- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm]Trăng Thanh Trường Mệnh Có Chiếu Người Năm Xưa?
Chương 30: Người Xưa Trở Lại (2)
Chương 30: Người Xưa Trở Lại (2)
Khấu Hòa mò mẫm trong bóng tối không thoát được, nhưng y không sợ hãi.
Tay sờ vách đá tìm đường đi, không biết hai người kia ném y vào đâu nữa.
Càng ở lâu càng thấy người nóng bức, khô hanh đến rát da, cả gió thổi qua cũng nóng bỏng như khói nước sôi.Bốn bề tối đen như mực, không gian đang im phăng phắc bỗng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi tới.
Vũ Đình An chạy huỳnh huỵch tới thở hổn hển vịn vách đá: "Nhìn ngươi có vẻ thong dong vậy."
Hắn cầm theo một cây đuốc bằng gỗ sồi, thấy y nhìn liền giải thích: "Nhặt được trên đường."
Nhiệt độ tăng nhanh hắn mồ hôi nhễ nhại, áo ngoài đã cởi ra buộc bên hông.
Lúc nói chuyện không ngừng lau mồ hôi.
Cũng may mấy vách đá ở đây âm khí nặng nề phát ra khí lạnh, vịn tay không nóng.
Nếu không đã có món tay nướng thơm lừng rồi."
Sao ngươi ở đây?"
Vũ Đình An nhăn mặt: "Chạy được một đoạn thì bị bắt."
Hắn liếc nhìn Khấu Hòa, tên thư sinh yếu ớt này sao nhìn chẳng có chút khó chịu nào vậy?
"Ngươi không thấy nóng hả?"
"Nóng chứ, nhưng ta là đại phu mà phải mang theo chút cao phòng thân chứ."
Khấu Hòa lấy trong ngực ra một loại cao thuốc đựng trong vỏ bạc.
Nhìn thì nhỏ nhắn nhưng hương thơm ngát, xoay nắp mở ra thấy cao thuốc xanh lam thẫm mát lạnh.
Vũ Đình An nhận lấy định thoa chợt nhớ ra người này hay giở trò khó hiểu, liền hỏi: "Có độc không đấy?"
Khấu Hòa liếc mắt: "Ta tốt bụng cho ngươi thanh kiếm, còn nhắc nhở ngươi trên kiếm có độc phải cẩn thận.
Tốt với ngươi như thế, còn ngươi gặp nguy hiểm liền bỏ chạy mất, giờ còn đứng đây nghi ngờ gì nữa."
À, Vũ Đình An nghe thế cúi đầu ánh mắt đầy đau buồn, vô cùng dứt khoát ném cao thuốc lại cho y.
Thứ quỷ này nhất định có độc, nhất định có độc.
Dùng vào chỉ có con đường chết!Khấu Hòa chụp lấy thuốc hơi nhếch môi, vị huynh đài này lại thông minh hơn trước, chỉ là...: "Lúc ta thoa thuốc lên vết thương cho ngươi, không thấy ngươi đề phòng."
Vũ Đình An xua tay tìm chỗ ngồi xuống, hoài nghi: "Đây là nơi nào vậy?"
"Không biết nữa."
Y ung dung đáp.Vũ Đình An lại hỏi: "Ngươi nghĩ xem người tạo ra huyễn cảnh dẫn chúng ta đến bãi tha ma là ai?"
"Không phải U Linh sao?"
"Ngươi cảm thấy việc gặm thi thể bê bết máu me và hành động hút sinh khí giống nhau sao?
Trước giờ chưa nghe nói U Linh giết người kiểu này!"
Khấu Hòa đã phát hiện từ khi U Linh xuất hiện, U Linh học tà thuật hút sinh khí người sắp chết.
Thi thể sẽ khô quắp da thịt dính chặt hóa khói, đến khi biến thành một mớ xương.
Việc làm này sạch sẽ không chút máu me.
Với lại việc họ xuất hiện khi chưa tiêu hóa xong với hắn vô cùng bất lợi, U Linh tạo huyễn cảnh dụ người làm gì?Chỉ ngồi một lát Vũ Đình An mất nước hơn, nếu không nói chuyện hay làm gì đó phân tâm hắn sẽ bị ảo giác nóng bức này đánh bại.
Qua thêm một khắc hắn không chịu nổi nữa đứng dậy: "Không, không, phải tìm cách thoát ra thôi."
Hai người đi tiếp về phía trước khoảng ba mươi trượng bỗng thấy một cái hồ nước.
Cái hồ khá lớn, nhìn xa xa chỉ thấy mấy khối đá vây thành vòng tròn kín kẽ, phía tây vách đá sừng sững có một thác nước ào ào chảy xuống.Vũ Đình An leo lên trước thấy hồ khá sâu, hơi nước bốc lên mát lạnh.
Hắn vui sướng bò lên đống đá lởm chởm đến gần miệng hồ nước hơn, vẫy tay: "Lên đây đi mát lắm."
Khấu Hòa nho nhã bước tới nhìn mặt nước trong vắt, thành hồ lồi lõm, vẻ mặt hơi khiêng cưỡng không muốn động vào.
Vũ Đình An tưởng y ngại thành hồ dơ không muốn đi thêm, tốt bụng nói: "Ta lấy nước cho ngươi rửa mặt."
Khấu Hòalại nhìn xung quanh, lờ mờ thấy dưới ánh trăng mỏng có hoa dại mọc từ khe đá.
Ngẩng đầu thấy ánh trăng tròn vành vạnh, vừa rồi chỗ họ ngồi tối om phải dùng đuốc soi đường, vậy mà ở đây lại sáng đẹp huyền ảo.Khấu Hòa còn chưa lên tiếng Vũ Đình An đã 'a' lên một tiếng chỉ về phía xa xa có đoàn người cầm đuốc đi tới.Nhìn thấy họ ánh mắt bọn họ vô cùng hung ác, linh tính thấy sắp có chuyện không hay, Khấu Hòa hít thật sâu nói: "Bọn ta vô tình đi lạc vào đây khát quá định xin chút nước uống thôi."
Ánh mắt trưởng làng hơi dịu lại: "Nơi này của chúng tôi cũng thường có người đi lạc, ta là trưởng làng ở đây nếu không ngại thì đến chỗ chúng tôi uống nước.
Cái hồ này không động được đâu..."
Vũ Đình An hoan hỉ nhảy xuống hồ, liên tục đa tạ, đi theo họ nhanh hơn ai hết.Nhà của trưởng làng là một căn sàn nhỏ nằm khuất trong rừng đào, không khí mát mẻ đi nhiều.
Tuy chưa có trái nhưng tán lá rất rộng, lá cũng to hơn mấy lần bàn tay người Vũ Đình Anh nhìn thân cây khỏe mạnh cảm thán: "Đến không đúng lúc rồi, vào mùa quả chín trộm vài quả thì tốt biết mấy."
"Không biết trồng bằng gì mà sinh trưởng tốt quá."
Khấu Hòa nói xong Vũ Đình An quay đầu nhìn y chắc không phải có hứng thú đặc biệt gì với cái cây này chứ.
Khấu Hòa ngẩng đầu nhìn lại hắn, mỉm cười.Trong lúc trưởng làng đi chuẩn bị cơm nước, Khấu Hòa chỉ tán đào cười hì hì: "Ta nghe nói dùng thi thể làm phân bón cây cối đều sinh trưởng rất tốt, ngươi có tin không?"
"Nếu dùng ngươi làm chất dinh dưỡng không chừng nó còn biết hạ độc người khác."
Vũ Đình An dựa cột khoanh tay, nhất định không nghe lời y nói nhảm.Khấu Hòa ngồi đối diện hắn cách một bàn trà thấp khắc cây sam, nâng mi mắt: "Sao ngươi quay trở lại."
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi trả lời qua loa: "Ta nói mình bị bắt rồi mà, nếu không sao bị ném trong địa bàn của U Linh chứ?"
"U Linh bị thương sao đuổi theo ngươi được, sư phụ hắn lại luôn khống chế ta.
Nếu còn đồng bọn khác ngay từ đầu đã bao vây không để ngươi chạy rồi.
Vừa rồi ta nói đi lạc họ vẫn tin, chứng tỏ có đường khác dẫn đến đây."
Khấu Hòa cười tủm tỉm: "Có phải không nỡ rời xa ta không?"
Vũ Đình An nhúc nhích trở người không thèm mở mắt: "Là ta sợ Thánh Hoàng nhầm tưởng ta thật sự là đồng đội của ngươi, không tìm được ngươi sẽ xé xác ta đấy."
Khi Vũ Đình An chạy đi Khấu Hòa không thấy có gì thất vọng, con người luôn bảo vệ mình.
Từ khi gặp mặt y luôn khó dễ hắn, thoát khỏi kẻ phiền phức càng vui vẻ không chạy nhanh mới lạ.
Còn bản thân mình đâu phải chưa từng trải qua sống chết, trải qua cảm giác bị bỏ rơi.Mẫu thân qua đời khi con nhỏ vừa mới sinh ra, không có người bên cạnh bảo bọc y sống không được vui.
Còn phụ thân đã vứt bỏ họ không hề thương tiếc, người đã gián tiếp hủy hoại tương lai của y.
Thậm chí cả dáng vẻ thật sự của ông ta y cũng không hề biết, không muốn biết.
Trở thành kẻ dư thừa trên chính ngôi nhà của mình, bị con dân Bắc Tống ruồng bỏ trục xuất khỏi quê hương, ngoài biểu tỷ ra không còn bất cứ người thân nào.Nhưng hắn đã quay trở lại.Hắn thật sự đã quay trở lại, không bất cứ lời hứa hẹn dư thừa nào mà quay trở lại cạnh y.Khấu Hòa che giấu niềm vui trong sự cợt nhả, thật sự y không sợ chết nhưng sợ cô độc.
Duyên trời không cho y sống dài lâu, nếu như còn không thể vui vẻ trọn vẹn trong khoảng đời ngắn ngủi, thật sự không biết mình tồn tại làm gì.Khấu Hòa lặng lẽ suy nghĩ mãi, bỗng nghĩ đến nơi Ngân Tâm Viện mình từng được nghe qua, rất muốn đến ngắm nhìn, buồn thay sức khỏe không cho phép, đến giờ vẫn tiếc nuối.Bất giác Khấu Hòa thì thầm: "Nếu khi ta chết có người dùng máu của ta tưới cây phong đỏ trên Ngân Tâm Viện thì tốt quá."
Vũ Đình An nghe thế liền mở mắt nhìn về phía y, Khấu Hòa không kịp phòng bị, chưa khôi phục dáng vẻ nửa thật nửa giả như trước.
Vũ Đình An như không phải nhìn y, nói với ông lão đang đi tới: "Để con bưng cho..."
Khấu Hòa hạ mi mắt thả lỏng người, y biết hắn chỉ là cho mình cái thang đi xuống, tất cả đều bị hắn nhìn thấu rồi.
Không sao, chỉ cần người ta không nói, y sẽ xem như không biết.Lúc này, ở nơi cách đây không xa.Trần Hào thấy mình như từ trên trời mộng du đột nhiên bị người ta đạp một phát rơi xuống đất.
Nửa người dưới của hắn không nhúc nhích nổi, nửa thân trên vì kinh ngạc mà hóa đá tại chỗ.
Đầu óc hắn xoay mòng mòng, trong tầm nhìn thấy rất nhiều thứ vỡ nát vào nhau.
Như là vách đá sừng sững, biển trào bọt sóng, cả một vùng đất đang nứt.
Hắn không biết là mình thấy hay tưởng tượng ra, mệt mỏi đến hồ đồ rồi sao?Qua thời gian tưởng chừng trăm năm, Trần Hào mới nhận ra mình đang nằm trên một đám cỏ ẩm ướt, hắn há miệng hít thở điên cuồng, hơi thở như gió vút.
Vừa rồi sợ quá hắn cố nín thở, suýt nữa là nghẹn chết.
Nằm thẫn thờ một lúc lâu hắn vẫn chưa bò dậy, nghiêng đầu nhìn quanh tìm kiếm.Diệu Huyền đang dựa bên một tảng đá lớn, cánh tay gác trên đầu gối, buông thõng, hắn hoài nghi có phải y bị thương rồi không?
Trần Hào gượng dậy, lúc cần tập đi lại lười biếng.
Giờ người hắn đang ở trong giai đoạn chuyển giao, ngày càng tiến đến con đường người rối hoàn chỉnh, càng khó đi lại.
Không thể cong người quẹo cổ nhìn y, chỉ ngó me mé dòm cánh tay kia.Không bị thương...Trần Hào an tâm thả lỏng.Công Nghi Lăng từ hồ nước quay về, sắc mặt không được tốt lắm, người ướt sũng.
Hắn đi băng băng lại phía y, ném xuống thứ gì đó.
Trần Hào nhìn qua, là cái bếp lò bọc vải đen mà y luôn ôm như mạng sống."
Tiểu tổ tông nhà ngươi có thể đừng có làm ra mấy chuyện ầm ĩ thế không, làm nổ sập cả phòng người ta.
Sợ người ta không nhanh chân tìm đến ngươi bẻ cổ hả?
Rơi đồ còn không tự đi nhặt, bắt ta bơi ra đó tìm giúp ngươi, hừ!"
Y duỗi chân ra, uể oải dựa lưng, người đã thấm mệt có thể ngủ gục bất cứ lúc nào: "Cũng không phải tại ta, ai bảo ngươi vào vòng chú pháp chậm quá làm gì?
Ta không đá ngươi ra đã may lắm rồi, còn bắt ta dọn dẹp tàn cuộc cho kẻ lề mề như người à?"
Một người đang ngồi nhìn vào hư không, một người đứng nhìn chằm chằm kẻ gây hoạ vẫn thản nhiên kia.
Không ai cử động, hệt như một bức hoạ tĩnh lặng vi diệu.
Trần Hào nghĩ Công Nghi Lăng sắp bị Diệu Huyền sút bay rồi, bỗng thấy hắn như phát điên túm lấy chân phải của y: "Ngươi nói gì hả?
Ta mới là người dọn dẹp tàn cuộc cho ngươi đó.
Không có ta ngươi đã banh thây từ lâu rồi hừ!"
Diệu Huyền "..."
Y nhìn chân mình đang bị hắn nắm không buông, toàn thân đều toả sát khí muốn giết người.
Công Nghi Lăng cười nhạt: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có linh lực của ta rót vào, dựa vào ngươi có thể dùng được lá bùa đó à?
Không phải ta vào phòng pháp chú chậm mà là ngươi khởi động trận không được nhé.
Nhỏ tuổi mà ngang ngược!
Có tin ta bẻ răng ngươi không?"
Diệu Huyền khựng lại, chợt nhớ ra, lúc này họ đã đi xuyên khu rừng ra đến bờ sông.
Với sức lực của y bây giờ đương nhiên không đủ sức đi xa như thế.
Trước đó chỉ tìm hiểu sơ lược về Công Nghi Lăng, nắm được mấy phần bệnh tình của hắn.
Không ngờ, linh lực của hắn cao hơn y tưởng rất nhiều...Khi gặp gỡ hắn bị thương rất nặng, là ai có thể...Công Nghi Lăng không nói gì nắm cổ chân Diệu Huyền, bình tĩnh ghim ánh mắt vào đó, thấy y hồi lâu không phản ứng chắc là đang tức đến nổ tung đầu óc rồi: "Ta đoán ngươi đang tu luyện Thi Hành Thảo.
Tốc độ nhanh thật, nhiều lúc đang nói chuyện thoắt cái đã bay lên đọt cây rồi.
Có điều vẫn học chưa xong, xương cốt không chịu được áp lực khi tăng tốc đột ngột, động cái là kêu răng rắc.
Nếu không ngươi xách bọn ta bỏ chạy được rồi, cần gì dùng bùa chú khổ sở như thế.
Còn chưa mọc răng đủ đã liên tục gây sóng gió rồi, kẻ tạo nghiệp như ngươi nhất định phải cho một trận dạy dỗ nhớ đời."
Hắn ban đầu chỉ thấy lạ tại sao Diệu Huyền lại cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bị cấm mà vẫn lên núi xuống núi đều đều, nếu y không biến mất hai ba ngày chắc chẳng ai nhận ra.
Đây chỉ là manh mối nhỏ, hôm đó trong trận y bảo xương cốt của mình không tốt, như người già.
Hắn suýt tin thật, vậy mà lúc đi đường hắn chưa bao giờ bắt kịp nhóc con này.May mà mình đọc khá nhiều sách, cứ quan sát xâu chuỗi, đúc kết kinh nghiệm: "Sao, còn không biết lỗi hả.
Có tin ta đánh gãy chân ngươi không?
Có giỏi thì nói lại những lời vừa rồi xem nào.
Điểm yếu của ngươi nằm trong tay ta rồi, ngươi còn làm càn được không?
Nếu hôm nay ngươi không xin lỗi ta, ta cho ngươi nát thây tại đây luôn!"
Trần Hào tròn mắt ngưỡng mộ, nghĩ thầm: Lợi hại, lợi hại, mau phản kháng cho tên nhóc đó biết tay.Diệu Huyền nhìn cổ chân mình, nó hành hạ y cả tháng nay.
Đúng là vô dụng muốn phế bỏ cho xong, đợi đến khi khôi phục e là kẻ cần tìm đã trốn mất.
Giờ thì hay rồi, điểm yếu bị người ta phát hiện nắm chặt không nhả, chỗ xương ấy vẫn còn giòn.Công Nghi Lăng nhìn Diệu Huyền bằng ánh mắt kiêu ngạo, bàn tay nắm cổ chân ngày càng vững, như thể muốn nói nếu ngươi không ngoan ngoãn xin lỗi, đừng mơ ta buông ra.Hắn biết từ lúc ở nhà hoang bị trúng độc, chân Diệu Huyền đau nhiều hơn, buổi tối trời lạnh dễ bị cứng lại, cử động khó khăn.
Nhưng tên này thích nửa đêm làm chuyện xấu, không biết lo cho bản thân gì hết!
Hôm nay hắn phải răn dạy người cẩn thận, tránh y sau này làm ra chuyện hại thân.
Thấy ta thương ngươi chưa, còn không chịu cảm động?Hắn trợn mắt đắc ý không thôi: "Sao, không cãi được gì rồi à.
Ngày thường ngươi lớn gan lắm mà.
Ở cạnh ngươi có ngày ta giảm thọ mất.
Mau cúi đầu xin lỗi ta đi, đừng tưởng ngậm miệng là qua chuyện."
Diệu Huyền không nói gì, không nhanh không chậm rút trong ngực ra một tấm hoàng phù.Công Nghi Lăng "..."
Trên trời nổi cuồng phong suýt nữa đá bay Công Nghi Lăng sang thế giới bên kia.
Hắn thấy việc trong vòng ba ngày tránh để quỷ sai bắt đi thật vô nghĩa, đã qua thời gian tử nạn rồi vẫn bị tên nhóc này hại tức chết.
Trong cơn quay mòng mòng, hắn bỗng thấy người mình bị đè nặng xuống đất, người cộm đau nhói.
Diệu Huyền hệt như không xương, trong miệng lẩm bẩm thứ gì đó kỳ quái bò lên người hắn.
Công Nghi Lăng chớp mắt, phát hiện y không hề nói gì, miệng ngậm lưỡi dao từ khi nào, hai tay đè chặt cánh tay hắn.
Diệu Huyền cúi thấp, gần như hai ánh mắt chạm nhau mang theo rất nhiều xúc cảm dị thường, y như từ địa ngục u minh đến, cả gương mặt đều dính các đốm máu li ti.
Công Nghi Lăng bất động, thấy mình sắp không thở nổi, đến khi lưỡi dao chạm cổ hắn, lạnh lẽo, sắc bén không chút khoan nhượng.Đường cắt rất mỏng, máu tứa ra, hắn vẫn không động đậy.Trần Hào căng mắt nhìn qua trận lốc xoáy cuồng phong đang cuốn lấy họ ở xa xa.
Nó bám lấy họ như rắn quấn, hắn ở đây vẫn không chút tổn hại nào, chỉ lờ mờ thấy tên nhóc đó đè trên người Công Nghi Lăng......Nhất định nhìn lầm, nhất định nhìn lầm rồi...Khi Diệu Huyền rời khỏi người hắn còn mang theo một xấp bùa, bên trên vấy máu của hắn.
Y nhả con dao ra: "Số bùa chú bạn hữu ngươi tặng đều ở trong đây nhỉ, giờ thì ngươi vô dụng với ta rồi!"
Dứt lời liền thổi bay hắn xuống sông.