Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P2】

[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P2】
Chương 245: Sòng Bạc Sinh Tử (17)


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕
______

◎Đọc cái này xong khéo cũng mắc bệnh nan y theo đấy◎

Hai người xác định xong đội hình, Nguyễn Thanh cúi đầu xem một số đoạn video liên quan đến ván cược đó.Rất ít kẻ đánh cược chọn ván này.Bởi vì không chỉ phải phòng bị hiểm họa từ trong mê cung, mà còn phải đề phòng nguy cơ đến từ đối thủ.Thậm chí còn phải cân nhắc khả năng không tìm được cờ, hoặc không thể thoát khỏi mê cung.Mức độ khó thực sự quá cao.Hơn nữa những ván cược khác còn có thể dựa vào video trước đó để suy đoán thực lực của nhân viên sòng bạc, phân tích tình hình ván cược, từ đó tính ra khả năng chiến thắng.Nhưng ván cược này thì hoàn toàn không thể.Mê cung trong ván cược này là ngẫu nhiên, mỗi lần bước vào đều không giống lần trước, ngay cả vị trí lá cờ cũng hoàn toàn thay đổi.Thậm chí sau khi mê cung bắt đầu, nó sẽ định kỳ thay đổi và tái cấu trúc, rất có thể con đường vốn đã đi đúng sẽ lập tức trở thành ngõ cụt sau lần thay đổi, người chơi lại phải nhờ đồng đội tìm ra hướng đi chính xác một lần nữa.

Nguy hiểm thế nào, có thể tưởng tượng được.Ván cược này từ trước đến nay mới chỉ được tổ chức vài lần, mà những lần đó hầu như toàn bộ những người tham gia đều bị tiêu diệt, không một ai chiến thắng.Cho dù có người dựa vào sức mạnh bản thân mà giết hết đối thủ, cuối cùng cũng không thể sống sót rời khỏi mê cung.Hoặc là có thể thoát ra, nhưng số cờ thu được chưa đủ mười lá, vẫn bị tính là thất bại.Hiện tại vẫn chưa có ai đi được 1/5 mê cung, cũng không thể nhìn rõ được toàn cảnh mê cung ra sao.Nguyễn Thanh khẽ gõ ngón tay lên viền máy tính bảng, như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Ván mê cung này có một đặc điểm rất đáng chú ý.Tường mê cung là vật liệu đặc chế, không thể bị phá hủy bằng bạo lực.Vậy nên không thể cưỡng chế phá hoại, tất cả người chơi đều bắt buộc phải tuân theo quy tắc của mê cung mà tiến hành.Nhưng Tô Chẩm đến quy tắc của Sòng Bạc Sinh Tử còn chẳng buồn để ý, rất có thể quy tắc của mê cung cũng không thể trói buộc được hắn.Tốt nhất sau khi bước vào mê cung, nên tránh xa mấy người đó một chút.Cờ trong mê cung được phân bố theo số đội tham gia cược, có bao nhiêu đội thì sẽ có gấp 10 lần số lá cờ, số lượng cờ hoàn toàn không thiếu.Cho nên khả năng tránh mặt không phải là không có.Điều thực sự cần để tâm là khoảnh khắc mang đủ 10 lá cờ trở về điểm xuất phát.Bởi vì sẽ có đội sau khi gom đủ 10 lá cờ sẽ bị toàn mê cung phát cảnh báo, lúc đó sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ người chơi.Hơn nữa đoạn đường cuối cùng quay về điểm xuất phát lại không còn mê cung che chắn, cũng chẳng có bất kỳ nguy hiểm nào, một khi có đội khác mai phục ở đó thì việc mang cờ về gần như là chuyện viễn vông.Dù sao thì chỉ cần chưa quay lại điểm khởi đầu, toàn bộ số cờ đều có thể bị cướp đoạt.Nguyễn Thanh xoa tóc mình một cái, tóc đã khô hoàn toàn.

Cậu buông máy tính bảng, bước vào phòng thay đồ.Trước khi đi vào cậu đã thấy Hàn Trạch ngồi xổm ở góc ghế sofa không xa, toàn thân toát ra một luồng khí tuyệt vọng buồn bã.Không phải lần đầu rồi.Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn một cái, ngạc nhiên thầm hỏi trong đầu: 【Lại sao nữa vậy?】Phân tích tâm lý mấy tên biến thái vốn là sở trường của Nguyễn Thanh, nhưng não của một tên ngốc thì cậu thật sự không sao hiểu nổi.Dù đôi khi cũng đoán được mấy tên ngốc vì chuyện gì mà buồn bã, nhưng lại chẳng hiểu nổi vì sao đang yên đang lành tự dưng lại buồn đến thế.Hệ thống: 【......

Không sao đâu, đừng để ý đến cậu ta.】【Ờ.】Nguyễn Thanh thu hồi ánh mắt, bước vào phòng thay đồ bên cạnh.Đến khi thay xong đồ ngủ bước ra, Hàn Trạch vẫn ngồi xổm ở góc sofa, trông chẳng khác gì một chú cún con bị chủ bỏ rơi.Nhìn mà thấy tội.Nguyễn Thanh ngồi xuống mép giường, nhìn Hàn Trạch cất giọng: "Lại đây."

Hàn Trạch nghe tiếng liền khựng lại, dù vẫn còn buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến.Giống như lời của Nguyễn Thanh, anh đều sẽ nghe theo, cho dù bản thân đang vì sắp chết mà đau lòng.Nguyễn Thanh nhìn Hàn Trạch bước lại, hơi nghiêng đầu liếc sang chỗ bên cạnh mình, chiếc cằm trắng nõn hơi nhướng lên: "Ngồi."

Hàn Trạch quên luôn chuyện buồn, luống cuống tiến đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, cả người lại bất động như núi.Nguyễn Thanh nhìn gương mặt có phần căng thẳng của Hàn Trạch, giọng nói nhẹ đi vài phần: "Anh sao thế?"

Hàn Trạch vốn đã quên cả chuyện đau buồn, giờ lại chợt nhớ ra mình đang mắc bệnh nan y, giọng trầm khàn cất lên: "Tôi sắp chết rồi."

Nguyễn Thanh nghe vậy hơi khựng lại, hoàn toàn không nghĩ đối phương lại vì chuyện này mà buồn.Cậu liếc sang nhìn Hàn Trạch, chắc là lo lắng cho ván cược ngày mai.Xem ra tên ngốc cũng biết lo rằng mình có thể thua.Ở Sòng Bạc Sinh Tử, thua cuộc cũng chẳng khác gì chết, nên Hàn Trạch nghĩ mình sắp chết cũng chẳng có gì lạ.Hơn nữa phải đấu với mấy người kia, khả năng tử vong quả thật rất cao.Ngay cả cậu cũng không thể nắm chắc phần thắng.Nguyễn Thanh nhìn vẻ mặt đau buồn của Hàn Trạch, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Đừng lo, ngày mai em sẽ không để anh chết đâu."

"Nhưng... nhưng tôi mắc bệnh nan y rồi."

Hàn Trạch chẳng được an ủi gì, trái lại còn vì giọng điệu dịu dàng của Nguyễn Thanh mà đỏ hoe cả mắt.Nguyễn Thanh nhất thời ngớ người: "...

Hả?"

Cậu nhìn Hàn Trạch sắp khóc đến nơi, khó hiểu hỏi hệ thống trong đầu: 【Hệ thống, là sao nữa vậy?】Một NPC trong phó bản mà lại có thiết lập mắc bệnh nan y?Nếu là loại phó bản kinh dị thì còn hợp lý, bởi vì bệnh nan y có thể dẫn đến rất nhiều chi tiết kinh dị xảy ra.Nhưng vấn đề là Hàn Trạch chỉ là một NPC người chơi trong Sòng Bạc Sinh Tử, không có cốt truyện gì phức tạp, cũng chẳng có hướng phát triển mở rộng nào.Vậy nên cho nhân vật này cái thiết lập "bệnh nan y" thật sự là điều cậu không tài nào hiểu nổi.Hệ thống im lặng, rất khó để nói ra nguyên nhân khiến Hàn Trạch buồn, dù chuyện đó chẳng liên quan gì đến phó bản.Cuối cùng, hệ thống rặn ra một câu:【Cậu ta không sao đâu, thực sự không cần để ý tới.】Hệ thống nói vậy chứng minh Hàn Trạch không hề mắc bệnh, nhưng nỗi buồn của anh lại hoàn toàn không phải giả.Nguyễn Thanh nhìn Hàn Trạch, nghi hoặc hỏi: "Anh tại sao lại nghĩ mình mắc bệnh nan y?"

Hàn Trạch nghe vậy, gương mặt đầy uất ức: "Tôi thấy không khỏe, tra trên mạng thì họ nói là ung thư giai đoạn cuối."

"Có khi chỉ còn sống được 1 tháng nữa."

Nguyễn Thanh nghe xong lập tức im bặt.

Tra bệnh trên mạng mà tra ra cái kết luôn là bệnh nan y thì cũng thật là...Dù "ung thư" có thể là chẩn đoán sai, nhưng Hàn Trạch thực sự thấy khó chịu thì cũng là thật.Nguyễn Thanh nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ nào không khỏe?"

Hàn Trạch vốn thấy mình đỡ hơn rồi, nhưng bỗng được người trước mặt quan tâm, lại thấy toàn thân bắt đầu khó chịu trở lại, thậm chí còn thấy tủi thân vô cùng."

Chỗ nào cũng không khỏe, tôi cảm thấy cả người đều đang phát sốt."

Cả người phát sốt?

Nguyễn Thanh giơ tay, dùng mu bàn tay chạm lên trán Hàn Trạch, hàng mi như họa khẽ nhíu lại.Đúng là nóng thật, nhiệt độ cơ thể này không bình thường.Hàn Trạch lập tức cứng đờ khi bàn tay Nguyễn Thanh chạm lên trán, không nhúc nhích lấy một chút, đến đầu cũng không dám động.Nhưng đôi mắt lại vô thức liếc lên, dừng trên bàn tay đang đặt nơi trán mình.Có lẽ vì vừa tắm xong nên tay của thiếu niên hơi mát lạnh, áp lên trán đang nóng bừng quả thật rất dễ chịu.Hơn nữa tay của cậu mềm mại, mềm đến mức như một miếng kẹo bông, mềm đến tận trong tim Hàn Trạch.Giống như có chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng gãi lên trái tim vậy.Ánh mắt Hàn Trạch dần trượt xuống, dừng lại ở bờ môi mỏng khẽ mím của Nguyễn Thanh.Đôi môi ấy giống như vừa bị cắn qua, ửng lên sắc hồng dịu nhẹ, nhìn quyến rũ vô cùng.Cảm giác ăn chắc ngon miệng lắm.Càng nhìn Hàn Trạch càng thấy khó chịu, thậm chí còn thấy tim cũng bắt đầu đau.Như thể có một hạt giống nào đó đang nảy mầm trong lòng, sau đó điên cuồng sinh trưởng.Hàn Trạch nuốt khan một cái, phần dưới lại bắt đầu trở nên khác lạ.Cảm giác khó chịu kia lại trỗi dậy dữ dội.Như đang nhắc nhở anh, anh thật sự sắp chết rồi.Hàn Trạch cúi đầu u ám, nỗi buồn dâng trào, như muốn nhấn chìm anh.Rõ ràng trước đây sức khỏe anh rất tốt, sao tự dưng lại sắp chết thế này?Anh không muốn chết.Trước đây sống chết đối với Hàn Trạch mà nói chẳng quan trọng gì, mỗi lần bước vào ván cược, anh đều không mong sống sót bước ra, chết thì chết thôi, dù sao cái cuộc sống lặp đi lặp lại này cũng chẳng còn gì thú vị.Nhưng bây giờ khác rồi, anh đã có người mình thích, anh không muốn chết chút nào.Nguyễn Thanh xác nhận Hàn Trạch đúng là đang sốt, liền rút tay về, chuyển sang nắm lấy cổ tay anh, đầu ngón tay trắng trẻo đặt lên mạch.Chuẩn bị bắt mạch xem sao."

Không phải chỗ đó."

Hàn Trạch kéo tay Nguyễn Thanh lại, dẫn về nơi đang "có vấn đề", giọng nghẹn ngào: "Là chỗ này nè."

"Chỗ này rất là khó chịu luôn."

Giọng Hàn Trạch khàn khàn, thấp và từ tính, nghe không còn vẻ ngốc nghếch thường ngày, trái lại còn như có sức hút mê hoặc lòng người.Khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ Hàn Trạch lại kéo tay mình, càng không nghĩ tới anh sẽ kéo tay về phía đó, hoàn toàn không phòng bị.Chờ đến khi cảm nhận được sự kỳ lạ trong lòng bàn tay, cậu mới kịp phản ứng đó là gì.Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh lập tức trợn to, ngay sau đó như bị điện giật, cậu vội vàng rụt tay lại, theo phản xạ đẩy người trước mặt ra.Chỉ là lực của Nguyễn Thanh quá nhẹ, chẳng đẩy nổi người cao lớn như Hàn Trạch.Thậm chí còn chẳng khiến anh nghiêng đi chút nào.Nguyễn Thanh lập tức đứng bật dậy, lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt khẽ liếc nhìn Hàn Trạch, trong mắt chứa đầy cảnh giác.Không còn chút dịu dàng nào như vừa nãy.Vì Nguyễn Thanh bắt đầu nghi ngờ liệu người này có phải đang giả ngốc, giả đến mức khiến cả cậu cũng tin?Nhưng vấn đề ở chỗ, hệ thống không thể có khả năng diễn xuất tốt như vậy.Nếu người này thực sự đang giả ngốc, vậy thì rất có thể không phải là một phân thân của hệ thống.Hàn Trạch dường như cũng không nghĩ Nguyễn Thanh lại đẩy mình, ngẩn ngơ nhìn sang, rồi thấy rõ ánh mắt cảnh giác của cậu.Tim Hàn Trạch thắt lại, chẳng lẽ Nguyễn Thanh đã phát hiện ra anh là đồ ngốc rồi sao?Nên cũng bắt đầu ghét bỏ anh như những người khác?Cú sốc kép từ "bệnh nan y" cộng thêm bị người mình thích ghét bỏ khiến Hàn Trạch buồn bã tới mức nghẹn thở, nước mắt lập tức trào ra.Cả người chìm trong tuyệt vọng.Tuy Hàn Trạch cao lớn tuấn tú, nhưng dáng vẻ khi khóc lại không hề khó coi.Bởi vì anh không hề khóc to, cũng chẳng phát ra tiếng động nào, chỉ mím chặt môi, lặng lẽ rơi lệ.Trông đáng thương voi cùng.Điều khiến người ta động lòng hơn là đôi mắt kia vẫn trong veo, ngây dại, thứ ngốc nghếch ấy là thứ không thể nào giả vờ được.Nguyễn Thanh: "......"

Là cậu nghĩ nhiều rồi.Hàn Trạch ấm ức quá đi, nhìn Nguyễn Thanh rồi nói khẽ, trong giọng nói lộ rõ tủi thân và chút trách móc, "Cậu cũng thấy tôi là đồ ngốc nên ghét bỏ tôi rồi sao?"

"...

Không."

Nguyễn Thanh nghiêng mặt sang một bên, nhẹ giọng đáp, "Ngồi lâu quá, chân tê, nên đứng lên vận động một chút."

"Thì ra là vậy à."

Hàn Trạch chớp mắt, nỗi uất ức trong mắt tan biến, còn ngoan ngoãn đưa tay lau nước mắt.Hiển nhiên là tin sái cổ cái lý do nhảm nhí đó, giống như Nguyễn Thanh nói gì, anh cũng sẽ tin theo.Nguyễn Thanh thấy vậy, hàng mi khẽ run, lần đầu tiên cảm nhận được thì ra đồ ngốc dễ dỗ đến vậy.Hàn Trạch biết mình không bị ghét bỏ, liền vui vẻ hẳn, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sắp chết, nỗi buồn lại tràn về.Trông chẳng khá hơn chút nào.Nguyễn Thanh liếc mắt đã nhận ra Hàn Trạch vì sao lại buồn, cậu bất đắc dĩ ngồi trở lại: "Anh không bị bệnh."

"Thật sao?"

Hàn Trạch trong cơn buồn bã ngước mắt nhìn Nguyễn Thanh, như muốn xác nhận từ cậu.Nguyễn Thanh khẽ "ừ" một tiếng, nhàn nhạt đáp lời.Hàn Trạch hơi nhíu mày, có chút khó xử, lên tiếng: "Nhưng mà... tôi thấy rất khó chịu.

Mọi người nói, chỉ có khi bị bệnh mới thấy khó chịu như vậy."

Từ trước đến nay, Hàn Trạch chưa từng bị bệnh, chỉ từng bị thương trong các ván cược, nên hoàn toàn không hiểu thế nào là "bị bệnh".Chỉ là bị thương cũng rất khó chịu, mọi người cũng gọi đó là bệnh.Nhưng thiếu niên nói không phải bệnh, vậy nhất định là không phải bệnh.Hàn Trạch tin tưởng điều đó vô cùng.Nguyễn Thanh nhìn thấy Hàn Trạch rõ ràng đã tin lời mình, nhưng trong mắt anh vẫn đầy nghi hoặc, bèn dịu giọng giải thích: "Không phải bệnh.

Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của một người đàn ông trưởng thành."

Hàn Trạch nghe xong chớp chớp mắt, ánh mắt trong veo như đang mong chờ điều gì, lại hỏi: "Thật sao?"

Nguyễn Thanh khẽ gật đầu: "Thật.

Cho nên anh sẽ không chết đâu."

"Vậy... cậu cũng sẽ có sao?"

Hàn Trạch cụp mắt nhìn xuống một chút, ánh nhìn rơi xuống chỗ nào đó của Nguyễn Thanh, trong đôi mắt vẫn là vẻ ngây thơ đầy hiếu kỳ.Nếu đổi lại là người khác, nhìn chằm chằm vào chỗ đó, chắc chắn sẽ bị coi là vô cùng khiếm nhã.Nhưng ánh mắt của Hàn Trạch lại quá đỗi thuần khiết, chỉ đơn thuần tò mò liệu Nguyễn Thanh có giống anh, cũng cảm thấy "khó chịu" hay không.Không hề khiến người ta thấy bị xúc phạm hay bị xâm phạm.Nguyễn Thanh nghe vậy, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái."

Tôi chưa đủ tuổi."

"À..."

Hàn Trạch làm ra vẻ như đã hiểu, nhưng ánh mắt ngốc nghếch kia lại hoàn toàn bán đứng anh.Hiển nhiên là không hiểu gì cả, nhưng lại ngại không dám hỏi tiếp.Hệ thống nhìn một màn này mà im lặng hẳn, trong lòng bỗng cảm thấy kỳ lạ và bối rối.Sao nó có cảm giác...

Nguyễn Thanh đối xử với Hàn Trạch hình như rất kiên nhẫn?Là ảo giác à?Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn cũng biết Hàn Trạch chẳng hiểu gì, nhưng cũng không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ cởi giày, leo lên giường.Còn đắp kín chăn.Trời bên ngoài cũng sắp sáng rồi, buổi tối còn một trận đấu nữa, cậu cần phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ.Hơn nữa, hai ván cược với Tô Chẩm đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, hiện giờ đúng là cậu có phần mệt mỏi thật.Phòng ngủ trong Sòng Bạc Sinh Tử đều có thể điều chỉnh ánh sáng và rèm che, dễ dàng ngăn cách hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, khiến cả căn phòng như vẫn là ban đêm.Nguyễn Thanh khi ngủ bình thường không thích để đèn.Nhưng lần này cậu không tắt, bởi vì Hàn Trạch vẫn chưa rời đi.Nguyễn Thanh nhìn chăn đã phủ kín, nghiêng đầu nhìn Hàn Trạch: "Anh về phòng trước đi, gặp lại sau 4 giờ chiều."

Hàn Trạch nghe vậy liền mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú thoáng chút tủi thân.Nhưng lần này, anh lại hiếm hoi không nghe lời Nguyễn Thanh, mà ngoan cố ngồi lại mép giường.Nguyễn Thanh: "?"

Lại làm sao thế?Hàn Trạch mím môi, không dám nhìn thẳng vào cậu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu mang theo chút oan ức: "...Cậu từng nói là tôi thắng cậu."

Cho nên tôi có thể theo cậu mà.Nguyễn Thanh hơi khựng lại, không nói gì thêm, cũng không bảo Hàn Trạch rời đi nữa."

Vậy anh định ngủ ở đâu?"

Trận cược tối nay không chỉ là trận chiến một mình Nguyễn Thanh, sức mạnh của Hàn Trạch cũng rất cần thiết.

Nếu không nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thể trạng.Mà căn phòng cậu thuê là loại đơn, tất nhiên chỉ có một chiếc giường, còn sofa thì chắc chắn không đủ chỗ cho một người đàn ông cao to như Hàn Trạch ngủ.Sau khi Nguyễn Thanh nói xong, Hàn Trạch vô thức liếc nhìn khoảng trống bên cạnh cậu, chính là chỗ Nguyễn Thanh đang nằm vẫn còn dư không gian.Nguyễn Thanh cũng nhìn theo ánh mắt ấy, im lặng mấy giây rồi nhẹ nhàng dịch người sang bên, nhường ra một khoảng rộng lớn trên giường.Còn cậu thì nằm sát mép, dường như sắp rơi xuống.Chỗ ấy rõ ràng là dành cho Hàn Trạch.Phòng cao cấp trong Sòng Bạc Sinh Tử có cấu hình rất tốt, giường cũng cực kỳ lớn, ba bốn người ngủ cũng không sao, chứ đừng nói chỉ hai người, gần như không chạm được nhau.Nhưng vấn đề ở đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh cho người khác nằm chung giường mình.Là LẦN ĐẦU TIÊN đó, thực sự luôn.Dù là ở những phó bản đầu tiên, cậu cũng chưa từng để bất kỳ ai lên giường.Là BẤT KỲ ai.Kể cả những người từng nuôi cậu rất lâu.Hệ thống im bặt, gần như không dám tin vào mắt mình.

Nó quay sang nhìn Hàn Trạch, đầu óc như muốn nổ đom đóm.Omg không lẽ cậu ấy thực sự thích... kẻ ngốc?Hàn Trạch nhìn khoảng trống Nguyễn Thanh nhường cho mình, đôi mắt sáng rực niềm vui và xúc động.

Anh nhanh chóng cởi giày và áo khoác, leo lên giường.Hành động vội vã như thể sợ Nguyễn Thanh đổi ý.Vì Nguyễn Thanh nằm mép bên kia, còn Hàn Trạch nằm ở bên này, nên giữa hai người vẫn có khoảng cách, hoàn toàn không khiến ai thấy bất tiện.Nguyễn Thanh thấy Hàn Trạch đã yên vị, liền đưa tay với sang bên cạnh, tắt đèn.Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt ngoài ban công hắt vào, lờ mờ soi sáng cả căn phòng.Không tối đen hoàn toàn, nhưng cũng không thể nhìn ra hiện tại là ban ngày.Nguyễn Thanh nhắm mắt lại, không buồn để tâm tới Hàn Trạch đang im thim thít bên cạnh.Dù giường rất lớn, nhưng chỉ có một chiếc chăn đang phủ trên người Nguyễn Thanh.Hàn Trạch nằm im re, toàn thân như khúc gỗ tĩnh, tay chân luống cuống chẳng biết để đâu.Anh không dám kéo chăn của Nguyễn Thanh.Nhưng... cũng chẳng cần đến chăn.Nhiệt độ trong phòng có thể điều chỉnh, Nguyễn Thanh chỉnh ở mức vừa phải.

Mà Hàn Trạch một lần nữa lại cảm thấy cả người nóng bừng, căn bản không cần đắp gì.Anh nằm đúng vào chỗ Nguyễn Thanh vừa nằm, vẫn còn phảng phất hương hoa lan dịu nhẹ.Giống như thiếu niên vẫn đang ở bên cạnh.Không đúng, không phải giống như là thật sự đang ở cạnh anh.Bỗng dưng Hàn Trạch cảm thấy ngứa ngáy nơi sống mũi, như có gì đó đang chảy ra.Anh đưa tay sờ thử.Sau khi xác nhận được đó là gì, đôi mắt Hàn Trạch lập tức trừng lớn.Máu!Anh hoảng hốt kéo chăn Nguyễn Thanh, giọng run rẩy đầy hoảng loạn: "Tôi... tôi chảy máu rồi..."

"Tôi thấy rất khó chịu... có phải tôi sắp chết rồi không?"

Nguyễn Thanh đã sắp ngủ, bị kéo dậy thì vô cùng mệt mỏi, chậm rãi mở mắt ra.Có lẽ vì bị đánh thức đột ngột, trong mắt cậu phủ một tầng hơi nước lấp lánh, như thể sóng ánh lăn tăn, mang theo cả ngàn vì tinh tú.Đẹp đến mê hồn.Dù phòng rất tối, nhưng vẫn lờ mờ thấy rõ đường nét gương mặt người trên giường.Hàn Trạch nhìn đến choáng váng, máu mũi chảy càng dữ dội hơn.Nếu không phải anh ngửa đầu bịt mũi kịp thời, chắc chắn sẽ làm bẩn cả ga giường trắng tinh.Nguyễn Thanh ngáp một cái đầy mệt mỏi, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Trạch lúc này mới bừng tỉnh, hoảng loạn trả lời: "Tôi... tôi lại thấy nóng người, còn chảy cả máu mũi..."

"Chẳng lẽ... tôi sắp chết rồi?"

Nghe xong, đầu óc Nguyễn Thanh vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Cậu lười biếng chống người ngồi dậy, cầm lấy chiếc máy tính bảng trên bàn cạnh giường.Gõ mấy chữ "phản ứng sinh lý ở nam giới", rồi quăng luôn về phía Hàn Trạch.Sau đó lập tức nằm nghiêng quay lưng lại, tiếp tục ngủ, chẳng buồn quan tâm gì nữa.Hàn Trạch một tay bịt mũi, một tay lóng ngóng đón lấy máy.Lo sợ làm bẩn giường của Nguyễn Thanh, anh len ra mép giường, lau máu mũi sạch sẽ bằng khăn giấy, rồi mới quay lại cầm máy tính lên đọc.Anh đọc rất nghiêm túc.Đọc xong liền vỡ lẽ, woa thì ra là thế.Những triệu chứng đó quả nhiên giống hệt mình, đúng là phản ứng bình thường ở đàn ông trưởng thành.Cuối cùng Hàn Trạch cũng yên tâm hẳn, thật sự không phải sắp chết.Anh tiếp tục kéo xuống cuối trang, thấy xuất hiện nhiều mục tìm kiếm liên quan."

Nói câu gì khiến đàn ông phát sướng""Vì sao đàn ông ôm bạn và đằng sau lí do đó?"

"Đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào?"***Hàn Trạch nhìn mấy dòng đó, đột nhiên căng thẳng lạ thường, đến mức tay nắm chặt lấy máy tính bảng.Anh cũng chẳng hiểu vì sao lại căng thẳng như vậy, chỉ thấy giống như đang lén làm điều gì đó thật táo bạo...Giống như một đứa trẻ hư đang nghịch dại.Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, do dự thật lâu rồi cuối cùng ấn vào mục: "Đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào?"

Mạng nội bộ của sòng bạc rất mạnh, tốc độ tải nhanh đến mức vừa ấn là hiện ngay.Nhưng Hàn Trạch còn chưa kịp đọc nội dung, máy tính bảng trong tay anh đã bị người khác giật lấy.Vì quá tập trung và căng thẳng, suýt nữa anh phản ứng theo bản năng như khi ở trong ván cược là suýt đánh cậu.May mà kịp nhớ ra đây không phải trong ván cược.Cũng không phải phòng của mình.Hàn Trạch ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn người lấy máy đi.Chính là Nguyễn Thanh.Không biết cậu tỉnh dậy từ lúc nào, thản nhiên tắt máy tính bảng, đặt lại lên bàn, lạnh nhạt nói: "Đọc mấy cái này dễ mắc bệnh nan y lắm.

Đừng xem bậy."

Hàn Trạch chớp mắt mấy lần, ngơ ngác đáp: "Dạ..."
 
[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P2】
Chương 246: Sòng Bạc Sinh Tử (18)


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕
______

◎Thưởng anh một cái hôn thì sao?◎

Nguyễn Thanh vừa nãy ngủ mơ màng, mới vô thức đưa cho Hàn Trạch chiếc máy tính bảng.May là cậu nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn giữa lúc ngủ chập chờn, kịp thời lấy lại máy tính bảng trước khi Hàn Trạch kịp nhìn thấy những thứ không nên thấy.Đặt máy xuống xong, Nguyễn Thanh lại quay về giường nằm, lần này thì tỉnh táo hơn nhiều.Cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Trạch, nhẹ giọng nói, "Anh đừng nghĩ nhiều quá là sẽ bớt khó chịu thôi."

"Hoặc thử làm vài bài toán đi."

Hàn Trạch nghe vậy thì mờ mịt, rõ ràng không hiểu giữa việc thấy khó chịu với nghĩ nhiều có liên quan gì, cũng chẳng hiểu vì sao làm toán lại giúp bớt khó chịu.Thấy vẻ mặt ấy, Nguyễn Thanh liền lấy lại máy tính bảng, viết mấy phép cộng trừ hai hoặc ba chữ số cho anh.Vì sợ Hàn Trạch làm quá nhanh, cậu còn cẩn thận thêm cả phép nhân chia hai chữ số.Viết xong, Nguyễn Thanh đưa máy sang: "Thử xem."

Hàn Trạch vừa nhận lấy, lông mày đã nhíu lại, sau đó nhìn Nguyễn Thanh với ánh mắt ấm ức.Trước khi Hàn Trạch kịp mở miệng than vãn, Nguyễn Thanh đã nghiêm túc nói: "Làm nhiều mấy cái này, sẽ thông minh lên đấy."

Hàn Trạch mắt sáng rực: "Thật á?"

"Thật."

Nguyễn Thanh gật đầu."

Hồi nhỏ em cũng hay luyện mấy cái này, nên bây giờ mới thông minh vậy nè."

Nghe Nguyễn Thanh nói xong, Hàn Trạch lập tức nghiêm túc hẳn, cầm bút cảm ứng bắt đầu tính toán từng phép một.Có điều Hàn Trạch không giỏi các phép tính hai chữ số lắm, làm rất chậm, thậm chí còn phải vẽ thêm mấy đường phụ trợ để giúp mình.Tính toán từng bước một, cộng rồi lại trừ, cứ thế mà lần lượt làm.Nhưng số lượng phép tính hai chữ số thì đã nhiều, máy còn có cả ba chữ số, mà vẽ đường thôi đã tốn nửa ngày, đừng nói là còn phải đếm.Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn một cái, yên tâm nhắm mắt lại, chưa bao lâu hơi thở đã dần ổn định.Hàn Trạch tính toán vô cùng chăm chú, quả thực vừa làm vừa thấy đỡ khó chịu hơn.Cũng không hẳn là đỡ, chỉ là phía dưới không khó chịu nữa, nhưng não thì bắt đầu... nhức nhức.Lú lú hết cả rồi.Mắt bắt đầu díu lại, mấy đường kẻ cũng bắt đầu nhòe đi, mí mắt như có ai đè xuống, cứ cụp dần, cụp dần.Hàn Trạch cố mở to mắt, gắng gượng tỉnh táo hơn một chút.Anh không thể ngủ, anh phải thông minh hơn mới được.Nhưng chưa được một phút, Hàn Trạch đã từ từ ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.Có thể là vì hơi lạnh, cũng có thể là vì mùi hương bên cạnh quá đỗi dễ chịu, Hàn Trạch vô thức nhích dần về phía bên kia giường.Đến khi chạm phải một thứ gì đó, anh mới ngừng lại, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.***Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Thanh luôn cảm thấy có gì đó đè nặng trên người mình, như bị một con rắn độc siết chặt, khiến cậu gần như nghẹt thở.Cậu từ từ mở mắt, liền thấy một gương mặt điển trai ở gần trong gang tấc.Không biết từ lúc nào, Hàn Trạch đã ngủ ở bên cạnh, cánh tay và vai đều đè lên người cậu, thậm chí còn gác cả chân lên nữa.Nguyễn Thanh ban đầu còn mơ màng, giờ thì tỉnh hẳn.

Cậu hít sâu một hơi, đưa tay đẩy nhẹ Hàn Trạch đang nửa nằm đè trên người mình.Không đẩy được bao nhiêu, nhưng Hàn Trạch đã bị cậu đánh thức, chớp mắt nhìn cậu."

Sao thế?"

Giọng nói của Hàn Trạch vẫn còn dính dính do đang buồn ngủ, có phần líu ríu.Hàn Trạch đúng là nặng thật.

Nguyễn Thanh đẩy anh thêm lần nữa, "Anh lùi ra chút đi."

Cảm nhận được lực đẩy, Hàn Trạch mới tỉnh táo hơn một chút.

Khi nhận ra mình gần như đang ôm trọn người ta trong lòng, mắt anh mở to hết cỡ, cả người đờ như khúc gỗ.Gương mặt tuấn tú trong chớp mắt đỏ ửng lên.Hàn Trạch vừa lúng túng vừa lắp bắp, vội vã gỡ tay và chân mình ra khỏi người Nguyễn Thanh: "Xin... xin lỗi..."

Không biết là do quá căng thẳng hay lo cậu tức giận, Hàn Trạch nói xong liền lùi nhanh về sau.Kết quả là không để ý rìa giường, ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng động không hề nhỏ.Nguyễn Thanh liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ ngồi dậy, khẽ ngáp một cái mang theo chút uể oải, trong đôi mắt còn vương hơi sương.Cậu cầm điện thoại lên xem, hơn 4 giờ chiều rồi.Ván cược bắt đầu lúc 6 giờ tối, nghĩa là còn khoảng hai tiếng nữa.Nguyễn Thanh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi rối, sau đó dứt khoát ra khỏi giường.Hàn Trạch có vẻ cũng nhận ra mình vừa gây chuyện, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, không hé lời, chỉ len lén nhìn Nguyễn Thanh.Muốn xem thử cậu có giận không.Rồi thấy Nguyễn Thanh chẳng buồn để ý, trực tiếp đi vào phòng tắm.Hàn Trạch như bị dội một gáo nước lạnh, xụ mặt ngồi thừ tại chỗ.Chắc chắn là cậu giận rồi.Nếu có người nào đó nằm đè lên người mình mà không xin phép, mình cũng sẽ giận, thậm chí sẽ kéo đối phương đi cá cược rồi tiêu diệt họ.Huống chi Nguyễn Thanh còn đang tận tình giúp anh nghĩ cách trở nên thông minh, vậy mà anh lại không biết xấu hổ ngủ mất tiêu.Càng nghĩ càng thấy buồn, Hàn Trạch chui vào góc phòng, im lìm không nhúc nhích, cả người toát ra khí tức "tội lỗi tràn lan".Nguyễn Thanh đánh răng rửa mặt xong, thay sang một bộ đồ khác.

Thay đồ xong, Hàn Trạch vẫn chưa nhúc nhích.Cũng không có vẻ định đi rửa mặt.Nguyễn Thanh thấy thế mới hỏi: "Anh không tham gia ván cược nữa à?"

Hàn Trạch nghe tiếng Nguyễn Thanh mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn sắc mặt cậu.

Thấy dường như cậu không giận gì mình, Hàn Trạch lập tức đáp: "Tham gia!"

Nguyễn Thanh khẽ ngẩng cằm, chỉ vào phòng tắm: "Đi rửa mặt."

"Dạ!"

Hàn Trạch vui vẻ bật dậy, chạy vào trong.Còn Nguyễn Thanh thì mở máy tính bảng, truy cập vào cửa hàng của Sòng Bạc Sinh Tử.

Sau khi chọn mua một vài thứ cần thiết, cậu gọi hai phần đồ ăn khác nhau.Làm vậy là để tránh bị nhân viên sòng bạc nghi ngờ có người khác trong phòng.Gọi hai phần giống nhau thì sẽ rất dễ bị phát hiện, nên cậu mới chọn hai phần khác nhau.Trước khi gọi còn cẩn thận hỏi qua bên chăm sóc khách hàng, như thể đang phân vân không biết chọn món nào.Cả hai đều muốn ăn, không chọn được nên đành gọi hết.Đồ ăn giao rất nhanh, Hàn Trạch còn chưa ra thì đồ đã được mang tới."

Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng."

Nhân viên mỉm cười với Nguyễn Thanh rồi xoay người rời đi.Lông mày Nguyễn Thanh hơi nhíu lại, trong mắt thoáng hiện nét trầm tư.Nụ cười của nhân viên bây giờ chân thật hơn nhiều, không còn cảm giác giả tạo như trước.Cũng ngày càng giống người thật.Nếu không phải vì bộ đồng phục của Sòng Bạc Sinh Tử, có lẽ sẽ không thể phân biệt nổi là nhân viên hay con bạc.Có cảm giác... phó bản này có gì đó rất lạ.Nguyễn Thanh nhớ có lần nhân viên từng nói, Sòng Bạc Sinh Tử chia làm ba khu vực.Khu một là cược trí tuệ và may mắn, khu hai cược thể lực và sức chiến đấu.Nhưng bất kể tra thế nào, cũng không có chút thông tin nào về khu ba.Như thể nó chưa từng tồn tại.Hàn Trạch đánh răng rửa mặt xong đi ra, Nguyễn Thanh không nghĩ thêm nữa, đặt đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống ăn.Điều quan trọng hơn bây giờ là ván cược lúc 6 giờ, cậu phải giữ trạng thái tốt nhất.Hai người ăn xong cũng gần đến giờ, dọn dẹp một chút rồi cùng nhau đến khu hai của Sòng Bạc Sinh Tử.Phần lớn người chơi đã có mặt.Nguyễn Thanh âm thầm liếc qua những người tìm bạn đồng hành, đều là người chơi.Không một ai là ngoại lệ.Cậu nhìn sang Tô Chẩm và Ninh Vọng đang đứng rất gần nhau, đáy mắt khẽ hẹp lại, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.Hai người này... hợp tác rồi à?Bên cạnh họ không có ai, thậm chí các người chơi khác còn đứng cách khá xa.Hoặc là bạn đồng hành của họ chưa đến, hoặc đúng là hai người này đã cùng phe.Sắc mặt Nguyễn Thanh trầm hẳn xuống.

Trong mê cung, con bạc có thể bị giết bất cứ lúc nào.Ngay cả người đứng ngoài chỉ đường cũng vậy.Giết người ngoài, bên trong không ra được.

Nhưng ván cược cũng lường trước khả năng này nên mới cấm tất cả con bạc giết chóc trong vòng nửa tiếng đầu, bất kể là người vào mê cung hay người ở ngoài chỉ đường.Tức là ván cược cho họ nửa tiếng an toàn, đủ để trốn kỹ khỏi các con bạc khác.Mê cung rất lớn, khu vực bên ngoài cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể tìm một vị trí nhìn bao quát mê cung để chỉ huy.Nhưng cũng không phải chuyện dễ.Bởi vì nơi nhìn thấy mê cung không nằm đâu khác ngoài khu vực xung quanh nó, nên tìm người cũng không khó.Nguyễn Thanh đã tính đến chuyện đó.

Kỹ năng ẩn nấp của cậu không tệ, trốn kỹ cũng không phải vấn đề.Hơn nữa những người chơi ở trong sòng bạc đều biết tình hình của cậu, phần lớn chẳng ai dám động vào.Nên khả năng bị tìm ra gần như bằng không, càng đừng nói đến việc bị giết.Nhưng vấn đề là chỉ cần có một người trong số kia không vào mê cung, thì chắc chắn sẽ tìm đến cậu.Đến lúc đó cậu bị khống chế, thì không thể dẫn đường cho Hàn Trạch được nữa.Nguyễn Thanh cụp mắt, che đi suy nghĩ trong lòng, không liếc nhìn ai nữa.Người tham gia nhanh chóng đã đông đủ, tổng cộng có 7 cặp, 14 người, cậu thiếu niên tai mèo cũng tham gia.Đúng như suy đoán thì Tô Chẩm với Ninh Vọng đã thành một đội.Ván cược này ấy à, thứ đặt lên bàn không chỉ là việc Hàn Trạch có đi theo Nguyễn Thanh hay không.Mà cược ở đây... chính là mạng sống.Nhưng có Nguyễn Thanh tham dự, chuyện cược mạng hiển nhiên không thể xảy ra.

Mà cậu cũng đâu thể cược chính mình.Vậy thì phải đưa ra một loại cược khác.Nguyễn Thanh suy nghĩ giây lát, nhìn về phía mấy người kia, mở miệng: "Nếu tôi thắng, đưa ID của mấy người cho tôi."

Vài triệu điểm tích lũy, cậu không muốn lấy.Cầm vào chỉ tổ bỏng tay.Nguyễn Thanh từng xem qua bảng điểm, sau khi mở phát trực tiếp thì điểm tăng liên tục, nhanh hơn cả việc vượt ải.Hệ thống cũng không vì cậu thiếu điểm mà xử lý hay xóa sổ, nên chắc chắn sẽ có cách để kiếm điểm lại.Mấy người kia hiểu ý của Nguyễn Thanh, chỉ nhướn mày, không phản đối.Ở khu một, Nguyễn Thanh còn có thể thắng họ.

Nhưng ở khu hai này...Muốn thắng ấy hả, nằm mơ đi.Chỉ cần giết được tên ngốc kia, cậu chắc chắn sẽ thua.Người đã đủ, cược cũng đặt xong, 7 đội cùng bước vào không gian cược đặc biệt.Bây giờ đã hơn 6 giờ tối, trời trong sòng bạc bắt đầu tối lại, nhưng bên trong không gian cược thì vẫn là ban ngày.Mặt trời treo cao giữa bầu trời, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp, như thể chỉ trong nháy mắt, đêm đen đã bị xé toạc thành ban mai rực sáng.Nguyễn Thanh ngước nhìn bầu trời ngay lúc bước vào, ánh nắng chói chang khiến khóe mắt cậu long lanh nước, tầm nhìn cũng chốc lát mờ đi.Thật đến kỳ lạ.Không chỉ ánh sáng, ngay cả hơi ấm khi ánh nắng rọi lên da thịt cũng thật không thể tả.Nguyễn Thanh nhắm mắt lại, đợi đến khi thị lực khôi phục mới từ từ đảo mắt nhìn quanh.Họ vừa bước vào từ cánh cửa của khu hai, giờ thì đang đứng trên một bục cao.Phía sau không còn cánh cửa nào, cũng chẳng thấy mép nền ở đâu.Còn phía trước, bên dưới họ là một mê cung khổng lồ, rộng tới mức gần như không thấy điểm kết thúc.Kỳ quái, nguy hiểm mà còn đầy bí ẩn.Ngay khoảnh khắc mê cung xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác rung động và đáng sợ như sóng dữ tràn thẳng vào tâm trí, khiến người ta vô thức nín thở.Từ sâu trong đáy lòng, một dòng cảm xúc mang tên sợ hãi chậm rãi trào dâng.Cảm giác như mê cung trước mắt không phải là công trình vô tri, mà là một con quái vật khổng lồ, đang há cái miệng đỏ lòm toang hoác, chờ nuốt chửng mọi linh hồn đang đứng chênh vênh trước ranh giới sinh tử.Sự nhỏ bé và bất lực trước thứ khổng lồ ấy lan khắp tứ chi.Không thể phản kháng, cũng chẳng thể trốn chạy.Những người chơi được chọn ngay khi ánh mắt chạm đến mê cung, đầu óc liền căng như dây đàn, sống lưng lạnh toát.Trong lòng họ thậm chí còn dâng lên một ý nghĩ muốn bỏ trốn.Thế nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, nỗi sợ khiến toàn thân bủn rủn, chỉ một cử động nhỏ cũng trở nên vô cùng khó khăn.Càng nhìn mê cung lâu, đầu họ càng đau như có trăm ngàn mũi kim đâm vào não.Cơn đau ấy không phải thể xác, mà như nỗi mỏi mệt khi tinh thần bị rút kiệt đến tận cùng.Những người chơi hoảng hốt trong lòng, cố gắng ép bản thân dời mắt đi nơi khác.Khi không còn nhìn mê cung nữa, nỗi sợ ấy như dịu xuống một chút.Chờ đến khi tinh thần vững vàng hơn đôi phần, họ mới lần nữa đưa mắt nhìn về phía mê cung.Lần này có phần dễ chịu hơn, ít ra họ không còn run rẩy đến mức không thể nhúc nhích.Nguyễn Thanh cũng vậy.

Cậu thu ánh mắt lại, khẽ đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương đang đau nhức.Ván cược lần này còn khó hơn cậu tưởng.Không ngờ rằng không chỉ những kẻ bước vào mê cung mới gặp nguy hiểm, mà cả những người đứng ngoài chỉ đường, cũng khó mà giữ vững tinh thần trong trạng thái này.Chỉ riêng việc nhìn thẳng vào mê cung thôi, cũng đã gần như bất khả thi.Trước đó khi xem mê cung qua video, Nguyễn Thanh không hề cảm nhận được loại sợ hãi ghê gớm ấy, có vẻ như chỉ khi thật sự bước vào ván cược mới có thể cảm thụ được.Cậu từng thắc mắc, rõ ràng những kẻ ngoài cuộc có thể giết chết đối thủ để tăng xác suất chiến thắng, thế nhưng chẳng ai chọn cách đó.Giờ thì Nguyễn Thanh đã hiểu, chỉ riêng việc nhìn vào mê cung thôi, e rằng đã rút cạn mọi sức lực.Nhân viên điều hành dường như không bị ảnh hưởng bởi mê cung, đợi đến khi tất cả đã phần nào quen với nỗi sợ, gã bắt đầu phát tai nghe cho mỗi đội.Đó là thiết bị để liên lạc với đồng đội bên trong mê cung.Tiếp theo mỗi người chỉ đường lại được phát thêm ống nhòm, máy ảnh, cùng với máy tính bảng và bút cảm ứng.Ống nhòm thì dễ hiểu, mê cung quá rộng, không có nó chẳng nhìn rõ được chi tiết.Máy ảnh càng dễ hiểu hơn nữa, không thể nhìn mê cung quá lâu, vậy nên có thể chụp lại rồi xem dần.Nhưng điều khiến người chơi nghi hoặc chính là lý do được phát thêm máy tính bảng và bút cảm ứng.Có người nhìn về phía nhân viên: "Máy tính bảng và bút để làm gì?"

Nhân viên mỉm cười: "Sau khi ván cược bắt đầu, có thể các vị sẽ cần dùng đến."

Nói xong rồi không biết gã chạm vào thiết bị nào, cả sàn đấu từ từ hạ xuống, dần hòa vào mặt đất bên dưới mê cung.Nơi này chính là lối vào mê cung.Cảm giác sợ hãi một lần nữa trào lên như thuỷ triều, gặm nhấm tâm trí của tất cả mọi người, khiến từng tế bào đều muốn quay đầu bỏ chạy.Trước lối vào mê cung là một quảng trường rộng lớn, cách cửa mê cung chừng trăm mét.Tất cả người tham gia ván cược đều phải đứng sau vạch khởi động, chờ đến khi ván cược thật sự bắt đầu, mới được phép chạy vào trong mê cung.Những nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử xưa nay vẫn đối xử khá lạnh nhạt với người chơi, nhưng lần này thái độ lại ôn hoà hơn hẳn.Gã nhìn về phía đám người tham gia: "Các vị cược thủ đáng kính, không biết đã sẵn sàng chưa?"

Vài người vốn chẳng có gì để chuẩn bị.

Còn mấy người chơi bị kéo đến chỉ để đủ số lượng thì chuẩn bị hay không cũng chẳng mấy ai bận tâm.Ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Nguyễn Thanh, người từ đầu đến giờ chưa nói một lời.Hàn Trạch cũng quay đầu lại nhìn cậu: "Tôi nhất định sẽ thắng."

Anh nói với giọng rất nghiêm túc, như một lời hứa hẹn không thể thất bại.Hàn Trạch không hề hạ giọng, mà khoảng cách giữa mọi người cũng chẳng quá xa, ai nấy đều nghe thấy rõ mồn một.Ánh mắt vài người chuyển đến trên người Hàn Trạch, ánh nhìn lạnh nhạt xen lẫn tia giễu cợt.Giễu cợt sự ngây thơ không biết lượng sức của anh.Thế nhưng Nguyễn Thanh lại không cảm thấy lời Hàn Trạch nực cười.

Cậu nhìn anh, dịu dàng cười khẽ: "Nếu anh thắng..."

Cậu ngừng lại một chút, rồi cong môi như mây trôi nhẹ nhàng giữa trời chiều."

Tặng anh một nụ hôn, được chứ?"

Hệ thống im lặng trong một giây.

Sau đó gào lên trong đầu: "Mẹ nó!!!"

Bảo sao trước nay đối xử với cái tên ngốc này dịu dàng đến thế, thì ra hôm nay chuẩn bị tiễn người ta đi chịu chết.Tất cả sự dịu dàng ấy, chỉ là phút yên bình trước giờ biệt ly.Hệ thống từng nói Hàn Trạch rất mạnh, nhưng không có nghĩa anh đủ sức đối đầu cùng lúc với cả đám người đó.Tô Chẩm thân mang mối hận với bọn họ, vốn là mục tiêu bị dòm ngó nhất.Nhưng giờ thì khỏi cần đoán, mục tiêu số một đã đổi thành Hàn Trạch.Không một ai trong bọn họ sẽ để Hàn Trạch chiến thắng.Có lẽ trước đó Hàn Trạch còn có chút hy vọng, nhưng lời của Nguyễn Thanh vừa thốt ra, khả năng chiến thắng gần như bằng không.Bất kỳ ai cũng có thể thắng, chỉ trừ Hàn Trạch.Quả nhiên ngay sau khi Nguyễn Thanh dứt lời, mấy người kia vốn đã dời ánh mắt đi, giờ lại quay đầu nhìn thẳng về phía hai người.Ánh mắt kia đều chất chứa sự lạnh lẽo và thâm u như đáy hồ đêm vắng.Không, thậm chí đã không còn là lạnh lẽo nữa, mà là sát ý thuần túy.Sát ý hướng thẳng về phía Hàn Trạch.Hệ thống thấy vậy, chẳng khác nào xác nhận suy đoán của nó, Hàn Trạch đã trở thành mục tiêu số một.Hệ thống hoàn toàn có thể thao túng Hàn Trạch từ chối đề nghị ấy.Thế nhưng phần thưởng kia dù nguy hiểm, lại không phải điều có thể chối từ.Và trên đời thứ đáng sợ nhất, chưa bao giờ là hiểm nguy, mà là khát vọng trong tim khiến người ta trở nên liều lĩnh và điên cuồng.Hệ thống im lặng, không can thiệp nữa.Hàn Trạch nghe xong lời Nguyễn Thanh, đôi mắt liền sáng bừng, tay khẽ siết vạt áo, hồi hộp hỏi: "C..có thể sao ạ?"

Khuôn mặt anh đỏ rực, ánh mắt không tự chủ rơi lên đôi môi mỏng phơn phớt hồng của Nguyễn Thanh.Cậu như chẳng hề để tâm đến những ánh nhìn mang sát khí đang vây quanh, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Hàn Trạch như vừa được ban ân huệ từ trời cao, vừa mừng vừa căng thẳng, đến nỗi chẳng biết tay chân nên đặt đâu.Không xa mấy người kia vẫn lặng lẽ dõi theo, sắc mặt bình thản nhưng trong mắt là cả một vùng u tối.Mê cung vốn đã nguy hiểm.

Nhưng khoảnh khắc này, mọi thứ lại càng nguy hiểm hơn gấp bội.

Cả quảng trường như căng lên từng nhịp thở.Đến cả nhân viên sòng bạc cũng không che giấu được bản chất.

Trong thoáng chốc, tròng mắt gã thoáng hiện sắc vàng lạnh lẽo, tàn nhẫn như sói dữ.Những người chơi khác không dám thở mạnh, chỉ sợ khi ván cược còn chưa bắt đầu, nơi này đã đổ máu.May mắn thay những kẻ kia chỉ cười khẩy một tiếng, rồi chậm rãi thu ánh nhìn, dù trong mắt vẫn ngập tràn sát khí.Phòng livestream của Nguyễn Thanh đã mở từ khi bước vào phó bản, đám khán giả tự nhiên vẫn đang theo dõi từ đầu đến giờ.【Chủ livestream đúng là gắt thật, câu này mà cũng dám nói trước mặt mấy người kia, tôi còn run hơn người trong cuộc rồi đây này.】【Đừng nhìn chồng tôi thể trạng yếu, chứ cái gan thì to lắm đấy.

Không sợ xong cú này lại bị "đè" đến sáng à?】【Nếu bình thường vợ tôi mà đòi hôn người khác, tôi chắc chắn không đồng ý đầu tiên.

Nhưng lần này, tôi chỉ muốn thắp cho thằng ngốc đó một nén nhang, mong nó trụ được càng lâu càng tốt...】Trò cá cược nhanh chóng bắt đầu.Nửa tiếng đầu tiên là khoảng thời gian tương đối an toàn, người tham gia bắt đầu chạy vào trong mê cung.Còn những người ở ngoài chỉ đường thì bắt đầu tìm chỗ trốn.Nguyễn Thanh không hề do dự mà lập tức chạy về một hướng, rõ ràng là định đi tìm nơi ẩn náu trước.Ninh Vọng vừa thấy Nguyễn Thanh rời đi, lập tức bước theo sau.Nhưng vừa mới nhấc chân thì đã bị nhân viên sòng bài ngăn lại.Người kia mỉm cười nói: "Xin lỗi, trong vòng nửa tiếng đầu trò cá cược, nghiêm cấm giết chóc và theo dõi người chơi khác."

"Nếu ngài muốn giết người chơi khác, xin hãy đợi sau nửa tiếng rồi hãy hành động."

Ninh Vọng liếc nhìn người kia, sau đó chỉ lạnh nhạt dõi mắt theo bóng dáng Nguyễn Thanh dần biến mất.Còn hắn ta thì cũng chọn một hướng gần gần với Nguyễn Thanh rồi bước đi.Những người chơi khác đưa mắt nhìn nhau họ chỉ bị kéo vào cho đủ người, hoàn toàn không có ý định chiến đấu giết chóc gì cả.Bởi vì thắng hay thua trong trò cá cược lần này, hình như chẳng phụ thuộc vào họ.Thế nên chẳng ai rời đi, mà cứ thế trèo lên bức tường cao bao quanh mê cung, để tiện quan sát tình hình bên trong.Mê cung thực sự quá lớn, lại còn cực kỳ phức tạp.

Vừa mới có vài người tiến vào thôi mà đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Đám người chơi cuối cùng cũng hiểu cái máy tính bảng để làm gì rồi.Là để định vị.Người chơi có thể dùng nó để xác định vị trí đồng đội mình đang ở đâu, sau đó phối hợp cùng ống nhòm để tìm, như vậy sẽ nhanh chóng xác định được mục tiêu.Không chỉ là định vị đơn thuần, máy còn có thể dùng để tính toán và phân tích.Bên trong mê cung có một số cánh cửa cần phải nhập mật mã hoặc giải cơ quan mới mở được.Một vài người chơi đã bắt đầu toát mồ hôi, nếu câu đố quá khó mà họ lại giải không ra, khiến đại thần không lấy được cờ, e là chết cả lũ.Có người dùng ống nhòm nhìn thoáng qua mê cung, sau đó đặt xuống chuẩn bị lấy máy ảnh chụp trước.Kết quả ngay lúc chuẩn bị hạ ống nhòm xuống, trong tầm nhìn lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.Hình như là cậu thiếu niên đã khơi mào trò cá cược lần này.Người chơi nọ nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, bèn điều chỉnh lại tiêu cự, hướng thẳng vào bóng dáng ấy.Quả nhiên chính là cậu thiếu niên kia.Người nọ cau mày nghi hoặc, sao cậu lại quay trở lại?Hành động kỳ lạ của người đó lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, tất cả cùng quay đầu nhìn về phía cậu đang quan sát.Rồi họ trơ mắt chứng kiến kẻ lẽ ra nên đang ở sâu trong mê cung, cái tên ngốc nghếch kia lại lén lút chạy ngược ra.Rồi kéo tay cậu thiếu niên kia, cùng nhau quay trở lại mê cung.Toàn bộ người chơi: "!!!"***Edit tâm sự:Mịe mấy nay tôi bị ốm, nằm vật vờ chả muốn làm gì hết, đã thế mưa còn chill chill, trọ chỗ tôi ở thì nó ngập nước kinh hồn, và cục sạc laptop của tôi đã chịu đựng nước suốt mấy tiếng đồng hồ, nên giờ mới mò lên chương cho mọi người đây, đợi mị bão chương nhíe nhíe
 
[Đm] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan 【P2】
Chương 247: Sòng Bạc Sinh Tử (19)


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕
______

◎Quái vật◎

Nguyễn Thanh lúc xem quy tắc của ván cược đã biết, trong vòng nửa tiếng trước khi trò chơi bắt đầu, các con bạc không được phép theo dõi người chơi khác.Cậu vốn nghĩ người khác sẽ không dám động vào mình, cho dù cậu cứ đứng lặng ở lối vào cũng chẳng ai dám chạm đến.Nhưng nếu là Tô Chẩm và Ninh Vọng hợp tác thì lại khác.Hai người này nhất định sẽ để lại một người ở bên ngoài, mà bất kể là ai trong số họ ở lại, với cậu mà nói đều là tai họa.Nếu ở ngoài mê cung, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phát hiện.Vì thế Nguyễn Thanh mới vừa rời đi chưa được bao lâu, đã lập tức dùng tai nghe bảo Hàn Trạch quay lại đón mình.Cậu muốn cùng Hàn Trạch tiến vào mê cung.Ở ngoài mê cung, việc bị tìm thấy dễ như trở bàn tay, nhưng trong mê cung thì khác, muốn tìm ra cậu đâu có dễ dàng.Hàn Trạch nghe thấy giọng cậu gọi qua tai nghe, thoáng chần chừ nhưng cuối cùng vẫn quay lại đón Nguyễn Thanh.Sau đó dắt cậu cùng nhau chạy vào mê cung.Vừa kéo người lao vào mê cung, Hàn Trạch vừa nghiêm túc dặn dò: "Vào trong rồi, em tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của anh."

Nguyễn Thanh đương nhiên không dám đem mạng mình ra đùa: "Vâng."

Lối vào mê cung cơ bản là không có nguy hiểm gì lớn, hơn nữa ở đó có đến bảy con đường để lựa chọn.Dường như những con đường ấy được tạo ra dựa trên số lượng đội tham gia trò chơi, có bao nhiêu đội thì sẽ có bấy nhiêu đường.Cứ như là mỗi đội đều được sắp sẵn cho một con đường riêng.Nhưng không hề có quy định nào buộc người chơi không được đi cùng đường với người khác, dù sao đi chưa được bao xa thì đường đi cũng đã thay đổi rồi.Kể cả có đồng hành cùng đội khác cũng có thể vì cạm bẫy hay hiểm nguy mà buộc phải tách ra.Bảy con đường trông qua đều gần như giống hệt nhau, rất khó để nhận ra đâu mới là đường đúng.Không chỉ người trong mê cung không nhìn ra, mà cả những người chỉ đường bên ngoài mê cung cũng không phân biệt được, vì thế người chơi chỉ có thể chọn đại một con đường để vào.Nguyễn Thanh bị Hàn Trạch kéo vào mê cung xong thì liền chỉ đại một hướng.Hàn Trạch không chút do dự kéo cậu chạy về phía ấy.Người chỉ đường ngoài mê cung có tầm quan sát khá hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi gần người đồng đội của mình, nếu cố gắng nhìn xa hơn thì sẽ bị đau đầu dữ dội giống lúc ban đầu.Kể cả dùng máy ảnh để chụp lại, cũng không thể nào nhìn tấm ảnh đó được lâu.Hàn Trạch chưa chạy vào sâu, Nguyễn Thanh cũng chẳng có nhiều bản đồ mê cung trong tay, nhưng cậu không phải chọn bừa.Cậu chọn đường không có ai đi, như vậy khả năng chạm mặt người khác sẽ thấp hơn rất nhiều.Nguyễn Thanh vốn chỉ nghĩ như thế...Nhưng hai người mới vào chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân và trò chuyện ở không xa.Nguyễn Thanh lập tức sững lại, vì đó là giọng của Lục Như Phong.Hiển nhiên Lục Như Phong đang trao đổi với người chỉ đường của mình, hắn ta đang thuật lại tình hình mê cung cho đồng đội.Âm thanh ấy gần sát bên họ.Chỉ cần mở một cánh cửa có khóa là sẽ chạm mặt, mà cánh cửa đó chỉ là một loại mật mã ghép hình đơn giản.Mật mã nằm ở góc tường rẽ quặt, chỉ cần lấy được là có thể nhập vào để khôi phục hình, mở được cánh cửa ấy.Rồi sẽ phát hiện ra cậu và Hàn Trạch.Nguyễn Thanh vốn định chọn đường bên trái, vì ở cuối lối ấy có một lá cờ, nhưng bây giờ thì hiển nhiên không thể nữa rồi.Rất có thể Lục Như Phong cũng đang nhắm tới lá cờ đó.Đường đó chướng ngại rất nhiều, khó mà lấy được cờ một cách nhanh chóng, nếu cứ cố chấp đi đường ấy thì nhất định sẽ bị Lục Như Phong phát hiện.Huống hồ Nguyễn Thanh không chắc cửa đã mở có tự đóng lại hay không, nếu không cần mở lại, Lục Như Phong sẽ dễ dàng đi qua.Như vậy chưa tới nửa phút, anh ta có thể đến được vị trí hiện tại của hai người.Nguyễn Thanh không chút do dự kéo Hàn Trạch rẽ sang hướng khác, trước khi đi còn để lại vài dấu vết trên tường.Người ở gần quả đúng là Lục Như Phong.Hắn ta nhìn cánh cửa đã được mở ra, mắt hơi nheo lại, lập tức hiểu có người đã chọn đi con đường này.Vấn đề là người đó là ai?Hàn Trạch?

Hay là Tô Chẩm?

Hay là ai khác?Lục Như Phong cẩn thận quan sát dấu vết xung quanh, muốn phân biệt xem rốt cuộc ai đã chọn con đường này.Hắn ta càng kiểm tra, lông mày càng nhíu chặt hơn, vì sao lại còn sót lại một chút hương lan thoang thoảng?Cảm giác như người mở cửa chính là Nguyễn Thanh vậy.Nhưng cậu lẽ ra đang ở ngoài giúp Hàn Trạch chỉ đường, không thể nào có mặt trong mê cung được.Chỗ này cũng không để lại thêm thông tin nào nữa, Lục Như Phong rất khó để xác định người vừa đi qua là ai.Không thể truy vết thêm, Lục Như Phong cũng không ở lại nữa, lập tức đẩy cửa bước vào khu vực tiếp theo.Hắn ta quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bức tường ven lối đi.Trên đó còn lưu lại một vệt đen, như thể từng bị thứ gì đen tuyền tấn công.Luồng khí này rất giống với của Tô Chẩm.Ngoài khí tức đó, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương lan.Lục Như Phong nhìn vết tích ấy một lát rồi thu ánh mắt lại, không hề do dự rẽ sang đường khác.Người đi đường này rất có thể là Tô Chẩm, trên người Tô Chẩm rất có khả năng đang mang theo thứ gì đó của thiếu niên.Nên mới để lại dấu vết ấy.Lục Như Phong tạm thời chưa muốn đối đầu với Tô Chẩm.Nếu như Hàn Trạch là người đầu tiên hắn ta muốn giết, thì Tô Chẩm chắc chắn là người thứ hai.Tin rằng những người khác cũng nghĩ như vậy.Trong số họ, mạnh nhất chính là Tô Chẩm, boss cấp cao của phó bản.Kể cả rời khỏi phó bản của mình, Tô Chẩm vẫn mạnh đến mức khó tin.Đặc biệt là tơ rối điều khiển của Tô Chẩm, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị hắn thao túng.Vì thế nếu một người đơn độc đối đầu với Tô Chẩm thì nguy hiểm vô cùng, ít nhất nếu có nhiều người, khi bị khống chế vẫn có thể có người cắt đứt sợi tơ đó.***Người trong mê cung không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng những người ngoài mê cung thì lại thấy rất rõ.Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thanh tiến vào mê cung.Đám người chơi đều ngẩn ra, đến cả nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử cũng không ngoại lệ.Trái tim nhân viên đập mạnh, theo phản xạ lập tức nhảy khỏi đài quan sát, định chặn hai người lại.Nhưng tốc độ của Hàn Trạch không hề chậm, nhanh chóng kéo Nguyễn Thanh biến mất ở lối vào mê cung.Nhân viên không còn giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu nữa, vội vàng dùng tai nghe báo cho đồng nghiệp khác đến thay ca.Còn bản thân thì lập tức đuổi về phía mê cung.Người chơi thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ lúng túng và bối rối.Người cùng đội với Lục Như Phong nhíu mày: "Giờ làm sao?

Có nên báo cho họ không?"

Một người khác thì hoảng loạn: "Làm sao mà nói được?"

Phải biết trước khi ván cược bắt đầu, họ đã bị cảnh cáo là không được động đến thiếu niên ấy.Không những không được động vào, mà còn phải bảo vệ cậu cho thật tốt.Vậy mà giờ trò chơi còn chưa bắt đầu được nửa tiếng, người đã xông thẳng vào mê cung.Mà mê cung thì hiểm nguy trùng trùng, đi vào chẳng khác gì tự tìm đường chết, không chỉ không đuổi kịp thiếu niên, e là chính họ cũng bị vùi xác trong đó.Nhưng một khi thiếu niên có chuyện, họ cũng đừng hòng sống sót.Không ai dám gánh lấy cơn giận dữ của những vị đại lão đó.Đám người chơi đều căng thẳng, luống cuống không biết làm sao, vừa định cắn răng chạy vào thì đã thấy nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử cũng đuổi theo.Họ lập tức khựng lại, cuối cùng sốt ruột đứng chờ tại chỗ, hy vọng nhân viên có thể đưa người trở về.Dù sao thì nhân viên cũng quen thuộc mê cung hơn bọn họ, là người có khả năng đưa thiếu niên quay lại nhất.Nhưng 5 phút trôi qua, cửa mê cung vẫn không có ai trở ra.8 phút.10 phút.Người chơi bắt đầu không thể ngồi yên, có người quay sang đồng đội: "Giờ phải làm sao đây?"

Một người khác nghiến răng: "Báo cho họ đi."

Người còn lại nghe vậy gật đầu: "Ngay cả nhân viên cũng không ra được, chúng ta mà vào cũng chẳng có ích gì, ở ngoài này còn có thể giúp họ tìm người."

Những người khác cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành thông qua tai nghe báo cho người trong mê cung biết chuyện thiếu niên đã tiến vào.Lúc Lục Như Phong đang nhanh chóng tiến về phía lá cờ, thì tai nghe truyền tới một giọng nói."

Anh Lục, cái đó... có người vào mê cung rồi."

Lục Như Phong khựng lại một chút, người khác vào mê cung thì chẳng ai cần phải báo cho hắn ta, huống hồ vừa rồi còn có mùi hương lan lảng vảng, khiến hắn ta dâng lên một linh cảm chẳng lành."

Ai?"

Giọng của Lục Như Phong nghe có chút nguy hiểm.Người chơi kia nghe thấy giọng hắn ta thì vô thức ấn tay lên tai nghe, biểu cảm lộ vẻ sợ hãi.Nhưng gã không thể không nói.Nếu không chờ Lục Như Phong ra khỏi mê cung, nhất định gã sẽ chết rất thê thảm.Người kia nuốt nước miếng, dè dặt mở miệng: "Là... là Nhan Thanh."

Bước chân của Lục Như Phong lập tức khựng lại, giọng nói lạnh hẳn đi: "Ai?"

Người kia run rẩy, giọng đầy sợ hãi và lắp bắp: "Nhan...

Nhan Thanh."

Trước khi tìm đội, họ đã điều tra kỹ về thiếu niên, nên biết Nhan Thanh chính là tên cậu trong phó bản này.Lá cờ đã ở ngay trước mặt, nhưng Lục Như Phong không chút biểu cảm xoay người, lập tức chạy về hướng có dấu vết khi nãy.Chỉ là hiển nhiên hắn ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, khí tức của thiếu niên đã biến mất.Rất có thể là vì biết hắn ta đang ở gần, thiếu niên không còn để lại chút dấu vết nào nữa.Hoàn toàn không thể xác định cậu đã đi đâu.Những người khác cũng rơi vào tình huống tương tự.Bọn họ lập tức từ bỏ việc tìm cờ, bắt đầu truy lùng tung tích và khí tức của thiếu niên.***Nguyễn Thanh tuy không biết hành động của những người kia, nhưng có thể đoán được họ sẽ làm gì sau khi biết cậu vào mê cung.Lối vào mê cung nằm ngay dưới mắt người chơi, chắc chắn họ đã thấy cậu tiến vào.Và cũng chắc chắn sẽ báo lại với những người đó.Nhưng Nguyễn Thanh không hề hoảng loạn, bởi mê cung rộng đến đáng sợ, muốn tìm được cậu chẳng dễ chút nào.Vùng ngoài mê cung không quá nguy hiểm, nhưng càng đi sâu vào thì mức độ nguy hiểm càng tăng, độ khó cũng tăng theo.Tất nhiên, cờ cũng sẽ nhiều hơn.Nguyễn Thanh không do dự dẫn Hàn Trạch tiến sâu vào mê cung.Những cánh cửa cần giải đố hay tính toán hoàn toàn không thể cản bước Nguyễn Thanh, chỉ có loại cửa kiểu cơ quan nguy hiểm thì tốc độ mới bị chậm lại đôi chút.Càng đi sâu, càng không thể chỉ giải xong là qua, hầu như mỗi cánh cửa đều mở ra một không gian kỳ dị và rùng rợn.Giống như một dạng thoát khỏi mật thất.Ví như không gian đầu tiên Nguyễn Thanh và Hàn Trạch bước vào, khắp nơi toàn là búp bê, mà những con búp bê ấy sẽ sống lại, tấn công người xâm nhập.Nguyễn Thanh phải tốn rất nhiều sức mới tìm ra được lối ra.Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng sâu trong mê cung, hoài nghi trong lòng lại càng thêm rõ nét.Cậu nghi ngờ mê cung này chính là khu vực số 3 của Sòng Bạc Sinh Tử.Trước đó khi tìm hiểu về ván cược này, Nguyễn Thanh đã mơ hồ cảm thấy có điều không ổn.Bởi vì ván cược này hoàn toàn không giống với những ván cược ở khu vực 2 của Sòng Bạc Sinh Tử.Những trò chơi khác thì nguy hiểm chủ yếu đến từ người chơi hoặc nhân viên.Còn đây lại là lần đầu tiên mà hiểm họa đến từ phó bản trò chơi.Chỉ riêng sự tồn tại của mê cung đã khiến người ta run sợ, mà cảm giác sợ hãi ấy, Nguyễn Thanh chỉ từng cảm nhận được trên người của boss phó bản.Ví như con mắt trong phó bản Phòng Livestream Kinh Dị, như vị thần trong phó bản Trường Trung Học Số 1, hay là hắc ảnh ở cuối phó bản Khu Tây Sơn.Toàn là những boss cuối của từng phó bản.Không thể tiếp tục tiến sâu vào mê cung nữa, nếu không chỉ càng thêm nguy hiểm.Rất có khả năng sẽ xảy ra những tình huống ngoài tầm kiểm soát.Vành ngoài mê cung không có quá nhiều cờ hiệu, nhưng bây giờ bọn họ đã thu thập được bảy lá.Cho dù lúc này quay lại vùng ngoài, vẫn có thể lấy thêm ba lá nữa.Nguyễn Thanh cầm cờ trong tay, nhìn về phía Hàn Trạch: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."

"Được."

Hàn Trạch không có bất kỳ ý kiến gì, như thường lệ hoàn toàn nghe theo lời Nguyễn Thanh.Cứ như thể chỉ cần Nguyễn Thanh bảo anh chết, anh cũng sẽ không chút do dự.Hàn Trạch đưa tay muốn nắm lấy tay Nguyễn Thanh, nhưng vừa mới vươn tay ra đã khựng lại, vì anh thấy được vết máu và vết bẩn trên tay mình.Đó là dấu vết để lại sau những trận chiến khi gặp nguy hiểm.Vì mạo hiểm xông pha trong mê cung, người Hàn Trạch có phần lấm lem.Trên cơ thể đầy vết máu, có máu của chính anh, cũng có cả máu của những con quái vật không rõ tên.Còn Nguyễn Thanh trừ những cửa ải đòi hỏi trí tuệ, hầu như không trải qua bất cứ tình huống nguy hiểm nào, người vẫn sạch sẽ như thể chỉ đang đi dạo chơi giữa một chuyến picnic.Chỉ có đầu ngón tay trắng trẻo kia dính một ít chất đen không rõ là gì.Hàn Trạch cụp mắt im lặng, rồi như sợ bị ghét bỏ, vội vàng rút tay về, muốn len lén lau sạch lên quần áo.Nguyễn Thanh thấy thế liền nắm lấy tay anh: "Đi thôi, nhân lúc mê cung còn chưa biến đổi, chúng ta rời khỏi đây trước."

Một khi mê cung bắt đầu biến đổi, con đường họ vừa đi qua sẽ không thể quay lại được nữa, buộc phải tìm lối đi mới.Như vậy chẳng khác gì phải vượt ải lại từ đầu, mức độ nguy hiểm sẽ rất lớn.Nguyễn Thanh đã nắm rõ quy luật biến đổi của mê cung, cứ mỗi một tiếng sẽ thay đổi một lần.Mà hiện giờ đã hơn 40 phút kể từ lần biến đổi trước.Bọn họ nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi mê cung chuyển động lần nữa.Khi Nguyễn Thanh chủ động nắm tay mình, cả người Hàn Trạch như cứng đờ, dù có bị nắm tay bao nhiêu lần, anh vẫn luôn căng cứng.Mãi mãi không thể quen được.Gương mặt tuấn tú lấm lem của Hàn Trạch bất giác ửng đỏ, ánh mắt cũng căng thẳng dõi nhìn về phía bên cạnh.May mà trên mặt anh vốn đã dính máu, nên cũng chẳng nhìn ra được là đang đỏ mặt.Hai người không trì hoãn thêm, nhanh chóng chạy về phía vành ngoài.Vì Nguyễn Thanh chạy khá chậm, tốc độ của Hàn Trạch cũng bị kéo chậm theo, phối hợp nhịp nhàng để theo kịp cậu.Thực ra Hàn Trạch muốn cõng hoặc bế Nguyễn Thanh chạy, nhưng lại bị cậu từ chối.Không phải vì Nguyễn Thanh cố chấp tỏ ra mạnh mẽ, mà là bởi trong mê cung có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, Hàn Trạch nhất định phải để trống một tay, đề phòng có quái vật bất ngờ tập kích.Nếu Hàn Trạch xảy ra chuyện, cậu thật sự sẽ chết trong mê cung này mất.Đang chạy thì Hàn Trạch đột nhiên dừng lại, siết nhẹ tay Nguyễn Thanh kéo cậu vào lòng.Rồi ngay lập tức rẽ vào phía sau bức tường góc ngoặt.Nguyễn Thanh không hề giãy dụa, ngoan ngoãn để mặc Hàn Trạch ôm vào lòng, cùng anh dè chừng nhìn về phía lối đi ở đằng xa.Trong mắt Hàn Trạch cũng ánh lên vẻ cảnh giác, anh cúi đầu thì thầm giải thích với Nguyễn Thanh: "Có thứ gì đó đang tiến lại gần."

Nguyễn Thanh nghe xong lập tức hạ thấp hơi thở xuống, sợ phát ra âm thanh nào đó khiến bọn họ bị lộ.Trong mê cung này có một loại quái vật, hình dạng nửa người nửa quỷ.Loại quái này cực kỳ hung hãn, năng lực chiến đấu mạnh đến mức đáng sợ, gần như không thể bị tiêu diệt.May mà thị lực của chúng không tốt, chủ yếu mẫn cảm với âm thanh, chỉ cần không phát ra tiếng động gì thì cơ bản có thể tránh được.Tiếng động ngày càng rõ ràng, hai người vô cùng căng thẳng dán mắt nhìn lối đi phía trước.Chừng bảy tám giây sau, vài con quái vật xuất hiện trong lối đi.Ngón tay trắng trẻo đang nắm lấy áo Hàn Trạch của Nguyễn Thanh vô thức siết chặt thêm, đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.Một, hai, ba, bốn...8 con.Tổng cộng có 8 con.Nếu chỉ một con, Hàn Trạch còn có thể chống đỡ được đôi chút, nhưng nếu là hai con thì gần như chỉ có thể chạy trốn.

Huống hồ bây giờ là tám con.Một khi cả hai bị phát hiện, khả năng cao là bọn họ sẽ chết ngay tại nơi này.Hơn nữa, bên trong mê cung hoàn toàn khác với bên ngoài, cho dù Hàn Trạch lấy mạng ra bảo vệ cậu cũng không ích gì.Bởi nếu không có Hàn Trạch, một mình cậu tuyệt đối không thể sống sót bước ra khỏi mê cung.Lúc này, nếu rút lui theo hướng ngược lại, nơi bọn quái vật vừa đến thì có thể tránh được nguy hiểm, nhưng vấn đề là hướng đó lại đi sâu hơn vào trong mê cung.Mức độ nguy hiểm tuyệt đối không hề thua kém việc đối mặt trực diện với tám con quái vật kia.Huống hồ, thời gian mê cung thay đổi cũng đã gần kề.Tình huống tốt nhất bây giờ là hai người không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đợi cho bọn quái vật rời đi rồi lập tức chuồn khỏi đây.Hàn Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào tám con quái vật kia, chỉ cần chúng phát hiện ra bọn họ, anh sẽ lập tức ôm người trong lòng bỏ chạy.Thị lực của lũ quái rất kém, gần như chỉ có thể phát hiện những thứ chuyển động.Cho nên cho dù khoảng cách giữa bọn chúng và hai người ngày càng gần, cũng không có con nào phát hiện ra có hai con người đang trốn trong góc khuất ngay gần bên.Quái vật càng lúc càng đến gần, gần đến mức gần như có thể cảm nhận được hơi thở ghê rợn của chúng.Rợn người và đáng sợ.Nguyễn Thanh thu ánh mắt lại, chôn đầu vào lòng Hàn Trạch, không phát ra dù chỉ một tiếng thở khẽ.Tám con quái vật kia không hề phát hiện ra sự tồn tại của hai người, chậm rãi đi ngang qua họ, dường như đang hướng về phía sâu hơn trong mê cung.Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh ánh lên vẻ căng thẳng và bất an, thời gian biến động của mê cung đã sắp đến.Mà tốc độ của lũ quái vật lại không nhanh.Cứ như thế này, rất có khả năng khi mê cung biến đổi, bọn họ sẽ cùng lũ quái vật bị dịch chuyển đến cùng một vị trí.Đến lúc đó không chỉ phải đối phó với quái vật, mà còn phải tìm lại đường đi, thậm chí đến đường thoát cũng không có thời gian để chạy.Thế nhưng Nguyễn Thanh cũng chẳng còn cách nào khác, dù có mạo hiểm đánh động lũ quái vật, thì tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.Cậu chỉ còn biết âm thầm cầu mong bọn quái vật này mau chóng rời đi.Có lẽ là lời cầu nguyện của Nguyễn Thanh có hiệu nghiệm, tốc độ của lũ quái vật rõ ràng nhanh hơn nhiều, rất nhanh đã sắp đến cuối lối đi.Chỉ cần bọn chúng rẽ qua ngã đó, vậy thì cho dù mê cung có biến đổi, bọn họ cũng sẽ không bị cuốn vào cùng vị trí với chúng.Ngay khi Nguyễn Thanh vừa thở phào một hơi, thì ở đầu lối vào vang lên một tiếng động.Bọn quái vốn chuẩn bị rẽ vào đường khác lập tức dừng bước, đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.Ngay khoảnh khắc tiếng động vang lên, tim Nguyễn Thanh lập tức thắt lại, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía hành lang ấy.Là Lục Như Phong và Quý Chi Viên.Xong rồi.Vì bọn quái vâth đang ở ngay góc khuất, nên từ phía lối vào không thể nhìn thấy là một vùng khuất tầm nhìn, thế nên Lục Như Phong và Quý Chi Viên không hề phát hiện ra đám quái vật.Thế nhưng Lục Như Phong và Quý Chi Viên lại thấy được Hàn Trạch.Cũng nhìn thấy thiếu niên đang được ôm trong lòng Hàn Trạch.Hai người họ từ lúc biết thiếu niên đã bước vào mê cung, đã luôn sống trong lo sợ và lo lắng, chỉ sợ thiếu niên sẽ bỏ mạng ở một góc nào đó trong mê cung này.Trong trạng thái cảm xúc ấy, sự nhẫn nhịn của cả hai đã chạm đến giới hạn.Ngay khi nhìn thấy Hàn Trạch, ánh mắt hai người lập tức lạnh băng, không chút do dự lao tới tấn công.Lúc này Hàn Trạch không còn khả năng giữ im lặng nữa, anh muốn ôm người trong lòng mà chạy trốn.Thế nhưng ở cuối lối đi, đám quái vật đã lao thẳng về phía này, còn phía trước lại là Lục Như Phong và Quý Chi Viên.Không còn bất kỳ lối thoát nào cả.Hàn Trạch ôm Nguyễn Thanh nhảy bật lên, tránh được đợt tấn công của hai người kia.Nhưng hành động ấy đã khiến bóng dáng của anh bị quái vật nhận diện, hai con lập tức lao đến.Những con còn lại thì tấn công về phía Lục Như Phong và Quý Chi Viên.Lục Như Phong và Quý Chi Viên cũng từng gặp qua loại quái vật này, lập tức lao vào giao chiến với chúng.Tuy đều bị bao vây bởi quái vật, nhưng tình cảnh của Hàn Trạch lại gian nan hơn rất nhiều.Anh không chỉ phải ôm lấy Nguyễn Thanh, còn phải tránh né công kích từ quái vật và cả hai người kia, hoàn toàn rơi vào thế bị động.Cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ nguy to.Nguyễn Thanh nhỏ giọng lên tiếng: "Anh tìm một chỗ an toàn đặt em xuống, em sẽ ở yên không nhúc nhích."

Như vậy cậu sẽ không bị quái vật để ý, cũng không trở thành gánh nặng của Hàn Trạch nữa.Hàn Trạch do dự một thoáng rồi lợi dụng lực đạo từ cú va chạm với quái vật để kéo giãn khoảng cách, sau đó đặt Nguyễn Thanh vào một góc tương đối an toàn.Rồi ngay lập tức quay người tấn công về phía bọn quái đang đuổi theo.Nguyễn Thanh sau khi được đặt xuống thì lập tức ngồi im thin thít ở trong góc, không dám cử động, sợ thu hút sự chú ý của bọn quái.May mà tiếng đánh nhau của ba người kia cũng không nhỏ, khiến lũ quái hoàn toàn tập trung vào họ.Nguyễn Thanh cúi mắt nhìn đồng hồ, đáy mắt lộ vẻ căng thẳng, mê cung chỉ còn một phút nữa là sẽ biến đổi.Cậu mím chặt môi nhìn bóng dáng những người kia, cuối cùng khi chỉ còn hai mươi lăm giây, liền siết chặt tay áo, thì thầm thật nhỏ: "Mê cung còn hai mươi giây nữa sẽ biến đổi, dẫn quái vật về phía hai người kia, rồi lập tức quay lại."

Giọng của Nguyễn Thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhỏ đến mức hoàn toàn không khiến bọn quái động tĩnh.Nhưng Hàn Trạch đeo tai nghe, đã nghe được lời cậu nói.Anh không chút do dự dẫn dụ bọn quái về phía hai người kia, rồi cắn răng đỡ một đòn từ Quý Chi Viên, mượn lực bắn người lao về phía Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh nhìn thấy Hàn Trạch đang chạy về phía mình, hơi thở khẽ thả lỏng.Nhưng ngay khi mới thả lỏng được một nửa, tim cậu lại thót lên lần nữa.Bởi vì không xa chỗ cậu, lại một lần nữa xuất hiện quái vật.Lần này là do tiếng ồn khi giao đấu vừa rồi đã thu hút nó tới.Ngay khi Nguyễn Thanh phát hiện ra con quái ấy, mê cung bắt đầu biến đổi.Cả mê cung rung lên dữ dội, vách tường bắt đầu vặn vẹo, dịch chuyển, những lối đi cũ lập tức bị bịt kín, những con đường mới nhanh chóng hình thành.Nguyễn Thanh trừng to mắt nhìn bức tường đột ngột hiện ra trước mặt, tận mắt chứng kiến Hàn Trạch, người sắp chạy đến chỗ cậu bị bức tường kia chặn lại trong một không gian khác.***Edit tâm sự:Mấy nay tôi đi chơi, nên bỏ bê mọi người quá, giờ phải đăng tạm 1 chương chống đói trước.

Mà nghĩ cũng nhất em Thanh, lúc thì thấy con mắt của anh chồng, lúc thì thấy cái xác khô của ảnh, lúc thì thấy mấy cái mạch máu ảnh nhảy nhót, có lúc thì thấy cả hồn của ảnh luôn, giờ được sống trong "lòng" của ảnh.

Đume gần chồng everyday:()
 
Back
Top Bottom