- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,497
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm] Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Sau Khi Tham Gia Show Tuyển Tú
Chương 69
Chương 69
Editor: hanyynehhThời gian trôi đi cực nhanh, bất tri bất giác, trận chung kết đã lặng lẽ buông xuống.Trận chung kết quan trọng lần này, về độ chuyên nghiệp so với các buổi công diễn trước đều cao hơn một bậc.
Toàn bộ sân khấu sáng rực đã phải chạy thử tới ba lần.
Ban ngày hôm diễn ra trận chung kết, ban tổ chức lại càng gấp rút kiểm tra từng thiết bị, rà soát đối chiếu toàn bộ quy trình, chỉ sợ có chút sơ sót nào xảy ra."
Mỗi tổ vũ công, mỹ thuật, kiểm tra lại một lượt!"
"Giàn giáo số 2 thử khởi động thêm lần nữa!"
Cả phòng phát sóng và hậu trường đều bận rộn không ngừng.
Mười lăm thí sinh cũng đã chỉnh trang tạo hình hoàn chỉnh, tranh thủ từng giây chuẩn bị cho giờ phút quan trọng.Địa điểm trận chung kết được chuyển tới Trung tâm Thể dục Ngân Huy ở thành phố H, sân vận động hình tròn khổng lồ đủ sức chứa hàng vạn khán giả trực tiếp.
Đồng thời, đêm thành đoàn cũng được phát sóng trực tuyến toàn hành trình, số người xem trước khi thi đấu đã lên tới hàng chục triệu.Đúng 7 giờ 15 tối, đêm thành đoàn của Tạo Mộng Kế Hoạch rốt cuộc chính thức bắt đầu—Trên màn hình LED khổng lồ bắt đầu chiếu từng đoạn cắt ghép: từ kim tự tháp vàng rực rỡ khi xếp hạng, đến cảnh từng thí sinh rụt rè tự giới thiệu lần đầu lên sân khấu, rồi là MV chủ đề, các buổi công diễn, những trò chơi, chuyến huấn luyện bờ biển...Vài phút ngắn ngủi ấy gom lại toàn bộ kỷ niệm của ba tháng.
Đa số fan tới dự chung kết đều đã đồng hành với các thí sinh từ đầu đến cuối.
Xem video này, như thể chỉ trong chớp mắt được trở lại khởi điểm, để rồi một lần nữa đi lại hành trình rực rỡ của mùa hè ấy.
Đã có fan lặng lẽ rơi nước mắt.
Ba tháng không quá dài, nhưng sẽ mãi mãi là đoạn ký ức không thể quên.Video kết thúc, ba giây tĩnh lặng sau đó, giai điệu quen thuộc của bài hát chủ đề đột ngột vang lên.
Ánh đèn bừng sáng, toàn bộ khán đài lập tức vang dậy tiếng reo hò.
Trên sân khấu, chỉnh tề sắp hàng 99 thí sinh, tất cả đều mặc đồng phục thẳng tắp, phong thái anh tuấn, nở nụ cười tươi sáng về phía máy quay![Aaaa tôi khóc thật rồi!
Mọi người đều đã trở lại!][Giống hệt như được quay về tập hát chủ đề lần đầu tiên, cảm giác thật tuyệt QAQ]Các thí sinh từng bị loại cũng trở lại sân khấu.
Ai nấy đều rạng rỡ, cùng nhau hòa nhịp một lần nữa, cùng nhảy《Hành Trình Mùa Hè》.
Dù mùa hè đã qua, hành trình của họ lại chỉ mới bắt đầu.
Khán giả trong sân vận động không kiềm được mà đồng loạt hát theo giai điệu quen thuộc, từ vài trăm người đến vài nghìn, cuối cùng hợp lại thành vạn người đại hợp xướng, tạo nên một cảnh tượng hùng tráng và lay động lòng người.Khi chủ đề khúc kết thúc, sân khấu biến đổi.
Người dẫn chương trình Phan Lật cùng bốn vị huấn luyện viên Tạo Mộng trong trang phục lộng lẫy bước ra, mỉm cười chào khán giả trong tiếng vỗ tay vang dội."
Chúng ta, khán giả tại hiện trường cũng như đang xem livestream, cùng các thí sinh ở đây, đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi."
Phan Lật nói, "Xin mọi người hãy nhìn về sân khấu chính diện ——"Mọi người theo ánh mắt hắn chỉ dẫn mà nhìn sang, liền phát hiện sau khi sân khấu vừa được điều chỉnh, ngay đối diện khán đài chính đã xuất hiện một lối đi thật dài.
Cuối lối đi ấy là một sân khấu hoàn toàn mới, trên đó đặt sáu chiếc ghế sáng rực lộng lẫy, lấp lánh ánh sáng huy hoàng trong màn đêm tối."
Tối nay, chỉ có sáu thí sinh giành được tư cách debut.
Khi ấy, họ sẽ bước qua con đường hoa dài này, tiến về vị trí xuất đạo thuộc về chính mình."
Phan Lật mỉm cười, "Đêm nay, mười lăm thí sinh sẽ trình diễn tiết mục solo cuối cùng.
Đây cũng là cơ hội bỏ phiếu cuối cùng của các bạn."
"Nếu yêu thích họ, xin hãy dùng những đóa hoa trong tay đưa họ bước tới con đường xuất đạo."
Quy tắc bỏ phiếu vừa công bố, hiện trường lại chìm trong bóng tối.
Một khắc sau, trên một sân khấu vuông nhỏ, ánh đèn trắng tĩnh lặng bất chợt rọi xuống, chiếu sáng người đang đứng đó.Chính là Hứa Thiệu Dương, hạng 15 vòng trước.Anh cầm micro, cất tiếng hát 《Vĩnh Viễn Không Chịu Thua》.Từng tham gia ba mùa tuyển tú, hết lần này đến lần khác bỏ lỡ giấc mơ.
Lần này, dù chỉ đứng ở vị trí 15, cơ hội debut rất mong manh, nhưng Hứa Thiệu Dương lại dùng ca khúc này để bày tỏ thái độ của anh.Lần này, và lần sau, và lần sau nữa...
Anh vĩnh viễn sẽ không chấp nhận thua cuộc.Ánh đèn lại dịch chuyển, xuất hiện tiếp theo là Vạn An, rồi Vương Nhất Minh, Tề Thụy, La Tử Huy...
Mỗi người chỉ có vỏn vẹn chưa đến hai phút solo, nhưng trong đó gói gọn biết bao năm tháng mồ hôi, kiên trì, hy vọng và mộng tưởng.Họ nắm lấy cơ hội cuối cùng mà Tạo Mộng Kế Hoạch trao cho, dốc toàn lực mang đến sân khấu xuất sắc nhất dành cho những ai đã luôn dõi theo mình.Ánh đèn lại di chuyển.
Trong tầm mắt khán giả, Thu Sảng mặc áo thun xanh lam khoác áo trắng xuất hiện.
Tóc được vuốt thành kiểu đuôi sói, anh ngồi trên ghế cao, ôm đàn guitar, tự đàn tự hát《Muốn Đi Bờ Biển》.Ngày thường, Thu Sảng luôn bùng nổ sức sống, rạng rỡ như ánh nắng.
Nhưng giờ phút này, khi anh ngồi xuống hát khúc tình ca lãng mạn, cả người lại tỏa ra sức hút khác hẳn.
Anh giống như hình mẫu bạn trai học trưởng anh tuấn, đáng tin cậy.
Khi anh mỉm cười dang tay, dường như có thể cho người ta thứ lãng mạn và cảm giác an toàn độc nhất vô nhị trên thế giới.[Tạo hình này của Sảng ca quá tuyệt!!
Cầu để kiểu tóc đuôi sói này vĩnh viễn trên đầu anh ấy!!][Cảm giác trước đây đã đánh giá thấp thực lực của Thu Sảng rồi.
Nhạc dance sôi động, phong cách tối tăm đều xử lý dễ như trở bàn tay.
Tối nay solo còn khiến tôi thật sự bùng nổ!!][Đôi mắt của Sảng ca trong trẻo quá... chỉ một ánh nhìn thôi cũng như thể tim tôi bị đánh trúng, cứu mạng, tôi sắp phát cuồng mất!!]Màn biểu diễn kết thúc, Thu Sảng thu hồi đàn guitar đứng dậy, còn nháy mắt một cái với khán giả dưới sân khấu, lập tức khiến các cô gái hét lên điên cuồng.
Đèn sân khấu xoay chuyển, Hứa Quỳnh Chi bước ra.
Cậu có thể nói là gương mặt điển trai ngọt ngào nhất trong nhóm nam sinh, mà chẳng hề mang vẻ giả tạo làm màu.
Mái tóc xoăn tự nhiên, hàng mi rậm dài như chiếc quạt nhỏ, đôi mắt hạnh hơi mang nét tinh nghịch, khóe môi tựa như trái cây chín mọng – tất cả hợp lại thành gương mặt đáng yêu tựa thiên sứ.
Nhiều người vẫn luôn cho rằng cậu hợp nhất với những bản tình ca ngọt ngào, nhưng nghĩ kỹ lại thì từ khi tham gia chương trình, Hứa Quỳnh Chi chưa từng thật sự hát một ca khúc ngọt lịm nào, thậm chí cả tình ca cũng hiếm khi thể hiện.Điều này khiến không ít fan tiếc nuối.
Nhưng trong đêm chung kết hôm nay, thần tượng nhỏ của họ cuối cùng cũng chiều lòng, cất tiếng hát ca khúc kinh điển nhất trong các bản tình ca《Lúm Đồng Tiền》.Cậu nam sinh tóc xoăn vốn dĩ đã có sẵn hai lúm đồng tiền, vừa cười vừa cất giọng ca ngọt ngào, khiến fan bên dưới gần như gào thét rằng mình sắp bị ngọt chết mất![Trời ơi, má lúm đồng tiền của Chi Chi chính là đường, tràn đầy đường!!][Nghe hay quá!
Thật lòng mà nói, năng lực vocal của Hứa Quỳnh Chi đủ sức lọt top 3 cơ mà!
Chỉ là ngoại hình với tính cách của cậu ấy quá dễ khiến người ta nghĩ cậu chỉ là một bình hoa ngốc nghếch thôi, ha ha ha][Bảo bối Chi Chi nhà tôi là ngọt ngào nhất thế giới!
Con trai à, mẹ sẽ đưa con debut!!]Tiếp theo là phần biểu diễn của thí sinh xếp hạng 4 lần trước – Lý Kính Phỉ.Ánh đèn rọi xuống, đầu tiên hiện lên trước mắt khán giả là một bộ trống Jazz đen bóng.
Sau lưng bộ trống, một nam sinh mặc sơ mi đỏ sẫm, tóc đen gọn gàng, ngồi vững vàng, tay cầm dùi trống.Chưa kịp bắt đầu, khán giả đã nhao nhao hét lớn:[Trời ạ, trời ạ, hôm nay lại là Lý Kính Phỉ áo đỏ!!][Phỉ ca còn biết chơi trống Jazz?
Kỹ năng ẩn giấu này quá là ngầu!!]Bỗng nhiên "Đông" một tiếng vang dội, cả khán trường thoáng chốc trở nên yên lặng.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía nam sinh áo đỏ.
Chiếc dùi trống trắng trong tay anh nâng lên rồi hạ xuống, phối hợp với phần nhạc đệm dồn dập gõ lên mặt trống đen tuyền.
Đánh đơn, xoay chuyển, đổi tay, vỗ nhanh, dẫm nhịp... từng động tác thuần thục liền mạch.
Dùi trống nhanh đến mức như mang theo sinh mệnh riêng, tung bay hoa mắt trong không trung.
Nhịp trống càng lúc càng gấp gáp, tiết tấu dồn dập cuốn lấy thần kinh mọi người, khiến họ cùng bừng lên theo tiếng trống, sảng khoái đến mức da đầu tê rần, chỉ hận không thể hét toáng ra để giải phóng!Trong bầu không khí cuồng nhiệt ấy, gương mặt người biểu diễn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng không ai còn nghĩ anh lạnh lùng nữa.
Giây phút này, anh như một ngọn lửa đang rực cháy, thiêu đốt sự yên tĩnh, năng lượng mạnh mẽ đến mức muốn lan ra thiêu sáng cả cánh đồng.[Lý Kính Phỉ đúng là ngoài lạnh trong nóng cực hạn!
Tôi yêu chết mất!!][Mọi người vẫn sợ cậu ấy quá lạnh lùng như biển sâu, nhưng lại quên mất bên trong là sự dịu dàng và bao dung.
Thật may mắn khi được gặp một chàng trai ưu tú như vậy.
Lý Kính Phỉ, hôm nay chúng tôi sẽ cùng cậu đi tiếp con đường hoa!][Đi cùng cậu ấy từ lúc vô danh đến khi được cả khán phòng hô vang tên, nghìn lời vạn chữ chỉ muốn gói lại thành một câu: Lý Kính Phỉ, cậu thật sự đáng giá (♥)]Tiếng trống dồn dập lắng xuống, thay vào đó là giai điệu dịu dàng của piano.
Dưới ánh sáng trắng thuần khiết như trăng, Minh Nguyệt Thần khoác chiếc áo khoác dài bạc trắng, ngồi trước cây đàn, khẽ đàn hát ca khúc《A Thousand Years》.Không ai có thể diễn tả cảm giác trong khoảnh khắc ấy.
Như thể đang đắm mình trong ánh trăng thần thánh, quên đi mọi muộn phiền, lại như được xuyên qua nghìn năm tháng, để gặp gỡ người quan trọng nhất trong cuộc đời.Nam nhân với dáng vẻ ngay thẳng, trên sống mũi là cặp kính gọng bạc.
Sườn mặt hoàn mỹ, khí chất tao nhã tựa như thần nguyệt hạ phàm.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng đặt trên phím đàn đen trắng, tuỳ hứng tuôn chảy từng nốt nhạc không tưởng, kết nối thành một chuỗi giai điệu mê hoặc lòng người, nhẹ nhàng quấn lấy trái tim tất cả mọi người.[Tôi thậm chí không dám thở mạnh...
Khung cảnh này đẹp đến mức cứ ngỡ mình đang mơ QAQ][Minh Nguyệt Thần quả thật là vương tử!
Khí chất cao quý, ưu nhã này, trong giới giải trí có biết bao ngôi sao lớn cũng chẳng thể so bì!][Danh tiếng của Minh Nguyệt Thần quả nhiên không hề hư truyền, nghe xong bản này, đến kẻ độc thân như tôi cũng muốn kết hôn mất thôi...
Quá tuyệt vời...][Cứu mạng, người đàn ông này biết hạ cổ!
Tôi thật sự một ngàn một vạn lần muốn gả cho anh ta, aaaa thét điên cuồng!!]Tiếng đàn kết thúc, nhưng tiếng thét chói tai dưới khán đài không hề giảm bớt, thậm chí còn dâng cao hơn —— Hạ Tây Châu mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, mũ áo chùm lên mũ lưỡi trai, hai tay đút túi quần, cúi đầu đứng yên dưới ánh đèn sân khấu.[Trời ạ, không hổ là BKing, chỉ một cách lên sân khấu thôi mà khí chất bùng nổ ngay lập tức][Tuy rằng trông có chút ngầu lòi, nhưng không thể phủ nhận là hắn thật sự quá soái!!][Tôi có linh cảm, Túm Vương tối nay sẽ còn tung ra đại chiêu.]Âm nhạc vang lên, nhịp điệu bùng cháy trong khoảnh khắc, toàn thân Hạ Tây Châu như mở ra chốt lò xo, căng giãn, chấn động, từ ngực lan tới cánh tay, rồi xuống tận đầu ngón tay.
Mỗi thớ cơ của hắn như bị dòng điện điều khiển, điểm nhấn dồn dập chuẩn xác đến không thể tin nổi.[Trời ơi, khả năng khống chế này còn là con người không??][Đây chính là cơ bắp biết đánh nhịp trong truyền thuyết!! ][Người qua đường như tôi cũng phải há hốc, với trình độ này mà đi thi tuyển chọn??
Đây là đẳng cấp chuyên nghiệp rồi chứ!][Người phía trước nói đúng, cậu ta quả thật từng giành quán quân thế giới đó, hahahaha!]Màn trình diễn này hoàn toàn là freestyle.
Hạ Tây Châu chẳng buồn quan tâm giới hạn sân khấu, bước nhảy gần như bao trọn toàn trường, ánh đèn truy quét cũng chẳng theo kịp.
Người xem ngơ ngác mở miệng, chỉ thấy hắn như có lò xo gắn ở chân, vũ bộ linh hoạt phức tạp khiến ai nấy cũng phải trầm trồ.
Vài cú lượn người đã đủ khiến cả khán đài hò hét kinh ngạc, rồi hắn lại dứt khoát thu động tác gọn ghẽ, vừa chạm đất chưa đứng vững đã liên tiếp lộn ngược ra sau.
Chiếc áo hoodie đen trượt xuống, để lộ vòng eo rắn chắc, khỏe khoắn, hoàn mỹ, làm mái vòm sân vận động suýt nữa bị tiếng thét chói tai hất tung lên trời.[Aaaa Túm Vương đúng là số một!!][Trời ơi, quả thực đã lật tung toàn trường!
Trước kia đã biết Hạ Tây Châu rất lợi hại, nhưng không ngờ lại đến mức này!
Tôi quỳ dâng đầu gối!!]ơVừa ngầu vừa gợi cảm!
Hạ Tây Châu trên sân khấu thật sự vô địch!][Đây thật sự là ngẫu hứng sao??
Chỉ có thể nói, đẳng cấp thế giới đúng là khác biệt, đã mắt quá!!]Bởi vì Tạo Mộng Kế Hoạch tuyển chọn nhóm nhạc nam, nên mỗi lần công diễn đều là biểu diễn tập thể.
Người xem chỉ thấy Hạ Tây Châu lần nào cũng tỏa sáng, nhưng thực ra đó mới chỉ là phần bị hạn chế.
Trong nhóm, không ai có thể chạm tới đỉnh cao của hắn.
Để đảm bảo hiệu ứng đồng đội, hắn luôn cố ý hạ thấp trình độ để phối hợp.
Nhưng trong trận chung kết solo này, cuối cùng Hạ Tây Châu mới thực sự được tự do bung tỏa hết mình.Tiếng hò hét kéo dài hồi lâu, rồi ánh đèn sân khấu chậm rãi dịch chuyển, rốt cuộc cũng đến tiết mục solo của thí sinh cuối cùng.[Aaaa, cuối cùng cũng tới lượt Doanh Doanh rồi!][Cứu mạng, sao tôi lại thấy mình còn hồi hộp hơn cả Diệp Doanh vậy!!][Tôi cũng thế aaaa!
Solo của Hạ ca vừa rồi quá bùng nổ, tôi sợ Doanh Doanh bị hắn lấn át mất QAQ]Rất nhiều người tò mò, không biết trong trận chung kết, Diệp Doanh sẽ mang đến tiết mục gì.
Suốt quá trình phát sóng đến nay, cậu hầu như thử qua đủ mọi phong cách, lần nào cũng khiến khán giả bất ngờ.
Lần này sẽ là một màn vũ đạo bùng nổ, hay một phần vocal chấn động lòng người?Khi ánh đèn sáng lên, không có tạo hình diễm lệ, cũng chẳng có hiệu ứng bất ngờ nào, chỉ thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng giản đơn đứng trên sân khấu, vẫn y hệt dáng vẻ cậu khi lần đầu tiên xuất hiện.Có người lo lắng cậu sẽ bị Hạ Tây Châu chiếm hết khí thế, nhưng khoảnh khắc thiếu niên cất giọng, mọi lo lắng lập tức tan biến, thậm chí những tạp niệm trong đầu cũng đều phai nhạt, chỉ còn lại âm thanh kỳ ảo trong trẻo vang lên bên tai.Bên tai chỉ còn lại khúc nhạc linh hoạt huyền ảo, tựa như một trận tuyết rơi lặng lẽ phủ lên thế gian, cô độc mà cũng chữa lành, dịu dàng tinh tế đến mức khiến người nghe muốn rơi lệ.
Khi vừa bước lên sân khấu, cậu đã hát ca khúc 《Khe Hở Ánh Sáng》, khi ấy chàng thiếu niên vẫn còn chìm trong vực sâu, vô thức dùng tiếng hát để cầu cứu.Còn bây giờ, cậu hát lên 《Trở Thành Ánh Sáng》.Cậu đã bước ra từ bóng tối, mang theo hơi ấm và ánh sáng, bắt đầu trở thành một phiên bản khác — người tự cứu rỗi chính mình.Có khán giả đã khẽ nức nở, họ nhìn thấy trên sân khấu thiếu niên ấy, phảng phất như quay lại hình ảnh chàng trai trầm mặc, rụt rè thuở ban đầu.
Họ thấy cậu vượt qua mưa gió, nhưng vẫn giữ nguyên được sự trong trẻo thuần khiết ban sơ.Đèn lightstick xanh lục hòa cùng tiếng ca, như một lời hồi đáp dịu dàng mà kiên định ——Cậu chính là ánh sáng của chúng tôi.Đến đây, mười lăm tiết mục solo đều đã hoàn thành.
Đèn toàn sân khấu đồng loạt sáng lên, thời gian bình chọn cuối cùng kết thúc, phiếu bầu đang được khẩn trương thống kê.
MC cùng các giám khảo trở lại sân khấu, mười lăm thí sinh chia làm ba hàng đứng chờ một bên, nghẹt thở chờ giây phút định mệnh."
Trong tay tôi đã có danh sách thành đoàn."
Phan Lật giơ cao tấm thẻ, khiến cả hội trường rộn ràng.
"Đoạn đường hoa đã mở ra, những ai được chọn sẽ bước lên con đường này, tiến về vị trí xuất đạo thuộc về mình."
"Bây giờ, tôi sẽ công bố danh sách cuối cùng.
Các bạn đã chuẩn bị chưa?"
"Chuẩn bị rồi ——!!"
Hàng vạn khán giả đồng thanh hô to.Phan Lật mỉm cười, cúi xuống nhìn tấm thẻ: "Người đầu tiên tôi muốn công bố, chính là học viên đứng ở vị trí thứ tư."
Không khí tại hiện trường lập tức dồn dập, phòng livestream cũng bùng nổ làn đạn."
Học viên này tuy không lớn tuổi nhất, nhưng luôn mang lại cảm giác đáng tin, là chỗ dựa để người khác yên tâm.
Có cậu ấy ở đó, liền có một người bạn tâm giao."
Khán giả phía dưới đã bắt đầu xôn xao, các thí sinh cũng liếc nhìn nhau."
Lúc mới gặp, ai cũng nghĩ cậu ấy lạnh lùng khó gần.
Nhưng khi thật sự hiểu, mới phát hiện dưới lớp băng giá ấy là một trái tim nóng bỏng, dù trong mùa đông giá rét cũng có thể mang đến sự ấm áp tri kỷ ——" Phan Lật dừng lại, rồi cao giọng, "Người đó chính là ——"Tiếng hô của hàng ngàn fan vang dậy: "Lý Kính Phỉ!!"
"Chúc mừng Lý Kính Phỉ!"
Phan Lật cười lớn, "Với 100,002,430 phiếu, cậu đã giành vị trí thứ tư!"
Diệp Doanh lập tức mỉm cười, bước tới ôm chặt nam sinh, Lý Kính Phỉ cũng dịu dàng vỗ đầu cậu, ánh mắt ngập tràn ấm áp."
Chúc mừng Phỉ ca!"
"Danh xứng với thực!"
Các thí sinh khác cũng tiến lên ôm chúc mừng, Hạ Tây Châu cũng khẽ vỗ vai: "Chúc mừng."
Lý Kính Phỉ chỉ cười, rồi theo hiệu lệnh của Phan Lật bước ra giữa sân khấu, phát biểu cảm nghĩ."
Tôi không giỏi nói năng, cũng từng nhiều lần phụ lòng vì không đủ nỗ lực, nên ngay từ đầu cũng không dám nghĩ rằng lần này sẽ được may mắn chiếu cố."
Giọng nói trầm thấp, kiên định vang lên, khiến fan dưới khán đài dần lặng im, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh."
Thật lòng cảm ơn công ty, cảm ơn tổ chương trình đã cho tôi cơ hội, cũng cảm ơn tất cả những ai thích tôi đã đưa tôi tới vị trí này.
Tôi sẽ không phụ sự lựa chọn của mọi người."
Tiếng hô vang cuồng nhiệt, khán giả đồng loạt gọi tên anh.
Lý Kính Phỉ cúi sâu một cái, trong tiếng vỗ tay không ngớt, bước lên con đường hoa sáng lấp lánh, đi tới vị trí số 4 của mình."
Tiếp theo, tôi sẽ công bố học viên đứng hạng ba."
La Tử Đằng nở nụ cười, "Tên của cậu ấy luôn được ánh sáng vờn quanh, mà bản thân cậu ấy cũng được mọi người xem là nam thần "tô" đỉnh nhất ——'""Minh Nguyệt Thần——!!"
Tiếng hô dồn dập của fan dưới khán đài như muốn nổ tung, "Hãy để cậu ấy debut đi!!"
La Tử Đằng cười: "Ánh trăng cũng có sức mạnh làm ấm lòng người.
Chúc mừng Minh Nguyệt Thần với 104,020,000 phiếu, đạt hạng ba và chính thức thành đoàn!"
Tiếng vỗ tay như sấm.
Minh Nguyệt Thần hơi cúi đầu, cầm micro: "Cảm ơn công ty đã bồi dưỡng, cảm ơn những người bạn luôn ủng hộ và cổ vũ tôi.
Được gặp mọi người... là vinh hạnh của tôi."
Chàng trai tuấn mỹ vốn luôn ung dung, tao nhã, giờ đây lại mỉm cười, nụ cười chân thành hơn bất kỳ lúc nào trước đó.
Y đi dọc con đường hoa tiến về ghế thành đoàn, khẽ mỉm cười liếc Lý Kính Phỉ, rồi nhẹ nhàng giơ tay vỗ vào tay anh.Bùi Trường Húc cầm tấm thẻ: "Tiếp theo, tôi sẽ công bố học viên hạng 6."
Hứa Quỳnh Chi thấy lòng bàn tay mình dần lạnh ngắt.
Diệp Doanh quay sang nhìn cậu, lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay cậu."
Hắn là người mang niềm vui bẩm sinh, là đại gia hạt dẻ cười.
Ở đâu có hắn, ở đó luôn rộn rã tiếng cười.
Với vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu nhưng thực lực ca hát hoàn toàn xứng đáng, là nam thực tập sinh nhỏ tuổi nhất của chương trình.
Tương lai của hắn nhất định sáng lạn!" – Bùi Trường Húc cười, "Người đó chính là ——""Hứa Quỳnh Chi!
Với 89,992,098 phiếu, đạt hạng 6!
Chúc mừng!"
"A—!!"
Hứa Quỳnh Chi òa khóc bật thành tiếng, các học viên xung quanh cười rồi từng người ôm lấy cậu.
Diệp Doanh giúp anh lau nước mắt: "Một lát nữa còn bị quay cận mặt đấy, coi chừng khóc làm lem hết trang điểm kìa."
Hứa Quỳnh Chi nén lại tiếng gào, hít mũi mấy cái rồi bước đến trước micro.
Vừa định mở miệng ——Thì phát hiện micro quá cao.Hai người vừa phát biểu trước đều cao trên 1m85, micro được điều chỉnh cao chót vót, lúc này như đang nhìn thẳng vào mắt Hứa Quỳnh Chi, phảng phất trêu chọc không tiếng động.Hứa Quỳnh Chi: "......"[Hahahaha cứu mạng, rõ ràng vừa rơi nước mắt mà sao bỗng nhiên thành buồn cười thế này!!][Chi Chi thật sự lúc nào cũng làm trò, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu ấy chọc cười chết mất][Chúc mừng Chi Chi thành đoàn!
Với cái kẻ dở hơi này ở trong nhóm, chắc chắn sau này sẽ náo nhiệt lắm đây!!]Điều chỉnh micro xong, Hứa Quỳnh Chi bắt đầu phát biểu.
Cậu gửi lời cảm ơn đến cha mẹ, bạn bè, thầy cô, fans... rồi cúi người thật sâu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn mọi người!
Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức, không bao giờ để mọi người thất vọng!!"
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Hứa Quỳnh Chi chạy nhanh qua con đường hoa, ôm lấy Lý Kính Phỉ và Thần Nguyệt Minh, rồi ngây ngô cười đứng vào hàng ghế thành đoàn.Phàn Nhạc tiếp tục: "Tiếp theo là hạng 5.
Hắn là hiện thân của sự nhiệt tình, nụ cười và năng lượng của hắn luôn lay động lòng người.
Hắn là ánh mặt trời rực rỡ nhất mùa hè, nơi nào có hắn, nơi đó luôn sáng trong ——"Fans dưới sân khấu bắt đầu hét tên."
Chính là Thu Sảng!
Với 92,803,345 phiếu, chúc mừng hạng 5!"
Thu Sảng mỉm cười vẫy tay, cầm micro: "Tôi vốn không nghĩ mình có thể đi đến bước này.
Tôi biết bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mọi người vẫn ủng hộ tôi... có lẽ bởi vì các bạn thích sự nhiệt tình của tôi, đúng không?"
Dưới khán đài, hàng loạt fan nữ đồng loạt hét: "Đúng rồi!!"
Thu Sảng cười rạng rỡ hơn: "Tôi sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người sự nhiệt huyết.
Cảm ơn tất cả những ai yêu thích tôi!"
Ghế thành đoàn giờ đã có bốn người ngồi.
Chỉ còn lại vị trí quan trọng nhất —— C vị.Phan Lật quay sang: "Trọng trách vinh quang này, chúng ta nhờ thầy Vương công bố nhé?"
Vương Hạc Niên cười, giơ micro hỏi khán giả: "Các bạn nghĩ, ai sẽ là C vị cuối cùng?"
Lập tức, cả hội trường như nổ tung:"Diệp Doanh!!
Diệp Doanh!!
Diệp Doanh!!!"
"Hạ Tây Châu!!
Hạ Tây Châu!! ——!!"
Tiếng gào dậy sóng, phòng livestream tràn ngập bình luận, kín đặc năm chữ ấy.Vương Hạc Niên cười, che tai, rồi giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh: "Tôi cũng không thể chờ thêm nữa.
Vậy thì, tôi xin công bố hạng nhất, cũng là C vị của nhóm!"
Cả hội trường nín thở."
Ba tháng trước, chẳng ai biết tên của cậu ấy.
Ba tháng sau, hàng chục triệu người vì cậu ấy mà reo hò.
Hôm nay, cậu ấy đã viết nên một thần thoại."
Lời còn chưa dứt, dưới sân khấu sóng âm ầm ầm như muốn vỡ tung, không ít fan "Bá" đã rơi lệ nóng hổi, dùng tay che mặt cũng không ngăn nổi nghẹn ngào và tiếng khóc bật ra từ cổ họng."
Cậu ấy mang dáng vẻ đẹp nhất của tuổi trẻ: chân thành, dũng cảm, kiên cường, không bao giờ quên sơ tâm."
"Hắn đã dùng thực lực và phẩm hạnh để chinh phục tất cả mọi người.
Hôm nay, cậu ấy đứng tại vị trí rực rỡ nhất này, hoàn toàn xứng đáng!"
Vương Hạc Năm cất giọng vang dội đọc tên, "Chúc mừng Diệp Doanh, với 108,888,000 phiếu, giành được quán quân!"
Trong tiếng hò reo như núi lở biển gầm, Diệp Doanh bị nam sinh bên cạnh kéo vào lòng, nóng bỏng thì thầm bên tai: "Chúc mừng."
Diệp Doanh ôm chặt lại, hốc mắt cay xè: "Cảm ơn."
Hai người không nói thêm gì, nhưng đều hiểu, câu "cảm ơn" này mang bao nhiêu ý nghĩa:Cảm ơn đã gọi tôi quay lại phòng luyện tập khi tôi lạc lối.Cảm ơn đã chỉ cho tôi phương hướng khi tôi do dự.Cảm ơn đã dang tay che chở tôi trong mỗi cơn giông bão.Cảm ơn đã đưa tôi đến nơi cao nhất, để tôi thấy cảnh tượng đẹp nhất đời.Cảm ơn, vì suốt chặng đường này... luôn có cậu bên tôi.Hạ Tây Châu buông Diệp Doanh, nhìn cậu thật sâu, khẽ cười: "Đi thôi."
Diệp Doanh gật đầu, giữa tiếng hoan hô vang dội bước ra trước sân khấu."
Có rất nhiều người tôi muốn cảm ơn," Diệp Doanh nói.
"Cảm ơn chương trình, cảm ơn đạo diễn đã quan tâm và chăm sóc suốt ba tháng.
Cảm ơn các đồng đội, bạn bè đã luôn nhiệt tình và bao dung.
Mỗi nụ cười, mỗi lời quan tâm, mỗi cái nắm tay... với tôi, đều vô giá."
Trên sân khấu, dưới khán đài, các học viên đều mỉm cười, vẫy tay về phía cậu."
Cảm ơn tất cả những ai yêu thích tôi.
Các bạn đã giúp tôi hiểu thế nào là 'thần tượng', và cho tôi động lực để bước tiếp.
Cuối cùng... cảm ơn gia đình tôi, cảm ơn vì đã chờ tôi trở về."
Diệp Dập ở trên khán đài đã khóc đến nghẹn lời, không thốt nên câu.
Diệp Minh Xa ngồi bên cạnh, nhìn bóng dáng kia nơi trung tâm sân khấu, khóe mắt cũng lấp lánh ánh lệ trong suốt."
Cảm ơn số phận đã sắp đặt.
Tham gia Tạo Mộng Kế Hoạch là quyết định đúng đắn nhất trong 18 năm cuộc đời tôi."
Tiếng vỗ tay sấm dậy kéo dài mãi không dứt.Vương Hạc Năm tiếp lời: "Một lần nữa chúc mừng Diệp Doanh hạng nhất, và cũng chúc mừng Hạ Tây Châu, với 108,012,000 phiếu, đạt hạng nhì thành đoàn!"
Tiếng hô "Hạ Tây Châu" vang rền.
Nhiều fan nữ xúc động đến bật khóc.
Hạ Tây Châu bước lên sân khấu, đỡ micro, mỉm cười: "Kết quả hôm nay, tôi không có gì hối tiếc.
C vị rất xuất sắc, cậu ấy xứng đáng.
Tôi cũng không hối hận khi tham gia chương trình này.
Được quen biết những người bạn tuyệt vời, cùng họ tạo nên sân khấu, tôi rất hạnh phúc và cũng đầy mong chờ."
Hắn nói: "Đây không phải là kết thúc.
Với tôi, đây mới là một khởi đầu mới."
Với tất cả mọi người, cũng là một khởi đầu mới.Diệp Doanh và Hạ Tây Châu, giữa tiếng vỗ tay và hò hét, sóng vai bước qua con đường hoa dài, ôm lấy từng đồng đội, rồi cùng nhau đứng trên hàng ghế thành đoàn rực rỡ.Toàn bộ đèn cổ vũ đồng loạt sáng lên, hòa thành biển ánh sáng rực rỡ.
Trên bầu trời sân khấu, hoa giấy vàng óng rơi xuống lấp lánh.
Sáu chàng trai đứng ở đỉnh cao nhất, trong mắt họ, sự chân thành còn rực rỡ hơn cả ánh sáng biển người.Sau lưng bọn họ, màn hình LED khổng lồ bừng sáng, từng dòng chữ rực rỡ của logo nhóm dần hiện lên, tuyên cáo sự ra đời của đoàn thể tân tinh lấp lánh giữa trời sao ——AURORA (Cực Quang).