy zombie.

Lâm Mục, Thẩm An Thành cùng một nhóm dị năng giả khác dẫn đầu một đoàn xe tiến vào khu vực nội thành.

Để đảm bảo an toàn, Thanh Thanh bị yêu cầu ở lại căn cứ.

Thế nhưng- "Không chịu!

Bé cũng muốn đi!"

Bé con ôm chặt eo Lâm Mục, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn.

1030:[BÉ CON!

NGUY HIỂM LẮM!

Ở NHÀ ĐI MÀ!]Thanh Thanh mặc kệ hệ thống kêu gào, đôi mắt đen long lanh đầy nước, đáng thương nhìn Lâm Mục.

"Ngoan, ngoài kia rất nguy hiểm, em ở nhà đợi tôi về, được không?"

Lâm Mục dịu giọng dỗ dành.

Thanh Thanh lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay nhỏ siết chặt lấy áo hắn.

Thẩm An Thành khoanh tay đứng bên cạnh, nhướng mày đầy hứng thú.

"Xem ra anh có làm gì cũng không thể dỗ được cậu ta ngoan ngoãn ở lại rồi."

1030:[LÀM ƠN!

ĐỪNG CHO BÉ CƯNG ĐI MÀ!]Lâm Mục nhìn vẻ mặt tủi thân của bé con, rốt cuộc thở dài.

"Được rồi, nhưng en phải ngoan, không được chạy lung tung, hiểu không?"

Thanh Thanh lập tức rạng rỡ như mặt trời nhỏ, gật đầu lia lịa.

"Dạ!

Thanh Thanh hứa sẽ thật ngoan!"

1030:[TRỜI ƠI!

NGHE NÓI KHÔNG HẢ?!]. (Bé Cưng:xin lỗi bạn nha, tai mình hơi giãn)----Đoàn xe nhanh chóng tiến vào nội thành, thành phố hoang tàn với những tòa nhà đổ nát, đường phố đầy rẫy xe cộ bị bỏ lại.

Xa xa, những tiếng gào rú của zombie vọng đến, tạo nên một bầu không khí rợn người.

Lâm Mục ôm chặt Thanh Thanh trong lòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua khung cảnh xung quanh.

"Mọi người cẩn thận, chia đội ra hành động, nhanh chóng thu thập vật tư rồi rút lui."

Các đội nhanh chóng tản ra, tiến vào các cửa hàng và kho hàng lớn.

Lâm Mục cùng Thanh Thanh vào một siêu thị cỡ trung.

Bên trong vẫn còn khá nhiều hàng hóa, nhưng phần lớn đều đã bị hư hỏng hoặc bị cướp phá.

Thanh Thanh được đặt trên quầy thu ngân, ngoan ngoãn nhìn Lâm Mục thu thập đồ ăn.

Nhưng rất nhanh, bé con cảm thấy buồn chán, bèn xoay người, vươn tay với lấy một túi kẹo đầy màu sắc.

1030 [Bé con, đừng nghịch lung tung!

Hãy ngồi yên!]Thanh Thanh bĩu môi:"Bé chỉ muốn lấy kẹo thôi mà..."

Lúc này- "Rầm!"

Cánh cửa kính siêu thị bất ngờ bị đập mạnh.

Từ bên ngoài, một nhóm zombie đói khát đã ngửi thấy hơi người, gào rú lao đến.

1030:[Bé cưng!

Chạy ngay!!!]Lâm Mục lập tức rút súng, bắn hạ những con zombie đầu tiên.

"Ôm chặt tôi!"

Hắn kéo Thanh Thanh vào lòng, bế bổng lên.

Thanh Thanh ôm chặt cổ hắn, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi.

"Chú ơi, chúng đến nhiều quá!"

Lâm Mục trấn an bé, sau đó dứt khoát bắn phá lối đi, mở đường rút lui.

1030 gào thét, quên luôn cả nhiệm vụ ban đầu của mình, [Bé có hiểu mình đang rơi vào nguy hiểm không hả??] Thanh Thanh ngơ ngác:"Dạ có, nhưng có chú Mục mà, bé không sợ."

1030: [...]Hệ thống 1030 muốn bật khóc, nó đang gào thét vì lo lắng, còn bé con thì hoàn toàn vô tâm vô tư.

Bên ngoài, Thẩm An Thành cũng đã nghe thấy tiếng súng, lập tức dẫn người đến hỗ trợ.

"Lâm Mục, cần giúp không?"

Lâm Mục liếc gã một cái, không nói gì, chỉ siết chặt Thanh Thanh trong lòng rồi nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe tải gần đó.

Thẩm An Thành nhìn bé con đang run rẩy nép trong lòng Lâm Mục, đôi mắt lóe lên.

"Đưa cậu ta cho tôi, cậu lo chiến đấu đi."

Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, ôm chặt lấy cổ Lâm Mục.

"Không!

Bé muốn ở với chú Mục!"

1030 câm lặng, [Cục cưng giờ là lúc chọn người để ôm à?]Thẩm An Thành:"..."

Cái cảm giác khó chịu này là sao?

Gã nheo mắt, siết chặt súng trong tay, sau đó không nói lời nào mà lao vào chiến đấu, trút giận lên đám zombie đang lao đến.

Hệ thống 1030 vẫn không ngừng rít gào.[Bữa sau đừng có đòi đi theo làm nhiệm vụ nữa, hiểu chưa?]Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia sáng tinh nghịch.

Ai mà tin được chứ?
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 12: Kỹ năng?


Trận chiến trong siêu thị diễn ra kịch liệt.

Tiếng gào rú của zombie hòa lẫn với tiếng súng, từng đợt sóng xác sống không ngừng lao đến.

Lâm Mục ôm chặt Thanh Thanh, liên tục lùi về phía sau, ánh mắt sắc bén quét qua bầy zombie đang ùn ùn kéo đến.

"Tôi mở đường, cậu yểm trợ!"

Thẩm An Thành gật đầu, ánh mắt sáng lên một tia lạnh lẽo.

Dị năng hệ tinh thần của gã nhanh chóng bao phủ không gian xung quanh.

Một luồng sóng vô hình lan tỏa, khiến những con zombie gần đó đồng loạt cứng đờ trong giây lát.

Lâm Mục không bỏ lỡ cơ hội, bàn tay hắn khẽ nâng lên, từng mũi băng sắc nhọn lập tức ngưng tụ, bắn thẳng về phía lũ zombie.

Trong chớp mắt, đầu chúng bị xuyên thủng, máu đen văng tung tóe.

Thanh Thanh tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa có chút bất an.

Bé con biết mình rất yếu, nếu không có Lâm Mục và Thẩm An Thành bảo vệ, chắc chắn bé sẽ không thể sống sót.

Nhưng... bé không muốn trở thành gánh nặng mãi!Đúng lúc đó, một con zombie bất ngờ lao đến từ phía sau.

Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, thân thể nhỏ nhắn đã bị một lực đẩy mạnh về phía trước.

Bé ngã xuống sàn lạnh lẽo, đôi mắt mở to tràn đầy kinh hãi.

Lâm Mục và Thẩm An Thành đồng loạt quay đầu, ánh mắt biến sắc.

"Thanh Thanh!"

Nhưng đã quá muộn- Hàm răng sắc nhọn của con zombie chỉ còn cách Thanh Thanh vài phân. [Kích hoạt cơ chế tự vệ khẩn cấp!]Một giọng nói máy móc bất ngờ vang lên trong đầu bé.

Chớp mắt, một luồng sáng nhàn nhạt bao phủ cơ thể Thanh Thanh.

Sau lưng bé, những sợi dây leo xanh biếc đột ngột mọc ra, vươn dài về phía con zombie.

Con zombie chưa kịp chạm vào Thanh Thanh đã bị dây leo siết chặt, cơ thể nó co giật dữ dội, làn da nhanh chóng bị ăn mòn, phát ra tiếng gào thét thê lương.

Cả Lâm Mục và Thẩm An Thành đều sững sờ.

Dị năng hệ mộc?

Không, không giống lắm.Thanh Thanh cũng ngây người, bé chớp mắt, kinh ngạc nhìn những sợi dây leo đang quấn chặt xác zombie.

"Đây...đây là bé làm sao?"

Lâm Mục nhanh chóng tiến đến, bế bé con vào lòng, giọng trầm thấp: "Bé con, đây là dị năng của em à?"

Thanh Thanh mờ mịt lắc đầu.

Bé đâu có biết mình có dị năng đâu?

Nhưng đúng lúc này, hệ thống lại lên tiếng: [Chúc mừng ký chủ!

Hệ thống đã kích hoạt kỹ năng phòng vệ cấp thấp!

Từ giờ bé có thể sử dụng nó để tự bảo vệ bản thân!]Thanh Thanh sửng sốt.

Bé thực sự có thể tự bảo vệ mình sao?

Lâm Mục thấy bé con tròn mắt im lặng thì xoa nhẹ mái tóc mềm, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao, từ từ rồi tìm hiểu.

Bây giờ em có thể thử điều khiển nó không?"

Thanh Thanh nghe vậy thì hơi lưỡng lự.

Bé cắn môi, rồi cẩn thận đưa tay ra.

Những sợi dây leo xung quanh như có linh tính, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay bé, sau đó chậm rãi vươn dài về phía trước.

Thẩm An Thành quan sát một lúc, khóe môi hơi cong lên: "Xem ra không cần chúng ta bảo vệ nữa rồi, bé con có vẻ giỏi hơn chúng ta nghĩ đấy."

Thanh Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ.

Bé làm được sao?

Bé cũng có thể chiến đấu sao?

Lâm Mục nhìn biểu cảm của nhóc con, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

"Ừ, bé con của tôi rất lợi hại."

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, khóe môi giật giật.

Cái gì mà "bé con của tôi" chứ?

Gã nheo mắt, sau đó cũng cúi xuống nhìn Thanh Thanh, cố ý khen ngợi: "Quả nhiên là bé con của chúng ta."

Thanh Thanh ngơ ngác chớp mắt, rồi lại nhìn sang Lâm Mục.

Hai người đàn ông trong vô thức liếc nhau, không khí như có tia lửa điện tóe ra.

Nhưng lúc này không phải thời điểm tranh giành.

Sau khi tiêu diệt xong lũ zombie, nhóm người nhanh chóng thu thập vật tư và rút lui về căn cứ.

Trên đường về, Thanh Thanh được Lâm Mục ôm trong lòng, hưng phấn kể về "chiến công đầu tiên" của mình.

Bé con hào hứng đến mức hai má ửng hồng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

Lâm Mục im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng.

Thẩm An Thành thì không chịu thua, cũng chen vào tranh thủ tạo thiện cảm với bé.

Bé cỏ nhỏ hôm nay đã cho họ một bất ngờ lớn.

Xem ra, Thanh Thanh không hề yếu đuối như họ tưởng.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 13: Luyện tập


Sau khi trở về căn cứ, tin tức về việc Thanh Thanh có dị năng nhanh chóng lan truyền.

Dù khả năng điều khiển dây leo của bé con còn thô sơ, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một dị năng hiếm có.

Ở thời đại tận thế này, bất cứ ai có năng lực chiến đấu đều là tài nguyên quý giá.

Thế nhưng, khác với những người khác, Lâm Mục và Thẩm An Thành không lập tức ép Thanh Thanh đi chiến đấu hay tham gia nhiệm vụ nguy hiểm.

Ngược lại- "Cục cưng, muốn học cách sử dụng dị năng tốt hơn không?"

Lâm Mục xoa đầu Thanh Thanh, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý khuyến khích.

Thanh Thanh đang ngồi trong lòng hắn, nghe vậy thì ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ mong chờ.

"Nếu bé học giỏi thì có thể giúp chú không?"

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, khoanh tay, khóe môi cong lên đầy hứng thú.

"Đương nhiên rồi.

Nếu em trở nên mạnh hơn, sau này chúng ta có thể đưa em đi làm nhiệm vụ cùng mà không lo bị thương."

Thanh Thanh nghe vậy thì phấn khích đến mức hai má ửng hồng, cánh tay nhỏ bé siết chặt thành nắm đấm.

"Được!

Bé muốn học!"

Lâm Mục và Thẩm An Thành liếc nhau, rồi đồng thời gật đầu.

Bé con của họ cuối cùng cũng có động lực để trở nên mạnh mẽ hơn.

--- Ngày hôm sau, buổi tập luyện chính thức bắt đầu.

Lâm Mục và Thẩm An Thành chọn một bãi đất trống trong căn cứ để huấn luyện cho Thanh Thanh.

"Dị năng của em thuộc về hệ thực vật, cần dựa vào thiên nhiên để phát huy sức mạnh."

Lâm Mục giải thích, sau đó lấy ra một chậu cây nhỏ, đặt trước mặt bé.

Thanh Thanh tò mò nhìn chậu cây, rồi lại nhìn lên Lâm Mục, chớp mắt ngây thơ.

"Bé phải làm gì?"

Thẩm An Thành khoanh tay, nhếch môi trêu chọc.

"Thử gọi nó mọc nhanh lên xem?"

Thanh Thanh nghe vậy, bán tín bán nghi giơ tay ra.

Bé nhớ lại cảm giác khi dây leo tự xuất hiện lúc trước, cố gắng tập trung.

Ban đầu, không có gì xảy ra.

Nhưng khi bé siết chặt nắm tay, một luồng khí ấm áp bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn tay.

Ngay lập tức, những cành lá trong chậu cây khẽ rung lên.

Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của cả ba người, những nhánh cây non nớt bắt đầu vươn dài, lá cây xanh mướt rung rinh trong gió.

Thanh Thanh tròn mắt, miệng há hốc.

"Bé... bé làm được rồi!"

Lâm Mục nhẹ nhàng xoa đầu bé con, giọng nói mang theo chút ý cười.

"Giỏi lắm."

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, cũng gật đầu hài lòng.

"Xem ra dị năng của bé con không tệ đâu."

Thanh Thanh vui sướng ôm chậu cây vào lòng, như thể vừa phát hiện ra một kho báu.

Từ hôm đó, bé con bắt đầu chăm chỉ luyện tập.

Ban ngày, Thanh Thanh sẽ học cách kiểm soát dây leo, làm quen với khả năng cảm nhận sinh vật xung quanh.

Ban đêm, bé sẽ được Lâm Mục và Thẩm An Thành hướng dẫn cách tự vệ, dạy bé cách tận dụng địa hình để tránh nguy hiểm.

Mỗi lần bé hoàn thành một bài tập, dù là nhỏ nhất, Lâm Mục đều xoa đầu khen ngợi.

Thẩm An Thành thì cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng mỗi lần Thanh Thanh cười rạng rỡ nhìn gã, gã lại bất giác mềm lòng, hắng giọng giả vờ lạnh lùng nhưng vẫn khen bé một câu.

Thời gian trôi qua, Thanh Thanh dần dần không còn là bé con yếu đuối chỉ biết trốn sau lưng bọn họ nữa.

--- Một buổi chiều nọ, khi đang luyện tập trên bãi đất trống, hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu bé. [Chúc mừng ký chủ!

Dị năng của bé đã tiến hóa lên cấp độ cao hơn!

Bây giờ bé có thể tạo ra giáp phòng thủ bằng dây leo, tăng khả năng chống đỡ đòn tấn công!] Thanh Thanh tròn mắt, thử giơ tay lên.

Từng sợi dây leo màu xanh biếc lập tức quấn quanh cánh tay bé, tạo thành một lớp giáp tự nhiên chắc chắn.

Lâm Mục và Thẩm An Thành đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt đầy sự tán thưởng.

"Bé con tiến bộ rất nhanh."

Lâm Mục nhẹ giọng khen.

Thẩm An Thành khoanh tay, nhếch môi cười nhẹ.

"Có khi sau này bé còn lợi hại hơn cả chúng ta nữa."

Thanh Thanh nghe vậy thì đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Nhưng trong lòng bé, một ngọn lửa nhỏ đã âm thầm bùng cháy.

Bé muốn mạnh hơn nữa!

Không chỉ để tự bảo vệ mình, mà còn để bảo vệ những người quan trọng với bé!
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 14: Nhận ra tình cảm


Những ngày gần đây, Thẩm An Thành nhận ra có điều gì đó không ổn với bản thân.

Mỗi lần nhìn thấy Thanh Thanh vui vẻ chạy tới chỗ Lâm Mục, nhào vào lòng hắn, trong lòng gã lại dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.

Rõ ràng, Thanh Thanh vẫn là bé con đáng yêu như trước, vẫn nũng nịu, vẫn làm nũng như một cục bông nhỏ khiến ai cũng muốn che chở.

Nhưng tại sao gã lại thấy bực bội khi bé thân thiết với Lâm Mục hơn mình?

Sự khó chịu này càng trở nên rõ ràng hơn sau một sự kiện xảy ra vào buổi tối hôm đó.

--- Hôm đó, Thanh Thanh vừa kết thúc buổi tập luyện dị năng.

Bé mệt đến mức hai chân nhũn ra, vừa bước xuống khỏi tảng đá đã loạng choạng suýt ngã.

Nhưng Lâm Mục nhanh tay hơn, lập tức vươn tay đỡ lấy bé.

"Cẩn thận nào."

Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn chút cưng chiều.

Thanh Thanh ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe long lanh.

"Cảm ơn chú Mục..."

Bé thở hổn hển, rồi bất giác dụi đầu vào ngực hắn.

Lâm Mục hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền đưa tay xoa đầu bé.

Thẩm An Thành đứng bên cạnh, trông thấy cảnh tượng này thì đột nhiên cảm thấy... cực kỳ khó chịu.

Gã nheo mắt, cảm giác trong lồng ngực như bị đè nén, có chút bứt rứt đến khó tả.

Rõ ràng bé con cũng rất thân thiết với gã, nhưng tại sao khi ở bên Lâm Mục, bé lại có vẻ đáng yêu như vậy?

Tại sao Thanh Thanh chỉ dụi đầu vào ngực Lâm Mục mà không phải gã?

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm An Thành cảm thấy bản thân không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Gã không thích cảm giác này chút nào.

--- Tối hôm đó, khi mọi người trở về khu nhà nghỉ, Thanh Thanh vẫn như mọi khi, ngoan ngoãn chạy vào phòng Lâm Mục.

Bé quen ngủ cùng hắn, vì vậy chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng khi thấy cảnh tượng đó, trong lòng Thẩm An Thành lại dâng lên một cơn ghen tuông âm ỉ.

Gã siết chặt nắm tay, rồi không nhịn được mà gọi với theo.

"Thanh Thanh, lại đây ngủ với anh trai đi."

Thanh Thanh đang định bước vào phòng Lâm Mục thì khựng lại.

Bé quay đầu, ngơ ngác nhìn gã.

"Nhưng mà bé quen ngủ với chú Mục rồi..."

Thẩm An Thành nhướng mày, cười nhẹ.

"Thế bây giờ đổi thử đi.

Đêm nay ngủ với anh một lần, được không?"

Lâm Mục đứng bên cạnh, liếc nhìn gã một cái, nhưng không nói gì.

Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

"Dạ!"

Gã hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền hài lòng dắt tay bé vào phòng mình.

--- Trong phòng, Thanh Thanh ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn, đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm An Thành.

"Anh ơi, ca có chuyện gì không?"

Bé chớp mắt, giọng nói mang theo chút ngây thơ.

Thẩm An Thành vốn chỉ muốn bé con ở bên mình một đêm, nhưng khi thấy ánh mắt trong veo ấy, gã lại bất giác mềm lòng.

Gã thở dài, rồi ngồi xuống giường, vươn tay kéo bé con vào lòng.

"Thanh Thanh, em thích Lâm Mục hơn tôi à?"

Thanh Thanh chớp chớp mắt, bối rối.

"Bé thích cả hai mà..."

Thẩm An Thành siết chặt cánh tay, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt.

Bé con đáng yêu như vậy, nếu một ngày nào đó em không còn dính lấy gã nữa thì sao?

Gã đã quá quen với việc có bé kề bên, nghe bé gọi "anh trai" một cách ngoan ngoãn.

Gã không muốn mất đi điều đó.

"Vậy... nếu một ngày nào đó, tôi và Lâm Mục không ở cùng nhau nữa, bé sẽ chọn ai?"

Gã bất giác hỏi.

Thanh Thanh tròn mắt, không hiểu sao bỗng có chút lo lắng.

"Không được!

Bé không muốn phải chọn ai hết!"

Bé con chu môi, hai tay nắm chặt lấy áo gã, như sợ gã sẽ biến mất.

Thẩm An Thành ngẩn ra.

Rồi gã bật cười.

Thì ra, bé cũng quan tâm đến gã như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, gã đột nhiên nhận ra- Gã thích bé con mất rồi.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 15: Tia lửa


Sáng hôm sau, khi Lâm Mục bước ra khỏi phòng, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Thanh Thanh đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thẩm An Thành.

Bé con vốn luôn dính lấy hắn, vậy mà sáng nay lại ngoan ngoãn đứng cạnh người khác?

Ánh mắt Lâm Mục tối lại.

Hắn sải bước đến, cất giọng trầm thấp: "Thanh Thanh, lại đây."

Thanh Thanh ngước lên nhìn hắn, nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị Thẩm An Thành kéo lại.

Gã nhướng mày, cười nhạt: "Sao thế?

Cậu không cho bé con ở với tôi à?"

Lâm Mục nhìn thoáng qua cánh tay gã đang nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Thanh Thanh, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

"Bỏ tay ra."

Thẩm An Thành không hề có ý định làm theo, mà còn cố ý cúi xuống, xoa đầu Thanh Thanh một cách cưng chiều.

"Bé con ngủ với ta cả đêm đấy.

Không phải rất ngoan sao?"

Cả căn cứ như chìm vào im lặng.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Lâm Mục nheo mắt, sát khí trong ánh mắt không hề che giấu.

Thấy vậy, Thanh Thanh vội vã giãy khỏi tay Thẩm An Thành, chạy đến ôm lấy cánh tay Lâm Mục.

"Chú Mục ơi, bé chỉ ngủ thôi mà, đừng giận mà..."

Lâm Mục cúi xuống nhìn bé con đang ra sức làm nũng, ánh mắt dịu đi một chút.

Nhưng khi nhìn lại Thẩm An Thành, hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Thẩm An Thành khoanh tay, nhún vai đầy khiêu khích.

"Nếu cậu không muốn mất bé con, thì cứ giữ chặt vào."

Lâm Mục nhìn gã chằm chằm một lúc, rồi cười nhạt.

"Không cần cậu nhắc."

Hai người đàn ông, một cao lớn lạnh lùng, một ung dung tà mị, đứng đối diện nhau, tia lửa vô hình bắn ra dữ dội.

Bầu không khí căng thẳng đến mức ngay cả những người xung quanh cũng không dám lên tiếng.

Chỉ có Thanh Thanh là chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bé con chớp chớp mắt, kéo nhẹ tay áo Lâm Mục, rồi lại nhìn sang Thẩm An Thành, giọng nhỏ nhẹ: "Không đánh nhau nha...

Bé thương cả hai lắm..."

Lời nói ngây thơ của bé khiến cả hai người đàn ông đều khựng lại.

Một lúc sau, Lâm Mục thở dài, vươn tay bế bổng Thanh Thanh lên.

"Được rồi, không đánh."

Thẩm An Thành bật cười, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ không cam tâm.

Xem ra, cuộc chiến tranh giành bé con vẫn còn dài.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 16: Chu Dực Thắng


Vài tháng sau----Đoàn xe tiến vào căn cứ phía Tây sau một ngày dài di chuyển.

Nơi này có tường rào kiên cố hơn hẳn căn cứ của Lâm Mục, bên trong là các tòa nhà cao tầng chỉnh tề, quân đội tuần tra nghiêm ngặt.

Vừa vào đến cổng, đoàn người đã thấy một nhóm quân nhân đứng chờ sẵn.

Dẫn đầu là một người đàn ông mặc quân phục màu đen, dáng người cao lớn, khí thế sắc bén.

Đó chính là Chu Dực Thắng - người quản lý căn cứ phía Tây.

Ánh mắt hắn quét qua đoàn xe, dừng lại ở Lâm Mục, sau đó hơi nheo lại khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trong lòng đối phương.

"Ồ?

Lâm đội, cậu từ khi nào lại thích ôm theo trẻ con vậy?"

Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười lười biếng.

Lâm Mục không buồn đáp lại, chỉ siết chặt cánh tay quanh Thanh Thanh.

Nhưng bé con trong lòng hắn lại bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn Chu Dực Thắng.

"Chú là ai vậy?"

Chu Dực Thắng hơi sửng sốt, sau đó bật cười, nụ cười mang theo chút tà khí.

"Chú hả?

Chú là ông lớn ở đây."

Thanh Thanh nghiêng đầu, bĩu môi nhỏ, "Không phải đâu, rõ ràng chú còn nhỏ hơn ông nội mà!"

Xung quanh có tiếng cười khẽ vang lên, mấy binh lính đứng phía sau cố nén cười, ánh mắt nhìn về phía bé con đầy tò mò.

Chu Dực Thắng không giận mà còn cười lớn hơn.

Hắn ta bước đến gần, cúi xuống đối diện với Thanh Thanh.

"Nhóc con, em tên gì?"

Thanh Thanh nhìn hắn ta một lúc rồi đáp.

"Thanh Thanh."

"Ừm, cái tên đáng yêu đấy."

Chu Dực Thắng vươn tay, định xoa đầu bé thì một bàn tay khác đã nhanh hơn, kéo Thanh Thanh vào lòng.

Lâm Mục lạnh nhạt lên tiếng.

"Chu đội, đừng dọa bé."

"Ồ?"

Chu Dực Thắng nhướn mày, ánh mắt thú vị.

"Cậu căng thẳng quá đấy, tôi chỉ muốn làm quen thôi mà."

Bên cạnh, Thẩm An Thành khoanh tay dựa vào xe, nhìn cảnh này với vẻ thích thú.

Gã khẽ cười.

"Xem ra không chỉ mình tôi và Lâm Mục có hứng thú với bé con này nhỉ?"

Chu Dực Thắng liếc qua, rồi bật cười.

"Thẩm đội nói thế là sao?

Chẳng lẽ hai người muốn độc chiếm nhóc con này?"

Thanh Thanh chớp mắt, cảm thấy không khí giữa ba người đàn ông có gì đó là lạ.

Bé kéo nhẹ tay áo Lâm Mục, giọng nhỏ xíu.

"Chú ơi... sao họ cứ nhìn nhau kỳ vậy?"

Lâm Mục cúi xuống, khẽ xoa đầu bé.

"Không sao, bé cứ ngoan ngoãn là được."

Nhưng rõ ràng, đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến tranh giành bé con đầy khói lửa...
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 17: Hi vọng?


Bên trong phòng họp lớn của căn cứ phía Bắc, những dị năng giả và nhà nghiên cứu hàng đầu đều đã có mặt.

Không khí căng thẳng bao trùm, ai nấy đều chăm chú nhìn màn hình hiển thị dữ liệu trước mặt.

Chu Dực Thắng ngồi vắt chéo chân trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Bên cạnh hắn ta, Lâm Mục và Thẩm An Thành cũng nghiêm túc theo dõi.

Tiến sĩ Trương – nhà khoa học đứng đầu căn cứ – đẩy gọng kính, chậm rãi nói: "Theo nghiên cứu gần đây, chúng tôi đã tìm ra một loại kháng thể có thể ức chế virus zombie.

Tuy nhiên, nó chưa đủ mạnh để tiêu diệt hoàn toàn virus trong cơ thể người bị nhiễm."

Lâm Mục cau mày, "Vậy cần gì để hoàn thiện thuốc giải?"

Tiến sĩ Trương mở một tấm bản đồ điện tử, chỉ vào một khu vực màu đỏ, "Chúng tôi cần một loại thực vật đặc biệt chỉ mọc ở vùng trung tâm thành phố.

Nó có tính năng trung hòa virus nhưng cực kỳ hiếm."

Thẩm An Thành dựa người vào ghế, khóe môi nhếch lên, "Nói cách khác, chúng ta phải đi vào nơi nguy hiểm nhất để tìm nguyên liệu?"

"Chính xác."

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Trung tâm thành phố là nơi zombie tập trung dày đặc nhất, không ai dám chắc có thể toàn mạng trở về.

Chu Dực Thắng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt đầy suy tư.

"Chuyến đi này ai sẽ tham gia?"

Lâm Mục không chần chừ, "Tôi đi."

Thẩm An Thành nhún vai, "Tôi cũng vậy."

Chu Dực Thắng nhìn hai người họ, chợt cười khẽ, "Xem ra tôi cũng không thể vắng mặt rồi."

Mọi người đều không quá ngạc nhiên trước quyết định này.

Dù là ba kẻ mạnh nhất, nhưng tận thế không chừa một ai.

Lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên.

"Bé cũng đi nữa!"

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Thanh Thanh – bé con nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc ghế cao, hai tay nắm chặt mép bàn, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.

Lâm Mục lập tức cau mày, "Không được, lần này quá nguy hiểm."

Thanh Thanh phồng má, "Nhưng bé cũng có dị năng mà!"

Hệ thống 1030 cũng lên tiếng: [Thanh Thanh, bé cưng, bé còn nhớ lần nguy hiểm trước không, nghe lời bọn họ, đừng đi theo!]Thanh Thanh cục cưng giả vờ như không nghe thấy lời tức giận của hệ thống, quay đầu đi.Chu Dực Thắng chống cằm, ánh mắt đầy hứng thú, "Hay là... cứ để cậu ấy đi cùng, xem như một cơ hội rèn luyện?"

Lâm Mục và Thẩm An Thành đồng loạt quay sang lườm hắn ta.

Chu Dực Thắng cười cười, không nói thêm gì.

Nhưng ai cũng hiểu, cuộc chiến giành quyền "chăm sóc" bé con sẽ còn căng thẳng hơn cả cuộc chiến với zombie ngoài kia...
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 18


Trời mới tờ mờ sáng, đoàn xe đặc biệt của căn cứ đã sẵn sàng lăn bánh.

Những dị năng giả mạnh nhất, cùng đội ngũ vũ trang hạng nặng, đều tập trung để thực hiện nhiệm vụ quan trọng này.

Lâm Mục kiểm tra lại súng đạn, ánh mắt trầm ổn như mọi khi.

Thẩm An Thành khoanh tay dựa vào xe, khuôn mặt có chút lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Còn Chu Dực Thắng thì chẳng buồn che giấu nụ cười giảo hoạt trên môi, ánh mắt đầy hứng thú khi nhìn về phía Thanh Thanh.

Bé con được mặc một bộ đồ chiến đấu nhỏ gọn, bên hông còn đeo một con dao găm nhỏ do Lâm Mục đích thân chuẩn bị.

Nhưng dù có mặc đồ chiến đấu, nhìn thế nào Thanh Thanh cũng vẫn giống một cục bông mềm hơn là một chiến binh thực thụ.

Lâm Mục ngồi xổm xuống trước mặt bé, giọng nghiêm túc: "Thanh Thanh, chuyến đi này rất nguy hiểm.

Nếu có chuyện gì xảy ra, em phải nghe lời tôi, không được chạy lung tung, biết chưa?"

Bé con gật đầu thật mạnh, "Dạ!

Bé sẽ ngoan mà!"

Thẩm An Thành nhìn cảnh này, chậc một tiếng, cúi xuống xoa đầu Thanh Thanh, "Bé ngoan, nhưng nhớ kỹ, nếu có nguy hiểm, cứ chạy về phía tôi."

Chu Dực Thắng nhướng mày, cười như không cười, "Sao, mới đó mà đã muốn kéo bé con về phía cậu rồi à?"

Thẩm An Thành híp mắt, cười lạnh, "Không lẽ tôi để bé con đi theo cậu chắc?"

Chu Dực Thắng nhếch môi, không trả lời.

Lâm Mục thở dài, lười quan tâm hai tên này đấu khẩu, chỉ dắt tay Thanh Thanh lên xe.

Đoàn xe nhanh chóng xuất phát, hướng thẳng về phía trung tâm thành phố đầy rẫy nguy hiểm.

--- Đường đi không hề suôn sẻ.

Khi vừa tiến vào nội thành, đoàn xe đã bị bao vây bởi một đàn zombie khổng lồ.

"Chết tiệt!

Sao lại nhiều đến vậy?"

Một dị năng giả trong đoàn siết chặt vũ khí, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Mục nhanh chóng ra lệnh: "Chia đội hình, bảo vệ xe chứa vật tư!

Đừng để chúng áp sát!"

Ngay lập tức, dị năng bùng phát khắp nơi.

Một chiến binh hệ hỏa lao lên, ném một quả cầu lửa khổng lồ về phía đám zombie, khiến cả khu vực sáng rực lên.

Thẩm An Thành đứng trên nóc xe, bàn tay vung lên, hàng loạt mũi băng sắc bén phóng thẳng vào đầu lũ zombie, giết chết chúng ngay lập tức.

Chu Dực Thắng vẫn ung dung tựa vào xe, nhưng chỉ cần hắn nhấc tay lên, những lưỡi gió sắc bén lập tức cắt ngang không khí, chém đứt đầu hàng loạt zombie trong nháy mắt.

Thanh Thanh tròn mắt nhìn các anh lớn chiến đấu, hai bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt.

Đột nhiên, một con zombie biến dị lao tới từ phía sau.

Nó nhanh hơn hẳn zombie bình thường, đôi mắt đỏ rực, hàm răng sắc bén lộ ra đầy ghê rợn.

Một dị năng giả đứng gần đó không kịp phản ứng, chỉ có thể mở to mắt nhìn con quái vật lao tới- Nhưng ngay lúc đó, một luồng sáng mềm mại nhưng đầy mạnh mẽ lóe lên.

Một hàng dây leo màu xanh bất ngờ vươn ra từ không trung, quấn chặt lấy con zombie biến dị, siết mạnh đến mức nó bị nghiền nát ngay lập tức!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lâm Mục quay đầu, chỉ thấy Thanh Thanh đang ngơ ngác nhìn đôi tay nhỏ của mình.

Những sợi dây leo kia, rõ ràng là từ bé phát ra!

"...

Bé thành công rồi" Thanh Thanh lẩm bẩm, đôi mắt tròn xoe đầy vui mừng.

Hệ thống 1030 bên cạnh không ngừng khen ngợi [Thanh Thanh giỏi quá!]Chu Dực Thắng huýt sáo một tiếng, cười đầy thú vị, "Xem ra bé con này cũng rất có năng lực ."

Thẩm An Thành cũng nheo mắt nhìn bé, khóe môi cong lên, "Ừm, rất giỏi đúng không?"

Lâm Mục nhìn Thanh Thanh, ánh mắt vừa bất ngờ vừa pha lẫn chút lo lắng.

Thanh Thanh thì vẫn kinh ngạc và vui mừng vì đã làm được, nhưng khi thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, bé con có chút xấu hổ, vội vã chui vào lòng Lâm Mục trốn đi.

Lâm Mục khẽ cười, xoa đầu bé.

"Không sao đâu, bé làm tốt lắm."

Thanh Thanh rúc vào ngực hắn, nụ cười nhỏ xinh hiện lên trên môi.

Có vẻ như, bé con đã thực sự bước vào con đường sinh tồn trong tận thế rồi.
 
Back
Top Bottom