- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm]Thi Đại Học Toàn Cầu (132 - Hoàn + Pn)
C.161: Khói lửa lụi tàn.
C.161: Khói lửa lụi tàn.
Đó là cảnh tượng mà khi còn ở trong hệ thống họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy được-- Là ánh đèn thắp sáng muôn nhà, là rộn ràng huyên náo của chốn nhân gian.
______________________
Bên ngoài cánh cửa toà nhà, cách một bức tường, hơn bốn ngàn người đang phấn khởi hò reo, vì tất cả đều cho rằng mọi việc đã thành công.
Chỉ có Du Hoặc và Tần Cứu sắc mặt không tốt-- Vì điều này khác với dự đoán của bọn họ.Họ ước tính khi trung tâm điều khiển chính bị hư hại 100%, tòa nhà này sẽ biến thành đống đổ nát, chỉ còn lại bàn điều khiển chính.Bàn điều khiển chính được bảo vệ rất kiên cố, chỉ khi mức độ tổn hại đạt đến giới hạn 1% cuối cùng, lỗ hổng phòng thủ mới xuất hiện.
Nếu họ nắm bắt được khoảng thời gian vài giây đó, phá hủy bàn điều khiển, phần dễ bị tổn thương nhất của hệ thống sẽ lộ ra.Nó hẳn là một thứ gì đó tương tự như một con chip điện tử mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, khá giống với thứ từng được cấy ghép vào mắt của Du Hoặc năm xưa, đó gọi là hạt nhân của hệ thống.Khi đạt đến giai đoạn đó, Du Hoặc và mọi người sẽ có hai lựa chọn.Một là dùng chương trình sửa chữa can thiệp vào "hạt nhân", buộc hệ thống tự nhận ra lỗi và rơi vào trạng thái tự hủy.
Theo quy tắc, trước khi tự hủy nó sẽ đẩy tất cả mọi người ra ngoài.Hai là họ có thể chờ đến khi đội S hoàn toàn biến mất, giành lấy quyền điều khiển.
Đặt một mệnh lệnh, yêu cầu hệ thống thả hết mọi người ra ngoài.Nhưng tình hình bây giờ lại là trung tâm điều khiển chính đã dần tan rã, quyền điều khiển họ chưa giành được, "hạt nhân" cũng không tìm thấy.
Giọng nói của hệ thống lại vang lên qua chiếc loa thông báo, nó kêu lạch cạch như thể kết nối bị chập chờn:【Cảnh báo!
Cảnh báo!
Trung tâm điều khiển chính đã hoàn toàn bị hư hỏng không thể phục hồi...
Biện pháp xử lý khẩn cấp của đội S đã thất bại...
Chương trình quản lý của tổng giám thị đã bị phong tỏa, quyền điều khiển sẽ bị thu hồi hoàn toàn trong 10 giây.】【Trung tâm điều khiển chính này...
đã bị bỏ hoang, kích hoạt chương trình tự thanh lọc.】【Đếm ngược, 10——】Diễn biến bất ngờ này khiến cho đám người đang reo hò sững sờ, tất cả cùng đứng khựng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau."
Là chuyện gì vậy?
Chẳng phải đã sắp kết thúc rồi sao?”
“ ‘Tự thanh lọc' là gì?
Tự hủy à?”
“Không thể nào!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?
Không phải là nên ra ngoài trước hả?”
Giữa những tiếng bàn tán ồn ào, có người nói: “Đừng nói là chúng ta sẽ không thể ra ngoài được nữa nhé?!"
Câu nói này giống như một quả bom nguyên tử, dội xuống làm nổ tung đám đông ngàn người.【9——8——】Tiếng đếm ngược của hệ thống đang treo lơ lửng trên đầu, đám đông càng trở nên hỗn loạn sau từng con số.Bầu trời một màu xám vàng, bụi mù bao phủ cả bầu không khí.
Ngoài lớp sương mù dày đặc, có một thứ giống như đèn báo động nhấp nháy theo từng tiếng đếm ngược, phát ra ánh sáng đỏ chập chờn, như một tấm bùa đòi mạng.
Khi nó nhấp nháy đến lần thứ tư, một giọng nói khác vang lên, thay thế âm thanh của hệ thống:【Boss, A , tôi là 154 đây.】Khoảnh khắc 154 giành được quyền kiểm soát, đèn đỏ ngừng nhấp nháy, tiếng đếm ngược cũng dừng lại, nhưng trái tim của mấy ngàn con người ở đây đều treo lửng lơ ngay cuống họng cả rồi.Du Hoặc và Tần Cứu đang ở trong tòa nhà, nghe thấy giọng nói của 154 phát ra từ bàn điều khiển trước mặt.“154?
Có nghe thấy chúng tôi không?”
Tần Cứu đi thẳng vào vấn đề chính: “Chúng tôi đã phá hủy bàn điều khiển chính nhưng không có hạt nhân, nó trống rỗng.”【Tôi biết.
Trong khi trung tâm điều khiển chính bị phá hủy, tôi đã liên tục giành quyền kiểm soát.
Mọi chuyện xảy ra ở đây tôi đều nhìn thấy, chỉ là lúc ấy không thể lên tiếng.】【Có hai việc tôi muốn nhắc các anh.】【Thứ nhất; Những việc mà thành viên của đội S vừa nói không hoàn toàn đúng.
Một phút trước, khi tôi tiếp quản kho thông tin dữ liệu lịch sử của hệ thống và đã xem qua tất cả thông tin của mọi người.
Theo những gì tôi biết, tất cả các giám thị đời đầu đều là người thật được đưa vào hệ thống, điều này giống như mở ra một giao điểm giữa hai chiều không gian dựa vào từ trường và các điều kiện khác nhau.
Sau đó hệ thống mới thay đổi phương thức, đặc biệt sau khi nó bị mất kiểm soát nghiêm trọng thì chỉ còn một phần nhỏ là người thật, ví dụ như Boss..
Phần lớn còn lại là ý thức từ sóng não được đưa vào.
Có lẽ hệ thống nhận ra việc mất tích quá gây chú ý..
Còn những việc như bệnh tật, hôn mê hay chết não xem ra có vẻ bình thường hơn.】Giọng của 154 có chút sự lo lắng hiếm thấy: 【Vậy nên đừng có tin vào mấy lời nhảm nhí đó, tôi sợ hai anh vừa nghe xong lại nghĩ bản thân không phải là thân xác thật, rồi cứ thế mà bắt đầu liều mạng không kiêng dè gì..
Chết là chết thật đó!】“Tôi biết rồi.”
Du Hoặc đáp.Thực ra lúc vừa mới nghe những lời nói đó, Du Hoặc gần như đã tin.Nhưng chỉ vừa nãy thôi, khi Tần Cứu phá tung "rào chắn" đi đến bên cạnh, làm cho anh bỗng nhớ đến một thứ — chiếc khuyên tai.Nếu bản thân anh ở đây chỉ là hình ảnh phản chiếu của ý thức, thì chiếc khuyên tai này không thể luôn ở bên tai anh từ trong hệ thống đến khi ra ngoài thực tại được.【Biết là tốt rồi.】154 thở phào nhẹ nhõm.【Điều thứ hai là hạt nhân của hệ thống, nếu nó không ở đây, thì chắc chắn đã bị giấu đi——】Lời nói của 154 đột nhiên bị cắt ngang, bên ngoài màn sương mù dày đặc, đèn báo đỏ lại nhấp nháy, giọng nói lạnh lùng của hệ thống một lần nữa chiếm lấy vị trí chủ đạo, tiếp tục đếm ngược:【7——】Đám đông vẫn chưa kịp tiêu hóa xong lời của 154, liền đã rơi vào một làn sóng khủng hoảng mới.Tần Cứu bóp chặt trán, cố gắng giữ lấy lý trí và bình tĩnh dưới sự đe dọa của tiếng đếm ngược: “154 nói hệ thống đã giấu hạt nhân đi, vấn đề bây giờ là nó có thể giấu đi đâu?”【6——】“Nếu trung tâm điều khiển chính có thể tự hủy như vậy, chắc chắn hạt nhân sẽ không thể được giấu ở đây.
Vậy thì tìm ở đâu bây giờ?"
Tần Cứu đảo mắt nhìn quanh: “Có nơi nào mà hệ thống có thể yên tâm đặt hạt nhân tại đó không?”
“Ở một nơi mà nó cho là an toàn tuyệt đối.”
Du Hoặc liếm đôi môi khô khốc.Những hành động nhỏ này đủ để chứng minh rằng ngay cả hai người họ cũng đã bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo lắng.【5——】Nơi nào là nơi an toàn tuyệt đối?Đó có thể là một nơi không ai có thể ngờ tới, hoặc là một nơi mà dù có nghĩ đến cũng không dám động đến.Hệ thống ở một mức độ nào đó rất kiêu ngạo, nó sẽ không giấu hạt nhân vào một góc hẻo lánh.
Cho nên bất kể thế nào, hạt nhân cũng sẽ không thực sự rời khỏi trung tâm hệ thống...
Vậy nó có thể ở đâu?Khu giám thị?
Trạm dừng chân?Có nơi nào mà họ không dám động vào không?Dường như là không, Họ điên đến mức cả nơi này cũng dám đặt bản thân mình vào mà.【4——】Đột nhiên, sắc mặt của Du Hoặc thay đổi...Khái niệm "bản thân" nhắc nhở anh rằng so với hai người họ, cuộc sống của những người khác có thể an toàn hơn, đặc biệt là bạn bè và đồng đội.Bạn bè và đồng đội...Một tia sét lóe lên trong đầu Du Hoặc.Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, radio lại vang lên tiếng rột rẹt.154 một lần nữa giành được quyền kiểm soát, lần này cậu không chào hỏi nữa, lập tức nói ngay:【Thời gian gấp rút, phải mau chóng xác định hệ thống đã giấu "hạt nhân" ở đâu.
Ngoài ra, chương trình sửa lỗi đang nằm trong tay các anh, nếu nó bị giấu ngoài trung tâm điều khiển chính mà các anh không thể lấy được, các anh phải——】 154 ngừng lại.
Cậu dường như đang nuốt ngược lại phần định nói và sửa lời: 【Tôi sẽ nghĩ cách khác.】 Nói xong một tràng, 154 lại không nhận được hồi âm như mong đợi.
Hai người bên cạnh bàn điều khiển chính bỗng nhiên rơi vào trầm tư.【Boss?】 【A?】 【Các anh có đang nghe không?】 "Nghe đây..."
Du Hoặc nhìn về phía bàn điều khiển đáp.
Cả anh và Tần Cứu đều không mất tập trung, chỉ là vì họ đột nhiên nghĩ ra một đáp án: Sở Nguyệt.
Radio bỗng vang lên tiếng sột soạt, như thể có ai đó đột ngột đứng dậy.
Tiếp theo, một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên bên cạnh: "154."
Ngay từ lúc mở lời cô đã để lộ sự bối rối không thể che giấu, nhưng ngay sau đó cô liền trở nên kiên định, như thể đã quyết định chắc chắn: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Du Hoặc liền thay đổi.
Anh muốn nói chờ một chút, muốn bảo Sở Nguyệt đừng hấp tấp, nhưng giây tiếp theo, chiếc radio đã im bặt, ngay cả tiếng sột soạt cũng tắt ngúm....***Trong khu nhà nghỉ bỏ hoang của Trạm dừng chân số hai, 154 nhìn vào chiếc radio đã bị tạm dừng, nghe thấy Sở Nguyệt hít một hơi thật sâu và nói: "Hạt nhân của hệ thống chắc hẵng đã được giấu trên người tôi."
"Lúc ấy cả tôi và A đều bị cấy một thứ gì đó vào mắt, cậu biết chứ?
Tôi nghĩ, thứ trong mắt tôi chính là hạt nhân."
Thực ra từ lâu cô vẫn luôn cảm thấy mình may mắn hơn Du Hoặc.
Cả hai đều trở thành đối tượng học tập của hệ thống, đều là sự tồn tại đặc biệt, nhưng những trải nghiệm của họ lại hoàn toàn khác biệt—— Người bị bắt chước giọng nói là Du Hoặc, người bị theo dõi 24/7 là Du Hoặc, người được đẩy lên vị trí cao rồi bị đá khỏi hệ thống cũng là Du Hoặc, người bị xoá ký ức, quên đi quá khứ vẫn là Du Hoặc.
So với cậu ấy, cô gần như không trải qua quá nhiều thăng trầm, không bị trừng phạt quá nặng nề, ngay cả thứ trong mắt cô cũng ngoan ngoãn và an toàn hơn thứ của Du Hoặc, khi đã bị tắt thì không có động tĩnh gì nữa.
Đôi lúc cô thậm chí còn quên mất có thứ như vậy trên người mình.Rất lâu trước đây, có một đồng nghiệp từng nói với cô: "Cô và A rõ ràng đều là giám thị chủ sự, nhưng tại sao hệ thống luôn thiên vị A?
Trong mọi tình huống, người được nhấn mạnh luôn là A, còn cô thì cứ mờ nhạt đến mức như sắp bị lãng quên."
Lúc đó cô đã trả lời: "Cậu nhầm rồi, tôi mới là người được thiên vị."
Cô đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ tại sao lại có sự thiên vị này.
Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu...
Bởi vì hệ thống đã cất giấu thứ quan trọng nhất trên người cô, nó không muốn người khác chú ý đến cô.Nó tin rằng đây là nơi an toàn nhất, vì A sẽ không làm hại cô.
Chỉ cần A không dám động vào là được, vì trừ A ra thì những kẻ khác không có sức uy hiếp với nó.Nhưng rất tiếc, nó lại bỏ sót một người——chính là bản thân cô.Sở Nguyệt chỉ vào mắt mình và nói: "Những việc cần làm họ đều đã làm xong rồi, chỉ còn lại việc cuối cùng này.
154, giúp tôi..."***Trên vùng hoang dã, tiếng đếm ngược dừng lại ở hai giây cuối cùng, ngay cả khói bụi và màn sương mù đang lởn vởn dường như cũng ngưng động.Sau một hồi im lặng, hệ thống lại cất giọng, tuy nhiên nội dung đã thay đổi: 【Quy trình thanh lọc đã bị gián đoạn.】 【Phát hiện chương trình sửa lỗi.】 【Tự kiểm tra hạt nhân đã được khởi tạo.】 【Lỗi.】 【Lỗi.】 【Lỗi.】 .......Vô số tiếng "Lỗi" lặp đi lặp lại một cách máy móc, giống như một con đường dài vô tận.
Cho đến một lúc lâu sau, sự lặp lại này cuối cùng cũng đã dừng lại, giọng nói của hệ thống từ điềm tĩnh biến thành khàn khàn rồi trở nên méo mó, như một tảng băng bị nung chảy, nó nói: 【Kiểm tra hoàn tất, cấp độ lỗi hệ thống là S, kỳ thi bị hủy bỏ hoàn toàn.】 【Tổng thời gian hoạt động là 6 năm 1 tháng 7 ngày, tổng số người tham gia là 26.921 người, số người còn lại là 11.582.
Tất cả nhân sự sẽ được đưa ra khỏi hệ thống trong vòng 5 phút.】 【Quy trình tự hủy chính thức được kích hoạt.】 Lời vừa dứt, gió lớn nổi lên, bụi mù cuồn cuộn.
12.822 phòng thi độc lập bắt đầu sụp đổ.
Tất thảy mọi thứ đã diễn ra tại nơi này; Sinh tử, yêu hận, bi hoan ly hợp...
Từ khoảnh khắc này trở đi sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng nó sẽ luôn được những người từng ở đây lưu giữ sâu trong tâm khảm...Có người khóc, có người cười, có người bàng hoàng, có người hét lên.Sở Nguyệt giữa âm thanh hỗn loạn vô cớ ấy chớp mắt một cái, bóng đen lạ lẫm đang chậm rãi bao phủ lên tầm mắt của cô, trong vùng tối ấy, cô mơ hồ trông thấy một bóng người quen thuộc đang chạy về phía mình.Cô bỗng nhớ lại lời của 154 đã nói..
Trước khi ra tay, cậu hỏi cô: "Có sợ không?"
Cô đáp rằng không có gì phải sợ cả.
Vì cô có những người bạn mà cô có thể tin tưởng giao phó cả mạng sống.
Cô biết, dù thế nào đi nữa, họ chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, giống như cô sẽ không bao giờ phụ lòng họ.
Từ giờ phút này trở đi, họ đã được tự do.
Nhưng thật kỳ lạ, đây rõ ràng là chuyện đáng mừng mà, sao tự dưng cô lại muốn khóc.Vào thời điểm kết thúc, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trong ánh nhìn mờ nhoè chính là Du Hoặc và Tần Cứu, phía xa xa là làn khói bụi đang dần tan biến, là những ngôi sao đang giăng đầy trên bầu trời đêm bao la, ánh sáng nhàn nhạt trải dài đến cuối chân trời.
Đó là cảnh tượng mà khi còn ở trong hệ thống họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy được-- Là ánh đèn thắp sáng muôn nhà, là rộn ràng huyên náo của chốn nhân gian.[Edit by TeiDii]
_______Họ đã thoát ra ngoài rồi.
Nhưng 154, Sở Nguyệt.....