Editor: MinChương 21: Không cho Giang Hành Chi thoátTống Dao kiểm tra lại giọng điệu của mình.Run rẩy, cực kì sợ hãi.Rất, rất dính người.Chỉ là nhận được một con búp bê làm cẩu thả thôi mà đã làm ra vẻ sợ hãi thế này, còn đòi Giang Hành Chi về nhà cùng mình một cách vô lý nữa.Đã nhát gan lại còn dính người.Hơn nữa lại còn đúng lúc Giang Hành Chi đang gặp chuyện không hay, khi Giang Hành Chi bận rộn và rối ren nhất.Đến Tống Dao còn cảm thấy ghét bỏ chính bản thân mình.Một người thích sự độc lập tự chủ như Giang Hành Chi, chắc chắn là rất chán ghét cậu.Nói không chừng lại còn tiện thể đưa ra đề nghị ly hôn luôn cũng nên?Tống Dao vốn cho chẳng Giang Hành Chi sẽ không về nhà.Suốt hơn một năm qua, từ sau khi họ kết hôn, Giang Hành Chi chưa từng về nhà lần nào.Rất hiển nhiên, Giang Hành Chi cũng chẳng thích việc trong nhà có thêm một người khác.Nếu không phải trước lúc kết hôn, chú Giang cứ kiên quyết yêu cầu Giang Hành Chi phải chăm sóc cậu thật tốt, hơn nữa căn nhà này của Giang Hành Chi cũng khá gần trường đại học của cậu, thì e rằng sẽ chẳng có chuyện Giang Hành Chi đồng ý cho cậu dọn vào đây ở.Bằng không sao từ sau ngày lấy được giấy đăng kí kết hôn, Giang Hành Chi lại chả thèm về.Thậm chí còn chẳng buồn đưa cậu về nhà.Cười lạnh một tiếng, Tống Dao cúi mắt xuống nhìn khung chat giữa hai người một lúc, không nhận được câu trả lời, cậu khóa màn hình lại chuẩn bị đi lên tầng.
Nửa phút sau, Tống Dao đứng trên cầu thang, cúi đầu xuống, khuôn mặt lạnh lùng, ấn mở Weibo.Cụm từ 'fan cuồng của Giang Hành Chi' vẫn đang treo trên bảng hot search, ấn vào thì thấy cả fan lẫn người qua đường đều loạn hết cả lên.Tống Dao lướt xuống một chút, mới thấy được tấm ảnh hiện trường của một tài khoản blogger đăng tải.Trong ảnh có rất nhiều người, rõ ràng là hiện trường cực kì hỗn loạn.
Trong ảnh không chụp được gương mặt chính diện của Giang Hành Chi, mà chỉ là một góc nghiêng mờ ảo.Nhưng Tống Dao chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra Giang Hành Chi giữa cả một đám đông.Giang Hành Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng có phần hơi bẩn, Tống Dao cũng từng thấy anh mặc nó lúc gọi video rồi, dễ nhận ra nó là đồ diễn, rất nhăm nhúm.
Đây là một bức ảnh chụp từ a, người chụp phải có kĩ thuật rất tốt, vì tuy là không chụp rõ mặt của Giang Hành Chi, nhưng lại bắt trọn được nửa thân trên của anh.Chiếc áo sơ mi ôm vừa khít cơ thể Giang Hành Chi, dưới lớp vải mỏng lờ mờ hiện ra đường nét cơ bắp của cánh tay anh, khuỷu tay chống lên che đi phần ngực căng tràn và cơ thể đầy đặn ẩn dưới lớp áo, xuống thêm chút nữa.Bị người chắn mất.Tống Dao nheo mắt.Không phải là cùng một chiếc áo sơ mi khi gọi video cho cậu.Cái áo kia chắc chắn không bé như thế.Không bó sát thế này.Không khoe dáng tới mức này.Tống Dao vô thức cúi xuống sờ sờ bắp tay mình, sắc mặt càng ngày càng đen lại.Chuyện tập gym này cũng cần phải xem thiên phú nữa.Cậu trời sinh đã có khung xương nhỏ, ăn không béo lên, căn bản là chẳng thể tập luyện ra được cơ thể với cơ bắp đầy đặn như vậy được.Nhưng mà trọng điểm của tấm ảnh này thì không phải là dáng người của Giang Hành Chi, mà là người đang nhắm thẳng về phía anh.Người đó cầm dao, không thấy rõ mặt.Chỉ có thể nhìn ra được là đàn ông.Dưới phần bình luận đều đang lo cho sự an nguy của Giang Hành Chi, mà studio của anh thì vẫn chưa đưa ra phản hồi gì.Lát sau, Tống Dao mở lại Wechat, vẫn khuôn mặt không biểu cảm tiếp tục nhắn tin cho Giang Hành Chi: [Anh ơi em đã xem Weibo rồi, anh ơi anh không sao chứ QAQ em lo lắm]Gửi xong, Tống Dao mở tấm ảnh kia lại lần nữa.Cái tên đàn ông cầm dao ấy dáng vẻ rất gầy yếu.Với những cơ bắp kia của Giang Hành Chi, chắc là không đến nỗi không đánh lại được gã đâu nhỉ?Do dự một chút, cậu vẫn không thu hồi lại tin nhắn lắng kia.Đồng Hạ vẫn đang gửi tin nhắn thoại cho cậu, cứ lải nhải mãi không thôi, "Bây giờ cho dù mày có mời tao đi ăn thịt nướng tao cũng không ra ngoài!"
"Mà mày vừa hỏi tao là gửi cho mày cái gì cơ, chẳng lẽ có người khác gửi đồ cho mày à?"
Tống Dao trả lời bằng một tin nhắn thoại: "Không, là đồ tao mua online, tao vừa thấy quán nướng kia có món mới đấy."
Cái chuyện kia không cần thiết phải cho Đồng Hạ biết."
Thật hay giả thế?
Tao đang khách sạn ngay gần đây!
Tao thay quần áo luôn đây!"
Tống Dao: .Tống Dao khẽ cười lạnh, không chút nể nang gì mà mỉa mai: "Mày cứ như vậy, thì cần gì fan cuồng cầm dao tới uy hiếp, chính mày tự nộp mạng rồi."
Đồng Hạ: ".........."
Đồng Hạ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Tống Dao đi rửa sạch tay, khử trùng xong rồi mới leo lên giường.Đồng Hạ gửi cho cậu mấy bản cover của bài hát đó, Tống Dao nghe từng bản một, nhưng vẫn không thấy có bản nào bằng bản mà Giang Hành Chi hát tùy ý đêm đó, ít nhất thì nó cũng có tác dụng thôi miên.Chờ tới khi cậu đi ngủ rồi, Giang Hành Chi cũng chưa trả lời tin nhắn.Giang Hành Chi đọc được tin nhắn của Tống Dao thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.Cả đêm qua trên phim trường hỗn loạn, vốn tối qua còn có cảnh diễn, nhưng tất cả đều phải tạm dừng.Giang Hành Chi đi tới đồn cảnh sát gần đó một chuyến, lúc quay về đã là chập tối.Trợ lý bưng tới cho anh một bát canh mà đạo diễn tự nấu, quan sát vẻ mặt anh một lúc thấy không có vẻ gì là hoảng sợ thì cậu nhóc mới nói: "Anh Giang, anh Chu bảo là khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới đây, anh ấy bảo gọi mà anh không nghe máy, nên đành gọi cho em."
Trước kia mỗi khi Giang Hành Chi đóng phim thì đều đưa điện thoại cho trợ lý giữ, cho dù Chu Toàn có gọi vào máy Giang Hành Chi thì cũng là trợ lý nhận điện.
Lần này gọi điện thoại không được, khiến Chu Toàn sợ điếng cả người, liền run run gọi tới cho trợ lý, biết rằng bọn họ vẫn không có chuyện gì thì mới yên tâm.Nghe thế, một Giang Hành Chi gặp chuyện cũng không hề có dao động cảm xúc quá lớn đã ngẩng lên, cau mày: "Điện thoại của tôi để quên trong phòng nghỉ rồi."
Khi đó anh tưởng chỉ là chuyện gì đó bình thường thôi, cho nên để luôn điện thoại trên bàn trong phòng nghỉ.Thấy Giang Hành Chi định đứng dậy, trợ lý vội vàng nói: "Để em đi tìm!
Anh Giang anh cứ ăn một chút lót dạ đi!"
Giang Hành Chi đã gần một ngày một đêm chưa ăn gì.Anh nhíu mày, thấy khuôn mặt lo lắng của trợ lý nên đành đáp 'ừ'.Giờ anh ra người thì cũng không hay.Chuyện fan cuồng gây náo loạn, giờ phim trường vẫn đang rối tung cả.Ban đầu trợ lý gọi anh ra ngoài là bởi vì đã nhận được một bưu phẩm không rõ nguồn gốc.Bất cả đồ gì được đưa vào đoàn phim thì đều sẽ được nhân viên kiểm tra trước, phải đảm bảo cái đó an toàn thì mới chuyển tới tay các diễn viên.Nhưng lần này họ lại nhận được một chiếc áo dính máu.Nhân viên trong đoàn liên vội vàng thông báo chuyện ấy tới trợ lý của Giang Hành Chi.
Trợ lý vốn là định báo cho Chu Toàn, nhưng khi ấy hắn lại đang cùng một nghệ sĩ khác quay show, tín hiệu bị chặn, không thể nhận điện thoại được, trợ lý không còn cách nào khác đành phải báo trực tiếp cho Giang Hành Chi.Đây cũng chẳng phải là lần đầu Giang Hành Chi nhận được mấy thứ đồ có tính uy hiếp như thế này.Mấy lần đóng phim trước cũng đã nhận được, còn có kẻ gửi thẳng mấy đồ đó đến studio luôn.Từ trước tới nay Giang Hành Chi vẫn luôn duy trì một khoảng cách ổn với fan, chưa bao giờ anh nhận quà của fan, nhưng không thể ngăn nổi một số fan theo kiểu cực đoan, cùng với một số kẻ cực đoan còn chẳng thể được gọi là fan.Giang Hành Chi nói nhân viên đoàn phim giao nộp cái áo đó cho cảnh sát, cứ nghĩ thế là xong chuyện, nào người tên fan cuồng kia sau khi nghe thấy lời Giang Hành Chi nói với nhân viên, liền cầm dao hét tên anh rồi lao tới.Không biết gã làm cách nào mà có thể ngụy trang làm nhân viên đoàn phim, rồi trà trộn vào phim trường.Trợ lý đi theo sát bên Giang Hành Chi sợ tới mức chân mềm nhũn.Cả phim trường lập tức trở nên hỗn loạn, đạo diễn không hề nghĩ ngợi đã túm lấy tay Giang Hành Chi định kéo anh về sau lưng dể che cho anh.Anh ta bị thương thì không sao, phim vẫn có thể tiếp tục quay, nhưng Giang Hành Chi mà bị thương thì bộ phim này không thể quay tiếp được nữa.
Địa điểm quay đã chuẩn bị sẵn rồi, từng giây từng phút đều là tiền!Thế nhưng người Giang Hành Chi cao, anh cũng không hề yếu ớt, đạo diễn chẳng thể kéo nổi anh, ngược lại còn bị anh chắn trước mặt.Giang Hành Chi đứng chắn trước mặt đạo diễn, nhìn tên fan cuồng dáng vẻ gầy yếu, khuôn mặt dữ tợn đang cầm dao, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.Cũng may là bảo vệ phim trường đã tới rất nhanh, cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt.Giang Hành Chi day day ấn đường.Một đêm không ngủ, cả đêm chưa trả lời tin nhắn của Tống Dao.Không biết liệu Tống Dao có vì thế mà giận dỗi không.Lát sau, anh khựng lại.Đúng lúc có thể nhân cơ hội này mà giảm bớt liên lạc với Tống Dao.Cũng không cần phải để cho Tống Dao biết được chuyện xảy ra ngày hôm qua.Tống Dao chắc chắn sẽ lo lắng cho anh.Giang Hành Chi lại một lần nữa day day ấn đường.Lúc trợ lý cầm điện thoại tới, Chu Toàn cũng đã đến.Vừa bước vào phòng, Chu Toàn đã đi thẳng tới chỗ Giang Hành Chi, "Cậu không sao chứ?
Không bị thương chứ hả?"
Hắn đưa tay ra, muốn tự mình xác nhận lại xem Giang Hành Chi có thật sự là ổn hay không.Nhận ra ý định của Chu Toàn, Giang Hành Chi hơi ngửa người ra sau, nhận lấy điện thoại từ chỗ trợ lý, anh nói: "Tôi không bị thương."
Chu Toàn cũng không để ý lắm, Giang Hành Chi vốn không thích người khác chạm vào mình.Đi xung quanh Giang Hành Chi một vòng, hắn xác nhận anh đúng là không bị thương, nhìn qua cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, Chu Toàn mới thở phào: "Má nó, tôi mới chỉ không liên lạc có một ngày thôi, cái ngọn núi chết tiệt kia chẳng có vạch sóng nào, lúc thấy hot search suýt chút nữa là tôi bị dọa chết khiếp rồi.
Người đâu?
Vẫn đang trong đồn cảnh sát à?"
Giang Hành Chi khẽ 'ừ', rồi mở khóa điện thoại."
Cứ giam tên đó mấy ngày vào, tuy là cậu không bị thương, nhưng kiểu gì cũng cấu thành tội cố ý gây thương tích bất thành..."
Chu Toàn vừa nói vừa rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho mấy mối quan hệ của mình.Tuy rằng trước đây Giang Hành Chi từng gặp fan cuồng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải loại to gan thế này, còn mang theo cả dao.Trợ lý đứng ở bên đã chứng kiến toàn bộ quá trình mới yếu ớt nói: "Cái con dao đó là tên ấy mang đến để tự làm tổn thương bản thấn á anh..."
Chu Toàn khựng lại, "Hả?"
Hắn liếc nhìn về phía Giang Hành Chi.
Thấy anh giờ đang cúi đầu xem điện thoại, lông mày chầm chậm nhíu lại.Không biết là đang đọc cái gì, chắc là có liên quan tới vụ này.Chu Toàn lại nhìn về phía trợ lý.Trợ lý giải thích lại một lượt.Cái tên ấy cầm dao không phải là để hại Giang Hành Chi, mà gã dí dao vào cổ mình, uy hiếp để Giang Hành Chi phải để ý với mình, phải nói chuyện với hắn, phải ôm hắn, nếu không thì hắn sẽ tự sát.Chu Toàn: "........"
Chu Toàn cạn lời trong trông lát, rồi mới bình tĩnh lại, dù sao làm mộ người quản lý đã nhiều năm như vậy mà.
Nghe trợ lý kể xong, hắn bình tĩnh bảo: "Trong khoảng thời gian này cậu phải theo sát anh Giang nhà cậu, ngoại trừ lúc ngủ thì luôn phải ở bên cạnh, hot search anh sẽ bảo bọn họ gỡ nó xuống.
Chuyện này cậu đừng quan tâm tới nữa, mấy chuyện sau đấy để tôi sẽ điều tra..."
Câu cuối cùng là để nói với Giang Hành Chi.Hắn vừa dứt lời, anh đã đứng bật dậy.Bát canh ở trước mặt mới uống được một nửa, Giang Hành Chi cực kì nghiêm nghị nhìn về phía Chu Toàn.Bị anh nhìn thế, tim Chu Toàn như rơi lộp bộp xuống, "Sao thế?"
Tuy biết Giang Hành Chi chẳng phải người có thể bị mấy chuyện thế kia ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng."
Anh lái xe tới đây đúng không?"
Giang Hành Chi hỏi.Chu Toàn đáp: "Đúng, tôi bảo tài xế lái xe đưa tôi ra sân bay rồi, làm sao?"
Giang Hành Chi nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tống Dao đang hiện trên màn hình, trong giọng nói hiếm khi lại lộ ra vẻ sốt ruột: "Đưa tôi ra sân bay."
Chu Toàn: "Cậu muốn đi đâu?"
Giang Hành Chi cúi đầu, nhìn bức ảnh Tống Dao gửi tới cùng cả tin nhắn sợ hãi của cậu."
Về nhà."
Giang Hành Chi đã sải bước nhanh tới cửa.Chu Toàn vội vàng đuổi theo anh, "Về nhà?
Cậu bị ảnh hưởng đấy à?
Thế để tôi liên hệ với bác sĩ trước đã...."
Phim vẫn chưa quay xong, trước giờ Giang Hành Chi chưa từng rời đoàn phim giữa chừng thế này.Tuy rằng bởi vì chuyện này, việc quay phim của bọn họ cũng cần tạm dừng mấy ngày.
Trước mặt thì toàn bộ nhân viên đều phải tiến hành kiểm tra.Cái tên kia rất kín miệng, vẫn chưa khai ra xem mình vào được bằng cách nào.Nơi này kiểm soát rất chặt chẽ vì sợ bị chụp lén rồi tung tin, mỗi khi ra vào đều có người kiểm tra, muốn trà trộn vào đâu không hề đơn giản."
Không có."
Giang Hành Chi ngăn Chu Toàn lại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Có người gửi đồ linh tinh tới nhà tôi."
Tống Dao thật sự rất sợ hãi.Anh không thể để Tống Dao ở nhà một mình được.Chuyện này là bắt nguồn từ anh.
Bây giờ chắc chắn không phải thời điểm tốt để giữ khoảng cách với Tống Dao.
Cậu đang sợ hãi như vậy, mà vẫn còn lo lắng cho anh.Ít nhất, không thể trong thời điểm này, mà lại để Tống Dao mất liên lạc với mình được.Chu Toàn nhanh chóng hiểu được lời Giang Hành Chi nói, sắc mặt cũng nghiêm trọng: "Còn gửi đến nhà cậu rồi á?
Cmn!
Tôi về cùng cậu, Đinh Dương đặt ngay cho chúng tôi hai vé máy bay chuyến sớm nhất, rồi đi xin nghi với đạo diễn.
Cậu ở lại đây, lỡ có chuyện gì thì họ còn tìm được người."
Chuyện fan cuồng tìm tới tận cửa nhà không hề phổ biến.Mà địa chỉ của Giang Hành Chi bao năm nay chưa từng được công khai, vì anh cơ bản cũng không mấy khi về nhà, dù fan cuồng có muốn bám theo anh cũng chẳng có cơ hội.Trợ lý bắt đầu vội vàng đặt vé máy bay.Chu Toàn vừa nhắn cho một người quen, vừa nói với Giang Hành Chi: "Lát nữa chúng ta đi cửa VIP, bây giờ trên hot search vẫn ồn ào lắm, tôi sợ có người sẽ chặn cậu lại ở sân bay."
Hắn nói xong Giang Hành Chi vẫn không đáp lời.Chu Toàn ngẩng lên, thấy Giang Hành Chi vẫn cúi xuống, tay cầm chặt điện thoại như đang gõ chữ trên màn hình.Chu Toàn có hơi bất ngờ, rồi bỗng tim nảy lên một cái.Bình thường Giang Hành Chi vốn không mấy khi nghịch điện thoại, dạo này trợ lý lại nói với hắn là mỗi lần quay xong Giang Hành Chi sẽ xem điện thoại, dùng điện thoại, giống như đang tán gẫu với ai đó_____Không phải là đang hẹn hò yêu đương đây chứ?Phản ứng đầu tiên trong đầu hắn chính là Tống Dao.Nhưng chắc là không thể đâu chứ?Giang Hành Chi nói là chỉ coi người ta như trẻ con thôi mà.Chu Toàn không hề nghi ngờ lời nói của Giang Hành Chi, hai người này sớm muộn gì rồi cũng ly hôn.Nhưng mà trước khi ly hôn đã yêu đương hẹn hò với người khác thì cũng đâu có ổn, nhỡ một ngày nào đấy bị đào ra chuyện này thì sao?Chu Toàn lại bắt đầu thấy đau đầu.Trước cũng đâu thấy Giang Hành Chi phiền thế chứ.[Tôi không sao, giờ tôi sẽ về ngay đây]Soạn tin nhắn xong, Giang Hành Chi gửi đi, nhưng lại không nhận được hồi âm.Anh cầm điện thoại cũng không để ý tới vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Chu Toàn đang đi bên cạnh, trực tiếp bước thẳng tới bãi đỗ xe.Chu Toàn: "........"
Chu Toàn vội vàng chạy đuổi theo.Lên xe rồi, thấy Giang Hành Chi vẫn thỉnh thoảng lại xem điện thoại, Chu Toàn cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cậu đang yêu đương rồi đấy à?"
Giang Hành Chi cũng không ngẩng đầu lên, "Không."
Vậy là tốt rồi.Chu Toàn thở phào, lại nghĩ tới chuyện gì đó đó: "Cậu nói có người gửi đồ tới nhà, có phải Tống Dao đang ở chỗ cậu không?
Bưu phẩm đó không phải là cậu nhóc ấy nhận đó chứ?"
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Giang Hành Chi tối đi, anh 'ừ' một tiếng.Hơn nữa mấy câu viết trên đó, rõ ràng là viết cho Tống Dao đọc.Chứng tỏ cái đó không phải là cho anh, mà là gửi cho Tống Dao.Kẻ gửi gửi đồ hẳn là đã điều tra anh từ rất lâu rồi mới biết Tống Dao hiện đang ở nhà anh, cũng biết là Tống Dao đang ở một mình.Thậm chí có thể là biết được cả quan hệ của anh và Tống Dao.Tuy bình thường Giang Hành Chi vẫn giữ một khoảng cách với fan, anh vẫn cho rằng chỉ cần fan tác phẩm của mình là đủ.Nhưng không phải anh không biết, có những người luôn cực đoan đến mức đáng sợ.Nhất là người ngày hôm qua.Anh không biết người gửi đồ tới nhà và người ngày hôm qua có phải cùng là một người không.Không biết đối phương có thể làm ra hành động cực đoan gì cho Tống Dao hay không.Trong tình huống này, anh tuyệt đối không thể để Tống Dao ở nhà một mình được.Chu Toàn cũng bắt đầu thấy lo lo: "Cậu ấy không sao chứ?
Giờ để tôi cử người đi ngay sang nhà cậu để xem thử xem nhé?"
"Không cần đâu."
Giang Hành Chi siết chặt điện thoại, đã phải rất lâu rồi anh mới lại nhắn tin cho trợ lý của cha mình.Bây giờ Tống Dao vẫn đang rất sợ hãi, nếu Chu Toàn tự ý cử người qua thì sẽ làm Tống Dao hoảng sợ thêm.Cách tốt nhất là cho một người mà Tống Dao quen biết tới đó.Giang Hành Chi đã nói không cần, Chu Toàn cũng không cố ép.Khu nhà ở chỗ Giang Hành Chi mức độ an toàn khá tốt, chỉ cần Tống Dao đang ở trong nhà, thì đối phương thông thường sẽ không thể xông vào được.Giang Hành Chi nhắn tin cho trợ lý xong, Tống Dao vẫn chưa trả lời lại.
Anh nắm chặt lấy điện thoại, cuối cùng gọi thẳng tới cho cậu.Vẫn không ai nghe máy.Ánh mắt Giang Hành Chi tối đi vài phần.-Lúc Tống Dao thấy được tin nhắn của Giang Hành Chi là cũng đã gần 8, 9 giờ tối.Cậu vừa mới làm xong bài tập nhóm, ra khỏi thư viện trường, điện thoại để chế độ im lặng.Mấy người bạn cùng nhóm đi phía trước, họ đang bàn bạc xem lát nữa đi ăn cái gì.Vừa thấy điện thoại có một đống tin nhắn chưa đọc, Tống Dao đang định mở xe xem, thì một cô bạn cùng nhóm đột nhiên quay về phía cậu: "Tống Dao, cậu muốn ăn cái gì?
Đồ nướng, lẩu hay là thịt nướng?"
Ánh mắt của cô khi nhìn Tống Dao sáng lấp lánh, vành tai còn hơi đỏ lên.Vừa nói chuyện, cô vừa căng thẳng khoác tay bạn mình, tuy là có hơi ngại ngùng nhưng ánh mắt ấy vẫn chẳng có cách nào rời khỏi Tống Dao.Tống Dao thật sự rất đẹp trai.Chiều cao 1m78 trong số các bạn học nam khác thì không tính là quá cao, nhưng cũng không thấp, dáng người gầy mảnh, quần áo nào khoác lên người cậu nhìn trông cũng đẹp, giống như bây giờ, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng bình thường thêm......... một chiếc quần đùi đi biển cùng dép tông.Ánh mắt cô gái thoáng ngưng lại, rồi chầm chậm dừng ở trên khuôn mặt Tống Dao.Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to, làn da trắng tự nhiên, gương mặt hiền lành, là giống cái kiểu gương mặt của mối tình đầu mà người ta vẫn thường nhắc tới.Ở giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được Tống Dao,Hồi năm nhất, năm hai, cô và Tống Dao đều không có giao thiệp gì với nhau, nhưng cô đã để ý cậu từ lâu rồi.Bình thường Tống Dao luôn có thể nói chuyện được với tất cả mọi người, thoạt nhìn như nói với ai cũng hợp, tính cách chắc là rất tốt.Chỉ là cô thấy rất xấu hổ nếu chẳng có lý do gì mà lại bắt chuyện với Tống Dao.Hiện tại vừa khai giảng năm ba chưa được bao lâu, thầy dạy chuyên ngành đã giao cho họ bài tập nhóm, chia theo số thứ tự, cô vừa vặn được xếp vào chung nhóm với Tống Dao.Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Tống Dao rồi!Tống Dao ngước lên, nở nụ cười với cô, "Mọi người đi ăn đi, mình còn có việc."
Nói rồi cậu lắc lắc cái điện thoại của mình.Hôm nay cậu chưa xin nghỉ, số tiếng live của tháng này vẫn còn thiếu nhiều lắm.Cô bạn học bị nụ cười của Tống Dao làm cho ngẩn người.Đôi mắt của cậu thật sự rất đẹp, nhất là khi cười, đôi mắt ấy cứ như là biết nói vậy.Cô sững sờ mất một lúc rồi mới tiếc nuối nói 'Thế thôi vậy."
Trong nhóm còn có hai bạn học nam đang khoác vai bá cổ nhau, cậu bạn tóc xoăn hất hất cằm về phía Tống Dao: "Thế bọn tôi đi trước đây nhé."
Tống Dao mỉm cười đáp: "Ừ đi đi."
Đợi mọi người đi xa rồi, Tống Dao mới vòng sang con đường nhỏ.
Trên đường về cậu thuận tiện mở đống tin nhắn chưa đọc lên.Cuộc gọi nhỡ, 1 cuộc, từ Giang Hành Chi.Tin nhắn chưa đọc, N cái, từ Đồng Hạ và Giang Hành Chi.Giang Hành Chi vẫn còn thời gian để quan tâm tới cậu cơ à?Tống Dao mở lại khung chat của bọn họ.Giang Hành Chi nói mình không có vấn đề gì.Nhìn qua thì đúng là không sao thật, còn có thể gọi điện thoại rồi nhắn tin cho cậu mà.Tống Dao khẽ nhếch khóe môi.Giây tiếp theo, cậu bị trượt chân, suýt chút nữa là đã giẫm vào bồn cây xanh được cắt tỉa gọn gàng.Khó khăn lắm mới đứng vững được, Tống Dao phải đọc một lần nữa để xác nhận là mình không nhìn nhầm.Nửa câu sau, Giang Hành Chi thật sự đã gửi là "Giờ tôi sẽ về ngay đây".Thời gian là từ hai tiếng trước.Giang Hành Chi... sắp về nhà?Giang Hành Chi... bị điên rồi à?Tống Dao đứng trong màn đêm một lúc lâu mới bình tĩnh lại.Chắc là không phải bởi vì cậu đâu.Chuyện fan cuồng đã gây ra náo loạn lớn như thế, tiến độ quay phim chắc chắn là sẽ bị ảnh hưởng, có khi bản thân Giang Hành Chi cũng bị ảnh hưởng.Phải về nhà để điều chỉnh lại một chút.Tống Dao không biết trước lúc đi quay phim thì Giang Hành Chi ở đâu, nhưng giờ anh ta lại định về nhà!Lát sau, Tống Dao xụ mặt gọi điện cho Đồng Hạ.Đồng Hạ nghe máy rất nhanh, "Phát Bảo!
Mấy cái ảnh tao gửi mày đã xem chưa?
Chọn giúp tao mấy tấm để đăng Weibo đi!"
"Cái thứ hai."
Tống Dao liếc qua mấy chục tấm ảnh Đồng Hạ gửi cho mình, khẽ kéo khóe môi lên, "Phòng mày còn ở thêm người được không?"
Đồng Hạ ngạc nhiên: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Tống Dao vừa đi về phía cánh cổng nhỏ vừa nghiến răng ken két: "Giang Hành Chi sắp về nhà rồi."
Nếu cậu với Giang Hành Chi còn ở dưới cùng một mái nhà, cậu sợ nửa đêm bản thân lại làm ra hành động nào đó không thể cứu vãn được lắm.Mà quan trọng hơn là, nhà của Giang Hành Chi chỉ có một phòng ngủ thôi.Từ đó tới giờ cậu vẫn đang ngủ ở trong phòng của Giang Hành Chi.
Nếu giờ anh ta về, thế chẳng phải đồng nghĩa với việc cả hai phải ngủ chung một giường sao?"
Thế không phải là chuyện tốt à?"
Đồng Hạ còn phấn khích hơn cả Tống Dao, "Cuối cùng thì hai người cũng từ hẹn hò online chạy tới..."
"Chạy tới cái gì?
Mày nói lại lần nữa thử xem?"
Giọng của Tống Dao sắc như gươm đao.Đồng Hạ yếu ớt nuốt ngược mấy chữ 'hiện thực' lại: "Tao vừa mới đọc kịch bản, thuận mồm...
Ý tao là, gặp mặt trực tiếp thì không phải là mày càng có cơ hội tốt để bám dính lấy anh ta à!
Lần trước mày chẳng nói là bao lâu rồi vẫn chưa thấy anh ta đề nghị ly hôn với mày đấy còn gì.
Tao nghĩ kĩ rồi, có thể là vì vẫn cách một tầng mạng internet đó!
Mày đã từng nghe qua câu, khoảng cách sinh ra cái đẹp chưa?"
Vẻ mặt Tống Dao vẫn lạnh tanh.Cẩn thận ghĩ lại, thì cũng có lý.Nếu không thì tại sao cậu lại cảm thấy bài hát mà Giang Hành Chi chỉ thuận miệng hát kia, lại hay tới mức không bản phối nào sánh được chứ?Hơn phân nửa là do lúc ấy cậu không thấy được khuôn mặt của Giang Hành Chi."
Tao nói này, lực sát thương khi mày nói chuyện với anh ta ở trên mạng, chắc chắn sẽ không thể mạnh bằng khi mày thật sự bám dính lấy anh ta ở ngoài đời được."
Đồng Hạ vừa xem kịch bản của mình, vừa phân tích đâu ra đấy, "Hình như Giang Hành Chi có bệnh ưa sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình..."
Tống Dao nheo mắt lại.Bệnh ưa sạch sẽ à?Vậy thì chắc là anh ta sẽ không thể chịu nổi việc ngủ cùng giường với mình đâu nhỉ?Cũng không thể chấp nhận nổi việc bị mình chạm vào đâu nhỉ?"
Bỏ đi cậu tốt nhất là đừng làm mấy cái đấy...."
Đồng Hạ nghĩ rồi, cậu ta crm thấy nếu làm mấy chuyện ấy thì người chịu thiệt chỉ có mỗi Tống Dao.Tống Dao chỉ muốn ly hôn với Giang hành Chi.Làm vậy, lại khiến cho Tống Dao như muốn lên giường với Giang Hành Chi ấy.Dù sao đi chăng nữa Giang Hành Chi cũng là đàn ông.Cậu ta có cảm giác cứ như đưa dê vào miệng cọp ấy.Còn đang tính bảo Tống Dao qua đây ở chúng với cậu ta, thì Tống Dao đã dứt khoát nói một câu cảm ơn.
Sau đó cúp điện thoại.Đồng Hạ: "........?"
Tự nhiên Đồng Hạ lại thấy hơi lo lo.Cúp máy rồi, Tống Dao lập tức trả lời tin nhắn của Giang Hành Chi: [Anh ơi anh không bị sao thì tốt quá rồi!][Anh à, em ở nhà chờ anh về]Địa điểm Giang Hành Chi đang quay phim cách nhà khá xa, Tống Dao nhẩm tính, giờ này chắc Giang Hành Chi vẫn còn đang trên máy bay.Còn phải khoảng 2 tiếng nữa mới về đến nhà.Cậu vẫn kịp livestream.Cậu đi ra siêu thị ở gần trường mua ít mỳ rồi mới về nhà.Vừa tới trước cửa, bước chân đã khựng lại.
Ở cửa có người đang đứng.Tuy rằng dáng người trông có hơi quen, nhưng Tống Dao vẫn sờ vào túi, cuối cùng cầm lấy điện thoại để làm vũ khí.Người kia đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn thấy, rồi hình như thấy cậu rồi nên trên mặt liền nở nụ cười, chuẩn bị bước tới chào đón Tống Dao,Ngay giây tiếp theo, Tống Dao đã giơ thẳng điện thoại chuẩn bị ném vào mặt đối phương.Trợ lý của Giang lan sợ tối nỗi lông tóc dựng đứng hết cả, vừa né vừa kêu to: "Cậu Tống!
Là tôi!"
Tống Dao: "........?"
Động tác ném cũng dừng lại, đèn cảm ứng bật sáng, lúc này Tống Dao mới nhìn ra được người đứng ở cửa chính là trợ lý của Giang Lan.Cậu từng gặp người này mấy lần ở nhà họ Giang.Thấy Tống Dao không có ý định tấn công mình nữa, trợ lý mới thở phào, chỉnh chỉnh lại mớ tóc rối của mình, "Cậu không có việc gì là tốt rồi..."
Nhìn dáng vẻ Tống Dao như vậy cũng chẳng giống là có chuyện gì.
Người gặp chuyện suýt chút nữa đã biến thành anh ta rồi."
Sao anh lại ở đây?"
Tống Dao hơi ngơ ngác, rồi lại nghĩ ra điều gì đó: "Giang Hành Chi vẫn chưa về đâu ạ."
Có lẽ là biết Giang Hành Chi đang gặp chuyện không hay, lại chưa nhận được tin của anh nên đặc biệt tới để gặp.Trợ lý của Giang Lan khẽ ho một tiếng, "Là vì cậu cả không liên lạc được với cậu, nên bảo tôi tới đây xem tình hình của cậu."
Anh ta đã chờ ở cửa suốt hai tiếng liền rồi.Nhận ra 'cậu cả' trong câu nói của người trợ lý là đang ám chỉ Giang Hành Chi, Tống Dao liền sững sờ.Giang Hành Chi đặc biệt bảo trợ lý của Giang Lan tới để xem tình hình của mình, là có ý gì đây?Thấy vẻ mặt Tống Dao vẫn ngơ ngác, trợ lý mới cười tủm tỉm: "Cậu cả thật sự rất quan tâm tới cậu."
Tống Dao đáp lại bằng một nụ cười ngoài mặt.Trợ lý nhìn đồng hồ: "Nếu cậu không sao rồi vậy thì tôi đi trước nhé."
Giang Hành Chi cũng không nói rõ lý do vì sao muốn anh ta tới đây, chỉ nói anh ta hãy xác nhận sự an toàn của Tống Dao mà thôi.Đợt vị trợ lý rời đi rồi, Tống Dao mới mở cửa vào nhà.Hôm qua bóc ra xong cậu vẫn còn vứt tấm thiệp và con búp bê đó ở ngay ngoài cửa ra vào.Tống Dao thản nhiên liếc một cái, rồi bỏ dép đi chân trần vào nhà.Giang Hành Chi quan tâm cậu ư?Còn đặc biệt cho người tới để xác nhận sự an toàn của cậu?Tống Dao cụp mắt xuống.Chốc lát sau đã ngẩng lên.Hiểu rồi.Chuyện con búp bê dù sao cũng có liên quan tới Giang Hành Chi, nếu cậu thật sự gặp chuyện, thì Giang Hành Chi cũng không thoát khỏi liên can.Khẽ nhếch môi, Tống Dao coi như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi lại mở livestream.Thời gian rất gấp, cậu vốn chỉ định chơi một ván game rồi xuống live.
Nhưng hôm nay đen đủi, thua liền tù tì ba ván.
Mà ba ván cộng lại còn chưa tới một tiếng rưỡi.Tống Dao tì mặt vào bàn tay, cậu liếc nhìn điện thoại, rồi mở ván game thứ tư.Ván thứ tư thì may hơn một tí, cuối cùng cũng không bị tranh vị trí nữa, Tống Dao liền hỏi ở trong kênh live: "Có phải mấy nhóc tiểu học đi ngủ hết rồi không?"
Bình luận: [??
Cấm công kích cá nhân!!]Chơi tới ván thứ tư, thì mới miễn cưỡng qua được hai tiếng.Mặc kệ trong bình luận đang kêu trời rằng sao hôm nay livestream ngắn vậy, Tống Dao vẫn tắt live không thương tiếc, rồi một hơi uống cạn chai nước.Uống xong cậu lại nhìn điện thoại, vẫn chưa thấy Giang Hành Chi trả lời lại, không biết là anh ta đã về tới đâu rồi.Sau khi tắt live, cậu đi một vòng trong phòng ngủ.Cậu nên đợi Giang Hành Chi ở đâu nhỉ?Trên giường?Nhỡ đau lát nữa cậu lại ngủ mất thì làm sao>Mà thế hình như cũng không có thành ý lắm.
Ngủ rồi thì lại không tiện làm mấy chuyện dính người được.Do dự một lúc, Tống Dao đi xuống nhà.
Cuối cùng ánh mắt tập trung trên sofa.Trong phim truyền hình, chẳng phải mấy đôi yêu nhau hoặc là vợ chồng đằm thắm đều thích nằm ngủ trên sofa để chờ nửa kia của mình về hay sao?Sau đó khi nửa kia của họ trở về nhà, họ sẽ làm ra dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng mà chúi vào trong lòng của đối phương ...Mà gương mặt của 'nửa kia', nháy mắt đã biến thành khuôn mặt của Giang Hành Chi.Mà người đang nằm trong lòng Giang Hành Chi lại biến thành cậu.Tống Dao: .Tống Dai rùng mình một cái, rồi với tư tưởng thấy chết không sờn ngồi phịch xuống sofa, rồi năm xuống lấy điện thoại chuẩn bị tìm mấy trò chơi nhỏ nhỏ riết thời gian.
Nhưng chẳng hiểu vì sao cậu lại mở khung chat với Giang Hành Chi ra.Tin nhắn 'Giờ tôi sẽ về ngay' của Giang Hàng Chi vẫn còn treo ở đó.Hơn nữa người trợ lý của Giang Lan cũng nói, Giang Hành Chi quan tâm tới cậu...Tống Dao nhắm mắt lại.Ngừng.Làm sao Giang Hành Chi có thể chỉ vì một câu nói của cậu mà về nhà được chứ.Tống Dao biết rất rõ.
Bản thân cậu chưa từng có một chút quan trọng nào hết, cho dù là ở trong lòng bất kì một ai.Có lẽ là tối nay bị thua game nên đầu cậu lú luôn rồi.Cậu nghĩ một chút rồi mở Weibo của game lên, rồi nhân cơ chế ghép trận mà xả giận một hồi, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn.Không biết qua bao lâu, chơi mấy trò trên Wechat tới mứ sắp ngủ gật rồi, thì Tống Dao nghe thấy ở ngoài cửa mơ hồ có tiếng động.Cậu ngay tức khắc nhét cái điện thoại xuống dưới mông, nhắm chặt mắt, co chân lại cuộn mình trên sofa."
Ngủ" giả vờ.Ngoài cửa, Chu Toàn đang dặn dò Giang Hành Chi: "Có việc gì thì gọi cho tôi, tôi về studio một chuyến, sẽ luôn mở điện thoại.
Hay là tôi ở lại luôn?
Nhỡ cái tên gửi đồ đang lảng vảng quanh đây thì sao, thấy cậu về nhà rồi liền mò tới thì sao?"
Giang Hành Chi đặt tay lên nắm cửa, khẽ nâng mắt nhìn: "Anh cứ về trước đi."
Không đợi Chu Toàn nói thêm anh đã mở cửa rồi nhốt luôn cả Chu Toàn cùng mấy lời lải nhải của hắn ta ở bên ngoài.Chu Toàn: "..........."
Cũng có thể hiểu được thôi, hắn là quản lý cho Giang Hành Chi bao lâu rồi, mà còn chưa từng được vào nhà anh lần nào đâu.Hắn đứng ở ngoài cửa một lúc, đảm bảo không có ai lảng vảng xung quanh thì lấy điện thoại ra gọi cho một người.Ở trong nhà.Hơi thở vốn luôn vững vàng của Giang Hành Chi dương như hơi ngừng lại.Trong phòng có bật đèn, rất sáng, trên sofa là cậu nhóc đang nằm chẳng mấy dễ chịu, hai chân co lại, khiến chiếc quần đi biển kia bị cuộn lên tận đùi.
Làn da dưới ánh đèn càng trắng nõn mịn màng hơn, cẳng chân gầy gầy chẳng có mấy thịt, nhưng đùi lại không giống vậy.Đùi là nơi mũm mĩm nhất.Hai bên đùi ép lại, thịt ở gốc đùi liền bị đè tới biến dạng, hằn lên vệt đỏ vì bị ma sát.Vệt đỏ ấy vốn chẳng thu hút, nhưng làn da của cậu lại quá trắng, trắng tới mức chỉ cần ma sát hơi đỏ thôi là có thể thấy rõ mồn một.Nửa thân trên cùng vì đang cuộn người lại mà vạt áo bị kéo lên, để lộ vòng eo nõn nà, mảnh khảnh.
Vùng eo chẳng chút mỡ thừa, ẩn hiện dưới lớp áo, lưng quần hằn lại một vết đỏ, khiến người ta cảm thấy, vết đỏ ấy đáng lẽ phải là – vết bàn tay siết lại.Có chút chói mắt.Giang Hành Chi mất tự nhiên dời ánh mắt, rồi tầm nhìn lại rơi xuống cần cổ của Tống Dao.Chỉ là một chiếc áo phông trắng bình thường, cổ áo quá lơn, vải rủ xuống sofa, vừa vặn che được cảnh sắc phía dưới cổ áo, nhưng lại cũng vừa vặn để lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo, cùng làn da trắng ngắn và .... hai điểm hồng thấp thoáng như ẩn như hiện.Giang Hành Chi ngẩng phắt lên.Cuối cùng cũng thấy được rõ gương mặt của Tống Dao.Có vẻ như cậu ngủ không được yên giấc, mi mắt khẽ run, đôi môi mím chặt, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, đầu vùi vào gối như sắp rơi xuống khỏi sofa, nửa bên má thì ép chặt xuống hằn lên mấy vệt hồng, khiến khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp ấy lại thêm vài phần diễm lệ.Lông mi của cậu rất dài, so với khi gọi video thì nhìn bên ngoài còn dài hơn.Có lẽ là hô hấp không thông, nên môi cậu hé mở, lộ cánh môi hồng.Chỉ là vì cậu mím môi quá lâu, nên màu môi càng đậm hơn nhiều so với trong cuộc gọi video.Hình ảnh này trùng khớp với ngày mà họ cùng nhau đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.Nhưng cũng lại không giống.Giờ phút này, Tống Dao không còn ánh mắt tủi thân nhìn anh như ngày ấy.Nhưng Giang Hành Chi biết, bây giờ Tống Dao chắc chắn là đang rất ấm ức và sợ hãi.Anh không lập tức đánh thức Tống Dao, mà kéo chiếc chăn mỏng trên sofa để đắp lên người cậu.Nhưng có lẽ là vì giấc ngủ không yên, nên chỉ vài giây sau khi được đắp chăn, Tống Dao liền khẽ nhíu mày, đầu khẽ cọ lên gối ôm hai cái, rồi ngay khi gối sắp bị rơi xuống, Giang Hành Chi đã vội vàng ngồi xuống, đỡ lấy cái gối.Nhưng đầu Tống Dao vẫn không ngừng cọ quậy.Cậu dường như không nhận ra cái gối sắp rơi xuống, tóc đã cọ đến xù hết cả lên, nửa bên mặt tì vào gối cũng cọ tới đỏ ứng.Mà với những động tác ấy của cậu, gối ôm cũng khẽ run run.Cái run run ấy rơi xuống truyền thẳng vào tay Giang Hành Chi.Trong khoảng khắc ấy, Giang Hành Chi như cảm thấy Tống Dao đang dụi vào tay mình.Giang Hành Chi chấn động, anh nín thở quay mặt đi.
Gương mặt luôn luôn điềm tĩnh, nãy lại có vài phần lúng túng, vành tai anh cũng đỏ ửng.Mà đúng lúc này cậu nhóc đang nằm trên sofa cũng chầm chậm mở mắt.Ánh đèn rất chói, cậu nheo mắt lại, phải một lúc lâu sau mới nhìn rõ được người đang ngồi xổm trước mặt mình.Đầu cậu vô thức nghiêng sang.Vốn chiếc gối kê dưới má cậu vì những động tác ấy mà tuột dần chuẩn bị rơi xuống sàn nhà.Nhưng khuôn mặt Tống Dao lại không hề mất điểm tựa.
Ngược lại còn rơi vào một sự ấm áp, thậm chí là nóng bỏng, mềm mại...
Là lòng bàn tay.Lòng bàn tay.......?Lòng bàn tay???Nửa bên mặt của cậu giờ đang dụi vào... lòng bàn tay của Giang Hành Chi??Tống Dao suýt chút nữa là bật dậy khỏi sofa.Mặt cậu căng cứng, ngón chân bấu chặt lại mới không để bản thân phá hỏng kế hoạch đã tư đặt ra.
Tống Dao chống một tay nâng nửa người lên, ngẩng đầu rồi khẽ hé mắt, tầm nhìn dừng lại ở khuôn mặt của Giang Hành Chi đã rất lâu rồi không gặp.
Vẫn như cũ, vẫn chẳng có biểu cảm gì, và nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.Ánh mắt họ chạm nhau.Tống Dao tự nhiên lại cảm thấu trên khuôn mặt hoàn mỹ vô dụ vô cầu của Giang Hành Chi hình như đang hơi cứng lại.Ngay cả bàn tay đã đỡ bên mặt cậu cũng căng cứng cả lại.Giống như là đang nhẫn nhịn một điều gì đó.Nhớ tới lời Đồng Hạ, Giang Hành Chi có bệnh ưa sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình, sự kháng cự trong lòng Giang Hành Chi liền tan biến không ít.
Cậu không ngừng xoay đầu, để má mình cọ cọ vào lòng bàn tay của Giang Hành Chi.Lòng bàn tay của đối phương chai sạn, không hề mịn màng, trái lại còn thô ráp, khi cọ lên má cậu thì mang theo một sự tê ngứa rất kì lạ.Cậu cố gắng vờ như vất vả lắm mới nhếch môi cười, một bàn tay nắm tay cánh tay của Giang Hành Chi, giữ thật chặt, không cho anh ta rụt lại.Cậu thấp giọng, mang theo giọng gió, gần như ngọt phát ngấy mà gọi: "Anh à, anh đã về rồi!"
Cậu nhanh chống ngẩng đầu lên, đưa mặt tới gần phần cổ tay Giang Hành Chi, chỉ còn cách có vài milimet nữa, thọa trông như muốn dụi vào cổ tay anh ta.Mái tóc mềm mại lướt qua bên cổ tay Giang Hành Chi, nơi vẫn lưu lại vết sẹo từ lần quay phim trước.Dù là trong thời kì đang kết vảy lên da non nó cũng chưa từng thấy ngứa như vậy, giờ sau tự nhiên cảm giác đó lại bị khơi dậy.Yết hầu của Giang Hành Chi khẽ động đậy.Tống Dao cúi đầu, khuôn mặt còn đang tươi cười, trong nháy mắt đã cứng đờ.Hết chương 21.