Lãng Mạn [ĐM- Thầm Thương] Mỗi ngày tôi được hệ thống cho đi hấp thụ đàn ông.

[Đm- Thầm Thương] Mỗi Ngày Tôi Được Hệ Thống Cho Đi Hấp Thụ Đàn Ông.
Chương 19


Dạo này toàn bộ nhân viên công ty TF đều nhận ra ông chủ thay đổi rồi.

Ông chủ đi làm trễ giờ, tan làm đúng giờ!!!

Nhiều hôm còn tan làm sớm nữa.

Sau đó thưởng cuối năm còn nhiều gấp đôi năm trước.

Có phải rất lạ không?

Quá lạ.

Bọn họ nghĩ mãi cũng không ra, ông chủ cứ như bị ai nhập vậy.

Một người đi sớm về khuya như tổng tài nhà bọn họ vậy mà bây giờ lại không theo kỉ cương?

Thật lạ.

Trình Trình vừa thi xong bộ môn cuối cùng, bước ra tới cổng trường vừa muốn gọi điện nói với Phó Tư Hữu một câu thì giây tiếp theo mắt của cậu đã bị ai đó che lại.

"Đoán xem là ai nào?"

Dù có giả giọng thì cậu vẫn nhận ra đây là hắn.

Trình Trình bắt đầu nghiêm túc hẳn lại, suy tư một hồi rồi nói.

"Có phải là người yêu của em không?"

Sau đó hắn buông tay ra, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt mình đang mãi nhớ nhung.

Phó Tư Hữu khẽ ôm cậu vào lòng, hai người tận hưởng cái ôm ấm áp, hắn liền hỏi.

"Em thi có mệt không?"

Hai người vừa nói vừa đi đến xe hắn đậu gần đó.

Sau khi ngồi ngay ngắn vào trong xe cậu liền nhõng nhẽo với hắn .

"Mệt lắm, anh hôn một cái thì hết mệt."

Như ý nguyện cậu liền được tặng ngay một cái hôn sâu.

Phó Tư Hữu giữ lấy gáy cậu, để cậu ngửa đầu ra sau, sau đó đè môi mình lên môi cậu.

Hắn tham lam liếm mút đôi môi ngọt ngào của cậu, khẽ dùng lưỡi cạy mở răng cậu ra, Trình Trình cũng phối hợp mở miệng để hắn hôn mình.

Trong không gian trật hẹp và yên tĩnh trong xe, tiếng hôn và tiếng miết môi chùn chụt vang lên.

Kết thúc nụ hôn 10 mấy phút sau, hắn thì hơi thở chỉ hơi gấp gáp, còn cậu thì đỏ mặt, tía tai.

Phải mở miệng để lấy lại không khí.

Khuôn mặt của cậu đỏ bừng như lửa, môi thì ướt nhẹp, bóng loáng sau khi kết thúc nụ hôn.

Hình ảnh nóng bỏng này của cậu dù Phó Tư Hữu có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không chịu nổi mà cứng lên.

Trình Trình hình như cũng nhận ra sự khó nói này của hắn, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Hai người đã quen nhau được gần hai tuần, mỗi ngày đều ở bên nhau, thường xuyên hôn nhau, dường như hai người hễ cứ ở chung một chỗ là sẽ chạm môi.

Coi một bộ phim 1 tiếng mà chạm môi cả trăm lần.

Nhưng hai người vẫn chưa làm tới bước cuối cùng.

Cậu không hiểu tại sao?

Nhưng mà hôm nay cậu muốn làm tới bước cuối cùng.

Mà bên này Phó Tư Hữu đang bị vẻ mặt đáng yêu khi đỏ mặt của cậu làm rơi vào thế bí.

Tuy hắn rất muốn làm nhưng mà mấy hôm trước thiên thần nhỏ phải chuẩn bị bài thi rất cực nhọc, hắn không nỡ để cậu mệt thêm, vì vậy luôn ráng nhẫn nhịn.

Hai người với hai dòng suy nghĩ khác nhau cùng nhau trò chuyện và lái xe về nhà.

Hôm đó tỏ tình xong hai người liền cùng nhau xem phim, hai người vừa mới vui vẻ vì đã đem được người về tay nên liền không muốn chia tay ngay, sau đó cùng nhau xem hết bộ phim này đến bộ phim khác.

Đến tận khuya và cậu không chịu nổi liền ngủ gật mất.

Hắn nhìn thấy cậu tựa vào lòng mình ngủ say, cẩn thận bế cậu lên phòng, đắp chăn cho cậu sau đó ngồi đó si mê nhìn cậu, còn lôi điện thoại ra chụp hình.

Trước khi về, hắn còn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhành đặt lên nụ hôn nhỏ từng ngón tay rồi tới bàn tay, hôm lên chiếc trán nhỏ xinh, dọc theo con cánh mũi, rồi in môi hắn lên môi cậu.

Sau đó chuyển sang thơm lấy mà cậu rồi kết thúc ở nơi mắt đang nhắm lấy của cậu.

Mọi nụ hôn đều rất nhẹ nhành, cẩn thận sợ làm phiền đến giấc ngủ của cậu.

Lúc đó hắn nhìn xuống người anh em đang cương cứng của mình liền trầm mặc, tìm một từ giấy để lại lời nhắn cho cậu, sau đó cẩn thận quay về căn nhà đối diện tự xử.

Hắn về nhà tắm rửa rồi đem đồ ăn mình chuẩn bị sẵn đi hâm nóng lại rồi bày ra chờ cậu qua.

Còn cậu bên này liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt là nơi nhạy cảm kia, nếu hắn bước vào bay giờ thì sẽ chứng kiến cảnh cậu đang quỳ trong bồn tắm, ngón tay thì đang mở rộng cúc nguyệt để rửa sạch.

Hình ảnh nóng bỏng mắt người nhìn.

Cậu nhanh chóng mặc một chiếc áo thun rộng nhất, cùng với chiếc quần ngắn ngang đùi.

Xịt thêm tí nước hoa thơm xong, rồi cậu đi vào tủ lạnh lấy ra thùng bia đã chuẩn bị, sau đó hít một hơi lấy tinh thần đi qua nhà hắn.

Phó Tư Hữu vừa mở cửa thì suýt nữa choáng ngợp với cậu, tuy chỉ mặt đồ bình thường nhưng mái tóc hơi ươn ướt, và khuôn mặt hơi đỏ của cậu làm hắn suýt nữa thì cứng hết cả lên.

Khẽ kìm chế lại bản thân, hắn cười nói với cậu.

"Vào đi em, anh dọn xong hết rồi."

Đây không phải là lần đầu tiên cậu bước vào nhà hắn cho nên rất quen thuộc tự nhiên mà bước vào bàn ăn.

Lúc này hắn mới để ý đến thùng bia trên tay cậu, đưa tay ra xách để cậu khỏi bị nặng, sau đó ánh mắt đầy ý tứ nhìn cậu.

"Hôm nay em thi xong nên muốn uống bia chúc mừng."

Lí do hoàn hảo.

Hắn cũng không suy nghĩ nữa liền nhanh chóng đem bia vào.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong liền cùng nhau dọn dẹp, sau đó hắn liền đi gọt ít trái cây rồi xách bia trong tủ lạnh ra sofa.

Hai người uống bia vừa ăn trái cây, đây là lần đầu cậu uống bia cho nên chỉ mới được một chai mà cậu đã ngà ngà say.

Phó Tư Hữu thấy cậu lờ mờ liền biết tửu lượng của cậu rồi.

Thật là, sao tự dưng lại muốn uống bia thế không biết.

"Trình Trình, em say rồi à?"

"Hả?...

Đâu có, em đâu có say."

Phải mất mấy giây cậu mới trả lời hắn.

Lúc này hắn đang chết chìm trong sự đáng yêu của cậu thì bỗng dưng cậu đùng đùng bò đến rồi ngồi lên đùi hắn, mắt đối diện mắt, rồi sau đó chủ động hôn lên môi hắn.

Phó Tư Hữu vô cùng bất ngờ bởi hành động này của cậu, sau đó đến khi môi cậu rời đi vẫn còn đứng hình nhìn cậu.

Trình Trình thấy hắn bất động như vậy, liền cảm thấy bản thân mình chủ động như vậy rồi mà hắn không có phản ứng gì hết liền giận dỗi, rồi khóc luôn.

Hắn thấy cậu khóc liền ngay lập tức hoàn hồn.

"Bảo bối ngoan, sao vậy?

Sao em lại khóc?

Em đâu ở đâu hả?

Ngoan nín đi em."

"Anh... hức... không thích em sao... hức huhu."

Cậu vừa nói vừa khóc rồi ngã đầu và vai hắn khóc nấc cả lên.

Phó Tư Hữu càng thêm bối rối, hắn khẽ ôm lấy cậu, vỗ lên lưng cậu rồi nhẹ giọng dỗ dành cậu.

"Ai nói anh không thích em, anh chỉ thích em, chỉ yêu em thôi.

Ngoan em nghe ai nói, đừng khóc nữa nha."

"Vậy sao anh chỉ hôn em thôi.

Em không có sức hút sao?

Hay anh thấy làm với con trai không được chứ."

Cậu vừa dứt câu liền làn cho hắn ngơ luôn.

Phó Tư Hữu khẽ nâng mặt cậu lên cho mắt cậu đối diện với mình, mắt cậu đỏ hoe lên vì khóc, làm hắn đau lòng không thôi.

"Bảo bối, em không cảm nhận được gì sao?"

Sau đó hắn khẽ đỉnh lên mông cậu, lúc này cậu nhìn xuống thì nhìn thấy quần của hắn gồ lên một cục.

"Anh rất muốn em, không có lúc nào là không muốn em cả, anh chỉ long lắng em có đồng ý hay không."

Hắn cũng không nói là vì lo lắng cậu thi cử mệt nhọc, ai bảo thiên thần nhà hắn dễ thẹn thùng chứ.

"Vậy sao...?

Vậy... vậy hôm nay... hôm nay em đồng ý đó."

Cậu vừa dứt lười liền bị hắn xốc lên ngay lập tức, cậu hốt hoảng ôm lấy cổ hắn để khỏi bị té ngã, chân quấn lấy cái eo vạn vỡ của hắn.

"Ah... ngã mất, anh anh... ngã... anh làm vì vậy?"

Giây tiếp cậu liền bị hắn thả xuống chiếc nệm mềm mại, can phòng trang trí tối giản, tông màu chủ động là màu trắng, nhưng bây giờ dù có căn phòng này có mạ bằng vàng thì bây giờ sự chú ý của cậu đều dồn vào người đàn ông trước mặt.

Phó Tư Hữu lột áo ra, cơ ngực rắn chắc hiện lên trước mặt cậu, hắn từ từ chống tay lên, khuôn mặt hắn kề sát lấy khuôn mặt cậu.

"Bảo bối, anh cho em chút thời gian suy nghĩ, em có thể tránh đi cái hôn của anh, sau đó..."

"Sau đó... sau đó thế nào?"

"Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh rất kiên nhẫn, cũng rất yêu em."

Trình Trình say mê nhìn vào ánh mắt của người đàn ông trước mặt, rồi chủ động hôn lấy đôi môi của hắn.

Ngay lập tức nụ hôn nhẹ nhàng của cậu bị hắn lật đảo tình thế, hung tàn hôn lấy môi cậu.

Bàn tay của hắn theo bản năng xoa vuốt lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu.

Rất nhanh cơ thể hai người đều cùng nhau trần trụi cuốn lấy nhau.

Hắn mở lấy gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn trong hộp tủ, lấy ra một lượng lớn gel bôi trương.

Chất kem lạnh toát đột ngột tiếp xúc lấy nơi nóng ẩm nhạy cảm của cậu khiến cậu vô thức bật lên tiếng rên rỉ.

"Ưm... lạnh quá..."

"Có đau không em?"

Phó Tư Hữu đã vào được hai ngón tay,k khẽ mươn trớn nhẹ nhàng đến khi hắn chạm vào được một điểm gồ trong cơ thể cậu, theo đó là tiếng rên rỉ bất ngờ của cậu.

"Ha... chỗ đó... ah...

đừng ấn nữa... a."

Phó Tư Hữu biết bản thân đã tìm ra được điểm G của cậu, mông cậu cũng bắt đầu tiết ra đầy những dung dịch, làm cho hắn càng dễ dàng hơn.

Đến khi hắn có thể dễ dàng cho vào trong bốn ngón tay.

Mà điều này làm cho cơn khoái cảm của cậu dâng cao lên sao đó cậu bị bàn tay của hắn làm đến cao trào mà bắn ra.

Cả cơ thể của Trình Trình bắt đầu đỏ ửng lên, bắp chân rung rẩy, tất cả mọi thứ đều làm hắn không thể kìm chế được nữa.

Cơn cao trào chưa kịp đi qua, thì một giây sau cả cơ thể của cậu đã bị cự vật to lớn của hắn tấn công.

"Ah... khoan đã...

ưm nhanh nhanh quá...

ưm đừng..."

"Bên trong của em thật mềm mại."

Hắn hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu, hơi thở hai người quấn quít lấy nhau.

Đến khi hắn chạm đến điểm nhạy cảm của cậu, khiến Trình Trình ưỡn người lên và la lớn.

Dương vật nóng hổi, to lớn và trong tâm trí của Trình Trình hiện giờ đều là ý nguyện được cùng người mình yêu ở bên nhau.

Lẫn cả thể xác và tinh thần đều đua nhau thoã mãn mỗi một nơi trên cơ thể cậu.

Hắn bắt đầu cử động nhanh chóng, một bàn tay khác đang không ngừng bố nắn lấy bầu ngực mềm mại của cậu, ngón tay khẽ chơi đùa với hòn ngọt đỏ nhỏ của cậu, đến khi Trình Trình không kìm chế được khóc nấc lên, Phó Tư Hữu còn không ngừng chuyển động thân dưới.

"Ah... sướng sướng quá...nhanh hơn chút...

ưm mạnh quá..."

Tiếng dịch nước cùng nhau trộn lẫn với gel bôi trơn và vì sự va chạm giữa da thịt cả căn phòng liền vang lên đầy tiếng bành bạch dâm đãng.

"Có muốn nữa không?

Em mau gọi ông xã... anh liền cho em."

"Ông xã...

Ông xã em yêu anh."

Phó Tư Hữu nghe xong cả gương mặt đều tối sầm lại.

"Nếu như em cứ vậy, anh không chắc là có thể dừng được đâu."

Sau đó hắn càng cử động mãnh liệt hơn, nhấp thêm trăm cái hắn liền bắn đầy tinh dịch vào trong nơi ấm nóng của cậu, Trình Trình bị thứ ấm nóng đó của hắn làm cao trào đến ưỡn eo lên rồi bắn ra nước tiểu.

Phó Tư Hữu không vì vậy mà tha cho cậu còn hứng tình lên đổi tư thế tiếp tục mày mò trên cơ thể đầy rầy vết hôn dâm đãng đang bị vấy bấn bởi dịch ruột, tinh dịch và cả nước tiểu.

Phó Tư Hữu nói được làm được, cả đêm hôm đó hắn thật sự đem cậu là từ phòng ngủ sang đến phòng tắm.

Cuối cùng Trình Trình bị hắn làm đến cao trao cực độ, mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay

—————————————————

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, chúc mừng năm mới và giáng sinh trễ nha😘😘
 
[Đm- Thầm Thương] Mỗi Ngày Tôi Được Hệ Thống Cho Đi Hấp Thụ Đàn Ông.
Chương 20


Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, khi cậu mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh vừa lạ vừa quen.Trình Trình ánh mắt mơ màng nhìn ngó xung quanh, sau đó bị cơn bủn rủn kéo từ chân lên tới đầu, một loạt hình ảnh thác loạn đêm qua ùa về khiến cả khuôn mặt cậu đỏ ừng, ngại ngùng xấu hổ vùi mặt vào chăn.Trình Trình mày hay lắm, dám uống say rồi dụ dỗ anh ấy - đỏ mặt thầm nghĩ.

Rồi cậu mới chợt nhận ra căn phòng này chỉ có một mình cậu, anh ấy đi đâu mất rồi.

Cậu ngó ngang xung quanh, không có trong phòng tắm, Trình Trình liên có hơi hoảng hốt, đang định xuống giường đi ra ngoài xem thì cậu thấy mốt tấm giấy ở trên bàn."

Chào buổi sáng bảo bối, nhà hết đồ ăn rồi nên anh ra ngoài mua một ít đồ ăn về, em ở nhà ngoan nha."

Sau dấu chấm còn thêm một hình trái tim nhỏ khiến tim cậu trở nên mềm mại, ngọt ngào như sa và hũ mật.Trình Trình nắm lấy miếng giấy ghi chú ngắm đi ngắm lại khoảng chừng 5 phút, tự chìm đắm rồi tự ngại ngùng suy nghĩ bản thân thật thiếu tiền đồ nhưng khoé miệng lại không ngừng nhếch lên, ngâm nga bài hát rồi từ từ tìm đồ mặc vào.

Cậu không tìm thấy đồ mình, suy nghĩ có lẽ là Phó Tư Hữu đem giặc mất rồi, đỏ mặt sau đó đi vào tủ quần áo của hắn mượn một cái áo của hắn mặc vào.Trình Trình mặt áo xong, nhìn cái áo dài đến đùi cậu, to như hà bá vậy 🙂)Sau cùng là đàn ông với nhau mà lạ vậy.Cậu vốn muốn xoay người ra khỏi phòng thay quần áo thì bổng dưng tầm mắt chuyển đến một góc phòng, cậu nhìn thấy một cái sọt rác đầy toàn là giấy, cậu vốn muốn giúp hắn đem ra ngoài vức đi thì chợt nhìn thấy chiếc ghế đồ chơi mà cậu cũng có một cái.

Trình Trình không tin vào mắt mình, trợn tròn mắt nhìn cái ghế đồ chơi, vừa lạ vừa giống của mình, cậu tiến lại gần nhìn xem thì nhìn thấy trên cái ghế toàn là hình ảnh của mình.

Có một số hình ảnh chụp ngày thường của cậu, vừa lục ra nhìn thì cũng có một số hình ảnh cậu và người máy trong game của cái ghế này.

Cậu hốt hoảng nhìn những tấm ảnh này sau đó cậu, trong đầu cậu có vô vàn suy nghĩ, chẳng lẽ anh ấy chỉ muốn ngủ với mình thôi sao, anh ấy không thực sự thích mình, chìm đắm trong suy nghĩ miên man sợ hãi thì cậu nghe thấy giọng nói của hắn."

Trình Trình, em đang làm..."

Cậu quay đầu lại nhìn hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai với nụ cười cưng đờ trên mặt.

Phó Tư Hữu vừa đi siêu thì về, đang định vô xem coi mèo con của hắn đã thức chưa, vào giường thì không nhìn thấy bé mèo đâu sao đó hắn nhìn thấy cảnh cửa của phòng quần áo đang mở, hắn định vào xem cậu mặc quần áo của hắn, quên bén mất chuyện cái ghế."

Trình Trình, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu."

"Anh giải thích đi, đây là chuyện gì chứ."

Hắn nhìn cậu mặt lạnh, mím môi không biết nói thế nào.Cậu thấy hắn không nói gì hết tưởng hắn thật sự không thích mình, kiếm chế cảm giác đau lòng muốn ngất.

Cậu tự cảm thấy mắt mình đang nóng lên, nghĩ lại những hành động ngu ngốc của bản thân, cậu lại muốn khóc to lên.Hắn nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cậu thì tim đau muốn chết, ngay lập tức chạy lại muốn ôm cậu."

Trình Trình, anh không phải muốn hại em đâu, thật sự đó em tin anh đi."

"Trình Trình, em đừng khóc, đừng khóc.

Anh sẽ đau lòng, ngoan nha em.

Đừng khóc, anh xin lỗi."

Phó Tư Hữu chưa bao giờ chật vật như vậy, động tác lời nói lộn xộn, chỉ không ngừng run rẩy nhè nhẹ muốn giải thích.Vừa bước đến gần liền bị cậu đẩy ra.

Nước mắt của sự hoảng loạn cuối cùng cũng rơi xuống, đau như xé lòng rằng từng chữ với hắn."

Em thật sự thích anh mà, anh không thể cũng thích em sao.

Sao anh lại chụp hình những thứ này làm gì chứ?!!"

Hắn bị cậu đẩy ra, liền hoảng loạn hơi đi đến ôm chặt lấy cậu, bắt đầu gấp gáp giải thích.

"Không phải, anh cũng thích em mà, anh thật sự yêu em, yêu em từ mấy năm trước, anh yêu rất lâu rồi, yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Trình Trình anh nói thật đó, em còn nhớ không mấy năm trước là em cứu anh từ mây tên côn đồ muốn giết anh đó nhớ không em, lúc đó anh nhìn thấy em như thấy tia sáng hi vọng, cuộc đời anh lúc đó đen tối mù mình, nhưng gặp được em nên anh mới sống tiếp.

Anh nói tất cả đều là sự thật không phải bịa ra đâu, lúc đó em đưa anh vào bệnh viện rồi lại đi mất, anh không kịp hỏi tên em, sao đó anh cố gắng không ngừng nổ lực phát triển bản thân rồi tìm kiếm em.

Hãy tin anh đi em."

Hắn nói một tràng, không ngừng nghỉ chỉ sợ chậm muốn chút không giải thích kịp thì cậu sẽ bỏ đi mất, giải thích xong hắn cũng không biết như thế nào.

Cậu không nói gì cả, khiến hắn lại hoang mang lo sợ, nhưng hắn không biết khuôn mặt nhỏ đang chôn vùi vào ngực hắn đã đỏ mặt không biết bao giờ."

Rồi làm sao, sao anh lại có cái ghế đó?"

"Anh..." mở miệng ra rồi lại khó nói, hắn nói ra sợ cậu coi mình là biến thái, vì vậy ngập ngừng, nhưng hắn nghĩ mình phạm tội tày trời như vậy lúc này cần phải làm thành thật nói ra hết, nếu cậu sợ hãi hắn thì hắn sẽ cố gắng chờ đợi, chở cậu tha thứ cho mình, còn nếu cậu không tha thứ, không hắn có thể chờ được.

"Thật ra ảnh yêu em quá mức, sao đó trong một lần thăm trường vô tình đụng trúng em và nhìn thấy cái app "hẹn hò" đó, anh sợ em sẽ thành của người khác vì vậy lúc đó anh điền cuống về nhà tải app rồi hack tìm kiếm được thông tin của em, rồi tiếp cận làm bạn với em, chính anh là người đã gửi cho em chiếc ghế đó, anh thật sự là vì quá yêu em nên mới như vậy, anh biết bản thân mình biến thái, nhưng anh thật sự sẽ không hại em."

Nói xong hai người rơi vào trầm mạc, không khí lạ lùng khiến người ta không bao giờ muốn rơi vào tình huống này một lần nữa."

Em vẫn không tin anh sao."

Hắn liền bế cậu lên, nhìn vào gương mặt đỏ ừng của cậu, sau đó bề cậu ra ngoài giường để cậu nằm xuống, xoay người lấy điện thoại của cậu, rồi nghĩ tới gì đó hắn liền đi đến một cái tủ lấy mấy ảnh chụp hình lấy liền ra.Đưa máy cho cậu, rồi hắn lột đồ của mình ra, không một mảnh che thân."

Anh... anh làm gì vậy?"

"Cuối cùng em cũng nói chuyện rồi, bảo bối nếu em không tin anh, bây giờ em chụp hình của anh đi, nếu sau này anh thật sự hại em, em cứ đăng hết tất cả hình ảnh hôm nay em chụp đăng hết lên mạng xã hội, làm anh không biết giấu mặt vào đâu."

Rồi hắn đưa máy ảnh cho cậu, vẻ mặt thản nhiên như kêu cậu chụp chân dung cho hắn.Cậu đứng hình nghe rõ mồn một từng câu tùng chữ, càng nghe càng ngượng làm sao dám chụp chứ, chỉ có thể đặt máy ảnh sang một bên, nhỏ giọng lầm bầm."

Đồ biến thái nhà anh."

Hắn nhìn thấy cậu như vậy, tim liền nhũn ra như cục bột, nhào đến ôm cậu.Bế cậu lên đặt cậu lên đùi của mình, cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi của hắn, ở dưới không mặt gì, hai người da kề thịt sát.

"Bảo bối tha thứ cho anh nha."

"Em xin lỗi."

Phó Tư Hữu nghe thấy lời xin lỗi liền không kìm chế nổi tưởng cậu muốn rời xa hắn, không tha thứ cho hắn.

Ánh mắt trầm xuống hung hăn bóp lấy mặt cậu, đè cậu xuống không ngừng hôn môi cậu, đến khi cậu sắp không thở được nữa mới dùng nấm đắm bông đánh vào ngực hắn, mới khiến hắn tạm buông ra, cho cậu hít thở vài hơn lại muốn nhào đến hôn tiếp.Cậu thấy hổ sắp nhào đến ăn thịt mình liền không ngừng kêu lên."

Khoan... tha... em tha thứ cho anh mà... khoan khoan đã... nghe em giải thích."

Hắn nghe cậu nói ngây ngốc nhìn cậu rồi không giấu nổi vui mừng mà ôm cậu lên quay vòng vòng căn nhà.

Sự hưng phấn level max."

Đừng quay nữa, em có điều muốn nói."

Lúc này hắn mới ngừng, ôm chặt lấy cậu, ngồi xuống.

"Được, em nói đi."

Cậu ôm lấy cổ hắn sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, lỗ tai cũng khẽ đỏ lên vì những lời mình sắp nói."

Em xin lỗi anh là vì em đã không nhận ra anh là người thiếu niên lúc đó, còn nữa em cũng đã thích anh 4 năm trước rồi, lúc đó em gặp anh ở trường nhìn thấy anh lần đầu tiên đã bị anh thu hút sau đó em mới tìm hiểu về anh rồi mang lòng ngưỡng mộ dần dần yêu thích.

Anh có biết lần đầu tiên sử dụng cái ghế đó... em khi nhìn thấy "người trong đó" có mấy phần giống anh em còn tưởng cái máy đó thiết lập dựa vào mẫu hình lí tưởng của em không..."

Bày tỏ hết tâm tư của mình, cậu liền làm chuột chũi ôm lấy cổ hắn, chôn mặt vào vai cậu.

Thấy hồi lâu mà hắn vẫn không nói gì."

Phó Tư Hữu, anh nói gì đi chứ."

Cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn thì thấy hắn đã rơi nước mắt, cậu liền sửng sờ, đưa tay lên nâng khuôn mặt của hắn.Hắn nắm lấy tay cậu, khẽ nâng niu hôn lên, nói không nên lời, nghẹn ngào mãi mới dám mở lời nhưng giọng nói vừa mở lên liền run run."

Cảm ơn em, Trình Trình cảm ơn em vì đã thích anh."

"Anh làm cái gì vậy, anh làm em cũng muốn khóc luôn rồi nè."

Hai người đỏ mắt nhìn nhau rồi phá lên cười, hắn giữ lấy cổ cậu xuống hôn xuống.

Lúc này đang lãng mạn thì bụng cậu không có tiền đồ lại kêu lên.

"Không cho anh cười."

Cậu ngại ngùng, nãy giờ dằn vặt qua lại rồi quên bén mất mình chưa ăn gì, tâm tình bình ổn thì mới thấy đói bụng, long thể bất an."

Xin lỗi em, đi chúng ta đi ăn cơm.

Lỡ bỏ đói mèo con mất rồi."

Hắn nói rồi ôm mông cậu lên đi đến phòng bếp lấy cháo đút cậu ăn.
 
[Đm- Thầm Thương] Mỗi Ngày Tôi Được Hệ Thống Cho Đi Hấp Thụ Đàn Ông.
Chương 21


Truyện chứa nói dụng nhảy cảm, 18+

Vui lòng cân nhắc kĩ trước khi xem.—————————————————Sau khi hai người thành thật vời nhau, mối quan hệ ngày càng sâu đậm, bán dính không rời, hai người ngọt ngào đắm chìm tới tận ngày tốt nghiệp của cậu.Rồi ngày tốt nghiệp của cậu cũng đến.Ngày hôm đó cậu vừa khẩn trương vừa mừng lo, rối rắm không biết làm sao.

Bởi vì cậu là người đại diện cho năm tư lên phát biểu cảm ơn.

Nên khá hồi hợp, từ mấy hôm trước đã xốc tinh thần lên đừng trước mặt hắn phát biểu.

Hắn nhìn cậu khẩn trương như vậy vừa buồn cười vừa đau lòng, vì để cậu không lo lắng mà hắn tốn hết công sức dỗ ngọt, khen hết lời.

"Bảo bối yên tâm, em sẽ làm được thôi, bảo bối của anh giỏi nhất."

"Em hồi hộp lắm."

Hắn khẽ nâng mặt cậu lên nâng niu hôn lên trán cậu rồi chóp mũi kết thúc ở môi."

Lễ tốt nghiệp kết thúc, chúng ta cùng đi hẹn hò chúc mừng em nha."

"Thật không?"

Trình Trình hưng phấn, ngẩng đầu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn khiến lòng hắn như có boom nổ.Đè cậu hôn sâu, bàn tay không an phận luồn vào áo cậu xoa nắn đầu vú, cơ thể cậu càng ngày càng mẫn cảm bị hắn ôm sờ như vậy liền nổi lên phản ứng.Phó Tư Hữu mươn trớn cơ thể mềm mại của cậu, hưởng thụ tiếng rên rỉ ngọt ngào, khẽ nhẹ nhàng đỉnh vào cặp mông căng tròn no đủ của cậu.

"Bảo bối, có muốn anh không?"

Trình Trình bị bắt nạt cả người ửng hồng đáng yêu, dứt ra cái hôn sâu vẫn còn vương vấn một sợi chỉ bạc.

Mơ màng nhìn hắn, lại bị gương mặt trêu chọc của hắn làm cho uất ức, ngứa ngáy mà cắn cằm hắn một cái rồi đau lòng khẽ liếm liếm.

Rồi ngạo kiều làm vẻ mặt hung giữ nói."

Anh bắt nạt em, coi chừng em cắn chết anh."

Phó Tư Hữu khẽ cười, đưa tay ấn vào nơi nhạy cảm ở giữa hai cánh mông cậu, thì thầm vào tai cậu."

Cắn anh bằng miệng dưới này của em à, vậy thì chúc em ngon miệng."

Nói xong hắn liền nhét một ngón tay vào mông cậu, qua bao ngày thân mật triền miên hắn rất dễ dàng tìm thấy điểm nhạy cảm của cậu, vừa ấn liền khiến cậu bủn rủn tay chân.

Tiếng nỉ non càng thêm mê mẩn lòng người.

Hắn đè cậu xuống giường nhanh chóng lột sạch quần áo của cậu, với tay lấy một chai bôi trơn bóp nửa chai ở miệng huyết nhỏ của cậu.

Bôi trơn lạnh băng tiếp xúc với cơ thể đang nóng lên khiến cậu có phần không thoải mái hét lên.

"Ưm lạnh... lạnh quá.."

Hắn nhìn biểu cảm của cậu rồi khẽ cho thêm một ngón tay vào bắt đầu điên cuồng mở rộng, rất nhanh cơ thể dâm đãng đã tự tiết ra nước dâm tràn chề, bắt đầu không khống chế được mà chảy ướt của giường.

"Ưm... chỗ đó... sướng... anh đè mạnh... mạnh một chút...

ưm... ah"

Trình Trình rất nhanh bị khoái cảm làm mờ lí trí, thốt lên những tiếng rên rỉ dâm đãng mà vì hắn mà nên.

Đến khi Phó Tư Hữu cho đến tận 4 ngón tay vào thì chân cậu cũng mệt vô lực trên giường mặc người đè ra, nơi riêng tư bị bại lộ trần trụi, vô tư để ánh mắt người khác thăm dò.

Hoa huyệt bị chà đạp đến đỏ bừng đẹp mắt, theo nhịp thở hổn hển mà dịch dâm trào ra nhờ hoa huyệt cử động, đâm đãng vô cùng khiến người khác nhìn hận không thể chơi chết đồ dâm đãng này.

Tia lí trí cuối cùng của hắn cũng mất toạc, đỡ lấy dương vật đang cứng đến nổi gân của mình, cầm đỉnh đầu của nó cọ cọ hoa huyệt mà nó yêu thích nhất, không ngừng đòi hỏi chủ nhân muốn chen vô, hung hăng phá huỷ vùng cấm.

"Ông xã... em muốn... chơi em đi..."

Đến nước này cậu bị cơn hứng tình làm cho cơ thể nóng rang khao khát được yêu thương cuồng nhiệt, không tiếc mờ lời mời gọi.

Huống hồ đầy là người yêu cậu, hắn đã từng nói tuỳ cậu sử dụng mà.

Bị người yêu mời gọi, nếu hắn còn chần trừ thì đúng là không ra gì mà, khẽ cười rồi hắn nhắm thẳng vào điểm yếu mà công phá.

"Vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh."

Dương vật to lớn, nóng bỏng đang không ngừng đâm thọt vào tròn hoa huyệt mềm mại, hành động tạo ra tiếng va chạm to lớn cùng tiếng nước nhóp nhép.

"Nhanh... chậm lại một chút...

ưm... không chịu nổi...

ưm"

"Bảo bối thật ngọt, thật nhiều nước... khiến anh chỉ muốn chết trên người êm... khắn khít không rời."

Phó Tư Hữu dứt lời liền nhắm lấy nơi nhạy cảm nhất của cậu, không ngừng đâm mạnh, từng cú thúc dữ dội khiến cậu tim đập nhanh, mặt đỏ nóng.

Cậu trợn tròn mắt rồi bắn ra mà không cần trợ giúp.

Hắn cũng không vì cậu bắn ra có bao nhiêu nhạy cảm mà ngừng còn vì hình ảnh này kích thích giác quan mà còn làm mạnh hơn.

Cả cơ thể cậu vì cơn khoái cảm mãnh liệt vừa mới đây mà rung rẩy co chặt lai.

Sau một tràng mãnh liệt mà hắn lại còn không tha cho cậu khiến người cậu như có dòng điện xét qua.

Cảm giác sung sướng lơ lững khiến cậu đắm chìm không tự chủ được bản thân mà kêu rào những từ dâm đãng.

"Anh...

ưn... sướng quá...

ông xã... mạnh hơn... chơi em...

ư... ah sướng sướng... chơi em mạnh hơn... nóng quá..."

"Thật dâm."

Phó Tư Hữu cố gắng kiềm chế bản thân để không bị hoa huyệt nhỏ co chặt của cậu mà bắn tinh.

Đêm còn dài, hôm nay cậu chắc không được ngủ sớm đâu.

Hắn cuối xuống hôn lấy đôi mới không ngừng thở dốc của cậu, rồi di chuyển xuống ngậm lấy đầu vú mẩn cảm đang cưng cứng kia.

Núm vú đỏ hỏn ở trên làn da trắng minh của cậu thật sự có cảm giác đẹp mỹ khó tin, khiến người ta nhịn không được muốn làm chuyện xấu.

Hắn liếm láp, cắn lấy hai bên ngực cậu, rất nhanh lên một mảnh đỏ đỏ hồng hồng quanh quanh vùng ngực của cậu, bị hắn vừa cắn vừa liếm khiến cậu vừa đau vừa ngứa.

Bị cơn ngứa ở ngực hành hạ khiến Trình Trình tự động mát xa nắn níu gãi ngứa cho hai viên hạt đỏ tội nghiệp, ánh mắt rưng rưng nhìn hắn.

Hai chân cậu bị hắn giữ chặt banh ra, cảnh xuân của tuyệt đẹp.

"Bảo bối nhìn này, nhìn em cắn chặt lấy tôi không chịu buông như thế nào này."

Nói rồi hắn dùng tay bẻ hai mép mông của cậu ra, nhạo nhặn như bột, thích ý không thôi, nhìn miệng huyệt đỏ sẫm vì động tác chà đạp của cậu mà không ngừng mở ra khép vào mỗi một lần như vậy còn dính theo chật dịch dâm cùng với tinh dịch của hắn.

Hình ảnh là chấn động thị giác như thế này, khiến Phó Tư Hữu như được tim thêm máu gà lại không ngừng tiếp tục đung đưa.

"Trình Trình bảo bối, thật dâm đãng em hút anh lợi hại như vậy, vậy thì anh sẽ chơi em đến khi nào em bụng em phồng lên, khiến em mang bầu."
 
[Đm- Thầm Thương] Mỗi Ngày Tôi Được Hệ Thống Cho Đi Hấp Thụ Đàn Ông.
Chương 22


Cuối cùng ngày tốt nghiệp của cậu cũng tới, vừa hồi hợp nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Vì ở dưới khán đài còn có người cậu yêu thương nhất.

Phải thể hiện thật tốt một lát nữa còn đi hẹn hò nữa chứ.

Vừa nghĩ đến nam nhân kia cậu liền không tự chủ được mà ôn hoà đi rất nhiều.Lúc này cậu đang ở trong phòng thay quần áo một mình, tự mình đọc đi đọc lại bản thoại.

Lúc này cửa phòng khẽ mở, sau đó cậu liền lọt vào một vòng tay quen thuộc."

Phó tiên sinh, chào anh nha."

Nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cũng quay lại chặt người nọ."

Bảo bối, hồi hộp sao."

"Ừm."

"Không sao đâu, em sẽ làm được."

Phó Tư Hữu nói xong khẽ vỗ lưng cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Hôm nay hắn đến với tư cách là người trai học bổng và bằng khen cho người tốt nghiệp top 3 của trường cậu, hắn là người tài trợ cho ngôi trường này nên được mời đến đây.Hai người chìm đắm vào thế giới riêng, đến khi tiếng trống quen thuộc vang lên, lễ khai mạc bắt đầu.

Hắn trao cho cậu một nụ hôn sâu rồi hai người nhanh chóng về vị trí."

Trình học trưởng!!!

Mặt anh đỏ quá!!!

Anh có sao không??"

Một học muội thấy cậu đỏ mặt thế liền lo lắng hỏi han."

Không sao đâu, anh chỉ hơi nóng thôi."

Rồi cậu khẽ liếc người đàn ông dưới khán đài kia, dám trêu chọc cậu.Đến lượt cậu lên phát biểu, khẽ hít sâu lấy lại tinh thần tự tin lên phát biểu, giọng nói ôn nhu ngọt ngào vang khắp nơi, khiến mọi người đắm chiều cũng như hồi tưởng lại những năm học vừa qua.

Đến khi cậu kết thúc không một chút vấp hay mắc lỗi, học sinh cũng giáo viên không ngừng vỗ tay.Có rất nhiều người khẽ sụt sùi đỏ mắt, nhưng cậu không quan tâm, chỉ nhìn về một hướng, nơi có người kia khẽ nở nụ cười kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Hắn nhìn cậu như bé mèo nhỏ kiêu căng lên bị dáng vẻ này say đắm hung hắn chọi vào tim.Đến cuối cùng là lễ trao giải, hắn lên trao hạng nhất cho cậu khi người Mc đọc lên tên của mình và tên của cậu.

"Xin mời Phó tiên sinh, chủ tịch tập đoàn TF lên trao giải cho sinh viên tốt nghiệp đừng đầu bảng xếp hạng của trường, Trình Trình."

Dứt lời là tràn pháo tay không ngừng, hắn cũng bước ra khỏi đoàn người, tiêu sái từng bước từng bước tiến đến trao cho cậu tấm bằng khen danh dự, theo thông lệ liền bắt tay và ôm, trong vòng một giây ôm đó hắn khẽ nói.

"Em mặc vest tối nay nhé."

Nói xong câu đó, hắn liền dứt ra như không có gì bắt tay cậu, còn Trình Trình bị lời nói trắng trợn của hắn xấu hổ chỉ có thể trả thù bằng cách bắt tay hắn thật chặt.Lúc hai người buông ra thì tay hắn nổi lên một mảnh đỏ mà không ai biết chuyện gì vừa xảy ra ngoài đương sự.Sau khi chia tay tạm biệt thầy cô bạn bè, cậu liền nhanh chân chạy xuống tầng hầm nơi chiếc xe quen thuộc của cậu đợi sẵn.Trình Trình ngồi vào ghế phụ, chưa kịp nói gì đã bị người kia nhào đến hôn đến ngợp thở."

Bảo bối, anh không nhịn nổi, đã hơn 3 tiếng anh không hôn được em rồi, em phải đền cho anh."

Cậu bị hôn đến mờ mịt nhưng còn chưa tới nổi lên cao giọng trách mắng."

Anh còn dám nói, hồi nãy anh nói bậy bạ gì vậy?

Lỡ ai nghe rồi sao."

"Ai nghe thì kệ họ, sớm muộn họ cũng biết."

"Gì chứ??

Ngại lắm đó anh biết không?"

Cuối cùng hắn chỉ có thể thoả hiệp.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn nào, nhà hàng em thích nhất anh đã đặt sẵn rồi."

Khi hai người tiền vào nhà hàng, liền có nhân viên đến dẫn họ đến trung nhà hàng nơi có thềm bật cao ở ngoài trời được kê một bàn ăn thịnh soạn, xung quanh không có ai chỉ có hoa hồng và ánh nến.Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên tạo bầu không khí lãng mạng tột cùng.Lúc này hắn tiếng đến kéo ghế ra cho cậu, rồi tự mình kéo ghế ngồi kế bên.

Hai người ăn uống no say, uống cũng không ít.Một lúc sao tiếng nhạc bỗng dưng ngừng, bỗng dưng một tiếm rầm to đùng vang lên.

Tiếp theo chính là một pháo hoa xinh đẹp rực rỡ trên bầu trời, hắn ôm lấy cậu, cậu nhìn pháo hoa không ngừng kêu đẹp, còn hắn nhìn cậu cũng không ngừng kêu đẹp.Khoảng 20 phút sau, bầu trời tối sầm lại, đang lúc cậu nghĩ hết rồi sao thì nhiều tiếng bắn pháo hoa vang lên giữ dội, bầu trời đêm một lần nữa rực rỡ hiện lên dòng chữ."

Will you marry me?"

Trình Trình hoảng hốt quay lại nhìn hắn thì thấy hắn đang quỳ một chán với mình, rồi bỏng dưng hoa hồng bay khắp nơi trên đầu cậu, xung quanh cậu bỗng có pháo hoa đốt lên.

Giò cậu mới nhận ra mình đang đứng ở một hình trái tim pháo hoa.

"Trình Trình, anh yêu em.

Chúng ta kết hôn đi."

Nước mặt cậu vốn đã trực chờ, dường như khi hắn nói xong liền không đợi được mà rơi lung tung trên khuôn mặt xinh đẹp."

Em đồng ý."

Lúc này cậu cũng quỳ xuống, một tay móc túi cũng lấy ra một hộp nhẫn khác.

"Phó Tư Hữu, anh có bằng lòng kết hôn với em không?"

Hắn không ngờ bản thân mình cũng được cầu hôn như này, niềm vui nhân lên gấp bội, hơi thở cũng bị sự run rẩy của hắn mà nghẹn ngào thốt lên nói đồng ý."

Anh đồng ý, bảo bối anh đồng ý."

Hai người đeo nhẫn cho nhau, mỗi tay đều có hai chiếc nhẫn ở ngón áp úp.

Hắn ôm lấy cậu cuối xuống hôn sâu như không dứt được, đằm chìm vào niệm hạnh phúc như muốn phá vỡ mọi thứ.Cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau trọn vẹn, thoã mãn không gì sánh bằng.Hai người cùng nhau tổ chức đám cưới thế kỉ, liên tục trong vòng 10 ngày, vì hai người ngỏ lời yêu và ngày mùng 10 trùng hợp cũng vào ngày 10 mà cầu hôn nhau.

Khách mời được bao trọn vẹn nơi ăn ở khi được mời tham dự đám cưới, ai ai cũng choáng ngợp trước vẻ sang trọng bậc nhất thế kỉ này.

Thật sự đám cưới của họ đã làm oanh liệt đến mọi nơi trên thế giới.

Đám cưới thế kỉ tuyệt đối là một cái tên không xứng với đám cưới của họ."

Con, Phó Tư Hữu xin được nhận Trình Trình làm chồng và hứa giữ lòng chung thủy với em.

Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày đến suốt cuộc đời anh."

"Con, Trình Trình xinh được nhận Phó Tư Hữu làm chồng của em và hứa giữ lòng chung thủy với anh.

Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời em."

"Ta chính thức tuyên bố các con là vợ chồng.

Có mọi người trên trời hay dưới đất chứng dám."

"Chúc hạnh phúc trăm năm."

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay oanh liệt cùng lời chúc phúc xôn sao, bầu trời lại lần nữa xuất hiện những cánh hoa hồng đỏ rực đẹp mắt.Hai người dưới sự chứng kiến của toàn thể trao cho nhau nụ hôn giao ước vĩnh viễn của hạnh phúc trọn vẹn.—————————————————

Toàn văn hoàn, 12-04/2022.

Vậy là hoàn rồi mọi người ạ, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và chờ đợi mình nhé.Hẹn gặp lại lần nhanh nha.Sherry
 
Back
Top Bottom