Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Song Tính/On-Going] Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa - Quan Mộc

[Đm/Song Tính/On-Going] Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa - Quan Mộc
Chương 126: Dù có quay ngược thời gian một vạn lần hay bao nhiêu lần


Chương 126: Dù có quay ngược thời gian một vạn lần hay bao nhiêu lần đi chăng nữa, Vệ Kinh Đàn vẫn sẽ yêu Dung NgọcEdit: RyalSau ba ngày, họ mới bước ra khỏi tẩm điện.Suốt khoảng thời gian đó, Dung Ngọc và Vệ Kinh Đàn cùng trò chuyện, đánh cờ, viết chữ, có khi còn đọc chung một cuốn sách, lúc tình nồng thì ân ái, lúc mệt thì ôm nhau ngủ.Cả hai không chia tách dù chỉ là một phút một giây, như thể muốn bù đắp lại khoảng thời gian thiếu vắng nhau trong đời.

Linh hồn tàn khuyết và mệt mỏi của Dung Ngọc cũng được tình yêu bao dung vô bờ của Vệ Kinh Đàn xoa dịu, được đắp nặn lại từng chút, được một lần nữa ngập tràn sức sống.Vệ Kinh Đàn cẩn thận quấn cho Dung Ngọc một chiếc khăn lông cáo đen tuyền, đội mũ kín mít, lại nhét vào tay cậu một chiếc lò sưởi nhỏ xinh, đảm bảo trang phục của tiểu thiếu gia không hở chỗ nào rồi mới đẩy cậu ra khỏi cửa.Tuyết phủ kín khắp xung quanh, sắc trắng trải rộng không thấy hồi kết, thiên không cũng trắng xóa, chẳng thể phân biệt được đất trời.Dung Ngọc hít một hơi sâu, lòng thầm chấn động, cảm giác như mình đã sống mấy kiếp.Vệ Kinh Đàn cúi đầu nhìn, đưa tay kéo chiếc khăn lông thỏ lên cao, che kín khuôn mặt cậu, khiến cậu không thở nổi.

Dung Ngọc giận dữ trừng mắt với hắn, lại cố tình kéo xuống cho bằng được.Vệ Kinh Đàn bất đắc dĩ: "Lạnh bây giờ".Tiểu thiếu gia mong manh như ngọc quý, hắn chỉ lo mình sơ sẩy khiến cậu vỡ tan.Dung Ngọc chẳng thèm để tâm đến hắn, chỉ hất cằm về phía trước, ý bảo hắn đưa mình đi nơi khác ngắm cảnh.Vệ Kinh Đàn đẩy cậu đi dạo trong vương phủ, nói là vương phủ chứ thực ra vốn là dinh thự của một tên tham quan, khi tịch biên tài sản thì Hoàng đế sửa lại cách bài trí theo nghi chế vương phủ rồi thưởng cho Hoài Nam Vương mới tới.Diện tích vương phủ rất lớn, hành lang chín khúc uốn lượn quanh co, nhìn đâu cũng thấy đình đài lầu các, dù đã bị tuyết trắng phủ lên nhưng vẫn có thể nhận ra lối kiến trúc hoa mỹ ngày nào.Dung Ngọc ngắm những chiếc đèn lồng đỏ treo trên hành lang, chợt nhớ ra phủ họ Dung cũng giăng đèn từa tựa vậy.

"Sắp Tết rồi à?".Vệ Kinh Đàn đáp: "Hôm nay là hai mươi tám tháng Chạp".Mắt Dung Ngọc sáng lên, cậu ngước nhìn hắn, Vệ Kinh Đàn cũng cúi xuống nhìn cậu, khẽ mỉm cười như hiểu được những gì cậu đang nghĩ.

"Giờ này năm ngoái, ta còn đang chịu phạt trong viện riêng của công tử".Không ngờ chỉ vừa chớp mắt mà một năm đã trôi qua.

Cả thân phận lẫn mối quan hệ giữa hai người giờ đây rất khác, có không biết bao nhiêu thay đổi, chỉ duy một điều là bất biến."

Đáng đời ngươi".

Nhớ lại những chuyện Vệ Kinh Đàn gây ra ngày ấy, Dung Ngọc vẫn chưa hết giận – đúng là đồ hạ lưu vô sỉ.Vệ Kinh Đàn chẳng thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn dương dương tự đắc, hắn cười tủm tỉm: "Không có ngày ấy thì cũng chẳng có hôm nay".Ngày ấy Lục Ngạc giở trò với Dung Ngọc, hắn cứu tiểu thiếu gia rồi đưa cậu vào phòng tắm, nhờ đó phát hiện bí mật của tiểu thiếu gia.Hắn nhân cơ hội ấy để ngắm nghía cơ thể Dung Ngọc, nói không có ý định mờ ám thì là nói dối, nhưng đồng thời cũng mang tâm tư muốn trả đũa chuyện cậu đánh đập mình, nào ngờ kể từ lúc ấy lại sa chân, không thể quay đầu được nữa.Giờ nghĩ lại, nếu quay ngược thời gian, nếu hắn đi sai một bước, đi nhầm một bước, thì chưa chắc kết cục của ngày hôm nay đã tồn tại.

Nhưng hắn sẽ không bao giờ có lựa chọn nào khác hơn là yêu Dung Ngọc, chỉ cần có Dung Ngọc tồn tại trên đời thì nhất định Vệ Kinh Đàn sẽ yêu cậu, yêu bằng tất thảy con tim.Dù có quay ngược thời gian một vạn lần hay bao nhiêu lần đi chăng nữa, Vệ Kinh Đàn vẫn sẽ yêu Dung Ngọc.Hắn im lặng một chốc rồi quỳ xuống trước mặt Dung Ngọc, đưa tay gạt nhẹ băng tuyết đọng giữa hàng mi cậu thiếu niên, đôi mắt đen như mực, dịu dàng mà sâu thẳm: "Không có ngày ấy thì vẫn có ngày hôm nay".Cậu thiếu niên bỗng thấy rung động như có dòng nước chảy qua tim.

Gió đông lạnh buốt thổi ngang gò má, cậu lại cảm nhận trái tim mình nóng rực, bồi hồi.

Xung quanh chìm vào thinh lặng, trong mắt cậu chỉ có bóng dáng gã trai phía trước.Đôi mắt hoa đào khẽ cong, Dung Ngọc hơi cúi xuống, Vệ Kinh Đàn thoáng nhổm dậy, quỳ một gối trên nền tuyết, đưa tay đỡ sau gáy cậu, ngửa đầu hôn cậu.Nụ hôn không vương ái dục diễn ra dưới tàng cây phủ tuyết, giữa đất trời trắng xóa, như phác họa nên mối tình hoàn mỹ và thuần khiết nhất thế gian.Đúng lúc Khương Tề chạy đến, bắt gặp cảnh tượng ấy, tuyết rơi trắng trời, hai người chìm đắm trong nụ hôn.Vốn dĩ Khương Tề chẳng có lòng quấy nhiễu, khổ nỗi lại vô tình giẫm phải một cành cây khô, "rắc" một tiếng, ánh mắt sắc lẹm của Thế tử lập tức lướt qua, khiến hắn ta run bần bật."

Chuyện gì?".

Vệ Kinh Đàn u ám hỏi, có ai bị làm phiền trong lúc đang hôn người yêu mà sắc mặt lại vui vẻ bao giờ.Khương Tề lúng túng chà hai tay vào nhau, nhìn về phía Dung Ngọc: "Thì là... thưa Thế tử phi, không phải, thưa công tử, cậu sai vặt của người đã tỉnh rồi ạ, cái cậu tên Mặc Thư ấy, đang dọa là sẽ tuyệt thực".Dĩ nhiên Dung Ngọc cũng đã nghe thấy cách xưng hô đầu tiên của Khương Tề, mí mắt cậu hơi giần giật, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ đáp: "Đưa nó tới đây".Buổi hẹn hò bị phá đám, tâm trạng của Vệ Kinh Đàn cực kì tồi tệ, ánh mắt hắn nhìn Khương Tề lạnh buốt, quả thực có thể đâm xuyên cả trái tim người ta.Khương Tề cũng không còn cách nào khác, hắn ta đã khuyên rồi, cũng đã nói rồi, đã thử hết mọi biện pháp rồi, chưa từng thấy ai khó chơi như thế.Mặc Thư tỉnh lại từ ba ngày trước, chuyện đầu tiên nó làm là tìm công tử.

Khương Tề nói với nó rằng Dung Ngọc rất an toàn, bảo nó cứ yên tâm chờ là được, Mặc Thư nhất quyết không tin, nhất định phải gặp trực tiếp Dung Ngọc rồi muốn làm gì thì làm.Nhưng khi ấy Dung Ngọc còn đang bận "cửu biệt trùng phùng" với Vệ Kinh Đàn trong phòng riêng, ai mà dám quấy rầy kia chứ.

Khương Tề không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Vệ Ngũ đi khuyên nhủ.

Nhìn thấy người quen là Vệ Ngũ, Mặc Thư mới chịu ngồi yên chốc lát, ai ngờ chốc lát ấy kéo dài tận một ngày một đêm.Lần này dù có thế nào thì Mặc Thư cũng không chịu yên tâm, còn mắng rằng Vệ Ngũ cũng chỉ là đồ cá mè một lứa với mấy kẻ này, dám tiếp tay hại công tử.

Nó nhốt mình trong phòng, tuyệt thực, từ hôm qua đến hôm nay vẫn không thèm ăn uống.Tốt xấu gì Mặc Thư cũng là người theo hầu Dung Ngọc, Khương Tề không dám thất lễ, hắn ta nghe nói Thế tử đưa Thế tử phi ra ngoài tản bộ thì lập tức chạy đến tìm, chỉ sợ lỡ như đợi thêm một lúc nữa, cậu nhóc đang nhịn đói kia lại gặp chuyện chẳng lành thì sao.Vừa về điện chính, một bóng đen đã chạy vụt đến chỗ Dung Ngọc, ôm lấy chân cậu mà gào khóc thê thảm: "Ca nhi ơi, ca nhi, cậu không sao chứ, cậu đi đâu vậy, họ bắt giam em không cho em gặp cậu!".Dung Ngọc: "...

Ta không sao, đừng khóc".Mặc Thư thút tha thút thít, ngắm nghía Dung Ngọc một lượt từ đầu xuống chân, không bỏ qua dù chỉ là một sợi tóc.

Dung Ngọc mặc quần áo ấm rất dày, nó thậm chí còn muốn vạch áo cậu ra xem xét.Đến đây thì Vệ Kinh Đàn không chịu được nữa, hắn nghiến răng kèn kẹt, nhịn lắm mới không đạp Mặc Thư ra ngoài.

Cuối cùng hắn chỉ túm cổ áo nó, nhấc nó ra sau rồi hạ giọng: "Cút xa ra".Đến lúc này Mặc Thư mới thấy bên cạnh Dung Ngọc còn một người khác, nó nhìn kẻ kia, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Hoài, Hoài Nam Vương".Sao Hoài Nam Vương lại ở đây?

Chẳng lẽ nơi này là phủ Hoài Nam Vương?

Hoài Nam Vương bắt cóc công tử làm gì?Chỉ sau một thoáng, trong đầu Mặc Thư đã hiện lên vô số ý nghĩ đáng sợ, mặt cắt không còn giọt máu."

Được rồi, đừng dọa nó".Dung Ngọc bảo Mặc Thư: "Lại đây".Mặc Thư lộn một vòng đến chỗ Dung Ngọc, còn giơ tay đứng chắn giữa cậu và Hoài Nam Vương, rõ ràng đang sợ đến mức run như cầy sấy mà vẫn nghiến răng tỏ vẻ có chết cũng không sờn lòng.Nó đã tận mắt nhìn thấy Hoài Nam Vương dâng lên cho Hoàng đế một cái đầu đẫm máu trong bữa tiệc hôm trước, vả lại ngoài kia ai cũng đồn rằng Hoài Nam Vương giết người không gớm tay, vô cùng đáng sợ.Nó nhất định phải bảo vệ công tử!Dung Ngọc thở dài: "Mặc Thư, ngươi nhìn kĩ xem hắn là ai?".Mặc Thư đâu dám nhìn thẳng, nghe lời công tử nói mới run run ngẩng đầu, cẩn thận thăm dò từng đường nét trên khuôn mặt Hoài Nam Vương.Nó càng nhìn càng thấy cái mặt nạ kia rất quen, còn cả vóc người và điệu bộ chiếm hữu hống hách khi ở bên Dung Ngọc nữa...Một tia sáng lóe lên trong đầu Mặc Thư, tất thảy trùng khớp với một hình bóng."

Sở...

Sở Đàn?".

Mặc Thư không dám chắc, dè dặt gọi.Vệ Kinh Đàn mất kiên nhẫn, hắn cau mày, đưa tay gỡ mặt nạ xuống."

Đúng là ngươi!".

Mặc Thư hoảng sợ trợn mắt.

"Sao ngươi lại biến thành Hoài Nam Vương?

Ngươi giết hắn rồi à?".Vệ Kinh Đàn: ...Dung Ngọc: ...Căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát, Dung Ngọc cạn lời chẳng biết nói sao, khẽ nhéo sống mũi: "Mặc Thư, ta không gặp nguy hiểm, ngươi đi ăn một bữa rồi về phủ bảo lại cho vú Tần biết chuyện đi, chắc hẳn vú đang lo lắm đấy".Mặc Thư hỏi: "Ca nhi không về phủ với em sao?".Dung Ngọc nhìn sang phía Vệ Kinh Đàn, hắn mím môi, sắc mặt tối sầm, trông vô cùng miễn cưỡng."

Ta không về, nói với phụ thân là ta tới điền trang ăn Tết".

Dung Ngọc ngẫm nghĩ.

"Nếu muốn thì ngươi với vú Tần qua đây cũng được".Mặc Thư ngoan ngoãn gật đầu, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn Vệ Kinh Đàn liên tục, dường như vẫn chưa tin nổi.Tiễn Mặc Thư đi rồi, Vệ Kinh Đàn bỗng bế xốc Dung Ngọc dậy, đè xuống giường mà hôn.Hơi thở của hắn nóng rẫy, ánh mắt nhìn cậu hưng phấn vô cùng: "Em không đi à?

Em ở lại ăn Tết với ta sao?".Cậu thiếu niên quấn lấy một lọn tóc rủ bên má hắn, ngón tay tinh xảo như ngọc, lười biếng đáp: "Nếu ngươi còn chọc tức ta nữa thì quỳ dưới đất mà ăn cơm tất niên".Vệ Kinh Đàn vùi mặt vào hõm vai cậu, cười khẽ: "Nghe em hết".Hai người rúc vào nhau một thoáng, Vệ Kinh Đàn lại chợt nhớ ra điều gì."

Ta còn một món quà muốn tặng em".Dung Ngọc nhíu mày."

Tình cờ gặp được, nên tiện thể đưa về cho em".Vệ Kinh Đàn hạ lệnh, chẳng bao lâu sau đã có người mang đến một cái lồng sắt rộng khoảng chừng hai thước vuông, bên ngoài còn được phủ thêm một lớp vải.Còn chưa thấy thứ trong lồng, Dung Ngọc đã nghe bên trong có tiếng kêu chít chít, cái lồng thoáng lung lay.Cậu thấy tiếng kêu nghe khá quen tai, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là tiếng kêu của con vật nào, vẻ tò mò hiện lên trong mắt.Vệ Kinh Đàn cũng không thừa nước đục thả câu thêm nữa, hắn giơ tay xốc tấm vải lên, chỉ thấy trong lồng là một con thú đang nằm sấp, nó có bộ lông hai màu đen trắng, cái đầu tròn xoe cố húc mạnh vào chấn song, miệng không ngừng kêu chít chít.
 
[Đm/Song Tính/On-Going] Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa - Quan Mộc
Chương 127: Tên Sở Đàn này được lắm


Chương 127: Tên Sở Đàn này được lắm, lên làm Hoài Nam Vương thì giỏi rồi đúng không, dám chân trong chân ngoài, không tuân thủ nam đức!Edit: RyalVệ Kinh Đàn mở cửa lồng, con thú non bên trong vội vàng bò ra, ngặt nỗi tứ chi nó ngắn một mẩu, nhích mãi không ra được.

Cơ thể bông xù, cả người nằm sấp xuống, bốn chân chạm đất, trông chẳng khác nào một viên bánh trôi nước nhân mè đen.Là gấu trúc con!Hai mắt Dung Ngọc sáng rỡ, cậu nhìn nó không chớp mắt, hơi nghiêng người về phía trước, điệu bộ vừa khao khát vừa sốt ruột.Vệ Kinh Đàn cong môi, hắn biết Dung Ngọc nhất định sẽ thích món quà này.Hắn thò tay vào lồng, túm gáy cục lông tròn mà nhấc lên, khiến nhóc con hoảng sợ vì đột nhiên thấy mình bay lơ lửng, bốn cái chân ngắn ngủn cứ giãy giụa không ngừng, miệng kêu a a.Dung Ngọc nghe tiếng kêu tội nghiệp đó mà thấy cõi lòng mình tan nát: "Đưa ta!"."

Em muốn bế nó sao?".

Vệ Kinh Đàn xách cục lông tới chỗ Dung Ngọc.

"Vuốt ve thôi cũng được mà, nặng lắm đấy".Nhóc con này trông thì bé bỏng chứ không nhẹ chút nào đâu, đúng là một cục tròn xoe chính hiệu.Dung Ngọc giơ tay đón nó, còn bất mãn trừng mắt với Vệ Kinh Đàn, gấu trúc con đáng yêu thế này mà túm gáy xách lên, đúng là đồ lỗ mãng.Con gấu trúc này hình như cũng mới vài tháng tuổi, lớp lông xù mềm mại, nó rúc vào lòng Dung Ngọc rồi nằm im re, đôi mắt như hạt đậu đen liếc qua liếc lại, trông vô cùng hoạt bát.Dung Ngọc xoa cái lưng mập mạp của nó, lại bóp bóp đôi tai mềm nhũn của nó, trái tim như bị lớp lông xù kia lấp đầy, chỉ muốn vùi mặt vào nhóc gấu mà hít một hơi.Kiếp trước cậu chỉ mới thấy gấu trúc qua sách báo và video, cũng chẳng mấy lần đi tham quan vườn thú, ai ngờ đến lúc này lại được tự tay ôm gấu trúc, còn là gấu trúc con, vừa ngoan vừa mềm, dễ thương chết đi được.Dung Ngọc cười thích thú, vừa vuốt lông vừa không nhịn được mà nhỏ giọng gọi: "Bé gấu trúc... bé gấu trúc..."."

Bé gấu trúc?".

Vệ Kinh Đàn nhíu mày.

"Là tên em đặt cho nó sao?".Theo như những gì hắn biết, nhóc con này tên là thú ăn sắt mới đúng.

Từ rất lâu về trước, có dân làng sống dưới chân núi bắt gặp một con đang ngồi gặm đồ dùng bằng sắt trong nhà họ, vì vậy mà cái tên thú ăn sắt được truyền tai nhau đến tận bây giờ."

Không".

Dung Ngọc ngẫm nghĩ, những ngón tay thon dài luồn vào lớp lông dày mịn, khẽ cong mắt cười.

"Đặt tên là Đoàn Đoàn đi"."

Được".

Vệ Kinh Đàn nhìn nụ cười dịu dàng ấy, cõi lòng trở nên mềm mại, đôi mắt cũng như gợn sóng tình.

Hắn không kìm được mà hôn lên má cậu.Hắn giải thích: "Ta tìm được nhóc con này ở Tần Lĩnh.

Quân ta đi ngang vùng đó, nghe dân bảo trên núi có loài gấu màu trắng đen, lại nhớ đến con thú ăn sắt trong gánh xiếc dịp Tết năm ngoái, ta nghĩ em sẽ thích nên mới lên núi xem thử, không ngờ quả thực nhặt được một con".Nói là nhặt cũng không đúng lắm, thông thường sẽ luôn có gấu mẹ túc trực bên những con non còn chưa dứt sữa như nhóc gấu trúc này, chỉ là hắn gặp may, tìm đến đúng lúc gấu mẹ ra ngoài kiếm ăn.

Trong tổ gấu có hai con gấu con, một béo, một gầy, hẳn là gấu mẹ chăm không xuể nên thiên vị một đứa.

Hắn chọn đứa béo để bắt đi, dù sao đường về kinh cũng xa xôi hiểm trở, bắt đứa gầy thì chưa chắc nó đã sống được.Vệ Kinh Đàn đưa tay xoa đầu cục lông, cười bảo: "Ta còn sai người mua thêm hai con dê về để vắt sữa nuôi nó, mỗi ngày nó uống tận năm, sáu chậu".Dung Ngọc nhìn hắn, chẳng mấy khi cậu vui vẻ đến mức này: "Cảm ơn ngươi".Đôi mắt Vệ Kinh Đàn sầm xuống, hắn lại hôn Dung Ngọc, mãi đến khi cậu thở dốc mới tách ra, tì trán mình vào trán cậu, nói bằng giọng khàn khàn: "Lấy lòng người thương, há chẳng phải chuyện tất nhiên?".Dung Ngọc liếm đôi môi run rẩy vì nụ hôn vừa rồi, khẽ đáp: "Ai là người thương của ngươi, tên dẻo miệng".Vệ Kinh Đàn nhíu mày: "Em sờ thử đi?".Hắn nắm tay Dung Ngọc luồn vào trong áo, hắn vẫn nhớ Dung Ngọc rất thích sờ ngực mình, bèn cố ý gồng cơ ngực lên cho cậu.Cậu thiếu niên sờ thấy bắp thịt cứng rắn và làn da nóng rực, còn cả cảm giác dẻo dai đàn hồi.

Yết hầu Dung Ngọc thoáng chuyển động, cậu nhéo mạnh hai cái rồi vỗ vỗ ngực hắn: "Đừng có mời gọi ta".Vệ Kinh Đàn nở nụ cười mờ ám, hắn bước lại gần, đôi môi kề sát bên tai Dung Ngọc, hơi thở bỏng cháy, ngữ điệu triền miên: "Nếu em muốn sờ thì chúng ta lên giường...".Nhưng lời còn chưa dứt, âm thanh "chít chít" chói tai đã vang lên giữa hai người – thì ra là Đoàn Đoàn thấy chật chội nên tỏ vẻ bất mãn.Dung Ngọc đưa tay ôm má Vệ Kinh Đàn, lại bất chợt đẩy hắn ra rồi xoa đầu Đoàn Đoàn như đang dỗ dành nó, còn nói với hắn bằng giọng chê bai: "Ngươi tránh ra, đừng có đè vào".Vệ Kinh Đàn: ...Hắn cụp mắt nhìn Đoàn Đoàn, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhưng Đoàn Đoàn chẳng thèm nhìn hắn, nhóc con mập ú rúc vào lòng Dung Ngọc, cái mũi ươn ướt ngửi mùi hương của Dung Ngọc, dường như nó rất thích cậu thiếu niên thoang thoảng mùi dược liệu này.Nhưng dù sao nó vẫn quá nặng, Dung Ngọc mới bế nó một lúc mà hai đùi đã run run, tay tê rần.

Cậu khẽ nhíu mày, Vệ Kinh Đàn lập tức phát hiện ra, hắn bèn lập tức nhấc Đoàn Đoàn lên thả vào lồng rồi đóng sập cửa lồng nhanh như chớp.Động tác vô cùng mau lẹ, dường như hắn đã đợi thời cơ từ lâu lắm rồi."...".

Sao Dung Ngọc lại không hiểu toan tính của Vệ Kinh Đàn cơ chứ, nhưng đúng là cậu không ôm nổi Đoàn Đoàn nữa, chỉ biết lưu luyến nhìn theo nó bị người hầu đưa đi.Cậu lục lọi số kiến thức ít ỏi về động vật của mình, dặn họ: "Đừng cho nó uống sữa mãi, phải kết hợp với măng non và trái cây".Vệ Kinh Đàn nhìn Dung Ngọc chu đáo thế thì khó chịu, tiểu thiếu gia còn chưa chăm lo cho hắn đến mức ấy cơ mà.Hắn ôm cậu đi rửa tay rửa mặt, thay áo quần sạch sẽ, rồi lại nằm ôm nhau trên chiếc giường rộng lớn.Dĩ nhiên Vệ Kinh Đàn chưa đến mức nổi cơn ghen với một cục lông, chẳng qua hắn làm mình làm mẩy là để có cớ thân mật với Dung Ngọc.Trước đây Thái Thư từng kể cho hắn câu chuyện về người con gái mất chồng mà lòng sinh buồn bực, cuối cùng treo cổ tự vẫn, câu chuyện ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn vô cùng bất an.

Hắn sợ một ngày nào đó Dung Ngọc sẽ rơi vào con đường tương tự, bèn tìm đủ cách để khiến sợi dây liên hệ giữa cậu và thế giới này bền chặt hơn nữa.Ví như con mèo trắng mà hắn tặng Dung Ngọc lúc trước, ví như Đoàn Đoàn.Hắn nghĩ nếu Dung Ngọc thích chúng thì cậu sẽ để tâm.

Nếu thực sự có ngày bất trắc, hắn mong Dung Ngọc có thể lưu luyến thế giới này lâu hơn chút nữa, chờ đợi thêm chút nữa.Chậu than dưới sàn kêu lách tách, không khí ấm sực, hắn tựa đầu vào vai cậu, ủ rũ nói: "Ngọc nhi còn chưa đối xử tốt với ta như thế bao giờ".Sao em bảo ta là cún con em thích nhất, là cún con độc nhất vô nhị của em?Dung Ngọc không nhịn được cười, cậu trêu hắn: "Thế thì ta cũng cho ngươi ăn măng non với trái cây vậy".Vệ Kinh Đàn khựng lại rồi bất chợt ngẩng đầu, đôi ngươi rực sáng: "Còn nữa mà?"."

Còn gì nữa?".

Dung Ngọc nhíu mày.Vệ Kinh Đàn nở nụ cười kì quái, vẻ xấu xa hiện lên trong mắt, thấp giọng: "Uống sữa chứ sao".Dung Ngọc: ?Dung Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Vệ Kinh Đàn đã cởi áo cậu.

Trong phòng ấm áp, cậu thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, thậm chí còn chẳng thắt đai lưng.Hắn chỉ gẩy nhẹ một cái là vạt áo đã mở toang, để lộ làn da nõn nà như ngọc, điểm xuyết hai hạt thù du đỏ, lại thêm vô số những dấu răng và vết hôn – đương nhiên tất thảy đều là kiệt tác của Vệ Kinh Đàn.Vệ Kinh Đàn hôn lên dấu răng sâu nhất, môi lưỡi ấm nóng lại dời sang đầu ngực trái của Dung Ngọc.

Cậu đau đớn rên lên, hơi thở của gã đàn ông nóng rực, cảm giác như điện giật truyền đến từ nơi tiếp xúc, lan rộng khắp toàn thân, đôi đồng tử của cậu thiếu niên chẳng mấy chốc đã trở nên ướt át, mơ màng.Dung Ngọc túm chặt tóc hắn, lại chẳng đẩy hắn ra, chỉ luồn tay vào giữa mái tóc đen mà vuốt ve thật mạnh, như cổ vũ hắn mơn trớn mình mạnh bạo hơn một chút.Lưỡi Vệ Kinh Đàn linh hoạt đảo quanh đầu vú như đang trêu chọc, răng khẽ cắn, lại cứ thế mút vào.

Cơ thể Dung Ngọc như tan thành một vũng nước, đôi mắt sáng như sao, ướt đẫm, không còn tiêu cự, miệng phát ra tiếng rên rỉ dính dớp đầy giọng mũi.Tiếng kêu khẩn cầu hoan ái của Dung Ngọc khiến gã đàn ông ngẩng đầu nhìn, đúng lúc cậu cụp mắt nhìn hắn, đồng tử mờ sương, ngập tràn sắc xuân diễm lệ.Đã quấn quýt bên nhau ba ngày, đương lúc nồng thắm, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để hiểu ra lời ám chỉ.

Thế nên họ chẳng nhiều lời, cứ thế trút sạch xiêm y mà nằm xuống bên nhau..Ngày tiếp theo là hai mươi chín tháng Chạp, sau đó là đến Tết, đường phố náo nhiệt rộn ràng, Vệ Kinh Đàn định đưa Dung Ngọc ra ngoài đi dạo.Ai ngờ mới sáng sớm đã có người trong cung tìm đến vương phủ.Thái giám tổng quản tuyên đọc thánh chỉ bằng chất giọng the thé rồi phất tay, dẫn hàng người đủ cả nam lẫn nữ đứng sau lưng ra trước mặt Vệ Kinh Đàn."

Những người này đều là do Hoàng hậu nương nương đích thân lựa chọn, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương coi trọng Vương gia, Vương gia nhớ phải hưởng thụ chu đáo đấy!".

Tên thái giám cười khùng khục mấy tiếng nghe rất quái dị.Hoàng đế đã nghe tin mấy ngày trước Hoài Nam Vương ôm theo người đẹp rời khỏi yến tiệc hoàng cung, bèn coi hắn là hạng người háo sắc, coi thường hắn, còn bảo Hoàng hậu chọn mấy người đưa vào Vương phủ.Vừa có thể đập tan ý chí của Hoài Nam Vương, lại vừa có thể tiện thể cài cắm tai mắt, đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà.Sao Vệ Kinh Đàn không biết tên Hoàng đế chó má kia đang nghĩ gì, hắn tạ ơn, ngoài cười mà trong không cười, sau đó lập tức đưa hết đám người kia vào viện sau để canh chừng cẩn thận.Ở một phía khác, Mặc Thư đang mách lẻo với Dung Ngọc, nó với bà vú Tần đã tới đây từ đêm qua."

Em thấy hết rồi ca nhi ơi, sáu, bảy người, trong đó còn có hai thằng con trai xinh xắn đẹp đẽ, khoảng độ mười hai, mười ba tuổi".

Mặc Thư giận đến mức quai hàm nổi cả gân xanh.

"Tên Sở Đàn này được lắm, lên làm Hoài Nam Vương thì giỏi rồi đúng không, dám chân trong chân ngoài, không tuân thủ nam đức!

Ca nhi ơi mình về phủ đi, không thèm ở lại nơi này nữa!".Hôm qua về phủ, Mặc Thư đã dò xét kĩ càng, giờ nó biết không phải Sở Đàn thế chỗ Hoài Nam Vương, mà hắn chính là tên Hoài Nam Vương đã đánh hạ mấy chục tòa thành, càn quét khắp một vùng Hoài Nam.Lòng nó chẳng vui, thậm chí còn thêm hoảng sợ, nó chỉ thấy Sở Đàn là kẻ lắm mưu nhiều kế.Vốn dĩ ban đầu thân phận của Sở Đàn hèn kém, không xứng với công tử, cũng may là hắn dễ kiểm soát.

Nhưng giờ trong tay Hoài Nam Vương có binh lực, quyền thế ngập trời, ai dám đảm bảo sau này hắn vẫn một lòng với công tử, lỡ như hắn phụ cậu thì chẳng phải họ chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay hay sao?Dĩ nhiên nó không muốn Dung Ngọc ở bên một người nguy hiểm đến thế, công tử nhà nó bệnh tật yếu ớt, cơ thể lại khác thường, đáng lẽ người chăm sóc cậu phải ôn hòa như ngọc giống Hoài Cẩn thiếu gia.Mặc Thư vẫn còn đang ríu rít mách với Dung Ngọc về tư tưởng "đàn ông có quyền có thế là phụ bạc người thương", bất chợt thấy lưng mình lạnh toát, cứ như thể đã biến thành con mồi của loài rắn độc, sau gáy nổi hết da gà.Nó quay đầu, Vệ Kinh Đàn đang nheo mắt nhìn nó.Căn phòng chìm vào im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.Mặc Thư nuốt nước bọt, rụt cổ.Vệ Kinh Đàn chẳng thèm quan tâm đến nó, hắn quay sang nhìn Dung Ngọc.

Dung Ngọc ngồi xe lăn, ôm lò sưởi tay trong lòng, những ngón tay mảnh mai trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông thỏ bọc ngoài lò sưởi.Cậu mỉm cười với Vệ Kinh Đàn, dung nhan tuyệt sắc, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì.Lòng Vệ Kinh Đàn thấp thỏm.Ryal's note:Xin chào mọi người, lại là Ryal đây.

Mình thực lòng xin lỗi mọi người vì lại thất hứa, lúc trước mình nói là sẽ cố gắng trở lại và update truyện đều đặn hơn nhưng cuối cùng lại bỏ bom không chỉ mỗi bộ này mà tất cả các bộ khác trong nhà 🥲Lí do thì nhiều lắm, một phần là mình không rảnh rỗi và nhiều sức lực như mình tưởng.Một phần lại là từ chính bản thân bộ truyện này, thứ nhất là sự hào hứng của mình ngày càng giảm sau khi truyện bị drop, thứ hai là không biết mọi người có thấy như mình không, nhưng cá nhân mình khi đọc QT thì thấy văn của tác giả càng về sau càng...

"sượng", dùng từ lặp và miêu tả hành động lặp rất nhiều, dù cố đến mấy thì bản edit của mình cũng không còn trôi chảy như xưa nữa.

Mình là kiểu người cầu toàn với sản phẩm của bản thân, khi thấy trạng thái không được ổn thì mình không muốn gõ, mình cảm thấy chưa đủ hoàn hảo, chưa đủ hay, có những bạn độc giả khen mình văn hay, đến với mình là vì edit mượt cơ mà...

Mình cứ mở file ra rồi đóng lại, chọn cách trốn tránh.

Một lần nữa xin lỗi mọi người.Giờ mình đã nghĩ thoáng hơn, mình biết thực ra các bạn độc giả ủng hộ mình là vì yêu mến bộ truyện, yêu mến các nhân vật trong bộ truyện, cũng vì yêu mến mình, và có lẽ tiêu chuẩn của các bạn đối với mình không khắt khe như tiêu chuẩn của mình đối với bản thân.

Mình đang cố điều chỉnh lại những suy nghĩ trước đó và học cách chấp nhận rằng không phải lúc nào mình cũng có thể đem đến cho mọi người một thứ gì đó thật hoàn hảo.Dĩ nhiên thông báo này không có nghĩa là mình sẽ chuyển sang sử dụng AI để ra chương nhanh hơn, mình thích và sẽ luôn chọn edit bằng cách truyền thống là gõ từng từ, chỉ là mình mong những lời vừa rồi có thể giúp bản thân quyết tâm hơn, bởi mình cũng đang cố tạo thành thói quen sinh hoạt theo một thời gian biểu tuần tự mỗi ngày.

Từ nay bộ truyện sẽ được update vào lúc 5h chiều hàng ngày, nếu đến 5h mà chưa thấy mình thì nghĩa là hôm đó mình có hẹn hay bận việc không thể edit, mong các bạn thông cảm.Về đợt giveaway lần trước, mình xin phép hủy bỏ để lần khác làm lại 🥲 Có thể là sau khi đã edit hết các chương tồn đọng của truyện.Gửi đến những bạn muốn cập nhật thông tin về bản gốc và tác giả, mình vẫn chưa có tin tức gì.

Tác giả vẫn lặn và truyện vẫn mất dấu trên Hải Đường.

Tình hình bên Trung vẫn còn đang căng thẳng, mình không nghĩ tác giả có thể quay lại trong vài năm tới, dù rất buồn nhưng các độc giả của truyện phải chấp nhận thôi.Hôm nay là Quốc Khánh, chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ trong ngày vui lớn của dân tộc.

Cảm ơn các bạn vì đã đọc đến đây.
 
[Đm/Song Tính/On-Going] Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa - Quan Mộc
Chương 128: Công tử đừng gọi ta là Sở Đàn nữa, tên thật của ta là Vệ Kinh Đàn


Edit: RyalTính cách Dung Ngọc sáng nắng chiều mưa, mỉm cười chưa chắc đã là đang vui vẻ, cũng như lúc này, Vệ Kinh Đàn lờ mờ cảm nhận được tâm trạng cực kì tệ hại ẩn giấu phía sau nụ cười đẹp như hoa của Dung Ngọc.Chẳng lẽ Dung Ngọc đang ghen?

Lòng hắn thoáng xao động, nếu Dung Ngọc thực sự ghen vì hắn thì hắn sẽ hưng phấn tới nỗi nhảy cẫng lên mất.

Nhưng mặt khác, hắn biết Dung Ngọc là người nóng nảy, cảm xúc không ổn định, hắn không muốn cậu nảy sinh suy nghĩ tiêu cực vì những chuyện không đáng phải quan tâm.Vậy nên Vệ Kinh Đàn bước tới, quỳ một chân xuống trước Dung Ngọc, cầm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc của tiểu thiếu gia, nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giọng hỏi: "Em giận à?".Dung Ngọc không muốn trả lời: "Ngươi nghĩ sao?"."

Ta tống hết ra viện sau rồi".

Vệ Kinh Đàn hôn những đầu ngón tay tái nhợt.

"Toàn là lũ mật thám đến từ hoàng cung, mấy ngày nữa ta sẽ kiếm cớ đuổi hết".Dung Ngọc cười tủm tỉm: "Ngươi không thích à?

Nghe bảo còn có hai thiếu niên xinh đẹp lắm".Ánh mắt của Vệ Kinh Đàn trở nên u ám: "Ta không hứng thú với những sở thích buồn nôn như vậy".Người ở kinh thành có thói xa hoa lãng phí, danh gia vọng tộc thường nuôi những thiếu niên trẻ đẹp, tra tấn họ làm thú vui.

Đương nhiên chuyện ấy không thể công khai, nhưng tất cả đều ngấm ngầm hiểu rõ.

Hành động lần này của Hoàng hậu cho thấy thói xấu trong cung còn ghê tởm hơn nhiều.Vệ Kinh Đàn chỉ thấy căm hận, trong mắt hắn toàn là vẻ chán ghét.Dung Ngọc nhìn hắn mà thầm cười nhạo trong lòng, ngươi chê kẻ khác buồn nôn, chứ cái thói mộ tàn của ngươi lại không biến thái hay sao?Nhưng đúng là không thể so sánh hai chuyện này với nhau được.Nụ cười trên mặt cậu vẫn không thay đổi: "Vậy ư, thế ngươi thích kiểu gì?".Vệ Kinh Đàn nhíu mày nhìn cậu: "Ta thích người đẹp, da trắng".Hắn vừa nói vừa hôn lên đầu gối Dung Ngọc cách lớp quần dài: "Tốt nhất là không thể bước đi, phải có ta bồng bế mới được...

Ừm, còn phải hung dữ nữa, phải biết cầm roi đánh đòn ta".Dung Ngọc không nhịn được mà cười xùy một tiếng, cậu đưa tay bóp cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu: "Sở Đàn, ta cảnh cáo ngươi, ta không quan tâm già trẻ nam nữ, chỉ cần ngươi chạm một ngón tay vào kẻ khác thì ta sẽ chặt đứt cái thứ bẩn thỉu dưới khố ngươi".Cậu cụp mắt nhìn hắn, giọng điệu bình thản, nhưng Vệ Kinh Đàn không nghi ngờ tính xác thực của câu nói vừa rồi.Nhưng chẳng biết vì sao mà hắn thấy rất vui, hắn nghĩ tiểu thiếu gia thực lòng yêu hắn, đôi môi mấp máy, cặp mắt đen sáng rực: "Nghe em hết".Dung Ngọc biết hắn đang nghĩ gì, cậu không phủ nhận.

Nói là ghen thì cũng chẳng đến nỗi, dù sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.Chủ yếu là vì cậu nảy sinh ham muốn chiếm hữu, cậu không muốn món đồ thuộc về mình bị kẻ khác nhúng chàm, Vệ Kinh Đàn đã nói yêu cậu thì chỉ được phép yêu mình cậu.

Người khác có đẹp hơn cậu thì hắn cũng không được nhìn, không được nghĩ tới, cậu chẳng quản lý được người khác, chỉ đành bắt nạt Vệ Kinh Đàn mà thôi.Cũng may Vệ Kinh Đàn thông minh, hắn dụi dụi vào đầu gối Dung Ngọc, lại nằm úp sấp trên đùi cậu, tuyên bố "Nghe em hết", vậy là Dung Ngọc xiêu lòng.Cậu vỗ vào má hắn, đôi mắt chẳng còn lạnh nhạt: "Đi thôi, ngươi nói muốn ra khỏi phủ cơ mà".Vệ Kinh Đàn gật đầu.Dung Ngọc lại nói: "Hôm nay thời tiết tốt, ta không muốn ngồi xe ngựa".Vệ Kinh Đàn cong môi: "Vậy thì để ta chở em cưỡi ngựa đi chơi".

Hắn biết Dung Ngọc cố tình làm khó hắn.Đến lúc này Dung Ngọc mới hài lòng, cậu hất cằm đầy kiêu ngạo, giơ tay để Vệ Kinh Đàn ôm mình lên, sau đó quay sang bảo Mặc Thư: "Ngươi ở lại đi, không tiện theo hầu".Mặc Thư há miệng, muốn nói rằng nó cũng biết cưỡi ngựa, nhưng Vệ Kinh Đàn đã bế Dung Ngọc đi rồi.Mặc Thư nhìn theo bóng lưng họ, khẽ mím môi, ấn tượng của nó với Vệ Kinh Đàn cũng khá hơn một chút.

Tên này đã trở thành Hoài Nam Vương mà vẫn ngoan ngoãn trước mặt công tử nhà nó, lúc cần quỳ thì quỳ, lúc cần nghe lời thì nghe lời, hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn.Vệ Kinh Đàn cưỡi ngựa chở Dung Ngọc ra khỏi phủ, ôm chặt tiểu thiếu gia trong lòng mình, kéo chặt mũ trùm của áo khoác lông cáo, khiến khuôn mặt cậu bị che khuất bởi lớp lông dày, chẳng ai có thể thấy rõ dung mạo.Vệ Kinh Đàn không muốn để người khác biết Dung Ngọc đang ở bên hắn, thân phận của hắn quá đặc biệt, Hoàng đế dè chừng và căm ghét hắn, nếu lão biết Dung Ngọc gần gũi với hắn thì chỉ sợ Dung Ngọc sẽ gặp nguy hiểm.Trên phố rất đông, ven đường toàn những quầy đồ ăn vặt, còn có một số sạp hàng bán mấy món đồ chơi kì quái, người qua kẻ lại hối hả, vô cùng náo nhiệt.Con ngựa không phi nước đại nữa, chỉ chầm chậm thả bước trên đường.Đúng lúc Dung Ngọc nhìn thấy quầy hàng bán "xiên cay", hai mắt cậu sáng rực, đưa tay kéo kéo vạt áo Vệ Kinh Đàn.

Vệ Kinh Đàn ngầm hiểu, bèn bảo người bán hàng rong kia bán cho mình một ít.Người bán hàng rong này làm nghề buôn bán dưới chân hoàng thành, đương nhiên cũng là người tinh ý.

Thấy khách hàng này khí chất không tầm thường, lại đeo mặt nạ sói kì dị, ông ta ngớ người một lúc rồi đoán được thân phận của hắn ngay.Nét mặt ông ta trở nên hồi hộp, bèn nhanh chóng cầm một bó "xiên cay" thật to đưa cho hắn, lắp bắp: "Vương, Vương gia, mời ngài nếm thử".Vệ Kinh Đàn nhận lấy, quăng cho ông ta mấy đồng tiền.

Người bán hàng rong kia hoảng sợ, đang định từ chối thì Hoài Nam Vương đã kéo dây cương, thúc ngựa đi chầm chậm về phía trước.Một tay Vệ Kinh Đàn cầm mấy xâu trúc, tay kia giữ cương ngựa.

Dung Ngọc cứ thế ăn luôn trên tay hắn, còn vừa ăn vừa nói mỉa: "Vương gia bây giờ oai phong hiển hách quá!".Bây giờ trong kinh thành ai ai cũng biết Hoài Nam Vương, chiếc mặt nạ sói cũng trở thành đặc điểm nhận diện hắn, mọi người đoán Hoài Nam Vương chắc chắn là kẻ tướng mạo xấu xí, hoặc trên mặt có dị tật gì, nếu không tại sao hắn cứ phải đeo mặt nạ mới chịu gặp người khác.Nhưng một khi đã gặp hắn rồi thì chẳng ai còn nghĩ như vậy nữa, Vệ Kinh Đàn cao to, dáng người thẳng tắp như cây tùng cây bách, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.

Tuy khuôn mặt hắn đã bị che khuất bởi mặt nạ nhưng phần cằm lộ ra vẫn mang đường nét sắc sảo, đôi môi mỏng cũng rất đẹp, tổng thể hoàn toàn không liên quan đến chữ "xấu".Sau yến tiệc lần trước, có rất nhiều tiểu thư quý tộc nhìn thấy hắn, khi về nhà lại lặng lẽ mong ngóng tin tức của Hoài Nam Vương, nhưng cuối cùng ai cũng bị cha chú trong nhà nghiêm khắc răn dạy.Người ngoài không biết chuyện, chứ những đại thần trong triều đình đều hiểu rõ, Hoài Nam Vương là cái gai trong mắt Hoàng đế, sớm muộn hắn cũng bị diệt trừ, kết thân với hạng người ấy thì có ích gì đâu, nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt mới phải.Nghe Dung Ngọc chế giễu mình, Vệ Kinh Đàn chỉ cười khẽ một tiếng: "Danh tiếng của ta sao có thể sánh bằng công tử được?".Hai người quả thực tám lạng nửa cân, "danh tiếng" người này vang xa hơn người nọ, đúng là chó chê mèo lắm lông mà.Dung Ngọc nheo mắt, không thèm ăn xiên cay nữa: "Sở Đàn, ngươi có ý gì?".Thấy tiểu thiếu gia sắp nổi bão, Vệ Kinh Đàn vội đánh trống lảng sang chuyện khác: "Công tử đừng gọi ta là Sở Đàn nữa, tên thật của ta là Vệ Kinh Đàn".Dung Ngọc không ngờ Vệ Kinh Đàn lại chủ động nhắc đến chuyện xuất thân, cậu nhíu mày liếc nhìn hắn, cười khẩy, ra vẻ lơ đãng mà hỏi lại: "À, lần trước ở yến tiệc cũng nghe ngươi nói, chữ Vệ [1] nào?".[1] Chú thích: Chữ Vệ và chữ Ngụy đồng âm, đều đọc là /wèi/.Vệ Kinh Đàn kéo tay cậu, nghiêm túc viết từng nét của chữ "Vệ" lên đó rồi thấp giọng nói: "Nhưng ta nói với người ngoài rằng đó là chữ Ngụy".Vụ án mưu phản của phủ Vệ Vương đã là chuyện từ nhiều năm trước, vào khoảng thời gian ấy, người trong kinh chỉ cần nghe đến chữ "Vệ" thôi đã tái mét mặt mày.Mãi đến nay mọi người vẫn rất nhạy cảm trước chữ Vệ, Vệ Kinh Đàn cho Dung Ngọc biết tên thật của hắn, cũng chẳng khác gì công khai thân phận thật của hắn với tiểu thiếu gia.Hắn nhìn chằm chằm Dung Ngọc, dường như muốn tìm tòi một cảm xúc nào đó trên khuôn mặt cậu, ngạc nhiên?

Cảnh giác?

Xa lánh?Tất cả đều chẳng phải, Dung Ngọc chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn xiên, còn đẩy bàn tay Vệ Kinh Đàn về phía trước, sợ dầu cay nhỏ xuống áo mình, như thể cậu chỉ thuận miệng hỏi chứ không thực sự quan tâm.Không đời nào Dung Ngọc không biết chuyện mười mấy năm trước, mà với trí tuệ nhường ấy, không đời nào cậu không đoán ra hắn là ai.

Khả năng duy nhất là cậu đã biết thân phận thật của hắn từ lâu nên không hề tỏ ra kinh ngạc.Chuyện bất ngờ nhưng không nằm ngoài dự đoán, Vệ Kinh Đàn chẳng rõ cảm xúc trong lòng hắn lúc này là gì.

Hắn vẫn luôn áy náy vì đã tiếp cận Dung Ngọc với mục đích không trong sạch, hắn từng nghĩ tình yêu của mình thật bẩn thỉu, hèn kém làm sao.Nhưng vào giây phút này, Dung Ngọc nói với hắn, ta đã biết ngươi là ai từ lâu rồi, không chỉ biết mà còn lặng lẽ giúp ngươi diệt trừ mối họa lớn là Trấn Viễn Tướng quân.Trái tim của Vệ Kinh Đàn vừa rơi xuống đã được kéo lên, trong khoảnh khắc ấy, dường như dòng người náo nhiệt kia đã bị ngăn cách ở một thế giới xa xăm khác biệt, bên tai hắn chỉ còn lại nhịp tim dồn dập như nổi trống, trước mắt hắn chỉ còn lại Dung Ngọc da trắng hơn tuyết.Hắn thở dốc, dường như trái tim hắn đập là vì Dung Ngọc.Hắn từng lún sâu trong vũng bùn, lòng ôm tâm trạng tự ti mà cố chấp, cứ thế ngẩng đầu nhìn mặt trăng.

Trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, hắn không thể với tới, chỉ biết vừa chạy vừa đuổi theo bóng hình cậu.

Nhưng rồi quanh đi quẩn lại suốt bao lâu, cuối cùng hắn phát hiện, thì ra từ đầu đến cuối ánh trăng vẫn soi sáng hắn, chưa từng rời bỏ.Dung Ngọc ăn nốt một xiên ngó sen cay cuối cùng, miệng đỏ bừng, hít hà liên tục, thấy Vệ Kinh Đàn ngạc nhiên nhìn mình thì toan bảo hắn mua cho mình thứ gì để giải khát, nào ngờ gã đàn ông bất chợt cúi xuống, chẳng để tâm đến ánh mắt hoảng hốt của cậu thiếu niên, hắn ấn eo cậu lại, trao cậu một nụ hôn thật nồng cháy.Giây tiếp theo, Dung Ngọc giận dữ mắng to: "Vệ Kinh Đàn!

Xiên que!

Dầu cay dính hết lên quần áo ta rồi!!!!"."

Bốp...".
 
Back
Top Bottom