Lãng Mạn [ĐM] TÌNH YÊU BẮT ĐẦU TỪ LỜI NÓI DỐI

[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
C60.


Việc thừa nhận rằng đang yêu một người đối với Lương Huân Thần mà nói cũng không có gì to tát.Có lẽ hắn còn có thể ‘miệng một đằng lòng một nẻo’ kháng cự lại điểm yếu này một thời gian, rồi tiếp tục tìm mọi cách chống chế, im lặng không đề cập tới vấn đề đang bận lòng.Vậy thì có ý nghĩa gì?

Ngoại trừ việc quan hệ giữa hắn và Uông Mộc Nhan có thêm chút trắc trở, khiến hắn lo được lo mất đóa dành dành này sẽ lại rơi lệ thì hắn còn được lợi lộc gì đâu.Suy cho cùng, Lương Huân Thần quả thực không muốn thấy tên nói dối nhỏ khóc nữa, vì tim hắn cũng rất đau xót.Lương Huân Thần thở dài, tiếp tục nêm nếm món sườn xào chua ngọt, thật ra thì khi hắn lần đầu tiên tỉnh lại thấy Uông Mộc Nhan đứng bên cạnh giường mình tủi thân khóc đã cảm thấy nước mắt kia gai mắt rồi, rất muốn đối phương lau sạch sẽ, chẳng qua khi đó hắn hoàn toàn không cảm giác được mùi vị đau lòng này, còn khăng khăng bài xích gia đình này.Lương Huân Thần không ngừng lắc đầu, hắn tỉnh ngộ hơi trễ rồi.Dù sao Uông tiên sinh nhà hắn khi nghe được hắn nói hai chữ ‘xứng đáng’ liền vừa khóc vừa cười rồi hôn hắn một cái chụt, tiếp đó ngày hôm sau vẫn tiếp tục tình trạng như cũ, hung hăng muốn chiến tranh lạnh với hắn.Không phải trước kia Omega — không tốt — tiên sinh này đã bảo thấy mình biểu hiện chưa tốt, săn sóc hắn chưa đủ nên muốn sửa sai à?Đều là gạt người!Tên nói dối này đúng là bản tính khó đổi, cứ thích cậy mạnh như vậy.Alpha Lương ở nhà chẳng có địa vị gì, chỉ đành thêm nửa muỗng đường vào nước dùng.

Đành vậy thôi, ai bảo bé cưng nhỏ và bé cưng lớn nhà hắn cũng thích ăn ngọt.————-“Huân Thần…”

Uông Mộc Nhan mặc đồ ngủ nửa mê nửa tỉnh ra khỏi phòng ngủ.

Hôm qua, cậu ngủ không tốt lắm, nên sáng nay ôm giường thật lâu.

Cũng may mấy ngày này cũng thảnh thơi, gần đây công việc ở phòng tranh không nhiều nên cũng không cần ngày nào cũng dậy sớm đi làm.Cậu men theo mùi hương tìm tới nhà bếp, lúc nấu ăn Lương tiên sinh cũng rất quyến rũ, giờ đây cậu được người yêu đáp lại rồi nên rất là đắc ý, hoàn toàn không như trước cứ nơm nớp lo sợ.

Cậu đưa tay ôm lấy bộ đồ thể thao mềm mại của đối phương, dựa vào sau lưng Alpha mình.“Dậy rồi?”

Lương Huân Thần đang bỏ sườn đã chiên vàng vào nước dùng chua ngọt trong nồi, tay hắn hiện không rảnh, đành nói, “Ngủ ngon quá ha.”

“Ngày hôm qua lúc anh giày vò em có quan tâm em ngủ ngon hay không đâu.”

Tên nói dối nhỏ khịt mũi, chọt chọt vào eo Lương tiên sinh, rất muốn nhìn đối phương run lên mới vừa lòng, trề môi nũng nịu nói, “Anh nhìn đi, tại anh làm em mà em không đi nổi nè.”

“Ai nói đi không nổi?”

Lương Huân Thần gắp thức ăn ra đĩa, tắt bếp, cuối cùng cũng rảnh tay, xoay người lại, Omega đang ôm eo hắn mềm oặt nhào vào lòng hắn, giống như là con nhím không còn gai nhọn, chỉ còn cái bụng trắng trẻo mặc người khác xoa nắn.Lương Huân Thần hôn cái chụt vào gò mà con nhím nhỏ vừa mới tắm ra nên da dẻ lạnh như băng, thoải mái khiến hắn không muốn thả ra.“Im miệng coi!”

Uông Mộc Nhan hầm hừ đẩy người ra, chỉ vào cổ áo đang cài kín mít, “Những chỗ khác thì được , nhưng mặt em còn phải đi gặp người khác đó.”

“Nhưng cằm tôi cũng bị xước rồi này, tôi cũng có để ý đâu.”

Lương Huân Thần ôm cành hoa dành dành, cười tủm tỉm, “Xem ra còn phải dạy bảo hoa dành dành nhà ta một chút rồi.”

“Không biết xấu hổ!”

Tên nói dối nhỏ đanh đá cho tên Alpha mặt dày đêm qua một cái tát, nhưng lại không đau không ngứa, còn bị người ta ‘mổ’ vào lòng bàn tay một phát.“Nhan Nhan…”

Lương Huân Thần bắt đầu cảm thấy gọi như vậy rất hợp ý hắn, hắn gọi cả đêm cũng không hề đủ, còn định tiếp tục gọi hoa dành dành tiên sinh như vậy.“Ừm?”

Uông Mộc Nhan nhìn hắn, trong mắt đều là hắn, cũng chỉ có hắn.Lương Huân Thần cúi đầu hôn vào khóe mắt cục cưng Nhan Nhan cái chụt.“Chúng ta sau này…”

“Chờ một chút!”

Uông Mộc Nhan bỗng nghe thấy gì chợt đẩy tay hắn ta, “Em đi nhận điện thoại đã.”

Hoa dành dành đi nghe điện thoại một đi không trở lại, Lương Huân Thần buồn bực nghẹn trong lòng, tất cả món ăn đã bưng lên bàn cũng không thể đổ đi.Hắn chỉ đành tự mình đi tìm ‘ông lớn’ vào ăn cơm.Nhưng Uông Mộc Nhan lại cầm điện thoại ngơ ngác, ngẩn người ngồi trên ghế sô-pha thất thần.Trong lòng, sự lo lắng của Lương Huân Thần sôi trào, bực bội khi nãy cũng biến mất, hắn ngồi lên thành ghế, vỗ một cái vào lưng Uông Mộc Nhan.“Sao vậy?”

Omega của hắn tựa như bị dọa sợ hay là nhớ tới chuyện gì đáng sợ, thậm chí sợ hãi ôm cổ hắn rồi vùi vào ngực hắn.“Ai gọi mà sợ như vậy?”

“Thật ra cũng không có gì…”

Uông Mộc Nhan hít thở sâu mấy lần, cố gắng để lý trí kiểm soát được ngôn từ của mình, “Chỉ là công ty hôn lễ… thì là em và anh lúc trước đã hẹn giờ công ty ấy liên lạc để bàn bạc.”

Lần trước đi bàn bạc chính là lúc trên đường đi xảy ra tai nạn xe, Uông Mộc Nhan tự nhủ mọi chuyện đều là ngoài ý muốn nhưng cậu vẫn rất sợ.Tuy sợ vô lý nhưng vẫn cực kỳ hoang mang.Cậu không nói gì thêm, chỉ là tặng Lương tiên sinh một nụ hôn gượng gạo.Lương tiên sinh dịu dàng tiếp nhận cơn lo lắng của cậu, vỗ nhẹ vào sống lưng đang run rẩy của cậu.“Đừng sợ, anh không sao.”

Thật tốt vì được yêu em.
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
C61.


Hôm nay Lương Huân Thần gọi Omega của hắn dậy thật sớm, cùng nhau ăn sáng ngon lành rồi thuận lợi lái xe đến nơi vốn dĩ họ phải đến từ lâu.Làm một việc hệ trọng.Tai nạn ngoài ý muốn kia đã xảy ra khi bọn họ đi đến công ti hôn lễ dự tính kỷ niệm 5 năm ngày cưới.Trì hoãn đã lâu, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi này.Mà bây giờ, hắn và Uông Mộc Nhan đang ngồi trong phòng tiếp khách tại công ty hôn lễ nghe quản lý tư vấn.Tiếp đãi bọn họ là một vị Beta tiên sinh họ Đào nhã nhặn, quản lý Đào là quản lý hàng đầu của công ty hôn lễ này.Ông ta đã nghiên cứu rất sâu với buổi lễ kiểu Trung Hoa này, vô cùng am hiểu lễ mừng mang phong cách đông phương cổ điển.Ông ta mặc âu phục vừa người lộ ra nụ cười thân thiện.“Hai vị muốn phong cách kiểu Trung hoa hay là kiểu phương Tây đây?”

Lương Huân Thần nhìn sổ tay đang mở ra trên bàn nhíu mày.Đau não quá, cái nào cũng muốn.————Uông Mộc Nhan nhìn giới thiệu trước mặt cũng có chút do dự.“Em thấy hay là…”

Cậu nhìn Alpha mình, kéo tay áo Lương tiên sinh, “Thôi bỏ đi.”

Bây giờ mà bọn họ tổ chức lễ kỷ niệm này thì có được gì đâu.

Hơn nữa, còn hai ngày nữa thôi là kỷ niệm 5 năm tròn, căn bản là không kịp nữa, đành hoãn lại tiệc rượu thôi.Uông Mộc Nhan thoáng chùn bước, bây giờ Lương Huân Thần đã bằng lòng cùng cậu sống thật tốt qua ngày, cậu không gì không thỏa mãn cả, ngược lại có chút sợ hãi sẽ có rắc rối phát sinh.

Cho nên cậu rầu rĩ nói.“Cũng không có ý nghĩa gì…”

“Sao lại không?”

Lương Huân Thần trực tiếp từ chối, hắn biết Uông Mộc Nhan bây giờ vẫn chưa có cảm giác an toàn, chỉ đành nói bông đùa an ủi lòng đối phương, “Tiền cũng bỏ ra rồi, lại không thể lấy lại, không có lời.”

“Anh tiếc khoản tiền kia thôi à.”

Uông Mộc Nhan miễn cưỡng cười một cái, liếc mắt nhìn về phía hắn.“5 năm đầu tiên, xứng đáng để kỷ niệm.”

Lương Huân Thần giải thích, “Tổ chức một chút cũng đâu mất mát gì, tốt quá chừng.”

Uông Mộc Nhan cũng không phải thật lòng muốn chống đối, bị khuyên như vậy cũng ngoan ngoãn tiếp nhận.“Thật ra thì, nếu lựa chọn kiểu hôn lễ phương Tây tôi có thể giới thiệu cho hai vị một quản lý nghiệp vụ khác của công ty chúng tôi, anh ta vô cùng am hiểu kiểu hôn lễ phương Tây…”

Vị quản lý này là một vị Alpha tiên sinh, anh ta vừa du học từ phương Tây về nước, đối với việc bố trí hỗ lễ phương Tây đặc biệt thành thạo.Quản lý Alpha tiên sinh này anh tuấn, nho nhã hơn nữa còn đang độc thân.Lương Huân Thần đã tiến hành so sánh cuối cùng chọn buổi lễ kiểu Trung Hoa.Sính ngoại phương Tây cái gì chứ!

Không muốn!Đẹp trai thế làm quản lý chi vậy?Định cướp dâu hay gì.————Nhưng mà trong lòng Uông Mộc Nhan lại muốn hôn lễ kiểu phương Tây.Cậu làm vẻ mặt đáng thương nhìn Lương tiên sinh độc tài.“Sao thế?”

“Lần đó bọn mình kết hôn là kiểu Trung Hoa ấy, mặc dù giờ anh không nhớ ra…”

Uông Mộc Nhan nói đến đây lại ỉu xìu, “Em không có gạt anh mà, ở nhà còn có video xem lại.”

Uông Mộc Nhan thoáng khổ sở, hiện tại cậu sợ Lương Huân Thần không tín nhiệm cậu, cậu đã làm sai đi lừa gạt người ta, nhưng chỉ có một lần ấy thôi vì sau đó là thật lòng chung sống, cậu không muốn Lương Huân Thần từ đây sẽ treo bảng ‘tên nói dối’ lên cổ cậu đâu.“Vậy thì kiểu phương Tây, kiểu phương Tây tốt mà.”

Đừng có đột nhiên tủi thân như vậy, không biết trong lòng hắn luống cuống như nào đâu.Lương tiên sinh rầu rĩ.Đồ xấu xa nhỏ này!

Thật là quỷ kế đa đoan!
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
C62.


“Em đi tắm đây.”

Từ công ty hôn lễ về nhà, Uông Mộc Nhan vừa cởi áo khoác xuống vừa nói chuyện với Lương Huân Thần, “Em muốn ăn cơm chiên trứng.”

“Được.”

Lương Huân Thần nhận lấy áo khoác hoa dành dành rồi móc lên cái giá, “Chờ em tắm xong bọn mình cùng chiên.”

Cơm chiên trứng không phải món gì phức tạp, Lương tiên sinh rảnh rang quá nên đi đổi lại bộ đồ thường ngày, ăn không ngồi rồi quơ chân.【Lần đó bọn mình kết hôn là kiểu Trung Hoa ấy, mặc dù giờ anh không nhớ ra…

Em không có gạt anh mà, ở nhà còn có video xem lại.】Hắn nghĩ tới đây thoáng khựng lại, dứt khoát đi đến phòng nghe nhìn.Video hôn lễ của bọn họ được lưu thành đĩa đặt trong một chiếc hộp được buộc bằng ruy băng, bắt mắt và rực rỡ.Lương Huân Thần cẩn thận lấy ra bỏ vào trong máy chiếu phim, hết thảy lúc ấy đều hiện ra trước mặt hắn.———–Hắn đứng ngay cửa biệt thự nhà họ Uông, bị đại ca nhà họ Uông chặn cửa gây khó dễ.“Anh!!

Anh để cho Huân Thần lên lầu đi mà!!”

Cậu thiếu gia nhỏ trên lầu hai gào muốn xé giọng.Lương Huân Thần kia không hề biết thái độ thù địch của Uông Mộc Hiên nên vừa kính trọng vừa thấy chật vật.Đôi mắt Uông Mộc Hiên thâm trầm như là mặt nước nơi ao hồ.“Cậu yêu Mộc Nhan nhà bọn tôi à?”

Hắn trả lời không chút do dự: “Em thật lòng thật dạ yêu em ấy!”

Màn hình sáng lên phản lên khuôn mặt của Lương Huân Thần, hắn nhíu mày, nhìn ‘mình’ kia đột phá trùng vây, cuối cùng gặp được người yêu của hắn.Hắn không nghĩ tới cậu thiếu gia nhỏ hư hỏng kia lại mặc áo cưới.Hôn lễ ngày ấy, Uông Mộc Nhan xinh đẹp rực rỡ tựa như đóa hoa dành dành đang nở rộ tại đầu quả tim của Lương tiên sinh.Mềm mại lại cao quý, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng.Người kia một thân gấm lụa được thêu hình long phượng vàng óng tựa như là cây đuốc lãng mạn ánh lên diện mạo tươi đẹp của Uông Mộc Nhan.Omega này quá đẹp, đẹp đến mức khiến Lương tiên sinh bên ngoài ống kính sóng lòng trào dâng, đồng thời cùng vị chú rể bên trong bị mê mẩn.Lương Huân Thần rốt cuộc ôm hoa dành dành của hắn lên, nhìn chằm chằm màn ảnh khiến trong đầu hắn đau nhói một trận.Lương Huân Thần đau đến mức nhắm chặt hai mắt, tựa như thấy mình nhập vào trong màn ảnh mặc bào quái[1] ôm hoa dành dành trong ngực.Diện mạo Uông Mộc Nhan lúc này còn động lòng người hơn trong video, cậu ngoan ngoãn ôm bả vai hắn, nhẹ giọng hỏi.“Nếu như em làm sai, anh có thể vẫn nhìn em như vậy được không…

Nể tình em để ý anh như vậy, tha thứ cho em một lần thôi, cầu xin anh.”

Uông Mộc Nhan vừa đáng thương vừa đáng yêu, nước mắt lấp lánh trong mắt đã mê hoặc hồn phách của hắn, Lương Huân Thần dường như nghe thấy chính mình mở miệng.“Sao vậy, đột nhiên nói gì thế?”

Uông Mộc Nhan tựa vào ngực hắn mỉm cười, trong mắt ánh lên một chút mùi vị bi thương không thể nói ra.Cậu đem tất cả chân thực giấu vào trong áo cưới để chúng được bao lấy thật chặt, chỉ để lộ ra sự chân thành của cậu.Tên nói dối nhỏ ngẩng đầu lên hôn cái chụt vào khóe môi người yêu, vụng trộm nhẹ nhàng nói.“Bởi vì em thích anh lắm, cực kỳ không ngoan.”

Vừa giống như tiếng thầm thì, lại vừa càng giống như đang nức nở.Lương Huân Thần không nhìn nỗi cậu đau lòng, muốn đưa tay ôm chặt đối phương, nhưng phát hiện đây chỉ là hồi ức, hình ảnh trước mặt đều tan biến vào không khí.“Huân Thần?”

Tên nói dối mới vừa tắm xong đang lau tóc, mang theo hơi nước ướt nhẹp đi vào trong phòng hỏi hắn, “Anh sao vậy, ngẩn ngơ ngồi ở đây đang xem gì thế?”

“Em lại đây.”

Lương Huân Thần vẫy tay về phía cậu.“Ừm?”

Cậu nghi hoặc đi đến, thình lình bị ôm lấy nên bị dọa sợ hết hồn.“Làm gì thế…”

Tên nói dối nhỏ đỏ mặt, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.“Không có gì.”

Lương Huân Thần xoa đầu cục cưng trong ngực, lấp đầy trống trải trong lòng, “Chỉ là muốn ôm em thôi.”

“Nhưng mà…”

Uông Mộc Nhan không thể hiểu nỗi, vẫn là thành thực, “Em đói bụng lắm.”

Lương Huân Thần cười ra tiếng, hắn hôn cái chụt lên chóp mũi tiên sinh nhỏ.“Vậy ăn rồi ôm tiếp.”

Hắn không vội, dẫu sao vẫn còn rất nhiều thời gian.Có thể hôn cậu cả đời, vạn lần cũng không chán.————

[1] Nguyên văn “袍褂”: Bào quái.Theo Baike: đây là loại áo mà ngày xưa nam hay mặc, gồm có áo bào + áo khoác bên ngoài.

Theo Zdic: Lễ phục chính thức cho nam, gồm trường bào + áo khoác ngoài.

Năm Dân quốc thứ mười tám, Chính phủ Quốc dân ban hành các quy định về trang phục và chỉ định tương lam bào hắc quái là lễ phục của nam.

Ngày nay vẫn có thể thấy loại trang phục này trong một số dịp lễ quan trọng trong nước.
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
C63.


Bọn họ trì hoãn buổi lễ, cuối cùng cũng chuẩn bị chu toàn.Mặc dù Lương Huân Thần đã âm thầm phê bình Omega nhà mình đối với việc lựa chọn lễ phục.Trong phòng ngủ, Uông Mộc Nhan mặc lễ phục đứng trước gương tán thưởng.Năm đó lúc cậu kết hôn cảm thấy bản thân mặc âu phục rất khó nhìn, nên liền mặc lễ phục kiểu Trung Hoa.

Không ngờ mới trôi qua mấy năm, thiết kế của lễ phục kiểu phương Tây ngày càng dễ nhìn hơn.“Em mặc bộ này không ra thể thống gì hết.”

Lương tiên sinh cảm thấy rất không hài lòng, hắn nhìn chằm chằm Omega mình sau lưng bị hở lộ ra xương bả vai thanh tú, nhíu chặt chân mày, “Ba cái y phục này mặc vào nhất định sẽ bị viêm khớp vai.”

Lộ nhiều như vậy, nhìn không đẹp mắt chút nào.Uông Mộc Nhan cười híp mắt, cậu quay đầu nhìn Lương Huân Thần đang ngồi ở trên giường lắc đầu.“Nhưng mà em thích lắm luôn.”

Ánh mắt cậu sáng ngời lấp lánh, tựa như viên kim cương lóng lánh nhất, khiến người khác đều muốn đem toàn bộ điều tốt đẹp hiến dâng cho cậu, Lương Huân Thần cũng không nhịn được thở dài.“Thích cũng không được, nhiều người nhìn như vậy…

Không được.”

Lương Huân Thần chỉ một bộ lễ phục khác đang được trải trên giường, đó là Uông Mộc Nhan chọn để phòng hờ, kiểu suit hai hàng khuy[1] không thể kín đáo hơn, “Bộ này tốt hơn, ít nhất không hở hang.”[1] Nguyên văn: “复古双排扣”: Theo QT thì là “Phục cổ song bài khấu”, mình có đi hỏi một chị trong nhóm chat thì chị giải thích: song bài khấu là hai hàng cúc, phục cổ là retro.

Chị bảo để suit cũng được và mình đã biến tấu theo ý trên.

Ngoài ra mình còn tìm được từ tiếng Anh cho cụm phục cổ song bài khấu là “Double-breasted” nhưng xét thấy để tiếng Anh vào thì hơi khó hiểu.

Mọi người có thể lên gg tra cụm tiếng Anh này sẽ ra hình ảnh tương đương nhé.

Uông Mộc Nhan tiến đến gần hắn, nhào vào lồng ngực Lương tiên sinh, cậu nhấc chân ngồi lên đùi Lương Huân Thần, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai người yêu.Cậu cố ý tủi thân thủ thỉ: “Anh cảm thấy em mặc thứ này rất khó coi sao?”

Lương Huân Thần không nói gì, tên nói dối nhỏ vẫn như cũ cười híp mắt.Lúc này cậu đang vùi người vào trong ngực người yêu, nghiêm túc giương mắt nhìn vào sâu trong đôi mắt đối phương.“Sao vậy?”

Lương Huân Thần bị nhìn mà tim run rẩy.Tên hư hỏng nhỏ cong môi, cố ý cười nhếch.“Hôn em chút đi.”

Lương Huân Thần bất động, làm bộ như không nghe thấy, nhưng cánh tay đang ôm tên nói dối nhỏ lại chặt thêm.“Vì sao không hôn em?”

Uông Mộc Nhan dùng ngón tay chọt vào ngực Lương Huân Thần, “Anh giữ em lại làm gì, trách nhiệm ư?”

“Tôi…”

“Không phải là anh thấy em đáng thương cho nên mới không ly hôn em đấy chứ?

Em không muốn anh tỏ ra đồng cảm gì cả, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh miễn cưỡng sống với em, miễn cưỡng tổ chức buổi lễ này, trên thực tế căn bản là không bằng lòng…

Ưm.”

“Nói bậy bạ gì đấy.”

Lương Huân Thần đã hiểu rõ tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa của tên hư hỏng nhỏ này rồi, không thể làm gì khác ngoài việc phải hôn bịt miệng.“Tôi chỉ là…”

Bàn tay Lương tiên sinh kề sát cánh hoa mềm mại của hoa dành dành, nóng đến mức làm sau lưng Uông Mộc Nhan khẽ run, hắn nhẹ nhàng cắn rái tai mềm nhũn của người trong ngực, “Không muốn em mặc cho người khác nhìn…

Đều là của tôi.”

Lời tuyên bố của Lương tiên sinh làm cho khuôn mặt Uông Mộc Nhan ửng đỏ, cậu ngượng ngùng vùi mặt vào cần cổ Alpha, hồi lâu mới cất giọng khe khẽ.“Thứ kia… chỉ mặc cho anh nhìn thôi được hay không?”

Cậu vừa dứt lời liền bị mùi hương bạc hà làm cho mê man đầu óc.Uông Mộc Nhan bị Alpha cậu chôn ở trong chăn, lòng bàn tay đối phương kề sát đầu vai và thắt lưng cậu, chỗ da nào cũng nóng ran.Hoa dành dành cùng bạc hà quyện chung một chỗ, nồng nàn, lạnh lẽo.“Tên hư hỏng nhỏ như em thật đáng ghét!”

Lương Huân Thần giận đến ngứa răng, gặm một cái lên khuôn mặt mềm mại của đồ hư hỏng.“Á!

Anh không thích thì thôi…”

Uông Mộc Nhan đầu óc xấu xa cố tình trêu chọc hắn, “Anh còn bắt nạt em.”

Cậu cố tình giả bộ vừa tủi thân vừa đáng thương, dường như muốn khóc thành tiếng.“Thì là muốn bắt nạt em mà.”

Lương Huân Thần nắm lấy cái eo nhỏ xoa nắn, vuốt ve người đang nóng ran, hắn xúc động, “Tôi rất muốn biết cuộc sống trước kia của em và ‘anh ta’ ra sao đấy.”

Hắn ngày càng nhớ nhiều chuyện hơn, nhưng vẫn là không rõ ràng lắm, hắn không có nói cho hoa dành dành của hắn biết, nhưng tình yêu trong lòng một ngày lại nhiều thêm một ngày.

Uông Mộc Nhan đột nhiên sững sờ, cậu trước giờ luôn là lo được lo mất, tình tình thì ngày càng kỳ quặc lại thiếu kiên nhẫn, lời nói dối của cậu tựa như quả bom được giấu nơi lồng ngực, khiến cho cậu phải làm dáng vẻ kệch cỡm dò xét sự thật lòng thật dạ của Lương Huân Thần, xem xem có thật lòng đối đãi với gia đình của bọn họ hay không.Trong lòng Uông Mộc Nhan áy náy, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, êm dịu.“Em xin lỗi…”

Uông Mộc Nhan nhón người hôn vào tim Lương tiên sinh nhà cậu, “Khiến anh phải chịu thiệt rồi, sau này em sẽ cố gắng để xứng đáng là Omega tiên sinh của anh.”

Uông Mộc Nhan ngu ngơ quấn chặt trên người người ta không buông tay, định dụ dỗ người kia hôn cậu.“Em sẽ giam cầm anh luôn!”

Uông – tên nói dối nhỏ lớn tiếng tuyên bố, “Biết chưa?”

Lương Huân Thần ôm chặt cậu, được được được, em nói sao thì vậy đi.————-Buổi lễ bọn họ có hoa tươi, có tiếng reo hò, có phù dâu nhí đáng yêu Đoàn Đoàn, có người nhà chúc phúc, có lời thề ước ngọt ngào, vẫn không ngớt.Lương Huân Thần của chưa kịp tặng cho Omega nụ hôn nhỏ thì hoa dành dành đã cười đến rơi lệ ngất xỉu trong ngực hắn.Các hoạt động phía sau bị buộc phải gián đoạn, Lương Huân Thần chỉ kịp kính nhờ một nhà đại ca chào hỏi khách khứa hộ rồi ôm hoa dành dành đi bệnh viện.“Đường huyết của Uông tiên sinh hơi thấp, hẳn là không ăn uống thật tốt cộng thêm phiền muộn kích động, thân thể anh ấy bây giờ cần phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, Alpha tiên sinh cần quan tâm nhiều hơn.”

Bác sĩ trực ban cười ra tiếng, an ủi, “Không cần quá lo lắng, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”

“Ba lớn ơi.”

Đoàn Đoàn nhỏ mặt đầy lo lắng nằm sấp ở trên giường nắm tay ba Nhan Nhan, “Khi nào ba tỉnh ạ?”

“Không có việc gì đâu.”

Lương Huân Thần lau mồ hôi trên trán, an ủi bé con của hắn, “Ba rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”————–Lúc Uông Mộc Nhan tỉnh lại thì thấy mình đang nắm tay một Alpha, một lớn một nhỏ hai người mặt tương tự nhau khẩn trương nhìn cậu.“Tỉnh rồi?””Ba ơi!”

Uông Mộc Nhan thấy lạ lùng xoa trán, cậu đang từ từ hồi tưởng chuyện khi nãy, càng nghĩ càng thấy đau đầu: “Em ngất xỉu?

Chắc là do sáng nay bận quá quên ăn điểm tâm…

Lần này toang rồi, một nhà chúng ta đều chạy vô đây, còn làm tiệc rượu cái gì nữa.”

Cậu quay người định xuống giường lại bị Lương Huân Thần cản lại.“Sao vậy?”

Uông Mộc Nhan thấy kỳ lạ trừng mắt nhìn, “Anh cản em lại làm gì?”

“Động tác nhẹ chút.”

Lương Huân Thần vừa nói vừa cúi người xuống mang giày cho cậu.Bé Đoàn Đoàn ngược lại là dáng vẻ vui mừng đắc chí, bé nhích người lại gần ba Nhan Nhan hớn hở nói: “Chú bác sĩ nói Đoàn Đoàn sẽ được làm anh trai đó!”

Cả người Uông Mộc Nhan sững sờ, cậu khó tin sờ bụng mình, nhìn về phía Lương tiên sinh của cậu.“Thật sao?”

Lương tiên sinh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cười ra tiếng, hắn ngẩng đầu hôn bé con còn đang nằm trong cái bụng bằng phẳng của Nhan Nhan.“Thật.”—————-Bé con ngoài muốn đến bên bọn họ, cũng giống như Lương tiên sinh đột nhiên khôi phục trí nhớ.Ngày đó Uông Mộc Nhan đang chọn quần áo sơ sinh làm bằng vải bông cho bé con trong bụng, cậu vừa tan làm trở về nhà liền bị Alpha đang bồn chồn ôm lấy.“Làm sao vậy?”

Lương tiên sinh hôn cái chụt vào gò má của cậu, lại hôn thêm một cái nơi mí mắt.“Tôi muốn cho em xem một thứ.”

Hắn dắt tay hoa dành dành, đi vào phòng nghe nhìn , tìm được đĩa CD lúc bọn họ kết hôn.“Xem cái này làm gì?”

Lương tiên sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng chiếu phim sau đó nhanh chóng tua đến cuối.“Hết rồi kìa còn xem gì nữa?”

Uông Mộc Nhan khó hiểu, nhưng nhìn Lương tiên sinh cố chấp tua nhanh.Hình ảnh đột nhiên thay đổi, từ trong bông tuyết xuất hiện một người, đó là dáng vẻ của Lương Huân Thần, còn mặc âu phục kết hôn.Uông Mộc Nhan thông qua màn hình nhìn hắn, hắn cũng cười đáp lại.Lương tiên sinh đó cười có dịu dàng lẫn ngọt ngào.“Hôm nay là ngày vui của tôi…

Tôi đã bị một Omega lừa gạt kết hôn nhưng mà em ấy rất đáng yêu, tôi vô cùng yêu em ấy.”—————Hô hấp Uông Mộc Nhan gần như dừng lại, cậu gian nan quay đầu, nhìn về phía Lương tiên sinh đang đứng yên lặng bên cạnh mình.“Anh…”

“Tôi biết em ấy lừa gạt tôi kết hôn, cũng biết em ấy không muốn bé con của chúng tôi…”

Lương tiên sinh đang mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập dịu dàng, “Tôi biết em ấy sợ chuyện nói dối bị bại lộ, sợ tôi vứt bỏ em ấy.

Nhưng mà tôi không hề để ý những chuyện kia, tôi chỉ muốn lần nữa cho em ấy một buổi hôn lễ, trịnh trọng nói yêu em ấy.”

Lương Huân Thần tiến tới ôm hoa dành dành của hắn.“Tôi một chút cũng không ghét em, thật ra tôi đã sớm rung động.”

Có lẽ là từ ngày ấy em gọi tên tôi, có lẽ là từ khi khuôn mặt em va vào ánh mắt của tôi, có là từ khi em hốt hoảng nói em và tôi là bạn đời, có lẽ là từ khi nước mắt em nóng hổi vây lấy lòng bàn tay tôi….Lương tiên sinh quý trọng hôn nhụy hoa hoa dành dành.Tôi quên đi rất nhiều, nhưng không hề quên tôi chỉ thích em.Là tôi nói dối, ra là vì đã sớm cuồng si em.----- Chính văn hoàn ----
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
Ngoại truyện 1.


Ngoại truyện 1: Bị lừa

——————Chương này được viết theo ngôi thứ ba, thời điểm sau khi chú Thần bị mất trí nhớ, trước mạch truyện chính 7 năm.Lương Huân Thần 28 tuổi, mới tốt nghiệp tiến sĩ, ở lại trường nhậm chức, gần đây lại có một người yêu.Người yêu của anh là một Omega, là bạn cùng phòng của bạn thời thơ ấu anh, cũng là đàn em của anh.Người yêu của anh xinh đẹp lại kiêu ngạo tựa như mùi pheromone của cậu.

Đó là một mùi hương từ bó hoa dành dành xộc thẳng vào mũi.Nghe nói bọn họ đã yêu nhau hơn một năm.

Lần đầu tiên gặp là tại hẻm nhỏ ở cổng sau trường học, vừa gặp đã yêu người kia ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bọn họ bên nhau rất nhanh, ngọt ngào giống như các đôi tình nhân khác, thậm chí mỗi tối cũng không chịu tách ra, còn ở dưới lầu kí túc xá bám dính không rời.Vào ngày nghỉ, bọn họ còn đi rất nhiều nơi, nhìn ngắm rất nhiều phong cảnh đẹp đẽ, dưới ánh đèn rực rỡ của quảng trường phun nước còn táo bạo hôn nhau, khiến người đi đường phải reo hò.Khi người yêu anh nhắc tới những chuyện này, trong mắt vẫn còn lóe lên ánh hào quang, lấp lánh rực rỡ đến nỗi khiến Lương Huân Thần trong ngực cũng thấy bỏng rát.“Xin lỗi em.”

Lương Huân Thần ôm hoa dành dành vào trong lòng, “Anh đều không nhớ.”

Đúng vậy, anh đều không nhớ.————Vào ngày hôn lễ của bạn thời thơ ấu, anh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không biết là kẻ nóng máu nào dùng chai rượu đập vào đầu anh, trò cười này lại làm cho anh mất đi trí nhớ trước kia.Nói đi phải nói lại, anh vẫn bình thường như xưa, vẫn nhớ kiến thức đã từng học qua, nhưng lại quên mất mọi người xung quanh.Ba mẹ của anh, thầy cô bạn học của anh, thậm chí là người yêu của anh toàn bộ đều không nhớ ra.Cũng may quan hệ xã hội của anh đơn giản, chỉ là phải làm quen với mọi người lần nữa, rất nhanh đã quay lại đúng hướng.Lương Huân Thần ngồi trên băng ghế, nhìn cây đa cạnh phòng học bị gió thổi lung lay ngọn cây, yên lặng suy nghĩ.Bây giờ mọi thứ đều rất tốt, không phải sao?“Huân Thần!”

Anh đưa mắt nhìn sang, người yêu nhỏ của anh đang vội vã chạy đến chỗ anh.Uông Mộc Nhan nhỏ hơn anh 7 tuổi, bây giờ mới 21 tuổi, vẫn còn là sinh viên năm ba của trường đại học bọn họ.Hào quang tuổi trẻ trên khuôn mặt cậu ánh lên rực rỡ, bất kể là nét mặt nào, tức giận cũng được, làm nũng cũng được đều là dáng vẻ đẹp mắt.“Tan lớp rồi?”

Lương Huân Thần săn sóc nhận lấy cặp xách của người yêu, rồi tự nhiên nắm lấy tay người kia, “Lát nữa muốn đi ăn gì nào?”

“Em…”

Cổ tay đang bị nắm chặt của Uông Mộc Nhan co lại một chút, ngay cả bàn tay của cậu cũng mềm mại như là cánh hoa, lúc nắm lấy đều là da thịt mịn màng.“Thế nào, em muốn ăn gì nào?”

Lương Huân Thần nghiêng mặt sang nhìn cậu.

Trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng.“Em không muốn ăn đồ ăn ven đường đâu.”

Uông Mộc Nhan bĩu môi lầm bầm, cậu đối mặt với Lương Huân Thần, chớp mắt hai tai liền nóng lên, hốt hoảng dời ánh mắt đi.

Cậu nhìn hòn đá nhỏ nằm trên con đường trước mặt, đá nó lung tung, “…

Anh nấu cho em ăn được không?”

Giọng nói của cậu êm dịu, êm dịu đến mức len lỏi vào tim của Lương Huân Thần.“Được, vậy đi mua một ít thức ăn, chúng ta mau chóng trở về nhà.”———Nhà trường phân cho Lương Huân Thần một căn nhà, căn nhà này nằm trong khu người nhà bên trong trường.Đây là lương trợ cấp công tác dành cho tiến sĩ cư trú lại.Căn hộ không lớn, bên trong chỉ tầm 60m2 , với hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng vệ sinh.Nhưng đã đủ ở rồi.Lương Huân Thần sau khi bắt đầu làm việc đã ở nơi này, phòng ngủ nhà anh một lớn một nhỏ, anh ở phòng nhỏ, cái lớn để “trồng” hoa dành dành của anh.Uông Mộc Nhan đã chuyển vào từ lâu.Cậu nói điều kiện ở ký túc xá kém, cậu ở không có quen.

Sau khi A Nguyên kết hôn cũng đã chuyển ra ngoài, giờ ký túc xá chỉ còn mấy người Uông Mộc Nhan ghét.Lương Huân Thần rất nhanh gọn dọn ra phòng ngủ chính, nhường cho Omega yếu ớt.Anh cả của Uông Mộc Nhan nghe được tin này, mới đầu đã không đồng ý, hết sức ngăn cản.Lương Huân Thần cũng không biết tại sao anh cả của Uông Mộc Nhan đối với anh có thái độ vô cùng chán ghét.

Đặc biệt là khi thấy Uông Mộc Nhan dính bên cạnh anh, chân mày thắt lại như là không giải được vướng mắc.Anh trai Uông khuyên em trai rất nhiều lần, muốn Uông Mộc Nhan với anh Lương tách ra, lần nào cũng không thành, chỉ càng thêm bực.Lương Huân Thần cũng chỉ đành dỗ dành đóa hoa ngốc nghếch bị anh trai nạt khóc huhu.Uông Mộc Nhan nhào vào trong ngực anh nức nở nghẹn ngào.“Có phải em thật sự sai rồi không, em không muốn anh ghét em đâu…”

Lương Huân Thần luôn ôm cậu, hôn vào giọt sương trên đầu lá.“Anh sẽ không ghét em.”

Anh can tâm tình nguyện bị lừa gạt.——————Không có bất kỳ sự vật nào có thể xuất hiện hoặc là biến mất không rõ lý do.Trước kia Lương Huân Thần đã sớm phát hiện Omega luôn mồm luôn miệng tự xưng là người yêu của mình là một tên nói dối.Em ấy nói bọn họ là người yêu nhưng ngay cả ngày quen nhau cũng không nói rõ ràng.Em ấy nói bọn họ là người yêu nhưng ngay cả nhật ký trò chuyện cũng trống trơn.Em ấy nói bọn họ là người yêu nhưng ngay cả bị anh nắm tay cũng đỏ mặt tim đập.Bọn họ là người yêu, chuyện này là vô căn cứ, giả tạo.

Nhưng cảm xúc hạnh phúc đều là thật.Em ấy rất đáng yêu.Nhất định là Omega đáng yêu nhất, ngọt ngào nhất trên thế giới này.Tôi rất yêu em ấy.
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
Ngoại truyện 2.


Ngoại truyện 2: Tiểu kịch trường ngày giáng sinh

—–—–Giáng sinh năm nay Uông Mộc Nhan lại cãi nhau với chồng mình.“Đã nói là sẽ không dối gạt tôi nữa mà?

Lại nói dối!”

Anh Lương vô cùng tức giận.“Chồng ơi…”

Uông Mộc Nhan thì thào, “Em không cố ý mà, em sai rồi.”

“Tôi giận thật rồi đấy.”

Lương Huân Thần quấn người ta vào trong chăn, ôm chặt lấy, “Coi chừng tôi đánh đòn em.”

“Nhưng em sợ anh lo lắng mà… khụ khụ.”

Uông Mộc Nhan rất oan ức.Cậu chẳng qua là vô tình bị cảm rồi viêm phổi nên không dám nói chồng đã đi họp mà thôi, đâu phải tội đáng chết gì.“Mau nghỉ ngơi đi.”

Lương Huân Thần ôm người ta, “Vỗn dĩ định đi suối nước nóng 3 ngày, bây giờ thì em lo ở nhà dưỡng bệnh đi.”

“Haizz, em rất là muốn đi ngâm mình trong suối nước nóng.”

“Ai bảo em bị bệnh làm gì.”

Lương Huân Thần nhéo chiếc cằm đã gầy đi của Uông Mộc Nhan.“Đây là hình phạt.”

Được, được.

Tên nói dối nhỏ thở dài.Cậu sợ hình phạt này lắm đó.
 
[Đm] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
Ngoại truyện 3.


Ngoại truyện 3: Ngoại truyện Nhan Nhan

Mở đầuĐóa hoa dành dành – Uông Mộc Nhan cuối cùng kết quả ngọt thứ hai trong cuộc đời.Nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.Sau khi sinh con Uông Mộc Nhan đã rơi một giấc ngủ rất sâu.Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là hét vào mặt người đang túc trực bên giường mình – Lương Huân Thần.“Sao anh lại ở đây?

Sao tôi lại…

Ai ui!

Bụng tôi đau quá!”

“Nhan Nhan, em vừa mới sinh con, đừng có lộn xộn.”

“Tôi sinh con!?”

Uông Mộc Nhan mặt mày tái mét kêu một tiếng, sau đó mím môi đầy sợ hãi.—————Uông Mộc Nhan đã mất trí nhớ.Khi nghe được tin này, anh trai Uông giận đến mức máu sôi sùng sục.“Cả nhà cậu đều thứ rộn chuyện[1].”

Gã đã nói như vậy.[1] Nguyên văn từ Uông Mộc Hiên: “一家子都是作精。”, thì từ “作精” (zuò jīng), âm Hán Việt là “làm tinh”.

Theo baidu “đây là một từ ngữ mạng, diễn tả một người rất thích làm ra vẻ, gây khó dễ cho mọi người xung quanh.

Là từ phái sinh của “tác thiên tác địa” (làm đất cùng trời), hôm nay vui vẻ, ngày mai không vừa lòng, ngày mốt thì tức giận”. ——————“Sao tôi lại kết hôn với anh được chứ?

Còn mang thai hai lần…”

Uông Mộc Nhan nằm trên giường bệnh lẩm bẩm, cậu vừa mới trải qua một lần sinh nở, cả người yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, vừa la vừa hét vì vết sinh mổ đau, “Anh nghĩ… nghĩ mình đẹp lắm chắc.”

Lương Huân Thần vắt khăn lông nóng cho cậu lau mặt: “Nghỉ dưỡng cho tốt rồi nói sau, đừng lo lắng quá.”

Lương Huân Thần lúc này mới chân thật trải nghiệm cảm giác của Uông Mộc Nhan vào thời điểm lúc trước hắn bị mất trí nhớ.Vợ ngoan giãy đành đạch không nhận người, thật phiền lòng.——————01Uông Mộc Nhan bị mất trí nhớ, cậu không nhớ ra chuyện mình đã kết hôn với Lương Huân Thần, càng không nhớ mình đã có con.

Một mực khăng khăng nói rằng mình năm nay chỉ mới 18 tuổi, mới vừa lên đại học, vốn không thể nào kết hôn với Lương Huân Thần, còn sinh ra hai thằng nhóc.Bác sĩ đã làm một bài kiểm tra toàn diện cho vị “cậu chủ nhỏ”, Lương Huân Thần trong suốt quá trình cũng không nói một lời, chỉ ở bên cạnh người kia, nhận được kết quả cũng không nở nụ cười.“Toàn bộ đều bình thường?”

Hắn không tự tin lặp lại lời bác sĩ một lần nữa.Omega của hắn không bệnh, không tai nạn, sinh con xong thì mất trí nhớ, hắn không thể tin nỗi.Lương Huân Thần trở về phòng bệnh, anh vợ của hắn đang ân cần hỏi han Uông Mộc Nhan.

Nhìn thấy hắn về mới gật đầu cho có, hồi lâu mới ra hiệu hắn cùng đi ra phòng bệnh, hỏi tình hình kiểm tra của Uông Mộc Nhan.“Nếu bác sĩ bảo em ấy không có vấn đề gì vậy thì đúng là không có vấn đề gì.”

Anh trai Uông vốn không để ý chuyện em trai mình mất trí nhớ, đối với gã chỉ cần người không sao, chuyện khác cũng không là gì.

Khỏi phải nói là gã với em rể vốn không hợp nhau, quên đi thì tốt hơn.Buổi tối anh dâu mang canh mình nấu cả ngày tới thăm cậu.“Cậu thật sự không nhớ gì hết?”

Uông Mộc Nhan gật đầu.Lương Huân Thần đứng một bên hừ một tiếng.“Anh làm ra vẻ mặt gì đấy?

Tôi còn chưa hỏi anh, tôi là một Omega đơn thuần, tự nhiên vừa mở mắt thì đã kết hôn với anh, lại còn có con, nhất định là anh có âm mưu thâm độc.”

Tính tình Uông Mộc Nhan là như vậy, một khi tức giận ngay cả gối cũng quăng xuống đất hết.Lương Huân Thần đón lấy gối, nhìn cậu hỏi.“Vậy em muốn làm sao?”

“Chú ý thái độ của cậu đi!

Nói chuyện với Mộc Nhan kiểu đấy à?”

Anh trai bất mãn lên tiếng, “Tôi còn ở đây đấy, muốn bắt nạt người à, lá gan câu lớn thật?”

“Mộc Nhan à, em nghe anh, nếu gì cũng không nhớ thì ly hôn với cậu ta đi, dù sao em cũng có nhớ gì đâu, con thì ném cho cậu ta luôn.

Sau này bắt đầu lại từ đầu, tìm một người thật lòng yêu em, sống thật hạnh phúc.”

Uông Mộc Nhan nghe nói xong, trên mặt trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, toàn bộ đều bị Alpha chú tâm quan sát cậu thu vào trong mắt.Lương Huân Thần trầm mặt, che giấu nhức nhối đang trào dâng.Tên nói dối nhỏ của hắn lại bắt đầu làm chuyện xấu, nhưng lần này là vì điều gì đây?Hắn muốn biết.——————02Lương Huân Thần cảm thấy chuyện tên nói dối nhỏ mất trí nhớ nhất định có điều kỳ lạ.

Nhưng trước mắt Uông Mộc Nhan vừa mới sinh nở, thân thể còn yếu, Lương Huân Thần tự nhiên hiểu được bên nặng bên nhẹ, tạm thời không đào sâu, chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc sản phụ thật tốt.Uông Mộc Nhan sai bảo hắn cũng sai bảo vô cùng thuận tay, một chút cũng không để ý đến việc mình đang mất trí nhớ.Lương Huân Thần không phải lần đầu làm cha, cũng chẳng phải lần đầu săn sóc cho tên nói dối nhỏ này.Lúc trước, khi Uông Mộc Nhan sinh Đoàn Đoàn, Lương Huân Thần chính là chăm sóc một ngày không rời một tất, còn xin phép nghỉ một kỳ, sau đó nghỉ đông rồi nghỉ hè, ở cạnh cậu hơn nửa năm.Khi đó tâm trạng Uông Mộc Nhan không tốt, thường nhìn Đoàn Đoàn khóc là cũng khóc theo.Lương Huân Thần liền kề cạnh 24/7, như một bảo mẫu ưu tú, dỗ lớn còn phải dỗ nhỏ.Khi đó hắn dù biết người này lòng dạ xấu xa, lừa mình kết hôn, có thể vì không nhớ ra được chuyện lúc trước, cho nên cũng không biết tại sao ngày nào Uông Mộc Nhan cũng khóc sướt mướt.Hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ đã đều nhớ rõ, Lương Huân Thần mới hiểu ra mấy phần.E rằng khi đó tên nói dối nhỏ sợ, sợ một ngày hắn khôi phục như cũ, biết Omega mà bản thân ghét lại có con với mình sẽ chán ghét mà vứt bỏ cha con bọn họ.Lương Huân Thần chà xát quần áo nhỏ bốc mùi hôi vì bị Bé Hai ị lên, ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương.“Ai đó ơi!

Tôi khát nước rồi.”

“Tới liền, tới liền.”

Lương Huân Thần cầm quần áo đã hong khô trên tay, vội vàng trở về phòng bệnh đơn phục vụ người.Biết thì đã sao, còn không phải để mặc cho bạo quân Nhan Nhan sai khiến đấy thôi.Trong lòng Lương Huân Thần cười thầm, hắn đúng là số khổ.——————Uông Mộc Nhan từ trong ra ngoài đều không có thương tật gì, quan sát vài ngày bệnh viện cũng “mời” về nhà.Lương Huân Thần lái xe đến đón vợ con về nhà.Suốt đường đi, Đoàn Đoàn và Bé Hai ở ghế sau chơi kéo cưa lừa xẻ, Uông Mộc Nhan trông nom hai đứa trẻ vẻ mặt dịu dàng, ấm áp.Lương Huân Thần nhìn qua gương chiếu hậu, trong tim cũng nhũn ra.Lần này hắn đã lo liệu mọi sự có liên quan xong, trống được nửa năm ở cạnh vợ con.Cũng vừa đủ thời gian “đấu đá” với tên nói dối nhỏ.——————Đêm đến nên là lúc nghỉ ngơi, Lương Huân Thần nhìn Uông Mộc Nhan coi mình là trung tâm gào vào mặt hắn.“Tôi đã quên anh rồi, tôi với anh không liên quan nhau xíu nào hết, tuyệt đối sẽ không ngủ chung với anh trên một cái giường đâu.”

“Nhưng nôi của trẻ sơ sinh ở phòng ngủ chính, lỡ nửa đêm bé con muốn uống sữa, em nhớ cho nó bú.”

Uông Mộc Nhan đã quên, cậu được chiều thành thói.

Lúc đầu khi mới có Đoàn Đoàn cậu chăm con không tốt, nếu không phải Lương Huân Thần thức giấc, chỉ e là khi cho con bú cũng làm con chết ngạt trong chăn.Tên nói dối nhỏ sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là nhớ đến chuyện không vui, cậu muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như nào, ngược lại Lương Huân Thần vừa dứt lời là đi luôn, như thể là không quan tâm gì cả.Uông Mộc Nhan tức giận dậm chân, cố gắng không khóc.Cậu biết, biết “tên đầu gỗ” này không chịu ly hôn là vì Đoàn Đoàn và Bé Hai mà thôi, nói thích cậu đều là giả cả.Câu là kẻ xấu xa, làm sao mà có người yêu thương được.Uông Mộc Nhan tức giận ngã mình lên giường.Cả người cậu còn yếu, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Hiện tại cậu đã tìm được lý do, cuối cùng cũng có thể thả cho người tự do.Uông Mộc Nhan, mày thật vĩ đại!Tên nói dối nhỏ nghĩ thầm trong lòng, cũng không biết đang khen hay là trách.Ngay cả cánh cửa bị người khi nãy đi ra mở đi trở vào mà cũng không chú ý.Lương Huân Thần ôm tấm đệm dày tới đứng cạnh.“Vừa lạnh vừa cứng, nằm cái gì mà nằm, đứng lên để tôi trải giường rồi nằm.”

“Tôi có nhớ anh đâu!”

Uông Mộc Nhan kêu gào không chịu nhúc nhích.Lương Huân Thần thở dài, đặt tấm đệm lên nửa giường bên kia, rồi bế tên nói dối nhỏ ương ngạnh lên, đặt lên đầu giường.“Ngồi yên.”

Lương Huân Thần hôn cái chụt lên cái miệng ương ngạnh.Lại xoay người trải giường.03Mới sinh đứa thứ hai, người lớn nhất định ngủ không ngon.Nửa đêm Uông Mộc Nhan mơ mơ màng màng tỉnh giấc, trong lòng cậu không nỡ để mặc con nhỏ, ngủ nông không ít, cách một chốc lại tỉnh một lần.Đèn ngủ nhỏ trong phòng sáng rõ, Lương Huân Thần đang đứng cạnh nôi của trẻ sơ sinh, Uông Mộc Nhan thức dậy theo, nhìn Lương Huân Thần đang cẩn thận thay tã cho bé con, còn cẩn thận lau mông,“Ị dầm rồi?”

Bé Hai nửa mê nửa tỉnh, Uông Mộc Nhan cũng cẩn thận hạ thấp giọng.“Ừm.”

Cậu hỏi khẽ rồi nhìn sang “sản phẩm” của bé con, thấy vàng vàng nhuyễn nhuyễn mới an tâm.“Tôi thấy rồi nè, tốt đó tốt đó.”

Lương Huân Thần nghiêng người sang nhìn cậu, hắn mấy hôm nay hơi tiều tụy, ngược lại còn hiện lên mấy phần đẹp trai bạc nhược, dù chưa kịp cạo mớ râu lỏm chỏm cũng làm tim Uông Mộc Nhan đập bình bịch.Chồng tôi đẹp trai quá đi!Uông Mộc Nhan rạo rực một giây đồng hồ, rồi lại ỉu xìu không còn mê trai nữa.Nhưng mà… anh chồng đẹp trai này lại không thích tôi.Lương Huân Thần mặc quần áo nhỏ cho Bé Hai xong, nhìn đồng hồ, ôn tồn nói: “Nên cho con bú rồi.”

“Ò.”

Uông Mộc Nhan đáp một tiếng, bế bé con lên, vén áo định cho bú, nhưng sực dừng lại nhìn sang Lương Huân Thần cứ nhìn chằm chằm mình.“Anh nhìn gì thế?”

Uông Mộc Nhan thấy có chút ngại ngùng, bọn họ đã kết hôn bao năm rồi, Đoàn Đoàn cũng sắp vào tiểu học, chồng chồng già còn có gì hay ho mà nhìn.Nhưng Lương Huân Thần không nói lời nào.Uông Mộc Nhan đang yên lành lại nói mình mất ký ức, gì cũng không quên chỉ quên bản thân mình.

Đối với Lương Huân Thần, thật ra hắn cũng có tức giận, tên hư hỏng nhỏ này vừa thích dày vò lại nhiều lòng nhiều dạ, không ngày nào yên ổn.

Chẳng qua hắn còn lo lắng người ta mới sinh, còn yếu ớt mới một mực chịu đựng cơn giận.Nhưng hiện tại, hắn thấy Uông Mộc Nhan tinh thần căng tràn, mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, ngực trắng như bạch ngọc, ôm lấy bé con mềm mại cho bú sữa, tính cáu kỉnh gì đó cũng biến mất.Chú khổng tước nhỏ kiêu ngạo như Uông Mộc Nhan, đã từng cao ngạo đến mức dính một chút dầu lên quần áo cũng không chịu dược, bây giờ dù là phân hay nước tiểu cũng không hề để tâm, có cáu kỉnh chỗ nào đâu.Lương Huân Thần thở dài, đành chịu thôi, cứ để cho người xấu này dày vò đi, dù cậu “quậy” như thế nào đi nữa thì cũng là do hắn cam tâm tình nguyện cưng chìu người yêu nhỏ.Bé Hai dạ dày nhỏ, bú chưa được mấy hớp đã no rồi, được ba thả lại giường nhỏ.Nét mặt của Uông Mộc Nhan hơi khó coi.“Ai ui.”

Lương Huân Thần bế cậu về lại chăn, đè âm thanh hỏi.“Lên rồi?”

Tên nói dối nhỏ nghiêng đầu: “Tôi không nhớ chúng ta có quan hệ gì sất.”

Lương Huân Thần nắm cằm cậu, hôn cái chụt lên khuôn mặt đỏ bừng của đồ hư hỏng, rồi cậu vùi đầu vào chăn bông.Không nhớ thì sao, đã lên thì phải nhờ chồng giúp đỡ rồi.Không còn cách nào khác.04Uông Mộc Nhan không biết, không biết là Lương Huân Thần có muốn thật lâu thật dài chung một chỗ với mình hay không.

Chung một chỗ là vì gì đây, vì yêu cậu hay là vì bọn họ đã kết hôn lâu vậy rồi lại còn có hai đứa con.Năm năm trước hôn nhân ngọt ngào, sống cùng một Lương Huân Thần đã mất trí nhớ mang cho lòng cậu thấp thỏm, bất an.Sau đó người ấy xảy ra chuyện, luôn mồm luôn miệng bảo không muốn cậu, không muốn Đoàn Đoàn, không muốn gia đình này.Tuy rằng cuối cùng không có tách ra, bọn họ vẫn như cũ ở cùng nhau, trong bụng còn có thêm đứa nhỏ.

Cho dù Lương Huân Thần đã nói rằng hắn yêu cậu, trong lòng Uông Mộc Nhan vẫn lo lắng, bất an không thôi.Nếu như không phải vì cậu ngang ngược níu kéo, nếu như không phải vì bọn họ có Bé Hai, Lương Huân Thần sẽ còn ở lại bên cạnh cậu ư?Uông Mộc Nhan không tin.Thế nên cậu dứt khoát tùy ý làm bậy một lần, dù trước dù sau cậu đều là kẻ xấu xa, cũng đâu phải mới làm chuyện xấu một lần.Vì vậy sau khi sinh ra Bé Hai, cậu từ cơn mê mở mắt ra, nhìn Lương Huân Thần, mở miệng.“Sao anh lại ở đây?”——————Lương Huân Thần phát hiện tên nói dối nhỏ nhà hắn dạo gần đây thường xuyên ngẩn ngơ, làm như một kẻ ngơ mặc việc đúng sai gì cũng không liên quan tới mình.Hôm nay anh trai Uông mang vợ con sang đây thăm cậu, Uông Mộc Nhan mới miễn cưỡng có chút tinh thần.Lương Huân Thần đang cắt trái cây thì nghe thấy anh trai Uông đang khuyên bảo cậu em trai “rộn chuyện” của mình.

Nếu không nhớ được thì dứt khoát ly hôn đi, trên đời này thiếu gì Alpha ưu tú, hoàn toàn không cần phải chết dí bên tên Lương đầu gỗ này.Có con trẻ cũng không sao cả, có tiền thì là đại gia, muốn tìm Alpha nào thì tìm Alpha đó, thiếu gì người nguyện ý làm cha kế của Đoàn Đoàn và Bé Hai chứ.Anh trai Uông không ưa em rể mình 10 năm như một.

Thà hủy mười ngôi miếu chứ không nên hủy một cuộc hôn nhân.

Nhưng đến tận bây giờ, chỉ cần Uông Mộc Nhan gật đầu một cái, gã sẽ kéo em trai mình đi làm đơn ly hôn.Lương Huân Thần yên lặng nghe anh vợ lên án mình, có lý có lẽ đến mức hắn cũng hốt hoảng cảm thấy nếu Uông Mộc Nhan muốn tương lai hạnh phúc thì phải cắt đứt quan hệ với hắn.Nhưng tên nói dối nhỏ đã mất trí nhớ nhà hắn im lặng nửa ngày mới chầm chậm mở miệng.“Anh ơi, có phải anh đã quên một chuyện…”

Lương Huân Thần mơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xoắn xuýt của Uông Mộc Nhan, “Em vừa vào đại học đã thích anh ấy rồi.”

Cho nên dù cậu bây giờ cậu có “mất trí nhớ” thì cậu vẫn thích tên thối tha này lắm!Cậu không cần ly hôn đâu.Lương Huân Thần cố nín cười, xém chút nữa đã cắt trúng tay mình.Tên nói dối xấu ơi là xa nhưng vẫn thương hắn lắm.Không còn cách nào, thật ngoan ngoãn.05Uông Mộc Nhan đang ngồi trên ghế sô pha cười đùa ha hả thì tự dưng ngó thấy Lương Huân Thần đang bận tới bận lui thu dọn đồ đạc.Cậu vốn định giả bộ không để ý, nhưng lại không nhịn được sự tò mò.“Anh dọn hành lý làm gì?”

Cậu hơi căng thẳng, lo lắng Lương đầu gỗ có phải đã nhìn thấu “trò hề” của mình rồi, cho nên định dọn đồ bỏ cậu đi mất.Bỏ rơi vợ con là phạm pháp đấy!“Không phải em nói mình bây giờ trí nhớ dừng ở lúc 18 tuổi à.”

Lương Huân Thần nghiêm túc đi lấy giấy xác nhận, “Bác sĩ nói phải cố gắng không thay đổi đời sống sinh hoạt của em, vì vậy…”

“Vì vậy?”

“Tôi nhờ người làm thủ tục nhập học cho em, vài bữa nữa sẽ khai giảng, em trực tiếp xếp lớp đi học năm hai đại học đi.”

Cái quái gì vậy trời!?Nhan Nhan siêu tức á.——————Uông Mộc Nhan vẫn cảm thấy Lương Huân Thần đang hố cậu, cho đến khi bị chồng mình gói gém quần áo kỹ càng chuyển đến khu nhà ở dành cho giáo sư của Lương Huân Thần.Anh Lương lưu lại trường làm việc, trường học cấp cho người tài chỗ ở, chẳng qua từ lúc lập gia đình rất ít ở đây, thỉnh thoảng buổi trưa sẽ tới nghỉ ngơi một lát, ở lại qua đêm cực kì hiếm.Uông Mộc Nhan ngồi trên giường giáo sư Lương, sắc mặt không hề dễ coi.Nhìn cậu giống người muốn học lại đại học lắm hả?

Cậu là loại Omega có vấn đề đó hả?

Cái đồ Lương Huân Thần quỷ tha ma bắt lại dám nhét cậu vô trường xếp lớp đi học!Ba mươi mấy tuổi còn xếp lớp đi học rất xấu hổ đó trời!Tên nói dối nhỏ cảm thấy tim đã vỡ một mảnh.——————“Này!

Tôi không muốn đi học đâu.”

Uông – ba mươi mấy tuổi – Mộc Nhan vỗ giường cái bộp, cậu bĩu môi, khuôn mặt trắng tức giận đến đỏ bừng.Giáo sư Lương đang treo quần áo quay đầu lại nhìn cậu.“Phải gọi tôi là gì?”

Uông Mộc Nhan miễn cưỡng: “Lương Huân Thần!”

“Không đúng.”

Uông Mộc Nhan gượng gạo: “…

Huân Thần.”

“Không đúng.”

Uông Mộc Nhan cắn răng nghiến lợi: “Chồng…

ơi…”

“Ài!”

Lương Huân Thần treo đồ xong tới hôn tên nói dối nhỏ cái chụt, “Có điều bây giờ không phải lúc gọi chồng, nên gọi là thầy Lương.”

“Mắc gì tôi phải gọi anh là thầy, anh đã dạy tôi cái gì đâu?”

Lương Huân Thần cười, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu nói.“Dạy em yêu đương.”

06Uông Mộc Nhan còn nhớ khi ấy lần đầu tiên gặp anh Lương, trong đầu kêu cái bùm, siêu cấp ngọt ngào!Hiện tại thì sao?

Hiện tại thì sao?Hiện tại Lương Huân Thần lại kéo cậu vào trường, để cậu trơ mắt nhìn mấy Omega khác che miệng, mặt đỏ ửng bảo chồng cậu quá là đẹp trai?Cậu chọn chồng siêu kỹ lưỡng, còn có thể không đẹp trai à?Hừ.“Trời nắng như vậy anh kéo tôi ra ngoài chi vậy?”

Tên nói dối nhỏ rất không vui ngăn tầm mắt người khác đang nhìn chồng mình, “Muốn phơi tôi thành than à.”

“Khi ấy lần đầu tiên nhìn thấy em, em đã đi cùng với A Nguyên.”

Lương Huân Thần nói chuyện một mình, giả vờ không thấy nét mặt của Uông Mộc Nhan như thế nào, “Từ con đường kia đi như vậy.”

“Khi ấy anh nhìn trúng tôi rồi?”

Uông Mộc Nhan cố ý hỏi, muốn được anh nhà mình dỗ dành.“Tôi khi ấy…”

Lương Huân Thần dắt cậu đi về phía kia, vừa đi vừa đong đưa, “cảm thấy người này sao làm màu dữ vậy, trời không có nắng mà còn cầm dù che nắng.”

“Anh!”

Uông Mộc Nhan giận đến mức muốn hất tay nhưng tay lại không chịu buông, “Trời mát tia cực tím cũng rất mạnh đó, anh không biết cái gì hết.”

Lương Huân Thần cười, dắt tay cậu không thả: “Tôi hiểu em là được rồi.”

Hư hỏng nhất trần đời.07Tên nói dối + hư hỏng nhỏ bị thầy Lương ép buộc đi lại con đường yêu thích.Vô cùng hư hỏng.“Em từ con đường này đi qua.”

Lương Huân Thần bỏ cây dù vào tay tên nói dối nhỏ, “Nghe rõ không?”

“Có bệnh hả?”

Uông Mộc Nhan mắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhanh nhanh nhẹn nhẹn cầm dù đi ven đường mòn.Cũng không biết dắt mình tới nơi này đi qua đi lại làm gì.Uông Mộc Nhan vừa nghĩ vừa đi ra phía ngoài đường.“Bạn học ơi.”

Lương Huân Thần gọi cậu, khiến cho bạn học Uông dù đã ra trường nhiều năm cũng nổi da gà.“Gì… gì đó?”

Anh Lương cười, giơ điện thoại di động trong tay về phía cậu.“Thêm Wechat đi.”

Tên nói dối nhỏ bị chồng mình móc đầu ngón tay, bị dọa sợ khiến phía sau cậu run lên.“Thêm làm gì?”

“Theo đuổi em đó.”

Thầy Lương vô cùng không đứng đắn, “Người yêu tôi gần đây tự nhiên làm mình làm mẩy với tôi, vì vậy tôi muốn hẹn hò thầy trò với em.”

Hẹn hò gì chứ?

Có đứa thứ hai rồi đó.08Thầy Lương dạo gần đây tìm được một học sinh mới, ngày ngày cùng nhau đến trường.“Lương Huân Thần, mới sáng sớm anh kéo tôi ra ngoài làm gì?”

Uông Mộc Nhan bất mãn nhắm mắt ngồi ở băng ghế nhỏ cạnh cửa, bĩu môi lầm bầm.Bây giờ mới 6 giờ rưỡi, ông mặt trời còn chưa mở mắt, còn kêu cậu dậy, muốn mưu sát chồng đúng không?“Đứng dậy chạy bộ buổi sớm đi.”

Lương Huân Thần đứng ở cạnh cửa, cúi người mang giày cho con sâu lười.“Thân thể em quá yếu, phải vận động vừa phải để tăng cường thể chất.”

Uông Mộc Nhan vẫn ngồi bĩu môi lầm bầm không tình nguyện.“Các bạn sinh viên đại học phải trải qua bài kiểm tra thể chất…”

Lương Huân Thần cố ý nói, “Anh Uông 29 tuổi có thể không cần chạy bộ buổi sớm, nhưng sinh viên Uông 19 tuổi nhất định phải tập thể dục.”

“Được, được, được, chạy thì chạy.”

Uông – 29 tuổi + ông bố 2 con + sinh viên – Mộc Nhan vì lỡ phóng lao nên đành gắng gượng chạy bộ.——————“Có phải anh muốn làm tôi mệt chết rồi đổi người mới không?”

Chạy được một cây số Uông Mộc Nhan bắt đầu cáu kỉnh.“Chạy hết nổi rồi thì đi bộ.”

Lương Huân Thần kéo tay tên nói dối nhỏ đã nằm bò ra đất, kéo cậu đi nhanh.“Chúng ta đi từng bước vậy.”

Ý định của hắn là muốn cho Uông Mộc Nhan tập thể dục một phen, mỗi ngày đi một xíu cũng tốt rồi.Uông Mộc Nhan miễn cưỡng đi, đi 50m phải dỗ dành một lần.Cậu cứ chem chẻm như vậy, đúng là Omega hư hỏng xấu xa.Nhưng mà cậu có chồng cưng chìu, mấy người muốn cũng đâu có được.——————Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè, nhưng trong trường học cũng không ít giáo viên sinh viên.Lương Huân Thần vốn ở khoa này học đến sau tiến sĩ, lại lưu lại trường không khác gì lão làng nhưng người quen biết lại không nhiều như vậy.Dẫu vậy ngay cả ông bác bảo vệ của khoa cũng biết gần đây Lương Huân Thần đều mang người ấy nhà mình ngày ngày đến trường tựa như trong thế giới riêng của hai người.“Tiến sĩ Lương cùng chị dâu tập thể dục sáng à.”

Lương Huân Thần gật đầu nghiêm túc với đồng nghiệp: “Đúng vậy, sinh viên tôi mới nhận.”

Uông Mộc Nhan xấu hổ quá phải cho hắn một cùi chỏ.“Anh đối với sinh viên của mình tốt vậy à?”

Đồng nghiệp cười hắn.“Bạn sinh viên này tương đối đặc biệt.”

Thầy Lương cười nói, “Cùng tôi chung sổ hộ khẩu.”

Còn mang theo hai đứa con riêng.09Uông Mộc Nhan lay lắt trôi qua kỳ nghỉ hè, mỗi ngày đều bị chồng kéo ra ngoài chạy bộ, lên núi, leo núi, đi lặn, thể lực cũng tăng lên không biết bao nhiêu phần trăm rồi.Đoàn Đoàn với bé con Viên Viên cũng bị người cha bạc bẽo ném cho mấy bác giữ, quanh đi quẫn lại người cha bạc bẽo Uông Mộc Nhan cũng hơi nhớ mấy thằng nhóc.Nhưng thầy Lương lại nói.“Sinh viên phải ra dáng sinh viên, không thể ngày nào cũng nhớ con nhỏ được.”

Uông Mộc Nhan muốn cạp hắn thật sự.“Ngày mốt phải đi học haizzz, thầy Lương à.”

Uông Mộc Nhan vừa mới chạy năm cây số, bây giờ trời cũng đã chạng vạng tối rồi, cậu nhìn mơ mơ hồ hồ, dứt khoát nằm trên lưng chồng cậu đi về.“Sao vậy…”

Lương Huân Thần xóc người sau lưng, lên tiếng hỏi cậu, “Chơi trò làm sinh viên chán chê rồi?”

“Lương Huân Thần!”

Uông Mộc Nhan thẹn quá hóa giận, cậu biết mình khuyết điểm siêu nhiều, nhưng tóm lại là muốn người ta dỗ dành thôi, “Anh có ý gì, nói cho anh biết da mặt tôi rất mỏng…”

Một chút cũng không muốn bị bàn luận.Lương Huân Thần sau khi nghe xong giọng buồn rầu thì cười, cười đến mức Uông Mộc Nhan cảm thấy kích động.“Anh không được cười nhạo tôi!”

Lương Huân Thần không đáp lời, chẳng qua nói chuyện một mình: “Năm ấy, lúc lần đầu tiên cõng em cũng đi trên con đường này.”

Nhớ về lúc học đại học, Uông Mộc Nhan bị đau chân, vả lại trời tối không nhìn thấy đường đã được Lương Huân Thần cõng về kí túc xá như vậy.Lúc ấy tim Uông Mộc Nhan đập thình thịch, trái tim bén rễ ở nơi Lương Huân Thần muốn rút ra cũng rút không được.Cậu khẽ khàng nghiêng mặt sang một bên nhìn Lương Huân Thần.

Đã nhiều năm như vậy, thầy Lương vẫn đẹp trai như vậy, khư khư.Có điều, chính xác mà nói, năm ấy dù cậu nghĩ thế nào cũng sẽ không nghĩ ra bây giờ mình không chỉ kết hôn với thầy Lương, lại còn có thêm hai thằng nhóc con.“Bạn học Nhan Nhan ơi.”

“Ừm?”

“Thật ra khi ấy tôi cõng em về ký túc xá là bởi vì ngày hôm ấy…”

Lương Huân Thần nghiêng mặt sang một bên, vụng trộm nhìn Uông Mộc Nhan của hắn, bốn mắt chạm nhau, “Tôi len lén đi theo em cả một đường.”

Mặc dù tên nói dối nhỏ này luôn khiến người khác tức giận, nhưng hắn vẫn không ngừng để ý tới đối phương, nhìn rồi nhìn, nhìn rồi tiến vào tim luôn.“Anh phiền quá đi…”

Uông Mộc Nhan muốn mắng người ta, nhưng bản thân lại chực khóc, cậu chôn mình vào sâu trong cổ Lương Huân Thần, lâu thật lâu mới buồn bực nói.“…Cõng em về nhà mau lên đi.”

“Ừ?”

Lương Huân Thần khó tin nhìn cậu, lại bị cậu gõ đầu.“Mau cõng em về nhà đi!

Hai tháng rồi đó!

Anh không phải làm cha người ta rồi à!

Không nhớ bé con hay gì!”

“Được, được, được!

Về nhà, về nhà thì về nhà.”

Đi đón hai thằng nhóc con của bọn họ, cùng nhau trở về nhà của bọn họ.《Ngoại truyện Nhan Nhan END》
 
Back
Top Bottom