Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu

[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
88. Năm mới vui vẻ


Chương 88: Hoa hồng và súng"Năm mới vui vẻ"Edit: Sa___________Kỳ nghỉ đông đến không dự báo trước, Diệp Sầm và Diệp Huyến lần lượt ra trận thuyết phục Diệp Lệnh Uý về nhà tổ, sau cùng sử dụng con át chủ bài: Lưu Giai Nghệ.

Lưu Giai Nghệ không biết đã lấy được thứ gì tốt, chạy đến nhà Diệp Lệnh Uý bám chặt không buông.

Qua mấy tháng ngắn ngủi, giờ đây Diệp Tổ Mẫn quả thực giống một cụ ông.

Ông đeo kính, hai tờ báo trong tay run run, trên cái bàn nhỏ bên tay đặt ấm trà nóng hổi.Không phải vẻ ngoài của ông trông giống ông cụ mà là khí chất.

Ông không hùng hổ doạ người như khi trước, trở nên ôn hoà hơn, đối xử với con cháu cũng không khắt khe nữa.

Bây giờ Lưu Giai Nghệ đã dám lén lút trộn giấm vào trà của ông.Thấy Diệp Tổ Mẫn trong phòng khách dưới lầu vừa uống ngụm trà nóng đã phun ra, trông dáng vẻ đã giận đến độ giậm chân, Lưu Giai Nghệ cười nhăn mặt.Thấy Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh chỉ cười đầy ẩn ý, cô ngừng cười, thở dài một hơi, chậm chạp nói: "Bây giờ ông ngoại rất đáng thương, mẹ em nói với em rằng lúc tụi mình còn chưa được nghỉ, ông bảo dì lần lượt gọi điện thoại cho cậu, cho nhà em, có nhà anh nữa, hỏi tụi mình muốn ăn gì, nhắc trước để ông chuẩn bị."

"Lần trước em qua đây lấy đồ, ông ngoại ngồi một mình trong phòng khách, nghe dì nói rằng khoảng thời gian này sấp nhỏ tụi mình đều không đến nhà tổ, Diệp Nguyên đến trường, hình như anh cả của anh cũng rất bận."

Suy cho cùng Lưu Giai Nghệ chỉ là một cô gái nhỏ, cô mềm lòng rồi."

Mặc dù ông ngoại rất phiền, còn hay đánh em nữa, nhưng ông quả thực đối xử với em rất tốt, anh tư ơi..."

Diệp Lệnh Uý đáp lại, thấy trong mắt Lưu Giai Nghệ lấp lánh nước mắt."

Ba em ngoại tình, ông ta muốn cho con trai của ông ta nhận tổ quy tông, lúc đó ông ngoại lập tức tát ba em, cả răng cũng bị đánh rụng.

Ông ngoại nói là "nếu như mày dám đưa cái thứ do con đàn bà kia sinh về nhà, đừng trách tao không khách sáo."

Lưu Giai Nghệ nói: "Hồi trước em luôn cảm thấy ông ngoại trọng nam khinh nữ, chắc chắn ông cũng rất muốn có cháu ngoại trai."

"Hôm đó lúc em đi, ông còn chuyển cho em hai mươi vạn, bảo em đi mua quần áo."

Nói đến tiền, giọng điệu của Lưu Giai Nghệ thay đổi, cô vui vẻ nói: "Mẹ em keo muốn chết, luôn thấy tiền nhiều là chuyện xấu, lần đầu tiên trong tay em có hai mươi vạn đó!"

Diệp Lệnh Uý cố gắng để bản thân mình không lộ rõ vẻ qua quýt: "Ừ, nhiều."

Nhưng Lưu Giai Nghệ cứ phải chuốc phiền không vui: "Anh tư ơi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?"

Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững nói: "Khoảng một trăm vạn đến hai trăm vạn."

Lưu Giai Nghệ hoá đá: "..."

"Hoá ra anh cả lại giàu thế ư..."

Lưu Giai Nghệ lẩm bẩm thành lời, cô mới mười lăm tuổi, thế giới quan của cô đã được đổi mới, hoá ra tiền tiêu vặt cũng có thể là một tháng hai trăm vạn.Cô lập tức ném câu chuyện đau lòng về người ba ngoại tình ra sau đầu, khắp tâm trí đều đang nghĩ làm sao để Diệp Linh Lan cho mình chút tiền tiêu vặt.

Hết năm nay cô đã mười sáu rồi, cũng phải tăng tiền tiêu vặt nhỉ.Điện thoại của cô reo lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cô lặng lẽ liếc Diệp Lệnh Uý: "Anh tư, em đi nghe điện thoại nhé."

Diệp Lệnh Uý thong thả, cố ý nói: "Cuộc gọi gì mà anh tư không được nghe thế?"

Lưu Giai Nghệ lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, điện thoại liên tục reo, trong nhà rất ấm nhưng trên trán cô lại đổ mồ hôi.Nói thật thì so với Diệp Tổ Mẫn và ba mẹ cô, thực ra cô càng sợ anh tư hơn.Ánh mắt nhẹ tựa lông hồng của anh tư vừa mới lia đến trên mặt cô thôi, chân cô xém nữa nhũn ra ngay tại chỗ."

Có yêu đương thì cũng không được làm ảnh hưởng việc học."

Diệp Lệnh Uý cười: "Anh không nghe em gọi điện thoại đâu, em đừng để cô út biết."

"Không... không phải yêu đương mà, anh ấy vẫn chưa nói, chưa nói thích em."

Lưu Giai Nghệ giải thích, đồng thời thở phào một hơi: "Anh tư, anh yên tâm, em có chừng mực, đợi em có kết quả thi cuối kỳ chắc chắn anh sẽ thấy em tiến bộ."

Nói xong, cô hào hứng chạy lên lầu.Diệp Lệnh Uý nhìn bóng dáng cô biến mất, lúc thu lại ánh mắt thì vừa đúng lúc dì lên lầu: "Kiều Kiều, ông gọi con lên một chuyến, vừa hay dì còn rửa trái cây cho con này."

"Ông đặc biệt dặn dò mua cho con đấy, con đừng nói với ông là dì nói nhé."

Diệp Lệnh Uý gật đầu, lên lầu.–Đêm ba mươi Tết, trong phòng khách đổi tấm thảm dày nặng, Diệp Lệnh Uý khoanh chân ngồi phía trước, vài người xung quanh đều cùng thế hệ với cậu."

Dì ơi, dì giúp con lấy cái túi với."

Diệp Lệnh Uý gọi.Dì tìm cái túi giấy màu buff đưa cho cậu, Diệp Lệnh Uý lấy hết xấp nhân dân tệ này đến xấp khác ném vào trong túi.

Vốn dĩ mọi người nói muốn chuyển khoản thẳng luôn, sau cùng lại nói như thế không có tính nghi thức nên cho tiền mặt, cho nhiều quá chừng.Diệp Nguyên khó mà tin được: "Diệp Kiều Kiều, em có cần phải khoa trương thế không?"

"Sao của anh có chút xíu thế này?"

Diệp Nguyên nhìn hai xấp mỏng manh trước mặt mình.

Lúc ăn cơm cậu chưa chuẩn bị trước, thi cuối kỳ Diệp Lệnh Uý đứng thứ hai toàn khối, tổng điểm 737, còn mém cao hơn điểm của bác cả hồi đó.

Lúc nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của người lớn và ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của ba mẹ mình, cậu mới biết, đến rồi đến rồi, con nhà người ta đến rồi đây.Mẹ cậu ngồi ở một đầu của sô pha cắn hạt dưa nhìn cậu: "Học bổng năm trước cũng không lấy được, con còn muốn tiền lì xì à?"

Lưu Giai Nghệ cười lăn lộn trên mặt đất, lăn đến nỗi đầu tóc rối bời như cái tổ chim: "Sáng khoái quá đi thôi!

Lần đầu tiên trong đời em sảng khoái thế này, mẹ nó ông đây cuối cùng cũng vực dậy rồi!"

Ông đây?Động tác ném tiền của Diệp Lệnh Uý ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lưu Giai Nghệ đang điên khùng không có điểm dừng.Lưu Giai Nghệ: "..."

Lập tức leo lên ghế ngồi đàng hoàng.Tiền lì xì chỉ là hình thức, chủ yếu để lấy lộc và niềm vui.

Tiền lì xì của mấy đứa cháu đều giống nhau nhưng vẫn có khen thưởng, thi tốt có khen thưởng, mỗi năm cao hơn cũng có khen thưởng, thi càng tốt thì khen thưởng càng nhiều.Diệp Nguyên mặt dày đến gần Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh: "Diệp Kiều Kiều, anh không cần tiền của em, em dạy anh vẽ tranh nhé."

Chuyện Diệp Lệnh Uý thi đầu vào đạt hạng nhất ai trong giới này cũng biết.

Lúc được biết cậu từ bỏ suất tuyển thẳng, Diệp Tổ Mẫn giận đùng đùng không ăn cơm, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.Lúc gặp đối tác trên thương trường, Diệp Tổ Mẫn vẫn có thể cười ha ha nói rằng: "Cháu trai nhỏ không hiểu chuyện, không thích danh lợi, chỉ là sở thích thôi, tự thằng bé cũng không biết nó có thể thi được hạng nhất."

Mấy khuôn mặt già ấy xém nữa sụp đổ ngay tại chỗ."

Anh là dân chuyên ngành, em chỉ là dân nghiệp dư thôi."

Diệp Lệnh Uý ném từng quả việt quất vào miệng: "Năm đó anh cũng được tuyển thẳng mà."

Ai cũng thích nghe mấy câu nịnh nọt, Diệp Nguyên cười ngại ngùng: "Đàn ông đích thực không khoe khoang, đàn ông đích thực không khoe khoang."

Mặc dù Diệp Sầm cùng thế hệ với họ, nhưng anh đã ba mươi mấy rồi, còn là sếp tổng, nếu như vẫn đòi tiền lì xì giống họ thì kỳ cục lắm.Nhưng có việc này rất hợp với anh.Giục kết hôn.Diệp Lệnh Uý nằm nhoài trên cái bàn nhỏ, miệng chầm chậm nhai kẹo sữa, thấy Diệp Huyến bị bao vây tấn công chỉ có thể gật đầu, bác nói phải, con sẽ cân nhắc kỹ càng."

Diệp Sầm này, cũng không phải hai bác nói gì con, nhưng con đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng không thấy con quen bạn gái, con nghĩ thế nào, nói bác nghe thử nhé."

"Đúng thế, con đừng nghĩ rằng mình có tiền rồi cứ tuỳ ý mãi.

Con nghe cô nhé, bây giờ con, ừ năm nay ấy, kết hôn đi, rồi năm sau con có thể sinh em bé rồi."

"Con mở đầu suôn sẻ cho mấy đứa em trai em gái của con, con mà không kết hôn, đến lúc đó tụi nó cũng học theo."

Diệp Linh Lan nói, nhìn về phía Diệp Huyến bắt chéo chân hóng chuyện: "Con nhìn cái gì mà nhìn, con cũng sắp tốt nghiệp rồi mà chẳng có một cô bạn gái nào, con còn không biết ngượng mà cười."

Diệp Huyến: "..."

"Con muốn đợi hai đứa nó lập gia đình đã, con..."

Diệp Sầm thiếu tự tin.

Thành thật mà nói, thân là người thừa kế Diệp Thị, thủ đoạn của anh như sấm chớp, càn quét khắp thường trường, nhưng cũng có lúc không đủ tự tin.Ngoại trừ lúc này.Diệp Linh Lan khó mà tin nổi mở to mắt: "Đợi tụi nó lập gia đình thì con đã bốn mươi tuổi, con nghĩ gì thế?

Hiển nhiên tụi nó do người lớn mấy bác đưa đi rồi."

Diệp Huyến ở phía sau hừ lạnh một tiếng: "Ai nói con không có người yêu?

Xuỳ."

"Anh hai, anh có người yêu hả?"

Người khác chưa nghe thấy nhưng Diệp Lệnh Uý cách hắn gần nhất lại nghe thấy.

Không phải cậu hóng chuyện đâu, cậu chỉ muốn biết người yêu của Diệp Huyến là ai, có phải là Nghiêm Bách không.Diệp Huyến giả vờ không nghe thấy.Diệp Lệnh Uý sáp lại gần: "Em cũng có người yêu, hai đứa mình trao đổi nhé."

"Người yêu mày là cái thằng ranh con Phí Lan, mày tưởng anh không biết chắc?"

Diệp Huyến nghĩ, còn lâu anh mới bị mày dụ."

Anh không nói thì em sẽ kể với cô út là anh đã yêu đương."

Diệp Lệnh Uý nói.Diệp Huyến ngớ người, nhìn về phía anh cả bị Diệp Linh Lan càm ràm đến nỗi ánh mắt cũng trở nên mơ màng, hắn đành thoả hiệp."

Là một tay đua, nếu em tìm kiếm thử hẳn sẽ biết."

Diệp Huyến vẫn hơi ngại ngùng: "Tay đua Win, anh ấy là đội trưởng, năm trước đội đua của họ còn ẵm chức quán quân giải Châu Á đó."

Diệp Lệnh Uý cau mày: "Sao anh quen người này?"

"Ánh mắt này của mày là thế nào?"

Xém nữa Diệp Huyến gào lên: "Năm trước đội đua của họ tuyển người, anh đến đăng ký, sau đó vượt qua, thì..."

"Anh bán thân cầu vinh."

Diệp Lệnh Uý tổng kết chủ quan."

Không phải."

Diệp Huyến cãi lại: "Anh ấy nói đã xem video anh thi đấu, đã sớm biết anh rồi.

Vốn dĩ anh ấy dự tính rằng sẽ gửi email thư mời cho anh, không ngờ anh sẽ tự chủ động đăng ký, vậy nên anh quyết định ngay thôi."

"Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh yêu đương?

Mấy anh biết nhau chưa đến một tháng mà?"

"Có những lúc cảm thấy gặp nhau rồi, thời gian cũng không quan trọng."

"..."

Diệp Lệnh Uý lấy điện thoại tìm kiếm tay đua này, chủ yếu là đội của họ.

Họ được gọi là sát thủ quán quân, chỉ cần là cuộc thi họ tham gia, thì hoàn toàn không ai khác lấy được chức quán quân cả.Anh ta không chỉ tham gia thi đấu phổ thông, còn chơi đua xe chướng ngại vật, đua xe tốc độ, Baidu Baike có ảnh của anh ta.

Vẻ ngoài của anh thanh niên xinh đẹp, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền, trông có vẻ vô âu vô lo.Có thể trở thành một người như thế này làm gì đơn thuần đâu chứ.Diệp Lệnh Uý tắt điện thoại, nhìn Diệp Huyến nhàn nhã vô tư hát ngâm nga, bị người ta đưa vào tròng mà còn không tự biết.Trong phòng khách náo nhiệt lạ thường, Lưu Giai Nghệ và Diệp Nguyên bắn pháo ở bên ngoài.

Lưu Giai Nghệ ném một quả vào phòng khách, nổ cho cả nhà người ù tai, bị Diệp Linh Lan đuổi chạy khắp vườn.Diệp Lệnh Uý sợ lạnh, cậu ngồi trên thảm chơi game chém hoa quả.Lúc mười một giờ năm mươi tám phút, Lưu Giai Nghệ đột ngột chạy vào, ánh mắt căng thẳng lạ kỳ.

Cô đến gần ngồi xổm bên cạnh Diệp Lệnh Uý rồi khẽ nói: "Anh tư ơi, có người tìm anh."

Giờ này á?

Tìm cậu?Diệp Lệnh Uý đặt máy tính bảng xuống, mang giày, lấy áo khoác trên móc treo ở cửa khoác vào.

Khắp vườn đều là mùi thuốc pháo do đám Lưu Giai Nghệ làm ra, vẫn còn khói trắng mịt mù.Một bóng dáng xuất hiện trên con đường nhỏ của vườn hoa lụi tàn, Diệp Lệnh Uý còn chưa kịp nói gì đã bị kéo vào ngực đối phương.Màn hình led lớn nhất trung tâm thành phố vừa đúng lúc đếm ngược.Pháo hoa bên bờ sông bắn ra tứ phía, cả bầu trời được thắp sáng như ban ngày.

Phí Lan kề sát vào bên người Diệp Lệnh Uý, khẽ nói: "Năm mới vui vẻ."

Hết chương 88.
 
[Đm] Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Nhất Tiết Ngẫu
89. Xong chính văn


Chương 89: Hoa hồng và súng"Kết thúc chính truyện"Edit: Sa_____________Có lẽ càng căng thẳng, thời gian càng không đủ dùng.Cao Lâm Hạo từ mùa xuân đến đầu hạ đã gầy đi gần 10kg, ngũ quan trở nên góc cạnh rõ ràng, còn có người tỏ tình với cậu nữa."

Tôi cứ cảm thấy một năm còn chưa qua hết..."

Cao Lâm Hạo nằm nhoài trên bàn của Diệp Lệnh Uý thầm thì."

Tỉnh đi, cách ngày thi đại học còn mỗi một tuần thôi."

Sở Nhiên nhắc nhở cậu về sự thật tàn khốc.Ừ nhỉ, cách ngày thi đại học còn mỗi một tuần.Cao Lâm Hạo chớp mắt hai cái, nhìn Diệp Lệnh Uý: "Tôi có thể thi cùng trường đại học với cậu không?

Tôi muốn học chung với cậu..."

Phí Lan ở bên cạnh từ tốn chuyển dời ánh nhìn qua đây."

Thôi, tôi vẫn nên học đại học công an của mình thì hơn."

Cao Lâm Hạo rụt cổ, chạy về bàn của mình tiếp tục giải đề.Diệp Lệnh Uý đã quyết định vào Thân Đại, không cùng chuyên ngành mà Phí Lan muốn học.

Hắn học Đại học Kinh tế ở bên cạnh Thân Đại, giữa hai trường cách nhau một con phố ăn vặt, cứ như chung một trường vậy.Thang điểm của Đại học Kinh tế cao đến mức khó tin, còn khiêm tốn không quảng bá truyền thông.

Chuyên ngành của trường đó không nhiều lắm, nhưng vốn dĩ mấy trường đại học lớn đều có chuyên ngành chủ chốt, mà chuyên ngành Phí Lan chọn lại xếp top 1 cả nước.

Diệp Lệnh Uý dựa vào ghế, chân gác lên chân Phí Lan, trên bàn đặt hộp trái cây.

Đề thi được giải xong đã sớm bắt đầu truyền khắp nơi trong lớp.

Biết họ muốn nhìn, Diệp Lệnh Uý còn ghi chú thích bên cạnh những câu có độ khó cao, nếu không thì dựa vào cái nết tùy hứng khi làm đề của Diệp Lệnh Uý thì cậu chỉ viết mỗi đáp án lên đó.Bây giờ Cao Lâm Hạo đã trở thành nhân vật được săn đón trong lớp, bởi vì cậu luôn là người đầu tiên lấy được tờ đề thi của Diệp Lệnh Uý và Phí Lan.

Vì lý do ấy, cậu đã xưng vương xưng bá trong lớp từ lâu rồi.Diệp Lệnh Uý thở dài một hơi: "Em muốn ăn kem, cái loại bên trên có vụn quả hạch vụn socola á, nhưng không thể nát quá, ăn vào cứ cảm nhận được mấy hạt be bé."

Trước kia bởi vì lý do sức khỏe, cậu có muốn cũng không dám ăn mấy thứ như kem.Phí Lan nhìn cậu, thờ ơ: "Bây giờ tiết trời vẫn chưa đủ ấm, em đợi đến tháng tám rồi ăn."

Lần này Diệp Lệnh Uý thật lòng thật ý thở dài.Thực ra cậu cũng không quá mong muốn thời gian trôi qua nhanh hơn.

Dẫu sao lúc nào thi với cậu mà nói đều như nhau, cũng giải đề thế thôi, cậu cũng không thể thi được số điểm còn cao hơn điểm tổng.Nhưng gần đây Phí Lan ngày càng bất thường.

Mỗi ngày khi làm xong đề, hắn cũng không làm chuyện khác mà lấy bấm móng tay chỉnh sửa móng tay của mình, ngày nào cũng làm việc này, người không biết còn tưởng hắn làm thêm bán thời gian.Chỉ có Diệp Lệnh Uý biết vì sao hắn làm vậy.

Hắn đang chuẩn bị để đến lúc đó tránh làm cậu bị thương. (=))))))))Diệp Lệnh Uý liếc Phí Lan, lại bắt đầu rồi."..."–Hôm thi đại học, hai người Diệp Sầm và Diệp Huyến cùng đưa Diệp Lệnh Uý đi, ngoài họ ra còn có một người nữa."

Em là em trai của Diệp Huyến nhỉ, em ấy thường nhắc đến em với anh."

Đầu tóc của anh thanh niên được cắt gọn gàng sạch sẽ, áo thun chữ T màu trắng khiến anh trông có vẻ giống học sinh.

Diệp Lệnh Uý nhớ thông tin của Ninh Nhiên trên Baidu Baike, anh ấy lớn hơn Diệp Huyến hai tháng.Diệp Huyến nhắc Diệp Lệnh Uý: "Người yêu của anh, Ninh Nhiên."

Lúc Ninh Nhiên cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, mi mắt vừa dài vừa cong: "Chúc em thi đạt kết quả tốt nhé."

Diệp Lệnh Uý gật đầu.Cậu nhận lấy túi vật dụng thi cử Diệp Sầm đưa cho, thấy Cao Lâm Hạo cầm chai Coca trong tay xông đến, đầu cậu đâm sầm vào lưng Diệp Huyến, cậu liên tục nói xin lỗi.Diệp Lệnh Uý lại thấy Ninh Nhiên đứng bên cạnh Diệp Huyến cau mày, đáy mắt thoáng qua vẻ khó chịu."

Cho cậu nè, nước ngọt, kẹo nữa."

Cao Lâm Hạo không nhạy bén lắm, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc khó chịu của anh thanh niên xa lạ với mình.

Cậu rút một ra chai nước ngọt từ trong cặp nhét vào tay Diệp Lệnh Uý rồi hỏi: "Anh Lan đâu?"

"Anh ấy bảo tụi mình vào trước, tụi mình không cùng phòng thi."

"Được rồi."

Lúc hai người đang chuẩn bị đi, Diệp Huyến vỗ trán, gọi Diệp Lệnh Uý: "Diệp Kiều Tử, ngày mai mày thi xong về thẳng nhà tổ nhé, cả nhà làm tiệc trưởng thành cho mày, mày có thể đưa bạn học đến cùng."

Diệp Kiều Tử.Diệp Lệnh Uý cau mày: "Anh đừng gọi lung tung."

Ninh Nhiên nhìn bóng dáng của cậu trai rồi cười: "Tính cách em trai của em không tốt lắm nhỉ?"

Diệp Huyến chẳng chút để ý, nói: "Haizz, nó là thế đấy, còn chẳng phải do mấy người anh cả chiều nên à.

Tháng trước nó nói muốn học lái xe, bằng lái xe còn chưa thi đã có người mang mấy chiếc xe về rồi."

Diệp Sầm lạnh lùng nói: "Câm miệng."

Diệp Huyến vẫn nói không ngừng."

Anh còn bảo nó thi cho tốt, đợi mà xem, mấy ngày nữa Thân Thành sẽ xuất hiện hai thủ khoa."

"Hai người?"

"Ừ, còn người yêu của nó nữa."

"Em trai của em yêu sớm hả?"

"Mặc dù em chẳng thích người yêu của nó chút nào nhưng nó thích, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với em trai của em, trường học cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ba mươi tết năm trước ai đó còn cho người yêu của em trai em một bao lì xì to nữa."

Diệp Sầm chẳng đổi sắc mặt, cứ như cái người nào đó là một người khác: "Câm miệng."

"Thực ra do tụi em có lỗi với nó.

Em cũng không phải vì có lỗi với nó mới nói thế này đâu, nhưng em trai em là người quan trọng nhất của em, sau đó là anh cả em."

Diệp Huyến nhìn Ninh Nhiên: "Tiếp đó là anh."

Ninh Nhiên: "..."

Chỗ ngồi của Diệp Lệnh Uý là chỗ thứ sáu hàng đầu tiên, vừa hay sát cửa sổ.

Ánh mặt trời buổi sáng rọi khắp lớp học, không chừa bất kỳ góc chết nào, nắng rơi trên bàn, chiếu rọi một lúc đã khiến mặt bàn nóng hôi hổi.Bên tai là những giọng nói hồi hộp căng thẳng, họ vẫn đang củng cố thêm một chút kiến thức của mình.

Diệp Lệnh Uý nhìn thời gian thi và hướng dẫn thi trên bảng đen, cậu hơi lơ đãng.Thực ra cậu vẫn luôn có cảm giác không chân thực, cảm giác không thực với việc mình xuyên vào tranh, cảm giác không thực khi tất thảy đã bắt đầu lại.Trước kia, cậu chẳng có bất cứ thứ gì.Mà giờ đây, cái gì cậu cũng có.Hai giáo viên canh thi bắt đầu phát đề, vừa phát vừa nói: "Ấy, tốt thật đấy, thầy lại được phân đến trường mấy trò canh thi."

"Cao Lâm Hạo, trò đang lấm la lấm lét liếc cái gì đó?

Đợi lát nữa thi mà trò còn ngó đông ngó tây nữa thì trò coi chừng mình trở thành học sinh Trung học số ba đầu tiên bị đuổi khỏi phòng thi nhé!"

Trong phòng thi lập tức có người cười thành tiếng, Cao Lâm Hạo chột dạ: "Em nhìn Diệp Lệnh Uý ạ."

"Nhìn trò ấy làm gì?

Nhìn trò ấy thì trò có thể thi thêm hai điểm chắc?"

"Năng lực của thánh học, người bình thường như mọi người không hiểu đâu."

Nói xong, đầu Cao Lâm Hạo bị thầy dùng xấp bài thi đánh: "Ngồi đàng hoàng, làm bài thi."

Mọi âm thanh đều trở nên xa xôi và mơ hồ, tựa như lúc gió thổi qua đã tiện thể cuốn chúng đi, ký tự trên giấy thi càng rõ hơn.[Mời các thí sinh tuân thủ quy tắc thi ở bên dưới...

Dựa theo yêu cầu điền vào phiếu đáp án.]Họ tên: Diệp Lệnh UýLớp: Lớp số 1 khối 12Mã học sinh: 2019030747...Hai ngày thi kết thúc rất nhanh, Diệp Lệnh Uý về lớp mình.

Trước đó bởi vì thi cử nên tất cả bàn ghế đều thay đổi vị trí, bây giờ lại chuyển về lần nữa.Cao Lâm Hạo cầm cái khung lỏng lẻo của băng ghế điên cuồng gào thét: "Mẹ nó ai dám lén đổi ghế của tôi, cái này không phải của tôi, của tôi có tên cơ!"

"Không thấy sách địa lý của tôi, có ai thấy không?"

"Chỗ tao có nhiều sách ngữ văn lớp 11 kỳ trước nè, không viết tên, đến chỗ bố lãnh lại mau!"

Mặc dù trước kỳ thi căn bản họ đã dọn hết sách của mình rồi, nhưng có thể vì trên tâm lý phải có mấy cuốn để trấn thủ nên mỗi người vẫn để lại hai cuốn trong lớp, hiển nhiên bây giờ không biết đã mất đi đâu rồi.Diệp Lệnh Uý xách cặp, băng qua đám người, bước lên bục giảng, cậu vỗ bàn rồi cười: "Yên lặng nào."

Đứng bên trên chẳng phải người nào khác, là Diệp Lệnh Uý.Bên dưới nhanh chóng yên tĩnh lại, thánh học phân tích đề thi hay đáp án thế?"

Hôm nay là sinh nhật tôi, mấy cậu có muốn đến nhà tôi chơi không?"

Diệp Lệnh Uý lúc này thật sự không kiêu căng chút nào, cậu như trở thành một người khác hoàn toàn cái người lúc bình thường nói chuyện với ai cũng mang dáng vẻ lười biếng hờ hững.Cậu thật sự hy vọng mọi người có thể đến."

Mời cậu chủ nhỏ nói địa chỉ ạ, nhà con không có ai hết, con dành cả ngày cho cậu chủ nhỏ luôn."

"Thôi bớt đi, mày đi ăn chực uống chực thì có, tuần trước mày nói với tao ba má mày đi du lịch rồi, hai tuần nay mày toàn ăn thức ăn ngoài."

"AAAAAAAAAAA mày phiền quá!"

"Mình chắc chắn sẽ đến, mình gọi điện thoại cho mẹ mình ngay."

"Học thần gửi địa chỉ vào trong nhóm đi, tụi mình dọn dẹp xong sẽ gọi xe qua đó."

"Huhuhuhu sao học thần đột ngột thế, tôi còn chưa chuẩn bị quà."

"Học thần ơi tôi tặng bản thân cho cậu được không?"

Diệp Lệnh Uý cười: "Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ vào nhóm, tiền gọi xe tôi thanh toán cho."

Họ biết Diệp Lệnh Uý không thiếu chút tiến ấy, sau khi giả vờ từ chối một xíu thì lập tức la hét."

Học thần hào phóng quá!"

"Học thần uy vũ!"

"

Sau này cún giàu sang cún chắc chắn không quên học thần!"

Diệp Lệnh Uý cùng Phí Lan và cả Cao Lâm Hạo, Tiểu Tranh Tử ngồi xe taxi trở về.

Phí Lan bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn bật cười ngay chỗ cổng trường: "Cổng trường có chiếc Cayenne biển số xe có bốn số 8, ai đến trước thì lên trước ha."

Bạn học trong lớp sững sờ, bất ngờ hiểu ra rằng Phí Lan đang đưa xe cho họ đi, họ xông xuống lầu như cơn gió."

Oe oe oe oe oe mẹ ơi con thành công rồi, con ngồi xe của học thần được dính chút vía rồi!"

"Mùi tiền mùi tiền!"

Từng chiếc xe taxi dừng trước sân biệt thự mang nét đẹp cổ kính, chậu hoa phủ khắp hành lang, cái bàn dài trong sân trải khăn bàn màu vàng tơ.

Vì đây là lễ trưởng thành của cậu út Diệp nên trong sân có rất nhiều nhân vật thuộc giới kinh doanh, thậm chí còn có người nổi tiếng và diễn viên.Không cần họ tự mở cửa xe đã có phục vụ bước đến mở cửa cho họ, sau đó hướng dẫn tài xế cách ra ngoài."

Đờ cái mờ, tôi biết nhà họ Diệp giàu, nhưng tôi không biết nhà cậu ấy giàu đến thế."

"Sớm biết vậy thì hôm nay tôi đã mặc váy rồi."

"Cậu nhìn người kia xem, đó có phải idol mà cậu thích không!"

"Trời đất ơi đó là anh tôi!"

Diệp Tổ Mẫn hàn huyên cùng người khác trong phòng khách, thấy Diệp Lệnh Uý và Phí Lan bước vào, ông vội vẫy gọi họ đến đó: "Đến đây nào, đây là cháu trai tôi, đây là người yêu của cháu trai tôi."

Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên là thật lòng thật ý, lúc thấy Phí Lan ở phía sau lại ngơ ngác.

Cả Thân Thành ai mà không biết người thừa kế của nhà họ Phí, tuổi rất trẻ đã bàn được mấy đơn làm ăn lớn, xém chút nữa lột da của đám cáo già ở một công ty con xuống.Là người yêu của cậu ba nhà họ Diệp ư?

Sau này phải thế nào đây, cậu ba cũng là một con cáo nhỏ đấy!Diệp Lệnh Uý qua quýt chào hỏi mấy người lớn xong thì bị Diệp Linh Lan kéo đi: "Con lên lầu thay quần áo đi, lễ trưởng thành mà mặc quần đùi thì ra thể thống gì?

Con xem mặt người yêu con đen chưa kìa...

Dì chuẩn bị quần áo cho con trên lầu rồi, con cứ thay luôn, sắp đến giờ rồi."

Diệp Sầm mặc âu phục màu đen, đứng dưới sân khấu.

Anh là anh cả của Diệp Lệnh Uý, lễ trưởng thành do anh chủ trì.Diệp Linh Lan chuẩn bị âu phục màu trắng cho Diệp Lệnh Uý.

Bộ quần áo không theo thiết kế cứng nhắc, áo sơ mi bên trong màu xanh nhạt, tay áo áo khoác âu phục cũng được quấn ruy băng màu xanh, rất hợp với tuổi của cậu bây giờ.Lúc cậu xuống lầu, người bên dưới đều đã chờ, bên phải có ghế chuẩn bị riêng cho đám Cao Lâm Hạo, vị trí của Phí Lan lại khác, vẻ kinh ngạc trong mắt mọi người không thể che đậy.Cậu ba nhà họ Diệp cao lớn, mặt mày như vẽ, ngũ quan trút bỏ nét trẻ con, cậu bước xuống tựa như thần tiên đặt chân xuống trần."

Qua đây nào."

Giọng điệu của Diệp Sầm dịu dàng hiếm thấy."

Hôm nay là ngày em út của tôi trưởng thành, tôi rất vinh hạnh khi có thể chủ trì lễ trưởng thành của em ấy..."

"Sau cùng, tôi muốn tuyên bố một chuyện, tôi Diệp Sầm, không kết hôn, không sinh con, đợi khi em út của mình có thể một mình đương đầu, toàn bộ Diệp Thị sẽ giao cho em út."

Diệp Sầm hơi bất đắc dĩ bật cười: "Vậy nên con có thể xin các chú các bác đừng giới thiệu đối tượng cho con không ạ, con cảm ơn."

Lời này mang ý nghĩa công khai trao quyền thừa kế.Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, người lớn nhà họ Diệp đặc biệt là Diệp Tổ Mẫn giữ khuôn mặt u ám như mực.

Diệp Sầm không thương lượng với họ.Anh biết chuyện này có thương lượng thì họ cũng sẽ không đồng ý, vậy nên chẳng cần thương lượng.Diệp Lệnh Uý sững sờ: "Anh cả..."

Đầu óc cậu ong ong liên tục, cậu chưa từng nghĩ rằng Diệp Sầm sẽ làm đến bước này.

Hoá ra đêm ba mươi tết anh im lặng không phải vì chột dạ, mà vì anh đã sớm có tính toán, anh đã suy nghĩ xong rồi.Diệp Sầm xoa tóc Diệp Lệnh Uý: "Em đã là người lớn, không thể hở chút là khóc được."–"Em chỉ muốn làm anh ấy khó chịu thôi, không phải em muốn Diệp Thị."

Diệp Lệnh Uý nâng ly sâm panh, khóe mắt vẫn đỏ: "Anh ấy không kết hôn, em còn phải chăm sóc anh ấy khi về già, phiền chết."

Phí Lan cười, vuốt tóc cậu vỗ về.Hắn biết trong lòng Diệp Lệnh Uý chẳng hề cảm thấy phiền chết."

Diệp Sầm vẫn còn trẻ, nói không chừng anh ấy sẽ gặp được người mình thích."

"Quyền thừa kế thì sao?

Anh ấy đưa cái đó cho em."

"Diệp Kiều Kiều, đây là cách anh ấy đền bù cho em."

Phí Lan từ tốn nói: "Đến lúc đó em không nhận cũng không được."

Diệp Lệnh Uý suy nghĩ: "Đây cũng là một cách."

"Không sao chứ?"

Nét cười trong mắt Phí Lan dần tràn ra: "Nếu không sao thì chúng ta bàn chuyện chính nào."

"Cao Lâm Hạo đâu?"

Diệp Lệnh Uý mưu toan chạy trốn."

Là tối nay."

Phí Lan kéo cậu lại, túm người đến trước mặt mình, kề sát bên tai Diệp Lệnh Uý: "Là tối nay, tụi mình ra ngoài, anh lái xe, chúng ta chạy trốn."

Sau khi Diệp Lệnh Uý nghe đến lái xe thì tim cậu lập tức đập lệch: "Anh có bằng lái hả?"

"Ở trên xe cũng được, nhưng đây là lần đầu của em, em có thể sẽ không thoải mái."

Phí Lan bẻ hướng chủ đề dễ như trở bàn tay.Diệp Lệnh Uý: "..."–Lúc cậu vẽ bức tranh ấy hoàn toàn không nghĩ nhiều đến thế, cậu chỉ muốn có một cuộc đời trọn vẹn, khoẻ mạnh, hạnh phúc.Việc cậu không thể hoàn thành, cậu sẽ làm được trong tranh của mình.Vậy nên khi tạm biệt thế giới kia, cậu không hề tiếc nuối, bởi vì cậu đã chào đón một khởi đầu mới.Gió đêm hè cũng hanh khô, trong sân có người ôm ghi ta gảy dây đàn, chất giọng trầm thấp êm tai, vị bánh kem ngọt ngào trôi nổi khắp trong không khí.Những cô gái chàng trai mười bảy mười tám tuổi ngồi trên bãi cỏ nhỏ sau vườn, bên chân là chai rượu đẹp đẽ đủ kiểu đủ dáng.Bọn họ đều uống say khướt."

Tôi thi vào Kinh Đại!"

"Tôi làm bác sĩ!

Cứu người bị thương!

Huyền hồ tế thế!"

"Tao lượm ve chai!"

"Hahahahaha lượm ve chai!"

"Tao làm diễn viên, sau này đạo diễn Hollywood sẽ nhờ tao diễn nhân vật chính!"

Dòng sông sao trên bầu trời đêm lấp lánh như điểm xuyết kim cương lên tấm màn màu đen.

Đèn đường là báu vật mà nó bỏ quên ở nhân gian, từng ngọn đèn tựa như đôi mắt của đêm khuya.Ngọn cây bị gió thổi đung đưa nghiêng ngả, nó oán trách có chiếc xe chạy quá nhanh, thổi rối cành lá của nó, hỏi đèn đường có nhìn thấy là ai không.Đèn đường không biết.

Nhanh quá, nó không thấy.

Thực ra đó là một chiếc xe lớn màu đen, lá rơi bên đường cùng kêu gào tránh né.

Chúng nó thấy cậu thiếu niên khoanh chân ngồi trên ghế phụ lái, ôm chai rượu khẽ rên rỉ.

"Nhẹ chút được không anh~"

Giọng cậu thiếu niên vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Cậu cau mày, mặc dù lo lắng đấy nhưng đành chịu chẳng biết làm sao.

Kết thúc chính truyện.

___________________

Dii có lời muốn nói: Cuối cùng tui cũng lết tới được ngày hôm nay rồi, chặng đường hơn 2 năm suýt chút nữa đã đứt gánh giữa đường.

Nhưng cuối cùng tui vẫn đi đến đích gòiiiii!!!

Và cảm ơn em Sa rất nhiều vì đã giúp chị gánh vác chặng cuối cùng.

Em Sa vào team với tư cách là newbie nhưng thật sự em tiến bộ rất nhanh và rất tốt luôn huhu.

Tui có lướt sơ ngoại truyện thì có ngoại truyện của anh cả là cp nam x nữ, dòi ói ẻ và tui làm biếng nên không edit.

Cp của Diệp Huyến tác giả viết vội quá hay sao mà nghe chóng vánh quá luôn á, nào là Nghiêm Bách nào là người mới, tưởng ngoại truyện còn đào sâu thêm cơ mà hổng có :)))))

*Update 2024: Bởi vì quá nản dới đống raw của bộ này nên chắc tui sẽ không làm ngoại truyện nhó.

Ờm tui có dạy tiếng Trung giá hạt dẻ á bà nào học thì ib tui :))))))
 
Back
Top Bottom