Lãng Mạn [ĐM/SONG TÍNH] Sáng sớm

[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 19: Một mình


Chương 19: Một mìnhNgày Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh rời đi, Tống Tạ Thần không đến tiễn hai người.Anh đứng bên cửa sổ, nhìn một lớn một nhỏ kéo vali đi ra cổng nhà họ Tống.Kỷ Thanh đặc biệt chọn thời điểm không có người rời đi, cũng không cần phải chào tạm biệt với quá nhiều người, cứ như vậy lẳng lặng dẫn theo Tiểu Cảnh rời đi.Bóng người một dài một ngắn bước đi một mình dưới ánh mặt trời, tựa như những con hươu rời khỏi bầy đàn.Tiểu Cảnh cõng chiếc cặp sách nhỏ của mình, trong lòng ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, đây là để tặng cho Lâm Thính Kha, bởi vì chút nữa thôi, Lâm Thính Kha sẽ lái xe tới đây, sau đó đưa hai mẹ con đến sân bay.Đợi mãi cho đến khi Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh biến mất ở lối rẽ, Tống Tạ Thần mới thả rèm xuống.Tống Tạ Thần vốn đã định đưa Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh rời đi một khoảng thời gian.

Anh không muốn để Kỷ Thanh thấy được mặt tối của anh, hiện tại có quá nhiều người như nước với lửa với anh, Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh ở lại đây cũng không an toàn.Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh không chờ Lâm Thính Kha ở cổng lớn của nhà họ Tống, mà là đến công viên ở bên ngoài đợi.Hai mẹ con cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế dài, Kỷ Thanh lấy khăn giấy ướt ra lau mặt cho Tiểu Cảnh.Tiểu Cảnh hỏi: "Mẹ ơi, sau này mình còn trở lại đây nữa không ạ?"

"Không trở lại nữa."

"Thế sau này con sẽ không thể gặp lại Lục Tắc Hữu được nữa sao?"

Kỷ Thanh xoa mái tóc mềm mại của nó, dịu dàng nói: "Khi nào các con lớn lên, có thể tới tìm nhau."

Tiểu Cảnh hơi ủ rũ: "Con vẫn chưa chào tạm biệt Lục Tắc Hữu, và cả đại thiếu gia nữa."

Lục Tắc Hữu xem như con trai của họ hàng xa với nhà họ Tống, trong khoảng thời gian này cậu bé ấy vẫn luôn ở nhà họ Tống chơi, không biết làm sao lại trở thành bạn thân với Tiểu Cảnh, thậm chí Tiểu Cảnh còn thường xuyên dẫn cậu bé ấy về nhà mình ăn cơm.Kỷ Thanh nói: "Chờ đến khi chúng ta đến nhà mới rồi, con gọi điện thoại cho Lục Tắc Hữu là được."

"Vâng ạ."

Đợi một lúc lâu, Lâm Thính Kha mới lái xe tới đây.Tiểu Cảnh đưa một bó hoa hồng rất đẹp cho Lâm Thính Kha: "Chú Tiểu Kha ơi, đây là quà con tặng cho chú ạ, con tự bó đó chú, mẹ không hề giúp con một chút nào đâu ạ!"

Lâm Thính Kha nhận lấy bó hoa: "Đẹp quá, cảm ơn nhé, Tiểu Cảnh, con thật là lợi hại!"

"Không có gì ạ!"

Tiểu Cảnh cười đến hai mắt cong cong.Lâm Thính Kha và Kỷ Thanh cùng nhau dọn vali vào cốp xe, Tiểu Cảnh vô cùng ngoan ngoãn tự mình lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, còn thắt đai an toàn.Ở trên đường, Lâm Thính Kha hỏi Kỷ Thanh: "Bên đại thiếu gia có nói gì với cậu không?"

Kỷ Thanh nói: "Không có gì, sao vậy?"

"Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi, chỉ sợ cậu không buông được anh ta."

Lâm Thính Kha cười cười nói."

Sao lại không buông được, bốn năm không có anh ấy, không phải tớ vẫn sống rất tốt đấy sao."

"Vậy là tốt rồi."

Lúc này, điện thoại trẻ con của Tiểu Cảnh lại vang lên, nó cầm lên nhìn, nói: "Mẹ ơi, đại thiếu gia gọi điện thoại cho con!"

Kỷ Thanh gật đầu: "Ừ, con nghe đi."

Lâm Thính Kha liếc nhìn Kỷ Thanh qua gương chiếu hậu một cái, nở nụ cười nhỏ đến mức khó mà có thể phát hiện ra.Kỷ Thanh cảm thấy sắc mặt Lâm Thính Kha vẫn luôn không tốt lắm.

Cậu có biết đại khái, gần đây tình trạng bên Lâm Thính Kha hơi tệ.Năm ngoái, Tống Dư kết hôn với nhị thiếu gia của nhà họ Tần, Tần Tử Kỳ.

Lâm Thính Kha là người hầu của Tống Dư, đương nhiên phải đến nhà họ Tần cùng với Tống Dư.Lâm Thính Kha cũng không giống một người hầu thực sự cho lắm, trong tay y có giữ cổ phần của công ty nhà họ Tống, vả lại mấy công ty trong tay Tống Dư toàn do Lâm Thính Kha quản lý.Kỷ Thanh nghe nói gần đây Tống Dư và Tần Tử Kỳ đang cãi nhau đòi ly hôn.

Nếu hai người này mà thực sự ly hôn, vậy thì chắc chắn sẽ liên lụy đến Lâm Thính Kha."

Tiểu Kha, hay là cậu cũng đi cùng với tớ đi, tớ thấy thiếu gia A Dư rất đa tình, nếu cậu ta ly hôn với Tần thiếu gia, sau đó lại ở bên người khác, chẳng phải cậu lại phải chạy theo cậu ta à."

Lâm Thính Kha thầm thở dài: "Trước cứ để xem sao đã, hiện tại ngài ấy vẫn còn chưa xác định được có muốn ly hôn hay không, nếu thực sự ly hôn, đến lúc đó lại nói sau."

Lúc này, Tiểu Cảnh đã nhận điện thoại của Tống Tạ Thần."

Đại thiếu gia, sao chú lại gọi điện thoại cho con thế!"

Tiểu Cảnh mở loa ngoài, giọng nói của Tống Tạ Thần truyền ra từ điện thoại: "Không có việc thì không thể gọi cho con được sao, chúng ta là bạn thân mà đúng không?"

"Đúng ạ!

Đúng rồi, đại thiếu gia ơi, con quên không bảo với chú một chuyện.

Con với mẹ đã đi rồi, sau này chú không thể đến vườn hoa tìm con chơi được nữa đâu ạ!"

"Chú biết rồi."

Tiểu Cảnh hình như cảm thấy kỳ quái, lại hỏi: "Sao chú đã biết rồi vậy, con vẫn chưa nói với chú mà, sao chú có thế biết được?"

"Bởi vì mẹ con đã bảo với chú rồi."

"Ồ, thì ra là như vậy sao!"

Tống Tạ Thần tán ngẫu vài câu với Tiểu Cảnh, cũng không nhắc đến điều gì đáng kể, chỉ hỏi qua hỏi lại mấy chuyện bình thường mà thôi.Cuối cùng, Tống Tạ Thần lại hỏi: "Mẹ con đâu, đang làm gì vậy?"

"Mẹ con đang ở cạnh con mà?

Đại thiếu gia, chú muốn nói chuyện với mẹ con đúng không?"

"Đúng vậy."

Tiểu Cảnh quay đầu hỏi Kỷ Thanh: "Mẹ ơi, mẹ có muốn nói chuyện với đại thiếu gia không ạ?"

Kỷ Thanh lại nói: "Mẹ không, con nói chuyện cùng với chú ấy đi."

Tiểu Cảnh hơi bĩu môi nói với Tống Tạ Thần: "Đại thiếu gia, mẹ bảo mẹ không muốn nói chuyện với chú, chú có thể nói chuyện cùng với con nè!"

Tống Tạ Thần ở đầu kia điện thoại bật cười: "Sao mẹ con lại không muốn nói chuyện với chú thế, Tiểu Cảnh hỏi giúp chú một câu được không?"

"Đương nhiên là được ạ!"

Tiểu Cảnh lại quay qua hỏi Kỷ Thanh: "Mẹ ơi, đại thiếu gia nhờ con hỏi mẹ, vì sao mẹ lại không muốn nói chuyện với chú ấy, con nên trả lời chú ấy như thế nào ạ?"

Kỷ Thanh cầm lấy điện thoại, nói với Tống Tạ Thần: "Nếu anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

Tống Tạ Thần nói: "Sao giờ em lại trở nên tuyệt tình như thế, dù sao cũng đã chung chăn chung gối với nhau bao nhiêu năm mà..."

Kỷ Thanh liếc mắt nhìn Lâm Thính Kha một cái, mau chóng cúp điện thoại.Lâm Thính Kha còn chưa nói gì mà mặt Kỷ Thanh đã tự đỏ lên, cậu nói: "Người này thích nói linh tinh thôi."

Lâm Thính Kha nói: "Anh ta có biết chuyện Tiểu Cảnh không?"

Kỷ Thanh khẽ lắc đầu: "Chắc là không đâu."

Lâm Thính Kha "Ừ" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.Y có thể biết được đại khái mục đích của Tống Tạ Thần, anh cố ý tách ra với Kỷ Thanh, là để sau đó có thể ra tay với những người xung quanh mà không cần phải cố kỵ bất cứ điều gì.Dù thế nào đi chăng nữa, thực ra trong lòng Lâm Thính Kha vẫn không hy vọng Kỷ Thanh và Tống Tạ Thần ở bên nhau.Kỷ Thanh quá đơn thuần, thậm chí có thể nói là không rành thế sự, cậu chỉ nhìn thấy được một đôi mắt sáng và một khía cạnh ôn tồn lễ độ của Tống Tạ Thần, tuy nhiên lại chưa từng thấy những thủ đoạn tàn nhẫn và tuyệt tình của anh."

Cậu có dự định ở bên anh ta một lần nữa không?"

Lâm Thính Kha hỏi.Kỷ Thanh nở nụ cười: "Sao cậu vẫn còn hỏi tớ chuyện này vậy, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tớ và anh ấy làm gì còn có khả năng ở bên nhau?"

Lâm Thính Kha gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 20: Nhà mới


Chương 20: Nhà mớiBởi vì bay muộn, cho nên Lâm Thính Kha ngồi ở sân bay đợi cùng với Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh.Bọn họ ăn cơm ở nhà hàng của sân bay, Tiểu Cảnh đã biết được rất nhiều chữ, nó cầm thực đơn lên xem, bĩu môi nói: "Mẹ ơi, sao đồ ở đây toàn đồ đắt thế ạ?

Lần trước con với Lục Tắc Hữu đi ra ngoài chơi, hai bọn con cùng ăn một bát mì mà mới tốn có mười tệ, vậy mà ở đây lại tốn những năm mươi tệ."

Lâm Thính Kha giải thích cho nó: "Bởi vì đây là sân bay, tiền thuê ở đây rất đắt, cho nên bát mì mới đắt đến vậy."

Kỷ Thanh cười cười: "Cậu giải thích như vậy nó cũng không hiểu được đâu."

Tiểu Cảnh nói: "Con hiểu được!

Con biết nó nghĩa là gì!"

Lâm Thính Kha trêu nó: "Thông minh vậy sao, thế con nói chú nghe xem nó nghĩa là gì?"

Tiểu Cảnh bắt đầu nghiêm túc nói: "Cái này giống như con và Lục Tắc Hữu vậy, Lục Tắc Hữu bảo bạn bè bên cạnh cậu ấy không ai thích cậu ấy, nhưng con lại rất thích cậu ấy, cho nên cậu ấy giống như bát mì này vậy, nếu ở bên những người khác cậu ấy rất rẻ, thì ở bên con cậu ấy lại rất quý giá, có phải nghĩa là như vậy đúng không ạ?"

Lâm Thính Kha cười với Kỷ Thanh, nói: "Trẻ con bây giờ giỏi thật đấy, tớ còn chưa nghĩ đến mức đấy nữa."

Kỷ Thanh cũng nở nụ cười, tiếp lời Tiểu Cảnh: "Đúng vậy, cùng một thứ đặt ở những nơi khác nhau, giá trị cũng sẽ khác nhau."...Kỷ Thanh dẫn theo Tiểu Cảnh đến một quận nhỏ.

Mọi người ở đây phần lớn là nông dân chuyên trồng hoa để kiếm sống, khắp thị trấn đều thơm ngát hương hoa.Khắp nơi đều có thể bắt gặp được những nông dân chuyên trồng hoa đi xe ba gác, chở một đống hoa đi ngang qua, yên tĩnh mà phong phú.Trước khi tới đây, Kỷ Thanh đã bàn bạc xong với chủ nhà.

Hôm nay cậu đến đây có thể ký hợp đồng và bàn giao mặt tiền cửa hàng luôn.Đầu tiên cậu dẫn theo Tiểu Cảnh vào khách sạn đặt một phòng, sau khi đặt hành lý phòng rồi, cậu mới dựa theo địa chỉ đi tìm cửa hàng bán hoa kia.Chủ nhà là một cặp vợ chồng trẻ, trước kia cũng từng mở tiệm hoa ở đây, nhưng vì con của họ phải đến một thành phố khác học tập, cho nên cả nhà cũng phải chuyển đi.Người đàn ông cao gầy kia cầm hợp đồng đưa cho Kỷ Thanh: "Anh Kỷ, đây là hợp đồng chuyển nhượng cửa hàng, anh xem qua một chút xem có vấn đề gì không?"

Lúc Kỷ Thanh đang đọc hợp đồng, người đàn ông lại giới thiệu nói: "Tầng một là mặt tiền của cửa hàng, tầng hai có hai phòng và một nhà vệ sinh, chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chốc nữa tôi sẽ dẫn anh đi xem."

Kỷ Thanh xem kỹ các điều khoản trong hợp đồng một lần, sau đó lên tầng hai nhìn qua một vòng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu mới ký hợp đồng.Bởi vì rất nhiều đồ dùng sinh hoạt vẫn chưa được chuẩn bị, cho nên đêm đó Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh vẫn ở khách sạn.Ngày hôm sau, hai mẹ con đi mua đồ gia dụng, sau đó quét dọn tầng hai thêm một lần nữa, bấy giờ mới dọn vào ở.Kỷ Thanh ở trong bếp nấu cơm, Tiểu Cảnh cũng đi theo đứng bên cạnh nhìn, nó hói: "Mẹ ơi, sau này nhà mình sẽ ở đây luôn sao?"

"Đúng vậy, con có thích chỗ này không?"

"Thích ạ, ở đây có rất nhiều hoa, con cũng thích hoa nhất, chỉ là bây giờ vẫn chưa có bạn làm con thấy hơi buồn ạ."

Kỷ Thanh cười nói: "Chúng ta chỉ vừa mới đến đây thôi, còn chưa có thời gian đi làm quen với các bạn, đợi chốc ăn cơm xong, mẹ sẽ dẫn con ra quảng trường chơi, ở đó có nhiều bạn nhỏ lắm."

"Vâng ạ!"

Lúc này, điện thoại Tiểu Cảnh đặt trên ghế lại vang lên tiếng chuông hoạt hình quen thuộc.Điện thoại reo một lúc lâu, Tiểu Cảnh lại vẫn đứng trong bếp xem Kỷ Thanh nấu cơm, không đi nghe máy."

Sao lại không nghe điện thoại vậy?"

Kỷ Thanh hỏi.Tiểu Cảnh khẽ nhíu mày, trông như ông cụ non: "Chắc chắn là đại thiếu gia gọi đến rồi, lúc nào chú ấy cũng gọi điện thoại đến đây như thế, con không biết nói gì với chú ấy, chú ấy vẫn muốn gọi cho con.

Con với Lục Tắc Hữu thân như vậy cũng không gọi điện thoại cho nhau cả ngày như vậy đâu."

Kỷ Thanh không nhịn được bật cười: "Cho nên hiện tại con thấy đại thiếu gia quá phiền hửm?"

"Cũng không phải vậy, chỉ là con không biết nói gì với chú ấy, cho nên con không muốn nghe điện thoại mà thôi."

Nói đoạn, Tiểu Cảnh nghĩ nghĩ, lại sợ không nghe điện thoại là bất lịch sự, thế là nhanh chóng hỏi: "Mẹ ơi, nếu con không nghe điện thoại, đại thiếu gia có buồn không ạ?"

Kỷ Thanh nói: "Không đâu, chỉ cần con không muốn nghe thì có thể không nghe, không ai được quyền ép người khác phải nghe điện thoại của mình cả."

"Thế thì tốt rồi, vậy con sẽ không nghe điện thoại nữa, đợi đến khi ăn cơm xong, con có lời muốn nói, con sẽ gọi lại cho chú ấy sau."

"Ừm được."

Tống Tạ Thần vốn cũng không có chuyện gì, anh gọi điện thoại đến chỉ là vì nhớ Kỷ Thanh mà thôi, sau khi gọi một lần phát hiện không có ai nhận, anh cũng không gọi nữa.Như vậy, Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh cũng coi như ổn định ở chỗ này.Nửa tháng tiếp theo, Tiểu Cảnh đã dần quen được bạn bè trong thị trấn, sau khi có bạn mới rồi, nó càng không muốn nhận điện thoại của Tống Tạ Thần hơn.Hôm nay, Kỷ Thanh và Tiểu Cảnh đang ăn cơm, Tống Tạ Thần lại gọi tới.Tiếng chuông vang lên rất lâu, Tiểu Cảnh vẫn không để ý đến, Kỷ Thanh hỏi: "Sao lại không nghe điện thoại vậy?"

Tiểu Cảnh cầm điện thoại đến, đưa cho Kỷ Thanh: "Mẹ ơi, mẹ nói với chú ấy giúp con, con đi ra ngoài chơi đây, bây giờ không có thời gian nói chuyện với chú ấy."

Nói rồi Tiểu Cảnh lập tức cầm đồ chơi của mình chạy xuống tầng.Kỷ Thanh cầm lấy điện thoại bị Tiểu Cảnh đặt ở trên bàn, ấn nút nghe: "Có chuyện gì không?"

Đầu tiên Tống Tạ Thần hơi sững lại một chút, hiển nhiên anh không ngờ Kỷ Thanh sẽ nghe điện thoại, một lát sau mới nói: "Cũng không có chuyện gì, tôi chỉ là muốn hỏi thăm tiệm thế nào một chút thôi."

Kỷ Thanh nói: "Khá tốt, qua mấy ngày nữa là có thể khai trương."

"Ừ, bên chỗ tôi không thể phân thân ra được, đợi đến khi tôi xử lý chuyện bên này xong, tôi sẽ lập tức đi tìm hai mẹ con."

Kỷ Thanh không có cách nào từ chối không cho anh đến đây, dù sao coi như cậu có nói vậy, Tống Tạ Thần cũng sẽ không nghe theo lời cậu."

Tiểu Cảnh đâu, mấy nay gọi điện thoại cho nó mà nó không nghe mấy nhỉ?"

Tống Tạ Thần lại hỏi.Kỷ Thanh nói thẳng: "Anh gọi quá nhiều cho nên nó đã thấy anh phiền rồi."

Tống Tạ Thần ở đầu bên kia cười sang sảng: "Sao đã thấy phiền nhanh thế, thế thì sau này phải làm sao bây giờ?"

"Anh gọi ít lại là được."

Giọng điệu Tống Tạ Thần rất dịu dàng: "Ý em là sau này muốn sinh sống cùng tôi sao?"

"Anh chỉ biết nói linh tinh."

"Tôi nhớ em, thực sự rất, rất nhớ em."

Kỷ Thanh không đáp lời anh, nói thật, cậu cũng không thấy nhớ Tống Tạ Thần, lần chia tay của bốn năm trước, cậu đã nhớ đủ nhiều rồi.Tình cảm của cậu vẫn luôn dừng lại ở bốn năm trước, cậu còn yêu Tống Tạ Thần.Nhưng phần yêu này đối với cậu mà nói, đã không còn quan trọng đến vậy.

Tình yêu này không phải nhu yếu phẩm trong đời sống của cậu, còn Tống Tạ Thần đối với cậu mà nói, cũng không phải không có không được.Cậu cũng không cố gắng kiềm chế phần tình cảm này, chỉ là điều quan trọng nhất đối với cậu hiện tại, chính là sống cho tốt cuộc sống của bản thân cậu và Tiểu Cảnh.Không nhận được câu trả lời từ Kỷ Thanh, Tống Tạ Thần cũng không nản lòng, anh biết suy nghĩ của Kỷ Thanh, anh cũng biết phân lượng của mình ở trong lòng Kỷ Thanh nhẹ hơn so với phân lượng của Kỷ Thanh ở trong lòng anh rất nhiều.Kỷ Thanh có thể không có anh, nhưng anh lại không thể không có Kỷ Thanh..."

Một tuần sau tôi sẽ đến chỗ em một chuyến."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Nghe giọng điệu này của em, có phải là không muốn tôi tới đúng không?"

Cuối cùng Kỷ Thanh cũng hiểu vì sao Tiểu Cảnh lại luôn không muốn nghe điện thoại của Tống Tạ Thần, người này đúng là rất phiền, cậu nói: "Anh muốn tới thì cứ tới, sao lúc nào cũng nói nhiều vậy."

"Em cũng bắt đầu chê tôi rồi phải không?

Tiểu Cảnh đã chê tôi thì thôi đi, bây giờ ngay cả em cũng chê tôi nữa."

"Anh nói nhiều như thế, là ai cũng sẽ thấy phiền thôi."

"Em thật vô tâm."

"..."
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 21: Gặp nhau


Chương 21: Gặp nhauCó lẽ vì bị Kỷ Thanh nói, hoặc có lẽ vì đang rất bận, cho nên một tuần tiếp theo, Tống Tạ Thần ít gọi điện thoại lại rất nhiều, bắt đầu đổi sang nhắn tin.Anh không nhắn những lời âu yếm buồn nôn, cũng không nhắn mấy lời như buổi sáng tốt lành hay buổi tối ngủ ngon gì đấy.Mà nhắn một vài thứ rất bình thường, giống như báo cáo sinh hoạt mỗi ngày của mình cho Kỷ Thanh.Thỉnh thoảng Kỷ Thanh cũng sẽ nhắn lại cho anh, cơ mà so với số tin nhắn Tống Tạ Thần gửi, đương nhiên là ít đến đáng thương.Trong một tuần này đã xảy ra rất nhiều chuyện.Lâm Thính Kha đến đây, nói rằng Tống Dư đã ly hôn với Tần Tử Kỳ và ở bên người khác một lần nữa.

Y không muốn tiếp tục chạy theo Tống Dư, cho nên đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tống, hiện tại đang tự do.Lâm Thính Kha có thể đến đây, Kỷ Thanh đương nhiên rất vui, bình thường cậu không giỏi ăn nói, cho nên gần như không có bạn.

Người bạn cậu có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có mỗi Lâm Thính Kha.Lâm Thính Kha là một người rất thận trọng, nhưng lúc này đây, trông y có vẻ buồn phiền và chán nản, sắc mặt vẫn luôn không tốt.Kỷ Thanh không có hỏi nhiều, nhưng mà mấy ngày gần đây Lâm Thính Kha luôn tắt máy, không muốn liên hệ với bất kỳ ai.

Vì thế Tần Tử Kỳ và Tống Dư đã gọi điện thoại cho Kỷ Thanh.Từ trong lời nói của Tần Tử Kỳ và Tống Dư, có lẽ hai người này vì tranh giành Lâm Thính Kha mà hoàn toàn xé rách mặt.Kỷ Thanh cũng không ngờ Tống Dư và Tần Tử Kỳ sẽ cãi nhau đến mức này.

Trước đây lúc hai người kia kết hôn, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, cả hai đều trông như yêu đến chết đi sống lại.Kỷ Thanh không biết quan hệ giữa ba người này rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn trạng thái của Lâm Thính Kha, có lẽ y không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Dư và Tần Tử Kỳ nữa.Kỷ Thanh vốn tưởng Lâm Thính Kha sẽ sống ở đây một khoảng thời gian, cậu cũng thật sự hy vọng Lâm Thính Kha sẽ ở đây cùng với cậu và Tiểu Cảnh, bằng không chỉ có hai mẹ con quả thực có hơi cô đơn.Nhưng Lâm Thính Kha vừa đến đây chưa được mấy ngày, Tần Tử Kỳ đã đến đây, còn mang theo một thân thương tích.Những vết thương kia trông rất sâu, trên đầu anh quấn một lớp băng gạc rất dày, trên tay anh còn có rất nhiều vết thương nhỏ, có lẽ là bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, nhìn mà thấy ghê người.Lâm Thính Kha nói cho cậu biết, vết thương của Tần Tử Kỳ là do bị Tống Dư đánh mà ra.Sau khi Kỷ Thanh nghe xong, không khỏi cảm thấy ba người này thật là điên cuồng.Tần Tử Kỳ và Lâm Thính Kha ở đây được mấy ngày thì đi, dự định về sau của hai người họ như thế nào Kỷ Thanh cũng không hỏi nhiều.Sau khi Lâm Thính Kha đi, hai ngày sau, vào buổi tối Kỷ Thanh nhận được một cuộc điện thoại, đầu kia nói số hoa khô cậu đặt hồi sáng xảy ra chút vấn đề, cần phải trao đổi với cậu một chút.Kỷ Thanh không nghĩ nhiều trực tiếp xuống tầng, tới dưới tầng, cậu lập tức nhìn thấy Tống Tạ Thần đang đứng ở ngoài cửa hàng cười với cậu.Cậu biết Tống Tạ Thần sẽ tới đây, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, cậu thoáng sửng sốt một chút, rồi mới đi ra mở cửa.Hiện tại đang là đầu xuân, thời tiết vẫn chưa ấm lên mà vẫn còn rất lạnh, Tống Tạ Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên tay trống không.Kỷ Thanh mở cửa ra, gió lạnh lùa vào từ bên ngoài, mang theo cái buốt nhè nhẹ.Sau khi mở cửa, Tống Tạ Thần lập tức ôm lấy cậu, chụt vào tai cậu một cái, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Anh tới gả cho em đây, sau này em phải vất vả rồi, vừa phải nuôi con, còn vừa phải nuôi người đàn ông của em nữa."

Tống Tạ Thần gần như không cho Kỷ Thanh thời gian ổn định, không đợi Kỷ Thanh đáp lời, anh đã hôn lên, môi lưỡi dây dưa.Anh hôn vô cùng nóng bỏng, hai tay siết chặt eo Kỷ Thanh, thân dưới hai người kề sát vào nhau, Kỷ Thanh có thể cảm giác được Tống Tạ Thần đã cứng rồi, dương vật thô to của anh dán lên bụng nhỏ của cậu, dục vọng bắt đầu bùng cháy.Tống Tạ Thần đè Kỷ Thanh lên cửa, mang theo ham muốn dày đặc, không ngừng hôn Kỷ Thanh, anh ngậm lấy đầu lưỡi Kỷ Thanh hết mút rồi lại liếm.Anh hơi cong đầu gối lên, nhẹ nhàng ma sát giữa hai chân Kỷ Thanh.Kỷ Thanh bị anh hôn đến không thở nổi, lúc này cửa vẫn chưa đóng càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn, cậu đẩy ngực Tống Tạ Thần ra: "Được rồi, đừng làm nữa."

Tống Tạ Thần chôn mặt vào hõm vai Kỷ Thanh, hít hà mùi hương trên người cậu: "Thơm quá, không giống như hồi xưa."

Kỷ Thanh đẩy anh ra, đóng cửa lại trước.Tống Tạ Thần đang muốn quấn lên người cậu lần nữa, giọng nói của Tiểu Cảnh lại truyền xuống từ trên tầng: "Mẹ ơi, ai đấy ạ?"

Kỷ Thanh vội vàng trả lời: "Con đi ngủ trước đi, mẹ sẽ lên nhanh thôi."

"Ồ, mẹ lên nhanh lên nhá!"

Tống Tạ Thần vẫn ôm cậu không buông tay, tình yêu trong mắt sinh động, trần trụi, không thể che lấp, môi mỏng của anh lại dán lên lần nữa, bắt đầu hôn từ gương mặt của Kỷ Thanh, rồi liên tục đi xuống dưới, liếm mút cái cổ trắng nõn mềm mại của cậu.Kỷ Thanh cảm thấy nếu mình không ngăn lại, Tống Tạ Thần sẽ thực sự muốn làm ngay tại chỗ này.Cậu che miệng Tống Tạ Thần lại: "Đừng thế nữa, anh đang làm cái gì vậy!"

Tống Tạ Thần liếm một cái rất gợi tình vào lòng bàn tay cậu: "Muốn làm một lần được không?

Em sờ xem, nó đã cứng lắm rồi, thực sự rất muốn làm, đi mà em."

Nói rồi, Tống Tạ Thần cầm lấy tay Kỷ Thanh, ấn lên đũng quần mình.Kỷ Thanh rút tay về, nói: "Sao anh lại biến thành như vậy."

Trước kia lúc ở bên nhau, Tống Tạ Thần cũng coi như là thô lỗ ở trên giường, mặc dù đã lăn lộn cả đêm, nhưng dù ham muốn khó nhịn, anh cũng chỉ nói mấy lời hạ lưu cợt nhả ở trong ổ chăn, không có trần trụi cầu hoan giống như hiện tại.Anh ngậm lấy vành tai Kỷ Thanh, thấp giọng hỏi: "Biến thành cái gì?"

Kỷ Thanh cũng nói thẳng không cố kỵ: "Biến thái."

Tống Tạ Thần ấn cậu vào trong lòng: "Trước đây anh vốn đã biến thái rồi, chỉ là em không phát hiện ra thôi."

Kỷ Thanh thoát khỏi lòng ngực anh, tức giận nói: "Ở đây chỉ có một phòng, không có chỗ cho anh ngủ đâu, em đưa anh đến khách sạn."

"Anh ngủ cùng em không phải là được rồi sao, đêm nay còn phải làm chuyện ấy nữa."

"Giường quá nhỏ, với lại Tiểu Cảnh còn ngủ cùng em."

Tống Tạ Thần ôm cậu không buông tay: "Thế một nhà ba người chúng ta cùng nhau ngủ."

Kỷ Thanh hạ thấp yêu cầu: "Vậy anh ngủ ở sô pha."

Tống Tạ Thần ngược lại còn muốn được nước lấn tới, anh biết lợi dụng sự mềm lòng của Kỷ Thanh nhất, chỉ cần mềm mỏng một chút là đã có thể nhẹ nhàng phá tan phòng tuyến của Kỷ Thanh rồi."

Không muốn ngủ ở sô pha đâu, anh đi một mạch đến đây đã mệt chết rồi, em lại còn để anh ngủ ở sô pha."

Anh hôn hôn má Kỷ Thanh: "Em đã bằng lòng mở cửa cho anh rồi, sao lại không cho anh lên giường?"

"Anh chỉ biết nói mấy lời dung tục."

"Đi mà, anh thực sự không muốn ngủ ở sô pha đâu."

Tiểu Cảnh ở trên tầng đã đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy Kỷ Thanh lên, nó nôn nóng gọi: "Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa lên ạ?"

"Mẹ lên ngay đây."

Tống Tạ Thần sống chết không muốn tới khách sạn, thậm chí còn nói nếu Kỷ Thanh không cho anh ở lại, đêm nay anh sẽ ngủ ở ngoài cửa.Hết cách, Kỷ Thanh đành phải dẫn anh lên tầng.Tiểu Cảnh đã tắm xong, đang cầm truyện cổ tích ngồi đọc ở trên giường.

Lúc nhìn thấy Kỷ Thanh dẫn theo Tống Tạ Thần bước vào, nó rõ ràng hoảng sợ."

Đại thiếu gia, sao chú lại ở đây?"

Tống Tạ Thần cười cười với nó: "Chú đến nương tựa mẹ con."

Tiểu Cảnh không hiểu ý nghĩa câu này, kinh ngạc hỏi: "Đến nương tựa là gì ạ?"

"Chính là sau này chú sẽ ở đây với hai mẹ con, mãi mãi không xa rời."

Tiểu Cảnh chu môi, trông thực sự đáng yêu: "Vậy chú đã hỏi ý kiến mẹ con chưa thế, mẹ con cho phép, chú mới được ở lại đây!"
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 22: Ông xã


Chương 22: Ông xãTống Tạ Thần nhìn về phía Kỷ Thanh, hỏi: "Em có đồng ý cho anh ở lại không?"

Kỷ Thanh lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ đưa cho anh: "Anh đi tắm trước đi."

Tống Tạ Thần không nhận lấy quần áo, mà tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc em có muốn chịu trách nhiệm với anh không?

Anh vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, em cũng phải cho anh một danh phận chứ?"

Kỷ Thanh khẽ "ừ" một tiếng.Tống Tạ Thần quay qua nhìn Tiểu Cảnh, giọng nói có chút khoe khoang: "Con nghe thấy chưa, mẹ con đã đồng ý rồi, sau này chú chính là cha con."

"Ồ."

Tống Tạ Thần đi vào nhà tắm, Tiểu Cảnh lại hỏi Kỷ Thanh: "Mẹ ơi, sau này đại thiếu gia sẽ thật sự ở cùng nhà mình sao ạ?"

Kỷ Thanh không trả lời, mà hỏi lại: "Con không thích chú ấy à?"

"Không phải, chỉ là gần đây mỗi lần chú ấy gọi cho con đều bắt con phải viết chữ, con không muốn viết một chút nào, con không thích viết chữ đâu."

"Vậy con thích làm gì?"

"Con muốn ra quảng trường chơi với Giản Tử Trình ạ."

Giản Tử Trình là bạn mới ở đây của Tiểu Cảnh.Kỷ Thanh lấy ra từ trong ngăn tủ một cái chăn trải lên giường, nói: "Hơn một tháng nữa thôi là con phải đi học rồi, nếu mà lúc nào cũng không thích viết chữ, vậy thì sao mà đi học được đây?"

"Con có thể không đi học được không ạ?

Mẹ ơi, con không muốn đi học đâu, con muốn chơi cơ, viết chữ mệt lắm."

Kỷ Thanh bật cười: "Nếu không đi học, con biến thành mù chữ thì phải làm sao?"

"Thế mẹ dạy con là được, con nghe Giản Tử Trình kể, sau khi đi học rồi, cả ngày đều phải ở trong trường, con không muốn ở trong trường cả ngày đâu, con sẽ nhớ mẹ lắm."

"Mẹ không phải thầy giáo, không dạy con được đâu, con phải đến trường để các cô các thầy dạy, như vậy mới đủ kiến thức được."

Tiểu Cảnh nằm ở trên giường, vẫn còn buồn rầu vì chuyện đi học.Nó suy nghĩ một chốc, lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của mình: "Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa trả lời con đâu, đại thiếu gia thật sự muốn ở cùng với nhà mình từ nay về sau ạ?"

Dù là bất kể lúc nào đi chăng nữa, Kỷ Thanh vẫn muốn chú ý đến cảm nhận của Tiểu Cảnh, cậu nghiêm túc hỏi: "Vậy con có muốn chú ấy ở lại không?

Nếu chú ấy muốn bước vào nhà mình, vậy thì cả hai mẹ con mình phải cùng đồng ý mới được."

Tiểu Cảnh nói: "Thế mình bỏ phiếu đi mẹ!

Ai đồng ý cho chú ấy ở lại thì giơ tay lên!"

"Được rồi, mẹ đếm từ ba đến một, chúng ta cùng nhau quyết định nhé, ba, hai, một..."

Vừa dứt lời, Tiểu Cảnh đã giơ tay nhỏ lên, Kỷ Thanh cũng giơ tay theo: "Được rồi, bỏ phiếu thông qua, chú ấy có thể ở lại."

Tống Tạ Thần cũng vừa lúc tắm xong bước ra, Tiểu Cảnh lớn tiếng nói: "Đại thiếu gia ơi, con và mẹ đã cùng nhau bỏ phiếu rồi, cả hai đều đồng ý cho chú ở lại đó ạ!"

Tống Tạ Thần cười đi tới, cúi đầu cọ cọ má Tiểu Cảnh: "Thật sao, ba vui lắm, cảm ơn Tiểu Cảnh nhé."

Sau đó anh lại quay đầu hôn lên môi Kỷ Thanh: "Cũng cảm ơn ông xã nữa."

Tiểu Cảnh khó hiểu hỏi: "Ông xã là gì ạ?"

Tống Tạ Thần nói như đúng rồi: "Ba và mẹ con ở bên nhau, cho nên mẹ con chính là ông xã của ba."

Anh nháy mắt với Kỷ Thanh: "Anh nói đúng không, ông xã?"

Kỷ Thanh bị một câu ông xã của anh làm cho đỏ mặt, Tống Tạ Thần thực sự thay đổi rồi, trước kia anh toàn gọi cậu là vợ, bây giờ lại làm nũng gọi cậu là ông xã.Kỷ Thanh không đáp lại anh, mà nói: "Mau đi ngủ thôi."

Tống Tạ Thần nằm xuống bên cạnh Tiểu Cảnh, vỗ vỗ chăn, nói với Kỷ Thanh: "Nào, lên giường đi, ông xã."

Đầu tiên Kỷ Thanh thu dọn đống truyện cổ tích của Tiểu Cảnh lại trước, sau đó lại dọn qua cái bàn một chút, xong xuôi mới lên giường.Nhìn dáng vẻ này của Tống Tạ Thần, có lẽ là muốn nằm ở giữa, Kỷ Thanh không chút khách khí nói: "Anh nằm sang bên cạnh đi, để Tiểu Cảnh ngủ ở giữa."

Tống Tạ Thần nói: "Anh cũng muốn nằm giữa."

Tiểu Cảnh nhíu mày: "Con muốn nằm cạnh mẹ ngủ cơ!

Đại thiếu gia, chú không thể ngang ngược như vậy được."

"Ba cũng muốn nằm cạnh mẹ con ngủ."

Tiểu Cảnh nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường: "Vậy để mẹ nằm giữa đi!"

Kỷ Thanh cứng rắn nói: "Tiểu Cảnh con nằm giữa."

Tiểu Cảnh lộ ra nụ cười chiến thắng: "Yay!

Con thích nằm giữa nhất!"

Sau khi ba người nằm xuống, Tiểu Cảnh tò mò nói: "Mẹ ơi, tại sao mọi người hay đến nhà mình ở vậy, trước đây thì có chú Tiểu Kha, bây giờ thì có đại thiếu gia."

Tống Tạ Thần giành đáp lời trước: "Bởi vì mọi người đều thích hai mẹ con, cho nên ai cũng muốn tới đây ở.

Nhưng ba không giống với chú Tiểu Kha, sau này ba sẽ luôn ở cùng với hai mẹ con, mãi mãi bên nhau."

Tiểu Cảnh không hiểu lời Tống Tạ Thần nói cho lắm, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, nó quay sang nhìn Tống Tạ Thần, lại nói: "Đại thiếu gia ơi, chú cao ghê, chăn cũng không che hết được cả người chú nữa."

Tống Tạ Thần khều chân Kỷ Thanh ở dưới chăn, vẻ mặt tự nhiên đáp lời Tiểu Cảnh: "

Sau này con cũng sẽ cao giống như ba thôi."

"Vì sao ạ?"

"Bởi vì chiều cao cũng được di truyền, ba là ba con, mà ba cao như thế, về sau con cũng sẽ cao giống như ba."

Lúc nói lời này, anh còn nhìn về phía Kỷ Thanh, nhướn mày với cậu: "Tiểu Thanh, em nói xem có đúng không?"

Kỷ Thanh đại khái đã đoán được Tống Tạ Thần đã biết thân thế của Tiểu Cảnh, Tống Tạ Thần thực sự quá hiểu cậu, lời nói dối sứt sẹo như vậy sao có thể giấu được Tống Tạ Thần."

Mẹ ơi, di truyền là gì ạ?"

Kỷ Thanh nói thẳng: "Nghĩa là con cái sẽ trông giống cha mẹ, đại thiếu gia là cha con, cho nên về sau con sẽ có khả năng cao giống như cha con đấy."

Tiểu Cảnh kinh ngạc há to miệng: "Nhưng mà mẹ ơi, không phải mẹ bảo ba con mất rồi mà?"

Tống Tạ Thần không muốn để Tiểu Cảnh nghĩ là mẹ sẽ nói dối, bèn nói: "Bởi vì trước đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mẹ con tưởng ba đã mất rồi."

"Thì ra là vậy sao!"

Chiếc giường này cũng không lớn, ba người ngủ cùng nhau đương nhiên có chút chật, với lại Tống Tạ Thần cũng biết mấy năm gần đây, Tiểu Cảnh luôn ở chung một phòng với Kỷ Thanh.Thế là anh bắt đầu thương lượng với Tiểu Cảnh: "Tiểu Cảnh à, con đã lớn rồi, sau này ba xây cho con một phòng riêng, để con ngủ một mình được không?"

Tiểu Cảnh lại không muốn: "Vì sao ạ?

Con vẫn luôn cùng phòng với mẹ mà."

Tống Tạ Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Trẻ con lớn rồi phải ở phòng riêng, chẳng lẽ con không muốn trang trí cho phòng mình trông thật đẹp sao?"

"Nhưng mà con muốn ngủ chung với mẹ."

Tống Tạ Thần còn muốn nói thêm gì đó, Kỷ Thanh đã chen vào: "Chuyện này để sau rồi nói, ngủ thôi."

Tiểu Cảnh ôm cánh tay Kỷ Thanh ngủ.Đến nửa đêm, Tống Tạ Thần đi wc, nhưng lại không mở được cửa nhà vệ sinh, thế là đành phải gọi Kỷ Thanh dậy.Kỷ Thanh rón rén ngồi dậy, nhỏ giọng oán giận: "Sao anh rắc rối vậy?"

Tống Tạ Thần nói: "Anh đi vệ sinh cũng không được à?"

Kỷ Thanh nói: "Nói nhỏ thôi, Tiểu Cảnh còn đang ngủ."
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 23: Thâm tình


Chương 23: Thâm tìnhKỷ Thanh đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ anh, Tống Tạ Thần đi chưa được mấy phút đã xong, vừa ra khỏi cửa anh lập tức ôm lấy Kỷ Thanh hôn.Nụ hôn của anh luôn nồng nhiệt và ngập tràn tình yêu.Kỷ Thanh véo nhẹ vào cánh tay anh: "Anh muốn đi vệ sinh là vì cái này đúng không?"

"Không phải, sao anh có thể khốn nạn như vậy được?

Anh muốn đi vệ sinh thật mà."

"Thế xong rồi thì về thôi."

Tống Tạ Thần ôm cậu không buông tay: "Hôn một chút đi, chỉ một chút thôi, lâu lắm rồi mình không gặp nhau, em chẳng nhớ anh gì cả."

Kỷ Thanh nhìn thoáng qua trong phòng, sau khi xác nhận Tiểu Cảnh không có động tĩnh gì, cậu mới dẫn Tống Tạ Thần vào phòng trống bên cạnh.Trong phòng chứa đầy các loại hoa khô và giấy gói.Đầu tiên Kỷ Thanh hỏi: "Anh đã biết thân phận Tiểu Cảnh từ lâu rồi đúng không?"

Tống Tạ Thần mặt đối mặt ôm cậu, hôn một cái lên gò má cậu, nói: "Anh cũng chỉ mới xác định được gần đây thôi, thực sự anh không ngờ em sẽ mang thai, khi đó chúng ta luôn đeo bao mà đúng không?"

Lúc đầu, Tống Tạ Thần đúng là không chắc Tiểu Cảnh có phải con anh không, Tiểu Cảnh thoạt trông chỉ giống Kỷ Thanh, hoàn toàn không có bóng dáng của anh.Hai người bên nhau bốn năm, mặc dù nói rằng xác suất mang thai của người song tính không cao, nhưng vì để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, ngoại trừ lần đầu tiên, phần lớn thời gian Tống Tạ Thần đều đeo bao.

Mà dù là lần đầu tiên, anh cũng đã uống thuốc tránh thai dành cho nam từ trước rồi.Kỷ Thanh hỏi: "Thế anh biết được bằng cách nào?"

"Trước hôm em và thằng bé rời đi mấy ngày, anh có nhìn thấy hai nốt ruồi son trên tai Tiểu Cảnh, giống y như đúc với anh.

Sau đó anh gặp Hà Mặc nói chuyện, nghe cậu ta kể sau khi em làm việc chưa được bao lâu thì mang thai, vả lại cha Tiểu Cảnh cũng chưa từng xuất hiện, cho nên anh đã gần như có thể xác định được rồi."

Kỷ Thanh im lặng một lúc mới nói: "Em còn tưởng anh đi xét nghiệm DNA."

Tống Tạ Thần nói: "Anh cũng từng định đi xét nghiệm, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh vẫn từ bỏ, dù sao mặc kệ thằng bé con ai, anh đều yêu thương hết, kể cả nếu như Tiểu Cảnh có là do em nhặt được, chỉ cần em thích, anh cũng sẽ nuôi dạy nó cùng em."

Kỷ Thanh vỗ anh một cái: "Nhặt được cái gì, nó là do em cực khổ sinh ra."

Tống Tạ Thần bật cười: "Rồi rồi, là anh sai."

Kỷ Thanh lại hỏi: "Trước đây sao anh lại bay thẳng sang nước ngoài mà không nói rõ ràng với em."

Tống Tạ Thần hôn lên trán cậu: "Đều tại anh không tốt, khi ấy tình hình quá phức tạp, nhà họ Tống vẫn còn thường xuyên buôn lậu súng đạn, anh bị ông già giao nhiệm vụ ra nước ngoài phụ trách nhánh buôn lậu này, em cũng biết đấy, làm cái việc này rất dễ gây thù, bởi vì không muốn làm liên lụy đến em, cho nên anh đành phải phủi sạch quan hệ với em trước."

Anh nắm lấy tay Kỷ Thanh, tiếp tục nói: "Nhà họ Tống đông người đông của, nhiều con nối dõi, hôn nhân đều lấy lợi ích đặt lên hàng đầu, nếu anh mà không có quyền lực, vậy thì không thể nào đến được với em."

Kỷ Thanh nghe Tống Tạ Thần giải thích, mặc dù không hiểu hết được, nhưng cậu cũng không để bụng, cậu chỉ yên lặng nghe Tống Tạ Thần nói, nghe anh kể về mấy năm gian khổ của anh ở nước ngoài.Tống Tạ Thần đã bị thương rất nhiều lần.

Vì để mở rộng thế lực của mình, anh đã nhiều lần hợp tác với xã hội đen, đã từng ở trên bờ vực tử vong, nhưng những chuyện ấy anh không kể với Kỷ Thanh.Cuối cùng, Kỷ Thanh hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất: "Thế bây giờ những chuyện đó anh đã xử lý xong chưa?"

Tống Tạ Thần cười cười: "Cũng gần như xong rồi, anh đang kết thúc nó."

Nói rồi, anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi: "Tiểu Thanh, chúng ta có thể kết hôn rồi, em có bằng lòng ở bên anh mãi mãi không?"

Kỷ Thanh hỏi: "Anh thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Anh nghĩ kỹ rồi, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em đã nghĩ kỹ rồi, với lại anh vẫn luôn phấn đấu vì mục tiêu này."

Hiện tại Kỷ Thanh đang nghiêm túc, cậu nghĩ nếu thật sự làm hòa với Tống Tạ Thần, đó sẽ là chuyện cả đời, cậu không muốn phải chia xa lần nữa.Cậu suy nghĩ một chốc, đoạn nói: "Vậy về sau, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng phải thẳng thắn với em, đừng gạt em."

Tống Tạ Thần gật đầu: "Được, dù làm gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ nói rõ ràng cho em biết, nếu như có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết."

Kỷ Thanh đưa tay, để Tống Tạ Thần đeo nhẫn lên cho cậu.Tống Tạ Thần lấy ra một chiếc nhẫn khác, đặt vào lòng bàn tay Kỷ Thanh: "Đến lượt em đấy ông xã, em đeo nhẫn cho anh đi."

Kỷ Thanh đỏ mặt, cúi đầu đeo nhẫn cho Tống Tạ Thần: "

Sau này đừng nói mấy lời linh tinh như vậy nữa."

"Cái gì linh tinh cơ?"

Kỷ Thanh ngẩng đầu trừng anh một cái.Tống Tạ Thần ôm cậu, hôn lên tai cậu: "Sao em bá đạo thế?

Trước đây gọi em là vợ em không muốn, bây giờ anh ngoan hơn, đổi thành gọi em là ông xã, em vẫn dữ với anh."

"Anh không thể bình thường được chút sao?"

"Không bình thường ở đâu hửm?"

Kỷ Thanh cũng không biết hai người họ bắt đầu như thế nào, chỉ biết nói chưa được mấy câu đã bắt đầu hôn nhau, đó là khoái cảm đã lâu không thấy, một góc trống trong tình yêu suốt bốn năm qua phút chốc đã được lấp đầy.Tống Tạ Thần chân dài dáng cao, là người xuất sắc trời sinh với vẻ ngoài điển trai.

Trước mặt mọi người, anh luôn luôn bình tĩnh ung dung, trầm ổn chững chạc, thậm chí còn mang theo cảm giác áp bức.Nhưng khi ở trước mặt Kỷ Thanh, anh lại bộc lộ ra một mặt nguyên thủy nhất của mình, đó là ham muốn tình dục và chiếm hữu, là khao khát làm tình của một người đàn ông.Lúc Kỷ Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Tạ Thần đã đè cậu lên tường mà hôn, liếm mút môi lưỡi cậu, dục vọng như ngọn lửa bùng cháy, không thể ngăn chặn, cũng không thể chạy thoát.Kỷ Thanh chịu đựng cơn khát như cuồng phong trước bão của Tống Tạ Thần, đó là sự xâm lược thuộc về người đàn ông.Tống Tạ Thần buông môi Kỷ Thanh ra, liên tục hôn xuống dưới.

Anh quỳ gối trên mặt đất, kéo quần ngủ của Kỷ Thanh xuống, sau đó lập tức liếm lên mà không hề báo trước.Đối với phương diện tình dục, Kỷ Thanh vẫn luôn kiềm chế bản thân.

Sau khi chia tay với Tống Tạ Thần, cậu chưa từng tự sướng, cũng không chạm vào chỗ ấy.Vì thế khi môi lưỡi của Tống Tạ Thần dán lên nơi đó, Kỷ Thanh gần như muốn hét lên, cả người đều run rẩy, cậu nắm chặt tóc của Tống Tạ Thần, giọng nói không ổn định: "Anh...

Anh làm gì vậy!"

Tống Tạ Thần không quan tâm, hai tay nắm lấy đầu gối Kỷ Thanh, khiến cho hai chân cậu tách ra, đầu lưỡi kia mang theo nhiệt độ, chạm vào nơi bí ẩn nhất của cậu."

Sao lại run?

Có phải chưa từng liếm cho em đâu."

Tống Tạ Thần ngẩng đầu, tựa như chê cười Kỷ Thanh không có tiền đồ.Kỷ Thanh sắp không đứng nổi nữa, cậu đẩy vai Tống Tạ Thần: "Đừng làm vậy..."

Tống Tạ Thần ngậm lấy dương vật của cậu, vừa liếm vừa mút, không chừa một khoảng trống nào, mang đến kích thích lớn nhất cho Kỷ Thanh.Cuối cùng Kỷ Thanh vẫn không nhịn được, xuất ra trong miệng Tống Tạ Thần, Tống Tạ Thần nuốt tinh dịch của Kỷ Thanh xuống rồi mới đứng lên, khẽ cười nói: "Sao nào, thoải mái không em?

Có phải không giống với trước đây đúng không?"

Mặt Kỷ Thanh đỏ như sắp cháy đến nơi, toàn thân vẫn còn đắm chìm trong dư vị khoái cảm xuất tinh lúc vừa.Tống Tạ Thần hôn lên môi cậu, hôn một hồi lâu mới nói tiếp: "Sao vậy, không thích à?

Anh thực sự rất nhớ em, làm một lần thôi được không?

Chỉ một lần thôi."

"Tiểu Cảnh còn đang ở trong."

"Không sao đâu, nó ngủ rồi."
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Chương 24: Ái dục


Chương 24: Ái dụcDưới sự khẩn cầu của Tống Tạ Thần, Kỷ Thanh vẫn không thể cự tuyệt được anh.

Trong căn phòng ấy, bọn họ hôn nhau trên chiếc ghế nhỏ mà Kỷ Thanh chuẩn bị bỏ đi, âu yếm cơ thể của nhau.Tống Tạ Thần quỳ gối trước ghế, vùi đầu liếm thân dưới của Kỷ Thanh, lấy lòng cậu.

Mãi cho đến khi Kỷ Thanh lên đỉnh một lần, anh mới đứng lên chặn cậu."

Em cũng sờ anh đi, cảm nhận xem có còn giống như trước đây không?"

Anh nắm lấy tay Kỷ Thanh, ấn lên đũng quần mình.Kỷ Thanh xoa xoa cho anh, sau đó cởi thắt lưng.

Cậu cầm lấy căn dương vật thô cứng kia của Tống Tạ Thần, vuốt ve lên xuống vài cái, vật cứng kia lại to lên thêm mấy phần.Cậu hơi thay đổi tư thế, để Tống Tạ Thần ngồi lên sô pha, còn mình thì quỳ xuống ngậm lấy dương vật anh.Tống Tạ Thần hít vào một hơi, không thấy bất ngờ khi Kỷ Thanh khẩu giao cho mình.

Trước giờ anh và Kỷ Thanh rất giống nhau, anh nguyện ý quỳ xuống liếm cho Kỷ Thanh, Kỷ Thanh cũng sẽ nguyện ý dùng cùng cách như vậy tới âu yếm anh.Kỷ Thanh cảm giác vật ấy của Tống Tạ Thần hình như lớn hơn một chút so với trước kia, cậu vừa ngậm vào, trong miệng đã bị căng đầy.Tống Tạ Thần dịu dàng đặt tay lên đầu Kỷ Thanh, nói: "Được rồi, mau đứng lên để anh hôn em, đúng là xót em chết đi được."

Kỷ Thanh nhả vật cứng trong miệng ra, đổi lại thành liếm gân xanh trên cán, dùng tay xoa tinh hoàn no đủ ở phía dưới.Trước đây hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, đã làm vô số lần, cho nên đều rất hiểu cơ thể đối phương và biết làm như thế nào để đối phương đạt được khoái cảm.Kỷ Thanh tiếp tục liếm cho Tống Tạ Thần thêm một lúc, sau đó hôn lên cơ bụng rắn chắc của Tống Tạ Thần, rồi hôn dần lên trên, tới xương quai xanh, cằm, rồi lại đến môi.Tống Tạ Thần ấn cậu vào lòng hôn, để cậu dạng chân ngồi khóa trên người mình, rồi cầm lấy dương vật thô cứng để ở miệng huyệt ướt át của Kỷ Thanh, bờ môi liếm hôn vành tai cậu."

Muốn vào."

Tống Tạ Thần nói, thanh âm trầm thấp, mang theo hơi nóng phả vào bên tai Kỷ Thanh, tình dục dâng lên, hấp dẫn và dâm đãng.Kỷ Thanh ôm Tống Tạ Thần, cằm đặt ở trên vai anh, cậu khẽ "ừ" một tiếng.Tống Tạ Thần hôn lên gò má Kỷ Thanh, đỡ dương vật từ từ tiến vào.Mặc dù lúc vừa đã được Tống Tạ Thần liếm đến lên đỉnh một lần, nhưng vì đã rất lâu rồi không làm, cho nên lúc Tống Tạ Thần đâm vào, Kỷ Thanh vẫn cảm thấy khó chịu, còn ẩn ẩn đau.Một tay Tống Tạ Thần ôm eo Kỷ Thanh, một tay xoa bóp mông thịt mềm mại của cậu, anh khẽ hỏi: "Đau không?"

"Hơi hơi."

Tống Tạ Thần rút ra, xoay người để Kỷ Thanh ngồi lên ghế, lại bắt đầu liếm cậu.Kỷ Thanh bị khoái cảm ép ra nước mắt.

Hai mắt cậu ướt át, long lanh xinh đẹp tựa như một hồ nước mùa xuân.

Tống Tạ Thần nghe thấy tiếng rên rỉ mang theo một chút nức nở của Kỷ Thanh, anh biết lúc này đây gương mặt Kỷ Thanh chắc chắn đang ửng hồng, mỗi lần Kỷ Thanh động tình đều như vậy, luôn không kìm được mà rơi nước mắt.Tống Tạ Thần liếm cho Kỷ Thanh một lúc, sau đó lại đè cậu ở dưới thân, anh cúi xuống hôn má cậu, một lần nữa cắm vào.Trong khoảnh khắc tình dục được thỏa mãn ấy, Tống Tạ Thần ôm chặt Kỷ Thanh, cả người đều đè lên người Kỷ Thanh, ép cậu tới mức sắp không thở nổi.Anh làm rất dữ dội, âm thanh cơ thể va chạm vang lên không ngừng, khoái cảm như nước lũ bao phủ lấy họ, khát cầu tình yêu giữa đôi tình nhân lên tới đỉnh điểm, hận không thể dung hợp vào nhau.Tống Tạ Thần hôn Kỷ Thanh, nụ hôn của anh không phải có ý tán tỉnh hay khiêu khích, mà là sự đắm chìm trong tình yêu và cảm giác xâm lược của một người đàn ông.Anh biết mình làm quá mạnh, cũng biết Kỷ Thanh có thể sẽ không chịu nổi tình dục mãnh liệt như này, chỉ là anh không dừng được.

Anh tựa như một con dã thú bị mất kiểm soát, hấp thu khoái cảm đời người từ trên người Kỷ Thanh.Thân dưới Kỷ Thanh đã bị làm đến tê dại.

Dưới những cú thúc mãnh liệt của Tống Tạ Thần, cậu run rẩy bắn ra.Cậu đẩy Tống Tạ Thần, nói: "Chậm một chút, anh mạnh quá."

Tống Tạ Thần vẫn làm mạnh như cũ, cơ ngực rắn chắc đè nặng Kỷ Thanh, mang đến cảm giác áp bức cực kỳ dữ dội."

Xin lỗi, em nhịn một chút nữa thôi, xong ngay đây."

Trong phòng từ đầu tới giờ chưa từng bật điện, ánh trăng tiến vào từ cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Thanh.

Đôi mắt thanh lệ, môi mỏng màu đỏ nhạt, sống mũi thẳng tắp, mặt tựa quan ngọc, đẹp như tranh vẽ.Tống Tạ Thần thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Kỷ Thanh.

Anh vẫn luôn cảm thấy trên người Kỷ Thanh có một loại cảm giác mong manh dễ vỡ khó có thể miêu tả, khiến người ta muốn ấn cậu vào lòng vò nát, uống máu cậu, ăn thịt cậu, đưa linh hồn thuần khiết của cậu vào trong cơ thể đầy sát nghiệp của mình.Dường như chỉ cần làm như vậy sẽ thỏa mãn được cơn biến thái trong mình.Anh nằm trên vai Kỷ Thanh, vành tai chạm tóc mai với cậu.

Anh không nhìn mặt Kỷ Thanh, sợ nhìn nhiều rồi sẽ không nhịn được làm Kỷ Thanh đến chết.Kỷ Thanh ôm eo Tống Tạ Thần, hôn lên vai anh, ý đồ trấn an anh: "Nhẹ chút, không cần phải vội như vậy đâu, sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà anh."

Sau khi Tống Tạ Thần làm mấy chục cái vừa nhanh vừa tàn nhẫn, anh đột nhiên rút ra, bắn lên đùi Kỷ Thanh.Kỷ Thanh hỏi: "Sao không bắn ở bên trong vậy?"

Tống Tạ Thần dùng tay lau mồ hôi trên mặt cậu: "Sợ em mang thai."

Kỷ Thanh cười hôn tay anh: "Không dễ có thai như vậy đâu."

Tống Tạ Thần ôm cậu thay đổi tư thế, anh ngồi trên ghế ôm Kỷ Thanh vào lòng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta chỉ cần một mình Tiểu Cảnh là đủ rồi, sinh con vất vả lắm, anh không muốn em chịu khổ."

Kỷ Thanh nắm tay anh, nói: "Ừm."

Hai người ôm nhau hôn môi, lại làm một lần nữa, mãi cho đến khi gần một giờ rồi mới rón rén đi tắm, sau đó quay trở lại phòng.Tiểu Cảnh vẫn còn ngủ say sưa, ôm chăn không buông tay.Tống Tạ Thần nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Cảnh, rồi nhỏ giọng nói với Kỷ Thanh: "Con trai chúng mình thật là ngoan."

Kỷ Thanh kéo chăn lên: "Ngủ đi, đừng làm ầm đến nó."

Tống Tạ Thần thò qua hôn Kỷ Thanh, nói: "Anh yêu em."

Kỷ Thanh khẽ cắn môi dưới của anh: "Em cũng yêu anh."

------------------Tần Tử Kỳ: cún realTống Tạ Thần: Sói đội lốt cúnHàn Thanh Diệc: Sói real =))))
 
[Đm/Song Tính] Sáng Sớm
Thông báo


DROP Sáng sớm!

Raw của bộ này mất tích rồi nên tui ko thể edit tiếp được, tui sẽ để lại link qt của bộ Sáng sớm, mn có thể đọc tại đây (hiện tại bản edit của tui tương ứng với chương 17 trong qt): https://koanchay.info/truyen/song-tinh-sang-som-YIk5nthOfmCat2L4

Còn phiên ngoại Vợ và người quản gia của hồi môn, hồi đó tui đã cop lại kịp nên dù raw của bộ này cũng mất tích nhưng tui vẫn có raw phiên ngoại.

Nhưng mà tui vẫn không muốn edit phiên ngoại này cho lắm vì nội dung rất là khó chịu với người yêu thương Tử Kỳ như tui.

Nên tui sẽ đăng bản qt lên nhé.
 
Back
Top Bottom